1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47:

      Ngự lâm quân tìm hồi lâu vẫn có chút đầu mối. Mắt thấy sắp tới giữa trưa, trong hoàng cung còn có rất nhiều tấu chương chờ An Hoằng Hàn xử lý. Có thể chừa ra nửa ngày ngoại thành điều tra chuyện quốc sư mất tích là cực hạn mà An Hoằng Hàn làm được.

      "Dừng ở đây , để lại phần ngự lâm quân canh giữ ở chỗ này, những người còn lại theo trẫm hồi cung. Về chuyện Từ quốc sư, chúng ta hồi cung rồi bàn bạc kỹ lưỡng, nghĩ xem nên làm thế nào."

      Cách bây giờ cũng chỉ có thể như thế.

      Tịch Tích Chi rất ràng thực lực của mình, nếu gặp con hồ kia có lẽ chỉ có thể nhận thua.

      Nếu An Hoằng Hàn tỏ vẻ nắm chắc như vậy, tin là nhất định có cách đối phó.

      Vẻ mặt Đông Phương Vưu Dục lo lắng những cũng có cách nào. Thứ nhất, đây là lãnh thổ Phong Trạch quốc, người được làm được là An Hoằng Hàn. Thứ hai, đây cũng là lần đầu tiên gặp loại tinh như thế này nên cũng dám hành động tùy tiện.

      Nặng nề nghiêm mặt, An Hoằng Hàn nắm tay bé của Tịch Tích Chi, về từ đường cũ.

      Trong lòng ngự lâm quân bị để lại đáy vực sợ hãi nhưng khổ nỗi bệ hạ ra lệnh, chỉ có thể sống chết chống đỡ. Bọn họ xốc mười hai phần tinh thần, quan sát tất cả động tĩnh xung quanh. Mỗi người cách nhay hơn sáu thước. Khoảng cách này dài, có thể giúp ngời khác cấp tốc chạy tới trường khi có tình huống xảy ra đột ngột.

      Đáy giày dính rất nhiều bùn đất, Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn Long hàng dấu chân lên đá cẩm thạch trắng tinh. Kẻ đầu têu còn có chút tính tự giác nào, vẫn nghênh ngang nhảy vào nhà, đặt cái mông lên ghế, ngồi xuống.

      An Hoằng Hàn phía sau, theo dấu chân Tịch Tích Chi tới, nhìn từng dấu chân khác nhau là mấy, khóe môi nổi lên ý cười nhàn nhạt. Mà nụ cười ý nghĩa sâu xa này ai có thể thấu hiểu được.
      Bởi vì bệ hạ thỉnh thoảng trở về điện Bàn Long dùng bữa vào buổi trưa nên trước đó thái giám cung nữ đều quét dọn điện sạch lần. Nhìn sàn nhà bị hài tử nào đó làm dơ, bọn họ mặt nhăn mày nhó.

      "Nhìn chuyện tốt nàng làm kìa." An Hoằng Hàn tới cái ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, lập tức có cung nữ bưng trà lên.

      Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái đầy nghi ngờ, tự nhủ vừa rồi nàng làm chuyện gì cả mà? nếu là chuyện tốt có lẽ cứ nhận, chắc sai!

      "Vậy huynh định thưởng cho ta cái gì?" Còn chưa nguyên nhân việc nàng nghĩ tới lấy lòng thế nào.

      Đôi mắt long lanh khiến tâm thần người khác nhộn nhạo.

      Khóe môi An Hoằng Hàn từ từ nhếch lên thành nụ cười, "Nàng muốn thưởng gì?"

      Nghe tới đó, Tịch Tích Chi mở cờ trong bụng. Bình thường An Hoằng Hàn đều nghĩ làm sao trừng phạt nàng. Phần thưởng ư? Đây là lần đầu tiên nghe thấy.

      "Nướng thêm hai con cá Phượng Kim Lân được ?" Đời này Tịch Tích CHi thích ăn uống ngủ nhất, rất ràng hài tử nào đó ngủ là cực phẩm, vậy chỉ có "ăn" là có hứng thú.

      "Sở thích cũng ." Giọng An Hoằng Hàn ngừng lại, mắt híp lại, chậm rãi hỏi: "Nàng biết...Nàng làm chuyện gì tốt?"

      Tịch Tích Chi ấp úng nhưng trả lời được.

      đoán được tiểu hài tử nào đó biết mọi việc mà trả lời qua loa từ lâu, An Hoằng Hàn duỗi ngón tay chỉ sàn nhà đá cẩm thạch,” nhìn xem đó là cái gì?”

      Tịch Tích Chi mang theo nghi ngờ quay sang, sau đó cúi đầu nhìn, chẳng phải dấu chân lộn xộn này là do mình hay sao? Lập tức người nào đó hiểu câu vừa rồi của An Hoằng Hàn là có ý gì!

      “ta….” Nàng rất muốn bào chữa cho mình nhưng trong đầu toàn là hồ dán, nghĩ ra được cái cớ nào.

      Phần thưởng? khác trận trừng phạt.

      Tịch Tích Chi giơ chân lên, nhìn đáy giày mấy lần, dính đầy bùn đất. mà nhìn đáy giày An Hoằng Hàn chà hết bùn đất từ trước khi bước vào điện từ lâu, cho nên trong cung điện lớn như vậy chỉ có dấu chân của mình nàng.

      Có lẽ bởi vì xấu hổ, mặt Tịch Tích Chi hơi áy náy, “cùng lắm ta dọn dẹp sạch cho huynh là được.”
      “dọn dẹp thế nào?” kể từ khi nuôi con chồn nay, An Hoằng Hàn chưa bao giờ để nàng làm việc vặt.

      Tịch Tích Chi bĩu cái miệng , quay sang hỏi cung nữ bên cạnh, “có giẻ lau ?”

      vừa nhìn Tịch Tích Chi da mịn thịt mềm cũng biết là vị chủ tử sống trong nhung lụa. Nghe nàng cần giẻ lay, nhiều cung nữ thái giám phản ứng kịp. sao bọn họ dám để nàng làm chuyện như vậy, vội vàng quỳ xuống,” Tịch nương, để chúng thần dọn dẹp sàn nhà là được, người cứ ngồi .”

      Dù bệ hạ tỏ thái độ nhưng bọn họ biết chắc chắn bệ hạ nhìn được cảnh Tịch nương cầm giẻ lau dọn sàn nhà.

      Lâm Ân hầu bên cạnh cũng nghĩ như vậy trong lòng. Dù sao bệ hạ cưngchiều Tịch nương cũng giống bình thường.

      Người duy nhất bằng lòng nhìn Tịch Tích Chi quét dọn sàn nhà trong tất cả có lẽ chỉ có người, đó chính là Ngô Kiến Phong. Cũng biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy mái tóc bạc của tiểu hài tử này, còn cả đôi mắt màu lam kia đều nghĩ tới con chồn Phượng Vân
      - đầu sỏ làm hại đại ca chết, làm hại gia tộc vứt bỏ .

      ràng động vật liên quan gì tới người nhưng Ngô Kiến Phongcàng nhìn càng vừa mắt. ánh mắt nhìn Tịch Tích Chi tràn đầy địch ý.

      An Hoằng Hàn phát chuyện này, nhíu mày rất khẽ ai phát ra. Đặt thuộc hạ lúc nào cũng có hết phát nổ bên cạnh cũng phải là lựa chọn tốt. xem ra còn phải tìm cơ hội diệt trừ Ngô Kiến Phongmới có thể bảo đảm xảy ra vấn đề.

      “cho nàng.” Hai chữ này cho mọi người quyết định của An Hoằng Hàn,” nếu nàng muốn dọn sàn nhà như vậy để nàng làm thử . Nếu cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn chả khác gì nuôi con heo con.”

      Tịch Tích Chi tức tới cắn răng nghiến lợi! ail à heo con chứ! Nàng là chồn, chồn Phượng Vân
      chính tông!

      Chỉ tiếc lời hò hét trong long tiểu hài tử thể truyền vào tai An Hoằng Hàn. lúc nổi nóng, nàng vươn tay nhận lấy giủ lau cung nữ đưa tới, nhấn vào bồn nước, sau đó vắt sạch, cầm lên.

      “yên tâm, nhất định ta dọn sạch cho huynh.”

      An Hoằng Hàn trả lời có dáng có vẻ,” vậy là tốt nhất.”

      Thấy An Hoằng Hàn bày ra vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong long Tịch Tích Chi lại càng dâng cao, tim gan tỳ phổi suýt chút nữa bị giận tới mứa bốc khói. Nàng nắm lấy giẻ lau, đứng tại chỗ, lâu nhúc nhích như thể pho tượng đá.

      “các ngươi lui hết ra , ở đây cần các ngươi.” An Hoằng Hàn lạnh giọng phân phó.
      Lâm Ân chần chừ có nên lui ra ngoài hay , bởi vì bệ hạ các ngươi, chắc trong đó có cả mình hay .

      “Lâm Ân, ngươi cũng lui ra ngoài.” Thấy vẻ mặt Lâm Ân, giọng lạnh khóc của An Hoằng Hàn lại vang lên lần nữa.

      Tất cả thái giám cung nữ nghe theo mệnh lệnh, lui từng bước ra khỏi đại môn, đứng ngoài cửa.

      Cả điện yên tĩnh ai chuyện.

      Tịch Tích Chi xắn tay áo lên, nhìn trộm cửa mấy lần, xác định ai nhìn lén mới thở phào hơi.

      ai nhìn lén dáng vẻ thất bại của nàng đâu. Còn dọn dẹp nhanh? Chẳng lẽ trẫm bảo cung nữ thái giám lui hết ra cho nàng còn chưa đủ?”

      nuôi con chồn nào đó mấy tháng, An Hoằng Hàn há lại biết tâm tư của nàng. Vừa rồi chậm chạp nhúc nhích là bỏ được thể diện, sợ người ta cười nhạo nàng thất bại.

      Tịch Tích Chi chu miệng hừ tiếng, vừa thầm mắng An Hoằng Hàn vừa khom lưng lau dấu chân bùn sàn nhà.

      Vì dấu chân in lại lâu nên chưa khô. Tịch Tích Chi lau khan ướt lên, chẳng những sạch mà còn càng lau càng bẩn. nhưng tốn them chút sức chỗ nào có dấu chân vẫn biến mất thấy gì nữa.

      Tịch Tích Chi nỗ lực chiến đấu với dấu chân bùn, thỉnh thoảng hà hơi lên sàn nhà hai cái như lau kính.

      Hành động vụng về, vừa nhìn là đoán ra được thường làm việc nhà.

      An Hoằng Hàn cầm chén trà trong tay, trong mắt toàn là bóng dáng tiểu hài tử nào đó.

      Lúc Tịch Tích Chi lau dấu chân vô cùng nghiêm túc, thường xác định dấu chân còn nữa mới lau vết tiếp theo.

      Nước sạch trong bồn bẩn rất nhanh.

      Nàng đứng lên, vừa định bưng chậu nước thay thấy An Hoằng Hàn nhìn mình chằm chằm với dáng vẻ xem kịch vui. Nàng là người chết vì sĩ diện, thấy vẻ mặt này của giận tới mức xù lông tại chỗ.

      Nàng cắn chặt răng, oán hận :” chẳng phải huynh còn tấu chương phải xử lý à?” ít nhất đừng nhìn chằm chằm nàng mãi, nàng cảm thấy rất mất mặt rồi.

      Khoé môi An Hoằng Hàn từ từ nhếch lên,” hôm qua trẫm xử lý xong tấu chương, chẳng qua là dung lý do này có thể hồi cung sớm chút mà thôi. Thay vì lãng phí thời gian bên ngoài còn bằng về cung ngây ngô cho tốt. nàng có đúng ?”

      “huynh buồn bực à?” ngây ngô cả ngày trong hoàng cung, cho dù nó có lớn cỡ nào nhưng phong cảnh bên trong gần như giống nhau. Nhìn lâu vẫn cảm thấy chán.

      “cái này phải xem tâm trạng của nàng.” Như người trải qua rất nhiều tang thương, đồng tử lạnh lùng của An Hoằng Hàn tràn đầy thản nhiên,” thứ trẫm gặp nhiều hơn nàng, trước khi chưa lên ngôi trẫm từng có toà phủ đệ ngoài cung. Khi đó trẫm cũng thường hay ra ngoài du ngoạn.”

      có điều khi đó du ngọn thương xảy ra chút xíu ngoài ý muốn. cũng có lúc xảy ra vở kịch ám sát linh tinh gì đó. Có thể sống tới cuối cùng hay còn phải xem bản lãnh của người đó.

      Nghe thấy tin tức này Tịch Tích Chi giận tới mức suýt nữa đau sóc hông. Vì cho tới bây giờ An Hoằng Hàn chưa từng nhắc tới chuyện này nên nàng còn tưởng rằng vẫn luôn như vậy, thích xuất cung du ngoạn. nhưng cũng đúng vậy, nhìn thấy hết phong cảnh đẹp nên mới có hứng thú với bất cứ thứ gì.

      “ngày nào dó dẫn ta tới phủ đệ của huynh chơi được ?” Tịch Tích Chi rất tò mò về chỗ ở trước kia của An Hoằng Hàn .

      Dường như có ký ức muốn nhớ lại, lắc đầu,” chuyện qua, đừng nhắc tới nữa.” Xoay chuyển lời , An Hoằng Hàn nhanh chóng chặn chủ đề,” lau sạch sàn nhà chưa?”

      Tịch Tích Chi cúi đầu nhìn, vừa rồi chỉ lo chuyện phiếm với mà quên lau vết chân rồi.

      “còn làm tiếp mau? Có lẽ đợi lát nữa ngự thiện phòng tới dọn thức ăn lên, trẫm vì nàng mà làm trễ thời gian dung bữa.”

      Uy hiếp trần trụi! con chồn nào đó chỉ sợ mất thể diện sợ nhất là bị người nhìn thấy, lập tức vung cánh tay , bắt đầu bận rộn, nhất định phải lau sạch vết chân trước khi ăn trưa.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48:

      biển tòa nhà dùng thể chữ rồng bay phượng múa mạ vàng, khắc ba chữ 'Hàn vương phủ'.

      Tịch Tích Chi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, Hàn vương? Cũng đúng, trong tên An Hoằng Hàn cũng mang theo chữ 'Hàn'. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới mình từng được phong vương.

      "Chuyện này có gì kỳ lạ? Hễ là hoàng tử có chút năng lực ai cũng có thân phận vương gia sau khi trưởng thành, sau đó có tòa nhà ngoài cung?" Cảm thấy vẻ mặt Tịch Tích Chi quá mực ngạc nhiên, An Hoằng Hàn kéo tay nàng, bước về phía trước hai bước, ý bảo Lâm Ân nhanh gõ cửa, đừng làm chậm trễ thời gian.

      Có lẽ Lâm Ân lâu chưa tới nơi này, nhìn cánh cửa tòa nhà đóng chặt, chỉ sợ bên trong có ai trả lời. Có điều thấy bệ hạ như biết tình trạng chỗ này, chỉ có thể nhắm mắt gõ cửa.

      Cạch cạch cạch, tiếng động vang lên.

      Tịch Tích Chi đứng sóng vai với An Hoằng Hàn, nhìn đại môn chằm chằm.

      Hồi lâu sau, đại môn kẽo kẹt tiếng, mở ra từ bên trong.

      Người ra mở cửa là ông cụ ăn mặc mộc mạc, tuổi chừng năm mươi, khóe mắt đầy nếp nhăn. Có lẽ là già nên mắt dùng được. Ông cụ dụi dụi mắt, : "Gõ cửa làm gì? Chủ nhận có nhà."

      Hễ là người thông minh đều biết chủ nhân Hàn vương phủ là vua nước.

      Cho nên đừng thấy ông cụ này ăn mặc mộc mạc, ở chỗ này ai dám cho ông nhìn sắc mặt.

      Sau khi An Hoằng Hàn chuyển vào hoàng cung, tòa nhà này liền bỏ , chỉ để lại vài người hầu trông chừng.

      "Chu quản gia." Giọng cao thấp truyền tới từ đàng xa.

      Cho dù rất nhiều năm nghe thấy giọng này nhưng ông cụ nhận ra ngay lập tức, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, khom lưng định hành lễ.

      "Khấu kiến bệ..."

      "Ở bên ngoài cần đa lễ. Còn nhanh mở cửa ra cho chúng ta vào?" An Hoằng Hàn nhiều lời với ông, bước vài bước vào trong nhà.

      Tịch Tích Chi theo sát phía sau, lấy tốc độ chạy bộ mà đuổi theo bước chân An Hoằng Hàn.

      Đại môn lại khép lại, Chu quản gia thấy bốn bề vắng lặng, cuối cùng lấy dũng khí hỏi: "Khấu kiến bệ hạ. biết người về phủ vì chuyện gì?"

      Chu quản gia trông nom ở chỗ này rất nhiều năm, vốn tưởng rằng lúc còn sống cũng thể nhìn thấy bệ hạ lần nữa. ngờ hôm nay bệ hạ lại đột nhiên đến thăm.

      "Sao? Chẳng lẽ Chu quản gia hoan nghênh trẫm? Tòa nhà này thuộc sở hữu của trẫm, có chỗ nào thích hợp à?" An Hoằng Hàn vào đại sảnh. vô cùng quen thuộc với cách bài trí trong này. Tuy cách nhiều năm nhưng ký ức vẫn .

      Tịch Tích Chi có vẻ khá tò mò, kể từ khi vào cửa vẫn nhìn đông nhìn tây. Tuy tòa nhà này ít khi có khách nhưng lại quét dọn vô cùng sach , bụi hoa bên cạnh con đường cũng được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề.

      "...Nô tài có ý này." Chu quản gia sợ An Hoằng Hàn tức giận, sợ tới mức hai đầu gối quỳ xuống lập tức.

      Tuy rất nhiều năm phục vụ An Hoằng Hàn nhưng tính cách ra sao, Chu quản gia vẫn hiểu vô cùng . chọc tới can thiệp vào chuyện gì. Nhưng khi chọc giận đó chính là thể chết.

      Trước kia hễ là người hầu nô tài nha hoàn vào Hàn vương phủ, ai cũng phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày.

      " phải tốt."

      An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn ông, hỏi tiếp: “Người kia có còn ở đó ?”

      Người kia khiến Tịch Tích Chi sinh ra nghi ngờ.

      Vì sao người thu hàng ma lại ở đây? Chẳng lẽ còn có nội tình gì?

      lúc nàng nghĩ lung tung bị người bên cạnh vỗ cái lên vai.

      “Nghĩ cái gì vậy? Tới lúc nàng nên biết biết thôi. Bây giờ theo trẫm.” Ôm vai tiểu hài tử, An Hoằng Hàn ra hiệu Chu quản gia dẫn đường.

      Chu quản gia kiềm được mà nhìn Tịch Tích Chi thêm vài lần. Lần đầu tiên thấy có người có thể tới gần bệ hạ như vậy, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như thế. Nhìn hành động giữa hai người là biết phải chuyện ngày ngày hai.

      Nhớ tới vị Tịch nương trong lời đồn gần đây, Chu quản gia đoán được tám chín phần mười.

      Thảo nào bệ hạ thích hài tử này như vậy. Nhìn lông mày đôi mắt, chỗ nào khiến người ta mến?

      qua con đường tối vắng vẻ, đoàn người An Hoằng Hàn dừng trước gian nhà gỗ . Nhà gỗ có từ rất nhiều năm, gỗ xung quanh ngả màu vàng úa, cùng với rừng cây um tùm xung quanh cũng vô cùng hài hòa tốt đẹp.

      Tịch Tích Chi cố gắng ngóng vào nhà gỗ, lòng nghĩ tới vị thế ngoại cao nhân theo lời An Hoằng Hàn. Vừa tới gần nơi này nàng cảm giác được luồng linh khí dồi dào. Rất hiển nhiên có người bố trí trận pháp ở đây, tụ tập tất cả linh khí xung quanh lại chỗ.

      Chỉ riêng bản lĩnh này người trong nhà gỗ đủ để người khác nhìn bằng ánh mắt khác.

      Nhớ năm đó, lúc Tịch Tích Chi vẫn còn trong núi sâu, sư phụ nàng cũng dùng chiêu này để thay đổi bố cục phong thủy ở chỗ ở khiến khá nhiều tinh muốn tu luyện ngừng luồn vào chỗ bọn họ. Nhưng ai có thể thành công. Bởi vì sư phụ nàng chỉ có bố trí trận pháp mà còn bố trí mê trận khiến những quái còn chưa tới gần chóng mặt mà chuyển hướng.

      “Chẳng lẽ trẫm tới đây cũng đủ tư cách để Phùng chân nhân ra ngoài đón giá à?” An Hoằng Hàn yên lặng bình tĩnh đứng trước nhà gỗ, vừa lên lời là những lời lạnh lẽo thấu xương.

      Tịch Tích Chi nghe thấy giọng điệu này cảm thấy là lạ. Nếu An Hoằng Hàn muống hàng phụ hồ chắc chắn nhờ vị Phùng chân nhân này giúp. Nhưng thái độ của với Phùng chân nhân cũng được coi là tốt.

      Ngày nào Chu quản gia cũng đều vâng lệnh An Hoằng Hàn phân phó, cho người đưa thức ăn tới phòng này. Nhưng đến bây giờ cũng từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài. Mỗi lần lúc ông đưa thức ăn, tới trước cửa đều là kêu tiếng. Sau đó đặt thức ăn xuống rồi rời .

      lần ông tò mò nên để thức ăn xuống, cố ý nấp sau cây đại thụ cách đó xa, muốn thấy người trong nhà gỗ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

      Nhưng đợi lâu mà người bên trong như biết tồn tại của ông, cố ý xuất .

      Sau đó Chu quản gia từng dò xét nhiều lần nhưng lần nào cũng kết thúc thất bại. Nếu phải mỗi lần lúc tới thu bát đũa, thấy thức ăn bên trong hết, ông tuyệt đối tin trong này có người ở.

      “Phùng chân nhân còn làm bộ với trẫm? Chẳng lẽ là muốn cho trẫm chờ ngươi ba năm ngày mới ra ngoài tiếp giá?” An Hoằng Hàn chuyện đối lập khắp nơi.

      Ít nhiều gì Tịch Tích Chi cũng biết tính tình của An Hoằng Hàn, rất ít nhìn thấy có lúc bất đắc dĩ. Bất kể những câu mang tính kích thích bao nhiêu, người trong nhà gỗ vẫn hề động đậy. Xung quanh yên tĩnh như có bất cứ thứ gì tồn tại.

      “Sao xông vào?” Với năng lực và thủ đoạn của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi tỏ vẻ hiểu.

      Giọng trong trẻo này như tiếng hoàng oanh ca hót. Giọng Tịch Tích Chi mang theo ngây thơ của trẻ con, tràn đầy hồn nhiên và trong sáng.

      Chu quản gia cảm thán ngừng, chỉ bộ dạng đẹp mà ngay cả giọng cũng vô cùng bắt lòng người làm tù binh.

      An Hoằng Hàn nhíu mày, dường như vô cùng muốn trả lời vấn đề này, đưa tay chỉ về phía nhà gỗ, “Nàng nhìn kỹ , có lẽ nàng mới có thể nhìn ra được đầu mối.”

      Nàng nhìn theo hướng tay về phía cánh cửa nhà gỗ. tầng ánh sáng yếu ớt mắt thường thể nhìn thấy được bao quanh nhà gỗ, nếu nhìn kỹ rất dễ bị người ta coi thường. Nàng thầm than, đây ràng là kết giới! Người bên trong này nhất định đơn giản.

      “Đây chính là nguyên nhân.” Trừ phi người bên trong tự nguyện ra ngoài, nếu dù là chủ nhân nước như An Hoằng Hàn cũng có cách nào.

      Tịch Tích Chi rất ràng đạo hạnh của mình chắc chắn bằng người bên trong. Muốn phá kết giới để xông vào có lẽ vẫn thể.

      Chẳng lẽ hôm nay công chuyến?

      “Phùng chân nhân, hôm nay ma lộng quyền, cũng là lúc để ngươi phát huy sở trường. Chẳng phải các ngươi luôn lo nghĩ cho người phàm sao? Chẳng lẽ cứ mặc cho ma làm hại người phàm?”

      An Hoằng Hàn lời khiêu khích rất có lỹ, chỉ cần là người có chút lương tâm chắc chắn bằng lòng giúp tay.

      Sau đó từng giây từng phút trôi qua, bên trong nhà vẫn có động tĩnh gì.

      Tịch Tích Chi vừa hóa hình lâu nên phần lớn linh lực đều dùng để duy trì hình người. Linh lực để nàng có thể sử dụng trong cơ thể vô cùng ít. Nhưng vì An Hoằng Hàn, nàng vẫn ra quyết định. Tuy hơi liều lĩnh nhưng dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.

      luồng linh lực vây quanh đầu ngón tay nàng, ánh sáng màu bạc mang hình con gió lốc nho . Bàn tay của nàng vừa nhấc liền ném linh lực tới cửa gỗ. Nhìn như lộn xộn nhưng thực ra nàng nhìn ra kết giới thể nào có chỗ hở, tìm đúng khe hở này mới ném linh lực ra.

      Tựa như cục đá rơi vào nước, tầng ánh sang hơi yếu bảo vệ kia như gợn sóng, rung lên ngừng.

      Bỗng, kinh lực mạnh mẽ ập về phía Tịch Tích Chi. Nàng thầm than hỏng bét, vừa rồi chắc là bắn sai chỗ, nếu sao kết giới có thể vô duyên vô cớ phát động công kích với nàng?

      Sợ liên lụy với An Hoằng Hàn, nàng đẩy ra, tránh sang bên cạnh.

      Đúng lúc này, giọng già nua truyền ra từ trong nhà gỗ, “ có chút đạo hạnh mà dám xông vào chỗ này của ta, cẩn thận chết như thế nào cũng tìm được nguyên nhân.”

      Làm ra vẻ lại mang theo chút nghiêm túc.

      Đây là ấn tượng đầu tiên của Tịch Tích Chi về giọng này.

      Nàng vận tất cả linh lực tạo thành vòng bảo vệ, vây xung quanh mình chặt, mong có thể ngăn trở sức mạnh bắn ngược lại của kết giới.

      Hành động này khiến người ở đây đều cảm thấy vô cùng giật mình.

      Cái gọi là linh lực, An Hoằng Hàn là người phàm nên đương nhiên cảm nhận được. Nhưng bọn lại có thể cảm giác được luồng gió rất mạnh...

      An Hoằng Hàn phản ứng nhanh nhất, gần như là khoảnh khắc Tịch Tích Chi đẩy ra hiều chuyện gì xảy ra. lãnh khốc quát: “Mấy năm gặp, tính tình Phùng chân nhân ngày càng nóng nảy! Ngay cả người của trẫm cũng dám đả thương.”

      Bên trong nhà gỗ phát ra tiếng cười ha ha, hình như cảm thấy vô cùng hứng thú với những lời này của An Hoằng Hàn.

      “Vốn tưởng rằng ngươi là minh quân, ngờ cũng là đồ ngu ngốc vô năng! Ngươi xác định thứ bên cạnh ngươi... Có phải...?” Người ?

      đợi Phùng chân nhân xong, An Hoằng Hàn giơ tay bổ về phía cây bên cạnh. Răng rắc, cành cây to bằng cánh tay gãy ngay lập tức.

      “Trẫm biết hay cần ngươi quan tâm.”
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49:

      Khí thế An Hoằng Hàn kinh người, dọa Lâm Ân và Chu tổng quản sợ tới mức rùng mình. Đây là lần đầu tiên thấy có người dám đánh nhau với bệ hạ.

      Khí thế quanh An Hoằng Hàn lạnh như băng, như thể thứ ăn mòn trái tim mọi người.

      Tịch Tích Chi dùng hết sức ngăn cản dư làn sóng kết giới bắn ngược lại, cái miệng nhắn cắn chặt vô cùng.

      "Thấy ngươi có đạo hạnh gì lại có thể chống đỡ lâu như vậy, cũng dễ dàng gì." Lão đạo sĩ mặc trường sam màu tro, có lẽ là áo bào này mặc lâu, giặt hơi bạc.

      Tịch Tích Chi dám phân tâm. Thời gian tu luyện của nàng cũng dài, nếu tập trung tinh thần chống lại có lẽ lập tức bị kết giới đánh thổ huyết.

      An Hoằng Hàn thích có người dám đả thương người của nhất. Thấy trán Tịch Tích Chi toát từng dòng mồ hôi lạnh nổi trận lôi đình, "Phùng chân nhân, còn dừng tay nhanh! Muốn trẫm giết 3000 đệ tử Tuệ Vân Quan của các ngươi mới bằng lòng dừng tay à?"

      Tuệ Vân Quan chính là đạo quán nổi tiếng nhất Phong Trạch quốc. Từ khi thành lập tới nay có ít cao nhân đắc đạo từ đây. Tiếng tăm và danh vọng của Tuệ Vân Quan vượt xa tất cả mọi đạo quán, vẫn đứng đỉnh núi cao nhất.

      Dường như đoán được An Hoằng Hàn uy hiếp như thế từ lâu, Phùng chân nhân lại cười, "Tính cách bệ hạ vẫn có thay đổi gì, chỉ có thủ đoạn ngoan mà tính tình cũng tàn bạo như thế."

      Nhưng uy hiếp của An Hoằng Hàn rất ràng có ảnh hưởng tới ông. Ông phất tay áo, cơn gió mạnh mẽ phóng về phía Tịch Tích Chi.

      Nàng lảo đảo hạ xuống, suýt chút nữa là văng ra ngoài mấy thước.

      Quả nhiên là cao nhân! Có lẽ đạo hạnh của người này kém sư phụ là mấy. Có lẽ chỉ cần nghiên cứu tốt cách ngày lên trời xa.

      "Thấy ngươi chưa từng làm việc ác, hôm nay lão đạo nể mặt bệ hạ, tính toán với ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm chuyện gì trái với lẽ trời nhất định lão đạo bỏ qua cho ngươi. Cho dù là bệ hạ đứng ra bảo đảm lão đạo cũng thu ngươi tha!"

      Vẻ mặt Phùng chân nhân nghiêm túc, chuyện đây ra đấy.

      Tịch Tích Chi là người vô cùng tự mình biết mình, nắm thực lực của mình hoàn toàn cùng bậc với ông, đương nhiên gì. Nhưng chính vì vậy nàng lại rất hâm mộ lão đầu này. Ít nhất ông phải là đạo sĩ thúi làm trái với lương tâm, biết được tinh cũng chia ra chính tà, thu diệt ma mù quáng.

      Lâm Ân và Chu tổng quản nghe những lời này vẫn hiểu lắm. ràng là hài tử, sao Phùng chân nhân lại đối xử với nàng như vậy?

      Nghe giọng điệu của ông rất ràng nguồn gốc hài tử này bất chính. Nhưng bệ hạ che chở nàng khắp nơi, lại ràng nàng vô cùng quan trọng. Lời rất mâu thuẫn khiến bọn họ đoán ra chân tướng. Cho dù trong lòng có vài phần nghĩ theo hướng kia nhưng bọn họ cũng có lá gan ra.

      "Trẫm muốn nghe ngươi nhảm. Ngoài thành có con hồ , ngươi tùy tiện thu ." An Hoằng Hàn ba bước làm hai bước tới trước mặt Tịch Tích Chi, kéo tay bé của nàng, kiểm tra kiểm tra lại xem có bị thương hay .

      Xác định tiểu hài tử bị chút tổn thương nào, đôi lông mày nhíu chặt của mới từ từ giãn ra. Lạnh lùng nhìn Phùng chân nhân, cái nhìn kia lãnh khốc như băng như thể cảnh cáo đối phương nếu vừa rồi Tịch Tích Chi có huyện may nhất định dễ dàng bỏ qua.

      Phùng chân nhân mơ hồ nhận ra đầu mối, ánh mắt quanh quẩn giữa hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi. Ông lắc đầu đầy bất đắc dĩ, rất xúc động mà : “Bệ hạ, cho dù người là vui nước, có thiên thần che chở nhưng có vài chuyện thể cưỡng cầu được, vẫn nên buông bỏ sớm tốt hơn.”

      Mắt ông mù, khoảng khắc khi Tịch Tích Chi đứng trước mặt ông, ông rất ràng rằng tuy tiểu hài tử này thuộc hàng quái nhưng theo con đường tu tiên. Linh khí vây quanh tiểu hài tử vô cùng sạch . Có thể tu luyện tới cảnh giới như thế đúng là dễ.

      “Chuyện của trẫm cần ngươi can thiệp.” Muốn buông tay? Còn khó hơn lên trời. Thứ nhận định làm gì có lúc buông tay? Nếu ông trời ngăn cản vậy đội trời chung với ông trời.

      Phùng chân nhân rất muốn gì đó nữa nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt lãnh khốc của cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng.

      Vì sao lại nghe khuyên bảo như vậy chứ? Giữ tinh tu tiên bên cạnh, ngoài có lợi cho đôi bên ra có bất cứ chỗ tốt nào. mặt là cản trở tiến độ tu luyện của tiểu hài tử kia, mặt khác là ảnh hưởng tới đế vương quốc gia. Đừng tưởng rằng ông nhìn ra, ràng rằng tình cảm của An Hoằng Hàn dành cho tiểu tinh là tầm thường.

      “Thôi thôi, lão đạo cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nào có thể trông nom mọi chuyện? Chỉ cần bệ hạ có thể luôn tự cân nhắc.” Phùng chân nhân phất phất tay áo bào, lại thở dài tiếng.

      Tịch Tích Chi vẫn yên lặng xen lời, trong đầu lại tự đánh giá lời Phùng chân nhân .

      Có lẽ lời này có tác dụng, nàng cũng suy nghĩ lại tình hình tu luyện mấy tháng gần đây. Tuy nàng theo con đường tu tiên nhưng có nghĩa là cắt đứt mọi tình cảm. Có rất nhiều cao tăng đắc đạo thường ‘Tu tiên phải chặt đứt tơ tình’, ra lời này cũng hoàn toàn đúng. Cũng phải là chặt đứt tình cảm mà là dính vào tình cảm.

      Sư phụ từng chỉ cần cố gắng tu hành ngày lên trời. Về phần tình cảm... Có thể trả giá ít trả giá ít. Bời vì khi lên trời thành công, ngươi buông bỏ tất cả trong trần thế, tới lúc đó người bỏ được ở khắp nơi chính là mình.

      Có bao nhiêu người từng vì tình thế gian mà buông bỏ cơ hội lên trời?

      Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cao nhân thích cư, hỏi thế tục. khi bước vào phàm trần, dính tình cảm mà còn muốn buông bỏ vô cùng khó khăn.

      “Tiểu nha đầu, ngươi cũng phải suy nghĩ chút tiếp theo nên làm thế nào.” Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi cách bí .

      Hai người cũng nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu.

      “Phùng chân nhân, đừng chọc giận trẫm, ngươi biết phải im miệng à?” An Hoằng Hàn dễ dàng tha thứ nhất là có người muốn cướp thứ thuộc về từ bên cạnh ! Đặt biệt là ham muốn chiếm lấy Tịch Tích Chi cách điên cuồng.

      “Lão đạo cũng nên im miệng, bệ hạ đừng nổi giận.” Phùng chân nhân thở dài khẽ.

      An Hoằng Hàn giận đùng đùng, nếu phải sức kiên nhẫn của luôn tuyệt cao e rằng khống chế được mà bùng nổ từ lâu.

      Cảm thấy sức An Hoằng Hàn nắm tay mình tăng lên chỉ lần, Tịch Tích Chi hơi đau, định rút tay về. Nhưng chỉ cần tay nàng hơi động chút bị An Hoằng Hàn nắm chặt ngay. Nàng giãy mấy cái nhưng tay đối phương như sắt khiến nàng hoàn toàn có cơ hội rút lui.

      qua nă nă, Phùng chân nhân có nghĩ ra chút đầu mối nào về chuyện kia ?” Ôm chặt vai Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn đứng mặt đối mặt với Phùng chân nhân.

      tới chuyện này, sắc mặt Phùng chân nhân thay đổi ngay lập tức.

      “Bệ hạ, cho dù người nhốt lão đạo mười năm nữa, lão đạo cũng gì hết. Trời có quy củ của trời, há người phàm trần chúng ta có thể phá vỡ?” Coi như Phùng chân nhân cũng có vài phần khí phách.

      Tịch Tích Chi sinh ra lòng tò mò với lần này, thảo nào An Hoằng Hàn đối lập với Phùng chân nhân khắp nơi, ra là ngờ nhốt Phùng chân nhân cách tàn nhẫn suốt năm năm! Nhưng... Bằng tu hành của Phùng chân nhân, chỉ Hàn vương phủ có thể vây được ông ư?

      An Hoằng Hàn vẫn chú ý tới vẻ mặt tiểu hài tử thay đổi, nhận ra suy nghĩ trong lòng nàng, từ từ : “Có đôi khi nhốt người cũng phải chỉ dùng vũ lực mới có thể giải quyết. Có thể nhốt trái tim người kia mới là cách có ích nhất.”

      là bắt được cái chân đau của Phùng chân nhân mới có thể hạn chế tự do của ông.

      Phùng chân nhân hừ mũi trợn mắt, “Chuyện Bạch Hồ lão đạo tự . Nếu bệ hạ còn chuyện gì khác về trước . Nhà gỗ này của lão đạo thể chứa nổi vị Phật đáng kinh ngài.”

      “Lúc thu báo cho trẫm tiếng, trẫm cùng. Chuyện này chỉ liên quan tới an nguy bách tính mà cũng liên quan tới bang giao giữa Luật Vân quốc và Phong Trạch quốc. Trẫm đoán chuyện Từ quốc sư mất tích phần lớn là liên quan tới con hồ này. Lần này chỉ phải thu mà còn phải tìm ra tung tích Từ quốc sư. Phùng chân nhân, ngươi hiểu chưa?”

      Tuy Phùng chân nhân vào triều làm quan nhưng ít nhiều gì cũng hiểu tình hình gần đây của Phong Trạch quốc. Nghe An Hoằng Hàn như vậy cũng rất coi trọng.

      “Lão đạo nghe lời bệ hạ phân phó.”

      “Vậy là tốt nhất. còn sớm nữa, trẫm quấy rầy Phùng chân nhân thanh tu.” Dứt lời, An Hoằng Hàn xoay người ôm lấy Tịch Tích Chi quay về.

      Chu quản gia cũng là người thông minh, đương nhiên biết cuộc chuyện hôm nay tuyệt đối thể để người thứ năm biết, nếu cái mạng của ông nhất định bảo đảm được.

      Từ sau khi từ Hàn vương phủ về cung, sắc mặt An Hoằng Hàn vẫn trầm, có cảm giác mây đen áp xuống.

      Tay bé của Tịch Tích Chi bị kéo phát đau, làm sao An Hoằng Hàn cũng buông tay, nàng cũng dám mở miệng kêu.

      Thấy mặt An Hoằng Hàn trầm Tịch Tích Chi cảm thấy sợ. Người hôm nay chọc giận chắc chắn phải nàng, ngàn vạn lần đừng phát giận với nàng. Nếu mình thành dê con chịu tội thay, đó là đau thương vô cùng.

      Cho tới khi dùng xong bữa tối An Hoằng Hàn vẫn lời.

      Đôi mắt to tròn của Tịch Tích Chi thỉnh thoảng nhìn trộm hai cái, xem thử sắc mặt có chuyển tốt hay .”

      “Nếu chúng ta bắt Phùng chân nhân, đánh ông ta trận điên cuồng?” Tịch Tích Chi hỏi dò, dù sao nàng cũng bắt được Phùng chân nhân, nhiệm vụ khó khăn này chỉ có thể giao cho An Hoằng Hàn.

      “Nàng cho rằng... Trẫm tức giận Phùng chân nhân vô lễ với trẫm?” An Hoằng Hàn chuyển mắt qua người tiểu hài tử nào đó, ánh mắt sâu lường được, như thể có thể hút người vào đó.

      Tịch Tích Chi nhìn đôi mắt đen bóng như đá đen đến mê mẩn, càng nhìn càng si mê.

      “Chẳng lẽ phải?” Nàng chớp chớp mắt, dù sao cũng phải là nàng chọc giận chứ? Thề với trời, nàng chưa làm chuyện gì cả.

      Động đũa bạc rất ít, An Hoằng Hàn giơ tay lên, “ cần hầu hạ, tất cả lui xuống.”

      Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều liếc nhìn Tịch Tích Chi, trong lòng hẹn mà cùng thầm nghĩ gần đây số lần bệ hạ lén chuyện với tiểu hài tử này càng ngày càng nhiều.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50:

      Trong đại điện vô cùng trống trải, chỉ có Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn mắt to trừng mắt .

      Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt nên An Hoằng Hàn mất kiên nhẫn thường ngày, nhìn thẳng tiểu hài tử nào đó, : "Chỉ là Phùng chân nhân, còn chưa đủ để chọc giận trẫm. Nàng thử suy nghĩ chút xem, hôm nay vì sao trẫm tức giận?"

      Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, khuôn mặt nhắn lên nghi ngờ.

      Hôm nay nàng chưa từng làm gì, chẳng lẽ là chuyện mình cẩn thận chạm vào kết giới, bị bắn ngược lại?

      Nhưng về chuyện đó, nàng mình chống lại, cũng đem nguy hiểm tới cho , cho nên cũng tới nỗi tức giận mới phải.

      Nghĩ như thế, nàng cây ngay sợ chết đứng, lắc đầu, "Ta biết."

      Bốn chữ khiến An Hoằng Hàn dở khóc dở cười.

      "Lúc Phùng chân nhân những lời kia, trong lòng nàng có từng nghĩ tới cái gì ? Đừng định lừa gạt trẫm, muốn đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng với trẫm là chuyện vô cùng dễ dàng."

      Tịch Tích Chi dám có nửa phần nghi ngờ những lời này. Tâm An Hoằng Hàn như gương sáng, có thể chiếu ràng cách nghĩ trong lòng người khác. Đặc biệt là Tịch Tích Chi, trước kia lúc bị An Hoằng Hàn nhìn thấu còn ít à?

      Nàng chép miệng mấy cái, định tìm lý do để qua loa trước. Nhưng mắt vừa nhấc vừa hay thấy đôi mắt lãnh khốc vô tình của An Hoằng Hàn, sợ tới mức chút tâm tư này lập tức còn sót lại chút gì. Nàng bị ăn sạch, nếu sao lại sợ như thể chuột thấy mèo.

      "Ta...Ta có từng nghĩ cách." Nàng thành , giấu chút gì.

      Mắt An Hoằng Hàn lại u lần nữa, như thể phủ đầy hàn băng, đồng tử chút độ ấm.

      Nhưng nếu bình thường Tịch Tích Chi nhìn quen ánh mắt như vậy của chắc chắn sợ nữa. Nhưng bây giờ đúng lúc, nàng càng nhìn càng thấy kinh hãi. Trong lòng nàng nghĩ thế nào như thế, "Ta theo con đường tu tiên, Phùng chân nhân vậy cực kỳ có lý. Cuối cùng có ngày ta phải lên trời, tới khoảnh khắc đó ta sợ ta bỏ được. Nếu vừa bắt đầu cố gắng bỏ ra ít ra cách tiêu sái."

      Đạo lý này chỉ Tịch Tích Chi biết mà An Hoằng Hàn cũng biết.

      Nhưng vừa nghĩ tới tiểu hài tử rời khỏi , liền khống chế được tâm trạng của mình! Đây chính là nguyên nhân tức giận.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo tới mức đáng sợ, híp mắt, lạnh lùng hỏi: "Có còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau trẫm từng những lời gì ?"

      Đề tài chuyển quá nhanh, cái đầu của nàng hơi phản ứng kịp.

      " cái gì?" lâu như vậy, Tịch Tích Chi nào có thể nhớ được? Huống hồ lần đầu tiên gặp nhau An Hoằng Hàn nhiều như vậy, sao nàng có thể biết ám chỉ câu nào?

      " nhớ à? Vậy để trẫm nhắc lại cho nàng." An Hoằng Hàn kéo hai tay Tịch Tích Chi, tiểu hài tử chống cự chút nào mà đổ vào lòng .

      Dù sao cũng phải là lần đầu tiên ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thấy bốn bề vắng lặng nên càng thêm cần băn khoăn tới thể diện, yên tâm ngồi đùi .

      Thấy chẳng những tiểu hài tử sợ mà lại còn tìm tư thế thoải mái mà ngồi, sắc mặt An Hoằng Hàn hơi mất tự nhiên. Nhưng chút hành động thân thiết này vẫn đủ để xóa lửa giận trong lòng . cố ý nhéo cánh tay mập mạp của tiểu hài tử, "Trẫm từng nếu nàng cố ý tránh né trẫm trẫm chém đứt hai chân nàng, xem nàng tránh tiếp thế nào?"

      Bàn tay từ từ chuyển tới đùi Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn vỗ vỗ tràn đầy cảnh cáo, "Đừng mưu tính khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của trẫm. Trẫm tuyệt đối nuốt lời. Trẫm đồng ý cho nàng rời trước, nếu nàng có hành động gì...Trẫm dùng chút thủ đoạn đặc biệt để cắt đứt con đường trong lòng nàng. Nàng hiểu ?"

      cố ý giảm thấp giọng ở ba chữ cuối cùng.

      Khí thế toàn thân vốn vô cùng kinh người, cộng thêm giọng lạnh lùng, quả là có thể hù được rất nhiều người.

      Trái tim bé của Tịch Tích Chi đập điên cuồng, càng sợ hãi hơn khi nghe thấy lần đầu tiên.

      biết An Hoằng Hàn là nam nhân vô cùng cường thế từ lâu, vốn tưởng rằng chung sống với thời gian lâu như vậy, quan hệ giữa bọn họ coi như là chủ nhân và sủng vật, dù gì cũng có chút tình cảm! Khi An Hoằng Hàn ra những lời này, trái tim Tịch Tích Chi ít nhiều gì cũng bị tổn thương. Nhưng nàng thu tâm trạng lại rất nhanh, để An Hoằng Hàn tìm ra chút đầu mối nào.

      “Ta hiểu.” Nàng cắn răng nặn ra ba chữ này.

      An Hoằng Hàn vẫn quan sát vẻ mặt của tiểu hài tử, thấy nàng tủi thân tới mức sắp rơi lệ, tâm trạng của cũng theo đó mà chìm xuống. Nhưng vì vậy mà thu hồi lời vừa rồi. Vào lúc nào đó phải dọa nàng chút mới có thể ổn định lòng nàng. Nếu ngộ nhỡ ngày nào đó tiểu hài tử nào đó bỗng nhiên chạy trốn, biết đâu tìm nàng về?

      “Vậy là được rồi. Ngoan ngoãn sống bên cạnh trẫm, biết chưa?” An Hoằng Hàn vuốt ve cái trán Tịch Tích Chi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. có khí thế lạnh giá khiến người ta sợ hãi, uy áp toàn thân tản ra lập tức ít nửa.

      Tịch Tích Chi hơi thở phào hơi, nàng vẫn quen với dáng vẻ này của hơn.

      ngủ trước, có lẽ ngày mai bên Phùng chân nhân đưa tin tới. Trước khi bắt , chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần.” An Hoằng Hàn ôm ngang Tịch Tích Chi lên, về phía ao tắm.

      Tịch Tích Chi quen với ngực , thả lỏng người, nằm trong lòng .

      “Huynh cứ chắc chắn như vậy à? Chẳng phải Phùng chân nhân là có hay à?”

      “Đó là nàng hiểu ông ta.” Nhớ lại ấn tượng người kia cho , An Hoằng Hàn ra chút chần chừ.

      Tuy nhiều năm Phùng chân nhân hỏi thế tục nhưng cho cùng ông vẫn là người vô cùng có trách nhiệm. Nghe có người phàm gặp Bạch Hồ, chắc chắn ông thờ ơ mặc kệ. An Hoằng Hàn là dám chắc điểm này của ông mới có thể lệnh ông bắt chút kiêng dè.

      Hai người im lặng hồi lâu, mãi cho tới khi tắm xong vẫn câu nào.

      Màn đêm đen kịt, vô cùng yên lặng. Ánh nến leo lét hơi chiếu sáng cả đại điện.

      “Trẫm hỏi nàng, ví dụ nàng cuối cùng có ngày lên trời, lúc ra có thể có vài phần nỡ ?” An Hoằng Hàn như thể lầm bầm lầu bầu với khí.

      Tai Tịch Tích Chi run lên, dám tưởng tượng lời này là từ miệng An Hoằng Hàn ra. nỡ? Đó là chắc chắn. Ít nhất nàng cho rằng nàng phải là người lãnh khốc vô tình, chặt đứt được tất cả tơ tình.

      Vậy vì sao đành lòng đây? Là cẩm y ngọc thực ở trần thế hay là những thứ khác? Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại theo bản năng, nhìn về phía khuôn mặt lờ mờ của An Hoằng Hàn. Nếu ai chiếm trọng lượng lớn nhất có lẽ phải là An Hoằng Hàn thể.

      .” Tịch Tích Chi như đinh chém sắt.

      Dường như có được đáp án hài lòng, An Hoằng Hàn thản nhiên ‘ừ’ tiếng, “Ngủ .”

      Tâm trạng căng thẳng lập tức giãn ra. Nàng hơi thở ra hơi, bọc chăn, gật đầu.

      Đêm trôi qua rất nhanh, ít nhất nàng cảm thấy ngủ chưa đủ ánh mặt trời ngày hôm sau tỏ rực rỡ.

      Trong đại điện vang lên tiếng lạch cạch rất . Tuy cung nữ thái giám khống chế tiếng bước chân đến mức nhất nhưng vài tiếng vang vẫn thoát khỏi tai Tịch Tích Chi.

      Hai tai nhúc nhích, nàng cố gắng nhận biết nguồn gốc phát ra những thanh này. Có tiếng nước chảy ào ào, hẳn là tiếng cung nữ vắt khăn rửa mặt cho An Hoằng Hàn. Còn có tiếng va chạm lạch cạch, hẳn là tiếng chém đĩa chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

      Thính lực quá mức nhạy bén cũng có lúc phải là chuyện tốt. Ví dụ như bây giờ! Mỗi lúc An Hoằng Hàn sắp vào triều sớm, nàng luôn bị đủ mọi tiếng động đánh thức. Bị đánh thức nên nàng vô cùng hài lòng, lăn qua lộn lại giường, quấn chăn lăn vài vòng.

      Tiếng động bên này dẫn tới chú ý của An Hoằng Hàn rất nhanh. giơ tay lên sửa sang lại vạt áo, quay đầu sang chống lại đôi mắt ngủ chưa đủ của tiểu hài tử nào đó.

      Tịch Tích Chi mở lớn mắt đầy đáng tháng, dáng vẻ hùng hổ, trợn mắt nhìn An Hoằng Hàn, cuốn chăn lăn tiếp.

      “Bây giờ còn nén nhang cho nàng ngủ. Lát nữa xuất cung với trẫm, Phùng chân nhân chờ ngoài cung rồi.”

      Lấy giọng bình tĩnh xong những lời này, An Hoằng Hàn giương mắt nhìn về phía Lâm Ân.

      Lâm Ân lập tức hiểu ý, phân phó cung nữ bưng chén cháo thịt nóng hôi hổi tới.

      Ngửi thấy mùi thơm, tinh thần Tịch Tích Chi chấn động, lập tức bò lên từ giường. Trước kia có cái tai và cái đuôi lông xù nên ngày nào lúc rời giường nàng cũng phải giấu đuôi , thể để lộ ra bộ mặt . Mà bây giờ nào còn lo lắng ánh mắt của người khác. Nàng vươn tay, đoạt lấy chén cháo từ trong tay Lâm Ân.

      Lúc chưa nhìn thấy chén cháo thịt nàng còn thấy đói, khi ngửi thấy mùi thơm, con sâu tham ăn bị lôi ra ngay.

      Hít mạnh hai hơi, nàng cầm muỗng lên múc muỗng, đưa vào trong miệng. Tài nấu nướng của sư phụ mập quả rất cao. Mỗi lần ăn đồ ăn ông nấu, nàng đều cảm thấy vô cùng ngon lành.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51:

      Cách vài ngày, trong hoàng cung có thái giám chịu trách nhiệm dọn dẹp cỏ dại riêng. Cho nên tuy Tịch Tích Chi ngồi cạnh bụi hoa nhưng số lần nhổ hoa cỏ của nàng lại vô cùng ít.

      Ngáp cái đầy bất đắc dĩ, cái đầu của nàng gật lên xuống. Trong lòng thầm oán sao An Hoằng Hàn vẫn chưa trở lại, chờ thêm lát nữa có lẽ nàng đánh cờ với Chu Công rồi.

      loạt tiếng bước chân truyền tới từ đằng xa. Nàng xoay người theo bản năng, thấy đôi giày thêu tơ vàng xuất trước mặt mình.

      Ngày nào cũng sống chung với An Hoằng Hàn, nàng nhìn cái là nhận ra chủ nhân của đôi giày. Con rồng giương nanh múa vuốt mũi giày kia chẳng phải là biểu tượng tốt nhất cho An Hoằng Hàn ư? Nàng từ từ nâng khuôn mặt bé lên, mắt đối mắt với An Hoằng Hàn.

      vươn tay kéo tay tiểu hài tử để nàng đứng lên từ dưới đất.

      "Chán đến mức này rồi à? Có lòng dạ thảnh thơi để tới đây nhổ cỏ, bằng ngự thư phòng luyện viết chữ tốt." An Hoằng Hàn lướt qua hàng mi che kín đôi mắt như lưu ly của Tịch Tích Chi, lời dạy dỗ bật ra khỏi miệng theo thói quen.

      Dường như vì nuôi dưỡng con Tiểu Điêu hiểu chuyện này mà bồi dưỡng được rất nhiều thói quen. Ví dụ như có chuyện gì giám sát tình hình học chữ học viết của tiểu hài tử, giúp nàng giải quyết chút chuyện rắc rối. Chỉ cần là chuyện liên quan tới Tịch Tích Chi, bất kể là ăn uống ngủ, cũng đều hỏi tới. Thử hỏi trước kia khi nào trông nom những chuyện rườm rà này? Dù là người thân cùng chung huyết thống cũng làm được tới mức này.

      Thế gian này chỉ có mình Tịch Tích Chi mới có được đãi ngộ người khác cầu cũng được.

      Thậm chí có thể , chỉ cần nàng mở miệng cầu, miễn là trong khả năng của An Hoằng Hàn đều cố gắng làm được.

      "Muộn rồi." Chu miệng, nàng khẽ hai chữ như oán giận.

      Lúc trước An Hoằng Hàn thời gian là nén nhang, tới bây giờ cũng vô cùng đúng giờ, chưa từng để nàng chờ lâu. Mà lần này lại muộn ít thời gian, vậy cũng khó trách nàng buồn chán mà lòng hoảng sợ.

      "Vừa rồi bàn bạc hai việc quốc với các đại thần nên mới làm trễ thời gian. Trẫm thay quần áo, nàng chờ đó cho trẫm." Nếu là ngàu trước chắc chắn giải thích cho bất cứ ai vì sao lại tới trễ. Nhưng khi đối tượng biến thành Tịch Tích Chi hẳn như vậy. Nếu cần thiết, có rất ít chuyện giấu nàng.

      Tuy đầu óc Tịch Tích Chi thông minh lắm nhưng cũng biết phân biệt nặng . Bất kể chuyện gì đứng trước quốc cũng thành bé. Nàng tới mức cố tình gây , từ tiếng, ý bảo nhanh lên.

      Thay bộ cẩm bào màu xanh đậm, An Hoằng Hàn ra ngoài với Tịch Tích Chi từ cửa cung phía nam.

      Lâm Ân và Ngô Kiến Phong sát theo sau, trái phải.

      So với đại tổng quản Lâm n, gần đây sắc mặt Ngô Kiến Phong rất khó coi. đến chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy lời ra tiếng vào về . Tịch Tích Chi chưa từng hỏi thăm nhưng cũng nghe mấy cung nữ lén thảo luận. Kể từ khi chuyện giết huynh kia xảy ra, nhà họ Ngô liền chiêu cáo thiên hạ rằng từ nay về sau còn liên quan gì tới Ngô Kiến Phong, còn dùng mồi lửa đốt hết những thứ để lại Ngô phủ.

      Tính tình Ngô Kiến Phong khi giải quyết công việc vốn tốt, có nhà họ Ngô che chở, ít thái giám cung nữ trong cung cũng châm chọc .

      Tịch Tích Chi liếc , thấy dáng vẻ vẫn ỉu xìu, sắc mặt buồn bã hơi thông cảm. Nếu người này thể tỉnh lại vậy chỉ có thể phế . Đả kích cũng đáng sợ, có câu , ngã từ đâu đứng lên ở đó. Chỉ có chịu đựng được đả kích ngươi mới có thể đạt được mục đích của mình.

      Nếu ngay cả điểm cố gắng này Ngô Kiến Phong cũng làm được nàng chỉ có thể thở dài với lần này.

      “Nàng ít quan tâm chuyện của người khác . cũng phải người tốt.” Khẽ nhéo lên cánh tay nàng, An Hoằng Hàn cảnh cáo. Ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình mà cũng xuống tay được, Ngô Kiến Phong có thể là người lương thiện à? Người này tỏ mình là con sói mắt trắng.

      Dù ngươi cứu lần, e rằng sau này lúc cắn ngược lại ngươi miếng cũng chắc chắn mềm lòng.

      Nàng trừng mắt, gật đầu với . Sống trong hoàng cung lâu như vậy, ít nhiều gì nàng cũng hiểu được nguyên tắc trong đó. Dù thông cảm cho Ngô Kiến Phong nhưng còn chưa tới mức vươn tay giúp đỡ lung tung.

      Tiếng chuyện giữa hai người rất , truyền vào tai Lâm Ân và Ngô Kiến Phong. Trong mắt bọn họ, bệ hạ và Tịch nương chỉ khẽ chuyện với nhau thôi.

      chiếc xe ngựa mộc mạc đỗ tại cửa cung. người dựa vào cạnh đó, mặc vải đay thô, hề khắc với lúc gặp nhau hôm qua. Tịch Tích Chi vừa nhìn qua, đúng lúc Phùng chân nhân quay đầu lại, hẹn mà gặp ánh mắt nàng.

      Ánh mắt Phùng chân nhân già nua và nghiêm túc, tuy bì nổi với khí thể của An Hoằng Hàn nhưng cũng đủ uy hiếp những người khác.

      Tịch Tích Chi gật đầu với ông cái đầy lễ phép, coi như là chảo hỏi.

      Phùng chân nhân cũng phải người lý. Thấy Tịch Tích Chi chào hỏi trước cũng gật đầu với nàng, coi như là đáp lại.

      Quan hệ giữa hai người tính là thân thiết, cũng tính là đối địch. Tuy hai người đứng lập trường khác nhau nhưng giữa họ cũng xung đột lợi ích.

      “Tham kiến bệ hạ.” Phùng chân nhân hành lễ với An Hoằng Hàn.

      “Phùng chân nhân cần gì phải hành đại lễ? Hãy bình thân. Có chuẩn bị ổn thỏa chưa? Trẫm muốn lãng phí thời gian, có bất cứ thu hoạch gì.” An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh giọng .

      Tịch Tích Chi đứng bên cạnh nên nhìn hết thái độ của với Phùng chân nhân trong mắt.

      “Bệ hạ tin tưởng lão phủ có thể thay người khác bắt . Lão phu cũng phảo được.” Phùng chân nhân cũng đoan chính, hàng mày dài lại trắng nhướng lên như thể hề sợ An Hoằng Hàn.

      Nhưng so với ngọn núi băng vạn năm như An Hoằng Hàn, Phùng chân nhân có biểu lạnh lùng hơn nữa cũng bì được nửa phần của .

      “Vậy à? Xem ra Tuệ Vân Quán cũng quan trọng.” An Hoằng Hàn lạnh lùng híp mắt, quan sát nhất cử nhất động Phùng chân nhân thể ra, “Phùng chân nhân, ngươi hẳn nên biết tính trẫm luôn được là làm được, đừng cố gắng khiêu chiến với kiên nhẫn của trẫm.”

      Hỏi tại sao Phùng chân nhân lại bằng lòng khuất phục An Hoằng Hàn? Vậy nghi ngờ chút nào là vì Tuệ Vân Quán là tử huyệt của ông. Ông có thể quan tâm chuyện khác nhưng Tuệ Vân Quán là tâm huyết của sư tổ bọn ông, có nữa ông cũng phải dốc hết sức bảo vệ.

      “Bệ hạ, lão phu đùa thôi, người cần gì cho là đúng.” Khí thế yếu phần, cuối cùng Phùng chân nhân là người cúi đầu nhường từng bước .

      An Hoằng Hàn lạnh lùng thờ ơ gật đầu, “Chỉ sợ có người đùa mà thành .”

      Hai người chuyện như đánh đó khiến Tịch Tích Chi nghe rất hao tâm tốn sức. Đợi tới khi bọn họ xong nàng chỉ có thể ngáp hai cái.

      ngoại ô rồi .” An Hoằng Hàn xong câu đó Lâm Ân lập tức kéo màn xe cho .

      ôm lấy vai tiểu hài tử nào đó, ngồi vào xe ngựa, thấy Phùng chân nhân vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích, “Phùng chân nhân cũng vào ngồi . Nếu bị người khác lung tung, bảo trẫm vô lễ với ngài cũng tốt.”

      Tịch Tích Chi vừa hay cầm túi nước lên uống, nghe những lời này phun nước đánh “phì” cái.

      Thử hỏi... Lúc nào An Hoằng Hàn lễ độ với người khác? Thấy ai cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thể người ta thiếu mấy trăm vạn lượng bạc vậy.

      Có lẽ bị những lời này dọa sợ, sắc mặt Phùng chân nhân hơi mất tự nhiên nhưng ông theo lời , “Nếu bệ hạ vậy mà lão phu từ chối có vẻ vô lễ rồi.”

      Tuy chiếc xe ngựa này xa hoa như trong cung nhưng có thể chứa được ba người, huống hồ tiểu hài tử như Tịch Tích Chi cũng chiếm bao nhiêu diện tích. Từ khi vào xe ngựa nàng vẫn luôn ngồi trong lòng An Hoằng Hàn.

      Hành động thân thiết gắn bó giữa hai người rơi vào mắt Phùng chân nhân. Ông càng cảm thấy ổn. Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, sao có thể ở cùng với quái?

      Phùng chân nhân thỉnh thoảng đưa mắt qua nhìn bên này khiến Tịch Tích Chi hiểu mình đắc tội với ông ở đâu. Ánh mắt kia của ông như thể có thù oán gì với nàng. Chẳng lẽ Phùng chân nhân còn tính toán chuyện nàng xông vào kết giới hôm qua?

      Nhưng nàng lại cảm thấy chuyện đơn giản như vậy.

      Xe ngựa lại ra ngoại thành, đám người Tịch Tích Chi theo con đường lần trước tới vực Đoạn Tràng.

      An Hoằng Hàn vẫn hủy bỏ mệnh lệnh cho nên còn để lại nhóm ngự lâm quân canh giữ dưới đáy vực. Mấy người vừa tới dẫn tới chú ý của ngự lâm quân.

      “Tham kiến bệ hạ.” Tất cả ngự lâm quân hành lễ, hành động cực kỳ đều.

      Gọi đô thống ngự lâm quân tới, An Hoằng Hàn hỏi: “Có phát ra điều gì khác thường ?”

      chưa hết tất cả nhưng mọi người đều hiểu hỏi chuyện Bạch Hồ. Về tinh, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nên trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi.

      Thấy vị đạo sĩ bên cạnh bệ hạ, trong lòng mọi người đều hẹn mà cùng nghĩ rằng có lẽ đây là đại sư trừ bệ hạ tìm tới. Nhưng sao vị đại sư này lại ăn mặc giản dị như vậy? Vị đại sư nào chẳng có bộ quần áo như nhau? Có câu người dựa vào quần áo, Phật dựa vào kim trang mà.

      Thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Phùng chân nhân vẫn bình thản ung dung.

      Tịch Tích Chi hừ tiếng. Đây mới gọi là chân nhân bất lộ tướng. Bình thường người lợi hại nhất thường coi trọng danh lợi, nhân vật như Phùng chân nhân có rất nhiều phố. Ví dụ như lần đầu tiên nàng gặp Từ lão đầu, chẳng phải ông ta cũng chỉ là ông cụ ra vẻ bình thường?

      “Hồi bẩm bệ hạ, chỗ này có gì khác thường.” Tổng thống lĩnh ngự lâm quân trả lời.

      An Hoằng Hàn gật đầu coi như là trả lời, “Là thứ gì các người cũng tìm ra được?”

      Trong lời mang theo ý lạnh như băng khiến thống lĩnh ngự lâm quân bị dọa sợ tới mức hai đầu gối run lên.

      “Ví dụ như hang núi hay là những chỗ bí mật khác, các ngươi tìm à?” Thông thường, tinh tu luyện đều tìm hang núi, đặc biệt là động vật như hồ ly.

      Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi đầy tán thưởng, ánh mắt kia như muốn cũng có chút thông minh.

      An Hoằng Hàn liếc thống lĩnh ngự lâm quân, ý bảo nhanh trả lời.

      “Ngày hôm qua sau khi bệ hạ rời , thuộc hạ phái ra hai đội người ngựa thăm dò tình hình xung quanh, quả phát ra hai hang núi.”
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :