1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại - Lục Phong Tranh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 4.3

      Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng


      Sau khi bữa ăn tối từ thiện kết thúc, Ngụy Tuyển Triệt cùng cha mẹ ngồi chiếc xe limo sang trọng trở về nhà.

      vài phút trước vẫn còn là vợ chồng hai người ân ái, nhưng vừa lên xe ngay lập tức liền chia ra hai bên trái phải mà ngồi, ngồi đối diện là Ngụy Tuyển Triệt chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy châm chọc buồn cười.

      “Tuyển Triệt, con cảm thấy Triệu Ngọc Phân như thế nào?” Ôn Như Mai hỏi.

      “Là như thế nào? Mẹ hãy đem vấn đề làm .”

      “Đương nhiên là hỏi con có thích người ta hay nha? Mẹ cảm thấy bộ dáng của nàng xinh đẹp, tính tình cũng đơn thuần, gia thế bối cảnh của Triệu gia tuy bằng nhà chúng ta, nhưng trong quá khứ quen biết nhau, nếu hai nhà đám hỏi cũng coi như là môn đăng hộ đối.”

      Ha, môn đăng hộ đối? Ngụy Tuyển Triệt đúng là biết mẫu thân của rốt cuộc là dùng ánh mắt như thế nào lại thấy cùng Triệu Ngọc Phân được gọi là môn đăng hộ đối.

      “Mẹ, con chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa có tốt nghiệp trung học mẹ lại nghĩ đến đại chung thân của con? Hơn nữa trước đó phải mẹ muốn con suy nghĩ đến ra nước ngoài học?” áp lực phản cảm trong lòng, tận dụng khả năng lý trí với mẫu thân.

      “Mẹ cũng muốn vội vàng như vậy, nhưng vội được! Tuyển Triệt, xã hội thượng lưu nay vòng vòng luẩn quẩn chỉ có bấy nhiêu, đứa cùng tuổi với con ra rất ít, hơn nữa số lượng đó cũng trích từ nửa bạn nam cùng lứa tuổi, thực ra, người thích hợp cũng đúng là nhiều lắm, nếu mẹ tại sớm giúp con xem xét chờ đến khi con đến tuổi kết hôn, con như thế nào có thể tìm lão bà môn đăng hộ đối đây? Nghe mẹ , tiên hạ thủ vi cường.” Ôn Như Mai hoàn toàn đắm chìm trong chiếc xe limo màu đỏ riêng của họ, tự phục vụ .

      “Mẹ người lo lắng quá nhiều.”

      “Mẹ đây chính là phòng ngừa chu đáo.” Ôn Như Mai tự mãn cho tầm nhìn riêng của mình.

      “Cho dù là phòng ngừa chu đáo, việc con muốn cưới lão bà hẳn là phải do con chính mình tự tìm lấy mới đúng.”

      “Mẹ chính là lo lắng con tìm được người thích hợp, cần phải lãng phí thời gian, nhưng mà mẹ trước tiên là trước, con thế lấy nữ nhân mà mẹ thích làm lão bà, mẹ đáp ứng.” Đối với khả năng khống chế của Ôn Như Mai, ở trong xe hơi này hoàn toàn biểu thể nghi ngờ.

      Kì quái, người lấy lão bà là , vì sao phải vừa lòng mẫu thân? Hẳn là muốn cảm thấy vừa lòng mới là trọng điểm? Dù sao hôn này cũng là của , phải sao?

      “Đối với mẹ mà , dạng người như thế nào là thích hợp?” Ngụy Tuyển Triệt khó chịu hỏi.

      “Mẹ phải là muốn can thiệp hôn nhân của con, kì cầu của mẹ cũng rất đơn giản chỉ cần hai bên môn đăng hộ đối là được.” Ôn Như Mai cứ việc năng uyển chuyển nhưng trong tai Ngụy Tuyển Triệt cũng hoàn toàn là tất cả.

      Từ đầu đến cuối, lại vẫn là bốn chữ rời “môn đăng hộ đối”, nghe vào trong tai trừ bỏ phản cảm còn có càng nhiều vô lực.

      “Mẹ cái gì là can thiệp ràng là can thiệp! Vì sao lúc nào cũng muốn môn đăng hộ đối? Bốn chữ này là quy tắc vàng của hạnh phúc hôn nhân hay sao? Mẹ cũng cần cổ hủ như vậy?” nhịn được chế nhạo hỏi.

      “Đây phải là cổ hủ, đây là truyền thống, con còn trẻ nên biết, môn lo hộ đối hôn nhân tuyệt đối có khả năng hạnh phúc!” Ôn Như Mai chút nghĩ ngợi bộ dạng đương nhiên đáp.

      “Nếu môn đăng hộ đối bảo đảm hạnh phúc, vậy tại sao mẹ cùng ba ba mỗi ngày đều cãi nhau? Cha mẹ lúc trước kết hôn phải là vì môn đăng hộ đối sao?” Ngụy Tuyển Triệt rốt cuộc nhịn được đưa môi phản bác còn có ác ý cường điệu bốn chữ kia.

      Lời này vừa ra, khí trong xe nháy mắt ngưng kết thành băng.

      Ôn Như Mai có vẻ như bị người khác tát cái, biểu tình khó coi đến cực điểm, nhưng vô tình nàng thể phản bác bởi vì nó là .

      Ngụy Tuyển Triệt cũng muốn làm điều này, nhưng chịu đủ, từ khi có trí nhớ tới nay, hai ba ngày lại nhìn thấy ba mẹ mình cãi nhau sống trong hoàn cảnh như vậy, nhất định tốt hơn sao?

      Nếu môn đăng hộ đối thể bảo đảm cái gì, hiểu vì sao mẫu thân cứ tiếp tục ủng hộ bốn chữ này? Còn muốn đem hôn nhân tương lai của trở thành cái gông xiềng trầm trọng?

      Ôn Như Mai căm giận xoay người sang chỗ khác, đếm xỉa nhìn đến trượng phu nãy giờ gì “Ngụy Vĩ Quốc, ông là kẻ điếc sao?”

      “Tôi cũng nghĩ muốn làm thân gia với Triệu Phong Nguyên, cổ phiếu của Triệu gia nay xuống dốc thảm hại, muốn hai bên nhà kết hôn chính là hi vọng chúng ta có thể cứu lấy phen. Tôi nghĩ rằng nữ nhi của Lí Vân Bang có vẻ phù hợp với Tuyển Triệt hơn.” Ngụy Vĩ Quốc ngắn gọn biểu kế hoạch khác của mình.

      “Ông có ý định chính là đối nghịch với tôi phải ?” Đều bị con trả đũa như vậy, trượng phu còn tiếp tục làm trái lại với nàng, Ôn Như Mai quả thực tức giận đến muốn giết người.

      “Tôi chỉ là ăn ngay thẳng, nữ nhi Triệu gia phù hợp với Tuyển Triệt.”

      “Chẳng lẽ nữ nhi của Lí Vân Bang lại phù hợp?”Nàng nghiến răng hỏi.

      “Đương nhiên.”

      “Ngụy Vĩ Quốc, ông tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Ông nghĩ rằng tôi và ông biết rằng thê tử Phùng Kí Mai của Lí Vân Bang là mối tình đầu của ông sao?” Ôn Như Mai phát hoả, tiếc vạch trần bí mật của trượng phu.

      mặt Ngụy Vĩ Quốc lên tia xấu hổ, nhưng vì duy trì mặt mũi của người đứng đầu nhà, vẫn ra vẻ thản nhiên sao? Tất cả đều là chuyện quá khứ.”

      “Chuyện của quá khứ? Tôi biết ông cho đến bây giờ vốn có quên nàng, nhưng bởi vì ông cùng nàng có duyên phận, tại vì lúc trước Phùng Kí Mai chọn Lí Vân Bang nên ông mới theo tôi kết hôn. Mà ông tại muốn con của mình lấy nữ nhi của nàng, suy nghĩ lại ông muốn Tuyển Triệt thay ông hoàn thành tiếc nuối cuối cùng của ông đời này sao?”

      “Bà vặn vẹo ....”

      “Tôi vặn vẹo ? Hừ, Ngụy Vĩ Quốc, ông cho rằng tôi mới ngày đầu tiên quen biết ông sao? Tôi cho ông biết, ông đừng mơ tưởng, chỉ cần tôi còn sống ngày, con trai của Ôn Như Mai tôi tuyệt đối có khả năng lấy nữ nhi của Phùng Kí Mai! Tôi chính mình giúp con lựa chọn con dâu môn đăng hộ đối, cần ông nhúng tay vào! Ông sớm chết tâm rồi.”

      hề ngoài ý muốn, hai người vừa giương cung bạt kiếm ầm ỹ cãi nhau, hoàn toàn hề quan tâm bọn ngồi xe lại càng để ý đến đứa con duy nhất của bọn họ ở đây, cái mà họ muốn chính là hoàn toàn công kích đối phương lẫn nhau, cho đến đối phương nhận thua cầu xin khoan dung.

      Nhưng bởi vì bọn họ cũng phải là người dễ dàng khuất phục, trận chiến này khẳng định đình chỉ nhanh như vậy.

      Ngụy Tuyển Triệt thể nhịn được nữa đột nhiên quát lên tiếng lớn.

      “Đủ rồi! Ba mẹ yên lặng chút cũng được sao? Hôn nhân của con chính mình con tự quyết định, cần cái gì môn đăng hộ đối với con, cha mẹ tự quản lí chính mình .” Vừa dứt lời, mở ra cửa xe cùng với cửa sổ giữa người ngồi lái xe, đối với người lái xe trầm giọng “Dừng xe.”

      Người lái xe dám chần chờ đem xe chạy nhanh ngừng lại ở ven đường.

      lập tức mở cửa xe, hoàn toàn mặc kệ nơi này cách biệt thự Ngụy gia đoạn lớn khoảng cách.

      “Tuyển Triệt, con muốn đâu? Nhanh lên xe!” Ôn Như Mai vội vàng kêu.

      “Con chỉ muốn mình im lặng về nhà, cần đem con cuốn vào cuộc chiến tranh của hai người.”

      Đóng sầm cửa xe, bao giờ nguyện ý ngồi vào chỗ ngồi tranh cãi ngớt kia trong xe, mặc kệ bên trong có bao nhiêu thoải mái, bao nhiêu xa hoa, chỉ cần im lặng, cho dù phải bộ còn tốt hơn là chính mắt thấy tranh chấp ngu xuẩn của cha mẹ.

      Ông chủ chuyện, người lái xe cũng dám tuỳ tiện rời .

      “Còn thất thần làm gì? Mau gọi điện thoại kêu lão Trần đến đón thiếu gia.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Người lái xe lấy ra điện thoại của mình gọi về biệt thự, khẩn cấp liên lạc lão Trần bình thường phụ trách đưa đón Ngụy Tuyển Triệt làm cho lập tức lái xe đến đón thiếu gia.

      Sau khi liên hệ thoả đáng, người lái xe mới nơm nớp lo sợ lái xe, nhanh chóng cho xe nổ mạnh, bắt đầu chạy nhanh đem hai người còn sót lại bên trong an toàn trở về biệt thự Ngụy gia.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 5.1

      magenta; Edit: Tử Vi

      darkorange; Beta: Quảng Hằng




      Ngụy Tuyển Triệt mình xăm xăm nhanh trở về dinh thự của biệt thự Ngụy gia.

      vốn dĩ tức giận đến nỗi thể áp chế cảm xúc, nhưng trong tiếp xúc với khí lạnh cấp tốc của mùa đông còn phẫn nộ như trước nữa.

      Mặc dù vẫn còn cỗ buồn bực kéo dài bao phủ khắp ngực, nhưng so sánh với gần đây hay dữ dằn, tại muốn tốt hơn.

      tận dụng hết khả năng nhớ lại chính mình cùng mẫu thân tranh chấp, đem toàn bộ lực chú ý vào tốc độ cùng với cảnh núi rừng vào mùa đông.

      Việc bộ dốc ngày càng khó khăn, tuy là vào mùa đông, nhưng bao lâu sao cả người như muốn nóng lên, đơn giản tháo bỏ cà vạt xiết chặt ở cổ, hề câu nệ cởi bỏ ác khoác tây trang người, áo sơ mi đơn giản cùng với ống tay áo được kéo lên, tiếp tục nhanh về phía trước.

      Trước kia mặc kệ nỗi đau sâu như thế nào, cũng bao giờ tức giận năng ầm ỹ trước mặt cha mẹ, nhưng hôm nay lại làm như vậy đủ thấy nhẫn nại của đến cực hạn.

      chịu đủ hết thảy bốn chữ “môn đăng hộ đối” phát ra từ thống hận trong lòng!

      Bởi vì bốn chữ này, biết hại bao nhiêu nạn nhân cả trai lẫn , ngưỡng thể giải thích, làm cho tâm ý chân chính của hai người thể ở cùng chỗ, nhưng cũng làm cho đồng sàng dị mộng (cùng nằm giường mà mộng tưởng khác nhau) cam lòng buông tay, kết quả là đem cuộc hôn nhân trở thành đống khói chướng khí quan hệ mù mịt, đoàn hỗn loạn. Cha mẹ chính là ví dụ tốt nhất.

      ràng hai người đều bị ảnh hưởng làm cho mệt mỏi, nhưng lại cầu con chính mình như vậy, hề nghĩ rằng dạy như vậy có bao nhiêu buồn cười vớ vẩn?

      Môn đăng hộ đối như thế nào? môn đăng hộ đối lại như thế nào? Dựa vào cái gì mà bốn chữ này có quyền quyết định hôn nhân của ?

      Đó là hạnh phúc tương lai nhân sinh của , tuyệt đối muốn tình như thế này phát sinh!

      Cuộc hôn nhân của chính tự có quyền quyết định của riêng mình, thê tử của , nhất định chính mình tự tìm lấy tuyệt đối giao quyền quyết định cho người khác. Tuyệt đối !

      giả thuyết nhảy ra khỏi vấn đề - nếu tìm thấy làm sao bây giờ?

      Đúng vậy, thế giới lớn như thế này, biển người rộng lớn, cũng phải mỗi người đều có thể thuận lợi vào đúng thời điểm tìm được đúng đối tượng, rất nhiều người bối cảnh nghèo thể tìm đối tượng thích hợp với chính mình, cuối cùng chỉ có thể thương tiếc đơn. Ví dụ như vậy phải có.

      Hết sức trầm ngâm, đạo thanh từ trong lòng xông ra... thay vì tìm kiếm vô ích, tại sao chọn người để đào tạo riêng trở thành thê tử lý tưởng phù hợp với ?

      Đúng vậy, tại sao thể tự chính mình đào tạo thê tử lý tưởng?

      Ngụy Tuyển Triệt từ được giáo dục tinh biết, chỉ cần có cố gắng nhất định có khả năng thành công.

      Bên cạnh đó, cũng phải là loại người thụ động chờ đợi quyết định của người trong nhà hay bất kì ý tưởng trừu tượng của họ, chỉ cần có cơ hội có giá trị phá vỡ đều đáng thử.

      Cách thức sống của cũng rất đơn giản --- Thay vì thụ động chờ đợi sao chủ động tạo ra?

      Tiền đồ như thế này hôn nhân cũng có thể như thế.

      muốn chống lại “môn đăng hộ đối” của mẫu thân, nhưng cũng muốn có thê tử hoàn mỹ của riêng mình, nhưng cơ hội như vậy cũng rất khan hiếm, phương pháp tốt nhất chính mình là tự nuôi dưỡng lấy. Tựa như lúc trước là kì vọng kí thác cao của gia tộc, thực kế hoạch nuôi dưỡng tinh như vậy, bây giờ cũng muốn bắt đầu kế hoạch mới “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ”.

      Nhưng ai là người mà lựa chọn đây?

      hề ngoài ý muốn, khuôn mặt quen thuộc lên....

      Người đó có đôi mắt trong suốt, hào quang cùng kiên định sâu trong đó chờ đợi được người khác phát .

      có lẽ có chút bướng bỉnh nghe lời, có lẽ phải hoàn toàn ôn nhu, nhưng ôn nhu mà nhu nhược, phóng túng mà nuông chiều, nhìn thấy được tiềm năng tốt đẹp của rất có giá trị khai thác.

      là Lương Tử Bái.

      Thân là cháu người làm vườn, có gia thế bối cảnh hiển hách, trong mắt mẫu thân tuyệt đối phải là con dâu “môn lo hộ đối” mà Ngụy gia chọn.

      Vừa vặn , trong những số ít có thể làm cho mở rộng lòng sẵn sàng chấp nhận , nhưng mà lại thích hợp trở thành thê tử của .

      Ngụy Tuyển Triệt có thể tưởng tượng, nếu lựa chọn Lương Tử Bái, mẫu thân khiếp sợ phẫn nộ ra sao. Nhưng cũng có thể tưởng tượng, nếu lựa chọn , hôn lễ kết hôn của dâu chú rể nhất định là cam tâm tình nguyện.

      Đối với phản kháng của mẫu thân cũng có thể quan tâm, nhưng để lấp đầy khoảng trống đơn của mình, nghĩ ra được, còn có ai so với Lương Tử Bái còn thích hợp hơn để trở thành người được chọn cho “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” của .

      Vợ ...Giả sử có thể gọi bằng tiếng xưng hô độc chiếm này, chút kháng cự, ngược lại trong lòng lại nảy lên cỗ phấn chấn vui sướng mãnh liệt.

      Còn phải cần hoài nghi sao? Là ấy, chính là ấy.

      bây giờ mười tám tuổi mà mới mười lăm tuổi, còn có đống thời gian lớn để giáo dục , tuyệt đối có thể đem nuôi dưỡng trở thành thê tử hoàn mỹ nhất của .

      Khoé miệng Ngụy Tuyển Triệt tự giác giơ lên, trong lòng cảm thấy cỗ vui sướng trước nay chưa từng có.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5.2

      Edit: Tử Vi

      Lòng vui sướng khao khát, bên tai đột ngột vang lên thanh sắc nét, đó chính là thanh phát ra do lốp xe cấp tốc ma sát với mặt đường. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn nơi phát ra thanh, hé ra gương mặt quen thuộc nhất thời xuất trong phạm vị tầm nhìn của .

      “.....Lương Tử Bái?”

      Đợi chút, có phải hay quá thần kì? Trong đầu vừa mới nhớ đến nàng, vài giây tiếp theo, nàng cư nhiên liền tự động xuất ở trước mặt ?

      Nhìn xem, đây đúng là số phận trời định, nàng nhất định là người mà chọn duy nhất cho kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ....

      Lương Tử Bái ngiêng đầu mắt nhìn chớp hoài nghi Ngụy Tuyển Triệt.

      làm sao vậy? Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy như vậy. Trong ấn tượng của nàng, luôn luôn có cái gì đó thông minh, cử chỉ giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, giống như bây giờ giật mình ngạc nhiên lúc đầu, sau đó vài giây sau bộ dạng hoảng hốt ngớ ngẩn cười khúc khích, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Nàng nhịn được đưa tay quơ quơ trước mặt “Thiếu gia? Thiếu gia? Thiếu gia?”

      Ở lần cuối cùng nàng cố gắng ra sức gọi, quả nhiên làm cho Ngụy Tuyển Triệt say mê theo suy nghĩ của chính mình phục hồi tinh thần lại, thu lại tâm trí, khôi phục lại bộ dạng vênh vang, tức giận “Tôi có điếc.”

      Lương Tử Bái nhíu mi lại. có điếc, vấn đề chính là phản ứng bất thường của rất giống như gặp được “ma quỷ hồn về”. May mắn tại vẻ mặt có điểm vênh vang trở lại, khôi phục lại bộ dáng của Ngụy Tuyển Triệt trong ấn tượng của nàng.

      làm sao lại ở nơi này?” Nàng thể tin nhìn .

      Áo sơ mi trắng, quần dài thẳng thâm sắc, giày da màu đen bóng lóe sáng, còn có bàn tay tuỳ ý giữ lấy áo khoác tây trang người ---

      Lương Tử Bái nghĩ rằng, Ngụy Tuyển Triệt nhất định biết mình như vậy bộ trong núi rừng yên tĩnh đột ngột bắt mắt bao nhiêu.

      “Đột nhiên muốn tản bộ.” đương nhiên .

      “Cái gì? Tản bộ? Ở nơi cách biệt thự Ngụy gia khoảng lớn như vậy?” Lương Tử Bái cổ quái nhìn cái, hứng thú của tới đúng là nổi bật.

      Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy chính mình có cảm giác như bị nhìn thấu, nhanh chóng mặc kệ, bộ dạng vênh vang : “Như thế nào? Tôi được tản bộ sao?”

      “...Được, tất nhiên là được. vui vẻ là được rồi.” Lương Tử Bái giọng đáp lại nhưng buồn bực vẫn còn lượn lờ trong lòng của xoay quanh được.

      đương nhiên có thể tản bộ, chính là... là Ngụy thiếu gia a! Cho dù nhất thời là thời điểm tốt cho tâm linh, nhưng muốn bộ ở núi rừng làm sao có người theo ? Hơn nữa địa điểm lại cách biệt thự Ngụy gia khoảng cách xa xôi này.

      Bình thường chỉ cần ra ngoài, bên cạnh nhất định có Trần thúc, ít nhất tại Trần thúc cũng có thể lái xe theo phía sau, nếu cảm thấy mệt mỏi có thể ngồi thoải mái ở xe ? Như vậy có vẻ hợp lí.

      Lương Tử Bái là nha đầu thông minh, đối với nhiều tình đều nhạy cảm sâu sắc, vài lần cùng nàng đối thoại, Ngụy Tuyển Triệt đều cơ hồ phải vật lộn để đối phó với câu hỏi điều tra cuối cùng của nàng. hoài nghi, có thể kiếp trước nàng là đặc vụ công tác bằng làm sao có nhiều nghi vấn như vậy?

      nghĩ làm cho nàng có cơ hội tiếp tục trở thành đối tượng khảo vấn, Ngụy Tuyển Triệt đơn giản tiếp nhận lên tiếng.

      đâu vậy?” nhìn xe đạp của nàng hỏi.

      “Thư viện. Có nhiều bài tập cần lên mạng tìm tư liệu.”

      Lương Tử Bái có máy tính riêng, gặp được bài tập lên mạng tìm tư liệu là đau đầu nhất, mỗi lần đều chỉ có thể lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần để đên thư viện thành phố nằm ở dưới núi. Nhưng bởi vì người ta sử dụng máy tính thư viện công cộng, phải người nào muốn dùng dùng đến, phần lớn thời điểm đều cần phải vận chuyển.

      Giống như nàng hôm nay thời gian chờ đợi tìm tư liệu lâu như vậy, vất vả mới đụng đến máy tính, nhưng tra tra lại kết quả lại chỉ tìm được ít tư liệu, là nổi giận.

      May mắn bài tập như vậy phải mỗi ngày đều có bằng nàng thực muốn chết.

      buồn bực nhíu mày, “Này có thư viện gần đây sao?”

      “Có a, ngay tại dưới núi. Nơi đó có tư liệu thông tin để cho mọi người sử dụng máy tính, tôi thường đến đó tìm tư liệu.”

      Ngụy Tuyển Triệt vẻ mặt hoang mang dường như biết.

      Vấn đề là, thân là Ngụy thiếu gia, có phòng nghiên cứu lớn của riêng mình, bên trong có bộ sưu tập sách phong phú, máy tính chuyên dụng cá nhân được sử dụng là loại mới nhất, muốn tra bất kì tư liệu nào khắp nơi thế giới chỉ cần thông qua Internet đều có thể tìm kiếm thông tin mình muốn, căn bản cần đến thư viện thành phố kín người hết chỗ ngồi xa xôi ngàn dặm, cần cùng người khác sử dụng chung máy tính.

      , nàng có thể cùng mở miệng mượn máy tính, nhất định đáp ứng, nhưng nghĩ đến nàng cư nhiên lần cũng đề cập với , cái này làm cho Ngụy Tuyển Triệt cảm thấy chính mình bị nàng bên ngoài xa lánh.

      Hơn nữa vài giây trước, còn chọn nàng là người được chọn duy nhất cho kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ.

      được, tuyệt đối cho nàng xa lánh chính mình, là trượng phu tương lai của nàng, nàng là thê tử tương lai của , muốn nàng học được ỷ lại vào . Mặc kệ là gặp bất cứ tình gì, người nàng duy nhất nghĩ đến phải là , hướng đến giúp đỡ.

      tại phải bắt đầu “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” công việc đầu tiên - huấn luyện nàng ỷ lại.

      “Về sau nếu cần sử dụng máy tính đến thư phòng của tôi.”

      có thể mua máy tính riêng cho nàng nhưng đây phải là phương pháp tốt. Hơn nữa, tại muốn thực huấn luyện ỷ lại khiến cho nàng ỷ lại vào máy tính của bắt đầu .

      cần, tôi....”

      Thanh trong lời của Lương Tử Bái biến mất sau cái nhìn sắc bén của .

      “Đừng bắt tôi lần thứ hai.” bằng nàng vui vẻ tiếp nhận tiếng cảm ơn nhất định vui vẻ chút.

      lúc nào cũng tôi thô lỗ, sợ tôi phá hư máy tính của sao?”

      Sử dụng máy tính công cộng có áp lực gì, nhưng khi nghĩ đến máy tính tư nhân của Ngụy Tuyển Triệt áp lực tự giác xuất , nàng sợ chính mình cẩn thận phá hư, đến lúc đó lấy cái gì bồi thường đây?

      “Xin hỏi lấy cái búa đến đập máy tính sao?” tức giận hỏi.

      “Đương nhiên phải!” Có ai nóng tính đến nỗi đem búa đập máy tính? Cũng phải là chiến đấu.

      thình lình nắm bàn tay mảnh khảnh của nàng, “Nếu chỉ dùng mười ngón tay này có thể đem máy tính phá hư, tôi đây cũng thừa nhận.”

      Buông tay của nàng ra ngược lại quay sang liếc mắt nhìn xe đạp cổ xưa của nàng cái.

      lâu khi nãy, Trần thúc gọi điện thoại đến để xác định vị trí của , bởi vì muốn ở mình, muốn Trần thúc tối nay lại đến nhưng mà tại có Lương Tử Bái ở bên cạnh nếu Trần thúc xuất nhất định chật chội.

      lấy ra di động gửi tin nhắn khiến cho Trần thúc đừng đến đây sau đó tay đoạt lấy xe đạp của Lương Tử Bái...

      “Uy, muốn làm gì?”

      “Cái gì mà uy nha? lễ phép.” cái vào trán nàng.

      Nàng phản kháng ngờ vực “Là, thực có lỗi. Xin hỏi thiếu gia, cầm lấy xe đạp của tôi muốn làm cái gì?” Như vậy đủ cung kính ?

      “....Ngụy Tuyển Triệt.” đột nhiên mơ hồ thầm.

      “A? cái gì?” Nàng nghe ràng lắm.

      tức giận lớn tiếng “Ngụy Tuyển Triệt. Tôi gọi là Ngụy Tuyển Triệt phải là “thiếu gia”. Hay tôi nên , tôi cũng phải kêu tiếng Lương tiểu thư hay Lương đồng học?”

      Lương Tử Bái giật mình vẻ mặt suy nghĩ khó hiểu.

      Người này bị làm sao vậy? Đột nhiên kêu nàng gọi họ tên của ? Nàng vẫn đều là theo mọi người kêu “Thiếu gia” a! Đương nhiên rồi, trừ phi bị chọc giận, lửa giận làm cho nàng nhịn được kêu họ tên của “Ngụy Tuyển Triệt.”

      Nhưng là, tại có làm gì nàng, muốn hét lên tên của có chút tự nhiên ai....

      lên, tôi chở .” cầm trong tay áo khoác cùng cà vạt thắt cổ nhét vào trong lòng nàng, bước tới xe đạp chờ nàng lên ngồi.

      biết chạy xe đạp?” từ có người đưa đón hàng ngày, nàng hoài nghi biết chạy loại phương tiện giao thông dành cho người thường này ?

      lười trả lời, chỉ dùng ánh mắt mệnh lệnh nàng nhanh nhanh lên xe bằng tự gánh lấy hậu quả.

      Nhất định là tam thái tử hồn về, nếu , nàng làm sao dùng ngôn ngữ đối thoại phản kháng, chỉ cần nghe đe doạ nàng liền nhanh chóng lên xe?

      Mang theo tâm tình bất an yên, Lương Tử Bái muốn lên xe ngồi....

      “Đợi chút!” Ngụy Tuyển Triệt đột nhiên hoang mang.

      “A?” Nàng đương trường đứng tại chỗ, cả người đứng thẳng bằng chân, tư thế chân hơi mở quỉ dị, xa xa nhìn thấy giống như con chó muốn tiểu khó coi đến cực điểm!

      Lương Tử Bái sửng sốt, lắp bắp thu chân lại, nhịn được hỏi “Lại làm sao vậy?”

      nhíu mày với nàng “Nữ nhi ngồi vậy rất khó xem, ngồi bên sườn.”

      Quỷ dài dòng! Nàng liếc mắt cái xem thường, thở phì phò ngiêng người ngồi phía sau xe đạp.

      Lương Tử Bái nắm chặt tay lại, hai tay ở xe đạp biết nắm vào đâu đành phải vụng trộm nắm góc vạt áo sơ mi của dể giúp ổn định trung tâm trọng lực.

      “Ngồi xong rồi! Xuất phát!” Vừa dứt lời, Ngụy Tuyển Triệt dùng sức đạp bàn đạp, chiếc xe đạp đơn độc chịu sức nặng của hai người, bắt đầu lắc lắc lắc tiến về phía trước.

      Lương Tử Bái nghĩ đó là vì ban đầu bắt đầu, cho nên Ngụy Tuyển Triệt cần thời gian để ổn định trọng tâm, nhưng bắt trọng tâm lâu quá, quá nhiều thời gian phải ? Cả người nàng mồ hôi lạnh nhịn được hỏi: “Ngụy Tuyển Triệt, rốt cuộc có từng xe đạp ?”

      “Đương nhiên là có, tôi ở phòng tập thể thao xe đạp cũng quá mấy trăm lần.” đưa ra ví dụ để bảo vệ danh tiếng.

      Phòng tập thể thao?

      Nha bán dát! Cái mà loại này chắc hẳn chính là thiết bị vận động xe đạp, căn bản phải xe đạp! Trời ạ, nàng làm sao có thể đem an toàn tính mạng lại giao cho cái tên biết lái xe đạp này, hỏi nàng cùng người mù khác nhau ở chỗ nào?

      “Kì quái, xe của như thế nào lại khó lái như vậy? Luôn muốn ngã....” Ngụy Tuyển Triệt đầu đầy mồ hôi, rất sợ thừa nhận lúc ấy chính mình đem hai người ngã xuống xe, tình hình đặc biệt này có thể rất mất mặt.

      Nếu người nam nhân mất mặt ở trước mặt lão bà của mình, khẳng định cả đời quên được ---

      Được rồi, nam hài mười tám tuổi, mà nàng là người chọn làm thê tử mà thôi, có thể cần nghiêm khắc như vậy. Nhưng vô luận như thế nào Ngụy Tuyển Triệt cũng muốn quyết định tình, cho dù thời gian lâu hơn cũng thay đổi. Đời này nhất định chỉ lấy Lương Tử Bái.

      “Cứu mạng a! nắm bắt xử lí được ?” Lương Tử Bái hoa dung thất sắc hô to cảm thấy cổ họng của mình như bị nghẹn lại.

      “Tôi biết.” cắn răng đáp lại.

      Sau khi vừa xong từ “biết” thân xe lại ràng lung lay ở phía dưới.

      “Trời ạ! Ngụy Tuyển Triệt, cẩn thận chút!” nghĩ ngợi gì, nàng phen ôm lấy thắt lưng của , cả người gắt gao ghé vào lưng của phát run.

      Ngụy Tuyển Triệt ngồi ở phía trước cảm thấy bên hông chính mình chặt chẽ, cúi đầu nhìn trước mắt hai bàn tay bé xiết chặt lấy nhau, cỗ nên lời, cảm giác thoả mãn tên nảy lên trong lòng.

      nghĩ rằng nàng hẳn là học được khoá học đầu tiên của “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” của .

      cũng thần kì, khi tay nàng ôm lấy thắt lưng của vòng, cách thần kì xe đạp dường như còn lung lay nữa, như thể trong nháy mắt Ngụy Tuyển Triệt cũng hiểu ra bí quyết làm chủ xe đạp.

      xem, tại phải thực trơn tru sao? Tôi từng xe đạp mà.”

      Sống sót sau tai nạn Lương Tử Bái cả người cảm thấy như sụp đổ, căn bản nghĩ lại lãng phí khí lực chửi mắng , nàng chỉ hi vọng thời gian kế tiếp họ có thể bình an trở về nhà, cần “sứt mẻ là tốt rồi.”

      Liên hệ núi cùng với đại lộ dưới núi, Ngụy Tuyển Triệt ra sức đạp bàn đạp xe đạp, chở Lương Tử Bái chậm rãi lên núi. Đường lên núi ngày càng hẹp nhưng cũng phải quá khó khăn.

      tuy rằng là hào môn thiếu gia, cuộc sống an nhàn sung sướng được nuông chiều, bất quá khi chở lão bà của riêng mình – là “lão bà tương lai” lên núi mà thôi, đối với nhiều nhất là người cảm thấy nóng thôi.

      cực kì vui vẻ, dưới chân đạp bàn đạp điên cuồng, xe ngừng chạy như bay về phía trước. Niềm vui đến cực điểm, thậm chí vứt bỏ hình tượng quý công tử, giống như người điên ở núi rừng rống quỷ kêu to.

      “Lương Tử Bái, đến , hét tiếng thoải mái !” muốn nàng cùng nhau gia nhập hàng ngũ tê rống.

      “.......”Đồ điên, muốn để ý đến ta.

      “Nhanh lên, nếu tôi đem xe dừng lại đến lúc đó thành tiếng kêu liên tục thảm thiết.” biến thái đe doạ.

      “Ngụy Tuyển Triệt là đồ điên!”

      Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ lại....Quên , nàng là thê tử tương lai của , liền khoan dung .

      “Hừ, tha cho lần.”

      “Ha ha ha ha!” cảm thấy hấp dẫn khi đùa giỡn , Lương Tử Bái vui vẻ nở nụ cười.
      Edit: Tử Vi
      Chương 5.3

      Sau nửa tiếng, xe đạp cuối cùng rời khỏi đường núi, ngược lại vòng vào đường tư nhân xe chạy, chính thức tiến vào phạm vi biệt thự Ngụy gia.

      Vẫn còn khoảng cách xa, Ngụy Tuyển Triệt liền lên tiếng kêu to “Tôi trở về! A Trung, mở cửa nhanh lên.”

      Người gác cổng bảo vệ nghe tiếng liền nghẹn họng nhìn trân trối vào hai người ngồi xe đạp.

      “Thiếu gia....” chạy nhanh ra mở cửa khắc hình chim đại bàng để cho thiếu gia chạy xe liên tục bị cản trở.

      “Cảm ơn.” Ngụy Tuyển Triệt thoải mái vẫy tay, có thời gian dừng lại tiếp tục dọc theo đường xe chạy về phía trước.

      Hàng rào ngắn mở ra ấm áp chào đón trở về của hai người, tâm tình tốt đẹp, cảm thấy hôm nay hàng rào mở ra đặc biệt sáng lạn, hương khí cũng đặc biệt nồng đậm.

      Ngụy Tuyển Triệt có đem xe lái đến phía trước biệt thự Ngụy gia mà đường hướng đến căn phòng ở phía sau của Lương Tử Bái.

      “Làm thế nào mà đem xe dừng lại?”

      “Nha, tôi biết. phải nó chính mình tự dừng lại sao?”

      Trời ạ....

      “Đưa tay phanh xe lại, dùng sức bắt lấy, bước chân thả xuống ổn định.” Lương Tử Bái tức giận .

      Ngay tại khoảng cách cách phòng xa, Ngụy Tuyển Triệt dùng sức đưa hai tay phanh xe lại ----

      Chi! Thân xe đạp im bặt dừng lại.

      Lương Tử Bái bất ngờ kịp phòng bị thuận đà ngã về phía trước, đầu đập vào bức tường đồng vách sắt trước mặt “Nha! Đầu của tôi!”

      “Lương Tử Bái, lưng của tôi mới đau nha!” Nha đầu kia luyện thiết đầu công hay sao?

      Nghe thấy thanh đối thoại Phúc bá trước tiên từ trong phòng ra, nhìn thấy người lái xe là thiếu gia Ngụy Tuyển Triệt biểu tình của ông có vẻ thực ngoài ý muốn.

      “Ha, Phúc bá xin lỗi làm phiền đến ông.” Ngụy Tuyển Triệt vẫy vẫy tay.

      Phúc bá ngây ngốc vẫy tay đáp lại, sau khi ý thức được mình thất lễ, vội vàng thu tay lại, cung kính hô lên “Thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” Còn lái xe đạp?

      đường gặp được Bái Bái liền cùng nhau trở về.” Chân dài đặt xuống, bộ dáng tao nhã cao thấp cùng xe đạp, quay đầu : “Lương Tử Bái, ngày nào đó chúng ta thử lái xe đến trường xem.”

      “Tôi mới cần!” nàng chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

      đưa tay bóp mũi của nàng “Làm người phải có dũng khí nếm thử. Tôi đây, bye bye.” Sau đó bước chân nhàng đến biệt thự.

      “Bái Bái, sao lại thế này?” Phúc bá hỏi cháu .

      Lương Tử Bái liền trả lời “Cháu cũng biết, thời điểm lên núi gặp được thiếu gia mình ở ven đường, ta lấy xe đạp của cháu cả hai cùng nhau trở về. Nếu sớm biết rằng ta chưa từng qua xe đạp, cháu để ta có cơ hội chạm vào xe đâu. Làm cháu sợ muốn chết.”

      “Cháu cầm trong tay cái gì vậy?”

      Nàng cúi đầu vừa thấy “A, áo khoác tây trang cùng cà vạt của thiếu gia. Gia gia, cháu trước trả lại cho thiếu gia, lập tức trở lại.”

      Vừa dứt lời, nàng cầm quần áo của Ngụy Tuyển Triệt bước nhanh đến biệt thự chạy, vốn dĩ tưởng rằng có thể đuổi kịp , nghĩ tới người này tay chân đều dài, tốc độ quả nhiên thể khinh thường.

      Nàng thấy quản gia mở cửa nghênh đón vào, cửa sắp đóng lại, nàng nóng vội hô to “Đợi chút, quản gia thúc thúc, thiếu gia quên quần áo.”

      Nghe thấy tiếng , nguyên bản đại môn hoa lệ sắp đóng lại đẩy ra “Di? Bái Bái, là cháu a.”

      Nàng đứng lại tiếp thu khí “.....Thiếu gia, quần áo của thiếu gia, ấy quên lấy.”

      Ngụy Tuyển Triệt muốn vào trong phòng nghe thấy thanh của nàng lại nhô đầu ra “Ha, tôi cư nhiên lại quên quần áo của mình.”

      “Cảm ơn cháu, Bái Bái, giao cho thúc là được rồi” Quản gia thúc thúc đưa ta tiếp nhận.

      Nguyên bản tưởng rằng có thể như vậy thành công lui ra ngoài, Lương Tử Bái xoay người muốn ---

      “Lương Tử Bái, khoan .”

      “Chuyện gì?” vẻ mặt nàng buồn bực.

      Ngụy Tuyển Triệt bên cho người lấy nước sôi cho , bên quay đầu dặn “Lấy ly nước đầy lại đây.” Sau đó bước chân qua quản gia tiến đến trước mặt nàng, kéo lấy cánh tay nàng “Tôi mang thư phòng của tôi.”

      “A? tại?” cần gấp như vậy?

      Nguời hầu mang nước đến “Thiếu gia, nước đây ạ.”

      “Được rồi, uống ly nước trước .” Ngụy Tuyển Triệt đem ly nước đặt trong tay của nàng, ôn nhu thúc giục.

      Lương Tử Bái đưa tay tiếp nhận, nhấm nháp cách cẩn thận.

      Sau khi uống nước xong, hề cho nàng có cơ hội cự tuyệt, đưa nàng thẳng đến cầu thang xoay tròn khắc hoa, liền hướng đến thư phòng lầu.

      Đây là lần đầu tiên Lương Tử Bái vào biệt thự Ngụy gia.

      Mấy ngày trước, nhiều lắm nàng vào bằng cửa sau dành cho người hầu để vào phòng ăn ăn cơm mà thôi, cho tới bây giờ hề nghĩ tới đại sảnh phía trước cư nhiên làm cho người ta rung động như thế, chỉ cần chùm đèn pha lê phía trần nhà toả ánh sáng tuyệt đẹp như thuỷ tinh trong suốt khiến cho nàng xem đến choáng váng, càng đừng đến tác phẩm nghệ thuật trang trí bên trong mỗi phần đều là như vậy xinh đẹp tinh tế, khiến nàng giống như vào bảo tàng tầm nhìn hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt.

      Ngụy Tuyển Triệt dẫn nàng qua hành lang dài tiếp theo mở cánh cửa.

      Trời ạ, thư phòng lớn....

      Ánh sáng bên ngoài từ cửa sổ sát đất chiếu sáng đều từng ngõ ngách trong phòng, gian trong phòng đầy kệ đựng đủ các loại sách, các loại bàn học gỗ thô được đổi mới vừa thanh lịch truyền thống cùng với lưu loát đại, máy tính cá nhân mới mẻ độc đáo được đặt ở phía bàn.

      “Được rồi, ngồi xuống .” đè lấy bả vai nàng, làm cho nàng ngồi xuống chỗ ngồi nguyên bản là của , sau khi mở máy tính, liền đem công cụ bên trong giới thiệu cho nàng. Như vậy, về sau nàng muốn tra cái gì tư liệu, tuyệt đối so với thư viện thành phố phương tiện thoải mái hơn.

      “Góc độ bàn học này là tôi tự mình chọn. Nha, xem.”

      Ánh mắt nàng theo đầu ngón tay thon dài của hướng đến cửa số sát đất nhìn...

      “Từ nơi này nhìn ra ngoài, thời điểm ban ngày, toàn bộ cảnh núi có thể thu hết vào tầm mắt. Đến buổi tối, xem đèn chiếu sáng lóng lánh ở xa xa, cảnh núi rừng ban đêm chút cũng thua xa cảnh ban ngày.”

      Ngữ điệu lời của có vẻ bay lên sung sướng, khẩn cấp muốn cùng nàng chia sẻ cảnh đẹp độc nhất vô nhị của nơi này.

      “Thực đẹp nha....” Chỉ cần ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh núi rừng rậm rì liền đập vào trong mắt. Nàng nghĩ rằng chỉ cần ngồi ở chỗ này ngẩn người, khẳng định đều làm cho người ta vui vẻ thoải mái

      ‘Về sau nếu muốn dùng máy tính chỉ cần tự mình đến đây, khẳng định có ai cản trở.”

      ‘Vậy nếu muốn đến xem phong cảnh nơi này cũng có thể sao?” Tầm nhìn nơi này quá tuyệt vời, nàng thực ghen tị lúc nào đều có thể thưởng thức.

      “Có thể. Chỉ cần muốn, lúc nào cũng có thể.”

      Nàng đưa mặt nhìn về phía , vì đáp ứng mà lộ ra biểu tình cười meo meo.

      cúi đầu cùng nàng nhìn nhau trong giây lát, nhịn được đưa tay sờ sờ khuôn mặt mịn màng của nàng.

      biết tại sao, thời điểm Ngụy Tuyển Triệt đưa tay chạm vào mặt nàng, Lương Tử Bái đối với chính mình sinh ra loại ảo giác, giống như cảm giác quý trọng nàng.

      từng, nàng là hòn ngọc quý được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi mẫu thân mất, nguyên bản thế giới tốt đẹp của nàng trong đêm nhanh chóng sụp đổ.

      Vì muốn trốn tránh cái chết của mẫu thân, ba ba đối với nàng nhìn như thấy, sau khi a di vào cửa, tồn tại của nàng càng khó khăn hơn. Mỗi khi cuối tuần đối mặt với kí túc xá trống rỗng bóng người, nàng hoàn toàn bất lực cho đến khi gia gia đến đón nàng.

      Nàng biết, gia gia là người thương nàng nhất, nhưng tình thương của gia gia có chứa chút chua xót, bên trong vô hình khiến cho cảm thấy bất đắc dĩ trầm trọng.

      Giờ này phút này, khi Ngụy Tuyển Triệt vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng cảm thấy loại tình cảm đơn thuần mà tinh khiết, như thể thời gian lại bắt đầu, nàng thích cảm giác khuôn mặt bị tay nhàng cọ xát...
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi

      Chương 6.1

      Sory các nàng, ta đăng nhầm T T

          Thư phòng của Ngụy Tuyển Triệt liền như vậy trở thành địa phương mà Lương Tử Bái thường đến.     Nàng đặt chiếc ghế nằm màu lam bằng nhung ở trong góc là ngai vàng của mình, mỗi ngày khi tiến vào thư phòng kiện đầu tiên chính là nằm dài ghế nửa ngày, tiếp theo đọc sách tìm tư liệu, mục đích chủ yếu chính là thưởng thức cảnh đẹp.    

      Nàng lại tuỳ tiện như vậy là bởi vì biết ngày thường biệt thự có người, Ngụy tiên sinh lại xã giao nghiệp sớm ra về trễ, Ngụy phu nhân mua sắm theo đuổi phát triển kinh tế. Hơn nữa Ngụy Tuyển Triệt cho nàng quyền thông hành, chỉ cần nàng tới ôm sách vở tới cửa, quản gia thúc thúc lời nào chắc chắn cho nàng vào.   

        Mùa hè mười chín tuổi năm ấy, Ngụy Tuyển Triệt có chọn ra nước ngoài du học, mà ở lại Đài Loan tham gia kì thi, thuận tiện trở thành sinh viên năm nhất của đại học Đài Loan.   

        Trùng hợp gia gia cùng bà nội từ Nhật Bản trở về Đài Loan ở vài ngày, biết được cháu trai biểu nổi trội xuất sắc, hai lời liền thoải mái cho căn hộ rộng rãi ở thành phố cùng với chiếc xe thể thao hoàn toàn mới tính như là phần thưởng.   

        Về phần Lương Tử Bái, bởi vì say mê chế tác các món điểm tâm ngọt, sau khi xem xét việc làm, nàng cũng chọn trường phổ thông trung lập mà vào học ở trường học nấu ăn đứng đầu gần đây.     Nàng rất ràng, nàng giống Ngụy Tuyển Triệt có gia đình giàu có đứng phía sau hỗ trợ, có thể sớm ngày học được cách tự độc lập đối với nàng là kiện tốt, đồng thời có thể giảm bớt gánh nặng vai gia gia làm cho lão nhân có điểm thoải mái.  Ở trong thư phòng này, các quyển sách giá sách được Lương Tử Bái chuyển sang tiểu thuyết, phần lớn thời gian, khi nàng bắt đầu buồn ngủ nàng sử dụng giá sách như công cụ dùng để che lấp ánh sáng chói mắt, chẳng hạn như bây giờ.     Ngụy Tuyển Triệt đặt cuốn sách xuống, ý định muốn đánh thức nàng dự định cùng nàng bàn bạc về lựa chọn tình nguyện của nàng.     vẫn cứ nghĩ nàng lựa chọn học ở trường trung học bình thường tương lai tìm trường đại học tốt sau đó thoả mãn giấc mơ đại học của nàng, bởi vì nàng từng qua, nàng mong muốn tay cầm quyển sách lướt qua khuôn viên trường đại học, cảm thấy như vậy có siêu khí chất, hề nghĩ tới nàng cư nhiên phá vỡ hi vọng của mọi người lựa chọn học ở trường dạy nghề?  

         Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn, thuận theo ý tưởng chân chính trong lòng mà lựa chọn, với quyết định như vậy phải lựa chọn hoàn toàn khác nhau, trước đây là phát ra từ lòng thích từ nội tâm, mà phải vì gánh vác độc lập chính mình mà để cuộc sống phải chịu thiệt thòi.     Nếu điều nàng cần xem xét là tiền tài, việc đó căn bản phải là vấn đề, Ngụy gia là nhà có tiền học phí của nàng cũng có thể trả rất tốt. Ngay cả khi tương lai nàng muốn học thạc sĩ tiến sĩ, đều có thể trở thành hậu thuẫn lợi nhất của nàng.     Nếu nàng thích, nhất định tôn trọng, nhưng nếu phải thích, can thiệp.     “Nếu là vì vấn đề kinh tế, tôi có thể...” Từ trong nội tâm của Ngụy Tuyển Triệt, đem nàng trở thành thê tử tương lai của riêng mình, nếu nàng cần hỗ trợ nhất định bụng làm dạ chịu.    

      Nàng miễn cưỡng mở đôi mắt, nghịch ngợm liếc mắt nhìn cái “ phải luôn tôi là con kiến đầu thai, khi như vậy, còn có cái gì so với học chế tác làm món điểm tâm ngọt còn thích hợp hơn với tôi?”  

         “Đầu bếp làm điểm tâm thực rất vất vả.” nhíu mi xoa cái mũi khuôn mặt lạc quan của nàng.   

      luyến tiếc, luyến tiếc công việc tương lai của nàng phải ở chỗ có nhiệt độ cực nóng hơn mấy trăm độ. Nếu chính là bởi vì nàng thích ăn, có thể thuê đầu bếp chuyên nghiệp làm cho nàng ăn, ăn đến khi nào nàng ngán mới thôi.     “Chỉ cần công việc chính mình thích vất vả. Ngụy Tuyển Triệt, đừng có xem thường tôi, có lẽ trong tương lai tôi có thể trở thành nữ vương món điểm tâm ngọt, có thể có được vương quốc điểm tâm ngọt của chính mình, các cửa hàng điểm tâm ngọt trải rộng khắp Đài Loan....”

      Mặt mày nàng cong lên, miệng say sưa biểu kiêu ngạo công khai giấc mơ tốt đẹp của chính mình.     Ngụy Tuyển Triệt có xem thường nàng, chính là hi vọng nàng chịu uỷ khuất.    

      Nhưng bây giờ nhìn thấy giấc mộng tốt đẹp khuôn mặt nàng, khuôn mặt là như vậy sáng rọi xinh đẹp động lòng người, nghĩ nàng thích.  khi như vậy, được rồi! tiếp tục duy trì.    

      Tuy rằng lúc trước “Kế hoạch nuôi dưỡng thê tử hoàn mỹ” là muốn bồi dưỡng nàng trở thành thê tử lí tưởng phù hợp với , nhưng cảm thấy rằng, nếu nàng chính mình tự vặn vẹo khuôn mặt để phù hợp với , cũng nghĩ rằng cuối cùng người đứng trước mặt là Lương Tử Bái mà thích.  Phương diện cuộc sống có thể ăn, ngủ, có thể quản lí, có thể sửa, nhưng tình tại liên quan đến tiền đồ lý tưởng tương lai, phải tôn trọng nàng, dù sao đây cũng là cuộc sống của nàng phải của .    

      Nếu nàng muốn trở thành nữ vương điểm tâm ngọt, như vậy cứ buông tay để cho nàng làm điều đó .   

        nhịn được đưa tay sờ hai má phấn nộn của nàng, nàng lại là bộ dáng ôn thuần hưởng thụ đụng chạm của , tưởng tượng chính mình được thương.     “Con mèo ....” Nhìn bộ dáng ánh mắt nheo lại của nàng, khỏi mỉm cười giọng gọi.   

        A, con mèo ? Nếu vĩnh viễn có thể cho nàng cảm giác thương như vậy, nàng liền nguyện ý suốt đời trở thành con mèo của mình , ở bên người bao giờ rời...     Ý niệm trong đầu như vậy chợt loé qua, vài giây tiếp theo, Lương Tử Bái ánh mắt trừng lớn.     Trời ạ! Nàng làm sao lại có ý niệm như vậy trong đầu?    

      Chỉ cần khi vuốt ve khuôn mặt nàng như vậy, nàng hề bố trí phòng vệ liền vù vù ngủ say làm cho vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng bây giờ khuôn mặt nàng lại có vẻ hoảng hốt mê mang, ánh mắt kinh sợ dường như bị cái gì đó doạ đến làm có chút lo lắng.     “Bái Bái, rốt cuộc làm sao vậy?”   

      “....Ân?” Nàng mơ hồ đáp lại, đôi ánh mắt mơ hồ thất thường, đột nhiên biết đối mặt với như thế nào.     Tuy rằng Ngụy Tuyển Triệt lớn hơn nàng ba tuổi, nhưng nàng cho tới bây giờ hề đem trở thành trai, mà chính là cho rằng là bằng hữu tốt nhất của chính mình, nhưng trong nháy mắt khi nãy, nàng cư nhiên muốn trở thành con mèo , nhưng lại thầm nghĩ của mình ....Cái này tránh khỏi quá thân mật ?   

        Lương Tử Bái thoáng chốc hoảng loạn, bị ý niệm thình lình xảy ra trong đầu của chính mình hung doạ đến.     , thể, bạn tốt chính là bạn tốt, nàng thể tham lam như vậy!    

      “Lương Tử Bái, rốt cuộc là làm sao vậy? cho tôi biết nhanh lên.” Bộ dạng nàng như vậy lời làm cho Ngụy Tưởng Triệt cảm thấy bất an, nhịn được ra mệnh lệnh đối với nàng.     Nàng ngây ngô gãi đầu cười “Tôi dường như quên điều.”     “Chuyện gì? Rất quan trọng sao?”     Nàng mãnh liệt gật đầu “Vừa ra ngoài khi nãy, tôi hình như là đun nước, nhớ tắt bếp ga chưa, nếu đúng như vậy....Trời ạ, tôi còn phải chạy nhanh về xem. Nếu phòng bị cháy, gia gia đánh mông tôi nở hoa mất!”     Nàng trượt từ ghế xanh bằng nhung xuống dưới, tránh đụng chạm của , đợi cái gì liền hoang mang hỗn loạn chạy ra ngoài. 

          Nàng vừa rời thư phòng liền trở nên yên tĩnh.    

      “Haizz, quỷ mơ hồ.”     Nhìn thấy ngón tay sờ dược da thịt phấn nộn, Ngụy Tuyển Triệt có chút tiếc nuối, xem ra hôm nay có cơ hội trộm hương rồi.     Đúng vậy, trộm hương....Kì chuyện này làm cũng nhiều lần rồi chính là Lương Tử Bái ngủ say nên biết thôi. Mỗi khi nàng bị vuốt ve như con mèo liền mơ màng ngủ , luôn luôn ngồi ở bên cạnh ghế yên lặng nhìn dung nhan ngủ say của nàng, sau đó nhân cơ hội trộm chút ngọt ngào từ môi của nàng.  

      Đôi môi kiều kiều nhuyễn kia của nàng, sớm biết bị hôn bao nhiêu lần.  

         Nhưng làm như vậy cũng chẳng tốt gì mấy, mỗi lần rời môi nàng, đều phải khống chế thân thể đau đớn, tìm lớn tự chủ mới bức chính mình rời khỏi nàng.

          Bởi vì luôn cảm thấy nàng chính là tiểu nương, nên đối với nàng có hành động tà ác, nhưng mà thể phủ nhận rằng kì sớm chờ đợi đến cái ngày quang minh chính đại mà hôn môi nàng sắp đến.     muốn làm cho nàng biết, dùng tâm tình gì đối đãi nàng, bảo vệ nàng cũng hi vọng nàng có thể sử dụng tâm tình như vậy đáp lại .   

        Lúc trước may mắn hai người vẫn còn trẻ, chính mình có đống thời gian lớn để nuôi dưỡng nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, quá sai, chán ghét bọn họ vẫn còn trẻ ngày trở thành vợ chồng vẫn còn xa xa hẹn.     Bởi vì thích nàng....

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size: large;'] Edit: Tử Vi
      Chương 6.2


         Lương Tử Bái đường chạy về phòng của nàng và gia gia, sau khi trở lại phòng, mạnh tay đóng cửa lại cả người liền vô lực ngồi sàn nhà.

         Chỉ cần nghĩ lại mấy chữ “chỉ thuộc về mình ”, nàng liền cảm thấy hai má chính mình nóng nóng, thân thể nhộn nhịp đầu óc mơ màng giống như người sinh bệnh.

         Nàng muốn tìm ai đó để kể tâm tình hỗn loạn giờ phút này của chính mình, nhưng lại biết nên tìm ai.

         Bởi vì nàng là học sinh chuyển trường nên nàng cùng bạn học cùng lớp cũng kết giao sâu, người khác cùng họ đến căng tin hay nhà vệ sinh, nàng lần cũng tham gia.

         Cẩn thận suy nghĩ, sau khi nàng vào Đài Bắc, người chiếm phần lớn thời gian cuộc sống của nàng dường như chính là Ngụy Tuyển Triệt....

         Trời ạ, nên nghĩ đến , nàng tại nên nhớ đến !

         Nàng đưa tay đánh đầu của mình, muốn đem thân ảnh tạm thời của từ trong suy nghĩ của nàng đuổi ra.

         Đột nhiên trong đầu nàng xuất cái tên – Lí Thục Phân.

         Còn nhớ khi ở lớp học quốc trung, Lí Thục Phân ngồi ở phía trước nàng sau đó tuy rằng có thay đổi vài chỗ ngồi, có thể cũng huyền diệu Lí Thục Phân vĩnh viễn là trong những bạn học xung quanh của nàng.

         Lí Thục Phân là người độc, đối với ai đặc biệt tốt, cũg cùng ai trở mặt, bởi vậy ấn tượng của nàng đối với Lương Tử Bái rất tốt mà Lí Thục Phân đối với nàng cũng coi như thân mật.

         Càng khéo hơn là, sau khi bọn họ tốt nghiệp chẳng những học cùng trường dạy nghề, ba năm vẫn là cùng lớp....Có lẽ về điểm này, nàng có thể gọi cho Lí Thục Phân?

         Nàng cần phải có bạn bè cùng giới nghe lời trong lòng của nàng.

      Lương Tử Bái mở ra sổ lưu niệm tốt nghiệp, tìm phương thức liên lạc với Lí Thục Phân, sau đó xem xét chút, xác nhận gia gia có ở đây nàng mới dám bấm số điện thoại.

         “Uy, xin hỏi có phải nhà của bạn học Lí Thục Phân ?” nàng nươm nớp lo sợ hỏi.

         Người tiếp nhận điện thoại sửng sốt giây lát sau đó “Bạn....là Lương Tử Bái?”

         “Doạ! Làm thế nào mà bạn biết?” Nàng kinh hãi.

         “Phốc! Ha ha, đương nhiên là vì mình nhận ra thanh của bạn a!” Vấn đề này thực ngu xuẩn.

         Oa, có lợi hại như vậy hay ? Bất quá cũng có chuyện vài lần, Lí Thục Phân cư nhiên có thể nhận ra thanh của nàng? Lương Tử Bái thực bái phục nàng ta.

         “Chẳng có thần kì gì đâu, bạn cư nhiên gọi cho mình, có chuyện gì sao?” Lí Thục Phân hỏi thẳng vào vấn đề.

         Lương Tử Bái nhất thời biết mở miệng như thế nào, đành phải vòng vòng đem đề tài của bọn họ trở thành chuyện trong lớp.

         “Lương Tử Bái, bạn hẳn là có tình khác đến tìm mình phải ?” Lí Thục Phân thoải mái hỏi lại.

         “Ách.....” Nàng khỏi hoài nghi phụ thân của Lí đồng học có thể là tam thái tử mới có thể thần kì như vậy.

         “Có chuyện bằng mình gác điện thoại nha.”

         Lương Tử Bái thể bỏ lỡ cơ hội, cuối cùng mặt mày nhăn nhó đem hết hoang mang trong lòng thẳng ra. Nàng ràng phải là hạng yếu ớt được tự nhiên, nhưng bây giờ gặp phải tình này nàng chính là thể giống như Lí Thục Phân tiêu sái thẳng thắn như vậy.

         Lí Thục Phân nghe xong lời của nàng, lưỡng lự “Nha, bạn hẳn là thích .”

         “Làm thế nào mà có thể được?” Nàng kêu to.

         “Nếu phải như vậy, bạn sao lại phức tạp như vậy? Hôm tốt nghiệp, phải Trần Chí Dương có viết thư tình cho bạn sao? Khi đó bạn chút phức tạp cũng có, trước mặt người ta có thể khéo léo từ chối tình cảm của đem thư tình trả lại cho còn cảm ơn nâng đỡ.”

         Trời ạ! Lí Thục Phân làm sao lại biết?

      muốn Trần Chí Dương bị khó coi, nàng còn đặc biệt mình cùng đến hội trường, rất nhanh đem chuyện này chấm dứt, lúc ấy hội trường ràng chỉ có hai người là nàng cùng Trần Chí Dương a!

         “Bạn nhất định thực buồn bực vì sao mà mình biết được, bởi vì mình lúc ấy cũng ở tại hội trường. Hơn nữa sau khi bạn trời , Trần Chí Dương khóc lớn tiếng như vậy, mình muốn tai bị điếc cũng khó khăn. Bạn lúc ấy đối với Trần Chí Dương có ý tứ gì cho nên có thể nhanh chóng xử lí, cùng lí do, bởi vì bạn tại có ý tứ kia cho nên mới cảm thấy phức tạp.”

         Lương Tử Bái nên lời phản bác hợp lý.

         Đúng nha, nếu phải như vậy nàng làm sao lại phức tạp như vậy?

      Nhưng là... Nàng làm sao lại có thể thích Ngụy Tuyển Triệt? là bằng hữu tốt nhất của nàng a!

         “Có phải là cái người mỗi ngày đưa bạn đến trường học?”

         “....Ân.”

         “Có vẻ đẹp trai thông minh, cần gì nữa đem tặng cho mình.”

         “Bạn phải có bạn trai sao?” cuối tự giác đề cao.

         “Đâu có sao. Huống hồ đẹp trai như vậy, có bạn trai loại này nhất định có phong cách, mình......”

         “ được!” đợi Lí Thục Phân xong, Lương Tử Bái liền tức giận gác điện thoại.

         Sau đó vài buổi kế tiếp, vì thế mà nàng mất ngủ, nằm trong ổ chăn cả đầu đều là Ngụy Tuyển Triệt. Bao gồm lời của , bộ dạng tươi cười, bóng dáng, ánh mắt của ...

         Nàng dám cho Ngụy Tuyển Triệt chỉ có thể vụng trộm thương nhớ .

      ra thầm mến lại là chuyện thống khổ như vậy.

         Lương Tử Bái lâu, lâu thấy Ngụy Tuyển Triệt.

         Đêm khuya nửa tháng trước, đáp máy bay tư nhân Ngụy gia đến nước Mỹ, dự tính ở đó cho đến khi học kì ở Đài Loan khai giảng, ở đó tiếp tục học thêm.

         là người thông minh nhất mà nàng gặp qua, nàng cũng biết từ luôn nhận đủ loại kiểu dáng giáo dục tinh , chương trình học ở trường đối với quả chính là cấp bậc vườn trẻ.

         Nàng từng hỏi qua vì sao ràng nhảy lớp ? Dù sao trường dạy học dạy cái gì sớm biết làm chi lại tiếp tục ở trường ngày qua ngày cố gắng cùng mọi người học?

         Lúc ấy chính là cười cười , đưa ngón tay uốn cong lại gõ cái trán của nàng, tức giận là chê cuộc sống của tôi quá dài à?”

         Nàng ngay từ đầu hiểu, nhưng sau đó nàng có điểm hiểu được.

         Vì muốn trở thành người nối nghiệp của tập đoàn, từ Ngụy Tuyển Triệt bị cầu ngừng học tập quá lứa tuổi, sử dụng rất nhiều thời gian vẫn chưa có cơ hội dừng lại, trở thành phần cuộc sống tuổi tác của .

         Vì muốn cho chính mình có thể hô hấp chút khí của lứa tuổi mình, cự tuyệt nhảy lớp, thà rằng giống mọi người cố gắng học tập, đến trường trở thành học sinh trung học bình thường, thậm chí sinh viên đại học.

         Thế giới bên ngoài nhất định thể tin được, cuộc sống như thế này đối với loại hưởng thụ, cũng là loại thả lỏng, chính là dùng phương thức của chính mình tìm gian hít thở.

         Nhưng hề nghĩ tới vắng mặt của lại có thể làm Lương Tử Bái cảm thấy chính mình sắp thở nổi.

         Bởi vì cảm xúc phản đối tích luỹ, nàng bắt đầu đánh mất cuộc sống, tuần trước khi báo danh ở trường mới, nàng cư nhiên lại quên mang theo ô buổi chiều hôm đó lại có mưa rào sấm chớp liền như vậy sinh bệnh.

      Nhưng mà chỉ là trận cảm mạo , cư nhiên ép buộc nàng ước chừng ở nhà nằm nguyên tuần, gia gia rất lo lắng cho nàng ban đêm luôn đến xem nàng vài lần.

         Gia gia là người thích phiền toái, nhưng là vì nàng, ông ngoại lệ nhờ Lương thẩm làm vài món đồ ăn khai vị chỉ hi vọng có thể làm cho nàng ăn nhiều chút bồi dưỡng thân thể.

         Ý niệm bệnh nhất định khỏi đâu? Khi nào mới hết?

         Nàng nghĩ rằng có thể chờ đến khi Ngụy Tuyển Triệt từ nước Mỹ trở về lung lay trì hoãn trong lòng nàng mới có thể chân chính buông .

         Nàng rất tưởng nhớ , nhớ đến nỗi ngực đều đau, cảm thấy chỉ muốn khóc, thực hi vọng vài giây tiếp theo trở về xuất ở trước mặt nàng.

         Nhưng điều này làm sao có thể? Nàng cũng phải biết chương trình học có bao nhiêu quan trọng, nhiều đến chết được.

         Bởi vì được giáo sư có tiếng khai giảng lớp học giảng bài, cơ hội ngàn năm có , bởi vậy chẳng hề sợ học phí cao, các học sinh ưu tú khác đều đổ xô đến từ khắp nơi thế giới. Ngụy Tuyển Triệt cũng là vì hướng đến lão sư chuyên nghiệp  mới tiếc ngàn dặm xa xôi đến nước Mỹ nghe giảng bài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :