1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:

      Tay áo xắn tới khuỷu tay, khuôn mặt phúng phính của Tịch Tích Chi dính rất nhiều bột mì. Đôi tay nhừng nhào bột, trong lòng thầm nghĩa, trước kia An Hoằng hàn luôn coi khuôn mặt tròn tròn của mình như bột mì mà nhào, còn lần này, nàng lại chân chân nhào bột mì.

      Kiếp trước nàng cũng từng nhào bột mì cho nên về khía cạnh quy trình thao tác vẫn vô cùng hiểu . Có điều nàng coi trọng thể lực của mình. Mới nhào bao lâu đầu nàng đầy mồ hôi, cánh tay mỏi tới mức muốn động.

      Tuy ngự trù mập luôn nấu ăn làm cơm nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn sang bên này. Thấy Tịch Tích Chi hơi mệt, để cái muôi lớn xuống, lau lòng bàn tay dính dầu mỡ vào tạp dề đeo ngang hông, tới, : "Tịch nương, nếu người mệt để nô tài làm cho."

      Từng nghe những lời đồn về hài tử này nhưng ngự trù mập vẫn giúp nàng. Vả lại, càng nhìn tiểu nương này ông càng cảm thấy vô cùng giống con chồn kia, đều đáng như vậy.

      " cần." Tịch Tích Chi thở hổn hển, nhào bột tiếp, "Tự ta có thể làm."

      Lúc nhào bột gần xong, nàng giơ tay áo lau mồ hôi. Sau đó nàng vắt bột thành những sợi dài và mảnh bằng nhau.

      Quần áo vốn lộng lẫy của Tịch Tích Chi vì bột mì mà trở nên vô cùng dơ dáy bẩn thỉu.

      Nước trong nồi lớn sôi lên, nàng thấy độ nóng ổn, liền ném bột vắt vào. Nàng làm chính là mì trường thọ. Mì này vô cùng dài, lúc vắt dễ dàng. Độ cao của Tịch Tích Chi có hạn nên chỉ có thể nhón chân lên, nhìn mì sôi ùng ục trong nồi.

      Rất nhiều ngự trù nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, ít người đều đoán ra hài tử này định làm mì gì.

      Ngự trù mập cũng khen ngợi, khích lệ caia, "Hài tử này rất tình thâm ý trọng."

      Nếu phải là quan tâm đối phương sao có thể sẵn lòng đích thân xuống bếp? Huống hồ hài tử này còn như vậy.

      Bỏ gia vị xong, Tịch Tích Chi cầm đũa gắp sợi mì lên. Nàng dám dùng sức quá mạnh, chỉ sợ gắp gãy sợi mì. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chuyên tâm gắp sợi mì trong nồi ra, sau đó trộn gia vị, rắc hành thái các loại lên.

      "Đại công cáo thành." Nhìn mì trường thọ trong khay, lòng nàng vui vẻ nở đầy hoa.

      Hai cái tay bé nâng cái khay lên, nàng cất bước ra ngoài.

      "Ta làm xog chuyện của mình, trả bếp lò cho các ngươi."

      Ngự trù mập lập tức phân phó người qua dọn dẹp, sau đó lại tiếp tục nấu ăn, mong đừng làm lỡ giờ mang đồ ăn lên.

      Ra ngoài từ ngự thiện phòng, Tịch Tích Chi như con mèo hoa , mặt đông vệt tây cục bột, váy áo cũng đầy bột màu trắng. đường ra khỏi ngự thiện phòng, nàng biết bị bao nhiêu người vây xem.

      Chỉ tiếc thần kinh Tịch Tích Chi thô, căn bản để ý tới những người nhìn nàng. Ánh mắt nàng chỉ nhìn mì trường thọ chằm chằm, sợ có sơ xuất gì, lúc đường cũng cố gắng chậm hết mức.

      Vòng qua hành lang dài, Tịch Tích Chi lén lén lút lút chạy vào từ cửa sau điện Lưu Vân. Bước chân của nàng rất ổn, duy trì cân bằng, cố gắng để mù trường thọ bị sánh ra ngoài.

      Ca múa vẫn tiếp tục, ba tinh siêng năng khiêu vũ, tựa như quên mất hoàn cảnh nơi này, hòa mình vào bụi hoa. Bọn họ mặc sức múa, mỗi động tác đều vô cùng có sức quyến rũ, biết mê hoặc trái tim biết bao nhiêu Thiếu công tử ca.

      Tịch Tích Chi chậc chậc lưỡi. Ba tinh các nàng chỉ rất xinh đẹp mà kỹ thuật múa càng là tuyệt nhất, sao có thể khiến người ta say mê?

      Tầm nhìn thu hồi về từ trong đại điện, nàng cẩn thận từng li từng tí che chở mì trường thọ, tới đài cao chín bậc. Nàng cố gắng đường vòng, hồi lại trốn ra sau lưng thị vệ, muốn bóng dáng thị vệ che mình .

      Nhưng nàng đánh giá thấp khả năng quan sát của An Hoằng Hàn.

      “Nếu trở về còn nấp nấp làm cái gì? Nàng cầm cái gì ở trong tay vậy?” Dạ yến bắt đầu từ lâu, nhận được quà nên đương nhiên tâm trạng An Hoằng Hàn thể tốt được, giọng điệu chuyện mang theo chút lạnh như băng.

      Tịch Tích Chi hoảng sợ, kề cà ra từ phía sau thị vệ, vươn tay nâng cái khay trong tay lên, “Là mì trường thọ.”

      Thấy mặt An Hoằng Hàn u ám lạnh lung, trái tim của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, nổi lòng can đảm, về phía long ỷ.

      An Hoằng Hàn nhíu đôi mày kiếm, dường như rất hài lòng, đôi mắt quét tiểu hài từ tới tới lui lui.

      Khay mì trường thọ này dù gì cũng là Tịch Tích Chi khổ khổ cực cực làm ra, nhìn thấy ánh mắt đối phương như thế, nàng hơi nổi giận. Nàng bĩu môi trừng , thở hồng hộc mà : “ Nếu huynh thích ta tặng.”

      Mày An Hoằng Hàn càng nhíu sâu hơn: “ Trẫm nhựng lời này lúc nào?”

      “Vẻ mặt của huynh như vậy phải là đng thích à?” Tịch Tích Chi bưng mì trường thọ lên, che chở chặt chẽ.

      “Trẫm thế.” An Hoằng Hàn vẫy tay với nàng, ý bảo nàng tới đây.

      Tịch Tích Chi bán tính bán nghi tới, tự nhủ, nếu huynh thích sao lại nhíu mày? biết lão nhân gia sưng mặt lên là dọa người cỡ nào à?

      An Hoằng Hàn vươn tay nhận lấy mì trường thọ, đầu tiên là nhìn liếc qua rồi để bàn. giơ tay lên, dùng aty áo bào lau mặt nàng, sau đó phủi sạch bột mặt người nàng.

      “Trẫm nhíu mày phải vì tô mì này mà là vì dáng vẻ của nàng.” An Hoằng Hàn vừa lau sạch vết bẩn áo Tịch Tích Chi vừa : “ Toàn thân bẩn thỉu mà sợ làm mất mặt trẫm? Lần sau cần nàng vào ngự thiện phòng, phân phó đám đầu bếp kia làm là được rồi.”

      Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái. Sắc mặt An Hoằng Hàn tốt là bởi vì toàn thân nàng nhếch nhác?

      “Ý nghĩa khác nhau. Nếu là quà tặng sinh nhật huynh phải tốn tâm tư, tự mình làm.” Tịch Tích Chi vô cùng nghiêm túc. Tuy An Hoằng Hàn thường xuyên bắt nạt nàng nhưng nàng cũng biết…… Nam nhân này là lòng đối xử tốt với nàng.

      Ngoài sư phụ ra, có lẽ chỉ có An Hoằng Hàn đáng để nàng quý trọng nhất.

      Tầm mắt An Hoằng Hàn lại thả vào mì trường thọ, “Nhìn tệ, biết mùi vị ra sao đây?”

      “Nếm thử chút chẳng phải biết à?” Tịch Tích Chi cầm đũa bạc lên, đưa cho .

      gắp sợi mì, định cắn xuống nàng hô, “Mì trường thọ được để đứt.”

      An Hoằng Hàn dùng đũa bạc quấn sợi mì, lúc này mới phát tô mì này chỉ có sợi.

      “Ừ.” Thản nhiên đáp lại tiếng, lại gắp sợi mì lên đưa vào miệng lần nữa.

      Tuy mùi vắt mì sánh được với tay nghề của ngự trù nhưng vừa nghĩ tới là tay tiểu tử nào đó làm ra, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy mĩ vị thế gian cũng bình thường thôi.

      Mì trường thọ vô cùng dài cho nên lúc ăn có rất phiền phức, đặc biệt dáng vẻ ăn mì nhìn rất buồn cười. Mà tất cả những thứ này xảy ra người An Hoằng Hàn. tao nhã gắp sợi mì, từ từ chậm rãi đưa vào trong miệng.

      Lâm Ân và các thái giám nhìn cảnh tượng này đều cảm thấy hơi khó tin. Sao bệ hạ lại nghe theo quyết định của người khác? Vì sao tiểu nương này bảo người được cắn gãy sợi mì, bệ hạ lại ăn như vậy ?

      Tịch Tích Chi hài lòng nhìn An Hoằng Hàn, mãi cho đến khi đoạn cuối cùng của sợi mì vào miệng mới lộ ra lúm đống tiền.

      “Chắc chắn huyng có thể sống lâu trăm tuổi……”

      Thài giám cung nữ xung quanh bị dọa sợ tới mức hít hơi. Những lời này mà ở dân gian hoàn toàn có vấn đề. Nhưng nhười mà nàng lại đường đường là bệ hạ Phong Trạch quốc. Miễn là vua nước chắc chắn phải dùng từ vạn tuế để miêu tả! Mà Tịch Tích Chi lại chỉ trăm tuổi.

      Rất nhiều người cũng thấy chắc chắn tiểu nương này gặp tai họa. Nhưng An Hoằng Hàn lại vươn tay đầy cưng chiều, khẽ xoa cái trán nàng.

      Tịch Tích Chi tu tiên, vậy chắc chắn tuổi thọ ngắn, chỉ cần có thể lên trời là có thể thọ sánh với trời. Mà An Hoằng Hàn khác. Tuy hưởng hết vinh hoa thế gian, có được vị trí chí cao vô thượng lại là thân thể người phàm. Bất kể giờ đây phong hoa cỡ nào, luôn ngày phải về với đất mẹ.

      Nghĩ tới khả năng này, mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng rất đáng sợ. Ánh mắt sâu thẳm lóe lên vài cái.

      Phân phó cung nữ dọn cái khay , ôm vào lòng mình, Dức lực bá đạo làm nàng hơi khó hiểu.

      Ba tinh phía dưới thấy Tịch Tích Chi bên này xong việc từ từ kết thúc, chậm rãi thối lui.

      Tịch Tích Chi phân phó các nàng múa xong tự về. Thời gian các nàng sống trong cung cũng ngắn, vẫn biết đường.

      Có điều vì lý do an toàn, Tịch Tích Chi vẫn phân phó Lâm Ân tìm mấy thái giám hộ tống các nàng .

      Tất cả đại thần trong điện Lưu Vân thầm với nhau, nhìn như bô cùng vui vẻ. Dạ yến lần này chỉ có đại thần tới tham gia mà hậu cung nữ quyến cũng ít. Hễ là phi tử có hàm đều đến đông đủ.

      Tịch Tích Chi thoáng nhìn thấy có khoảng hai ba mươi mỹ nhân ngồi dưới. Hoa phi Ninh phi cũng ngồi trong số đó……

      Hành động giữa An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi có ít người nhìn thấy. Nhưng tất cả mọi người đều thức thời, dám lên nửa chữ.

      “Hoa phi, tỷ nhìn chút. Bệ hạ ôm nữ hài tử kia trước mặt mọi người. Bây giờ nàng ta còn , tạo thành song gió gì, có điều…… Sau này khó mà chắc chắn được.” Ninh Phi oán hận nghiến răng, len lén đánh giá cảnh tượng đài cao.

      Ngay từ đầu Hoa phi chú ý tới, chỉ ngờ nàng cảnh cáo người kia mà người đó thu lại nửa phần, lại càng chạy càng gần tới bệ hạ.

      Hoa phi là nữ nhân khá có tâm kế, nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Ninh phi, nàng ta chỉ là đứa bé, chúng ta há có thể so bì với đứa bé? sợ mất thân phận à?”

      Dù muốn chỉnh đối phương, các nàng cũng thể thể ràng như thế.

      Chỗ ngồi các công chúa cách các phi tần xa. Kể từ khi An Nhược Yên chết , Thập Tứ công chúa vốn ai biết tới được bệ hạ cưng chiều. Chẳng những thường được bệ hạ ban thưởng mà còn trở thành công chúa đứng đầu. Công chúa đối nghịch với nàng khắp nơi trước kia đều cậy quyền cậy thế mà leo lên đầu nàng.

      Vừa hay An Vân Y nghe được hết lời Hoa phi và Ninh phi, cũng nhìn theo ánh mắt của các nàng, nhìn về phía đài cao cấp chính. Lần đầu tiên nàng gặp nữ hài tử kia chính là ở viện Thái phó. Nhưng hiều tại sao nữ hài kia tới lần lại tới nữa.

      Gần đây lời đồn về Tịch Tích Chi rất nhiều nhưng ai đoán ra giả trong đó.

      Nhìn nữ hài có chút liên quan nào tới hoàng thất dựa vào lòng hoàng huynh, trong lòng An Vân Y từ từ sinh ra chút ghen tỵ. Nàng làm nhiều như vậy toàn là vì lấy được chú ý của hoàng huynh, ràng nắm được tất cả trong tay, ngờ lại nhảy ra chướng ngại vật vào thời khắc mấu chốt.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23:

      Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo nhiễm bụi trần, lát nhìn An Hoằng Hàn, lát nữa lại nhìn các đại thần ngồi bên dưới.

      Tuy là sinh nhật An Hoằng Hàn nhưng có mấy ai dám cất tiếng cười to, hoặc là , dù bọn họ cười cũng là ngoài cười trong cười, vẻ mặt thuần túy là giả vờ.

      "Những lần sinh nhật trước của huynh đều làm thế này à?" Nàng cảm thấy dạ yến như vậy chẳng khác gì lúc trước. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn thấy buồn chán à?

      "Dạ yến lần nay xem như tốt hơn." Thử nhớ lại sinh nhật trước kia, An Hoằng Hàn nắm tay bé của Tịch Tích Chi chơi đùa, "Trước khi chưa đăng cơ, sinh nhật của trẫm toàn là ngầm đọ sức giữa các hoàng tử. Kể từ khi lên ngôi mới miễn cưỡng có được rảnh rỗi. Nhưng vẫn có vài thích khách xông tới, giúp vui cho dạ yến."

      Trái tim bé của Tịch Tích Chi đập thình thịch. Vì sao chuyện nguy hiểm như vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng giọng điệu vân đạm phong khinh như thế để ra?

      Trong lòng nàng hơi thông cảm với . Tuy địa vị của rất cao nhưng ngày nào cũng phải đề phòng những người khác. Ngay cả loại chuyện vốn nên vui vẻ này cũng phải chú ý khắp nơi xem có người hại hay .

      "Thu ánh mắt thông cảm của nàng lại ." An Hoằng Hàn vươn tay che mắt Tịch Tích Chi, "Trẫm cần bất cứ kẻ nào thông cảm. Gió mưa nhiều như vậy, trẫm đều cố gắng vượt qua. Chẳng lẽ còn sợ vài tên thích khách?"

      " phải là thông cảm." ...Là đau lòng.

      Tịch Tích Chi vươn bàn tay bé, thở dài, vỗ vỗ lên vai , "Sau này ta qua sinh nhật với huynh."

      Dường như là hứa hẹn, nàng từ từ ra những lời này. Mà giờ khắc này, nàng cũng hiểu tại sao mình lại thế.

      "Lời này là nàng đó. Nếu có nuốt lời, trẫm quyết khoan dung." Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười nghiền ngẫm, dường như trong lòng nghĩ ra đối sách gì đó.

      Có loại cảm giác bị cọp dùng móng vuốt đè lại, tùy ý mà đùa giỡn. Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức rụt đầu, thầm , bình thường An Hoằng Hàn đều cười, bây giờ cười tiếng nhất định là có gian kế!

      "Trẫm đáng sợ như vậy à?" Nhìn thấy tiểu hài tử cách lúc lại rụt đầu, trầm giọng hỏi.

      Tịch Tích Chi nhanh chóng lắc đầu. Cái đầu lắc như trống bỏi. Dĩ nhiên đây là hành động trái lương tâm. Chẳng phải lão nhân gia đáng sợ mà là vô cùng đáng sợ! Đầu trâu mặt ngựa thấy huynh cũng phải đường vòng, huống hồ chỉ là con chồn như nàng.

      An Hoằng hàn tính toàn nhiều như vậy. Dù sao để tiểu hài tử sợ cũng có hại mà còn có lợi.

      Tiếng đàn sáo uyển chuyển nghe rất bùi tai, tất cả mọi người nâng chén uống rượu.

      Thỉnh thoảng có mấy người chạy về phía An Hoằng Hàn mời rượu. nhận chén lại chén, tựa như thứ uống phải là rượu mà là nước.

      Tịch Tích Chi nhìn khuôn mặt hề gợn sóng của , thầm nghĩ, tửu lượng của tốt quá. Rất nhiều ly rượu xuống bụng mà hề say.

      An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi trong lòng rước lấy rất nhiều chú ý. Rất nhiều người khe khẽ bàn về chuyện của nàng. Trước kia ai có thể thân thiết như vậy với An Hoằng Hàn? Dù là phi tử được sủng ái nhất cũng thấy có thể ngồi trong lòng .

      "Bệ hạ, vi thần có món quà muốn tặng cho người ngay trước mặt mọi người, mời bệ hạ xem chút." nam tử trung niên ra khỏi đám người. Ông ta mặc triều phục màu xanh thẫm, vừa nhìn bề ngoài là biết là văn thần.

      Tịch Tích Chi cố gắng nhìn mấy lần. Dám tặng quà trước mặt mọi người, vậy khẳng định là bảo bối nhất đẳng. Nàng ngồi ngay ngắn, nhìn phía dưới chằm chằm, chờ người kia .

      An Hoằng Hàn có nửa phần hứng thú. Bởi vì quà của rất nhiều người dâng trước có thể thấy rất ít đồ chơi mới lạ.

      Đại thần này chính là Phạm Nghi, cũng chính là phụ thân của Ninh phi.

      “Mấy ngày trước vi thần nghe bệ hạ bị mất con chồn Phượng Vân mà mình cưng chiều cho nên phài rất nhiều người tìm. Trời phụ người có lòng, hôm qua rốt cuộc vi thần nhận được tin tức của con chồn Phượng Vân. Hơn nữa còn bắt được nó trở về.” Lúc Phạm Nghi cực kì kiêu ngạo. Bởi vì đại thần tìm con chồn Phượng Vân trước cũng có mình ông ta mà là rất nhiều.

      Rất nhiều ánh mắt mọi người đều ném về phía Phượng Nghi, hơi ngạc nhiên mà : “Tìm được rồi? Người chúng ta phái ra đều tìm được tin tức gì. Phạm đại nhân tìm được ở đâu?”

      Lời này của Phạm Nghi lập tức dẫn tới chú ý của Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn. Vốn vẻ mặt chút để ý cũng thay đổi thành ngưng trọng.

      Răng Tịch Tích Chi va vào nhau cồm cộp, thầm mắng to, láo mà cũng cần bản thảo à? Chẳng phải con chồn Phượng Vân chính là nảng à? Nàng chưa từng đâu, càng thêm bị mất tích.

      An Hoằng Hàn khá bảo trì bình thản, đưa tay vỗ nhè lên lưng nàng, “Xem trước chút……”

      Bề ngoài Phạm Nghi rất giống vân nhân chính nhi bát kinh nhưng lời ông ra lại khiến nàng cho rằng tính tình ông khó ưa.

      Nàng là chính chủ đó. Vậy mà dám khoát mà biết ngượng là tìm được con chồi Phượng Vân.

      “Nếu Phạm đại nhân ngại lấy ra xem chút. Nếu là con chồn mà trẫm nuôi kia nhất định trẫm trọng thưởng hậu hĩnh.” Ngón tay An Hoằng Hàn lén đưa vào trong váy Tịch Tích Chi, sờ cái đuôi xù lông, vuốt ve lúc lên lúc xuống.

      Nếu hỏi Tịch Tích Chi chỗ nào nhảy cảm nhất? Đương nhiên là chấm đỏ giữa trán và cái đuôi dài phía sau mông.

      Khi ngón ta An Hoằng Hàn vừa đụng tới đuôi, nàng lập tức rời . Nhưng nàng chống lại được sức lực bá đạo của người nào đó nên thể thực được.

      “Vi thần phân phó nô tài lấy.” Phạm Nghi nháy mắt với thái giám ở điện lên. Tên thái giám kia lập tức mở bước chân, ra điện Lưu Vân.

      Sau đó, lúc thái giám về mang theo cái lồng trong tay. Trong lòng quả có môt con chồn thú cưng như vậy, dáng dấp gần như giống hình thú của Tịch Tích Chi như đúc. Toàn thân màu trắng bạc, giữa trán có nhúm lông tơ màu lửa đỏ.

      Tịch Tích Chi dụi dụi mắt. Sao lại thế này?

      Đương nhiên Tịch Tích Chi dám khẳng định con chồn trong lồng phải nàng. Nhưng vì sao Phạm Nghi lại có thề bắt được con chồn Phượng Vân vào cung? Chẳng lẽ con chồn Phượng Vân này là họ hàng xa với Tịch Tích Chi, hay họ hàng gần?

      Nàng duỗi dài cỗ, nhìn ra ngoài, “An Hoằng Hàn, ban đầu huynh có từng hỏi sứ giả nước Cưu xem bọn họ bắt ta từ đâu tới ?”

      Vốn là họ bắt được nàng, chẳng phải nàng vô cùng ràng sao?” An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.

      Lần này hoàn toàn hỏi khó nàng rồi, Ban đầu khi nàng chuyển kiếp tới đường tới Phong Trạch quốc rồi, sao biết nhiều chuyện như vậy? Nhưng nếu có con chồn Phượng Vân hẳn là cũng có con khác.

      Dù sao về vấn đề lai giống chồn, tất phải có đực cái.

      Tịch Tích Chi nghi ngờ, chớp mắt mấy cái, nghĩ như vậy, cũng biết nàng là do con chồn nào sinh ra?

      Động vật trong lồng ra trước mắt mọi người. Lông trắng tinh xinh đẹp như trước kia, nhưng so với con trước con này hình như thiếu chút linh động. Tính tình nó cũng vô cùng nhát gan. Kể từ khi bị đưa lên đại điện con chồn này vẫn luôn cuộn tròn, run run rẩy rẩy.

      Rất nhiều người đều tin vào hai mắt mình cho nên lúc nhìn thấy dáng vẻ con chồn kia nhao nhao , “ Vẫn là Phạm đại nhân quan hệ rộng, chỉ mới mấy ngày tìn con chồn Phượng Vân về.”

      “Phạm đại nhân lợi hại. Vi thần cũng từng phái người tìm nhưng có chút tin tức nào.”

      “Ha ha, Phạm đại nhân tìm được thứ bệ hạ cưng chiều, đợi lát nữa bệ hạ ban thưởng cho ông tốt.”

      …………………………….

      Rất nhiều tiếng khen ngợi xung quanh Phạm Nghi.

      Tịch Tích Chi lại cao hứng nổi, lời đến khóe miệng, ra cách rất tự nhiên, “Ông chắc chắn con này là chồn Phượng Vân?”

      Bị người khác nghi ngờ như vậy, vẻ mặt Phạm Nghi cứng ngắc, sau đó khôi phục bình thường, “Đương nhiên con chồn này là sủng vật của bệ hạ. Ngươi nhìn bộ dáng kia chút, khác con chồn bệ hạ nuôi chỗ nào? Tịch nương, vi thần là bề tôi trung thành của bệ hạ, sao có thể lừa dối người?”

      quang minh chính đại như vậy, nàng cũng dám gật bừa. Nàng thầm nhủ nếu con chồn này của ông là vậy vậy ta coi là gì?

      Lòng bàn tay An Hoằng Hàn vỗ khe khẽ lên đùi nàng, ý bảo nàng yên tâm chút, đừng nóng vội.

      “Dâng lên cho trẫm xem chút.” lạnh lung , mặt chút biểu cảm khiến người ta đoán ra đươc tâm tư .

      Đông Phương Vưu Dục cũng tham gia dạ yến hôm nay. là Thái tử Luật Vân quốc, có lý nào người ở Phong Trạch quốc mà tham gia sinh nhật An Hoằng Hàn. Nhìn thấy cảnh tượng này, phe phẩy quạt trong tay. Lần này có trò hay để xem rồi.

      Tuy chưa từng gặp con chồn kia nhưng có thể chắc chắn con chồn trong đại điện phải là nó. Chỉ nhìn ánh mắt hai người là có thể nhìn ra phần nửa điểm ngạc nhiên. Ngay cả cũng nhìn ra được, huống chi là An Hoằng Hàn khôn khéo.

      Suy nghĩ chút đến kết quả của Phạm Nghi, Đông Phương Vưu Dục lại càng thong cảm gấp bội.

      Phạm Nghi thấy bệ hạ có hứng thú với con chồn này, nụ cười khóe môi lại nở rộng thêm.

      Lâm Ân tâm tâm niệm niện con chồn Phượng Vân này rất nhiều ngày, hơn nữa còn nghĩ tới thích của bệ hạ với nó, tự xuống đài cao chín bậc, tự mình cầm lấy cái lồng. Khoảnh khắc cầm cái lồng như trách móc: “ Ngươi con chồn này, khiến trái tim người ta ngừng đập, vừa chạy là chạy mấy ngày, khiến chúng ta lo lắng.”

      Dù Lâm Ân oán trách thế nào, con chồn trong lồng kia vẫn cuộn tròn, run cầm cập như cũ, nhìn cũng them nhìn cái, tựa như nghe hiểu lời .

      Lâm Ân thấy dáng vẻ này của con chồn nhịn được mà lộ ra ngạc nhiên. Bọn họ chung sống với con chồn Phượng Vân quen, đương nhiên biết tính cách tinh quái của nó, cũng có nhân tính.

      An Hoằng Hàn dời mắt sang cái lồng, đưa tay mở cửa lồng ra, có thể kéo con chồn kia ra hề dịu dàng chút nào, nhìn qua nhìn lại vài lần. kh6ng cũng chẳng giả, chỉ nhìn xuống Phạm Nghi, hỏi: “ Phạm ái khanh bắt được con chồn nghịch ngợm này ở đâu?”

      Phạm Nghi dương dương tự đắc, “ Vi thần chỉ tình cờ tìm được mà thôi. Có lẽ là vì vi thần rất có duyên với nó.”

      Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi. Quỷ mới có duyên với ông! Trước ngày hôm nay, nàng chưa từng gặp qua lão thất phu này.

      Sắc mặt An Hoằng Hàn u, ngón tay dời về phía long tơ màu lửa đỏ giữa trán nó, xoa qua lại mấy cái.

      Nếu Phạm Nghi có gan dùng con chồn này để lừa gạt , vậy nhất định thể nghi ngờ rằng nó là .
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24:

      "Quả rất có duyên..." An Hoằng Hàn những lời ý vị sâu xa, ngón tay vuốt vuốt ấn ký giữa trán con chồn, "Phạm đại nhân vì dạ yến này mà hao tâm tốn sức ít. Con chồn Phượng Vân này, chỉ sợ dưới mười vạn lượng bạc là mua được nhỉ?"

      An Hoằng Hàn từ từ , từng lời khiến người ta thụ sủng nhược kinh.

      Rất nhiều đại thần ào ào trợn to hao mắt, nhìn con chồn Phượng Vân chăm chú.

      "... phải là chứ?"

      "Khi quân phạm thượng chính là tội lớn đó!"

      "Lá gan của Phạm đại nhân cũng quá lớn, lại dám dùng con chồn giả để lừa bệ hạ."

      Bên dưới như chảo dầu sôi, miệng tất cả đại thần đóng đóng mở mở, chuyện ngừng.

      An Hoằng Hàn chau mày, "Câm miệng hết cho trẫm."

      Tiếng vừa dứt, toàn bộ điện Lưu Vân yên lặng như tờ, yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng nghe tiếng.

      "Con chồn Phượng Vân này là chứ phải giả. Nhưng cũng phải là con trẫm nuôi." Ngón tay An Hoằng Hàn từ từ chuyển qua cổ con chồn. đối với người và vật luôn luôn nhân từ nương tay. Chỉ cần khẽ dùng sức, con chồn kia phải chết thể nghi ngờ.

      Tịch Tích Chi nhận ra ý định của , đưa tay cướp con chồn kia, "Dù gì cũng là đồng loại của ta, sai lại muốn nó chết?"

      Giọng nàng rất , chỉ với mình An Hoằng Hàn cho nên trong mắt người ngoài, hai người chỉ như thầm .

      An Hoằng Hàn phản bác, cũng cướp con chồn kia . hướng mắt về phía các đại thần, quét mắt lượt, sau đó nhìn về phía Phạm Nghi, : "Phạm Đại Nhân định giải thích chuyện này thế nào?"

      Phạm Nghi bị sợ tới mức tay chân lạnh buốt, toàn thân run rẩy, quỳ xuống, "Thần...Thần chỉ là muốn giúp bệ hạ tìm sủng vật về, chưa từng nghĩ tới con chồn này lại là giả. Bệ hạ, vi thần tận hiến cho Phong Trạch mấy thập niên, chẳng lẽ nhân phẩm của vi thần mà người còn tin được ư? Vi thần tuyệt đối dám dối dù chỉ chút."

      Phạm Nghi hiên ngang lẫm liệt , hoàn toàn khác với dáng vẻ dương dương tự đắc vừa rồi.

      Ninh phi vẫn chú ý tới tình hình toàn trường, thấy phụ thân nhà mình phản ứng rất nhanh lau lau mồ hôi đổ ra trán.

      Hoa phi liếc mắt nhìn nàng, "Nếu phụ thân muội lừa gạt người, là người khác cũng thôi , nhưng khi lừa gạt tới đầu bệ hạ, muội cho là có mấy loại hậu quả? Tỷ tỷ ta khuyên muội nên chuẩn bị sẵn sàng trước, đừng tưởng rằng lấy cái cớ đơn giản là có thể ngăn chặn lòng điều tra tiếp của bệ hạ."

      Trong lòng Ninh phi thất thượng bát hạ. Nàng có thể có quyền thế như bây giờ ở hậu cung, phần lớn là dựa vào quan hệ của phụ thân. Nếu phụ thân gặp chuyện may, vậy thân phận địa vị của mình cũng theo đó mà giảm xuống.

      Hoàn cung chính là chỗ thực tế nhất. Ngươi có quyền có tài người ta phía sau tiếp trước mà nịnh bợ ngươi. Nếu ngươi hai bàn tay trắng nhất định bị người ta châm chọc khiêu khích. Nhìn Thập tứ công chúa kia mà xem, chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Trước kia nàng ta bị người chèn ép, chưa từng có ngày sống dễ chịu. Mà hôm nay...Đẩy ngã An Nhược Yên, trở thàng công chúa được chào đón nhất.

      "Ngươi cho rằng trẫm tin lời dối của ngươi à? Chỉ cần trẫm hơi điều tra chút về lai lịch con chồnnàynày chẳng lẽ còn ràng?" An Hoằng hàn chịu bỏ qua, bắt lấy nhược điểm của Phạm Nghi buông ra.

      Hễ là đại thần triều đình, ai lục đục với nhau, nghĩ hết cách được An Hoằng Hàn chú ý? Nhưng thay vì dùng cách đầu cơ trục lợi bằng dẫn chú ý của An Hoằng Hàn đáng tin hơn.

      Trong lòng Phạm Nghi biết khi chuyện bạo lộ nhất định bệ hạ dễ dàng tha thứ cho mình.

      “Bệ hạ, vi thần biết con chồn này phải là sủng vật của người . Vi thần cũng là bị người ta lừa gạt. Chuyện này có liên quan gì tới vi thần! Lòng trung thành của vi thần có nhật nguyệt chứng giám.”

      Nghe những lời tầm thường này, Tịch Tích Chi nhịn được mà hắt hơi cái. Những lời này, biết tiên sinh giảng bao nhiêu lần. Nhưng ngờ có người vậy .

      “Phạm đại nhân, trẫm xử oan người tốt. Ngươi luôn mình , vậy trẫm lấy mạng ngươi bây giờ.” An Hoằng Hàn bình tĩnh song, “Người đâu, giải Phạm đại nhân vào thiên lao trước. Chờ trẫm tra rồi quyết định. Vì trong sạch của mình, tin là Phạm đại nhân để ý mấy ngày tai ương lao ngục.”

      Tuy là giọng điệu thương lượng nhưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc lạnh lẽo của ai cũng biết đây là mệnh lệnh.

      Vôn Phạm Nghi dám gì, “Vi thần tuân lệnh.”

      y như An Hoằng Hàn đoán. Chẳng qua là Phạm Nghi vì để đạt được coi trọng của An Hoằng Hàn mà cố tình nhờ các mối quan hệ, tìm được đường lên Cưu quốc, vận chuyển con chồn Phượng Vân về đây. Nhưng ngờ con chồn này vừa vào tay bệ hạ bị vạch trần nguyên hình.

      Hai thị vệ áp vai Phạm Nghi ra khỏi điện Lưu Vân.

      Tựa như long trời lở đất, Ninh phi nhìn bóng lưng cha biết mất, dám quay đầu lại. Cho dù có thể che quá khứ lại , sau này nhất định địa vị của Phạm Nghi ở triều cũng giảm xuống.

      “Trẫm cảnh cáo các ngươi, đừng chơi trò bịp bợm dưới mí mắt trẫm. Muốn vinh hoa phú quý khó, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi có giá trị đó. Triều đình nuôi người vô dụng.” Giọng An Hoằng Hàn lộ ra chút khí phách.

      Đại thần tại đây đều bị thu hút bời khí thế toàn thân An Hoằng Hàn, tất cả quỳ xuống đất, cúi đầu hô: “Chúng thần hiểu.”

      Hiểu? Có lẽ qua bao lâu nữa quên.

      An Hoằng Hàn cũng muốn nhiều lời với lần này, vung tay lên, “Tất cả đứng lên . Hôm nay trẫm mệt rồi, dạ yến lần này đến đây là kết thúc.”

      Vốn cái gọi là dạ yến có gì đáng mong đợi. Dây dưa với đám đại thần này ở điện Lưu Vân còn bằng ôm hài tử nhà mình về điện Bàn Long ngủ.

      So với An Hoằng Hàn trẻ tuổi sức lực dồi dào, Tích Tịch Chi mới là mệt . Vừa rồi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng nhịn được mà ngáp.

      Nhìn con chồn trong lòng Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn cảm thấy hơi chướng mắt. thứ gì đó, chỉ cần có là đủ rồi.

      “Lâm Ân, cầm con chồn này ném.”

      Lời lạnh lung truyền vào tai Tịch Tích Chi khiến nàng càng ôm chặt con chồn Phượng Vân hơn. Người khác bi thương khi làm sủng vật, chẳng lẽ nàng còn biết? Vừa nghĩ là biêt con chồn này có thần thức. Nếu ném nó , sợ rằng sống được mấy ngày.

      “Ta muốn nuôi.” Nếu mọi người đều là đồng loại, đương nhiên nàng thể mặc kệ quan tâm.

      Lâm Ân cũng thấy quyết định của Tịch nương rất hay, phụ họa, “Bệ hạ, tin rằng chồn Phượng Vân cũng có bằng hữu. Hai con chồn vừa hay có đôi rồi.”

      Lâm Ân những lời này An Hoằng Hàn còn có thể để con chồn này lại. Nhưng Lâm Ân vừa ra câu này, vẻ mặt càng thêm trầm. nghiêng người nhìn bên cạnh Tịch Tích Chi. Thứ của đương nhiên phải do nuôi. Về phần bằng hữu? cần phải nữa.

      “Trẫm cầm ném, đừng để trẫm lần thứ hai.”

      Lửa giận khó hiểu của bệ hạ khiến Lâm Ân biết phải làm sao, vội vàng cúi đầu ứng tiếng, “Nô tài tuân lệnh, đưa nó .”

      Lâm Ân chỉ vào thứ khiến bệ hạ phát ra uy áp, đưa tay đoạt lấy con chồn trong lòng Tịch Tích Chi. Mà con chồn kia ăn bản biết số mạng sau này, vẫn nhát gan, người run lầy bẩy.

      Tịch Tích Chi định cản đường Lâm Ân bị An Hoằng Hàn nắm chặt tay.

      “Ta muốn nuôi nó.” Nàng tuyên bố lần nữa.

      “Trẫm cần hai con sủng vật giống nhau.” Ý của là chỉ cần con chồn Phượng Vân.

      Tịch Tích Chi tức tới mức nghiếng răng, lòng than, chẳng phải chỉ là con chồn à? Lại ăn được bao nhiêu thứ, dùng hết bao nhiêu bạc, vì sao thể nuôi chứ?

      Mắt thấy Lâm Ân sắp ôm con chồn Phượng Ân , nàng thầm muốn thoát khỏi bàn tay to nắm chặt tay mình.

      Hạnh động của hai người khiến nhựng đại thần phía dưới chú ý.

      Tuy con chồn Phượng Vân kia phải là sủng vật của bệ hạ nhưng nó cũng vô cùng quý giá thế gian này gần như là tuyệt chủng rồi. rất lâu chưa có chuyện thế này xảy ra.

      Nghe bệ hạ muốn vứt con chồn kia , tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.

      So với con chồn Phượng Vân này, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục chỉ thích con trước. Nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ muốn giữ con chồn kia của Tịch Tích Chi, kiềm được mà chìa tay giúp đỡ, “Bệ hạ, bản điện có chuyện muốn nhờ.”

      Đông Phương Vưu Dục lập tức dẫn tới chú ý của mọi người…

      An Hoằng Hàn nắm chặt bàn tay giãy dụa của Tịch Tích Chi, giam nàng trong lòng mình, “Mời Thái tử Luật Vân quốc .”

      Đông Phương Vưu Dục hắng giọng, khụ hai tiếng, “Bản điện cũng vô cùng thích con chồn Phượng Vân. Nếu bệ hạ cần nó, chi bằng tặng nó cho bản điện? Nhất định bản điện đối xử với nó tốt?”

      Đầu tiên là An Hoằng Hàn nhíu mày. Bởi vì muốn ầm ĩ căng thẳng với Tịch Tích Chi nên nhìn về phía nàng, ý bảo nàng ra quyết định.

      Có người nhận nuôi con chồn Phượng Vân còn gì tốt hơn. Tịch Tích Chi quan sát Đông Phương Vưu Dục mấy lần. Tuy người này có biệt hiệu là hổ biết cười nhưng tâm địa cũng tệ lắm. Con chồn Phượng Vân vào tay , còn tới mức bị ngược đãi.

      “Cho .” Hai chữ, nàng cho An Hoằng Hàn biết quyết định của mình.

      An Hoằng Hàn vẫy tay với Lâm Ân, “Nếu thái tử điện hạ mở miệng muốn, sao trẫm có thể để ý? Lâm Ân, đưa con chồn Phượng Vân cho thái tử điện hạ.”

      Đông Phương Vưu Dục cũng biết làm sao với lần này. Tuy thích con chồn Phượng Vân nhưng thích và nuôi là hai chuyện khác nhau. hiểu tại sao chỉ bằng ánh mắt, động tác của hài tử kia lại khiến ra quyết định như vậy.

      Đông Phương Vưu Dục đưa tay nhận lấy con chồn, ôm vào lòng. Lông con chồn Phượng Vân vô cùng mềm mại, vuốt lên vô cùng êm ái. Thảo nào trước kia An Hoằng Hàn luôn ôm con chồn kia, ra là có nguyên nhân.

      “Dạ yến liền giải tán . Các vị đại nhân cũng về nghỉ ngơi sớm .” An Hoằng Hàn phất phất áo bào, đứng lên, kéo bàn tay của Tịch Tích Chi, rời khỏi đài cao chín bậc từ bên hông.

      Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại nhìn Đông Phương Vưu Dục, thấy vuốt ve lông con chồn kia, lúc này mới yên tâm.

      Đèn đuốc trong viện Bàn Long sáng trưng. Khi An Hoằng Hàn bước vào điện, tất cả cung nữ thái giám đều khom người hành lễ.

      Vì chuyện con chồn Phượng Vân kia mà Tịch Tích Chi vẫn giận dỗi An Hoằng Hàn cho nên luôn để ý tới . Sau khi tắm xong, nàng chui vào chăn, bắt đầu ngủ.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25:

      Hai cung nữ cầm khăn lau mái tóc ướt rượt cho An Hoằng Hàn.

      giương mắt nhìn về phía hài tử nằm trong màn màu vàng kim, tuy giọng điệu lạnh như băng nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều, "Lau khô tóc trước rồi hãy ngủ, nếu bị cảm lạnh trẫm cũng tuyên thái y giúp nàng đâu."

      Lỗ tai Tịch Tích Chi nằm dưới chăn run lên, đôi mắt màu xanh da trời như tỏa sáng dưới hoàn cảnh tối tăm.

      Nàng vươn tay sờ mái tóc màu bạc ướt đẫm, quyết định vẫn nên ra ngoài lau khô rồi lại chui vào chăn. Đúng như lời An Hoằng Hàn, lau khô tóc mà ngủ nhỡ bị nhiễm lạnh mà cảm lạnh khổ mệt cũng là mình.

      trận tiếng loạt soạt vang lên trong chăn, nàng kéo cái khăn đen ra, đội lên đầu rồi che kín cái đuôi, xốc chăn lên, định ra.

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng la của thái giám, "Bệ hạ, Hoa phi nương nương cầu kiến."

      Mày kiếm nhíu lại ngay lập tức, đôi mắt lạnh lẽo sáng rực của An Hoằng Hàn hơi vui. đợi đuổi Hoa phi bóng dáng nữ nhân xuất ở cửa điện.

      Tịch Tích Chi nửa ngồi giường, kinh ngạc mà nhìn về phía cửa chính. Rốt cuộc là Hoa phi có mục đích gì khi tới đây lúc này? Mắt đối mắt với nàng, Tịch Tích Chi cảm nhận được độc ác trong mắt nữ nhân kia cách ràng.

      Sợ rằng lần trước mình nghe lời nàng khiến nàng cực kỳ tức giận. Cuộc sống sau này của mình trong hoàng cung nhất định ít rắc rối.

      Hoa phi bưng cái khay trong tay, bày bàn, đặt lên chén canh. Nước canh bốc hơi nóng nghi ngút. Nàng vừa vào điện tất cả mọi người ngửi thấy mùi hương thơm ngát.

      Tinh thần Tịch Tích Chi chấn động. Nàng vô cùng quen thuộc với mùi hương. Chẳng phải là mùi ngửi thấy lần đó ngoài cung sao?

      Lòng nàng tràn đầy cảnh giác nhìn chén canh. Tịch Tích Chi bất kể thứ gì, lập tức đứng lên từ giường, chạy về phía An Hoằng Hàn. Hai chân giày, cứ chạy chân như vậy. Sàn nhà đá cẩm thạch lạnh như băng khiến nàng cảm thấy hơi lạnh. Nhưng có gì có thể ngăn cản bước chân của nàng.

      An Hoằng Hàn quát câu: "Có biết lạnh ? Sao giày?"

      vươn tay ra, ôm tiểu hài tử, để hai chân nàng cách mặt đất, kéo nàng vào lòng mình.

      "Chén canh kia có vấn đền. Chính là mùi thơm đó." Nàng cũng nguyên nhân nhưng nàng biết chắc chắn chén canh đó có cho thêm thứ gì đó.

      E dè Hoa phi nên nàng cố ý hạ thấp giọng, kề sát vào tai An Hoằng Hàn mà . hành động thân mật như vậy lập tức dẫn tới bất mãn của Hoa phi.

      Vốn bệ hạ mấy tháng bước chân vào cung của phi tần nào. Nay tới thôi, lại cưng chiều tiểu nương như vậy, sao có thể khiến người ta ghen tỵ?

      Đương nhiên An Hoằng Hàn tin Tịch Tích Chi đơn thuần dễ thương hơn hồ ly tinh Hoa phi hiểm xảo trá. khẽ gật đầu, ý bảo với Tịch Tích Chi rằng mình hiểu.

      Hôm nay vừa xảy ra chuyện Phạm Nghi, bây giờ lại thêm Hoa phi tới gây phiền phức. Hai nhà bọn họ cũng để người ta yên tĩnh, để dù chỉ khắc nhàn hạ cho người khác.

      "Đêm khuya, Hoa phi vẫn nên về sớm ." An Hoằng Hàn như nhìn thấy chén canh trong tay nàng, mở miệng lời đuổi người.

      Nét mặt Hoa phi cứng ngắc, giả vờ tỏ vẻ bi thương, "Bệ hạ, hôm nay thần thiếp hầm chén canh, cố ý đưa tới đây cho người . Cho dù người muốn đuổi thần thiếp cũng xin cho thần thiếp thấy người uống hết chén canh này. Đây là do thần thiếp tự nấu, hao hết ít tâm huyết.

      Nàng nghe rất cảm động, dáng vẻ đáng thương, cho dù là ai nhìn thấy cũng kiềm được mà mềm lòng.

      Nhưng nếu đối phương lại là An Hoằng Hàn lãnh khốc vô tình, vậy phải xem lại rồi.

      An Hoằng Hàn cũng ngừi ra mùi thơm trong chén canh kia, nhưng Tịch Tích Chi hiểu về mùi hương này như thế, đương nhiên đoán được hoa phi lai giả bất thiện (người tới có ý đồ tốt). Ánh mắt dừng khuon mặt mỹ lệ của Hoa phi vài giây, sau đó quay đầu qua chỗ khác. lạnh lung , “Nếu trẫm muốn uống canh phân phó ngự trù làm. Hoa phi vẫn lên bưng về, tự uống .”

      Bị từ chối khắp nơi khiến nụ cười nơi khóe môi Hoa phi bị đánh tan. Nhưng nghĩ tới có được chén canh này dễ, nàng lại nở nụ cười lần nữa.

      “Bệ hạ, canh ngự trù nấu sao bị kịp với canh của thần thiếp, có tấm lòng hơn?” Hoa phi lăn lộn trong cung nhiều năm, trong lòng biết làm thế nào để khơi gợi lên thương tiếc của nam nhân, giả vờ nức nở hai tiếng, “Bệ hạ, đây là tấm lòng của thần thiếp mà…”

      Tấm lòng? An Hoằng Hàn híp mắt lạnh. Đúng là tấm lòng. Có điều cũng là tấm lòng bất lợi với .

      Tịch Tích Chi lấy cùi chỏ chọc vào ngực An Hoằng Hàn, lắc đầu với . Cho dù Hoa phi có gì cũng kiên quyết thể uống chén canh này. Trước tới vấn đề nguyên liệu có vấn đề, riêng mùi thơm này khiến người ta cảm thấy bình thường, chắc chắn là có mưu quỷ kế.

      cần Tịch Tích Chi nhắc nhở, đương nhiên trong lòng An Hoằng Hàn có sắp xếp.

      “Hậu cung giai lệ ba ngàn, người trẫm phụ lòng còn thiếu à?”

      Từ trước đến nay An Hoằng Hàn chuyện luôn nể mặt, mỗi câu đều đánh thẳng vào trái tim đối phương.

      Vẻ mặt Hoa phi ngưng trọng, tiếng khóc dần. Chẳng phải là lời này của bệ hạ cho nàng biết mình cũng chỉ là trong số phi tần? Chẳng có chút khác biệt nào với ?

      cái gì là đả kích lớn nhất với Hoa phi chính là điều này.

      Tịch Tích Chi luôn chú ý tới tình hình của Hoa phi, thấy nàng bỗng im lặng hơi mù mịt.

      “Bệ hạ, thần thiếp tiến cung làm phi ba năm, tấm lòng với bệ hạ càng chưa từng thay đổi. Tuy thần thiếp biết lòng người chưa từng đặt người thần thiếp nhưng vẫn say đắm bệ hạ như cũ. Chẳng lẽ thần thiếp vì người hầm canh đêm cũng được ạ?” Khoảnh khắc dứt lời, nước mắt Hoa phi nhanh chóng rơi xuống.

      Dáng người nàng vốn xinh đẹp, bây giờ dáng vẻ buồn bã rơi lệ càng khiến người ta lo lắng theo.

      Chiêu này có lẽ còn có ích với nam nhân khác. Nhưng tới An Hoằng Hàn chiêu này lại thể thực được. ghét nhất chính là nữ nhân yếu đuối có năng lực, thấy khó khăn chỉ biết rơi nước mắt.

      Ý lạnh trong mắt càng nhiều hơn, vỗ bàn cái, “Khóc nữa trẫm lập tức tước vị trí phi tử.”

      Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, tiếng vừa dứt, dọa cho Hoa phi dừng tiếng khóc thút thít lại. Từ trước tới nay lời cực kỳ có uy tín. Bởi vì mỗi câu ra chắc chắn thực . Nếu Hoa phi còn dám khóc, e rằng chỉ uống chén canh này mà ngay cả chính nàng cũng bị phạt theo.

      Tịch Tích Chi khẽ thở dài, Nữ nhân này cũng biết điều. ràng An Hoằng Hàn uống, lại mặt dày mày dan nghĩ hết đủ mọi cách để ép uống.

      “Cho rằng trẫm biết tư tưởng của ngươi và Lưu thượng thư à? như biết mọi chuyện từ lâu, mắt lạnh nhìn sắc mặt Hoa phi đột nhiên thay đổi lớn, lại tiếp, “ Nếu quả chén canh này là chén canh bình thường, ngươi mạo hiểm nguy hiểm chọc giận trẫm mà ép trẫm uống à? Hoa phi, ngươi cho rằng mắt trẫm mù à?”

      Từng chữ đâm vào lòng Hoa phi, Người khác biết, chẳng lẽ nàng ta biết à? Từ khi bước vào điện Bàn Long mình vẫn thấp thỏm lo lắng. Nghe An Hoằng Hàn làm ra càng khiến bị dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.

      “Bệ … Bệ hạ gì vậy? Thần thiếp hiểu?” Tay Hoa phi bưng chén canh hơi run.

      Cho dù nàng ta chịu thừa nhận nhưng ánh mắt và hành động của nàng ta sớm bán đứng mình.

      Tịch Tích Chi nhảy ra từ trong lòng An Hoằng Hàn, tới trước mặt Hoa phi, “Chén canh này…… Tỷ nấu thế nào?”

      Đừng cho nàng rằng đây là dùng lửa từ từ hầm thành. Nàng tin chỉ ít nguyên liệu mà mùi thơm ngào ngạt này lại tràn đầy mê hoặc như vậy. Dĩ nhiên người phàm ngửi được nhưng đối với người tu tiên như nàng mùi thơm này xuất cực kỳ bất thường.

      Đương nhiên là bổn cung đính thân xuống bếp, nấu canh cho bệ hạ.” Bị tiểu hài tử chất vấn khiến thể diện Hoa phi bị mất hết.

      Tịch Tích Chi kề sát vào chén canh kia, ngửi cẩn thận, lập tức bịt chặt mũi, chịu nổi mùi thơm nồng nặc này.

      “Ngươi muốn trẫm uống như vậy bằng uống trước ngụm thử ?” An Hoằng Hàn thờ ơ , dáng vẻ khác gì lúc bình thường.

      Nhưng chỉ câu này đạ thành công khiến mặt Hoa phi còn chút máu.

      Hoa phi nhìn chén canh trong tay chằm chằm, biết nên trả lời như thế nào. Lúc nàng ta bị An Hoằng Hàn nhìn chăm chú tới mức thở được rốt cuộc cũng mở miệng , “ Bệ hạ, đây chính là chén thuốc cường thân kiện thể, nữ từ uống được.”

      Lời này của nàng ta vừa ra tất cả mọi người đổi sắc mặt.

      Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng rất khó coi………

      Tịch Tích Chi phì cười tiếng, ngờ đây là thuốc ở phương diện kia? Phải chăng được? Nghĩ tới chuyện trước kia, cùng chén thuốc Hoa phi bưng tới lúc này, nàng lại càng tin thêm phần.

      Nàng vỗ vỗ vai như an ủi, “Ta ra.”

      Trong lòng mọi người buồn bực. Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi ra người khác cũng đoán được.

      Mặt An Hoằng Hàn càng lạnh lung hơn nhưng bị những lời này của Hoa phi lừa, “Là thuốc kia à? Cho dù ngươi muốn thêu dệt lý do cũng phải thêu dệt cái khác.”

      Hoa phi quỳ bụp xuống, “Thần thiếp láo… Là thuốc kia .”

      “Người đâu.” An Hoằng Hàn lạnh lùng ra lệnh, “Bóp miệng Hoa phi để nàng ta uống vào.”

      Hoa phi sợ tới mức quỳ lui lại vài bước, xin An Hoằng Hàn tha thứ ngừng. hàng nước mắt chảy xuống cằm nàng ta, cả mặt cả gò má tràn đầy nước mắt.

      Thị vệ nghe theo mệnh lệnh của An Hoằng Hàn, giật lấy chén thuốc trong tay Hoa phi, bóp miệng nàng ta rồi đổ vào trong.

      Hoa phi cố gắng dùng hết sức phản kháng, nhưng là nữ nhân sao có thể là đối thủ của hai đại nam nhân. Chưa được vài cái bị chế trụ, thể động đậy.

      “Bệ hạ… Bệ hạ tha mạng.”

      An Hoằng Hàn hừ tiếng, kéo tay bé của Tịch Tích Chi, ôm nàng, “Nếu chỉ là chén canh thuốc bình thường khiến người uống chết được. Cho nên Hoa phi có thể yên tâm.”

      Người xung quanh đều than bệ hạ bạc tình. Tuy Hoa phi khiến người ta mến nhưng dù sao cũng là phi tần của bệ hạ. câu “ khiến người uống chết” khiến người ta hơi xót xa.

      Rất nhiều giọt thuốc tràn ra từ khóe môi Hoa phi, bắn đầy đất.

      Hai thị vệ sống chết đè lại nàng ta, buộc nàng ta uống hết chén canh.

      Càng uống sắc mặt Hoa phi càng hồng hào.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26:

      Tịch Tích Chi thấy cảnh tượng này đôi lông mày thanh tú cau chặt lại.

      Cho tới khi Hoa phi uống hết chén thuốc, mặt nàng ta đỏ như sắp nổ tung, chỉ nhìn thấy người ta sợ hãi.

      "Sao lại thế này?" Tịch Tích Chi hơi buồn bực, hiểu vì sao Hoa phi lại có tình trạng này.

      Nếu chỉ là thuốc 'cường thân kiện thể', dù nữ nhân uống cũng có phản ứng lớn như vậy.

      "Bệ...Bệ hạ tha mạng..." Búi tóc của Hoa phi xốc xếch, quỳ rạp xuống đất, nước mắt làm vẻ mặt nàng ta trở nên mơ hồ.

      "Tha mạng?" An Hoằng Hàn quát lớn, "Chuyện cho tới bây giờ mà Hoa phi còn khai ? Rốt cuộc chén thuốc này là gì? Ngươi và Lưu Thượng thư bí mật làm gì, trẫm quản được. Nhưng khi uy hiếp trẫm ngươi cho rằng trẫm còn có thể để mặc quan tâm à?" An Hoằng Hàn vừa vừa dừng, cực kỳ uy hiếp. Hai mắt sắc bén như hùng ưng nhìn nữ nhân quỳ đất chằm chằm, "Tháng trước Lưu thượng thư mời đạo sĩ kỳ lạ vào phủ, ngươi cho rằng trẫm tra được những chuyện này?"

      Hoa phi sợ tới mức giật mình, thể tin mà nhìn về phía An Hoằng Hàn.

      Vẻ mặt này của nàng ta hoàn toàn cho mọi người biết suy đoán của bệ hạ phải là giả.

      "Nếu ngươi trẫm đưa chén canh này cho đám thái y xem chút. Tin rằng bọn họ hẳn có cách tra ra chút đầu mối."

      Hoa phi luống cuống trận cước, dập đầu xuống đất, hai má đỏ tới mức như bị lửa mạnh thiêu đốt, khóe môi vì lúc vừa uống canh bị kéo rách nên chảy ra chút máu.

      Tuy Tịch Tích Chi hơi nỡ nhưng vẫn duy trì lý trí. Nữ nhân này dám bưng loại canh này cho An Hoằng Hàn uống, biết lòng dạ có bao nhiêu tàn nhẫn. Thông cảm kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.

      "Trong canh...bỏ thêm Dục Tử Tán." Hoa phi gào khóc.

      Cung nữ thái giám trong quanh bị dọa sợ tới mức trừng to mắt, ngay cả Tịch Tích Chi cũng thể tin được mà nhìn Hoa phi.

      Mặt An Hoằng Hàn trầm rất đáng sợ, đôi mắt như bao phủ hàn băng tan được, ngăn cách tất cả tình cảm con người.

      "Hoa phi, lá gan của ngươi rất lớn!" An Hoằng Hàn tức giận, vỗ bàn.

      Dục Tử Tán là thứ gì? Nghe tên cảm thấy là đồ tốt nhưng tác dụng của thuốc lại khiến người ta dám khen tặng. Hương khói của con người tiếp nối đời đời, chính là thuận theo đạo trời. Nhưng có vài người lại cầu được. Bình thường những người này nghĩ hết cách để có con. Dưới hấp dẫn như vậy, rất nhiều phương thuốc dân gian ra đời.

      Dục Tử Tán chính là trong số đó.

      Tịch Tích Chi hiểu lắm về thứ này. Kiếp trước nàng chỉ từng xem thiên ghi lại về thứ này trong Tàng Thư Các của sư phụ.

      Tóm lại là phải là thứ tốt. Nghe muốn luyện thành Dục Tử Tán cần thu thập bảy bảy bốn mươi chín linh hồn trẻ sơ sinh, sau đó đưa vào lò luyện đan, từ từ luyện mấy ngày.

      Nghĩ tới mùi hương này, Tịch Tích Chi ghê tởm tới mức buồn nôn.

      Dùng Dục Tử Tán để mang thai, dù sinh ra được trong xương mang theo tà khí. Bởi vì tuy những linh hồn trẻ sơ sinh này được luyện thành nhưng vẫn còn chút tàn dư.

      Hơn nữa, hễ là dùng Dục Tử Tán sau này cả đời nam nhân này thể có con.

      Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn rồi lại nhìn Hoa phi. Tính toán của Hoa phi lại đánh đủ vang dội. chỉ có thể mang long chủng của An Hoằng Hàn mà còn có thể cắt đứt hậu họa. Nhưng phần tâm tư này lại quá ác độc.

      “Bệ hạ… Bệ hạ tha mạng ạ! Là thiếp nhất thời bị che tâm trí mới làm ra việc này, cầu xin bệ hạ tha mạng ạ!” Nước mắt Hoa phi khiến lời nàng ta tròn tiếng, vừa khóc vừa dập đầu.

      Nàng ta chưa từng nghĩ rằng chuyện bị bại lộ. ràng tất cả đều trong kế hoạch nhưng lại xuất khâu sơ sót.

      Toàn thân khó chịu tới mức run lên, người Hoa phi như thể sắp nổ tung, run như cầy sấy.

      “Dám làm ra chuyện thế này còn dám cầu xin trẫm tha mạng?” An Hoằng Hàn lạnh lẽo , đôi mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn, “Người đâu, kéo Hoa phi xuống, dùng cực hình. Còn về Lưu Thượng thư? Dám giúp đỡ nữ nhi trợ Trụ vi ngược, vậy trẫm cũng thể tha thứ cho ông ta dễ dàng. Tước bỏ chức Thượng thư của ông ta, tịch biên gia sản, diệt cả nhà.”

      Nghe thấy câu sau cùng, Hoa phi cứng ngắc tại chỗ, càng cố gắng dập đầu cầu xin tha thứ.

      An Hoằng Hàn luôn đối nhân xử thế tàn bạo, đặc biệt là người gây bất lợi cho mình càng thêm hạ thủ lưu tình. Ngay từ lúc Hoa phi định ra tay làm như thế kết quả này được định rồi.

      An Hoằng Hàn phất tay, phân phó: “Kéo nữ nhân này xuống.”

      Cái gọi là cực hình được phân thành rất nhiều loại. Nếu bệ hạ phân phó dùng nhiều vậy chắc chắn chính là dựa theo cách cũ… Thiên đao vạn quả. Chỉ nghe từ này khiến người ta rợn tóc gáy. đao cắt xuống nhưng đủ để trí mạng, mãi cho tới khi mỗi tấc thịt thân thể đều bị cắt người ta mới từ từ chết . Chết kiểu này vô cùng khủng khiếp.

      Nhưng Tịch Tích Chi biết tất cả những điều này. Nàng chỉ biết rằng lần này Hoa phi chạy trời khỏi nắng.

      “Ngô Kiến Phong, ngươi mang người tới Lưu phủ.” Giọng bình tĩnh của An Hoằng Hàn vang lên, ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Kiến Phong, giao nhiệm vụ.

      Vốn từ lần Ngô Kiến Phong bị tước chức vẫn được bệ hạ nhìn thẳng, bây giờ lại bỗng giao nhiệm vụ khiến lập tức nở nụ cười, “Nô tài tuân lệnh.”

      Sau đó, dẫn theo đám thị vệ ra ngoài.

      Hoa phi bị hai thị vệ kéo tới chỗ dùng cực hình ở thiên lao. Bởi vị vừa trải qua chuyện khiến cho người ta vui nên cả điện Bàn Long yên lặng tới đáng sợ. Tất cả cung nữ thái giám dám thở mạnh, người nào cũng khúm núm cúi đầu, chỉ sợ bệ hạ tức giận phát giận lên người bọn họ.

      Tịch Tích Chi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, trong đầu cũng trăm chuyển ngàn hồi. Đám phi tần hậu cung vì để mang long chủng của mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chắc hẳn chuyện này phải xảy ra lần đầu tiên. Có điều cách Hoa phi dùng quá ác liệt.

      Nhìn nước canh bẩn thỉu rảy đầy mặt đất, An Hoằng Hàn nhíu chặt mày, : “Người đâu, dọn dẹp sàn nhà sạch .”

      Chỉ cần nhìn thấy bãi đen ngòm bẩn thỉu đó là lại nhớ tới khuôn mặt nữ nhân kia.

      “Vâng, bệ hạ.” Vài cung nữ thái giám hành lễ, khắc cũng dám chậm trễ, cầm khăn bắt đầu lau vết bẩn đất.

      “Huyng đừng giận.” Tịch Tích Chi nhìn ra tâm trạng An Hoằng Hàn tốt, kéo kéo tay áo , mong đừng bị chọc tức.

      An Hoằng Hàn cười lạnh, “Chút chuyện này còn chưa đủ để chọc trẫm giận …”

      Mắt nhìn cung nữ thái giám xung quang, khẽ bên tai nàng: “Trẫm muốn để bọn họ sợ hãi…”

      Làm vua nước, nhất định phải có uy tín. Tuy ra hai chữ “tàn bạo” khiến người ta nghĩ rằng người này vô cùng kinh khủng nhưng cũng vẫn có thể xem như cách hay. Ít nhất khiến người khác sợ ngươi mới có thể nể ngươi ba phần.

      Tịch Tích Chi cố gắng tiêu hóa những lời này, sau đó gật đầu rất tán thành.

      “Ta hiểu.”

      Lẳng lặng ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng gật đầu mạnh với .

      Có lẽ người ngoài nhìn vào lãnh huyết vô tình nhưng trong lòng nàng đối xử với mình rất tốt. Dù là chuyện thế nào cũng cưng chiều nàng. Tuy hai người chưa hề làm nhưng Tịch Tích Chi coi đối phương rất tốt, ràng nhớ trong đầu.

      Tay chân cung nữ thái giám rất nhanh nhẹn, bao lâu sau sàn nhà được dọn sạch bóng loáng.

      “Lui ra hết .” An Hoằng Hàn kéo tay Tịch Tích Chi, đứng lên, cho lui toàn bộ cung nữ thái giám.

      Cửa điện từ từ khép lại. Điện Bàn Long lớn như vậy được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.

      Tịch Tích Chi vén cái khăn đen che đầu, đôi mắt trong suốt nhiễm bụi trần lóe sáng.

      Trong khoảnh khắc miếng khăn đen được vén lên, mắt An Hoằng Hàn hơi sáng lên, dường như vô cùng giật mình.

      Tịch Tích Chi hiểu gì cả, hỏi: “Huynh nhìn ta chằm chằm vậy làm gì?”

      Ánh mắt An Hoằng Hàn khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt nóng bỏng như thế như thể có thể thiêu đốt tất cả.

      “Nàng soi gương .” Giọng lạnh như băng, mang theo chút đùa giỡn, dường như vô cùng mong đợi chuyện gì đó.

      Nàng càng thêm nghi ngờ, thầm nhủ, ánh mắt kia của huynh có liên quan gì tới gương? Nửa tin nửa ngờ gật đầu, nàng nâng chân lên, bước từng bước về phía gương đồng cao bằng người.

      Gương đồng hơi vàng tuy nhiên nó có thể soi mọi thứ.

      Gương và người việc luôn ngược nhau. Tịch Tích Chi nhìn thấy vẻ mặt An Hoằng Hàn trong đó càng khoa trương hơn.

      Nàng lắp bắp, chỉ vào gương, : “Tai… Tai còn.”

      An Hoằng Hàn nhíu mày, nắm lấy hai cái tai cạnh má nàng, “Chẳng phải ở đây còn có hai cái à?”

      Nàng chịu yếu thế, vuốt ve hai bàn tay, “ phải ta hai cái tai này, mà là hai cái tai đầu cơ.”

      Hai tay nàng sờ tới sờ lui đầu, thấy hai cái tai lông xù .

      còn hai cái tai đó, sau này nàng cần phải sống cuộc sống che miếng vải đen mỗi ngày. Nhìn mái tóc màu trắng bạc, nàng lập tức ủ rũ, “Tuy có tai nhưng màu tóc vẫn thay đổi. Dáng vẻ này ra ngoài vẫn khiến người ta chú ý.”

      Tịch Tích Chi sợ nhất ánh mắt khác thường của người ta. Nếu dùng dáng vẻ này ra ngoài nhất định nàng trở thành tiêu điểm của mọi người.

      An Hoằng Hàn lại cho là như vậy. Hễ là thứ người tiểu hài tử đều thích. cuốn lọn tóc màu trắng bạc của nàng, vuốt ve lên xuống, “Trẫm thích mái tóc màu trắng bạc của nàng, khác người có gì tốt.”

      đứng sau nàng, dù ánh mắt người khác thế nào còn phải đều thu lại?

      “Nhưng… Có phải quá quái dị ?” Nàng vẫn yên lòng. Nào có ai có mái tóc trắng bạc? Dù bạc tóc sớm cũng thể như nàng.

      “Có trẫm ở đây ai dám quái dị?” kéo tay nàng, về phía giường, “Chẳng lẽ ngày nào nàng cũng che miếng khăn đen, cảm thấy phiền à?”

      Nàng nghĩ như vậy từ lâu cho nên mỗi tối vào lúc điện Bàn Long có ai, nàng đều thả mái tóc ra, che miếng vải đen.

      vậy đừng đeo nữa.” kéo miếng khăn đen trong tay nàng qua, ném thẳng xuống đất chút chần chừ.

      Tịch Tích Chi nhìn cái khăn đen từ từ rơi xuống, sau đó gật đầu theo.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :