1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:

      Có lẽ nghĩ có khuynh hưởng làm chỗ dựa, cuộc sống trong hoàng cung của mình tốt mới có thể bất chấp nguy hiểm mà đứng ra cầu xin tha thứ cho huynh trưởng.

      Chẳng lẽ chỉ yếu tố tình cảm mà cũng có?

      Trong lòng Tịch Tích Chi buồn bực, lại nghĩ tới tình thân trong hoàng cung vốn ít ỏi. Dù là hai người Ngô Lăng Dần và Ngô Kiến Phong phải là hoàng tộc nhưng sinh trong gia tộc lớn vẫn tồn tại rất nhiều minh tranh ám đấu. Theo như lời An Hoằng Hàn khả năng tồn tại của điều này là cực lớn.

      “Xử lý ? Vậy Ngô thị vệ cho trẫm biết xem nên tới mức nào? Là đánh gậy hay là chỉ cảnh cáo ngoài miệng?” An Hoằng Hàn nâng chung trà lên, nhấp miếng, trong lời mang theo chút châm chọc.

      vẫn coi trọng năng lực và tính tình của Ngô Kiến Phong, thái độ với mặn nhạt. Huống hồ cậy đại thụ Ngô Lăng Dần này đổ Ngô Kiến Phong có chút chỗ dùng nào.

      An Hoằng Hàn cũng phải là người khác làm vậy. luôn quyết đoán, có thủ đoạn trừng phạt người khác, nào có nửa phần cho người khác xen vào?

      thể cho Ngô Kiến Phong thể diện, An Hoằng Hàn đặt ly trà xuống, “Trẫm muốn phạt thế nào còn chưa tới lượt ngươi hỏi tới. Hơn nữa, ngươi muốn cùng gánh tội với Ngô Lăng Dần? Nếu là vậy trẫm cũng có thể thành toàn cho ngươi.”

      Ngô Kiến Phong rùng mình, huynh trưởng nhà mình dám đắc tội với bệ hạ, quá nửa là chạy khỏi tội chết. Đồng tội với , chẳng phải là phụng bồi chịu chết?

      Ngô Kiến Phong là người rất sợ chết, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Nghe An Hoằng Hàn thế bị dọa sợ tới mức mặt cắt còn hột máu, vội vàng lắc đầu, “, phải thuộc hạ muốn cầu xin tha thứ cho huynh trưởng, bệ hạ hiểu lầm rồi. Nhưng nếu mũi tên kia là do huynh trưởng bắn , thuộc hạ nào dám bao che. Thuộc hạ tuyệt đối có ý xin tha cho huynh ấy.”

      Ngô Kiến Phong thay đổi đề tài câu chuyện quá nhanh.

      Chỉ riêng điều này đủ để nhận ra mọn.

      Tịch Tích Chi đồng thời bất đắc dĩ mà lắc đầu. đúng là bị An Hoằng Hàn trúng rồi. Ngô Kiến Phong là xuất phát từ lợi ích bản thân mới nghĩ giúp Ngô Lăng Dần cầu xin tha thứ. Nhìn dáng vẻ thảm hại của bây giờ dường như vô cùng sợ An Hoằng Hàn tính cả vào trị tôi lúc.

      Nếu là vì huynh đệ , chôn cùng huyệt có gì đáng sợ?

      Chỉ với mấy câu đơn giản kiểm tra được người này có lòng hay .

      Hai móng vuốt của Tích Tịch Chi nắm chặt áo bào An Hoằng Hàn. Đôi mắt phát sang long lanh, chuyển động tới tới lui lui như tự hỏi chuyện gì. Đương nhiên nàng khẳng định trăm phần trăm người bắn tên chính là Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần. Bởi vì nàng cực kỳ ít gây thù chuốc oán với người khác nên người có thể nhẫn tâm muốn mạng của nàng cũng nhiều. Huống hồ tuy lúc núi Du Vân, tình cảm vô cùng hỗn loạn nhưng nàng lại nhìn thấy mũi tên kia bay tới từ chỗ Ngô Lăng Dần.

      Ngô Lăng Dần có đầy đủ động cơ giết con chồn, vả lại cũng có khả năng đó.

      Vừa vào ao tắm, An Hoằng Hàn liền cho toàn bộ cung nữ thái giám lui.

      Trong thùng tắm bằng gỗ lớn như vậy chỉ có mình con chồn tắm thỏa thuê.

      núi nhiều bùn đất bụi bặm, nàng ra ngoài dạo vòng, cảm thấy cả người dinh dính rin rít rất khó chịu. Nàng thấy ao tắm ấm áp, lập tức nhảy khỏi lòng An Hoàng Hàn, chạy thẳng tới ao. Động tác kia vô cùng nhanh, như thể người rất lâu chưa được ăn cơm lại nhìn thấy cái đùi gà thơm phức đầy thịt.

      Tùm tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

      Toàn than Tịch Tích Chi cuộn lại thành cục, nhảy vào ao nước. Bởi vì ao đủ sâu nên nàng cũng sợ đập hỏng người mình, cứ tùy tùy tiện tiện mà nhảy vào như vậy.

      “Trẫm tận mắt nhìn thấy Ngô Lăng Dần bắn tên, để bị oan cho nên nàng yên lòng. Trẫm để người tốt bị oan.” Ánh mắt An Hoàng Hàn như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện thế gian.

      Khi những lời này ra khỏi miệng. Tịch Tích Chi sợ tới mức lông toàn thân ướt nhẹp cũng run lên, thầm , sao lần nào suy nghĩ của nàng cũng như phơi bày trần trụi trước mặt An Hoằng Hàn vậy? Vì sao luôn biết chuyện nàng suy nghĩ trong lòng.

      “Ánh mắt nàng cho trẫm tất cả.” cũng phải thần nên đọc được suy nghĩ trong lòng người khác. Nhưng hàng năm nghĩ cách giao tiếp với thần tử mưu mô sâu sắc kia nên nắm rất chính xác tâm tư trong lòng người khác.

      Mà Tịch Tích Chi đơn giản như tờ giấy trắng nên trong lòng nàng suy nghĩ gì càng dễ đoán. Đây cũng là cách thức đặc biệt để An Hoằng Hàn có thể trao đổi với nàng. Nếu là những người khác, đoán chừng nghĩ tới nổ đầu cũng nhìn ra rốt cuộc con chồn Tịch Tích Chi này định làm gì.

      Nếu tận mắt nhìn thấy nàng có thể yên tâm.

      Người muốn giết nàng nàng cũng để yên. Nếu phải thân thủ mình linh hoạt, cộng them An Hoằng Hàn dốc sức giúp đỡ chỉ sợ bị mũi tên kia xuyên qua từ lâu. Có vài chuyện Tịch Tích Chi có thể khoan dung độ lượng nhưng khi uy hiếp tới tính mạng mình ai có thể thản nhiên được?

      Người nào cũng dều quý trọng tính mạng của mình. Tịch Tích Chi còn chưa muốn chết, lại có ai có quyền cướp đoạt sống của nàng?

      Bốn chân ngắn đạp nước ngừng. Nàng men theo bờ ao, bơi vài vòng.

      Thấy con chồn bơi tới mức sung sướng, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười, Nuôi con chồn này như nuôi trồng cái cây vui vẻ. Chỉ cần có nàng bên cạnh tâm trạng luôn trở nên tốt hơn.

      Bơi hồi lâu, nàng kiệt sức, ngửa người ra như con các chết, trôi mặt nước. An Hoằng Hàn đứng dậy tới, nâng thân thể nho của nàng lên, “Nàng cho rằng bơi vài vòng là có thể rửa sạch bụi đất lông à?”

      ràng thể…

      vuốt lông nàng, rửa sạch cho nàng. Sâu trong lông dính rất nhiều bụi bặm. mức gáo nước lên, dội lên, sau đo xoa bóp mấy cái, chắc chắn lông nàng sạch mới rửa tiếp những chỗ khác.

      Hưởng thụ phục vụ thuộc về An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thoải mái mà nheo mắt lại.

      Vì ao tắm chính là suối nước nóng được cải tạo lại nên bất kể tắm bao lâu nước chỗ này vẫn vô cùng ấm áp. Tịch Tích Chi nằm trong lòng bàn tay An Hoằng Hàn, híp mắt nghỉ ngơi.

      Thời gian thấm thoắt trôi qua, mí mắt Tịch Tích Chi nặng nề khép lại, dần vào giấc ngủ.

      An Hoằng Hàn thấy con chồn ngủ thiếp đứng lên, ôm nàng ra khỏi ao tắm. Để đánh thức nàng, lúc lau khô lông cho nàng cực kỳ cẩn thận nghiêm túc, động tác vô cùng dịu dàng.

      Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn tin rằng người làm hành động nhàng kia chính là bệ hạ mà người ta nghe tiếng sợ mất mật.

      Sao điểm xuyết màn đêm đen nhánh, lấp lánh, cực kỳ rực rỡ.

      Hành lang cung điện treo từng dãy đèn lòng như ánh sao trời, cũng phát sáng rực rỡ.

      đêm này, có người ngủ rất ngon cũng có người cả đêm khó ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, về chuyện Ngô Lăng Dần ầm ĩ tới mức văn võ cả triều đều biết. Nhưng bị khí thế của An Hoằng Hàn thu hút, ai dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần. Cho nên lần lâm triều này vô cùng nặng nề, các đại thần chỉ vài câu, hề thêm gì.

      An Hoằng Hàn lẳng lặng ôm con chồn , thỉnh thoảng quét mắt về phía thần tử dưới điện.

      Tuy Ngô Lăng Dần chỉ đơn giản bởi vì bắn chết con chồn Phượng Vân mà bị trị tội hơi đáng nhưng để quản lý binh quyền lâu dài An Hoằng Hàn cũng thấy là ý hay. Nhân cơ hội lầ này tước đoạt quân quyền của lựa chọn tốt.

      “Các vị ái khanh cũng biết chuyện hôm qua núi Du Vân?” Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng An Hoằng Hàn biết đoán chừng trong đếm tất cả đại thần ở đây nghe được hết từ lâu.

      Bởi vì Ngô Lăng Dần giao thiệp khá rộng, trong triều có ít người dính líu tới. khi ngã xuống, hướng gió trong triều đình thay đổi. Vì đường lui của mình cùng với phát triển tương lai, những đại thần này đều phải nghĩ kỹ cách đối phó.

      “Chúng thần .” Quần thần hô to.

      An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, “ vậy dù trẫm xử phạt Ngô Tướng quân thế nào, các vị cũng có dị nghị chứ?”

      Tuy là hỏi nhưng tất cả mọi người đều trong lòng bệ hạ có định đoạt từ lâu. vậy chỉ là để đưa đẩy cho xong chuyện. Nếu bọn họ dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần kết quả chờ bọn họ tuyệt đối nghiêng về khía cạnh tồi tệ.

      “Thần có dị nghị”.

      Ai cũng biết thủ đoạn của An Hoằng Hàn, đoán chừng cho dù còn mạng trở về tin rằng cũng chỉ là sống bằng chết.

      như vậy, các vị ái khanh theo trẫm tới trường đấu võ chuyến.” An Hoằng Hàn đứng lên từ long ỷ, ôm con chồng , xuống đài cao.

      Đôi mắt Tịch Tích Chi mịt mờ do mới tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt nhin An Hoằng Hàn vài lần, biết vì sao lại muốn tới trường đấu võ. phải vừa rồi mới chuyện Ngô Lăng Dần à? Sao bỗng tới trường đấu võ?

      Cái gọi là trường đấu võ chính là nơi chuyên dùng để tập võ trong hoàng cung. Hoàng tử còn và vài thị vệ bậc cao đều được huấn luyện trong trường đấu võ.

      Tịch Tích Chi từng nghe thái giám nhắc tới chỗ này. Bởi vì nàng hứng thú với nó nên chưa từng tới.

      Nàng cảm thấy kỳ lạ thôi, quần thần phía dưới cũng thấy thế.

      Từ trước tới nay suy nghĩ của bệ hạ luôn khiến người ta nghĩ ra, như vừa rồi, suy nghĩ của chuyển quá nhanh, tới nỗi mọi người theo kịp tiết tấu của .

      tới đó các ngươi hiểu.” An Hoằng Hàn từ từ , mang theo chút khiến người ta hứng thú.

      Móng vuốt của Tịch Tích Chi khẽ vỗ lên mu bàn tay An Hoằng Hàn, mong có thể với mình. Ai ngờ câu trả lời chỉ là nụ cười ánh mắt của .

      Mệnh lệnh kỳ lạ của An Hoằng Hàn được truyền ra ngoài rất nhanh.

      Đông Phương Vưu Dục nhận được tin này cũng hơi tò mò An Hoằng Hàn định làm gì.

      “Chúng ta cũng xem xem.” với hai thị vệ, phe phẩy quạt, ra ngoài từ cung điện mình tạm ở lại.

      Trường đấu võ cách cung điện khoảng cho nên chờ tới khi bọn họ chạy tới đó tốn ít thời gian.

      “Bệ hạ định đâu vậy?” Giả vờ vô tình gặp được, Đông Phương Vư Dục giơ nụ cười chiêu bài lên chào hỏi.

      Về chút tâm tư này của đối phương, há An Hoằng Hàn lại biết? Nếu tới tham gia náo nhiệt đương nhiên quản nhiêu.

      “Trẫm định tới trường đấu võ, nếu Thái tử điện hạ muốn cũng có thể cùng.”
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38:

      Điều Đông Phương Vưu Dục chờ chính là câu này, lập tức thuận theo ý An Hoằng Hàn mà : “Nếu bệ hạ vậy đương nhiên bản điện cũng phải cho biết chút.”

      Lắc lắc cây quạt trong tay, khóe môi Đông Phương Vưu Dục nhếch lên thành nụ cười nhạt nhưng ý cười đạt tớ đáy lòng. Ánh mắt rơi vào con chồn trong lòng An Hoằng Hàn, kiềm chế được mà bật cười. Bất kể so sánh thế nào con chồn Phượng Vân này cũng khác trời vực với con mình nuôi.

      phải tất cả động vật đều bắt chước được đôi mắt linh động kia.

      Thấy nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi lễ phép chít chít hai tiếng, coi như là chào hỏi. Dù thế nào người này cũng làm hại tới chuyện của nàng mà còn giúp nàng ít việc. Làm người khi làm việc phải để lại ba phần đường sống. Nếu đối phương coi nàng là kẻ thù đương nhiên nàng cũng tự tìm rắc rối mà đối đầu với .

      Hành động giữa Đông Phương Vưu Dục và con chồn tránh được ánh mắt của An Hoằng Hàn.

      Dục vọng độc chiếm của luôn rất mạnh. vươn tay vỗ vỗ lên cái mông của con chồn để cảnh cáo.

      Tịch Tích Chi chú tâm, đầu óc suy nghĩ kịp, nhe răng trợn mắt kêu lên với An Hoằng Hàn, thầm , ta trêu đùa huynh, sao lại đánh mông ta? Huống hồ nhiều đại thần nhìn vào như vậy, giữ cho nàng chút thể diện được à?

      Khong để ý tới con chồn nào đó sĩ diện tới chết, An Hoằng Hàn nhấc chân, bước vào đại môn trường đấu võ.

      Người hầu nô tài trong trường đấu võ nhận được tin tức từ lâu, nghe bệ hạ muốn qua tất cả bày trận sẵn sang, dám chậm trễ chút nào.

      Quan văn và quan võ đều đứng cùng chỗ, vô cùng chỉnh tề tiêu sái sau lưng An Hoằng Hàn.

      “Cung nghênh bệ hạ.” Giáo đầu (người dạy) trường đấu võ và thị vệ huấn luyện đều quỳ xuống hành lễ.

      An Hoằng Hàn chỉ liếc cái rồi thu hồi tầm mắt, “Bình thân.”

      Theo tiếng , mấy trăm người đứng hết lên từ đất.

      Tịch Tích Chi cố gắng nhìn xung quanh. Diện tích trường đấu võ trước mặt rất lớn. Bên cạnh khoảng đất trống hình tròn còn đặt kệ để vũ khí đao kiếm kích. Có rất nhiều thị vệ quơ tay, tập luyện.

      Lần đầu tiên tới chỗ thế này, Tịch Tích Chi ít nhiều thấy tò mò. Đôi mắt màu xanh da trời quan sát qua lại.

      Mà suy nghĩ đơn giản như Tịch Tích Chi, tất cả những đại thần khác đều đoán mực đích bệ hạ tới đây.

      An Hoằng Hàn cũng phải người có lửa sao có khói. tới đây chắc chắn là vì chuyện gì đó.

      Vì chuyện huynh trưởng nên Ngô Kiến Phong bị đả kích rất lớn, cả buổi trưa đều rã rượi, lo lắng cuộc sống sau này phải làm sao khắp nơi.

      “Lâm Ân.” An Hoằng Hàn lại lạnh giọng .

      Tinh thần Lâm Ân chấn động, lập tức hơi khom người, bước tới trước mặt An Hoằng Hàn.

      “Có nô tài.”

      “Phân phó thị vệ giải Ngô Lăng Dần từ địa lao tới đây.” Giọng lạnh như băng, có lãnh lẽo thấu xương.

      Mọi người nghe vậy đều nảy ra khiếp đảm từ trong lòng. Bọn họ sao bệ hạ có thể rảnh rỗi mà tới trường đấu võ. ra là vì chuyện Trấn quốc tướng quân. Nhưng… Dù định phạt có lien quan gì tới trường đấu võ?

      Tịch Tích Chi giơ móng vuốt lên, che miệng lại, ngáp hai cái.

      Lỗ tai lông xù run run, rốt cuộc trừng phạt tên xấu xa kia à? Nàng ngồi ngay ngắn trong lòng An Hoằng Hàn, chính nhi bát kinh mà nhìn phương xa chằm chằm.

      Ngô Kiến Phong nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Từng giọt mồ hôi rơi xuống ngừng từ trán.

      Ngô Lăng Dần bị giải tới rất nhanh. Bởi vì đêm rửa mặt chải đầu nên tóc hơi rối. Râu quanh cằm dài ra chút, trông có vài phần thảm hại.

      Đây cũng là lần đầu tiên những đại thần khác thấy dáng vẻ này của Ngô Lăng Dần. Có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người vì thế mà lo lắng.

      Ngô Lăng Dần đợi trong lao ngày, tin rằng cùng lắm bệ hạ chỉ phạt . Bởi vì dù gì cũng là Trấn quốc tướng quân. có năng lực và học vấn, sao bệ hạ có thể vì sai lầm mà muốn lấy mạng ?

      Bị thị vệ áp vai bắt quỳ xuống, hai cánh tay Ngô Lăng Dần bị trói chéo sau người. Làm vậy có thể hạn chế tự do của , khiến thể lộn xộn.

      “Trẫm phải tính sổ chuyện hôm qua với ngươi tốt.” Vuốt ve lông chồn , An Hoằng Hàn lành lạnh, từng chữ mang theo ý lạnh, đóng băng lòng người khiến người ta run lên.

      “Thần chỉ nhất thời lỡ tay, cũng phải cố ý bắn con chồn Phượng Vân. Bệ hạ, vi thần trung thành với người mấy năm, chẳng lẽ người còn tin vi thần?” Ngô Lăng Dần cúi đầu, giả vờ vô cùng tức giận.

      Nhưng dáng vẻ này trong mắt An Hoằng Hàn ngoài giả vờ chỉ còn lại dối trá.

      Người trung thành với trong đám quần thần này chỉ có số ít. Nếu phải xem phân thượng lợi ích ai bằng lòng bán mạng cho ? Nếu tiếp cận hề có lý do, e rằng cho tới bây giờ chỉ có mình Tịch Tích Chi.

      “Thứ của trẫm mà người ta muốn đụng là đụng à? Ngô Lăng Dần, ngươi cho rằng chơi chút trò này là có thể qua được mắt trẫm? Nếu chỉ là vì chuyện ngươi bắn con chồn Phượng Vân quả trẫm thể làm gì ngươi. Bởi vì nếu làm thế trẫm mất lòng dân, ầm ĩ tới mức các quần thần cảm thấy bất án.”

      An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, sao ngay cả thứ mang tính chất bình thường thế này cũng biết? Ngô Lăng Dần là nhìn trúng điều này mới cho là mình khiến có cách nào. Nhưng chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, sao có thể theo ý người khác?

      An Hoằng Hàn thẳng như vậy khiến Ngô Lăng Dần sợ tới mức người run lên. Bệ hạ luôn lời vô căn cứ. Nếu dám thế chắc chắc có chứng cứ xác thực. Người khác biết Ngô Lăng Dần thầm làm những chuyện gì nhưng trong lòng biết. Vốn tưởng rằng trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ngờ bí mật như vậy mà cũng truyền vào tai bệ hạ.

      Ngô Lăng Dần còn bình tĩnh từ lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán.

      “Chột dạ?” Từ từ ra ba chữ này, hai mắt An Hoằng Hàn híp lại đầy lạnh lung.

      Những đại thần khác đều sửng sốt, tất cả biết ý bệ hạ là gì.

      Tịch Tích Chi cũng nghi ngờ mà nhìn Ngô Lăng Dần. Chẳng lẽ người này ngoài bắn lén mình còn ngấm ngầm làm những chuyện xấu khác?

      “Vi thần biết bệ hạ chuyện gì.” Ngô Lăng Dần vịt chết còn cứng mỏ.

      Ngô Kiến Phong hồi hộp nhìn lên, trong lòng cũng cực kỳ nghi ngờ. Nhà họ Ngô bọn họ trong Hoàng Đô cũng được coi là gia tộc lớn, đặc biệt là đời bọ họ xuất Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần, càng tăng thêm danh tiếng.

      Cây đại thụ này bỗng bị ngã, dù là ai cũng hoảng sợ.

      “ Nghe hiểu? Theo trẫm thấy ngươi thấy chứng cứ chịu khai báo thành .”

      Tịch Tích Chi nằm trong lòng An Hoằng Hàn, dựng thẳng cái tai dài lên, muốn nghe tới cuối cùng.

      “Xin hỏi bệ hạ, chuyện người là gì?” Có vài đại thần nghe như lọt vào sương mù, kiềm được mà hỏi.

      Ngô Lăng Dần hồi hộp tới mức mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, nắm đấm nắm chặt.

      dám à? Phải chờ trẫm vạch trần chân tướng?” An Hoằng Hàn muốn lời vô ích, thấy Ngô Lăng Dần ngậm miệng , sắc mặt trầm tới mức kinh người, “Người đâu, mang trứng cứ lên, xem ngươi còn ngụy biện thé nào?”

      Hai mắt Ngô Lăng Dần trợn to. Chẳng lẽ bệ hạ biết chuyện đó à…

      Cho tới bây giờ, trong lòng vẫn giữ chuyện này.

      nguyên tắc lòng xem kịch vui, lòng tò mò của Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn khơi lên. Nghe có chứng cứ, hai cái lỗ tai lông xù càng run hơn.

      Tuy Đông Phương Vưu Dục cũng tới để giúp vui nhưng cách lát chuyển ảnh mắt tới người con chồn Phượng Vân. Thấy dáng vẻ đáng kia của nó luôn kiềm được mà nở nụ cười. Càng nhìn càng thấy đáng , càng nhìn càng muốn nuôi nó bên cạnh. Tiếc rằng ý nghĩ này lượn trong lòng vòng lập tức bị ném ra sau đầu. Với tính cách cưng chiều con chồn của An Hoằng Hàn sao có thế nhường con chồn này?

      Nếu bị biết được ý nghĩ của mình, e rằng người này cũng nghĩ hết cách nhằm vào mình.

      nên trêu chọc nam nhân có ham muốn độc chiếm mãnh liệt.

      thái giám bưng cái khay vào. Trong khay đựng mấy phong thư và hai thứ vũ khí.

      Tất cả mọi người đoán ra được ý của An Hoằng Hàn là gì nhưng Ngô Lăng Dần nhìn thấy hai thứ này lập tức thay đổi sắc mặt.

      tay An Hoằng Hàn ôm con chồn , tay khác cầm kiếm trong khay, “Các vị ái khanh xem, vật trong tay trẫm là gì?”

      Chẳng phải rất ràng à?

      Trong đầu quần thần chì có ý nghĩ này. Chẳng phải ấn ký lưỡi kiếm kia là vũ khí chuyên dụng cua Phong Trạch quốc à?

      “Hồi bẩm bệ hạ, thứ trong tay người chính là vũ khí các tướng sĩ sử dụng để giết địch khi ra trận.” Rất nhiều người cùng đáp án.

      An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, sau đó lại cầm lên thanh kiếm khác, Vậy thanh kiếm này sao?”

      Lần này mọi người càng thêm nghi ngờ, thẩm nhủ, chẳng phải hai thanh kiếm này đều giống nhau à? Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ gì?

      “Các ngươi nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve lưỡi kiếm như thể cực kỳ bất mãn với câu trả lời của bọn họ.

      Khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn trầm xuống, tất cả mọi người sợ tới mức rụt cổ lại.

      Tịch Tích Chi thò cái đầu ra từ trong tay An Hoằng Hàn, thấy phản đối đưa móng vuốt ra, dừng đầu nhọn của móng tay gõ mũi kiếm. Nàng nghiên cứu về vũ khí nên thấy cò gì khác nhau.

      Nàng nhảy lên, lại gõ thanh kiếm trước, lúc này mới phát ra điều khác biệt. Nghe tiếng kiếm phát ra thấy hơi khác. Người khác nghe ra khác nhau nhưng thính lực con chồn nhạy bén, vô cùng ràng điểm khác nhau giữa hai thứ.

      sắc hơi khác, chắc chắn hai thanh kiếm này dùng nguyên liệu khác nhau.

      Tịch Tích Chi nghĩ ra hai khả năng này, lập tức kêu lớn chít chít hồi.

      An Hoằng Hàn nhìn con chồn vài lần, tay vuốt ve lông nàng, ý bảo nàng im lặng. Ngay cả con chồn còn hiểu, sao đám đại thần này lại ?

      giơ lòng bàn tay lên, bổ mạnh về phía thanh kiếm kia…

      Tim mọi người cũng bị dọa sợ tới mức đập mạnh lên, suýt nữa gánh được sức nặng. Thân thể người là máu thịt, sao có thể va chạm với đao kiếm sắc bén? Làm vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc lấy trứng chọi à? chưởng này bổ xuống, chỉ sợ bàn tay phế được.

      Tịch Tích Chi cũng sợ hết hồn bởi hành động này của An Hoằng Hàn, người run lên như thể có sức mạnh kỳ lạ thúc giục nàng ngăn cản. Nàng nhảy lên, ôm chặt lấy cánh tay . Ai cũng có thể nhìn ra dáng vẻ lo lắng của nàng.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39:

      Móng vuốt ôm chặt cánh tay như thể con gấu quấn lấy cây đại thụ. Tịch Tích Chi là con chồn , cho dù dùng hết sức bám lấy tay cũng hề ngăn cản làm như vậy được.

      Mọi người sợ tới mức mắt trừng tới cực hạn, bất kể là ai cũng đều sơ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng tại đây.

      Lâm Ân khó hiểu mà nhìn hành động của bệ hạ, phất trần trong tay cũng sắp bị bẻ gãy. Từ trước đến nay bệ hạ là người thông minh, sao phải làm chuyện tổn thương tới mình như vậy?

      Trái tim Tích Tịch Chi đập thình thịch, cảm xức lo lắng chưa từng có cuốn qua trái tim nàng. Dù thiên kiếp tới, thiên lôi đánh xuống nàng, nàng cũng từng sốt ruột như thời khắc này. Vì sao chỉ hành động làm tổn thương mình của An Hoằng Hàn khiến tâm trạng này xảy ra thay đổi kịch liệt như vậy?

      Nàng biết, cũng muốn biết. Móng vuốt giữ chặt cánh tay , chặt, thậm chi tới nỗi chọc ra mấy vết máu màu đỏ.

      Con chồn hề che giấu cảm xúc.

      An Hoàng Hàn thấy con chồn bám cánh tay mình kiềm được mà bật cười. Từ trước tới nay luôn làm việc có chừng mực, sao con chồn lại hồ đồ như vậy? Nhưng biểu vội vàng lòng của con chồn khiến tâm trạng từ từ trở nên tốt hơn.

      Ngươi xung quanh rất nhiều. Khi bọn họ thấy nụ cười nơi khóe miệng bệ hạ nhịn được mà ngạc nhiên.

      Bệ hạ cười. Dù có cười cũng là cười lạnh, châm biếm chứ chưa từng cười tự nhiên như giờ khắc này. Mà chuyện hôm nay bệ hạ làm lại khiến người ta kiềm nổi. Quần thần lập tức quỳ xuống đất, triều phục đại thần màu xanh thẫm phủ đầy, quỳ đầy đất.

      “Bệ hạ…” Quần thần la lên.

      Các đại thần muốn gì, trong lòng An Hoằng Hàn biết. Nhưng bàn tay vì thế mà dừng lại, bổ thẳng về phía thanh kiếm kia.

      Trong chớp mắt…

      Rất nhiều người ngừng thở.

      Thân thể tròn xoe của Tịch Tích Chi hơi run lên vài cái, móng vuốt ôm tay An Hoằng Hàn chặt thêm vài phần.

      Nhưng chuyện khiến người ta trợn mắt há miệng còn ở phía sau. Chỉ nghe răng rắc tiếng, thanh kiếm kia gãy thành mấy khúc, rơi lạch cạch xuống đất.

      Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Vũ khí các tướng sĩ Phong Trạch quốc là dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo mà thành, tuyệt đối cứng rắn vô cùng. Nhưng vì sao bệ hạ bổ chưởng xuống thanh kiếm này lại trở nên yếu ớt kinh khủng như vậy? thanh vũ khí tốt có thể giúp các chiến sĩ phát huy tốt hơn chiến trường, cho nên dù có thế nào bọn họ cũng tuyệt đối dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. cuộc chiến tranh quan trọng thế nào với quốc gia vũ khí quan trọng thế đó với tướng sĩ.

      “Nhìn thấy hết chứ?” An Hoằng Hàn thu tay về như có chuyện gì xảy ra, lại ôm chặt thân thể nho của Tịch Tích Chi, gỡ nàng xuống từ tay mình.

      Bởi vì nàng căng thẳng tới mức quá dùng ức nên tay bóp ra dấu ấn màu đỏ người nàng.

      Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái, ánh mắt còn dừng lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, nào có chút dấu vết bị thương nào? Vốn nàng tưởng chưởng này của bổ xuống chắc chắn bàn tay trở nên huyết nhục mơ hồ. Nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng nhưng bây giờ lại xuất cảnh tượng này.

      Chít chít… Nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn, vẫn khó tin như trước, bắt lấy cánh tay , nhìn qua nhìn lại vài lần.

      Hành động này của con chồn hoàn toàn lấy lòng An Hoằng Hàn. Tuy nở nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng thích nàng lo lắng cho cảm xúc của .

      “Trẫm sao.” Như là để con chồn nào đó yên tâm, ra những lời này.

      Các đại thần xung quanh đều hiểu, chỉ cho là bệ hạ như vậy đơn giản là để bọn họ yên tâm.

      “Bệ hạ, người làm gì vậy?” Thấy bệ hạ bình an vô , các đại thần lại bắt đầu hỏi thăm nguyên nhân chuyện này. Hữu tướng Lưu Phó Thanh là người đầu tiên hỏi ra, hai hàng lông mày muối tiêu nhíu chặt lại với nhau.

      Lưu Phó Thanh được coi là trung thần, ít nhất ông cống hiến cho Phong Trạch quốc nhiều hơn Tả tướng Tư Đồ Phi Du.

      “Các ngươi phát ra điều gì khác nhau giữa hai thanh kiếm này à?” Như hài lòng vì các đại thần phản ứng chậm, giọng vô cùng lạnh lùng.

      Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt tới đáng sợ, quả nhiên… Bệ hạ biết được. cho là mình làm tới mức chê vào đâu được, bị ai biết nhưng bất kể là làm thế nào vẫn lừa gạt được mắt bệ hạ. Nếu mới bắt đầu còn giữ phần may mắn, vậy giờ khắc này còn hy vọng.

      Nếu bệ hạ đưa hai thanh kiếm này đặt trước mặt mọi người hề nghi ngờ gì là biết chuyện kia rồi.

      Đa số các vị đại thần có thể làm quan trong triều đều dự vào trí tuệ hơn người của mình, suy nghĩ nghiêm túc lát là có thể nghĩ ra chân tướng chuyện này.

      Tuy tuổi tác Hữu tướng Lưu Phó Thanh cao nhưng lòng hề hồ đồ. Ông sờ ria mép như đại triệt đại ngộ, “Bệ hạ, ý người là Ngô tướng quân thay xà đổi cột, tự mình đánh tráo vũ khí các tướng sĩ?”

      Vì để tiến thêm bước xác nhận chân tướng tình, Lưu Phó Thanh lên trước, quan sát khác nhau giữa hai thanh kiếm cách tỉ mỉ.

      Tuy ông là quan văn nhưng mặt nào cũng có hiểu biết, nghiêm túc xem xét hai thanh kiếm cũng nhìn ra chút đầu mối.

      Những người khác ào ào bước lên trước, xem biết, vừa xem liền phát vấn đề ở đâu.

      Ngô Kiến Phong cũng bên cạnh An Hoằng Hàn, nghe tin này sợ tới mức hồn vía lên mây. Lần này huynh trưởng trốn thoát.Tự mình đánh tráo vũ khí chính là tội lớn nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần để nhiều đại thần cầu xin tha thứ giúp ít nhất bệ hạ cũng mở lưới lần, tha cho huynh ấy mạng. Mà nhìn tình hình bây giờ chắc chắn chuyện rơ đầu thành thể tránh được.

      Ngô Lăng Dần bị chém đầu nghĩa là vận mệnh của nhà họ Ngô sắp hết.

      Vửa bắt đầu Tịch Tích Chi cũng đoán được điểm khác nhau giữa hai thứ nên bất ngờ với kết quả này. Nhưng… Ngô Lăng Dần đánh tráo vũ khí rồi làm gì? Sao lại phải đánh tráo vũ khí?

      Ai cũng biết đây chính là tội lớn, ai lại vô duyên vô cớ làm chuyện này?

      Lòng tham của con người cũng chỉ là tiền tài và nữ nhân. Vừa nhìn loại người Ngô Lăng Dần là biết chỉ có điều thứ nhất… Tiền tài.

      Quả ngoài dự đoán của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cầm ba phong thư trong khay lên.

      “Thân là Trấn quốc tướng quân nhưng bởi vì lòng tham của mình mà đánh tráo vũ khí quốc gia chế tạo.” Giọng điệu lạnh lùng của An Hoằng Hàn dừng lại, mở phong thư ra, mở ra trước mặt mọi người, “Bí mật cấu kết với phường đúc Tích Vân, làm hàng giả, sau đó dùng vũ khí thay xà đổi cột được bán cho những người khác. Ý định này rất tệ, biết Ngô tướng quân chiếm được bao nhiêu lợi trong chuyện này?

      Mở thư ra theo thứ tự, đưa cho những đại thần khác, An Hoằng Hàn để tất cả mọi người xem ràng nội dung phong thư.

      Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt, quỳ mặt đất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

      “Lần này ngươi chịu nhận tội chưa?” Giọng lạnh lẽo của An Hoằng Hàn lại vang lên.

      Giọng xuyên qua trái tim Ngô Lăng Dần như mũi tên khiến tim bỗng ngừng đập.

      “Ngô tướng quân, ngươi… Người hồ đồ!” Lưu Phó Thanh tức tới mức vung phong thư lên, qua lại, giậm chân hô, “Ngươi là tướng quân nước, Phong Trạch quốc có lỗi với ngươi chỗ nào mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn quốc gia chúng ta bị giệt toàn quân à?”

      Lưu Phó Thanh cực kỳ tức giận, dáng vẻ hận thể rút gân Ngô Lăng Dần.

      Tuy lời khó nghe nhưng lại biểu đạt rất ý. Lời ông rất đúng. Với vũ khí hạ đẳng như vậy, sao có thể chinh chiến sa trường? Tuy binh khí chỉ là công cụ giúp đỡ các tướng sĩ nhưng lúc phân thắng thua cũng có tác dụng quan trọng.

      “Ngô tướng quân, ngươi là muốn chôn vùi giang sơn Phong Trạch quốc, sao ngươi xứng đáng với cái danh “ Trấn quốc tướng quân!”

      “Sai sai sai, Ngô tướng quân, ngươi sai quá rồi!”

      Từng hồi tiếng mắng bao quanh Ngô Lăng Dần.

      Vốn là người sĩ diện, nghe mấy tiếng này, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

      Tịch Tích Chi nhìn cảnh tượng trước mắt thầm than tự gây nghiệt thể sống. Xem kết cục của Ngô Lăng Dần hôm nay xem…

      Vốn là Trấn quốc tướng quân được người tôn kính, mà giờ khắc này lại bị người phỉ nhổ.

      “Chứng cứ chính xác, Ngô Lăng Dần ngươi còn có gì muốn ?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve cái tai con chồn , để ý lắm.

      “Vi thần… Vi thần… Xin bệ hạ tha mạng. Đây chẳng qua là vi thần nhầm đường trong nhất thời, từ nay về sau nhất định vi thần thống cải tiền phi (sửa lại sai lầm trước kia cách triệt để).” Dứt lời, dập đầu xuống đất.

      Tiếng bịch bịch vô cùng vang dội.

      Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước còn làm.

      Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tịch Tích Chi. Nằm trong lòng An Hoằng Hàn, đôi đồng tử trong veo như nước của nàng chứa chút thông cảm.

      “Trẫm bỏ qua bất cứ người nào ức hiếp nàng.” An Hoằng Hàn dùng giọng cực , tới mức chỉ có hai người và Tịch Tích Chi nghe thấy.

      Trái tim đập thịch cái, nàng sững sờ mà nhìn An Hoằng Hàn. Trước đây từng những lời thế này. Mà mỗi lần bị ức hiếp, đều có cách đánh trả lại giúp nàng. Đầu tiên là Thái hậu, sau đó là công chúa, lần nào An Hoằng Hàn cũng đứng về phía nàng.


      xúc động là giả. Khó có được người bằng lòng đứng về phía mình hỏi nguyên do như vậy.

      Chít chít… nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn.

      Dù nghe hiểu lời con chồn nhưng lại biết… Con chồn ngốc nghếch này bày tỏ ý cảm ơn của mình.

      Nhưng điều muốn chỉ là cảm ơn mà thôi.

      Nhìn vào đôi mắt xanh da trời trong veo kia, thầm nghĩ, có lẽ lần gặp nhau đầu tiên nhất định sau này rơi vào tay giặc.

      “Người đâu, dùng dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần.” An Hoằng Hàn ra lệnh.

      Hai thị vệ cầm dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần. Dây này giống dây thừng bình thường mà là dùng gân bò chế thành, dù người có giãy giụa mạnh mẽ cỡ nào cũng thể thoát khỏi trói buộc của nó.

      “Mỗi người chia ra cầm cung tên.” An Hoằng Hàn lấy cây cung tên từ giá vũ khí, mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.

      Tịch Tích Chi được đặt lên ghế…

      Hơi hiểu làm vậy là có ý gì, đôi mắt nàng tràn đầy nghi ngờ.

      Mỗi vị đại thần cũng được đưa cây cung, ngay cả quan văn cũng có.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40:

      Có vài quan văn cả đời chưa từng chạm vào cung tên, ngay cả tư thế cơ bản nhất cũng làm được, cầm cung tên sững sờ tại chỗ.

      Lưu Phó Thanh vừa nhận được cung tên nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, ý người là gì?”

      Ông nhìn cung tên qua lại vài lần, hiểu bệ hạ định làm gì. Nếu bàn về bắn tên thế nào đám quan văn bọn họ cũng thua quan võ. Sao ngay cả bọn ông cũng được chia cung tên?

      Cung tên An Hoằng Hàn cầm chính là cung bằng bạc chuyên dụng của . Ánh mặt trời chiếu lên cây cung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bộ cung tên này như tính cách , đều khoa trương và thô bạo.

      Đường cong hoàn mỹ, cong nửa vòng cung, chỉ riêng nhìn cách chế tạo biết chắc chắn cung tên này phải tầm thường.

      “Nghe cho trẫm!” An Hoằng Hàn từ từ rút mũi tên từ trong ống tên, “Trẫm quan tâm các người là quan văn hay là võ tướng, hễ bắn trúng Ngô Lăng Dần trẫm trọng thưởng. Đồng thời, trẫm cảnh cáo các người, dừng chơi trò vô ích với trẫm. Trẫm biết hết nhất cử nhất động của các ngươi. Nếu chạm tới ranh giới cuối cùng cả trẫm, đừng ai nghĩ tránh được.”

      Xen lẫn ý cảnh cáo nặng nề, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn quần thần.

      Khí thế toàn thân cực kỳ lạnh lùng, dù là ai thấy cũng đều nảy sinh khiếp đảm từ trong lòng.

      “Chúng thần hiểu.” Làm quan trong triều đình sao có thể biết tính cách bệ hạ lãnh khốc. Xem người đắc tội người của xem có ai có kết quả tốt? Lấy Lục công chưa An Nhược Yên mà , ràng là muội muội ruột thịt mà lại rơi vào con đường chết tàn nhẫn như vậy.

      Tay chân Ngô Lăng Dần bị trói chặt, hai thị vệ đẩy vào trong trường đấu võ. Ngô Lăng Dần nghe thấy lời bệ hạ sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng từ lâu. nghĩ chuyện kia bị bại lỗ có cái chết ra sao nhưng tuyệt đối ngờ bệ hạ lại bảo cả đại thần cầm cung tên bắn

      Vạn tiễn xuyên tâm, mệt cho bệ hạ còn nghĩ ra. Vì hai chân thể bước nên Ngô Lăng Dần muốn chạy trốn cũng chỉ có thể bật nhảy như thỏ.

      Kết quả là, trong trường đấu võ rộng rãi chỉ có mỗi dáng Ngô Lăng Dần nhảy về phía xa. Vẻ mặt nóng nảy như thể sau lưng có lũ lụt thú dữ. có ai đối mặt với cái chết mà dám mình sợ hãi hút nào. Dù thần kinh bách chiến như Ngô Lăng Dần, nghe lệnh chết của bệ hạ cũng sợ tới mức kinh hồn tang đảm.

      Thấy dáng vẻ chạy trốn đầy hoảng sợ của Ngô Lăng Dần, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười lạnh, với các đại thần, “Hiểu bắn cho trẫm! Ai dám bắn tên lưu tình trẫm cũng trị tội cả người đó.”

      Nghe tin này, rất nhiều người giơ cung tên trong tay lên, nhắm bóng dáng của Ngô Lăng Dần mà bắn.

      Đầu Ngô Kiến Phong bị vây trong trạng thái đờ đẫn, vẫn vô tri vô giác chưa hồi thần, cho tới khi mũi tên đầu tiên được bắn ra mới kéo lại dòng suy nghĩ của .

      Sao An Hoằng Hàn có thể bỏ qua cho ? An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân đưa cho bộ cung tên.

      “Ngươi là thị vệ thiếp thân của trẫm, bàn về chức vị cũng thấp, ngươi cũng bắn cho trẫm.” rất tùy ý như thể đây chỉ là cầu bình thường.

      Mà Ngô Kiến Phon sợ tới mức hai đầu gối đập bịch xuống đất, “Bệ hạ, huynh ấy là huynh trưởng ruột của thuộc hạ, dù huynh ấy phạm vào tội tày trời mối dây máu mủ giữa chúng thần cũng chém đứt được. Nếu thuộc hạ cầm tên bắn huynh ấy chẳng phải là thí huynh ư? Chuyện theo lẽ thường cỡ này, thuộc hạ tuyệt đối dám làm.”

      cực kỳ có lý nhưng hai chữ “thí huynh” kia lại khiến người ta suy nghĩ miên man.

      ai trong Phong Trạch quốc biết chuyện An Hoằng Hàn giết cha giết huynh. ràng những lời này của Ngô Kiến Phong qua não ra. Đây chẳng phải là thầm châm chọc hành động thí huynh của bệ hạ à?

      Quả nhiên sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên u, lạnh lùng mà : “ ra là ngươi còn kiêng dè tình nghĩa huynh đệ. Nhưng… Có câu , trung nghĩa lưỡng nan toàn (khó vẹn vả trung lẫn nghĩa), hôm nay trẫm để ngươi chọn lựa, xem ngươi chọn tình thân hay trung thành với triều đình.”

      Những lời này hoàn toàn khiến mọi người thầm than kế sách của bệ hạ ác độc, bất kể là Ngô Kiến Phong chọn thế nào chung quy người thiệt hại vẫn là .

      Lựa chọn tình thân vậy đắc tội với bệ hạ, nghĩ là biết hậu quả. Nhưng khi chọn triều đình sao người nhà họ Ngô chịu để yên? Chỉ sợ sau ngày hôm nay, mọi người trong nhà họ Ngô coi Ngô Kiến Phong là kẻ thù, có chỗ sống yên ổn trong nhà họ Ngô. cách khác, mất núi dựa là nhà họ Ngô.

      Sống trong hoàng cung, đa số các mặt còn phải xem trong nhà có bao niêu quyền thế. Vì ủng hộ của gia tộc ngươi mới sống lẫn trong hoàng cung được.

      Tịch Tích Chi yên yên lặng lặng mà nhìn, cực kỳ kinh thán với lựa chọn mà An Hoằng Hàn ra. Xem ra đắc tội ai thể đắc tội , nếu chết thế nào cũng biết. Nhìn huynh đệ nhà họ Ngô mà xem, hôm nay ai có kết quả tốt.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngô Kiến Phong chậm chạp câu trả lời.

      Xung quanh hoàn toàn yên lặng, ai dám phát ra tiếng động.

      thích tốn thời gian như vậy, An Hoằng Hàn nhíu hàng mày kiếm, “Nếu ngươi quyết định vậy trẫm mặc định là ngươi chọn tình thân…” tới cuối cùng, giọng lạnh như băng tới đáng sợ.

      Ngô Kiến Phong sợ tới mức run lên, vội vàng : “Đương nhiên thuộc hạ trung thành với bệ hạ.”

      Ở đây cũng có vài người dòng thứ nhà họ Ngô, nghe thấy câu này đều khinh bỉ Ngô Kiến Phong hồi.

      Dù những đại thần khác gì nhưng có thể nhìn ra thái độ với Ngô Kiến Phong trong mắt.

      Tịch Tích Chi cũng thở hơi dài, khác suy đoán trong lòng nàng chút nào. Ngô Kiến Phong này vốn coi trọng lợi ích trước mắt, để giữ được tính mạng mình mà quan tâm những người khác cũng có thể hiểu được.

      “Bắn!” An Hoằng Hàn ra lệnh tiếng.

      Vừa rồi ít đại thần bắn tên nhưng vì hơi xa nên may mắn bắn trúng. Mà còn có rất nhiều quan võ còn chưa kịp bắn tên, chỉ nghe động tĩnh bên bệ hạ và Ngô Kiến Phong, toàn bộ dừng động tác trong tay lại.

      Ngô Kiến Phong run rẩy giơ cung tên trong tay lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ hai bên tóc mai, hai tay run run, cắn chặt răng.

      Lực chú ý của Tích Tịch Chi tập trung Ngô Kiến Phong, thấy trong lòng còn chút chần chừ. Cuối cùng nàng cũng tìm được chút an ủi, ít nhất tàn nhẫn tới mức lập tức giơ cung lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần. Nghĩ vậy, nàng nghĩ tới An Hoằng Hàn rất tư nhiên. Vậy lúc An Hoằng Hàn giết huynh đệ có từng chần chừ ?

      Thấy dáng vẻ An Hoằng Hàn lạnh như băng, nàng đoán được.

      Cung tên kéo căng nhất, tiếng xé gió, xẹt qua trường đấu võ trống trải.

      Tất cả mọi người thấy mũi tên của Ngô Kiến Phong rời cung, bay về phía Ngô Lăng Dần.

      Ngô Lăng Dần thấy người bắn tên cũng sững sờ. Vì tuy quan hệ của và Ngô Kiến Phong thân nhưng chưa tới mức đao kiếm gặp nhau. Thấy đệ đệ ruột của mình cầm cung bắn mình, tâm trạng này nghĩ là biết.

      Tài bắn cung của Ngô Kiến Phong cũng được coi là giỏi. Có thể là bởi vì căng thẳng nên bàn tay hơi run, cho nên mũi tên kia chỉ bắn trúng vai Ngô Lăng Dần. Máu tươi chảy xuống, nhiễm đỏ áo bào của Ngô Lăng Dần. nhìn mũi tên cắm vai mình, trợn mắt hung hăng liếc Ngô Kiến Phong.

      Vài năm làm Trấn quốc tướng quân giúp chức quan của Ngô Kiến Phong ít. Vậy mà cuối cùng lại đổi được kết quả thế này, sao có thể cam tâm!

      Miệng bị bịt khăn vải nên Ngô Lăng Dần có muốn mắng cũng mắng ra khỏi miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác trừng Ngô Kiến Phong.

      Như xem kịch vui, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn tất cả. MÀ Đông Phương Vưu Dục cách xa cũng lộ dao động gì như .

      “Thất thần làm gì? bắn tên nhanh !” Thấy hồi lâu những đại thần khác động tĩnh gì, An Hoằng Hàn quát, dọa các đại thần khác sợ tới mức nhấc cung tên lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần.

      Vì bị dây thừng hạn chế nên vốn hành động của Ngô Lăng Dần rất chậm chạp, lại thêm vai trúng mũi tên, chảy máu quá nhiều nên cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Cộng tất cả các đại thần trong trường đấu võ có khoảng hai trăm người. Khi bọn họ giơ hết cung tên trong tay lên tạo thành con mưa tên.

      Ngô Lăng Dần thấy cơn mưa tên chi chít, đứng tại chỗ bất lực, muốn nhấc chân nhưng nhảy ra được bước nào.

      Rất nhiều mũi tên đâm vào người . Lúc này như con nhím, máu tươi đầm đìa, té thẳng xuống đất, co quắp.

      Các đại thần đều cho răng như vậy là xong, dù sao Ngô Lăng Dần cũng ngã xuống đất dậy nổi.

      An Hoằng Hàn lạnh lùng giơ cung tên lên, bắn mũi về phía Ngô Lăng Dần, “Trẫm có dừng chưa? Tiếp tục bắn hết cho trẫm. Ngô Kiến Phong, trẫm chưa chuẩn cho ngươi dừng.”

      Thuật bắn cung của An Hoằng Hàn rất chính xác, mỗi lần giờ cung lên chắc chắn có thể bắn trúng Ngô Lăng Dần.

      Ngô Lăng Dần như cái bía ngắm, té xuống đất, để các mũi tên bắn về mình ngừng, gần như mỗi chỗ tren người đều bị cắm tên.

      Máu tươi chảy đầy đất, thấy Ngô Lăng Dần té xuống đất, co giật lúc, cuối cùng ngừng giãy dụa, mọi người thầm nghĩ, bị nhiều mũi tên bắn trúng như vậy nhất định mạng này còn.

      “Từ giờ trở Phong Trạch quốc còn Trấn quốc tướng quân.” An Hoằng Hàn đặt cung tên xuống, ôm lấy con chồn , vuốt ve lông nàng. “Tìm vài thị vệ thu dọn xác Ngô Lăng Dần. Nếu dám làm chuyện tổn hại tới Phong Trạch quốc dù chết cũng thể chôn cất, tùy tiện tìm chỗ chôn .”

      Đương nhiên chỗ đó là bãi tha ma. Ở đó xác chất thành đống. Bởi vì có quá nhiều xác người chồng chất nên ở đó mùi thúi xông lên tới tận trời, các loại côn trùng cũng thích sống ở đó.

      Ngẫm lại tướng quân đơi mà cuối cùng chết, cũng thể nhập thổ vi an (vào đất là bình yên), mọi người cảm thấy bi thương. Nhưng nghĩ tới tội của Ngô Lăng Dần lại cảm thấy chết chưa hết tội.

      Móng vuốt nhở của Tịch Tích Chi lay lay tay áo bào của An Hoằng Hàn, trong đầu toàn là khoảnh khắc Ngô Lăng Dần chết . Hình ảnh máu tanh này vẫn luôn lên trong đầu nàng, lâu cũng xua được. Càng nghĩ càng buồn nôn, nàng dùng hai móng vuốt che miệng lại, suýt chút nữa phun ra.

      Phát con chồn khác thường, An Hoằng Hàn hơi cau mày, “Sao vậy?”

      Tịch Tích Chi lắc cái đầu , từ từ hít thở mấy hơi, dần dần chuyển biến tốt.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:

      “Nếu có lần sau trẫm cố gắng mang nàng ra ngoài.” Bởi vì quen đủ loại chuyện tàn nhẫn trong cung nên thấy cảnh tượng đẫm máu vừa rồi rất nhặt đáng kể.

      Tịch Tích Chi lập tức lắc đầu, kêu chít chít hai tiếng, rất hài lòng khi An Hoằng Hàn thế. Chỉ là nàng tưởng tượng lại hình ảnh kia nên hơi buồn nôn mà thôi. Nếu sáng sớm An Hoằng Hàn hỏi nàng có muốn cùng hay nhất định nàng . Vì chuyện Ngô Lăng Dần tránh khỏi liên quan tới mình, sao có thể giao toàn bộ trách nhiệm cho An Hoằng Hàn gánh?

      Cái gọi là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, Tịch Tích Chi làm rùa đen rụt đầu, chỉ biết trốn sau lưng An Hoằng Hàn.

      Ánh mắt kiên định của con chồn khiến An Hoằng Hàn cảm thấy vui mừng trước nay chưa từng có. Có con chồn này cùng tiến lùi với mình, hình như là chuyện tốt.

      Ánh mắt sâu xa đáy, An Hoằng Hàn vươn ngón tay ra vuốt ve bộ lông óng mượt của con chồn , hình như vuốt ve mỗi cọng lông người nàng tới nghiện, hận thể ôm con chồn , vĩnh viễn thể rời nhau.

      “Về điện Bàn Long.”

      An Hoằng Hàn vừa câu đó, lập tức có nhiều thái giám theo.

      Lâm Ân bên phải An Hoằng Hàn, bảo mọi người nhanh lên. Đám đại thần sững sờ đứng trong trường đấu võ, biết tiếp theo nên làm thế nào. Bọn họ bắn Ngô Lăng Dần mũi tên vậy là đại diện cho việc có quan hệ đối địch với nhà họ Ngô. Điều khúc mắc này khiến ai dám giúp đỡ nhà họ Ngô. Chắc chắn nhà họ Ngô chỉ có thể lụn bại theo.

      Hơi sức toàn thân Ngô Kiến Phong như bị rút sạch, hai chân còn chút sức nào, ngồi bệt xuống đất, nghe lọt tiếng thét nào của thái giám xung quanh.

      Mất ủng hộ của nhà họ Ngô, vậy cuộc sống sau này của chỉ có thể nơm nớp lo sợ.

      Như thể trời sụp, hai tay Ngô Kiến Phong ôm chặt đầu, ngồi xổm đất biết phải làm sao.

      Ngự thiện phòng chuẩn bị xong bữa trưa từ lâu. Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn vừa bước vào điện Bàn Long ngửi thấy mùi thơm của các loại thức ăn bàn.

      Nhưng vì vừa rồi khó chịu nên Tịch Tích Chi có chút khẩu vị nào. Thấy đùi gà thích nhất mà nàng cũng thèm ăn nổi.

      Phát con chồn khác thường, An Hoằng Hàn đặt bát đũa xuống, với Lâm Ân: “Phân phó ngự thiện phòng nướng con có Phượng Kim Lân.”

      Tai Tịch Tích Chi run lên nhưng vẫn có bất cứ động tác nào. Suy nghĩ chút, số lượng cá Phượng Kim Lân vốn có hạn, mà hôm nay mình lại thèm ăn, dù An Hoằng Hàn phân phó người nướng cá, e rằng mình cũng nuốt trôi.

      Vì số lượng ít cho nên càng cần phải hạn chế.

      Tịch Tích Chi từ từ qua, giơ móng vuốt lên chụp lấy An Hoằng Hàn, chít chít hai tiếng, ý bảo đừng phân phó thái giám nướng cá.

      Lần đầu tiên thấy mình phần phó người nướng cá Phượng Kim Lân mà con chồn vẫn muốn ăn. Sắc mặt An Hoằng Hàn tốt, như thể bất mãn với chuyện xảy ra, “Nàng muốn ăn vậy cũng đừng ăn, cả người toàn là mỡ, nên giảm mập chút.”

      Nữ nhân kỵ nhất cái gì? Đương nhiên là người khác làm trước mặt mọi người, nàng mập.

      Nhìn cung nữ thái giám xung quanh run vai cười trộm, Tịch Tích Chi lập tức xù lông, móng vuốt vỗ mạnh về phái An Hoằng Hàn. Nàng thầm mắng mình hài lòng gấp bội với thân hình của mình. Xem tay chân này xem, chạy nhanh hơn nhiều. Chìm đắm trong thỏa mãn, đôi mắt ngập nước của con chồn trừng An Hoằng Hàn mấy lần.

      cầm chặt đũa bạc, gắp cái đùi gà đặt trước mặt con chồn , “Ăn cái đùi gà trước . Nếu phải giảm cân ăn ngon cho trẫm.”

      Tịch Tích Chi nôn nóng, có câu rất hay là hóa bi phẫn thành thèm ăn! Cho nên nàng cầm cái đùi gà, cắn mạnh, xé miếng thịt, nhai kỹ trong miệng.

      Con chồn mất tích là rất nhiều ngày cho nên rất lâu thấy cách thưởng thức đáng như thế của nàng, ít cung nữ nhìn chằm chằm bên này chớp mắt.

      Tuy An Hoằng Hàn thích người khác dòm ngó thứ của mình nhưng nếu đối phương khôn có ý xấu cũng ngăn cản.

      Thấy con chồn ăn rất ngon, An Hoằng Hàn cũng duỗi đũa bạc ra gắp thức ăn.

      Ăn cơm xong với , nàng vỗ vô cái bụng tròn căng của mình, sau đó ngã vào lòng An Hoằng Hàn nhớ gì nữa. Nàng ợ hai cái tìm tư thế thoải mái, bắt đầu ngủ.

      An Hoằng Hàn làm đệm người nhưng lời oán giận, chịu mệt nhọc mà ôm lấy nàng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn những thái giám cung nữ khác.

      Tuy bệ hạ ý tứ nhưng tất cả mọi người đều biết đây là lời cảnh báo bọn họ, cảnh cáo họ được phát ra chút tiếng động, quấy rầy con chồng Phượng Vân ngủ trưa.

      Cung nữ chịu trách nhiệm dọn dẹp thức ăn thả động tác, cẩn thận từng li từng tí mà bưng mâm trong tay, lau sạch bàn, chỉ sợ trong lúc đó xảy ra sai lầm, phát ra tiếng động đánh thức con chồng Phượng Vân. Mỗi lần thấy nó trở mình ngủ cũng đều dọa các nàng sợ gần chết.

      Trong hoàng cung, làm cung nữ thái giám hầu hạ trong điện Bà Long là khổ nhất. Vì cung nữ thái giám vào đây gần như có rất ít người có thể còn sống ra ngoài. Người sống cạnh bệ hạ mà vài năm chưa chôn vùi tính mạng như Lâm Ân ít càng thêm ít.

      Có rất nhiều chính vụ quấn thân nên sau khi An Hoằng Hàn cơm nước xong cũng nghỉ ngơi mà thẳng tới ngự thư phòng.

      Tấu chương chất đống bàn khiến người ta nhìn là sinh ra cảm giác sợ hãi. Chỉ có An Hoằng Hàn như nhìn thành quen, tập mãi thành quen, tới ngồi xuống, sau đó đặt con chồn lên đùi, lao vào xử lý công việc chính vụ.

      Thỉnh thoảng con chồn phát ra hai tiếng ngáy khiến kiềm chế được mà nở nụ cười nhạt. Chỗ có con chồn này đều cảm thấy tâm trạng tốt.

      Cầm bút lên, chăm chứ phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lông mày như ngọn núi khẽ nhíu, dường như gặp chuyện khó xử lý.

      Cuộc sống của Tịch Tích Chi chính là ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, thỉnh thoảng rảnh rỗi có thể tán gẫu hoặc dạo hai vòng.

      Nằm đùi An Hoằng Hàn cực kỳ thoải mái, nàng hoan hỉ mà ngủ giấc, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, từ từ tỉnh ngủ. Tịch Tích Chi trong trạng thái mờ mịt mở mắt ra, ngáp hai cái, dáng vẻ ngủ đủ.

      Vừa định đứng dậy phát vốn mình ngủ đùi An Hoằng Hàn. Nàng cố gắng mở to hai mắt, rũ lông, ghế vòng. Lúc này ngự thư phòng bong người, ngay cả cái bóng cũng thấy. Trước kia lúc An Hoằng Hàn xử lý chính vụ, bên cạnh luôn có đám thái giám cung nữ ngây ngốc hầu hạ.

      Phát khác thường, Tịch Tích Chi hiể là vì sao. Vì tìm đáp án, nàng nhảy ra khỏi ghế, sau đó nhìn xung quanh lần.

      Trong ngự thư phòng yên tĩnh, vô cùng trống trải.

      Tiếng bước chân của nàng vang lên bịch bịch ngừng.

      Vòng quanh bình phong, nàng tìm tất cả mọi chỗ nhưng vẫn có bóng dáng An Hoằng Hàn. Dù ra ngoài nhưng sao lại đưa nàng theo? Nghĩ tới mình bị ném lại trong ngự thư phòng bóng người, nàng lền bực bội.

      Nàng chạy nhanh tới cửa, hai cái móng vuốt cố gắng đẩy cửa chính nhưng làm sao nó vẫn nhúc nhích.

      Cảm nhận bi ai của động vật , cơn tức trong lòng nàng càng bốc cao. Nàng tự nhủ, An Hoằng Hàn bỏ lại nàng mặc kệ cũng thôi , ngay cả cửa cũng đối đầu với nàng. Nàng dùng hết sức, vất vả mới đẩy được cửa chính ra khe . chần chừ chút nào, nàng lạch mình ra ngoài.

      Làm người hành động dễ hơn, đổi lại con chồn làm cũng mệt tới ngất ngư rồi. Vừa ra khỏi cánh cửa, Tịch Tích Chi ngồi dưới đất nghĩ được gì.

      Lâm Ân vẫn đứng ngoài cửa ngự thư phòng, thấy con chồn chạy ra minh sửng sốt lát, tới gần, nghi ngờ mà : “Sao lại thế này? Sao con chồn Phượng Vân lại ra?”

      Cung nữ thái giám cũng nghi ngờ.

      Tịch Tích Chi bị mọi người vây xem cũng hơi mờ mịt, biết ý bọn họ là gì. Chẳng lẽ nàng thể ra?

      “Lâm tổng quản, con chồn ra rồi, vậy chẳng phải chúng ta có thể vào hầu hạ rồi hả?” Vài thái giám lục tục hỏi.

      Vừa rồi bọn họ bị bệ hạ ra lện lui ra, mà trong lòng bọn họ nghĩ, nguyên nhân bệ hạ làm vậy là vì bọn họ quấy rầy mộng đẹp của con chồn . Cho nên khi con chồn Phượng Vân ra, các cung nữ thái giám cũng kiềm được mà hỏi.

      An Hoằng Hàn ra? Nhưng vừa rồi nàng tìm được bóng dáng mà! Nàng dám chắc chắn trăm phần trăm là trong ngự thư phòng có chỗ nào che giấu được người lớn như An Hoằng Hàn. Huống Hồ dù sao cũng cố ý giấu nàng mà trốn .

      Nghe thấy đám thái giám thế, đủ loại nghi ngờ trộn lại trong lòng Tịch Tích Chi.

      Đúng lúc này, cửa ngự thư phòng kẹt tiếng, An Hoằng Hàn đẩy cửa ra, đứng bậc thềm.

      Hai mắt Tịch Tích Chi trựn lớn, vô cùng khó tin cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi ràng có trong phòng! Sao có thể ra từ bên trong?

      An Hoằng Hàn chưa bao giờ để ý ánh mắt của những người khác nhưng khoảnh khắc khi chạm tới ánh mắt của con chồn lông mày như ngọn núi khẽ nhíu, khom lưng ôm lấy nàng.

      “Trẫm sao thấy tung tích nàng, ra lại lén chạy ra đây rồi.”

      Đối với người giành lời mình, Tịch Tích Chi thấy vô cùng tức giận. ràng người vừa rồi thấy tung tích là huynh, sao có thể kẻ xấu cáo trạng trước chứ?

      Cảm xúc của Tịch Tích Chi thoát khỏi ánh mắt An Hoằng Hàn. Hàng mày càng cau chặt, rất ràng vừa rồi sau khi con chồn tỉnh lại phát chút đầu mối. Nhưng còn chưa tới lúc giải thích nên cũng muốn cho Tịch Tích Chi biết nhiều chuyện như vậy.

      khẽ vuốt vuốt lông nàng, “Vào hầu hạ hết .”

      Nếu bệ hạ phân phó, tất cả thái giám cung nữ đều lên tinh thần, vào trong.

      Cái đầu của Tịch Tích Chi vốn thông mình, bị hành động đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất của An Hoằng Hàn xoay vòng tới chóng mặt, mất phương hướng.

      “Có vài chuyện tới lúc nàng nên biết được công bố.” muốn con chồn nào đó tìm tòi nghiên cứ chân tướng, An Hoằng Hàn ra những lời này. “Biết quá nhiều có lợi cho mình. Trước kia chẳng phải nàng lo biết nhiều bí mật sống lâu à?”

      Lời cảnh cáo của thành công hù được con chồn tò mò nào đó. Đúng như nghĩ, lòng tò mò của Tịch Tích Chi khiến nàng định vào nhà tìm xem có cơ quan gì . Ai ngờ An Hoằng Hàn câu liền hoàn toàn ngăn cản lòng tò mò của nàng.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :