1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thành lĩnh chủ - Ám Dạ Vi Lương (74) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65

      Khi sức khỏe của Mộ Phi Sắt hoàn toàn khôi phục như trước, nàng liền nhận được tin tức vô cùng tốt, đó chính là Tần Huyên sắp phải rời khỏi Thần Khí Chi Địa.

      Nhưng vì để ngừa vạn nhất, những người tinh nhuệ nhất mà tại ở đây đều bị cho ở lại Thần Khí Chi Địa, và được an bài ở ngay trong đại viện của Lưu Tư Tài lúc trước. Bọn họ đều là những người quanh năm cầm kiếm, nhưng cũng thiếu người thông minh khéo tay, cho nên nghe theo chỉ thị của Thiếu chủ và ngầm đồng ý của Lĩnh chủ đại nhân, bọn họ cũng ngần ngại giúp đỡ người dân trong thành tu sửa lại nhà cửa.

      Nghiễm nhiên là Tân Huyên cũng có buông tha cho việc đuổi bắt Hàn Giao, nhưng là do Mộ Phi Sắt can thiệp ngáng đường ai biết, cho nên quái vật ở Linh Tùng giang liền đột nhiên biến mất chút tăm hơi. Cho dù Tần Huyên cùng thủ hạ dùng cách nào nữa cũng làm cho nó xuất .

      Vấn đề này của Linh Tùng giang sớm muộn gì cũng phải giải quyết triệt để, nhưng tạm thời giờ nàng vẫn có bất cứ đầu mối gì. Nhưng nàng xác định được chuyện này nhất định có liên quan đến Hàn Giao kia, vì vậy việc phải đến Linh Tùng giang để tìm hiểu lần nữa cũng tất nhiên phải làm.

      Mộ Phi Sắt đối với việc Vô sát thiếu chủ phải rời khỏi đây rất là tán thành, dù sao người này vẫn thể nào cởi bỏ được phòng bị trong lòng nàng. Tuy tâm tình này của Mộ Phi Sắt che giấu rất kỹ, tuy nhiên vẫn thể thoát khỏi nhãn lực của Vân Nhược Lan.

      Cuối tháng hai đầu tháng ba, Tần Huyên đành lời chào từ biệt với Mộ Phi Sắt, mặc dù trong lòng vô cùng thuận. Mộ Phi Sắt cũng chỉ hữu lễ tiễn Tần Huyên đến trước cửa Cực Nhạc phủ, ra vài câu từ biệt mặn nhạt... Lời vô cùng khách sáo của nàng làm trong lòng Tần Huyên biết có tư vị gì.

      Đột nhiên Tần Huyên tiến tới gần Mộ Phi Sắt, chỉ cách nàng khoảng cách và có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, còn chưa đợi cho nàng hồi phục lại tinh thần, thiếu chủ vô lại ghé cả người sát vào Mộ Phi Sắt, lời nhàng bay bổng rót vào tai nàng: “Sắt Sắt, ta nhanh chóng trở lại. Nàng nhớ bảo vệ lòng của nàng cho tốt, đừng để nam nhân khác trộm , lòng của nàng chỉ là của ta mà thôi...”

      Tần Huyên xong, liền dứt khoát quay lưng . Để lại Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của , vành tai của nàng vẫn còn vương vấn khí tức nhàn nhạt mùi thơm của hoa cỏ. Mộ Phi Sắt vẫn chưa phát giác được giờ vành tai của nàng nhiễm tầng hồng nhạt, khẽ oán thầm trong lòng, tại sao ta lại phải giả bộ thân thiết với mình như vậy chứ?

      Sau khi đưa tiễn được Thiếu chủ vô lại khỏi địa bàn, rốt cuộc Mộ Phi Sắt cũng trở lại được hoạt động sinh hoạt bình thường của mình. Những nam nhân sau khi được phân phát mỗi người bộ đồ mới, bọn họ cũng bắt đầu cùng nhau đến Tề Nhiễm thành mua sắm số vận dụng cần thiết trong cuộc sống cho mọi người trong thành. Trước khi bọn họ cũng dò hỏi kinh nghiệm của những người đến Tề Nhiễm Thành cùng với Lĩnh chủ đại nhân lần trước. Dù sao đánh giá người trước hết cũng phải nhìn y phục của người đó, cũng giống như muốn đánh giá ngựa nhìn yên ngựa, bọn họ đều chuẩn bị quần áo tươm tất cho bản thân, tránh để cho người khác xem thường mà bọn họ là ăn mày.

      Mộ Phi Sắt cũng tranh thủ thời gian đến xem những nhà có người đủ sức lao động, trong nhà luôn có người đau ốm quanh năm, tuy vậy nhưng hoàn cảnh giờ của bọn họ cũng được cải thiện hơn lúc nàng mới đến rất nhiều. Ít nhất môi trường sống xung quanh còn mùi hôi thối, chăn đệm mỏng manh cũng được đổi thành chăn bông dày, dù sao bọn họ cũng có thể làm được việc vệ sinh nhà cửa hằng ngày. Còn thêm trong suốt thời gian qua, Vân Nhược Lan hề lấy đồng mà vẫn khám chữa bệnh cho bọn họ, tuy hiệu quả nhanh bằng sử dụng Mộc hệ hồn nguyên lực, nhưng cũng có thể làm thuyên giảm đau đớn phần nào cho người bệnh.

      Bởi vì tại sức lao động thiếu, cùng với việc tất cả mọi người ai cũng làm việc từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối mịt, cho nên sau khi nghe mọi người báo cáo về những công việc được thực , Mộ Phi Sắt cũng đành cưỡng chế mọi người quay trở về nhà nghỉ ngơi. Mặc dù nàng cần mọi người chăm chỉ, cần mẫn làm việc, nhưng cũng thể vắt kiệt sức lao động của bọn họ được.

      Mà lúc này Hách Chi Thư cũng chính thức làm sai lời tổ huấn của tổ tiên. Khi nhìn thấy Lĩnh chủ đại nhân dốc hết sức mình chăm lo cho dân chúng như vậy, Hách Chi Thư cũng biết bây giờ đến lúc chính mình phải góp phần sức lực hèn mọn cho Thần Khí Chi Địa rồi.

      Những công việc cực khổ, đòi hỏi phải có sức khỏe, giao cho những nam nhân coi như khỏe mạnh nhất đảm nhận. những vậy mà còn chia thành nhiều nhóm người, mỗi nhóm do người có kinh nghiệm về phương diện đó nhất làm đội trưởng. Bọn họ thay phiên nhau làm việc, ví dụ như đốt ngói tạo gạch, vận chuyển đá từ núi Hắc Ma, chặt gỗ dựng nhà, vận chuyển nước để cung cấp cho tưới tiêu...

      Còn những người còn lại, hoặc là phụ trách gieo trồng, chăn nuôi đàn gia súc gia cầm, hoặc là nghe theo phân phó của Nhan Lão cùng Hách Chi Thư đến hỗ trợ những nơi thiếu nhân lực. Cho nên mặc dù công việc cực khổ, nhưng cũng đến nỗi làm mọi người mệt chết.

      Mà Mộ Phi Sắt cũng rất hài lòng năng lực làm việc của Hách Chi Thư. Sau khi nàng hỏi thăm Hách Chi Thư kỹ lần nữa về thủy cừ, cùng với sắp xếp mọi việc lớn trong thành, giao cho cùng với ông cháu Nhan lão, Mộ Phi Sắt quyết định đến Linh Tùng giang tìm hiểu lần nữa.

      Mộ Phi Sắt vốn là muốn để Yến Minh lại Cực Nhạc Thành để đề phòng bất trắc, nhưng ngờ băng sơn thị vệ chỉ câu “Cho dù chết cũng rời chủ tử nửa bước”, rồi sau đó cũng thêm câu nào, làm cho Mộ Phi Sắt biết gì. Trong lòng nàng cũng biết chuyện lúc trước mình bị trọng thương đụng phải lòng tự trọng của , làm cho nàng than tiếng, còn lựa chọn nào khác đành để theo bên người.

      Vì Yến Minh thể ở lại bảo vệ cho Cực Nhạc Thành, Mộ Phi Sắt liền đánh chủ ý lên vị gà mờ sư phụ bỗng nhiên có chút cổ quái mấy ngày nay. Vân Nhược Lan chỉ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, sao đó bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh dặn dò nàng sớm trở về. Làm cho trong lòng Mộ Phi Sắt tràn lên nghi hoặc, rốt cuộc trong lúc nàng bị thương xảy ra chuyện gì? Tại sao từ sau hôm đó, thái độ của Vân Nhược Lan đối với nàng dường như có chút biến hóa?

      Mộ Phi Săt mang theo nghi vấn trong lòng, dẫn theo Chiêm Chiếp và Thủy Lăng, còn có Băng sơn thị vệ Yến Minh, ra roi thúc ngựa chạy về hướng đầu nguồn của Linh Tùng giang. Có lẽ là vì Tần Huyên rời , làm cho công việc tìm bắt Hàn Giao bị gián đoạn, cho nên dọc hai bên bờ của Linh Tùng giang lại khôi phục vẻ tịch mịch vốn có của nó. Ngoại trừ nước sông đen nhánh vẫn ngày đêm chảy cuồn cuộn, cũng hề có bất cứ vật gì.

      Có lẽ bởi vì việc lần trước có bảo vệ tốt cho Mộ Phi Sắt, cho nên giờ hai tiểu gia hỏa luôn đề cao cảnh giác, hai mắt sáng ngời quan sát động tĩnh bốn phía, chỉ sợ Hàn Giao lại đột ngột xuất .

      Thấy bộ dáng thần hồn nát thần tính của bọn chúng, Mộ Phi Sắt khẽ buồn cười, ánh mắt nàng lại nhìn sang Yến Minh vẫn mực trầm mặc bên cạnh, bỗng dưng nàng mở miệng hỏi: “Yến Minh, hoàng thượng sai người đến bên cạnh ta, chính là để theo dõi nhất cử nhất động của ta, vậy ngươi báo cáo hết tình huống ở đây cho hoàng thượng rồi sao?”

      “Chủ tử của ta chỉ có .” Yến Minh khẽ thở hơi nặng nề, nhưng giọng điệu lại chắc chắn vạn phần.

      “Vậy sao? Vậy nếu ta muốn ngươi ngậm miệng được , cho dù là Hoàng đế, ngươi cũng được hé miệng lời nào sao?” Mộ Phi Sắt khẽ chau lông mày lại, mặt thể ràng vẻ tin tưởng.

      Yến Minh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhắn của chủ tử, nhìn thẳng vào hai con ngươi linh động của nàng, trong nội tâm của trào ra trận phiền muộn, cũng thể nào né tránh: “Vâng.”

      “Tốt. Vậy chuyện hôm nay, ngươi được với bất kỳ người nào.” Từ trước đến này Mộ Phi Sắt đều làm việc rất nhanh gọn, nàng cũng phải là tiểu hài tử thiên chân vô tà, đương nhiên nàng cũng biết lai lịch của Yến Minh . Nhưng lần này nàng nguyện ý đánh cược lần, đánh cược xem nam nhân theo bên người nàng ba tháng này có phải là người trung thành hay !

      “Vâng.” Băng sơn thị vệ lập tức trả lời chút do dự. Tuy rất muốn biết nàng có bí mật gì mà ngay cả sư phụ của nàng cũng được biết, nhưng là từ trước đến nay, luôn ít , vì thế tất nhiên là hỏi nhiều.

      Chỉ là rất nhanh Yến Minh rốt cuộc cũng biết được bí mật của chủ từ. chỉ thấy nàng khẽ lẩm nhẩm trong miệng, sau đó bỗng nhiên tay nàng xuất cây sáo ngọc, khẽ đặt sáo ngọc môi, thổi lên khúc nhạc nhàng. Chỉ là khúc nhạc có điệu đơn giản, nhưng lại mang đến cho người nghe uy hiếp thể kháng cự.

      Bỗng nhiên mặt nước Linh Tùng giang dao động mãnh liệt, tiếng nước chảy ào ào ngày càng vang to, tiếp theo đó là đầu Hàn Giao cực to xuất thình lình. Ánh mắt của nó màu băng lam như bảo thạch được khảm lên, xung quanh đầu là giao thoa của hác và bạch.

      Thấy tên đầu sỏ xuất , Bạch Lộc kêu lên tiếng dài, bốn vó phi nhanh đến trước mặt Mộ Phi Sắt, bày ra tư thái phòng ngự. Chiếm Chiếp cũng rướn cái cổ ra, hai con ngươi đen nhánh mang theo oán hận nhìn về phía Hàn Giao đáng ghét, giống như chỉ cần Hàn Giao khẽ động đậy là nó có thể nhào tới.

      Ngược lại Mộ Phi Sắt vẫn hết sức bình thản, nàng đưa tay khẽ vỗ lên đầu Thủy Lăng, rồi với Yến Minh che trước mặt nàng: “ có chuyện gì đâu!”, sau đó nàng thẳng đến gần chỗ Hàn Giao, ngiêm khắc : “Giao Nhi, còn mau vấn an?”

      Cái đầu cực lớn của Hàn Giao giơ cao lên, làm cho Yến Minh tưởng rằng nó sắp công kích nàng, Hàn Giao lại rủ đầu xuống, giống như tiểu hài tử làm sai, trong miệng còn vang lên tiếng nức nở .

      Bởi vì trong tay Mộ Phi Sắt có Hồng Quang, cho nên nàng cũng hiểu đại khái được Hàn Giao là cảm thấy áy náy với nàng. Nàng vươn bàn tay của mình ra, Hàn Giao thấy thế vội vàng đưa đầu lại gần. Nhưng vì người Hàn Giao truyền đến trận tanh tưởi, cùng với hàn ý xung quanh thể nào bỏ qua, làm cho nàng khẽ rùng mình, toàn thân nổi lên trận da gà.

      Cuối cùng Mộ Phi Sắt đành dùng sáo ngọc điểm lên cái mũi của Hàn Giao, cẩn thận hỏi: “Cái mùi này khó ngửi, mà khắp người ngươi lại dính thủy độc. Là vì ngươi trời sinh như vậy, hay là có biến cố gì xảy ra?”

      tiếng ê ê a a... trầm thấp lại vang lên, hai mắt to như bảo thạch của Hàn Giao trừng lớn, giống như cố gắng giải thích điều gì đó. Bất quá Mộ Phi Sắt bị cái mùi hôi thối này làm cho đầu óc choáng váng, lại có điểm buồn nôn, cho nên nhất thời cũng thể hiểu được Hàn Giao cái gì. Thấy nàng vẫn hiểu, cả người Hàn Giao nhô lên khỏi mắt nước, làm cho hắc thủy văng tung tóe lên giầy nàng. Mộ Phi Sắt còn chưa kịp lên tiếng, bị những dây leo chằng chịt quấn quanh ngực Hàn Giao hấp dẫn.

      Những thứ kia giống như loại ký sinh trùng, bò lúc nhúc trong ngực Hàn Giao, rậm rạp mà chằng chịt chen lấn, làm cho lòng người cả kinh. Thấy vậy, Mộ Phi Sắt liền hiểu , hỏi: “Chính là cái thứ này hại ngươi?”

      “Ngao____”

      Giống như trả lời câu hỏi của nàng, Hàn Giao ủy khuất gật đầu, lại đem cả người chìm xuống dưới nước, chỉ lộ ra cái đầu to lớn, ánh mắt tội nghiệp nhìn sắc mặt ngưng trọng của thiếu nữ.

      Mộ Phi Sắt cúi đầu nhìn xuống chân bị thấm ướt mảnh , cảm nhận được từng trận hàn ý đánh úp lại, bất đắc dĩ vận chuyển Hồn nguyên lực để cho cả người được ấm hơn chút. Trong lòng Mộ Phi Sắt thầm nghĩ, sao nàng dùng dị năng chữa trị của mình thử xem? Nhưng là cho dù vậy tình hình nước sông nhiễm độc cũng thể nào cải thiện được.

      “Giao Nhi, nước nơi này có độc, tại sao ngươi rời ?” Trong đầu nàng thầm cầu mong, Hàn Giao đừng có với nàng, bởi vì nơi này bị nguyền rủa... cho nên nó thể rời a...

      Hào Giao ủy khuất, lại càng gào to hơn, giống như kêu khổ với nàng. Mặc dù bình thường nàng vẫn rất chăm chỉ tu luyện Ngự Thú quyết, nhưng là cũng thể hiểu được thằng nhãi này cái gì. Cho nên dứt khoát lớn tiếng ra lệnh: “Ngươi mau mang ta đến ngồn nước xem thử.”

      Hàn Giao lại gầm lên tiếng, nhanh chóng xoay người trở lại sông. Mộ Phi Sắt cưỡi lưng Thủy Lăng, chạy như điên theo sát Hàn Giao. Mà Yến Minh vẫn theo sát bên người nàng, từ đầu đến giờ cũng chưa lời nào, hồng quang nhợt nhạt xung quanh làm cho đẹp hơn vài phần. Tốc độ của Yến Minh cũng thua gì huyễn thú, điều nay làm cho Mộ Phi Sắt thầm kinh hãi thực lực mãnh mẽ của người này.

      Mọi người đường chạy như điên, địa thế ngày càng cao, lộ trình cũng gần trăm dặm, làm cho Thủy Lăng cũng phải khai triển toàn bộ lực lượng, mất gần nửa canh giờ mới tới phụ cận đầu nguồn của Linh Tùng giang.

      Yến Minh vẫn bộ dáng mặt đỏ, thở gấp, yên lặng đứng nhìn Mộ Phi Sắt tìm kiếm thứ gì đó. người Thủy Lăng bao phủ bởi tầng mồ hôi mỏng, cái lưỡi phẫn nộn lè ra bên ngoài, bộ dạng vô cùng khả ái làm cho Mộ Phi Sắt vô cùng đau lòng.

      Nguồn nước trước mặt này, đáng tiếc thể uống được... Mộ Phi Sắt chìm trong suy nghĩ của mình, Chiêm Chiếp nhịn nổi cơn khát bay đến gần nguồn nước, sung sướng hưởng thụ. Mộ Phi Sắt cả kinh, cuống quít : “Chiêm Chiếp, nước này thể uống được.”

      Câu muộn màng của Mộ Phi Sắt hiển nhiên là thể nào ngăn cản kịp Tiểu hoàng điểu. Chỉ thấy đôi mắt ti hí của Chiếm chiếp nhìn nàng, sau đó hai cánh vỗ bay lên, nhưng lượn vòng rồi lại đáp xuống chỗ cũ. Thấy ánh mắt Tiểu hoàng điểu giống như có ý trêu chọc mình, làm Mộ Phi Sắt lặng im biết gì, nghiêng mắt qua nhìn cũng thấy Thủy Lăng bước từng bước ưu nhã đến gần nguồn nước, chậm rãi uống nước.

      Chẳng lẽ nguồn nước này có độc? Mộ Phi Sắt cẩn thận đánh giá mặt nước, thấy nước chảy nhàng, mặt sông mảnh thanh tịnh, hoàn toàn trái ngược với dơ bẩn của thượng du. Ngẩng mắt nhìn Hàn Giao, thấy người của nó cũng sạch ít, xem ra vấn đề mấu chốt là nằm ở chỗ sinh vật người Hàn Giao a!

      Thấy bộ dáng ủy khuất giống như tiểu hài tử bị thương của Hàn Giao, Mộ Phi Sắt khẽ vẫy tay, nhàn nhạt : “Vậy hóa ra vấn đề là nằm người ngươi. Ta chữa trị hết cho ngươi, nhưng là ta có điều kiện, ngươi có đồng ý ?”

      Hàn Giao nhìn Mộ Phi Sắt, bán tín bán nghi, nhưng tựa hồ là nó cũng nóng lòng thoát khỏi cảm giác đau nhức, cho nên nhanh chóng gật đầu.

      Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, vết thương người Hàn Giao còn to hơn cái chậu rửa mặt, còn những ký sinh trùng màu đen lan tràn gần hết thân hình khổng lồ của Hàn Giao, muốn chữa trị chắc hẳn phải tốn ít công phu rồi.
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.1


      Khi Yến Minh chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thể nghi ngờ là hết sức kinh ngạc.

      chỉ thấy chủ tử nhà mình để tay lên đầu đầu của Hàn Giao, từ trong tay nàng lại trào ra những tia sáng bạc dày đặc, lấy tốc độ cực nhanh bao phủ khắp toàn thân Hàn Giao để thừa nơi nào.

      Ở trước mắt bỗng nhiên xuất những biến đổi mà mắt thường cũng có thể nhìn được, người, chim, hươu nai trừng mắt nhìn những vệt màu đen vẫn bao quanh thân thể của Hàn Giao dần dần mờ , cả thân thể khổng lồ của nó nhàng bay lên trung, dòng sông rộng lớn tạo thành cảnh tượng cổ quái.

      Bóng đêm dần dần buông xuống, mà ở vùng lân cận đầu nguồn của Tùng Giang, xuất những tia sáng bạc trắng lóng lánh chói mắt, uốn lượn xoay quanh theo thân thể Hàn Giao. Mộ Phi Sắt cơ hồ cắn chặt răng , thầm rủa tại sao thân thể của Hàn Giao lại to lớn như vậy, làm cho năng lực của nàng giống như con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, kéo thế nào cũng thể trở về được.

      Dĩ nhiên là Hồng Quang khôi phục trở lại bộ dáng của chiếc vòng tay bình thường, giờ nó cũng liên tục phát ra tia sáng màu xanh, điều động năng lượng khổng lồ tiếp sức cho Mộ Phi Sắt. Mà giờ đây Hồn Nguyên Châu của nàng hưng phấn mà run rẩy, tuy thể giúp đỡ được cái gì, nhưng vẫn chậm rãi vận chuyển Hồn Nguyên Lực đến từng góc gách trong thân thể nàng, cố hết sức thay nàng chữa trị những bộ phận bị tổn hại.

      Từ sau khi nàng tới cái thế giới này, đây cũng là lần đầu tiên nàng điều động dị năng chữa trị với quy mô lớn như vậy. Tuy giờ dị năng của nàng còn giống lúc trước, nhưng việc thân thể bị tổn thương là điều thể tránh khỏi. Sau khi những tia sáng bạc tản , thân thể của nàng cũng loạng choạng, giật lùi lại phía sau vài bước.

      Cũng có lâm vào trạng thái hôn mê, môi tiếp đất như trong dự đoán, mà là nàng lại bất ngờ rơi vào vòng ngực rắn chắc rộng lớn. Mang theo ánh mắt nghi ngờ, mơ hồ nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp kia, môi nặn ra nụ cười giả dối, Mộ Phi Sắt khẽ : “Yên Minh, ta muốn nghỉ ngơi chút.”

      "Được!" thanh của băng sơn thị vệ so với lúc trước dường như trở nên nhu hòa rất nhiều, cẩn thận điều chỉnh tư thế cho thích hợp để nàng nằm trong ngực được thoải mái hơn chút.

      Tiểu Hoàng Điểu chớp chớp đôi mắt đen ti hí, nhìn Mộ Phi Sắt rơi vào tình trạng mê man, vội vàng vọt tới trước mặt Hàn Giao vẫn còn chưa có phục lại hồi tinh thần, gầm thét loạn xạ. Bạch Lộc cũng vứt cho Hàn Giao ánh mắt lạnh lùng, sau đó chậm rãi đến đứng ngay phía trước người Yến Minh, bày ra tư thế bảo hộ hai người đằng sau.

      Những dây đen chằng chịt cơ thể Hàn Giao còn, làm cho toàn thân nó lại khôi phục lại màu trắng sạch giống như trước kia, mơ hồ còn có thể thấy được ngân quang mờ nhạt xung quanh. Hàn Giao ngẩng cao cái đầu cực lớn, thoải mái thét dài tiếng.

      Yến Minh khẽ nhíu mày, cao giọng quát: "Yên lặng. "

      biết là do uy hiếp của Hồn Sư, hay là trong lòng nó rất cảm kích Mộ Phi Sắt, cho nên ngay lập tức Hàn Giao liền im lặng, nó từ từ chậm rãi trở xuống nước, thích ý lắc lắc cái đuôi, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng Điểm vẫn quăng cho mình ánh mắt khinh thường.

      Nghe thấy Chiêm Chiếp vẫn còn làm ồn, băng sơn thị vệ thấp giọng Chiêm Chiếp im lặng, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Tiểu hoàng điểu chỉ đành oán hận liếc nhìn Hàn Giao cái, sau đó ngoan ngoãn bay trở về yên vị đầu Thủy Lăng, chim hươu vẫn cứ trừng mắt nhìn Hàn Giao vẫn yên tĩnh như cừu địch, cảnh tượng này nếu Mộ Phi Sắt mà chứng kiến được khẳng định cảm thấy rất buồn cười.

      giờ tâm tư Yến Minh đều bị thiếu nữ mê man trong ngực mình hấp dẫn, có chút mất tự nhiên rụt rụt cánh tay của mình. Cẩn thận đem nàng an vị đùi mình, thầm vận khởi hồn nguyên lực, làm ấm áp khí rét lạnh bốn phía.

      Đây là lần thứ hai nàng ngủ ở trước mặt , khuôn mặt bình thản, đôi lông mày thanh tú ngẫu nhiên nhíu lại, khí thế sắc bén hằng ngày còn, chỉ còn lại nét mềm mại như con mèo . Trong lòng Yến Minh bỗng cảm thấy có tình cảm ấm áp vô hạn ngày càng lớn lên, mà tình cảm này chỉ thuộc về nàng.

      So với thời điểm mới gặp nàng nàng dễ nhìn hơn nhiều, tuy đến nơi Thần Khí Chi Địa lụi bại này, nhưng tựa hồ nơi đây lại đem dung mạo của nàng tẩm bổ ngày càng mỹ hảo. Cặp lông mày của nàng dần thay đổi trở nên tao nhã hơn, lại làm cho xuất cảm giác mình tìm được người giống bản thân mình. Ngón tay thon dài của Yến Minh khẽ xẹt qua khuôn mặt của mình, có lẽ... là đa tâm .

      Nhờ vào băng sơn thị vệ chiếu cố săn sóc mà Mộ Phi Sắt ngủ được giấc ngon. Trước khi nàng lâm vào hôn mê điều động Hồn Nguyên Lực cùng Hồng quang để khôi phục lại thân thể do di chứng sau khi sử dụng năng lực chữa trị, cho nên rất nhanh nàng khôi phục hoàn toàn. Ngoại trừ lâm vào hôn mê khoảng thời gian ngắn, những thứ khác đều đáng lo ngại.

      Khi Mộ Phi Sắt vừa mở mắt ra liền trầm mê vào đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, nhìn kỹ bên trong, nàng mới phát màu mắt của Yến Minh có pha lẫn chút đỏ thẫm khó phân biệt, biết là do hồn nguyên lực, hay vốn là như thế.

      Đôi mắt Yến Minh rất đẹp, đây là chuyện Mộ Phi Sắt sớm biết, nhưng khi tiếp xúc gần như vậy, lại làm cho nàng nhìn ra chút ý vị sâu xa. Đột nhiên phát ra mình nằm ở trong lòng ngực của , Mộ Phi Sắt có chút xấu hổ ho tiếng, chậm rãi đứng dậy.

      Thấy băng sơn thị vệ vẫn còn ngồi ở mặt đất, Mộ Phi Sắt nghĩ rằng nhất định là do nguyên cả đêm phải giữ nguyên tư thế, làm nàng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, cho nên ngồi xổm xuống, đưa bàn tay ra, làm vài động tác nhu hòa thay khai thông khí huyết, lại khẽ câu: “Ngươi vất vả rồi!”

      mặt Yến Minh nổi lên chút xấu hổ. Bàn tay chủ tử bé, trắng nõn, mảnh khảnh cứ như vậy gõ kinh mạch đùi của , giống như ôn nhu phảng phất khẽ đụng vào lòng , khiến cho tim thong thả trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy nhanh mấy nhịp.

      Ngược lại Mộ Phi Sắt cũng có nghĩ nhiều, bên gõ lên đùi rắn chắc của Yến Minh, bên nhìn xung quanh tìm Hàn Giao. Bắt gặp đôi mắt băng lam như lồng đèn nịnh nọt nhìn nàng, làm cho Mộ Phi Sắt bất giác bật cười, coi như nó còn có chút lương tâm, có nhân cơ hội này mà bỏ chạy.

      Nắng sớm chiếu xuống mặt sông làm cho bốn phía có chút u nhã yên tĩnh, hoàn toàn nhìn ra đây là dòng sông có độc làm mọi người ở lãnh địa nghe đến đều biến sắc. Nước chảy là từ trong khe núi Ác Ma chảy ra, nhìn nơi nước chảy ra kia, mộ phi sắt như có suy nghĩ, lại đem ánh mắt hướng về phía mặt nước sông yên tĩnh như nước hồ, thậm chí ngẫu nhiên còn có vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước, làm cho người ta nhịn được cảm thấy trong bụng trống trơn.

      Vừa nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy có chút đói. Mộ Phi Sắt vừa định đến vấn đề này, Yến Minh mang theo khuôn mặt có chút ửng đỏ đứng dậy, với nàng rằng tìm cái gì để ăn, rồi nhanh chóng rời .

      Nàng còn có ngại, nhưng dường như da mặt của vị thị vệ băng sơn này còn mỏng hơn so với nữ nhi . thầm cười trong lòng, Mộ Phi Sắt vẫn thảnh thơi cùng hai tiểu gia hỏa thân mật hồi, sau đó thong thả ung dung, chậm rãi lại bờ sông, hỏi : "Cảm giác như thế nào?"

      Hàn Giao gật đầu liên tục, làm vô số bọt nước tung tóe lên, thấy vậy thiếu nữ khẽ cười, "Trong nước sông có độc, là do ngươi làm, đúng ?"

      Hàn Giao gật đầu, nàng hỏi tiếp: "Là bởi vì những ký sinh trùng ở sâu bên trong cơ thể ngươi?"

      Lại gật đầu hồi, người bên ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ rằng Mộ Phi Sắt giống như độc thoại mình, chỉ thấy nàng vẫn tiếp tục hỏi: "Hôm nay ngươi khỏe, độc trong nước sông cũng hết, ngươi có thể khống chế hồn nguyên châu của ngươi thu lại hàn ý, để cho nước sông lại biến trở về như cũ, đúng ?"

      Hàn Giao chần chờ trong chốc lát, thận trọng gật đầu. Mộ Phi Sắt lấy được trả lời nên cực kỳ thỏa mãn, chứng kiến nước sông khi chảy xuôi qua thân thể Hàn Giao biến thành màu đen, trong nội tâm thầm vui mừng, cuối cùng nàng cũng có uổng phí công phu a.

      Trong khi Mộ Phi Sắt còn suy nghĩ xem tại mình có nên lên đường tiến đến chỗ đập chỗ nước hay , đột nhiên cái miệng khổng lồ của Hàn Giao mở ra, bất ngờ phun ra viên hạt châu nước màu lam sáng long lanh, xung quanh còn tản ra hàn ý, bay đến trước mặt Mộ Phi Sắt.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2


      Mộ Phi Sắt kinh ngạc thôi, mắt thấy khí xung quanh lập tức biến thành băng thiên tuyết địa, liền sững sờ hỏi: "Giao Nhi, đây là cái gì?"

      "Chủ tử, nó muốn trở thành huyễn thú của người, nên nó cố ý dâng lên Hồn Nguyên Châu của nó." Chẳng biết từ lúc nào Yến Minh đứng bên người nàng, trầm ổn thay thiếu nữ giải đáp nghi vấn, bất động thanh sắc đem Hồn Nguyên Lực truyền đến lên bên người nàng, ổn định nhiệt độ khí quanh thân nàng.

      " tại ta mới chỉ là Nhất linh Hồn sư, chỉ sợ thể tiếp nhận." Mộ Phi Sắt có chút tiếc nuối, dù sao nếu như có thể thu Hàn Giao có sức mạnh phi thường làm huyễn thú chính là chuyện vô cùng tốt. Nhưng nàng là thuộc tính hỏa, còn Hàn Giao lại là huyễn thú hệ thủy, làm sao có thể khế ước được, huống hồ, nàng căn bản thể thừa nhận sức lực hồn nguyên châu do huyễn thú khế ước mang lại.

      Cả người Chiêm chiếp bị đông cứng, khiến cho bộ lông vũ khẽ run rẩy, vừa nghe thấy lời của Yến Minh, vội vàng bay đến trước mặt Mộ Phi Sắt, ngừng phát ra thanh , như là làm nũng, hoặc là có ý ngăn cản nàng. Mộ Phi Sắt dùng chóp mũi khẽ cọ xát cái đầu của Chiêm Chiếp, cười cười : "Hàn giao, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng tạm thời ta thể khế ước huyễn thú, mà ngươi được tự do tự tại phải rất tốt sao?"

      Hàn Giao nghiêng đầu sang bên, vẻ mặt khó hiểu. Cùng động tác, Chiêm Chiếp làm ra lại khiến người khác cảm thấy đáng , nhưng tại sao khi đến phiên nó làm lại chẳng ra cái gì cả. Tuy Mộ Phi Sắt vậy nhưng Hàn Giao vẫn kiên trì chịu thu hồi hồn nguyên châu, làm cho nàng nhất thời cảm thấy khó xử.

      Thấy vậy, Yến Minh vẫn đứng bên cạnh nàng bên cạnh thấp giọng : "Chủ tử có thể thu Hàn Giao làm huyết nô, như vậy bị thương, lại có thể thành toàn nguyện vọng của nó."

      Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, nàng có nghe qua huyết nô. Khác với huyễn thú có thể cùng chủ nhân cộng hưởng sinh mệnh, mặc dù huyết nô làm bị thương mệnh chủ nhân nửa phần, hơn nữa chỉ có thể liên tục cống hiến lực lượng của mình ngừng, nhưng lại thể cùng chủ nhân chia sẻ thành quả tu luyện.

      Đây là loại khế ước bình đẳng, Hàn Giao là huyễn thú thông minh, liệu có thể đáp ứng? Thân thể Hàn giao ngâm trong nước sông bất an bơi qua bơi lại, đôi mắt như đèn lồng nhìn thiếu nữ biến đổi, như là hạ quyết tâm thét dài tiếng "Ngao ——", rồi trịnh trọng hướng Mộ Phi Sắt gật đầu.

      Cùng lúc đó, hồn nguyên châu của Hàn Giao vốn kịch liệt rung động, sau đó lại càng ngày càng biến lại, đến khi chỉ như đầu ngón tay liền rơi vào trong tay Mộ Phi Sắt. Tim Mộ Phi Sắt đập nhanh, nàng cũng biết Hồn Nguyên Châu thể rời xa nguyên chủ quá lâu, khẽ dùng sức cắn ngón trỏ, những giọt máu đỏ tươi từ tay nàng thi nhau tí tách bao trùm lấy hạt châu màu thủy lam.

      đỉnh đầu Mộ Phi Sắt cùng Hàn Giao cùng xuất quang mang màu hồng hòa lẫn màu lam, giống như cái đồ án, bên trong còn lên thuộc tính Hỏa Viêm Lan của Mộ Phi Sắt. Sau khi Hàn Giao khẽ ngâm tiếng dài, hai cái đồ án chui vào trong đỉnh đầu của nàng và Hàn Giao, bên trong Hồn Nguyên Châu của nàng có thêm trận đồ án nữa, mà trán Hàn Giao cũng có thêm hoa đồ hình Hỏa Viêm Lan.

      "Kỳ Sương tham kiến chủ nhân." Mộ giọng nam trầm thấp từ trong đáy lòng Mộ Phi Sắt vang lên, làm nàng cả kinh, mà Hồn Nguyên Châu ở trong tay nàng cũng nhanh chóng bay vào trong miệng Hàn Giao, hai con mắt Băng Lam như đèn lồng vui vẻ dừng lại người tân chủ nhân của mình.

      "Ngươi có thể ?" Mộ phi sắt có mở miệng, trong lòng đặt câu hỏi, thoáng qua chiếm được câu trả lời thuyết phục.

      "Vâng, chủ nhân. Trước kia Kỳ Sương có gì mạo phạm, thỉnh chủ nhân thứ tội." Hàn Giao ngược lại rất biết lễ độ, làm cho Mộ Phi Sắt thoáng ngạc nhiên.

      " sao. Kỳ Sương, nước ở Linh Tùng giang có thể dùng để uống, sau này ngươi cứ ở đây tu luyện, cũng đừng để hàn khí nhiễm vào nước sông. "

      "Chủ nhân, nước sông vẫn chưa thể sử dụng được."

      Cái gì? Mộ Phi Sắt ngờ vẫn thất bại, nhất thời khó nén được thất vọng trong lòng, liền mở miệng hỏi: "Vì sao?"

      Hàn Giao chớp chớp mắt lồng đèn, ấm giọng đáp : “Tuy ở ngọn nguồn có những ký sinh trùng làm hại nô, nhưng xuống dưới cách hai mươi dặm, những ký sinh trùng kia vẫn xuất . Ngày xưa chúng nó ký sinh trong cơ thể của nô, tiết ra kịch độc. tại cho dù còn ký sinh người nô, nhưng nếu tìm được thân thể khác, chúng nó vẫn có thể gây nguy hại cho nguồn nước."

      Vừa nghe lời này, Mộ Phi Sắt lập tức cùng Yến Minh và hai cái tiểu gia hỏa, nhanh chóng xuống bờ sông cách thượng nguồn hai mươi dặm.

      Nơi đây có cái thác thẳng đứng, nước sông thi nhau chảy xiết xuống dưới. Vì để ngừa Kỳ Sương phải trở thành ký chủ lần nữa, nên Mộ Phi Sắt để bên sườn núi nơi thượng lưu, còn chính mình đến cẩn thận quan sát nước sông là giống với thượng nguồn ở nơi đây.

      Tránh được đoạn sông chảy xiết do nước thác chảy xuống, đến khúc sông khá yên tĩnh, Mộ Phi Sắt khỏi hít sâu hơi, trước mắt nàng đây là cái quái gì a?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67

      Bởi vì nước sông trở nên trong suốt hơn trước rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy những con sâu giống như những sợi dây dài màu đen lúc nhúc mặt sông mới càng làm người ta giật mình.

      Mộ Phi Sắt tinh tế hồi tưởng lại những hiểu biết của nàng về các loài sinh vật Huyễn Hồn đại lục, nhưng nàng hoàn toàn tìm được tư liệu gì về loài sâu đáng ghê tởm này. Mộ Phi Sắt nghiêng đầu hỏi Yến Minh, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của , điều này làm cho nàng ngày càng lo lắng.

      “Kỳ Sương, đây là loại sâu gì? Có loại động thực vật nào là khắc tinh của nó ?” Mộ Phi Sắt cố gắng kìm nén lại bất an trong lòng, trầm giọng hỏi dưới đáy lòng.

      “Chủ nhân, nô cũng biết. Bất quá loài sâu này sợ hàn băng, mà chỉ có thể sống cách mặt nước trong vòng ba thước. Tự bản thân của nó có thể tiết ra loại chất lỏng có mùi vị, khi nó gặp được sinh vật có thể ký sinh lên đó, tiết ra kịch độc thông qua thân thể của vật chủ. Bởi vì công lực của nô tương đối thâm hậu, cho nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến nay. Mà thê tử của nô, bị chúng nó hại chết cách đây năm mươi năm.”

      Kỳ Sương chìm đắm trong quá khứ bi thương, từng câu kể lại mọi chuyện cho Mộ Phi Sắt, làm cho nàng cảm thán hồi, nguyên lai trước kia ở đây có cặp Hàn Giao a... Mộ Phi Sắt im lặng hồi, ôn nhu trấn an Kỳ Sương: “Chuyện cũ cũng qua, Kỳ Sương, ngươi hãy cố nén bi thương.”

      “Tạ ơn chủ nhân quan tâm. Nô cho rằng loài sâu này sợ lửa, thỉnh xin chủ nhân thử lần.” Hàn Giao phấn chấn lại tinh thần của mình, nhanh chóng thay Mộ Phi Sắt nên ra chủ ý.

      Nghe vậy con ngươi của Mộ Phi Sắt lập tức lóe sáng, trong lòng bàn tay ngay lập xuất đoàn lửa đỏ, trực tiếp đánh tới chỗ đám sâu bò lổm ngổm dày đặc nhất mặt sông. Bởi vì uy lực quá lớn, cho nên ngọn lửa rất nhanh bị dập tắt, nhưng cũng khó nhìn thấy có vài con sâu bị lửa nện trúng cuộn mình giãy giụa vài cái, sau đó liền hóa thành bãi nước đen mà chết.

      Thấy hiệu quả, hai tay Mộ Phi Sắt liền xuất vô số ngọn lửa, thi nhau ném xuống mặt sông, ngay lập tức những nơi ngọn lửa rơi xuống đều trở thành mảnh thanh tịnh.

      Còn đợi cho Mộ Phi Sắt hoan hô, ở những vùng khác bị hỏa diễm của nàng bắn trúng, đám sâu còn sống lại phân thành vô số phân thân, chỉ trong chớp mắt lấp đầy những nơi còn trống. Chứng kiến được cảnh tưởng này, Mộ Phi Sắt ngẩn ngơ hồi, thiếu chút nữa chửi ầm lên... đây là cái quỷ gì a???

      Yến Minh thấy sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, mà lúc nãy cũng chứng kiến hết thảy, nên trầm ổn xin chỉ thị của nàng để ra tay, nhưng lại bị nàng trầm giọng cự tuyệt: “Loài sâu này có điểm cổ quái, huống hồ bề mặt sông quá rộng lớn, chúng ta có khả năm đem bọn chúng đuổi tận giết tuyệt. Yến Minh, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi.”

      Băng sơn thị vệ yên lặng, lùi xuống đứng phía sau lưng nàng. Mộ Phi Sắt lạnh lùng nhìn sang nơi nước sông phía bên tạm thời bị nhiễm độc, yên lặng hỏi trong lòng: “Kỳ Sương, ngươi còn biện pháp nào để bảo vệ cho nhân loại phía bên kia bờ kia, vượt sông sang bên đây ?”

      “Chủ nhân, lúc trước là do nô quá chủ quan cho nên mới trúng kế, tại nô chỉ cần lặn ở dưới đáy sông, khi nổi lên mặt nước chỉ cần duy trì hồn nguyên lực bao quanh thân bị bọn chúng ký chủ nữa. Nếu như nô phát phải người của chủ nhân, thay mặt người đuổi bọn họ .” Hàn Giao cũng là huyễn thú thông minh, khi nghe nàng hỏi như vậy, liền nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết triệt để cho nàng.

      Mộ Phi Sắt khẽ gật đầu, dặn dò Kỳ Sương cần làm những chuyện quá nguy hiểm, sau đó mang theo tiếc nuối khó tả trở về Cực Nhạc thành.

      Thấy nàng bình an trở về, nhưng xiêm y lại dính chút bẩn, mắt Vân Nhược Lan xẹt qua tia sáng kì dị, bất động thanh sắc thay nàng kiểm tra thân thể. Khi phát hồn nguyên lực của nàng bị hao tổn quá nhiều, lại làm cho thầm đau lòng.

      Mộ Phi Sắt tùy ý để Vân Nhược Lan dùng hồn nguyên lực tẩm bổ cho thân thể mệt mỏi của mình, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ biện pháp làm thế nào để đem nguy hại về nguồn nước kia diệt trừ, trong lúc đó lại bất giác cau mày trầm tư. Vân Nhược Lan thấy thế, giơ tay vuốt lên mi tâm của nàng, híp mắt cười : “Phi Nhi lại buồn phiền chuyện gì sao?”

      Mộ Phi Sắt bị hành động đột ngột quá mức thân thiết của sư phụ gà mờ làm cho cả kinh, nên khẽ nghiêng thân mình về phía sau. Nàng cũng giấu giếm Vân Nhược Lan chuyện gì, đem mọi chuyện kể lại cho biết.

      Bởi vì sau khi ký kết khế ước với Kỳ Sương, nàng mới biết tâm ý của chủ nhân và huyễn thú có thể câu thông với nhau, cho nên cũng khó đoán những cử động của nàng rơi vào mắt Bạch Lộc, sớm muộn gì Vân Nhược Lan cũng biết chuyện Hồng Quang ở trong tay nàng. Nếu như từ đầu tiếp cận nàng chỉ vì đánh chủ ý lên Hồng Quang, điều nàng cần làm bây giờ là chờ hành động tiếp theo của .

      Mộ Phi Sắt tường thuật lại mọi chuyện cặn kẽ, Vân Nhược Lan cũng chăm chỉ lắng nghe. Khi nghe đến chỗ loài sâu kỳ lạ này có thể tự phân thân ra, đây đúng là lần đầu tiên nghe thấy. Mặt sông của Linh Tùng giang bao la rộng lớn, nếu suy nghĩ ra đối sách vẹn toàn, vấn đề kênh mương cũng thể tu sửa được. Kể từ đó, chuyện cung cấp nguồn nước cho lãnh địa thập phần khó khăn.

      Thầy trò hai người suy tư về tất cả các khả năng có thể xảy ra, từ lúc giữa trưa cho đến khi ánh trăng lên cao, nhưng vẫn thể đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu nào. Nhưng vì Mộ Phi Sắt sử dụng năng lực chữa trị quá độ, tại di chứng lại lặng lẽ phát tác, cho nên tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi, đành nghiêng đầu chống lên tay, nằm nghiêng xem qua những ghi chép về các loại động thực vật kỳ lạ có Huyễn Hồn đại lục.

      Vân Nhược Lan cũng ngồi xếp bằng trong góc giường, hai mắt khẽ híp. Trong tay khối Hồn Thạch, quang mang xanh lam vờn quanh, nhìn hình dáng có thể được xem là trong những bí của Huyễn Hồn đại lục.

      Mộ Phi Sắt xem sách được lúc, ánh mắt lơ đãng đảo qua bóng dáng ngồi ngay ngắn giường của mình, trong đầu nàng lại nổi lên vô số ý niệm. Có cảm giác xa lạ nảy sinh giữa bọn họ, vừa khó hiểu vừa kỳ quặc. Có lẽ là nàng quá nhạy cảm, nhưng nàng cảm giác được từ sau khi nàng rơi xuống Linh Tùng giang, trong mắt Vân Nhược Lan như có như cảm xúc kỳ lạ khi nhìn nàng, có phải là lần nàng hôn mê đó xảy ra chuyện gì mà nàng biết hay ?

      Mộ Phi Sắt nghĩ mãi nhưng vẫn , nhưng cũng nguyện mở miệng hỏi Vân Nhược Lan. Nàng khẽ than , thu hồi ánh mắt của mình, đem tia rung động nhợt nhạt giấu sâu trong nội tâm. Thời điểm tại cũng phải lúc nàng có thể phân tâm như vậy a...

      ***

      biết Thiên Địa hội thay đổi sách lược chờ thời cơ, hay là tin tức Vô Sát tiến vào Thần Khí Chi Địa làm bọn họ khiếp sợ. Sau khi Tần Huyên rời khỏi, Cực Nhạc thành cũng tiếp đón thêm bất kỳ người nào khác. Điều này làm cho Mộ Phi Sắt vừa chuyên tâm điều dưỡng thân thể, vừa chú ý hướng của những nơi gần Thần Khí Chi Địa.

      Chướng khí ở Linh Tùng giang tiêu tan, điều này hẳn là Linh quốc cũng phát giác được. Tuy nàng muốn, nhưng thân là thần tử, lại nắm giữ an nguy biên giới của đất nước, hay là nàng viết phong thư cho Khang Đế về tình hình ở đây? Còn về vấn đề này phải giải quyết như thế nào, lại chính là chuyện của Lão hoàng đế a!

      Thấy tiểu thư nhà mình ngày càng ăn ít hơn so với hồi trước, Phú Quý thầm lo lắng, vội vàng sang lãnh giáo vị Vân Quân, xem xem món đồ ăn nào có thể khiến cho tiểu thư ăn ngon miệng chút.

      Vân Nhược Lan cũng vô cùng nhiệt tình trao đổi với Phú Quý, trong lúc vô tình, hai người lại đến vấn đề nguồn nước còn chưa được giải quyết, làm cho Phú Quý khẽ cảm thán câu: “ con sông tốt như vậy, lại thể dùng được, là quá đáng tiếc. Mà Linh Tùng giang này cũng là, ràng là những địa phương khác có vấn đề, tại sao khi đến chỗ chúng ta lại như vậy? Đúng là khi dễ người a!”

      Nghe vậy, bỗng dưng hai con ngươi Vân Nhược Lan sáng lên, linh quang ra, khẽ vỗ lên đầu vai của Phú Quý, lại còn khen thông minh, sau đó nhanh chóng rời , chỉ còn để lại vị đầu bếp thà với cái đầu đầu sương mù, vẻ mặt mờ mịt.

      Vân Nhược Lan đến chỗ chăn nuôi gia súc tìm được Mộ Phi Sắt tập thổi sáo, lúc đó nàng cũng vừa thổi xong tiểu khúc, còn quan sát phản ứng của đàn lợn con. Thấy Vân Nhược Lan đến, Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, hỏi: “Gần đây ta thổi sáo có tiến bộ hay ?”

      “Ừ, con có tiến bộ . Phi Nhi, những địa phương sau khi Linh Tùng giang chảy qua Thần Khí Chia Địa tại sao vẫn có thể sử dụng được, con có biết vì sao ?” Vân Nhược Lan khẽ cười đáp, lại đợi cho nàng có thể hiểu ra mọi chuyện.

      Mộ Phi Sắt thầm nghĩ trong chốc lát, sau đó hai tròng mắt lóa lên, mừng rỡ : “Đó là do có vật có thể khắc chế được loài sâu này!”

      “Đúng vậy. Xem ra, chúng ta lại phải ra ngoài tìm hiểu chuyến.” Vân Nhược Lan khẽ cười, rất thỏa mãn với nhạy bén của nàng.

      Mộ Phi Sắt lưu loát dặn dò mọi người vài câu, sau đó cùng Vân Nhược Lan bước nhanh về Cực Nhạc phủ, bắt đầu chuẩn bị hành lý ra ngoài.

      Vân Nhược Lan có kiến thức rộng rãi, lần này ra ngoài, chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong thành có người trông nom cũng được... Mộ Phi Sắt có chút khó xử nhìn Yến Minh buồn bực, vẫn hề lên tiếng, cuối cùng nàng đành giọng : “Yến Minh, có Vân Nhược Lan theo ta, ngươi vẫn yên tâm sao?”

      “Xin tuân theo an bài của chủ tử.” Băng sơn thị vệ cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, làm cho Mộ Phi Sắt biết gì.

      Vân nhược Lan cũng mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ lên vai Yến Minh: “Yên tâm, ta chiếu cố Phi Nhi tốt.”

      “Vậy làm phiền Vân quân rồi!”

      Đối với Vân Nhược Lan, thái độ của Yến Minh vẫn rất cung kính. Tuy biết nàng đối với Vân Nhược Lan vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng lại vẫn rất tín nhiệm người này, cho nên cũng đành đem cả bụng đầy nghi vấn để ở trong lòng.

      Sắp xế hành trình xong xuôi, hai sư đồ mạnh mẽ ra roi thúc ngựa mà . Lĩnh chủ đại nhân thường xuyên có trong phủ, mọi người trong lãnh địa đều biết nàng phải bôn ba khắp nơi để sinh nhai, cho nên thái độ đối với nàng lại càng thêm kính thêm . Khi mọi người tán gẫu với nhau vài câu, cũng khó phát ai ai cũng rất trông chờ vào ngày mai tươi sáng mà Tiểu lĩnh chủ đại nhân mang lại cho bọn họ.

      Nhan Lão và Hách Chi Thư cẩn thận tỉ mỉ thực lời dặn dò của Lĩnh chủ đại nhân, trong lòng hai người cũng sâu sắc cảm giác được, mặc dù tuổi của nàng còn nhưng phải gánh vác quá nhiều chuyện lưng, do vậy đối với những chuyện bọn họ có thể làm được, lại càng tận tâm làm việc.

      Những điều này đều rơi vào trong mắt của đám người Vô Sát được lưu lại để bảo vệ Cực Nhạc thành, tin tức cũng nhanh chóng được truyền đến tai người hữu tâm.

      Yến Minh híp mắt nhìn tiểu ảnh vụt qua bầu trời, quả nhiên điều này thoát khỏi dự đoán của tiểu thư. Nàng muốn làm ra bất cứ hành động nào, cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi động tĩnh của bọn họ mà thôi. Từ giờ Vô Sát muốn lấy được bất cứ lợi ích gì từ Thần Khí Chi Địa, chỉ sợ là khó như lên trời a...

      Mộ Phi Sắt cũng từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, cộng thêm chút uy lực của Hồng Quang, cho nên con ngựa nàng cưỡi vô cùng nhu thuận. Mà thần kinh vận động của nàng từ trước đến nay cũng tệ, vì vậy rất nhanh có thể đuổi kịp Vân Nhược Lan.

      Chiêm Chiếp cùng Thủy Lăng vẫn tiện xuất trước mặt những người bình thường, cho nên nàng để hai tiểu gia hỏa ở lại với Yến Minh, cũng có thể hỗ trợ cho được phần nào. Bên cạnh có tiểu hoàng điểu líu ríu bên tai, điều này cũng làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy vắng vẻ trống trải. Có lẽ, là nàng thích tiểu hoàng điểu hay làm nũng với nàng a...

      Bàn tay cầm dây cương khẽ xiết chặt lại, trong lòng Mộ Phi Sắt thầm hạ quyết tâm, nhất định lần này phải giải quyết xong vấn đề về nguồn nước, sau đó tranh thủ thời gian tu luyện. Nàng cũng từng ước định với Vân Nhược Lan, sau khi nàng trở thành tứ linh Hồn sư, nàng cũng cần che dấu thực lực của mình. Đến lúc đó, nàng cũng cần mượn thế lực của Vô Sát đến đảm bảo an toàn cho Lãnh địa nữa.

      Trong đầu Mộ Phi Sắt suy nghĩ ngừng, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại. Hai người bọn họ muốn đến nơi xa hơn Tề Nhiễm thành chút, nơi luôn tràn ngập hoa tươi, cũng chính là nơi đẹp nhất Khang Quốc – Hoa thành, mà tên cũng vừa vặn điểm này.

      Vùng ven sông hướng bắc, trải qua ngày vội vã, cách hai người xa mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy xối xả, Vân nhược Lan nghiêng đầu hỏi: “Phi Nhi, phía trước chính là cửa sông Linh Tùng giang chảy vào Hoa thành, chúng ta hãy xem chút.”

      “Cũng tốt.” Mộ Phi Sắt xoay người nhảy xuống ngựa, chậm rãi dẫn ngựa xuôi theo bờ sông. Nơi giao nhau giữa lãnh địa của nàng với Hoa thành là thác nước nổi danh, cũng rất xảo diệu đem Thần Khí Chi Địa và Hoa thành phân ra rệt.

      Mộ Phi Sắt vẫn mực chú ý đến nước sông đen tuyền bên dưới, tuy nước chảy ngày càng siết, nhưng nếu dụng tâm, vẫn khó nhìn ra có ít loài sâu kia tồn tại trong đó. Dưới dáy mắt Mộ Phi Sắt trở nên lạnh lẽo, những con sâu chết tiệt này chính là đầu têu làm cho con dân của nàng phải chịu khổ a...

      Khi đến vách núi, nước sông chảy thẳng xuống dưới, Mộ Phi Sắt cẩn thận nhìn thoáng qua, thác nước này cũng cao khoảng hơn mười mét. Nhìn phía dưới lên những bọt trắng, nhưng Mộ Phi Sắt lại càng lưu ý những cảnh vật phía xa kia.

      Ở phía dưới cách đó xa nơi thác nước đổ xuống, là loại thực vật có hoa màu đỏ như hỏa, làm chói mắt cả mảnh sông, giống như mảnh vải lụa vô cùng tinh xảo do trời đất dệt lên, tỉ mỉ bao phủ khắp mặt sông.

      “Vân Nhược Lan, chúng ta xuống dưới xem chút.”

      Mộ Phi sắt muốn dắt ngựa tìm đường xuống, thấy Vân Nhược Lan mang theo vẻ mặt tươi cười tiến đến cầm lấy dây cương trong tay nàng, đem hai con ngựa buộc vào gốc cây. Còn đợi Mộ Phi Sắt hoàn hồn, cánh tay của nhàng vòng qua eo nàng.

      “Phi Nhi, nắm chặt a...”
      Last edited: 30/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68


      Mộ Phi Sắt có thét lên, nhưng cũng chưa kịp thét lên, thân hình mảnh khảnh của nàng bị Vân Nhược Lan ôm trọn vào trong lòng, nháy mắt nhảy ra khỏi vách núi.

      Trong lúc đó, nàng vô ý nhắm mắt lại, đến khi cả người mất trọng tâm, mới phát có phản ứng dị thường nào. Mộ Phi Sắt trợn mắt nhìn, chỉ thấy đằng sau lưng Vân Nhược Lan biết từ lúc nào xuất đôi cánh chim, xung quanh tản ra quang mang màu lam nhàn nhạt, cực kì giống như bức tranh vẽ cảnh thần tiên tung cánh bay lên.

      Vân Nhược Lan chậm rãi vẫn chuyển Hồn Nguyên lực quanh thân, nhanh chậm ôm tiểu đồ đệ trong lòng hướng xuống bờ đất bên dưới thác nước. Thân thể thơm ngát mềm mại cứ như vậy dựa sát vào trong lòng . mặt Vân Nhược Lan vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm lại truyền đến từng trận rung động.

      Cảm giác tiếp xúc thân mật với nàng làm cho tâm tình vô cùng tốt, có lẽ trong lòng muốn cảm thụ rung động này nhiều hơn chút nữa, cho nên tốc độ của Vân Nhược Lan cũng hề nhanh. cảm giác được tiểu đồ đệ trong lòng đưa bàn tay bé của nàng nắm chặt vạt áo của mình, khuôn mặt ôn nhuận của bất ngờ còn lên vẻ tươi cười vô cùng đắc ý.

      Khi chân vừa đặt xuống mặt đất, Mộ Phi Sắt liền thở ra hơi. Đây là lần đầu tiên nàng được người khác mang bay lên trời, tuy cảm giác rất mới lạ, nhưng cũng thể là hoàn toàn tốt đẹp. Thấy mặt Mộ Phi Sắt như viết “được sống rồi”, Vân Nhược Lan khẽ cười, buông lời trêu ghẹo: “Phi Nhi sợ độ cao sao?”

      mặt Mộ Phi Sắt liền nóng lên , tức giận trừng mắt nhìn khuôn mặt vẫn mang theo ý cười của sư phụ vô lương bên cạnh. Tất nhiên là nàng thừa nhận trong lòng nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi, mà căm giận : “Tại sao trước đó ngươi hỏi ý kiến của ta? Ngươi sợ lúc đó ta bất ngờ mà thét lên, làm cho màng nhĩ của ngươi bị xuyên thủng sao?”

      Vân Nhược Lan cười cười, thu hồi đôi cánh chim làm người khác sợ hãi thán phục sau lưng, vẻ mặt đương nhiên có ý chịu trách nhiệm đáp: “Từ trước đến nay Phi Nhi của ta luôn thận trọng mà dũng cảm, tất nhiên sợ chuyện phi hành nho này.”

      Nhận được ánh mắt tràn đầy vẻ nghi vấn của tiểu đồ đệ, Vân Nhược Lan lại càng cười tự đắc. Sau khi cảm giác sung sướng trong lòng dần qua , lại phát cả hai người vẫn chui rúc vào lòng nhau. Cảm giác khác thường trong lòng lại lần nữa trào dâng, dấu vết buông lỏng tay ra, ngón tay điểm lên chóp mũi thanh tú của nàng, trêu chọc : “Xem ra Phi Nhi bị dọa ... cho nên mới ôm chặt buông vi sư a!”

      Lúc này, Mộ Phi Sắt mới phản ứng được chính mình vẫn còn dán chặt vào trong ngực Vân Nhược Lan, trong lòng chấn kinh vội vàng buông tay, mặt lại càng ửng đỏ. Nàng giống như giận mà phải giận liếc cái, vội vàng mang theo tia xấu hổ mặt đến biển hoa đỏ rực trước mặt.

      Vân Nhược Lan chứng kiến bộ dáng ê lệ xinh đẹp hiếm có của tiểu đồ đệ, trong nội tâm có cái gì đó khẽ nhúc nhích, ý cười mặt càng sâu, chút hoang mang theo sát sau lưng nàng.

      mặt sông là dải hoa đỏ rực, thập phần chói mắt. Sau khi Mộ Phi Sắt tinh tế quan sát, mới phát được đây chính là Ngục Hỏa Liên hiếm có Huyễn Hồn đại lục. Loài hoa này bất đồng với hoa sen bình thường ở chỗ toàn thân Hỏa Ngục Liên mang màu đỏ dã, cả cành hoa và cánh hoa đều mang màu đỏ rực, ngoài gốc rễ hề dính chút bùn đất, cũng có kết ra ngó sen, nó chỉ mang hình dáng như ngọn lửa thiêu đốt, ngạo nghễ mạnh mẽ như thế.

      Trong đầu Mộ Phi Sắt liền lên ý niệm thể xác định, nàng bước nhanh xuống vùng ven sông, dọc bờ sông xuống thêm vài dặm nữa. Nàng muốn xem biển hoa này rốt cuộc dài đến đâu a...

      Ở bên dưới phía đằng xa, có ngư dân thu lưới bắt cá, bỗng nhiên thấy được đôi nam nữ từ phía thác nước đến, nhìn hai người giống như cặp thần tiên quyến lữ, làm cho bất giác có chút ngây ngốc.

      “Vân Nhược Lan... nhưng con sâu đó thấy nữa!” Thanh dễ nghe của Mộ Phi Sắt vang lên, nàng nhìn khắp nơi mặt nước, vui mừng với Vân Nhược Lan.

      Vân Nhược Lan cũng chăm chú nhìn xuống mặt sông, trong lòng cũng bị vẻ vui mừng của tiểu đồ đệ ảnh hưởng, khẽ cười ôn hòa : “ ngờ Ngục Hỏa Liên lại có hiệu quả như vậy, là được mở rộng tầm mắt.”

      Trong lòng Mộ Phi Sắt tràn đầy vui mừng, nụ cười mặt cũng nhiều hơn mấy phần, nhìn thấy xa có ngư dân, liền nhanh chóng hỏi: “Vị đại thúc này, nước sông Linh Tùng giang ở đây từ trước đến nay đều trong suôt như vậy sao?”

      “Đúng vậy, từ xưa đến giờ ông cha của chúng tôi đều dựa vào việc đánh bắt cá mà sống. Nếu nước dùng được, cá ở đâu ra cho chúng ta bắt đây?” Có lẽ hôm nay thu hoặc được , mà cũng có lẽ là gặp được thiếu nữ vô cùng động lòng người, cho nên người trung niên trả lời rất nhanh gọn, thái độ cũng vô cùng thân thiện.

      “Nghe nguồn nước đầu bên kia căn bản thể uống được, vậy nhiều loại hoa ở chỗ này cũng bị ảnh hưởng sao?” Mộ Phi Sắt chỉ về phía lãnh địa của mình, hỏi thêm câu để xác định đáp án trong lòng.

      Nhắc tới vùng đất mà khi mọi người nghe đến đều cảm thấy e ngại, nam nhân trung nhiên cho rằng thiếu nữ trước mặt là tiểu thư con nhà giàu bước chân ra khỏi cửa, cho nên có chút thần bí : “Bên này của chúng tôi so với bên kia may mắn hơn nhiều. Địa phương bên kia chính là nơi bị nguyền rủa. Trong nước có quái vật, nước sông lại có độc. Ai... cũng biết những người ở nơi đó sống sót qua ngày bằng cách nào!”

      Mộ Phi Sắt thấy nam nhân trung niên này thà chất phác, phải loại người bỏ đá xuống giếng, cho nên chỉ cười cười, : “Khẳng định bọn họ vượt qua những ngày khó khăn này.”

      “Tiểu nương này đúng là người thiện tâm. Có phải nương cùng với tướng công đến Hoa Thành để du ngoạn ? Ngoại trừ biển Ngục Hỏa Liên nổi dành này, Hoa Thành vẫn còn rất nhiều địa phương để dạo chơi ngắm cảnh, ta đảm bảo chuyến này của hai người uổng phí đâu!”

      Khóe miệng Mộ Phi Sắt có chút có co quắp, vị trung niên nam nhân này đúng là “Tuệ nhãn như đuốc”, bộ dáng của nàng cùng Vân Nhược Lan nơi nào có tướng vợ chồng a? Mộ Phi Sắt cũng thèm để lời của trung niên nam nhân ở trong lòng, chỉ nhàng cảm tạ , sau đó đến sát bờ sông, đưa tay vỗ lên cánh hoa của Ngục Hỏa Liên . Cảm giác ấm nóng truyền đến từng trận vào lòng bàn tay, càng làm cho nàng sáng tỏ phán đoán trong lòng mình. Đây chính là mấu chốt có thể lợi dụng sau khi Linh Tùng giang chảy qua Thần Khi Địa a!

      “Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem Ngục Hỏa Liên đến Thần Khí Chi Địa.” Trong giọng của Mộ Phi Sắt mang theo mười phần chắc chắn, ánh mắt nhìn về phía gà mờ sư phụ vẫn luôn giữ ý cười mặt.

      giờ Vân Nhược Lan vẫn chìm đắm trong vui sướng khó hiểu trong lòng vì lời vô tình của nam nhân trung niên, thấy ánh mắt của tiểu đồ đệ, dưới ánh nắng của mặt trời chiều, tuấn nhan bỗng nhiên phủ lớp ửng đỏ. Vân Nhược Lan cố tỏ ra bình thường, đáp: “Mặt sông thượng nguồn của Linh Tùng giang rất rộng lớn, muốn trồng được Ngục Hỏa Liên với số lượng lớn cũng phải dễ. Phi Nhi, trước khi đến đây, loại sâu này cũng tiêu vong ít, nếu mang Ngọc Hỏa Liên về lãnh địa e rằng cũng phải biện pháp tốt.”

      “Hách Chi Thư cũng đề cập với ta nơi kênh mương bị vùi lấp, chúng ta chỉ cần trồng Ngục Hỏa Liên xung quanh nơi đó, đảm bảo được nước chảy vào Cực Nhạc Thành được làm sạch là đủ rồi. Còn về phần đem toàn bộ loài sâu này tiêu diệt, cần phải có thời gian.”

      Mộ Phi Sắt khẽ cười, uyển chuyển ra phương pháp xử lí kẽ hở nào của mình. Nàng biết rất , muốn xử lí sạch nguồn tai họa ngầm này cần phải có nhiều thời gian, nhưng sơn nhân cũng cần phải có sơn nhân kế, rất nhanh nàng ra suy nghĩ của mình.

      Con ngươi Vân Nhược Lan lóe sáng, đưa tay vuốt vuốt lên đầu tiểu đồ đệ, cười : “Quả nhiên Tiểu lĩnh chủ đại nhân của ta vô cùng minh a!”

      Tâm tình của Mộ Phi Sắt cực kỳ cao hứng, cho nên cũng chỉ liếc Vân Nhược Lan cái, hề phản kháng lời của , trong lòng chỉ suy nghĩ xem nên dùng cách nào để mang Ngục Hỏa Liên này về. Vân Nhược Lan cũng muốn tiểu đồ đệ của mình thêm phiền lòng vì vài vấn đề nho này, từ trong ngực móc ra lọ thuốc màu xanh biếc, nàng nhấc lên vài cành hoa, sau đó liền vài giọt dược tề lên đóa hoa đỏ rực trong tay nàng.

      Hồng quang chợt lóe lên, những bông hoa Ngục Hỏa Liên đỏ rực dã trong tay Mộ Phi Sắt bỗng hóa thành vài hạt màu đen nho . Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn Vân Nhược Lan, con mắt xinh đẹp của nàng như lấp lánh nhìn sư phụ gà mờ của mình. Vân Nhược Lan cũng bày ra tư thế truyền thụ kiến thức cho tiểu đồ đệ, tỉ mỉ cho nàng biết công dụng của Tỏa Hồn Thủy.

      Vạn vật thế gian này đều có linh hồn, dùng linh hồn làm cội nguồn, Tỏa Hồn Thủy có công dụng thu kích thước của vật thể lại để mang theo bên người, nhưng người và động vật thể dùng được. Còn thực vật sau khi bị Tỏa Hồn Thủy thu kích thước lại, nếu sau ba ngày được trở lại nguyên trạng, bị khô héo, thối rữa đến chết. Còn những đồ vật chết thông thường lại có thời gian ước chế, giống như vài dụng cụ mà nàng từng chứng kiến khi đám người Vô Sát sử dụng.

      Bởi vì có nhiều loại Tỏa Hồn Thủy được điều chế theo nhiều loại tài liệu bất đồng, cho nên có nhiều phương pháp đem vật bị thu trở lại hình dáng nguyên trạng. Loại Tỏa Hồn Thủy mà Vân Nhược Lan sử dụng để biến Ngục Hỏa Liên thành những hạt nho này, chỉ cần để chúng tiếp xúc với nước là có thể trở lại nguyên trạng, cho nên khi sử dụng rất thuận tiện.

      Tuy đơn giản là như vậy, nhưng giá trị chế tạo ra Tỏa Hồn Thủy cũng rất kinh người. Tuy Vân Nhược Lan giá trị của Tỏa Hồn Thủy trong tay, nhưng Mộ Phi Sắt cũng có thể phát được chút ý tứ thập thần đắc ý trong giọng của .

      Tu vi sâu lường được, người lại mang theo nhiều vật hiếm thấy, địa vị vị sư phụ gà mờ của nàng này nghĩ cũng có thể biết được cao thâm thế nào. Nguyên lai Mộ Phi Sắt vẫn nghĩ rằng Vân Nhược Lan này tiếp cận nàng là vì Hồng Quang, bất quá đến cuối cùng là như thế nào, nàng cũng chỉ có thể chờ đợi đáp án từ chính miệng gà mờ sư phụ ra khi đến thời điểm thích hợp theo như trong lời của mà thôi.

      Nghĩ tới những chuyện này, bỗng nhiên trong lòng Mộ Phi Sắt có chút mất mát, buồn rầu vô cớ xuất . Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn nam tử tuấn mỹ ôn nhu phát ra vô số hào quang trước mặt, nàng cũng thể nào biết rốt cuộc trong lòng mình cảm thấy mờ mịt điều gì. Cuối cùng nàng đành cúi đầu cười nhạt, quả nhiên tâm của chính mình cũng thể nào giữ được tĩnh lặng như nước được.

      Mộ Phi Sắt cười khẽ, khóe miệng của nàng như như mang theo vẻ trêu tức, nhưng vào trong đáy mắt của Vân Nhược Lan, lại bất ngờ trở nên sinh động bất ngờ. Vân Nhược Lan khẽ thở dài, đôi môi khẽ mím, nhưng động tác trong tay vẫn hề ngừng lại. Nhất thời khí giữa hai người lại trở nên vô cùng trầm lặng.

      Chờ cho túi vải đựng hạt của Ngục Hỏa Liên gần đầy, thời gian cũng đến nửa đêm, mặt sông cũng mất mảnh Ngục Hỏa Liên. Ánh trăng cũng vừa đúng lúc chiếu rọi khắp mặt sông, Mộ Phi Sắt lại quan sát kỹ mặt sông hề phát những con sâu kia nữa, mới thoáng an tâm.

      “Phi Nhi, Tỏa Hồn Thủy vẫn còn dư hơn nửa bình, vì sao lấy thêm ít nữa?” Tuy trong lòng Vân Nhược Lan biết lý do nhưng vẫn cố tình hỏi nàng, cũng chỉ vì từ nãy đến giờ tiểu đồ đệ lời nào, cho nên muốn lấy cớ đùa nàng chút.

      “Từng này hẳn là đủ rồi. Nếu đủ cũng có thể đến đây lấy thêm. Vạn nhất lúc này chúng ta lấy quá nhiều, lại để cho loài sâu kia thâm nhập vào Hoa Thành, chẳng phải mang tai họa đến cho dân chúng nơi đây sao? Tội này chúng ta cũng thể gánh được!” Mộ Phi Sắt cũng biết Vân Nhược Lan cố ý tìm đề tài để chuyện, làm cho nàng thầm buồn cười, giọng trả lời.

      Câu trả lời của nàng lại làm cho có chút kinh ngạc, đưa tay lên khẽ vuốt tóc nàng: “Phi Nhi đúng là tiểu nương có tấm lòng nhân hậu!”

      vui vẻ sung sướng của mình xây dựng nỗi thống khổ của dân chúng, chuyện này ta làm được. phải ta thiện lương, mà là ta có điểm mấu chốt cuối cùng là đạo đức làm người.” Mộ Phi Sắt cười cười trả lời, cả ngày nay bận rộn làm việc, bây giờ nàng cũng có chút mệt mỏi. Nàng ngồi ở bên bờ sông,nhìn hồng quang nhàn nhạt tỏa ra từ Ngục Hỏa Liên vào ban đêm, trong lòng vô cùng chờ mong nó cũng đem đến kinh hỉ cho Lãnh địa của nàng.

      Vân Nhược lan cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, đem đầu của nàng ấn xuống vai của , ôn nhu : “Trước hết con hãy nghỉ ngơi chút. Mọi chuyện đều có vi sư ở đây, yên tâm.”

      Mùi hương thanh nhã thơm ngát người Vân Nhược Lan khẽ thấm vào trong lòng Mộ Phi Sắt, hai mắt nàng nhắm lại, sao lúc lại khẽ : “Vân Nhược Lan, may mà có ngươi bên cạnh ta...”

      Còn đợi Vân Nhược Lan đáp lại, Mộ Phi Sắt dựa vào đầu vai truyền đến tiếng hô hấp đều đều, miệng vẫn mang theo ý cười mà thiếp . Vân Nhược Lan quay đầu nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, ôn nhu vòng tay ôm lấy nàng vào lòng. Có lẽ nàng quá mệt mỏi, cho nên cái miệng nhắn chỉ khẽ chu lên, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhìn bộ dáng điềm tĩnh ngủ của nàng, dung nhan dưới ánh trăng nổi lên vẻ nhu hòa sáng bóng, Vân Nhược Lan cúi đầu chăm chú nhìn, trong lòng khỏi run lên.

      Cánh môi phấn nộn của nàng đập vào tầm mắt của , trong đầu lại lên cảm giác thân mật mà từng tiếp xúc với nơi đó của nàng. Chờ cho phục hồi lại tinh thần, hơi thở ấm nóng thơm ngát của nàng bao trùm khắp bờ môi lạnh băng của .

      Hai gò má của Vân Nhược Lan lại lần nữa ửng đỏ, khóa môi mấp máy vài cái, hầu kết lại trượt trượt lên xuống. Bên tai dường như xuất ma ... chạm vào , chạm vào ... Vân Nhược Lan cứ thế cúi xuống gần địa phương đó, nhưng khi cách bờ môi của nàng chỉ ngón tay bỗng nhiên dừng lại, bỗng nhiên kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người. Sau khi tinh thần khôi phục được chút ít, sống lưng của lạnh toát.

      Đầu của mình bị bóng ma ám ảnh rồi sao? gương mặt tuấn mỹ của Vân Nhược Lan càng thêm ửng đỏ, trái tim trong lồng ngực cũng trở nên cuồng loạn. Thấy tiểu đồ đệ trong ngực hề có phản ứng nào, ánh mắt lại dời đến gương mặt ngày càng biến thành mỹ lệ của nàng, khẽ thở dài tiếng, bất giác đem nàng ôm chặt vào trong lòng.

      Giống như tìm được lò sưởi ấm áp, Mộ Phi Sắt khẽ xê dịch thân thể của mình, càng dán chặt vào trong lòng người nào đó. Vân Nhược Lan thấy thế, khẽ cười, trong nội tâm xuất cảm giác vô cùng thỏa mãn nên lời.

      Gió đêm nhàng thổi qua, hương hoa lượn lờ vây quanh, dưới ánh trăng mê người, tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ nên lời...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :