1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27:

      Ngày mới vừa lên, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào điện, bao lâu sau, cung nữ thái giám trong điện Bàn Long bắt đầu bận rộn. đám người hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo, số người múc nước vắt khăn lau mặt cho , sau đó còn có nhóm người liên tục bưng thức ăn lên, rất bận rộn.

      Ngày nào cảnh tượng này cũng trình diễn ở đây. Bởi vì An Hoằng Hàn phải vào triều sớm nên đương nhiên đám cung nữ thái giám phải thức dậy sớm hơn.

      Tịch Tích Chi thò cái đầu ra khỏi chăn, thầm thở dài, thân phận địa vị chênh lệch luôn quyết định số phận của rất nhiều người. Nàng khẽ thở dài, cảm thấy mình trở nên đa sầu đa cảm. Nàng vỗ mạnh lên cái đầu của mình, xua những ý nghĩ kia .

      Tuy cái tai đầu biến mất nhưng cái đuôi sau mông vẫn còn.

      Nhưng thứ gì cũng có quá trình, nếu tai có thể biến mất chắc chắn cái đuôi cũng biến mất thấy đâu trong tương lai xa.

      Tịch Tích Chi cảm thấy nản lòng chút nào, cái đuôi lông xù run lên trong chăn, sau đó rụt vào trong quần áo, uy phong lãm lẫm ra.

      Khi nàng ra khỏi noãn trướng màu vàng, cung nữ thái giám vừa bận rộn đều dừng hành động trong tay lại, rất nhiều người ngạc nhiên tới mức ngậm được miệng.

      Trước kia mỗi lúc Tịch Tích Chi chui ra khỏi chăn đều che khăn đầu cho nên khi nàng che miếng khăn đen rồi ra, thân trước mặt rất nhiều người tất cả mọi người đều bị dáng vẻ đáng đến mức chết người của nàng giết chết trong nháy mắt.

      Lúc trước thấy khuôn mặt phúng phính của tiểu nương thấy vô cùng đáng . Bây giờ lại thêm mái tóc màu trắng bạc càng khiến nàng như mộng ảo. Nhưng nếu phải người này chân chân đứng trước mặt bọn họ nhất định họ cho rằng mình xuất ảo giác.

      Nàng bị mọi người nhìn chằm chằm tới mức xấu hổ, bước nhanh về phía An Hoằng Hàn, kéo bàn tay to của qua, trốn sau lưng .

      Khoảnh khắc nàng chui ra khỏi chăn cũng chuẩn bị đón nhận ánh mắt khác thường của mọi người. Nhưng ngờ ánh mắt họ lại quá nóng bỏng khiến nàng dám ngẩng đầu nhìn.

      Biết tiểu hài tử dễ xấu hổ, An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng : "Làm xong việc rồi? Tất cả thất thần cái gì? cần mạng trẫm có thể tiễn các ngươi đoạn."

      Cung nữ thái giáo hoàn hồi lại từ trong khiếp sợ, bị dọa sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ ngừng.

      An Hoằng Hàn chỉ hừ lạnh tiếng, giọng điệu lên xuống, "Còn mau hầu hạ trẫm thay quần áo? Làm trễ chuyện lâm triều trẫm chém đầu các ngươi."

      Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ân nhifnt hấy toàn bộ diện mạo của Tịch Tích Chi, hơi há miệng ra rồi từ từ khép lại. biết vì sao cảm thấy như từng quen tiểu hài tử này. Đặc biệt là mái tóc bạc khiến người ta liên tưởng tới con chồn Phượng Vân mất tích.

      Chỉ cần là thuộc hạ của An Hoằng Hàn, hiệu suất làm việc đều vô cùng cao. và Tịch Tích Chi ngồi ghế dùng bữa, ngoài điện Bàn Long truyền tới tiếng 'Nguyên Thái úy cầu kiến'.

      Trước kia Tịch Tích Chi chưa từng nghe về nhân vật như thế, chớp chớp mắt, nhìn về phía oài cửa. Chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi mặc triều phục sải bước vào điện. Mặt thiên hướng nho nhã nhưng bước lại vô cùng phóng khoáng. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau xuất người khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn chút nào.

      Tuổi chừng hai mươi ba, bộ dạng rất tuấn tú. Tuy bì kịp loại hoa mỹ như Đông Phương Vưu Dục nhưng chắc chắn có thể được ca ngoại là tuấn tú lịch .

      "Vi thần tham kiến bệ hạ."
      Lúc cúi chào chỉ hơi khom người, chuyện giống mấy thần tử già nua ra vẻ nho nhã mà lại mang theo chút cà lơ phất phơ.

      “Bình thân.” An Hoằng Hàn đặt ánh mắt lên người , “Nguyên Húy, làm xong chuyện rồi?”

      Nguyễn Húy cũng là nhân vật lợi hại. Chỉ bằng vào năng lực của mình mà còn trẻ như vậy có thể ngồi lên vị trí Thái úy.

      “Hồi bệ hạ, vi thần phái người thăm dò suốt đêm, tìm được manh mối. Nghe thám tử báo lại, gần đây Phạm đại nhân thường xuyên thư từ với bên Cưu quốc. Vi thần tìm được thứ này trong nhà ông ta.” Nguyên Húy lấy ra mấy lá thư từ trong tay áo bào, đưa cho Lâm Ân.

      Ánh mắt chạm tới nữ hài tử bên cạnh An Hoằng Hàn, thấy mái tóc trắng bạc của nàng lóe lên, dường như rất giật mình.

      Lâm Ân nhận lấy thư, sau đó đưa cho An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn mở phong thư ra, rút giấy viết thư, quét mắt, “Quả nhiên ngoài dự đoán của trẫm. Phạm Nghi tìm được con đường vận chuyển con chồn Phượng Vân từ Cưu quốc qua đây . Ông ta cũng có đủ lòng.”

      Cho nên vì tốt cho ông ta, ngại mua con chồn Phượng Vân từ Cưu quốc xa xôi qua đây.

      Tịch Tích Chi lẳng lặng nghe, dò hỏi: “Vậy Cưu quốc còn chồn Phượng Vân ?”

      Bởi vì xem xong thư rồi nên An Hoằng Hàn đáp rất khẳng định, “ có. Ít nhất từ sách thấy đời này chỉ có hai con chồn Phượng Vân. Ngoài con trẫm nuôi, con khác tặng cho Thái tử Luật Vân Quốc.”

      ra là như vậy. cảm thấy thất vọng, trong lòng Tịch Tích Chi rất bình tĩnh.

      Nguyên Húy vẫn luôn chú ý tới hành động giữa hai người, càng nhìn càng cảm thấy thái độ đối xử của bệ hạ với tiểu nương này rất khác. Trước kia cũng truyền ra tin bệ hạ cưng chiều vị công chúa nào nhưng còn chưa tới mức này.

      Ánh mắt Nguyên Húy càng thêm che giấu, cứ nhìn thẳng hai người như vậy.

      An Hoằng Hàn quay sang, vẫn lạnh lùng nhìn .

      Ánh mắt lạnh thấu xương băng hàn khiến người ta kiềm được mà rùng mình. Nguyên Húy giả vờ ho khan hai tiếng, thu hồi tầm mắt. tự nhủ chẳng phải ta chỉ nhìn vài lần thôi à? Sao lại tới mức dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn ta chằm chằm vậy?

      “Lâm Ân, cầm thư này tới thiên lao, báo cho bọn biết giữa trưa hôm nay lấy tội khi quân xử trảm Phạm Nghi.” An Hoằng Hàn lạnh lùng , giọng có chút tình cảm, tỏa ra khí lạnh như hàn băng.

      “Ngươi cũng lui ra .” Thấy Nguyên Húy còn đứng đó, An Hoằng Hàn mở miệng đuổi .

      Đừng tưởng rằng An Hoằng Hàn chú ý tới. Ánh mắt Nguyên Húy vẫn nhìn tiểu nương bên cạnh chằm chằm. Khác người nhất định thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Nhưng người khác dòm ngó thứ thuộc về mình luôn khiến An Hoằng Hàn cảm thấy trong lòng khó chịu.

      An Hoằng Hàn giơ tay lên ôm chặt lấy Tịch Tích Chi uống cháo, suýt chút nữa thìa cháo vẩy ra ngoài, “Huynh làm gì vậy? Ta còn dùng bữa, để ta xuống, tự ta ngồi.”

      Trước kia chỉ là con chồn , bị người ta ôm ôm ấp ấp thôi . ngờ biến thành hình người mà ma chưởng của vẫn thu về. Tịch Tích Chi buông thìa, dùng ngón tay cạy tay An Hoằng Hàn ra. Nhưng sức tay rất lớn, ôm buông tay, mặc cho nàng nắn bóp cấu cũng đều động đậy. Kết quả là, bao lâu sau, tiểu hài tử nào đó liền hừ hừ hai tiếng thỏa hiệp.

      “Ăn xong rồi theo trẫm .”

      Não Tịch Tích Chi còn chưa phản ứng kịp, đần độn u mê mà hỏi: “ đâu?”

      “Đương nhiên là vào triều sớm.” An Hoằng Hàn lơ đễnh, dường như những lời này là điều bình thường, ai cũng nên biết.

      chỉ Tịch Tích Chi mà những cung nữ thái giám ở đây cũng đều giật mình, trừng to mắt. Ở thời đại này tuy nữ tử phải là vật phụ thuộc vào nam tử nhưng vẫn có địa vị để lâm triều. Những lời này của An Hoằng Hàn quả thực khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Rốt cuộc bệ hạ đặt tiểu nương này ở vị trí nào mà lại để nàng lâm triều theo?

      Lâm triều là thời gian bàn bạc việc quan trọng của quốc gia. Những người có nhiệm vụ đều được vào. Mà tiểu nương thân phận ràng này lại được An Hoằng Hàn cho phép vào triều sớm! Nàng lấy thân phận gì để tham gia lâm triều?

      Tịch Tích Chi cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, khe khẽ kéo kéo áo bào của An Hoằng Hàn, “Ta .”

      Nếu vào triều sớm tồn tại của Tịch Tích Chi liền phơi bày trước mặt mọi người. Phi tần của An Hoằng Hàn đủ đáng sợ, lại còn thêm đại thần triều đình, Tịch Tích Chi có xúc động muốn đập đầu vào tường.

      Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng khí coi, hề thương lượng đường sống. Nếu Tịch Tích Chi theo đương nhiên tuyên bố ràng với mọi người… Người này là của , nếu có người dám dòm ngó cũng đừng trách trở mặt vô tình.

      Tịch Tích Chi nào có nghĩ nhiều như An Hoằng Hàn, chỉ biết rằng đây là đẩy nàng lên lưỡi kiếm mà thôi.

      Nàng lắc đầu, mặc kệ dù cũng chịu .

      An Hoằng Hàn sốt ruột, chỉ thản nhiên : “Nàng cũng được, sau này đừng nghĩ tới chuyện ăn cá Phượng Kim Lân nữa.”

      Làm lỗ tai con chồn chỉ biết có ăn run lên. Nàng nghiện mùi vị cá Phượng Kim Lân, cho nàng ăn cá đó chính là muốn mạng của nàng.

      Lập tức nàng đổi sắc mặt, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, đung đưa cánh tay An Hoằng Hàn, “Ta !”

      vậy từ đầu cần phải lãng phí nhiều miệng lưỡi như vậy của trẫm rồi.” An Hoằng Hàn cuốn lọn tóc trắng của tiểu nương lên chơi, khẽ xoắn vái cái.

      Trong lòng Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nếu phải người nào đó biết xấu hổ mà dùng cá Phượng Kim Lân để uy hiếp nàng ngoan ngoãn vào khuôn khổ à? Có lẽ tật xấu tham ăn cũng là vị sư phụ kia lây cho nàng. Nhìn nàng bây giờ xem! Khẩu bị hoàn toàn bị vị đế vương nào đó nắm rất chắc.

      Như An Hoằng Hàn mong muốn, Tịch Tích Chi theo vào triều sớm.

      Khi Tịch Tích Chi với mái tóc trắng bạc xuất , tất cả mọi người vô cùng chấn động. Bọn họ từng gặp rất nhiều người tóc bạc nhưng chưa từng thấy loại thuần túy như Tịch Tích Chi. Mái tóc trắng tinh lẫn chút tạp chất.

      Dáng vẻ của nàng tựa như tinh linh rơi xuống phàm trần. đôi mắt trong veo ngây thơ hiểu đời. Khuôn mặt phúng phính vui vẻ, mịn màng tới mức khiến người ta nhịn được muốn nhéo cái.

      An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi, lên ghế Kim Long.

      Cho tới khi An Hoằng Hàn ôm hài tử như tinh linh kia ngồi xuống mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Bệ hạ vậy mà lại ngồi chung long ỷ với tiểu nương kia?! Đây là cảnh tượng khiến người ta khó tin cỡ nào.

      Ngai vàng có nghĩa là quyền lực và địa vị cao nhất, bình thường đều chỉ có đế vương mới có thể ngồi. Mà hôm nay An Hoằng Hàn lãnh huyết vô tình tàn nhẫn hung ác độc ác lại ôm tiểu nương ngồi đó?

      Nhìn chúng đại thần thốt nên lời, An Hoằng Hàn đánh tan yên lặng đầu tiên, “Chẳng lẽ hôm nay lại có chuyện bẩm tấu?”

      Nào có ai dám phản bác quyết định của An Hoằng Hàn? Dù các đại thần thấy hai người ngồi chung long ỷ cũng ai dám đứng ra chữ ‘’.

      Trong lòng Tịch Tích Chi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đôi mắt lấp lánh nhìn phía dưới chăm chú, dám buông lỏng chút nào.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      "Thần có chuyện bẩm tấu."

      giọng quen thuộc truyền vào tai Tịch Tích Chi.

      Nàng thò cái đầu ra từ trong lòng An Hoằng Hàn nhìn ngó, lập tức nhìn thấy Nguyên Húy đứng bước ra cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

      "Có chuyện gì bẩm tấu?" An Hoằng Hàn thấy tiểu nhân nhi trong lòng nhìn phía dưới chằm chằm chớp mắt, giơ tay lên nhéo vào đùi nàng.

      Chỉ dùng ba phần sức lực nhưng đau đớn rất này đủ để cảnh cáo tiểu hài tử biết trời cao đất rộng.

      Tịch Tích Chi thò tay định đập bàn tay to của An Hoằng Hàn nhưng đối phương nhận ra ý của nàng từ lâu, tay kia nắm chặt hai tay nàng cho nàng có chút sức chống lại nào.

      Động tác của hai người long ỷ bị những người khác nhìn thấy. Người nhìn thấy duy nhất chính là đại tổng quản Lâm Ân. Có điều với tính tình cẩn thận của Lâm Ân, cho dù có người cầm đao đặt cổ chắc cũng dám mở miệng ra.

      Hai tay Nguyên Húy chắp vào nhau, "Bẩm bệ hạ, chưa đầy hai ngày nữa chính là lễ săn ba năm lần. Có triệu tập đại thần tam phẩm trở lên núi Du Vân săn ?"

      Mắt thấy ngày cũng sắp tới mà quần thần có chút động tĩnh nào cho nên lúc này Nguyên Húy mới ra vấn đề này.

      Rất nhiều đại thần cũng phụ họa, "Đây chính là quy củ tổ tiên định, đương nhiên thể quên."

      "Đúng vậy. Ba năm trước là Ngô tướng quân giành thắng lợi đó. Hình như lần đó đánh được con mãnh hổ."

      "Lễ săn cũng là lúc giải trí, cũng có thể cho chúng ta biết chút về võ nghệ của võ quan, đương nhiên là chuyện tốt."

      Rất nhiều đại thần lập tức bắt đầu bàn bạc về vấn đề Nguyên Húy đưa ra.

      Tịch Tích Chi lắng tai nghe, hồi ngó ngó bên này, lát lại ngó ngó bên kia. Tóm lại nghe thấy tiếng bàn tán hết sức phấn chấn của mọi người, có thế nào nàng cũng cao hứng nổi. săn với loài người mà là vô cùng bình thường. Bởi vì vốn các loại thịt bọn họ ăn đều là cắt từ người động vật ra. Nàng cũng thích ăn thịt nhưng phải tự tay giết con vật nàng lại làm được.

      Cá...Là trường hợp ngoại lệ. Bởi vì nàng thích ăn nhất là thịt cá. Bây giờ lại càng thêm thể quên được mùi vị cá Phượng Kim Lân.

      "Thần khẩn cầu giao chuyện săn ở Du Vân Sơn cho vi thần, nhất định vi thần làm thỏa đáng." Nguyên Húy vô cùng tự tin, vẻ mặt hào hứng.

      An Hoằng Hàn suy nghĩ lát, sau đó gật đầu, : "Trẫm tin năng lực làm việc của Nguyên ái khanh. Tuy lễ săn mỗi ba năm đều có nhưng trẫm vẫn hy vọng ngươi có thể làm vài trò mới, thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng ngán. Nguyên ái khanh, ngươi hiểu chứ?"

      Dường như trong lời An Hoằng Hàn có ý gì đó, mỗi câu đều nhắc nhở Nguyên Húy.

      Nhưng góc độ suy nghĩ của mỗi người khác nhau, lực chú ý của Tịch Tích Chi tập trung hết ở nửa câu sau. Thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì cũng ngán? Ý là chừng ngày nào đó An HOằng Hàn chán ghét nàng?

      Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo như nước, nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm như muốn nhìn ra nguyên nhân.

      Ban đầu hiểu ánh mắt nàng như thế là thể điều gì. Sau này nhớ lại lời của mình hiểu ra, xoa xoa trán nàng, “Đừng suy nghĩ nhiều. phải trẫm với nàng. Người duy nhất khiến trẫm cảm thấy chán ghét thế giới này chính là nàng.”

      Lời này của cũng phải là giả, chỉ đơn giản ra từ con tim.

      Khi những lời này vừa ra khỏi miệng Tịch Tích Chi ngẩn người, hơi xác định mà nhìn . cũng phải người giỏi thể tình cảm của mình nên khi ra những lời tuyệt vời này khiến nàng cảm thấy thể tin được.

      Nhưng chỉ cần thế chắc chắn là làm được. Theo ý , nhất định vứt bỏ mình, để mình làm con chồn nhà để về.

      Bất tri bất giác, Tịch Tích Chi coi An Hoằng Hàn như người nhà mình từ lâu, coi hoàng cung như nhà mình. Tuy cái nhà này có rất nhiều thứ khiến người ta đau đầu nhưng chỉ cần người đó ở đâu đó chính là nhà.

      “Vi thần tuân chỉ.”

      Phía dưới tryền tới tiếng Nguyên Húy, gọi hai người hồi thần.

      An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn các vị đại thần, câu, còn có chuyện gì bẩm tấu?

      Sau đó lại bàn bạc vài chuyện nhưng Tịch Tích Chi nghe lọt. Bởi vì trong đầu nàng toàn nghĩ tới lễ săn. Cũng phải mong đợi lễ săn tới mà là nàng hơi thông cảm cho động vật trong núi Du Vân.

      Kể từ khi chuyển kiếp thành động vật, lập trường của Tịch Tích Chi liền chuyển tới chỗ bọn chúng. Nghe có người muốn lùng giết đồng loại của mình đương nhiên trong lòng khó chịu.

      “Bãi triều…” Tiếng the thé của thái giám quanh quẩn trong đại điện.

      An Hoằng Hàn ôm vai tiểu hài tử, đứng lên, rời từ con đường bên cạnh long ỷ, lúc Tịch Tích Chi còn là chồn cũng lên triều sớm với An Hoằng Hàn nên vô cùng quen thuộc con đường này.

      Sau đó hai người tới ngự thư phòng, An Hoằng Hàn chấp bút phê duyệt tấu chương còn Tịch Tích Chi ở bên cạnh mài mực cho .

      “Sau này ta có thể ?” biết qua bao lâu, Tịch Tích Chi bỗng câu.

      Đầu tiên là An Hoằng Hàn phản ứng kịp, sau này nghĩ ra, lập tức : “Nàng cảm thấy thế nào? Trẫm .”

      Tịch Tích Chi ấp a ấp úng, cắn chặt môi, để nàng nhìn động vật bị săn giết chắc chắn làm được cho nên định tốt hơn.

      “Ta muốn .” Tịch Tích Chi cầu của mình lần nữa.

      Bút lông trong tay An Hoằng Hàn dừng lại, chỉ hỏi: “Vì sao?”

      Hai chữ này lộ ra tâm trạng của . Mắt nhìn nàng chăm chú. Loại cảm giác áp bách cường đại khiến người ta hít thở được.

      Tịch Tích Chi hít sâu, nặn ra câu: “Chính là muốn .”

      “Hôm nay nàng rất nhiều lần ‘ muốn ’, nàng cho rằng trẫm bằng lòng à? Trẫm cũng , bất cứ chuyện gì cũng có trẫm ở đây, nàng đừng lo.” Dường như muốn cho Tịch Tích Chi yên tâm, giơ tay lên vỗ vỗ tiểu hài tử, khiến người ta bớt buồn.

      Nhưng Tịch Tích Chi thả lỏng lòng được, tự nhủ, là huynh muốn ta . Tới lúc đó chọc phải tai vạ gì huynh nhất định phải gánh!

      Thấy mực ở ngòi bút nhạt , An Hoằng Hàn chấm chút trong nghiên, : “Qua nhiều ngày như vậy, bản lãnh mài mực của nàng lại tinh tiến rồi.”

      Tịch Tích Chi tức tới mức nghiến răng. Còn phải là bị người nào đó bắt mài mực? Trước kia, khi nào nàng làm tên sai vặt, hầu hạ bên cạnh người khác, là người mài mực chứ?

      Nàng nhìn về phía đầu sỏ gây tội, còn đối phương lại vô cùng nghiêm túc giải quyết chính vụ.

      Chẳng lẽ trời sinh mệnh nàng là bị chèn ép?

      Nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi tức giận, cắn cắn đầu ngón tay.

      Mà dáng vẻ mềm mại đáng này lập tức khiến cung nữ thái giám trong ngự thư phòng thấy mà tâm thần động đậy, ca thán rằng tiểu nương này đáng .

      Hoạt động trong lễ săn chủ yếu là võ quan tham dự, còn đa số quan văn đều là vào giúp vui mà thôi. Bởi vì lễ săn sắp bắt đầu nên các võ quan đều bày thế trận chờ quân địch. Hai ngày này càng chăm chỉ tập luyện thuật cưỡi ngựa và bắn tên, mong vào ngày lễ săn giành được phần thưởng tốt.

      Người thắng cuối cùng trong trận săn này vẫn được phần thưởng như cũ. Mà phần thưởng này chính là lời hứa của bệ hạ. Chỉ cần là gây hại tới gốc rễ quốc gia mọi người có thể tùy ý lên cầu.

      lời hứa của đế vương là quý giá cỡ nào? Đương nhiên mọi người đều nghĩ hết cách để giành giật.

      Lần lễ săn này gặp được thời tiết tốt hiếm có. Tịch Tích Chi dùng mu bàn tay che ánh nắng mặt trời ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh.

      Đại thần và nữ quyền đứng đầy xung quanh. Hàng ngũ bọn họ rất ngay ngắn, chia ra làm hai nhóm đứng bên đường.

      Ở giữa là chiếc xe ngựa màu vàng kim hoa lệ, bề ngoài được chế tạo vô cùng tinh xảo. lá cờ thêu Bàn Long đại diện cho thân phận của chủ nhân chiếc xe.

      Tịch Tích Chi vừa lên tới bên ngoài ánh mắt bị chiếc xe ngựa này hấp dẫn.

      Hai con ngựa trắng đá đá vó, mũi thở phì phò, phun ra từng vòng sương trắng.

      Đây chắc là ngựa tốt hạng nhất! Tịch Tích Chi nhìn xe ngựa, lại nhìn ngựa. Lần xuất cung này phô trương lãng phí, chênh lệch với hai lần trước khá xa. Từ khía cạnh này cũng có thể nhìn ra coi trọng của Phong Trạch quốc với lễ săn.

      An Hoằng Hàn qua đám người, kéo tay Tịch Tích Chi, cùng ngồi lên xe ngựa.

      “Xuất phát.” ra lệnh, xe ngựa từ từ mà .

      Võ quan cưỡi ngựa hai bên, quan văn ngồi xe ngựa theo sau.

      Toàn bộ đội ngũ vô cùng có thứ tự. Tịch Tích Chi xốc màn xe lên, luôn nhìn ra phía ngoài.

      Bọn họ thẳng ra ngoại ô, dừng lại chút nào đường.

      Phong cảnh ngoại thành khác xa nội thành Hoàng Đô. Bên ngoài gần như đều là núi liền núi, màu xanh ngắt phủ kín gian. Tịch Tích Chi nhìn khoảng rừng xanh ngắt, lập tức nhớ tới cuộc sống cư với sư phụ trước kia….

      Suy nghĩ từ từ bay xa, nàng hơi nhớ nhung lão gia hỏa hành hạ nàng tu luyện mỗi ngày.

      biết đợi tới ngày nàng lên trời có còn cơ hội có thể gặp sư phụ đó ? Có lẽ cơ hội rất mong manh nhỉ?

      Nhận ra Tịch Tích Chi thất thần, An Hoằng Hàn xoay mặt nàng, “Nàng nghĩ gì?”

      Vừa rồi nàng khiến người ta có cảm giác như giữa và nàng có tầng sa mỏng ràng cách gang tấc lại như thể nàng sắp biến mất…

      Điều An Hoằng Hàn thể chấp nhận nhất là có ngày nàng rời . Thấy vẻ mặt nàng như vậy, chuông báo động trong lòng kêu vang.

      “Ta…” Nhớ sư phụ.

      Tịch Tích Chi ra, lấy im lặng chống lại An Hoằng Hàn.

      “Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, hiểu chưa?” Lời như thể cảnh cáo được ra từ miệng . Giả dụ nàng có can đảm dám rời khỏi thể bảo đảm làm ra chuyện gì.

      Nàng sửng sốt hồi, cắn chặt răng, dám trả lời vấn đề trực tiếp.

      Khi tu luyện thành, chút nghi ngờ nào rằng nàng chọn lên trời. Bởi vì lên trời là cách duy nhất để có thể trở về thế giới trước kia. Tuy nàng sống ở thế giới này nhiều tháng nhưng cho cùng vẫn là người từ bên ngoài tới.

      Có câu tục ngữ là “là rụng về cội”, vốn Tịch Tích Chi ở nơi này, sao có thể rời được?

      Nàng im lặng lâu như vậy khiến tâm trạng giảm xuống, giọng ghen tỵ lạnh như băng đến thấu xương, “Trả lời trẫm.”

      Rất ít khi dùng giọng điệu này chuyện với nàng, nên khi nàng nghe thấy câu này kìm chế được mà run lên.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29:

      "Ta..." Tịch Tích Chi ấp úng, từ đầu tới cuối nổi câu kia. Ngay cả nàng cũng vì sao mình dám cho An Hoằng Hàn...Sớm muộn gì mình cũng rời .

      Sắc mặt An Hoằng hàn trầm tới đáng sợ. Tịch Tích Chi trốn tránh vấn đề khiến lờ mờ đoán ra được gì đó.

      "Cho nàng cơ hội cuối cùng. mau, nếu nhất định trẫm khiến nàng hối hận kịp." An Hoằng Hàn híp đôi mắt lạnh, vô cùng lạnh giá mà quan sát Tịch Tích Chi. Thứ gì muốn lấy được, từ trước tới nay có thứ nào có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay . Cho nên Tịch Tích Chi cũng thế. Ví dụ như nàng dám chạy trốn chắc chắn có cách để giữ người nàng lại cạnh mình. Có điều cách thức khiến tất cả mọi người đều vui.

      Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức lông tơ cả người dựng lên, "Ta... rời ."

      Ít nhất tạm thời ta rời .

      Tịch Tích Chi lặng lẽ thầm trong lòng, dám cho An Hoằng Hàn biết. Nhìn sắc mặt , nàng dám thề rằng nếu mình là phải những ngày sau đó chắc chắn khó sống.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn dịu chút nhưng phần băng hàn này vẫn xua được, "Nhớ kỹ lời nàng . Khế ước bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ trẫm, dù muốn cũng phải xem trẫm có đồng ý hay ."

      Nghĩ tới khế ước bán thân, đương nhiên Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nàng thầm , chờ về điện Bàn Long, nhất định phải tìm khế ước bán thân, lén xé , xem sau này An hoằng Hàn uy hiếp nàng thế nào.

      Nhìn ra lòng Tịch Tích Chi hề phục, An Hoằng Hàn nhíu mày tiếp: "Có còn nhớ mấy chữ dạy nàng biết bữa trước ?"

      Lòng Tịch Tích Chi lộp bộp. An Hoằng Hàn chuyện này nàng sắp quên mất. Hai ngày này nàng toàn nghĩ tới chuyện lễ săn cho nên căn bản đặt tâm tư lên chuyện biết đọc biết viết. Bảng chữ mẫu sớm bị nàng ném ra sau đầu rồi.

      "Xem ra là ." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài , dọa nàng sợ tới mức trái tim bé đập thình thịch.

      So với phu tử của viện Thái phó, cách giáo dục của An Hoằng Hàn vô cùng nghiêm khắc. Dưới mí mắt mà dám lười biếng vậy chắc chắn là bị phạt. Lần trước Tịch Tích Chi bị phạt đứng buổi trưa, đứng tới mức hai cái chân của nàng run rẩy.

      Sợ lại phạt nữa, nàng quyết định đánh đòn phủ đầu, ôm cánh tay đong đưa, cái đuôi giấu trong váy cũng từ từ lộ ra, lung lay kịch liệt giữa trung. Bộ dáng ngốc nghếch đáng mềm mại này hơi giống với chó con lắc đầu vẫy đuôi, muốn đòi thứ mình thích từ chủ nhân.

      An Hoằng Hàn bất vi sở động, "Mới thế mà muốn lấy lòng trẫm? Tự nàng tính , nàng bắt đầu biết chữ được mấy ngày hả? Mà mấy ngày này nàng lại chỉ học được 308 chữ cái. Tiến độ như vậy mà cảm thấy xấu hổ à?"

      Mặt Tịch Tích Chi lên hai đóa mây đỏ, trong lòng toát ra chút xấu hổ. Nàng tự nhủ mình cũng dùng tâm tư học, có điều chữ phồn thể quá mức phức tạp. Hơn nữa nét bút trong chữ cũng đặc biệt nhiều. chỉ phải biết chữ mà còn phải viết chữ. Lần nào học vài chữ, bình thường cũng lãng phí hết năm sáu tờ giấy Tuyên Thành, tay cầm bút càng đau đớn nhức mỏi tới khó chịu.

      "Sau khi trở về chắc chắn ta học tốt." Tịch Tích Chi cam đoan cực kỳ trịnh trọng.

      An Hoằng Hàn nhíu mày bất mãn, "Còn phải đợi sau khi trở về?"

      Tịch Tích Chi cắn chặt răng, biết nên bù đắp lỗi lầm như thế nào.

      “Lần này huynh muốn phạt thế nào?” Nàng chớp chớp mắt, “Có thể đừng phạt đứng ? Đấm tay bóp chân được ?”

      An Hoằng Hàn từ từ lắc đầu, hình như hứng thú với chuyện đấm tay bóp chân, dáng vẻ vân đạm phong khinh khiến người ta gấp tới mức phát điên.

      “Chúng ta cần phải sửa lại cách trừng phạt.” thích đòi phúc lợi cho mình nhất. Lần trừng phạt Tịch Tích Chi trước, thấy lúc nàng bộ cũng hơi xong, trong lòng mình cũng chịu nổi. Cho nên đương nhiên lần này phải đổi cách khác, “Hễ là lúc nàng học đọc học viết đạt tiêu chuẩn, nhất định phải hôn trẫm, hiểu ?”

      An Hoằng Hàn nắm cằm của Tịch Tích Chi, mắt nhìn nàng chằm chằm.

      Khuôn mặt nàng tròn trịa mang theo nét trẻ con, có hai cằm, xúc cảm lúc nắm vô cùng tốt. An Hoằng Hàn nhịn được mà vuốt ve qua lại, vô cùng thích nắn nóp khuôn mặt tiểu hài tử.

      Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay coi mặt nàng như bột mì mà tùy tiện nắn bóp kia, lòng oán hận mắng, sao thích dùng cách hôn để trừng phạt như vậy? Trước kia cũng biết hôn bao nhiêu lần, nàng từ từ thành thói quen. Nàng xấu hổ chút nào, tiến tới trước mặt An Hoằng Hàn, hôn cái lên mặt .

      Đôi môi phấn nộn dán sát vào khuôn mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.

      Khóe môi nhếch lên thành nụ cười. Xem ra khả năng tiếp thu của hài tử này tệ. Trước kia mỗi lần kêu nàng hôn mình đều đỏ mặt, mà bây giờ mí mắt cũng chớp cái.

      “Lần này tạm tha nàng. Sau khi trở về nhất định phải học hết bảng chữ mẫu. Trẫm kiểm tra bài tập của nàng, đừng nghĩ tới chuyện lười biếng.” ra lời cảnh cáo cuối cùng, An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, để nàng ngồi trong lòng mình.

      Xe ngựa từ từ về phía trước, cảnh tượng hai bên rất náo nhiệt.

      Cách lúc Tịch Tích Chi lại vén rèm xe nhìn ra ngoài. Suốt ngày sống trong hoàng cung, ngày nào cũng nhìn thấy tường cao ngói lưu ly, khi ra ngoài nhìn thấy phong cảnh tự nhiên tâm trạng nàng cũng dần trở nên thoải mái.

      Hít sâu mấy hơi, bộ dạng nàng say mê.

      Núi Du Vân cách ngoại thành xa, là chỗ săn thuộc về hoàng thất chỉ có hoàng tộc mới được hưởng thụ. Chỗ này chính là nơi tổ chức lễ săn của các triều đại, chỉ có hoàng tộc mới được săn giết động vật trong núi. Mỗi khi các loài thú trong núi giảm , hoặc là chủng loại giảm , hoàng gia cũng bắt động vật từ chỗ khác tới, sau đó đưa vào.

      Cho nên nếu ngọn núi nào có nhiều loài động vật nhất phải là núi Du Vân là đúng.

      Hễ là động vật đều có dã tính, đặc biệt là núi Du Vân, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm.

      Xe ngựa thẳng tới chân núi, chạy lên sườn núi. lên nữa thuộc về phạm vi săn bắn.

      tòa thành cung xây ở sườn núi, là điểm dừng chân được xây dựng để hoàng thất tới săn bắn nghỉ lại.

      Thái giám vén rèm xe lên. Tịch Tích Chi nhìn thấy cửa cung ở đối diện. Tuy bì kịp xa hoa ở hoàng cũng nhưng có thể xây hành cung lớn như vậy tại ngọn núi cao như thế, là chuyện hề dễ dàng, biết hao phí bao nhiêu nhân lực và tài lực.

      Vừa ra khỏi xe ngựa, An Hoằng Hàn ngay: “Bây giờ sắp tới giữa ngày, chờ ăn trưa xong chúng ta tiếp tục lên núi săn.”

      Đây phải là lần đầu tiên thâm gia săn bắn nên An Hoằng Hàn biểu vô cùng tùy ý, dường như căn bản coi chuyện này ra gì.

      Tịch Tích Chi khác hẳn. Chẳng những đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ săn bắn mà trong lòng còn có cái gai. Nàng thò đầu nhìn xung quanh, vừa hay thấy được mấy con sóc nhảy nhảy nhót nhót cạnh rừng cây.

      Chỉ nhìn vị trí địa lý của núi Du Vân, còn cả phong cảnh xung quanh cũng biết phong thủy chỗ này vô cùng tốt, nếu cũng thể sinh ra nhiều sinh linh như vậy.

      Nghĩ tới mục đích chuyến này của bọn họ, Tịch Tích Chi mặc niệm cho các loài động vật.

      Nếu nàng tới đây cũng đừng mong giết hại các sinh linh tiếp. Tịch Tích Chi lén nắm tay. Hôm nay nhất định nàng phải phá hoại lễ săn bắn. Dù sao An Hoằng Hàn từng bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều có ở đây.

      An Hoằng Hàn như thế nàng còn có thể sợ ai?

      Nàng bước vào hành cung với An Hoằng Hàn, trăm thái giám cung nữ cung kính chờ đợi từ lâu, đứng thẳng hai bên. Thấy An Hoằng Hàn bước vào, tất cả quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh bệ há giá lâm.”

      Giọng vô cùng vang dội, chấn động tới mức Tịch Tích Chi móc móc tai.

      Lần lễ săn bắn này chỉ có đại thần Phong Trạch quốc tới mà cả người ngoài là Đông Phương Vưu Dục cũng theo góp vui.

      Cung điện thiết yến mời khách giữa hành cung khá lớn, chỉ riêng chỗ ngồi có hơn trăm.

      Lâm Ân kêu mọi người vào, tận tâm tận trách duy trì trật tự.

      An Hoằng Hàn ngồi chỗ cao nhất. Vì muốn tách ra với Tịch Tích Chi cho nên cố ý phân phó nô tài đặt thêm cái bàn bên cạnh. Vì vậy trong hành cung xuất cảnh tượng như thế này. đài cao, hai cái bàn lớn đặt song song nhau. Nam tử tuấn lãnh khốc, mê đảo rất nhiều nữ tử. Mà tiểu nương xinh đẹp đáng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Đặc biệt là mái tóc trắng của Tịch Tích Chi, tựa như tuyết trắng tinh khiết khiến người ta dời mắt được.

      Nàng nào định chú ý tới ánh mắt của người khác? Lực chú ý của hai con mắt to sáng lấp lánh bị bánh ngọt bàn hấp dẫn từ lâu rồi.

      Người khác biết nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn hiểu? Thấy ánh mắt như con mèo tham ăn của nàng, cưng chiều : “Nàng muốn ăn ăn .”

      Ý là đừng mất tự nhiên.

      Tịch Tích Chi chờ câu này lâu. Làm gì ăn gì cũng có quy củ, bình thường vua nước còn động đũa ai dám giành trước bước?

      “Huynh ăn trước miếng .” Đơn giản là nàng chỉ suy nghĩ cho quyền lợi mới ra khỏi miệng câu như vậy. Nhưng người nghe lại nghĩ thế.

      Lần đầu tiên An Hoằng Hàn nghe lời như quan tâm ngẩn ra chốc lát, “Trẫm đói.”

      Tịch Tích Chi thầm rống, huynh đói bụng nhưng ta đói! Bụng sôi ùng ục ùng ục đây này. Khuôn mặt nàng lo lắng, nhìn , gần như cầu xin mà : “Huynh…. Huynh ăn miếng, hình như miếng thịt kia tệ lắm.”

      Tịch Tích Chi tùy tiện chỉ vào món ăn bàn, mong dẫn dắt thèm ăn của .

      Nhưng cũng thèm nhìn cái, “Tạm thời trẫm muốn ăn.”

      Lại là câu này. Tịch Tích Chi càng cảm thấy vô lực. Nàng tự nhủ, huynh muốn ăn cũng đừng liên lụy hơn trăm người bọn họ ăn theo. Nhìn An Hoằng Hàn mãi chịu động đũa, bụng nàng sôi òng ọc, cuối cùng giữ được thành trì đói bụng, cầm đũa, gặp miếng thịt trong đĩa, kề sát mặt , sau đó đưa miếng thịt tới trước mặt , “Ăn miếng .”

      Bụng lại kêu lên ùng ục, tiếng này vừa hay để An Hoằng Hàn nghe thấy.

      như có điều suy nghĩ, cúi đầu, nhìn bụng của Tịch Tích Chi, “ ra là vậy. Có điều nàng gấp gáp muốn đút cho trẫm ăn như vậy, vậy đương nhiên trẫm ngại thỏa mãn nàng.”

      Mở miệng ngậm lấy miếng thịt, nhai từ từ, chậm rãi nuốt, quý khí toàn thân tản ra.

      Thấy cuối cùng cũng ăn miếng, Tịch Tích Chi vừa định lui về ai ngờ phía sau truyền tới tiếng… Sau đó…

      Hai vai nàng run rẩy rồi run rẩy. Nàng còn chưa ăn được miếng nào đâu.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30:

      Giả vờ như nghe thấy, nàng bước tiếp, định về lại bàn vuông của mình, sau đó đặc biệt ăn nhiều thức ăn.

      "Tiếp tục." Hai chữ đơn giản mà nhạt nhẽo lại truyền vào tai nàng.

      đài cao chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi mà còn có mấy thái giám và cung nữ hầu hạ.

      Tầm mắt bọn họ chuyển từ bên bệ hạ sang người Tịch Tích Chi, thầm buồn bực. Lá gan Tịch nương này đúng là vô cùng lớn. Bệ hạ tới lần thứ hai mà còn vờ như nghe thấy.

      An Hoằng Hàn ung dung, dường như trong lòng sớm đoán được kết quả, "Trẫm lần cuối cùng...Tiếp tục."

      Tiếp tục...Tiếp tục...Huynh có tay à? Ăn bữa trưa còn cần người hầu hạ. Dù là hầu hạ nhân vật quan trọng, bên cạnh có nhiều cung nữ thái giám như vậy, sao lại cố tình muốn nàng gắp thức ăn? Nàng dẹp cái bụng kêu ùng ục, lòng thầm mắng to An Hoằng Hàn khinh người quá đáng. Bụng này còn chưa được lấp đầy, nào có tâm trạng mà đút đồ ăn cho người khác?

      Nhưng trong đầu lại có tiền đồ mà ra dáng vẻ An Hoằng Hàn nổi giận. Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu. Ai bảo nàng ăn của , ở của còn ngủ với ! nghe lời , chỉ sợ sau này mình cũng có đồ ăn, có chỗ ngủ.

      Từ từ dừng bước chân lại, nàng chầm chậm xoay người lại, tới bên cạnh lần nữa, ngồi xổm xuống.

      Khóe môi An Hoằng hàn ra nụ cười thực được mục đích, đưa tay nhéo mặt tiểu hài tử, "Măng tệ, gắp thêm miếng."

      Hành động thân mật coi ai ra gì của hai người rơi vào trong mắt tất cả đại thần phía dưới.

      Đồng tử thâm thúy của Đông Phương Vưu Dục lóe lóe, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ. Vốn cho là An Hoằng Hàn cưng chiều nữ hài này chẳng qua cũng vì thú vị mà thôi. Mà nhìn thái độ hôm nay dường như An Hoằng Hàn động chân tình, ít nhất tình cảm ai chen vào nổi giữa bọn họ khiến người khác hâm mộ.

      Tâm trạng các đại thần ngồi phía dưới mỗi người khác. Có người nghi ngờ thân phận của nữ hài này, có người lại thầm cảnh giác, còn có người là vô cùng ghen tỵ và ước ao.

      Thập tứ côn chúa và đám phi tần cũng đến hết, thấy cảnh tượng này trong lòng đủ loại cảm xúc.

      Vì chuyện cha Ninh phi bị xử trảm nên thân phận địa vị trong hậu cung bị rớt xuống ngàn trượng. triều đình ai có thể đứng ra chuyện, huồng hồ nàng lại được cưng chiều nên người trước đây nịnh hót nàng khắp nơi cũng từ từ xa cách nàng.

      Tịch Tích Chi vất vả cầm chặt hai chiếc đũa bạc, mỗi khi An Hoằng Hàn ra tên món ăn, nàng lập tức vẫy hai cái tay gắp.

      Mà An Hoằng Hàn như thể ăn tới nghiện, thay phiên kêu tên mỗi loại món ăn nhiều lần. Hai tay của nàng mỏi nhừ nhưng vẫn cắn chặt răng . Nàng thầm mắng ngừng. Vừa rồi còn đói bụng, nhìn bây giờ xem, ăn hết bao nhiêu đồ rồi!

      Bụng kêu òng ọc, bắp chân nàng cũng ngồi xổm tới mức hơi mệt, trán từ từ thấm ra từng giọt mồ hôi.

      An Hoằng Hàn thấy dường như tiểu hài tử khó chịu, vươn tay ray ôm nàng, để nàng ngồi vào lòng mình.

      "Trẫm no rồi."

      Nghe thấy ba chữ này, Tịch Tích Chi như thể nhìn thấy mặt trời ban mai, lòng lập tức tràn ngập ánh sáng, cũng quản vẫn còn ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, duỗi dài cái tay rảnh, kéo lấy đùi gà trong đĩa, đưa lên miệng gặm.

      Có lẽ là bởi vì làm chồn quen nên nàng cho rằng gặm đùi gà đương nhiên phải dùng tay cầm, càng thêm có hương vị.

      Nhưng tướng ăn có chút hình thượng nào của nàng trong mắt các đại thần khác liền lộ vẻ vô cùng có quy củ. Rất nhiều người nhìn lên dài cao đồng ý, cực thích tiểu hài tử làm ra hành động vô lễ như vậy.

      “Tiểu nương này có phép tắc. Nhìn cái tay bẩn thiểu, đầy dầu mỡ kìa. Bổn cung đoán rằng chắc chắn bệ hạ trách phạt nàng ta.”

      Cũng biết là vị phi tử nào . Tất cả mọi người đều biết bệ hạ thích sạch , độ coi trọng sạch trong môi trường xung quanh cũng phải bình thường. Nếu tiểu nương này dám ăn đồ trong lòng bệ hạ vậy nhất định thoát được số mạng bị trách phạt.

      Xung quanh đôi môi phấn nộn của Tịch Tích Chi dính đầy dầu mỡ.

      An Vân Y nhìn về phía nàng, lại nhớ lại bộ dạng lúc mình soi gương. Nàng biết bàn về diện mạo chắc chắn nàng bì kịp tiểu nương này. Nhưng … Ngay cả An Nhược Yên nàng cũng đẩy ngã được, chẳng lẽ còn sợ nữ hài tám tuổi à?

      Nàng giơ tay lên sờ sờ cây trâm búi tóc, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào. Chỉ cần có người kia giúp mình chắc chắn mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

      Kiểu dáng trâm cài tóc cực kỳ đẹp đẽ, đóa hoa mẫu đơn hoa lệ càng thêm giống đóa hoa nở rộ. Kể từ khi có giúp đỡ của nàng mới có thể có được những thứ trước kia có. Tất cả mọi thứ nằm trong tầm tay, nàng thể buông bỏ. Nàng chỉ cần cẩm y hoa phục mà còn cần chiều chuộng của hoàng huynh. Sao nàng có thể tặng cưng chiều cho tiểu nương chẳng liên quan gì?

      “Hãy chờ coi, nhất định bệ hạ chịu nổi tiểu hài tử bẩn thiểu đó.” Rất nhiều người khẽ bàn luận.

      Như là chứng minh cho suy đoán của bọn họ, khi An Hoằng Hàn giờ cánh tay dài lên ánh mắt tất cả mọi người đều hẹn mà cùng nhìn sang.

      Nhưng điều ngoài dự đoán của người ta là chỉ lạnh lùng tiếng: “Khăn.”

      Cung nữ ngẩn người rồi mới phản ứng được, nhanh chóng cầm cái khăn tay đưa cho An Hoằng Hàn.

      vươn tay nhận lấy khăn lụa, thấy Tịch Tích Chi gặm hết cái đùi gà giơ tay lên lau sạch khóe môi cho nàng.

      “Nàng sợ mất mặt à? Nhiều người nhìn vậy mà ngờ là ăn chẳng có tướng gì cả.” Giọng điệu của có tức giận mà lại tràn đầy trêu chọc.

      Tịch Tích Chi chớp mắt cái. Lúc đầu nàng hiểu, sau đó dư quang khóe mắt quét tới mọi người ngồi phía dưới mặt đỏ tới mức như bị lửa đốt. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên nàng và An Hoằng Hàn. Tầm mắt trần trụi che giấu khiến nàng hận tìm được cái lỗ để chui xuống.

      Đói bụng lâu, nàng vứt đỏ tất cả cách tự nhiên, ôm chặt đùi gà bắt đầu gặm.

      Trước khi là chồn nên có hình tượng mà gặm đùi gà, tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường mà quan sát nàng. Mà bây giờ giống lúc xưa, nàng biến thành người. Là người có rất nhiều điều bất đắc dĩ.

      Tịch Tích Chi kéo vạt áo An Hoằng Hàn, định che bóng dánh của mình, ít nhất để người khác nhìn thấy mặt mình.

      Nhận ra tiểu hài tử xấu hổ, An Hoằng Hàn cũng trêu chọc nàng nữa, “Các vị ái khanh ăn nhanh , chỉ có ăn uống đầy đủ lát nữa mới có hơi sức săn. Hiếm khi có ngày thời tiết tốt như hôm nay, nhất định mọi người phải nắm chặt cơ hội.”

      “Vi thần tuân chỉ.” Quần thần trăm miệng lời.

      Rất nhiều người vì thái độ khác biệt của bệ hạ với tiểu nương mà có cách nhìn khác nhau.

      Vẻ mặt An Vân Y khác thường, nhìn Tịch Tích Chi chằm chằm, mâu quang lóe lên ghen tỵ rồi biến mất.

      “Các ngươi có thể tra được thân phận của tiểu nương này ?” Đông Phương Vưu Dục khẽ với hai thị vệ sau lưng. Từ rất lâu trước đó ra lệnh hàn quân tra xét nhưng tới lúc này vẫn có chút tin tức nào.

      Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đông Phương Vưu Dục và những người khác là thích suy đoán mà thích dùng khả năng của mình để tìm hiểu chân tướng việc.

      Hai thị vệ này là trợ thử đắc lực mang tới từ Luật Vân quốc, làm việc cũng lợi hại hạng nhất.

      “Thuộc hạ thể tìm được chút tin tức nào, xin Thái tử điện hạ thứ tội.”

      Chẳng những Đông Phương Vưu Dục tức giận mà lại kẽ cười, “Cũng đúng, bệ hạ Phong Trạch cưng chiều nàng như vậy, sao có thể để lại chút tin tức nào cho người khác tra xét?”

      truy cứu thuộc hạ làm việc bất lực, Đông Phương Vưu Dục khoát tay ý bảo bọn họ khỏi phải truy xét nữa.

      Dù sao luôn có ngày biết tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.

      Đầu bếp trong hành cung kém hơn ngự trù cho nên món ăn cũng ngon như trong cung. Có thể những thức ăn này là cực kỳ ngon so với nhà dân chúng bình thường rồi.

      Tịch Tích Chi gặm đùi gà xong cảm thấy rất no, vỗ vỗ cái bụng no như cái trống, thỏa mãn mà ngã vào ngực An Hoằng Hàn, híp mắt đầy hưởng thụ.

      Dáng vẻ thảnh thơi này trở thành hành động mang tính dấu hiệu tiểu hài tử nào đó ăn xong.

      Mỗi khi An Hoằng Hàn nhìn thấy Tịch Tích Chi lộ ra vẻ mặt như vậy trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Vì tiểu hài tử là nuôi nên trong mắt , mỗi thứ của nàng đều tốt tới mức khó có thể bới móc.

      Sau khi bữa trưa kết thúc, An Hoằng Hàn sắp xếp mọi người lên núi tiếp.

      Ở giữa sườn núi xây cái cột gỗ nặng. Những cột gỗ này chính là đặc biệt được xây lên, cao chừng hai thước. Những cây cột này chỉ để đề phòng dã thú đỉnh núi thình lình chạy xuống mà còn có thể cảnh cáo mọi người rằng xa hơn bước vào khu vực nguy hiểm,

      Rất nhiều nữ quyến dừng bước. Phần lớn mọi người ở lại hành cung uống trà. Chỉ có vài nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh mới theo An Hoằng Hàn lên núi săn bắn.

      “Huynh cũng muốn ?” Nhìn thấy An Hoằng Hàn mặc kỵ trang màu lam, Tịch Tích Chi hơi cao hứng, .

      Người khác săn nàng có thể chấp nhận bởi vì nàng quen những người đó. Nhưng An Hoằng Hàn lại cho nàng cảm giác khác. Bởi vì nàng sớm coi người nhà.

      “Trẫm là chủ nhân nước, nàng nghĩ rằng trẫm có muốn ?” An Hoằng Hàn ngưng thần cau mày, xoa xoa trán Tịch Tích Chi.

      “Biết.” Tịch Tích Chi khẽ đáp, nhưng trong lòng nàng cũng ừ bừa. Nàng thầm nhủ các huynh muốn săn bán như vậy còn mình lại cố tình để bọn họ được như ý.

      “Có muốn theo ?” tin mình có khả năng bảo vệ nàng an toàn. Vả lại hôm nay có rất nhiều nữ quyến tới hành cung, để nàng ở chung chỗ với họ lo xảy ra chuyện.

      Tịch Tích Chi chớp chớp mắt, giả vờ ngáp hai cái, bộ dáng rất mệt mỏi, “ , ta muốn ngủ. Hành cung có giường chứ?”

      Dứt lời cũng thông qua đồng ý của về.

      Trong mắt An Hoằng Hàn lóe lên ý cười, nhưng ngăn cản, xoay người, : “Những người khác theo trẫm lên núi.”

      Lần lễ săn bắn, đại ca của Ngô Kiến Phong – Ngô Lăng Dần cũng tới. Chính là là người đoạt giải quán quân lần lễ săn bắn trước cho nên lúc này mặc bộ kỵ trang màu đen, toàn thân hiên ngang. khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng khôi ngô mạnh mẽ, vóc người còn cường tráng hơn Ngô Kiến Phong chút.

      Thấy đội ngũ từ từ xa, Tịch Tích Chi từ từ xoay người, liếc nhìn An Hoằng Hàn cưỡi ngựa phía trước.
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31:

      Tịch Tích Chi cũng định về hành cung ngủ . Nàng thẳng với các nữ quyến, trong đầu suy nghĩ cách thoát thân. Nhưng biết vì sao đám nữ nhân Thập tứ công chúa và Ninh phi luôn chuyển mắt sang phía nàng, cho nàng có chút cơ hội nào.

      An Vân Y chủ động nhích lại gần, "Tịch nương, mối quan hệ của muội với hoàng huynh tốt lắm à?"

      Nàng chớp chớp mắt, thầm , chuyện này còn phải hỏi à? An Hoằng Hàn là bạn thân của nàng, quan hệ của hai người tuyệt đối thể dùng lời để diễn tả.

      Lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nàng dám thế. Đều lòng độ lượng của nữ nhân nhen, hơn nữa lòng của phụ nữ hậu cung lại càng vừa độc vừa nhen, "Mối quan hệ của muội và An Hoằng Hàn thua thân huynh muội các tỷ."

      tiếng 'An Hoằng Hàn' khiến rất nhiều nữ quyến quay đầu lại.

      Trong mắt các nàng đều hẹn mà cùng bày tỏ ý...Tục danh của bệ hạ là ngươi có thể gọi à?

      muốn chọc đám nữ nhân này coi mình là cái đinh trong mắt, Tịch Tích Chi rất thức thời sửa lại cách xưng hô: "Quan hệ của muội và bệ hạ rất bình thường. Là bệ hạ thất muội bơ vơ mình, có người thân chăm sóc nên mới nhận nuôi."

      Lời nàng có nửa phần giả dối. thế giới này nàng vốn có ai có thể dựa vào. Mà An Hoằng Hàn chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng, còn là áo cơm cha mẹ của nàng.

      Vẻ mặt đám nữ nhân này lại trở lại nguyên trạng, "Tịch nương, cơm có thể ăn bậy nhưng thể loạn. May hôm nay muội gọi tục danh của bệ hạ trước mặt người khác đấy. Nếu bị người khác nghe thấy vậy tội này là vô cùng lớn. Mọi người đều là nữ nhân cho nên phải chăm sóc lẫn nhau. Muội xem có phải hay ?"

      Các nàng ỷ vào số tuổi mình lớn hơn Tịch Tích Chi, cảm thấy dù tiểu nương có khả năng thế nào cũng nặng bao nhiêu cho nên cũng để Tịch Tích Chi vào mắt. Mà cho dù có vài nữ nhân đầu óc thông minh chút, dù phải thé cũng mở miệng giải thích.

      Đương nhiên Tịch Tích Chi cứng đối cứng với các nàng. Huống hồ chỉ cần đối phương ra tay với nàng tuyệt đối nàng trêu chọc đối phương trước. Đây là vấn đề nguyên tắc.

      "Các vị nương nương đúng. Đương nhiên chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau." Mâu quang Tịch Tích Chi chợt lóe. Nàng muốn dây dưa với các nàng nhiều, che bụng giả vờ đau, "Muội...Hình như muội ăn phải đồ thiu. Muội phải nhà vệ sinh. Các vị nương nương, muội trước đây, nhanh trở về hành cung ."

      đợi các nàng gì nàng liền chạy về phía trước.

      đám nữ nhân phía sau nhịn được mà chế nhạo, "Nhìn dáng vẻ kia của nàng . biết có điểm nào mà hấp dẫn ánh mắt của bệ hạ nữa. Chắc là tại gặm đùi gà có quy củ nên bây giờ mới tiêu chảy."

      Rất nhiều phi tần vừa bàn bạc vừa từ từ trở về hành cung.

      Trong lúc này, An Vân Y câu nào. Bởi vì biết địa vị của đối phương trong lòng hoàng huynh trước nên nàng dám tùy tiện ra tay. Đây cũng là người kia dạy cho nàng, chỉ có nhịn được tức giận mới có thể là người thắng cuối cùng.

      Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng Tịch Tích Chi mãi cho tới khi nhìn thấy dấu vết mới thu hồi.

      Tịch Tích Chi thở dốc, quay đầu nhìn lại, xác định thấy bóng dáng đám phi tần mới dừng bước.

      Từ khi vào hoàng cung, ám ảnh của nàng với nữ nhân càng lúc càng lớn. Cứ là nữ nhân nàng biết gần như có ai là người tốt. Thảo nào hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống. Nhìn bản tính của những người này xem, sắp bị phai mờ gần hết rồi.

      Nằm thân cây đại thụ, nàng thò đầu ra nhìn xung quanh, xác định có ai theo tới mới bước chân quay lại.

      Vì để tránh chạm mặt đám nữ quyến kia, nàng cố ý chọn con đường vắng vẻ mà .

      Núi Du Vân hổ là chỗ hoàng thất săn bắn. Nàng xuyên qua cây cối, thấy ít thỏ hoang và gà rừng. Bởi vì nàng theo con đường tu tiên nên toàn thân mang theo linh khí. Có lẽ người phàm cảm nhận được nhưng theo thiên tính của động vật tới gần nàng theo bản năng.

      Vuốt ve đầu mấy con thỏ trắng , nàng dừng lại, chạy lên núi.

      Những con đường vắng vẻ này nhiều năm có ai , chỗ qua toàn là lớp lá khô dày.

      Tiếng lạo xạo lạo xạo tràn ngập cả khu rừng.

      lúc, cuối cùng nàng nhìn thấy cột gỗ cách đó xa. Bởi vì An Hoằng Hàn tuần nên núi canh phòng rất nghiêm ngặt, cách vài thước là có thể thấy thị vệ đứng gác.

      dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng dừng bước, nhìn xung quanh phía trước.

      Với trình độ tu luyện của Tịch Tích Chi còn chưa tới mức bay lên . Cho nên muốn tránh khỏi tầm mắt của thị vệ là vấn đề khá lớn.

      Tịch Tích Chi lo lắng nấp sau thân cây. Bởi vì cảm xúc quá vội vàng nên xung quanh dao động khá lớn. Tai đầu bỗng xuất .

      Giơ tay lên che hai cái tai lông xù, nàng kinh hồn bạt vía thở dài. May mà lúc này có người nhìn thấy, nếu khó mà giữ được cái mạng của mình. Linh quang chợt lóe trong đầu, nàng nhéo cái tai lông xù của mình, dùng cách vô cùng theo khuôn khổ. Hai má lúm đồng tiền nho xuất nơi khóe môi, thúc giục linh lực trong cơ thể, biến hóa toàn thân. luồng ánh sáng màu trắng bạc bao lấy người nàng. Ngay lập tức người nàng như co lại, từ từ .

      Quần áo rơi lộn xộn đầy đấy, nàng lắc lông, lấy hình thú chui ra từ trong đống quần áo.

      Nếu là cuộc săn bắn, tin rằng nàng lấy hình chồn vào cũng chọc bất cứ chú ý của ai.

      chần chừ nữa, nàng nhìn vào khoảng , dùng tốc độ nhanh nhất, chạy vọt ra ngoài như tên rời cung.

      bóng dáng nho màu trắng bạc xẹt qua từ giữa khe hở của cái cột gỗ,

      Thị vệ bên cạnh nhìn thấy cũng nghĩ nhiều. Bởi vì núi có ít chồn trắng. chồn có nhiều loại, tuy đây là giữa sườn núi nhưng thấy hai con vẫn có gì đáng ngạc nhiên.

      Thắng lợi dễ dàng như vậy khiến Tịch Tích Chi cao hứng rất lâu.

      mặc quần áo cho nên nàng muốn biến về hình người có vẻ là thể. Bước bốn chân, nàng nhìn đông ngó ngó tây nhìn nhìn, thẳng lên núi.

      Đám người An Hoằng Hàn cưỡi ngựa tới phía trước từ lâu cho nên vùng này có bóng người. Có điều thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vài thị vệ tuần.

      Hình tượng con chồn Phượng Vân quá mức sâu vào lòng người. Sợ bị người nhận ra, Tịch Tích Chi cố gắng tránh đối mặt với thị vệ, vừa chạy vừa né ngừng.

      Thân thể của nàng rất , lại linh hoạt, bình thường trốn sau đại thụ cũng ai nhìn thấy được bóng dáng của nàng.

      Tăng nhanh tốc độ, nàng nhảy nhảy nhót nhót chạy như bay. trận tiếng động ồn ào truyền tới từ phía trước, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng dã thú gào rú. Tịch Tích Chi cẩn thận lắng nghe, hình như tiếng gào đó là tiếng sói.

      Tuy tính tình sói hung tàn nhưng nàng lại thể thấy chết mà cứu. Nàng vung móng vuốt , lề mà lề mề ra từ phía sau đại thụ.

      nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy người quen. nam tử khôi ngô mạnh mẽ ngồi con ngựa màu đỏ. Mặt của có vài nét giống với Ngô Kiến Phong. Điều khác nhau duy nhất có lẽ chính là khiến người ta cảm thấy càng thêm đủ khí thế.

      Bên cạnh còn có hai võ tướng cưỡi ngựa, kéo cung tên.

      “Để ba người chúng ta tỷ thí chút. Mũi tên của ai chính xác hơn…”

      Cung tên của ba người Ngô Lăng Dần được kéo căng tới mức lớn nhất. chút nào nghi ngờ rằng chỉ cần mũi tên rời cung sức lực này tuyệt đối có thể lấy tính mạng người khác.

      Con sói kia bị ba mặt giáp công, vây chặt vào giữa, mỗi khi nó định chạy trốn từ khe hở lập tức có con ngựa khác ngăn cản đường của nó.

      Mắt thấy tình hình cấp bách, Tịch Tích Chi dùng móng vuốt lượm cục đá ném về phía mông con ngựa. Con ngựa hí lên tiếng, nhấc hai vó lên trời. Người ngồi lưng nó giật mình dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể kéo cương ngựa, ổn định con ngựa.

      Tịch Tích Chi ngừng cố gắng, thừa dịp người đó tự loạn trận cước, nhặt hòn đá lên lần nữa, ném về phía hai con ngựa khác.

      Tiếng ngựa hí vang vọng cả núi rừng.

      Chít chít… nàng kêu mấy tiếng về phía con sói ở giữa, nhắc nó nhanh chạy . Ngôn ngữ của sói và chồn giống nhau nhưng xuất phát từ bản năng cầu sinh, con sói kia phụ mong đợi của Tịch Tích Chi, nhanh chóng nhấc chân chạy như bay về phía xa.

      Cũng đúng lúc này, Ngô Lăng Dần phí trước ổn định con ngựa, mắt nhìn con sói chạy qua, liếc thấy con chồn màu trắng đứng bên cạnh đại thụ. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên bọn họ thấy lắm đám lông màu đỏ giữa trán Tịch Tích Chi, chỉ cho rằng có con chồn từ đâu xông ra phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.

      “Đuổi theo!” Ngô Lăng Dần ghét nhất có người dám phá hỏng chuyện của . Bất kể là người hay là động vật, luôn bỏ qua.

      Hai võ quan khác cũng bởi vì bị ngựa của mình bị run rẩy mà nổi giận đùng đùng. “Con chồn này lại biết chúng ta định làm gì, dám ra tay cứu sói. Đấy chính là chuyện lạ trong thiên hạ. Khi nào sói và chồn vậy mà lại trở thành nhà thế?”

      rảnh để ý lời khó nghe của bọn họ, Tịch Tích Chi nhấc chân bỏ chạy, tự nhủ, để cho bọn họ bắt được , chỉ sợ hôm nay cái mạng của nàng phải chôn vùi ở đây.

      Nhìn ra ý định của con chồn , ba người Ngô Lăng Dần lập tức quơ roi ngựa, đuổi theo.

      Nàng biết bốn chân của nàng ngắn, nào có thể chạy qua chân dài của ngựa, cho nên cố gắng chọn bụi rậm đầy cỏ dại mà chạy. Thấy bụi gai nàng chui vào trong. Cái đầu của nàng chui qua chui lại trong bụi gai có bất cứ nguy hiểm nào. Mà ngựa khác. Ngựa cao hơn thước, chui vào bụi gai ràng có cửa.

      Lúc ba người đuổi tới phía sau muộn. Mắt thấy con chồn chui vào bụi gai nhưng lại vô kế khả thi.

      võ tướng trong số đó : “Nếu chúng ta đốt bụi gai xem nó còn trốn thế nào? trút cơn giận này, lão tữ nuốt trôi.”

      Dứt lời, tên võ tướng nhổ bãi nước miếng.

      Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, nhìn ra bên ngoài. Thảo nào rất nhiều người đều tướng sĩ thô lỗ. Nhìn người này xem, phải là ví dụ vô cùng sinh động à?

      Người kia vươn tay móc ra hỏa chiết tử (đồ đốt lửa), còn chưa kịp đốt bị Ngô Lăng Dần dùng chưởng đánh bay.

      Vẻ mặt Ngô Lăng Dần lãnh, : “Đầu ngươi bị lừa đá có phải ? Chỗ này là nơi săn bắn của hoàng gia, dám đốt cành cây ngọn cỏ ở đây, lão tử thấy ngươi là muốn sống nữa.”

      phải có lý. Hễ là thứ của hoàng gia, chỉ cần có người dám phá hỏng vậy hãy chờ rơi đầu .
      Phương Lăngwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :