1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Hay quá nàng ơi

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Khu buôn bán rất náo nhiệt, đủ loại tiểu thương thét to đường, người ra người vào tửu lâu khách điếm hai bên rất đông.

      An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi đường, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong phải trái theo.

      Tịch Tích Chi thấy gì cũng mới lạ, hễ là thứ biết nhất định phải hỏi ràng mới bằng lòng tiếp.

      Nàng hỏi nhiều nhất là các thứ đồ nho , còn có ít món ăn vặt đặc sắc.

      Nhìn thấy miếng ngọc thạch khắc trúc xanh, nàng nhìn thêm vài lần nhưng muốn mua.

      An Hoằng Hàn bên cạnh lấy lên, : "Trả tiền."

      Lâm Ân biết hôm nay xuất cung, chắc chắn cần dùng tới bạc, cho nên hôm qua chuẩn bị chút bạc vụn bỏ vào túi. lấy thỏi bạc vụn ra, đưa cho tiểu thương.

      Tiểu thương thấy đối phương ra tay hào phóng, cúi đầu khom lưng nịnh nọt: "Nếu mấy vị khách quan xem thêm chút? Chỗ này của ta còn có vài thứ đồ chơi , tuyệt đối là đồ tốt."

      Tịch Tích Chi cầm mấy miếng ngọc thạch hình bầu dục, trong suốt sáng long lanh, tuy nhìn khá đẹp nhưng thứ này lại đáng tiền, vừa nhìn liền biết là dùng ngọc thạch cấp thấp làm giả thành hàng thượng đẳng. mặt ngọc thạch khắc hai cành trúc xanh, chi chi tiết tiết, xanh biêng biếc lại có lực. đầu miếng ngọc thạch dùng sợi dây đỏ cột, hề hoa lệ.

      Đương nhiên thể tin lời tiểu thương. Ai cũng bà Vương bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, ai biết tiểu thương này hay giả? Nếu muốn mua đồ tốt phải dựa vào nhãn lực của mình.

      Xoay người, nàng lại dạo tiếp với An Hoằng Hàn.

      Nàng vuốt ve miếng ngọc thạch trong tay, chu môi, "Dùng mười lượng bạc mua thứ này, hơi lỗ."

      Xúc cảm của miếng ngọc thạch này tốt như ngọc thạch trong hoàng cung. Sờ ngọc thạch thượng đẳng quen, nàng cũng ít nhiều nhận ra được khác nhau.

      Mặt An Hoằng Hàn chút thay đổi, thờ ơ, thản nhiên mà "Ừ" tiếng, dường như đặt chuyện này trong lòng.

      Tịch Tích Chi cho rằng tự tìm mất mặt, vẫn nhịn được mà : "Lần sau đừng thấy ta nhìn cái gì cũng mua. Tuy thứ này đẹp mắt nhưng đáng cái giá này."

      Nghĩ tới mười lượng bạc này, nàng còn đau lòng thay . Để mấy tiểu thương kia kiếm lời, bằng đưa bạc cho nàng.

      " tiểu hám tiền, chỉ là mười lượng bạc mà thôi." An Hoằng Hàn vươn tay phất tóc trán nàng, để tóc mai che mắt nàng.

      Tịch Tích Chi ra sức lẩm bẩm hai tiếng, "Người có biết mười lượng bạc có thể đổi được bao nhiêu thứ ? Rất nhiều bách tính ngay cả ấm no cũng làm được, mười lượng bạc đủ cho họ sống mấy tháng. Chúng ta càng mua thứ như vậy càng thúc đẩy những người đó bán hàng giả."

      Biết tiểu hài tử rất có lý, An Hoằng Hàn phản bác. Nhưng giả giả đời, sao có thể nhìn thấu hết?

      Hoàng Đô Phong Trạch quốc rất sầm uất, người đến người , thỉnh thoảng có tiếng bánh xe ngựa vang lên.

      Tịch Tích Chi vất vả mới ra được lần, đương nhiên phải chơi cho đủ vốn. Đông nhìn lát, tây xem chút, bạc trong túi Lâm Ân càng ngày càng ít, đồ Ngô Kiến Phong cầm trong tay càng ngày càng nhiều.

      Nhìn trúng chút bánh ngọt mới mẻ, nàng lại tạm thời ăn vô, dùng giấy dầu gói lại, để Ngô Kiến Phong cầm, chờ sau khi hồi cung từ từ giải quyết tiếp những vật phẩm càn quét được này.

      Bỗng mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi, nàng híp híp mắt. Tưởng rằng đây là mùi thơm của thức ăn ngon tỏa ra, kéo kéo ống tay áo An Hoằng Hàn, về phía bên kia.

      Đồ Ngô Kiến Phong cầm trong tay sắp cao tới vai . đặt cằm lên đống đồ, đề phòng bị đổ, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo. ràng là thị vệ, sao bỗng trở thành gã sai vặt cầm đồ.

      biết những thứ này có ích gì? Tuy là đồ chơi nho , cho dù tặng người ta cũng cầm trong tay được. Còn có cả vài cái trống bỏi . Cái này dùng làm gì ? Tiểu hài tử ba tuổi chưa chắc chơi .

      Dựa theo mùi thơm dẫn đường , Tích Tịch Chi càng ngày càng tới gần mục tiêu . Nhưng cách càng gần nàng càng cảm thấy hơi kỳ lạ . Hương thơm này khiến người thần hồn điên đảo . Rốt cuộc là thứ gì ?

      " An Hoằng Hàn , huynh có ngửi thấy mùi gì ?" Nàng khó tin mà giật giật ống tay áo .

      nhíu mày ngay lập tức , vừa mới nhìn ràng càng càng hoang vắng hơi mơ hồ . Nghe nàng hỏi vậy trong lòng lập tức đề cao cảnh giác .

      " ngửi thấy gì ."

      Ngô Kiến Phong và Lâm Ân cũng thấy đầu mối gì , vô cùng nghi ngờ . Ở đó có mùi gì à ? Chẳng lẽ nàng ngửi lầm rồi ?

      Nàng cố gắng hít mũi cái , mùi hương này nồng như vậy đậm như vậy , sao lại ngửi thấy?

      Chẳng lẽ có thứ gì mà người phàm cảm giác được ?

      Mấy ngày gần đây linh lực của Tịch Tích Chi lại tăng thêm chút , cũng bắt đầu tu tập thuật pháp . Gặp mấy tinh đơn giản còn có thể chống được lúc , nếu gặp phải tinh lợi hại nàng có cách nào .

      Bọn họ dừng trước tòa nhà , nàng cố gắng phân biệt chữ tấm biển , muốn đọc lên nhưng khả năng có hạn , nàng nhận ra chữ nào cả .

      Lâm Ân bên cạnh vô cùng kinh ngạc mà kêu thành tiếng :" Đây chẳng phải là nhà Lưu Thượng thư ư ?"

      Ba chữ Lưu Thượng thư lập tức khiến Tịch Tích Chi nhớ tới vị Hoa Quý phi kia .

      Nàng với An Hoằng Hàn bằng giọng chua lè :" Là nhà nhạc phụ huynh ."

      Vị chua trong giọng , ngoài bản thân Tịch Tích Chi phát ra , những người khác đều nghe mồn .

      An Hoằng Hàn nở nụ cười . Tuy nàng vẫn còn trong giai đoạn u mê nhưng biết ghen , vậy chứng tỏ trong lòng là có . An Hoằng Hàn chưa từng cảm thấy trong lòng sung sướng như vậy , vươn tay nhéo khuôn mặt tiểu hài tử .

      " Sao nàng lại chạy tới đây ?" An Hồng Hàn vô cùng rằng Tịch Tích Chi chạy tới đây cũng phải vô tình .

      Hương thơm này là gì ? Lại xảy ra chuyện gì ?

      An Hồng Hàn thích có thứ gì vượt ra khỏi tầm kiềm soát của . thích mình nắm lấy quyền lực và cũng có năng lực đó , để chuyện chỉ tiến hành theo khống chế của .

      chuyện hơi bất tiện , hai hàng lông mày thanh tú của Tịch Tích Chi hơi cau lại ," Chúng ta qua kia ."

      Ý là lặng lẽ cho An Hoằng Hàn .

      Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều rất kinh ngạc nhưng vẫn duy trì im lặng .

      An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi tới chỗ người , Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đứng cách đó hơn mười thước .

      Xác định bọn họ nghe được , nàng mới từ từ :" Nhất định là trong đó có thứ gì đó . Ta phân biệt được là hay là ma . Nhưng nhất định phải là thứ tốt ."

      Hương thơm này rất bình thường . Trước kia nàng đều sống trong rừng sâu núi thẳm , ở đó lại có sư phụ bày trận pháp , cực ít có tinh có thể tiến công , cho nên nàng cũng tiếp xúc nhiều với những thứ này.

      An Hoằng Hàn nghiêm túc lắng nghe , có thâm ý khác mà nhìn về phía Lưu phủ . Xem ra gần đây lão gia hỏa Lưu Thượng thư kia lại an phận . Chẳng lẽ là muốn báo thù cho nhi tử ông ta ? Nhưng nghĩ lại chút , lấy tính tình thận trọng của Lưu Huy nào dám có dũng khí đối nghịch với mình ?

      phải bởi vì chuyện này , vậy chắc chắn là có chuyện khác .

      " Mùi thơm này ... " Tịch Tích Chi cố gắng nhớ lại những thứ sư phụ dạy trước kia , cau mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu , bỗng luồng linh quang thoáng qua đầu nàng . Nàng khiếp sợ , hạ thấp giọng , :" Mùi thơm này ... Có lẽ là có người luyện đan !"

      Luyện đan ? Vậy chắc chắn là tăng hoặc là đạo .

      Mà nguyên liệu dùng để luyện đan , Tịch Tích Chi cũng lắm . Điều này phải xem đối phương định luyện chế đan dược gì ...

      " Chúng ta vào xem chút ?" Ở bên ngoài đoán mò bằng vào tìm hiểu thực hư . Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm , chờ ra quyết định trước .

      nắm tay bé của nàng , sắc mặt thay đổi ," Với linh lực của nàng , sau khi vào có thể đánh bại tăng đạo này ? Ta thấy chừng còn bị người ta bắt luyện đan . Trước bình tĩnh , tuần sau phái người điều tra phen . Hôm nay chúng ta xuất cung là để du ngoạn , về chuyện này , giao cho trẫm , tạm thời đừng nghĩ nữa ."

      Làm chuyện gì cũng nên bứt dây động rừng . Mục đích Lưu Thượng thư luyện đan là gì , bọn họ tạm thời còn chưa biết . Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng . An Hoằng Hàn tuy tàn bạo lãnh khốc nhưng tính nhẫn nại tuyệt đối vượt qua gấp mấy lần người bình thường .

      Từ phương diện nuôi dưỡng Tịch Tích Chi là có thể nhìn ra tính nhẫn nại của tốt cỡ nào . Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm nhịn được mà làm rồi .

      Tịch Tích Chi vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ . Mùi thơm này quá mức nồng , rất ràng là bao lâu nữa đan dược ra lò .

      " Lát nữa tranh tài bắt đầu . Nàng muốn xen vào việc người khác trẫm cũng cản . Nhưng khi tranh tài qua , trẫm ra ngoài với nàng nữa ." Giọng lãnh khốc lên xuống của An Hoằng Hàn ý nhắc nhở nàng rằng qua thôn này có điếm nào nữa .

      Sau khi nàng suy nghĩ lại , cố đè ý nghĩ xen vào việc người khác trong đầu xuống ," Vậy chúng ta nhanh tới Phượng Tiên cư ."

      Chờ tới khi tới đó , nàng nhất định phải thoải thoải mái mái mà ăn bữa , còn tiện thể thắng lượng bạc về . Tuy nàng kén ăn nhưng miệng cũng nổi tiếng là có lưỡi vàng . Chỉ cần vào miệng nàng , mùi vị gì cũng có thể nhận ra . Kiếp trước , sư phụ ít những lời này nhất .

      An Hoằng Hàn đứng tại chỗ búng tay hai cái ...

      Nàng hiểu mà nhìn động tác này của .

      với khí :" Phái người canh chừng động tĩnh trong Lưu phủ , nếu có gì dị thường , báo lại lập tức ."

      Lần này nàng hiểu , Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đứng đằng xa , thể gọi ảnh vệ ra , cho nên chỉ có thể phân phó với khí . Tóm lại ảnh vệ nghe thấy được , chắc chắn làm .

      Thấy để ý chuyện này như vậy , nàng lo lắng nữa , thúc giục nhanh tới Phượng Tiên cư .

      Phượng Tiên cư nằm ở khu vực trung tâm Hoàng Đô . Ở đây người lui tới nhiều nhất , lượng người lại lớn nhất .

      Mấy người Tịch Tích Chi vừa tới đây thấy đám người nhốn nha nhốn nháo , chen vai thích cánh . Cửa Phượng Tiên cư lại càng đứng đầy người , ngay cả chỗ phía ngoài cũng có khe hở nào .

      Đám cung nữ kia lừa nàng . Nhìn trận thế này chút xem , nếu phải tới sớm , sợ rằng ngay cả cửa cũng chen vào được .

      " Làm sao bây giờ ?" Lấy thân thể nho này chen vào , chờ chen được e rằng bẹp như lá trúc rồi !

      Lâm Ân cũng bị dọa sợ tới mức run lên ," Bệ hạ , nếu chúng ta vào từ cửa sau ?"

      Suy nghĩ của Ngô Kiến Phong nhanh nhạy bằng Lâm Ân , thấy trận thế này sớm bị dọa tới mức có cách gì .

      An Hoằng Hàn hừ lạnh lùng , :" Chúng ta cũng có thể nghĩ ra được vào từ cửa sau , chẳng lẽ người khác nghĩ ra ?"

      Cho dù tới cửa sau , e rằng chỗ đó cũng kín người .

      Phượng Tiên cư là công trình kiến trúc hình tròn , tổng cộng có ba tầng , tầng thứ hai và tầng thứ ba đều là nhã gian , tầng càng cao càng cần nhiều bạc .

      An Hoằng Hàn ngẩng đầu lên , ánh mắt sáng rực , dường như nghĩ ra cách gì , chỉ tiếng :" theo ."
      B.Catwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tay phải ôm lấy vai Tịch Tích Chi, bay lên , vận khinh công, bay về phía lầu hai Phượng Tiên cư. Xung quanh lầu hai có rất nhiều cửa sổ mở rộng, rộng hơn nửa thước, đủ để người qua.

      An Hoằng Hàn cậy vào võ công tốt, điểm mũi chân lên đầu người đen đen phía dưới đường, đạp thẳng mà lên.

      Tịch Tích Chi lại cảm thán lần nữa, ngờ lại được lính hội cảm giác 'Bay' thêm lần, lại là nhờ sức An Hoằng Hàn. Hai cái tay bé ôm chặt cổ , đề phòng mình té xuống. Đám dân chúng phía dưới thấy có người 'bay' nhìn sang bên này đầy tò mò.

      Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

      Lầu hai cách mặt đất ít nhất bảy tám thước, nhưng cũng biết vì sao nghĩ tới chuyện kề sát vào , nàng sợ hãi chút nào. Dường như nàng biết rất rằng nhất định bảo vệ mình, để cho mình bị thương.

      cánh cửa sổ nhã gian lầu ba mở rộng ra, thoáng bóng dáng người màu trắng đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn màn xôn xao phía dưới.

      Giọng từ tính lại dịu dàng khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.

      "Còn tưởng rằng muội ấy tới đây chứ? ra là chỉ muốn cùng bản điện." Thở dài bất đắc dĩ, Đông Phương Vưu Dục nhìn hai người ôm nhau giữa trung, trong mắt lóe lên cảm xúc khác thường.

      An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi nhảy lên lầu hai rất thuận lợi, sau khi nhảy vào cửa sổ dọa người bên trong sợ tới mức thét chói tai từng hồi.

      "Câm miệng!" Quát tiếng, giọng An Hoằng Hàn lạnh lùng, dọa mọi người sợ tới mức rùng mình cái.

      Khách nhân bên trong nhã gian chịu nổi khí thế cường đại của An Hoằng Hàn, tất cả im như ve sầu mùa đông.

      Ngô Kiến Phong cõng Lâm Ân, theo sát vào.

      Lâm Ân hơi có chứng sợ độ cao, cho nên lúc đặt chân lên sàn nhà, tay chân còn hơi run rẩy, "Hù...Hù chết lão nô rồi."

      "Nhìn chút tiền đồ của ông kìa." Ngô Kiến Phong đề phòng mà hừ lạnh tiếng, đầy khinh thường.

      Tịch Tích Chi nhìn quen tác phong của , thừa dịp chú ý hung hăng liếc xéo cái. Ỷ vào võ công mình cao cường, nhục mạ người già trẻ em yếu đuối, cũng phải là hùng.

      "Lâm Ân, đưa túi ngân lượng cho bọn họ." An Hoằng Hàn phủi phủi vạt áo của mình, sau đó sửa sang lại miếng khăn đen che đầu cho tiểu hài tử.

      May mà lúc vận khinh công cố ý dùng tay còn lại đè miếng khăn đen lại, nếu bị lộ rồi.

      Lâm Ân mới hoàn hồn từ dư của kinh sợ, liền nghe được câu này, ngón tay run run luồn vào áo, lấy ra túi ngân lượng, khách khí mà với những khách nhân kia: "Chủ nhân nhà ta mượn qua, thông cảm cho."

      túi bạc này có ít nhất trăm lượng, mấy khách nhân kia nhìn thấy mà cười như hoa nở. Vốn lần này bao nhã gian tốn ít tiền, thấy có người đưa bạc cho bọn họ , ai mất hứng ?

      khách nhân trong đó hai mắt tỏa sáng cầm túi tiền , ha ha cười :" ... sao , huynh muốn mượn đường cứ tùy tiện mà mượn ."

      Dù sao kiếm được bạc , ai khongi muốn chứ ?

      " Lâm Ân , dẫn đường ." An Hoằng Hàn tựa như nhìn thấy , tuyệt tiếc chút bạc này .

      chính là đế vương Phong Trạch quốc , ai dám giàu qua cả ? trăm lượng trong mắt chỉ là con số , có lẽ ngay cả số cũng hơn.

      Có lẽ người tiếc bạc duy nhất chỉ có mình Tịch Tích Chi .

      Hành lang lầu ở Phượng Tiên cư được chạm rỗng ở giữa , từ tầng thứ hai tầng thứ ba có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tầng thứ nhất . Trước đây ở giữa lầu đều bày bàn , nhưng hôm nay lại tạp thành đài tranh tài .

      Tịch Tích hi vừa theo An Hoằng Hàn giữa hành lang Phượng Tiên cư vừa quan sát bố cục ở đây . hổ là tửu lâu đệ nhất Hoàng Đô , những thứ kia , tuy tinh mỹ bằng trong ung nhưng cũng coi như vô cùng hiếm thấy trong dân gian rồi .

      Chuyện khiến người ta thấy vui tai vui mắt chính là tiểu nhị ở đây đều là mỹ nam mặc đồng phục . Mới lát mà nàng nhìn thấy nhiều tuấn nam rồi !

      Cười khúc khích , nàng thò đầu nhìn liên tục .

      " Chảy nước miếng kia ." An Hoằng Hàn lạnh lùng , bóp vai tiểu hài tử cái , ý bảo nàng thu bớt biểu cảm lại .

      Dùng ánh mắt đắm đuối nhìn cũng thôi , lại dám dùng ánh mắt như thế mà nhìn người khác ...

      Trong lòng An Hoằng Hàn cực kỳ khó chịu , mơ hồ bắt đầu hối hận nên đưa nàng tới Phượng Tiên cư . Nhìn xem , vừa mới vào mà nhìn đám tiểu nhị kia gián đoạn , chẳng lẽ bề ngoài tuấn như vậy mà còn để nàng nhìn đủ ?

      Nàng nâng tay áo bên phải lau nước miếng , lau nửa , phát khóe môi ướt , nước đâu ra ? Bỗng nàng trợn to mắt , xù lông ," Ta mới chảy nước miếng ."

      Vai Lâm Ân nhịn được mà hơi giật giật , thảo nào bệ hạ thích tiểu hài tử này như vậy , ngờ lại thú vị như thế .

      Lâm Ân dẫn đường , lên tầng thứ ba .

      Trong mỗi nhã gian có bố trí lan can hướng về phía trung tâm Phượng Tiên cư , cách lan can xa bày bàn ghế . Những khách nhân ngồi ở đây có thể thấy mồn động tĩnh ở lầu .

      " Chính là đây ." Lâm Ân đẩy cửa ra , cung kính mời An Hoằng Hàn vào trước .

      Phân phó tiểu nhị dưng trà , đưa bánh ngọt lên .

      An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi ngồi ghế . Góc nhìn gian nhã gian này của bọn họ vô cùng tốt , vừa hay có thể nhìn thấy , chính diện lầu .

      Hai tiểu nhị bưng bánh ngọt và trà vào , thấy người ngồi bên trong có tướng mạo xuất chúng , tất cả đều kinh ngạc trong chớp mắt . Hôm nay người tới Phượng Tiên cứ có rất nhiều nhân vật lớn , chỉ riêng quần áo trang sức của lớn trước mặt cũng có thể đoán được chắc chắn thân phận thấp .

      " Mời dùng từ từ ." Tiểu nhị bày bánh ngọt lên bàn .

      Đồng tử Tịch Tích Chi lóe sáng , nhìn tiểu nhị chằm chằm tha , bỗng câu :" Tiểu ca , huynh bao nhiêu tuổi ?"

      Thấy tiểu hài tử chuyện với mình , tiểu nhị kia ngẩn người , chút ý cười lên khuôn mặt tuấn tú ," Năm nay tiểu nhân hai mươi ."

      Miệng Tịch Tích Chi cười làm ra hai má lúm đồng tiền ," Có gia đình chưa ? Nhà ở đâu ? Tên họ là gì ?"

      Tiểu nhị hỏi chuyện này làm gì , vẻ mặt hơi xấu hổ , có điều tôn chỉ phục vụ của bọn ở Phượng Tiên cư là nhất định phải làm cho khách hàng vui lòng.

      " Tiểu nhân còn chưa lấy vợ , nhà ở phố tây , sống ở ... "

      Tiểu nhị còn chưa hết sắc mặt An Hoằng Hàn u ám rất đáng sợ , lạnh lùng mà :" ra ngoài !"

      Hai chữ hùng hồn mạnh mẽ dọa tiểu nhị sợ tới mức tay cầm khay run run , nghiêng ngả lao đảo mà chạy ra ngoài .

      Tịch Tích Chi hề biết sai , rất thất vọng mà bĩu môi ," Người ra còn chưa hỏi xong mà ?"

      " Làm trò trước mặt trẫm , quyến rũ nam nhân , có hỏi xem trẫm có đồng ý chưa ?" An Hoằng Hàn nhéo mạnh khuôn mặt phúng phính của tiểu hài tử , vẻ mặt lạnh băng băng .

      Tịch Tích Chi biết phải làm sao để hất cái tay kia ra , nhưng khi thấy bộ mặt tức giận này của có can đảm đó ," Ta ... Ta quyến rũ chỗ nào ?"

      Nàng nghiêm chỉnh sống như tiểu hài tử ! Huống hồ dù nàng quyến rũ nam nhan , còn cần phải báo cáo à ?

      " Còn có ?" Giọng lạnh lùng của ngừng lại , sau đó tiếp :" Vậy nàng hỏi nhiều vấn đề vậy làm gì ? Có cần hỏi trong nhà có mẹ già vợ con nữa hay ?"

      Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi , kêu lên đầy kích động :" Dù muốn quyến rũ cũng phải quyến rũ người nhiều bạc như huynh trước . Huynh vừa suất , thân phận lại cao , ai lại bỏ gần tìm xa chứ !"

      Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười , nhưng nụ cười này khiến người ta đoán ra được hàm nghĩa trong đó .

      " ra là nàng còn biết trẫmtoost ?" Từ từ buông khuôn mặt bị nhéo đỏ của tiểu hài tử ra , :" Nếu nàng muốn quyến rũ trẫm , trẫm cho phép nàng đấy ."

      Ba người có mặt ở đâu sững sờ tại chỗ , nhìn thẳng vào An Hoằng Hàn chằm chằm .

      tiểu hài tử nào đó đỏ mặt , ấp úng mà :" Ai ... Ai muốn quyến rũ huynh !"

      " Nếu nàng bằng lòng , bất cứ lúc nào trẫm cũng hoan nghênh nàng tới quyến rũ ." Lời gần như là tán tỉnh được thốt ra từ trong miệng An Hoằng Hàn . Mỗi câu rời hai chữ ' quyến rũ ' , vẻ mặt xấu hổ chút nào , như lý với người khác vậy , tới vô cùng nghiêm túc .

      Tịch Tích Chi xấu hổ rụt đầu vào cổ , khuôn mặt nhắn đỏ rực trắng nõn nà , tràn đầy lực hấp dẫn cực lớn , dụ An Hoằng Hàn đưa tay ra bóp .

      cũng làm vậy , còn khen ngợi câu :" Da rất mềm ."

      Có thể mềm à ? Nàng thầm mắng trong lòng , cũng nhìn xem thân thể này mới mấy tuổi . Bây giờ nàng non nớt như măng mới mọc vậy .

      " Bệ hạ , sắp bắt đầu tranh tài ." Lâm Ân khẽ thông báo , ánh mắt nhìn đài tranh tài sôi nổi phía dưới ," Chúng ta có nên cược chút ?"

      Trước kia Tịch Tích Chi chưa từng tham gia cuộc so tài này nên hiểu mà hỏi :" Cược gì cơ ?"

      An Hoằng Hàn nhìn Lâm Ân , để giải thích .

      " Cái gọi là đánh cược chính là cược xem ai thắng . Đây là lúc tranh tài ở Phượng Tiên cư , đặc biệt mở ra đánh cuộc . Người nhìn bên kia chút ... " Ngón tay Lâm Ân chỉ về phía mái hiên bên phải lầu , ở đó bày chiếu bạc , đó viết tới số hai mươi " Nếu người chọn người kia thắng vậy đặt tiền , cũng thắng theo . Về chuyện thắng bao nhiêu còn phải xem tỷ lệ đặt cược ."

      Tịch Tích Chi lập tức hứng thú . Kiếp trước bị sư phụ cấm đánh bạc cho nên về chuyện này , nàng hiểu chút nào .

      Nghe Lâm Ân xong , nàng chỉ vào chiếu bạc ," Ta muốn đặt !"

      Đương nhiên An Hoằng Hàn biết tính tình của nàng ," Nàng muốn đặt bao nhiêu ?"

      " Chúng ta mang theo bao nhiêu bạc ?" Nàng lắc cánh tay , trong lòng kích động , hỏi .

      An Hoằng Hàn chưa bao giờ quan tâm tới tiền , lạnh lùng mà nhìn về phía Lâm Ân .

      Lâm Ân thầm suy nghĩ vòng , nghiêm túc tính toán tiền bạc trong túi ," mang nhiều bạc , nhưng tô tài mang theo rất nhiều ngân phiếu , tổng cộng tất cả chừng ba vạn hai ."

      Tịch Tích Chi kích động , vỗ tay cái , hô to tiếng đầy hưng phấn :" Đặt hết !"

      An Hoằng Hàn nhíu mày , chỉ hỏi :" Đặt cho ai ?"

      Đồng tử màu xanh da trời của Tịch Tích Chi cùng với hai má lúm đồng tiền nho nơi khóe môi , dáng vẻ đáng này khiến người ta hận được hung hăng chà đạo nàng trận .

      Nàng vươn ngón tay mập mạp ra , chỉ vào mình ," Đương nhiên là đặt ta ... "
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:

      Tuy ba vạn hai phải con số lớn nhưng cứ ném ra tùy ý như vậy vẫn tiếc vô cùng.

      Lâm Ân cho là tai mình xuất tình trạng nghe lầm, lắp bắp mà : "Đặt... ạ?"

      Nếu vừa nãy An Hoằng Hàn lộ vẻ gì bây giờ trong đồng tử thoáng chút cân nhắc, "Đặt." Sau đó nắm lấy cằm tiểu hài tử, "Trẫm cho nàng mượn vốn đánh bạc, nàng định trả trẫm lãi mấy phần?"

      Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt, sao An Hoằng Hàn chịu chút thiệt thòi nào vậy?

      "Chia 5:5, được ?"

      "Lỡ mà thua...Nàng tính trả lại tiền vốn cho trẫm thế nào?" Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng.

      Hàng mi dài đen nhánh của nàng chớp chớp, rất chắc chắn: "Nhất định thắng. Ta có nắm chắc. Nhỡ thua , cùng lắm lấy bảo bối ta nhét gầm giường trả nợ cho huynh."

      An Hoằng Hàn lắc đầu, dẫn dắt từng bước, dẫn nàng nhảy vào cái bẫy của mình, "Trẫm thiếu tiền. Nhỡ mà nàng thua hôn trẫm cái."

      Cũng phải chưa từng hôn, Tịch Tích Chi định gật đầu ngay lập tức.

      Bỗng kề sát vào tai nàng, hạ giọng : "Lần này phải là hôn lên má là có thể xong chuyện. Hôn môi được ?"

      Tịch Tích Chi cả kinh, quay đầu lại nhìn , nhìn theo hai cánh môi mỏng, hơi dám xác định mà : "Có thể đổi điều kiện được ?"

      Mặt càng lúc càng đỏ, nàng từ từ cúi thấp đầu. Theo nàng biết, người phàm hôn môi chính là chuyện chỉ người nhau mới làm. Chẳng qua nàng chỉ là sủng vật An Hoằng Hàn nuôi, sao lại phải hôn môi ? Càng nghĩ càng thấy khác biệt, mặt nàng cũng càng lúc càng đỏ.

      "Bệ hạ, tranh tài sắp bắt đầu. Rốt cuộc chúng ta đặt hay đặt cược?" Lâm Ân hỏi.

      Theo thời gian càng lúc càng gấp rút, những người dưới lầu sớm hắng giọng kêu to. Rất nhiều người vây chặt lấy chiếu bạc, ngay cả chỗ đặt chân ở lầu cũng có. Người chen chúc người, toàn là đầu người đen thui.

      An Hoằng Hàn hề kích động, vẫn ngồi thẳng người, đôi mắt lạnh lẽo dưới hàng mày kiếm nhìn phía dưới, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.

      "Nếu quyết định hôm nay chúng ta cũng chỉ có thể làm người xem." cố ý giục Tịch Tích Chi ra quyết định.

      Vừa nghĩ tới vuột mất cơ hội tốt lớn này, kiếm bạc trắng, Tịch Tích Chi cảm thấy thê thảm, lòng hơi ngứa. Nàng cắn răng, đứng lên từ đùi , "Ta muốn tham gia, đặt."

      Nụ cười nơi khóe môi An Hoằng Hàn càng sâu hơn, vỗ tay như cổ vũ, "Vậy là nàng đồng ý rồi đấy nhé. Lâm Ân, xuống lầu đặt tiền."

      "Vâng, bệ hạ." Lâm Ân liếc nhìn đầu người đen thui bên dưới đầy sợ sệt. Người nhiều như vậy, e rằng tới lúc chen tới bên đó ngay cả thở cũng thở được.

      Lâm Ân vừa bao lâu dưới lầu vang lên tiếng trống chấn động bầu trời, tiếng thùng thùng truyền khắp mọi ngóc ngách Phượng Tiên cư.

      giọng nữ tử vô cùng lảnh lót vang lên, "Thời gian cũng còn nhiều lắm, hôm nay chính là ngày tranh tài nếm thử thức ăn năm năm lần của Phượng Tiên cư. Mời khách quan muốn tham gia lên đài. Chúng ta sắp xếp vòng tranh tài thứ nhất."

      Nữ nhân này mặc bộ quần áo màu đỏ, lộ ra khí vui mừng. Khuôn mặt cũng cực kỳ xinh đẹp, miệng chuyện cũng vô cùng linh hoạt, có thể khơi lên khí của toàn trường.

      phải ai cũng có thể tham gia tranh tài. Trước khi lên đài còn cần nộp hai mươi lượng bạc phí báo danh. Dù sao Phượng Tiên cư cũng là nơi làm ăn buôn bán, nào chịu lỗ vốn bao giờ.

      Tịch Tích Chi chỉ vào đài tranh tài, "Ta muốn xuống."

      "Vừa đúng lúc, trẫm đưa nàng ."

      Tịch Tích Chi đoán ra lời này của An Hoằng Hàn là có ý gì. đợi nàng hoàn hồi ôm eo nàng, bay vọt qua lan can lầu ba tới lầu .

      Cảnh tượng này khiến toàn bộ lầu chú ý , rất nhiều người thấy võ công An Hoằng Hàn rất cao cường , lúc bay tựa như con hùng ưng nhìn mọi người bằng ánh mắt cao ngạo , đều vỗ tay bôm bốp .

      nhã gian khác ở lầu ba .

      Đông Phương Lưu Dục lẳng lặng ngồi nhìn cảnh tượng này ,” Bệ hạ Phong Trạch quả đúng là khiến người khác chú ý … “

      “ Bọn họ là muốn làm gì ?” Thị vệ bên cạnh nghi ngờ mà dò hỏi .

      Đông Phương Vưu Dục chậm rãi cười , nâng chung trà lên nhấp miếng ,” Đương nhiên là tham gia tỷ thí . Nếu bọn họ tới Phượng Tiên cư , sao chịu làm quần chúng ai biết ?”

      Bất kể hai người kia thế nào , khi đứng trước mặt người khác đều có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Đông Phương Vưu Dục cũng cam lòng ngồi yên lặng như vậy , đứng lên , phất phất áo bào của mình .

      “ Bọn họ cũng tham gia , bản điện há có lý nào lại ?” Vạt áo gió mà bay , đứng hành rất thoải mái . mặc cẩm bào màu trắng , vô cùng thu hút ánh nhìn . Mái tóc đen nhánh tung bay , xõa tung sau người , ngũ quan tuấn mang theo nụ cười nhàn nhạt .

      An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi chạm đất , vừa ngoảnh đầu lại thấy Đông Phương Vưu Dục đứng lầu ba .

      Tịch Tích Chi sớm đoán được quay lại , cho nên ngạc nhiên chút nào .

      An Hoằng Hàn khẽ bóp vai Tịch Tích Chi ,” Hôm nay nàng muốn thắng e rằng hơi khó .”

      Tịch Tích Chi mù mịt nhìn ,” Tại sao ?”

      “ Đợi lát nữa nàng biết .” An Hoằng Hàn mím chặt môi , lên tiếng nữa .

      Đông Phương Vưu Dục nở nụ cười , phi thân xuống , phóng về phía đài .

      Đôi mắt Tịch Tích Chi càng chớp ngừng . ngờ bình thường dáng dấp Đông Phương Vưu Dục là công tử nho nhã , vậy mà lại mang theo thân võ nghệ .

      Đông Phương Vưu Dục đáp xuống cạnh hai người , mỉm cười gật đầu với họ xem như chào hỏi .

      Nếu ba người đều ở ngoài cung , chắc chắn phải bỏ những lễ tiết kia , nếu lộ thân phận là chơi vui rồi .

      Vị nữ tử chủ trì cuộc tranh tài thấy có hai tuấn nam lên đài cười tới mức mắt híp lại thành đường . chỉ nàng ta mà còn rất nhiều nữ tử cũng bị bề ngoài của An Hoằng Hàn rồi sau đó tới Đông Phương Vưu Dục bắt làm tù binh .

      qua bên cạnh giao bạc , An Hoằng Hàn ném ra ngân phiếu trăm lượng để người Phượng Tiên cư ghi danh ,” Ba người .”

      Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái , khẽ kéo vạt áo ,” Ở đâu ra ba người ? Chỉ có mình ta thôi .”

      Đông Phương Vưu Dục lại ngầm hiểu , phe phẩy quạt ,” ra là hai người cũng có hứng thú tham gia , cảm ơn vì hai mươi lượng bạc này .”

      An Hoằng Hàn gì . Đối phương chính là Thái tử Luật Vân quốc . Tuy hai mươi lượng bạc nhiều lắm , nhưng nếu chủ nhân nước là An Hoằng Hàn có mặt ở đây , đương nhiên thể để đối phương móc tiền túi ra được .

      “ Hai người các huynh cũng muốn tham gia ?” Tịch Tích Chi ngạc nhiên mà nhìn An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục . Thân phận và địa vị của hai người này bên nào cũng cao hơn người bình thường . Huống hồ bọn họ lại thiếu tiền , tới đây tham gia náo nhiệt làm gì ?

      Rất ít khi thấy An Hoằng Hàn có đánh giá gì về món ăn , nàng thầm lẩm bẩm biết có bao nhiêu phân lượng ?

      Đông Phương Vưu Dục càng khó hiểu hơn . Số lần nàng và gặp mặt , đếm đếm ngón tay cũng có thể đếm .

      Ngộ nhỡ bọn họ có nghiên cứu về thức ăn ngon … Suy nghĩ chút về ba vạn hai này của mình , kiên quyết thể để rơi vào túi người khác . Đây chính là nàng hi sinh ‘ nhan sắc ‘ để đổi !

      Tranh tài từ từ mở màn , lầu kín chỗ , đường cũng chật kín người .

      Bắt đầu theo tên người ghi danh , cả đài có hơn hai mươi tuyển thủ đứng .

      Tịch Tích Chi cố gắng duỗi dài cổ ngắm nghía . Chuyện liên quan tới ba vạn hai , nàng phải cầm chắc chức vô địch .

      Tiếng cười duyên dáng truyền vào tai mỗi người . Vị nữ tử chủ trì so tài che miệng cười ,” Năm nay náo nhiệt hơn mọi năm nhiều . Căn cứ vào thống kê bên chiếu bạc , hôm nay đặt nhiều hơn mọi năm gấp bốn năm lần ! Cuộc so tài thử món ăn hôm nay chính thức bắt đầu . Xin vui lòng cho chúng ta biết ngàn lượng bạc rơi vào tay ai ?”

      Tiếng nữ tử vừa dứt , hơn mười gã sai vặt xách rất nhiều bàn gỗ bày ra đài , xếp hàng ngay ngắn .

      “ Vậy để bắt đầu vòng so tài đầu tiên , mời hai mươi lăm vị tuyển thủ chia ra đứng trước cái bàn .”

      Tốc độ Phượng Tiêu cư mang món ăn lên rất nhanh . Bọn họ bên này vừa mới xếp thành hàng xong đám tiểu nhị tuấn nam mặc đồng phục bưng món lên .

      bàn bày đầy các loại món ăn , mỗi loại đều tỏa hương thơm phức .

      Tịch Tích Chi người nên đứng đầu tiên . Mà bên cạnh nàng chính là An Hoằng Hàn , kế bên phải là Đông Phương Vưu Dục .

      Hai nam nhân khí độ bất phàm , khí chất cao quý bẩm sinh , càng khiến rất nhiều người muốn bắt chước cũng được .

      “ A … Hài tử bảy tám tuổi đó cũng tham gia à ? Phượng Tiên cư đùa phải ? tiểu hài tử sao có thể thắng được người trưởng thành ?”

      Rất nhiều người thấy Tịch Tích Chi thấp bé đứng đài , vô cùng nổi bật đều quăng ánh mắt kỳ quái qua .

      Tất cả đều tỏ vẻ khinh thường , hét lên :” tiểu hài tử học với cha mẹ , chạy tới Phượng Tiên cư xem náo nhiệt cái gì ?”

      “ Đúng đó , nhìn thấy người thứ ba hàng thứ hai ? Đó chính là người thắng cuộc so tài năm ngoái . tiểu hài tử nên làm gì làm .”

      Tịch Tích Chi nghe những lời này rất hài lòng mà lẩm bẩm hai tiếng . Sắc mặt An Hoằng Hàn bên cạnh cũng càng ngày càng hàn , mơ hồ có khuynh hướng bộc phát .

      Lâm Ân vừa đặt cược xong nghe thấy mấy tiếng khó nghe này , tức giận tới mức cắn răng .

      là lũ có mắt như mù .”

      Cả Phượng Tiên cư ồn ào tới lật trời , rối rít muốn đuổi Tịch Tích Chi xuống đài .

      Nữ tử chủ trì so tài hơi khó xử ,” Hài tử này nộp hai mươi lượng bạc , cũng hợp với quy củ .”

      Tịch Tích Chi cũng phản bác :” Tranh tài thử món ăn có quy định điều nào về tiểu hài tử được tham gia ? Chẳng lẽ các người sợ bị tiểu hài tử thắng mát mặt à ?”

      câu này của nàng lập tức kích thích những người phía dưới .

      “ Khẩu khí của tiểu hài tử này cũng ! Chúng ta chỉ sợ bọn con thất bại khóc cha gọi mẹ thôi.”

      Những lời này lập tức đâm trúng trái tim bé của Tịch Tích Chi . Bởi vì kiếp trước nàng là nhi , cho nên rất kiêng hai từ ‘ cha mẹ ‘ này . Nàng cắn chặt răng vào môi , khuôn mặt nhắn hề có chút máu nào .

      An Hoằng Hàn nhịn nổi nữa , lạnh lùng mà nheo mắt , quan sát người vừa câu kia ,” Sao ? Các ngươi rất có ý kiến với hài tử ta nuôi trong nhà à ?”

      Sắc mặt lạnh như băng , khuôn mặt tuấn tú như đao khắc , tràn đầy lạnh lẽo .

      Mọi người nhìn thấy mà bị dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy .

      Toàn thân An Hoằng Hàn đầy khí thế , tất cả đều là luyện ra từ những gì trải qua , góp nhặt từng ngày . Ngay cả văn võ bá quan triều đình nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ tới mức run như cầy sấy , chứ chi là những bình dân bách tính chưa từng gặp mặt .

      Rất nhiều người than thở , dám nhắc lại chuyện này .

      Đông Phương Vưu Dục lắc lắc quạt ,” Ta các ngươi cũng là . Đều là người lớn , cần gì tị nạnh với tiểu hài tử ? Chẳng lẽ sợ truyền ra mất mặt à ? Đều hùng hỏi xuất xứ , sao tiểu hài tử thể tham gia ? Chỉ cần bản thân có bản lĩnh còn gì phải sợ ?”
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vừa rồi bị An Hoằng Hàn dọa sợ hết hồn, bây giờ lại tuấn nam đứng ra chỉ trích hành vi đáng xấu hổ của bọn họ, mặt rất nhiều người giữ được, càng thêm ra câu phản bác.

      Nữ tử chủ trì vội vàng hòa giải, cười ha ha : " sao, sao, mọi người tiếp tục. Mọi người xem thức ăn cũng nguội rồi. Tiểu hài tử muốn tham gia tham gia , dù sao chúng ta cũng xét phân thượng nàng là tiểu hài tử mà xuôi theo dòng nước, mọi người có đúng ?"

      có người đưa bậc thang, đương nhiên những người khác cũng thuận theo đó mà leo xuống. Có vài người định gây chuyện bị quản bắt ra ngoài.

      quan tâm tới ánh mắt của mọi người, An Hoằng Hàn tới trước mặt tiểu hài tử, dùng ngón tay đẩy hàm răng cắn chặt môi của Tịch Tích Chi ra.

      " được cắn, cắn nữa rách da."

      Những lời này lạnh lùng như vừa nãy, tuy tới nỗi dịu dàng nhưng còn lạnh thấu xương như vừa rồi.

      Tịch Tích Chi từ từ nhả môi ra, "Ừ." Hờ hững đáp tiếng, sau đó bảo An Hoằng Hàn về vị trí của mình.

      Nữ tử chủ trì lau mồ hôi trán. Tranh tài hôm nay hữu kinh vô hiểm.

      "Phượng Tiên cư cho thời gian nén nhang, mời mọi người nếm thử món ăn bàn, sau đó viết nguyên liệu ra giấy Tuyên Thành. Món ăn bàn các vị đều khác nhau, cho nên tuyệt đối thể có tượng ăn gian. Bây giờ...Bắt đầu!"

      Vết thương trong lòng bàn tay Tịch Tích Chi sắp khỏi. Nàng nắm đũa lên, gắp miếng thức ăn cho vào miệng.

      Phượng Tiên cư hổ là tửu lâu đệ nhất. Mùi vị của món ăn này kém món của đại trù trong cung. Hơn nữa hễ là món ăn xuất phát từ tay những người khác nhau mùi vị đều có điểm khác. Ăn quen thức ăn trong hoàng cung, thỉnh thoảng ăn thức ăn trong Phượng Tiên cư, Tịch Tích Chi cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Nàng nếm thử rất vui vẻ, hoảng loạn mà nhận ra nguyên liệu làm ra.

      Vừa định cầm bút viết chữ, vẻ mặt nàng lúng túng, ngẩng đầu nhìn người chủ trì, "Đại tỷ tỷ, muội biết viết chữ. Tỷ viết giúp muội được ?"

      tiếng 'đại tỷ tỷ' này ngọt ngào êm dịu, ngọt tới mức khiến người nghe như được ăn viên đường.

      Nữ chủ trì đó lập tức bước tới, cười : "Muốn viết gì? Để tỷ tỷ giúp muội."

      Tịch Tích Chi tiếp tục giả vờ đáng , tiếng lại tiếng 'đại tỷ tỷ', chọc rất nhiều người khỏi vểnh tai lên nghe, hận phải tiếng 'đại tỷ tỷ' trong lời tiểu hài tử đó là mình.

      An Hoằng Hàn hơi ăn dấm, bất đắc dĩ mà liếc bên kia cái, nếm thử món ăn, sau đó đề chữ lên giấy Tuyên Thành.

      Đông Phương Vưu Dục bên kia cũng chậm chạp, gần như giống An Hoằng Hàn, cũng nếm xong món lập tức đề bút viết lên.

      Tịch Tích Chi len lén nhìn hai người mấy lần, càng cảm thấy áp lực trong lòng lớn.

      Chẳng lẽ vì vậy nên vừa nãy An Hoằng Hàn mới 'Hôm nay nàng muốn thắng, e rằng hơi khó'? Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của hai người này, hình như căn bản để cuộc tranh tài này vào mắt.

      Tịch Tích Chi nếm hết năm món ăn, ra tên và nguyên liệu rất dễ dàng. Trước kia nàng sống trong núi sâu, vì chỉ có hai người là nàng và sư phụ, cho nên chuyện nấu cơm làm thức ăn đều do mình nàng ôm. Sư phụ kia của nàng luôn phải tay làm , ngoài dạy nàng tu luyện mỗi ngày làm chuyện đứng đắn gì .

      Mà khẩu vị của sư phụ rất xảo quyệt , nếm cũng nếm cùng loại thức ăn .

      Nhưng nàng cũng chỉ biết làm mấy món thường ăn trong gia đình mà thôi ...

      Sư phụ luôn dùng nàng chưng làm thức ăn cho chó , chó cũng ăn . Cho nên sư phụ thường xuyên xuất núi , mang về chút món ăn ngon đỡ thèm , dần dà , nàng cũng dưỡng thành đầu lưỡi vàng . Có điều nàng cũng kén ăn , bất kể có phải mỹ bị hay , chỉ cần có thể lấp đầy bụng là nàng thỏa mãn rồi.

      Theo nén nhang từ từ cháy hết , thời gian kết thúc .

      tiếng trống vang lên , tiếng nữ tử lại vang lên lần nữa ," Trận đầu tiên xong . Vậy để chúng ta xem chút ai ở lại , ai rời ... "

      Trong tay nữ tử cầm đáp án được chuẩn bị xong từ trước , tới trước mỗi cái bàn , kiểm tra đáp án người dự thi viết ra .

      Muốn dựa vào cái lưỡi mà ra tên và nguyên liệu món ăn là chuyện vô cùng khó .

      Nữ tử kiểm tra hết bốn năm tờ giấy Tuyên Thành bàn , chỉ có người dự thi được giữ lại , có thể thấy được độ khó như bình thường .

      Sau đó nữ tử tới trước mặt An Hoằng Hàn , kiểm tra cách nghiêm túc vài lần , lộ ra nụ cười ," Chúc mừng huynh , đáp án hoàn toàn đúng ."

      Nghe thế , đồng tử Tịch Tích Chi xoay vòng vòng , ngờ An Hoằng Hàn có chút tài năng , chân nhân bất lộ tướng . Trước kia chưa từng nghe kiến giải về mỹ thực như vậy .

      Vừa rồi Tịch Tích Chi chuyện hòa thuận vui vẻ với nữ chủ trì cho nên khi nàng ấy tới căng thẳng chút nào , còn có thể nháy mắt mấy cái với nàng ấy .

      " Ta xem trước chút ." Nữ tử liếc nhìn hàng chữ giấy Tuyên Thành , sau đó đối chiếu với kết quả kinh ngạc mà mở to mắt ," Vậy mà hoàn toàn đúng rồi ."

      Nàng vốn tưởng tiểu nương này tham gia thi đấu chỉ là chơi chút mà thôi , dù sao muội ấy mới chỉ bảy tám tuổi , vừa nhìn thấy được .

      Tất cả những người phía dưới đều nhao nhao bàn luận cách nhiệt tình , như thể tin được những lời này .

      Rất nhiều người sinh ra nghi ngờ :" hay giả ? Tiểu nương kia đáp đúng à ? Chắc chắn phải là nàng nhường chứ ?"

      Bị rất nhiều người chất vấn , Tịch Tích Chi và nữ tử cũng quá vui vẻ . Nữ tử là người Phượng Tiên cư , cho nên chắc chắn cãi vã với khách nhân , nở nụ cười nhạt ," Nếu mọi người tin có thể tự mình lên đối chiếu , xem ta có sai ."

      Theo những lời này , rất nhiều người yên lặng .

      Nếu nữ tử dám mở miệng vậy chắc chắn vô cùng nắm chắc , ai bằng lòng lên tự đòi mất mắt chứ ?

      " Tiểu muội muội , chúc mừng muội , muội cũng có thể vào phòng tiếp theo ."

      Sau đó nữ tử xem đáp án của những người khác ...

      Đông Phương Vưu Dục cũng vượt qua .

      An Hoằng Hàn nhìn tiểu hài tử chằm chằm , như khích lệ :" ngờ bản lĩnh tham ăn của nàng cũng có thể phát huy tác dụng ."

      Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng . Đó là đương nhiên . Kiếp trước ăn mỹ vị nhiều , huống hồ kiếp này lại nương nhờ bên cạnh An Hoằng Hàn , ăn ít đồ tốt .

      Đặc biệt là cá Phượng Kim Lân , chính là mỹ vị ngon nhất nàng từng ăn .

      Sau vòng thi thứ hai chỉ còn lại bảy người .

      Thức ăn vòng này càng tinh xảo hơn lần trước , mùi vị cũng vô cùng ngon . Nhưng muốn đoán ra nguyên liệu hơi khó . Bởi vì món ăn càng ngon quá trình nấu càng nhiều . Mà trong lúc đó , rất nhiều mùi biến thành mùi phụ trợ . Lại có rất nhiều người bị mùi khác át .

      Tịch Tích Chi gắp miếng thức ăn , sắc mặt còn thoải mái như vừa rồi , từ từ nhai nuốt rất lâu , mới vẫy đai tỷ tỷ tới viết tên giúp nàng .

      Qua vòng so tài đầu tiên vừa rồi , rất nhiều người cũng nhìn Tịch Tích Chi với cặp mắt khác xưa , còn khinh thường như vừa nãy .

      Qua nửa nén nhang nàng mới miễng cưỡng ra tên năm món ăn và nguyên liệu , giơ tay lau mồ hôi trán , nhịn được mà thở dài hơi .

      An Hoằng Hàn sớm làm xong , nét chữ mạnh mẽ trải khắp giấy . Mỗi nét tựa như con người , vô cùng có khí phách.

      Tịch Tích Chi xoay người nhìn Đông Phương Vưu Dục . càu mày vắt tóc suy nghĩ , bút lông trong tay dừng lại rất lâu .

      Cách rất xa , Tịch Tích Chi thò đầu nhìn chữ của . Còn chưa thấy bị nữ tử chủ trì cắt ngang .

      " Vòng thứ hai còn chưa hoàn thành , nhớ đừng nhìn lung tung xung quanh , có thể bị dính tội sao chép đó ."

      Tịch Tích Chi bĩu môi , chỉ có thể rụt đầu lại .

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây , nén nhanh từ từ hóa thành tro bụi .

      Nữ tử chủ trì đối chiếu lần nữa , lần này lại tới chỗ ba người .

      Chỉ giữ lại An Hoằng Hàn , Tịch Tích Chi , Đông Phương Vưu Dục và người thắng cuộc thi lần trước .

      Người kia tên là Hứa Du , nghe rất nổi tiếng trong Hoàng Đô . Hễ là nơi nào có tranh tài mỹ thực đều có thể thấy bóng dáng .

      mặc áo bào màu tro với áo choàng ngắn , mặt tràn đầy tự tin , ánh mắt nhìn ba người tràn đầy khinh thường .

      Trong lòng Tịch Tích Chi quá thích , chỉ liếc nhìn rồi dời mắt .

      " Tranh tài sắp bước vào thời khắc kích động lòng người nhất rồi ... Sau đây đổi lại hình thức so tài , còn chia ra nếm thử năm món ăn khác nhau mà là để bốn vị dự thi cùng nếm món ăn . Tóm lại , ai có thể kiên trì tới cuối cùng người đó chính là người đoạt giải trong cuộc tranh tài của chúng ta . Nghĩ tới rương bạc trắng óng ánh , mọi người có thể động lòng ?"

      Lời kích động lòng người của nữ chủ trì vừa ra khỏi miệng , lập tức khiến tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi .

      Người ngồi lầu hai và ba đều hơi có thân phận và địa vị . Trong này cũng có ít người làm quan trong triều , thấy bệ hạ và Thái tử Luật Vân quốc cùng tham gia tranh tài ở dân gian đủ giật mình . Vậy mà điều khiến bọn họ càng giật mình hơn là ba người bọn họ chen lên trước mấy cái tên khác hết .

      Trong nhã gian .

      " Lưu Thượng thư , nữ nhi của ông làm phi trong cung , có biết tiểu nương xinh đẹp kia là ai ?"

      Người được gọi là ' Lưu Thượng thư ' lắc đầu ," Lão phu chưa từng nghe . Chỉ nghe tiểu nương này là thình lình xuất , thân phận rất khiến người ta đoán ra ."

      Cũng biết nghĩ tới cái gì , nam tử trung niên ngồi đối diện khẽ :" Lưu Thượng thư , chúng ta đều là người cao tuổi trong triều , tuy hôm nay quyền thế rất cao nhưng cuối cùng có ngày cáo lão hồi hương , vẫn phải có vật bảo đảm mới được . Ông hiểu ?"

      Lưu Thượng thư hoảng hốt trong chốc lát , thở dài tiếng ," Đương nhiên lão phu biết . Nhưng chuyện này cũng phải lão phu muốn xảy ra là có thể xảy ra . Bây giờ nhi tử của lão phi , chỉ còn nữ nhi là Hoa phi , đương nhiên muốn bồng cháu ."

      Nhưng Hoa phi vào cung ba năm mà bụng vẫn có động tĩnh gì . Vì chuyện này ông từng với nữ nhi ít lần .

      " Ông biết , ông nhìn chút ... Trước bàn tới chuyện hài tử kia có phải là con của bệ hạ , tóm lại bệ hạ thích hài tử đó , để nữ nhi ông nhanh sinh đứa , chung quy cũng sai ."

      Lưu Thượng thư gật đầu tán đồng .

      Tranh tài càng về sau càng khó , khuôn mặt nhắn của Tịch Tích Chi cau chặt . Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại thành cục , ba lần bốn lượt gắp thức ăn bỏ vào miệng , nếm kỹ .
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :