1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thành lĩnh chủ - Ám Dạ Vi Lương (74) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15

      Bữa ăn cùng muội muội tại nội viện có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong khoảng thời gian sắp tới của Mộ Ngôn. Đơn giản là Phú Quý rất có tài nấu nướng, thầm than muội muội quả nhiên có ánh mắt tinh tường, trong nội tâm Mộ Ngôn càng vui mừng.

      Thanh Mộ Phi Sắt gọi ca ca vừa nhàng lại vừa dịu dàng, Mộ Ngôn nghe được mà tâm như nở hoa. Mong muốn được muội muội gọi như vậy rất lâu rồi, tuy hiểu sao lúc đông người lại chịu gọi mình như vậy, nhưng đúng là muội muội mà mình thương nhất trở lại rồi.

      Vẻ vui mừng của Mộ Ngôn được Mộ Phi Sắt khắc sâu dưới đáy mắt, trong lòng lại ra những cảm xúc lẫn lộn. Trong những ngày vừa qua, vị huynh trưởng này chăm sóc cho nàng rất chu đáo, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, tuy vẫn thừa nhận thân phận của Mộ Ngôn, nhưng có lẽ nàng đem Mộ Ngôn trở thành người mà mình muốn dựa vào. thương của Mộ Ngôn chính mình làm sao có thể ngăn cản được, tuy chính bản thân mình cũng cố gắng kìm nén tình cảm. Mặc dù lúc trước nàng nếm qua đủ vị cay đắng ngọt bùi của cuộc sống, như thế nào lại có thể thờ ơ với tấm lòng ân cần của vị huynh trưởng nhiệt tình này.

      qua nhiều năm nên những chuyện vui lúc trước cũng dần quên hết, tâm tình Mộ Phi Sắt có lẽ từ giờ phút này cũng thay đổi. có cơ hội để sống lại, thể nào để ý tới người có thiện ý đối với mình.

      khí chuyện hòa hợp bao trùm hai huynh muội chấm dứt khi người của Đại phu nhân tới thông báo muốn gặp Mộ Ngôn.. Sau khi tiễn Mộ Ngôn , Mộ Phi Sắt gọi Hương Liên cùng Phú Quý đến để dặn dò số chuyện, hai người trong lòng sợ hãi than quả nhiên tâm tính của Tam tiểu thư chuyển biến , có lẽ về sau cuộc sống của bọn họ sang trang mới a!

      “Tiểu thư, ngày mười sáu tháng này là ngày giỗ của Nhị phu nhân. Người hàng năm đều đến chùa Kỳ Bình để thắp nhang, nô tỳ chuẩn bị trước những vật dùng cần thiết!” Hương Liên nhớ kỹ lời dặn dò của Mộ Phi Sắt, giọng xin chỉ thị.

      “Tốt, chuẩn bị ! Đúng rồi, nơi ở của mẹ ta bấy lâu nay có người quét dọn ?” Mộ Phi Sắt cẩn thận suy nghĩ, ngày giỗ mẫu thân là ngày mai, gật đầu đáp ứng lời của Hương Liên, cũng thuận tiện hỏi về nơi ở của mẫu thân mà từ lúc về đến giờ mình chưa tiến vào.

      Hương Liên có chút lo lắng liếc nhìn nàng, thanh như muỗi kêu, lí nhí : “Cách đây lâu, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đem nơi đó khóa lại, là sợ lão gia nhìn thấy nơi Nhị phu nhân sống hàng ngày lại sinh thương tâm.”

      Mộ Phi Sắt nhíu mày, trầm tư . Nàng đối với vị mẫu thân tựa thiên tiên trong trí nhớ tựa hồ có quá nhiều cảm xúc, nhưng nàng cảm thấy thân phận của vị mẫu thân quốc sắt thiên hương này còn cần phải suy tính lại. Thái độ của Mộ Thiên Hạc lại mơ hồ cung kính, mà thái độ của Mộ Thiểu Hoa lại ràng, làm cho nàng càng ngày càng nghi hoặc vị mẫu thân này thôi.

      “ Tới nơi ở của mẫu thân ta xem chút!” Trái lo phải nghĩ, nàng hy vọng có thể từ nới ở của mẫu thân nhìn ra chút dấu vết, đợi Hương Liên cùng Phú Quý suy nghĩ, nàng nhàng bước chân hướng cửa viện tới.

      tại trời lại róc rách mưa phùn, Hương Liên dè dặt che ô cho Mộ Phi Sắt, Phú Quý chạy ở phía sau, xuyên qua hoa viên lót đá cẩm thạch, ba người thẳng tới nơi hậu viện khóa chặt. cửa đề to ba chữ rồng bay phượng múa – Bích Lạc viện, bởi vì trôi qua nhiều năm tháng, từng nét chữ đỏ thắm trở nên u ám thôi, nhìn xuyên qua khe cửa, cành khô lá rách chất đầy sân, làm Mộ Phi Sắt cau mày.

      “Phú Quý, đập khóa này cho ta.” biết có phải trí nhớ trước kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình hay , mà vừa nãy chính mình đối vị mẫu thân này có thái độ nghi ngờ, nhưng giờ nàng lại có chút khó chịu, giọng điệu cũng trở nên đông cứng.

      Phú Quý đối với mệnh lệnh của tân chủ tử đương nhiên là thuận theo, thuận tay nhặt tảng đá, muốn nhắm thẳng khóa đồng đập xuống, lại nghe tiếng thét lớn: “Dừng tay lại! Ở đâu lại ra nô tài giương oai ở đây?”

      Thanh bén nhọn làm chủ tớ ba người xoay lại, thấy Mộ phủ Tam phu nhân xuất trong tầm mắt ba người, người lên tiếng đúng là Tam phu nhân xinh đẹp cùng tỳ nữ Hương Hạnh. Mộ Phi Sắt khép tròng mắt, có chút khom người: “Tam nương.”

      “Còn tưởng là nô tài nào hiểu chuyện giễu võ giương oai, nguyên lai Sắt Nhi cũng ở đây a.” Tam phu nhân cười , thân quần áo phấn hồng làm nàng ta nổi bật lên vẻ xinh đẹp, hoàn toàn nhìn ra nàng ta hài tử tám tuổi.

      ngàng cất bước đến trước mặt Mộ Phi Sắt, lỗ mũi hướng lên trời nhìn hai người của nàng hành lễ, thân thủ giả bộ giơ lên, cổ tay lại phát ra tiếng leng keng rung động của vòng tay, giống như trong lúc khí trời trầm lại bất ngờ tạo nên chút đường vòng cung chói mắt, thanh kiêu ngạo hỏi: “Sắt Nhi vì sao lại muốn vào Bích Lạc viện?”

      “Ngày mai chính là ngày giỗ của mẫu thân ta, ta muốn tới nơi ở của mẫu thân để dọn dẹp.” Mộ Phi Sắt đáp lại kiêu ngạo siểm nịnh, lạnh nhạt nhìn thái độ kiêu căng của Tam phu nhân, dấu vết hướng phía trước dịch sang bước, đem Hương Liên sợ hãi che ở phía sau.

      “Viện của Nhị tỷ chính là Đại tỷ phân phó người khóa lại, Lão Thái gia cùng Lão gia cũng có phản đối. Tam nương biết ngươi muốn làm nhi nữ hiếu thuận, mẫu thân ngươi dưới cửu tuyền biết được tâm ý này của ngươi là tốt rồi, ngươi cần gì phải trở mặt với Đại nương của ngươi a!” Thanh quyến rũ vang lên, trong giọng điệu còn mang theo chút mềm yếu, nghe như lời như cực kỳ thương cảm, lại mang theo ý nghĩa đắc ý .

      Khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ nhếch, hời hợt : “ Sắt Nhi vẫn cảm thấy nên chỉ thể bằng lời , cần phải dùng hành động mới thể hiếu đạo. uổng phí lời người dạy bảo, thỉnh Tam nương thứ lỗi.” Vừa dứt lời, nàng ra hiệu cho Phú Quý, thà dựa vào lời nàng phân phó bắt đầu dùng đá nện xuống ổ khóa.

      Hành động này đúng là chọc giận Tam phu nhân xưa nay luôn hoành hành ngang ngược trong phủ, Hương Hạnh đứng bên người cũng đoán được tâm tình của chủ tử, lập tức quát: “Nô tài kia to gan, người nào cho ngươi đập khóa? nghe thấy lơi của Tam phu nhân sao?”

      Phú Quý cũng thèm để ý tới, chỉ có hăng hái nện xuống ổ khóa. Hương Hạnh cũng có thể so với Hương Thúy bên người Đại phu nhân bình thường ỷ vào chủ nhân mình nên điêu ngoa, thấy Phú Quý hờ hững để ý đến lời của mình, nghĩ ngợi gì dậm chân xông lên phía trước, nhưng ngờ bị bóng dáng mảnh khảnh ngăn lại.

      “Hôm qua ta còn cho rằng Hồng Thư biết ăn là do thầy có dạy tốt, hôm nay xem ra chính là nô tài bên cạnh người Tam nương cũng hiểu tình a!” Mộ Phi Sắt , thần sắc lạnh lẽo làm cho Hương Hạnh khỏi rét run.

      Hương Hạnh ỷ có chủ nhân của mình, vứt bỏ sợ hãi : “Tam tiểu thư, lời này của ngươi là ý gì? Phu nhân nơi này thể vào, ngươi còn sai nô tài thấp hèn đập khóa, đây phải là…”

      để nàng ta xong, Mộ Phi Sắt lạnh lùng cắt đứt lời : “Ta người hiểu chuyện chính là ngươi! Ta đường đường là Mộ phủ Tam tiểu thư, ai dạy ngươi có thể chuyện như vậy với chủ tử? Mở miệng ra là tiếng “ngươi” , ngươi cho là ta và ngươi là ngang hàng sao? Nơi này chính là nơi ở khi xưa của mẫu thân ta, làm chuyện tròn đạo hiếu là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Quy củ của Mộ phủ là lấy chữ hiếu làm đầu bị các ngươi ném ở chỗ nào rồi?”

      Lời sắc bén làm mọi người trợn mắt há mồm, đặc biệt là Tam nương hoảng hốt. Ánh mắt Mộ Phi Sắt khinh thường đảo qua Hương Hạnh, rơi xuống gương mặt kiều diễm của Tam nương, hời hợt : “Tam nương, lưu lại bên người nô tỳ hiểu chuyện như vậy, có hay làm hỏng danh tiếng của Tam nương! Như người biết, gia gia coi trọng nhất là hiếu đạo, nếu là biết ta làm tròn chữ hiếu, mà lại bị ngăn cản, chỉ sở ngay cả phụ thân cũng nén được lửa giận của gia gia a!”

      Tam nương xưa nay mồm mép nhanh nhẹn, lời ngon tiếng ngọt nên luôn lấy được niềm vui của Mộ Thiểu Hoa, từ trước đến giờ cũng chưa từng chịu thiệt trước người của Đại phòng, thế nhưng hôm nay lại bị Mộ Phi Sắt làm cho nghẹn họng được lời nào.

      Hung hăng trừng mắt Tam tiểu thư nhìn thấu được trước mắt, Tam phu nhân cam lòng liếc mắt nhìn Hương Hạnh, thanh lẫn theo vài phần chói tai: “Ngu xuẩn, còn cho ta cút trở về, muốn đứng đó làm xấu mặt ta sao? Đêm nay phạt ngươi quỳ trước cửa, được phép của ta được vào.”

      Mộ Phi Sắt quan tâm hai người ta diễn trò gì, nghe thấy tiếng răng rắc của ổ khóa phía bên Phú Quý, biết hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của mình giao cho, trong lòng cũng có chút thỏa mãn, hướng tam nương khẽ cúi đầu, cười nhạt : “Tam nương, ta thể cùng ngài chuyện phiếm nữa, Sắt Nhi cáo lui.”

      xong liền dẫn hai người đẩy cửa vào, lưu lại Tam phu nhân như ngu ngốc nhìn theo dưới mưa. Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà làm được gì, ngừng dùng tay vò nát khăn tay bằng lụa. trong lúc có chỗ nào để phát tiết, nô tỳ khác bên người sợ hãi nhắc nhở vài câu, tròng mắt đẹp chợt lóe lên tinh quang.

      Mộ Phi Sắt, ngươi quả là thay đổi ít a! Tốt, bản thân ta cũng muốn nhìn xem, ngươi dám cầm cái hiếu đạo của ngươi tới dọa ta, vậy phải xem làm sao ngươi thoát được kiếp này a!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16

      Đập vào trong mắt Mộ Phi Sắt là khung cảnh hoang vu làm tâm tư nàng có chút rung động, cộng theo tiếng mưa rơi, làm cho khí đầu thu càng thêm tiêu điều, tất cả đều được nàng thu vào mắt sót thứ gì.

      Hương Liên nhu thuận dẫn chủ tử vào phòng, nghe Mộ Phi Sắt dặn dò, sau đó cùng Phú Quý quét dọn căn phòng đầy tro bụi. Mặc dù là lần đầu tiên đến căn phòng này, nhưng cảm giác thân thuộc lại chậm rãi dẫn dắt nàng tiến đến gian phòng ngủ của mẫu thân.

      Trang trí bên trong vẫn như cũ, Mộ Phi Sắt có chút thổn thức, lặng yên đứng nhìn gian phòng lạ lẫm mà quen thuộc, ánh mắt cuối cùng rơi xuống án thư giá sách.

      Tiểu thân thể này trước kia coi như cũng từng trải qua khoảng thời gian vui vẻ ở nơi này. Tuy từ lúc sinh ra cũng quá mức thân cận với mẫu thân quanh năm nằm giường bệnh này, nhưng ít ra phần tình thương vĩ đại này của mẫu thân cũng khắc sâu trong trí nhớ của Mộ Phi Sắt.

      So với người mẹ kiếp trước của nàng vì theo người đàn ông có tiền khác mà bỏ lại mình, vị mẫu thân này làm cho nàng cảm thấy thích hơn. Thiên Thanh, cái tên rất đẹp, người của mẫu thân cũng giống như danh tự làm người người ta khó quên. Mộ Phi Sắt cũng hiểu vì sao Đại phòng cùng Tam phòng lại đối với mẫu thân mình kiêng kị như vậy, quá mức xinh đẹp cũng làm cho người ta sở hãi.

      Dư vị của mẫu thân mang theo chút mùi thuốc ôn hòa, Mộ Phi Sắt đến gần giá sách đầy sách vở, trong lòng tràn đầy cảm thán.

      “Tiểu thư, trước hết hãy để nô tỳ quét dọn sạch , rồi người lại xem .” Hương Liên bận rộn dọn dẹp, thấy tiểu thư đứng trước giá sách đầy bụi, vội vàng tới trước dọn dẹp.

      tiếng, Mộ Phi Sắt lui về sau hai bước, lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên nhìn đến sách cũ kỹ, lại như tia sáng màu xanh làm nàng chú ý, tới lấy xuống, đợi Hương Liên lau sạch chiếc ghế, chẫm rãi ngồi xuống đọc.

      trang sách ố vàng chỉ có mấy câu thơ, tinh tế xem kỹ lại từng chữ có chút manh mối gì , nhưng hoàn toàn phát điều gì đặc biệt. Mộ Phi Sắt cũng cảm thấy có lẽ mình quá mức nhạy cảm, chuẩn bị đứng dậy, bất chợt vòng tay đột nhiên tràn ra lục ý mờ mịt, nhanh chóng bao vây lấy cuốn sách cũ nát, chữ trang giấy giống như được sống lại, tự do ý di động.

      Hai mắt Mộ Phi Sắt trợn lên, nàng cẩn thận ngẩng lên nhìnHương Liền cùng Phú Quý vẫn bận rộn lau dọn , tựa hồ bọn họ hề phát giác được có chuyện gì khác thường.

      “Hai người các ngươi qua phòng khác dọn dẹp , khi nào ta gọi hãy quay trở lại.”

      “Dạ vâng, tiểu thư.”


      Hai người thuận theo ý của Mộ Phi Sắt rời khỏi, nàng lưu ý nghe theo động tĩnh xung quanh mình, tâm tư trầm xuống nhìn theo cuốn sách thể tưởng tượng được này, các nét chữ tự di động sắp xếp ra rất nhiều tin tức kỳ quái, nàng ngồi nhìn đến xuất thần.

      “Sắt Nhi, con có thể chứng kiến những tin tức cuốn sách này, chứng minh Hồng Quang nhận chủ, vi nương biết nên vui mừng hay bi thương, quả nhiên số trời định. Những gì con thấy được kế tiếp nhớ kĩ được để lộ cho ai biết nửa phần, trước khi con hoàn toàn nắm giữ được Ngự Thú Quyết, Hồng Quang mang đến tai họa thể tưởng được cho con. Hài tử, là nương xin lỗi con!”

      Kinh ngạc khi nhìn thấy vài hàng chữ ngắn ngủi, Mộ Phi Sắt cơ hồ muốn đem cuốn sách quăng ra. Trước kia cũng từng xem qua nhiều tình tiết như vậy, càng về sau càng hé lộ ra nhiều điều bí , như bị máu chó xối đầu a!

      Hít hơi sâu, nghiêng mắt nhìn xuống vòng tay có gì đặc biệt cổ tay, Hồng Quang? Tên nhưng ra cũng rất sáng lạn, nhưng chính là cùng với vẻ bề ngoài tương đồng. Nhưng khi nào nhận chủ? Nàng hoàn toàn có chút ấn tượng.

      Bỏ qua rối rắm trong lòng, Mộ Phi Sắt cười khổ tiếp tục xem cuốn sách vẫn sắp xếp lại chữ cái, rốt cục mới hoàn toàn thừa nhận thay đổi hoài nghi của mình với chiếc vòng tay này. Hồng Quang vốn là có thể khống chế được nhiều linh thú, hay ngay cả linh thú trân bảo như huyễn thú, đây chính là cái sáo ngọc, ngày thường lấy bộ dáng là vòng tay tầm thường để che mắt người khác, sau khi nắm được tâm pháp sơ tầng của Ngự Thú Quyết mới có thể làm cho nó khôi phục nguyên dạng.

      Ngự Thú Quyến nhưng lại phải dựa vào Hồn Nguyên Lực, ngưng tụ ra Hồn Tinh thành công trở thành Hồn Sư mới có thể học Ngự Thú Quyết, điểm này làm cho Mộ Phi Sắt bị mất Hồn Nguyên Lực quả lực bất tòng tâm.

      Nàng đương nhiên biết đây là bảo vật kinh người như thế nào, nhất là khi theo những gì trong sách nàng còn biết được huyễn thú là sinh vật uy phong cỡ nào, nàng càng hiểu được Ngự Thú Quyết đáng quý cỡ nào. Chỉ có điều, trông coi tòa bảo sơn, lại thể hạ thủ, lại có thể làm gì?

      Mộ Phi Sắt suy nghĩ muốn trở về suy tính phen, nàng nhanh chóng đọc sơ qua nội dung của cuốn sách, hiểu đại khái nội dung, trong lòng cũng trầm tĩnh vài phần. Bỗng nhiên ánh mắt nàng rơi xuống mấy hàng chữ, làm cho hốc mắt nàng bất giác phủ lên tần hơi nước.

      “Sắt Nhi, tha thứ cho nương thể chăm sóc và cùng con lớn lên, làm con phải mình đối diện với nhân gian hiểm ác này. Hài tử ngoan, con phải học kiên cường lên, thân thể con từ được tốt, nhất định phải cố gắng chiếu cố chính mình. Thế gian cũng còn nhiều điều tốt đẹp, đừng bởi vì bụi gai mà bỏ lỡ những đóa hoa tươi đẹp. Mẹ tài cán thể vì con mà làm được gì nữa, hoặc đúng hoặc sai, chỉ có thể chờ con lớn lên mà tự mình phán đoán. Sắt Nhi, dũng cảm theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, nương hy vọng có thể chứng kiến con được sống hạnh phúc.”

      “Nương...” Thanh nỉ non bật ra cách gọi chưa quen thuộc, trong lòng Mộ Phi Sắt buồn bực mà hoảng hốt. Cẩn thận khép lại cuốn sách, mắt thấy tia sáng màu xanh vòng tay cũng tan biến, trở lại bộ dáng bình thường như mọi khi.

      Vô thức vỗ lấy vòng tay, trong lòng Mộ Phi Sắt tràn đầy hỗn loạn. Nếu phải vì quỷ thần xui khiến làm mình đến thế giới này, chủ nhân ban đầu của thân thể này có thể hay phát mẫu thân thương mình thầm lặng như vậy? Bị chôn giấu trong phế viện hoang vu như vậy khi nào mới có thể thấy lại ánh mặt trời?

      Số trời định, ý tứ đúng là làm cho người nào phản bác lại được. Mộ Phi Sắt cầm lấy cuốn sách cũ kỹ, cũng tính là dày nhưng trong đó lưu lại những lời tràn đầy thương của mẫu thân, cầm trong tay lại phảng phất như nặng nghìn cân.

      Trước nay nàng mực kiên trì đem Hồn Nguyên Châu chữa trị, nay xem ra lại có thêm lý do nữa. Chỉ là lúc đó chính mình lại hôn mê, tùy ý láo cũng phải việc khó, nhưng vạn nhất ngay lúc đó có người muốn hãm hại mình, chẳng phải là mình lại phải trở thành oan hồn oan uổng?

      Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhắn bình thường lên suy tính sâu xa. Nếu chỉ dựa vào Hương Liên cùng Phú Quý, mà cả hai người này đều có võ học trong người, có cách nào đảm bảo an toàn cho nàng nếu lúc gặp phải nguy hiểm, giờ nàng cần thiết phải bồi dưỡng ra thuộc hạ mà mình có thể tin tưởng được.

      Thầm nghĩ lát, nàng cũng dần khôi phục lại ý nghĩ sôi sục trong lòng, lại mở quyển sách ra xem lại, phát tất cả đều biến thành thi từ ca phú, khóe miệng khẽ nhếch, biết mẫu thân dùng loại bí pháp nào, nhưng như vậy cũng giúp cho nàng ít.

      Chuyến này làm Mộ Phi Sắt thu hoạch được ít, chuyện tình muốn suy tính lại cũng nhiều lên. Lời của mẫu thân có nhiều chỗ ràng, nàng cũng tỉ mỉ phát trong sách có rất nhiều chỗ trống, là muốn đợi cho thực lực của nàng tăng lên đến trình độ nhất định mới có thể tiết lộ sao?

      Mộ Phi Sắt than , chậm rãi ra khỏi phòng ngủ của mẫu thân, hai người kia cũng thu thập xong những nơi khác, cuối cùng cũng khôi phục được vẻ đẹp thường ngày của Bích Lạc viện. Thấy chủ tử ra ngoài, hai người cũng chạy tới, sau khi nghe nàng dặn dò lại tiếp tục lau dọn phòng ngủ.

      Tiến vào trong viện hồi, mưa cũng dần dần ngừng, Mộ Phi Sắt mang theo tâm tình nặng nề bước chậm trong viện, những giọt nước mặt đất thấm ướt giầy thêu, cảm giác được dưới chân lạnh buốt làm nàng bất giác cúi đầu, nhìn mặt đất có chút xuất thần.

      Ngự Thú Quyết nếu như ở trong tay của mẫu thân, vậy chẳng lẽ người cũng là Hồn Sư? Nhưng mọi người ở Mộ Phủ chưa bao giờ cho nàng biết mẫu thân là Hồn Sư, hay là nàng quá mức đa nghi, dù sao thể chất của Hồn Sư so với người thường tốt hơn, có dễ dàng chết như vậy. Trong ấn tượng, mẫu thân ốm yếu nhìn ra được bộ dáng của Hồn Sư, chẳng lẽ là mình nghĩ lầm?

      Nghĩ tới đây, trong nội tâm Mộ Phi Sắt lại nổi lân từng trận bất an, nhất định là có vấn đề! Nàng luôn dựa theo trí nhớ để suy nghĩ những việc xảy ra, nhưng nàng cũng có suy nghĩ đến những thứ này chẳng qua cũng chỉ là tâm tính nhát gan của hài tử. Nàng luôn lấy trí nhớ của “Nàng” mà liên hệ tới.

      Trong lúc Mộ Phi Sắt còn chìm đắm trong suy nghĩ, nhiều tiếng bước chân vang lên, hướng bên nàng tới.

      “Mộ Phi Sắt, ngươi phản rồi! Dám tự tiện đập khóa để vào viện! Ngươi có hay để Đại nương vào mắt? Người đâu, cầm đằng tiên (roi mây) tới đây! Hôm nay, để cho ta tới giáo huấn ngươi cái gì gọi là hiếu đạo!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17

      Mộ Phi Sắt ngẩng đầu nhìn xem đám người vừa mới xuất , người đầu là mỹ phụ mặc bộ xiêm y thủy lam, nổi bật lên nét uy nghiêm, bên là Tam phu nhân dương dương đắc ý, mặt lên nụ cười đùa cợt như thể ra với mọi người thoải mái.

      Mộ Ngôn cùng Mộ Thanh Vận cũng bên người mẫu thân, giống như vẻ mặt lo lắng vội vàng của Mộ Ngôn, Mộ Đại tiểu thư năm nay vừa tròn mười bảy tuổi lại nén được khinh miệt lên trong khóe mắt, nhưng lại mang theo chút ít kinh ngạc, như là ngờ tới con ốc sên lại lớn mật như vậy!

      “Đại nương, Tam nương, tỷ tỷ, ca ca, Sắt Nhi xin thỉnh an mọi người.” Mộ Phi Sắt khom gối chào hỏi, như đối với trận giông bão sắp tới biết chút nào.

      Đại phu nhân Tú Cầm nổi giận đùng đùng đến gần Mộ Phi Sắt, trâm cài đầu vì những bước nhanh mà lung lay, va chạm với nhau phát ra tiếng thanh thúy. Thấy Mộ Phi Sắt bình thản làm Đại phu nhân tức giận chịu nổi. Ngày xưa giống như con chuột luôn nhát gan cuộn mình lại, nay lại ở trước mặt mình lạnh nhạt, tựa hồ uy hiếp của mình nàng ta thèm để vào mắt.

      Càng nghĩ càng cảm thấy thể nén giận, thanh Đại phu nhân có chút lớn: “Tam nương cảnh báo với ngươi được mở cửa Bích Lạc viện, vậy mà ngươi nghe lời còn sai tiện nô tài đập khóa xông vào! Mộ Phi Sắt, ngươi hiếu đạo a! Ngươi cho rằng lấy cớ này có thể che giấu ngươi tuân thủ gia quy sao?”

      “Đại nương bớt giận. Ngày mai là ngày giỗ mẫu thân của ta, ta chỉ là đến đây để dọn dẹp lại nơi ở khi xưa của mẫu thân ta thôi.” Nước bọt vang tung tóe lên mặt nàng, nhíu mày lại, hai tay đặt bên hông, đáp lại.

      “Im miệng! Ta xin chỉ thị của Lão thái gia cùng lão gia mới khóa cửa Bích Lạc viện lại, lá gan ngươi cũng lớn a!” Bộ dáng đoan trang thường ngày của Đại phu nhân bị sát khí lên giữa lông mày phá hủy còn gì, giương tay muốn cho xú nha đầu trước mắt cái tát, lại bị nhi tử phía sau kéo lại.

      " Nương, người bớt giận! Sắt Nhi chẳng qua quá nhớ đại di, mới có thể làm điều ngỗ nghịch với ý của người, xin người thông cảm cho tấm lòng vì chữ hiếu của nàng, tha cho nàng lần này a!” Mộ Ngôn ôn tồn khuyên bảo, chứng kiến muội muội đứng trước tình huống này mà lại có bộ dáng sợ hãi, càng cảm thấy ổn.

      Đại phu nhân chịu nổi sức lực của nhi tử, tức giận quát lên: “Ngôn nhi, có phải bây giờ vi nương gì cũng có tác dụng ? Ngươi còn dám đến chữ hiếu, biết ở học viện học có được chữ hiếu viết thế nào hay khôn, ngươi xem bộ dáng nàng ta chống đối vi nương kìa! thay vi nương giáo huấn hành động lỗ mãng này của nàng ta, ngươi còn thay nàng ta cầu tình?”

      “Ngôn đệ, nương tức giận, đệ cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa” Mộ Thanh Vận với tay kéo tay áo của Mộ Ngôn, lại quay sang khẽ với mẫu thân nhà mình: “Nương, Ngôn đệ từ trước đến nay đều nhu thuận, tất cả đều là do con ốc sên chán ghét này làm hư đệ ấy, người cũng thể tức giận lây sang đệ ấy a!”

      “Đúng vậy, đúng vậy, lời Thanh Vận là có đạo lý. Nha đầu kia biết nơi nào mà học được lời lẽ giả dối, vừa nãy cũng mới chống đối với ta! Ai, đáng tiếc ta đây chỉ là Tam nương nho , lời có phân lượng mới đem tình thuật lại cho Đại tỷ, nghĩ tới Tam tiểu thư cũng dám làm trái ý tỷ ngay trước mặt mọi người a” Tam nương thêm mắm thêm muối , đáy mắt lại lộ ra hàn quang, ý vị thâm trường như muốn thổi chút gió vào ngọn lửa cháy ỉ.

      Mộ Ngôn bất mãn nhìn thân tỷ tỷ cùng vị Tam nương từ trước đến giờ luôn xem vừa mắt, trầm giọng : “Nương, Tam nương, tỷ tỷ, ta cho rằng hành vi của Sắt Nhi là nên làm! Bất quá cũng chỉ là con muốn đến chỗ ở của mẫu thân mình quét dọn, tại sao lại hóa thành hành vi lỗ mãng?”


      “Ngươi... ngươi còn vì nghiệt súc này chuyện?” Địa phu nhân tức giận tới mức phát run, ra sức thoát khỏi tay của nhi tử, lại vừa nhanh vừa ngoan giơ tay hướng trặt Mộ Phi Sắt tát xuống.

      Mộ Phi Sắt nhàng hướng bên dời , Đại phu nhân đánh được Mộ Phi Sắt lại mất đà, khống chế được độ mạnh yếu, nặng nề mà ngã xuống đất, làm văng tung tóe vũng nước dưới đất, nhìn rất đồ sộ!

      tình phát sinh chỉ trong thời gian rất nhanh, mọi người đều ngẩn ngơ, còn Đại phu nhân bò lổm xổm đứng lên, miệng hô đau, Tam phu nhân giả vờ như nâng dậy, giữa lông mày lại thể che hết khoái ý.

      Mộ Thanh Vận phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Phi Sắt vẫn trầm tĩnh, lớn tiếng quát: “Mộ Phi Sắt, ngươi có phải hay tìm chết, dám hại nương ta ngã như vậy?”

      “Ta là làm sai tình gì mà phải chịu cái tát này?” Mộ Phi Sắt nửa ngày chuyện, vừa há mồm lại làm cho mọi người nghẹn họng chết khiếp.

      Vết bẩn chiếc váy đẹp của Đại phu nhân tựa hồ như thị uy, loang lổ nước bẩn kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo của Đại phu nhân làm cho bức tranh trở nên hài hòa! Thanh quát lớn: “Mộ Phi Sắt, ngươi quả là nghiệt súc...”

      “Ta nếu là nghiệt súc, phụ thân là cái gì?” Mộ Phi Sắt bình thản trở lại, trong mắt dần dần bịt kín tầng hàn băng. Như thế rất tốt, trở về phủ ngày thứ hai những người này đợi được ra tay giáo huấn mình, đáng tiếc nàng cũng phải tín đồ của Chúa, đưa mặt mình cho người khác đánh.

      Bị vấn đề của Tam tiểu thư làm cho khiếp sợ, mọi người sau nửa ngày mới bắt hồn của mình lại được, nhất là Đại phu nhân thân chật vật. Đại phu nhân run rẩy chỉ vào Mộ Phi Sắt, hướng hạ nhân sau lưng quát: “Đằng tiên! Mau mang đằng tiên tới đây! Hôm nay ta thay lão gia đánh chết nghiệt nữ vừa mở miệng là đầy lời bất kính này!”

      Mộ Ngôn thấy lửa giận quanh thân mẫu thân, lo lắng hướng Mộ Phi Sắt giọng : “Sắt Nhi, mau nhận sai .”

      “Ca ca, ngươi đừng nhúng tay, đỡ phải khó xử.” Mộ Phi Sắt hướng Mộ Ngôn cười cười , khóe mắt liếc qua thấy Hương Liên cùng Phú Quý từ trong nhà ra. Trong nội tâm thầm than, hai người này cũng quá trung thực a, ra làm gì biết!

      Mộ Ngôn muốn khuyên nhủ muội muội bỗng nhiên tính tình lại trở nên quá cố chấp này, ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân Tú Cầm thấy được hai hạ nhân của Mộ Phi Sắt từ trong ra, ghé qua tỳ nữ bên cạnh vài câu, sau đó chỉ thấy đám hạ nhân cùng xông về phía Hương Liên và Phú Quý.

      “Dừng tay!” đây là lần đầu tiên Mộ Phi Sắt lớn tiếng như vậy, mắt thấy đám người kia vẫn chịu ngừng tay, lôi lôi kéo kéo sống chết bỏ qua cho Hương Liên cùng Phú Quý, nàng tức giận liền cầm lấy cây chổi gần đó mà hướng những đó đập tới.

      Chỉ nghe thấy vài cái nô tài ngã lăn xuống đất, miệng rên rỉ hô đau, cả sân lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe đến thanh hàn ý bắn ra bốn phía: “ Các ngươi nghe hiểu tiếng người sao? Ở chỗ mẫu thân mất của ta mà làm loạn, còn ra thể thống gì? Kính trọng người khuất, đạo lý đơn giản như vậy, còn muốn ta phải dạy sao?”

      Tất cả mọi người đều dám tin vị Tam tiểu thư vỗ bùn bẩn váy trước mắt, ngay cả đám người lúc vừa nãy luôn mồm muốn giáo huấn nàng cũng quên chuyện. Mộ Phi Sắt lạnh lùng nhìn những người hề có ý tốt này, bén nhọn : “Đại nương, Tam nương, Mộ phủ có quy tắc, ta vẫn chưa vào phòng của hai người, nhị vị dù sao cũng chỉ là hai vị phu nhân của phụ thân ta, cũng phải mẹ ruột của ta. Ta thường ngày cũng rất kính trọng hai người, xem hai người như trưởng bối mà đối đãi, gặp hai người nên có cấp bậc lễ nghĩa ta cũng thực đầy đủ, nhị vị còn cảm thấy chỗ nào thỏa đáng?”

      Đại phu nhân cùng Tam phu nhân hai mặt nhìn nhau, hai người lúc trước đều mang theo tâm tư của chính mình, sau khi Nhị phu nhân qua đời, chịu tiếp nhận Mộ Phi Sắt, tại cũng vì điều này mà làm cho nàng có cơ hội phản kích, làm cho người ta phản bác lại được.

      “Nương, Sắt Nhi tuổi còn phải chịu tang mẫu thân, đối với người mất đương nhiên có tưởng niệm sâu sắc cũng là chuyện thường tình. Mặc dù hôm nay có làm ra chuyện phật ý hai vị trưởng bối cũng là tình thế bắt buộc, đến Bích Lạc viện dọn dẹp lại cũng là an ủi đại di trời a!”

      Mộ Ngôn bên cố gắng giảng hòa, lại nhìn thấy muội muội giống như cười mà cười nhìn mình, trong nội tâm cũng đối với lỗ mãng của nàng mà toát mồ hôi lạnh. Dù sao hai vị phu nhân cũng dễ trêu, mai là ngày mình phải lên đường, cuộc sống của muội muội những ngày tiếp theo biết thế nào đây!

      “Ngôn đệ, vô luận như thế nào, chuyện trưởng bối giáo huấn vãn bối cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Mộ Phi Sắt tôn trọng trưởng bối, vừa mở miệng là chống đối, ngươi còn giúp nàng? phải tỷ tỷ khó nghe, nhưng nương hoài thai ngươi chín tháng mười ngày, vất vả nuôi ngươi khôn lớn, nay ngươi lại vì ngoại nhân mà chống đối với người sao?” Mộ Thanh Vận híp mắt , vỗ sống lưng của mẫu thân, bộ dáng chính khí .

      Mộ Ngôn còn muốn mở miệng giải thích, lại bị Mộ Phi Sắt kéo lại, chỉ nghe nàng lạnh lẽo hỏi lại: “Nguyên lai ta ở trong Mộ phủ chỉ là cái ngoại nhân a!”

      Mộ Thanh Vận nghiêng đầu liếc nhìn nàng, cao ngạo : “Ngươi nhìn xem bản thân mình có chỗ nào giống người của Mộ gia?”

      Ngụ ý là mình phải cốt nhục của Mộ Thiểu Hoa? Mộ Phi Sắt bất chợt nhìn đến mấy đạo bóng dáng vội vàng tiến đến, nàng cúi thấp đầu xuống, khóe miệng quỷ dị nhếch lên, nhưng giọng lại đáng thương vô cùng: “Khó trách Đại nương cùng Tam nương cũng chịu cho ta vào phòng, bấy lâu nay ta phải sống cuộc sống như chuột chạy qua đường ở Mộ phủ. Nguyên lai các trưởng bối cùng tỷ tỷ cho tới bây giờ đều nhận ta là người của Mộ phủ a!”

      Thái độ Mộ Phi Sắt đột nhiên chuyển biến làm mọi người như lạc trong sương mù, Tam phu nhân vừa định mở miệng trào phúng, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh trầm giận mà uy vang lên: “ Nơi đây đường đường là Mộ phủ, từ khi nào lại có người có mắt như vậy?”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18

      Những người đưa lưng về phía cửa quay đầu lại cách cứng ngắc, chỉ thấy gia chủ Mộ gia Mộ Thiên Hạc sắc mặt xanh mét đứng phía sau, bên cạnh là Mộ Thiểu Hoa với đôi mắt híp lại làm người khác nhìn biểu tình, như xuyên thấu qua đám người gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Phi Sắt. Phía sau là Lâm quẩn gia hầu hạ phía sau, cũng nhìn vẻ mặt ra sao.

      Mọi người cuống quít hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng dám, chỉ sợ bản thân mình xui xẻo lại chọc phải Mộ lão gia tỏa ra khí thế lạnh thấu xương. Mộ Thiên Hạc hừ lạnh, qua đám người câm như hến, đánh giá phen liền căm giận : “Từ nay về sau nếu như để ta nghe được nửa câu phải về Sắt Nhi, ta liền đưa người đó trục xuất khỏi gia môn! Nhớ kỹ, bất luận là người nào cũng vậy!”

      Khuôn mặt Mộ Thanh Vận thoáng chốc nhìn ra nửa phần huyết sắc, quỳ bịch xuống đất, thanh run rẩy : “Xin gia gia bớt giận, là Thanh Vận nhất thời lỗ mãng mới ra những lời đúng đó, thỉnh gia gia thứ tội.”

      Chứng kiến nữ nhi quý của mình phải chịu khổ, Đại phu nhân Tú Cầm cũng luống cuống, cũng thèm để ý mặt đất dơ bẩn, nhanh chóng quỳ xuống kinh sợ : “Lão thái gia, là con dâu tốt, có hoàn thành tốt trức trách của người làm mẹ, cầu người đừng trách tội Thanh Vận.”

      Ngay cả Đại phu nhân cũng quỳ, đám nô tài cũng dám đứng, tức đều quỳ xuống mặt đất, ngay cả Tam phu nhân cũng cắn răng quỳ xuống.

      Mộ Ngôn thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều quỳ xuống, thầm lo lắng, muốn quỳ xuống cầu tình, đột nhiên bị muội muội cản lại, bất đắc dĩ lại đứng thẳng người lên.

      “Gia gia, xin người đừng hiểu lầm đại nương cùng tỷ tỷ! việc xảy ra hôm nay cũng là do Sắt Nhi biết cách cư xử, vốn chỉ là thay mẫu thân đến đây quét dọn, lại nghĩ gây ra phong ba như vậy. Nếu người muốn trách, cứ trách Sắt Nhi !”, Mộ Phi Sắt cúi đầu, che hàn quang trong đáy mắt nàng. Dù sao cũng là do trong lúc vô ý mới xung đột với đám người luôn ỷ thế hiếp người kia, nhưng ra oai phủ đầu cũng rất cần thiết a!

      Mộ Thiên Hạc quan sát thấy khắp sân đều đầy nước bẩn, mi tâm nhăn lại, trầm giọng : “Tất cả đứng lên .”

      Đợi mọi người đứng dậy, Mộ Thiên Hạc mới quay đầu hỏi Lâm quản gia: “Thuận Đức, tại sao Bích Lạc viện lại bẩn thỉu như vậy?”

      “Hồi Lão thái gia, là Đại phu nhân cùng Tam phu nhân sợ lão gia thương tâm khi nhìn thấy Bích Lạc viện, trước đó vài ngày sai người khóa cửa viện lại.” Lâm quản gia chớp mắt đáp lời, đối với , chủ tử lớn nhất ở Mộ gia chính là Mộ Thiên Hạc, những người khác đương nhiên thể sánh bằng uy nghiêm của lão thái gia.

      Mộ Thiên Hạc quét mắt xuống hai vị phu nhân lần lượt thay đổi sắc mặt, giọng điệu lại lạnh vài phần: “Vì sao ta lại được biết?”

      “Phụ thân, là con đáp ứng chuyện này. Thiên Thanh qua đời lâu, mỗi lầm con nhìn thấy nơi này lại đau lòng thôi, là Tú Cầm cùng Thiến Nương thấu hiểu nỗi lòng con nên mới xin lệnh khóa Bích Lạc viện lại. Mong cha thứ lỗi.” Lời của Mộ Thiểu Hoa đều là để bảo vệ hai vị phu nhân, làm cho hai người cảm động đến lệ nóng dâng trào.

      Mộ Phi Sắt khẽ ngẩng đầu nhìn xem người phụ thân danh nghĩa kia của mình, lời cứng nhắc nghe ra nửa điểm đau lòng, lại nhìn Mộ Thiên Hạc đứng bên cạnh, gương mặt lại bao trùm thần sắc tang thương, biểu của hai người làm nghi vấn trong lòng nàng càng tăng lên.

      “Thiểu Hoa, dù sao Thiên Thanh qua đời cũng tám năm rồi, ngươi cũng đừng để trong lòng. Bích Lạc viện chung quy cũng là nơi nàng từng ở, Sắt Nhi nếu quá tưởng mẫu thân cũng có thể thường xuyên đến tưởng niệm. Còn chuyện khóa cửa viện thôi sau này cần nữa. Mọi người giải tán .” Mộ Thiên Hạc như bị chọc trúng chỗ đau, khí thế sắc bén khi nãy thấy, gương mặt đầy nếp nhăn ngược lại tràn đầy phiền não. Mọi người nghe Lão thái gia khai ân, vội vàng lui ra còn ai.

      “Thuận Đức, gọi người thay Tam tiểu thư quét dọn lại Bích Lạc viện.”

      “Vâng, thưa Lão thái gia.”

      Mộ Thiên hạc bỗng nhìn Mộ Phi Sắt, mi tâm nhăn lại, sau khi mọi người lĩnh mệnh rời , xung quanh yên tĩnh mảnh, nàng nhàng : “Gia gia, là Sắt Nhi lỗ mãng. Xin người trách phạt.”

      Nàng dù sao cũng phải có ý đánh chó mù đường, dù sao bối cảnh của Đại phu nhân cùng Tam phu nhân cũng phải bình thường, bằng cũng thể vào Mộ phủ thanh danh hiển hách này được. thương của Mộ Thiên Hạc dành cho nàng cũng biết còn có dụng ý gì , kinh nghiệm từ kiếp trước cho nàng biết cũng thể kết thân với người mà mình đủ tin tưởng như vậy.

      Mộ Thiên Hạc nhìn đứa cháu màng danh lợi trước mắt, giống như cảm thán mà nhàng : “Sắt Nhi, mặc dù có nhiều chuyện Thuận Đức bẩm báo, nhưng cũng phải ta biết. Vốn tưởng lần này con trở về bắt đầu cuộc sống khác, ngờ lại xảy ra tình như vậy. Ta cảnh cáo các nàng thu liễm lại, con cũng đừng để trong lòng.”

      “Đều cùng là người nhà, con cũng biết nên đối xử với nhau gay gắt như vậy. Người yên tâm, về sau con làm người khó xử nữa.” nhàng trả lời, nhưng trong mắt nàng lại bịt kín tầng sương mù nhìn thấu, nàng cho tới bây giờ đều hiểu được đạo lý trời khi nào vô duyên rơi xướng chuyện tốt như vậy, mặc dù ỷ thế tranh thủ quyền lợi cũng thể tham lam a!

      “Con xác thực trưởng thành lên ít, cũng uổng công Thiên Hồn học viện chuyến. Sắp tới là ngày giỗ của mẫu thân con, thiếu cái gì, muốn cái gì, trực tiếp với Thuận Đức. Còn việc con muốn nhà bếp riêng trong viện ta cũng đồng ý. Trước khi xuất gia cũng nên chiếu cố tốt chính mình.”

      Lời quan tâm rơi vào tai Mộ Phi Sắt lại mang ý khác. Nàng khẽ cúi đầu, khóe miệng giương : “Đa tạ gia gia thành toàn.”

      Chuyện hôm nay nàng nháo cho long trời lở đất, tất nhiên cũng phải có điểm dừng của nó, nhưng ít ra trong Mộ phủ giờ đây ai cũng truyền tai nhau chuyện trọng yếu chính là đừng có xem Tam tiểu thư như quả hồng mềm như trước kia nữa.

      Nhìn Bích Lạc viện khôi phục vẻ thanh tịnh, Mộ Phi Sắt cũng thoáng hài lòng. Trong tay còn cầm cuốn sách cũ nát kia, nàng cũng trong lòng mình mang tư vị gì. Mộ Phi Sắt ngửa mặt lên trời thầm than nhân phẩm của mình quả tốt, hay là nên kêu trời vận khí chính mình tốt a!

      Mộ Phi Sắt hỗn loạn nhìn thứ đồ vật như củ khoai lang bỏng rơi vào trong tay mình, mang theo hai hạ nhân tinh thần còn ngẩn ngơ, lảo đảo hướng viện của mình tới, đột nhiên lại bị ngã sai vặt cản đường.

      “Tam tiểu thư, lão gia mời người đến thư phòng chuyến.”

      Mộ Phi Sắt nhìn chăm chú gã sai vặt, đây là Thuận Tường, người bên cạnh Mộ Thiểu Hoa, ngày xưa lỗ mũi luôn chỉ lên trời, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy thể chút thái độ cung kính với mình. Thuận Tường này trước kia chưa bao giờ thấy Mộ Phi Sắt mà có thái độ cung kính như vậy, chân trước vừa thấy nàng được Mộ lão thái gia cho về nghỉ ngơi, chân sau tới kêu nàng lại chuyện, cái người phụ thân này đúng là kì quái.

      đoán ra tâm tư của Mộ Thiểu Hoa, ba người đành theo Thuận Tường tới Văn Tư viện. Đây là nơi phụ thân ngày thường vẫn xử lý công cùng nghỉ ngơi, lúc nàng chuẩn bị Thiên Hồn học viện có đến nơi đây lần, lúc đó nàng hoàn toàn cảm thấy tí tình thương ấm áp nào từ người phụ thân này, giờ đây trong nội tâm nàng lại tràn đầy đề phòng cùng ngờ vực vô căn cứ.

      qua hoa viên tràn ngập hương quế, Thuận Tường dẫn Mộ Phi Sắt đến thư phòng của Văn Tư viện, lên tiếng xin chỉ thị người bên trong xong, Hương Liên cùng Phú Quý liền bị ngăn ở bên ngoài, chỉ để cho Mộ Phi Sắt tiến vào.

      Sắc trời có chút ám, trong phòng sớm đốt đèn. Theo góc nhìn của Mộ Phi Sắt. Ánh sáng từ ánh nến chiếu lên chiếc đàn mộc bàn sách, làm nổi bật lên gương mặt tuấn mỹ bất phàm của người trung niên nam tử gần bốn mươi, đời thứ ba của Mộ phủ hầu như đều được thừa hưởng gen tốt từ người này, tất nhiên loại trừ Tam tiểu thư nàng ra.

      Đây là lần thứ hai nàng ở cùng chỗ với Mộ Thiểu Hoa theo như trong trí nhớ, vốn là nên có khí hài hòa trong huyết thống, như hiểu lại xen lẫn hàn ý bên trong.

      Bỏ qua những cảm nhận quái dị của bản thân, Mộ Phi Sắt khụy gối: “Phụ thân, người gọi con tới có chuyện gì?”

      “Sắt nhi, hôm nay mới là ngày hồi phủ thứ hai, mà gây ra chuyện lớn như vậy. lên tiếng thôi, lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng sao?” Mộ Thiểu Hoa cũng ban nàng ngồi xuống ghế, ràng là thanh dễ nghe, giờ lại bình thản làm cho người khác biết làm tiếp theo!

      Trong nội tâm Mộ Phi Sắt thầm , nhưng lời trong miệng cũng vô cùng tự nhiên: “Xin phụ thân thứ lỗi, là hôm nay con quá mức nôn nóng, nên mới đắc tội với Đại nương cùng Tam nương, kính xin người...”

      Mộ Thiểu Hoa giơ tay lên, cắt đứt lời đầy khách sáo của Mộ Phi Sắt: “ cần vòng vo với ta, ngươi rốt cục là ai?”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19

      Kể từ khi xuyên tới nay, đây là lần đầu tiên nàng bị người hỏi thẳng thân phận của mình như vậy, trong lòng Mộ Phi Sắt có chút lộp bộp, giương mắt nhìn thẳng người phụ thân trước mắt. Cặp mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chặp nàng, ánh mắt sắc bén phát ra tiếng động làm nàng trầm mặc.

      Mộ Phi Sắt gắt gao nắm chặt bàn tay thấm mồ hôi, sau lúc lâu mới khôi phục tinh thần mà : “Phụ thân đùa, con nếu phải là nữ nhi của người, có thể là người phương nào?”

      Mộ Thiểu Hoa vẫn ngồi ngay ngắn ghế, ngón tay phải thoáng gõ xuống bàn, vang lên tiếng lạch cạch vang vọng lại trong căn phòng yên tĩnh như chết.

      Sau nửa ngày, mới trầm giọng : “Là do ta đối với ngươi quan tâm quá ít, hay là ngươi ở Thiên Hồn học viện mấy tháng ngắn ngủi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất? Theo như ta biết Phi Sắt chưa bao giờ chống đối lại các phu nhân, cũng thể ăn trôi chảy trước mặt lão thái gia, lại càng dám...” Mộ Thiểu Hoa dừng lại chút, bỗng dưng đứng dậy “Lại càng dám cùng ta đối mặt mà sinh ra chút sợ hãi.”

      Bộ dáng Mộ Phi Sắt trầm xuống, nhàng đáp: “Bản thân trải qua sinh tử, như thế nào còn hiểu phải đối xử tử tế như thế nào với bản thân, như vậy uổng công dạo qua cửa môn quan lần! Phụ thân, ta chỉ là học được cách bị người khác khi dễ, hơn!”

      Trong mắt Mộ Thiểu Hoa bất thình lình lên tia kinh diễm, chậm rãi về phía thân thân hình bé yếu ớt, lời trong miệng lại làm nàng lạnh cả người: “Ngươi như vậy ra có vài phần giống Thiên Thanh.” Vừa , bàn tay lớn liền hướng mặt của Mộ Phi Sắt mà dò xét.

      biết có chỗ nào đúng, nhưng Mộ Phi Sắt theo bản năng né tránh cánh tay, dịch chuyển ra sau vài bước, như khiêm nhường mà đáp: “Phụ thân, so với vẻ đẹp của mẫu thân, nữ nhi dù tu luyện vạn năm chưa chắc bằng. Nếu như có bộ dáng của mẫu thân, cũng bị nghi ngờ thân phận trong phủ a”

      Nhìn cách tay chỉ còn trung, hí mắt nhìn Mộ Phi Sắt xong, chậm rãi buông xuống. Mộ Thiểu Hoa nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như muốn xem thấu nàng, khi nhìn thấy con ngươi trong suốt kia, giọng tự nhiên lại cứng ngắc: “Ngươi .”

      “Dạ, phụ thân.” Mộ Phi Sắt vẫn hành lễ như cũ, bước nhanh lui ra ngoài, chỉ còn lưu lại bóng người trong thư phòng lâm vào trầm tư.

      Ánh nến chập chờn chiếu lên dung mạo tuấn của người nam nhân trung niên, lúc sáng lúc tối, Mộ Thiểu Hoa ngồi lại trước bàn đọc sách, ánh mắt dời qua giá bút, chì thấy đó có cây bút được đặt ngay ngắn giá.

      Mộ Thiểu Hoa tự tay cầm cán bút, tinh tế vuốt ve, lại đặt ở chóp mũi ngửi, trong miệng lại vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào , chỉ có mơ hồ hai chữ “Thiên Thanh”. phu quân tưởng niệm sau sắc người vợ mất, lại đối đãi với nữ nhi thân sinh của mình như vậy, nguyên nhân sâu trong đó, ai có thể sáng tỏ a?

      Mộ Phi Sắt đương nhiên biết Mộ Thiểm Hoa sau khi nàng lại có biểu thương nhớ mẫu thân mình như vậy, nàng chẳng qua là bị cái nhìn của phụ thân làm cho sợ hãi. Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng bị sợ hãi tâm lí như vậy. Có lẽ đối với người phụ thân này có bài xích từ trước, sau khi lấy lại được tinh thần chẳng qua nàng cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng đến mức đầu óc bị rối loạn.

      Phú Quý cũng rất nhanh chuẩn bị xong bữa tối, ngồi cạnh bàn, Mộ Phi Sắt trong lòng vẫn yên cố nhai nuốt thức ăn trong miệng, lại nghiêng đầu nhìn cuốn sách cũ nát kia đầu giường, càng cảm thấy lo lắng. Làm sao có thể chữa trị được Hồn Nguyên Châu mà lại rơi vào cạm bẫy của người khác lần nữa đây?

      Hương Liên ở bên hầu hạ chứng kiến tiểu thư nhà mình lo lắng yên, trong lòng cũng biết có tư vị gì. Ý nghĩ của Hương Liên cũng đơn giản, lúc trước có thể mong tiểu thư có thể thoát khỏi bể khổ, tại nhìn tính tình tiểu thư thay đổi, chính là cương quyết làm cho người ta sợ hãi. Hôm nay tiểu thư đắc tội với hai vị phu nhân kia, về sau tiểu thư như thế nào a?

      “Hương Liên, Hương Liên!”

      Mộ Phi Sắt kêu Hương Liên lạc giữa cõi thần tiên xuống, làm cho Hương Liên trận hoảng sợ, bối rối trả lời: “Tiểu thư, người có gì phân phó?”

      Mộ Phi Sắt thoáng ngạc nhiên, giờ ngay cả tỳ nữ thiếp thân này cũng như người mất hồn a, nàng cười khẽ, lên tiếng: “Ngày mai chúng ta Kỳ Bình Tự a!”

      “Hay là chúng ta ở lại đó bảy ngày? Nô tỳ thông báo với người trong chùa, chỉ là sớm ngày biết họ kịp chuẩn bị sương phòng chưa” Ngày thường Hương Liên có bộ dáng khúm núm, nhưng đụng đến chuyện quan trọng lại chút hàm hồ nào mà lại lanh lợi đáp.

      quan trọng, ngày mai liền .” Mộ Phi Sắt cũng có khẩu vị ăn gì, ăn lung tung vài miếng liền buông bát đũa xuống.

      Hương Liên liền đưa cho Mộ Phi Sắt ly trà lài, nhịn được nghi vấn trong lòng mà hỏi: “Nhị thiếu gia ngày mai rời nhà, tiểu thư tiễn người sao?”

      Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, nhàn nhạt : “Càng gặp mặt lại càng làm cho huynh ấy thêm lo lắng, bằng ta rời trước, huynh ấy cũng yên tâm mà rời .”

      Trong lòng lên chút chua xót, nàng cho tới bây giờ đều sợ với cảnh chia ly tiễn biệt. Đổi lại là người khác, nàng cũng phiền lòng như vậy, nhưng Mộ Ngôn dù sao cũng là người đối tốt nhất với nàng, trí nhớ của Mộ Phi Sắt trước kia ảnh hưởng tới tính tình lạnh nhạt của nàng, đối vị huynh trưởng này nàng đúng là có chút bỏ xuống được.

      Mặc dù hiểu lắm chủ ý của tiểu thư, nhưng Hương Liên cũng đại khái biết được tiểu thư là muốn Nhị thiếu gia phải hao tâm tổn trí, có chút thổn thức vì tính thiện lương của nàng, tay chân lanh lẹ thu dọn bát đũa, lại đưa cho Mộ Phi Sắt nước rửa tay.

      Mặc dù có những thứ để giải trí lúc mặt trời xuống núi, nhưng trước kia nàng cũng có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Sau khi tắm rửa sạch người thoải mái lên ít, Mộ Phi Sắt lười biếng nằm ở giường, vỗ cuốn sách cũ kỹ, theo dưới gối móc ra bình sứ mà Vân Nhược Lan đưa.

      Thoáng cái hơn mười ngày, nam tử dung mạo như tiên kia cũng xuất , đối với cái đồ đệ như nàng cũng quả thâm tàng bất lộ a. Cười nhạo chính mình quá mức hỗn loạn mà suy nghĩ lung tung, Mộ Phi Sắt vuốt vuốt chiếc bình sứ tinh xảo, khẽ thở dài: “Vân Nhược Lan, tên nhưng có chút nữ tính a!”

      “Phi Nhi là xấu vi sư sao?”

      Thanh thanh thuần nghe vốn cực êm tai, lại làm cho Mộ Phi Sắt run lên, trợn mắt há mồm nhìn sang hướng giá sách, dưới ánh nến lập lòe lên bóng dáng, phải Vân Nhược Lan là người phương nào?

      Đầu lưỡi như có nút thắt, Mộ Phi Sắt vô ý thức níu lấy cổ áo, kinh ngạc : “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

      Vân Nhược Lan thay đổi thân trường bào màu lam, vẫn chút tổn hại nào đến bộ dáng phiêu dật, tiếng động bước đến trước giường, cười : “Đến xem đồ đệ của mình a! Phi Nhi, thấy sư phụ cũng vấn an, có hay nên thể chút cung kính đây?”

      Mộ Phi Sắt suýt chút nữa thốt ra chữ “Cắt”, nhưng kịp thời nuốt xuống, lúng túng khép lại váy của mình, lầm bầm : “Đêm khuya vào khuê phòng của ta, ngươi cũng có làm gương cho người khác a!”

      “Xem như mồm miệng Phi Nhi lợi hại.” ý cười mặt Vân Nhược Lan vẫn giảm, thân thủ liền bắt được móng vuốt tiểu đồ đệ chưa kịp lùi về, ngón tay tiêm dài thăm dò mạch tượng của nàng, thần sắc chuyên chú mà xem mạch.

      lát sau, khuôn mặt tuấn dật lên thần sắc thỏa mãn, bàn tay khẽ buông lỏng, chỉ thấy người trước mắt bận rộn thu tay về, giống như giận mà phải giận, trợn mắt nhìn mình . Vân Nhược Lan nhịn được cười lên, bộ dáng này của Phi Nhi sinh động, quả thú vị a!

      Mộ Phi Sắt biết là Vân Nhược Lan là quan tâm thân thể nàng, cũng tiện phát tác, có chút buồn bực : “Vô thanh vô thức biến mất, lại thân xuất quỷ nhập thần, ngài đến tột cùng là muốn gì a?”

      “Vi sư là có số chuyện cần phải xử lý nên chậm trễ! Bất quá Phi Nhi quả đem đến cho vi sư tin mừng ít nha, lúc trước còn lo lắng vì mất Hồn Nguyên Lực ở Mộ phủ bị chịu khi dễ, nghĩ Phi Nhi lại xử lý cực kỳ thỏa đáng. Vi sư quả rất vui mừng a!”

      Nếu là có thêm chòm râu, Vân Nhược Lan quả thực giống ông già suốt ngày càm ràm rồi. Oán thầm lời quả phù hợp với dáng vẻ như tiên nhân kia, Mộ Phi Sắt cũng bỏ qua ý tứ trong lời , cảm thấy ràng là nấp ở chỗ nào đó trong Mộ phủ mà xem nàng đấu lưỡi với đám người kia!

      “Ngươi theo dõi ta?” lời ra được tự nhiên, tựa hồ như đáng oán trách.

      Vân Nhược Lan đối với vấn đề này vốn quá để tâm, thản nhiên đáp: “Con là đồ đệ ta, ta dĩ nhiên phải theo sát con. Vi sư tạm thời còn thể thân, đành phải tạm thời thầm quan sát. Phi Nhi, ngay cả Mông Diệp Xà con cũng phân biệt được, kiến thức của Phi Nhi về các loại mãnh thú quả nhiên sâu rộng, làm cho vi sư kinh hỷ a!”

      Mãnh thú! Mộ Phi Sắt đột nhiên nhớ tới Ngự Thú Quyết, ánh mắt cũng cực kỳ nhanh chóng liếc nhìn qua cuốn sách để bên dưới gối, do dự có nên hỏi Vân Nhược Lan vấn đề này hay , nhưng lời miệng lại trở thành: “Ngươi định ở chỗ nào? phải muốn ở trong viện của ta chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :