1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42:

      Tuy Tịch Tích Chi tìm tòi nghiên cứu chuyện này nhưng mỗi lần vào ngự thư phòng nàng luôn kiềm được mà hết nhìn đông tới nhìn tây, định tìm chút manh mối. Nhưng An Hoằng Hàn tâm tư kín đáo, sao có thể để lộ ra chút sơ hở?

      Khi nhìn thấy đôi mắt con chồn nhìn láo liên xung quanh, cũng biết làm sao.

      Xử lý xong chính , sắp xếp lại tấu chương cho ngăn nắp, ôm lấy con chồn về điện Bàn Long.

      Như hàng ngày, cho các cung nữ thái giám lui. Trong điện Bàn Long lớn như thế chỉ còn lại hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.

      Sau khi tắm xong, An Hoằng Hàn nâng chung trà lên, nhấp miếng, "Còn biến về nhanh? Phải đợi trẫm nàng mới bằng lòng biến về hình người?"

      Tuy mình thích hình thú của Tịch Tích Chi nhưng khi ở hình người nàng có nhiều biểu cảm hơn, có thể để An Hoằng Hàn liếc là biết cảm xúc của hài tử nào đó.

      Tịch Tích Chi bị gọi tên ngẩn người, rũ bộ lông ướt nhẹp.

      Lấy hình dạng con chồn để sống, quả hơi bất tiện. Nhưng luôn biến qua lại hình người và hình thú, khó đảm bảo ngày nào đó có người phát ra.

      Nàng nghĩ tới điều này, bỗng muốn biến về hình người nữa. Nhỡ may ai đó biết chuyện này vậy nguy.

      "Trẫm chưa bao giờ thích lần thứ hai..." An Hoằng Hàn nhíu mày, hình như vô cùng hài lòng với chuyện Tịch Tích Chi vẫn động đậy.

      Nàng sợ nhất là làm mặt trầm, đầu nhanh chóng thiên vị, bị sợ tới mức lập tức nhấc cái chân mập mạp nhắn lên, vọt vào sau bình phong, chạy tới trước tủ quần áo, tìm quần áo của mình.

      Dưới ánh mắt nóng bỏng của An Hoằng Hàn, nàng thúc giục linh lực, khiến mình biến thân.

      Về thuật biến thân, Tịch Tích Chi vô cùng thuần thục. Khi hóa thành hình người cầm ngay lấy quần áo mặc lên, hết sức gọn gàng. lúc mặc gần xong nàng bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Hình như ràng chưa làm chuyện gì đó mà mình lại nhớ ra được.

      Cố gắng nhớ lại thứ tự mình vừa mặc quần áo, nàng cho là mình mặc nhầm nên mới sinh ra cảm giác kỳ lạ như vậy.
      Thấy nàng đứng lúc lâu sau bình phong ra, An Hoằng Hàn đặt ly trà xuống, tới, lập tức thấy mặt tiểu hài tử nào đó băn khoăn suy nghĩ chuyện gì đó, "Vẻ mặt này là có ý gì?"

      giải quyết thay nàng những người dám trêu chọc nàng. Huống hồ bây giờ cũng có mấy người dám chọc giận nàng. Cho dù là ai cũng nhìn thể diện của , cố gắng nhường nhịn nàng.

      "Ta cũng biết." Tịch Tích Chi thành thành trả lời, cảm thấy trong lòng hơi mất tự nhiên. Vừa rồi chắc chắn là nàng quên chuyện gì đó. Nàng xác định mà hỏi An Hoằng Hàn: "Có phải ta quên làm chuyện gì rồi?"

      An Hoằng Hàn quét mắt nhìn toàn thân Tịch Tích Chi lượt, tầm mắt dừng lại sau lưng tiểu hài tử. Hình như có chỗ nào đó xảy ra điều gì kỳ lạ, gật đầu với nàng.

      "Rốt cuộc là gì?" Nàng chớp chớp mắt, bộ dạng ngây thơ trong sáng. An Hoằng Hàn vòng quanh nàng hai vòng, "Nàng có thể cố gắng suy nghĩ chút..."

      Khóe môi nở nụ cười, dường như vô cùng thích dáng vẻ mờ mịt như con dê con này của tiểu hài tử. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh da trời long lanh nước, dường như chính là báu vật trân quý nhất thiên hạ.

      Nhíu hàng mày thanh tú, nàng vắt hết óc cũng nghĩ ra là vì sao, "Huynh ."

      "Sao trẫm phải ? có lợi gì?" An Hoằng Hàn thích trêu đùa con chồn nhất, cơ hội có thể kiếm lợi tuyệt đối buông tha.

      Lợi ích? Tịch Tích Chi lại chớp mắt liên tục, tự nhủ, huynh chẳng thiếu thứ gì, sao lần nào cũng keo kiệt vậy.

      "Hôn...Hôn cái?" Khuôn mặt nhắn của Tịch Tích Chi đỏ lên, ra những lời này. Cũng thể trách nàng lại nghĩ vậy. Chẳng phải lần nào đưa ra cầu An Hoằng Hàn cũng đều là hôn ôm ôm ấp ấp à? tiểu hài tử nào đó cũng tập mãi thành quen cho nên nghe có lợi gì đương nhiên thể ngoại lệ mà nghĩ về chuyện này.

      Bị chọc cười bởi vẻ mặt của Tịch Tích Chi, nụ cười nơi khóe môi An Hoằng Hàn càng lớn.

      "Lợi ích này cũng có thể suy nghĩ, vậy ...Xem biểu của nàng." Ngưng thần nhìn khuôn mặt con chồn đỏ bừng, cảm xúc khác thường thoáng qua đôi mắt đen láy sâu sắc của An Hoằng Hàn, nhanh tới mức khiến người ta bắt được, sờ thấy.

      Vì để nghi ngờ của mình có được lời giải thích hợp lý, Tịch Tích Chi sinh lòng can đảm, lòng thầm cảnh cáo mình, dù sao cũn phải là lần đầu tiên, việc gì đáng phải xấu hổ. Nhất hồi sinh, nhị hồi thục ( lần lạ, hai lần quen)! biết chuyện này là lần thứ mấy, ngập ngập ngừng ngừng phải là hùng !

      Vì chiều cao có hạn, Tịch Tích Chi thấp hơn An Hoằng Hàn đoạn, muốn tới gần hôn lên mặt vô cùng khó khăn.

      An Hoằng Hàn cũng phát ra chuyện này, tới ghế ngồi xuống, "Nếu lợi ích nàng nên chủ động."

      An Hoằng hàn vươn ngón tay gõ gõ bàn. Tiếng vang có cảm giác vô cùng nhịp nhàng, tựa như phổ ra khúc ca dao.

      Tịch Tích Chi khom người xuống, vừa định hôn lên má phải An Hoằng Hàn, ngờ lại quay đầu , vừa hay chạm vào đôi môi cánh hoa của nàng. Nàng định rụt đầu về nhưng muộn. An Hoằng Hàn đè đầu nàng lại, áp môi tới.

      Tuy phải là lần đầu tiên miệng đối miệng nhưng nàng vẫn cứ đỏ bừng mặt như cũ. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, suýt nữa nàng thở nổi mà ngất .

      Nàng từ chối hai cái, lại lập tức bị An Hoằng Hàn đè lại.

      thoả thích mà đòi lấy đôi môi Tịch Tích Chi, tựa như hôn cho đủ vốn mới bằng lòng buông tay.

      Mãi cho tới khi Tịch Tích Chi khó thở, khuôn mặt nhắn đỏ tới mức thể đỏ hơn được nữa mới buông lỏng tay ra.

      “Căng thẳng như vậy làm gì? phải là lần đầu tiên.” Ngón tay vén sợi tóc trán Tịch Tích Chi lên, cầm trong tay chơi đùa, ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt nhắn thở hổn hển đối diện.

      càng nhàn càng thấy đáng , càng nhàn càng muốn nâng niu trong long bàn tay.

      An Hoằng Hàn biết hết thuốc chữa rồi. nếu sao lại như vậy với con chồn…. cảm thấy hứng thú với hài tử dáng dấp tám tuổi?

      “nàng xốc quần áo mình lên xem.” Thu được lợi, đương nhiên giải thích nghi ngờ giúp Tịch Tích Chi.

      Nàng còn chưa hoàn hồn từ trong nụ hôn kia, bỗng nghe được câu này hơi ngẩn ngời. chờ phản ứng kịp lập tức xốc váy lên nhìn. Bên trong ngoài hai cái chân như củ cải đỏ ra còn gì.

      có gì cả.” nàng chớp mắt nghi ngờ, hiểu câu kia của An Hoằng Hàn có ý gì.
      lắc đầu bất đắc dĩ, dường như chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Sao con chồn này lại lơ mơ như vậy chứ?

      “là bởi vì có gì nên mới kỳ lạ.” nếu như bình thường mỗi lần nàng thay quần áo ra ngoài, chắc chắn phải nhắc nàng lần là giấu đuôi vào trong làn váy. Còn lần này An Hoằng Hàn thấy dáng vẻ sau khi biến đổi của con chồn lập tức phát ra vấn đề ở đâu.

      Tịch Tích Chi bừng tỉnh đại ngộ!

      “Cái đuôi! Cái đuôi biến mất.” nàng sờ sờ phía sau mình, thấy cái đuôi long xù đông vẫy tây lắc lúc trước biến mất.

      thảo nào hôm nay thay quần áo nàng cảm thấy quên mất chuyện gì, chẳng phải là bởi vì đuôi biến mất sao!

      Vì nguyên nhân này nên bị đế vương xấu bụng nào đó chiếm lợi…. ngẫm lại là thấy đáng.

      Tịch Tích Chi cắn răng, dáng vẻ hận thể nhào lên đồng quy vu tận với An Hoằng Hàn.

      sớm quen điệu bộ tiểu hài tử nào đó phát điên lại dám làm gì. Nụ cười nơi khoé môi vẫn biến mất, lẳng lặng nhìn đôi mắt tiểu hài tử nào đó, “ còn sớm nữa, nghỉ ngơi trước, ngày mai trẫm kiểm tra tiến độ học chữ cửa nàng.”

      Cố ý ra câu sau, An Hoằng Hàn thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của tiểu hài tử nào đó, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.

      Tịch Tích chi nhăn mặt. Kể từ khi hổi cung nàng chưa kịp ôn chữ, sao có thể nhớ hết những chữ phồn thể phức tạp kia được? vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn kiểm tra, nàng có kích thích khi bị gặp trở ngại.

      Từ trước tới nay, lần đầu tiên Tịch Tích Chi ngủ mà yên. Trong giấc mơ luôn thấy ngày mai mình lại viết sai chữ, bị An Hoằng Hàn trừng phạt. Càng nghĩ càng kinh hãi, nàng sợ tới mức người đầy mồ hôi lạnh, tỉnh lại từ trong mộng.

      Trời còn chưa sang , hơi u ám.

      Tịch Tích Chi sợ đánh thức An Hoằng Hàn, rón rén bò ra từ trong chăn bông. Nghĩ chẳng may viết được chữ , nàng liền đau đầu từng hồi. suy nghĩ vì thể diện, vì để cho An Hoằng Hàn coi thường, bất kể thế nào mình cũng phải biết hết mười mấy chữ này.

      khi quyết định, Tịch Tích Chi liền lập tức tràn đầy động lực. Nàng nhón chân lên, lấy quần áo bình phong, mặc từng thứ vào. Tất cả động tác đều cố gắng khống chế để phát ra tiếng động. nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lén chạy ra ngoài.

      Lúc nàng luyện chữ, đa phần đều ở ngự thư phòng nên bảng chữ mẫu cũng xếp ở ngự thư phòng. Để nàng lặng yên ra ngoài rất đáng tin nên kế sách lúc này chỉ có thể là chạy tới ngự thư phòng luyện chữ.

      Cung nữ thái giám gác đêm bên ngoài thấy cửa hé ra khe , còn tưởng rằng bệ hạ thức dậy. Vừa định hành lễ phát bòng người lùn xủn!

      Đây chẳng phải là Tịch nương à?

      Tất cả mọi người trừng lớn mắt. ai cũng biết hôm đó tới phía sau núi Du Vân thấy tung tích Tịch nương. Mà bây giờ lại đột nhiên ra từ điện Bàn Long, có thể khiến người ta ngạc nhiên ư?

      Tịch Tích Chi vừa tỉnh ngủ, nào có nghĩ nhiều như vậy. nhìn thấy cung nữ thái giám nhìn mình chằm chằm chỉ sợ bọn họ phát ra tiếng động, quấy rầy An Hoằng Hàn ngủ nên giơ tay lên đặt trước miệng, làm động rác đừng lên tiếng.

      Ai cũng biết vị Tịch nương này là tiểu tổ tông trong điện Bàn Long. Nàng bảo đừng lên tiếng, đám cung nữ thái giám chỉ có thể ngậm miệng chặt. Nhưng trong long vô cùng nghi ngờ vì sao nàng lại thình lình xuất ?

      ra sau khi Tịch Tích Chi dậy lâu An Hoằng Hàn mở mắt ra. Có điều muốn xem xem rốt cuộc nàng định làm gì nên mới lữa chọn lặng im.

      Đứng bên cửa sổ, nhìn bòng dáng nho biến mất ở khúc quanh, An Hoằng Hàn gọi ra ngoài, “mau thay quần áo cho ta.”

      Cung nữ thái giám nối đuôi nhau ra ngoài, cầm trong tay long bào An Hoằng Hàn phải mặc, còn cả đai ngọc và trang sức.

      Đầu Tịch Tích Chi còn lờ mờ, có lẽ là bởi vì nguyên nhân ngủ được ngon giấc.

      Vừa tới ngự thư phòng, Tịch Tích Chi bước nhanh tới.

      Ngự thư phòng là chỗ quan trọng để An Hoằng Hàn xử lý chính vũ nên có lệnh của ai có thể vào. Nàng còn chưa đẩy cửa ra bị thị vệ hai bên ngăn lại.

      Người hầu lâu trong ngự thư phòng đều biết vị tiểu chủ tử Tịch Tích Chi này.

      Mắt thấy nàng nên đương nhiên họ dám thờ ơ, “Tịch nương, bệ hạ phân phó, người thể vào mình.”

      Lời thị vệ . Tuy Tịch Tích Chi khá thân thiết với An Hoằng Hàn nhưng chưa từng có lần nào nàng vào mình. Nếu chịu trách nhiệm về an toàn của ngự thư phòng, đương nhiên bọn thị vệ dám lơi lỏng.

      Tịch Tích Chi dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, “ta thể vào à?”

      Những lời này vô cùng vô tội, tựa như tiểu hài tử xin người kẹo mà ngươi lại cố tình cho.

      Tất cả mọi người sinh ra cảm giác có tội, nhưng quân lệnh như núi, bệ hạ phân phó , bọn họ cũng dám tự thả người vào ngự thư phòng.

      “chuyện này có cách nào.” Thị vệ cầm kiếm, bất đắc dĩ mà .

      Tịch Tích Chi cố ép bọn họ, vừa định về, xoay người thấy bột bóng dáng mày vàng kim tới cách đó xa. Phản ừng đầu tiên của nàng là vội vàng nấp. còn chưa kịp bước đối phương kêu tên nàng.

      “đứng lại cho trẫm.”

      bốn chữ truyền đến khiến hai chân nàng như bị buộc chì, vô cùng nặng nề, có chút sức nào.

      Rụt đầu, Tịch Tích chi ngượng ngùng mà quay đầu về.

      “Sáng sớm chạy , cũng báo cho trẫm tiếng? lén lén lút lút định làm gì?” An Hoằng Hàn lời như hưng sư vấn tội.

      Mấy thị vệ giữ cửa thấm thấy may mắn, xem bộ dạng này của bệ hạ , may mà bọn họ để Tịch nương vào, nếu xảy ra sai lầm đầu của bọn họ phải chuyển nhà rồi.

      làm gì cả mà.” Tịch Tích Chi mạnh miệng, .

      Dù này im lặng cũng có thể đoán được sơ sơ. Có lẽ là mình muốn kiểm tra tiến độ biết đọc biết viết của nàng nên mới sang sớm chạy tới ngự thư phòng, dịnh luyện tập.

      An Hoằng Hàn tới trước mặt Tịch Tích Chi, đặt tay lên đầu vai nàng, “nàng cho rằng trẫm biết à?”

      Khí thế toàn thân khiến người ta sợ hãi, dù là Tịch Tích Chi ở chung với trong thời gian dài vẫn có vài phần sợ hãi.

      Tịch Tích Chi mím chặt môi, cứ chịu , như tiểu hài tử làm sai chuyện.

      “mấy người các ngươi nghe đây cho trẫm.” An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt về phía các thị vệ/

      Mấy thị vệ sửng sốt lát mới phản ứng được là bệ hạ chuyện với bọn họ, lập tức quỳ xuống đất.

      “sau này ngoài trẫm chỉ có nàng mới có thể tuỳ ý vào ngữ thư phòng, biết chưa?” lời này của An Hoằng Hàn quá đột ngột khiến Tịch Tích Chi hơi trở tay kịp.

      Vừa rồi còn có dáng vẻ tìm người tính sổ, sao mới chớp mắt mà thay đổi rồi?

      “trẫm cho nàng thời gian nén nhang. Trẫm lâm triều xong kiểm tra tiến độ biết chữ của nàng. Nếu nàng nhận xong chữ trẫm phạt nàng theo thường lệ.” xoa xoa cái trán tiểu hài tử, lúc chuyện lại lạnh như bang.

      Thái giám cung nữ xung quanh đều toát mồ hôi thay Tịch Tích chi. Hễ là ai nghe thấy bệ hã hai chữ ‘trừng phạt’ đều kiềm được mà nghĩ tới mười tám loại cực hình.

      Xem Tịch nương này có bộ dáng da mịn thịt mềm, có lẽ ngay cả vòng cực hình thứ nhất cũng chịu nổi, có thể thẳng xuống gặp Diêm Vương.

      Người khác nhau suy nghĩ cũng khác nhau. Lúc này trong đầu Tịch Tích Chi toàn là hình ảnh hôn môi tối qua. Khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên, hận thể đập đầu vào tường, vô cùng buồn bực.

      “ngoan ngoãn ở ngự thư phòng cho trẫm.” sợ Tịch Tích Chi lại chạy ra ngoài gây hoạ, An Hoằng Hàn dặn dò câu trước khi .

      Nàng mở miệng định phản bác nhưng lời đến khoé môi lại vô cùng thức thời mà im miệng. cãi nhau với An Hoằng Hàn trước mặt mọi người chẳng phải là làm trò cười cho người ta à? Làm cho người nào đó có bậc thang để bị bẽ mặt là thảm.

      “ta biết rồi.” Tịch Tích Chi cắn chặt rang, trả lời.

      “Lâm Ân, ngươi ở lại ngự thư phòng.” An Hoằng Hàn xoay người phân phó Lâm Ân. Để mình nàng lại ngự thư phòng, suy cho cùng vẫn yên long. Để đại tổng quản Lâm Ân lại, nhỡ may xảy ra chuyện gì Lâm Ân còn có thể chống được lúc.

      Tiễn An Hoằng Hàn xong, Tịch Tích Chi và Lâm Ân cùng vào ngự thư phòng.

      Nàng thẳng tới phía án thư, tìm bẳng chữ mẫu của mình, bắt đầu viết theo.

      móc sổ, viết rất chăm chú.

      Lâm Ân hầu hạ bên cạnh, chỉ than rằng tiểu nương này khiến người ta thích. Mũi này mắt này, tất cả đều lộ vẻ linh động.

      Thời gian nén nhang trôi qua rất nhanh, gần như chỉ chớp mắt cái.

      Tịch Tích Chi long đặt lên chữ, viết từng tờ giấy Tuyên Thành rồi lại mở tờ khác, thư án gần như phủ kín giấy.

      Từ khoảnh khắc bước qua cửa cung, Lâm Ân liền hoàn toàn vô duyên với hài tử. thấy Tịch Tích Chi chăm chỉ học tập như vậy, trong long cảm thán ngứng, càng ngày càng cảm thấy Tịch nương khiến người ta thích thú. Hài tử có thể được bệ hạ cưng chiều quả tầm thường.

      loạt tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài. Tai Tịch tích Chi run lên, lập tức nhìn qua.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, An Hoắng Hàn và rất nhiều cung nữ thái giám lâm triều xong.

      Thầm đọc thuộc lòng mấy lần, Tịch Tích Chi xác nhận mình hề viết sai năng năm mươi chữ này mới bằng long nghỉ tay.

      Cái miệng nhắn của Tịch Tích Chi lẩm nhẩm, hai mắt híp chặt lại như thể chỉ sợ mạch suy nghĩ bị cắt đứt.

      “có thể nhớ chưa?” An Hoằng Hàn vừa vào, thấy dáng vẻ này của con chồn nhịn được mà nổi lên suy nghĩ trêu chọc. ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn giấy Tuyên Thành bày bàn.

      Nhấc tờ giấy bên, kiểm tra cách nghiêm túc. Thể chữ bên loằng ngoằng rất khó đọc. Bởi vì nét bút cứng rắn nên có ít mực chảy ngoằn ngoèo xung quanh.

      Mặt Tịch Tích Chi lo lắng, nhìn ,” ta viết rất nghiêm túc.”

      Nhưng luyện chữ phải chuyện sớm chiều. kiếp trước nàng viết chữ rất khóc đọc, càng đừng tới bây giờ lại ở cùng với vị đế vương An Hoằng Hàn này!

      An Hoằng Hàn chỉ có tài năng chính trị xuất sắc mà còn viết thể chữ cứng cáp có lực khiến người khác bội phục.

      Nàng từng xem rất nhiều lần, cũng từng bắt chước rất nhiều lần nhưng mãi thể viết được.

      Chỉ nhìn chữ An Hoằng Hàn là có thể biết người này cực kỳ tự tin, vô cùng có chủ kiến, khí phách và liều lĩnh.

      “Chuẩn bị xong chưa?” An Hoẳng Hàn phân phó cung nữ sắp xếp ngăn nắp giấy Tuyên Thành bàn, vứt hết những tờ Tịch Tích Chi dung, thay giấy mới.

      Tịch Tích Chi dám à? Nàng cắn răng, “Chuẩn bị xong”

      “vậy được rồi. nếu lát nữa viết ra được, nhất định trẫm phạt nàng. Có câu nghiêm sư xuất cao đồ, nàng có đúng ?” thu bảng chữ mẫu lại, khoé môi An Hoằng Hàn nở nụ cười thản nhiên, dường như rất mong đợi chuyện sau đó.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43:

      Tịch Tích Chi nào dám phản bác. Vị vua nào đó câu về phía trái, nàng cũng dám về phía phải. Nàng thấp thỏm ngồi xuống đàng hoàng, gật đầu với An Hoằng Hàn ý bảo chuẩn bị xong.

      Nhấc bút lông, nàng cố gắng nhớ lại chữ trong đầu.

      Mỗi khi An Hoằng Hàn đọc lên chữ nàng bắt đầu viết ngay. Nàng viết rất nghiêm túc, cố gắng viết từng nét đúng. Nhưng kiểu chữ nàng viết ra lại khiến người ta dở khóc dở cười.

      An Hoằng Hàn lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu hài tử, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh.

      Mãi cho tới khi viết hết năm mươi chữ ra mới tới bên cạnh án thư kiểm tra.

      tờ giấy Tuyên Thành toàn là nét chữ chi chít như nòng nọc. Tuy nhìn đẹp nhưng có thể nhìn ra đối phương cố gắng cỡ nào trong từng nét bút.

      Nàng nâng khuôn mặt nhắn lên, ngửa đầu nhìn An Hoằng Hàn, tựa như sợ sai chỗ nào.

      Đôi mắt lo lắng sợ sệt của tiểu hài tử khiến lại nổi lòng trêu đùa, "Ở đây...Cả ở đây, dường như cũng..."

      Lời bị ngắt, trái tim của Tịch Tích Chi theo đó mà run rẩy.

      "Ở đó cõ vấn đề? Ở đâu?" cái đầu lập tức kề sát vào trước mặt An Hoằng Hàn, ánh mắt trong veo như nước quét qua chỗ tay chỉ. Tịch Tích Chi suy nghĩ nghiêm túc lát, lắc đầu vô cùng khẳng định, " ràng chữ này viết như vậy, sai ở đâu chứ?"

      An Hoằng Hàn nhịn được bật cười, tiểu hài tử dễ lừa.

      "Trẫm có sai à?" Từ đầu tới cuối ra chữ "sai" nào. Nàng cứng họng trả lời được, thầm mắng to nham hiểm, quá nham hiểm! Người này đơn giản là muốn trêu đùa nàng, chọc nàng cho vui! Hàm răng của Tịch Tích Chi nghiến kèn kẹt xuống hàm dưới, trợn mắt phục.

      Nàng càng bày ra vẻ này càng khiến cảm thấy sung sướng. quét mắt hết tờ giấy Tuyên Thành, biết chữ đó viết sai. Nhưng trêu chọc Tịch Tích Chi quả thực khá thú vị. bày tờ giấy bàn, gật đầu với nàng, "Lần này có tiến bộ nhiều, ít nhất sai chữ nào."

      Nàng thở phào hơi, vẻ mặt căng thẳng lập tức giãn ra. Nàng ngồi bệt xuống ghế, nửa nằm vô cùng thoải mái.

      Thái giám cung nữ đứng xung quanh rất nhiều. Bọn họ thấy tiểu hài tử cứ tùy tiện mà ngồi ghế, để ý rằng ở cạnh bệ hạ thầm cảm thán...Gan tiểu hài tử này lớn. Lúc bệ hạ xử lý chính vụ là ngồi cái ghế này, vậy mà cũng dám giành ngồi.

      Bị rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi cứng ngắc mà quay đầu, hơi khó hiểu nhìn xung quanh. Nàng đâu có làm gì? Sao tất cả lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng chằm chằm?

      Thấy An Hoằng Hàn vẫn đứng bên cạnh như cũ, có hành động gì. Dù nàng có chậm chạp cỡ nào cũng phát ra có gì đó đúng.

      An Hoằng Hàn tới Ngự Thư phòng chỉ để xử lý chính vụ, mà vào giờ phút này, cái bàn duy nhất trong phòng bị mình chiếm, nên đâu để đọc tấu chương?

      Hiểu được vấn đề này, nàng lập tức bật lên từ ghế, định trả lại chỗ ngồi cho An Hoằng Hàn.

      Đúng lúc này, tiếng hô to của thái giám truyền vào từ ngoài cửa.

      "Bệ hạ, Thái tử Luật Vân quốc cầu kiến."

      Tai Tịch Tích Chi dựng lên. Đông Phương Vưu Dục tới? tới làm gì? Mấy ngày gần đầy nàng rất ít giao tiếp với , số lần chủ động tới Ngự Thư phòng lại càng hiếm.

      Có câu vô bất đăng tam bảo điện, có lẽ lần tới này của Đông Phương Vưu Dục đơn giản.

      "Huynh ngồi ." Tịch Tích Chi kéo kéo tay áo An Hoằng Hàn ý bảo ngồi xuống ghế. Vua của nước ngồi, người chiếm lấy vị trí rời , chẳng phải là muốn chết à?

      Thấy An Hoằng Hàn ngồi vào ghế, nàng vừa định đứng xa chút, ai ngờ tay lại bị người ta kéo lại, trời đất đảo lộn hồi, chẳng mấy chốc nàng ngã vào vòng ôm của An Hoằng Hàn.

      “nàng nhường chỗ cho trẫm, sao trẫm có thể để nàng đứng?” An Hoằng Hàn cười như cười.

      Tịch Tích Chi thầm kêu gào. Chỗ này vốn chính là của huynh! Nàng nào có tặng cho ? nàng chỉ trả lại chỗ ngồi cho chủ nhân mà thôi.

      Hành động của hai người rơi vào mắt người khác. Bọn cung nữ thái giám đều vô cùng nghi ngờ cảnh tượng trước mắt. Có khi bệ hạ có ý với Tịch nương nhưng đối phương lại chỉ là hài tử bảy tám tuổi mà thôi…. Có lẽ ngay cả tình là gì cũng hiểu. Trong lòng bệ hạ nghĩ gì khiến người ta đoán ra được.

      “tham kiến bệ hạ.” sau khi Đông Phương Vưu Dục vào phòng hành lễ trước.

      nho nhã, khoé môi nhếch lên thành nụ cười hờ hững luôn khiến người ta có cảm giác rất thân thiết.

      Cũng là vì dáng vẻ này mà mê hoặc ít ánh mắt người đời.

      “thái tử điện hã tìm trẫm có chuyện gì?” An Hoằng Hàn thẳng vào vấn đề, muốn quanh co với .

      Tuy khoé môi Đông Phương Vưu Dục nhếch lên nhưng mặt lại lên chút lo lắng. nếu phải là có cách cũng tìm tới chỗ An Hoằng Hàn. địa bàn của người khác, dù sao việc có thể điều động nhân lực vật lực cũng có hạn. Rồng mạnh còn sợ rắn nhà, địa bàn người khác, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục thể tự do như ở nước mình.

      “bản điện có chuyện muốn nhờ, mong rằng bệ hạ đồng ý.” làm đủ lễ nghi, toàn thân toả ra quý khí thuộc về hoàng thất. tuy thua khí thế mãnh liệt xung quanh An Hoằng Hàn nhưng so với những người khác …. Lại vô cùng xuất chúng.

      “thái tử điện hạ nghe thử xem.” An Hoằng Hàn mở tấu chương, dường như vô cùng tuỳ ý mà ra những lời này. Nhưng đừng thấy dáng vẻ chút để ý, thực ra vô cùng coi trọng mục đích tới ngự thư phòng lần này của Đông Phươn Vưu Dục.

      Tịch Tích Chi cũng bị khơi lên long tò mò, dựa vào long An Hoằng Hàn, nhìn chớp mắt. dù hỏi ra lời nhưng ai cũng hiểu rang ánh mắt kia viết ‘rốt cuộc là chuyện gì? Nàng cũng muốn biết.’
      Cảm xúc của Tịch Tích Chi được biểu đạt hết bằng ánh mắt.

      Đông Phương Vưu Dục thấy Tịch nương lại bỗng nhiên xuất , ngoài mặt lộ ra chút ngạc nhiên nào, dường như tập mãi thành quen với xuất của nàng rồi. từ từ lấy ra ngọc bội từ trong túi áo, đưa cho Lâm Ân rồi từ từ :” Bệ hạ, chuyện này liên quan tới an nguy của Từ quốc sư, xin bệ hạ nhất định phải tạo điều kiện.’’

      Vừa nghe thấy liên quan tới Từ lão đầu, mắt Tịch Tích Chi chớp chớp, tràn đầy kinh ngạc.

      Từ quốc sư có địa vị ra sao ở Luật Vân quốc, ai cũng biết.

      Luật Vân quốc vô cùng coi trọng việc dự đoán mọi chuyện. mỗi đời quốc sư đều trả qua quá trình tuyển chọn đặc biệt. mà Từ quốc sư lại là người xuất sắc nhất trong đó, hễ là chuyện ông từng dự doán đều chưa từng thất bại.

      Giao tình của Tịch Tích Chi với Từ lão đầu tệ, nghe thấy ông gặp nạn, trái tim cũng treo lơ lửng,” Từ quốc sư xảy ra chuyện gì?”

      Đông Phương Vưu Dục quay sang nhìn nàng, chỉ thấy mặt mày nàng lo lắng. quen biết rất nhiều người. có vài phần nắm chắc việc xem sắc mặt người khác, ít nhất từ vẻ mặt của Tịch Tích Chi cho thấy phải giả vờ.

      Nhưng tại sao lại như vậy? theo thấy, tiểu nương nàng biết Từ quốc sư mới đúng. Nhưng vì sao tiểu nương quen biết lại quan tâm tới quốc sư của nước ?

      An Hoằng Hàn lãnh khốc như bang vẫn có vẻ mặt gì, như thể thờ ơ với chuyện Đông Phương Vưu Dục .

      Đông Phươn Vưu Dục hơi vững vàng,” Ngọc bội này chính là vật tuỳ thân của Từ quốc sư. Thứ này chính là thê tử chết cửa ông để lại, từ trước tới nay luôn bất ly thân. Hôm qua bản diện phải thám tử ra ngoài ngoại ô tìm thấy thứ này, xung quanh có dấu vết lộn xộn, cho nên bản điện nghi ngờ có người gây bất lợi cho quốc sư.”

      Nghe lời kể lại của Đông Phương Vưu Dục, trái tim Tịch Tích chi thắt lai. Từ lão đầu biến mất lâu như vậy, có tin tức gì, ngờ nghe lại tin tức của ông lần nữa lại là tin xấu.

      “từ trước tới nay Luật Vân quốc ta và Phong Trạch quốc luôn có quan hệ ngoại giao tốt đẹp, bệ hạ, quốc sư nước ta gặp nạn, ngài có thể nào ngồi yên quan tâm?”

      tới mức này, giúp quả là thể nào được.

      Nhưng An Hoằng Hàn tỏ vẻ gì như Đông Phương Vưu Dục nôn nóng như bị lửa đốt, thậm chí lo lắng cũng có.

      “Trẫm cũng biết thái tử điện hã nóng long, nhưng trời đất bao la, tìm người như mò kim đáy biển. Huynh bảo trẫm tới đâu tìm người giúp?” An Hoằng Hàn lật tấu chương, ra vẻ như phê duyệt cách nghiêm túc. Nhưng đọc hay chỉ có mình biết.

      Nhìn như từ chối nhưng lại thầm lộ ra huyền cơ.

      Đông Phương Vưu Dục phải mới biết An Hoằng Hàn ngày đầu tiên, đương nhiên lập tức hiểu ý , “Luật Vân quốc ta bằng long tiến cống nhiều hơn gấp đôi, chỉ cầu bệ hạ tìm quốc sư cho chúng ta trước.”

      Hình như cảm thấy chưa đủ, An Hoằng Hàn vẫn gật đầu bằng lòng.

      Tịch Tích Chi trong long hẳn kiên nhẫn được từ lâu. Từ lão đầu chính là bạn vong niên của nàng, sao nàng có thể ngôi yên quan tâm.

      “Ta bằng lòng giúp huynh.” Tịch Tích chi nhảy ra khỏi long An Hoằng Hàn,” Từ lão đầu mất tích ở đâu? Chúng ta nên xem sao?”

      Tịch Tích Chi tử chủ trương khiến An Hoằng Hàn cảm thấy bất đắc dĩ. Hài tử này thiếu kiên nhẫn. Nếu khai thác tiếp từ lời Đông Phương Vưu Dục, biết chừng còn có thể nhân cống phẩm các thứ lên gấp mấy lần. bây giờ bị Tịch Tích chi làm xáo trộn, rang chuyện này là thể.

      “Tịch nương, muội bằng long giúp bản điện?” dường như cảm thấy lời Tịch Tích chi quá tự tin, Đông Phương Vưu Dục hơi thấy tin được.

      Theo Đông Phương Vưu Dục thấy, tuy Tịch Tích Chi được An Hoằng Hàn cưng chiều nhưng có nửa phần quyền lợi nào. giúp tay là giúp thế nào?

      “Chẳng lẽ ta được à?” Tịch Tích Chi hỏi ngược lại.

      “Cũng phải được, nhưng lần này tìm người này cần số lương người đông đảo, dù Tịch nương cũng có thể tốn công vô ích.” Đông Phương Vưu Dục ăn ngay . nhìn dáng vẻ của Tịch Tích Chi cũng biết nàng được cưng chiều từ . Nếu lúc tìm quốc sư còn phải phân người chăm sóc nàng, đây chẳng phải là gây thêm phiền phức à?

      Tịch Tích chi nghĩ nhiều như vậy. nàng chỉ long muốn tìm Từ lão đầu nhanh chút. Ông già, có lẽ cũng chịu được mấy lần hành hạ. ngộ nhỡ gặp nguy hiểm phải làm sao….

      “An Hoằng Hàn, huynh chọn vài người cho ta dung, được ?” Tịch Tích Chi xoay người, . Người duy nhất nàng có thể nhờ giúp đỡ cũng chỉ có mình An Hoằng Hàn.

      cầu thẳng thắn như vậy khiến tất cả mọi người sửng sốt trận.
      Mọi người thầm nghĩ ngay cả thái tử điện hạ cầu xin bệ hạ giúp đỡ mà người cũng chịu đồng ý. Nếu là nàng vừa mở miệng bệ hạ bằng long, sao thái tử điện hạ có thể chịu nổi? chẳng phải ràng để thái tử Luật Vân quốc vào mắt à?
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44:

      Sắc mặt Đông Phương Vưu Dục rất khác, dường như cũng cảm thấy ổn với những lời này của Tịch Tích Chi.

      Nếu An Hoằng Hàn vì thế mà đồng ý nể mặt . Bởi vì chẳng lẽ thân phận Thái tử quốc gia như mà còn bì nổi với tiểu nương này?

      "Huynh đồng ý à?" Tịch Tích Chi thấy lâu An Hoằng Hàn đáp lời, hơi xác định được mà hỏi.

      An Hoằng Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Vì sao trẫm bằng lòng? Nàng và Thái tử điện hạ đều muốn cứu Từ quốc sư như vậy, đương nhiên trẫm thể ngồi yên để ý tới. Hơn nữa chuyện núi Du Vân lúc trước, may mà có thái tử điện hạ giúp tay, coi như trẫm trả lại huynh nhân tình."

      Lùi bước để tiến ba bước, lời An Hoằng Hàn vừa cho Đông Phương Vưu Dục thể diện lại vừa thỏa mãn mong muốn của tiểu nương.

      Người ở đây vẫn nghi ngờ với vấn đề vừa rồi. Nhưng ai dám hỏi ra lời bởi vì họ đều biết kết quả khi hỏi ra có chỗ tốt cho ai cả.

      Đông Phương Vưu Dục lăn lộn nhiều năm trong quan trường, rất hiểu cách nhìn mặt lựa lời, càng thêm khôn tự cầu lấy nhục, "Bệ hạ bằng lòng là được rồi. Có thể phái người ngay lập tức ? Bản điện lo quốc sư ngây ngốc khắc thêm phần nguy hiểm."

      Tịch Tích Chi cũng hơi lo lắng, sợ Từ lão đầu già chống được tới khi bọn họ tới lìa đời, khẽ kéo vạt áo An Hoằn Hàn, "Cứu người như cứu hỏa, thể chậm trễ được."

      Nhận ra tiểu hài tử nóng lòng, An Hoằng Hàn chỉ có thể thỏa hiệp, "Phái 3000 ngự lâm quân ra ngoại thành trước, tìm tung tích Từ quốc sư. Về phần chân dung sao? Hẳn là thái tử điện hạ chuẩn bị sẵn chứ?"

      " chuẩn bị ổn thỏa." Chuyện Đông Phương Vưu Dục tìm quốc sư phải là hai ngày cho nên lúc nào trong tay cũng có bức họa của quốc sư.

      "Ta cũng muốn tìm." Tịch Tích Chi lại lên tiếng. Để cho nàng ngây ngốc chờ tin trong hoàng cung, làm sao nàng có kiên nhẫn đó?

      An Hoằng Hàn yên tâm để Tịch Tích Chi tìm người. Trong hoàng cung nhiều nô tài mới miễn cưỡng có thể để ý cho tiểu hài tử gây họa, ra ngoài cung, chẳng phải là bị nàng lật trời à? Huống hồ có Đông Phương Vưu Dục bên cạnh nàng, càng yên tâm.

      "Bệ hạ, để Tịch nương cùng , bản điện đảm bảo an toàn cho muội ấy, nhất định trả lại ngài nguyên vẹn tổn hao gì." Đông Phương Vưu Dục cũng rất có cảm tình với Tịch Tích Chi. Tuy vừa rồi An Hoằng Hàn đồng ý với cầu của nàng chứ đồng ý với khiến trong lòng ắn hơi khó chịu, nhưng trút cơn giận lên tiểu hài tử.

      Bởi vì ánh mắt Tịch Tích Chi quá trong sáng, liếc mắt cái là có thể nhận ra nàng cố ý tổn hại tới thể diện của Tính toán với tiểu hài tử đơn thuần phải là phong cách của Đông Phương Vưu Dục.

      An Hoằng Hàn nhíu mày, dường như rất thích nghe thấy Đông Phương Vưu Dục ra những lời này.

      " cần, trẫm đích thân chăm sóc người của trẫm."

      Mỗi khi An Hoằng Hàn "người của trẫm", cung nữ thái giám xung quanh đều nghĩ rằng, rốt cuộc là ai!

      "Nàng muốn vậy đợi lát nữa trẫm xuất cung với nàng, vừa hay xem xem là ai dám làm mưa làm gió trong lãnh thổ của trẫm." Hai tay An Hoằng Hàn đặt bên eo tiểu hài tử.

      Tịch Tích Chi rất sợ nhột cho nên an phận mà lộn xộn. Hai tay cầm tay An Hoằng Hàn định đẩy ra nhưng biết làm sao mà sức tay An Hoằng Hàn rất lớn, nàng dùng hết sức cũng có cách nào dời bàn tay ra.

      An Hoằng Hàn nhận ra ý vùng vẫy của tiểu hài tử, kề vào tai nàng, khẽ :” Sao? Chẳng lẽ xuất cung nữa hả?”

      câu thành công khiến Tịch Tích Chi dừng động tác trong tay.

      Chỉ cần An Hoằng Hàn câu, nàng thể bước ra khỏi cửa hoàng cung.

      Suy nghĩ lúc, cuối cùng Tịch Tích Chi vẫn cúi đầu. ai bảo An Hoằng Hàn nắm quyền lớn, lời có trọng lượng lớn chứ?

      Nghe thấy An Hoằng Hàn muốn đích thân về phía trước, Đông Phương Vưu Dục hơi tin được. có phải hơi quá tốt với tiểu nương ? Trong hoàng cung còn rất nhiều chính vụ chưa giải quyết, vậy mà lại ra ngoài tìm người giúp ? theo những gì Đông Phương Vưu Dục biết, An Hoằng Hàn chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi như vậy.

      Chưa từng thấy An Hoằng Hàn tốt như vậy với ai bao giờ, mõi người chỉ biết than thở chân .
      “Thái tử điện hạ ra cửa chờ trẫm trước, trẫm thay thường phục rồi với các huynh.” An Hoằng Hàn nhanh chậm, cầm tay Tịch Tích Chi , ra đại môn

      An Hoằng Hàn về điện Bàn Long thay quần áo với Tịch Tích Chi , sau đó mới ra ngoài từ đường ngầm.

      lần xuất cung này, Tịch Tích Chi rảnh rỗi mà dạo đường phố như lần trước. nàng ngồi xe ngựa suốt đường, theo Đông Phương Vưu Dục ra ngoại thành.

      Phong cảnh ở ngoại thành rất đẹp, thời tiết hôm nay lại khá trong xanh, ít công tử tiểu thư cũng ra ngoài đạp thanh.

      Rất nhìu nương thấy hai suất ca An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục đều khỏi quăng ánh mắt qua bên này. Nếu phải ngự lâm quân tuần tra xung quanh quá mức uy vũ, e rằng rất nhiều nương chạy tới bắt chuyện.

      Chỉ nhìn bề ngoài khí độ bất phàm của hai người cũng biết chắc chắn thân phận đơn giải. nếu sao có thể cùng xuất với ngữ lâm quân hoàng cung. Hơn nữa thấy khí thế của bọn họ, rất hiển nhiên là người chỉ huy ngự lâm quân.

      “mấy người các ngươi qua bên kia tìm kiếm xem có thể thấy manh mối .” An Hoằng Hàn phái mấy ngữ lâm quân qua bụi cỏ bên phải.

      Đông Phương Vưu Dục nhìn mà suốt ruột, tìm khắp nơi lúc nhưng có chút đầu mối nào.

      “ngọc bội của quốc sư được phát tại đây. Ta phái đội người ngựa tới tìm, tiếc là có chút tin, tiếc là có chút tin tức có ích nào.” Đông Phương Vưu Dục chỉ vào cỏ dại ven đường, ý bảo chỗ này chính là chỗ phát ngọc bội.

      Tịch Tích Chi bên cạnh An Hoằng Hàn, vẫn lẳng lặng nghe hai người chuyện, xen miệng nào.

      Tất cả công tử nương đạp thanh đều bị ngự lâm quân chặn bên ngoài, cho phép họ bước vào phạm vi tìm kiếm.

      Điều này là chuyện An Hoằng Hàn có thể làm được mà Đông Phương Vưu Dục lại thể. Lần trước tới tìm đầu mối luôn có ít dân chúng tới đây đạp thanh mà chĩu rời , gây trở ngại cho quá trình tìm kiếm của .

      “quốc sư mất tích gần ngày, có lẽ cho dù có đầu mối cũng sắp biến mất.” An Hoằng Hànnhìn quang cảnh xung quanh. Chỗ này chính là chỗ rất nhiều du khách thích tới ngắm cảnh, thường chỗ nhiều người thời gian đầu mối tồn tại cũng giảm .

      Đông Phương Vưu Dục cũng ôm nhiều hy vọng với lần này, “bệ hạ, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra , có lẽ còn có thể tìm được chút đầu mối từ chỗ khác.”

      được buông bỏ hy vọng, tìm được quốc sư, có cách nào về ước ăn với phụ hoàng.

      Tịch Tích Chi cũng đồng ý, “rất có thể là lúc Từ lão đầu ra ngoài thành du ngoạn cẩn thận bị người nào đó bắt rồi. thái tử điện hạ thử nghĩ xem có phải Từ lão đầu có kẻ thù nào ?”

      “kẻ thù?” Đông Phương Vưu Dục từng nghĩ tới khả năng này nhưng lập tức tự bác bỏ,” thể. Từ trước tới nay quốc sư luôn là người hiền lành, thể đắc tội ai….”

      Tính tình hiền lành cũng sai. Chung sống với Từ lão đầu thời gian dài, đương nhiên Tịch Tích Chi cũng biết ưu điểm này của ông.

      “có lẽ là kẻ thù của nước huynh muốn Từ quốc sư về, cố tình đặt bẫy ông?” Tịch Tích Chi lại đoán tiếp, cảm thấy thể nào mà vô duyên vô cớ Từ lão đầu lại mất tích.

      An Hoằng Hàn vẫn luôn lạnh mặt nghiêm túc lắc đầu, :” có thể có khả năng này. Nếu là như vậy rắc rối.”

      Đông Phương Vưu Dục cũng mật ủ rũ mày chay, “tóm lại kính xin bệ hạ dốc sức giúp đỡ tìm quốc sư nước ta, chờ sau khi tìm được Từ quốc sư, nhất định Luật Vân quốc hậu tạ ân đức của bệ hạ.”

      Đông Phương Vưu Dục giống như những vương tôn quý tộc khác ngày nào cũng chỉ biết tiêu xài hoang phí, bày ra dáng vẻ cao quý. Khi có khó khan cúi thấp, biết nhẫn. chỉ bằng điểm này vượt xa những hoàng tử khác.

      “thái tử điện hạ quá lời.” An Hoằng Hàn khách sáo câu, phân phó ngự lâm quân lục soát tiếp.

      phạm vi lục soát rộng ra gấp đôi, tất cả mọi người tìm cẩn thận mỗi tấc đất.

      chuyện điều động ngự lâm quân truyền khắp Hoàng Đô rất nhanh. Rất nhiều lời đồn đãi vô căn cứ cho rằng có người rất quan trọng mất tích. Có điều ai biết thông tin về thân phận người kia. Tất cả mọi người chỉ biết rằng bệ hạ tìm người.

      “ba hướng đông nam tây tìm hết, có đầu mối.” ít ngự lâm quân bẩm báo.

      “chỉ còn hướng bắc thôi.” Đông Phương Vưu Dục hơi thất vọng. vì lần này điều 3000 ngự lâm quân. Nếu ngay cả đầu mối của người cũng tìm được vậy khiến người ta thất vọng.

      “đừng nản lòng.” Nhận ra tâm trạng Đông Phương Vưu Dục tốt, Tịch Tích Chi an ủi câu.

      Nhìn vào đôi mắt trong veo của tiểu nương, Đông Phương Vưu Dục cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình,” bản điện hạ sao, cảm ơn Tịch nương quan tâm.”

      An Hoằng Hàn vươn tay nhéo lên cánh tay Tịch Tích Chi . Hành động tương tư như cảnh cáo khiến người ta rất khó tưởng tượng.

      Bởi vì hành động của An Hoằng Hàn rất nên cũng có mấy người phát ra. Nhưng Đông Phương Vưu Dục cách bọn họ khá gần nên thấy rang.

      Cành nhìn cách thức chung sống giữa hai người càng cảm thấy kỳ lạ. cảm giác như bẹ hạ coi đối phương như tiểu hài tử để cưng chiều mà là dung cách khác để chiều chuộng này.

      Đông Phương Vưu Dục dám ra, vì chuyệ này liên quan tới số mạng của rất nhiều người.

      “bẩm bệ hạ, có manh mối rồi.” ngự lâm quân chạy nhanh tới từ đằng xa.

      Đông Phương Vưu Dục phản ứng nhanh nhất, mở miệng hỏi ngay:’’ có đầu mối?”

      Thị vệ kia dám nghe lời , đầu tiên là liếc nhìn bệ hạ, nhận được lệnh mới trả lời:” có lão nông sang sớm hôm qua lúc ông ta lên núi làm ruộng có gặp ông cụ trong bức hoạ. Ông ta còn từng mấy câu với Từ quốc sư.”

      đầu mối lớn như vậy lập tức khiến tinh thần tất cả mọi người chấn động.

      “lão nông kia ở đâu? Mang tới đây gặp trẫm.” An Hoằng Hàn lạnh lùng phân phó, tay khoác lên vai Tịch Tích Chi , hành động cực kỳ thân thiết.

      Đông Phương Vưu Dục càng nhìn càng thấy kỳ quặc, cho dù hài tử có đáng thế nào…. cưng chiều An Hoằng Hàn thể ra có phải hơi bá đạo?

      “thuộc hạ tuân chỉ.” Ngự lâm quân lập tức xoay người quay lại, dẫn lão nông tới.

      lão nông khoảng sáu bảy mươi tuổi, nếp nhăn phủ kín khuôn mặt. bỏi vì năm tháng vội vã trôi qua, mặt mày ông đầy tang thương.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45:

      Có lẽ là lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn như vậy nên lão nông căng thẳng, đầu cúi thấp, dám nhìn xung quanh.

      "Ngươi gì với ông cụ kia?" An Hoằng Hàn đứng trước mặt ông cụ, khí thế ép tới mức người khác thở nổi.

      Các đại thần thấy An Hoằng Hàn cũng rụt đầu rụt đuôi, càng đừng tới dân đen bé.

      Rất ít khi gặp người khí độ phi phàm, lão nông căng thẳng, lau mồ hôi, "Hôm qua thảo dân trồng rau cải ruộng, ông cụ kia tới từ con đường , thảo dân liền thuận miệng chuyện trò mấy câu với ông ta. Nghe giọng điệu của ông ta hình như là về phía vực Đoạn Tràng."

      "Vực Đoạn Tràng?" Tịch Tích Chi kêu lên, lấy tên gì chẳng được, vậy mà lấy cái tên ưu thương như thế.

      Vì sao rất nhiều công tử tiểu thư thích tới chỗ này chơi cũng thoát khỏi liên quan tới vực Đoạn Tràng. Chỉ nghe tên cũng biết nhất định là liên quan tới chuyện tình . tích cũng đúng là như vậy. Nghe trăm năm trước có đôi tình nhân nhưng nhà lại mắc bệnh lạ, chữa được mà chết. Nhà trai cực kỳ bi thương, an táng nữ tử ở chỗ này, canh chừng bên mộ cả ngày, ăn uống cho tới lúc chết.

      Mối tình này sâu tới mức đứt ruột đứt gan, khiến tất cả mọi người xúc động.

      Nghe Lâm Ân giới thiệu về vực Đoạn Tràng, toàn thân Tịch Tích Chi nổi da gà. ra là mỗi thế giới đều có chuyện xưa cũ rích như vậy. Nhưng Từ lão đầu tới đó làm gì? Chẳng phải thê tử ông mất sớm sao?

      Mà rất hiển nhiên vực Đoạn Trường là nơi tình nhân hẹn hò, hoặc là nơi thề non hẹn biển.

      Tịch Tích Chi hiểu nổi vì sao Từ lão đầu muốn tới đây, bất kể là nghĩ từ hướng nào cũng tìm được nguyên nhân.

      An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục cũng nghĩ thế. Nếu là bởi vì tình chắc chắn có thể loại trừ nguyên nhân này. Bởi vì tính tình Từ quốc sư rất chung thủy, thê tử qua đời nhiều năm nhưng chưa từng nạp thiếp, vẫn luôn sống mình.

      Phần chung tình này còn được ít người khen ngợi. Đông Phương Vưu Dục càng vô cùng kính nể quốc sư, nghĩ tới lý do này bác bỏ ngay lập tức.

      "Ông cụ kia còn từng gì với ngươi? Có đâu ?" Đông Phương Vưu Dục có vẻ khá nóng lòng.

      Tịch Tích Chi cũng gật đầu. Trước quan tâm mục đích Từ lão đầu tới đây. Người ta đâu mới là quan trọng nhất.

      " vực Đoạn Trường. Hễ là người tới đây hầu như đều tới đó. Thảo dân thấy vẻ mặt ông ta vội vàng, trời còn chưa sáng vội vã lên núi, hơn nữa cũng về phía vực Đoạn Tràng, sai." Tuy vậy nhưng vẻ mặt lão nông chứng tỏ ông ta cũng tin.

      An Hoằng Hàn cũng tin lý do kia, dò hỏi tiếp: "Gần đây vực Đoạn Tràng có chuyện gì mới lạ ?"

      "Mới lạ?" Lão nông nghi ngờ, nghĩ lát, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, : "Có...Có việc. Mấy ngày trước có người thấy con hồ ly toàn thân trắng như tuyết. Nghe ánh mắt con hồ ly này phát sáng, còn có người thấy con Bạch Hồ cưỡi mây đạp gió nữa. Nhưng chỉ là tin đồn, ít nhất ngày nào thảo dân cũng trồng trọt núi nhưng chưa từng thấy."

      Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, "Chẳng lẽ là hồ ly đắc đạo?”

      Thường chỉ có động vật đắc đạo mới có thể cưỡi mây đạp gió. ngờ hôm nay xuất cung lại có thể nghe được tin tức này.

      “việc này thảo dân cũng biết. chung động vật kiểu hồ ly hơi tà môn. Thảo dân chỉ muốn an phận sống qua ngày, muốn trêu chọc hồ tiên hay hồ các loại. chuyện thảo dân biết chỉ có như vậy.” lão nông run rẩy cúi đầu, có chút giẩu diếm.

      Đông Phương Vưu Dục bắt được chút thông tin có ích từ trong lời lão nông, phe phẩy quạt trong tay tạo ra gió mát,” quốc sư thích động vậy mới lạ nhất. có lẽ nghe thấy tin đồn như vậy mới có thể chạy lên núi. Có điều sao lại vội vàng như vậy? quốc sư định làm gì?”

      Đông Phương Vưu Dục sống với Từ quốc sư thời gian dài nên vô cùng hiểu ông. Từ quốc sư là người chậm chạp điển hình, sống nhiều năm, ông lấy dáng vẻ dân đạm phong khinh để đối mặt với người đời. Đông Phương Vưu Dục vô cùng ít thấy ông vội vàng. Mà là lời lão nông có thể nghe ra lúc Từ quốc sư lên núi vô cùng gấp gáp.

      Chỉ riêng điều này mang ý nghĩ sâu xa.

      vực Đoạn Tràng tìm đầu mối.” An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi , ra lệnh với ngự lâm quân.

      Tất cả mọi người sợ uy phong của An Hoằng Hàn nên khi ra những lời này toàn bộ ngữ lâm quân lập tức xếp thành đội, lên núi theo hàng lối.

      “cho ông ta chút tiền thưởng.” trước khi , An Hoằng Hàn phân phó với Lâm Ân.

      luôn thưởng phạt phân minh, nếu lão nông cung cấp đầu mối thưởng là hợp lý.

      Tịch Tích Chi thấy lão nông ăn mặc rác rưới cũng cực kỳ ủng hộ quyết định này của An Hoằng Hàn . Bạc chỉ là con số với An Hoằng Hàn nhưng với lão nông có lẽ chính là thu hoạch đổi lấy bằng mấy năm lao động vất vả.

      Mộ túi bạc nặng trịch được đưa tới tay lão nông. Lão nông phản ứng kịp trong thời gian ngắn, mãi tới lúc đám người An Hoằng Hàn xa mới quỳ xuống hô to,” tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”

      Bởi vì hang ngày có rất nhiều công tử tiểu thư tới đây đạp thanh nên đường núi này coi là gập ghềnh.

      Tịch Tích Chi song vai với An Hoằng Hàn , theo sau là các thái giám cùng với rất nhiều ngự lâm quân.

      Đông Phương Vưu Dục chuyên tâm lo lắng cho an nguy của Từ quốc sư, vừa đường vừa phân tích tình trạng của quốc sư bây giờ.

      “bệ hạ, người thấy thế nào với chuyện này?” Đông Phương Vưu Dục hỏi.

      An Hoằng Hàn quay sang, nhìn , lạnh lùng :” quan điểm? trẫm có thể có ý kiến gì? Vừa rồi chúng ta lục soát ở chỗ ngọc bội rơi cũng phát ra dấu vết đánh nhau. Vậy chỉ có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Từ quốc sư với người quen, cẩn thận đánh rơi ngọc bội. thứ hai, đối phương quá mức cường đại nên Từ quốc sư có đường phản kháng, ngọc bội rơi vào lúc tranh chấp. thái tử điện hạ xem, khả năng nào lớn hơn?”

      An Hoằng Hàn thành công ném vấn đề lại cho Đông Phương Vưu Dục .

      Vừa nghĩ tới khả năng sau, tâm trạng Đông Phương Vưu Dục vô cùng nặng nề.

      “đừng nghĩ tới khả năng xấu. có lẽ chúng ta quá lo lắng thôi.” Tịch Tích Chi thấy sắc ặt thay đổi, bật thốt nên lời an ủi người.

      trong mắt An Hoằng Hàn chợt loé ánh sang lạ thường rồi biến mất, dường như rất thích Tịch Tích Chi tiếp xúc quá nhiều với Đông Phương Vưu Dục . vươn tay bóp cái ở eo nàng.

      Đánh lén lút bất thình lình cách chính xác khiến nàng đoán trước được, sợ tới mức hét lên.

      Người xung quanh lập tức bắn ánh mắt qua, lấy Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn làm trung tâm, tất cả mọi người nhìn vào bàn tay bệ hạ đặt eo của tiểu hài tử nào đó như tìm tòi nghiên cứu.

      Hành động giữa hai người quá mập mờ khiến người ta khỏi suy nghĩ xa xôi.

      Nếu phải tuổi Tịch Tích Chi quá , có lẽ tin đồn về bọn họ sớm truyền ra ngoài.

      Mặt Tịch Tích Chi lập tức đỏ lên, hận hận trừng An Hoằng Hàn . Bị mọi người nhìn chắm chằm, nàng càng mất tử nhiên, trốn sau lưng An Hoằng Hàn , gắng hết sức giấu bóng dáng mình .

      Thế nhưng ánh mắt bốn phương tám hướng quá nhiều, dù nàng có trốn thế nào cũng rất khó thoát khỏi ánh mắt mọi người.

      “nhìn cái gì? Còn nhanh lên đường.” An Hoằng Hàn nheo đôi mắt lạnh, mọi người sợ tới mức rùng mình, lập tức bước về phía trước.

      mặt Tịch Tích Chi ửng đỏ, thấy tất cả mọi người mắt nhìn thẳng, về phía trước thở phào hai cái, bình ổn tâm trạng của mình.

      “sợ như vậy làm gì? phải lần đầu tiên trẫm ôm eo nàng. Bọn họ muốn mặc kệ .” An Hoằng Hàn để ý ánh mắt của người khác, bàn tay vẫn đặt eo Tịch Tích Chi , nới ra chút nào.

      Nàng vốn da mặt dày nhưng so với vị vua xấu bụng nào đó chính là gặp sư phụ.

      “huynh…. Huynh buông ra.” Sợ hành động quá lớn khiến người khác chú ý, Tịch Tích Chi khẽ quát với An Hoằng Hàn .

      Nhắm trúng vào tính cách dám khoa trương của Tịch Tích Chi , An Hoằng Hàn nhíu đôi mày kiếm,”nàng có thể chọn cách lớn tiếng hơn chút, biết đâu trẫm thả nàng….”

      tiểu hài tử nào đó hoàn toàn tức giận. vì sao mình luôn bị ăn sạch vậy! ngay cả cơ hội xoay mình cũng có!

      Kết quả là, Tịch Tích Chi cúi đầu như đưa đám, mặc cho ahh ôm eo nàng lên núi.

      Phong cảnh vực Đoạn Tràng tệ. màu xanh trải dài, có thể thấy ít cổ thụ chọc trời.

      Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay eo, chuyển toàn bộ lực chú ý sang rừng cây xung quanh. Luôn ngây ngô trong hoàng cung, có rất ít cơ hội lại, mỗi khi thấy phong cảnh đồng quê nàng đều nhịn được mà cảm thán thế giới bên ngoài rộng lớn. có minh tránh ám đấu như trong cung, cũng có phi tử lục đục tranh thủ tình cảm

      Tuy trong tên vực Đoạn Tràng có chữ “vực” nhưng địa thế hiểm trở. Nguyên nhân có cái tên này hơn phân nữa là bởi vì câu chuyện xưa khiến người ta xúc động kia.

      Dưới dẫn dắt của An Hoằng Hàn , mọi người tới bên cách núi.

      Đông Phương Vưu Dục nhìn khắp nơi cũng phát thứ đáng ngờ,” quốc sư có thể tới chỗ này à?”

      , Đông Phương Vưu Dục vô cùng dám xác định.

      Tịch Tích Chi lắc đầu, :” tìm thử xem. Dù sao cũng sai, huynh có đúng ? Nếu tới đây biết đâu có thể gặp Bạch Hồ như lời lão nông?”

      Bởi vì liên quan tới mình nên Tịch Tích Chi khá hứng thú với chuyện ly kỳ cố quái. Nếu có thể gặp con Bạch Hồ kia, xem xem nó là chính hay ta, nên chuẩn bị tâm lý tốt. là chính thảo luận đạo lên trời với nó. Là tà đạo đương nhiên phải nghĩ hết cách để trừ . Bởi vì cách tu luyện tà đạo quá hại người hại mình.

      vòng vách núi, phái toàn bộ ngự lâm quân , tìm khắp núi lúc.

      Địa thế vực Đoạn Tràng khá cao, điều này cũng có nghĩa tầm nhìn khá rộng. có câu đứng được cao nhìn mới xa. Câu này đúng là có căn cứ.
      Tịch Tích Chi đứng vách đá, nhìn đồi núi chập trùng trước mặt, có cảm giác rằng tất cả chúng đều . Có lẽ An Hoằng Hàn có thể cảm nhận được cảm giác này càng rang hơn. Bởi vì địa vị của vẫn luôn cao cao tại thượng. như ngọn núi lớn đứng sừng sững, mà núi xung quanh chính là chúng sinh. luôn đứng chỗ cao nhất, mắt nhìn xuống tất cả những người khác. Đây chính là khoảng cách giữa và người khác.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46:

      Ngự lâm quân chia làm bốn đội, về phía đông nam tây bắc tuần tra cẩn thận.

      An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi dạo, làn gió mát mẻ phất qua mặt mang theo hơi lạnh. Bây giờ tiết trời từ từ chuyển sang thu. Tịch Tích Chi hít lấy khí thôn quê, kiềm được mà cảm thấy trong lòng dễ chịu. Nếu có chuyện phiền lòng của Từ lão đầu nàng còn có thể dừng lại đây thêm lúc để ngắm phong cảnh.

      Ngoài ngự lâm quân của An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục cũng mang theo đội người ngựa của mình nhưng người khá ít, chỉ có mười mấy người.

      "Có tin tức gì ?" Đông Phương Vưu Dục thấy thống lĩnh ngự lâm quân quay về lập tức hỏi.

      Nhưng ngự lâm quân nổi tiếng được huấn luyện nghiêm khắc. Trong lòng bọn họ chỉ có mình An Hoằng Hàn mới là chủ tử. Với lời của những người khác họ luôn dễ dàng nghe theo.

      Có lẽ biết trâm trạng mình được khống chế tốt, Đông Phươn Vưu Dục phe phẩy quạt trong tay như thể mong quạt ra chút gió mát, có thể lắng lo lắng trong lòng lại. An Hoằng Hàn tính toán nhiều như vậy, chỉ lạnh lùng : " nghe thấy thái tử điện hạ hỏi ngươi à? Ngươi trả lời, chẳng phải tỏ ra Phong Trạch quốc chúng ta vô lễ?"

      Suy nghĩ của An Hoằng Hàn luôn khiến người ta đoán ra. Thống lĩnh ngự lâm quân cũng là kẻ thức thời. Nghe thấy giọng điệu bệ hạ tốt, thái độ của lập tức thay đổi, cúi người chào Đông Phương Vưu Dục, "Mới vừa rồi là thuộc hạ mạo phạm, có lẽ là do gió lớn nên mới nghe câu hỏi của thái tử điện hạ. Cả núi này được ngự lâm quân tìm kiếm nhưng phát có gì khác thường."

      lại nhìn về phía An Hoằng Hàn tiếp, mực cung kính hỏi: "Bệ hạ còn muốn tìm tiếp ?"

      Tình cảnh có chút thu hoạch nào khiến tất cả mọi người hơi nản lòng.

      An Hoằng Hàn trả lời, chỉ nhìn lại Đông Phương Vưu Dục như thể chờ ra quyết định.

      Đương nhiên trong lòng Đông Phương Vưu Dục muốn tìm tiếp. Bởi vì với , Từ quốc sư vừa là thầy vừa là bạn. Ông đột nhiên mất tích sao có thể lo lắng? Còn định tỉnh cầu An Hoằng Hàn tìm tiếp, ngờ có giọng non nớt trong trẻo vang lên trước .

      "Sao lại tìm? Ta tin Từ lão đầu ở đây." Cũng biết chuyện gì xảy ra, dù sao trong lòng Tịch Tích Chi cũng có linh tính rằng chắc chắn Từ lão đầu chưa xuống núi.

      Nàng buông bàn tay An Hoằng Hàn nắm tay mình ra, chỉ xuống đáy vực, "Các ngươi tìm phía dưới chưa?"

      Câu này lập tức khiến mọi người cảnh giác.

      Thống lĩnh ngự lâm quân thể tin được mà kêu lên: "Tịch nương đùa ạ? Tuy vực này cao nhưng người té xuống cũng hẳn phải chết thể nghi ngờ."

      Trán Đông Phương Vưu Dục chảy ra dòng mồ hôi lạnh, tới vách đá, tập trung tinh thần nhìn đáy vực. Vách núi này cao khoảng mười thước, dưới đáy trải đầy đá. Nếu người té xuống đập vào đá quả thực là thể sống được.

      "Sao Tịch nương biết chắc chắn Từ quốc sư ở dưới?" Thống lĩnh ngự lâm quân .

      Vì sao? Tịch Tích Chi cũng . Đây chỉ là trực giác của nàng mà thôi. Huống hồ ngự lâm quân tìm bốn phương tám hướng, chẳng phải chỉ có đáy vực là chưa tìm sao? Nếu lục soát đương nhiên là phải làm khá toàn diện chút.

      Tịch Tích Chi vừa định mở miệng khuyên An Hoằng Hàn bên cạnh như phát ra gì đó, "Các ngươi nhìn cành cây vách đá xem."

      Nhìn theo hướng ngón tay An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thấy miếng vải rách giắt cành cây.

      Phát đầu mối, lập tức có ngự lâm quân tới vách núi, lấy miếng vải rách về. Vì cành cây kia ở vách đá nên lúc vươn tay lấy mảnh vải vẫn có vài phần nguy hiểm. nhưng cũng may ai trong ngữ lâm quân cũng đều là người có võ công cao cường, chút khó khan vốn là gì trong mắt bọn họ.

      “đừng đưa cho trẫm, đưa cho thái tử điện hạ.”

      ngự lâm quân nghe lời An Hoằng Hàn phân phó, đưa mảnh vải cho Đông Phương Vưu Dục .

      Đông Phương Vưu Dục đưa tay nhận lấy, nhìn cẩn thận vài lần, càng nhìn càng lo lắng chuyện thiên về hướng tưởng tượng của mình.

      “là của Từ lão đầu à?” Tịch Tích Chi tới nhìn, chỉ bằng miếng vải rách mà có thể nhìn ra manh mối ? chẳng phải vải quần áo của mỗi người khác nhau lắm à?

      “để thái tử điện hạ ra quyết định . Dù sao khá quen với Từ quốc su.” An Hoằng Hàn vén lọn tóc màu bạc bên tai của tiểu hải tử chơi đùa, nhìn dấu đỏ hình thoi giữa trán nàng, vô cùng nhớ nhung mà vươn tay sờ sờ. nhưng nghĩ tới chỗ đó thể tuỳ tiện vuốt ve, thu lại phần ý định này của mình.

      Đông Phương Vưu Dục lật qua lật lại, nhìn rất lâu,” đây là vải quốc sư thường dung, mà mảnh vải mang theo mùi trà Bích Loa Xuân thoang thoảng, sai.”

      rất hiểu cách sống của quốc sư. Sở thích của Từ quốc sư có rất nhiều, phẩm trà là thích nhất. mà người này còn hơi quái gở, thích uống trà khác, chỉ thích Bích Loan Xuân. Cho nên hễ tới gần ông là có thể ngửi thấy mùi trà này người ông.

      Tịch Tích Chi bừng tỉnh đại ngộ. thảo nào nàng cảm thấy mùi này quen như vậy! trước kia chẳng phải lúc Từ lão đầu còn trong hoàng cung từng mời nàng uống Bích Loa Xuân lần. nhớ tới là trà ngon, Tịch Tích Chi lại hơi thèm ăn. Nàng tự nhủ chờ chuyện xong xuôi nhất định phải đòi lá trà chỗ An Hoằng Hàn , tự mình pha ấm uống.

      xuống tìm.” An Hoằng Hàn ra lệnh, ngự lâm quân lập tức vào con đường bên cạnh xuống đáy vực.

      Tịch Tích Chi cũng muốn rảnh rỗi, xung quanh nhận việc:” ta cũng .”

      An Hoằng Hàn cau mày, rất muốn ngăn cản nhưng Tịch Tích Chi bày ra vẻ mặt thể .

      Đương nhiên Đông Phương Vưu Dục có ý kiến khác, vất vả mới có tin tức cửa quốc sư, nhất định là theo xem thử.

      Đường xuống đáy vực rất gập ghềnh, bình thường có nhiều người đường này cho nên lúc ngữ lâm quân phải dùng kiếm chém bớt cỏ dại mới có thể về phía trước.

      An Hoằng Hàn sợ tiểu hài tử té nên vẫn luôn kéo tay nàng, che chở cho nàng , tránh khỏi bước chân nàng ổn định mà xảy ra chuyện gì.

      bảo vệ của An Hoằng Hàn với tiểu hài tử hề che đậy nên tất cả mọi người đều thấy ràng.

      Đông Phương Vưu Dục thầm cảm thán, đế vương lãnh huyết vô tình trong lời đồn mà lại cũng mặt cẩn thận như vậy. có lẽ ra ai tin….

      khoảng nửa nén nhang, bọn người An Hoằng Hàn mới lần lượt tới đáy vực.

      Đá dưới đáy vực chằng chịt, vô cùng lộn xộn.

      Tịch Tích Chi vừa đứng vững chân bỗng nghe thấy hồi tiếng lột sột loạt soạt rất . Đầu nhanh chóng chuyển qua, nhìn về phía sườn bên, bóng dáng màu trắng thoáng qua trước mắt.

      Nàng thấy rất ràng, đó là con thú, có tai dài lại nhọn, cái đuôi lông xù vô cùng rêu rao.

      chỉ Tịch Tích Chi thấy mà ít ngự lâm quân cũng thấy con thú này.

      “a…. Là Bạch Hồ, có Bạch Hồ .”

      có thể là tiếng kêu sợ hãi của bọn họ kinh động tới con hồ ly. Nó quay đầu nhìn lại, nhìn thẳng mọi người.

      quay đầu lại mọi người còn cảm thấy kỳ lạ. bởi vì tuy Bạch Hồ rất hiếm nhưng cũng có thể thấy được.

      “đôi mắt…. của nó có thể phát sáng.”

      biết là ai kêu lên, lập tức có rất nhiều người nhìn về phía hồ ly.

      Tịch Tích Chi cũng chú ý tới, đồng tử con hồ ly này phát ra ánh sang màu xanh biếc yếu ớt như ngọn lửa.

      Phát này khiến bọn họ nhớ tới lời lão nông .

      quái…. Là quái.”

      Bất kể là triều đại nào đều tràn đầy sợ hãi với chuyện quỷ thần.

      An Hoằng Hàn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, có quá nhiều cảm xúc, chỉ hơi nhíu chân mày lại, nhìn vào mắt Tịch Tích Chi trước hỏi:” nàng thấy thế nào?”

      Cho dù An Hoằng Hàn hết lời nàng cũng biết rốt cuộc muốn hỏi gì.

      “là .” Tịch Tích Chi từ từ ra hai chữ

      chỉ có động vật theo tà đạo hai mắt mới có ánh sang xanh mờ mờ. huống hồ xung quanh con hồ ly này có làn khí đen mà người phàm nhìn thấy được. đó cũng là dấu hiệu đặc biệt của tinh.

      Mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn nặng nề, có lẽ cũng nghĩ như Tịch Tích Chi . Nếu nơi này có hồ vậy an nguy của Từ lão đầu hẳn là vấn đề khiến người ta vô cùng lo lắng.
      Hai người khẽ nên ai nghe thấy.

      Có lẽ muốn vướng víu với con người nên xung quanh con Bạch Hồ kia dần dần ra từng làn sương mù. Sau đó sương mù tạo thành thứ giống mây, nâng con Bạch Hồ lên, bay nhanh .

      Cưỡi may đạp gió.

      Rất nhiều người dám tưởng tượng con hồ ly lại có thể bay lên trời. nhìn theo con hồ ly bay xa, mọi người vẫn chưa hồi thân.

      Cuối cùng là An Hoằng Hàn phá tan tình trạng im lặng,” chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, nếu …. Chém tại chỗ.”

      Nếu truyền chuyện vực Đoạn Tràng có hồ ra, chỉ sợ tạo thành hoang mang cho mọi người trong Hoàng Đô. Vì để tránh tổn thất cần thiết, nhất định có vài chuyện phải giấu dân chúng.

      Nắm chặt mảnh vải trong tay, sắc mặt Đông Phương Vưu Dục rất khó coi. Hồ ? Nếu phải tận mắt nhìn thấy tuyệt đối tin.

      “thái tử điện hạ, huynh cần phải chuẩn bị sẵn sang. Có lẽ chuyện Từ quốc sư có liên quan tới ma quỷ quái, có thể cứu về hay trẫm dám đảm bảo.” An Hoằng Hàn lời cảnh cáo trước mặt mọi người. ngộ nhỡ Từ quốc sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể giảm trách nhiệm tới mức thấp nhất.

      Đông Phương Vưu Dục phải người lý lẽ. dù loại người lợi hại thế nào cũng thể so với tinh. Bỏi vì đối phương có pháp thuật mà bọn họ chỉ có xác thịt phàm trần.

      “bệ hạ yên tâm, bản điện hiểu.” Đông Phương Vưu Dục đành phải thở dài hơi, mắt vẫn nhìn chắm chằm theo hướng con Bạch Hồ rời .

      “vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tịch Tích Chi nghi ngờ hỏi, là nên đuổi theo Bạch Hồ hail à ở nguyên tại chỗ tra đầu mối?

      “dù chúng ta đuổi theo bây giờ đuổi được à? Khinh công có khác hơn nữa cũng sánh bằng bản lĩnh cưỡi mây đạp gió của tinh.” An Hoằng Hàn đừng chắp tay, trong đồng tử che đầy ý lạnh,” huống hồ hôm nay chúng tay hề chuẩn bị, tuỳ tiện bắt , thua thiệt chỉ có mình thôi.”

      Phân tích xong hết mọi chuyện, ra quyết định cuối cung,” tìm manh mối về Từ quốc sư ở đáy vực trước, chờ vể Hoàng Đô trẫm nghĩ cách từ tinh kia.”

      Với quyết định này, Tịch Tích Chi rất chắc chắn.

      Tuy thời gian ở chung với Bạch Hồ vừa rồi quá ngắn, nhưng nàng dám khẳng định trăm phần trăm là tuy con hồ ly này theo tà đạo nhưng vẫn chưa từng giết người. bởi vì tinh giết người có dính khí tanh mùi máu. Hơi thở này chạy ra khỏi mắt Tịch Tích Chi .

      Vì Bạch Hồ bỗng nhiên xuất , trong long rất nhiều ngự lâm quân cũng sợ hãi. Lúc qua đống đá lởm chởm tìm kiếm, tinh thần căng tới cực điểm, chỉ sợ lại có con quái xuất từ chỗ nào đó.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :