1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại - Lục Phong Tranh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6.3:


      nhìn thấy , nàng đành phải ở lại thư phòng nơi có hơi thở của riêng mình để thoả mãn phần quyến luyến của nàng.

      Nàng giống như con mèo nằm ở ghế lam nhung, sau khi khỏi cảm mạo khuôn mặt có vài phần gầy , nàng nhìn cánh tay lẳng lặng nhắm mắt lại, hơi thở hô hấp...

      Cửa phòng bị đẩy ra phát ra tiếng vang nho , nàng vẫn nhúc nhích thân thể vẫn như cũ cuộn mình lại, đắm chìm trong giấc mơ tưởng niệm im lặng của chính mình.

      Tấm thảm dưới sàn hấp thụ được thanh đầy đủ, Ngụy Tuyển Triệt lặng lẽ tiêu sái tiến vào nhìn đến bộ dáng ngủ ghế của Lương Tử Bái.

      cỗ kiên định trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng .

      “Tại sao lại mặc áo khoác? Ngủ như vậy nhất định cảm lạnh.”

      đồng thời cúi người xuống, cởi áo khoác người mình bao phủ thân mình cuộn tròn của nàng, chiều dài áo khoác có hạn nên thể che được đôi chân dài trắng nõn.

      cứ như vậy ngồi trước mặt nàng, lời nào nhìn vào nàng, vài giây sau, vươn tay sờ khuôn mặt trắng nộn của nàng nhàng vuốt ve....

      Cho đến bản thân thoả mãn, mới thu tay lại trở lại bàn học, mở ra nút mở máy tính chuẩn bị đưa tay sửa sang lại ít tài liệu học.

      Nhưng mà trước khi sửa sang lại tài liệu, muốn tắm rửa thoải mái để rửa hành trình mệt mỏi này mới có tinh thần làm việc tốt.

      Liếc mắt nhìn Lương Tử Bái cái, sau khi xác định nàng tạm thời có dấu hiệu tỉnh lại Ngụy Tuyển Triệt mới nhàng mở cửa, đóng cửa ra ngoài cho chút thanh nào quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.

      Trong chốc lát Lương Tử Bái nửa tỉnh nửa ngủ dần dần hồi phục ý thức, nàng vẫn cảm thấy cảm mạo hoàn toàn khỏi, cả người vẫn lười biếng. Vốn dĩ nằm ở nơi này là vị trí thoải mái nhất của nàng, nhưng giờ phút này cảm giác đau rầu rĩ ở dưới bụng làm cho cảm xúc của nàng bị phá hư hết, hơn nữa cực kì thoải mái.

      Lông mày nhíu lại, nàng nặng thở thở ra hơi muốn đem loại buồn cảm thoải mái từ trong cơ thể ra. Nàng bắt đầu xoay người, mơ hồ cảm nhận được cỗ nhiệt lưu giữa hai chân chảy ra...

      Nàng đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu đứng dậy khiến cho áo khoác người rớt xuống ghế dựa, quả cảm giác có cái gì trong thân thể chảy ra giữa hai chân. Nàng cúi đầu vừa nhìn phát giữa hai chân mình có vết máu.

      “Uống!” Nàng đổ rút hơi, cả người kinh hoảng từ ghế nhảy dựng lên.

      Trời ạ! Làm sao có thể như vậy? Nàng.... đổ máu....

      Chẳng lẽ đây là của con mỗi tháng lần...Kinh nguyệt sao?

      Chất lỏng nóng nóng từ đùi chảy xuống, nàng càng ngày càng biết làm sao. Tuy rằng trước kia ở trường học nàng từng học qua giáo dục sức khoẻ thời kì trưởng thành, nhưng dù sao cũng muốn lâu trước kia, nàng vẫn chưa hề có nghĩ tới lần đầu tiên lại như vậy trở tay kịp.

      Bây giờ nàng biết làm cái gì mới tốt, nàng làm bẩn chính mình cũng lan đến thư phòng của Ngụy Tuyển Triệt, nàng quả có dũng khí tiêu sái ra ngoài!

      Rất xấu hổ!

      Ngay tại khi Lương Tử Bái vẻ mặt trắng bệch, thời điểm cả người cứng ngắc, cửa thư phòng bị đẩy ra.....

      Nàng kinh sợ ngẩng đầu vừa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Tuyển Triệt nước mắt liền chảy ra.

      “Tỉnh?” Ngụy Tuyển Triệt cười hỏi, vài giây tiếp theo lập tức phát tình trạng kì lạ của nàng còn có nước mắt của nàng “Làm sao vậy?”

      Thấy muốn tiến về phía trước, nàng vội vàng ngăn cản cần lại đây! Tôi, tôi....” Hoàn toàn ra lời nàng cảm thấy vô cùng khó khăn.

      Ngụy Tuyển Triệt đưa mắt nhìn màn, thấy quần nàng có vết máu lập tức hiểu .

      “Bái Bái, có việc gì đừng hoảng sợ.”

      Nàng cắn chặt cánh môi phát ra tiếng khóc nức nở.

      “Trong nhà còn băng vệ sinh ? Đặt ở đâu? Tôi tại lấy giúp .”

      Nàng mãnh liệt lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên. Tôi biết....Cho nên có....Thực xin lỗi, tôi lại đem ghế làm dơ, thực xin lỗi...”

      Là lần đầu có kinh, Bái Bái của đến trễ, đến mười sáu tuổi mới trả qua lần đầu có kinh khó trách nàng sợ hãi như vậy.

      Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy đau trong lòng, về phía trước nhặt lên áo khoác bao lấy thắt lưng của nàng bảo nàng ngồi xuống.

      !” nàng kháng cự.

      quan hệ, ngồi xuống đừng sợ. Tôi tại giúp mua, cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi. Đừng sợ, có việc gì.” Thanh ấm áp của an ủi nàng.

      Nàng nâng lên khuôn mặt bối rối, vụng trộm ngắm liếc mắt cái.

      “Tôi lập tức quay lại.” hạ người xuống hôn lên trán nàng cái, chợt đứng dậy rời khỏi thư phòng.

      Sau khi Ngụy Tuyển Triệt rời , thư phòng chỉ còn mình Lương Tử Bái, nàng ngồi ghế như “đứng than ngồi lửa”, cảm giác bụng phát đau rầu rĩ, cả người bị buộc chặt lại.

      Nàng chỉ sợ trước khi trở lại có người xông đến nhìn đến tình huống xấu hổ như vậy. Nàng thậm chí khẩn trương đến nỗi các ngón chân đều cong lên.

      Bị thấy màn như vậy, nàng cảm thấy quá mất mặt, nhưng nàng lại khỏi cảm thấy may mắn – may mắn xuất bằng nàng biết làm gì mới tốt.

      Đột nhiên, hoang mang từ đáy lòng nàng lên, mấy vấn đề liên tiếp ra...

      làm sao có thể ở trong này?

      phải ở nước Mỹ sao?

      khi nào lại trở về?

      ........

      biết qua bao lâu dài như thế kỉ, thời điểm khi cánh cửa thư phòng mở ra, trong nháy mắt Lương Tử Bái như bị cái gì đó đè ép, đột nhiên có trận co rút nhanh....

      “Đừng sợ, là tôi.” Ngụy Tuyển Triệt mang theo vài túi giấy đến.

      Nhìn thấy , nàng cư hiên cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng thân người, hơi thở dài nhõm.

      , đến phòng của tôi nơi đó có phòng tắm.”

      “Nhưng là...” Lương Tử Bái dám lộn xộn, sợ hãi tình hình tai nạn này mở rộng.

      Ngụy Tuyển Triệt thấy thế, cầm cái gì đó trong tay đưa cho nàng, hai lời liền xoay người ôm lấy nàng sau đó bước nhanh ra khỏi thư phòng, trải qua hành lang dài đến phòng ngủ của .

      ở cửa phòng tắm thả nàng xuống, “Nha, vào , tôi ở chỗ này chờ . Muốn tắm rửa cái cũng có thể, cứ từ từ cần cấp. Cái này là khăn sạch.”

      “....Cảm ơn.” khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhanh chóng vào trong đóng cửa lại.

       

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi
      Chương 7.1



         Đằng sau cánh cửa đóng kín truyền đến thanh nước chảy....

         Ngụy Tuyển Triệt ngồi ghế sôfa trong phòng ngủ, lẳng lặng chờ.

         Tiểu nương của trưởng thành, là tiểu nữ nhân thành thục, tuy rằng so với người khác nàng đến trễ nhưng nàng là có lớn lên, có khả năng sinh ra đứa .

         bao giờ nghĩ tới chính mình cư nhiên cùng nàng tham gia kiện quan trọng nhất của con người trưởng thành, cao hứng, chính mình được tham dự.

         Bất quá cũng sơ ý thế nhưng vẫn có chú ý đến vấn đề này. Nghe thời kì sinh lí của con đều cảm thấy thoải mái, vì vậy lấy ra di động, thừa dịp trong thời gian chờ đợi lên mạng sưu tầm muốn tìm phương pháp giải quyết.

         Sau lúc lâu, nàng cuối cùng cũng ra, thay quần áo sạch , mang theo túi to chậm rãi tiêu sái ra ngồi.

         “Lại đây.” đưa tay vẫy vẫy với nàng.

         mặt lộ ra vẻ đỏ ửng Lương Tử Bái chậm rãi bước về phía , Ngụy Tuyển Triệt vươn đôi chân thon dài, móc chân đến cái ghế, kéo nàng ngồi xuống cùng chính mình mặt đối mặt.

         “Có nơi nào thoải mái sao?” hai tay đặt bả vai nàng hỏi.

         “Hoàn hảo....Bụng có hơi đau.” Nàng vẫn cứ nghĩ vì cảm mạo khiến cho cảm thấy thoải mái, hề nghĩ tới cư nhiên là vì thời kì sinh lý.

         “Tôi có mua thuốc giảm đau với túi ấm áp, nếu thực thoải mái có thể uống viên thuốc sau đó đem túi ấm áp đặt ở trước bụng. Nha, tôi còn lên mạng tra ít tư vấn, về sau nếu gặp em có thể nhìn xem, biết xử lí như thế nào.”

         Nàng đưa tay tiếp nhận điện thoại của , ngoan ngoãn nhìn những tư vấn có liên quan đến săn sóc bảo vệ sức khoẻ thời kì sinh lý. Thực xấu hổ, nàng bây giờ lại giống như trở thành học sinh trung học lại lần nữa học lại giáo dục sức khoẻ.

         “Đúng rồi, phía ăn sôcôla tâm tình nhất định tốt, cảm xúc tốt theo, tình hình thân thể cũng trở nên thoải mái, vừa vặn lần này tôi từ Mỹ trở về có mua ít sôcôla .....Em chờ tôi chút.”

         đứng dậy mở hành lý ra, lấy ra số hộp sôcôla từ bên trong, trở lại ngồi trước mặt nàng, xé gói mở ra, đưa viên sôcôla đút cho nàng.

         Nàng muốn chính mình tự ăn, lại lắc đầu cự tuyệt nàng đành phải há mồm ăn.

         Sôcôla nồng đậm ở trong miệng tan chảy, vị ngọt mang theo chút đắng, ăn ngon cực kì hơn nữa bọc ở bên trong là nhân hạnh nhân, vị phi thường ngon.

         “Ăn ngon sao?”

         “Dạ.” Ngon cực kì. Ăn ngon đến nỗi đều muốn làm cho người ta tan chảy theo.

         Nàng thản nhiên nở vòng cung nụ cười mờ nhạt, trong nụ cười còn có thẹn thùng của , Ngụy Tuyển Triệt nhìn đến giật mình say mê.

         “Lại đây ăn cái.” lại đút cho nàng “Gần đây có việc gì xảy ra? Tại sao lại trả lời thư của tôi?”

         “Thư?” Miệng nàng chứa đầy sôcôla, lộ ra biểu tình chút ngạc nhiên.

         đem sôcôla giao cho tay nàng “Tôi có chụp số bức ảnh, viết tình hình ở Mỹ gần đây của tôi, tất cả đều gửi cho em. Em bao lâu rồi mở máy tính?” Tiếp theo trong hành lý lấy ra cuốn sách.

         xong rồi, nhớ gì cả. Giống như là sau khi giao bài tập, nàng liền ít khi chạm vào máy tính của .

         “Tiểu thư, em nên mỗi lần đến thư phòng đều chỉ vì nằm ở ghế ngủ ?” thực rất ghen tị cái ghế nằm đối với nàng lại quan trọng hơn hết thảy.

         Nàng giật mình thức tỉnh “A, đúng rồi ghế nằm của ....Em hình như làm bẩn nó, làm sao bây giờ?”

         Cái ghế màu xanh kia là làm bằng chất liệu tơ nhung phải dễ dàng tẩy sạch, huống chi còn dính vài vết máu. Nàng quả ảo não.

         “Chỉ là cái ghế, em cần lo lắng, tôi xử lí.”

         “Nhưng là....”

         “Yên tâm, tôi cho bất kì ai, đây là bí mật của hai người chúng ta.” đưa ngón tay dựng thẳng đặt lên môi mình, đôi mắt đẹp híp lại, tư thế mê người.

         Trong phút chốc, ở đùi nàng hạ xuống vài cuốn sách dạy nấu ăn món điểm tâm ngọt.

         “Đây là cái gì?”

         “Sách dạy nấu ăn món điểm tâm ngọt. Tất cả  đều là tôi tự thực chuyến đặc biệt đến từng hiệu sách lớn ở Newyork tìm cho em, các tác giả này là đầu bếp điểm tâm ngọt nổi tiếng nhất. Bất quá nội dung sách dạy nấu ăn được viết bằng tiếng , nhưng chữ từ vựng tiếng đối với nữ vương điểm tâm ngọt tương lai mà hẳn là phải chuyện khó khăn ?”

         Nàng thể tin được mở ra tranh sách mới tinh, ảnh chụp mỗi món điểm tâm ngọt hình dạng thoạt nhìn vừa tinh xảo vừa dễ thương khiến cho ai cũng cảm thấy ngon miệng, chỉ cần thưởng thức ảnh chụp khiến người ta nhịn được tưởng tượng khi ăn nó vào miệng biết hương vị có bao nhiêu tuyệt vời.

         “Có hứng thú tìm hiểu là tốt rồi, học xong đừng quên làm cho tôi ăn. Tôi trước tiên trước, nếu món ăn có tiêu chuẩn được phép đưa cho tôi ăn. Tôi phải thùng rác nhà bếp.”

         Lương Tử Bái cảm động đến rơi nước mắt, gắt gao ôm lấy sách dạy nấu ăn món điểm tâm ngọt, thích muốn buông tay.

         Đúng rồi, nàng quên hỏi tại sao lại trở về?”

         Nha đầu kia! tại mới nghĩ đến muốn hỏi vấn đề này?

         đưa tay nhéo lấy vành tay của nàng “Bởi vì tôi là siêu nhân a, nhưng lại có năng lực biết trước. Nếu tôi trong thời gian này trở lại chỉ sợ bị bé doạ phá hư đến mất máu mà chết.”

         Nàng bị chêu trọc vẻ mặt đỏ bừng, vừa tức lại vừa đưa tay đạp lên cánh tay của .

         thuận thế giữ chặt bàn tay bé lạnh lẽo của nàng, nhàng đem cánh tay hướng đến trong lòng, đem thân hình nhắn ôm vào trong ngực, cao giọng “Lương Tử Bái, có gì phải sợ hãi, mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì, đều có tôi ở đây.”

         Vốn dĩ muốn làm dịu được tiếng khóc, ở trong lòng như vậy nàng lại lần nữa sống lại, nàng cảm thấy hốc mắt nàng nóng nóng....

         Ngụy Tuyển Triệt vòng qua bả vai nàng, nhàng vỗ lưng của nàng, nghĩ đến Lương Tử Bái của riêng mình bình thường thực kiên cường hôm nay đột nhiên yếu ớt rối tinh rối mù.

         Nàng rất nhớ , rất nhớ ....Vì vậy, sau khi phát tâm ý của chính mình, nàng chỉ có thể vụng trộm thầm mến , chút nghĩ ngợi đưa tay gắt gao bao trụ lấy thân người .

         Ngụy Tuyển Triệt sững sờ chút, này hình như là lần đầu tiên nàng ôm như vậy?

         Lòng rung động, máu chảy mãnh liệt va chạm vào thành mạch máu, cỗ tâm trạng vô danh dâng trào đánh sâu vào suy nghĩ của .

         “Lương Tử Bái, nếu tôi tại đối với em làm chuyện, em cũng được doạ đến sợ hãi?”

         “A? Cái gì....” Nàng nghi ngờ ngẩng đầu hỏi.

         chữ cuối cùng biến mất ở trong miệng .

         Ngụy Tuyển Triệt rốt cuộc kìm lòng được hôn môi nàng.

         Mà Lương Tử Bái quả nhiên vẫn là bị doạ đến, ánh mắt lớn trừng , hai má hồng đến nỗi muốn nổ mạnh. Tuy rằng chỉ là nhàng đụng chạm, cũng khiến nàng kinh sợ ngay cả chữ đều ra được.

         “Làm em sợ sao?” khàn khàn hỏi.

         thực muốn kiềm chế bản thân, cũng chỉ có chuồn chuồn nước lướt qua môi nàng chút mà thôi, còn lại, cái gì cũng chưa làm. Thực .

         Nàng trừng mắt nhìn chằm chằm trong thời gian dài, dần dần, chiều rộng đôi mắt trở về như cũ. Nàng kinh ngạc nhìn .

         “Vì sao?” Nàng hỏi rất nhàng, ánh mắt còn thực .

         “Bởi vì thích.” chớp mắt cái bình tĩnh trả lời nàng.

         Nàng hít sâu hơi, tâm theo câu khi nãy của ...

         Thích?

         Thích cái gì?

         Là thích người như nàng hay vẫn là thích hành động hôn này của nàng?

         “.... theo tôi chơi trò đùa dai sao?” Nếu là như thế, nàng nhất định khóc lớn hơn nữa còn gào khóc.

         “Lương Tử Bái đồng học, nhân cách của đáng tin tưởng như vậy sao?”

         Nàng biết cái này quá đột nhiên, cũng khiến cho người ta ngoài ý muốn.

         “Trả lời ! Chán ghét hay là thích?” từ từ tiến gần đến nàng.

         “Cái gì?” hơi thở của phun mặt của nàng làm cho nàng rất khó phân biệt được tình cảm trong lòng.

         “Em biết hỏi cái gì.”

         “, tại là tam thái tử hiển linh sao?” Khẩn trương làm cho nàng khỏi lựa chọn từ ngữ chuyện.

         “ ngại em lấy danh nghĩa tam thái tử trả lời .” nắm cằm dưới của nàng, vô lại cười .

         Nàng mím môi, gật đầu mà câu, bị ánh mắt của xem xét đến mất hồn mất vía. Cảm giác được tự nhiên tích luỹ đến cực hạn, nàng nhịn được đưa đầu lưỡi ra ngoài liếm đôi môi khô.

         Ánh mắt bắt đầu mãnh liệt “Lương Tử Bái là em tự tìm lấy.” cắn răng .

         Nàng làm sao vậy? Nàng chưa cái gì mà? Lương Tử Bái còn biết chính mình rốt cuộc “tự tìm” cái gì, trước mặt Ngụy Tuyển Triệt chào đón đánh tiếng liền cúi đầu hôn trụ môi nàng, hại nàng thiếu chút nữa hấp thở nổi.

         “....Ngô, ngô....Ngô.....” Nàng giãy dụa kháng nghị.

         Đáng tiếc, tiếng còn chưa có truyền ra đều bị nuốt hết vào trong bụng.

         Ngụy Tuyển Triệt chính là con thú lòng tham đáy.

         Nàng đây là tình trạng chóng mặt do thiếu ôxy hay vẫn là bị gây ra bởi thời kì sinh lý trưởng thành, khi con thú tự nhấm nháp con ngựa là nàng đây, trừ bỏ hô hấp từng ngụm từng ngụm, Lương Tử Bái căn bản cái gì cũng làm được.

         Nhưng ra con thú nuốt lời của nàng, ăn đôi môi của nàng, cả người lại có vẻ đầy thoả mãn.

         “Bái Bái, từ giờ trở , em phải đối với phụ trách.”

         “A?”

         giờ là cái gì tình hình? Vì sao nàng phải đối với phụ trách? ràng là hôn nàng a!

         Ngụy Tuyển Triệt cái tên giảo hoạt này ---

         Nhưng là, cỗ tình cảm kia ở trong lòng nàng cơ hồ trở nên ngọt ngào chịu ra, cuối cùng chuyện gì xảy ra?

         Cổ họng Lương Tử Bái thắt chặt lại, tim đập áy náy, người cũng choáng váng vui sướng....

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi
      Chương 7.2

         trường trận đấu tranh giải thế giới trẻ làm món điểm tâm ngọt ở Hungary.

         Lương Tử Bái chờ kết quả trận đấu công bố, đột nhiên thần kinh trở nên khẩn trương, nàng nhịn được lặp lặp lại hít thở sâu, hai tay ngừng bám chặt đùi của chính mình, cả người toả ra trạng thái bất an, biểu tình cứng ngắc như thể sẵn sàng nghẹt thở ngất xỉu.

         Lí Thục Phân cùng nàng tham gia trận đấu ở Hungary chú ý tới nhịn được đẩy đẩy nàng, chế nhạo : “Uy, bạn học, cậu bình tĩnh chút được ? Bất quá chỉ là chờ lãnh thưởng, cậu còn “thất vọng” cái gì? Trận đấu cậu còn sợ như thế nào lại sợ cái huy chương nho như vậy? Lấy được mình giúp cậu lấy.” Dứt lời còn quên vỗ vỗ bả vai của nàng.

         “Khụ khụ....” Lương Tử Bái kho han vài tiếng.

         Chậc chậc, lực cánh tay của bạn học Lí Thục Phân vẫn là mạnh như vậy....Làm bạn học nhiều năm, sớm trở thành thói quen, nhưng bị vỗ mạnh như vậy cái toàn bộ thân người của Lương Tử Bái nhịn được lung lay chút.

         Mùa hè năm trước, nàng cùng Lí Thục Phân tốt nghiệp trường dạy nghề nấu ăn,  vốn tưởng rằng mỗi người ngả, nghĩ tới dương kém như thế nào lại trở thành đồng nghiệp, cùng nhau làm việc tại tiệm bánh vừa mới khai trương gần đây.

         Ông chủ tiệm bánh là người thanh niên trẻ tuổi thành , lớn hơn các nàng mấy tuổi, Lí Thục Phân vừa xuất liền đem tâm tư đơn thuần đầu óc của ông chủ trở nên choáng váng. Lần này Lương Tử Bái có thể đạt được hỗ trợ của ông chủ, đến Hungary tham gia cuộc thi món ăn điểm tâm thế giới, như vậy phải tuyệt đối kể công lớn nhất chính là Lí Thục Phân.

         Bởi vì nàng với ông chủ .....

         “Nếu Bái Bái lấy được huy chương cuộc thi món điểm tâm ngọt, chúng ta liền kết hôn.”

         Bởi vì hướng đến những lời này, ông chủ hào phòng cho nàng mượn nơi luyện tập, cung cấp nguyên liệu luyện tập, chỉ là lúc trước nguyên liệu luyện tập là sôcôla, Lương Tử Bái liền mượn ông chủ ba mươi vạn khối!

         Cho nên, nếu đoạt giải....

         Nha, trời ạ, nàng quả thực dám tưởng tượng.

         Đối chiếu với bộ dáng tại vô cùng khẩn trương, Lương Tử Bái vừa ở đài trổ tay nghề làm món điểm tâm ngọt nhưng lại là thể bộ dáng phong độ của đại tướng.

         Tuy rằng khí lạnh ở Hungary làm cho nàng đột nhiên muốn chảy máu mũi, sợ hãi những người ban tổ chức, nhưng là như nàng vẫy vẫy tay, vẻ mặt thèm để ý, sau khi trải qua cầm máu đơn giản liền lập tức trấn định tinh thần tiếp tục tham gia cuộc thi đài, toàn tâm toàn ý tập trung vào tác phẩm của nàng.

         Nàng khẩn trương như vậy, cũng phải là sợ cái huy chương nho kia, nàng chính là sợ chính mình vạn nhất lấy được giải thưởng làm nhiều người kì vọng cao vào nàng thất vọng.

         Quả nhiên làm điểm tâm ngọt là thời điểm nàng thoải mái nhất, nếu tại trong tay nàng có khối nguyên liệu sôcôla để làm nàng phân tâm, có lẽ nàng bớt lo lắng chút.

         A, bắt đầu tuyên bố giải thưởng....

         Bên tai vang lên tiếng chuyện của người chủ trì đại hội, mỗi từ nàng đều nghe vào, công bố theo tứ tự từng chữ cái, nàng nhìn thấy các tuyển thủ đến từ các quốc gia khác đoạt giải vui vẻ thét chói tai cùng hoan hô.

         Thứ năm, thứ tư, thứ ba...Ai, xem ra có hi vọng rồi.

         Trong đầu vừa mới lên những chữ như vậy, Lương Tử Bái liền tựa hồ nghe thấy tên tiếng của mình.

         Trong nháy mắt đầu nàng liền sụp đổ, ước chừng vài giây sau, cả người giống như bị cỗ cường lực lớn ném đến gian ngoài thế giới trọng lực...

         “Đài Loan! Lương Tử Bái, cậu có nghe hay ? Đài Loan a! Cậu đoạt giải rồi! Cậu đứng thứ hai!” Lí Thục Phân ra sức nắm bả vai của nàng, dĩ nhiên ra trạng thái thất thần biết nàng chưa tỉnh.

         Lương Tử Bái biết chính mình lên đài như thế nào, cũng biết chính mình nhận huy chương như thế nào, vui mừng mà khóc, nàng chỉ cảm thấy mảnh mông lung trước mắt.

         Nàng cho tới bây giờ hề nghĩ tới chính mình có thể ra nước ngoài tham gia thi đấu, còn có thể lấy thành tích thứ hai vĩ đại, điều này quá tuyệt vời! quá tuyệt vời....

         Đột nhiên, nàng tươi cười chút, biểu tình khá giật mình, thể tin ánh mắt của mình.

         Đợi chút...nàng phải nhìn lầm chứ? Như thế nào nàng lại nhìn thấy Ngụy Tuyển Triệt? Người này phải ở Đài Loan chuẩn bị tốt nghiệp sao? Chẳng lẽ vì nàng rất tưởng nhớ mà sinh ra ảo giác?

         Nhưng là, hình ảnh tươi cười trước mắt lại chân như vậy...

         Lương Tử Bái ngây ngốc cầm huy chương tiêu sái bước xuống đài, dường như bị thôi miên đến trước mặt nam nhân.

         “Hô, nguy hiểm , thiếu chút nữa đến kịp rồi.” Ngụy Tuyển Triệt cười .

         Thời điểm cuộc thi, người này còn ở máy bay, vì muốn kinh động đến người trong nhà, lần này hề đụng đến máy bay tư nhân trong nhà, mà ngoan ngoãn lên ngồi máy bay hàng bình thường, xuyên qua phương pháp vận chuyển đến Hungary.

         Ở máy bay chút, liền gọi điện thoại cho Lí Thục Phân hỏi thăm tình hình mới nhất, nghe thời điểm ngay từ đầu cuộc thi Lương Tử Bái đột nhiên chảy máu mũi, lòng nóng như lửa đốt, liền kêu tắc-xi nhanh chóng chạy đến hội trường cuộc thi.

         May mắn nàng có việc gì nhưng còn lấy được huy chương. Ngụy Tuyển Triệt quyến luyến thôi sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của nàng.

      Quen thuộc chạm vào má khuôn mặt, ánh mắt nàng trở nên thoải mái giống như con mèo của .

         “Bái Bái, chúc mừng em!” Tiếp theo, cúi đầu hôn trụ nàng.

         Ở cổ họng con mèo lẩm bẩm tiếng, sau đó lập tức đầu hàng, mềm ngã vào trong ngực .

         Ngọt quá.... hôn ngọt so với sôcôla còn ngọt hơn...

         Lương Tử Bái cảm giác được chính mình xoay tròn, cái loại cảm giác thế giới trọng lực bắt đầu trở lại.

         Bởi vì kinh phí hạn chế, thời gian cuộc thi kết thúc, bọn họ chỉ dạo ngắn ngủi buổi chiều ở Hungary, buổi tối liền hầm hập nóng vội mang huy chương với chuyến bay đầu tiên tại Frankfurt, lại từ Frankfurt về Đài Loan.

         Ngụy Tuyển Triệt nhường chỗ ngồi ở khoang hạng nhất, Lí Thục Phân mừng rỡ quấy rầy cặp tình nhân này, để cho bọn họ hai người hưởng thụ thoải mái ở khoang hạng ba này!

         Ở chỗ ngồi, Lương Tử Bái cầm quyển sổ cùng với bút, chuyên tâm vào phân tích số lượng món quà mua vào buổi chiều “Gia gia, Lương thẩm, Trần thúc, Hiểu Quyên tỷ tỷ, quản gia thúc thúc, đại ca A Trung...” Sau khi xác nhận có thiếu sót, thế này nàng mới cảm thấy mỹ mãn thu hồi quyển sổ tay.

         “Kiểm tra xong rồi?”

         “Vâng, mọi người đều có quà.” Lần này ra nước ngoài thi đấu, mọi người đều chúc phúc cho nàng, món quà là đại biểu cho lòng cảm kích nho của nàng. Đương nhiên, gia gia khẳng định là tuyệt nhất, đặc biệt nhất.

         Ngụy Tuyển Triệt gắt gao nắm lấy tay nàng...

         Kì , chuyện quan trọng muốn với nàng.

         “Bái Bái.”

         “Ân?” Sau khi thả lỏng, dựa vào bờ vai , lắng nghe hơi thở của , cả người nàng có chút buồn ngủ -- Đều là , nuôi dưỡng nàng ngửi thấy hương vị người , cả người bắt đầu có thói quen lường biếng suy nghĩ.

         “ quyết định ra nước ngoài học.”

         “A?” Nàng đột nhiên trừng lớn ánh mắt, ở bên người đứng dậy.

         kéo nàng xuống, để cho nàng tiếp tục dựa vào vai “Gần đây mới quyết định.”

         Kì cha mẹ đối với biểu mong đợi cùng nguyện vọng của bọn họ, họ luôn cảm thấy đứa vĩ đại như vậy, Ngụy gia lại giàu có như vậy, thân là người nối nghiệp duy nhất, làm sao có thể ra nước ngoài học tập?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      font-size: large;'] Edit: Tử Vi
      Chương 7.3


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 3/12/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Tử Vi
      Chương 8

      Ngày lễ Giáng Sinh chết tiệt này!



      Mỗi năm có ngày lễ Giáng Sinh, năm nay cư nhiên trùng ngay kì nghỉ ngơi cuối tuần, đường lớn người kín hết chỗ, cửa hàng đông đúc như lễ hội, trong suốt tuần qua, Lương Tử Bái đều ở tại phòng bếp vội vàng chế tác đồ ngọt lễ Giáng Sinh có giới hạn, thường thường sau khi bánh được đưa ra, người tiêu thụ điên cuồng xông lên giành lấy, số lượng trong nháy mắt tăng vọt.



      Nàng cảm thấy chính mình giống như người ngừng đẩy các tảng đá lớn trong thần thoại Hy Lạp, mỗi ngày đều phải chế tác đồ ngọt với số lượng ngày càng tăng ngừng lặp lặp lại.



      Mau mệt chết...



      Bất quá, ở đó mệt chết như vậy cũng tốt, nàng đỡ phải khi rãnh rỗi lại nhớ đến người ở nước ngoài, trong lòng cảm thấy đơn.



      , Tử Bái, mọi người cùng nhau chơi cả đêm ! Dù sao ngày mai cửa hàng cũng nghỉ, có chuyện gì đâu.”



      được đâu, các cậu cứ chơi vui vẻ .” Nàng khéo léo từ chối lời mời chơi của đồng nghiệp.



      “A, Tử Bái, nhiều người mới náo nhiệt.”



      “Được rồi được rồi, Bái Bái nghĩ muốn nên miễn cưỡng nàng.” Lí Thục Phân ở trước mặt mọi người , muốn Lương Tử Bái phải khó xử, cười mờ ám đối với nàng, nháy mắt vài cái rồi : “Mau về nhà nghỉ ngơi .”



      Lương Tử Bái buồn bực thôi nhìn nàng. Tuy rằng quen biết nhiều năm như vậy nhưng thời điểm Lí Thục Phân phản ứng, nàng xem hiểu.



      “Mắt của cậu thoải mái à?”



      “Bụng của mình mới thoải mái!” Haizz, xem ra ám chỉ xem hiểu, “ mau , mình sắp chết đói rồi, cậu mau chạy nhanh về nhà cho mình đỡ phải chướng mắt.” Kẻ ngốc vẫn chính là kẻ ngốc.



      Lương Tử Bái thực hiểu Lí Thục Phân, tiếp theo bả vai mang theo chiếc túi nhanh chóng rời . tại nàng thầm nghĩ mau mau về đến nhà, tắm rửa bằng nước ấm sau đó lẳng lặng nằm giường suy nghĩ về người nào đó.



      Từ ngày đó ngắn ngủi chat webcam trở về sau, nàng cũng chưa thấy qua Ngụy Tuyển Triệt biết bận rộn nhiều công việc có thời gian để ý đến nàng hay vẫn là tức giận.



      Nàng phải là cố ý muốn suy nghĩ miên mang, khí kết thúc buổi chat webcam ngày đó quả được tốt lắm, cho nên mới có thể cho rằng như vậy.



      tại thời gian ở nước chắc là buổi chiều, biết có ở kí túc xá hay ?



      Lương Tử Bái muốn thử thời vận chân bước nhanh hơn, tốc độ về nhà nhanh hơn, tiến vào trong phòng liền khẩn cấp mở máy tính.



      “A, có online nha?”



      Nàng đơn giản đưa chân lên ghế ngồi, đầu gối vây quanh chính mình, ngây ngốc chờ đợi hơn nửa tiếng.



      “Quên , cũng gần đây công việc bận rộn cũng đừng quấy rầy .” Đợi đăng nhập được, nàng rầu rĩ thở ra hơi, kéo túi trở về phòng, cảm thấy mệt rã rời cởi sạch quần áo người mình bước vào phòng tắm rửa.



      Sau khi thân thể được thả lỏng bằng cách tắm rửa bằng nước ấm, nàng có điểm giống như hơi đói. Nàng cột nút áo choàng tắm lại sau đó từ phòng tắm đến nhà bếp, muốn làm cái gì đó cho chính mình ăn.



      Đột nhiên, nàng mơ hồ nghe được vài thanh bất thường, bản năng dừng lại động tác.



      Thanh hình như là cửa ra vào phía trước truyền đến. Nàng vội vàng đóng cửa tủ lạnh lại, trở về phòng lấy ra cây gậy đánh bóng bằng gỗ mà Ngụy Tuyển Triệt trước khi ra nước ngoài chuẩn bị cho nàng, sau đó bước chân rón rén đến cửa ra vào.



      Trời ạ! Cư nhiên có người dám mở cửa nhà nàng!?
      Nhịp tim Lương Tử Bái bắt đầu tăng tốc, vài giây tiếp theo, nàng liền thấy cửa bị mở ra tiếp theo đẩy vào...



      “A!” Nàng quát to tiếng đồng thời cây gậy đánh bóng trong tay chút nghĩ ngợi đập xuống.



      “Bái Bái, mau dừng lại...”



      Nhưng Lương Tử Bái kịp thu tay lại, cây gậy bay ra phía trước nhưng may mà nó gặp phải cái bắt tay cửa, sau đó được để xuống đất phát ra dư vị tiếng vang “thùng thùng thùng”.



      Nàng nghẹn họng trân trối nhìn nam nhân trước mặt...



      “Là .” Ngụy Tuyển Triệt lộ ra chút bất đắc dĩ tự giễu cười khổ.



      May mắn mà thần kinh vận động của tốt lắm, đúng lúc công kích kịp thời bằng trúng đòn của nàng, vào bệnh viện mới là lạ.
      , , như thế nào trở lại?” Hốc mắt Lương Tử Bái đỏ lên, vài giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên vươn ra hai tay tiến lên, ôm chặt lấy .



      Nha, sức lực là mạnh... Ngụy Tuyển Triệt suýt nữa khỏi rung động bởi lực đạo của nàng, ngực bị nàng đâm vào nên cảm thấy khá đau, may mắn là cái đau này tuyệt đối là ngọt ngào.



      “Con gấu túi này, em có muốn buông ra hay ?”



      muốn, muốn....” Lương Tử Bái chỉ sợ đây là ảo giác, khi buông ra thấy đâu.



      Được rồi, muốn buông buông. Ngụy Tuyển Triệt nhận thức, cũng may hành lí chỉ là cái ba lô mà thôi.



      nghiêng người ôm thân nàng, chân suất khí đá cửa ra, hai chân đá văng chiếc giày Oxford ở dưới, tiêu sái nhanh vào nhà sau đó hướng đến ghế sôfa ở phòng khách ngồi xuống, ghế sôfa chịu sức nặng của hai người.
      Hô, vẫn là ghế sôfa trong nhà thoải mái hơn, ngồi ghế dựa máy bay tốt như vậy.



      tại, phải xử lí chút con mèo đáng khóc vì vui mừng nằm ở trong lòng mình.



      “Bái Bái, thấy ở ngàn dặm xa xôi từ nước trở về đây, em phải hẳn là ngước mặt lên cho nhìn em sao?”



      Nhưng là nàng khóc, bộ dạng xấu xí a...



      Nàng kháng cự, mặt vẫn chôn trong lòng của .



      “Em ngước mặt lên làm sao hôn em đây? Em có biết hay đường đều suy nghĩ, nếu sớm thấy em từng bước, có thể hôn em, bao giờ nữa dùng miệng ấm áp của dán lên màn hình lạnh như băng.”



      chưa trở về.” Nàng lau nước mắt, uỷ khuất .



      Nếu còn là kinh hỉ rồi. Hơn nữa, có thể trở về sao? mới rời bao lâu, cư nhiên sau lưng còn có người tặng hoa hồng cho nàng? Hơn nữa khi gọi điện thoại cho cơ sở ngầm tìm hiểu chân tướng việc, nữ nhân Lí Thục Phân kia lại ăn sinh động như , như thế nào có thể chịu làm khí?



      Nếu trở về bảo vệ chủ quyền, chờ đến ngày đó lấy được học vị, chỉ sợ lão bà của cũng chạy mất!



      Ngụy Tuyển Triệt muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để bao lời thương nhớ nàng, ngay chăng lúc này, bụng của người nào phi thường phá hoại cảm xúc phát ra thanh đói bụng, lỗ lỗ....



      Bầu khí lãng mạn biến mất, nheo ánh mắt lại, ra nụ cười tinh quái, dùng tiếng mềm trầm thấp dán vào bên tai nàng hỏi: “Lương Tử Bái, em lại nghe lời ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, phải ?” Vừa dứt lời, còn quên hướng lỗ tai mẫn cảm của nàng dâng tặng thổi hơi miễn phí.



      Sợ hãi! Nguyên lai rống to, kêu to phải là việc khủng bố nhất, chân chính lợi hại là cái này - vừa ôn nhu vừa mang theo sát khí chưa từng có làm cho người ta sợ hãi.



      Lương Tử Bái chột dạ lui cổ lại, được cười gượng: “Hắc hắc,...”



      đòi nợ hôn sau, thay quần áo đây, cũng đói bụng rồi.” sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình .



      Hậu ~ vậy mà còn nàng ăn cơm đúng giờ, chính phải là giống nhau sao? Haizz, tại sao lại quy định châu quan phóng hoả lại cho dân chúng đốt đèn. Ngụy Tuyển Triệt căn bản là ông quan tà ác!



      Nhưng...nàng lại chính là ông quan tà ác này.



      Sau khi thưởng thức bánh gạo Hàn Quốc cùng với bánh mật, bụng cảm thấy vô cùng ấm áp, tuyệt quá a!



      Bởi vì vội vàng trở về, Ngụy Tuyển Triệt chỉ kịp cầm lấy bộ quần áo bỏ vào trong túi, bỏ chạy đáp máy bay.



      Trong nhà khăn mặt có, chính là thiếu bàn chải đánh răng cùng với dao cạo râu, khó có được cơ hội sắm vai săn sóc, bạn Lương Tử Bái nhảy nhót chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua bàn chải đánh răng cùng dao cạo râu mới.



      Nhưng sau khi được đoạn đường, nàng bỗng nhiên lại kêu to: “A, quên mua thứ rồi!”



      “Cái gì?” mở túi nhựa ra xem. Có bàn chải đánh răng, dao cạo râu cũng có, rốt cuộc là thiếu cái gì?



      Nàng tính trẻ con hé miệng cười cười, ánh mắt loé hào quang, “Ở chỗ này chờ em chút, em lập tức trở về ngay.”



      cùng với em.”



      cần! ở chỗ này chờ em chút là được rồi.” Nàng vẫy vẫy tay, cho cùng, xoay người chạy thùng thùng thùng trở lại cửa hàng tiện lợi vừa mới mua bàn chải đánh răng kia.



      biết nha đầu kia làm cái quỷ gì đây?” cười cười đứng chờ nàng ở phía trước cửa hàng.



      lát sau, nàng đường chạy trở về, giống như đứa bướng bỉnh nhảy ra trước mặt , sau đó vạn phần vui vẻ lấy trong túi ra hai cây kẹo mút vị hoa quả...



      “Đây nè, kẹo mút hoa quả!”



      Nàng vui vẻ mở giấy gói ra, khẩn cấp đưa cây kẹo mút vị nho vào trong miệng , cây kẹo thứ hai vị dâu tây đưa đến trong miệng mình.



      nhíu mi, “Em đừng với đây là lễ vật ngàn dặm xa xôi trở về của đó chứ?.”



      “Hậu, em đều cho ăn kẹo mút rồi, như thế nào miệng lại còn có ngọt như vậy?” Nàng chu miệng tà nghễ liếc mắt nhìn cái, còn bướng bỉnh xoa bóp hai má của .



      ngọt? Ai ? chỉ kém bị kẹo mút trong miệng làm ngọt đến chết.



      “Em làm sao biết ngọt? tin em nếm thử xem?”



      đem miệng mình đưa đến trước mặt nàng, vui vẻ hé miệng ra, miệng nhô ra rất giống con bạch tuộc vừa mới tái thế, chọc nàng buồn cười, vừa cười vừa né tránh miệng của , thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu to.



      “Ha ha...A...tránh ra.... chán ghét! Ngụy Tuyển Triệt, tốt lắm nha, em biết miệng ngọt rồi, như vậy có thể ?” Nàng vừa cười quên cầu xin tha thứ.



      thể.” Mãnh liệt cự tuyệt loại câu trả lời này.



      “Bằng muốn như thế nào?”



      cũng thực sảng khoái, tự đưa tay chỉ môi của mình.



      Hai má nàng phiếm nóng, đưa mắt nhìn xung quanh chút, thừa dịp bốn bề vắng lặng bay nhanh đến hôn ngụm “Ừm, quả nhiên ngọt.”



      ? Như thế nào lại cảm thấy miệng của em ngọt? Lại đây, nếm thử.”



      Thử? Thử cái đầu !



      Ngụy Tuyển Triệt bằt đầu tiến lại gần, Lương Tử Bái nhanh tay lẹ mắt lấy ra kẹo mút nằm trong miệng của mình, vốn muốn đưa vào miệng cách ba tấc làm cho ăn cái, nghĩ tới cái trượt tay, kẹo mút cư nhiên liền như vậy đưa vào lỗ mũi ...



      “A...”Mồm há hốc.



      Ngụy Tuyển Triệt đưa hai tròng mắt hép lại thành đường nguy hiểm, ánh mắt tràn ngập sát khí trừng mắt nhìn đầu sỏ gây ra, lời cảnh báo khó khăn từ trong miệng phun ra.



      “Lương Tử Bái!”



      Lương Tử Bái ném chứng cớ xuống, hai lời liền trận điên cuồng chạy .



      “Đứng lại! Em đứng lại cho ! Lương Tử Bái, gọi em đứng lại, em có nghe hay ?”



      Đương nhiên là nàng nghe được, nhưng chỉ có đứa ngốc mới đứng lại.



      Lương Tử Bái cũg có quay đầu lại, đường chạy như điên trở về căn hộ, bởi vì sợ bị bắt quả tang tử hình ngay tại chỗ, ngay cả thang máy nàng cũng dám sử dụng, sức khoẻ thân thể cực hạn, tiếng trống làm cho tinh thần nàng hăng hái hơn liền thẳng trở về lầu 12.



      Cửa vừa mới mở ra, hai chân nàng như nhũn ra, bắt đầu thở hồng hộc, lập tức ngã xuống ngồi dưới sàn.



      Siêu ngu ngốc...Nhưng là chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nàng vừa mới đưa kẹo mút vào mũi Ngụy Tuyển Triệt, nàng liền nhịn được khanh khách cười, cười đến ứa ra nước mắt.



      khác biệt nửa phần, Ngụy Tuyển Triệt cũng đuổi trở về, giống nàng vào trước cửa liền xụi lơ ngồi dưới đất, thở hổn hển ngay nửa câu cũng mắng được.



      Sau hồi...



      “Em bị bệnh à? Tại sao lại bỏ chạy vậy?” Hại cũng theo nàng chạy đến mười hai tầng lầu.



      “Ai bảo đuổi theo?” Nàng cũng thực uỷ khuất a.



      “Em chạy đương nhiên phải đuổi theo.” tức giận cãi lại.



      Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương ngu ngốc, chính mình còn ngu hơn, tóm lại cả hai đều là kẻ ngốc.



      là đáng tiếc....” Lương Tử Bái tiếc nuối nhìn cây kẹo mút trong miệng . Kẹo mút của nàng chỉ mới ngậm được mấy phút, kết quả là vừa mới bị doạ nên vứt rồi.
      Last edited by a moderator: 31/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :