1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thành lĩnh chủ - Ám Dạ Vi Lương (74) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40

      Bên trong thành có tiếng huyên náo lớn, cũng tia sinh khí. Mộ Phi Sắt nhìn qua lượt, chỉ thấy những căn nhà ngói cũ nát xen kẽ nhau, còn có vài tiểu hài tử sắc mặt xanh xao. Con đường chỉ toàn là bùn đất, sáng sớm vừa trải qua cơn mưa , làm mặt đường càng thêm loang lổ.

      Đoàn người của Mộ Phi Sắt đột nhiên xuất , làm kinh động đến đám tiểu hài tử chơi trước nhà, tiếp theo là liên tục truyền đến những giọng non nớt:

      “Cha, nương, lại có người đến lấy tiền kìa!”

      “Bọn họ mang theo nhiều người a!”

      “A... có con sói bốc lửa... quái vật...”

      Đây là tình huống mà Mộ Phi Sắt chưa từng nghĩ tới. Trước khi đến đây, trong đầu nàng ảo tưởng ra vô số cảnh tượng nghèo rớt mùng tơi của Thần Khí Chi Địa. Nhưng thực tế tràng diện này lại làm nàng càng thêm kinh ngạc.

      Đợi cho Mộ Phi Sắt bước xuống xe ngựa, chân dẫm nhát bùn đất lầy lội, những tiểu hài tử kia sớm hoảng loạn chạy khỏi. Hình thức hoan nghênh cũng rất đặc biệt, nhưng đáng tiếc nàng lại vô cùng thích chút nào!

      Trong lúc mọi người biết phải làm sao, từ xa đến đám nam tử quần áo tả tơi. đầu là lão giả khoảng chừng bảy tám chục tuổi, người đầy bụi đất, gương mặt khắc khổ hết sức tang thương.

      Mộ Phi Sắt còn chưa kịp mở miệng chuyện, lão nhân kia chắp tay vái chào, cánh tay gầy trơ xương còn dính bùn đất loang lổ. Lão nhân mở miệng run run : “Các vị đại nhân, đám tiểu nhân còn lương thực để giao nộp. Kính xin tha cho bọn tiểu nhân con đường sống!”

      Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, lập tức hỏi: “Ngươi là quản của nơi này sao?”

      “Dạ thưa, tiểu nhân phải quản .” Lão nhân thấy người chuyện với mình là tiểu nương bộ dáng thanh tú, cũng dám thêm cái gì. Nhất là khi nhìn đến bên người nàng còn có con sói toàn thân bốc hỏa, hai chân lại càng phát run.

      “Quản Lưu Tư Tài ở đâu?” Mộ Phi Sắt nhíu mày hỏi. Cái thành trì lụi bại này cũng có quản tạm thời do triều đình Khang Quốc bổ nhiệm tới, người này về sau cũng là cấp dưới của nàng. Bất quá xem tình hình trước mắt, quản gọi Lưu Tư Tài kia chắc cũng là có tiếng có miếng a!

      Lão nhân nghe Mộ Phi Sắt vậy, có chút sững sờ, lén lút dùng ánh mắt trao đổi với những người phía sau lưng. Lại đối với cầu của Mộ Phi Sắt quanh co, úp úp mở mở. Mộ Phi Sắt chợt hiểu, chắc hẳn Lưu quản này cũng là bá chủ phương ở đây, những dân chúng này tất nhiên dám nhiều lời.

      “Vậy được rồi. Lão nhân gia, phiền ngươi mang chúng ta đến nha môn.”

      Mấy người nghe Mộ Phi Sắt vậy lại càng mơ hồ, êm đẹp tại sao lại phải đến nha môn làm gì? Thấy thiếu nữ chuyện kia quần áo sạch , ăn bất phàm, phía sau lại dẫn theo rất nhiều binh sĩ. Lão nhân cũng dám chậm trễ, nhưng lão cũng thể đem những người có thân phận này tiến vào sâu bên trong thành, nhất thời biết làm sao cho phải.

      Bộc Dương Mạch thấy thế, chậm rãi đến bên cạnh Mộ Phi Sắt. Từ đầu đến giờ, mọi chuyện phát sinh đều thu vào trong đáy mắt, đối với cuộc sống sau này của Mộ Phi Sắt cũng rất đồng tình, : “Lão nhân gia, người này chính là Tân Lĩnh chủ đại nhân do chính Hoàng Thượng sắc phong. Sau này nơi này đều do nàng quản lý. Bây giờ ngươi mau dẫn đường cho bọn ta vào !”

      Bộ dáng của Bộc Dương Mạch uy vũ bất phàm, thân lại mặc áo giáp, đứng bên cạnh bóng dáng bé của Mộ Phi Sắt, thoáng chốc làm ý chí yếu ớt của đám người đó tan còn mảnh.

      Tạm thời cần phải thân phận của Mộ Phi Sắt là hay giả, nhưng nhìn đến khí thế của vị thiếu tướng, xác thực là người có địa vị tôn quý. Chân mấy người đều mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất xin tha mạng.

      Mộ Phi Sắt cũng phải người cổ hủ bắt bẻ người khác phải tuân theo lễ giáo, nhưng cũng làm thân phận mình ngang hàng với dân chúng. Nhưng lão nhân lớn tuổi quỳ trước mặt mình, trong lòng vẫn được tự nhiên. Ra hiệu bảo Phú Quý dìu mấy người lên, ôn hòa : “Các vị chớ có sợ hãi, mau dẫn đường là được.”

      Thái độ hòa ái, giọng điệu lại nhàng. Mấy người cũng còn biện pháp nào khác, đành phải dẫn đoàn người của Mộ Phi Sắt hướng nội thành đến.

      Dọc hai bên đường cũng có rất nhiều người dân từ bên trong nhà nhìn lén ra ngoài, ghé tai nhau thảo luận về đám người lai lịch kia, có vài tiểu hài tử bị uy phong của Bộc Dương Mạch hay Hỏa Lang mà sợ hãi khóc oa oa trong nhà.

      Mộ Phi Sắt nhíu mày nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt có chút chán nản, nhưng lời cũng , yên lặng theo lão nhân dẫn đường. Rốt cục cũng đến tòa nhà to lớn, xung quanh cửa ra vào toàn bụi cỏ dại, tường xỉn màu cũ kỹ. cửa chính treo bảng hiệu có vài chữ xiêu vẹo: “Cực Nhạc phủ.”

      Lão nhân dẫn đường run run mở miệng: “Đại nhân, đây chính là nha môn.”

      Mọi người im lặng, trận gió lạnh bất chợt thổi qua, tiếng cọt kẹt phát ra từ tấm biển hiệu cũ, sau đó trực tiếp rớt xuống đất, xung quanh bất chợt lạnh ngắt.

      Mộ Phi Sắt thầm thở dài hơi, khẽ gật đầu, phía sau lên vài binh sĩ đẩy cánh cửa khép chặt kia mở ra. Chứng kiến cảnh tượng hoang vu ở bên trong càng làm cho mọi người nghẹn họng trân trối.

      Nơi đây là nơi bắt đầu cuộc sống của nàng ở Thần Khí Chi Địa a... Mộ Phi Sắt khẽ nắm chặt hai tay lại, dẫn Hương Liên cùng Phú Quý, còn có Bộc Dương Mạch mang theo sắc mặt nghiêm túc vào bên trong. Nơi đây giống như địa phương cho quỷ ở, thiếu chút nữa làm Hương Liên nhát gan bật khóc.

      Mộ Phi Sắt ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm kêu trời. Nhưng nàng biết giờ có thời gian cho nàng than trời. Mộ Phi Sắt lại bảo lão nhân tập hợp tất cả mọi người lại trước phủ.

      Cũng đợi Mộ Phi Sắt mở miệng, Bộc Dương Mạch phân phó người thu dọn lại tòa phủ. Cũng hỏi qua ý kiến của Mộ Phi Sắt, đem toàn bộ lương thực dỡ xuống, rồi sai người đưa ngựa đến bãi đất trống bên cạnh.

      Hương Liên cùng Phú Quý cũng ba chân bốn cẳng xem xét, dọn dẹp sạch gian phòng mà Mộ Phi Sắt dùng. Hai người kinh động đến đám chuột nhắt trong nhà, nhất thời truyền đến tiếng thét chói tai của Hương Liên, cùng với thanh xột xoạt do đoàn chuột gây ra hòa cùng chỗ, trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Mộ Phi Sắt nhìn mọi việc trước mắt, trong con ngươi đen láy cũng có nhiều cảm kích mà chỉ mảnh trầm tĩnh. Bộc Dương Mạch lại có chút tiếc nuối. Cảm xúc biến hóa trong mắt của Bộc Dương Mạch cũng thoát khỏi tầm mắt của Mộ Phi Sắt, cảm thấy vị thiếu tướng trẻ trước giờ luôn xem nàng vừa mắt này, giờ lại rất có tình người a!

      Yến Minh cho Hỏa Lang trở về trong Hồn Nguyên Châu của mình, vẫn bộ dáng trầm tĩnh đứng phía sau Mộ Phi Sắt, ánh mắt yên tĩnh, giống như cho dù xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng có quan hệ gì tới .

      Từ đằng xa, bên ngoài phủ vang lên tiếng leng keng, tựa hồ là dân chúng tới đây tập hợp. Mộ Phi Sắt đứng ở chỗ lúc nãy biển hiệu vừa rơi xuống, híp mắt nhìn đám người đến. Chính mình như lạc vào cái xóm xem như nghèo nhất Khang quốc, mà may chính là xóm nghèo này từ ngày hôm nay thuộc trách nhiệm của nàng a!

      Khi đám dân chúng đến nơi, liền nhìn thấy tiểu nương đứng thềm cao nhìn bọn họ. Phía bên trong ngoại trừ có tiếng bưng bê đồ đạc do đám binh lính gây ra, toàn bộ trường đều lộ ra vẻ yên tĩnh quỷ dị. Đám dân chúng đứng trước cửa đều bộ dáng xanh xao vàng vọt, thần sắc hoảng sợ, tuyệt vọng giống như cá nằm thớt, làm cho lông mày Mộ Phi Sắt chau lại.

      “Các vị, từ nay về sau ta là Lĩnh chủ của Thần Khí Chi Địa. cầu của ta chỉ có , đó là từ nay trở , các ngươi phải tuyệt đối nghe theo ta.”

      Mộ Phi Sắt vốn là muốn những lời ôn hòa ấm lòng người, nhưng khi nhìn đến bọn họ, nàng rất nhanh liền loại bỏ ý nghĩ này . Cường giả vi tôn, có lẽ là điều cần nhất lúc này.

      Đám người phía dưới có chút xôn xao, nhưng lúc sau lại khôi phục bầu khí như lúc đầu. Mộ Phi Sắt có chú ý đến số người mang biểu tình chờ xem kịch vui, khóe miệng nàng khẽ mím lại, tiếp tục hỏi: “Ở đây có ai biết chữ.”

      Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người lão nhân lúc nãy vừa dẫn đường cho nàng, bên cạnh lão còn có tiểu nam hài. Thấy ánh mắt của mọi người, lão nhân liền bất đắc dĩ : “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng biết ít chữ.”

      “Tốt! Mọi người xếp hàng, lần lượt từng nhà tiến lên báo cáo chi tiết trong nhà có bao nhiêu người. Gồm tên, tuổi, am hiểu việc gì, thể dấu diếm. Lão nhân gia, sau đó phiền người thống kê lại cho ta tình huống của tất cả mọi người ở trong thành. Mọi người nghe chưa?”

      Mộ Phi Sắt trầm giọng , thân thể gầy lại phát ra khí thế gì địch nổi.

      Mọi người có chút sững sờ, nhưng bọn họ bao lâu nay đều bị áp bức bóc lột quen, cho nên đều vô ý thức mà phục tùng, có phản đối. Thấy mọi người đều bộ dáng khúm núm làm theo, Mộ Phi Sắt bất đắc dĩ sai Hương Liên chuẩn bị tốt giấy mực. Trước phủ đặt cái bàn, bắt đầu công cuộc thống kê dân sinh...

      Bộc Dương Mạch cũng chỉ đứng bên nhìn xem, đối với từng lời hành động của Mộ Phi Sắt hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc trước nàng giống như người biết quản lý vụ, nhưng có lẽ là do suy nghĩ cách quá phiến diện a!

      Bộc Dương Mạch chìm đắm vào suy nghĩ của mình, lại bất chợt nghe đến thanh nhàng của Mộ Phi Sắt: “Bộc Dương thiếu tướng, đêm mai chính là đêm giao thừa, vì ta mà liên lụy thiếu tướng thể đón năm mới ở nhà, có lỗi a!”

      Lông mày tuấn tú khẽ nhếch lên, Bộc Dương Mạch vừa định trả lời, chợt có thanh quái dị truyền đến: “Các ngươi đều chết ở trong này làm gì? Còn mau làm việc cho Lão Tử!”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41

      Từ xa, nam nhân trung niên với cái thân hình hèn mọn bỉ ổi đến, quần áo mặc người mặc dù phải tơ lụa hảo hạng, nhưng khi lẫn trong đám người quần áo rách rưới, lại giống như tên nhà giàu mới nổi.

      Bên cạnh còn dẫn theo mười mấy thanh niên với khuôn mặt dữ tợn. Nhìn thấy những người này đến, đám dân chúng vốn trật tự xếp hàng, liền kinh hãi sợ sệt như con thỏ, vội vã tránh đường.

      Nghe được trong miệng dân chúng ngừng cúi đầu kêu “Lưu đại nhân”, Mộ Phi Sắt khẽ nheo mắt lại. Người tới bất quả chỉ có dung mạo bình thường, hai mắt như mắt chuột, mũi tẹt, lại thêm hàng răng ố vàng. Khi nhìn thấy nàng, lại lộ ra biểu tình khinh thường.

      Đám người đến trước mặt Mộ Phi Sắt, để cho ta có cơ hội mở miệng, nàng nghiêm nghị quát lớn: “Lưu Tư Tài lớn mật, nhìn thấy bản Lĩnh chủ mà quỳ xuống?”

      Biểu tình dương dương tự đắc mặt Lưu Tư Tài nhất thời cứng lại, thần sắc dám tin nhìn tiểu nữ nhân thanh tú trước mặt, lời trong miệng cũng sạch gì:

      tiểu nữ nhân từ nơi nào đến dám giả mạo thành Lĩnh Chủ? Đám các ngươi đều là óc heo sao? Lão hoàng đế kia sớm thèm quan tâm địa phương như cứt chim này từ lâu rồi, làm sao có thể phái tiểu nữ nhân chưa đủ lông đủ cánh này đến đoạt bát cơm của lão tử? Các ngươi đều là bọn ngu xuẩn, Lão Tử, a....”

      Lời còn chưa xong, chỉ thấy bóng người bay trung, nặng nề ngã mặt đất đầy bùn. Mọi người xung quanh đều bị hít vào hơi khí lạnh, trừ những người đứng bậc thang mang thần sắc lạnh nhạt.

      Thị vệ sau lưng Mộ Phi Sắt quỷ dị biến mất, lại đột nhiên xuất . Nàng chỉ cảm thấy có trận gió lạnh xẹt qua người, Lưu Tư Tài cũng nằm lăn ra mặt đất. Quay đầu nhìn Yến Minh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, Mộ Phi Sắt như suy nghĩ điều gì, nhìn nam nhân rên rỉ hô đau nằm mặt đất, lạnh lùng : “Ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng để vào mắt. Lưu Tư Tài, ngươi đây là chán sống?”

      Đám người lúc nãy cùng vội vàng chạy đến nâng Lưu Tư Tài dậy, vẻ mặt kinh sợ nhìn Mộ Phi Sắt. Nam nhân hèn mọn bỉ ổi kia cũng ngờ là mình bị đánh, hai tay ôm lấy khuôn mặt sưng như heo quát lớn: “Ngươi cũng chỉ như cái rễ hành! Lại dám đánh ta? Đắc tội với Lão Tử, Lão Tử muốn mạng của ngươi.”

      Thanh kêu gào làm cho Mộ Phi Sắt trở nên kiên nhẫn, tên Lưu Tư Tài này dù sao cũng chỉ như bọn rắn độc, mà nàng lại tình cờ là Thiên Long ở đất này, nàng hoàn toàn ngại biểu diễn phen để thể uy vũ của Thiên Long a. “Yến Minh, đem bọn họ đều trói lại, sau đó xử lý sau.”

      “Vâng.”

      Câu trả lời của băng sơn thị vệ vĩnh viễn cũng chỉ mấy chữ đơn giản. Sau khi lĩnh mệnh, thân hình tráng kiện thực vài động tác nhàng, thuần thục trói đám người ô hợp kia lại. Mộ Phi Sắt khẽ lắc đầu, những người này bất quá cũng chỉ biết những công phu quyền cước đầu đường xó chợ, làm sao có thể làm cho dân chúng trong thành sợ hãi như vậy a?

      tình này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, thời gian cũng tốn đến nén nhang. Mọi người dân đều thấy choáng váng, cả đám giống như những cái cọc gỗ nhúc nhích. Mộ Phi Sắt nhíu mày, cất giọng : “Nên làm cái gì cứ làm . Hôm nay ta muốn thấy được toàn bộ tư liệu của tất cả mọi người trong thành.”

      Đám người kia tỉnh mộng, mọi người sợ hãi nhanh chóng xếp hàng như trong quân đội trước bàn. Lão nhân gia nhìn Mộ Phi Sắt lâu, mặt lại bất ngờ lên nụ cười vui vẻ.

      Lão nhân tươi cười cũng lây sang tiểu hài tử thanh tú bên cạnh, chưa từng thấy gia gia có vẻ mặt như vậy bao giờ. lén lút nhìn vị tỷ tỷ cùng nam nhân dũng mãnh chuyện. Từ giờ về sau, người này là Lĩnh chủ đại nhân của bọn họ sao?

      Mộ Phi Sắt đương nhiên biết hành động mạnh mẽ hôm nay của nàng mang đến kinh sợ như thế nào cho đám dân chúng kia. Đêm mai chính là đêm 30, Mộ Phi Sắt biết nên lấy cái gì khoản đãi đám binh sĩ hộ tống nàng.

      Kho lúa trong thành ngoại trừ tro bụi từng lớp, cũng có bất cứ vật gì khác. Nàng vòng xem xét, với tình trạng giờ ở trong thành, đừng là chiêu đãi khách bữa, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày của nàng cũng gặp khó khăn a!

      May mà trong tay nàng còn có lúa gạo mà Lão Hoàng đế ban thưởng, còn có vài người có khả năng theo mình, mà có lẽ đám dân chúng trong thành còn có người đợi nàng khám phá ra tài năng !

      Sau khi cùng bàn bạc chút với Bộc Dương Mạch về chuyện tất niên ngày mai, Mộ Phi Sắt cũng quay về gian phòng mà Hương Liên cùng Phú Quý dọn dẹp sơ qua. Hai người mang theo chăn màn gối đệm từ Hoàng Thành, sắp xếp đơn giản trong gian phòng, để cho Mộ Phi Sắt nghỉ ngơi sau nhiều ngày mệt mỏi.

      Hết thảy tình cuối cùng cũng dựa theo sắp xếp của Mộ Phi Sắt mà tiến triển, nàng dạo từng bước tiến tới đại đường giam giữ Lưu Tư Tài. Cái bàn duy nhất trong nội đường cũng mang phục vụ cho việc thống kê nhân khẩu ở trong thành, bên trong trống vắng như hận thể gây ra thanh nào. Mộ Phi Sắt cũng chỉ đứng trước cửa đại đường, cố trấn an tinh thần chính mình, coi như là vì ngồi xe lâu ngày nên máu trong thân thể tuần hoàn được!

      Lưu Tư Tài chớp chớp đôi mắt ti hí như mắt chuột, trong miệng lẩm bẩm, thấy Mộ Phi Sắt đứng đó, vừa hận lại vừa sợ. Hắc y nam tử kia biết dùng biện pháp gì mà làm thân thể thể nào động đậy được, đứng yên bị người ta tự do trói lại, mà lúc này trong cơ thể dường như có ngọn lửa thiêu đốt.

      Mộ Phi Sắt ngạo nghễ nhìn xem đám ác bá vặn vẹo quỳ ở dưới sàn, mở miệng : “Lưu quản , ngươi đúng là uy phong a! Ngươi có phẩm cấp cùng phẩm hạnh gì mà để cho dân chúng trong thành gọi hai tiếng “Đại nhân”. Ta ra thân phận của mình, thế nhưng ngươi còn chẳng biết xấu hổ tự cho mình là trời. Lưu đại nhân quả uy phong nha!”

      Hai chữ “Đại nhân” ra mang theo vẻ trêu tức, mặt Mộ Phi Sắt lên vẻ giễu cợt. Vừa rồi Lưu Tư Tài còn bị cảm giác thiêu đốt kia quấn quanh làm cho tâm phiền ý loạn, lời ra ngoài miệng vẫn như cũ đổi: “Ngươi vu khống, Lão tử dựa vào cái gì mà phải tin ngươi, chừng ngươi chính là giả mạo .”

      “Lưu Tư Tài, ngươi còn có xứng mà dám nghi ngờ thân phận của bản Lĩnh chủ. Yến Minh, để cho Hỏa Lang trêu đùa với bọn họ chút. Ta cũng muốn nhìn xem, Lưu đại nhân cao cao tại thượng này có gì mà mạnh mồm như vậy!”

      Mộ Phi Sắt hừ , đối với thái độ ngang ngược của Lưu Tư Tài đều xem trong mắt. Nghe lời cùng thái độ của Lão nhân cùng đám kia, chắc hẳn ở đây thường có người đến cướp đoạt tài sản. Tốt nhất Lưu Tư Tài này đừng để nàng biết còn cấu kết với thế lực bên ngoài, bằng nàng để ta chết đơn giản như vậy.

      Hỏa Lang được Yến Minh triệu hồi từ Hồn nguyên châu ra, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hai mắt đỏ như lửa mang theo tia khó chịu. Nhưng khi ở trước mặt Yến Minh chỉ còn bộ dáng ngoan ngoãn hiền lành.

      Đám người Lưu Tư Tài thấy Hỏa Lang vừa xuất , liền run sợ dám mở miệng câu nào, ngay cả thở cũng dám thở mạnh. Ánh mắt Hỏa Lang nhìn đám người đó mang theo khinh thường. Mộ Phi Sắt hoàn toàn hài lòng với uy mãnh của Hỏa Lang, gì xoay người ra.

      Cả tháng nay đều phải xe ngựa đường xa, ăn ngon ngủ yên, liền ngay cả việc vệ sinh cá nhân cũng được bảo đảm.

      Dọc đường , nàng chỉ có thể dùng nước nóng lau người ở trong thùng xe, lúc ấy nàng rất tưởng niệm cảm giác nước nóng cùng da thịt tiếp xúc thân mật. giờ còn rất nhiều việc cần chờ nàng làm, tắm rửa cho tinh thần phấn chấn lên làm sao tiếp tục công việc được a!

      đoạn, Mộ Phi Sắt liền đến chỗ Hương Liên cùng Phú Quý. Từ lúc đầu đến giờ, hai người họ vẫn hì hục làm việc. người cả hai người đều dính đầy bụi bặm, cố gắng sửa sang lại cái giường bị hư trong phòng của Mộ Phi Sắt.

      Đồ gì hư cũng cần gấp gáp sửa làm gì, buổi tối chính nàng có thể sửa được. Mộ Phi Sắt lơ đãng nghĩ, lại với Hương Liên.

      “Hương Liên, trước tiên ngươi chuẩn bị nước tắm. Ta muốn tắm rửa.”

      “Tiểu thư... ở trong phủ có nước.”

      Hương Liên ngập ngừng , gương mặt nhắn có chút lúng túng.

      Mộ Phi Sắt sững sờ. Nàng còn nhớ , ở sau hậu viện có cái giếng nước, nhưng là nàng cũng có nhìn kỹ, lại nghĩ rằng đây là giếng có nước a!

      “Giếng sau hậu viện là giếng cạn sao?”

      Hương Liên gấp đến độ muốn khóc, gấp gáp gật đầu:

      “Vâng, đây đúng là cái giếng cạn. Nô tỳ tìm khắp phủ, nhưng là cũng tìm được nguồn nước. Nước dùng để quét dọn lúc nãy cũng là lấy từ bình đựng nước mưa, nô tỳ có ngửi qua, nhưng cũng là nước để lâu, cho nên mới dám sử dụng.”

      Hương Liên đến vấn đề này, cũng làm cho Mộ Phi Sắt nghĩ tới vấn đề. Từ lúc nàng vào thành cho đến giờ, cũng có uống qua ngụm nước, giật mình phát cổ họng mình đúng là khát khô. Nhưng là nơi đây có nước sống như thế nào?

      Mộ Phi Sắt vừa vừa nghĩ, lúc sau đến trước cửa phủ, bước đến cạnh lão nhân vẫn múa bút ngừng nghỉ, sâu kín hỏi: “ Lão nhân gia, nước các ngươi dùng trong cuộc sống hằng ngày từ đâu mà đến?”

      “Thưa Lĩnh chủ đại nhân, nguồn nước duy nhất ở trong thành, chính là ở khe núi cách thành hai mươi dặm về hướng nam. Chúng tiểu nhân mỗi ngày đều đến đó lấy nước.”

      Mộ Phi Sắt nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Ở phía đông thành phải là có con sông sao? Nguồn nước ngay gần dùng, tại sao lại phải ngược lên phía nam xa xôi lấy nước như vậy?”

      Lão nhân thở dài, cung kính đáp:

      “Mương ở đó nhiều năm nay có tu sửa, sớm bị bỏ . Đó là nhánh sông của sông Tương Vọng – gọi là Linh Tùng giang. Nguồn nước duy nhất của thành chính là cái hồ chảy từ núi Ác Ma xuống, nhưng là nước ở đây cũng có dễ uống a!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42

      Thấy Lão nhân còn có lời muốn , Mộ Phi Sắt nghiêng đầu nhìn tiểu nam hài đứng bên cạnh lão nhân mài mực, lên tiếng hỏi: “Đây là cháu của ngươi sao, có thể viết chữ ?”

      “Bẩm đại nhân, cháu của tiểu nhân... cũng có hiểu biết sơ mấy chữ.” Lão nhân đáp lại câu hỏi của Mộ Phi Sắt có chút sợ hãi.

      “Tốt, từ nay về sau ngươi chính là văn thư ở trong phủ, có trách nhiệm thay ta quản lý thư tích trong phủ. Ngươi tên là gì?” Mộ Phi Sắt xem như thể ra gấp ba lần sức mạnh của Tân Lĩnh chủ, sảng khoái giao chức vụ cho người đầu tiên nàng tín nhiệm.

      Tiểu nam hài mười ba mười hai tuổi len lén liếc nhìn về phía gia gia mình, biết nên làm thế nào. Đành ngẩng đầu nhìn về phía hai con ngươi đen láy bình thản của Tân Lĩnh chủ đại nhân. Mặt đỏ bừng sợ hãi : “Tiểu nhân gọi là Nhan Đông.”

      Lão nhân muốn mở miệng cầu Lĩnh chủ đại nhân tha tội, sợ Tôn nhi hiểu cấp bậc lễ nghĩa đắc tội với Lĩnh chủ đại nhân, nhưng ngược lại lại thấy nàng bình thản :

      “Được. Nhan Đông, ngươi thay gia gia ngươi hoàn thành nốt công việc còn lại. Nhan lão, ngươi theo ta.”

      Mộ Phi Sắt xong cũng quay người trở vào trong phủ. Tiểu nam hài sợ hãi nhìn gia gia, chỉ thấy gia gia đưa cây bút qua cho mình, từ ái dặn dò: “Đông Nhi, con đem những gì bao năm qua gia gia dạy cho con, viết ra cho mọi người .”

      Lão nhân xong cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau Mộ Phi Sắt. Bước vào trong phủ, thấy tiểu nương khoảng mười bốn tuổi đứng ở trung tâm mọi người, hai tay chắp ở đằng sau, những thứ lộn xộn xung quanh giống như chưa từ tồn tại. Nhan lão kinh ngạc, có lẽ nhờ Tiểu Lĩnh chủ này mà cuộc sống khốn khổ, u của bọn họ sắp được thấy ánh mặt trời a!

      Mộ Phi Sắt quay đầu lại, nhìn thấy Lão nhân, liền ôn hòa cười, mở miệng : “Nhan lão, ngươi hãy tiếp cho ta biết nguồn nước trong thành có vấn đề gì .”

      “Đại nhân! Thần Khi Chi Địa cùng Linh quốc cách nhau cũng chỉ có con sông Tương Vọng. Nhưng là Linh Quốc cũng có phái binh ra đóng ở đó, điều này bởi vì là ở đây quanh năm đều bị bao phủ bởi tầng chướng khí dày đặc, nước lạnh thấu xương. Còn nghe dưới sông có sinh vật huyền bí sinh sống. Linh Quốc cũng từng thử chọc thủng tầng chướng khí này, nhưng thủy chung cũng là công mà lui.”

      Mộ Phi Sắt lắng nghe lão nhân chuyện, lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân phòng thủ của nơi này lại như vậy, đây hẳn là bình chướng trở ngại do thiên nhiên mà ra. Nghe xong nửa ngày, nàng cuối cùng cũng .

      “Nước sông có độc sao? Vì sao ở Thần Khí Chi Địa này lại có việc lớn phát sinh như vậy?”

      “Đại nhân, Thần Khi Chi Địa trước kia vốn được gọi là Cực Nhạc thành, mấy trăm năm trước chính là địa phương phồn thịnh nhất Huyễn Hồn đại lục. Nhưng là biết gặp phải biến cố gì, mà lại trở thành cảnh tượng như ngày nay. Ngài cũng thấy được dân chúng ở đây đều phải sống cuộc sống lầm than. Theo như lời truyền miệng, tổ tiên đều đây là mảnh thổ địa bị Thần nguyền rủa a!”

      Nhan Lão cắn răng thẳng:

      “Chắc ngài muốn hỏi vì sao dân chúng ở đây đều cam nguyện chịu ở cái địa phương này để kéo dài hơi tàn, đó bởi vì là mọi người căn bản đều thể thoát ra khỏi vận mệnh bị nguyền rủa của họ. Những người rời khỏi nơi này, tất cả đều nát bụng mà chết trong vòng bảy ngày. Lĩnh chủ đại nhân, đây chính là mảnh đất bị nguyền rủa a!”

      Mộ Phi Sắt giật mình, Nhan Lão rất nhiều lần đến những chuyện xảy ra ở đây đều may mắn chút nào, cũng phải giống như hù dọa nàng. Trong lúc đó, nàng tựa hồ cũng minh bạch được ý nghĩa của danh hiệu “Người Thiên Mệnh” mà Thần Hữu Thiên Sư phong cho nàng. Chẳng lẽ muốn nàng phân tài cao thấp với Lão Thiên gia, xem ai lợi hại hơn ai sao!

      Liều mạng nhịn xuống xúc động đối với Thần Hữu Thiên sư ở Ám Vũ Hoàng Thành. Mộ Phi Sắt hít hơi sâu, đè xuống tâm trạng vô cùng buồn bực, lạnh nhạt : “Nhan lão, phiền ngươi chỉ đường, ta muốn đến nguồn nước kia nhìn xem chút.”

      “Tiểu nhân tuân mệnh.” Nhan lão vốn nghĩ là sau khi mình bẩm báo những chuyện này ra, vị Lĩnh chủ đại nhân xinh đẹp này xuất cảm xúc khó coi, nhưng lại nghĩ tới nàng lại vẫn giữ nguyên tâm trạng trấn định, còn muốn xem nguồn nước.

      Mộ Phi Sắt muốn kêu Phú Quý theo mình để hỗ trợ, lại bất ngờ thấy được Bộc Dương Mạch thay thân áo choàng màu đen từ từ tiến đến. Vừa vừa chỉ huy mấy binh lính đánh xe ngựa.

      Thấy Mộ Phi Sắt sững sờ nhìn mình, Bộc Dương Mạch bình tĩnh giải thích: “ Ta nghe Phú Quý , trong phủ có nước dùng, xác thực là có chút bất tiện. Ta nghỉ ngơi cũng đủ rồi, hoạt động tay chân chút cũng tốt.”

      Khuôn mặt tuấn ràng còn viết ra mấy chữ mệt mỏi, vậy mà từ trong miệng lại những lời như vậy điềm nhiên như , trong nội tâm Mộ Phi Sắt ấm áp, cũng yên lặng tiếp nhận ý tốt của Bộc Dương Mạch.

      Bộc Dương Mạch lại gọi thêm vài tên nam tử trẻ tuổi theo. Đoàn xe ngựa hướng về phía nam thẳng tiến. Nhan lão ngồi ở xe, hai tay vịn vào cái bàn . Hai vị nam nữ đến từ Hoàng Thành an vị ngồi ở trong xe, người thị vệ cao lớn mang vẻ mặt hề biến hóa kia cũng vội vàng theo vào. Mặc dù bọn họ đều có tư thái làm người khác thể chạm vào, nhưng là cũng làm cho người khác bỏ qua hào quang sáng rọi của bọn họ.

      Ven đường, Mộ Phi Sắt cũng thỉnh thoảng thấy được những mảnh ruộng lưa thưa, hỏi Nhan lão nàng mới biết được, những mảnh ruộng này chính là nơi cung cấp lúa gạo cho toàn bộ người dân trong thành. Nàng thể tưởng tượng được bọn họ trải qua mùa đông khắc nghiệt như thế nào. Nhưng là sắp tới chính là đầu xuân ấp áp, bọn họ có kế hoạch gì tiếp theo sao?

      Mộ Phi Sắt ra những những nghi hoặc trong lòng mình, chỉ thấy Nhan lão nghe xong chỉ biết thở dài. Nhan lão bất đắc dĩ chỉ những bụi cỏ dại héo úa những mảnh ruộng, đó chính là vào mùa thu năm ngoái bọn họ gieo xuống cao lương cùng với cây rau cải. Nghe xong Mộ Phi Sắt cũng chỉ biết im lặng được gì. Cái gì mà cây cải chứ? Ở đất hoang mà gieo trồng những loại cây này phải muốn nó tự sinh tự diệt sao?

      Đất đai ở đây cũng thiếu, khí hậu quanh năm cũng thiên về ôn hòa, bên cạnh lại có con sông lớn. Nơi này có điều kiện khí hậu được hậu đãi như vậy, tại sao người dân trong thành lại phải chịu cảnh tượng như dân chạy nạn như vậy a!

      Mộ Phi Sắt xuất thần nhìn những mảnh đất khô cằn kia, thể tưởng tượng ra là loại lương thực gì có thể ra từ đó!!!

      Thấy Mộ Phi Sắt lời nào, Nhan lão cũng có chút bối rối.

      Cả tháng nay ở chung với Mộ Phi Sắt, Bộc Dương Mạch cũng hiểu biết về tính tình của nàng ít. Đó chính là thời điểm nàng suy nghĩ về vấn đề nào đó, rất yên lặng. Nhưng là bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ như vậy của nàng quả nhìn rất đẹp mắt.

      Ngồi xe ngựa nên đoàn người hai mươi dặm cũng rất nhanh đến nơi. Tâm tình u của Mộ Phi Sắt cuối cùng cũng đè xuống ít, bởi vì núi Hắc Ma trong truyền thuyết, ở trước mắt nàng.

      Đây bất quá chỉ là con đường vào cửa của núi Hắc Ma mà thôi, nhưng mà cảnh tượng đập vào mắt nàng chính là những ngọn núi nối đuôi nhau ngớt, chập chùng sau tầng sương mù dày đặc giống như con Cự Long, nhìn rất hùng vĩ mà bí hiểm.

      Nguồn nước mà Nhan Lão , chính là cái hồ lớn, trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Tuy giờ là cuối đông vào đầu xuân, nhưng xung quanh hồ cũng tràn đầy màu xanh của cây cối. Đây cũng chính là địa phương cũng tệ, nhưng là quá xa thành.

      Mộ Phi Sắt nhìn nơi mà nước chảy vào hồ, chắc hẳn là từ sâu trong núi Ác Ma chảy xuống. Nhưng điểm kỳ quái chính là, cái hồ này chứa nước nhiều mà cũng tràn đầy.

      “Nhan lão, các ngươi có từng thử dẫn nước này về gần thành ?”

      Mộ Phi Sắt nhíu mày hỏi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Bọn họ có thể gánh nước hơn hai mươi dặm, tại sao lại nghĩ biện pháp để tiết kiệm sức lực hơn.

      “Hồi Đại nhân, chúng tiểu nhân cũng có nghĩ đến chuyện đó, nhưng là ...”

      Nhan Lão còn chưa kịp xong, loạt tiếng kêu “Chít chít” truyền đến từng hồi. Bên cạnh hồ đột nhiên xuất đám Hầu Tử (con khỉ) với số lượng lớn, màu lông sáng, động tác nhanh nhẹn.

      Chúng nó thấy người cũng lộ ra vẻ sợ hãi, còn rất thảnh thơi mà xuống hồ uống nước, vui đùa với nhau. Hoàn toàn để ý đến đám người Mộ Phi Sắt đứng đó xa.

      Trong mắt của đám động vật, con người có lẽ là cùng dạng. Nhưng là hình như đám Hầu tử này quen với những người dân trong thành, cho nên khi thấy những người lạ lẫm như Mộ Phi Sắt, bọn chúng chỉ như hiếu kỳ xem vài lần, sau đó cũng quay lưng vung đuôi thèm để ý nữa.

      Mộ Phi Sắt có chút tò mò nhìn đám Hầu tử, đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt chú ý đến bầu Hầu tử, nhưng tay lại vươn ra nhàng khuấy đảo chút nước ven hồ. Thấy động tác kỳ quái của nàng, bầy khỉ đột nhiên lớn tiếng rít gào, nhe răng trợn mắt, xông đến chỗ đến chỗ Mộ Phi Sắt.

      Bộc Dương Mạch liền cả kinh, thân thủ nhanh nhẹn bước lên phía trước người Mộ Phi Sắt, đem nàng che ở phía sau. Rút cây kiếm ra, dứt khoát nhắm ngay đám Hầu tử.

      “Đại nhân, đây cũng chính là nguyên nhân làm bọn tiểu nhân thể dẫn nước về thành. Đàn khỉ này rất lợi hại, bọn tiểu nhân thể đối đầu với bọn chúng, cho nên mới phải vất vả như vậy a!”

      Nhan lão bất đắc dĩ , ánh mắt lướt qua đám Hầu Tử.

      Tình huống này phải là cùng động vật đoạt nước uống sao? Mộ Phi Sắt đột nhiên nở nụ cười. Vì sao chính mình luôn gặp được những chuyện bình thường a!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43

      “Yến Minh, phóng hỏa.”

      Mộ Phi Sắt xong liền nở ra nụ cười quỷ dị. Cao phẩm hồn sư bị nàng ra lệnh hù dọa đám khỉ, cảm giác sai khiến như vậy làm cho nàng phi thường cao hứng a!

      Yến Minh cũng chút do dự, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất đoàn lửa, càng ngày càng to, tạo nên rung động lớn. Cánh tay dài vung ra, đoàn hỏa tạo thành đường vòng cung xinh đẹp, bay tới đám Hầu Tử vẫn giương nanh múa vuốt.

      Yến Minh biết chủ tử chẳng qua chỉ muốn hù dọa đám Hầu tử này mà thôi, cho nên cũng biết chừng mực mà đánh về phía vách núi. Đám Hầu tử thất kinh, nhanh chóng chạy tứ tán xa. Trong mắt bọn chúng tràn đầy sợ hãi, khi nhìn đến nụ cười quỷ dị của Mộ Phi Sắt, bọn chúng rốt cục cũng mất vẻ kiêu ngạo lúc trước.

      “Nhan lão, đến buổi trưa ta cho nhiều người đến hỗ trợ, trước tiên hãy giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt. Còn những chuyện kia, về sau tính tiếp.”

      Mộ Phi Sắt thấy đám Hầu tử có linh tính chạy tứ tán khắp nơi, nhưng mà do dự cũng xa, cảm thấy rất buồn cười.Tâm niệm vừa động, Hồn nguyên lực mờ mịt tập trung về vòng tay cổ tay, Mộ Phi Sắt đưa tay vẫy vẫy con Hầu tử to lớn nhất, có vẻ nó chính là Hầu Vương của đám Hầu tử này.

      Tất cả mọi người đều hiểu hành động kỳ lạ lần này của Mộ Phi Sắt, chỉ thấy con Hầu Tử to lớn kia mê man nhìn cái tay trắng nõn của nàng, bỗng nhiên lại hướng nàng đến.

      Bộc Dương Mạch muốn đứng ra ngăn cản, liền nhận được cái lắc đầu tươi cười của Mộ Phi Sắt, nàng giống như mang theo thần thái cùng đùa vui với tiểu hài tử.

      Mộ Phi Sắt nhìn thấy Hầu Vương đến trước mặt, thầm nghĩ mặc dù Hồng Quang còn có khôi phục được nguyên trạng, nhưng là lực uy hiếp đối với những động vật bình thường cũng tốt hơn so với tưởng tượng của nàng.

      tay của nàng để lên đầu Hầu Vương, tay còn lại nhàng vỗ về nó, nhu hòa : “Tiểu Hầu Tử, nếu ngươi đồng ý đem hồ nước kia cho chúng ta dùng, chỉ cần xa thêm chút thôi. Các ngươi cũng có tổn thất gì, hiểu chưa?”

      Tựa hồ là Hầu Vương đối với động tác vuốt ve của Mộ Phi Sắt rất là hưởng thụ, nghiêng đầu lắng nghe nàng , giống như hiểu được ý tứ của nàng. Sau đó quay lại hướng đám Hầu tử phía xa kia gọi “Chít chít”, lại vỗ vỗ lên bộ ngực.

      Mộ Phi Sắt cũng có học qua ngôn ngữ của đám Hầu tử này, nhưng là theo tin tức mà Hồng Quang truyền đến, Hầu Vương cũng có ý muốn phản kháng lại lời của nàng, cũng coi như nàng thu phục được bọn chúng.

      Mộ Phi Sắt cười tươi, thái độ lại càng thêm ôn nhu, vỗ vỗ đầu Hầu Vương : “Được rồi, các ngươi trở về tiếp tục chơi .”

      Gật gật đầu, Hầu Vương giống như rất vui vẻ, cầm đầu đám hầu tử kia chạy vào trong núi Ác Ma. Lúc rời còn làm bộ dáng khom lưng chào Mộ Phi Sắt, làm nàng bật cười trận, nhưng lại làm cho đám người phía sau trợn mắt há mồm.

      Bộc Dương Mạch chần chừ, xác định đám hầu Tử kia xa, mới dám thu kiếm lại. Nghi hoặc hỏi Mộ Phi Sắt: “Bọn chúng vì sao lại nghe lời ngươi?”

      Mộ Phi Sắt chỉ cười cười, thần bí : “Có lẽ là do nhân phẩm của ta tốt !”

      Nhân phẩm có quan hệ gì tới chuyện này? Bộc Dương Mạch có chút dở khóc dở cười, lại phát chính mình còn nắm chặt cánh tay trắng nõn của nàng.

      bỗng nhiên có chút bối rối thả cánh tay của nàng ra, mặt còn đột nhiên xuất chút ửng hồng khả nghi. Mộ Phi Sắt cũng có chút lúng túng, bất quá nàng lại nghĩ, có lẽ là do có chút sốt ruột. Mộ Phi Sắt đành cười : “Thiếu tướng, xin đa tạ!”

      Bộc Dương Mạch khẽ gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy yên. Xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến lâu cũng có mất . Mộ Phi Sắt, đến tột cùng, nàng là nữ nhân như thế nào?


      *******


      Mang theo những thùng nước lớn chiến thắng trở về. Mộ Phi Sắt liền hướng Bộc Dương Mạch mượn đội binh sĩ khỏe mạnh, cùng với những thanh niên trai tráng trong thành ghi danh xong dẫn đường cho bọn họ. Mang theo cuốc cùng xe ngựa, lần nữa hướng nguồn nước phía nam tới.

      Mộ Phi Sắt cuối cùng cũng được tắm trong nước nóng như ý nguyện, lỗ chân lông toàn thân trở nên vô cùng dễ chịu, cả người được sảng khoái làm cho nàng cũng nhất thời hát lên tiểu khúc.

      Thấy tiểu thư nhà mình cao hứng, Hương Liên cũng cảm thấy được thả lỏng rất nhiều. Ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư tắm rửa, Hương Liên cũng nhanh chóng giảng giải cho Mộ Phi Sắt biết tập tục chào mừng năm mới của các gia đình nông dân ở đây.

      Hương Liên cũng hiểu quá nhiều chuyện liên quan đến việc này, phần lớn đều nghe Phú Quý qua. Tuy nơi đây thể sánh bằng nơi Hoàng Thành xa hoa kia, cho nên trong lòng Mộ Phi Sắt thầm tính toán, ít nhất trước hết cũng phải cho dân chúng nơi lãnh địa hoang vu này đón cái tết tràn đầy hy vọng mới được.

      Nàng cũng hy vọng xung quanh mình đều là những cái xác hồn. Nếu như nơi này trở thành nơi vận mệnh của mình cư ngụ, như vậy, nàng nhất định tìm mọi cách để thay đổi khí trầm lặng của Thần Khí Chi Địa này.

      Ăn qua bữa cơm trưa đơn giản, Mộ Phi Sắt mang mấy rương sách vở của mình tới thư phòng được quét tước sạch . Ngoại trừ cái giá sách cũ kỹ, trong phòng cũng còn bất cứ cái gì khác.

      Mộ Phi Sắt nghe Nhan lão qua, những gì quý giá trong phủ đều bị cướp hết mất rồi, mà đầu sỏ việc này chính là bang phái gần Linh Tùng Giang, đó là đám thổ phỉ tự lập bang phái – gọi là phái Mãnh Hổ.

      Theo như lời của Nhan lão, có lẽ Lưu Tư Tài cùng với bang Mãnh Hổ có liên quan đến nhau. Hừ! quả thực đem Thần Khí Chi Địa trở thành thuộc địa của mình, đối với dân chúng trong thành làm ra các hành động khiến lòng người giận sôi a!

      Mộ Phi Sắt trầm tư suy nghĩ, nhìn giá sách này quả thực thể để sách lên được. Thừa dịp trong phòng có ai khác, lén lút đưa tay lại giá sách vách tường. Cũng thể chữa trị cho giá sách này thành đồ hoàn toàn mới được, cho nên Mộ Phi Sắt khống chế tơ bạc, để cho giá sách khôi phục đến khi có thể tiếp tục sử dụng, mới thu tay lại.

      Nhưng ngạc nhiên là nàng có bị choáng váng đầu óc như trước nữa. Mộ Phi Sắt nhất thời trừng mắt, thể chờ đợi được nữa, ngồi xếp bằng ngay mặt đất, tiến vào trạng thái nhập định nhìn xem Hồn Nguyên Châu của mình.

      Cơ hồ là cả ngày lẫn đêm, Hồng Quang đều ngừng vận chuyển tia sáng xanh quỷ dị kia xoay quanh Hồn Nguyên Châu. Mà tơ bạc từ trong tim nàng cũng tự động tiến tới Hồn Nguyên Châu, hòa với Hồn nguyên Lực màu hồng dây dưa cùng chỗ.

      Mà Hồn Nguyên lực lúc trước tứ tán khắp nơi, chẳng biết từ lúc nào tập trung xoay quanh Hồn Nguyên Châu, ra đồ án quỷ dị. Mộ Phi Sắt cũng có chút dám nắm chắc, cái cảnh tượng này rất giống như điềm báo đọng ra Hồn Tinh mà lúc trước Vân Nhược Lan cho nàng biết.

      Vừa nghĩ tới đây, Mộ Phi Sắt mới nhớ tới vị sư phụ gà mờ kia, khỏi có chút cười khổ, mất tích luôn chứ?

      Bất quá cảm giác hư hư thực thực có thể đọng ra Hồn Tinh làm cho nàng vô cùng vui sướng. Có lẽ nàng là nàng sắp được trở thành Hồn sư rồi sao? Nếu quả nàng gặp may mắn như vậy, thể nghi ngờ là đối với tình hình tại của nàng, là trợ giúp lớn như thế nào a!

      Ngoài phòng vẫn là mảnh ầm ĩ, tâm trạng Mộ Phi Sắt trở nên vô cùng tốt, động tác đứng dậy sắp xếp sách vở lên giá sách cũng trở nên nhàng hơn.

      Yến Minh vẫn đứng ở bên ngoài phòng, thay chủ tử canh giữ. Mà trong căn phòng đối diện căn phòng của Mộ Phi Sắt ở, lại có người ngẩn người, nhìn thẳng về phía cánh cửa ngăn cách với Mộ Phi Sắt.

      Lúc đầu Bộc Dương Mạch cũng chẳng thèm để ý tới, nhưng là tại tâm trạng của lại trở nên buồn phiền cách vô cớ. Bộc Dương Mạch cũng biết có cái gì đúng, tại sao tại mình lại có ý nghĩ kỳ quái với vị hôn thê của huynh đệ tốt của mình như vậy.

      Khi Bộc Dương Mạch nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt như hàn đàm của tên thị vệ vẫn canh cửa cho nàng kia, chỉ biết tự cười khổ, tay nắm chặt thành quyền, xoay người vào trong phòng.

      Ở địa phương luôn luôn trầm lặng này, mọi người đều cảm thấy, tựa hồ là qua đêm nay, xảy ra trận biến hóa lớn nha.

      Khi màn đêm sắp buông xuống, cả hai ông cháu của Nhan lão đều phải tích cực làm việc, mới có thể hoàn thành hết công việc mà Mộ Phi Sắt giao cho hồi sáng. Nếu chỉ dựa vào cái phủ rỗng tuếch này Mộ Phi Sắt biết làm sao mà nhìn thấy đường. Cũng may mà Mộ Phi Sắt còn mang theo ngọn đèn lấy từ trong gian phòng trước kia của mẫu thân, mới miễn cưỡng chiếu sáng được căn phòng tối như mực này.

      Trong thành có tất cả 230 gia đình, 947 người, chỉ có số người còn am hiểm ít kỹ năng, còn lại đều bỏ trống.

      Mộ Phi Sắt nhàng vuốt ve bản báo cáo, cảm ơn hai ông cháu vất vả suốt ngày, sau đó về phòng tiếp tục nghiên cứu.

      Hương Liên ngồi ở ghế kế bên chờ tiểu thư phân phó. Cả tháng nay phải đường mệt nhọc cũng làm cho tiểu tỳ nữ chống đầu lên bàn mà gật gù. Mộ Phi Sắt nghiêng mắt nhìn Hương Liên, khóe miệng cười nhàng.

      Mộ Phi Sắt nhìn xuống nét chữ thanh tú của tiểu nam hài Nhan Đông kia, lại bất ngờ nhớ đến Mộ Ngôn còn ở Thiên Hồn học viện. Năm mới cũng đến rồi, ca ca, hết thảy mọi việc có còn tốt ?

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44

      đêm này Mộ Phi Sắt cũng chưa có kịp chợp mắt, ánh sáng bình minh xuất . Bóp cái cổ cứng ngắc, nhìn bản thống kê ở bàn, thầm than quả nhiên làm quan cũng dễ gì a!

      Người xưa từ trước đến nay đều dậy từ sáng sớm, ở cái thế giới này cũng ngoại lệ. Bộc Dương Mạch từ sáng sớm mang theo đám binh lính đến bãi đất trống bên cạnh phủ để luyện công buổi sáng.

      Do biết chủ ý tiếp theo của Mộ Phi Sắt là gì, cho nên những người được sai đưa nguồn nước về gần thành trở về, cùng với đám người còn lại ở trong thành, đều tập trung đông đủ trước phủ, im lặng chờ Mộ Phi Sắt phân phó.

      Mộ Phi Sắt sững sờ nghe Phú Quý trước cửa tụ tập rất đông dân chúng, liền nhớ tới lời , muốn mọi người hết thảy phải nghe theo an bài của mình ngày hôm qua. Nàng ngờ rằng dân chúng trong thành đem lời của mình lọt vào tay, nhưng mà biết thành ý của những người này như thế nào a!

      Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng Mộ Phi Sắt cũng để mọi người chờ quá lâu. Vừa ra đến cửa thấy Bộc Dương Mạch vào.

      Bộc Dương Thiếu tướng nhìn thấy nàng liền đen mặt, cao giọng dặn dò vài câu, liền mang theo đám binh lính tuần tra xung quanh thành. Trước khi còn lưu lại năm mươi binh lính để cho nàng sai khiến.

      Mộ Phi Sắt cũng biết hôm qua vị Thiếu tướng này vẫn êm đẹp, mà tại sao hôm nay lại bị cái gì nữa. Nàng cũng lười hao tâm tổn trí để suy nghĩ những việc này, thuận tay sai năm mươi binh sĩ đem vạn thạch gạo mà Lão hoàng đế ban thưởng cho nàng, chuyển vào trong nhà kho của phủ.

      Chẩn bị xong mọi việc, lúc này Mộ Phi Sắt mới nhìn đến những người dân vẫn còn kinh sợ. Nàng cũng muốn vừa mới sang năm mới mà lại trách móc mọi người quá nhiều, cho nên thanh cũng nhu hòa ít:

      “Hôm nay là ba mươi, mọi năm các ngươi trải qua ngày này như thề nào, ta cũng biết. Nhưng là, kể từ ngày hôm nay, nếu Thần Khí Chi Địa là lãnh địa của ta, mọi nơi đều phải có khí giống như nhau. Bây giờ, mỗi hộ gia đình tính theo đầu người, mỗi người được năm mươi cân gạo. Nhan Lão, Nhan Đông, hai người theo ta để ghi chép lại.”

      Tin vui này tới quá bất ngờ, làm cho mọi người nhất thời trở nên thẫn thờ. Sau nửa ngày, thanh của tiểu hài tử vang lên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta sắp có cơm ăn sao?”

      Đứa còn chưa có hỏi xong, bị người mẫu thân bên cạnh bịt mồm lại. Hai mẹ con cùng nhau quỳ xuống, liên tục cầu xin tha thứ.

      Tỷ tỷ xinh đẹp? Xưng hô này ngược lại làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy rất mới mẻ. Nàng cười cười, đưa tay ngăn lại hành động dập đầu của hai mẹ con kia, : “Đúng, các ngươi có cơm ăn. Bất quá, cơm này cũng phải là ăn chùa.”

      Lời Mộ Phi Sắt vừa xong, mặt rất nhiều người liền lên biểu tình “Ta biết ngay như vậy mà!”, chỉ có Nhan Lão nhìn về phía Mộ Phi Sắt với ánh mắt vô cùng mong chờ. Thấy vậy Mộ Phi Sắt cũng vui vẻ thu vào trong lòng mình ánh mắt của Nhan Lão, trầm giọng :

      trời cũng bao giờ mà tự nhiên rớt xuống miếng bánh cho mọi người, cũng vĩnh viễn đừng có vọng tưởng chuyện mình làm mà vẫn được hưởng. Các ngươi cũng phải chịu rất nhiều khổ, chắc hẳn cũng hiểu được hai từ “Quý trọng” là như thế nào! Sau này còn người bóc lột các ngươi nữa, nhưng cũng đừng vọng tưởng rằng ta nuôi đám phế nhân.”

      Tâm trạng của mọi người bây giờ phải dùng câu “Ngây ra như phỗng” mới có thể diễn tả được. Ngày hôm qua bọn họ cũng chỉ thấy được tính tình của Lĩnh chủ đại nhân cũng có ôn nhu như vẻ bề ngoài, nhưng là loại ngữ điệu nghiêm nghị này lại làm cho bọn họ kinh ngạc thôi.

      Nhan Lão cũng là người lớn tuổi nhất ở trong thành, cũng là người có học thức uyên bác nhất. Bây giờ lão cũng phải cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Mộ Phi Sắt, sau đó mới dám hỏi: “Lĩnh chủ đại nhân, vậy bọn tiểu nhân cần phải làm những gì?”

      Mộ Phi Sắt cho Nhan Lão ánh mắt tán thưởng, sau đó phất phất ống tay áo, nghiêm mặt :

      “Ngày xưa, Cực Nhạc thành khắp nơi đều hưng thịnh phồn hoa, nhưng hôm nay trăm nghề đều phế. Ngày hôm qua ta cho các ngươi khai báo ra sở trường của bản thân, có ai dám che giấu, trong tâm người đó tự hiểu. Các ngươi đều có tay có chân, có nhà có đất. Lúc trước cuộc sống của các ngươi như thế nào, ta cũng muốn quan tâm. Nhưng là tại, tất cả mọi người đều phải xốc lại tinh thần cho ta, hảo hảo mà bắt đầu cuộc sống mới!”

      Kiếp trước của Mộ Phi Sắt cũng phải là con người sống tích cực, nhưng là nàng trải qua cảnh sinh tử thể tưởng tượng được. Cho nên nàng vô cùng hiểu sinh mạng của con người quý trọng như thế nào. Mộ Phi Sắt tất nhiên giống với đám dân chúng chết lặng trước mắt này.

      Lời phát biểu của nàng lại làm cho rất nhiều người trở nên khiếp sợ. Mọi người đều có ý nghĩ: có ai muốn sống những ngày tốt? Có ai muốn bản thân mình phải kéo dài hơi tàn ở cái địa phương bị nguyền rủa này?

      Có lẽ niềm hi vọng bị bọn họ giấu quá sâu trong nội tâm, giờ lại bị những lời của Lĩnh Chủ đại nhân làm cho tỉnh lại, đợi cơ hội lần nữa chui khỏi mặt đất u, để tiếp nhận ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời.

      Mặc dù Mộ Phi Sắt cũng gì nhiều, nhưng những lời sắc bén vừa rồi của nàng làm cho tất cả mọi người quỳ mặt đất, hô to:

      “Khấu tạ lời dạy bảo của Lĩnh chủ đại nhân!”

      “Chúng tiểu nhân xin nhớ kỹ!”

      “Sau này toàn bộ chúng tiểu nhân đều nghe theo lời ngài!”

      ...

      “Đúng! Tất cả đều nghe theo lời Lĩnh chủ đại nhân.”

      Từng câu trả lời làm nhốn nháo cả vùng trời, nhưng Mộ Phi Sắt cũng để ở trong lòng. Ít nhất giờ nàng biết được, những người này vẫn còn khát vọng cuộc sống tốt đẹp. Chỉ cần như vậy là đủ rồi!

      Đem chuyện phân phát lương thực giao cho những người chịu trách nhiệm, sau đó Mộ Phi Sắt liền đến phòng giam của Lưu Tư Tài. Khi vào thấy Hỏa Lang nhàn nhã dùng đoàn tiểu hỏa thiêu đốt mái tóc của Lưu Tư Tài. Chắc hẳn ta bị dọa làm cho sợ hãi, cho nên bên dưới cái quần xám của còn ra vũng nước, trong khí còn truyền đến từng trận mùi khai buồn nôn của nước tiểu.

      Mộ Phi Sắt nhăn mày lại, từ bên ngoài nhặt được cây gậy gỗ, hướng lên người Lưu Tư Tài chọc chọc vài cái, lạnh giọng : “Im lặng chút ! Bang Mãnh Hổ bao lâu tới lần?”

      nãi nãi.... Đại nhân... Cầu ngài tha cho ta , ngài muốn hỏi cái gì, ta đều cho ngài biết. Van cầu ngài, đừng có tra tấn ta nữa!”

      Mặt mũi Lưu Tư Tài đều toàn nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể. ta hoành hành ngang ngược ở Thần Khí Chi Địa nhiều năm nay, cũng chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh này!

      Mộ Phi Sắt cảm thấy vô cùng chán ghét, cây gậy lại hướng tới người Lưu Tư Tài. “Ta hỏi cái gì cái đó, bớt nhảm .”

      “Bình thường bọn họ vào đầu tháng tới đây lần. Năm ngoái đến lần, biết sắp tới có đến nữa hay nữa!”

      Móng vuốt sắc bén của Hỏa Lang ở bên trái, bên phải lại là cây gậy to đùng, Lưu Tư Tài cũng có nửa điểm giấu giếm, biết được gì tất cả đều ra hết.

      “Bọn chúng có bao nhiêu người? Bên trong có Hồn sư hay ?”

      Đây chính là vấn đề mà Mộ Phi Sắt quan tâm nhất. tại nàng có thể khẳng định Lưu Tư Tài này là loại người ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với bọn thổ phỉ bên ngoài để đàn áp dân chúng trong thành. Cái tai họa ngầm này nhất định phải trừ bỏ, nếu sau này nàng cũng còn có chỗ đặt chân nữa.

      “Bọn họ có khoảng trăm người. cầm đầu là Thổ hệ Nhị tinh Hồn sư, nhị gia cùng tam gia chỉ là Hồn sĩ bình thường. Những người khác ta cũng lắm. Đại nhân, cầu người khai ân, bỏ qua cho nô tài lần này .”

      Lưu Tư tài thấy mặt Mộ Phi Sắt tràn đầy sát ý, kinh hồn liền cầu xin tha thứ.

      Mộ Phi Sắt đột nhiên nở nụ cười, trong con ngươi đen kịt bất ngờ phát ra ánh sáng rực rỡ:

      “Lưu đại nhân, ngài cùng ta cũng phải có giao hảo gì tốt. Ngươi hiếp đáp dân chúng trong thành, theo như luật lệ của Khang quốc, hẳn là bị xử trảm. Bất quá những đồ đáng giá trong phủ này, đều bị huynh đệ của ngươi vơ vét hết, ngay cả dụng cụ để tra tấn cũng còn. Xem ra, ta phải thay đổi biện pháp tra khảo các ngươi a!”

      Ý niệm muốn được sống sót của Lưu Tư Tài bùng cháy, hoảng sợ hô to: “Lĩnh chủ đại nhân, cầu ngài tha cho mạng chó này của tiểu nhân. Chỉ cần ngài để cho ta sống, ta làm cái gì đều nguyện ý. Làm cái gì ta cũng đều nguyện ý.”

      Mộ Phi Sắt vẫn cười tươi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ khinh miệt, giống như nếu phải dùng hình ảnh của “cẩu” để hình dung , chính là xúc phạm đến tôn nghiêm của loài động vật đáng này.

      “Yến Minh, đem ta ra ngoài. Những người còn lại, cứ để cho Hỏa Lang tiếp tục chơi đùa.”

      “Vâng”

      Yến Minh cũng hỏi gì nhiều, giống như trong phạm vi từ ngữ của bao giờ xuất từ “”!

      Thị vệ thân mình cao lớn lấy tay xách Lư Tư Tài còn run rẩy, theo sau Mộ Phi Sắt ra ngoài. Khi ra ngoài, số dân chúng thấy được thảm cảnh của Lưu Tư Tài, đều là vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, giống như là nhà mình bị cháy sạch vậy! Theo lý thuyết đám người này phải bày ra bộ dáng vui mừng mới phải chứ. Phản ứng kỳ lạ này của mọi người lại làm cho Mộ Phi Sắt có chút thất vọng.

      Bị nô dịch quá lâu, chẳng lẽ cảm giác căm phẫn của bọn họ đều bị mất hết rồi sao? Mộ Phi Sắt suy nghĩ, bên ngoài phủ lại có thanh hoảng sợ vang lên: “ Người Mãnh Hổ lại đến đây, mọi người mau mang lương thực giấu .”

      Ngoại trừ người của Mộ Phi Sắt và Bộc Dương Mạch, tất cả mọi người đều như chim vỡ tổ, ôm thóc gạo tìm chỗ trốn , nhất thời tạo ra cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Hai mắt Mộ Phi Sắt trừng lớn, tràng cảnh trước mặt, lại bất ngờ đâm trúng cơn giận giữ của nàng.

      “Tất cả bình tĩnh lại cho ta.”

      tiếng quát to làm cho mọi người dừng tất cả động tác lại, tiếp theo đó là thanh mang theo lửa giận ngập trời vang lên:

      “Tất cả mọi đều đứng thẳng sống lưng lên, ra ngoài với ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :