1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42: Thiên tử giận dữ

      Lệnh Phạt Cục !

      Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc mới đến đây, nhưng mà vừa nghe thấy cái tên này, liền biết đây phải là địa phương tốt đẹp gì!

      Quả nhiên, Tiểu Lô Tử vừa nghe thấy Huyền Lăng Thương lời này, khuôn mặt nhắn thở phào nhõm, roẹt cái, sắc mặt lần nữa như tro tàn! Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức vươn tiểu móng vuốt kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, khuôn mặt tràn đầy cầu xin tha thứ.

      "Đừng phạt nữa! Cầu ngươi tha cho Tiểu Lô Tử ! Tất cả đều là lỗi của ta. . ." Đồng Nhạc Nhạc ngừng mở miệng cầu xin tha thứ phát ra thanh 'chi chi chi' tràn đầy ủy khuất.

      Dù sao, nàng muốn bởi vì sai lầm của mình mà khiến cho Tiểu Lô Tử bị xử phạt, lương tâm của nàng khẳng định cắn rứt.

      Tuy nhiên, cho dù Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cầu xin tha thứ như thế nào, Huyền Lăng Thương lại phảng phất chưa từng biết tâm tư của nàng, có lẽ, nếu như biết, cũng để ý đến.

      Dù sao, thân là đế vương, lời ra chính là thánh chỉ, có thể nào đổi ý được sao! ?

      Cho dù, con tiểu điêu này cầu tình, cũng ngoại lệ!

      Trong lòng nghĩ như vậy, Huyền Lăng Thương lập tức xoay người, ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc hướng về phía Dưỡng Tâm Điện.

      "Chuẩn bị ngự thiện!"

      "Vâng!"

      Nghe thấy Huyền Lăng Thương như vậy, Lý Tường hầu hạ bên tức mở miệng đồng ý .

      Sau đó ánh mắt lão quét vòng. Khi nhìn vào người Tiểu Lô Tử, ánh mắt chỉ có bất đắc dĩ và thở dài.

      "Tiểu Lô Tử, ngươi Lệnh Phạt Cục lĩnh phạt thôi!"

      Nghe thấy Lý Tường như vậy, trong lòng Tiểu Lô Tử biết lần này khó thoát tội.

      Vì vậy, khỏi nặng nề thở dài hơi.

      "Vâng "

      Vừa dứt lời, Tiểu Lô Tử chậm rãi đứng lên từ mặt đất, chỉ là, cả người nhìn như thế nào cũng là giống như kẻ đánh mất ba hồn bảy vía còn gì . . . nghe , kẻ nào vào Lệnh Phạt Cục này, cho dù còn quay ra được cũng mất nửa cái mạng. . .

      . . .

      Ánh chiều buông xuống, những ngọn đèn bắt đầu dần được thắp lên

      Ánh nắng vàng nhạt trước khi khuất hẳn sau đường chân trời phía tây cố gắng phóng ra những tia sáng vàng rực rỡ vạn trượng cuối cùng. Chúng nhuộm những đám mây ở đằng tây, phảng phất biến thành những dải tơ lụa màu sắc rực rỡ là tráng lệ!

      Dưỡng Tâm Điện, đèn đuốc sáng choang.

      Khi diện mạo xinh đẹp của các cung nữ xuất , nối đuôi nhau vào, tay đem theo những khay thức ăn, rồi lần lượt bày từng chiếc lên cái bàn lớn hình tròn.

      Gà hầm nấm hương , cua hoàng kim , sườn xào chua ngọt, cá hấp hoa quế , còn có các loại sơn hào hải vị khác. . .

      Những ... thứ này, Đồng Nhạc Nhạc đều thích ăn!

      Cho nên, Huyền Lăng Thương càng là sai người chế biến công phu những món này cho Đồng Nhạc Nhạc .

      Nếu như tại giống như lúc bình thường, khẳng định Đồng Nhạc Nhạc cũng buồn để ý gì nữa, chỉ chăm chăm lao đến những món ăn ngon kia rồi nhồm nhoàm ăn ngấu nghiến.

      Tuy nhiên giờ phút này. . .

      Vừa nghĩ tới Tiểu Lô Tử tại chịu phạt ở Lệnh Phạt Cục , khiến tâm tình Đồng Nhạc Nhạc hề muốn ăn.

      Trong lòng nàng, giống như có khối đá lớn đè lên.

      Khiến cho đôi mắt đen lúng liếng kia phảng phất mất hết những ánh sáng ngời, thay vào đó là ánh mắt buồn bã vô cùng.

      Chứng kiến Đồng Nhạc Nhạc cả người ủ rũ, bộ dáng vui. Huyền Lăng Thương ngồi ở bên khỏi nhàng nhíu mày lại.

      Thông minh như Huyền Lăng Thương, làm thế nào mà biết tâm tư của tiểu điêu nhi trước mắt này! ?

      Có điều, thân là đế vương, nhất định phải thưởng phạt phân minh.

      Nếu có tội phạt, kẻ dưới còn phục tùng mệnh lệnh của sao! ?

      Vì vậy, mới phạt Tiểu Lô Tử.

      Chỉ là tại, nhìn thấy tiểu điêu nhi trước mắt này chỉ ngồi ủ rũ , thấy ánh mắt lúng liếng của nó vốn tinh sáng ngời, giờ phút này lại đầy khổ sở và đau thương, trái tim Huyền Lăng Thương khỏi thít lại gắt gao cái.

      Phảng phất như có người lấy tay, gắt gao bóp quả tim , cực kỳ thoải mái!

      Trong lòng vui, khiến cho Huyền Lăng Thương hơi chau mày, bạc môi khẽ mở.

      "Chẳng lẽ, ngươi tính ăn cơm tối?"
      kabi_ng0k, Trâu, trangtrongnuoc2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43: Thiên Tử giận dữ 2

      Edit : t9xnhoem

      Nam nhân mở miệng, trong giọng mang theo năm phần tức giận kiềm chế được.

      Bởi vì, thấy trước mắt con tiểu điêu nhi này, lại vì người khác, mà ăn cơm ngại gây tổn hại đến thân thể của mình.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng, có đám lửa ngừng thiêu đốt.

      Chẳng lẽ, chuyện của người khác, đáng giá nó hành hạ thân thể của mình như thế sao! ?

      tại Huyền Lăng Thương mở miệng vừa , mặt chứa tức giận.

      Lý Tường hầu hạ bên, trong lòng cả kinh.

      Dù sao, ai cũng biết Huyền Lăng Thương tại tức giận .

      Đế vương giận dữ, hậu quả thiết tưởng chịu nổi!

      Nghĩ tới đây, Lý Tường rùng mình cái khỏi cảm thấy lo lắng thay cho con tiểu điêu nhi trước mắt này .

      Cho dù đế vương này ưu ái đối với con tiểu điêu này, chỉ là, dẫu như thế nào cũng là đế vương cao cao tại thượng!

      Tôn nghiêm của đế vương, ai có can đảm để khiêu khích! Huống chi, chỉ là con tiểu điêu! ? ?

      Vào lúc Lý Tường thầm nghĩ trong lòng, ở nơi này khổ nhất chính là Đồng Nhạc Nhạc, nàng chưa từng nhận ra Huyền Lăng Thương tức giận.

      Sau khi nghe được Huyền Lăng Thương , tiểu điêu nhi lập tức vươn tiểu móng vuốt, lôi kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, mở miệng cầu xin tha thứ.

      "Van cầu ngươi, thả Tiểu Lô Tử ! Tiểu Lô Tử có gì sai a! Tại sao muốn trừng phạt a! ? Cho dù có sai, cũng chỉ là lỗi của ta, van cầu ngươi, thả !" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cầu xin quên trang bị vũ khí hạng nặng là đôi con ngươi đen láy đáng thương gương mặt khổ sở .

      Khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn Huyền Lăng Thương , ánh mắt ngập nước vật vã đau khổ như thế, cho dù là người có tâm điạ sắt đá cũng phải mềm lòng.

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương cũng biết như thế . tại thấy con tiểu điêu nhi này cầu xin tha thứ cho người khác, trong lòng luôn có loại cảm giác thoải mái.

      Cảm giác đó, sao lại xa lạ như vậy.

      Giống như, món đồ nguyên bản thuộc về , dường như bị người khác cướp vậy...

      Đối với cảm giác xa lạ như vậy, khiến cho Huyền Lăng Thương trong lòng nghi hoặc, hài lòng.

      Cuối cùng, Huyền Lăng Thương cũng suy nghĩ nhiều nữa, tay cầm lấy đũa ngọc, tự mình gắp miếng gà chiên giòn mà Đồng Nhạc Nhạc thích ăn nhất, đưa tới khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc.

      Đường đường là vị đế vương, có địa vị cao hàng đầu lại nhân nhượng trước tiểu điêu nhi, nếu như thay đổi những người khác, sớm cảm động đến rơi nước mắt . Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại ngoại lệ!

      Thấy dẫu chính mình cầu khẩn như thế nào, nhưng nam nhân tuấn tú trước mặt này vẫn giữ bộ dạng lạnh như băng.

      Trong lòng nàng biết Huyền Lăng Thương thông minh như vậy, phải biết tâm tư của nàng, mà là thèm để ý tới.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng nổi giận.

      Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc cho tới nay, đều cảm giác được chính mình là người tham sống sợ chết, thấy sắc quên bạn, chỉ là, nàng cũng có tình có nghĩa, thấy như vậy hỏa khí của nàng cũng bén lửa!

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc thấy miếng gà chiên giòn trước mắt này , nàng hề nghĩ ngợi, tụ khí vươn tiểu móng vuốt...

      "Ba" tiếng, chỉ thấy cả miếng gà chiên giòn liền bị Đồng Nhạc Nhạc dùng Nhất Trảo tử đánh bay.

      Cùng với miếng gà chiên giòn bị đánh bay kia, mọi người hầu hạ trong Dưỡng Tâm Điện nhịn được đều lạnh sống lưng, ánh mắt đều cứng lại .

      Ngay cả Lý Tường mực điềm tĩnh thôi, cũng nhịn được trố mắt đứng nhìn.

      Dù sao, trước mắt bọn họ là vị hoàng đế, đâu phải là người bình thường!

      Đường đường là vua của nước, cao cao tại thượng như vậy lại nhân nhượng bón cơm cho con tiểu điêu nhi này, đây là vinh dự đến dường nào !?

      Con tiểu điêu nhi này, quá to gan ! ?

      Lại dám chọc tức vuốt râu rồng! ? ?

      Trong lúc tất cả mọi người ở đây kinh hồn bạt vía, cả Dưỡng Tâm Điện đều trở nên lặng ngắt như tờ.

      Bốn phía im lặng, phảng phất chiếc kim rơi xuống đất cũng nghe được.

      Đối với bầu khí quỷ dị ở Dưỡng Tâm Điện, Đồng Nhạc Nhạc vốn nổi giận đùng đùng, dần dần bị thay thế bằng cảm giác bất an.

      Tuy , nàng cứu nam nhân trước mắt này.

      Chỉ là, dẫu như thế nào, nam nhân trước mắt này, cũng phải người bình thường.

      Trước kia, nàng coi như tức giận cũng làm người bên cạnh phát cáu. Có điều, những người đó, chẳng qua cũng chỉ là những người bình thường thôi.

      Mà vị trước mắt nàng này, chính là vị đế vương cao cao tại thượng a! ! !

      Cơn giận dữ của Thiên Tử , có thể để cho tiểu điêu nhi nho như nàng gánh chịu được sao! ?
      kabi_ng0k, Trâu, sunnysmile10124 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44: Thiên Tử giận dữ 3

      Edit : AlessaTran

      Nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng. Lập tức cái đầu xù lông ngước lên, nhìn sang nam tử bên cạnh. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt u ám lạnh băng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy "ầm" tiếng, cả người như bị sét đánh giữa trời, hoàn toàn khiếp sợ.

      cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân tấc lại tấc lên tận dỉnh đầu, làm cho toàn thân nàng như bị đông cứng.....

      Ặc .....

      Nam nhân vào lúc này, đáng sợ a ! Gương mặt u ám, phảng phất như Tu La từ mười tám tầng Địa Ngục ra, làm cho người khác sợ hãi.

      Đây là lần đầu tiên!

      Đúng là lần đầu tiên mà nam nhân dùng vẻ mặt u ám dọa người như vậy nhìn nàng.

      Cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc hiểu được, bây giờ nam tử này tức giận! Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc kinh hồn bạt vía.

      Nàng sợ người này tức giận, như vậy đầu của nàng liền lìa khỏi cổ!

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn vào ánh mắt nam tử, lại mang theo chút sợ sệt, căng thẳng.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng đầy khẩn trương, Huyền Lăng Thương lại nhìn miếng gà chiên giòn bị hất bay kia .

      Chỉ thấy miếng gà chiên giòn bị chụp bay đến giữa trung, lại rơi xuống mặt đất.

      Gương mặt tuấn mỹ của Huyền Lăng Thương đầu tiên là trầm mặc.

      Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú lại lạnh băng, nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc,u ám thôi. Bị nam tử này nhìn bằng ánh mắt lạnh băng, Đồng Nhạc Nhạc giống như bị bao phủ trong băng tuyết.

      Chỉ cảm thấy da đầu rung lên, cả người cứng ngắc, lại dám nhúc nhích.

      Giống như là tử tù, đợi giờ hành quyết.

      Cũng biết trôi qua bao lâu, Đồng Nhạc nhạc cảm thấy như là thế kỉ, giọng lạnh băng của Huyền Lăng Thương vang lên

      "Ngươi muốn ăn, vậy cần ăn!"

      ra lời này làm Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương cầm lên đũa ngọc, gắp đồ ăn dùng cơm.

      Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhõm. Vừa rồi nàng tưởng mình chết chắc rồi. May mắn làm gì nàng.

      Có điều là Đồng Nhạc Nhạc đồng thời với thở phào nhõm lại nhìn thấy Huyền Lăng Thương ăn ngon, nàng hối hận a.

      Trong bụng ngừng truyền ra tiếng " lỗ lỗ", làm cho Đồng Nhạc Nhạc càng ảo não.

      đói a......

      Rất muốn ăn này nọ.....

      Đồng NHạc Nhạc đói đến khó nhịn. Nhất là khi nhìn món mình thích, ngừng xẹt qua xẹt lại ở trước mặt, để cuối cùng lại rơi vào miệng Huyền Lăng Thương.

      vậy mà còn cố ý , ăn rất chậm, giống như phi thường hưởng thụ bữa tiệc đầy mỹ vị này.

      Hương thức ăn lại ngừng xông vào mũi, làm Đồng Nhạc Nhạc càng đói bụng.

      Rất muốn ăn này nọ.

      Chính là vừa rồi, nàng chút khách khí gạt gà chiên giòn mà đưa, nay chẳng lẽ lại có khí khái mà ăn cùng ?

      Nếu như vậy Huyền Lăng Thương nhất định xem thường nàng!

      Hơn nữa bây giờ Tiểu Lô Tử khẳng định còn bị phạt!

      Tiểu Lô Tử vì nàng mà bị phạt, mình lại có khí khái ăn này nọ, ngẫm lại nàng cũng khinh bỉ chính mình .

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc sau hồi dùng dằng lâu, cuối cùng liền quyết định xoay người, đặt mông ngồi quay lưng về phía bàn ăn, nhắm mắt làm ngơ!

      Đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vần thu vào đáy mắt. Trong mắt lại xẹt qua tia kinh ngạc.

      thể tưởng tượng được, Tiểu Điêu Nhi này lại còn rất có khí khái!

      Chính là lúc này có thể dùng khí khái làm cơm ăn sao?!

      Đặc biệt, với kẻ tham ăn này, mới tin tưởng Tiếu Điêu Nhi có thể kiên trì được lâu đâu!
      kabi_ng0k, Trâu, Elise Tuyen5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45 : Tức giận
      Edit : Angelina Yang

      Huyền Lăng Thương thầm nghĩ trong lòng, còn động tác tay gắp thức ăn hề dừng lại.

      vừa ăn , khóe mắt càng là kín đáo liếc nhìn tiểu tử ở bên cạnh quay lưng về phía bàn ăn kia.

      Chỉ thấy tiểu gia hỏa này, lại có thể kiên trì thời gian dài như vậy , cũng thèm quay đầu lại, hoặc là cầu khẩn cho nó đồ ăn.

      có khí phách như vậy sao! ?

      Hay là nó còn chưa đủ đói! ?

      Hoặc là, nó vì tiểu thái giám kia mà định đối đầu với ! ?

      Nghĩ đến đây , lửa giận vốn dập tắt trong lòng Huyền Lăng Thương , lại lần nữa 'phụt' tiếng, bắt đầu nổi lên trong lòng.

      "Hừ! Người đâu, dọn mấy thứ này !"

      Cùng với tiếng quát lạnh như băng của Huyền Lăng Thương, đám cung nhân hầu hạ bên vội vàng kìm lòng đậu đua nhau rùng mình. Nhưng lập tức, chúng lại cúi đầu cụp mắt, mực cung kính tiến lên, bê toàn bộ thức ăn bàn cơm.

      Nhìn thấy những cái đĩa mới chỉ ăn nửa này, mùi thơm mỹ vị thức ăn vẫn còn xông vào mũi , vậy mà từng cái từng cái bị người đem , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc càng là kìm lòng đậu mà nhìn vào những thức ăn này.

      Đôi mắt đen lúng liếng trông vô cùng thương cảm như vậy.

      Khiến cho đám cung nhân hầu hạ bên , nhìn thấy đều đành lòng .

      Chỉ là, nhìn thấy vị đế vương sắc mặt u ngồi ở nơi này, mọi người vẫn cứ vội vàng trầm lặng đem những thức ăn này .

      Nhìn thấy những cung nhân này đem tất cả thức ăn , cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc phảng phất bị biến thành còn khí lực , lại ngã vào trong cái giỏ trúc.

      Ô ô ô. . .

      Nàng đói, muốn được ăn cái gì a. . .

      Chính là, vì Tiểu Lô Tử, nàng đành nhịn! ! !

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc cắn răng cố nhịn , Huyền Lăng Thương chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng , rồi lập tức liền thu hồi ánh mắt.

      Cả người, sau khi đứng lên khỏi ghế liền tay mang theo cái giỏ trúc chứa Đồng Nhạc Nhạc, từ từ ra ngoài.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là muốn tắm rửa thay quần áo .

      Quả nhiên!

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương mang theo nàng, bước vào bên trong ôn tuyền.

      Cung nhân ở hai bên, lúc nhìn thấy Huyền Lăng Thương qua vội vàng cung kính quỳ rạp xuống đất, chờ sau khi Huyền Lăng Thương rời khỏi, mới từ từ đứng lên.

      Đồng Nhạc Nhạc ngồi yên trong cái giỏ trúc, nhìn thấy mọi người bốn phía cung kính, sợ hãi đối với đế vương ở bên cạnh . . .

      Đây chính là vị đế vương cao cao tại thượng a!

      Mà nàng, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám giận dỗi với vị đế vương này!

      Ôi, chỉ là, nàng cũng là bị bất đắc dĩ a. . .

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ, đành im lặng lên tiếng ngồi ở trong cái giỏ trúc.

      Nhìn thấy đám cung nhân dè dặt đưa áo bào tới, lại nối đuôi nhau lui ra.

      Kết quả là, bên trong cả ôn tuyền ( suối nước nóng), chỉ còn lại có Huyền Lăng Thương và nàng. người điêu . . .

      biết có đúng là do liên quan đến chuyện tức giận , mà từ đầu đến cuối, Huyền Lăng Thương cũng hề để ý tới nàng.

      Chỉ là đứng ở bên bờ cởi quần áo tháo thắt lưng.

      Đến khi tất cả trang phục người đều cởi ra , Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe thấy 'Bùm' tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Ngay sau đó, do tránh né kịp mà nàng lập tức thành ướt sũng !

      "Khụ khụ. . ."

      Chỉ mới kịp đề phòng, mà Đồng Nhạc Nhạc chỉ bị bắn toé toàn thân ướt rườn rượt, hơn nữa lại uống hớp nước suối lớn , làm nàng bị sặc!

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày vất vả ho khan, ngược lại nhìn tên đầu sỏ gây nên kia lại phảng phất như người có việc gì , vui sướng thoải mái vẫy vùng trong ôn tuyền. Đồng Nhạc Nhạc thấy thế trong lòng tức giận 'Xoẹt' tiếng, cơn giận bốc thẳng tới tận đỉnh đầu !

      Chết tiệt!

      Nam nhân này, tại sao trước đây nàng hề phát , là đồ xấu xa như vậy chứ!

      "Bại hoại! ! !"


      Chương 46: Chuột rút

      Edit : t9xnhoem

      Đồng Nhạc Nhạc giương nanh múa vuốt với nam nhân bên trong ôn tuyền thị uy trút giận.

      Chỉ là, nam nhân kia đối với cơn tức giận đùng đùng của Đồng Nhạc Nhạc, lại coi như thấy!

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy tức giận, lại chỗ phát ra!

      Cũng thể báo thù!

      Dù sao, nàng như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là con tiểu điêu nhi nhu nhược thôi, ngay cả nội lực võ công gì gì đó, người ta chỉ cần ngón tay cũng đủ để tiễn nàng tây thiên.

      Tuy , Phượng Hoàng Điêu hàm răng hàm có kịch độc, chỉ là, nàng cũng thể cắn chết nam nhân này , phải vậy sao! ?

      Cho nên, cục tức này, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn nén xuống !

      Nhưng mà tục ngữ , quân tử báo thù, mười năm muộn! Cái đồ bại hoại nhà ngươi, ngươi cứ chờ đấy! ! !

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ở bờ nổi giận đùng đùng, nhưng hề biết, nhất cử nhất động của nàng, đều được nam nhân bên trong ôn tuyền thu hết tất cả vào đáy mắt.

      Nhìn tiểu điêu nhi toàn thân nhếch nhác, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc lại ủ rũ, lát nữa lại phảng phất như máu gà chọi .
      Huyền Lăng Thương chưa bao giờ biết, con tiểu điêu nhi lại có vẻ mặt phong phú như vậy, là làm cho người ta nhìn thấy, kinh ngạc phen!

      Vào lúc Huyền Lăng Thương trong lòng kinh ngạc , Đồng Nhạc Nhạc ở bên này sau khi nghiến răng nghiến lợi muốn trút giận, cũng thấy mệt .
      tại đói bụng, lại có đồ ăn, nàng thể làm gì khác hơn là trước hết tắm phen tốt, ngủ giấc ngon để mất cảm giác đói! ?

      Trong lòng bất đắc dĩ suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền vươn móng vuốt, 'Xoạt' tiếng, liền lộ ra móng vuốt vô cùng sắc bén.

      Hướng về đống băng người mình chém vài cái.

      Lập tức, đống băng cuốn người nàng, lập tức rơi xuống.

      Giờ người có bất cứ trói buộc gò bó gì, chỉ có mùi thuốc thơm nhàn nhạt.

      Tuy mùi thuốc chỉ ngửi thấy nhàn nhạt, nhưng Đồng Nhạc Nhạc thích mùi thuốc kia.

      Cho nên, nàng muốn tẩy rửa mùi thuốc người !

      Nghĩ là làm!

      tại Đồng Nhạc Nhạc làm mấy động tác vận động cho nóng người ở bờ. Nàng cũng quản, con tiểu điêu làm được động tác vận động cho nóng giống như con người, ở trong mắt người khác là thấy tức cười như vậy.

      Sau khi làm xong động tác vận động cho nóng người, Đồng Nhạc Nhạc đạp chân về phía sau, cả thân thể liền nhanh chóng nhảy vào ôn tuyền (suối nước nóng) khói xanh lượn lờ, sóng nước lấp lánh kia.

      tiếng 'bùm' vang lên , cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc, liền chìm sâu xuống ôn tuyền.

      Cả thân thể bị dòng nước ấm áp bao bọc, cảm giác thoải mái, khiến cho tất cả tức giận của Đồng Nhạc Nhạc hồi nãy đều bị vứt hết lên chín tầng mây.

      "Oa ha ha, thoải mái a!"

      hổ là đế vương biết hưởng thụ! Cảm giác này thoải mái, nàng trước kia dẫu như thế nào cũng dám nghĩ tới!

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc hạnh phúc suy nghĩ, lập tức, nàng liền vứt bỏ tất cả rồi giống như con cá, tự do tự tại bơi qua bơi lại ở trong nước.

      Lúc bơi chó, lát nữa lại bơi ngửa, sau hồi bơi ếch...

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc sung sướng vẫy vùng, Huyền Lăng Thương chỉ im lặng nhìn tiểu điêu nhi ngừng bơi qua bơi lại trong nước.

      Nhìn bộ lông trắng như tuyết , ở trong nước nổi thành đám bông.

      Còn có ngừng phun phì phì tạo bọt nước, biểu khoái chí của nó.

      đúng là tiểu gia hỏa dễ thương...

      Huyền Lăng Thương trong lòng nghĩ, bất tri bất giác, khóe miệng có hơi cong lên...

      Lập tức, huyết mâu nhàng khép lại, liền tựa vào bên bờ chợp mắt.

      Tuy nhiên, lúc Huyền Lăng Thương chợp mắt, bên kia Đồng Nhạc Nhạc tự do tự tại bơi qua bơi lại, đột nhiên cảm giác được chân sau truyền đến trận đau đớn kịch liệt.

      tốt !!! Chuột rút !!!
      kabi_ng0k, Trâu, Nyanko1294 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47: Chuột rút 2

      Edit : t9xnhoem

      Đồng Nhạc Nhạc ý thức được điều này, lập tức vươn chân ra ngừng vùng vẫy, nàng muốn bò lên bờ .

      Tuy nhiên, biết có liên quan đến việc chưa được ăn cơm hay mà sức lực nàng nhanh chóng cạn kiệt.

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả thân thể nhanh chìm xuống đáy ôn tuyền.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời. Lập tức, nàng đưa mắt nhìn đến nam nhân nhắm mắt dưỡng thần cách đó xa. Cái miệng nhắn mở miệng, cuống quít hô to !

      "Cứu mạng! ! ! lỗ. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, cả thân thể hoàn toàn chìm vào trong nước.

      Bởi vì miệng kịp thời ngậm lại, may nàng uống phải ngụm nước lớn.

      Ngay lập tức , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phế quản khó chịu cực kỳ.

      Bởi vì thiếu dưỡng khí nên nàng cảm thấy hít thở nổi !

      Trời ạ!

      Nàng muốn chết! ?

      Mặc dù nàng chết lần. Có điều là khi đó, bởi vì nàng uống cà phê quá thời hạn nên đột nhiên chết, vì vậy cũng có bất cứ cảm giác gì. Hơn nữa, khi đó, nàng là nhi, hề vướng bận thân thích . Nên có chết cũng có cảm giác gì.

      Tuy nhiên tại, vừa nghĩ tới mình chết trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên nổi lên cảm giác ràng là đành lòng. . .

      Nàng thể chết được. . .

      Huyền Lăng Thương. . .

      Trong lòng chua xót, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền chìm vào trong bóng tối. . .'

      Cùng lúc đó, Huyền Lăng Thương vốn tựa vào bên bể nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nổi lên cảm giác bất an quỉ dị, cảm giác này nổi lên cách nhanh chóng.

      Đối với cảm giác bất an đến cách quỉ dị thình lình , nó khiến cho Huyền Lăng Thương nghi hoặc thôi.

      Dù sao, sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cảm giác như thế. tại, rốt cuộc là làm sao vậy! ? tại trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc thể giải thích được. Đột nhiên, Huyền Lăng Thương liền nghĩ tới....

      Huyết mâu nhanh chóng quét vòng.

      Chỉ thấy bốn phía an tĩnh vô cùng, mặt nước, là những gợn sóng bập bềnh. Thế nhưng lại thiếu Tiểu quỷ lông xù kia . . . Thấy vậy, Huyền Lăng Thương liền nghĩ đến, lập tức đôi mắt nheo lại. . .

      Chẳng lẽ là. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lập tức nhanh như chớp lặn xuống ôn tuyền. . . . . .

      Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, thân thể của mình bồng bềnh nghiêng trái nghiêng phải, có chút sức nặng nào.

      Mà giờ phút này, cả thân thể của nàng, như bay lơ lửng giữa trung .

      Chỉ là, cũng kỳ quái, nàng tại hẳn là chết. Có điều đối với tất cả cảnh vật trước mắt, sao lại nhìn ràng như vậy!?

      Chỉ thấy, ở phía dưới nàng là những gợn sóng bồng bềnh.

      bờ, thân thể của nàng, được Huyền Lăng Thương vớt lên, để ở bờ.

      Nhìn thân thể của tiểu điêu nhúc nhích, xa lạ mà nàng cảm giác được , sao lại quen thuộc như vậy.

      như thế nào, nàng ở trong thân thể con tiểu điêu này cũng vài ngày! như thế nào, cũng có cảm tình.

      Mà giờ phút này, điều hấp dẫn ánh mắt của nàng nhất, là nam nhân lõa thể từ dưới ôn tuyền nhảy lên bờ.

      Chỉ thấy gương mặt nam nhân giờ phút này, là căng thẳng, sợ hãi, bi thương, phảng phất như mất vật trân quý . . . Nhìn khuôn mặt khổ sở của nam nhân, biết tại sao mà Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy là khổ sở.

      Nàng muốn, muốn từ từ giơ tay lên mặt nam nhân, xoa dịu khổ sở khuôn mặt của .

      Chỉ là tại, nàng chết. . .

      Chính là, nàng muốn chết, muốn chết chút nào. . .

      Đặc biệt, là nghe từ trong miệng nam nhân ngừng hô tên của nàng.

      "Nhạc nhi, Nhạc nhi. . ."

      thanh của Nam nhân, mang theo nỗi lo lắng, căng thẳng, bi thương. . .

      Mỗi câu, mỗi động tác của điều xuất phát từ tâm, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khổ sở trong lòng lòng chua xót thôi.

      Nàng, muốn chết!

      nên chết! ! !

      Dựa vào niềm tin này, đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, cả người liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. . .



      Chương 48: Chuột rút 3


      "Ho khan cái. . . . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc tỉnh lại từ trận ho khan dữ dộ.

      Chẳng qua là, sau khi nàng từ từ tỉnh lại, lại cảm thấy, nàng nên hôn mê tốt hơn.

      Bởi vì, giờ phút này cả người nàng khó chịu thôi.

      Đặc biệt là cổ họng, phảng phất giống như có lửa đốt, đau rát , cảm giác khó chịu kia, đơn giản sống bằng chết!

      Vậy mà, lúc Đồng Nhạc Nhạc khó chịu, đột nhiên, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng vô cùng quen thuộc ——

      "Ngự y, Nhạc nhi tỉnh lại, mau xem cho nó chút!"

      Nam tử mở miệng, giọng mê người kia, mang theo bảy phần ưu sầu, ba phần nôn nóng, chỉ là như vậy nghe cũng rất tốt.

      Hơn nữa, sau khi nghe được giọng quen thuộc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cỗ ủy khuất, nhanh chóng xông lên đầu.

      Ngay sau đó, tròng mắt vốn đóng chặt, cũng nhanh chóng mở ra, nhìn về phía bóng dáng quen thuộc.

      Khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, phun tiếng, liền khóc.

      "Ô ô ô. . . . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc lớn, khóc đáng thương như vậy, phảng phất giống như tiểu hài tử bất lực.

      Khi thấy tiểu điêu nhi nằm ở giường, mở miệng ô ô khóc lớn, vốn là bộ mặt Huyền Lăng Thương lo lắng, chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng nhéo cái.

      Đặc biệt là, khi thấy hốc mắt của tiểu điêu nhi ngừng trào ra nước mắt.

      Dịch thể trong suốt như thế, phảng phất giống như chuỗi trân châu đứt dây, tuôn rơi.

      Bộ dạng khổ sở bất lực kia, điềm đạm đáng , làm cho người ta nhìn vào, tâm, đều muốn bể nát . . . . . .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương lập tức tới, duỗi bàn tay thon dài ra, để tiểu điêu nhi giường nắm lấy.

      Chỉ cảm thấy, tiểu điêu nhi giường, bắt được cử động của , giống như người chết chìm, bắt được cọc gỗ di động, liền nắm lấy chặt, buông tay.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương, càng thêm hung hăng đau nhói cái, là đau!

      cũng buồn cười!

      Nếu hai ngày trước, có người , vô cùng sủng ái con tiểu điêu nhi, coi nó trân bảo, nhất định hừ mũi!

      Mà bây giờ, dường như từ ngày con tiểu điêu nhi này rơi xuống nước,độit nhiên tồn tại trong sinh mạng của .

      Mới đầu, chỉ là cảm kích con tiểu điêu này cứu mình.

      Chỉ là về sau, biết tại sao, ánh mắt của , tự chủ được mà dõi theo con tiểu điêu nhi này.

      có lúc nào là nhớ tới , con tiểu điêu nhi này làm những gì.

      Mà con tiểu điêu nhi này, nó khả ái như vậy, hoạt bát, thiện lương, có linh khí, thế gian hiếm có! ! !

      Cho nên, khi nhảy vào trong nước, thấy nó chìm vào đáy nước, tiểu điêu nhi sớm hôn mê, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tim của mình, phảng phất giống như bị thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm đao, là đau!

      muốn, cũng cần con tiểu điêu nhi này rời khỏi tính mạng của !

      may là tại, nó rốt cục tỉnh lại!

      may là. . . . . .

      lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thấy may mắn hết sức, Lý Tường hầu hạ ở bên, khuôn mặt đầy năm tháng dấu vết, càng thêm xoẹt qua mấy phần ngạc nhiên.

      Vốn tưởng rằng, đế vương này, chỉ là vì con tiểu điêu nhi này cứu , mới có thể sủng ái nó.

      Sủng ái đối với con tiểu điêu nhi này cũng chỉ là sủng ái đối với sủng vật mà thôi.

      Chỉ là tại, vị đế vương trẻ tuổi này sủng ái tiểu điêu nhi, giống như nhiều hơn phần sủng ái.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 48: Chuột rút 3


      "Ho khan cái. . . . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc tỉnh lại từ trận ho khan dữ dộ.

      Chẳng qua là, sau khi nàng từ từ tỉnh lại, lại cảm thấy, nàng nên hôn mê tốt hơn.

      Bởi vì, giờ phút này cả người nàng khó chịu thôi.

      Đặc biệt là cổ họng, phảng phất giống như có lửa đốt, đau rát , cảm giác khó chịu kia, đơn giản sống bằng chết!

      Vậy mà, lúc Đồng Nhạc Nhạc khó chịu, đột nhiên, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng vô cùng quen thuộc ——

      "Ngự y, Nhạc nhi tỉnh lại, mau xem cho nó chút!"

      Nam tử mở miệng, giọng mê người kia, mang theo bảy phần ưu sầu, ba phần nôn nóng, chỉ là như vậy nghe cũng rất tốt.

      Hơn nữa, sau khi nghe được giọng quen thuộc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cỗ ủy khuất, nhanh chóng xông lên đầu.

      Ngay sau đó, tròng mắt vốn đóng chặt, cũng nhanh chóng mở ra, nhìn về phía bóng dáng quen thuộc.

      Khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, phun tiếng, liền khóc.

      "Ô ô ô. . . . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc lớn, khóc đáng thương như vậy, phảng phất giống như tiểu hài tử bất lực.

      Khi thấy tiểu điêu nhi nằm ở giường, mở miệng ô ô khóc lớn, vốn là bộ mặt Huyền Lăng Thương lo lắng, chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng nhéo cái.

      Đặc biệt là, khi thấy hốc mắt của tiểu điêu nhi ngừng trào ra nước mắt.

      Dịch thể trong suốt như thế, phảng phất giống như chuỗi trân châu đứt dây, tuôn rơi.

      Bộ dạng khổ sở bất lực kia, điềm đạm đáng , làm cho người ta nhìn vào, tâm, đều muốn bể nát . . . . . .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương lập tức tới, duỗi bàn tay thon dài ra, để tiểu điêu nhi giường nắm lấy.

      Chỉ cảm thấy, tiểu điêu nhi giường, bắt được cử động của , giống như người chết chìm, bắt được cọc gỗ di động, liền nắm lấy chặt, buông tay.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương, càng thêm hung hăng đau nhói cái, là đau!

      cũng buồn cười!

      Nếu hai ngày trước, có người , vô cùng sủng ái con tiểu điêu nhi, coi nó trân bảo, nhất định hừ mũi!

      Mà bây giờ, dường như từ ngày con tiểu điêu nhi này rơi xuống nước,độit nhiên tồn tại trong sinh mạng của .

      Mới đầu, chỉ là cảm kích con tiểu điêu này cứu mình.

      Chỉ là về sau, biết tại sao, ánh mắt của , tự chủ được mà dõi theo con tiểu điêu nhi này.

      có lúc nào là nhớ tới , con tiểu điêu nhi này làm những gì.

      Mà con tiểu điêu nhi này, nó khả ái như vậy, hoạt bát, thiện lương, có linh khí, thế gian hiếm có! ! !

      Cho nên, khi nhảy vào trong nước, thấy nó chìm vào đáy nước, tiểu điêu nhi sớm hôn mê, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tim của mình, phảng phất giống như bị thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm đao, là đau!

      muốn, cũng cần con tiểu điêu nhi này rời khỏi tính mạng của !

      may là tại, nó rốt cục tỉnh lại!

      may là. . . . . .

      lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thấy may mắn hết sức, Lý Tường hầu hạ ở bên, khuôn mặt đầy năm tháng dấu vết, càng thêm xoẹt qua mấy phần ngạc nhiên.

      Vốn tưởng rằng, đế vương này, chỉ là vì con tiểu điêu nhi này cứu , mới có thể sủng ái nó.

      Sủng ái đối với con tiểu điêu nhi này cũng chỉ là sủng ái đối với sủng vật mà thôi.

      Chỉ là tại, vị đế vương trẻ tuổi này sủng ái tiểu điêu nhi, giống như nhiều hơn phần sủng ái.
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      xixon, Andrena, Hà Hoàng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :