1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thành lĩnh chủ - Ám Dạ Vi Lương (74) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 50


      Trong lúc Mộ Phi Sắt rửa mặt thay đồ, Nhan Lão cùng với Nhan Đông sớm chờ ở thư phòng, chuẩn bị sẵn sàng để nghe theo mệnh lệnh của Lĩnh Chủ đại nhân.

      Ba ngày qua, nàng cũng có chút minh bạch đối với những vấn đề cơ bản của lãnh địa. Những chiến lợi phẩm lấy được từ bang Mãnh Hổ, trừ những vật trước kia của Cực Nhạc phủ, những thứ còn lại cũng đều phân phát hết cho mọi người trong thành.

      Bởi vì giờ vẫn còn khí của ngày xuân năm mới, các thương hội trong thành trấn gần nhất Thần Khí Chi Địa đoán chừng vẫn chưa khai trương. Sau khi suy ngẫm chu toàn mọi việc, Mộ Phi Sắt quyết định dẫn mọi người đến núi Ác Ma để tìm vật liệu xây nhà. Về phần tạo ra gạch ngói, ở phía đông thành có lò gạch hoang phế lâu, cho người có tay nghề qua đó phục hồi lại là có thể được.

      Chỉ thị rất nhanh được ban xuống, chia làm hai đoàn người. Mộ Phi Sắt cùng vài người dẫn theo đám thổ phỉ còn sống lên núi Ác Ma, còn Nhan Lão và Nhan Đông cùng vài người thợ xuống lò gạch. Vân Nhược Lan vẫn tiếp tục công việc làm thầy thuốc giả mạo ở trong phủ. Còn Bộc Dương Mạch dẫn binh lính tra xét từng góc trong thành, chỉ vì e sợ sau khi , xuất những người quấy rối tiểu bất điểm.

      đường , Mộ Phi Sắt cũng thấy được thành quả của Bộc Dương Mạch làm mấy ngày trước, đó chính là có cái mương nước chảy róc rách. số người làm việc dưới ruộng, nhìn thấy xe ngựa của Lĩnh chủ đại nhân, vội vàng cúi người xuống hành lễ. Mộ Phi Sắt chỉ gật đầu đáp lại, khi thấy được có số hoa màu rốt cục cũng có chút sinh cơ, tâm tình của nàng rốt cục cũng tốt lên được chút.

      Tuy mọi người đều núi Ác Ma là bảo tàng vô giá, nhưng vì có bầy hầu tử hung dữ, suốt ngày giương nanh múa vuốt với người đến gần, những vậy, mà thỉnh thoảng còn xuất mãnh thú, cho nên cũng có ai dám đánh chủ ý lên núi Ác Ma này.

      Nàng cũng tìm hiểu kỹ những tin tức mà Thần Hữu Thiên sư đưa cho nàng, trong đó có núi Ác Ma được phân chia thành rất nhiều vùng khác nhau. Bởi vì ở nơi đây huyễn thú có rất nhiều, cho nên mọi Hồn Sư ở Huyễn Hồn đại lục đều dựa thực lực mà chia thành nhiều khu vực. Làm cho những người có thực lực yếu kém cũng thể tự ý ra vào.

      Hôm nay nơi mà Mộ Phi Sắt muốn đến, chính là bộ phận ngoài rìa của núi Ác Ma. Huyễn thú cũng thường lui tới chỗ đó, nhưng là nơi đó có thảm thực vật rất xanh tốt. Mặc dù cũng có dã thú xuất , nhưng nếu có nàng và Yến Minh, ra cũng có vấn đề gì lớn.

      Vừa đến cửa vào núi Ác Ma, Mộ Phi Sắt thấy bầy Hầu tử lúc trước chơi đùa bên bờ nước. Hầu Vương vui đùa thấy Mộ Phi Sắt tới, nhận ra là nhân loại làm cho nó vừa kính vừa sợ mấy ngày trước, liền biến thành bộ dáng vui vẻ, giống như nịnh nọt nàng nhảy tới bên Mộ Phi Sắt.

      Sau khi tấn cấp thành Hồn Sư, khí chất màng danh lợi của Mộ Phi Sắt cũng có chuyển biến nho . Nhưng động vật vốn rất mẫn cảm với những lực lượng mang tính uy hiếp này, cho nên Hầu Vương giờ lại giống như chú khỉ , chỉ còn thiếu việc mở miệng phun ra tiếng người, hoan nghênh Mộ Phi Sắt.

      Mộ Phi Sắt đưa tay sờ lên đầu Hầu Vương mang theo linh tính của con người, cười : “Khỉ con, chúng ta muốn vào rừng tìm củi, nhưng cũng muốn phá hư nơi các ngươi sống. Các ngươi dẫn chúng ta vào được ?”

      Hầu Vương nghe vậy, nháy mắt cái, lại kêu to, ý muốn bảo Mộ Phi Sắt theo nó. Mọi người sau lưng chứng kiến chuyện này rất kinh ngạc, trong lòng đều kêu thần kỳ, thái độ lại càng kính sợ Lĩnh chủ đại nhân.

      Còn đám người thổ phỉ kia, lúc đầu có mấy người có ý định bỏ trốn, nhưng còn chưa kịp thực , Hồn Nguyên Châu trong cơ thể của bọn họ nổ nát, tất cả đều ỉu xìu, tự cảm thấy bảo vệ tính mạng của mình là quan trọng, cho nên cũng dám chạy ra khỏi cấm chế do nam nhân bên cạnh Lĩnh chủ đại nhân thiết hạ.

      Có đám khỉ quen thuộc địa hình xung quanh dẫn đường, cho nên đoàn người Mộ Phi Sắt rất nhanh đến mảnh rừng có cây cối rất tốt. Mộ Phi Sắt muốn phân biệt những loại cây này, lão nhân gọi là Hồ lão tam tiến lên giảng giải cho nàng những cây nào có thể dùng để dựng nhà. Rất nhanh, mục tiêu của mọi người cũng được xác định, đó chính là gỗ của Thiết Dương Thụ - loại cây mà ở Huyễn Hồn đại lục này thường dùng để dựng nhà.

      Búa sắc bén vung lên, những mảnh vụn gỗ bay tứ tung, tất cả mọi người làm việc với khí thế ngất trời.

      Mộ Phi Sắt cũng chỉ cần đứng nơi đánh giá mọi thứ, trong lòng thầm tán thưởng, quả nhiên núi Ác Ma này có phong cảnh tốt. Tuy trong khí còn lẫn chút hàn ý, nhưng là đập vào mắt là mảnh xanh biếc của cây cối, làm cho lòng người vui sướng. May mắn cái bảo tàng này, lại cứ như thế rơi vào tay nàng a!

      Mộ Phi Sắt tính toán như thế nào có thể lợi dụng triệt để những tài nguyên này, bỗng nhiên Hầu Vương lớn tiếng hô những con khỉ khác. Đám khỉ nhận được mệnh lệnh, liền nhanh chóng tứ tán khắp nơi. Hầu Vương đứng ở phía xa xa nhìn về phía Mộ Phi Sắt, giống như đợi mệnh lệnh của nàng.

      Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, ánh mắt lại rơi vào chiếc vòng cổ tay, trong nội tâm vừa động, lại thấp giọng : “Yến Minh, ngươi canh giữ ở chỗ này, đừng cho người khác tới gần.”

      “Vâng.”

      Mộ Phi Sắt dạo bước hướng về phía ngược lại với nơi mà mọi người chặt cây, tay lại nhàng vuốt lên vòng tay Hồng Quang, thầm giọng nỉ non: “Nương, những thứ mà người lưu lại, con nhất định để lọt vào tay của ngoại nhân.”

      Trong lúc chuyện, Mộ Phi Sắt cũng thầm điều động Hồn Nguyên Lực, hỏa diễm hồng nhạt lên, tập trung bao phủ lên chiếc vòng cổ tay nàng.

      “Hồng Quang, đáp lại chi mệnh của ta, hình.”

      Mộ Phi Sắt thấp giọng hô lên khẩu quyết, bỗng dưng trong tay nàng xuất cây sáo ngọc trong suốt. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu xuống lên thân sáo, làm phản quang lại vầng sáng ôn nhuận.

      Nàng vui sướng nắm chặt di vật mà mẫu thân để lại, giống như có cảm giác thân mật của huyết mạch tương liên tràn vào trong lòng, làm cho nàng cảm thấy, sáo ngọc này cũng chính là phần cơ thể của nàng.

      Là do sáo ngọc nhận mình làm chủ nhân sao? Trong lòng Mộ Phi Sắt có chút cảm khái, đầu ngón tay đặt lên những cái lỗ cây sáo, đột nhiên lại nhớ ra chuyện vô cùng quan trọng, hình như là mình cũng có tinh thông luật a!

      Nàng vốn chỉ là nữ tử đại, lúc đó cũng cần tinh thông mấy thứ như cầm kỳ thi họa. Nàng chẳng qua là có nghe chút nhạc , hay những bài hát được thịnh hành, nhưng là nhạc khí hay luật gì đó, nàng chữ cũng biết.

      Mộ Phi Sắt có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Hồng Quang phát ra ánh sáng nhu hòa, khỏi có chút ảo não.

      Dùng Hồng Quang, thông qua luật để cùng trao đổi với động vật, rồi sau đó mới tới mục đích khống chế chúng. Nghe rất lợi hại, nhưng là muốn thực cũng phải dễ dàng.

      Ngự Thú Quyết mà mẫu thân lưu lại cũng có mấy khúc nhạc phổ, nhưng mà nàng phải ngửa mặt lên trời thở dài, bởi vì nàng căn bản là xem cũng hiểu a...

      Xem ra chỉ có thể từng bước coi từng bước. Trong lòng Mộ Phi Sắt oán thầm, giọng : “Hồng Quang, quay trở về!”

      Lời vừa dứt, Sáo ngọc biến mất thấy, cổ tay lại xuất chiếc vòng tay chút đặc biệt. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Mộ Phi Sắt lại phát xung quanh vòng tay có tầng lục sắc nhàn nhạt. Cái này tựa hồ là do nàng trở thành Hồn Sư . Mộ Phi Sắt có chút bất đắc dĩ cười, lại đột nhiên phát có thanh xột xoạt. con lợn rừng to béo, thân hình cường tráng ra từ bụi cỏ xa, hai con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng.

      Nhìn thấy con lợn rừng muốn điên lên xông vào nàng, Mộ Phi Sắt liền bỏ qua ý nghĩ muốn Yến Minh qua hỗ trợ mình. Nàng hoạt động tay chân tý cũng tốt nha!

      Mộ Phi Sắt cười thầm nghĩ, đối tượng giao chiến đầu tiên với Hồn Sư là nàng trở thành món ăn mâm cơm, ngược lại rất có ý tứ a!

      Lợn rừng thông minh hơn nhiều so với heo được nuôi nhốt. Nó chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm nhân loại đột nhiên xuất , chậm rãi ra từ bụi cỏ, trong miệng lại phát ra thanh hừ hừ, giống như cảnh cáo nhân loại biết sống chết kia nhanh cút ra xa.

      Mộ Phi Sắt cũng sốt ruột, nhớ lại những chiêu thức trong Hồn Thạch mà gà mờ sư phụ đưa cho. Ngón tay nhàng búng ra, ngay lập tức hồng quang như như ở ngón tay.

      Con lợn rừng dường như cảm nhận được nguy hiểm, bốn chân chạy nhào tới hướng Mộ Phi Sắt. Đối tượng di động, nếu muốn đánh trúng là rất khó, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn đứng bất động tại đó, tập trung tinh thần vào mục tiêu. Sau đó thong thả ngưng tụ ra tiểu hỏa cầu, lấy tốc độ cực nhanh ném tới con lợn rừng kia.

      Chỉ thấy tiếng “Ngao” lớn vang lên, con lợn rừng to béo ngã ầm xuống đất. Thanh vang dội này làm cho đám người đốn củi cả kinh, lấy tốc độ nhanh nhất hướng nơi phát ra thanh chạy tới.

      Khi bọn họ chạy tới, chỉ thấy bóng dáng mảnh mai, khí định thần nhàn đứng ở trong trận bụi đất. Yến Minh cũng lời nào, tiến lên xem xét con lợn rừng mất hơi thở, nằm mặt đất.

      Mộ Phi Sắt quay sang hướng với mọi người cười cười, lại ung dung : “Đêm nay mọi người có thịt ăn. Cho nên các người hãy ra sức làm .”

      “Vâng, Đại nhân!” Thấy Lĩnh chủ đại nhân bình yên vô , mà tối nay lại có thịt ăn, cho nên mọi người đều rất hưng phấn. Vui vẻ làm tiếp công việc của mình.

      Yến Minh cúi đầu nhìn con lợn rừng, toàn thân của nó bị thương bất kỳ chỗ nào, nhưng là đầu có lỗ thủng nho , máu vẫn còn chảy ra ngoài. Con ngươi xinh đẹp của băng sơn thị vệ lên tia thầm than, chủ tử của , quả nhiên là cái thiên tài a!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51


      xe ngựa mang theo thành quả chiến thắng trở về, ngoài ra còn có con lợn rừng. Kỳ quái hơn là, trước lúc bọn họ , đám hầu tử kia mang theo đống trái cây màu đỏ, nhìn rất đẹp mắt, cũng biết hái được ở chỗ nào. Lĩnh chủ đại nhân nhìn thấy vậy, lại rất vui mừng, đem đống trái cây kia tất cả đều bỏ vào xe mang về.

      Quả giờ tâm tư của Mộ Phi Sắt rất hỗn loạn. Vui vẻ là vì, nàng ngờ ở thế giới này lại có loại hoa quả nhìn rất giống quả táo ở thời đại của nàng. Nhưng mà nàng cũng dám chắc, thứ quả này có thể ăn được.

      Đoán chừng đây chính là lễ vật mà Hầu Vương dâng lên để nịnh nọt mình đây, thành quả này làm cho Mộ Phi Sắt cũng rất hưởng thụ. Nàng thấy động vật vẫn chân hơn con người rất nhiều, mặc dù nịnh nọt nàng, cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

      Khắp trời chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo, đoàn người cũng trở lại trong thành. Đem những cây gỗ to để lên bãi đất trống. Còn tại, Phú Quý lại được mọi người xem như sư phụ. Nghe theo chỉ thị của Mộ Phi Sắt, Phú Quý hướng dẫn mấy vị phụ nhân làm sạch lông của con lợn rừng. Rồi chia ra thành nhiều miếng để phân phát cho các hộ gia đình trong thành.

      Mỗi lần Mộ Phi Sắt chứng kiến cái cảnh tượng này, đều cảm giác được mình sống trong cái xã hội nguyên thủy. Mà nàng chính là thủ lĩnh của bộ lạc, phụ trách việc ăn uống của bộ lạc! Chẳng lẽ Lĩnh chủ đại nhân phải là nên lo cơm áo, phải là được ngồi mát ăn bát vàng sao?

      Nhưng là nàng cũng cảm thấy như vậy có gì đáng buồn cả! Mặc dù tại phải tự dựa vào sức của mình, nhưng là nàng có thể tự mình con đường mà mình chọn. Tay làm hàm nhai so với bị người quản chế vẫn tốt hơn!

      Mộ Phi Sắt trở về thư phòng, nghe Nhan Lão báo cáo lại tình hình ở lò gạch. Sau mấy lần làm thí nghiệm, lò gạch này vẫn còn có thể dùng được, điều này làm cho khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ nhếch.

      Lĩnh chủ đại nhân cười, tự nhiên cũng làm cho những người hầu bên cạnh vui vẻ. Hương Liên ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư ăn cơm, cẩn thận nhắc nhở tiểu thư, ngày mai chính là sinh nhật lần thứ mười bốn của Mộ Tam tiểu thư nha!

      Mộ Phi Sắt có chút ngẩn người, ở kiếp trước, đối với ngày sinh của mình, nàng cũng mấy quan tâm, cho nên tại tự nhiên cũng để ngày sinh nhật của bản thân ở trong lòng. Nhưng nhìn thấy Hương Liên mang vẻ mặt mong chờ nhìn mình, Mộ Phi Sắt lại có chút suy nghĩ lại, cười : “Ngày mai ta còn phải lên núi Ác Ma lần nữa. Cũng chỉ là sinh nhật mà thôi, cần tổ chức cũng được.”

      “Nhưng mà, tiểu thư... Đây là sinh nhật đầu tiên ở bên ngoài, Lão thái gia có ở bên cạnh, mà ngay cả Nhị thiếu gia cũng có ở đây. Nếu như nô tỳ thể vì người làm chút gì đó, cảm thấy yên lòng a!”

      Sau khi Hương Liên cùng nàng rời khỏi Mộ phủ, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn nhiều. Hương Liên cũng biết tại tiểu thư còn nhát gan như trước, nhưng là cũng vẫn luôn cung kính với Mộ Phi Sắt. Ở trước mặt tiểu thư, nên che dấu ý nghĩ của mình, đây mới là lựa chọn thông minh nhất.

      Mộ Phi Sắt khẽ cười, trong lòng thầm khen ngợi tiểu tỳ nữ lòng vì chủ tử của mình. Bất quá nàng cũng có ý muốn tổ chức sinh nhật. “Như vậy , bằng ngươi giúp ta tìm người biết thổi sáo, coi như là món quà. Như thế nào?”

      Từ trước đến nay, suy nghĩ của tiểu thư rất khó nắm bắt được. Cho nên Hương Liên cũng có suy nghĩ gì nhiều, chỉ vui vẻ đáp ứng. Trong lòng thầm nghĩ, đây ít nhất cũng là việc đầu tiên tiểu thư muốn mình làm a!

      Chủ tớ hai người chuyện vui vẻ, Vân Nhược Lan bận rộn ngày cũng trở về. mặt cũng biểu lộ chút mệt mỏi nào, chỉ còn thiếu tiên khí vờn xung quanh người mà thôi.

      Mộ Phi Sắt nhìn Vân Nhược Lan dùng bộ dáng ưu nhã ngồi xuống dùng cơm, thầm nghĩ Thủy hệ Hồn nguyên lực quả nhiên là thần kỳ. Vân Nhược Lan cùng Mộ Ngôn đều là bộ dáng ôn nhuận như ngọc, biết đây là do khí chất trời sinh, hay là do ảnh hưởng của Hồn Nguyên lực? Nhưng là nàng cảm giác được, có khả năng là vì nguyên do phía sau a!

      Vậy theo lý thuyết, người có Hồn Nguyên lực thuộc Hỏa hệ phải có tính tình nhiệt tình, sôi động, nóng nảy. Nhưng mà cứ nhìn vào nàng hay là Yến Minh , cũng thể hai người họ là quái thai trong Hồn Sư nha!

      “Phi Nhi, ngày mai con lại thêm tuổi. Nếu con muốn cái gì, có thể với vi sư?”

      Nàng ngờ sư phụ gà mờ này lại biết được sinh nhật của mình! Mộ Phi Sắt liếc cái, lạnh nhạt : “Ngươi có lòng là tốt rồi!”

      Lời vừa ra, Mộ Phi Sắt lại cảm thấy có gì đó đúng, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng khi nhìn đến nụ cười vẫn thay đổi mặt Vân Nhược Lan, nàng lại tự mình trào phúng bản thân, có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay ?

      Vân Nhược Lan cũng biết nội tâm tiểu đồ đệ quấn quít, đưa ngón tay vuốt ve cái cằm bóng loáng, mặt lại suy ngẫm, sau nửa ngày rốt cục mới ra: “Cũng được, vậy đợi cho ta sắp xếp lại của cải của ta, để xem cái gì tốt nhất, đến lúc đó tặng cho Phi Nhi của ta.”

      Mộ Phi Sắt căn bản là cũng nghe được cái gì, bởi vì toàn bộ chú ý của nàng đều bị bốn chữ cuối kia hấp dẫn. Phi Nhi của ta? Trong lòng nàng đột nhiên thiếu chút nữa là nhảy lên, vui vẻ tràn ra đáy mắt, nhưng ngoài miệng vẫn : “Cứ từ từ mà suy nghĩ, Vân tiên sinh...”

      ***


      đêm này Mộ Phi Sắt cảm thấy ngủ rất ngon, mang theo vui sướng trong lòng, nghênh đón tuổi mười bốn của đời thiếu nữ.

      Hôm nay, nàng cũng giống như ngày hôm qua, dẫn mọi người lên núi Ác Ma, tiếp tục công việc lấy gỗ dựng nhà. Mộ Phi Sắt cũng mang theo bên người Hồn Thạch mà Giác Viễn đại sư và Thần Hữu thiên sư đưa cho nàng.

      Thừa dịp mọi người làm việc, lại sai Yến Minh đứng đó trông chừng mọi việc, Mộ Phi Sắt để cho Hầu Vương mang nàng xung quanh dạo chút. Tìm kiếm những động vật hoặc thực vật có giá trị.

      Nắm chặt Hồn Thạch trong tay, Mộ Phi Sắt chăm chỉ giống như tiểu hài tử, cố gắng dung hợp với chút kiến thức ít ỏi về sinh vật của mình ở kiếp trước, chăm chú phân biệt những loài thực vật chưa từng thấy qua.

      Nếu những nội dung bên trong của Hồn thạch sao chép ra bên ngoài, sách vở có thể xếp thành núi. Nhưng mà chỉ cần phối ngọc lại có thể chứa được hết. Nàng thể Hồn Thạch này quả nhiên rất thần kỳ, cái này chính là bách khoa toàn thư di động nha!

      Trong lòng tràn đầy cảm thán, đột nhiên phát bụi hoa phát ra hào quang nhợt nhạt. Hoa có thân cành giống như cây trúc, màu đỏ tươi. Bên trong hoa tâm có hạt châu nho bằng móng tay. Khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm làm cho tinh thần Mộ Phi Sắt bất giác run lên.

      Thúc giục Hồn nguyên lực vào Hồn Thạch, toàn bộ tư liệu của hoa này đều lên trong đầu Mộ Phi Sắt. Đây chính là Thẩm Tuyết Xuân nha!

      Đây chính là loại thuốc đại bổ dành cho Hỏa hệ Hồn Sư a! Nhìn màu sắc hoa, tại chính là thời khắc tốt nhất để hái. Mộ Phi Sắt nhanh chóng bước lên vài bước, nhưng lại nghe thấy tiếng bén nhọn của Hầu Vương truyền đến.

      con Hắc xà từ trong bụi cỏ bò ra, nhanh chóng há miệng nuốt bông hoa vào, rồi ngẩng cao đầu nhìn nàng, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. tại rắn này có ngủ đông sao? Từ bông hoa , Mộ Phi Sắt nhận thấy từng trận ấm áp truyền đến, điều này làm cho nàng chợt hiểu, hóa ra là mình muốn cướp vật sưởi ấm của tiểu xà a!

      Cũng lười phô trương thanh thế, cho nên Mộ Phi Sắt vẫn dùng chiêu thức ngày hôm qua đối với con lợn rừng mà làm cho hắc xà trở thành khối than màu đen. Đưa tay ngắt lấy thân cây Thẩm Tuyết Xuân cách đóa hoa ba tấc. Đây cũng là cách Hồn Thạch ghi lại, như vậy , có thể làm cho Thẩm Tuyết Xuân bị héo úa trong vòng 12 canh giờ. Bây giờ chỉ cần cành cam thảo, sắc thành bát thuốc, trở thành thuốc bổ vô cùng tốt.

      Mộ Phi Sắt chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên xuất trận gió hướng tới phía nàng. Theo bản năng, tay nàng ôm mấy đóa Thẩm Tuyết Xuân vào trong ngực, tay còn lại đánh tới tàn ảnh. Tay đánh vào trong khí, vội vàng nhìn xuống mấy đóa hoa, may mắn có chuyện gì!

      Ánh mắt Mộ Phi Sắt hướng lên nhánh cây phía đỉnh đầu, lại bất ngờ nhìn thấy Tiểu Hoàng Điểu, hai con ngươi của nó ti hí nhìn chằm chằm đầy vẻ tiếc hận về phía Thẩm Tuyết Xuân trong ngực nàng.

      Đằng sau tiểu hoàng điểu là cái lông đuôi dài, ánh sáng mặt trời chiếu sáng, làm nó phát ra ánh sáng vàng chói. Nó có thân hình nhắn, cùng với thần thái cao ngạo, nếu phải đỉnh đầu của nó có mào, Mộ Phi Sắt còn tưởng nó là con chim tước con a.

      Hình như nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyết Xuân trong tay nàng! Mộ Phi Sắt cười khẽ, tiểu hoàng điểu này cũng biết phân biệt tốt xấu nha! Động vật có dáng vẻ xinh đẹp làm cho tâm tình Mộ Phi Sắt trở nên vui vẻ hơn nhiều.

      Mang theo ý tứ muốn trêu chọc, Mộ Phi Sắt tay cầm Thẩm Tuyết Hoa khẽ đung đưa, chỉ thấy đầu của Tiểu hoàng điểu cũng khẽ đung đưa theo. Bộ dáng của nó rất khả ái a!

      Mộ Phi Sắt híp mắt cười, giọng có chút đùa giỡn: “Điểu Nhi, muốn nó sao?”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52


      Mộ Phi Sắt cứ cho rằng mình được chứng kiến bộ dáng con Tiểu hoàng điểu xù lông, nhưng ngờ Tiểu hoàng điểu chỉ kêu lên tiếng kêu thanh thúy mà thôi, mặc dù nàng cảm giác được trong tiếng kêu ấy thầm chứa điểm bất mãn. Tiểu hoàng điểu lại bay vòng quanh cành cây, giương ra hai cánh dường như còn có hoa văn đặc thù, thể nhìn .

      Mộ Phi Sắt buồn cười : “Vật ngươi nhìn rất đẹp mắt, nhưng là tính tình tốt chút nào!”

      Tiếng kêu thanh thúy phát ra từ Tiểu hoàng điểu lại càng to hơn, giống như biện hộ cho chính mình. Chỉ là Mộ Phi Sắt nghe hiểu ý tứ của nó, mà nàng chỉ biết tính tình vật này xem ra cũng rất có cá tính.

      Mộ Phi Sắt hăng hái cùng với con chim chuyện hồi, cũng tự cảm thấy đầu mình có chút hoang đường. Mộ Phi Sắt đành phất phất tay, thèm để ý đến Tiểu hoàng điểu nữa, mà lại quay sang bảo Hầu Vương mang nàng xem nơi mà ngày hôm qua nó hái mấy trái cây giống quả táo kia.

      Ở kiếp trước của nàng, quả táo chính là trái cây thường thấy nhất, năm bốn mùa đều có, lúc trước nàng cũng rất thích ăn loại trái cây này. Nhớ tới hôm qua lúc nếm thử loại trái cây này, Phú Quý bày ra bộ mặt dù chết cũng sợ làm cho nàng cảm thấy vô cùng buồn cười.

      Bất quá, sau khi mọi người nếm thử, loại trái cây hồng hồng nhưng khi ăn lại giòn này lại lưu lại cho mọi người tư vị mỹ diệu. Mộ Phi Sắt cũng ăn thử quả, nàng ngạc nhiên phát hương vị của loại quả này còn ngon hơn quả táo ở kiếp trước rất nhiều.

      Có lẽ, đây chính là lối tắt để nàng có thể khôi phục lại được Thần Khi Chi Địa! Nhưng Mộ Phi Sắt cũng rất nhanh suy nghĩ thấu đáo, cái thế giới này khác xa so với thế giới trước kia của nàng, liệu nàng làm như vậy, cái thế giới này có thể đồng ý tiếp nhận hay ? Đặc biệt là phải ai cũng có cùng chung sở thích.

      Vừa vừa nghĩ, chùm quả hồng hồng rơi vào trong mắt của Mộ Phi Sắt, giương mắt nhìn quả núi có đủ loại trái cây, hương quả giăng đầy bốn phía. Mộ Phi Sắt kinh ngạc nhìn mảnh rừng đầy rẫy những loại trái cây của thiên nhiên, ngay lập tức liền quăng những suy nghĩ do dự trong đầu ra ngoài. Phần tài nguyên này, nếu như nàng tận dụng triệt để nó, quả là làm cho lòng người giận dữ a!

      Bầy hầu tử thoải mái vui đùa giữa rừng cây ăn quả, khi nhìn thấy Hầu Vương đứng cùng nhân loại, liền vui sướng kêu to, giống như là chào mừng nàng vậy! Nếu bây giờ người nàng quấn bộ da thú, rồi đập tay vào ngực mình “A a a” vài tiếng, chắc hẳn trở thành ông vua nơi rừng rậm nha!

      Mộ Phi Sắt bị ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình làm cho bật cười. Lơ đãng quay đầu nhìn lại đằng sau, bất ngờ nhìn thấy được Tiểu hoàng điểu vẫn kiêu ngạo đứng cành cây cách đó xa, nhìn chằm chằm vào nàng. Tiểu gia hỏa này tựa hồ rất kiên trì muốn Thẩm Tuyết Xuân trong tay nàng a!

      Mộ Phi Sắt làm như thấy Tiểu hoàng điểu, đưa tay vỗ vỗ lên đầu Hầu Vương, giọng : “Tiểu Hầu Vương, ngươi có thể bọn chúng hái cho ta ít trái cây được ?”

      Hầu Vương kích động, ngay lập tức lĩnh mệnh. Mộ Phi Sắt ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhớ đến ánh mắt của Hương Liên mong chờ nàng về nhà ăn bữa cơm trưa. Mộ Phi Sắt thảnh thơi về hướng mấy người vẫn chặt cây, lại quay sang dặn dò Hầu Vương mang đống trái cây này lại chỗ đó cho nàng.

      Xong xuôi, mọi người nghe theo mệnh lệnh của Lĩnh chủ đại nhân, trở về thành.

      “Lão Ngô, ngươi mau nhìn xem, bỗng nhiên có con chim đứng bó củi của ta kìa.”

      “Cũng đâu phải chuyện gì lớn, nghe ngươi ... Ôi trời, đây là chim gì vậy? Nhìn đẹp mắt a!”

      “Đúng vậy nha, nhưng mà hình như thân nó còn phát ra quang mang nha, chẳng lẽ đây là huyễn thú sao?”

      “Cái gì huyễn thú, đây chỉ là do ánh mặt trời chiếu vào mà thôi! Ngươi bị hoa mắt sao?”

      Sau lưng truyền đến lời đối thoại của mọi người, Mộ Phi Sắt cũng chú ý đến. Quay đầu nhìn, đúng là Tiểu hoàng điểu đứng cây gỗ, cao ngạo ngẩng đầu, đôi mắt tí hi như hạt châu nhìn thẳng về phía trước.

      Xem ra tiểu hoàng điểu vẫn cam lòng ... Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, hướng đám người phía sau : “Các ngươi cứ mặc nó , nhưng cũng đừng đụng vào nó.”

      “Vâng, thưa đại nhân.”

      Cứ như vậy, sau chuyến này, Mộ Phi Sắt lại vô tình mời về tiểu khách nhân. Trong lúc mọi người vẫn rối rít bàn luận về Tiểu Hoàng điểu, nó vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định với Mộ Phi Sắt, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thẩm Tuyết Xuân.

      Mộ Phi Sắt trực tiếp đem Thẩm Tuyết Xuân đưa cho Yến Minh, lấy thêm số dược liệu phụ trợ từ chỗ của Vân Nhược Lan, rồi để cho nấu thành bát thuốc. Mắt thấy Thẩm Tuyết Xuân bị biến đổi khi tiếp xúc với nước, Tiểu Hoàng điểu mang theo ánh mắt u oán nhìn Mộ Phi Sắt. Rồi cam lòng mà bay , nhưng nó cũng phải bay về núi Ác Ma luôn mà đâu cửa sổ của phòng bếp, thỉnh thoảng lại bay tới bay lui.

      Thấy bộ dáng của nó thực thú vị, làm cho Mộ Phi Sắt có chút thương tiếc. Nàng hướng Tiểu Hoàng điểu vẫy tay, ôn hòa : “Tới đây!”

      Mộ Phi Sắt giơ cánh tay đeo Hồng Quang lên, làm cho Tiểu hoàng điểu ở trung nghiêng đầu nhìn. Đột nhiên mở rộng hai cánh, bay đến đậu cái vòng tay của Mộ Phi Sắt. Móng vuốt nho , non mịn mang theo nhiệt độ ấm áp, dính vào làn da trơn bóng của Mộ Phi Sắt. Nàng cũng cẩn thận thu tay lại, chăm chú đánh giá hai cánh sáng chói như lưu quang của Tiểu Hoàng điểu.

      Học thức của nàng cũng phải cái gì cũng biết, cho nên có thể Vân Nhược Lan biết lai lịch của nó. Chuyển nó qua đứng ngón út của tay phải, Mộ Phi Sắt cười yếu ớt : “Ta và ngươi cũng coi như có duyên với nhau. Nếu như sau này ta lại phát ra Thẩm Tuyết Xuân, nhất định để cho ngươi cây, được ?”

      Tiểu Hoàng điểu như hiểu được lời của Mộ Phi Sắt, cái đầu gật gật vui sướng, lại giơ móng vuốt của mình cầm lấy ngón út mảnh khảnh của nàng. Đôi mắt , đen nhánh lúng liếng chớp chớp vài cái. Mà khi Mộ Phi Sắt nhìn vào đôi mắt của Tiểu hoàng điểu, như thấy được mảnh vui mừng khôn xiết.

      người chim vui vẻ ước định với nhau, làm cho Hương Liên cùng Phú Quý đứng bên cũng phải thầm hô thần kỳ.

      Yên Minh cũng chỉ trầm tĩnh nhìn màn này, khi nhìn đến hoa văn cánh của Tiểu hoàng điểu, đồng tử lại hơi co rút lại! Hỏa Cước Điểu? Xem bộ dáng của chủ tử, tựa hồ nàng cũng ý thức được chỗ thần kỳ của loài chim này. do dự xem có nên nhắc nhở với chủ tử hay , nghe giọng của nàng vang lên: “Yến Minh, thuốc tới rồi, nhân dịp nó còn nóng mà mau chóng uống .”

      Băng sơn thị vệ sững sờ, lại thấy Hương Liên bưng bát thuốc nóng hổi đến trước mặt mình. Trước tiên Yến Minh vẫn đưa tay nhận lấy, nhưng lại kinh nghi hỏi: “ phải chủ tử cũng cần dùng hay sao?”

      Mộ Phi Sắt khẽ lắc đầu, mà giờ Tiểu Hoàng điểu leo lên đến đầu vai nàng, thân mật liếm lấy má nàng, Mộ Phi Sắt kìm nén cảm giác buồn cười : “Đây vốn là vì ngươi mà ta mới hái. Những ngày gần đây ngươi vất vả nhiều, mà từ nay về sau có lẽ cũng vất vả hơn nhiều. Thứ ta có thể cho ngươi cũng nhiều lắm, tại có cơ hội cũng cần từ chối.”

      Mộ Phi Sắt cũng có chút ngoài ý muốn, đây cũng là lần đầu tiên mà Yến Minh có lập tức thi hành mệnh lệnh của nàng. Mà hình như quan tâm nàng sao? Nghĩ vậy, Mộ Phi Sắt có chút mỉm cười, nhanh nhẹn xoay người ra, trong miệng lại lầm bầm: “Phú Quý, tiệc trường thọ ngươi làm ít món thôi, còn có, phải kinh động người khác. tại cuộc sống của chúng ta cũng phải như trước kia a!”

      “Tiểu thư, nô tài làm việc người yên tâm. Bữa trưa có món khoai sọ hầm mà người thích, còn có thịt kho nữa. Còn buổi tối người muốn ăn gì, chỉ cần có nguyên liệu, nô tài lập tức làm cho người ăn!”

      “Phú Quý ca, tiểu thư cầu quá cao về thức ăn đâu. Huynh cứ làm cho xong bữa tiệc trường thọ trưa nay, là ta cảm ơn trời đất rồi!”

      Chủ tớ ba người ta câu, ngươi tiếp câu, đến phòng bếp, chỉ còn lại băng sơn thị vệ vẫn đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào chén thuốc nóng hổi trước mặt. Ở địa phương nào đó trong lòng bỗng nhiên bị gõ cái, tạo thành cái khe hẹp mà thể nhìn thấy được.

      Mộ Phi Sắt quay đầu nhìn Yến Minh vẫn đứng ở nơi đó, cười : “Yến Minh, mau uống thuốc nguội mất, xong rồi còn xuống ăn cơm.”

      Yến Minh còn do dự mà dứt khoát uống hơi cạn sạch chén thuốc mang theo tâm ý của Mộ Phi Sắt, rồi nhanh chân đuổi kịp nàng. Bản thân từ sớm là người của nàng, cuộc đời này cho tự do lựa chọn, vậy hãy để tính mạng ngắn ngủi của toàn tâm toàn ý thủ hộ tốt cho nàng a!

      Mộ Phi Sắt biết rằng, nàng chỉ vì cái thiện ý, mà thành công làm cho tâm tư lạnh giá của người nam nhân buông xuống. Mà nàng cũng hề ngờ tới là, Tiểu hoàng điểu xinh đẹp này, về sau chính là nhân vật trọng yếu trong tính mạng của mình.

      Mà ở nơi lạnh lẽo trong cung điện, thanh già nua vang lên: “Mùa xuân thứ mười bốn đến, là thời điểm tốt. Vận mệnh của Huyễn Hồn đại lục, chắc chắn do ngươi nắm giữ trong tay rồi!”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53

      Những năm trước đây, Mộ Phi Sắt cũng chưa từng được trải qua buổi sinh nhật đúng nghĩa. Nàng còn nhớ , hằng năm, nàng chẳng qua cũng chỉ là được ăn bát mì trường thọ mà thôi. Từ khi mẫu thân qua đời, ở trong phủ trừ Mộ Ngôn ra cũng có ai tổ chức sinh nhật của nàng, mà bọn họ cũng chẳng thèm nhớ đến ngày sinh thần của Tam tiểu thư.

      Hằng năm, nếu được Lam quản gia nhắc nhở đến ngày sinh của Mộ Phi Sắt cho Mộ Lão thái gia, Mộ Thiên Hạc cũng chỉ sai người thưởng cho nàng ít bạc vụn, bất quá sau đó cũng bị đại phòng cùng tam phòng ngấm ngầm lấy mất.

      Hằng năm vào ngày này, nếu như có Mộ Ngôn ở bên cạnh nàng, nhất định xuống bếp làm cho nàng bát mỳ trường thọ. Những mặt khác quả thực là thiên tài khó gặp, nhưng có vẻ tài nấu nướng lại được tốt cho lắm, nhưng là vẫn muốn đích thân làm cho nàng, xem như món quà dành tặng riêng cho nàng. Năm nay nàng mười bốn tuổi, vị ca ca này lại có bên cạnh nàng, biết sống có tốt hay a!

      Khi nghĩ đến Mộ Ngôn, Mộ Phi Sắt lại có chút thổn thức, mặc dù nàng nhận ra ngoại nhân đối với nàng tốt hay xấu và nhằm mục đích gì, nhưng mà nàng có thể khẳng định là loại người luôn muốn dành cho nàng những gì tốt nhất mà cần hồi đáp.

      ....

      “Đây là vật mà Ninh Lạc muốn ta tặng cho ngươi vào ngày sinh nhật của ngươi.”

      Bộc Dương mạch nghe Mộ Phi Sắt trở về thành, cho nên mới đến tìm nàng để đưa đồ vật mà hảo huynh đệ của nhờ đưa cho nàng nahn sinh nhật lần thứ mười bốn.

      Vật mà Ninh Lạc nhờ Bộc Dương Mạch đưa cho Mộ Phi Sắt là cái hộp tinh xảo, bên ngoài còn có những đường viền vàng được chạm khắc tinh tế. Đưa tay mở hộp ra, bên trong là chiếc hộp là chiếc nhẫn phỉ thúy, hình dáng của nó cũng giống như những chiếc nhẫn bình thường khác, nhưng xung quanh lại tản ra màu lục quang nhàn nhạt, trang nhã mà mất vẻ hoa lệ. Phía dưới còn có phong thư viết tay, Mộ Phi Sắt nhàng lấy ra.

      “Đây là vật gia truyền mẫu thân ta lưu lại cho con dâu của người, hôm nay rốt cục nó cũng thuộc về sở hữu của chủ nhân của nó. Phi Sắt, thê tử của ta, mong rằng hai chúng ta sớm ngày gặp lại. Ninh Lạc.”

      Mộ Phi Sắt bình tĩnh đem phong thư gấp lại, để vào chỗ cũ, rồi đóng nắp hộp lại bỏ qua bên. Giương mắt nhìn vị thiếu tướng thần sắc trước mặt, mỉm cười : “Bộc Dương thiếu tướng, làm phiền ngài rồi.”

      “Ta cũng mới biết hôm nay là sinh nhật của ngươi, nên cũng có chuẩn bị gì . Thanh kiếm này ngươi cầm lấy, giữ lại mà phòng thân.” Bộc Dương Mạch tháo bảo kiếm đeo người xuống, đặt lên bàn của Mộ Phi Sắt.

      Mộ Phi Sắt vô cùng kinh ngạc, lấy tay đẩy thanh kiếm trở lại gần Bộc Dương Mạch: “ thể, Thiếu tướng có ý muốn tặng quà cho ta, ta vô cùng cảm kích. Nhưng đây là thanh bảo kiếm tinh xảo, lưỡi sắc như sương tuyết, lễ vật như vậy, ta mà nhận là xấu hổ a!”

      Nghe thấy lời khách sáo của nàng, Bộc Dương Mạch lại có chút nóng nảy: “Tiểu bất điểm, đây chỉ là thanh kiếm để cho ngươi phòng thân mà thôi. Thần Khí Chi Địa nguy hiểm trùng trùng, ta cho ngươi vũ khí phòng thân, tại sao lại làm ngươi khó xử như vậy?”

      Mộ Phi Sắt giương mi, tuy tại thân thể của mình là bộ dáng của tiểu thiếu nữ mười bốn tuổi, nhưng bản chất linh hồn nàng cũng phải như vậy, cho nên cũng có chút hài lòng thái độ như vậy của Bộc Dương Mạch. còn khách khí với mình, nàng cũng thèm dài dòng mà thẳng “Bộc Dương, ta cũng nhận rất nhiều nhân tình của ngươi. Ta cũng thích cảm giác bị thiếu nợ người khác, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      “Ngươi thiếu nợ ta rồi, bây giờ thêm nữa có sao. Chờ khi nào nơi này tốt lên ta đến đòi nợ luôn thể.” Bỗng nhiên trong lòng Bộc Dương Mạch vui mừng cách khó hiểu, nàng vừa gọi thẳng tên , giống như phải quan hệ giữa những người xa lạ. Trong lòng thiếu tướng vui sướng, nhưng mặt ngoài lại hừ lạnh, xoay người rời . Để lại mình Mộ Phi Sắt khó hiểu ngồi ở trong phòng.

      Bộc Dương Mạch, người này, sao lại như vậy a!

      ***

      Tháng giêng đầu năm, Mộ Phi Sắt được trải qua bữa tiệc sinh vật vô cùng quỷ dị. đến thái độ kỳ lạ của Bộc Dương Mạch, việc Vân Nhược Lan tặng cho nàng cái cây sáo ngọc, cũng đủ khiến cho tâm tình của nàng miên man bất định.

      Lúc trước Hương Liên đáp ứng tìm cho nàng người biết thổi sáo, ngờ người mà Hương Liên tìm lại chính là Vân Nhược Lan. Mộ Phi Sắt nhìn sâu vào hai tròng mắt ôn nhuận của Vân Nhược Lan, muốn từ đó tìm ra chút dấu vết, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thất bại mà thôi.

      Trong lúc lòng nàng có nhiều điểm nghi hoặc, thời gian cũng thấm thoát trôi qua. Cuối cùng đến ngày mà Bộc Dương Mạch phải khởi hành để trở về Ám Vũ hoàng thành, tin tức này cũng nhanh chóng truyền khắp thành. Những binh lính này giúp đỡ cho người dân trong thành rất nhiều, nên tất cả thần dân của Thần Khí Chi Địa rất cảm kích bọn họ. Từ sáng sớm, mọi người tập trung trước cửa phủ của Lĩnh chủ đại nhân, xem những binh sĩ này như người thân của họ mà tiễn biệt.

      Từng câu cảm tạ, chúc phúc, cười vui vẻ, cùng thanh nghẹn ngào nức nở đan xen. lâu mới làm cho mọi người tản về, Mộ Phi Sắt mới tự mình đích thân tiễn Bộc Dương Mạch đến cửa thành.

      Đám binh sĩ tựa hồ đoán trước được Lĩnh chủ đại nhân cùng Thiếu tướng của mình có chuyện cần với nhau, cho nên ai bảo ai cũng tự giác chừa cho hai người khoảng gian riêng. Chỉ còn lại hai người nhìn nhau mãi được gì.

      Sau nửa ngày, Mộ Phi Sắt móc từ trong ngực mình ra xấp chi phiếu, đưa cho Bộc Dương Mạch. Trước khi chuẩn bị từ chối, nàng cướp trước lời : “Bộc Dương, chỗ tiền này phải báo đáp cho ngươi dọc đường bảo vệ ta, mà tiền này ta muốn để cho những người nhà của đám thuộc hạ của ngươi. Hằng năm bọn họ phải hành quân đánh giặc, khó có được mấy ngày sống cùng với gia đình của mình, mà bổng lộc của triều đình cũng nhiều, cũng thường xuyên bị thương. Đáng lý ra chiến lợi phẩm lấy được từ bang Mãnh Hỗ, các ngươi cũng nên có phần. Mặc dù chỗ này nhiều lắm, nhưng đây cũng là tâm ý của ta.”

      “Tiểu bất điểm, tại là thời điểm ngươi cần phải dùng tiền nhiều nhất. Ta rồi, chờ khi cuộc sống của ngươi trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta hãy đến chuyện này. Còn bọn họ là thuộc hạ của ta, có cái gì ta đều lo cho bọn họ đầy đủ, cũng cần ngươi phải để tâm chuyện này.” Tuy lòng dạ thuận nhưng Bộc Dương Mạch vẫn cố tình vậy, gương tuấn bất ngờ lên chút hồng.

      Tuy lời có chút quá đáng, nhưng trong lòng Mộ Phi Sắt lại cảm thấy rất ấm áp. Tuy vậy nàng vẫn kiên định nhét đống ngân phiếu vào trong tay của Bộc Dương Mạch. Mộ Phi Sắt lại móc từ trong ngực ra hai lọ thuốc, có chút do dự, nhưng là cuối cùng vẫn lại nhét vào tay : “ lọ là của ngươi, lọ nữa là của Ninh Lạc. Mỗi lọ đều có mười viên Bách Ngưng Hoàn, ngươi hãy cầm lấy.”

      Bộc Dương mạch có chút ngây người, dám tin nhìn Mộ Phi Sắt: “Bách Ngưng Hoàn?”

      “Ừm! Tuy ta chưa bao giờ thấy ngươi dùng Hồn Nguyên Lực, nhưng ta cũng biết Bách Ngưng Hoàn đối với tu vi của ngươi cũng có trợ giúp rất lớn. Còn Ninh Lạc, thân thể của được tốt, cũng chịu được dược tính quá mãnh liệt, cho mười viên là đủ rồi. Ngươi cũng đừng nghĩ đem phần của mình cho !”

      Cho dù nàng dùng chân cũng nghĩ ra được Bộc Dương Mạch chắc chắn đem những thứ tốt cho Ninh Lạc, cho nên nàng cố tình trước. Mộ Phi Sắt đứng bên cạnh Bộc Dương Mạch dặn dò thêm vài câu, giống như hai người bạn quen biết nhiều năm, thần thái tự nhiên mà ấm áp.

      “Vậy ngươi có muốn gửi lời gì cho phu quân của ngươi ?” Được nàng nhớ đến, tất nhiên là chuyện tình vô cùng vui vẻ. Nhưng có lẽ trong lòng nàng, vị hôn phu của nàng hẳn là được đặt cùng a! Lời ra khỏi miệng của Bộc Dương Mạch hờ hững, nhưng là trong cổ họng tràn ngập chua xót. cầm chặt hai cái lọ, lại vuốt vuốt vài cái, mí mắt cụp xuống.

      “Ta với còn chưa có thành thân, Bộc Dương, lời này cũng còn quá sớm ! Ngươi giúp ta chuyển câu này cho Ninh Lạc: Chiếc nhẫn kia, tại ta tạm thời bảo quản thay , chờ cho khi ta có cơ hội trở lại Hoàng Thành, ta nhất định tận tay mang trả lại cho . Bất quá những lời này, ngươi hãy chờ cho thân thể của tốt hơn sau khi ăn Bách Ngưng Hoàn hãy . Bộc Dương, ngươi có nghe ?” Mộ Phi Sắt thao thao bất tuyệt, lại phát Bộc Dương Mạch có chút thất thần, trong lòng lại bất đắc dĩ.

      “Sao? Ninh Lạc có chỗ nào tốt?” Trong con ngươi đen láy của Bộc Dương Mạch lên cảm xúc mù mịt, ý tứ ràng hỏi nàng.

      phải tốt!” Mộ Phi Sắt dừng lại, cùng người khác, mà lại còn là nam nhân tâm chuyện tình cảm là làm khó nàng a! Nhất là người mà nàng tâm lại là huynh đệ tốt của vị hôn phu của nàng. Oán thầm chính vì sao lúc trước chịu học luyện chữ cho đẹp, rồi tự tay viết cho Ninh Lạc phong thư là xong.

      Mộ Phi Sắt lại tiếp: “Đợi cho Ninh Lạc chữa trị hết bệnh, với tài hoa của , muốn lấy thê tử hiền lương thục đức là chuyện dễ như trở bàn tay. Hơn nữa từ giờ trở nơi này là nhà của ta, ta cần tuân theo thánh mệnh, làm cho nơi đây hồi sinh sinh cơ. Đây cũng là chuyện ta muốn làm. Còn chuyện giúp chồng dạy con, đối với ta là quá xa vời!”

      Bộc Dương Mạch sững sờ nhìn gương mặt ngày càng biểu lộ sinh động trước mặt. Lúc trước cũng chưa từng chú ý, dung mạo của nàng cũng đẹp mắt. đương nhiên tin cái lý do đơn giản của nàng nên đồng ý mối nhân duyên này. Nhưng là vì sao khi nghe thấy nàng những lời này, trong lòng lại cảm thấy đau đớn vô cùng.

      “Dừng, lời của ngươi ngụy biện đầy trời. Ngươi muốn gì, tự bản thân ngươi với Ninh Lạc . còn sớm nữa, ta cũng còn thời gian đôi co với nữa. Từ giờ, mọi chuyện ngươi hãy cẩn thận làm việc.”

      huýt sáo cái, con ngựa chạy tới, tung người cái nhảy lên lưng ngựa. Hướng đám linh vung tay cái, nghênh ngang rời .

      Mọi người thấy vậy lập tức chạy theo Thiếu tướng. Đoàn người được đoạn, Bộc Dương Mạch lại bất ngờ nghe thấy thanh thanh thúy: “Bộc Dương Mạch, cám ơn ngươi!”

      Vị thiếu tướng trẻ vẫn quay đầu lại, nhưng khóe miệng cong lên, trong tay vẫn cầm chiếc lọ thuốc chặt mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng. Dưới đáy lòng lại nhàng thầm: Tiểu bất điểm, tạm biệt!

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54


      Đám người Bộc Dương Mạch vừa , khí ở trong thành cũng vắng vẻ hơn vài phần. Nhưng là mọi người cũng phải ngồi , nhanh chóng làm việc của mình, cũng coi như là bổ sung cho phần khí buồn tẻ này.

      Từ ngày hôm nay, mọi người bắt tay vào sửa chữa lại nhà ở, cho nên các thanh niên trai tráng ở trong thành đều bận tối mắt tối mũi, mà ngay cả những phụ nhân cũng tiểu hài tử cũng cố gắng đóng góp phần sức lực của mình, ví dụ như đưa nước, nấu cơm... Mà thời gian này Mộ Phi Sắt cũng có ra khỏi phủ, giờ nàng còn phải dốc lòng học thổi sáo.

      Mỗi ngày vào buổi sáng sớm, từ trong phủ của Lĩnh chủ đại nhân đều truyền ra tiếng sáo. Nhưng tiếng sáo này lại làm cho những con côn trùng, hay rắn, chuột trốn trong góc phủ đều phải chạy loạn. Ngay cả những người dân sống gần phủ cũng phải chịu khổ theo, sau khi nghe hai ông cháu Nhan lão , mấy ngày gần đây Lĩnh chủ đại nhân luyện thổi sáo, ai dám phát biểu ý kiến gì. Mọi người chỉ mong Lĩnh chủ đại nhân mệt mỏi, nhanh chóng tận dụng thời gian này nghỉ ngơi, để cho hai cái màng nhĩ của bọn họ phải chịu tra tấn nữa mà thôi.

      Làm người có ai là hoàn hảo, mà nhược điểm duy nhất của Mộ Phi Sắt chính là nàng thể nào nắm bắt luật được. Sáo có thể thổi thành tiếng khó, nhưng vấn đề ở chỗ, nàng thể nào làm cho khúc nhạc mình thổi lên trong trẻo mượt mà, du dương dễ nghe hơn.

      Người có thiên phú cần phải lấy chăm chỉ để bù vào, câu danh ngôn này được Mộ Phi Sắt tin tưởng cực kỳ. Sau khi vật lộn với đống luật rắc rối, cuối cùng Mộ Phi Sắt cũng có thể thổi được chính xác những nốt cơ bản, quả làm cho nàng lệ nóng lưng tròng mà!

      Mặc dù như vậy nhưng trình độ tại của nàng nếu muốn đạt tới tầng thứ nhất trong Ngự Thú Quyết vẫn còn khoảng cách xa. Cho nên thời thời khắc khắc, Mộ Phi Sắt đều để cho mình buông lỏng. Mà chuyện Mộ Phi Sắt đột nhiên thích thổi sáo cũng ai biết nguyên nhân, ngoại trừ Vân Nhược Lan vẫn thường cứng ngắc chỉ bảo cho nàng về luật.

      Nàng biết chắc chắn Vân Nhược Lan còn có điều bí mật trong lòng, nhưng cách né tránh câu trả lời, làm cho lòng nàng càng thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ biết đến tồn tại của Hồng Quang? Câu hỏi này đột nhiên xuất trong lòng Mộ Phi Sắt làm cho nàng càng thêm thoải mái, nhưng cũng biết thoải mái này rốt cuộc là vì đâu!

      Ngày lễ tết cũng gần qua, chợ phiên trong thành trấn gần đây nhất cũng bắt đầu hoạt động trở lại. tại còn rất nhiều việc cần chờ Mộ Phi Sắt giải quyết, cho nên tâm tư đối với Vân Nhược Lan cũng bị nàng tạm thời để qua bên.

      Đầu xuân vừa rồi, mọi người cũng gieo xuống mấy mảnh ruộng nhiều loại hạt giống, vậy xem như rau dưa bình thường cũng thiếu, bất quá nếu có thịt ăn thỏa đáng. Hạt giống cùng với những loại gia súc làm giống cũng cần được lựa chọn kỹ lưỡng. Vốn là lúc trước Mộ Phi Sắt tính toán phái người làm, nhưng là nàng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu được giá cả thị trường ở thời đại này. Cho nên nàng quyết định kêu thêm vài người am hiểu về vấn đề này, ngày mai cùng nàng ra khỏi thành.

      Xe ngựa mà lúc trước chở gạo đến cũng để lại ở đây, cho nên tiết kiệm cho Mộ Phi Sắt ít chi phí lại. Thành trấn gần nhất Thần Khí Chi Địa tên là Tề Nhiễm thành, và đó cũng là mục đích của chuyến lần này. Vì có xe ngựa, cho nên bình thường mọi người phải dùng thời gian hai ngày đường, đoàn người lần này của Mộ Phi Sắt chỉ cần chưa đến ngày đến nơi.

      Xe ngựa mà Mộ Phi Sắt ngồi cũng là xe ngựa mà nàng từ Mộ gia đến. Lúc đầu nàng cũng có ý định muốn dùng xe ngựa này, nhưng là Nhan lão có , thân phận Lĩnh chủ đại nhân tôn quý như vậy, sao có thể ngồi cùng xe ngựa với đám người thấp kém như bọn họ. Vậy nên Mộ Phi Sắt cũng tiện từ chối ý tốt của Nhan lão, thầm than Nhan lão quả nhiên là người suy nghĩ chu đáo. Nhưng là để cho nàng nghỉ ngơi qua đêm ở trong xe ngựa, cái thân phận này tôn quý chỗ nào a!

      Lúc đặt chân tới Tề Nhiễm Thành, là thời điểm dùng cơm tối, trước tiên Mộ Phi Sắt liền tùy tiện tìm nhà trọ để ở qua đêm. Ngày hôm sau mới lên chợ dạo, nhìn xem tình huống.

      So với Cực Nhạc thành suy bại mấy trăm năm nay, quả nhiên Tề Nghiễm thành phồn hoa hơn nhiều. Người cũng đông hơn, nhà cửa san sát, tết lịch vừa qua, cho nên đường cái vẫn còn lưu lại dư vị ngày tết, làm cho đám người dân của Cực Nhạc thành chưa từng đến đây cũng khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

      Mọi người đến nhà trọ mà Yến Minh tìm trước, nhưng tiểu nhị chỉ nghênh đón Mộ Phi Sắt cùng Hương Liên vào, nhưng lại ngăn cản đám người phía sau nàng lại, hai tay còn xua đuổi như đuổi ruồi : “Từ đâu ra nhiều ăn mày như vậy? Hôm nay vừa mới khai trương đầu năm mới, sao lại xui xẻo như vậy? Mau cút !”

      Mộ Phi Sắt nghiêng người nhìn tiểu nhị, Hương Liên đứng bên cạnh cũng nhận thấy tiểu thư vui cho nên xen miệng vào : “Ngươi sao lại như vậy? Chúng ta là cùng nhau. Ngươi mới là ăn mày a!”

      Ngoài nàng, Hương Liên cùng Yến Minh ra, còn có ba nam và hai nữ, năm người kia đều là người của Cực Nhạc thành, tổng cộng là tám người. tại là giờ dùng cơm tối, cho nên trong tiệm rất náo nhiệt, nhưng bởi vì câu của Hương Liên, mà xung quanh đều trở nên im lặng.

      Vì để cho tiện việc lại, tại Mộ Phi Sắt chỉ mặc bộ dạ hành màu xám, bộ quần áo này là lúc còn ở Mộ Phủ nàng lén sai người đặc chế cho riêng mình, còn Yến Minh cùng Hương Liên cũng ăn mặc rất mộc mạc. Tuy ba người giống như kẻ có tiền, nhưng so với quần áo của năm người kia cũng tốt hơn rất nhiều.

      Tiểu nhị nghe Hương Liên vậy, liền xấu hổ mời mọi người vào, dùng bộ dáng tình nguyện đem đám người đến chỗ khuất nhất trong quán, tận lực giảm chú ý của mọi người bên ngoài đối với đám người quần áo tả tơi này.

      Mọi người ngồi xung quanh cái bàn to, khí cũng rất nặng nề. Mộ Phi Sắt giương mắt nhìn lại năm người, nhàn nhạt hỏi: “Thương tâm sao?”

      vị phụ nhân sợ hãi dám nhìn Mộ Phi Sắt, trong lòng gấp gáp đến độ muốn khóc : “Đại nhân, đây là bộ y phục sạch nhất của tiểu nhân. Làm cho ngài bị mất mặt như vậy, là...”

      đến đây vị phụ nhân này cũng nghẹn lời được lời nào, làm cho mọi người cũng cảm thấy rất khó chịu. Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Đây chính là thái độ mà thế nhân đối với những người nghèo khổ. Tống tam thẩm, ngươi cũng có làm cho ta mất mặt. Nếu như lần sau chúng ta lại đến đây, ngươi phải làm cho những người nhìn người bằng mắt chó này điều, ai mới là ăn mày!”

      Lời của Lĩnh chủ đại nhân làm cho năm người đồng loạt cắn răng gật đầu. Lúc mọi người chuyện, đồ ăn cũng được bưng ra. Tên sai vặt trong quán ăn khi đem bát đũa để lên bàn, thái độ càng cực kỳ khinh miệt, trong miệng còn lẩm bẩm : “Đầu năm nay, đám ăn mày cũng cùng nhau vào quán ăn cơm. biết đây là thói đời gì a?”

      Vốn là Mộ Phi Sắt cũng muốn sinh , nhưng thái độ của những người này làm cho nàng thể nuốt trôi cục tức này. Những người này dù sao cũng là con dân của nàng, cũng tới ngoại truyện nhân như bọn họ phán xét: “Yến Minh, vả miệng!”

      “Ba...!”

      Tên sai vặt bị đánh ngã mặt đất, bụm mặt hoảng sợ hiểu vì sao mình nằm mặt đất. Tiểu nhị trong quán cũng ngay lập tức tập trung xung quanh, ngay cả chưởng quầy cũng bị kinh động, hướng bên này chạy tới.

      “Vị khách quan kia, có việc gì từ từ , tại sao các ngươi lại ra tay đánh người?” Vị chưởng quầy thân hình béo tốt nghiêm mặt . Khi ánh mắt ti hí của nhìn đến đám người ăn mặc rách nát trước mặt, liền lên vẻ khinh miệt ràng.

      “Chưởng quầy, nếu ngươi mở cửa buôn bán, đạo đối khách như thế nào ngươi cũng hiểu sao?” Mộ Phi Sắt chậm rãi , tay còn vuốt ly trà bàn.

      “Nếu như chúng tôi tiếp đãi chu toàn, kính xin khách quan thứ lỗi. Nhưng là, xuất thủ đánh người, cũng đúng rồi!” Dù sao vị chưởng quần này cũng là mở cửa buôn bán nhiều năm, cho nên ánh mắt cũng có vài phần biết nhìn người.

      Chưởng quần nhìn người vừa chuyện là vị tiểu nương xinh đẹp, liền thầm tự hỏi trong thành khi nào vị tiểu thư có khí chất hơn người như vậy, vạn nhất đây là quý nhân nhà ai, làm khéo đắc tội lớn. Nhưng mấy người theo vị tiểu thư này đúng là đám ăn mày, cho nên thanh cuối cùng khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

      Mộ Phi Sắt trầm tĩnh nhìn xem tầm mắt dao động của chưởng quầy, cũng đoán được đại khái những gì suy nghĩ trong lòng, thầm cười nhạo trong lòng. “Ta ban cho cái tát, chính là dạy nên bừa. Dù sao cũng chỉ là người chạy bàn, có tư cách gì quơ chân múa tay đối với khách nhân.”

      “Khách quan, ta cảm thấy ngài đến đây phải là để dùng cơm hay nghỉ trọ. Mới vừa qua năm mới, mấy vị thân phận cao quý, là quán của ta thể giữ chân được các vị.” Chưởng quầy cũng thèm khách khí với đám người Mộ Phi Sắt nữa khi thấy mấy khách nhân muốn vào quán ăn cơm, nhưng vì chứng kiến tràng cảnh này mà dọa cho bỏ chạy, ngay cả những người dùng bữa cũng quay lưng bỏ . Những người này căn bản là đám sao chổi, cố ý đến gây với đây mà.

      “Tiền thuê phòng các ngươi cũng nhận, bây giờ lại muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao?” Mộ Phi Sắt híp mắt, ngữ điệu ra vô cùng bình thản.

      “Các ngươi dọa những khách nhân trong tiệm chạy mất, ta còn chưa thèm so đo? Bây giờ còn muốn đòi bạc của ta sao? , mau xa khỏi đây chút!” Bên cạnh chưởng quầy xuất số nam nhân thân hình vạm vỡ, nếu như đám người Mộ Phi Sắt còn chịu , liền chuẩn bị tư thế ném bọn họ ra ngoài cửa sao cho đẹp mắt.

      Mộ Phi Sắt khẽ cười, hàm răng trắng đều như hột bắp dưới tác dụng chiếu sáng của ánh nến trở nên vô cùng nổi bật, mà kèm theo đó là giọng trầm: “Nghĩ lớn lối như thế là có thể ăn hiếp bọn ta hay sao? Hương Liên, ngươi có muốn vận động tay chân chút ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :