1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 44: Tự mình động tay mới cơm no áo ấm

      Sức sống con cá này rất ngoan cường, sinh hoạt ở trong nước lạnh vậy mà vẫn bơi lội vui thích thế sao?

      Ánh mặt trời chiếu vào Thanh Nguyên Trì, toàn thân vảy cá của nó phản xạ ra ánh sáng lấp lánh làm nàng chói mắt. Tịch Tích Chi nuốt nước miếng, cảm thán. . . . . . Vẻ ngoài con cá này đẹp. Từng cái vảy cá như tác phẩm được điêu khắc giống nhau.

      Vảy toàn thân nó vàng óng làm người khác liên tưởng đến bậc vương giả cao cao tại thượn. Mỗi lần nó vẫy đuôi đều vô cùng tao nhã. Con cá này quả là loài cá quý tộc.

      Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới An Hoằng Hàn đắc tội nàng, nhìn con cá này giống như thấy thế thân(1) An Hoằng Hàn.

      (1)Thế thân: chỉ vật thay thế cho ai đó.

      Tuy rằng nó cực kỳ xinh đẹp nhưng càng xem càng chướng mắt. Chúng nó có thể bơi lội tự do còn nàng lại đáng thương phải chịu ký khế ước bán thân bất công.

      Hai móng vuốt nhanh chóng duỗi ra đụng phải thân cá trơn trượt, khó giữ được. Con cá trốn khỏi giữa hai móng vuốt của nàng.

      Đầu con cá tương đối lớn, giữa trán có cục thịt màu vàng nổi lên như cái mào gà, bụng mà cứng rắn, vây cá to nhưng dài nhọn, toàn thân trơn trượt.

      Tịch Tích Chi có ham mê khác chỉ thích ăn cá. Trước kia, nàng ở trong rừng sâu núi thẳm, cách mấy ngày lại thích chạy hướng dòng sông, bắt mấy con cá cho đỡ thèm. Nhìn con cá ngừng vung đuôi, tinh thần thèm ăn cá của nàng lại nổi lên rồi.

      Ao nước rộng năm sáu chục mét vuông, do nước trong ao trong suốt nên có thể nhìn rất mọi thứ bên trong.

      Nàng phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phát ra mười mấy con cá bơi khắp mọi nơi.

      Tịch Tích Chi nổi tinh thần thèm ăn cá đừng mong nàng giữ vững được lý trí. Bốn chân ngừng đạp nước, nhìn thấy con cá gần người, liền chìa móng vuốt nham hiểm đến người nó.

      Bọt nước văng khắp nơi, từng đợt sóng nước nổi lên, hạt nước bắn tung tóe lên đất phát ra thanh ‘bộp bộp’ rất lớn. Tịch Tích Chi chộp con này thành công, lại tiếp tục tiến đến con khác. Ao nước liên tiếp nổi bọt sóng, hạt nước bắn tung tóe khắp nơi.

      Cá Phượng Kim Lântrong ao Thanh Nguyên Trì được chuyên dùng nuôi làm cá cảnh. Cái ao nơi đây vô cùng lạnh lẽo tồn tại từ mấy trăm năm trước. Nước Phong Trạch phải tiêu tốn nghìn vàng để cải tạo mới thưởng thức được cái ao này, hàng năm còn lấy nhóm cá Phương Kim Lân từ nước Luật Vân mới có thể thích ứng được điều kiện rét lạnh trong ao.

      Cá Phượng Kim Lânvốn quý giá, số lượng có hạn. Hơn nữa chúng lại chịu nổi quãng đường xa, đường vận chuyển thường thường bị chết hơn nửa. Trong hoàng cung còn có thái giám đặc biệt chuyên phụ trách chăm sóc hơn hai mươi con loài cá Phượng Kim Lân.

      Nghe thấy tiếng động bên Thanh Nguyên Trì, mấy tên thái giám vội vàng chạy tới, cặp mắt sợ hãi trừng to.

      "Chuyện gì xảy ra! Sao nước lại bắn tung tóe khắp nơi thế này?" Thái giám lo lắng xông tới.

      Nếu cá Phượng Kim Lân chết con bọn họ đều đừng nghĩ có mạng sống. Những lúc rảnh rỗi, bệ hạ thường thích đến thưởng cá ở Thanh Nguyên Trì. Ngài còn xây đình nghỉ mát ở cạnh ao, trừ mấy vị công chúa ra những người có nhiệm vụ đều chuẩn bước vào Thanh Nguyên Trì bước.

      Thanh Nguyên Trì còn khó tiến vào hơn nhiều Ngự Hoa Viên, nếu bị phát ra người khác vào đây chính là chuyện rơi đầu.

      "Đợi. . . . . . Đợi chút." tên thái giám đột nhiên kéo vạt áo người kia, "Trong ao có cái gì kìa!"

      Bọn họ cả kinh, toàn bộ dừng bước lại.

      Ao nước rung chuyển làm rất nhiều cá Phượng Kim Lân chịu nổi tới tấp nhảy ra mặt nước giống như hình ảnh cá chép hóa rồng, chúng nhảy rất cao tạo ra đường vòng cung trung rồi lại rơi vào trong ao nước.

      Tịch Tích Chi mất nhiều sức lực mà vẫn bắt được con nào. Đám cá đó rất xảo quyệt, mỗi khi nàng sắp thành công chúng lại đột nhiên nhảy lên mặt nước. Tịch Tích Chi tức đến nghiến răng, trong lúc nhìn con cá giữa hai móng vuốt lại định lặp lại chiêu cũ, nàng thèm quan tâm cái gì nữa, trực tiếp nhảy theo con cá ra khỏi mặt nước, nàng thề phải bắt được con cá này.

      đường cong màu vàng lóe lên, quả cầu màu trắng to lớn theo sát ngay sau.

      Mấy tên thái giám há hốc mồm nhìn xem màn kia, lúc lâu sau mới kêu lên: "Đây phải là sủng vật do chủ tử nuôi sao? Thanh Nguyên Trì là nơi có thể tùy tiện để sủng vật tiến vào sao? Mau. . . . . . Mau bắt lấy nó."

      Bọn thái giám chút chần chờ, ào ào tiến lên muốn bắt được con chồn .

      Bộ lông toàn thân ướt sũng nên màu lông tơ giữa trán của Tịch Tích Chi cũng chẳng lên rệt.

      Miệng nàng ngậm con cá, đầu quay lại nhìn vài tên thái giám chạy về phía nàng. Tịch Tích Chi nàng lại ngốc, sao lại nhìn ra vẻ mặt hung ác của đối phương, nàng vừa định co cẳng chạy bị hai tên thái giám phát ra ý đồ, họ nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng nhằm cản trở nàng chạy .

      "Mau thả con cá Phượng Kim Lân xuống, nhanh lên!" Thái giám sốt ruột, đầu đổ đày mồ hôi, cặp mắt nhìn rời con cá trong miệng con chồn .

      Hàm răng Tịch Tích Chi cũng sắc nhọn nên bề ngoài con cá vẫn bóng loáng như cũ. Nghe thái giám luôn miệng kêu ‘ Cá Phượng Kim Lân’, Tịch Tích Chi thầm nghĩ, tên này tệ, khó trách loài cá này vừa nhìn thấy đặc biệt có khí chất quý tộc, ra trong tên nó có chứa chữ ‘ Phượng ’(2).

      (2)Phượng: ý chỉ loài chim Phượng hoàng, con đực gọi là Phượng, con cái gọi là Hoàng.

      "Đồ ngu! Ngươi lại chuyện với sủng vật, nó có thể nghe hiểu sao? Cá thể rời khỏi nước quá lâu, mau bắt lấy nó nếu cá Phượng Kim Lân mà chết chúng ta cũng còn mạng mà sống đâu." Tên thái giám đứng đầu lập tức quát tháo, trán mồ hôi chảy dòng dòng xuống má.

      Mấy tên thái giám trông thấy động tĩnh con cá giãy giụa ngày càng yếu ớt, tay chân luống cuống định nhào tới. . . . . .

      Đột nhiên, hai người cung nữ chạy qua bên này, họ cũng chảy mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy con chồn ướt sũng, hai mắt tràn trề hi vọng. Nhưng sau khi thấy trong miệng nó chứa đựng con vật, hai người cung nữ bỗng chốc cũng sợ run người.

      Thảm! Thảm rồi! Gây họa lớn rồi!

      "Các ngươi muốn làm gì?" Thấy thái giám muốn vồ bắt con chồn , hai người cung nữ nhanh nhẹn chắn phía trước nó.

      Con chồn ngậm cá trong miệng cho nên được nửa từ. Bọn thái giám biểu ra cử động làm nàng ý thức được con cá này rất quý giá. Nếu nàng giết chết con có lẽ hại chết mấy mạng người. Vì vậy nàng định ngậm nó thả lại vào nước nhưng con cá kia còn biết cảm kích, nó đột nhiên vũng vẫy dữ dội bắn ra ngoài người nàng nửa thước.

      Do dùng răng để ngậm nên khi con cá nhảy khỏi làm hàm răng Tịch Tích Chi đau buốt run người.

      biết suy nghĩ, rất biết gì là tốt xấu! Thù mới hận cũ nổi lên trong lòng, Tịch Tích Chi lại ngậm con cá lần nữa, lần này phải chiên dầu nhà ngươi cũng làm món cá khó tàu!

      Thái giám hề nhận ra hai người cung nữ, thấy dáng vẻ đối phương kiểu ngạo hơn bọn họ liền mở giọng the thé mắng: “Các ngươi là ai? Dám khinh thường quy củ trong hoàng cung, lén xông vào Thanh Nguyên Trì! Có tin ta bẩm báo Tổng quản Lâm để ngài nghiêm khắc xử lí các ngươi."

      Hai cung nữ gặp việc bị vạch trần cũng có chút hoảng hốt nhưng bọn họ thua người thua trận, "Chúng ta là người hầu ở Điện Bàn Long đấy! Nếu các ngươi dám đụng sợi lông tơ của con Vân chồn hãy chờ bệ hạ chém đầu ."

      Con Vân chồn? Nghe thấy ba chữ, bọn thái giám đều nhìn lại con vật . trán nó quả có nhúm lông màu đỏ, bởi vì đám lông bị ướt nên bệt lại chỗ do đó nên vừa rồi họ mới nhìn thấy . Lúc này nhìn lại, tất cả mọi người đều nhận ra.

      Cả hoàng cung đều biết chuyện bệ hạ sủng ái con Vân chồn. Nếu con vật này phá phách bọn họ dám bắt nó lại.

      Nhân lúc bọn họ suy nghĩ phải làm gì bây giờ, Tịch Tích Chi vội vàng dùng bốn chân chạy nhanh ra ngoài cổng. Con cá này đương nhiên phải ăn tươi mới ngon nên thừa dịp nó còn chưa chết phải nhanh chóng mang đến Ngự Thiện Phòng.
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 45: Nàng phải ăn hết con cá này!

      tên thái giám nhanh mắt nhìn thấy, giọng the thé kêu: "Mau! Con Vân chồn chạy ra ngoài!"

      Hai người cung nữ có trách nhiệm theo con chồn mọi lúc được rời khỏi nó nửa bước nên khi nghe thấy thái giám kêu la, hai người liền nâng váy nhanh chóng đuổi theo.

      Bọn thái giám cũng kém xui xẻo, vì thiếu mất con cá mà tất cả đều chạy theo sát sau đó. “Sống phải gặp cá sống, chết phải nhìn thấy xác cá”.

      Tịch Tích Chi bỏ rơi mọi người khoảng cách, chạy qua hành lang quen thuộc, tắt qua vài con đường , xông vào mấy người cung nữ bê thức ăn. Nhìn thấy nàng đột nhiên nhảy ra, mấy người họ giật mình, chiếc mâm bưng tay nghiêng về phía, thức ăn rơi vãi tung tóe ra ngoài, mùi thơm ngay lập tức liền bay ra theo.

      Nếu cung nữ gặp nạn thôi, đằng này lại do con chồn cố tình chạy đâm vào các nàng làm bọn họ điều sợ dẫm vào người nó nên đám cung nữ biết làm sao để tránh khỏi, vì thế các nàng mới xác định được phương hướng, người tiến lên trước, người lùi về sau khiến nhiều cung nữ đụng vào nhau làm tất cả thức ăn rơi vãi đất.

      Những đồ ăn này đều là bữa ăn trưa của bệ hạ nhưng lại rơi vãi toàn bộ, lần này chỉ sợ tính mạng của các nàng khó giữ được. đám cung nữ khóc sướt mướt, từng giọt nước mắt ngừng rơi xuống.

      "Con Vân chồn chạy đến Ngự Thiện Phòng!" Tên thái giám cầm đầu la lên: "Tiểu Lưu Tử, ngươi chạy nhanh đến Ngự Thư Phòng bẩm báo bệ hạ. Con cá này chắc chắn sống nổi, chúng ta có thể giảm bớt tội liền cố gắng giảm thiểu.”

      Cách thời gian dài, cá Phượng Kim Lân chắc chắn chết khô rồi. Bọn họ lại dám đánh mắng con chồn nên chỉ có thể trước hết thông báo bệ hạ biết chừng còn có con đường sống.

      Tiểu Lưu Tử dừng bước, sửng sốt hồi lâu, lập tức thay đổi phương hướng, chạy về phía ngã ba. vốn tưởng rằng chăn sóc cá Phượng Kim Lân là công việc thoải mái nhất, ngờ mới vừa được điều tới mấy ngày liền gặp phải chuyện xui xẻo.

      Nhìn thấy Ngự Thư Phòng xuất trong tầm mắt, Tiểu Lưu Tử gia tăng tốc độ, cúi đầu nghĩ vọt vào, ngờ bị thị vệ canh bên ngoài cản lại.

      Lâm Ân đúng lúc bưng trà vào, nhìn thấy Tiểu Lưu Tử, trừng mắt liếc , "Ngươi là người cung nào? biết đón hay sao, ngộ nhỡ quấy rầy bệ hạ phê duyệt tấu chương, ngươi còn muốn đầu hay ?"

      Lần đầu tiên Tiểu Lưu Tử nhìn thấy Đại Tổng Quản, sợ hãi vai run bần bật, : "Dạ . . . . . Là Vân. . . . . . chồn. . . . . ."

      đợi xong, Lâm Ân liền vội vàng hỏi: "Con Vân chồn làm sao?"

      Theo suy nghĩ của ông về mức độ bệ hạ coi trọng con chồn kia, nếu nó xảy ra chuyện gì đám nô tài bọn họ đừng mong có ngày sống tốt.

      An Hoằng Hàn sớm nghe thấy động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, giọng trầm lạnh lẽo của vang lên: “Vào !”

      thanh lớn nhưng có khí thế của vương giả làm cho tận sâu đáy lòng mọi người dám có ý phản kháng.

      Tiểu Lưu Tử lảo đảo chạy vào , thở ra hơi, bẩm báo: "Bệ hạ, con Vân chồn nhảy vào Thanh Nguyên Trì, bắt cá Phượng Kim Lân, chạy hướng Ngự Thiện Phòng rồi."

      An Hoằng Hàn xử lý chính vụ cũng khẽ dừng cây bút lông trong tay nhưng đầu cũng ngẩng lên , "Nếu nó thích ăn liền truyền thư cho nước Duật Vân bảo bọn họ lại đưa nhóm cá tới đây."

      Lâm Ân trợn mắt há mồm sững sờ đứng tại chỗ, cá Phượng Kim Lân trị giá ngàn vàng, cả Thanh Nguyên Trì chẳng qua mới chừng hai mươi con. Vậy mà bệ hạ chỉ dung túng con chồn tùy ý săn bắt chúng còn nghĩ dùng loài cá quý giá ấy làm thức ăn cho con chồn .

      Thời xưa có hôn quân(1) tiếc hao phí ngàn vàng xây dựng cung điện lộng lẫy để làm mỹ nhân cười. Mà người lại dung túng cho con sủng vật đến nước này!!!

      (1)Hôn quân: vị vua ngu tối, ngu đần.

      Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, người thường Thanh Nguyên Trì thưởng thưởng cá, bây giờ lại cam lòng để cá Phượng Kim Lân rơi vào bụng con chồn.

      Tiểu Lưu Tử càng giật mình hơn Lâm Ân, bệ hạ chút ý tứ trách phạt, ngược lại còn mang cá Phượng Kim Lân làm thức ăn cho con chồn . Hơn nữa, người còn lo lắng hai mươi con cá còn chưa đủ mấy bữa ăn cho nó, còn truyền lệnh nước Lưu Vân đưa thêm nhóm nữa tới. Mặc dù cá Phượng Kim Lân hiếm thấy như con Vân chồn nhưng mức độ quý báu cũng chút nào thua kém Vân chồn.

      An Hoằng Hàn đặt bút tấu chương, vẽ ra đường nét, "Lâm Ân, ngươi Ngự Thiện Phòng quan sát."

      Lâm Ân khúm núm cúi đầu lên tiếng, "Nô tài tuân lệnh."

      Tiểu Lưu Tử biết nên làm sao, nhìn thấy tổng quản Lâm ra ngoài, vẫn quỳ gối tại chỗ. Bệ hạ có kêu bình thân, cũng dám lộn xộn.

      Chạy vội tới Ngự Thiện Phòng, toàn thân Tịch Tích Chi ướt sũng chạy vào .

      Mấy tên ngự trù nhìn thấy con chồn xuất lúc này, nhất thời khuôn mặt khó coi như đại tiện.

      Mỗi bước con chồn đều tạo ra vệt nước, dấu chân dễ trông thấy nhất kéo dài từ cửa bếp đến bếp lò.

      "Nô tài van cầu ngài, chúng ta còn nhiều thức ăn chưa đưa đến cho Tần phi. Nếu thời gian bị trì hoãn nữa tính mạng của chúng ta đều khó giữ." Ngự trù Bàn Tử khom lưng, mắt nhìn xuống con chồn rồi .

      là đầu bếp trưởng cả Ngự Thiện Phòng, tài nấu nướng tốt nhất.

      Tịch Tích Chi thích nhất ăn đồ ăn làm, liền chạy về phía , mồm ngậm cá Phượng Kim Lân quơ quơ giữa trung, sau đó miệng buông lỏng, cá Phượng Kim Lân liền rơi xuống đất.

      Cá Phượng Kim Lân tắt thở, nhưng nó mới chết lâu, thân thể vẫn co dãn như cũ, nện vào mặt đất còn bắn lên hai phát.

      Tất cả đầu bếp đều nhìn về phía bên này, " Chẳng nhẽ con Vân chồn muốn chúng ta nướng cá cho nó ăn?"

      Rất nhiều đầu bếp hẹn mà cùng nghĩ đến.

      Dù sao bọn họ chuẩn bị xong bữa trưa cho bệ hạ, làm con cá phí bao nhiêu thời gian, Ngự trù Bàn Tử nhặt con cá lên, "Vân chồn, nô tài giúp ngài làm món cá kho tàu nhưng xin ngài nghìn lần đừng quấy rối trong Ngự Thiện Phòng nữa. Ngài nhìn xem, chúng ta còn nhiều công việc trong tay chưa làm xong, các phi tần trong cung điện đều chờ chúng ta đưa đồ ăn ."

      Có lẽ do bị con chồn hành hạ thời gian dài nên nhóm ngự trù cũng trở nên hồ đồ lại giảng đạo lý cùng con chồn .

      Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là con chồn suy nghĩ lát, cái đầu thận trọng gật gật.

      "Nô tài coi như ngài đồng ý đó, vậy liền làm con cá này cho ngài." Ngự trù Bàn Tử cầm cá, thả vào thớt gỗ lên, vừa nhấc dao định đánh vẩy cá.
      đám thái giám mặc quần áo màu xanh lá cây hung hổ xông vào, nhìn thấy giơ dao, vẻ mặt bọn họ như kiểu sắp bị lấy mạng họ, " cho phép đánh vảy cá! Đó là cá Phượng Kim Lân, loài cá bệ hạ thích thưởng thức nhất."

      Mặc dù mọi người chưa trông thấy hình dáng cá Phượng Kim Lân nhưng từng nghe bệ hạ cố ý xây dựng bức tường vòng cung bao quanh cái ao Thanh Nguyên Trì chỉ để chăn nuôi loài cá này .

      Tịch Tích Chi chuẩn bị thấy con cá sắp vào nồi lại đột nhiên xuất Trần Giảo Kim(2) làm nàng nghiến răng tức giận.

      (2)Trần Giảo Kim: ý chỉ kẻ cản đường, muốn biết hơn nguồn gốc từ này mời hỏi bác Gút Gồ ^^

      Sức lực cung nữ yếu hơn thái giám, lúc này vẫn dựa vào ván cửa, thở ra hơi, được câu nào. Nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, mọi người cũng đoán ra cũng đồng ý con chồn ăn cá Phượng Kim Lân.

      Tuy con chồn được cưng chiều nhưng nó cũng giống loài cá Phượng Kim Lân, đều là sủng vật bệ hạ nuôi. Ngộ nhỡ bệ hạ truy cứu ra, rốt cuộc thái giám trông Thanh Nguyên Trì bị tội hay các nàng bị tội còn chưa biết.

      Ngự trù Bàn Tử sợ hãi rút dao về, khó trách chưa gặp qua loài cá này, ngờ nó lại có lai lịch lớn thế.

      Nhìn cá Phượng Kim Lân chết hẳn, bọn thái giám khỏi muốn khóc rống lên, vươn tay muốn cầm xác cá mang về.

      Bảo vệ đồ ăn là bản năng của động vật, Tịch Tích Chi đột nhiên chạy lên thớt gỗ, hai móng vuốt ôm con cá chết chịu buông tay. Hôm nay, nàng phải ăn hết con cá này!
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 46: Quậy tung Ngự Thiện Phòng

      Hai phe giằng co bất động, bọn thái giám dám khi dễ con chồn , vẻ mặt đau khổ dậm chân liên hồi.

      Thái giám cầm đầu nhìn về phía hai người cung nữ, thái độ quay ngoắt chuyển biến, dùng giọng nịnh nọt : "Hai tỷ tỷ, mỗi ngày các tỷ đều ở chung chỗ với Vân chồn, bằng hai tỷ khuyên nhủ nó trả lại xác cá cho chúng đệ để bọn đệ cũng biết đường báo cáo."

      con cá chết, tội của bọn họ rất lớn rồi. Nếu ngay cả xác cá còn bảo đảm được bọn họ chắc chắn chỉ có đường chết theo.

      Hai người cung nữ lén xông vào Thanh Nguyên Trì, vốn đuối lý, chuyện cũng khách khí, "Trừ lời bệ hạ ra bất luận ai Vân chồn đều nghe theo nên chúng ta sao có bản lĩnh kia."

      Các nàng chỉ cung nữ, địa vị ở trong hoàng cung còn bằng sủng vật Vân chồn đấy, với thân phận các nàng sao dám nhúng tay nhiều chuyện.

      Có câu: “Giấy gói được lửa”, mấy canh giờ qua, Tiểu Lưu Tử chắc hẳn bẩm báo chuyện này lên bệ hạ, còn nắm chặt thời gian tính mạng bọn họ quả kết thúc.

      Tịch Tích Chi thoải mái hơn nhiều với đám thái giám đứng ngồi yên. Ngự trù sợ con chồn gây rắc rối liền cố ý mang cho nó đĩa bánh ngọt, hi vọng nó yên lặng tại chỗ. Tịch Tích Chi dùng móng vuốt đè con cá, móng vuốt còn lại nhét thức ăn vào miệng, miệng ngừng nhai nuốt còn vụn bánh bắn tung tóe khắp nơi.

      Trong Ngự Thiện Phòng, mùi vị dầu mỡ rất nồng, mười mấy ngự trù nổi tiếng mỗi người đều bận việc riêng.

      Thái giám lấy hết dũng khí bước tới trước bước.

      Tịch Tích Chi lập tức cảnh giác, đặt con cá chết ra sau lưng.

      "Vân chồn, nô tài đắc tội, con cá này quan hệ đến tính mạng nô tài nên phải thu hồi." Thái giám đưa hai tay ra, định bắt nó.

      Tịch Tích Chi nào ngốc ở yên chỗ cho người khác cơ hội xuống tay với mình. Nàng ôm con cá lăn lộn vòng tránh thoát đôi tay giơ ra.

      người chồn bắt đầu trò chơi truy đuổi, con chồn ngậm cá chết, chạy qua lồng hấp, nhảy sang cái bếp lò khác.

      Thái giám theo đuổi bỏ, mỗi khi con chồn chạy thêm mấy bước, cứ tiếp tục đuổi theo ra sức muốn thu hồi con cá chết.

      Ngự trù Bàn Tử phiền não dậm chân, ném cái cán chảo cầm trong tay, vội vàng chạy về hướng con chồn . Chuyện lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra. . . . . .

      Ngự Thiện Phòng là nơi thổi lửa nấu cơm, lò bếp quá nguy hiểm với người nhưng đối với thân thể bé của con chồn , độ nguy hiểm liền cao vô cùng. Ngộ nhỡ ngọn lửa bên trong lò bếp cẩn thận đốt tới con chồn người trong Ngự Thiện Phòng bọn họ nhất định bị bệ hạ trách tội.

      Rất nhiều ngự trù nhìn thấy con chồn chạy tới cũng lập tức dừng động tác trong tay lại, sợ cản trở bước chạy của con chồn .

      Thân thể con chồn nhanh nhẹn, mỗi lúc lướt qua lò bếp, rau dưa đặt phía liền bắn ra bốn phía. Cảnh tượng như châu chấu quét qua ruộng lúa, những nơi qua đều trở nên bừa bãi.

      Đám ngự trù đều có lòng muốn chết. Mọi người khóc ra nước mắt nhìn người chồn quậy tung Ngự Thiện Phòng.

      Tịch Tích Chi cẩn thận dẫm lên cái đĩa, bốn chân mất thăng bằng, nghiêng đông nghiêng tây như muốn ngã xuống.

      Trái tim tất cả mọi người đều nâng lên cao. Ở bên cạnh con chồn chảo dầu nóng sôi, tiếng dầu bên trong còn vang dội, thỉnh thoảng còn có vài giọt dầu bắn ra ngoài. Nếu con chồn rơi vào có thể trực tiếp rán chín rồi.

      số người nhát gan che hai tay vào mắt, sợ nhìn thấy cảnh tượng kia.

      Hai người cung nữ sợ hãi thét chói tai. . . . . .

      Khi mọi người trong trạng thái lo lắng sợ hãi, Tịch Tích Chi đột nhiên di chuyển sang bên phải, vượt qua cái đĩa, an toàn rời khỏi nơi nguy hiểm. Cái đĩa quay hai vòng tròn tại chỗ, đột nhiên bay về hướng cửa.

      Rất nhiều người thở hắt hơi, vừa có bài học kinh nghiệm nguy hiểm, tất cả ngự trù đều có nhận thức chung, nhanh chóng hất mấy cái đĩa bếp lò xuống đất để ý tới đồ ăn vừa mới làm xong trong đĩa, tất cả đĩa vỡ vang lên thanh ‘loảng xoảng’.

      Ngự trù còn cho rằng nguy hiểm giải trừ thanh chói tai ngừng vang lên trong Ngự Thiện Phòng.

      "Oái! Người nào có mắt, ta mới vào cửa liền bay cái đĩa . Ôi. . . . . . Máu. . . . . . Đầu ta." Trong nháy mắt giọng đặc thù của Lâm Ân dẫn tới chú ý của mọi người.

      Bọn thái giám ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại. Mọi người thấy trán Lâm Ân có vết thương, máu tươi ngừng chảy ra ngoài. Nhưng vết thương cũng lớn chỉ do máu chảy ra hù dọa tất cả.

      "Tổng quan Lâm vì sao lại tới?" biết người nào kêu câu.

      Tên thái giám truy đuổi Tịch Tích Chi cũng dừng bước lại, mặt tái mét nhìn Lâm Ân. Nếu Đại Tổng Quản đến nghĩ là bệ hạ biết được chuyện.

      Lâm Ân lấy khăn tay ra che trán. Bởi vì cái trán bị thương nên tính tính ông cũng nóng hơn so với bình thường, "Còn dám hỏi ta vì sao lại tới! Nhìn chuyện tốt các ngươi làm! người khiến ta yên tâm."

      Toàn thân Tịch Tích Chi bẩn thỉu, bộ lông tơ trắng tinh trở nên xám xì suýt nữa làm ông nhận ra.

      Ngự trù Bàn Tử hiểu hỏi: "Hôm nay, Ngự Thiện Phòng xuất sai lầm."

      đến đây, Lâm Ân liền bụng tức giận, quên cả vết thương trán, chỉ vào mọi người trong Ngự Thiện Phòng mắng: "Còn xuất sai lầm! đường tới Ngự Thiện Phòng, ta thấy toàn bộ cung nữ đưa đồ ăn cho bệ hạ khóc lóc rối rít chen chúc tại hành lang. Nhìn xem giờ này là giờ gì, trì hoãn thời gian bệ hạ dùng bữa, người nào chịu trách nhiệm! Người nào gánh chịu!"

      Lúc Lâm Ân phát uy thể coi thường.

      Tịch Tích Chi che hai lỗ tai, chịu nổi loại thanh the thé chói tai của Lâm Ân. Nàng ngậm xác con cá Phượng Kim Lân trong thời gian dài khiến hàm răng có chút đau nhức, thấy người tới giành nữa mà nàng vốn lười biếng nên chậm rãi đặt xuống cá, ngồi ở bếp lò xem kịch vui.

      Lâm Ân nhắm vào đám ngự trù mắng trận, bỗng cảm thấy đau nhức hít sâu hơi, "Ai trong các ngươi đập đĩa đứng ra cho ta! Càng ngày càng có quy củ đến ta cũng dám đập."

      Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người con chồn xem náo nhiệt, Tịch Tích Chi xấu hổ rụt cổ. Nó tuyệt đối cố ý, nhìn thấy vết thương trán Lâm Ân càng cảm thấy áy náy.

      "Các ngươi nhìn về phía Vân chồn làm gì? Chẳng lẽ dám làm còn dám nhận!" Lâm Ân cất bước hướng tới con chồn , biết vừa rồi Ngự Thiện Phòng loạn thế con chồn có bị thương .

      Ngộ nhỡ nó bị thương bệ hạ chắc chắn tha cho bọn họ.

      Đám ngự trù cực kỳ oan ức tố cáo, "Tổng quan Lâm, chính do con chồn đập."

      "Các ngươi muốn lừa gạt ta cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút. Vân chồn chỉ là sủng vật, sao biết đập đĩa!" Lâm Ân tin nhưng vừa xong câu đó lại đột nhiên nhớ tới con chồn có linh tính hơn các sủng vật khác.

      Nhưng sủng vật thông minh hơn nữa cũng thể ném cái đĩa ra xa thế được, hơn nữa còn lệch chút nào đập trúng đầu ông.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi là đứa bé ngoan dám làm dám chịu, giơ lên chân trước bên phải, dùng hành động này cho Lâm Ân chân tướng tình. Bộ dáng ngây ngô khờ dại của con chồn cực kì đáng khiến người người thương tiếc, chỉ cần ánh mắt điềm đạm cũng khó khiến người ta nỡ lòng trách cứ nó.

      chứng minh Lâm Ân vô cùng xui xẻo tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.

      Khóe miệng Lâm Ân giật giật, chẳng lẽ mệnh ông xung khắc với Vân chồn? Tại sao mỗi lần luôn là ông bị thương? Lần trước bị thương do trượng hình(1), mới cách bao lâu lần này lại do Vân chồn mà thêm vết thương.

      (1)Trượng hình: hình phạt đánh bằng gậy.
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle9 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 47: Ăn mảnh* là đúng?

      Editor: LimCa

      (*)Ăn mảnh: là ăn mình

      Lâm Ân thở dài, nếu do con chồn đập cái đĩa ông cũng chỉ biết chịu đựng. Ngay đến bệ hạ đều dễ dàng tha thứ sai lầm của con chồn ông nào dám tìm nó gây phiền phức, chả nhẽ lại tự chui đầu vào rọ? Ánh mắt đoán biết Lâm Ân đương nhiên còn có.

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nấu ăn, nhanh chóng đưa đến cho bệ hạ." Cái trán ngừng đau, Lâm Ân dùng tay cầm phất trần, tay che miệng vết thương.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi đẩy cá chết ra ngoài, móng vuốt chỉ vào lò bếp ý bảo bọn họ nướng cá cho nó.

      Ngự trù Bàn Tử nhận, thầm trong lòng, bây giờ bệ hạ còn chưa ăn nào có thời gian giúp nó làm cá kho tàu.

      Thấy người để ý đến, Tịch Tích Chi nhảy dựng lên, nhảy qua lò bếp.

      Trái tim Lâm Ân sợ hãi đập bùm bụp, "Tiểu Tổ Tông của tôi ơi, mau mau xuống dưới, lò bếp nguy hiểm như thế ngộ nhỡ gặp chuyện may, ngài muốn ta mất mạng cùng ngài sao?"

      Lâm Ân ăn khép nép khiến mọi người thể ghé mắt.

      Lâm Ân là Đại Tổng Quản phục vụ bên cạnh bệ hạ lâu nhất. Ông thấy đại thần mặt ngoài phải hành lễ chào hỏi nhưng thực tế địa vị của ông kém hơn với các đại thần. Bởi vì hàng năm ông phục vụ bên cạnh bệ hạ, ông xấu ngươi câu nếu để bệ hạ nghe được sửa trị cả nhà ngươi.

      Cho nên, có số thái giám chỉ có thể lấy lòng, thể đắc tội.

      Tịch Tích Chi liếc nhìn chảo dầu bên cạnh, thấy Lâm Ân có lý. Nếu nàng rơi vào chảo dầu mất nhiều hơn được. Nàng giằng co lâu như vậy, bụng vô cùng đói, thỉnh thoảng hai tiếng thanh ‘ừng ực lỗ’ truyền đến.

      Lâm Ân lăn lộn nhiều năm ở trong hoàng cung, nếu ý đồ kia của con chồn cũng đoán ra ông cũng thể giữ vị trí tổng quản này lâu như vậy.

      "Ngự trù, trước tiên nướng cá."

      Ngự trù Bàn Tử nhận lấy cá, có chút lo lắng, "Tổng quản Lâm, chúng ta có phải nên làm bữa trưa bệ hạ trước hay ?"

      Trong suy nghĩ bọn họ, bệ hạ là người thể trọc đầu tiên. Bởi vì tính tình bệ hạ vui buồn thất thường, bọn họ sợ hãi khi chọc ngài tức giận chém đầu họ.

      Lỗ mũi Tịch Tích Chi ‘hừ hừ’ hai tiếng, bày tỏ rất bất mãn.

      Lâm Ân suy nghĩ hồi, biết ông nghĩ tới cái gì, liền vung phất trần : " cần, ta thế nào, ngươi liền làm thế đó, làm cá trước ."

      Ngự Thiện Phòng bừa bãi khắp nơi, rất nhiều rau dưa thể dùng nữa. Mười mấy ngự trù bận việc.. Xử lý rau dưa, vứt bỏ món ăn dùng được, bọn thái giám cũng vội vàng giúp đỡ quét sạch những cái đĩa vỡ đựng thức ăn.

      Tịch Tích Chi lo lắng ngồi ở ghế, nhìn ngự trù Bàn Tử cầm muỗng lớn, đứng bên cạnh lò bếp chuẩn bị làm cá. Thủ pháp của rất quen thuộc, cực kì chính xác lật qua lật lại con cá.

      Tịch Tích Chi ngửi thấy mùi hương thơm bay ra, miệng nàng ‘chép ché’ thèm ăn.

      Dường như phải chờ đợi thời gian dài, khi nàng nhìn thấy ngự trù vớt cá từ trong chảo dầu lên liên hít vào hơi sâu.

      Sau khi cá chín, ngự trù Bàn Tử thêm vào hành lá, rau thơm làm trangg trí. bàn cá kho tàu thơm ngào ngạt nóng hổi ra lò. . . . . .

      Tịch Tích Chi còn kiềm chế được đắm chìm trong mùi thơm, lúc sau, bụng vang lên ‘ừng ực’ tiếng mới hoàn toàn kêu tỉnh nàng. Vừa định nhảy xuống ghế, trực tiếp ăn cá trong Ngự Thiện Phòng. Ai ngờ Lâm Ân đột nhiên nâng món cá kho tàu lên cao, "Làm ngon lắm, chỉ cần ngửi mùi thơm khiến người khác động lòng."

      "Lúc nô tài mới làm liền phát thịt cá Phượng Kim Lân vô cùng non mềm, ngâm thêm với các loại gia vị khiến càng ngon miệng hơn."

      "Nếu bệ hạ hài lòng người chắc chắn ban thưởng cho ngươi, mau mau làm tốt những món ăn khác rồi đưa đến Ngự Thư Phòng, nếu chậm ta cũng đảm bảo được các ngươi." Thái giám vung phất trần, cho mọi người.

      Tịch Tích Chi sửng sốt, rồi mới phản ứng kịp. . . . . . Ý của Lâm Ân là con cá này cho nàng ăn mà đưa đến cho An Hoằng Hàn?

      Nàng khổ sở mới bắt được con cá, còn phải đại chiến với bọn thái giám mà đến cuối cùng lại cho nó ăn? Tính như vậy sao được!

      Tịch Tích Chi muốn tìm Lâm Ân lý luận nhưng ông sớm đoán được con chồn làm thế nên bước chân vừa còn vừa : "Thái giám trông coi Thanh Nguyên Trì đều theo ta Ngự Thư Phòng, đợi lát nữa bệ hạ có chuyện với các ngươi."

      Bọn thái giám như gặp đại địch, vội vàng đuổi theo bước chân Lâm Ân.

      Bộ lông cả người Tịch Tích Chi ngừng rung rung, cắn răng nghiến lợi nhìn về hường bóng lưng Lâm Ân.

      đám ngự trù cũng cực kỳ khiếp sợ, vốn tưởng rằng Đại Tổng Quản phân phó làm cá cho con chồn ăn ai biết lại vì bệ hạ?

      Nhìn con chồn mập mạp xù lông, rất nhiều ngự trù bị chọc cười.

      Ngự trù Bàn Tử còn nhạo báng câu, " chạy đuổi theo xương đầu cá cũng phần ngươi."

      Cá Phượng Kim Lân chỉ dài bốn, năm tấc, người ăn đủ tốt rồi.

      Lông Tịch Tích Chi run lên, nghiến răng ‘xèo xèo’, đột nhiên liền chạy như bay khỏi Ngự Thiện Phòng.

      Thấy con chồn quấy rối , đám ngự trù đồng loạt thở phào, "Nấu ăn nhanh lên, trì hoãn thời gian dài như vậy, muốn giữ được đầu người đừng lười biếng."

      Chờ Tịch Tích Chi thở hổn hển chạy đến Ngự Thư Phòng, Lâm Ân đem cá Phượng Kim Lân đặt lên bàn ăn của An Hoằng Hàn.

      Tay An Hoằng Hàn cầm đũa bạc, gắp miếng thịt cá đưa vào miệng, thơm ngon mềm ngọt, thể cảm giác khi đưa vào trong miệng. Nhìn thấy quả cầu trắng xuất ở cửa, An Hoằng Hàn trầm giọng : " bên ngoài lắc lư vòng, cuối cùng nhớ về rồi hả ?"

      Con chồn ra ngoài dạo từ sáng sớm vẫn quay trở lại. Nếu phải Lâm Ân bưng món cá Phượng Kim Lân đến Ngự Thư Phòng con chồn nhớ tới .

      Vừa nghĩ đến điều này, An Hoằng Hàn tăng thêm khó chịu.

      Tịch Tích Chi vừa rồi còn tức giận ngập trời, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn khởi binh vấn tội, nàng ra được câu.

      Tịch Tích Chi nhìn món cá kho tàu bàn từ xa, lưỡng lự biết nên làm thế nào. Giành miếng ăn dưới miệng An Hoằng Hàn khác gì răng trong miệng hổ!

      Chít chít. . . . . . Nàng thấp giọng gầm hai tiếng, cái bụng chịu thua kém kêu vang.

      "Muốn ăn cá?" An Hoằng Hàn nhíu mày, kêu con chồn tới gần.

      Tịch Tích Chi hấp tấp chạy tới, ra sức gật đầu. Dĩ nhiên muốn ăn. . . . . .

      An Hoằng Hàn chậm chạp lời nào, nhìn chằm chằm con chồn .

      Tịch Tích Chi có chút cốt khí, chịu đựng nổi mỹ vị hấp dẫn. Cái đầu đầy lông lá tiến tới, cọ xát cánh tay An Hoằng Hàn, ý đồ lấy lòng đối phương.

      An Hoằng Hàn vẫn bất động, dường như cố ý chọc giận con chồn nên gắp miếng thịt cá nữa, từ từ nhai.

      An Hoằng Hàn nhấc đũa hết sức ưu nhã, mặc cho con chồn ngừng cọ , giả bộ như cảm nhận được .

      mặt bên của cá Phượng Kim Lân bị An Hoằng Hàn ăn sạch, lộ ra xương cá hoàn chỉnh. Tịch Tích Chi chịu được nữa, thừa dịp An Hoằng Hàn đưa thịt cá vào trong miệng lần nữa, hai móng vuốt liền nhanh chóng duỗi ra, ôm lấy con cá, lật mặt cá, bắt đầu gặm.

      Con cá nàng khổ sợ tự tay đánh bắt vào trong miệng An Hoằng Hàn nửa càng nghĩ càng phục, Tịch Tích Chi hóa bi phẫn thành ăn uống, đặt toàn bộ tâm tư ở việc gặm cá.

      Thái giám cung nữ kinh ngạc nhìn con chồn , nó dám giành đồ ăn trong bát bệ hạ? Lá gan lớn.

      Mà nhìn bệ hạ chẳng những tức giận, khóe miệng còn gợi lên ý cười như có như , bàn tay vuốt ve bộ lông vô cùng bẩn thỉu của con chồn .

      Tịch Tích Chi chút cảm kích, vẫn tức giận việc An Hoằng Hàn ăn nửa cá của nó, xoay người, trốn tránh tay .
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle7 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 48: Lấy cái gì trả nợ?

      Editor: LimCa

      "Dù sao cá Phượng Kim Lân do trẫm chăm nuôi, tuy chúng phải loài quý hiếm nhưng vẫn có giá trị nghìn vàng. Hôm nay ngươi ăn nửa con cá, chả nhẽ phải bồi thường thứ tương ứng cho trẫm?" An Hoằng Hàn chậm rãi , thanh chút trầm bổng, lại lộ ra tia trêu chọc.

      Mùi thịt cá Phượng Kim Lân non mềm, càng có hương vị hơn so với loài cá thường, tất cả móng vuốt của Tịch Tích Chi đều dính mỡ đông. Nghe thấy lời An Hoằng Hàn đòi nợ, cái miệng cắn thịt dần dần dừng lại.

      Quay đầu lại, Tịch Tích Chi kêu to. phải con cá sao? Trong hồ còn có mười mấy con đấy. Sao làm hoàng đế còn keo kiệt như vậy?

      An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve bộ lông con chồn lần nữa, đúng như đoán nó tiếp tục né tránh.

      Ánh mắt cố ý xem kỹ khắp người con chồn , An Hoằng Hàn : "Ngươi nghĩ kỹ lấy cái đồ gì trả nợ chưa?"

      Bàn tay vỗ về chơi đùa bộ lông con chồn , do Tịch Tích Chi vừa mới gây ở Ngự Thiện Phòng nên cả bộ lông nó đều xám xì mà An Hoằng Hàn cũng ngại, dù bàn tay trở nên bẩn thỉu cũng dừng động tác trong tay.

      Nhưng hành động bình thường này lại làm lòng Tịch Tích Chi nổi lên hồi chuông báo động. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn vẫn từ bỏ ý định lột da nàng làm khăn quàng cổ? Nàng nịnh hót đến gần, vươn lưỡi trắng mềm ra liếm cánh tay An Hoằng Hàn.

      Mạng quan trọng nhất, cái gì sĩ diện đều có thể ném sang bên.

      Khóe miệng An Hoằng Hàn gợi lên ý cười, "Bây giờ mới biết lấy lòng trẫm, vừa rồi còn chịu chia cho trẫm nửa con cá, có phải quá muộn hay ?"

      Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, vẫn giả bộ điềm nhiên như có việc gì. chứng minh ăn mảnh là đúng.

      Thái độ thừa nhận sai lầm vô cùng thành khẩn, Tịch Tích Chi nâng móng vuốt lên, phát ra lời thề giống con người biểu đạt về sau có đồ gì tốt đều nhớ chia sẻ cùng An Hoằng Hàn.

      Tư thế vụng về công với bộ dạng ngây ngô đáng của nó nhất thời gây ra trận tiếng cười vang trong đại điện.

      An Hoằng Hàn còn chưa hài lòng, cố ý lắc đầu, "Hình như đủ."

      Tịch Tích Chi cúi đầu, lải nhải đôi câu. Nàng phải làm sao? Hình như người nàng chỉ có bộ da đáng giá nhất. Tịch Tích Chi vắt óc suy nghĩ cũng tính ra An Hoằng Hàn nghĩ gì.

      Con chồn ngồi chồm chỗm bàn, cúi đầu ủ rũ, nhìn xương cá bên cạnh liền nhớ tới món thịt cá thơm ngon Phượng Kim Lân, thèm thuồng nuốt nước miếng ực cái. Nàng nghĩ đến thức ăn về sau của mình nên bây giờ lấy lòng An Hoằng Hàn là quan trọng nhất.

      Đành phải làm vậy, Tịch Tích Chi đột nhiên chống người lên, bốn chân cùng vin vào cánh tay An Hoằng Hàn, nàng bò lên đầu vai ngồi.

      Tất cả thái giám cung nữ chăm chú nhìn màn con chồn tùy tiện leo lên cánh tay bệ hạ nhưng khiến mọi người kinh ngạc hơn là bệ hạ ngăn cản nó.

      Con chồn làm ra quyết định quan trọng, ngó nghiêng thái giám cung nữ rồi lại nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, mặt treo ràng bốn chữ ‘phân vân do dự’.

      An Hoằng Hàn vô cùng kiên nhẫn, ngón tay chậm rãi gõ ‘cộc cộc’ lên bàn có tiết tấu vang vọng quanh đại điện.

      Tịch Tích Chi bất chấp mất thể diện, theo như nàng nghĩ lần trước An Hoằng Hàn cũng ưng cử chỉ đó của nàng. để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám cung nữ thái giám, Tích Tích Chi đè bẹp môi lên gò má An Hoằng Hàn rồi lè lưỡi liếm liếm.

      Sau khi liếm xong, nàng hận tìm được kẽ nào để chui, nhìn thấy càng cung nữ thái giám chớp mắt xem càng khiến nàng thêm xấu hổ, bắt lấy cánh tay An Hoằng Hàn, nàng bò ra sau lưng , dùng bả vai to lớn của để che kín mình.

      An Hoằng Hàn nở nụ cười sâu xa, con chồn này vậy mà học được chủ động rồi.

      kéo con chồn núp sau lưng mình, xách nó lên, : "Thấy ngươi tốn công lấy lòng trẫm như vậy nên trẫm phạt ."

      Tịch Tích Chi vung tay múa chân, muốn cào An Hoằng Hàn. Nàng quá lãng phí tình cảm, sờ cũng sờ qua, hôn cũng hôn rồi lại còn muốn phạt nó! Con chồn phát uy coi nó là mèo bệnh à? Lông nàng dựng đứng lên, móng vuốt ngừng quào loạn lung tung.

      Con chồn có chút ảnh hưởng đến An Hoằng Hàn bằng chút sức lực ấy. Bàn tay nhàng đè móng vuốt nó lại, "Trẫm còn chưa có xong, ngươi làm càn cái gì? Bắt đầu từ hôm nay, hễ lúc nào trẫm xử lý chính vụ, ngươi liền phụ trách mài mực. Nhiệm vụ này xem như trừng phạt ngươi."

      Con chồn luôn thừa dịp phê duyệt tấu chương là chạy gây loạn trong hoàng cung. Hơn nữa, thấy con chồn hai canh giờ trái tim khó bình tĩnh nổi.

      Biện pháp này vẹn toàn đôi bên.

      Tịch Tích Chi dần thu hồi móng vuốt, ánh mắt chuyển qua nghiên mực, nhìn khối mài mực, dùng móng vuốt đặt lại gần cầm thử. Nàng vẫn đảm nhiệm được nhiệm vụ đơn giản này.

      Lâm Ân bị tước đoạt công việc hoảng loạn trong nháy mắt, hổ là bệ hạ, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.

      "Bệ hạ, thái giám trông coi Thanh Nguyên Trì xử trí như thế nào?" Lâm Ân vung phất trần, cúi đầu bẩm báo.

      Xem hành động giữa bệ hạ cùng Vân chồn liền biết nó chắc chắn bị tránh tội, như thế người gặp tai nạn chính là đám thái giám ở Thanh Nguyên Trì.

      "Bệ hạ tha mạng a, bọn nô tài tận tâm tận lực, mọi chuyện đều do Vân chồn gây ra, liên quan đến chúng nô tài." Thái giám cầm đầu kêu cha gọi mẹ, mấy thái giám còn lại thấy thế cũng đều kêu gào theo.

      thanh the thé vang khắp cả đại điện.

      An Hoằng Hàn phải người dễ gạt, mặc thái giám kêu gào cũng bố thí cho cái nhìn. Ngược lại hỏi hai người cung nữ theo con chồn , "Các ngươi vào Thanh Nguyên Trì có thấy thái giám trông giữ cửa?"

      Ý định của đám thái giám thể lừa gạt được An Hoằng Hàn hay cách khác cả hoàng cung này đều có tai mắt của hần. Chỉ cần là chuyện muốn biết trong thời gian ly trà tra ràng chân tướng tình.

      Hai cung nữ đều sửng sốt, " có. . . . . . có."

      Họ chạy tới Thanh Nguyên Trì nơi đó có bất kỳ ai. Họ nhìn thấy vậy mới định lén lút chạy vào mang con chồn ra. Nhưng khi tìm thấy con chồn các nàng thấy nó bắt được con cá Phượng Kim Lân.

      Tất cả thái giám quỳ đất càng liều mạng khóc lớn hơn.

      An Hoằng Hàn giận dữ kềm được vỗ bàn, "Đều câm miệng cho trẫm, người nào còn khóc, trẫm liền cắt đầu lưỡi người đó."

      quát tiếng khiến cả đại điện an tĩnh lại trong nháy mắt.

      Tịch Tích Chi cách gần nhất nên tiếng khí phách nghiêm nghị chấn động cả màng nhĩ làm nàng hoa mắt chóng mặt.

      An Hoằng Hàn lại tao nhã ngồi thẳng người, thanh như gió lạnh mùa đông, lạnh cóng khiến toàn thân người khác lạnh toát, “Nếu phải các ngươi tự tiện rời vị trí, Vân chồn có thể dễ dàng chạy vào sao? Các ngươi thấy công việc Thanh Nguyên Trì thoải mái, lén lút chạy đến chỗ người đánh bạc còn tưởng rằng trẫm biết sao?"

      Trong hoàng cung rất nhiều người đục nước béo cò nhưng An Hoằng Hàn cũng thích quản lý loại chuyện này. Nếu gây rối đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Nhưng khi chuyện này đến tai đừng nghĩ lừa dối qua mắt được.
      Trâu, ruatapchay90, luongnhu967 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :