1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32:

      Hai người còn lại bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay lên tát mình: "Ngô Tướng quân đúng, suýt chút nữa thuộc hạ gây ra sai lầm rồi."

      Ngô Lăng Dần nhìn bụi gai rậm rạp, cũng cam lòng. Nhưng vì con chồn mà đáng để mạo phạm bệ hạ à? Dù thế nào chuyện này cũng có lợi.

      Quất roi ngựa, Ngô Lăng Dần quay đầu , "Quên , chỉ là để con sói chạy mất thôi. Đợi lát nữa chúng ta giết thêm mấy con, nhất định phải được danh đệ nhất."

      Tình tình võ tướng đều thể nào tốt. Miệng hai tên võ tướng mắng xúi quẩy. Vừa săn con đầu tiên bị con chồn thích chõ mũi vào chuyện của người khác phá hỏng. bọn họ vừa hùng hùng hổ hổ vừa cưỡi ngựa xa.

      Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, đôi mắt màu xanh lam xoay vòng vòng, ngừng nhìn xung quanh. Sợ đối phương chỉ cố tình giả vờ để dụ mình ra ngoài. Cho tới nửa khắc đồng hồ sau nàng vẫn phát bọn họ quay trở lại, mới yên tâm mà to gan chạy ra ngoài.

      Lông dính vài mảnh lá, nàng rung lông, lập tức khôi phục thành con chồn người gặp người thích.

      Tịch Tích Chi thoắt thoắt khắp nơi, chỉ cần nhìn thấy có người giơ cung tên lên săn động vật lập tức nhặt hòn đá lên, bắn vào con ngựa người đó cưỡi khiến con ngựa nổi điên, để bọn họ bắn lệch. Nàng hề rảnh rỗi, chỉ kêu bọn thú vật chạy trốn mà còn bảo bọn chúng cố gắng thông báo cho những động vật khác.

      Tất cả động vật đều sống núi, ít nhiều gì cũng có chút liên lạc.

      Đoàn kết nhất là bầy sói. con sói hú lên là những con sói khác từ từ tập hợp bên đó. Trong núi Du Vân còn có rất nhiều cọp và sư tử nhưng ít hơn bầy sói. Dưới kêu gọi của Tịch Tích Chi, bọn chúng đều dần dần tập trung lại chỗ.

      Khắp rừng toàn là động vật đen thùi lùi. Đủ loại động vật, phân biệt được giống loài, có bất kỳ ngăn cách nào mà tập trung chỗ. Ngay cả gấu đen táo bạo nhất ngày thường cũng bỏ tính tình xuống, thành thành mà ngồi xổm đất.

      Đương nhiên Tịch Tích Chi thể thả bầy dã thú này ra khỏi núi Du Vân. Bởi vì khi bọn chúng xuống núi khó mà đảm bảo được xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán. Tuy nàng muốn giúp bọn chúng thoát được tai ương săn bắn lần này nhưng tuyệt đối cũng để chuyện nguy hiểm xảy ra.

      Toàn thân nàng màu trắng bạc, đứng giữa các loài động vật có vẻ vô cùng nổi trội.

      Ngó đầu nhìn thấy tuy tư thế ngồi của tất cả các động vật rất lộn xộn nhưng bọn chúng lại vô cùng tự động ngồi thành hàng. Mỗi mỗi loài động vật đều phân ra ngồi xổm chung chỗ. Đặc biệt là đám phía bên phải, bầy rắn chi chít khiến người ta vô cùng sợ hãi.

      thể chuyện nên tiếng Tịch Tích Chi phát ra toàn là chít chít.

      Chỉ cần là tất cả động vật tập trung ở đây vậy bọn An Hoằng Hàn tìm được mục tiêu săn, trận săn này kết thúc.

      Tịch Tích Chi chào hỏi bầy thú đông đảo, về chỗ vắng vẻ.

      "A...Sao lâu vậy mà thấy con vật nào?" võ tướng , vô cùng khó tin.

      Ai cũng biết động vật núi Du Vân nhiều nhất, bình thường chỉ cần vài bước là có thể nhìn thấy ba con. Mà vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?

      “Sao lại thế nào? Sao ngọn núi này lại như thể trống vậy? có dấu vết con vật nào?”

      thêm vài bước nữa xem.”

      Rất nhiều quan võ đều bàn tán ầm ĩ.

      rất lâu mà vẫn thấy chút dấu vết động vật, là ai trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

      An Hoằng Hàn cưỡi ngựa đằng trước, tuy có chút xíu hiểu nhưng tỏ vẻ ngạc nhiên. Động vật trong núi Du Vân đột nhiên biến mất, vậy nhất định là có nguyên nhân. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà làm được tới mức này, rất ràng rằng phải do người làm ra.

      An Hoằng Hàn suy nghĩ lúc, nghĩ tới chỗ biểu kỳ lạ của Tịnh Tích Chi trước khi lập tức có đáp án. E rằng chỉ có nàng mới dám nghe theo ý mình, đối nghịch với mình.

      “Quy củ săn thay đổi. Nếu trước giờ Dậu mà có ai săn được dã thú lần lễ săn này có người thắng.”

      Giọng lạnh lùng của An Hoằng Hàn truyền vào tai mọi người.

      Bình thường mỗi khi tới ngày lễ săn, ai bắt được dã thú nhiều nhất người đó là kẻ thẳng. Mà hôm nay bọn họ vào núi Du Vân được canh giờ, vậy mà thu hoạch được chút gì.

      Lời hứa của đế vương quý giá biết bao. Tất cả mọi người tranh nhau đến vỡ đầu. Nghe ý kiến của An Hoằng Hàn có ai bắt được con mồi phần thưởng lần này biến mất, ai mà nhịn được? Rất nhiều quan võ đều ào ào tản ra, tìm kiếm con mồi khắp nơi, mong có thể bắt được con mồi, thành người thắng lợi cuối cùng.

      An Hoằng Hàn cũng nhiều lần, thấy quan võ ào ào rời mới phân phó với Lâm Ân: “ hỏi thăm thị vệ tuần tra xem có phát ra điều gì khác thường ?”

      Nhiều động vật bỗng biến mất như vậy, thể nào để lại chút manh mối nào. Từ chỗ thị vệ có thể biết được phần nửa phần tin tức.

      Tuy Lâm Ân có nghi ngờ nhưng dám hỏi ra lời, làm theo lời An Hoằng Hàn phân phó, tìm vài thị vệ hỏi thăm.

      An Hoằng Hàn cầm dây cương ngựa, lẳng lặng cưỡi ngựa. Mắt nhìn xung quanh, cây cối cao mà dày đặc, tràn ngập sức sống.

      “Hồi bẩm bệ hạ, theo chỗ bọn thị vệ bẩm báo bọn họ rất rất nhiều động vật chạy tới phía tây rồi.” Lâm Ân cầm phất trần, từ từ tới.

      Nếu thị vệ từng nhìn thấy động vật chắc chắn động vật núi Du Vân mất tích, nhất định chuyện này có điều kỳ lạ.

      An Hoằng Hàn gì, khẽ động cương ngựa, về phía tây.

      Lâm Ân chạy bộ, vội vàng đuổi theo.

      Tịnh Tích Chi và những động vật tới góc vắng ở phía tây. Tiểu bạch thỏ luôn chui qua bên này, tựa như gặp đồng loại, mấy con thỏ ngươi chen ta đẩy, cố gắng tới gần người nàng. Thân thể Tịnh Tích Chi vốn , hôm nay lẫn vào trong đàn thỏ trắng cũng sắp ai biết là chồn hay là thỏ.

      Ngao…

      Thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng gầm của dã thú, vang vọng trong khu rừng.

      Tịnh Tích Chi muốn ngăn cản bọn chúng gào nhưng ngôn ngữ thông. Dù nàng nhưng có động vật nào nghe theo. Đặc biệt là cọp và sư tử, là vua của muông thú quen đứng cao hơn tất thảy, sao có thể nghe con chồn ra lệnh?

      Cảnh tượng này khiến nàng lo lắng, thầm , rống tiếp nàng dẫn đàn thú lánh nạn còn có ý nghĩa gì?

      Diện tích núi Du Vân rất lớn nên nhất thời nửa khắc khó tìm được chỗ này.

      An Hoằng Hàn giục ngựa chạy về phía này, cũng có ít võ tướng theo. Bỗng nghe được tiếng dã thú gầm, lập tức cao hứng bừng bừng mà quơ múa roi ngựa, vội vàng đuổi theo.

      An Hoằng Hàn thơ ơ liếc mắt, thong thả mà như cũ.

      “Nhanh… Nhanh nghe , có tiếng tru của sói, bên kia…”

      Rất nhiều võ tướng nghe thấy tiếng cũng đều hô to gọi , cưỡi ngựa chạy về phía tây. Bọn họ cưỡi rất nhanh, chỉ sợ chậm chân hơn người khác.

      cũng ích gì.” An Hoằng Hàn lạnh lùng , dường như vô cùng thèm quan tâm.

      Lâm Ân hơi hiểu ý của lời này nhưng đoán quá sâu, chỉ có thể nuốt nghi ngờ vào bụng.

      Bọn họ càng tới gần tiếng dã thú càng ràng hơn.

      Cành cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời lại, tạo thành từng tia lốm đốm. Đám võ tướng kết bè kết đội về phía trước. Cảnh tượng chân trước mắt hoàn toàn dọa mọi người sợ tới mức há hốc miệng. Bầy thú đông đảo ngồi kế sát nhau cùng chỗ. Ngay cả động vật là thiên địch cũng công kích đối phương.

      Tất cả mọi người thể tin được đời mình có thể nhìn thấy bức tranh sống động như vậy, lắp bắp : “Chuyện này… Chuyện này là ư? Trời ạ, ở đây ít nhất cũng có trăm loài. Sao bọn chúng có thể chung sống hòa bình?”

      Gì mà núi thể chứa hai cọp, nhìn năm sáu con cọp bên kia, vậy mà lại an tĩnh nằm đất chợp mắt.

      Rốt cuộc là làm sao làm được thế này?

      Rất nhiều người chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả bị dọa sợ tới mức dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Có mấy võ tướng nhìn thấy nhiều đông vật như vậy hận thể giơ cung tên lên bắn. Nhưng còn chưa kéo dây cung bị người khác ngăn cản.

      “Ngàn vạn lần đừng giương cung bắn tên. Nhiều động vật như vậy, tùy tiện bắn con, chọc giận bọn nó, hôm nay chúng ta đừng nghĩ dễ dàng rời khỏi đây.” Tuy tính Ngô Lăng Dần tốt nhưng đầu óc xoay chuyển khá nhanh. Thấy nhưng người khác rục rịch dùng lời chặn bọn họ lại trước.

      Danh hiệu Trấn quốc tướng quân của Ngô Lăng Dần cũng phải giả. Lời vô cùng có tác dụng. Đám võ tướng cũng thu cung tên của mình về, đứng kề nhau để ngừa ngộ nhỡ dã thú bạo động bọn họ có thể ứng phó kịp thời.

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều động vật tụ lại chỗ như vậy, nhỡ may xảy ra cố…”

      Đám người Ngô Lăng Dần cũng đoán được nhưng dám khẳng định nhất định những đàn thú này tập trung chỗ là có nguyên nhân.

      đợi nghĩ ra ba bảy hai mươi mốt, võ tướng bên cạnh chợt hô: “Ngô Tướng quân, người nhìn xem, có phải con thỏ trong đám kia hơi quen mắt ?”

      con ‘thỏ trắng’ có màu lông hơi khác. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi nó tỏa ra ánh bạc óng ánh, lông vô cùng lộng lẫy.

      Vì bị những đàn thú khác bao vây từng vòng cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa. Chỉ có thể nhìn thấy con ‘thỏ trắng’ kia phúng phính hình như đáng hơn những con thỏ khác.

      “Đúng là hơi quen mắt.” Ngô Lăng Dần trầm ngâm lát, bừng tỉnh đại ngộ, cắn răng : “Chẳng phải là con chồn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta à? Các ngươi nhìn kỹ . Thân thể nó dài hơn con thỏ khúc, đuôi cũng hơi khác với thỏ.”

      Qua nhắc nhở của , hai võ tướng khác cũng nhận ra, đều hận thể lột ra Tịnh Tích Chi.

      “Nhất định là nó phá đám.”

      võ tướng trong số đó đoán.

      Nhưng trong đó cũng có người tinh mắt, thấy quả cầu màu trắng hơi xác định, : “Hình như nó là con chồn Phượng Vân phải? Dáng dấp rất giống.”

      “Chuyện này… Có thể. Con chồn Phượng Vân mất tích nhiều ngày, ai biết nó chạy đâu?”

      Rất nhiều người có ý kiến khác nhau.

      “Có lẽ chờ bệ hạ tới rồi tính tiếp ?”

      Đàn thú cũng tượng bạo động cho nên đa số mọi người bình tĩnh lại. Sợ gây ra tiếng động quá lớn, chọc giận bầy thú nên các đại thần cũng cố gắng tránh phát tra tiếng động. Trong rừng núi chỉ có tiếng gió thổi lá rụng là vang nhất.

      Tịnh Tích Chi phát ra có người tới từ lâu, thấy bọn họ giơ cung lên săn trà trộn vào đám thỏ trắng, giấu mình .
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33:

      Rất nhiều động vật thấy loài người cõng theo cung tên tới trước mặt cũng đều cảnh giác, cong người lên, làm ra hành động bất cứ lúc nào cũng có thể công kích. Đặc biệt là cọp và sư tử có thân hình lớn, đều đứng vòng ngoài, thỉnh thoảng ngửa đầu rống hai tiếng.

      Tịch Tích Chi chỉ sợ bọn chúng khiêu khích gì loài người dẫn tới lộn xộn, kêu chít chít ngừng.

      Từng con rắn phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ rực, uốn người khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Có rất nhiều con rắn từ từ leo lên cây, treo ngược người lên, dường như chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ bọn chúng lập tức chìa răng độc ra.

      Tịch Tích Chi thấy cảnh tượng này trong lòng vô cùng nóng nảy.

      Nàng liếc nhìn lại nhưng thấy bóng dáng An Hoằng Hàn. Nếu ở đây nàng còn có thể bày tỏ ý của mình, ý bảo dẫn đám quan võ này .

      Vì hàng năm núi Du Vân đều có hoàng tộc lên săn cho nên đàn thú ở đây vẫn ôm mối thù với con người. Thấy con người với dáng vẻ vũ trang đầy đủ càng thêm đỏ mắt.

      Có mấy con rắn thừa dịp mọi người chú ý tới dưới chân mọi người, luồn qua.

      Tích Tích Chi nghe thấy tiếng lột sột loạt soạt sợ tới mức lập tức nhìn về phía đó. con rắn đen thùi phát sáng, lớn bằng cổ tay quấn lấy cổ chân con ngựa, bò lên. Hai cái răng độc cong cong trong miệng như như .

      Mọi người phát ra tồn tại của con rắn này rất nhanh, kêu lên sợ hãi liên tiếp, "Rắn! Lưu Tướng quân, xuống ngựa nhanh."

      Tướng quân kia nghe thấy tiếng kêu của mọi người, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy con rắn kia cách bắp chân mình chỉ vài tấc sợ tới mức xoay người xuống ngựa.

      Có thể là biên độ động tác này của quá lớn khiến con rắn kia cho rằng đối phương định phản kích, thân thể cong bỗng duỗi thẳng ra, đầu rắn hình tam giác thình lình táp tới bắp chân đối phương.

      Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ mấy hơi thở, tất cả mọi người nhìn vào chỗ con rắn phun nọc độc.

      "Thái y...Nhanh tuyên thái y."

      Trong đám người, biết là ai phản ứng trước, gào lên.

      Sắc mặt Lưu tướng quân lập tức trắng bệch, người co giật, sùi bọt mép, té xuống đất gượng dậy nổi.

      quan võ đứng gần nhất suy nghĩ nhiều, giơ kiếm trong tay lên, chém về phía con rắn độc kia. Thân rắn chia làm hai, lúc bị chặt đứt, hai khúc thân rắn còn động đậy vài cái, cuối cùng dừng tất cả hành động lại.

      Cảnh tượng máu tanh này khiến hai mắt tất cả dã thú gần như bị máu nhuộm đỏ. Từng đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào loài người buông tha.

      Tịch Tích Chi thầm than lớn, hỏng bét!

      Những người này cũng quá thức thời. Bọn họ chém chết con rắn kia, chẳng phải là khiến đàn thú tức giận à?

      Đàn thú vốn an tĩnh, con tiếp con dựng thẳng người, do cọp và sư tử dẫn đầu, từ từ di chuyển về phía con người. Thỏ trắng và sóc có lực công kích nấp hết phía sau, tiến lên.

      Tịch Tích Chi đứng trong đàn thỏ trắng, qua lại đầy lo lắng.

      Bầy rắn, mãnh hổ, gấu đen lên lượt.

      Tuy đám võ tướng thân trải trăm trận lại có võ công nhưng đối mặt với đàn thú đông hàng nghìn hàng vạn vẫn hơi lực bất tòng tâm.

      Móng vuốt dã thú vì quanh năm săn mồi nên vô cùng sắc bén. vuốt chụp xuống dứt khoát là da tróc thịt bong. Gấu đen dựa vào mình da dày thịt béo, giữ nhiệm vụ tiên phong, ngừng vung móng vuốt về phía loài người.

      Mà cọp và sư tử vốn chính là tay săn mồi mạnh mẽ, hôm nay lại có rất nhiều trợ thủ, lúc cắn xé đều để lại chút sức lực thừa thãi nào.

      Đa số thái giám theo tới lần này có bản lĩnh tốt như đám quan võ. Dã thú công kích về phía họ có chút đường sống nào. Lập tức, tiếng kêu thảm vang khắp núi rừng.

      Tịch Tích Chi bước bốn chân chạy về phía đàn thú hỗn loạn, định ngăn cản bọn chúng nhưng biết dùng cách gì.

      Đám quan võ giơ kiếm vung đao, chống lại tấn công của đàn thú. Bọn họ ra tay vô cùng độc ác, đao kiếm sắc bén ngừng chém về phía dã thú. con sói trong số đó bị võ tướng chém đứt chân.

      Tịch Tích Chi thấy cảnh máu me này, suýt chút nữa nôn ra.

      Trong lòng sinh ra cảm giác tự trách lớn lao. Rốt cuộc nàng triệu tập tất cả dộng vật lại với nhau là đúng hay sai? Vì sao chuyện lại tới mức này?

      Tịch Tích Chi như con thoi trong lúc hỗn loạn, cố gắng ở mức lớn nhất để ngăn cản. Tiếc là bây giờ nàng chỉ là con chồn nào có khả năng ngăn cản những động vật này bạo động?

      Viên cầu thịt nho màu trắng bạc trong đàn thú còn che chở của thỏ trắng, vô cùng dễ thấy.

      Ngô Lăng Dần liếc thấy con chồn kia, nhớ lại hôm nay bị nó phá hỏng nhiều lần,thừa dịp hỗn loạn, định lấy tính mạng của nó. Vì hơi e dè vừa rồi có người khác có thể nó là con chồn Phượng Vân nên dám bắn tên trước mặt mọi người, chỉ có thể ngầm thừa dịp người khác chú ý để bắn lén.

      Tiếng gào của dã thú, tiếng đao kiếm nối nhau, nhiều tiếng động đinh tai nhức óc.

      Khi An Hoằng Hàn tới cánh rừng này nhìn thấy cảnh tượng này.

      Mâu quang hàn quét bốn phía liên tục. biết chỉ cần có mặt bên cạnh Tịch Tích Chi khắc nhất định con chồn nghịch ngợm này gây chuyện. Nhìn cảnh tượng hôm nay xem, bảo người ta kết thúc thế nào đây?

      Vốn Đông Phương Vưu Dục cũng cưỡi ngựa tìm kiếm con mồi khắp nơi, bỗng nghe thấy từng hồi tiếng gào của dã thú ở phía tây, ngựa ngừng vó chạy tới.

      “Bệ hạ! Bọn động vật này làm sao vậy?” Đông Phương Vưu Dục chưa từng nhìn thấy nhiều loài dã thú tự tập lại với nhau như vậy cho nên hơi trợn mắt há hốc miệng.

      An Hoằng Hàn lạnh lùng mà nhìn người quản lý khu rừng, im lặng, gì, dường như muốn trả lời vấn đề của .

      Nguyên Húy đứng bên cạnh chỉ có thể tiếp lời: “Bệ hạ cũng vừa đuổi tới, chuyện cụ thể thế nào cũng biết.”

      Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, tiếng của bọn họ cũng bị chìm trong đó.

      “Bệ hạ, ngài tìm cái gì à?” Thấy ánh mắt An Hoằng Hàn luôn quanh quẩn trong đàn thú ngừng, Nguyên Húy ôm theo ba phần nghi ngờ, hỏi.

      Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng, dường như thích người khác suy đoán ý nghĩ của .

      “Con chồn Phượng Vân.” lạnh lùng mà ra ba chữ, bước về phía hỗn loạn.

      Ba chữ này khiến Nguyên Húy và Đông Phương Vưu Dục đều sửng sốt.

      Điều đáng ngờ thứ nhất chính là dù con chông Phượng Vân mất tích sao lại chạy tới núi Du Vân xa ngoài ngàn dặm?

      Điều đáng ngờ thứ hai là vậy mà bệ hạ lại lo cho an nguy của con chồn Phượng Vân? Kể từ khi nó mất tích, chẳng phải luôn chẳng quan tâm gì tới nó sao?

      Cho nên , tâm đế vương thiên biến vạn hóa khiến người ta nắm được đoán ra.

      Nếu An Hoằng Hàn muốn tìm con chồn Phượng Vân đương nhiên Nguyên Húy thể nhàn rỗi. nhìn thấy An Hoằng Hàn ngay cả an nguy của mình cũng để ý, thẳng vào trong hỗn loạn cũng vội vàng đuổi theo.

      Lâm Ân tay trói già chặt, thấy dã thú nhào tới tránh cũng tránh kịp, may nhờ Đông Phương Vưu Dục kéo tay mới tránh khỏi nguy hiểm bị dã thú cắn đứt cánh tay.

      “Lâm tổng quản nên ngây ngốc ở xa tốt hơn. Ở đây quá mức nguy hiểm.” Đông Phương Vưu Dục nhếch môi cười khiến người ta như tắm trong gió xuân.

      Vốn trong lòng Lâm Ân còn cảm kích, nghe thấy thế càng cảm thấy người này tệ. Nếu phải là Thái tử nước khác có lẽ có thể có thêm bằng hữu.

      “Đa tạ Thái tử điện hạ cứu mạng.” Lâm Ân vô cùng lễ độ, cúi người với , sau đó lui lại từng bước, kéo dài khoảng cách.

      Thân là thuộc hạ của bệ hạ, nếu quá thân cận với hoàng tử nước khác, bị bệ hạ phát ra, cái mạng của còn dài nữa.

      Lâm Ân vẫn nhớ bổn phận của mình cho nên dám vượt qua chút nào.

      “Phân phó người tìm xung quanh xem.” Bởi vì có quá nhiều động vật cản trở cho nên tầm mắt An Hoằng Hàn có hạn. vừa vừa phân phó với Nguyên Húy.

      Lần đầu tiên Nguyên Húy thấy có lúc nghiêm túc như vậy nên mắt cũng kiềm được mà quan sát nét mặt biểu ra rất của .

      Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng, mắt liếc về phía Nguyên Húy, “Đừng tưởng rằng trẫm trọng dụng ngươi ngươi có thể tùy tiện đoán bậy tâm tư của trẫm. Nếu có lần sau trẫm quyết khoan dung.”

      Nguyên Húy đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của , dù sao khí thế vẫn yếu hơn phần. Đặc biệt là ý lạnh lộ ra trong ánh mắt lạnh lùng của khiến Nguyên Húy có ảo giác như trong trời đông gió rét. Thảo nào người đời đều An Hoằng Hàn khiến người ta nghe tiếng sợ mất mật, chỉ riêng khí thế khiến người ta khiếp đảm này đủ để dọa rất nhiều người.

      Các loại động vật ồn ào pha lẫn vào nhau.

      Tai Tịch Tích Chi vô cùng thính, các tiếng động chui vào tai nàng trực tiếp thử thách màng nhĩ của nàng. Nàng hận thể có thêm hai móng vuốt để bịt tai lại nhưng lại thể.

      Ngô Lăng Dần vẫn quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy có người chú ý bên này từ từ giơ cung tên lên, chậm rãi kéo ra, nhắm ngay hướng Tịch Tích Chi.

      Tịch Tích Chi quá bận tâm chạy xung quanh nên chú ý tới động tĩnh của người khác.

      Ngô Lăng Dần kéo cung tên tới mức căng nhất, đôi mắt sắc bén đuổi sát theo bóng dáng nho của Tịch Tích Chi.

      “Để xem hôm nay mi còn có mạng mà chạy …” Ngô Lăng Dần thầm hung hăng nhếch lên nụ cười lạnh, nắm chắc thời cơ, buông dây cung ra.

      Mũi tên mang theo tiếng xé gió bắn thẳng về phía Tịch Tích Chi.

      Bằng vào thích lực hơn người của mình, nàng lập tức quay lại, nhìn về phía Ngô Lăng Dần. mũi tên sắc nhọn lớn dần trong mắt nàng. Nàng trợn to mắt, cố gắng xoay người bỏ chạy.

      Cùng lúc đó, An Hoằng Hàn vừa nhìn thấy bóng dáng nho của Tịch Tích Chi, còn chưa kịp qua thấy mũi tên lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đánh về phía nàng. Khí thế toàn thân lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

      Ánh mắt lạnh chuyển sang hướng Ngô Lăng Dần, cái nhìn kia khiến Ngô Lăng Dần nổi da gà toàn thân.

      Cung tên cầm suýt chút nữa tuột ra khỏi tay, rơi ra.

      có thời gian nghĩ nhiều, An Hoằng Hàn vận khinh công xông ra ngoài.

      Đám võ tướng thấy bóng dáng màu vàng kim xẹt qua, lập tức xông tới, chờ thấy người đó chính là bệ hạ tất cả kiềm được mà lên tiếng hoan hô đầy ngạc nhiên. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là bệ hạ lại xông về phía con chồn kia.

      “A… Đó chẳng phải là con chồn Phượng Vân à?” Lâm Ân cũng chạy qua, nhìn bóng dáng trắng tinh, vừa phát ra tiếng than sợ hãi, sau đó thấy mũi tên kia bị dọa sợ tới mức cả kinh thất sắc, “Nhanh….Nhanh…. Có tên.”

      Tịch Tích Chi đông trốn tây lủi, cố gắng tránh khỏi mũi tên kia.

      Thấy An Hoằng Hàn chạy về phía này nàng lập tức chuyển hướng, chạy về phía .
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34:

      Tài bắn cung của Ngô Lăng Dần cực giỏi, dùng bách phát bách trúng để miêu tả cũng quá đáng. Hễ là dưới tên của cực ít có hy vọng còn sống.

      An Hoằng Hàn điều này nhất cho nên mới căng thẳng như vậy.

      Tăng nhanh tốc độ, quần áo An Hoằng Hàn tung bay, xoay người nhấc con chồn chạy nhanh lên.

      Khoảnh khắc khi ngón tay An Hoằng Hàn tiếp xúc tới mình, biết vì sao, trái tim đập mạnh của Tịch Tích Chi bỗng an tĩnh lại. Dường như nàng cảm thấy chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đó mình cũng có bất cứ nguy hiểm nào.

      cũng là như vậy.

      Vòng ôm của An Hoằng Hàn khiến nàng cảm thấy an tâm cách khó hiểu.

      tay An Hoằng Hàn ôm chặt con chồn , tay khác vươn nhanh ra, gần như chỉ là động tác tùy ý nhưng lại tiếp lấy mũi tên chứa khí thế như thiên quân kia cách vững vàng. Tất cả mọi người nhìn chớp mắt, khi ngón tay An Hoằng Hàn khẽ cong, bẻ gãy mũi tên trái tim mọi người cũng đập thình thịch theo.

      Ngô Lăng Dần càng bị dọa tới mức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Bàn về võ công võ công của bệ hạ tuyệt đối kém hơn mình. Chỉ riêng bàn về chiêu thức võ học chỉ tùy ý đưa tay là có thể tiếp được mũi tên của thấy chỉ có thể là cao thủ trong cao thủ mới làm được.

      Nếu bệ hạ có thể tiếp được mũi tên chuẩn xác lầm, vậy có lẽ người bắn tên cũng trốn khỏi cặp mắt bệ hạ.

      Ngô Lăng Dần lo lắng nhất chính là điều này. Sắc mặt vô cùng khó coi. Khí thế vốn oai phong lẫm lẫm cũng từ từ yếu .

      Tịch Tích Chi giơ móng vuốt lên lau mồ hôi lạnh. Nàng tự nhủ mũi tên vừa rồi có mắt, suýt chút nữa là lấy cái mạng của mình. Nghĩ tới mũi tên kia, Tịch Tích Chi nghĩ ngay tới người bắn tên cách tự nhiên. Nàng xoay cái đầu xù lông, nhìn về hướng bắn tên thấy đám người Ngô Lăng Dần.

      Trong tay Ngô Lăng Dần cầm cung tên, ánh mắt lờ đờ, vẫn nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm. Ánh mắt tiết lộ tâm trạng . Tịch Tích Chi lập tức rút ra được kết luận, nhất định là Ngô Lăng Dần bắn lén.

      Bởi vì An Hoằng Hàn tới nên rất nhiều võ tướng đứng bên cạnh , bảo vệ an nguy cho .

      "Ngô — Lăng — Dần." An Hoằng Hàn nhấn từng chữ tên , ý lạnh như băng trong giọng khiến người ta rùng mình.

      Tuy Ngô Lăng Dần làm Trấn quốc tướng quân nhưng khí thế toàn thân kém xa An Hoằng Hàn chỉ nửa. xoay người xuống ngựa, quỳ gối xuống đất ngay lập tức, "Có vi thần."

      Ngoài các võ tướng nghiêm túc chiến đấu với dã thú, ánh mắt những người khác đều tập trung người Ngô Lăng Dần.

      Ai cũng biết dựa vào thân phận, luôn tự cho là đúng, giễu cợt những quan viên khác khắp nơi. Thấy bây giờ kinh hồn bạt vía mà quỳ xuống, trong lòng mọi người đều theo đó mà tốt lên, hẹn mà cùng thầm nghĩ, là ác giả ác báo.

      "Về trẫm tính sổ với ngươi. Chuyện ngươi làm vừa này trẫm thấy rất ràng."

      Những lời này cho thấy bỏ qua cho Ngô Lăng Dần. Với hành động của Ngô Lăng Dần càng thêm ràng.

      Thấy Đông Phương Vưu Dục vẫn đứng tại chỗ động đậy, An Hoằng Hàn xoay người nhìn , : "Thái tử điện hạ định xem náo nhiệt bao lâu nữa? Chẳng lẽ muốn đưa tay trợ giúp, tháo gỡ cảnh lửa cháy xém lông mày này giúp trẫm sao?"

      An Hoằng Hàn chuyện tính là khách sáo, có lẽ là bởi vì vừa rồi suýt nữa Tịch Tích Chi bỏ mạng nên sắc mặt vô cùng trầm, ai cũng có thể nhìn ra.

      Đông Phương Vưu Dục bị điểm tên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp. Trước kia dù thế nào An Hoằng Hàn cũng nhìn vừa mắt, dùng đủ mọi lý do đường hoàng qua loa cho có lệ, còn lần này, có lẽ là tức giận nên mới có thể khách sáo thèm che giấu với mình.

      Dù Đông Phương Vưu Dục muốn quan tâm chuyện này, chỉ cần An Hoằng Hàn ra khỏi miệng thể khoanh tay đứng nhìn.

      gật đầu phụ họa: “Bệ hạ đùa, chỉ là bản điện thấy quan võ của quý quốc đánh túi bụi với dã thú, lại chiếm thế thượng phong, vốn tưởng rằng cần bản điện giúp đỡ cho nên mới chậm chạp ra tay.”

      mấy ai tin tưởng lý do khách sáo của .

      Người hơi có mắt nhìn là nhận ra được người rất nhiều quan võ có nhiều vết thương, rất ràng lần đối chiến với dã thú này chiếm được lợi.

      Đông Phương Vưu Dục thế phải là mình đưa tay ra giúp mà chỉ tìm cái cớ tương tự thôi.

      Tịch Tích Chi nhìn Đông Phương Vưu Dục thêm mấy lần. Người này luôn khiến người ta có cảm giác khác nhau. Có đôi khi cảm thấy tệ. Có đôi khi lại cảm thấy tính tình máu lạnh, nụ cười chỉ là giả vờ ngoài mặt mà thôi.

      Tóm lại, ngoài An Hoằng Hàn Đông Phương Vưu Dục là người khiến Tịch Tích Chi đoán ra nhất.

      Thân phận địa vị của hai nam nhân này khiến người khác hâm mộ thôi.

      Hai móng vuốt của Tịch Tích Chi gác lên tay An Hoằng Hàn. Đôi mắt nhìn Đông Phương Vưu Dục, tự hỏi có thể giúp đỡ cái gì? Vì sao An Hoằng Hàn chắc chắn có thể giải quyết chuyện này.

      Phải biết rằng dưới công kích của dã thú, hơn trăm quan võ chiếm bao nhiêu ưu thế. Mà dù thân phận Đông Phương Vưu Dục cao hơn nữa cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử mà thôi, có thể có cách gì trị đàn thú?

      Dường như đọc hiểu nghi ngờ trong mắt con chồn , An Hoằng Hàn giơ tay vuốt ve bộ lông của Tịch Tích Chi, vuốt ve bụi bặm dính người nàng, “Chẳng lẽ nàng biết Thái tử Luật Vân quốc là người thổi tiêu rất hay à?”

      Chuyện này liên quan gì tới thổi tiêu?

      Tịch Tích Chi càng thêm hồ đồ.

      Những người còn lại cũng như nhớ ra gì đó, mặt đều lộ vẻ vui mừng mà nhìn Đông Phương Vưu Dục như thể có ở đó đàn phú phiền phức này cũng được giải quyết.

      “Thái tử điện hạ nhanh thổi tiêu , chúng ta sắp đỡ được rồi.” Nhiều quan võ vừa đánh với mãnh thú vừa cố gắng hô về phía bên này.

      Lúc Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn, lúc nhìn Đông Phương Vưu Dục, biết trong lòng bọn họ muốn làm gì…

      Đông Phương Vưu Dục giả vờ khụ hai tiếng, “Bản điện cố gắng hết sức. Dù sao cũng chưa từng gặp nhiều dã thú như vậy, bản điện cũng chắc chắn thành công.”

      Làm người thể hết lời, Đông Phương Vưu Dục làm điều này rất tốt. Nếu làm hết sức mà được vậy cũng vô kế khả thi. Điều kiện tiên quyết là đắc tội Phong Trạch quốc, lại bán đủ nợ nhân tình.

      Trong lòng Tịch Tích Chi thầm hơi khâm phục Đông Phương Vưu Dục. Mỗi lần nghĩ tới chuyện gì đều nghĩ toàn diện như vậy. Tuy thể tài hoa bất cứ khía cạnh nào nhưng trong tiềm thức Tịch Tích Chi biết người này vô cùng đơn giản.

      cách khác, người có thể trở thành đế vương kế nghiệp Luật Vân quốc sao có thể đơn giản?

      An Hoằng Hàn lại lạnh lùng mà nhìn , trong ánh mắt mang theo ý thúc giục.

      Đông Phương Vưu Dục cũng muốn giải quyết chuyện này sớm. Dù sao nhiều dã thú tự tập lại như vậy cũng phải chuyện đùa. Ngộ nhỡ chúng bạo động, xông xuống núi biết có bao nhiêu dân chúng gặp nạn.

      Ngón tay luồn vào vạt áo trước ngực, lấy ra cây tiêu ngọc xanh biếc trong veo. Cây tiêu này chính là Từ quốc sư tặng. Người khác chỉ cho rằng ông là quốc sư nhưng ai biết Từ quốc sư tồn tại với vai trò là người thầy của .

      Về bản lĩnh thổi tiêu này cũng là Từ quốc sư tự mình dạy .

      Đông Phương Vưu Dục từ từ nâng tiêu ngọc lên, nhếch khóe môi. làn điệu dễ nghe nổi lên, từ từ bay ra.

      Vừa bắt đầu Tịch Tích Chi cảm thấy giai điệu này có gì đặc biệt. Nhưng tới cuối cùng càng nghe càng mê mẩn, tâm thần hơi cảm thấy nhộn nhạo. Tế bào toàn thân nàng cũng còn căng thẳng như vừa rồi, tâm tình từ từ buông lỏng, thoải mái tự tại nên lời.

      Dường như sớm đoán được tình hình này, An Hoằng Hàn cúi đầu nhìn con chồn trong lòng, giơ tay vuốt ve bộ lông của nàng.

      Tịch Tích Chi lên tinh thần, nhìn về phía cây tiêu trong tay Đông Phương Vưu Dục. Tiêu ngọc như mang theo ma lực có thể khiến động vật tâm tình khí hòa. chỉ Tịch Tích Chi như vậy mà dã thú toàn trường cũng dần dần ngừng động tác công kích lại, hơi hóp mắt, ngồi xổm xuống đất, tập trung lắng nghe tiếng tiêu Đông Phương Vưu Dục thổi ra.

      Tịch Tích Chi thầm nghĩ vừa nhìn màu ngọc này là biết là bảo bối hạng nhất, cũng biết đáng bao nhiêu bạc.

      Càng nghe càng buồn ngủ, mí mắt Tịch Tích Chi đánh nhau. Nhưng lại muốn vì vậy mà bỏ qua tiếng tiêu êm tai, nàng dùng móng vuốt vỗ vào mặt mình, muốn mình tỉnh táo nhưng có chút tác dụng nào. Cơn buồn ngủ ào tới như thủy triều, cuốn thần kinh Tịch Tích Chi trong nháy mắt. Mí mắt khép lại, nàng nằm trong lòng An Hoằng Hàn ngủ say.

      Những động vật khác cũng ngoại lệ, trong núi, đám đông dã thú ngủ đất.

      Tất cả võ tướng từ từ thu hồi kiếm, cố gắng ít phát ra tiếng động nhất để tránh đánh thức những dã thú kia.

      “Vẫn là Thái tử điện hạ có khả năng chế ngự bầy dã thú này.” An Hoằng Hàn vừa vuốt ve bộ lông con chồn , vừa khách sáo mấy câu với Đông Phương Vưu Dục.

      Thổi tiêu mất ít thời gian, Đông Phương Vưu Dục hơi miệng đắng lưỡi khô, nhận lấy nước người hầu đưa tới, nhấp miếng,

      “Bệ hạ quá khen.”

      Tài nghệ của Thái tử điện hạ xuất sắc, cần phải quá mức khiêm tốn.”

      Nếu dã thú công kích loài người nữa An Hoằng Hàn cũng phải tính sổ với Ngô Lăng Dần. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Người đâu, bắt Ngô Lăng Dần lại cho trẫm.”

      Những lời này ra quá đột ngột khiến tất cả võ tướng sửng sốt. Ngô Tướng quân phạm sai lầm, vì sao bệ hạ lại ra quyết định như vậy.

      Người Ngô Lăng Dần run lên, dường như thể tin được vào những lời tai mình nghe thấy. Bệ hạ lại muốn bắt giữ ? Lại chỉ là vì con chồn ? Đáng ? Chẳng lẽ Trấn quốc đại tướng quân mà còn thua thứ đồ chơi?

      Ngô Lăng Dần cắn răng, : “bệ hạ, vi thần có tội gì? Chọc giận bệ hạ vì chuyện gì?”

      nghĩ tốt lý do, tuyệt đối Ngô Lăng Dần dám như vậy.

      An Hoằng Hàn đoán được suy nghĩ của , cười lạnh, “Chẳng lẽ trẫm còn phải chỉ lỗi của Ngô tướng quân ra à?”

      Suy cho cùng lòng dạ sâu bằng An Hoằng Hàn nên chỉ ném ra câu Ngô Lăng Dần liền nghe theo những lời này, nhảy vào bẫy.

      “Vi thần chỉ ra tay nhầm, bắn chệch mũi tên, suýt chút nũa làm hại con chồn Phượng Vân bỏ mạng. Chẳng lẽ sai lầm nho mà bệ hạ lại định trị tội vi thần?”

      Những lời này của Ngô Lăng Dần vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều biết mũi tên kia là do bắn ra.

      Trong số quan võ, tài bắn cung của cũng là số số hai. Nghe thấy cây này, tất cả mọi người đều sinh ra nghi ngờ. Dù tình cảnh hỗn loạn nữa, là võ tướng xuất sắc cũng nên xảy ra sai lầm như vậy.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35:

      Lời Ngô Lăng Dần vừa ra khỏi miệng tựa như tự tát mình cái. nhìn chuẩn mục tiêu, làm võ tướng khôn khéo có tiếng, tuyệt đối bắn mũi tên trong tay ra. Bởi vì tên bắn ra mũi ít . chiến trường, vũ khí là vô cùng quan trọng. Ngô Lăng Dần thân là Tướng quân, chẳng lẽ hiểu?

      An Hoằng Hàn lạnh lùng nhếch khóe môi, "Chỉ là sơ xuất à?" Tiếng bỗng ngừng chút, mang theo băng hàn thấu xương. An Hoằng Hàn tiếp: "Nhưng trẫm thấy ràng là ngươi giương cung bắn tên, câu sơ xuất, ngươi cho rằng trẫm tin à?"

      Tuy những quan võ còn lại có nghi ngờ nhưng dám ra. Bởi vì An Hoằng Hàn chính là đế vương Phong Trạch quốc, mỗi câu của đều là thánh chỉ. Nếu tận mắt nhìn thấy vậy ngươi thể phản bác lại, bằng kết cục của ngươi trở nên vô cùng thê thảm.

      Tất cả mọi người im lặng , nhìn Ngô Lăng Dần bằng ánh mắt phức tạp, ai xin tha cho , cũng có ai thông cảm . Ai cũng biết bệ hạ cưng chiều con chồn Phượng Vân này nhất, chẳng những nhân nhượng nó khắp nơi mà còn chăm sóc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của nó cách tỉ mỉ. Có người dám muốn hại chết con chồn Phượng Vân, người làm chủ như An Hoằng Hàn có thể tức giận à?

      Hai võ tướng theo sau lưng Ngô Lăng Dần cũng có quan hệ tương đối sâu với . Thấy Ngô Lăng Dần gặp nạn cũng kiềm được mà lộ vẻ mặt lo lắng. Quan hệ trong triều đình cực kỳ phức tạp. Vốn bọn họ chính là thuộc hạ của Ngô Lăng Dần, nếu bị phạt giáng chức cuộc sống sau này của bọn họ nhất định dễ chịu.

      "Bệ hạ, vi thần đứng sau lưng Ngô Tướng quân. Vi thần có thể làm chứng mũi tên Ngô Tướng quân bắn ra lúc ấy đúng là sơ xuất." Hai tên võ tướng cùng quỳ xuống đất.

      "Mắt ngươi nhìn thấy mũi tên Ngô Lăng Dần bắn ra là sơ xuất? Vậy trẫm thấy tính thế nào?" An Hoằng Hàn bất vi sở động, quét mắt nhìn xung quanh vài lần, "Đây phải chỗ chuyện. Người đâu, giải Ngô Lăng Dần xuống trước."

      Có lẽ là tiếng động quá lớn, có hai con cọp ở nơi xa khẽ động hai cái.

      dễ dàng gì mới trấn an được đàn thú, nếu gây rắc rối nữa, bọn họ liền được bù nổi mất.

      Đông Phương Vưu Dục hùa theo: "Hôm nay họng bản điện thể thổi được khúc tiêu thứ hai, mọi người rút lui khỏi núi Du Vân trước ổn hơn."

      Giọng hơi khàn như thể đó là chuyện .

      Ngô Lăng Dần dám phản kháng. Bởi vì võ tướng ở đây tuyệt đối có khả năng bắt lại. Nếu phản kháng cơ hội cuối cùng để giữ mạng lại cũng mất. Khi hai thị vệ áp vai , hề giãy giụa.

      "Vi thần dối, cầu xin bệ hạ tra chân tướng, trả lại trong sạch cho vi thần."

      rất hiên ngang lẫm liệt như thể An Hoằng Hàn vu oan vậy.

      Nhưng những lời này vào tai An Hoằng Hàn chỉ khiến nổi nóng. Ngón tay khẽ vuốt bộ lông con chồn , động tác vô cùng dịu dàng nhưng giọng điệu lại cực kỳ cường thế bá đạo, " vậy là mắt trẫm nhìn lầm? Ngô Lăng Dần, trẫm chưa bao giờ để ai bị oan. Nếu ngươi dám bắn lén tên thù nên nghĩ tới có kết quả thế nào. Còn nữa, ngươi ỷ vào mình là Trấn quốc tướng quân nên để trẫm vào mắt?"

      Có thể nhìn ra được An Hoằng Hàn tức giận , tất cả võ tướng đều cúi đầu nhìn mặt đất, lòng thầm thở dài. Ngô Lăng Dần vậy có lẽ còn mạng mà sống. Làm vua nước, sao có thể dễ dàng tha thứ thần tử có nghi ngờ với ? Đây là vạn vạn thể được.

      An Hoằng Hàn dẫn mọi người, ôm con chồn ngủ say trong lòng, nâng chân rời .

      " tới thời hạn. Lễ săn hôm nay kết thúc ở đây.” An Hoằng Hàn nhìn sắc trời, mở miệng tuyên bố.

      Những người khác nào dám có dị nghị? Dù vừa rồi trong lúc hỗn loạn săn được vài con dã thú nhưng ngươi miệng bằng chứng ai tin lời ngươi?

      Lâm Ân thấy có mấy vị đại thần thất thần bất động, lên tiếng hô: “Mấy vị đại nhân, đuổi theo , ngộ nhỡ dã thú sau lưng tỉnh lại, e rằng lại xảy ra cuộc ác chiến.”

      Lâm Ân rất khách sáo, có lòng tốt nhắc nhở mấy người bọn họ.

      Các đại thần lập tức bước nhanh đuổi theo, chỉ sợ đàn dã thú phía sau tỉnh lại.

      Khi đám người An Hoằng Hàn lên núi săn, người hầu trong hành cung cho ngựa ăn no từ lâu. Xe hai ngựa kéo dừng ngoài hành cung, vô cùng có trật tự.

      Lâm Ân đầu đến bên cạnh xe ngựa, vén rèm xe lên cho An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn ôm con chồn vào trong, ngồi lên tấm da hổ. Ánh mắt hơi sâu xa, nhìn con chồn chằm chằm. Nếu vừa rồi phải tới kịp thời mũi tên kia bắn trúng Tịch Tích Chi rồi. Trước kia đối với bất cứ thứ gì An Hoằng Hàn cũng thấy hứng thú, mà ý nghĩa của Tịch Tích Chi với lại khác.

      vuốt bộ lông con chồn , suy nghĩ xem về Hoàng Đô trị Ngô Lăng Dần thế nào.

      Nếu dám đả thương người của vậy nhất định phải trả giá đắt.

      Bởi vì tiếng tiêu còn nên Tịch Tích Chi ngủ say lúc dần dần tỉnh lại. Cơn bùn ngủ vừa rồi quá đột ngột khiến nàng hơi khó hiểu. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng dùng móng vuốt dụi dụi mắt định để mình tỉnh táo hơn. Nhớ lại tiếng tiêu vừa rồi, nàng lập tức phát ra điều khác thường. Chỉ nghe tiếng tiêu có thể khiến người ta ngủ? Điều này cũng quá thần kỳ.

      Đôi mắt long lanh của Tịch Tích Chi mở to. Bộ dạng ngạc nhiên cộng với hai cái tai lông xù run lên ngừng khiến ai cũng muốn ôm nàng buông tay. Nhưng người duy nhất có thể làm được điều đó chỉ có An Hoằng Hàn.

      “Tiếng tiêu của Đông Phương Vưu Dục nổi tiếng là êm tai, nếu tên tuổi của ở Luật Vân quốc cũng nổi như vậy. Có điều…. Thân phận của giống người thường cho nên nghe được khúc tiêu thổi là chuyện vô cùng khó.” An Hoằng Hàn từ từ giải thích cho nàng.

      Cái danh trong tứ đại tài tử của Đông Phương Vưu Dục cũng phải là hư danh. Năm đó chính là nhờ khúc tiêu này mà thành công chen vào hàng tứ đại tài tử, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú khiến ít nữ tử thầm mến.

      Tịch Tích Chi thầm gật đầu. ra là Đông Phương Vưu Dục còn có bản lĩnh này. May mà trước kia thổi tiêu với mình, nếu chắc chắn mình chống lại buồn ngủ tập kích. Có điều… Ngộ nhỡ có ngày bị mất ngủ lại có chỗ dùng.

      Nếu Đông Phương Vưu Dục biết Tịch Tích Chi có suy nghĩ này có lẽ giận dữ vô cùng.

      Xe ngựa lắc lư đường, xuống núi dễ hơn lên núi nhiều, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

      Khi đám người Tịch Tích Chi về Hoàng Đô sắc trời tối đen. Vẫn có nhiều người đường, rất nhiều tiểu thương bán đồ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về.

      Bởi vì lúc Tịch Tích Chi vào xe với An Hoằng Hàn ở hình thú cho nên thể biến hình người bây giờ.

      Đây cũng là vướng mắc tồn tại trong lòng Lâm Ân.

      Khi từ hành cùng về, Lâm Ân phát Tịch nương về theo. Mà bệ hạ vô cùng cưng chiều hài tử kia, bây giờ mất tích mà lại chẳng quan tâm, y như lúc con chồn Phượng Vân mất tích. Bỗng nhiên xuất lại bỗng dưng biến mất.

      Cửa cung khổng lồ hoa lệ xuất trước mắt mọi người. An Hoằng Hàn thấy sắc trời tối, vén rèm xe lên, với mọi người: “Hôm nay các vị đại thần cũng mệt rồi, cần tiễn trẫm hồi cung, về nghỉ ngơi hết .”

      mệt là giả. Sáng sớm ngồi xe ngựa lên núi Du Vân, sau đó ban đêm lại vội vàng chạy về. Đặc biệt là lễ săn lần này càng khiến người rầu rĩ hơn những lần trước. Trước kia săn đều là dựa vào tài bắn cung lưng ngựa mà thắng, mà hôm nay, bọn họ lại đánh lớn trận với dã thú.

      Rất nhiều thái giám bị thương, trong hai chiếc xe ngựa cuối cùng là người bị thương.

      Trong long Tịch Tích Chi thấy rất có lỗi với bọn họ, biết vừa vào cửa cung nhất định đám thái giám này được đưa tới viện Thái y trước cho nên thừa dịp An Hoằng Hàn tạm biệt quần thần nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía hai chiếc xe cuối.

      Vừa tới gần nghe thấy từng hồi tiếng kêu đau.

      Mang theo áy này, nàng chui vào trong xe ngựa, thấy mấy thái giám toàn thân đầy máu dựa vào vách xe mà ngồi. Công kích của dã thú thể coi thường. tay thái giám trong số đó bị cắn rơi miếng thịt, nhìn vô cùng kinh người.

      Chít chít chít….

      Tịch Tích Chi mở miệng lời xin lỗi nhưng làm thế nào đối phương cũng nghe hiểu. Nhưng con chồn đáng như vậy vẫn khiến tâm trạng những thái giám này từ từ tốt hơn. Đặc biệt là đôi mắt của con chồn , luôn khiến người ta vừa nhìn thấy toàn thân thoải mái.

      thái giám chống người lên, định vuốt ve con chồn . Động tác này đơn giản chỉ là phát tra từ trong lòng. Bàn tay mang theo máu nhưng khô.

      Tịch Tích Chi tránh . Bởi vì nàng chính là đầu sỏ gây nên, cho dù đối phương muốn đánh nàng nhất định nàng cũng phải chịu, được phản kháng.

      lúc tay đối phương sắp đụng được vào người nàng màn xe được vén lên lần nữa.

      Khuôn mặt quen thuộc của An Hoằng Hàn xuất trước mặt Tịch Tích Chi.

      nhìn thấy động tác của thái giám, ánh mắt lập tức lạnh lẽo. Khí thế toàn thân tỏa ra, ép tới khiến người ta thở nổi.

      Nô tài trong hoàng cung vốn mang theo bảy phần sợ sệt, ba phần kiêng dè An Hoằng Hàn. Đặc biệt là thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh . Bọn họ hiểu thủ đoạn của người này hơn ai hết.

      Thái giám kia run rẩy rút tay về, giãy giụa thân thể định quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là vậy mà An Hoằng Hàn lại gì, vươn tay ôm lấy con chồn Phượng Vân, quay đầu rời , dường như nhìn thấy bàn tay định chạm vào người con chồn Phượng Vân.

      Toàn bộ người bị thương trong xe đều thể tin được… Bệ hạ bỏ dễ dàng như vậy, lại còn có ý trị tội ?

      “Phân phó người đưa bọn họ chữa trị.” An Hoằng Hàn trở về xe ngựa của mình, phân phó với Lâm Ân.

      Tuy ghét có người đụng vào thứ thuộc về nhưng chuyện này cũng phải xem tình hình. Vừa rồi cũng từng nghĩ chém tên thái giám kia nhưng khi thấy ánh mắt tự trách của con chồn hoàn toàn thu hồi ý định này.

      Tịch Tích Chi đủ tự trách, nếu ngay cả tên thái giám kia mình cũng bỏ qua cho, chỉ sợ bị nàng ghi hận.

      “Lần sau trước khi làm chuyện gì nhất định phải suy nghĩ chu đáo.” Về chuyện dã thú tụ tập, An Hoằng Hàn cảm thấy nàng làm vô cùng ổn. Nếu đổi lại là nhất định chọn cách kêu bầy thú mà tìm cách ngăn cản lần lễ săn này tiến hành.

      Tịch Tích Chi cũng tự kiểm điểm mình. Khi An Hoằng Hàn chỉ ra sai lầm của mình nàng gật đầu hai cái, dáng vẻ buồn bã.

      “Nếu có lần sau có thể tìm trẫm bàn bạc.”

      Bàn bạc…? Hai mắt Tịch Tích Chi lập tức trợn to.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36:

      Bàn bạc? Bàn bạc xem làm thế nào để phá hoại tổ chức lễ săn của huynh à?

      Đây chẳng phải là giúp đỡ kẻ khác hủy đài của mình à?

      Tịch Tích Chi rất nghi ngờ mà chớp chớp mắt. An Hoằng Hàn cũng đồng ý loại làm ăn lỗ vốn này?

      Tuy lễ săn này quan trọng với bản thân An Hoằng Hàn nhưng ít nhiều gì cũng có tác dụng trong việc kéo các quan hệ trong quan viên triều đình.

      "Đừng nghi ngờ, chỉ cần là nàng muốn trẫm cố gắng làm được." Ngón tay An Hoằng Hàn chọc chọc đám lông tơ màu lửa đỏ trán con chồn .

      Như thẻ có dòng điện mãnh liệt lan khắp toàn thân Tịch Tích Chi. Sắc trời tối, đám lông đỏ trán nàng sáng lấp lánh. Khoảng khắc khi ngón tay chạm vào đám lông màu lửa đỏ màu đỏ đậm hơn vài phần, tỏa ánh sáng dịu dàng.

      Người Tịch Tích Chi mềm nhũn, ngồi liệt trong lòng An Hoằng Hàn, cố gắng nâng móng vuốt đặt lên bàn tay vuốt ve mình nhưng dùng hết tất cả sức lực, thể di chuyển móng vuốt được.

      dưới toàn thân Tịch Tích Chi chỉ có hai điểm yếu. Điểm thứ nhấy chính là đám lông tơ màu lửa đỏ trán, đặc biệt là buổi tối, lúc đám lông sáng lên là khi chỗ đó cực kỳ nhạy cảm. Điểm thứ hai chính là cái đuôi lông xù phía sau mông.

      Mà ngày nào chỗ Tịch Tích Chi cho người khác chạm vào này cũng bị vị đế vương nào đó túy ý làm bậy mà vỗ về. Điều khiến người khác tức giận nhất là Tịch Tích Chi có chút đường phản kháng nào cả.

      Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, An Hoằng Hàn chính là khắc tinh của Tịch Tích Chi.

      Nàng cắn răng nghiến lợi, nghiến kèn kẹt vang dội.

      Vậy mà dáng vẻ con chồn càng tức giận tới mức xù lông càng khiến lòng An Hoằng Hàn thỏa mãn. Con chồn này chỉ thuộc về mình , ai cũng thể cướp .

      Ngón tay thoải thoải mái mái mà xoa lên lông tơ của nó...

      Tịch Tích Chi tức tới mức lông run lên, vò nữa nàng cũng đừng mong có sức mà tức. Thấy An Hoằng Hàn xoa đám lông đỏ tới nghiện, nàng mở cái miệng nhắn, ngậm chặt lấy ngón tay .

      Vốn cố ý chọc nàng, ngón tay được khoang miệng ấm áp của nàng ngậm có cảm giác ấm áp cực kỳ dễ chịu.

      Tịch Tích Chi dám dùng răn cắn, chỉ khẽ ngậm, dáng vẻ uất ức như tiểu tức phụ.

      "Vì sao dùng sức mà cắn? Biết đâu nàng cắn trẫm miếng trẫm vỗ về lông tơ của nàng nữa."

      Biết lời chính là ngược với lòng, nàng bị mắc lừa tiếp đâu. Thấy chút sợ hãi, mặc cho nàng cắn ngón tay mình, nàng có chút cảm giác thất bại. Nàng tự nhủ, nam nhân này chính là nhìn trúng nàng dám dùng sức cắn nên mới dám ăn hiếp mình kiêng nể gì như thế.

      Nàng định rụt miệng về bỗng ngón tay trong miệng hơi động chút.

      Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười khó hiểu, ngón tay khuấy động trong miệng nàng, đụng vào cái lưỡi mềm mại của nàng.

      Vì trong miệng có ngón tay nên miệng nàng khép được, chỉ có thể dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay , muốn nó rút ra. Nhưng nàng vừa làm vậy lại vừa hay khiến An Hoằng Hàn được như ý.

      Đầu lưỡi Tịch Tích Chi rất trơn, sờ rất ướt át.

      An Hoằng Hàn rất thích cảm giác này, kiềm được mà chọc thêm vài cái.

      Tịch Tích Chi chỉ thấy đối phương có ý rút ngón tay về mà lại đâm vào lưỡi mình, có hồ đồ nữa cũng cảm thấy bình thường! Nàng vất vả hết sức đẩy ngón tay ra mà người nào đó lại như tìm được đồ chơi, xoa lấy lưỡi nàng!

      Kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục, cơn tức xông lên đầu, Tịch Tích Chi mở miệng ra, gắng sức cắn, hạ miệng chút lưu tình.

      Cắn quá đột ngột khiến An Hoằng Hàn kịp phản ứng bị hàm răng nhọn của nàng cắn phải.

      Da ngón tay rách ra, mang theo tơ máu.

      An Hoằng Hàn nhướng mày, “Nàng lại dám cắn .”

      Nhìn ngón tay bị cắn ra dấu, An Hoằng Hàn từ từ mở miệng , giọng nghe ra hỉ nộ.

      Nghĩ ra suy nghĩ của , nàng sợ tới mức nhảy xa ra hai trượng.

      Chít chít…

      hồi tiếng kêu to như kháng nghị, như uất ức mà là huynh chọc ta trước, tất cả đều là tự vệ chính đáng!

      “Nàng xem, giọt máu của trẫm trị giá bao nhiêu bạc?” An Hoằng Hàn lấy khăn ra, lau lau giọt máu dính trong lòng ngón tay.

      Hành động của vô cùng chậm chạp, dường như cố ý làm cho làm cho Tịch Tích Chi xem.

      Gan Tịch Tích Chi vốn , đặc biệt là đối mặt với nam nhân lãnh khốc vô tình An Hoằng Hàn này, gần như lần nào cũng đều bị dọa tới mức não lại.

      hiểu ý trong lời , nàng lựa chọn im lặng.

      An Hoằng Hàn tiếp: “Người có thể làm cho trẫm chảy máu mà trả giá gần như đời.”

      Bởi vì mỗi người khiến chảy máu cũng đều có kết quả tốt.

      Tịch Tích Chi rùng mình, thầm , An Hoằng Hàn nghĩ cách trừng trị nàng chứ? Cộng thêm tai họa vừa chọc núi Du Vân hôm nay, đoán chừng nàng cũng chạy trời khỏi nắng.

      Chít chít… Đây cũng là nàng dưới tình thế cấp bách mới làm ra việc như vậy, thể chỉ trách mình nàng. Nếu phải An Hoằng Hàn cố ý chọc đầu lưỡi nàng, sao nàng lại cắn ?

      Mặt dày bào chữa cho mình, Tịch Tích Chi, ưỡn ngực lên, giả vờ dáng vẻ vô cùng có lý, nghiêm túc mà lý với An Hoằng Hàn.

      Chỉ tiếc nàng chít chít quác quác hồi lâu mà An Hoằng Hàn nghe được chút nào.

      “Có thể nghĩ ra dùng cái gì để bồi thường rồi hả?” Giọng lãnh khốc của vang lên.

      Tịch Tích Chi hận hận nghĩ thầm, chẳng phải là ngón trỏ rách chút da thôi sao, lại còn la hét muốn nàng bồi thường, là nam tử có khí phách. Trong lòng vừa mắng An Hoằng Hàn xấu xa, ngoài mặt lại giả vờ dáng vẻ chân thành hối hận.

      “Cứ làm theo quy củ trước đây .” An Hoằng Hàn lắc lắc ngón tay, đưa tay tới trước mặt Tịch Tích Chi.

      Nàng thầm giật mình. Lần trước An Hoằng Hàn từng phạm sai ầm phải hôn . vậy chẳng phải hôm nay nàng lại phải hôn à?

      Nàng nhìn móng vuốt của mình. Bây giờ nàng trong hình thú, nghĩ tới cảnh tượng phải hôn , nàng liền cảm thấy được tự nhiên.

      Tịch Tích Chi lắc lắc đầu.

      Vì sống chung với con chồn nào đó lâu nên An Hoằng Hàn vô cùng hiểu suy nghĩ của Tịch Tích Chi. Thấy nàng muốn, tiếp: “Biến về hình người.”

      Tịch Tích Chi lắc đầu tiếp, thầm , bây giờ có quần áo che thân thể. Biến về hình người chẳng phải là toàn thân trần trụi à.

      Tuy toàn thân bị An Hoằng Hàn thấy hết nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.

      An Hoằng Hàn nghiêm mặt, “ biến về ? Vậy trẫm chỉ có thể dùng cách khác hầu hạ nàng. Suy nghĩ chút cho trẫm. Rốt cuộc mười tám dụng cụ tra tấn người trong địa lao cái nào hợp với nàng…”

      Lời trầm truyền vào tai Tịch Tích Chi. Vì từng ở địa lao nên nàng tràn ngập cảm giác sợ hãi với nơi đó. Nghe An Hoằng Hàn định dùng cực hình hầu hạ mình, con chồn nào đó rất có cốt khí mà người run lên, sau đó bất chấp tất cả, thúc giục linh lực, bắt đầu biến thân.

      Thấy đạt được mưu kế, An Hoằng Hàn thầm nhếch môi lên. là con chồn dễ gạt gẫm…

      Hai tay đặt vai , nàng kề sát vào , cái miệng nhắn hồng hào hôn lên đôi môi đối phương.

      Hành động liên tiếp vô cùng nhanh, có thể dùng cụm từ đơn giản làm liền mạch để miêu tả.

      Hưởng thụ cảm xúc này lần nữa, bức tường băng trong lòng An Hoằng Hàn từ từ hòa tan. Chỉ có Tịch Tích Chi theo bên cạnh tâm trạng mới thay đổi theo.

      Khuôn mặt nhắn của nàng đỏ ửng, cảm thấy hai má nóng bừng như phát sốt.

      “Hôn… Hôn.” Sợ An Hoằng Hàn chối cãi, đôi môi nhắn hồng hồng vừa rời khỏi đôi môi đối phương liền mở miệng .

      Mài tóc màu bạc xõa tung sau lưng Tịch Tích Chi, toàn thân xích lõa, nhìn nàng tựa như tinh linh rơi xuống phàm trần. Đôi mắt vô tội như con nai khiến người ta say mê.

      Dáng vẻ xấu hổ của Tịch Tích Chi khiến lòng An Hoằng Hàn khẽ động. Có điều chế tâm trạng của mình vô cùng tốt, tỏ vẻ khác thường chút nào.

      “Lần này tạm tha cho nàng, lần sau tái phạm tăng hình phạt gấp đôi.” An Hoằng Hàn vừa cởi áo khoác ngoài choàng lên cho tiểu hài tử nào đó. Ai ngờ vừa quay đầu nàng biến thành chồn.

      Tịch Tích Chi đỏ mặt, tim đập nhanh, chỉ sợ dáng vẻ này bị An Hoằng Hàn nhìn thấy nên thừa dịp đối phương xoay người, lập tức biến về con chồn . Ngay cả chính nàng cũng biết vì sao, tựa như trái tim này thuộc về mình nữa, luôn đập cuồng loạn ngừng.

      An Hoằng Hàn bắt nàng biến về hình người. Bởi vì Tịch Tích Chi lấy hình thú vào xe ngựa, nếu ra ngoài lại thành hài tử tám tuổi điều này đồng nghĩa với việc chọc phải trỉ trích.

      Xe ngựa thẳng qua cửa cung, dừng trước điện Bàn Long.

      Tất cả cung nữ thái giám đều đứng chờ đón bệ hạ về, đứng thành hai hàng ngay ngắn.

      An Hoằng Hàn ôm con chồn ra từ trong xe ngựa, toàn thân mặc long bào màu vàng kim, khuôn mặt cương nghị lộ ra chút lạnh lùng.

      Cung nữ thái giám thấy thứ trong lòng bệ hạ đều sửng sốt.

      Gần đây con chồn Phượng Vân luôn im hơi lặng tiếng biến mất, lại đột nhiên xuất , mà trong thời gian này có bất cứ ai tìm được tung tích của nó. Thấy con chồn Phượng Vân được bệ hạ ôm về, tất cả mọi người hơi kinh ngạc.

      “Lâm Ân, phân phó người chuẩn bị sẵn quần áo cho trẫm. Trẫm muốn tắm rửa thay quần áo.” An Hoằng Hàn ra lệnh, rất nhiều người bắt đầu bận rộn.

      An Hoằng Hàn ra hạ lệnh, phân phó thị vệ tạm thời giải Ngô Lăng Dần vào địa lao, chờ ngày mai thẩm vấn lại.

      Ngô Kiến Phong theo sau trở về điện Bàn Long, đường cũng yên lòng, toàn suy nghĩ tới chuyện huynh trưởng nhà mình. có tiền đồ gì, toàn nhờ thân phận huynh trưởng mới được vào cung làm thị vệ. Hơn nữa lần phậm sai lầm trước cũng là bệ hạ nể mặt huynh trưởng mới có thể tha cho mạng. Nếu bùa hộ mạng của còn, sau ngày ngộ nhỡ chọc giận bệ hạ nữa sống dễ chịu gì.

      Cân nhắc thiệt hơn liên tục, vẻ mặt Ngô Kiến Phong lo lắng, cúi đầu.

      lúc An Hoằng Hàn ôm con chồn định vào ao tắm Ngô Kiến Phong bỗng quỳ hai gối xuống đất, lên tiếng xin xỏ: “Bệ hạ, chuyện săn hôm nay, tuy huynh trưởng thần có chỗ sai, nhưng tội đáng chết, xin bệ hạ xử .”

      Ngô Kiến Phong dập đầu cái cực kỳ vang dội, tiếng vang khắp đại điện.

      Tịch Tích Chi thò cái đầu ra từ trong lòng An Hoằng Hàn. Bình thường nhận ra Ngô Kiến Phong là người trọng tình cảm, ngờ lúc huynh trưởng sắp chết lại chịu đứng ra cầu xin tha thứ.

      An Hoằng Hàn dùng giọng nhất với Tịch Tích Chi: “ phải xem xét phần tình cảm.”

      Loại người như Ngô Kiến Phong chỉ có lúc lợi ích của mình bị động tới mới dám có gan đứng ra.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :