1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thành lĩnh chủ - Ám Dạ Vi Lương (74) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10

      Từ Thiên Hồn học viện đến Ám Vũ hoàng thành phải mất cả tháng xe ngựa, cuối cùng hai huynh muội cũng được phu xe hộ tống an toàn đến Hoàng thành của Khang Quốc.

      biết việc trị an ở thế giới này có quá tốt hay , mà đường vô cùng thông thuận làm Lăng Thất cũng rất thỏa mãn. Nhưng sau khi đưa cho nàng bình Bách Ngưng Hoàn người kia cũng chưa bao giờ xuất lại, cho nàng là thiên tài sao? Nếu phải có hiệu quả thần kỳ của Bách Ngưng Hoàn nàng thực cho rằng mình mơ mộng hão huyền a!

      Bách Ngưng Hoàn chỉ cải tạo lại thân thể sau khi bị thương nặng của nàng, mà còn cải tạo lại Hồn Nguyên Châu vẫn luôn ảm đạm trong cơ thể nàng. Vòng tay tay nàng cũng như hư hư thực thực, mỗi ngày cũng tản mát ra tia sáng màu xanh quỷ dị, phối hợp với Bách Ngưng Hoàn xoay tròn trong cơ thể nàng. Lăng Thất cũng biết công dụng của nó, nhưng ít ra cũng biết nó có thể khôi phục lại năng lượng như cũ trong thân thể.

      Nhưng những điều đó tạo điều kiện cho Lăng Thất lần nữa củng cố võ học của bản thân mình từ kiếp trước, thời điểm dọc đường , Lăng Thất bắt đầu xây dựng cho mình trụ cột vững chắc nhất của tu luyện võ học. Hồn Nguyên Lực có hay cũng để sau, nhưng với thân thể tay trói gà chặt này nàng cũng vui vẻ gì. Nàng biết sinh hoạt tại thế giới của Hồn Sư này, nếu có con bài cuối cùng khó mà bảo toàn được mệnh của mình.

      Đêm qua, mưa bụi trong ánh trăng mờ ảo làm Lăng Thất chỉ có thể chứng kiến mơ hồ kiến trúc của tòa thành, tuy chỉ là hình dáng đại khái nhưng cũng làm cho Lăng Thất xác định nàng tại hoàn toàn bước vào thế giới khác. Cơn mưa đêm qua như gột rửa những thứ dơ bẩn của trần thế, sáng hôm nay lại vừa trở về Ám Vũ hoàng thành, mặt trời rực rỡ như sắp có chuyện tốt.

      Khi đến Mộ phủ là buổi chiều, Mộ Ngôn càng lộ vẻ bất an, mặc dù cố duy trì vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn bị Lăng Thất nhìn thấu. Là lo lắng Mộ Phi Sắt sau khi hồi phủ được đối đãi tốt sao? Nàng ung dung thản nhiên suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của Mộ Phi Sắt, trong nội tâm phát ra cảm giác lo sợ, yếu ớt yên, đều bị nàng cắt đứt, chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt.

      “Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, đến phủ rồi! Bên ngoài có mưa lớn, để tiểu nhân gõ cửa trước, xin hai vị chờ chút!” Thanh buồn bực của lão phu xe vang lên để xin chỉ thị, sau khi được đồng ý của Mộ Ngôn, chạy đến phía trước gọi cửa, hai người còn lại xe đều gì!

      Thấy dưới đáy mắt của Mộ Ngôn thể che hết thần sắc lo lắng làm Lăng Thất bật cười, thấy nàng còn cười được, Mộ Ngôn cũng tiếp tục trầm mặc nữa, mà thấp giọng : “Sắt Nhi, phỏng chừng mẹ ta cùng Tam nương biết chuyện xảy ra với ngươi lúc ở học viện, bên phía phụ thân thể trông đợi được gì, chỉ mong tại gia gia còn ở trong phủ.”

      “Chuyện gì nên đến đến a!” Lăng Thất giọng đáp, cuối cùng cũng phải trở lại căn nhà này, tại nàng khôi phục được dị năng, lại có võ học phòng thân, cho dù có Hồn Nguyên Lực nàng cũng lo lắng mình có thể rơi vào hiểm cảnh lần nữa.

      “ Ta ở trong phủ nhiều nhất cũng chỉ hai ngày, Sắt Nhi, lo lắng sao?” Mộ Ngôn chau lông mày, tại bản thân mình chưa thể ngưng tụ ra Hồn Tinh, vẫn chỉ là tên hồn sĩ bình thường, đứng trước hồn sư có chút phân lượng nào, cũng biết muội muội có thể chống đỡ nổi đến khi mình có thể trở thành Hồn Sư hay .

      Liếc mắt nhìn vị huynh trưởng vì quan tâm muội muội mình mà phiền não, Lăng Thất khẽ thở dài: “Ta cẩn thận, nếu như có việc gì, phải còn có gia gia sao?”

      Lăng Thất nửa nửa đùa an ủi Mộ Ngôn, mặc dù lời an ủi của nàng có chút được tự nhiên nhưng lại làm cho Mộ Ngôn thở phào nhõm, bởi vì biết trong đám tôn tử, gia gia chỉ duy nhất đối với hai người lộ ra nét mặt tươi cười, là người mình, còn lại chính là dung mạo bình thường Mộ Phi Sắt.

      Gia chủ Mộ gia, cũng là tể tướng của Khang Quốc – Mộ Thiên Hạc bình thường đối đãi với Mộ Phi Sắt vô cùng kỳ quái, thái độ đối với nhi tử cùng con dâu của mình có chút lạnh nhạt cùng chán ghét, nhưng thái độ với tôn bối như bỏ Mộ Phi Sắt này ngược lại lại có chút quan tâm.

      Thái độ quan tâm của gia chủ đối với Mộ Phi Sắt mọi người trong nhà ai cũng biết, đáng tiếc tể tướng đại nhân là người sống ở cao, lại thêm người trong nhà cố ý lừa gạt, nên cũng phát tình trạng cuộc sống chân thực của Mộ Phi Sắt. Nếu phải Mộ gia tam tiểu thư tính tình quá mức nhu nhược, cũng phải sống cuộc sống quá mức bi thương như thế.

      Hai người mới được có mấy câu, tiếng bước chân lộn xộn tiến đến phía họ làm chấm dứt cuộc chuyện của bọn họ. Thanh hỏi han sức khỏe tràn vào trong tai của Lăng Thất, khóe miệng nàng gợi lên vui vẻ như có như , hạ nhân trong phủ từ khi nào lại nhiệt tình như vậy? Là vì người có hy vọng trở thành Hồn sư nhất Mộ Phủ, nhị thiếu gia trở về sao?

      Bọn hạ nhân ân cần đỡ Mộ Ngôn xuống xe, sớm chuẩn bị tốt giấy dầu để chặn lại những giọt mưa từ trời rơi xuống, Mộ Ngôn đứng nơi đó như vẻ thanh liên đột nhiên trỗi dậy, làm cho mọi người hồi cảm thán.

      Trái lại trong buồng xe còn người mà ai để ý tới, đãi ngộ tựa hồ rất khác biệt a! Ngoại trừ chỉ có vài người cúi chào nàng, thậm chí còn có ai nâng nàng xuống xe, chứ đừng có ai che mưa cho nàng. Lăng Thất chưa bao giờ nghĩ mình được hoan nghênh, nhưng nhìn đến ngay cả hạ nhân cũng thèm để nàng vào trong mắt, tự đáy lòng nàng cảm thấy bi ai thay cho Mộ Phi Sắt a!

      “Tam tiểu thư! Hương Liên hướng người thỉnh an! Trời mưa, xin người hãy nhanh lên chút!” nha đầu với hai búi tóc đầu nhìn vào buồng xe, mặt lên vẻ nhút nhát, e lệ tươi cười nhìn nàng.

      Lăng Thất nhảy xuống xe, nhìn tiểu nha đầu trạc tuổi Mô Phi Sắt cố sức cầm cái ô lớn để che cho nàng, thân thể đơn bạc hơn nửa người bị ướt. Đây chính là nha hoàn thiếp thân bên người Mộ gia Tam tiểu thư , đúng là cùng Mộ Phi Sắt sai biệt mấy, nàng có chút rũ mắt xuống, thấp giọng : “ Vào thôi.”

      Nàng rảo bước nhấc chân tiến vào cánh cửa to lớn, Lắng Thất nâng mí mắt lên đánh giá Mộ phủ, dù mưa to che đậy được khí thế oai hùng, căn nhà to a, lòng Lăng Thất tràn đầy cảm thán. Lấy màu sắc thâm trầm làm nổi bật lên vẻ trang nghiêm của Mộ phủ, đình viện là địa phương dùng để tiếp đãi khách, cũng là nơi mà mọi người trong Mộ gia ngày thường tề tựu. Ở nơi đó đứng vài cái nữ nhân mặc hoa phục, theo sau là đám nha hoàn.

      “Mộ Ngôn, làm sao con lại từ học viện trở về nhà? Mau vào trong phòng , nhìn ngươi kìa, cả người đều ướt hết.” Theo trí nhớ của Mộ Phi Sắt người chính là mẫu thân của Mộ Ngôn, mỹ phụ vẻ uy nghiêm bước nhanh lên đón lấy Mộ Ngôn, thân mật lau giọt nước dính ống tay áo của con trai mình.

      “Mẫu Thân, Tam nương, tỷ tỷ, Ngôn Nhi là đưa muội muội về nhà. Trong nhà mọi việc có tốt ?” Mộ Ngôn cung kính hành lễ, lễ phép hàn huyên, làm cho Lăng Thất còn chưa đến mái hiên cũng thầm bật cười. đúng là ông cụ non, từ này dùng để hình dung vị huynh trưởng danh nghĩa kia cũng rất thích hợp a!

      Như nghe thấy Mộ Ngôn ân cần hỏi thăm, tầm mắt của mỹ phụ rơi xuống bóng dáng muốn nhấc chân bước vào bậc thang, nụ cười mặt còn, thay vào đó là tiếng quát lớn: “Đứng lại! Mộ Phi Sắt, ngươi còn mặt mũi mà trở lại sao?”

      Bước chân Lăng Thất dừng lại, giương mắt nhìn về đôi mắt tràn đầy vẻ kiên nhẫn, để lại dấu vết hít sâu hơi, hai tay đặt bên hông, khẽ khom đầu gối xuống “Đại nương, tam nương, tỷ tỷ, Sắt Nhi xin thỉnh an mọi người.”

      “Đại tỷ, nhìn xem ai trở lại a! Mộ gia tam tiểu thư vì mất Hồn Nguyên Lực mà bị Thiên Hồn học viện đuổi về, cũng may hôm nay trời có mưa to, có người lại, bằng để mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ gia làm sao còn mặt mũi nữa a!” mỹ phụ kiều mỵ mặc hồng trang che miệng , thanh nhu hòa nhưng lại ác độc vô cùng.

      Lại nhìn đến nữ nhân khác mặc áo lam qua tuổi dậy , trong mắt lên vẻ chán ghét nhìn nàng, lại đối với mỹ phụ : “ Nương, Ngôn đệ đường khẳng định rất vất vả, hay là chúng ta vào nhà chuyện, Tam nương, làm phiền người gọi quản gia chuẩn bị chút canh gừng nóng, khí trời trở lạnh, cũng đừng để Ngôn đệ gặp lạnh.”

      Mỹ phụ bị gọi là Tam nương sắc mặt hơi tối, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi như hoa: “ Thanh Vận quả hổ là Mộ gia đại khuê tú nổi danh Hoàng thành a, biết thấu tình đạt lý, lại quan tâm chu đáo, biết sau này nam tử nào may mắn có thể lấy về làm vợ. Đại tỷ, nhi nữ của tỷ làm cho muội muội ghen tị a!”

      “ Nương, Hồng Thư phải cũng thông minh lanh lợi sao? Đợi khi nào con đủ mười hai tuổi, có khi Mộ phủ còn có thêm người có thể đến Thiên Hồn học viện a!”

      thèm đáp lại lời hai người, mỹ phụ kéo tay Mộ Ngôn hướng hành lang vào, lại phát nhi tử mình chịu dịch chuyển, giọng điệu nhu hòa hỏi: “Ngôn Nhi, làm sao vậy?”

      Mộ Ngôn thở dài, giống như dự đoán trước được cục diện này, phân phó gã sai vặt bên cạnh: “Phúc An, xuống phòng ăn chuẩn bị ít canh gừng nóng, cùng chút điểm tâm mà Tam tiểu thư thích ăn, nhanh về nhanh.”

      Gã sai vặt sau khi lĩnh mệnh liền chạy , Mộ Ngôn cũng hướng về mỹ phụ mặc hồng trang, mỉm cười : “Tam nương, cần ngài vất vả như vậy.”

      đợi tiếng đáp lại, thiếu niên cau mày nhìn về phía Lăng Thất vẫn còn đứng bên ngoài, mưa to làm y phục mỏng người nàng ướt đẫm, trầm giọng với mẫu thân mình: “Nương, Sắt Nhi thân thể được khỏe, nhịn được mưa gió. Trước hết để cho nàng trở lại Viện tắm rửa được ?”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11

      Lăng Thất vẫn lặng yên đứng ở nơi đó, cái ô trong tay Hương Liên căn bản là có tác dụng, mưa to sớm đem tâm nàng tưới lạnh.

      Cái này xem như khảo nghiệm trước khi hồi phủ sao? Lăng Thất cúi thấp đầu, che giấu phẫn uất tràn ngập trong ánh mắt. Nên hành lễ, nên vấn an, nàng đều hoàn thành theo trí nhớ của Mộ Phi Sắt sai chút nào. đường hồi phủ nàng chuẩn bị tốt tâm lý, bất quá xưng hô có chút lạ lẫm, nàng kêu cũng sai tí nào.

      Chỉ là địa vị cùng tình cảnh của Mộ Phi Sắt quả thực quá kém so với trong tưởng tượng của nàng, lấy tính tình đạm bạc của mình quả khó mà thích ứng, xem ra để có thể sinh tồn trong Mộ phủ nàng phải lên tinh thần a!

      Mỹ phụ đối với lời quan tâm, chăm sóc của Mộ Ngôn dành cho Mộ Phi Sắt, từ cao nhìn xuống Mộ Phi Sắt cùng nô tài rét run, lạnh giọng : “ Tưởng rằng ngươi có vài phần bổn có thể được Thiên Hồn học viên nhìn trúng, cũng thể tin được lại trở thành người đầu tiên ở Khang Quốc bị trục xuất ra khỏi học viện, còn muốn liên lụy đến Mộ phủ. Mộ Ngôn, đừng đỡ cho nàng ta, làm cho nàng ta quỳ nơi đó là khai ân rồi.”

      “Nương, chuyện tình của Sắt Nhi ta trong thư, cũng phải bị học viện đuổi theo như lời nương !” Mộ Ngôn vội vàng đỡ cho Mộ Phi Sắt, mắt thấy trời càng lúc càng mưa to, muốn qua đỡ lấy muội muội đứng dậy, lại bị thân tỷ tỷ ngăn lại.

      Nữ nhân áo lam híp lại đôi mắt đẹp, lời ôn nhu, : “Ngôn đệ, chuyện Phi Sắt tự tiện xông vào cấm địa ngươi cũng phải do đệ cho chúng ta biết! Có người đem tin tức từ Thiên Hồn học viện truyền về Hoàng thành, làm gia gia cùng phụ thân quan trường mất hết mặt mũi. Ngươi tạm thời ít vài câu, đừng làm cho hai vị trưởng bối hiểu lầm ngươi.”

      “Aiii! Ngôn Nhi, nương ngươi cùng tỷ tỷ ngươi là có đạo lý! Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, Mộ gia tam tiểu thư giờ đúng là thanh danh lan lớn a!” Tam nương chuyện có chút hả hê, bộ dáng chọc giận nàng lại thât giống như đứa trẻ có khuôn mặt bé, yếu ớt kia. Hoàn toàn nhìn ra nàng ta cùng chính thất có bất kỳ khoảng cách nào.

      Lăng Thất vẫn cúi đầu, tiếng nào. Lúc còn ở Thiên Hồn học viên, nàng nhất thời dùng mồm miệng nhanh nhẹn để đối phó với trưởng lão, nhưng may mà Hình Đường tam chưởng lão là người vui vẻ hào sảng, chấp nhất nên nàng bình yên vô . Nếu nàng dùng lời như vậy với những người ở đây, biết tiểu thân thể này còn phải chịu cực hình gì nữa.

      Giọt mưa tung bay, nện vào thân thể gầy yếu, ánh mắt nàng liếc qua nhìn tỳ nữ bên cạnh mình, thầm than vận khí nàng ta cũng quả tốt, theo chủ thử như Mộ Phi Sắt, xác thực là rất tội.

      “ Có chuyện gì mà ồn ào như vậy? Mộ phủ khi nào lại hỗn loạn như vậy?”

      Giọng trầm thấp vang lên, Lăng Thất quay đầu nhìn về phía sau lưng, hai nam nhân mặc áo bào đỏ sậm, khí thế hiên ngang tiến đến. Dung mạo hai người có chút tương tự, làm cho Lăng Thất lập tức nghĩ ra đây là đương gia chủ của Mộ phủ - Mộ Thiên Hạc, cùng phụ thân của Mộ Phi Sắt – Mộ Thiểu Hoa.

      Trong lúc mọi người hành lễ, Lăng Thất lại lần nữa khom gối thỉnh an, oán thầm lễ tiết phiền phức, cũng may mắn là phải quỳ xuống mà phải bất động, bằng nàng biết tuân thủ lời hứa quan trọng hơn hay bảo vệ mạng này quan trọng hơn.

      “Sắt Nhi, trở về là tốt rồi. Còn đứng dưới mưa làm gì? Trước tiên về phòng thay quần áo sạch , sau lại tới thỉnh an cũng muộn!” Lão giả tóc điểm bạc nhu hòa, nhàn nhạt ân cần dặn dò Lăng Thất, rốt cục cũng để cho nàng có cơ hội ly khai.

      giọng tạ ơn Mộ gia gia chủ, Lăng Thất cũng đem thái độ mơ hồ cam lòng của ba nữ nhân kia thu vào mắt, mặt biểu tình theo Hương Liên đến tiểu viện.

      Xuyên qua hành lang dài, cuối cùng cũng đến tiểu viện nhất trong phủ, nhìn quanh tiểu viện đơn giản chỉ có bốn phòng làm cho Lăng Thất lại vô cùng vừa lòng.Dù như là nơi độc lập, thân phận tam tiểu thư ít nhất cũng giúp nàng có được gian độc lập.

      “Tiểu thư, trước tiên để nô tỳ giúp người thay quần áo, sau đó giúp người chuẩn bị nước tắm. Đợi sau khi người hướng lão gia thỉnh an, trở về là có thể tắm rửa.” Chỉ có hai người ở đây nên Hương Liên cũng có thể chuyện lưu loát hơn, đẩy ra phòng ngủ của chủ tử, chân tay bận rộn giúp nàng chuẩn bị quần áo tắm rửa.

      Nhìn tiểu viện có chút được trang hoàng, Lăng Thất gật gật đầu vừa lòng, lắc lắc ống tay áo còn dính ước. Măn mắn gần đây nàng có rèn luyện thân thể, bằng với thân thể gầy yếu như lúc trước chừng chịu nổi mà bệnh nặng hồi.

      “ Hương Liên, trong phủ từ khi nào mà biết ta cấm địa của học viện?” Sau khi lau sạch vết bẩn thân thể, Lăng Thất giọng hỏi, nếu lỡ như hồi lại bị khiển trách còn tùy cơ ứng biến mà trả trả lời.

      “ Hình như là tháng trước. Lúc đó cả hoàng thành đều huyên náo, trong phủ cũng ầm ĩ hồi, ngoại trừ lão thái gia, lão gia cùng các phu nhân đối với chuyện này tựa hồ rất bất mãn.” Hương Liên nhanh nhẹn giúp nàng mặc quần áo, giọng ra nghi vấn của nàng; dừng lại lát, sợ hãi nhìn thiếu nữ giọng tiếp: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần phải cẩn thận a!”

      Lăng Thất nhướng lông mày, nhìn Hương Liên tay chân bận rộn: “Ừ, ngươi…”

      đợi nàng xong, Hương Liên bỗng nhiên hét chói tay nhảy lên, chỉ thấy nàng lấy tay gạt ra cái áo chuẩn bị mặc cho Lăng Thất, xé mạnh cái. Lúc này Lăng Thất thấy sinh vật màu đen mặt đất, làm nàng khỏi hít hơi lãnh khí.

      con rắn màu đen lè ra cái lưỡi đỏ ngòm, chậm rãi bò ra từ chỗ của Hương Liên, làm nàng run rẩy lui về sau mấy bước, trong tai còn nghe được trận tiếng cười .

      Lăng Thất gạt bỏ hoảng loạn trong lòng, mắt thấy con rắn càng ngày càng bò đến gần, con ngươi đen trầm xuống, thuận tay bắt lấy bếp lò Huân Hương đầu giường, dùng hết sức, vừa ngoan vừa chuẩn ném mạnh về phía con rắn. Chỉ thấy nó liều mạng búng lên cái, sau đó còn ngọ nguậy nằm im chỗ, làm cho Hương Liên nước mắt giàn giụa cũng khỏi kinh ngạc.

      Lúc này ngoài phòng kêu lên hồi tiếng khóc: “Mộ Phi Sắt, bọc mủ như ngươi cư nhiên cũng dám đánh chết sủng vật của ta, ta cho phụ thân biết!”

      Tiếng khóc xa dần, khi nghe thanh là của ai, Hương Liên càng khóc lợi hại hơn, cuống quít : “Tiểu thư, là tiểu thiếu gia a! Ngày thường lão gia luôn luôn sủng ái tiểu thiếu gia, lần này nguy rồi!”

      Lăng Thất từ trước đến giờ sợ nhất là thấy nữ nhân khóc sướt mướt, bộ dạng tỳ nữ này hoang mang lo sợ làm nàng có chút phiền lòng, liền thấp giọng quát: “Vội cái gì?”

      Hương Liên giật mình, dám lên tiếng, ủy khuất cắn môi dưới, ngước mắt nhìn quần áo của tiểu thư bị mình làm rách, nước mắt lại rơi như mưa: “Tiểu thư, là nô tỳ tốt, đem xiêm y mà người thích nhất làm hư. Nô tỳ đáng chết.”

      Vừa vừa quỳ xuống, bộ dáng mềm mại làm Lăng Thất có chút đau đầu. Mộ Phi Sắt là chủ tử nhu nhược, có thể để nô tài đè đầu cưỡi cổ, nhưng Liên Hương này lại có thể thành , nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận của hạ nhân.

      Đưa tay dìu lên tỳ nữ quỳ, Lăng Thất nhàn nhạt : “Biết sai lần sau nhớ sửa là được rồi. Bây giờ lấy cho ta bộ xiêm y khác, đơn giản chút, tí nữa còn có tuồng hay mà xem a!”

      Vâng vâng dạ dạ đáp lời, Hương Liên lấy ra bộ xiêm y xanh nhạt, mặc dù hiểu lời bí hiểm của Mộ Phi Sắt, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy tiểu thư giống ngày thường, nghe tiểu thư lúc trước bị thương ở đầu, chẳng lẽ qua lần bị thương đó, lá gan cũng trở nên lớn hơn?

      Lăng Thất để ý nghi hoặc của Hương Liên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lần nữa tinh tế quan sát lại thi thể của con rắn , đáy mắt lên vẻ ám trầm.

      Phảng phất như hạ quyết tâm, nhìn gương mặt bình thường gương, để ai nghe thấy : “Mộ Phi Sắt, ta thay ngươi sống tốt. Bắt đầu từ giờ phút này, ta chính là Mộ Phi Sắt.”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12

      Lăng Thất…à ! Bây giờ phải là Mộ Dung Sắt, nàng đến trước cửa của đại đường, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng khóc của trẻ con, giống như khóc tang a! náo nhiệt!

      Mộ Phi Sắt khẽ nhếch miệng cười, cước bộ nhàng bước thẳng vào, đợi mọi người trong nội đường lên tiếng, nàng nhàng khom người cúi đầu hướng các trưởng bối thỉnh an, xong liền thẳng sống lưng đứng đó, giống như Ngạo Tuyết Đông Mai, làm cho mọi người kinh ngạc.

      “Sắt Nhi, thân thể đỡ hơn chưa?” Bởi vì xử lý chính rất vất vản nên giọng có chút mệt mỏi, mặt Mộ Thiên Hạc nổi lên nhàn nhạt nhu hòa nhìn Mộ Phi Sắt, giống như người trưởng giả, nhìn rất thân thiết.

      “ Đa tạ gia gia quan tâm, vì Sắt Nhi bất hiếu, làm cho người hao tâm tổn sức!” lời vừa ra làm cho mọi người trong nội đường trận kinh hoảng, nhất thời được lạ chỗ nào, chỉ đành nhẫn nại chờ đợi Mộ lão gia đáp lại.

      Mộ Thiên Hạc lên chút dị sắc trong mắt, vuốt râu mỉn cười: “Thân thể ta có gì đáng ngại. Hôm nay con trở về thuận tiện an tâm điều dưỡng thời gian ngắn. Những chuyện khác để sau hãy . Mau tới đây ngồi xuống .”

      “Dạ vâng gia gia.” Kính cẩn đáp lại, Mộ Phi Sắt ngồi xuống ghế dựa có lót đậm mềm phía cuối cùng, tay lơ đãng đung đưa để lộ ra sinh vật dài thân mình trơn trượt, cũng làm Mộ Ngôn chú ý.

      “Sắt Nhi, trong tay ngươi …?” câu hỏi chưa hết của Mộ Ngôn thu hút chú ý của mọi người, vốn bầu khí chỉ như sóng ngầm mãnh liệt, nay thêm giọt nước lại như Thủy Châu nóng hổi dâng trào.

      “Nương nhìn xem, nàng ta đánh chết sủng vật của ta, bây giờ còn lấy ra kheo khoang. Nương! Người phải làm chủ cho ta a!” Mộ Hồng Thư năm nay mới tám tuổi nhưng bộ dáng phấn điêu mài ngọc, chính là giờ phút này có chút vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi.

      Mộ Phi Sắt giương mắt nhìn mấy người dung mạo xuất chúng, thản nhiên : “Vừa trở về phòng lại có con rắn chui vào, may mắn ta ở học viên học được chút bản lĩnh, bằng cũng bị con rắn biết tốt xấu này cắn, đúng là tai họa bất ngờ, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là súc sinh vô chủ, nguyên lai là bảo bối của Hồng Thư a!”

      Mỹ phụ mặc hồng trang sắc mặt tái nhợt, ngờ bọc mủ này mỗi câu đều là ý tứ kinh người, cẩn thận nhìn gia chủ lời nào, lại nhìn về phía tướng công của mình, chỉ thấy gương mặt tuấn lộ ra vẻ nghiêm nghị, đáy mắt lại mang theo chút dám tin.

      Cắn răng, Tam nương đem nhi tử khóc sướt mướt ôm vào trong ngực, mắt ứa lệ nghẹn ngào : “Con a! Tam tỷ ngươi cũng vừa mới trở về, cũng là cẩn thận mới giết chết sủng vật của ngươi. Nương tìm cho ngươi món đồ chơi khác có được hay ?”

      Lời chân thành tha thiết, lại làm cho Mộ Phi Sắt cười lại càng sâu xa, nhàn nhạt : “ Kính xin tam nương lần sau nhớ tìm đồ chơi an toàn tí. Hồng Thư bất quá mới tám tuổi, độc của Mông Diệp Xà cũng phải loại thường, lỡ may bị cắn hay a!”

      “Cái gì? Mông Diệp Xà?” Mộ Ngôn nghe vậy cả kinh, bước nhanh đến bên người của Mộ Phi Sắt, thuận tay tiếp được con rắn, dung mạo ôn nhuận bịt kín tầng sát khí làm người ta kinh hãi, Mộ Ngôn quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Mộ hồng Thư, trong mắt như muốn phóng ra hai đoàn hỏa.

      Người phụ thân nãy giờ chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Mộ Ngôn, Mông Diệp Xà là loại rắn nào? Vì sao lại luống cuống như vậy?”

      Mộ Thiểu Hoa ngữ điệu cứng ngắc như được lập trình sẵn, nhìn về phía Mộ Ngôn mang theo chút tình cảm ấm áp, nhưng khi chuyển qua Mộ Phi Sắt lại là ánh mắt vui. Nếu như nàng vẫn còn tính tình nhát gan lúc trước nên thương, còn hiểu được, nhưng giờ phút này nàng biết ánh mắt của vị phụ thân tuấn lãng này tuyệt đơn thuần như vậy.

      “Phụ thân, Mông Diệp Xà nếu có Ngọc Lan Thảo cũng có gì đáng , nhưng gặp phải Ngọc Lan Thảo tiết ra kịch độc, lại chỉ nhằm vào nữ nhân mà cắn. Nếu như chỉ bị cắn nhát mạng cũng còn. Mà trong phòng Sắt Nhi chính là đốt Huân hương Ngọc Lan Thảo a.”

      Mộ Ngôn vừa đáp, vừa lộ ra sắc mặt khó coi, tất cả mọi người nghe xong đều kinh hãi. Hai vị trưởng giả lời nào, Đại phu nhân cũng xem xét sắc mặt của Mộ lão thái gia cùng tướng công, sau đó lại mũi nhọn nhắm thẳng vào tiểu nô tỳ run rẩy bên cạnh Mộ Phi Sắt.

      “Hương Liên, ngươi biết tiểu thư của ngươi trở về, như thế nào lại đốt lên Ngọc Lan Thảo, phải từ trước giờ Sắt Nhi đều dùng Quế Hương sao? Chuyện tình sao lại quá mức trùng hợp như vậy a?”

      Thanh lớn, nhưng lại chuẩn xác, Hương Liên sợ tới mức quỳ sụp xuống mặt đất, liên tục dập đầu: “Đại phu nhân oan uổng a! Lần trước tiểu thư về có muốn đổi Huân hương khác, nô tài thông báo cho quản để thay đổi. Nô tài dù có gan lớn bằng trời cũng dám mưu hại tiểu thư a.”

      Đưa tay đỡ dậy Hương Liên dập đầu, Mộ Phi Sắt nhanh chậm : “Đại nương, chỉ là tình trùng hợp thôi. May mắn phát kịp thời, chặn được hậu họa là tốt rồi. Sắt Nhi vừa mới hồi phủ mà gây ra tình như vậy, là lỗi ở ta !”

      Mộ Phi Sắt lưu loát làm cho Hương Liên cũng ngừng khóc, sợ hãi nhìn theo tiểu thư nhà mình, dám thở mạnh. Mộ Phi Sắt vỗ vỗ bờ vai của Hương Liên, lẳng lặng chờ Mộ Thiên Hạc sắc mặt tốt lên tiếng.

      Quả nhiên, Mộ lão thái gia nghe hết xong, trong nội tâm cũng thầm tính toán, hướng Lâm quản gia đứng hầu hạ vẫy tay: “Thuận Đức, đem gã sai vặt bên cạnh tiểu thiếu gia lãnh bốn mươi trượng, đuổi ra khỏi Mộ phủ. Sau này cho phép Hồng Thư chơi đùa những thứ nguy hiểm như vậy, Tam phu nhân, sau này nên để ý nhiều đến con ngươi !”

      Lãnh bốn mươi trượng! Muốn xảy ra án mạng sao? Tuy Mộ Phi Sắt lên tiếng, nghe Đại phu nhân phản đối, dư quang quét qua thần sắc thần sắc của Đại phu nhân, trong nội tâm cười lạnh thôi. Cả Mộ phủ chỉ có mỗi phòng của nàng là dùng Ngọc Lan Thảo, nếu nàng chưa xem những bí tịch kia trong học viện làm sao biết được con rắn như vậy lại mang kịch độc, nghĩ nàng cho rằng đó chỉ là trò đùa của hài tử tám tuổi thôi sao?

      Mộ Ngôn cũng trầm ngâm, chuyện, chỉ nhíu mày nhìn Mộ Phi Sắt im lặng, tình cảnh của nàng xác thực lạc quan, nếu rời phủ, sau này lại phát sinh chuyện gì?

      Trong nội đường khí quỷ dị, có khung cảnh ấm áp khi đoàn tụ người thân, ngược lại lại như cuộc gặp gỡ với những người xa lạ. Tình cảm phía sau của những gia đình quyền cao chức trọng, chính là tình cảnh như thế này a! Mộ Phi Sắt thầm nghĩ. Lúc sau quản gia xin lệnh dọn thức ăn vào, Mộ Phi Sắt đỡ Hương Liên quỳ lâu nền đất, dặn nàng trở về chuẩn bị nước tắm rửa. Mộ Phi Sắt theo sát phía sau Mộ Ngôn, khi đối mặt lại ngừng quăng tới nàng ánh mắt ân cần, Mộ Phi Sắt buồn cười, khóe miệng giương đáp lại.

      Mộ phủ khó có được hôm cả nhà đều ngồi dùng bữa, Đại phòng cùng Tam phòng cũng phải đèn cạn dầu, đều chỉ im lặng dùng bữa, làm cho Mộ Phi Sắt thầm bật cười, mình khi nào lại phải cùng bọn người này diễn vở kịch cổ trang a?

      Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Mộ Phi Sắt có vài phần ảm đạm. Lúc ở Thiên Hồn học viện nàng cũng đọc qua rất nhiều loại điển tịch, thứ muốn tìm lại tìm được, nhưng lại nhớ rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái. Huyễn Hồn đại lục mặc dù tồn tại Hồn sư cùng Huyễn thú, nhưng chuyện vượt thời lại chưa bao giờ ghi lại, mình chỉ sợ bao giờ trở về thế giới đó được.

      Nếu từ nay nàng phải sống dưới thân phận Mộ Phi Sắt. nàng chắc chắn sống cách tốt nhất! Lại lần nữa kiên định ý nghĩ của mình, trong lòng nàng lại rộng mở ra vài phần, con ngươi chống lại ánh mắt ân cần của Mộ Ngôn, lại thêm vài phần nhiệt khí.

      Bữa cơm nặng nề qua , Mộ Thiên Hạc hướng cháu có vài phần bất đồng với thường ngày vẫy tay: “Sắt Nhi, trời cũng tạnh mưa, mau theo gia gia dạo hoa viên.”

      “Dạ vâng.” giọng đáp lời, Mộ Phi Sắt khẽ nâng váy theo lão giả, dọc đường mấy lần nhìn qua tiểu tử oán hận nàng, khom lưng vào tai nó: “Hồng thư, lão sư ngươi dạy gì nên dùng tâm mà học a!”

      “Ngươi…ngươi có ý gì?” gương mặt nhắn của Mộ Hồng Thư tràn đầy khó hiểu, mặc dù tuổi còn , nhưng vẫn nhạy cảm phát , người trước mặt này phải vẫn như trước kia để mặc mình khi dễ.

      “ Ta dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi. Bí mật trong phủ mà nhiều người biết khó giữ, ngươi dám bảo ta là bọc mủ, lại gọi thẳng tục danh của ta, nếu việc này truyền ra ngoài, mọi người Mộ phủ tiểu thiếu gia giáo dưỡng, đến lúc đó tội lại đổ xuống đầu Tam nương, ngươi có thể đảm nhận được hay ?”

      Những lời này vừa vang lên, ngoại trừ Mộ Thiên hạc đầu nghe thấy, những người còn lại xung quanh đều nghe thấy ràng. Tam nương có hỏa nhưng dám phát, hung hăng hướng Mộ Phi Sắt liếc cái, miệng lại : “ Sắt Nhi rất đúng, ta hảo hảo giáo huấn lại Thư Nhi.”

      Vừa dứt lời, Tam nương bỗng thấy có chút ổn, mình thế nhưng bị bọc mủ mới trở về kia giáo huấn. Gương mặt xinh đẹp chán nản, thấy Đại phu nhân mặt tựa hồ có chút hả hê lại càng ảo não, lại phát tướng công mình dưới đáy mắt lại lóe lên ánh sáng.

      Khẽ mỉm cười, Mộ Phi Sắt bước nhanh về phía trước đuổi theo Mộ lão gia. Mới ngày đầu tiên trở về phủ, náo nhiệt a!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13

      già trẻ bước chậm trong hoa viên sau con mưa, tại là thời điểm giao mùa giữa mùa hè và mùa thu, mùi hương thơm ngát của Quế Hương cũng làm cho Mộ Phi Sắt thở phào nhõm, nhịn được thở ra ngụm trọc khí. Nàng mặc dù cũng thích hài tử tám tuổi kia, nhưng dù sao bây giờ mình cũng mang danh nghĩa là “tỷ tỷ” của , sao có thể nhìn “đệ đệ” mình được cưng chiều mà sinh hư đây.

      Ý nghĩ có điểm tà ác, khóe miệng Mộ Phi Sắt mỉm cười đạm bạc, lão giả phía trước nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sắt Nhi, chuyện tình ở Thiên Hồn học viện ta cũng nghe qua.”

      Mộ Phi Sắt cúi thấp đầu, giọng đáp: “Gia gia, Sắt Nhi làm phụ kỳ vọng của người.”

      trách được ngươi chuyện mất Hồn Nguyên Lực, ta đây cũng rất đau lòng. Hôm sau ta thỉnh mấy ngã ngự y thay ngươi xem bệnh.” Mộ Thiên Hạc khoát tay, quay đầu nhìn đứa cháu tràn đầy thương.

      tới cái thế giới này, ngoại trừ Mộ Ngôn cùng Vân Nhược Lan, tựa hồ còn người nào trò chuyện ôn hòa cùng mình như vậy, Mộ Phi Sắt khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến mặt mũi gia gia tràn đầy nhu hòa, trong nội tâm cũng khỏi ấm áp, ôn nhu : “Tạ ơn gia gia hao tâm tổn trí.”

      Mộ Thiên Hạc có chút để ý nhiều đến lời cảm ơn của Mộ Phi Sắt mà tiếp tục hỏi: “Sắt Nhi, sau khi hồi phủ có ý định gì chưa?”

      Ý định? Vấn đề này được hỏi lên làm Mộ Phi Sắt có chút sững sờ, nàng tại thể trở thành Hồn Sư, còn có thể có ý định gì? Chậm rãi lắc đầu, tâm Mộ Phi Sắt vừa mới cảm thấy ấm áp chút nay lại tràn đầy bất an, chẳng lẽ…?

      “Đầu xuân sang năm, con mười bốn tuổi, thường ngày gia gia quan tâm con quá ít, nay ta sắp xếp cho con mối hôn có được ?” Mặc dù là lời hỏi thăm, nhưng hàm nghĩa sau lưng lời lại làm cho Mộ Phi Sắt rét mà run, quả nhiên nàng phải lập gia đình ở tuổi này sao?

      đợi nàng trả lời, Mộ Thiên Hạc vuốt chòm râu dài, từ từ : “Nhị công tử trong nhà Ninh thương thư giờ còn chưa có hôn phối, tuy người này thân thể quanh năm bệnh tật, nhưng cũng có phẩm hạnh tệ. Ngày trước ta cùng Ninh thượng thư có cùng nhau trao đổi, cố ý muốn hai nhà chúng ta kết thông gia, Sắt Nhi suy nghĩ như thế nào?”

      Mộ Phi Sắt suy nghĩ nhanh chóng, moi móc trong trí nhớ thông tin về Nhị công tử Ninh gia kia, nhất thời im lặng. Ninh phủ Nhị thiếu gia Ninh Lạc, nghe cũng có tài văn chương, đáng tiếc bệnh tật quấn thân từ , năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, lại như lão già suốt ngày nằm giường bệnh.

      Ninh San cùng Ninh Lạc là huynh muội cùng cha khác mẹ, Ninh San đối với người huynh trưởng quanh năm đau ốm rất là khinh thường. Hồi trước khi cùng Mộ Phi Sắt đến đều xem như người chết, nguyên nhân đơn giản là mẫu thân Ninh Lạc chính là nữ tử thanh lâu nổi danh nhất Hoàng Thành.

      Nghe sau khi mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn mới được đưa về Ninh phủ, xuất thân hèn mọn cùng với thân thể suy nhược ốm yếu làm cho Ninh Lạc có khoảng thời gian ở Ninh phủ được tốt lắm. Nhưng Ninh thượng thư nhớ tới nữ tử năm đó xinh đẹp tuyệt luân, cùng nàng trải qua những tháng ngày phong hoa tuyết nguyệt, nên ban cho Ninh Lạc tiểu viện u tĩnh trong phủ để Ninh Lạc an dưỡng. Dần già, mọi người cũng tựa hồ quên trong Ninh phủ còn có vị Nhị thiếu gia.

      Đây là muốn gán ghép hai cái bánh bao lại cùng chỗ, đây là muốn tạo ra chuyện cười cho thiên hạ? Mộ Phi Sắt oán thầm hồi, đối với vị hôn phu như lâm Đại Ngọc kia quả biết gì!

      Đây có lẽ là kiện như “máu chó nhất” mà nàng gặp phải từ khi xuyên đến đây, hoặc là nhẫn nhục chịu đựng, hoặc là phản kháng, nhưng tình cảnh của nàng giờ mà phản kháng biết bị rơi vào hoàn cảnh nào? thầm cân nhắc kỹ lưỡng, Mộ Phi Sắt cẩn thận trả lời: “Gia gia, tỷ tỷ còn chưa gả, ca ca cũng chưa tìm được mối lương duyên, nay Sắt Nhi lại mạo muội hứa hôn trước, có hay thỏa đáng a?”

      “Mong muốn của Thanh Vận là muốn vào cung, cha ngươi hướng ta bẩm báo việc này. Tháng sau bệ hạ vì thiên hạ mà tổ chức Bách Hoa Yến, Thanh vận cũng coi như có tư chất, ít nhất cũng được tuyển làm phi. Mộ Ngôn trở thành Hồn Sư là chuyện sớm muộn, tạm thời thể lấy việc hôn để trói buộc . Cho nên Sắt Nhi cần phải lo lắng chuyện này, nếu con đáp ứng, đợi cho Bách Hoa Yến qua , ta cùng Ninh đại nhân định ra ngày lành để kết thân.”

      Mộ Thiên Hạc trầm giọng , cho Mộ Phi Sắt có cơ hội từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng lại mang theo nhàn nhạt ý nghĩ thương xót. “Sắt Nhi, tuy Ninh Lạc thân thể tốt, nhưng cũng là nam nhân tốt. Tính tình của ngươi lại nhu thuận, ngoan ngoãn, dù đâu cũng tránh được bị người ta chỉ trích, bằng chọn người có gia thế thích hợp, lại bị tướng công khi dễ, như vậy mới có thể khiến gia gia yên tâm a!”

      Chính mình lại hiểu lầm hảo tâm của gia gia sao? Mí mắt Mộ Phi Sắt hơi rủ xuống, thấp giọng : “Gia gia, nếu như Sắt Nhi may mắn tìm về được Hồn Nguyên Lực, con cũng được chuyên tâm tu luyện như ca ca sao?”

      Mộ Thiên Hạc có chút kinh ngạc nhìn qua cháu nhà mình, trong lòng thương tiếc càng sâu, sao lại biết nàng vẫn cam lòng cùng luôn chờ mong. “Sắt Nhi, ở Thiên Hồn học viện, cao thủ nhiều như vậy mà cũng thể lấy lại Hồn Nguyên Lực được cho ngươi, ngươi cũng đừng mãi phiền lòng về chuyện này.”

      Nhìn bộ dáng muốn lại thôi của Mộ Phi Sắt, lão giả lại tiếp: “Ninh đại nhân cũng vì Ninh Lạc mà mua tòa viện ở Khánh Vũ Thành, mặc dù ngươi xuất giá nhưng phải chịu những thị phi trong Ninh phủ. Sắt Nhi, ta thấy Ninh lạc rất tương xứng với ngươi a.”

      Ngụ ý đơn giản là nàng bắt buộc phải lập gia đình a. Thiếu nữ dưới đáy lòng hừ , ai có thể quyết định vận mệnh của nàng, cái gì mà nữ tử ở Huyễn Hồn đại lục phải xuất giá lúc mười bảy mười tám tuồi, chưa đến nếu trở thành Hồn Sư được tự do lựa chọn đối tượng để hôn phối. Nếu thoát khỏi sắp đặt này, nàng cần có thời gian thầm mà đem cuộc hôn nhân này chôn vùi a!

      “Gia gia, khẩn cầu người đáp ứng với con việc, nếu như con có thể khôi phục được Hồn Nguyên Lực, xin cho phép con được tự do lựa chọn tương lai cho mình.” Mộ Phi Sắt , cũng làm cho Mộ Thiên Hạc vừa hổ thẹn lại vừa chua xót.

      “Cũng tốt, mẫu thân ngươi mất sớm, ta và phụ thân ngươi lại thường xuyên bị chính vụ quấn thân, chú ý đến cuộc sống của ngươi nhiều được, chỉ hy vọng việc hôn nhân này có thể đem đến cho ngươi chút khoái hoạt, cũng uổng công mẹ ngươi trước khi lâm chung giao phó a.”

      Mộ Thiên Hạc còn đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng Mộ Phi Sắt lại ngửi được mùi tầm thường. Bất quá, tại sao nữ nhi của người mà sớm chiều cùng chung chăn gối với mình (phụ thân) lại vô cùng chán ghét, nhưng lại làm cho Mộ gia chủ ân cần như vậy?

      Nghi ngờ càng sâu, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn để lộ ra nửa phần thanh sắc, dù tình hay giả dối, nhưng nàng chung quy vẫn giữ trong lòng, đợi trước khi nàng khôi phục được Hồn Nguyên Lực hết thảy đều phải cẩn thận.

      Thản nhiên cười, Mộ Phi Sắt ôn nhu : “Gia gia, người đối với Sắt Nhi thương tiếc, Sắt Nhi vô cùng cảm kích. Nếu có cách nào thực được ước muốn của con, kính xin gia gia hao tâm tổn trí an bài.”

      Lão giả thỏa mãn gật đầu, vỗ đầu của Mộ Phi Sắt, hai người lại đến những chuyện khác. Phía sau cách đó xa, bọn hạ nhân nhìn thấy lại giống như khung cảnh hiền hòa của hai ông cháu, trong nội tâm lại có chút hiểu được. Chỉ sợ vị Tam tiểu thư được chào đón này muốn xoay người a!

      Cùng với Mộ Thiên Hạc chuyện xong, Mộ Phi Sắt trở về tiểu viện của mình, ngự y mà Mộ Thiên Hạc mời cũng đến, Mộ Ngôn cũng có mặt trong tiểu viện của nàng. Đúng như dự đoán, Vương ngự y cũng Hồn Nguyên Lực của nàng thể khôi phục được, sau đó cũng được Mộ Ngôn ban cho chút quà đáp lễ, thỏa mãn rời .

      Biết Mộ Ngôn mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, giờ lại buồn vì chuyện của mình, Mộ Phi Sắt đành ngồi hàn huyên tâm với Mộ Ngôn, từ chuyện buôn bán đến tán dóc chuyện ở nhà, nhưng lại hề nhắc đến chuyện đính hôn mà gia gia với nàng.

      Sau khi tiễn Mộ Ngôn, Mộ Phi Sắt tắm rửa thoải mái, nàng lại ra lệnh cho Hương Liên được tới gần phòng ngủ của mình, sau đó lại tiếp tục ăn vào Bách Ngưng Đan mà Vân Nhược Lan đưa cho nàng. Mộ Phi Sắt lại bắt đầu nhập định trong gian lạ lẫm, trong lòng nàng quả mang vài phần sốt ruột, bởi vì từ hôm đầu tiên dùng Bách Ngưng Đan lấy lại được dị năng Hồn Nguyên Châu lại có tiến triển gì!

      Cảm nhận Hồn Nguyên Châu trong cơ thể vẫn xám xịt, Mộ Phi Sắt khỏi thở dài. Chữa trị Hồn Nguyên Châu là quá trình lâu dài, nắm chắc thể tùy tiện làm xằng bậy, nếu xảy ra chuyện ai biết được. Nàng cũng muốn đem vận mệnh của mình phó thác cho người khác, mặc dù Mộ Ngôn vị huynh trưởng vô cùng thương muội muội, nhưng nếu phát ra trong thân thể muội muội lại là hồn đến từ thế giới khác tình cảnh của nàng lại càng nguy hiểm.

      Chính mình có phải thể mở rộng lòng để tín niệm người khác, Mộ Phi Sắt than . Lần này nàng nhập định vì suy nghĩ lung tung nên mang lại hiệu quả gì, dứt khoát nằm chết dí giường. Nàng cũng phải làm bằng sắt, mắc mưa lại bị nhiễm lạnh, mặc dù đầu có dấu hiệu nóng lên, nhưng từng cơn mệt mỏi vẫn xâm nhập.

      Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, trong lúc mơ hồ Mộ Phi sắt hỗn loạn nghĩ: mới hồi phủ ngày đầu tiên mà như vậy, tiếp theo lại còn phải đối phó với hôn sắp đặt thể nghe theo, Mộ Phi Sắt ngươi đúng là luôn bị vận rủi quấn thân a!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14

      Ở Mộ phủ ngày thứ hai, sau khi bị gia chủ giáo huấn, Đại phu nhân ở phòng lớn Tú Cầm phái tỳ nữ thiếp thân hạ mình đến hỏi những thứ Tam tiểu thư cần. Mộ Phi Sắt nhìn trong tủ quần áo của mình có mấy bộ quần áo cùng đồ trang sức, liền hiểu vì sao hôm qua Hương Liên khi kéo rách váy nàng lại khẩn trương như vậy.

      Mộ Phi Sắt tất nhiên khách khí liền cầu mấy bộ y phục hợp ý mình, tỳ nữ bên người Đại phu nhân Hương Thúy kia ràng nhìn nàng với con mắt khinh thường, Mộ Phi sắt thèm để ý, tiếp tục dùng bút viết lên những thứ mình cầu.

      “Tam tiểu thư, ngươi muốn những thứ này để làm gì?” Hương Thúy lớn tiếng như làm việc nghiêm chỉnh, chính là dưới khóe mắt lại lộ ra vẻ thoải mái.

      Mộ Phi Sắt nghiêng đầu liếc mắt nhìn tỳ nữ mở miệng đầy bất kính : “ Chuyện tình của chủ tử, từ khi nào đến phiên nô tỳ như ngươi thắc mắc?”

      Hương Thúy nghẹn giọng, được lời nào, Tam tiểu thư trước mắt mặt đầy sương lạnh chưa từng thấy qua, khí thế cáo mượn oai hùm tức tiêu tán còn. Mộ Phi Sắt cũng thèm để ý đến nô tài dùng mắt chó nhìn người kia, dặn dò Hương Liên: “Hương Liên, ngươi thỉnh Lâm quản gia đến đây chuyến.”

      Hương Liên lĩnh mệnh bước nhanh ra ngoài, Mộ Phi Sắt trầm giọng với Hương Thúy: “Những gì ta đều nhớ kỹ?”

      “Nô tài đều nhớ kỹ, người còn cần gì nữa ?” giọng Hương Thúy tự giác kính cẩn, tính tình Tam tiểu thư biến hóa làm cho tiểu lâu la như các nàng bất ngờ, khó trách Đại phu cứ hay lẩm bẩm trời giáng hồng vũ.

      “Ghi nhớ là tốt rồi. Thay ta hướng Đại phu nhân tạ ơn tiếng, thân thể ta khỏe, thể tự mình lời cảm tạ, thỉnh nàng thứ tội.” Lời Mộ Phi Sắt chứa đựng ý cười trào phúng, ngạo nghễ nhìn nô tài bình thường luôn ỷ thế hiếp người, lời còn có ý vị thâm trường.

      Sau khi Hương Thúy sợ hãi cáo lui, Mộ Phi Sắt cũng nghênh đón Lâm quản gia – người quản lý mọi việc lớn trong phủ. Lâm quản gia là người theo Mộ Thiên Hạc lâu nhất, nên đối với đứa cháu chủ tử mình thích như lòng bàn tay này cũng có thái độ vài phần cung kính, Tam tiểu thư trong lòng Lão thái gia có địa vị nổi bật, thái độ đối với nàng cũng tương đương hiền lành.

      Về tình cảnh của Mộ Phi Sắt, Lâm quản gia cũng bất đắc dĩ. Lão thái gia lúc trước luôn bận rộn chính vụ, mình còn có mấy chủ tử nham hiểm cản trở, Tam tiểu thư ăn ít đau khổ, mà mình trước mặt lão thái gia , đến đây cũng có lỗi với vị tiểu thư này, liền hỏi: “Tam tiểu thư, người gọi ta tới, biết có việc gì?”

      “Lâm quản gia, phải làm ngài đến đây chuyến là áy náy. Vương ngự y thân thể ta cần phải điều dưỡng, nên cho ta mấy phương thuốc để dùng. Ta thấy phòng ăn trong phủ lại bận rộn, nghĩ muốn trong viện mình có phòng ăn riêng. Kính xin ngài đem Phú Quý đến nội viện của ta, giúp ta điều dưỡng tốt thân thể sau đó trả lại cho ngài.”

      Mộ Phi Sắt nhàn nhạt , giữa lông mày thỉnh thoảng còn ra tia tinh duệ, làm Lâm quản gia ngạc nhiên trận. Điều người phụ bếp phải việc lớn, chỉ là trong tiểu viện lại có phòng bếp riêng, tựa hồ được hợp quy củ, Lâm quản gia thầm nghĩ thanh , cung kính : “Người xem chuyện này có hay nên hỏi ý kiến của lão thái gia?”

      “Lâm quản gia, ngài cứ theo như lời Sắt Nhi mà bẩm báo lại với gia gia. Nếu lát nữa ta xin chỉ thị của gia gia. Mà Phú Quý là người phương nào? Có kinh nghiệm làm đồ ăn sao? Sắt Nhi, hay là đổi người khác tốt hơn .” Thanh trong trẻo truyền đến, Mộ Ngôn mỉm cười vào, đánh giá muội muội có khí sắc tệ, gật đầu có chút hài lòng.

      Cung kính hướng Nhị thiếu gia hành lễ, Lâm quản gia có vẻ hơi khó xử : “Phú Quý bất quá chỉ là phụ bếp nho mà thôi, Tam tiểu thư muốn tới hầu hạ, quả có chút thích hợp, nếu ta sai Thường Quý tới hầu hạ người?”

      Có người xuất đầu chính là bớt lo được nhiều việc rất nhiều, Mộ Phi Sắt nhìn Mộ Ngôn cười rạng rỡ, lắc đầu: “ cần đâu, Lâm quản gia cứ phái Phú Quý tới đây là được rồi, ta hướng Đại Nương đề cập đến những vật dụng cần thiết, còn chút đồ linh tinh khác sau khi ta xem xét lại cho Hương Liên báo với ngài. làm phiền ngài quá!”

      “Tam tiểu thư. Người đừng dọa nô tài a! Bây giờ nô tài xử lý, hai người từ từ chuyện.” Lâm quản gia có chút sợ hãi, cùng Tam tiểu thư chuyện có chút mà làm cho người ta líu lưỡi.

      Tam tiểu thư như vậy lại làm cho người khác mến. Lâm quản gia bị ý nghĩ xẹt qua đầu mình làm khinh ngạc, mang theo chút khó hiểu khom người cáo lui, lưu lại hai huynh muội xưa nay cảm tình rất tốt chuyện với nhau.

      Thấy Mộ Ngôn lời nào, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm mình, Mộ Phi Sắt phì cười. Gọi Hương Liên lên dâng trà, mời Mộ Ngôn ngồi xuống ghế bên cạnh. “Là muốn hỏi ta vì sao lại làm vậy?”

      Mộ Ngôn lắc đầu, gương mặt tuấn dật lên vẻ phiền não. Chỉ mở miệng hỏi: “Phú Quý kia là người phương nào? Có thể tin sao?”

      Lòng dạ hai người đều biết chuyện gì, nhưng cũng thẳng ra, Mộ Phi Sắt nhàng cười: “Ta nhớ nấu ăn cũng tệ, bất quá ta cũng cầu cao, có thể ăn được là tốt rồi. Phú Quý là người có bối cảnh, ở bên ta vừa vặn lại phù hợp.”

      “Sắt Nhi, ngày mai ta phải lên đường đến Thiên Hồn học viện, nếu hay là ngươi cùng ta dời .” Mộ Ngôn cảm thấy hối hận khi đưa muội muội trở về nhà, nghĩ tới mới ngày đầu tiên thôi mà muội muội bị chịu khi dễ như vậy.

      Khẩu khí như cùng tiểu tình nhân thương lượng bỏ trốn a! Mộ Phi Sắt nhất thời buồn cười, điệu cũng trở nên nhu hòa hơn: “Đừng lại vì ta mà hao tâm tốn sức nữa. Việc cấp bách bây giờ là chuyện tu luyện của ngươi, hãy tĩnh tâm mà tu luyện a. Còn ta bây giờ cũng còn là Tam tiểu thư như trước kia nữa, ta biết bảo vệ tốt mình.”

      Lông mày Mộ Ngôn cau lại, lo lắng : “Sắt Nhi, ngươi dù sao cũng chỉ là nữ tử nhu nhược, lại mất Hồn Nguyên Lực, ngàn vạn lần đừng cố chống đỡ.”

      Thiếu nữ cười , vừa định thêm điều gì, nghiêng mắt nhìn đến Hương Liên dẫn vào thanh niên có khuôn mặt chất phác, hướng bọn họ vẫy tay, thân thiết : “Phú quý, những ngày qua ngươi sống tốt ?”

      “Nhị thiếu gia, tam tiểu thư, Phú Quý xin thỉnh an hai vị. Nô tài sống rất tốt, tạ ơn Tam tiểu thư quan tâm.”Phú Quý khom người đáp lễ, gương mặt tươi cười quen thuộc của Tam tiểu thư cũng lây sang , vẻ mặt ngu ngơ gãi đầu.

      Phú Quý chính là hài tử chất phác, ở Mộ phủ chỉ là hạ nhân cấp thấp, theo lý thuyết có quan hệ gì với Mộ Phi Sắt, nhưng nàng với người này có cơ duyên xảo hợp rất kỳ diệu. Năm nàng bảy tuổi, hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân, nàng lại trốn vào góc mà khóc thút thít, lúc ấy gặp được Phú quý mới tiến phủ bao lâu, dùng miếng bánh hoa quế làm nàng ngừng khóc, từ đó về sau liền nhớ đến tay nghề của vị tiểu ca này, ngẫu nhiên biết được Hương Liên cũng từng ăn đồ ăn của làm, đối với tay nghề của khen dứt.

      Thường xuyên qua lại, Phú Quý lại thành hạ nhân đối xử tử tế nhất đối với Mộ Phi Sắt, phần nhân tình này, làm Mộ Phi Sắt trong tình cảnh khó khăn mà nhớ đến , mặc dù thân phận chỉ là hạ nhân cấp thấp mà thôi.

      “Phú Quý, Sau này ngươi ở trong viện hầu hạ làm điểm tâm cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư là chủ tử duy nhất của ngươi trong Mộ phủ, nhớ kỹ chưa?”Mộ Ngôn mới chỉ mười sáu tuổi, lại chuyện như trưởng giả, tư thế giận tự uy làm Mộ Ngôn như có phong thái khác.

      Dù sao Phú Quý cũng làm hạ nhân ở Mộ phủ sáu năm, tuy bình thường thà chất phác, nhưng cũng phải ngu dốt, nghe ra ý của Nhị thiếu gia, cung kính đáp: “Phú Quý nhớ kĩ đại ân của Tam tiểu thư, chắc chắn dùng tấm lòng của mình để hầu hạ tiểu thư. Nhị thiếu gia, xin người an tâm.”

      “Như thế rất tốt! Đúng lúc bây giờ đến giờ ăn trưa, ngươi cùng Hương Liên chuẩn bị chút đồ ăn, hôm nay ta lưu lại trong viện cùng Tam tiểu thư dùng bữa.” Mộ Ngôn mỉm cười , lời sắc bén khi nãy được thay bằng khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.

      Hai người lĩnh mệnh lui ra, Mộ Ngôn lại lộ ra nghi hoặc nhìn muội muội mình, ôn hòa hỏi: “Sắt Nhi như thế nào lại biết ở phòng bếp lại có người tên Phú Quý?”

      “Cơ duyên xảo hợp mà thôi.” Mộ Phi Sắt nhàng uống ngụm trà hoa quế, có chút nhíu mày. Cái thân thể này đúng là khẩu vị chỉ có , chỉ có thể sử dụng hoa quế mà thôi, đây cơ hồ là hương vị mà nàng thích nhất.

      chịu ân của muội sao?”

      “Xem như thế . Ba năm trước vào thời điểm mẹ mất, ta có cho lượng bạc.” lời nhàng như mây trôi nước chảy, nàng như thế nào lại biết bản thân lúc trước cũng từng trải qua đoạn thời gian phải nhịn ăn nhịn mặc.

      Mộ Ngôn cũng biết lúc trước mẫu thân mình cắt xén bao nhiêu ngân lượng mỗi tháng của muội muội, tuy lượng bạc so với số ngân lượng chi tiêu khổng lồ ở Mộ phủ đáng là gì , nhưng đối với Tam tiểu thư bị ghét bỏ như nàng mà , đó cũng coi như khoản tiền a! Mộ Ngôn than , vỗ vỗ đầu muội muội: “Sắt Nhi chính là tâm quá lương thiện a!”

      Vừa dứt lời, Mộ Ngôn liền từ trong ngực mình móc ra túi gấm, đặt trong tay Mộ Phi Sắt, nhu hòa dặn dò: “Cái này ngươi hãy giữ kỹ, đừng để cho mẫu thân ta cùng tam nương nhìn thấy.”

      Cầm trong tay túi gấm, Mộ Phi Sắt cảm nhận được trong túi phải bạc, vê trong tay lại có cảm giác chắc nịch, ngân phiếu??? Mộ Phi Sắt nóng lòng mở ra, trở tay đặt túi gấm trở lại trong tay Mộ Ngôn, nhàn nhạt : “ bên ngoài có bạc phòng thân được, đều cho ta ngươi dùng cái gì?”

      quan trọng, đây là ngày thường ta được trưởng bối ban thưởng, còn có học viện ban thưởng. Ta cũng phải loại công tử quần áo lả lướt, cũng nên dùng nhiều tiền như vậy! Muội nếu nhận, ca ca thương tâm a!”

      Mộ Ngôn bĩu bĩu môi , hiếm khi thấy có tính trẻ con như vậy, làm Mộ Phi Sắt mỉm cười, nhàng nắm tay Mộ Ngôn : “Cám ơn ngươi, ca ca!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :