Dưỡng Quỷ - Tạm Đao Gia Môn(61c+PN)(Đam my, Kinh dị, Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59


      Thẩm Hạ Đông làm như hề có việc gì, quay về công ty.


      Trương Mục hắc nghiêm mặt nhìn Thẩm Hạ Đông vào công ty.


      lát sau lão Trần do dự mở miệng “Chắc là… có liên quan gì tới , đừng ép nữa…” xong lại cảm thấy có chút đúng, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng người, phải trò đùa, sao lại có thể hàng xử theo cảm tính được chứ ?


      Trương Mục trầm mặc , quay xe rời .


      Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành phố đều chìm vào trong bóng tối.


      Hà Nhã Chi lên lầu, đến phòng Thẩm Hạ Đông, mở cửa, bật đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng híp mắt chăm chú lâu, sau đó mới đến chỗ bàn học, thay những đóa hoa hồng đỏ héo rũ bằng những bông hoa tươi mới.


      Nàng cúi đầu dùng mũi ngửi ngửi, giọng thơm.”


      Đúng lúc này, đèn đột nhiên tối sầm lại.


      Hà Nhã Chi chút hoang mang, quẹt que diêm, ánh sáng từ que diêm khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn chút, nàng xoay người , nhìn đến bóng đen liền dập tắt que diêm trong tay.


      Giống như sớm biết bóng đen ở đó, nàng dùng loại ngữ khí tựa hồ như hai người quen biết lâu “Ngày đêm trốn tránh gặp người như vậy, tại xem ra, vết thương lành rồi a.”


      Dường như với người bạn, thanh mang theo tiếng cười.


      thể tưởng tượng được phải , ta vẫn ở đây. Rất kì quái nhỉ, vì cái gì ta còn có thể xuất ?” Trong bóng tối, nữ nhân có thể hoàn toàn chướng ngại nhìn bóng đen kia.


      Sau khi chết, nàng bị hồn phi phách tán, thời điểm đó Thẩm Thành muốn thần trí , sao có thể làm gì được nàng ? Cũng nhờ như vậy, nàng mới có cơ hội đào thoát.


      “Nhưng mà, đúng là ta nên cảm ơn ngươi…” Hà Nhã Chi nở nụ cười.


      bàn tay tái nhợt bỗng nắm trụ yết hầu của nàng, sắc mặt nàng lập tức có chút cứng ngắt, nhưng vẫn mỉm cười như trước “Lại muốn dùng phương thức này đối phó với ta sao ?”


      Thẩm Thành ngoan nhìn chằm chằm nàng, càng thêm dùng sức, nhìn đến hai đồng tử của nữ nhân dần dần co rút, năm đầu ngón tay sắc nhọn cắm sâu vào cổ nàng “Tiện nhân.”


      sắp trở lại, nếu bị bắt gặp…A…” Hà Nhã Chi cười rộ lên.


      Quả nhiên ngoài sở liện, cái tay kia dừng lại, tiếp tục nữa..


      Tiếng mở cửa chợt vang lên, Hà Nhã Chi tránh thoát khỏi bàn tay kia, lao thẳng ra ngoài.


      Thẩm Hạ Đông tan ca về nhà, cả người vô cùng mệt mỏi.


      Đột nhiên phát bóng người chạy nhanh về phía mình, Thẩm Hạ Đông chưa kịp nhìn bộ dáng của người nọ bị bổ nhào vào người, cả cơ thể đánh lên mặt tường. Ngay sau đó, giọng run rẩy mang theo sợ hãi vang lên bên tai “Có quỷ! Có quỷ!”


      Là tiếng của Hà Nhã Chi! Thẩm Hạ Đông vội vàng hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy ?”


      Hà Nhã Chi gắt gao nắm lấy hai vai Thẩm Hạ Đông “Ta nhìn thấy quỷ! Ta nhìn thấy quỷ! Lúc ở dưới lầu, ta nhìn thấy bóng người lên cầu thang, mới đầu ta tưởng là người, nhưng đến khi ta lên, lại, lại, lại thấy ai hết!”


      Hà Nhã Chi nhịn được khóc nấc lên, Thẩm Hạ Đông vừa nghe Hà Nhã Chi xong, trong đầu lập tức lên hai chữ: Thẩm Thành ?


      Thấy Hà Nhã Chi kích động như vậy, vươn tay vỗ vỗ lưng nàng “Cái kia…có thể là ngươi nhìn lầm thôi, ngươi đừng quá hoảng hốt.”


      xong, Thẩm Hạ Đông qua bật đèn,” Ngươi xem, có gì đâu…” tới đây liền nhận ra mình thể thốt nên lời, bởi vì Thẩm Hạ Đông phát Thẩm Thành đứng trong phòng, vẻ mặt trầm, hung tợn nhìn về phía mình.


      ” A… đúng là có gì hết sao, nhưng mà…nhưng mà ta ràng thấy bóng đen lên mà..” Hà Nhã Chi .


      Điều này cũng làm cho Thẩm Hạ Đông cảm thấy sửng sốt, nàng nhìn thấy Thẩm Thành sao ?


      Thẩm Hạ Đông nhìn biểu tình mặt Hà Nhã Chi, thấy nàng nhìn lướt qua phòng khách, bộ dạng dường như tìm thấy gì cả sau đó còn thở ra hơi, Thẩm Hạ Đông lắp bắp “Đúng, đúng rồi…Ngươi nhìn lầm rồi…”


      ” Gần đây phải xảy ra án mạng sao ? Nếu, nếu hung thủ giết người theo dõi chỗ này phải làm sao bây giờ ! ?” Hà Nhã Chi hoảng loạn , lấm lét nhìn xung quanh, đôi môi đều trở nên trắng bệch.


      Thẩm Hạ Đông vội !”


      Chính là như thế nào Thẩm Hạ Đông cũng dám tiếp tục an ủi Hà Nhã Chi, nàng đứng ở cửa nhìn Thẩm Hạ Đông, vẻ mặt như sắp khóc “Ta, ta dám xuống…” Nàng cắn chặt mu bàn tay, bắt đầu nức nở.


      Thẩm Hạ Đông trong lúc nhất thời cũng biết phải làm sao bây giờ, ngẩng đầu nhìn qua, phát Thẩm Thành dùng ánh mắt ngoan nhìn Hà Nhã Chi “Tiện nhân.”


      Thẩm Hạ Đông trong lòng hô tốt, vội vàng xoay Hà Nhã Chi sang chỗ khác, “ sao đâu, là ngươi suy nghĩ nhiều thôi. Ta đưa ngươi xuống lầu, uống ly sữa ấm rồi hảo hảo ngủ giấc, ngươi cảm thấy khá hơn.”


      mang Hà Nhã Chi xuống lầu, bên quay đầu lại, bất an nhìn lên , nhìn xem Thẩm Thành có theo bọn họ .


      Biểu tình vừa rồi mặt Thẩm Thành khiến cảm thấy trong giây tiếp theo Thẩm Thành nhất định giết chết Hà Nhã Chi…


      Thẩm Hạ Đông dám nghĩ nhiều. Đưa Hà Nhã Chi về phòng, “Hảo hảo ngủ giấc, có chuyện gì đâu.”


      Ngay khi Thẩm Hạ Đông định , Hà Nhã Chi đột nhiên nắm lấy tay “Ngươi , ta bị gì ? Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có người mặc đồ đen đuổi theo ta, muốn giết ta, ta có thể chết hay …”


      Lời này khiến Thẩm Hạ Đông vô cùng hoảng hốt, sợ run hồi vội vàng lắc đầu “Tuyệt đối ! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tin ta !”


      …” Hà Nhã Chi cúi đầu, lâm vào trầm tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông lộ ra nụ cười nhợt nhạt “Có thể là ta suy nghĩ nhiều quá, ngươi lên lầu . Ta ngủ giấc…”


      Ân, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.


      Lời của Hà Nhã Chi thành công khiến Thẩm Hạ Đông cảm thấy lo lắng, vậy…, thể hoài nghi Thẩm Thành. Thẩm Hạ Đông lắc lắc đầu.


      Đứng ở cửa, Thẩm Hạ Đông đột nhiên có dũng khí đẩy ra, cúi đầu nhìn qua khe cửa.


      Suy nghĩ hồi lâu, rụt rè vươn tay mở cửa… thấy Thẩm Thành…


      Thẩm Hạ Đông đứng ở phòng khách, biết Thẩm Thành nhất định vẫn còn ở đây.


      vào nhà vệ sinh, Thẩm Hạ Đông dùng nước tẩy mặt, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn vào trong gương.


      lau những giọt nước mặt, tầm mắt khôi phục bình thường.


      Thẩm Thành biết từ khi nào đứng sau lưng , ở trong gương, khuôn mặt của Thẩm Thành trở nên vặn vẹo, vẻ mặt vô cùng hung ác.


      Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành trong gương, lát sau vươn tay, nhàng chà lau mặt gương “Con trở lại.”


      Thẩm Hạ Đông cười cười, xoay người nắm lấy tay Thẩm Thành “Ba còn tưởng là con trở về.”


      Cả người Thẩm Thành có chút cứng ngắt, vẻ ngoan mặt dần dần thối lui, cúi đầu nhìn tay Thẩm Hạ Đông.


      Thẩm Hạ Đông nhìn “Ba chờ con lâu rồi. Đáp ứng ba, con đừng nữa.”


      Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn .


      Thẩm Hạ Đông đột nhiên mở ra hai tay, ôm lấy Thẩm Thành, gắt gao ôm vào lòng “ trở lại rồi đừng nữa.”


      Thân thể Thẩm Thành càng thêm cương cứng, tùy ý Thẩm Hạ Đông ôm mình.


      Thẩm Hạ Đông thế nhưnn cảm giác được hai tay Thẩm Thành có chút run rẩy, tựa đầu vào vai Thẩm Thành “Chúng ta hãy đến nơi khác, có ai cả, chỉ có ba và con. Lời của con khi đó, tại ba đồng ý rồi, được ?”


      Đây là những lời mà Thẩm Thành từng , bây giờ Thẩm Hạ Đông cũng lặp lại những lời đó, còn tự mình với Thẩm Thành.


      Thẩm Thành kinh ngạc nhìn nam nhân trong gương, hai tay nâng lên, muốn đáp lại cái ôm của Thẩm Hạ Đông.


      Trong đôi mắt khẽ đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi rơi xuống.


      Lại chỉ vì câu…


      Cố gắng cho tới ngày hôm nay, đều vì câu của nam nhân, dễ dàng quyết định hết thảy…


      có chút chần chờ, hai tay tự chủ chạm vào lưng Thẩm Hạ Đông, gần chút…gần thêm chút nữa…


      Người này là của mình, tất cả đều thuộc về mình…


      ” Đừng tiếp tục giết hại những người vô tội, những người đó có sai…Con muốn cái gì, ba cho con, toàn bộ đều cho con…Được ?” Thẩm Hạ Đông gắt gao ôm lấy thân thể lạnh như băng này.


      Đôi tay thiếu chút nữa ôm chằm lấy Thẩm Hạ Đông lập tức khựng lại…


      ” Chỉ cần con làm hại những người khác nữa, đáp ứng ba. Mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, chúng ta hãy rời nơi này.” Thẩm Hạ Đông cố gắng thuyết phục.


      Trong gương, vẻ mặt kinh ngạc thể tin nổi kia lập tức biến đổi, giống như có cái gì đó trong nháy mắt phá thành mảnh


      Thẩm Thành vươn tay, nắm lấy tóc Thẩm Hạ Đông khiến ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông, trong mắt lên cay độc, nhìn thấy Thẩm Hạ Đông hoảng sợ, cũng làm gì, chỉ rời ngay trước mặt Thẩm Hạ Đông, hốt hoảng mà , biến mất trong tầm mắt của Thẩm Hạ Đông.


      Thẩm Hạ Đông nhìn phòng khách trống , tại sao lại đột nhiên như vậy ? Cái mũi của có chút ê ẩm.


      Thẩm Thành biến mất thấy, vài ngày qua cũng còn phát sinh án mạng.


      Mà Thẩm Hạ Đông lại phát chuyện bất thường, mấy ngày nay thấy Hà Nhã Chi ra khỏi phòng.


      có thử gọi điện thoại, nhưng thấy ai đón, đâu rồi? Sao lại tiếng liền mất ?


      Cùng lúc đó Trương Mục bỗng nhiên nhớ đến chuyện.


      Là về Hà Nhã Chi.


      cảm thấy Hà Nhã Chi rất khả nghi, nhớ tới ngày đó tìm Thẩm Hạ Đông, lúc muốn vào phòng nàng nhìn xem, theo lẽ thường lập tức bị cự tuyệt, hơn nữa khi đó mình cũng dùng thân phận cảnh sát để ép nàng, chính là nữ nhân kia dù lộ ra biểu cảm cực kì muốn nhưng vẫn nguyện ý để vào, vì cái gì lại làm như vậy ? Điểm ấy phải rất đáng ngờ sao ? Ý thức được điều này, Trương Mục mới nghĩ tới mỗi lần gặp Hà Nhã Chi đều có cảm giác vô cùng quái dị, tựa hồ có cái gì đó đúng, trực giác của luôn luôn chuẩn xác, nữ nhân này nhất định có vấn đề!


      Về phần vấn đề gì, phải đợi gặp được nàng mới biết được, Trương Mục chút suy nghĩ chạy đến chỗ nhà trọ của Thẩm Hạ Đông.


      Đôi khi có số việc trùng hợp đến kì lạ, luôn thích phát sinh trong cùng thời gian…







      Chương 60


      Vẫn ai ở nhà sao? Thẩm Hạ Đông đẩy cửa ra, nhìn phòng khách trống rỗng, những bông hoa bên cửa sổ héo rũ, bàn phủ lớp bụi mỏng, có vẻ như vài ngày qua chưa được ai quét dọn.


      Rốt cuộc là đâu rồi ? Thẩm Hạ Đông nghĩ.


      Trầm tư trong chốc lát, Thẩm Hạ Đông ôm túi hồ sơ lên lầu, bỗng nhiên con chuột lủi qua chân , Thẩm Hạ Đông hoảng sợ, lùi về sau bước. phát con chuột kia chạy về phía phòng ngủ của Hà Nhã Chi, con chuột linh hoạt lách mình qua khe hở ở cửa, chui vào phòng, thời điểm Thẩm Hạ Đông kinh ngạc tự hỏi sao nơi này lại có chuột, trận gió nhàng thổi qua, mang theo cỗ hương vị kì quái, là mùi rỉ sắt…


      Thẩm Hạ Đông vội vàng chạy tới phòng Hà Nhã Chi, mặt đất đọng lại những vết gì đó màu đỏ. Mà thứ kia hình như là từ nơi này phát ra..


      Thẩm Hạ Đông đến gần, mùi tanh càng ngày càng nồng đậm.


      tay đẩy cửa ra, cánh cửa chậm rãi chuyển động…


      Thẩm Hạ Đông giương mắt nhìn vào, hai đồng tử nhất phóng đại, tựa vào cửa, lấy tay bịt miệng, dám phát ra thanh


      Sàn nhà loang lổ vết máu, còn Hà Nhã Chi nằm mặt đất, hai con mắt trừng lớn, miệng khẽ mở. Đầu cùng thân thể đều bị cắt rời…


      Thẩm Hạ Đông lập tức như ngã xuống vực sâu, thể tin vào mắt mình, chỉ vài ngày thấy, Hà Nhã Chi trở thành cái xác hồn.


      Khi nào…Khi nào xảy ra chuyện này ? Thẩm Hạ Đông run rẩy đến chỗ Hà Nhã Chi, trong đầu ngừng vang lên lời của nàng “Ngươi , ta bị gì ? Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có người mặc đồ đen đuổi theo ta, muốn giết ta, ta có thể chết hay …”


      Thẩm Hạ Đông đứng ở nhìn xuống, thân thể cứng ngắt như tảng đá, thể nhúc nhích.


      Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh theo ót trượt xuống, sợ hãi đến mức thể nên lời.


      ” Ta có thể chết hay …” Đêm đó, vẻ mặt Hà Nhã Chi tràn đầy sợ hãi, bất lực với , thế nhưng lại lần cuối cùng “Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có người mặt đồ đen đuổi theo ta, muốn giết ta…” Mà Thẩm Thành lại dùng vẻ mặt trầm nhìn Hà Nhã Chi “Tiện nhân.” Nhưng lời kia cộng thêm cách hành xử của Thẩm Thành, kết hợp lại cùng chỗ, ngừng lặp lặp lại trong đầu Thẩm Hạ Đông.


      bày ra trước mắt, chỉ có thể trách tự mình vẫn luôn lừa gạt chính mình, dám đối mặt mà thôi…


      sững sờ nhìn thi thể của Hà Nhã Chi, lại nhìn nhìn hai tay của mình…


      Trương Mục đường đến nhà Hà Nhã Chi, đột nhiên nhận được điện thoại, báo cho biết hung thủ giết người ra đầu thú…


      Trương Mục lập tức phanh xe lại, trong điện thoại người ông trung niên, tên là Thẩm Hạ Đông, tên kia còn giết cả chủ nhà của mình.


      Thời điểm Trương Mục chạy tới nhà Hà Nhã Chi, Thẩm Hạ Đông bị bắt, quỳ gối bên thi thể của Hà Nhã Chi, viên cảnh sát nhịn được đá cước “Mẹ nó! Thứ biến thái! Chết đồ khốn!”


      Thẩm Hạ Đông quỳ rạp mặt đất, thân thê run rẩy, dường như phát ánh mắt của Trương Mục, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Mục, nở nụ cười.


      Lúc lấy khẩu cung, khi được hỏi vì cái gì lại ra tay giết người, Thẩm Hạ Đông cúi đầu vì cái gì cả, ta thích giết người vậy thôi.”


      Trương Mục vẫn bảo trì trầm mặc, phát trừ bỏ nụ cười lúc đầu, đến bây giờ Thẩm Hạ Đông thủy chung vẫn lộ ra vẻ gì sợ hãi, đoán ra Thẩm Hạ Đông nghĩ cái gì trong đầu.


      Mà khi Thẩm Hạ Đông , mình còn chôn cái xác ở khu nhà xưởng bỏ hoang, hai cảnh sát bên cạnh nhịn được bày ra vẻ mặt chán ghét, động thủ đánh Thẩm Hạ Đông.


      Trương Mục vẫn nhìn trong mắt, nhưng có ý ngăn cản.


      Thẩm Hạ Đông tội danh thành lập, bị phán tử hình.


      có luật sư biện hộ, ai cầu tình, Thẩm Hạ Đông đơn cúi đầu đứng giữa phiên toà, trấn định ra toàn bộ quá trình gây án.


      phải là a!” Lão Trần tin, nhìn Trương Mục, hy vọng Trương Mục có thể gì đó.


      Nhưng Trương Mục vẫn giữ im lặng.


      Đặng Dương đứng phía sau câu “Sao thể là ? Có đôi khi người mà ngươi trăm triệu lần nghĩ tới mới là kẻ có khả năng giết người nhất, phải sao ? Bằng thế nào ? Ngươi phải là , nhưng chính lại thừa nhận đấy thôi.”


      Vừa dứt lời, Trương Mục bỏ ra ngoài.


      Vào ngục, đến phòng giam Thẩm Hạ Đông, qua song cửa sắt, Trương Mục mở miệng “Tại sao phải làm như vậy ?”


      Thẩm Hạ Đông nghe thấy tiếng người liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Mục, Thẩm Hạ Đông mặt mũi bầm dập, kéo lê xích sắt dưới chân tới, thanh khàn khàn “Ta có thể nhờ ngươi giúp ta chuyện được ?”


      Ta còn khả năng giúp được ngươi, cho dù ngươi phải là hung thủ giết người cũng vậy, tại bằng chứng chống lại ngươi chất cao như núi, mọi người lại càng tin vào việc ma quỷ ra ngoài giết người. Bây giờ ngươi muốn ta phải làm sao đây ?


      phải vì chuyện này…” Thẩm Hạ Đông lắc đầu, dùng sức siết chặt song sắt, “Đừng chuyện này cho Tiểu Thanh biết, sau khi ta chết, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Thanh sao…Ta biết như vậy là đúng, nhưng mà…ta tìm được ai có thể giúp ta…”


      ” Tại sao ngươi phải làm vậy ? Ngươi làm như vậy có lợi ích gì chứ ? Thẩm Thành dừng tay lại sao ? Về sau thế nào ? Nếu về sau còn có thêm người chết ? Ngươi bảo bọn ta phải làm sao đây ?” Trương Mục hỏi .


      Thẩm Hạ Đông cười khổ, chậm chạp hồi lâu mới mở miệng “Ta biết…ta chỉ biết nếu ta làm như vậy ta vẫn chết.”


      ” Ta còn chịu đựng nổi loại tra tấn thống khổ này nữa…Ta thua thiệt nó cả đời…” Thẩm Hạ Đông cười cười, nước mắt rơi xuống “Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả nợ cho nó, ta nợ Dương Hoằng, nợ Trần Lệ, cả nó nữa…” Thẩm Hạ Đông dừng chút “Ta thể trơ mắt nhìn con mình tiếp tục phạm sai lầm, nếu như ta thể ngăn cản được, chẳng thà làm như vầy…Đứa trẻ kia a, nó hận ta, nếu ta chết, nó dừng tay…Ta biết là nó hận ta…” Câu cuối cùng kia tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ.


      Trương Mục nghe xong đành lòng “Hảo, ta đáp ứng ngươi.”


      Bụi bậm lạc định (mọi rồi) , Trương Mục dù có tâm truy cứu, nhưng mọi chuyện đến nước này, cũng còn cách nào để vãn hồi.


      ” Nhưng nếu vẫn xuất trước mặt ta, tiếp tục giết người, ta nhất định nương tay, nhất định bỏ qua cho .” Cuối cùng Trương Mục để lại câu liền mất.


      Thẩm Hạ Đông thấp giọng “Cảm ơn.”


      ****


      Cả gian đều bị bao trùmg trong bóng tối, Thẩm Hạ Đông nằm co ro trong góc phòng, người chằng chịt vết thương, chỉ cần cử động dù chỉ chút đầu liền đổ đầy mồ hôi.


      Khiến đau đến mức hoàn toàn mất tri giác.


      Còng tay lạnh như băng dán vào mặt , tỏa ra hàn khí bức người..


      sớm nên chết , nếu chết, xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc như vậy..


      Bốn ngày sau tử hình, Thẩm Hạ Đông luôn nhớ tới Thẩm Thành, nghĩ nghĩ liền nhịn được cười, nụ cười so với lúc khóc còn khó coi hơn…


      Trong giấc mơ, gương mặt sau khi chết của Hà Nhã Chi ngừng tìm đến “Trả mạng cho ta…Trả mạng cho ta…”


      Thẩm Hạ Đông theo ác mộng bừng tỉnh, từng ngụm từng ngụm thở dốc, rụt lui thân thể, cả người run rẩy lợi hại,


      ngẩng đầu nhìn ra song sắt, đột nhiên trợn to hai mắt.


      nhìn thấy Hà Nhã Chi đứng ngoài song sắt mỉm cười với .


      Thẩm Hạ Đông hoảng loạn cuộn người lại, lui về phía sau, may đụng phải vách tường, còn đường để thoát.


      Trơ mắt nhìn Hà Nhã Chi xuyên qua song sắt, máu tươi từng giọt tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, chậm rãi đến gần .


      Hà Nhã Chi ngồi xổm xuống, nhìn , nụ cười tái nhợt chứa đầy tình ý,” Ngươi biết ta ngươi nhiều đến nhường nào…”


      Giọng kia phải là của Hà Nhã Chi, ra những lời này, đồng thời gương mặt Hà Nhã Chi cũng phát sinh biến hóa, nó thay đổi thành gương mặt của Trần Lệ, rồi lại thành Dương Hoằng, tiếp đó là Thẩm Thành. Gương mặt của ba người thay nhau biến đổi liên tục.


      Thẩm Hạ Đông há hốc mồm, chấn kinh nhìn nàng “Ngươi…Ngươi…”


      ” Quên ra rồi sao ?” Đó là khuôn mặt của Trần Lệ, giọng cũng vậy.


      Nàng vươn tay vuốt ve cái trán của Thẩm Hạ Đông,” lâu gặp ?” Nàng nhàng mỉm cười.


      ” Sao lại là ngươi…” Thẩm Hạ Đông thể tin vào mắt mình.


      ” Tại sao phải là ta, vẫn đều là ta a…” Trần lệ cười rộ lên, Thẩm Hạ Đông nhìn Hà Nhã Chi cùng Trần Lệ trước mắt, ngừng phân phân hợp hợp, sau đó kết hợp thành người, chính là Trần Lệ.


      Thẩm Hạ Đông thể cử động, Trần Lệ cúi đầu ghé vào bên tai Thẩm Hạ Đông thào “Lần này ta đến, là để mang ngươi cùng xuống địa ngục…”


      Trần Lệ cười cười ôn nhu mơn trớn đôi môi của Thẩm Hạ Đông.


      Thẩm Hạ Đông hai tròng mắt co rút đến cực hạn, nhìn làn da của Trần Lệ bắt đầu biến đổi, tản ra mùi vị tanh tưởi.


      Nhìn biểu tình của Thẩm Hạ Đông, Trần Lệ cười khẽ “Biết ta vì cái gì lại biến thành như vậy ?”


      Là do ngươi cùng đứa con trai loạn luân của ngươi làm hại. Có điều cũng sao, quan trọng nữa, ngươi sắp trở về bên ta rồi. Ngươi biết ? Ta rất ngươi a…


      Trần Lệ cọ cọ lên mái tóc hỗn độn của Thẩm Hạ Đông, lớp da của nàng tróc ra, Thẩm Hạ Đông phát ra tiếng nức nở.


      ” Làm vậy là có ý gì ? Ngươi sợ ta sao ?” Trần Lệ biến sắc, hai tròng mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông “Đừng sợ, sau khi ngươi chết cũng như vậy thôi.”


      tại, ai có thể quấy rầy chúng ta, ngươi đừng sợ, chúng ta sắp được ở bên nhau rồi. Ai cũng đừng hòng cướp ngươi , ai cũng thể cứu được ngươi…Thẩm Thành đến đâu, ngươi đối xử với như vậy, còn có thể tin tưởng ngươi sao ? Còn có thể tới tìm ngươi lần nữa ?” Trần Lệ khanh khách cười.


      ” Ngươi biết ? Mỗi khi giết được người, ta đều vui vẻ chút, ngươi xem, tất cả mọi người đều cho rằng là do Thẩm Thành giết …Ngươi cũng vậy. Ta biết ngươi vẫn còn ta, đúng …” Nàng dịu dàng vuốt ve đầu Thẩm Hạ Đông.


      Thẩm Hạ Đông rơi nước mắt, thẫn thờ nhìn Trần Lệ trước mắt muốn trở thành ác quỷ, nghe những lời này, trong đầu lập tức ầm ầm nổ tung.


      ” Ta đấu lại , nhưng ta có thể giết ngươi, chỉ cần ngươi thuộc về ta là tốt rồi. Ngươi biết ? Bởi vì nếu ngươi chết, cũng còn gì để vương vấn nữa… tình làm cảm động lòng ngươi a…” Tay Trần Lệ khẽ vuốt ve yết hầu của Thẩm Hạ Đông, thanh rét lạnh “Cố tình…ai kêu ta cũng ngươi như vậy.”







      Chương 61


      ” Đừng sợ, Thẩm Hạ Đông…” Trần Lệ dán mặt vào má .


      Thẩm Hạ Đông dựa vào tường, vô lực tùy ý Trần Lệ bài bố.


      thể ngờ…”


      Mang theo nồng đậm thương tiếc, ánh mắt nhìn về phía trước, kia ràng phải với Trần Lệ.


      Móng tay Trần Lệ tàn nhẫn cắm vào yết hầu của Thẩm Hạ Đông, có chút đau đớn, Thẩm Hạ Đông mềm nhũn ngã vào vai Trần Lệ.


      Trần Lệ mỉm cười, ngay lúc nàng chuẩn bị kết liễu Thẩm Hạ Đông, cả người nàng bỗng dưng cứng đờ, bộ mặt bắt đầu vặn vẹo biến dạng – phía dưới là bàn tay, nó hung hăn xỏ xuyên qua bụng nàng.


      Hai mắt nàng thẳng ngoắc ngoắc nhìn Thẩm Hạ Đông, thể nên lời.


      Thẩm Hạ Đông giơ tay trái lên, lướt qua Trần Lệ vuốt ve gương mặt của Thẩm Thành quỳ sau lưng Trần Lệ, động tác vô cùng ôn nhu “Thẩm Thành…”


      khóc nấc lên, thanh thống khổ, khàn khàn như phá rách cổ họng.


      Trần Lệ ghé vào trong ngực Thẩm Hạ Đông, thân thể khẽ run rẩy, nàng thào “Thẩm Hạ Đông…”


      Trong giọng có chút thể tin, tràn đầy tuyệt vọng.


      Loại vẻ mặt này Thẩm Hạ Đông gặp qua nhiều lắm, chính là cũng thấy được bộ dáng tại của mình, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thẩm Thành mà khóc, tiếng khóc vang vọng trong gian rét lạnh, có chút bất lực, có chút nặng nề…


      Thời điểm quyết định dùng tay đâm xuyên qua bụng Trần Lệ Thẩm Thành xuất , lệ mặt cố gắng xé ra cái tươi cười.


      Thẩm Hạ Đông rút tay ra, ôm lấy Trần Lệ cúi đầu khóc lớn, miệng ngừng lặp lặp lại “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”


      Mà bàn tay của Trần Lệ cắm cổ cũng chậm rãi siết chặt,” sao, dù có chết cũng phải chết cùng chỗ…”


      nghe thấy Trần Lệ dùng thứ thanh mang theo hạnh phúc cùng ngọt ngào như thế.


      Tầm mắt dần dần mơ hồ, thấy Thẩm Thành đứng trước mặt mình, câu cũng , chỉ trầm mặc nhìn mình.


      giây trước khi Thẩm Hạ Đông hoàn toàn mất ý thức, mơ mơ màng màng nhìn thấy Thẩm Thành vươn tay về phía mình, nhàng “Ta đến đón ngươi.”


      ****


      ” Cái gì ? ? ? thấy! ! !” Trương Mục đập bàn, vừa nghe thuộc hạ báo cáo liền cấp tốc chạy đến phòng giam.


      Cửa có dấu vết bị mở ra, cứ như vậy mà biến mất trong ngục, giống như bốc hơi trong khí.


      Trương Mục đứng trước song sắt, nhìn vào bên trong.


      Lão Trần gian nan nuốt ngụm nước bọt “Sao có thể đột nhiên biến mất như vậy…”


      ” Hạ lệnh cho mọi người, vô luận bằng cách nào cũng phải tìm cho ra Thẩm Hạ Đông.” Trương Mục đưa lưng về phía đám đông, thanh nhẫn tức giận, lão Trần cũng bị dọa sợ.


      Chờ Trương Mục ra khỏi nhà giam, lão Trần mới rụt rè theo sau “Cái kia, Thẩm Hạ Đông …làm sao bắt về được đây ?”


      ở phía trước, Trương Mục bỗng dừng cước bộ, quay đầu nhún nhún vai, dửng dưng nhìn lão Trần “ tìm được đâu.”


      Lão Trần trợn mắt hốc mồm, đứng trân trân nhìn bộ dạng của Trương Mục hoàn toàn khác hẳn so với lúc còn ở trong ngục giam.


      ****


      Chúng ta hãy đến nơi khác, có ai cả, chỉ có ba và con.


      Được ?


      Thẩm Thành nhìn nam nhân nằm giường, vươn tay cẩn thận vuốt ve mặt , giống như mãi vẫn cảm thấy phiền chán.


      Đột nhiên người giường hơi hơi giật giật, tựa hồ là sắp tỉnh.


      Thẩm Hạ Đông mờ mịt mở mắt, liền phát Thẩm Thành đứng trước mặt mình, có chút bất ngờ kịp phản ứng.


      quay đầu nhìn xung quanh, đây là nơi vừa u lại hẹp, hoàn toàn xa lạ.


      Thẩm Hạ Đông quay đầu lại nhìn Thẩm Thành, tay sờ sờ ngực mình, cảm nhận trái tim trong cơ thể nhịp nhàng nhảy lên.


      Đột nhiên nở nụ cười, cười xong rồi khóc, hệt như kẻ điên loạn, cả thân người đều lung lay sắp đổ.


      Thẩm Thành gạt những giọt lê mặt “Ai cũng thể tìm thấy chúng ta…”


      mỉm cười với Thẩm Hạ Đông. nhàng ôm Thẩm Hạ Đông vào lòng “Ngươi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy, muốn chết cũng phải chết trước mặt ta, ngươi là của ta mà.”


      Đầu của tựa vào vai Thẩm Hạ Đông, nũng nịu cọ cọ. Thẩm Hạ Đông mặc ôm, cứ mãi cười cười khóc khóc đến cùng cũng biết đây có phải kết quả mà mình mong muốn hay , phân vân biết đây là lựa chọn chính xác vẫn là sai lầm tiếp nối sai lầm.


      Nhưng là của Thẩm Thành, nửa đời sau của đều thuộc về Thẩm Thành. nghĩ như vậy. Nhịn được đáp lại cái ôm của Thẩm Thành.


      cái gì cũng nhớ nổi, cái gì cũng muốn làm, chỉ còn mình Thẩm Thành, trầm luân , sa đọa .


      Có thể về sau Thẩm Hạ Đông hối hận, có thể cảm thấy làm như vậy đều tốt cho cả mình lẫn Thẩm Thành.


      Nhưng lúc này đây, chắc chắn hối hận, khi thân thủ tự tay giết chết Trần Lệ chỉ biết, lựa chọn Thẩm Thành, mặc kệ là vì cái gì, đều lựa chọn Thẩm Thành.


      Thẩm Hạ Đông ôm lấy thân thể lạnh như băng, hoàn toàn độ ấm cùng nhịp đập của Thẩm Thành, nghĩ đến đây là thế giới của riêng hai người bọn họ, lại nhịn được chậm rãi giơ lên khóe miệng “Ba là của con.”


      Đây đến cùng là thứ tình cảm gì a, ai mà biết được.


      Sau khi chết ngươi vẫn là của ta, đừng mơ tưởng gặp bất kì kẻ nào, vĩnh viễn ở bên cạnh ta.” Thiếu niên nhợt nhạt nở nụ cười, cởi áo khoác người nam nhân, tầm mắt dời xuống…





      Phiên ngoại – Thẩm Thành


      mình trong góc khuất, chờ cho màn đêm buông xuống, đợi đến khi bầu trời tối đen, xuất .


      biết mình muốn làm gì cũng biết mình phải đâu. nhà để về, cứ mãi lang thang mục đích…


      người, có lẽ cũng chính xác lắm.


      Nhưng biết rất muốn có được người kia, muốn giam cầm ngươi kia, vĩnh viễn buông tay.


      có thể giết rất nhiều người, cũng rất muốn giết người , có như vậy người kia mới hoàn toàn thuộc về , mãi mãi ở bên .


      Nhưng lại hạ thủ được. Vì mềm lòng mới tự rước lấy bi ai.


      muốn biến người kia trở thành bộ phận trong cơ thể của mình, vì người kia mà cố gắng níu kéo thế giới này, chẳng sợ trở thành con quỷ.


      Chính là đến cuối cùng vẫn rơi vào kết cục đáng buồn, có được người kia, thể trách bản thân mình mềm lòng, chỉ trách trong lòng người kia hề có chỗ cho .


      Vô luận có liều mạng chứng minh như thế nào, người kia vẫn thương , tàn nhẫn thể chối bỏ.


      Tâm hồn vặn vẹo biến thái, đây phải là do trời sinh, từ giống như bao đứa trẻ bình thường khác.


      Điều này, ngay cả người ngoài cuộc cũng có thể nhận thấy.


      nhớ lúc mụ mụ chết, vẻ mặt khi nàng quay đầu nhìn thấy , tràn ngập kinh hoàng.


      Nhưng rồi nàng vẫn bỏ .


      thực tế ai biết, ai biết có bao nhiêu hận người nữ nhân mà gọi bằng mụ mụ kia – Tại sao lại muốn vứt bỏ , ngoảnh mặt chẳng hề quan tâm, để linh người ?


      hận rất nhiều người, nhiều lắm, hận tất cả, có đôi khi thậm chí còn muốn tự tay hủy diệt toàn bộ thế giới.


      Người nữ nhân duy nhất làm bạn với bởi vì người nam nhân mà chết , gọi bằng ba ba, cũng chính là “người kia”.


      Thời điểm đó hề người kia, chỉ muốn chiếm hữu, lúc nhìn cả gia đình người kia hòa thuận vui vẻ, nghĩ hung hăng đoạt lấy hoặc là xé nát vẻ mặt tươi cười của người kia.


      Rất chướng mắt.


      tự sát.


      Mặc dù có nửa là do người đàn bà tên Trần Lệ kia gây nên, kẻ giết mẹ .


      Nhưng thừa nhân. Con đàn bà kia làm sao có khả năng giết được ? !


      Những kẻ kia được sống yên ổn, còn thời gian, có thể đợi. Từng người từng người , ai cũng thể thoát khỏi.


      giết kẻ cán chết , nghe tên lái xe kia là cầm thú, hại chính cháu ruột của mình, còn có Trần Đông nữa. Bọn họ đều đáng chết. Nhưng lại thể tự tay giết Trần Lệ.


      Ả đàn bà điên loạn kia càn rỡ xông vào nhà , thách thức .


      Trò chơi sao ? Trò chơi tự sát ?


      thích, thích nhất kiểu trò chơi đầy kích thích như vậy.


      hận thể dùng lưỡi dao sắt bén thẻo từng thớ thịt người ả, nhìn máu tươi trào ra, chứng kiến vẻ mặt thống khổ từ từ trở nên tái nhợt của ả, nhìn ả chết dần chết mòn.


      Vì sao ư ? Vì ả hại chết mẹ , biến trở thành đứa mồ côi.


      Vì sao ư ? Vì ả có được người nam nhân kia, người mà vẫn luôn khát khao có được.


      cũng muốn biết vị trí của mình trong lòng người nam nhân kia, có quan trọng , người kia có mình ? Có tin mình ?


      rất tò mò.


      Vì thế đồng ý, dù sao ả đàn bà kia cũng phải chết, vội.


      làm sao mà biết được trong đầu ả ta toan tính cái gì, đợi đến khi hóa thành người liền kêu dùng con dao tự tay đâm vào ngực mình, làm theo. Chỉ có điều ả ta biết, có khả năng chết lần thứ hai.


      Nhưng có thể giết ả, hơn nữa vĩnh viễn cũng thể siêu sinh, có biện pháp khiến ả hồn phi phách tán.


      Nàng nhìn với nụ cười đắc thắng, tựa như nhiều năm về trước, lúc giết mụ mụ của , ngoan độc lại tàn nhẫn.


      giẫm lên vết xe đổ, làm sao có thể để ả thực được mưu đồ.


      Cuối cùng thành công nhìn thấy ả chết, nhưng cũng thua.


      rốt cuộc biết được nụ cười trước khi chết của ả có bao nhiêu lợi hại, ả cười nhạo , châm biếm ngu ngốc của cùng mụ mụ.


      ngốc sao ? Khi chứng kiến vẻ mặt e ngại cùng ánh mắt hoài nghi của người kia, lần đầu tiên cảm thấy hận người kia như vậy.


      Lúc ấy rất muốn hung hăng tra tấn người kia, tự tay giết chết người kia.


      Nhưng vẫn luyến tiếc, đành lòng.


      Người kia nhất định khóc, quỳ dưới chân mình cần xin tha thứ.


      Nếu biết người kia tin hoặc đủ tín nhiệm , chắc chắn giết người kia, giết luôn cả đứa em duy nhất của , tóm lại muốn bọn họ xuất trước mặt mình lần nữa.


      Thời điểm lòng đầy hy vọng kêu người kia xuống tay giết nàng, khóc rối tinh rối mù, đó cũng là lần đầu tiên biết mình cũng như bao người bình thường khác, cũng khóc khi đau lòng cùng tuyệt vọng.


      Tại sao lại giết nàng ? Nếu người kia ngoan tâm xuống tay, nhất định ôm chằm lấy người kia, hung hăng hôn môi, sau đó đối xử tốt với người kia, cần gì hết, chỉ cần người kia toàn tâm toàn ý với mình.


      chỉ muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng người kia mà thôi.


      chạy trối chết trong bóng đêm, quên mất lý do mình phải trốn, là sợ mình thể chế được mà ra tay giết người kia sao ? Hay là đứa em kia ?


      Cũng phải.


      cảm thấy sợ hãi, ngờ kẻ làm cảm thấy sợ hãi lại là người kia, sợ hãi phải…. đối mặt với người kia.


      Rất bản thân mình có bao nhiêu người kia, mà ngươi kia lại hề có chút tình cảm nào với


      chợt nhớ tới quá trình người kia, từ hận đến , hình bóng của người kia dần dần lấp đầy trong trái tim . Nhưng rồi cũng giống như mụ mụ của mình, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng cũng chỉ còn lại mảnh hư .


      giống như nàng, cả hai đều mang theo thứ tình cảm thống khổ, lối thoát.


      Ba ba là người tốt nhất thế giới này, Thành Thành được chán ghét ba ba, biết ?


      Ai dạy hận rồi lại dạy ?

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :