1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 261 : Nhạc nhi, ngươi lại muốn giết trẫm

      Edit : Angelina Yang



      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn người mới đến, càng là che dấu chút nào lo lắng.

      Chỉ thấy nữ nhân phía trước, giờ phút này sắc mặt thoáng tái nhợt, mắt nhung cụp xuống, làm cho người ta thấy được thần sắc trong mắt nàng.

      Nghĩ đến mới rồi lúc Đồng Nhạc Nhạc ra ngoài, vẫn còn dáng vẻ tinh thần sáng láng, sau lúc trở về, lại thành dáng vẻ thế này, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác rất lo lắng.

      Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác , lại chứng kiến Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng như thế cho Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Lâu Vô Tâm chỉ cảm thấy quặn lại, môi đỏ mọng khỏi khẽ mấp máy cái. mặt, khỏi nhuộm vài phần vẻ buồn bã.

      Cổ tay của nàng mới rồi bị va chạm, còn đau đến bây giờ, lại cũng từng nhận thấy được chút xíu.

      nay đối với nữ nhân trước mắt này, lại tìm mọi cách che chở, quan tâm mến, làm cho người ta khó chịu.

      Trong lòng buồn bã, Lâu Vô Tâm sau khi khe khẽ thở dài hơi, hé mở làn môi hồng, quay sang Đồng Nhạc Nhạc lo lắng hỏi.

      "Nhạc nhi, nếu , ta bắt mạch cho ngươi ! ?"

      Lâu Vô Tâm mở miệng, liền muốn bắt mạch cho nữ nhân trước mắt. ngờ, nữ nhân trước mắt lại chợt lùi lại phía sau bước, né tránh nàng đụng chạm, chỉ là cúi đầu nhàng .

      "Ta mệt mỏi, muốn hồi cung."

      Nữ nhân mở miệng, thanh nhàng, sâu kín, phảng phất phi thường mệt mỏi.

      Lâu Vô Tâm nghe vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt, còn chờ suy nghĩ nhiều mặt khác, Lan Lăng Thiệu Giác ở bên nghe vậy, lập tức mở miệng .

      "Nếu như mệt mỏi, Bổn vương tại lập tức đưa ngươi hồi cung."

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, đều là vẻ đau lòng.

      Nữ nhân nghe vậy, chỉ là nhàng gật đầu.

      Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, liền lập tức gọi tiểu nhị của quán thanh toán, vén màn, sau đó tự mình đưa Đồng Nhạc Nhạc hồi cung.

      . . .

      Đêm khuya .

      Tối nay trăng sao, đám mây đen ngòm kia, càng là sà xuống thấp ở giữa trung. Nương theo những tia sấm chớp chợt lóe nhấp nháy, lúc đầu vừa nhìn qua, phảng phất con ma quỷ há cái miệng rộng, rất làm cho người ta sợ hãi!

      Giờ phút này, bên trong hoàng cung, càng là mọi thanh hoàn toàn yên tĩnh.

      Lúc này, trừ thị vệ cung nhân nhận trách nhiệm canh gác ra, tất cả mọi người ngủ thiếp .

      Sau khi Huyền Lăng Thương trở lại điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy bên trong điện Dưỡng Tâm hoàn toàn im lặng.

      Ánh nến êm dịu, nhàng bao phủ cả điện Dưỡng Tâm, khiến cho cả điện Dưỡng Tâm, tăng thêm những nét êm dịu.

      Nghĩ đến, thiếu nữ kia, giờ phút này, liền ngủ say bên trong điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương khỏi bước nhanh hơn. Nhưng rồi, sợ hãi động tác quá lớn làm bừng tỉnh người ngủ say, Huyền Lăng Thương bước phi thường nhàng.

      Lặng lẽ tiếng động tới bên long sàng, Huyền Lăng Thương khỏi nhàng nhấc lên màn che phủ xuống đất, cúi đầu vừa nhìn.

      Chỉ thấy, nữ nhân giường lúc ngủ say!

      Ánh nến êm dịu, nhàng tỏa ra. Nó hiền hòa bao trùm người nữ nhân.

      Chỉ thấy nữ nhân giường, mặt như tranh vẽ, đôi mắt nhàng nhắm lại, hàng mi dày dài cong vút, vừa dài vừa cong, phảng phất đôi cánh bướm màu đen, đậu lên mi mắt nàng làm phủ xuống hai vệt đen. Khiến cho nữ nhân nhìn qua, càng tỏ ra dịu dàng .

      Lại từ khuôn mặt nhắn đẹp đẽ tinh xảo kia của nữ nhân dời xuống, huyết mâu động lòng người của nam nhân khỏi nhàng rơi vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của nữ nhân.

      Nhìn thấy cái bụng vẫn còn bằng phẳng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi dịu hẳn .

      Nghĩ đến, ở chỗ này, chính lúc thai nghén đứa bé của bọn họ , trong lòng Huyền Lăng Thương, khỏi lên cảm giác tràn đầy sung sướng và thỏa mãn.

      Chưa bao giờ từng nghĩ tới, nữ nhân, làm chính mình động tâm như thế.

      Từ đến lớn, Huyền Lăng Thương cho tới bây giờ cũng từng đích thực nhận thức qua cái gì là hạnh phúc sung sướng. Dù sao sinh ra trong gia đình Hoàng đế , hưởng thụ tôn vinh mà người bình thường thể hưởng thụ, nhưng cũng cảm nhận được lục đục với nhau mà người thường thể tưởng tượng nổi.

      Vì sinh tồn, vì chính mình, vì chính em ruột của mình, thể kiềm chế tâm tình của chính mình, giấu diếm thành của mình, khiến chính mình xem ra có vẻ lạnh lùng khắc nghiệt vô tình.

      Nhưng mà như thế, sắp sửa trở thành người chồng và người cha, cảm giác như thế, quả thực khó có thể dùng bút mà hình dung!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi khỏi nhàng cong lên cái, mặt, đều là dịu dàng sủng ái che dấu nổi.

      Lập tức, càng là vươn cánh tay thon thả kia, nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của nữ nhân.

      Bạc môi hé mở, giọng [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 262 : Trẫm, quả nhiên là Đệ Nhất Thiên Hạ ngu dốt

      Edit : Angelina Yang

      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , đều là dám tin và kinh ngạc.

      Dù sao, căn bản liền chưa từng nghĩ đến, nữ nhân chung chăn chung gối cùng , lại thừa dịp lúc ngủ say, dùng Chủy Thủ ám sát !

      Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, ngoài kinh ngạc dám tin, chỉ còn nỗi tuyệt vọng và đau buồn sâu sắc.

      Dù sao, nữ nhân trước mắt này, chính là người thương sâu sắc !

      sắp sửa lập nàng là hậu, ở trong bụng nàng, cũng có thai nghén đứa con của . Chính là tại, nàng lại muốn lấy tính mạng của ! ! !

      Nghĩ tới đây, trái tim Huyền Lăng Thương , phảng phất đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm!

      Đối với Huyền Lăng Thương đau lòng muốn chết, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc cả người đều bối rối. Trong đại não chỉ có trống rỗng. Nàng muốn giải thích, chính là, trong khoảnh khắc, nàng cũng biết nên giải thích như thế nào.

      Bởi vì, đối với cảnh tượng trước mắt, nàng bị chấn động, cũng đều thua Huyền Lăng Thương chút nào!

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, chính mình hình như làm giấc mộng.

      Ở trong đầu, vẫn còn là có hơi hỗn độn ngu muội.

      Nàng cũng biết, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao lại lấy ra Chủy Thủ ám sát Huyền Lăng Thương.

      Nàng chỉ nhớ , đến khi nàng dần dần tỉnh táo, người ngồi ở giường, ngồi ở bên cạnh Huyền Lăng Thương.

      Thân thể của nàng, phảng phất phải của chính mình, hình như bị người thao túng. Chỉ có đạo thanh, giống như ma quỷ , ngừng vang vọng ở bên tai nàng, câu đó là ---

      Giết Huyền Lăng Thương! Giết Huyền Lăng Thương!

      Vì vậy, hai tay nàng, liền giơ lên thẳng tắp Chủy Thủ trong tay, liền đâm tới ngực Huyền Lăng Thương.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đều rối trí, càng là ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi thanh này, ngăn cản tất cả điều này.

      Huyền Lăng Thương là nam nhân mà nàng thương sâu sắc , nàng coi như chính mình bị chết, cũng tuyệt đối thể gây thương tổn phần.

      Có điều là, cho dù nàng ra sức giãy dụa như thế nào, thân thể của nàng, càng là bị chính mình khống chế, Chủy Thủ tay , càng là đâm thẳng về hướng tới ngực Huyền Lăng Thương . . .

      tay, vẫn còn lưu lại máu huyết người Huyền Lăng Thương.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương lăn rơi mặt đất , tay ôm ngực, máu huyết chói mắt càng là ngừng chảy ra từ trong đó. Lại thêm ánh chớp chợt lóe nhấp nháy bên ngoài kia phụ trợ , càng làm cho người ta sợ hãi!

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời, sợ hết hồn hết vía, dựng ngược tóc gáy. Nàng muốn giải thích, chỉ là, đầu lưỡi phảng phất dường như bị dính chặt, ngay cả câu đều ràng.

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể ngừng lắc đầu, bối rối thào được.

      ", Lăng Thương, ta, phải, ta phải. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa , nước mắt kia, càng là cùng với nàng ngừng lắc đầu mà tốc tốc rơi xuống, nhuộm đầy khuôn mặt nhắn tái nhợt kia. Khiến cho nàng nhìn qua, phảng phất thất thần chịu nổi , quả là đau khổ làm cho người ta vô cùng thương cảm.

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc ràng là bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời , Huyền Lăng Thương nhìn thiếu nữ trước mắt cực kì sợ hãi.

      Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt, mặt mày tái nhợt, nước mắt kia, phảng phất như chuỗi Trân Châu bị đứt, ngừng tốc tốc rơi xuống.

      Nếu như vào dĩ vãng, khẳng định cực kì đau lòng, sau đó tiến lên, cẩn thận che chở an ủi.

      Chỉ là, đến khi ánh mắt Huyền Lăng Thương quét vòng, rơi tại tay nữ nhân vẫn cứ nắm chặt Chủy Thủ, trong lòng khỏi thắt lại cái.

      Nghĩ đến, mới rồi nữ nhân này, chính là dùng thanh Chủy Thủ này, hung hăng đâm tới , muốn lấy tánh mạng của , Huyền Lăng Thương liền cảm giác được trái tim băng giá vô cùng.

      Giờ phút này, Huyền Lăng Thương cả người, phảng phất như rơi xuống trong hầm băng vô tận.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, là nỗi đau lòng khó chịu khi bị người phản bội.

      "Nhạc nhi, tại sao! ? Rốt cuộc là tại sao! ? Trẫm là ngươi, tín nhiệm ngươi như vậy , tại ngươi lại muốn ám sát trẫm! ?"

      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , đều là thất vọng, tuyệt vọng đối với Đồng Nhạc Nhạc.

      Bởi vì, nữ nhân trước mắt này, là có tình cảm chân thành từ lúc sanh ra.

      có khả năng vào lúc nàng gặp phải nguy hiểm, đánh bạc tính mạng cứu nàng!

      Chính là tại, nàng lại như thế đối với . . .

      Lần đầu tiên, thử nghiệm cảm xúc bị nữ nhân chính mình mến lại phản bội, cảm giác đó, quả thực khổ thể tả, quá đau đớn.

      Nếu như có khả năng được, Huyền Lăng Thương là hy vọng cỡ nào, rằng đó chỉ là cơn ác mộng.

      Chính là, ngực đau đớn, lại thêm máu huyết tay, chun mũi ngửi thấy được mùi máu tươi, tay nữ nhân cầm Chủy Thủ. Mọi thứ đều cho , tất cả điều này, đều là !

      Nữ nhân mà thương nhất, muốn ám sát !

      Tại sao! ? Rốt cuộc là tại sao! ?

      Huyền Lăng Thương đau lòng cực kì, cuối cùng, phảng phất dường như hiểu cái gì , trong mắt xẹt qua tia tuyệt vọng và hiểu .

      "Nhạc nhi, ra, tất cả điều này, đều là vì . . . Ngươi sở dĩ ở lại bên người trẫm, đều là vì muốn giết trẫm, để trợ giúp lên đế vị. Trẫm, rốt cục hiểu ràng . . ."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuyệt vọng nghẹn ngào.

      Nghe được lời nam nhân như vậy, lại thấy ánh mắt đối với chính mình tràn đầy thất vọng , Đồng Nhạc Nhạc lập tức ra sức lắc lắc đầu, mở miệng .

      "! Lăng Thương, ngươi nghe ta giải thích. Ta có, ta, cũng biết như vậy. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc bối rối giải thích, lập tức, lại thấy vết thương ngực Huyền Lăng Thương, liền lập tức mở miệng .

      "Lăng Thương, người của ngươi bị thương. Người đâu, ngự y, mau truyền ngự y. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hướng tới ngoài điện liền la lớn.

      Giờ phút này, đúng là ban đêm lại có dông tố , tiếng gọi thê lương của Đồng Nhạc Nhạc , vào thời khắc này, càng kinh hãi.

      Cùng với Đồng Nhạc Nhạc lớn tiếng la lên. Đám thị vệ cung nhân chờ đợi ở ngoài điện, liền lập tức vội vã chạy vội vào.

      Đến khi thấy tình cảnh ở trong tẩm thất, đám cung nhân đều sợ ngây người.

      Chỉ thấy ở trong tẩm thất, Hoàng đế bọn họ tôn quý nhất mặt đất, tay gắt gao ôm ngực bị thương.

      Hoàng Hậu tương lai của bọn họ lại cầm trong tay Chủy Thủ, ở nơi này lớn tiếng la lên. Còn thanh Chủy Thủ kia, vẫn còn dính vết máu huyết.

      Đám cung nhân vừa nhìn, tuy biết rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, nhưng cũng ràng.Đế vương cao quí của bọn họ cũng là bị thương do đâm , mà người đâm ngài bị thương, chính lúc là Hoàng Hậu tương lai của bọn họ!

      Nhìn thấy tình huống này, đám cung nhân hết thảy đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc, vẫn chưa từng phản ứng kịp.

      Nhìn thấy đám cung nhân có vẻ dám tin, ngây người ra, Đồng Nhạc Nhạc lòng như lửa đốt, hé mở làn môi hồng tái nhợt kia, lo lắng quát.

      "Các ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này làm cái gì! ? Mau, mau truyền ngự y a!"

      Cùng với Đồng Nhạc Nhạc la lên tiếng này, đám cung nhân mới vội vàng phục hồi tinh thần lại, lập tức nhanh chóng xoay người, truyền ngự y.

      Nhìn thấy đám cung nhân vội vàng rời , Đồng Nhạc Nhạc lập tức tới Huyền Lăng Thương vẫn còn té mặt đất.

      Chỉ là, đến khi ánh mắt của nàng quét vòng, đối đầu huyết mâu lạnh như băng kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng đầu tiên là nhói mạnh cái. Cả thân thể, càng là phảng phất dường như bị người điểm huyệt, muốn động cái mà cũng thể động .

      Bởi vì, đôi mắt nam nhân giờ phút này nhìn nàng, là lạnh lẽo như vậy!

      Phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét, tia nóng nào!

      Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất như bị lăng trì.

      Dù sao, lúc trước đây, nam nhân trước mắt này, đối với nàng dịu dàng che chở, sủng ái gì sánh bằng, đối với nàng, càng là coi như trân bảo.

      Chính là nay, trong ánh mắt của nhìn nàng, cũng là vô cùng lạnh lẽo, trong mắt, càng là lóe ra thất vọng, đau buồn đối với nàng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thắt lại cái, phảng phất tâm can mình, như bị người dùng tay hung hăng xiết lại, cực kì đau đớn.

      Cau đôi mày lại, sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc càng là vô cùng tái nhợt.

      Nhớ lại tay chính mình, vẫn còn cầm thanh Chủy Thủ sắc bén kia, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hung hăng quăng cái.

      Cùng với Đồng Nhạc Nhạc vừa cử động, Chủy Thủ tay nàng, càng là hung hăng đập mặt đất, hơn nữa phát ra 'keng' tiếng. thanh lạnh lùng kia, tiếng binh khí nện mặt đất, vào lúc ban đêm lạnh như băng này, nghe càng ràng.

      Nghe thấy hồi thanh lanh lảnh này, trái tim Đồng Nhạc Nhạc khỏi hung hăng thít lại hồi.

      Chỉ là, nàng càng sợ hãi hơn, vì vết thương người Huyền Lăng Thương.

      "Lăng Thương, ta, ta trước giúp ngươi đứng lên được ! ? người của ngươi, vẫn còn chảy huyết. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng , đều là lộ ý lo lắng.

      Tuy nhiên, nam nhân nghe được lời của nàng, khóe miệng cũng là nhàng cong lên cái.

      Nam nhân cười, chỉ là, nụ cười mặt, cũng là lạnh lùng như vậy , nụ cười lại càng đến trong mắt.

      "Ha hả, Nhạc nhi, tại ngươi, vẫn còn diễn trò sao! ? Ngươi cho là, trẫm tại, vẫn còn tin tưởng ngươi sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, chế nhạo cười ra tiếng.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là lạnh như băng và khinh thường.

      Cũng biết, vẻ mặt của giờ phút này thần sắc, chính như ngầm giấu lưỡi đao, hung hăng đâm vào tim Đồng Nhạc Nhạc, làm cho nàng đau đớn.

      ", Lăng Thương, ngươi nghe ta giải thích, chuyện cũng phải giống ngươi nhìn thấy như vậy. . ."

      " phải trẫm thấy như vậy! ? Thế rốt cuộc là như thế nào! ? Chẳng lẽ, ngươi có lừa lúc trẫm ngủ, cầm Chủy Thủ ám sát trẫm! ? Nhạc nhi, , hẳn là Tử Kiều, ra, ngươi đúng là si tình như vậy, ngươi là Huyền Lăng Dạ đến thế, khiến trẫm rất bội phục. ngờ ngươi lại có khả năng vì , ám sát trẫm, mà trẫm cũng xuẩn, ngu đến mức tin tưởng lời của ngươi. Cho là, ngươi là trẫm, cũng dự đoán, suýt chết ở tay ngươi! Tử Kiều a Tử Kiều, ngươi, rất giỏi!"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, hơi nở nụ cười, chợt cao giọng cười lớn .

      "Ha ha ha ha ha ha. . . Trẫm, quả nhiên là Đệ Nhất Thiên Hạ ngu dốt! Lại tin tưởng ngươi! Trẫm là ngốc nghếch a, ha ha ha ha ha ha. . ."

      Huyền Lăng Thương mở miệng cao giọng cười lớn, lượng lớn, vọng thẳng đến trời cao, kèm theo những tia chớp kia, càng đáng sợ.

      Chỉ là, nam nhân cười, lại tràn ngập tuyệt vọng, buồn đau.

      Nhìn thấy nam nhân trước mắt cười ha ha, trái tim Đồng Nhạc Nhạc phảng phất dường như máu, đau quá đau quá.

      tại, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, ra lời , cũng là có khả năng giết người!

      Nghe Huyền Lăng Thương những lời như thế này, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là bối rối, vừa là khổ sở.

      Đặc biệt, thấy nụ cười mặt nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc lại trong lòng biết, giờ phút này đau lòng.

      Dù sao, bị chính người mình phản bội, cái loại cảm giác đau đớn này, giờ phút này, bản thân nàng cũng cảm nhận vậy.


      Chương 263 : Giam lỏng ( phải xem )

      Edit : Angelina Yang



      Đau lòng muốn chết, càng muốn thấy Huyền Lăng Thương phát sinh hiểu lầm chính mình, mà thương tâm.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, lo lắng giải thích.

      ", Lăng Thương, chuyện phải giống ngươi thấy như vậy. Ta biết phát sinh chuyện gì . Ta, ta cũng cũng phải cố ý muốn lấy tính mệnh của ngươi, Lăng Thương, ngươi nhất định phải tin tưởng ta. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là lo lắng bối rối và cầu khẩn.

      Dù sao, nàng là thương sâu sắc nam nhân này như thế , tại sao lại ác độc gây thương tổn như thế ! ?

      Chính là nay, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở trong đầu kêu loạn. Dù sao, chuyện vừa rồi, chính nàng đều ràng lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ là cảm giác được, ở trong đầu mình hoàn toàn lộn xộn.

      Hơn nữa mới rồi, nàng phảng phất bị người khống chế, tất cả, đều là thân bất do kỷ a!

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc ảo não lo lắng, Huyền Lăng Thương khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cũng là cong môi khinh thường cười lạnh.

      "Tin tưởng ngươi! ? Đến tại, ngươi lại còn muốn trẫm tin tưởng ngươi! ? Ngươi định là kẻ ngu sao! ? Trẫm tin tưởng ngươi như thế , lại suýt chết ở tay ngươi. Nếu như đến bây giờ, trẫm vẫn còn tin tưởng ngươi, trẫm chính là kẻ ngu !"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, nghiến răng nghiến lợi .

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là thất vọng và đau buồn.

      "Tử Kiều a Tử Kiều, uổng phí tình cảm thắm thiết của trẫm đối với ngươi , nhưng ngươi lại làm thế này đối với trẫm, ngươi, được lắm!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , lại thấy tràn đầy tuyệt vọng mất mát châm chọc nhìn nàng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.

      ", Lăng Thương, ngươi phải tin tưởng ta, ta ngươi như vậy á, làm thế nào ta lại làm bị thương ngươi. Mới rồi, ta cũng biết chính mình rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao lại làm ra chuyện gâythương tổn đến ngươi , ta phải. . ."

      Những lời Đồng Nhạc Nhạc , vẫn chưa xong, bên ngoài, chạy vào rất nhiều cung nhân thái giám và thị vệ.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn còn nằm mặt đất, đám cung nhân lập tức vội vàng tiến lên, dè dặt đỡ Huyền Lăng Thương đứng lên.

      "Hoàng thượng, ngài như thế nào! ?"

      "Hoàng thượng, ngực ngài chảy máu đây! Thái y, mau đến xem cho Hoàng thượng cái. . ."

      Cùng với những cung nhân này đến, cả phòng ngủ, lập tức trở nên vô cùng xôn xao ồn ào.

      Bởi vì Hoàng thượng bị thương, tất cả mọi người đều bối rối.

      Ai dìu dìu, ai bắt mạch bắt mạch cho Huyền Lăng Thương . Những thị vệ này, lại thấy tình huống bên trong , đúng là trong khoảnh khắc biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt.

      Dù sao, làm bị thương hoàng thượng của bọn họ, lại là Hoàng Hậu tương lai . . .

      Liền vào lúc bọn thị vệ lúng ta lúng túng biết làm sao, Huyền Lăng Thương chỉ là lạnh lùng nhìn qua lượt. Rồi liếc mắt đến Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên, mặt mày cực kỳ sợ hãi, bạc môi hé mở, thanh kia, cơ hồ là dường như truyền ra từ trong hầm băng diện.

      "Người đâu, gác kĩ cả điện Dưỡng Tâm, có cho phép của trẫm , cho bất luận kẻ nào xuất nhập!"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, lạnh giọng .

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức chấn động.

      Ý tứ lời này của Huyền Lăng Thương , là tin nàng, đem giam lỏng nàng! ! !

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thắt lại cái, phảng phất đao cắt, đau đớn.

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là đau buồn vô cùng.

      Huyền Lăng Thương , tin nàng !

      "Lăng Thương. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh nghẹn ngào.

      khuôn mặt nhắn tái nhợt kia, càng là nhuộm đầy nước mắt.

      Dưới ánh nến kia chiếu rọi xuống, trông nàng càng cảm thấy vật vã đau khổ.

      Hơn nữa thân thể nhắn mảnh mai kia, ở dưới cảnh đêm , có vẻ yếu ớt , đơn, bất lực như thế. . .

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy thê lương thương cảm , trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi thắt lại cái. Đau lòng vô cùng.

      Nếu như tại dĩ vãng, khẳng định hai lời, lại bắt đầu che chở nàng tốt, lau nước mắt cho nàng, lời hay mà dụ dỗ.

      Bởi vì, thấy nữ nhân này đau lòng, so với nàng càng đau lòng hơn.

      Chỉ là tại. . .

      tay gắt gao ôm ngực vẫn ngừng rỉ máu, Huyền Lăng Thương bởi vì mất máu quá nhiều mà bạc môi khỏi nhàng nhếch lên cái.

      Nụ cười kia, nhàng, nhạt nhòa, tràn đầy mỉa mai, châm biếm. . .

      Mang theo nét châm biếm đó, Huyền Lăng Thương cũng quay đầu lại, liền xoay người rời , hề liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc liền cứ như thế đứng ngây ra ở nơi này, cũng biết qua bao nhiêu thời gian, phảng phất như lâu thế kỷ, cho đến lúc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai chân bắt đầu tê tê . . .

      Huyền Lăng Thương rời từ lúc nào , nàng cũng nhớ .

      Chỉ là, ở trong đầu nàng, lại giống như thước phim phát lại, ngừng ra nụ cười mỉa mai châm chọc kia của Huyền Lăng Thương trước khi rời . . .

      Đau xót, tuyệt vọng, đau lòng như vậy . . .

      Huyền Lăng Thương , đối với nàng thất vọng rồi.

      , tin nàng. . .

      "Lăng Thương, tại sao! ? Tại sao ngươi tin ta! ?"

      Sức lực người , hoàn toàn mất .

      Đồng Nhạc Nhạc thân thể mềm nhũn, liền ngã lăn ra mặt đất lạnh lẽo kia.

      Tuy là ngày mùa hè, chỉ là bên ngoài mưa to đầm đìa, mặt đất càng là hoàn toàn lạnh lẽo.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, những luồng khí lạnh, từ dưới thân nàng nhanh chóng bốc lên đỉnh đầu.

      Chỉ là, cho dù thân thể có lạnh đến đâu, cũng lạnh như lòng của nàng.

      Huyền Lăng Thương , tin chính mình. . .

      Giấc mộng, hoàn toàn vỡ tan.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đau lòng cực kì, ở trong đầu, càng là ngừng lên ngày qua, từng li từng tí tình cảnh nàng ở chung cùng Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương đối với nàng che chở chu đáo, đối với nàng xử dịu dàng, đối với nàng là coi như báu vật.

      cười, giận, mọi thứ vẫn quanh quẩn ở trong đầu nàng.

      Càng là như thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng đau hơn .

      Trong lòng, phảng phất vạn tiễn xuyên tâm , đau đến Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ nghẹt thở .

      Nước mắt kia, càng là phảng phất chuỗi Trân Châu bị đứt, ngừng tốc tốc rơi xuống, nhuốm đầy gương mặt tái nhợt tuyệt vọng kia, cuối cùng, men theo cái cằm thon thả, 'độp' tiếng, rơi xuống mặt đất lạnh như băng kia ....

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc bị giam cầm ở trong tẩm thất tại điện Dưỡng Tâm , suốt mười ngày .

      Ở trong mười ngày này, Huyền Lăng Thương cũng có đến thăm nàng lần .

      Đồng Nhạc Nhạc muốn ra ngoài, chỉ là thị vệ bên ngoài, cứ phụng mệnh hành động, tự nhiên thể để cho nàng ra ngoài.

      Nàng ra được, người ở bên ngoài, cũng vào được.

      Đối với vết thương của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc càng là cực kì lo lắng.

      Tối hôm đó, đao kia, sâu như vậy, Huyền Lăng Thương , phải chăng là vết thương rất nặng! ?

      Cho nên, mới có đến thăm nàng! ?

      Đồng Nhạc Nhạc tin, Huyền Lăng Thương tuyệt tình như vậy , ngay cả lần, đều muốn gặp lại nàng.

      Hơn nữa, từ sau ngày đó, Đồng Nhạc Nhạc càng là ngừng hồi tưởng chuyện xảy ra trước đây. Trong lòng, mơ hồ có vài phần ràng .

      Nghĩ đến hôm đó tại hậu viện khách sạn, Tử Ngữ đột nhiên xuất , nàng bị ép đến đường có thể trốn. Vốn tưởng rằng Tử Ngữ bắt nàng như vậy, cuối cùng, nàng chỉ thấy Tử Ngữ vung tay lên cái. Ngay sau đó, liền ngửi thấy được mùi thơm đậm đặc quái dị, còn chuyện sau đó, còn nhớ gì nữa.

      Nàng cũng biết chính mình làm như thế nào trở về hoàng cung, chỉ là ràng, đến khi nàng lặng lẽ tỉnh dậy, tay của mình, nắm chặt thanh Chủy Thủ, muốn gây bất lợi đối với Huyền Lăng Thương!

      Lúc ấy, nàng là rối trí , ngừng giãy dụa được.

      Chính là, khi đó, cả người nàng phảng phất bị người khống chế, ở trong đầu, ngừng quanh quẩn thanh, chính là

      Giết Huyền Lăng Thương!

      Cùng với thanh này ngừng quanh quẩn, thân thể của nàng, càng là bị chính mình khống chế.

      Coi như chính mình ngừng cố gắng muốn đoạt lại chủ quyền, đáng tiếc, vẫn chịu bó tay.

      Mãi đến sau này, đâm bị thương Huyền Lăng Thương. . .

      nay nghĩ đến, hôm đó, nàng khẳng định là bị dược vật gì đó khống chế.

      Cũng khó trách, lúc ấy Tử Ngữ tại sao có giết nàng. Thiết nghĩ đến, là dùng cái dược vật này, để mê hoặc khống chế nàng, để cho nàng ám sát Huyền Lăng Thương.

      Nếu như nàng giết Huyền Lăng Thương, triều đình khẳng định vô cùng rung chuyển, lúc này, Huyền Lăng Dạ nắm giữ cả triều cương.

      Mà nàng, bởi vì ám sát Hoàng thượng mà bị giết chết!

      Như thế mũi tên hạ hai chim, thâm độc; nham hiểm!

      Tử Ngữ này, vì nam nhân chính mình thích, điên rồi!

      tiếc giết chết chị ruột của chính mình, lòng dạ ác độc như thế!

      Đáng tiếc chính là, nay, coi như nàng biết ràng chân tướng của tình, muốn tìm Huyền Lăng Thương giải thích, lại chịu bó tay.

      Nàng mấy ngày này, mặc dù áo cơm lo, lại chút tự do cũng có.

      Bên ngoài phòng ngủ, có thị vệ canh gác dày đặc, quả thực là có chạy đằng trời.

      Những cung nhân hầu hạ nàng, miệng lại ngậm rất chặt, cho dù nàng cứng mềm hỏi hư thế nào , đều hỏi ra tình huống nay của Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương , nay thân thể rốt cuộc như thế nào ! ?

      Phải chăng là vẫn còn oán nàng, hận nàng! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền mơ hồ thắt lại đau đớn.

      Nàng là Huyền Lăng Thương sâu sắc như vậy , cho tới nay, Huyền Lăng Thương đối với nàng, càng là cực kì quí, coi như trân bảo.

      Chính là nay, Huyền Lăng Thương lại bởi vì chuyện này, mà phát sinh hiểu lầm nàng, tin nàng. . .

      Chẳng lẽ là, bọn họ đủ sâu! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chua xót, trong mũi cay cay, dòng lệ trong veo, liền nhanh chóng từ trong khóe mắt tốc tốc trượt xuống.

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vì chuyện của Huyền Lăng Thương mà đau lòng khổ sở, chỉ nghe thấy 'Y nha' tiếng, thanh cửa gỗ ma sát mặt đất.

      Cánh cửa chạm trổ long phượng vốn khóa chặt , liền bị người nhàng đẩy ra từ bên ngoài.

      Nhìn thấy ánh cửa chạm trổ kia bị người đẩy ra , tâm Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật nảy lên cái, nhịp tim đập, cũng bắt đầu bắt đầu gia tốc.

      Bởi vì, trong lòng có lẽ chờ mong, kì vọng, rằng xuất ở cửa ra vào là bóng dáng quen thuộc kia.

      Nàng chờ mong Huyền Lăng Thương xuất , sau đó cho nàng, tin tưởng nàng. . .

      Tuy nhiên, đến khi thấy bóng dáng đứng ở cửa ra vào, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vốn tràn đầy hy vọng , trong nháy mắt bị mất mát phủ kín.

      Bởi vì, người đứng ở cửa ra vào, phải . . .

      Huyền Lăng Thương , tính toán hề muốn thấy nàng nữa sao! ?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 264 : Nữ nhân bên cạnh Huyền Lăng Thương ( ngược)
      Edit : Angelina Yang


      Thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như mất linh hồn của mình, mặt mày ngây ra tuyệt vọng đứng ở nơi đó, tiểu thái giám mang theo hộp đựng thức ăn tới lập tức mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi sao chớ! ?"

      Người mới đến mở miệng, mặt mày lo lắng.

      Nghe thấy thanh quen thuộc , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

      Mới rồi, nàng chỉ là thấy trang phục của người mới đến, trong lòng biết là thái giám đưa bữa trưa cho nàng, cũng hề nhìn xem dáng vẻ của người mới đến.

      Bây giờ nghe thấy thanh quen thuộc như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, mới ngước mắt đờ người ra nhìn kĩ cái. Chỉ thấy, người mới đến phải người khác, đúng là Tiểu Lô Tử!

      Bị giam lỏng ở chỗ này suốt mười ngày, đưa cơm cho nàng, đều là cung nhân chưa quen thuộc, ngay cả người chuyện cũng có.

      Hôm nay, lại nhìn thấy Tiểu Lô Tử đột nhiên xuất , Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác như là nhìn thấy thân nhân, nỗi tủi thân lộ càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng. Trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, liền tức trào ra khóe mắt.

      "Ô ô, Tiểu Lô Tử, là ngươi. . ."

      Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc vừa cong lên, liền oa cái mà khóc thành tiếng.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt kia, ngay lập tức liền khóc như mưa, phảng phất chú cún con bị người bỏ rơi, quả là vô cùng vật vã đau khổ.

      Tiểu Lô Tử từ khi quen Đồng Nhạc Nhạc tới nay, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc thương tâm như thế.

      Thấy vậy, Tiểu Lô Tử đều luống cuống.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi nên khóc , tại ngươi trong lòng có bầu đây! Cẩn thận khóc mà làm bị thương thân thể. . ."

      Tiểu Lô Tử mở miệng cuống quít , sau khi nhanh chóng để hộp đựng thức ăn trong tay xuống, liền nhanh chóng lấy ra khăn tay, rồi lau nước mắt cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Tiểu Lô Tử là tâm tốt bụng đối với Đồng Nhạc Nhạc.

      Dù sao, Tiểu Lô Tử cùng Đồng Nhạc Nhạc quen nhau khá lâu, cho dù Đồng Nhạc Nhạc sắp sửa được lập là Hoàng Hậu, Đồng Nhạc Nhạc vẫn lén lút để cho Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử gọi nàng là Tiểu Nhạc Tử, để biểu thân thiết.

      Tình cảm như thế , là khó có thể dứt bỏ.

      nay, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc giống như đứa bé bất lực, Tiểu Lô Tử quả thực là cực kì khó chịu.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi lại khóc, ta cũng biết nên làm thế nào mới tốt . . ."

      Nghe được Tiểu Lô Tử lời này, lại thêm dáng vẻ tràn đầy lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Lô Tử là tâm đối xử với mình, liền gắt gao kiềm chế tâm tình vốn khống chế được.

      Đợi qua khắc, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cuộc ngừng nước mắt, ngừng sụt sịt. Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì , mới ngước đôi mắt xinh đẹp lên, mở miệng hỏi Tiểu Lô Tử.

      "Đúng rồi, Tiểu Lô Tử, hôm nay ngươi làm thế nào có khả năng đưa bữa trưa cho ta! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy tò mò.

      Trong thời gian nàng bị nhốt tại phòng ngủ, đến hầu hạ nàng, đưa cơm cho nàng, đều là cung nhân xa lạ.

      Sau này, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ chút, hẳn đó là ý tứ của Huyền Lăng Thương . Chính là hôm nay, Tiểu Lô Tử lại có khả năng đưa bữa trưa cho nàng, kỳ quái.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Tiểu Lô Tử lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy tò mò, lập tức mở miệng .

      "Ta và Tiểu Quế Tử đều cực kì lo lắng cho ngươi. Khi đó, chúng ta lúc đầu vừa nghe ngươi muốn ám sát Hoàng thượng, còn tưởng rằng là tin vịt đây! nghĩ tới là . Lúc ấy, ta và Tiểu Quế Tử đều rối trí, muốn thăm ngươi lần, nhưng được vào. Cho đến hôm qua, ta khổ khổ cầu khẩn Tiểu Trụ Tử đưa cơm cho ngươi, Tiểu Trụ Tử nhịn được cầu khẩn của ta, mới cố mà khiến ta đưa cơm cho ngươi lần. Tiểu Nhạc Tử, hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ? Ngươi làm thế nào lại ám sát Hoàng thượng đây! ?"

      Nghe được câu hỏi của Tiểu Lô Tử , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.

      Mặc dù Tiểu Lô Tử chỉ là qua loa hời hợt, nhưng mà, nàng cũng biết, Tiểu Lô Tử bọn họ vì chuyện của nàng, khẳng định là cực kì hoảng hốt, vẫn còn mất ít tài lực công phu tiếp theo mới có thể vào đây đưa cơm cho nàng.

      Chỉ là phần tình nghĩa này, liền khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động quá chừng.

      Trong lòng càng là thầm thề, sau này có cơ hội, chắc chắn báo đáp tình nghĩa Tiểu Lô Tử bọn họ đối với nàng.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, lại thấy dáng vẻ nghi hoặc của Tiểu Lô Tử tràn đầy lo lắng, lập tức mở miệng .

      "Chuyện này ta cũng biết nên giải thích như thế nào, chỉ là, ta phải muốn ám sát hoàng thượng, Tiểu Lô Tử, ngươi có thể tin tưởng ta! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Tiểu Lô Tử, càng là căng thẳng thôi.

      Tiểu Lô Tử nghe vậy, lập tức khẳng định gật đầu, mở miệng .

      "Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi, bằng , cũng mạo hiểm vào đây gặp ngươi."

      Tiểu Lô Tử mở miệng, lời này, cơ hồ là hề nghĩ ngợi, liền ra miệng .

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, trong mũi cay cay, hàng lệ trong veo, lại lần nữa tốc tốc truợt xuống.

      Nỗi cay đắng trong lòng lớn vô cùng.

      Ngay cả Tiểu Lô Tử bọn họ, đều tin tưởng chính mình như thế , tại sao Huyền Lăng Thương, ngược lại tin nàng. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó chịu, mắt nhung chợt cụp xuống, mặt, đều là đau thương và khổ sở.

      "Ngay cả Tiểu Lô Tử các ngươi đều tin tưởng ta, Lăng Thương , tại sao liền tin ta đây. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc thào tự , sau khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt đẫm lệ liền ngước lên, ánh mắt Tiểu Lô Tử đều là lo lắng và căng thẳng.

      "Đúng rồi, Tiểu Lô Tử, Lăng Thương như thế nào! ? phải chăng là bị thương rất nghiêm trọng! ? Lại có lo lắng về tính mạng! ?"

      Mấy ngày này, nàng bị giam lỏng ở chỗ này, đối với chuyện của Huyền Lăng Thương, càng là hoàn toàn biết gì cả.

      nay, vất vả nhìn thấy người quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên muốn hỏi ràng, bằng , trong lòng bất an a.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sốt ruột lo lắng, Tiểu Lô Tử nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng biết nàng lo lắng, lập tức mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử ngươi có thể yên tâm được rồi, Hoàng thượng ngài tại ngại, vết thương ban đầu của hoàng thượng , xem ra rất nghiêm trọng. Nhưng mà, kỳ chỉ là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng những ngày này, sớm tốt lắm rồi."

      "Như thế, ta liền an tâm."

      Nghe được lời Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tảng đá lớn vốn mực áp chế ở trong lòng, rốt cuộc hơi hơi nới lỏng ra chút .

      Nghĩ đến hôm đó, lôi điện sấm chớp ầm ầm, bốn phía hoàn toàn mờ nhạt, nàng chỉ nhớ chính mình hạ thủ cực độc ác, máu nhuộm đầy tay.

      nay nghe Tiểu Lô Tử lời này, nghĩ đến, hôm đó Huyền Lăng Thương né tránh kịp thời, cho nên hề đả thương đến chỗ hiểm.

      May là. . .

      Nghĩ tới đây, lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm đồng thời nỗi đau buồn, lại lần nữa trào dâng trong lòng.

      Dù sao nay, nàng ước chừng hiểu chân tướng hôm đó, đầy đủ mọi thứ. Đều là quỷ kế của Tử Ngữ . Nàng ta đối với chính mình hạ loại mê dược có thể làm rối trí lạc lòng người , khiến cho nàng thân bất do kỷ, mới làm ra chuyện gây thương tổn cho Huyền Lăng Thương.

      nay, nàng muốn giải thích tất cả với Huyền Lăng Thương , đáng tiếc, bên ngoài có trọng binh gác, quả thực liền ngay cả con ruồi đều bay vào được. Nàng muốn ra ngoài, dễ vậy sao! ?

      Nếu như nàng cho Tiểu Lô Tử , để Tiểu Lô Tử ràng tất cả với Huyền Lăng Thương. Thế nhưng, Tiểu Lô Tử chỉ có thân phận là thái giám hèn mọn, chỉ sợ cũng vô phương tất cả cùng Huyền Lăng Thương.

      nay, nàng chỉ có chính miệng mình ràng tất cả với Huyền Lăng Thương . Nhưng mà, nay, nàng muốn ra ngoài, lại ra được a.

      Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là lo lắng như lửa đốt, gương mặt xinh đẹp kia, càng là gắt gao cau lại.

      Tiểu Lô Tử ở bên , nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày, dáng vẻ cực kì lo lắng khỏi mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, có chuyện gì, liệuta có khả năng đến giúp ngươi! ? Nếu như ta có khả năng giúp ngươi, ngươi cứ việc !"

      Nghe được lời này của Tiểu Lô Tử, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái. Rồi dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng ngời. Nhưng sau khắc, lại như là nghĩ đến cái gì đó, tràn đầy vẻ gặp khó khăn.

      "Tiểu Lô Tử, nay ta, có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ. Chính là, ta lại sợ chuyện này Lăng Thương trách tội xuống, liên lụy ngươi. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy khó khăn.

      Dù sao, phát sinh chuyện như vậy, Huyền Lăng Thương tin .

      Huyền Lăng Thương đối với nàng, cũng giống như trước .

      Nàng tự nhiên hy vọng, chính miệng mình giải thích tất cả với . Nếu như Huyền Lăng Thương tin tưởng lời của mình, như thế là tốt rồi.

      Nếu như Huyền Lăng Thương tin, khẳng định liên lụy đến Tiểu Lô Tử. . .

      Cái này, mới là điều khó khăn nhất của Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đầy bụng tâm , cực kì lo lắng, Tiểu Lô Tử mặc dù biết, chuyện Đồng Nhạc Nhạc muốn nhờ, khẳng định quan hệ trọng đại. Thế nhưng, Tiểu Lô Tử vẫn có do dự gật đầu, trượng nghĩa .

      "Tiểu Nhạc Tử ngươi cứ việc , chỉ cần ta làm được, ta khẳng định giúp cho ngươi!"

      . . .

      khắc canh giờ sau khi

      Đồng Nhạc Nhạc thay trang phục thái giám của Tiểu Lô Tử, hết lần này đến lần khác kiểm tra phen trước gương, rồi mới ra bình phong.

      Nhìn thấy Tiểu Lô Tử chỉ là mặc bộ quần áo trong đứng ở nơi đó, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc do dự phen, mới mở miệng .

      "Tiểu Lô Tử, cám ơn ngươi."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Tiểu Lô Tử, càng là tràn đầy cảm kích.

      Tiểu Lô Tử nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , chỉ là lập tức lắc lắc đầu, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ta là bằng hữu của ngươi, vậy mà ngươi còn như vậy , liền rất khách khí. nay, Hoàng thượng khẳng định phê duyệt tấu chương tại thư phòng, tại ngươi tìm Hoàng thượng !"

      Nghe được lời Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu. Sau đó, liền lập tức mang theo hộp đựng thức ăn rỗng, lại kéo cái mũ thái giám đầu thấp phần, liền từ từ đẩy cánh cửa chạm trổ, ra khỏi phòng ngủ.

      Mắt nhung nhàng liếc nhìn phen bốn phía, chỉ thấy bên ngoài phòng ngủ, năm bước người, mười bước tốp, quả nhiên là cấm vệ nghiêm ngặt.

      Trong lòng căng thẳng, sợ hãi bị người khác phát , Đồng Nhạc Nhạc mực đều cúi đầu xuống.

      Chỉ là, may là nàng nay mặc trang phục thái giám, hơn nữa trước đây cũng giả làm thái giám trong thời gian dài như vậy. Cho nên, thị vệ bên ngoài, cũng hề khả nghi.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là rất thuận lợi rời khỏi phòng ngủ. Sau đó, ngừng bước chân tới, nhanh chóng hướng về phía tới thư phòng.

      Muốn đến thư phòng, tự nhiên phải qua ngự hoa viên.

      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc ở trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở kia, từ chỗ rất xa , đạo bóng dáng quen thuộc, liền xuất ở trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc.

      Đến khi thấy bóng dáng rắn rỏi quen thuộc kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, ngay sau đó tim đập dồn dập.

      Ánh mắt, từ khi rơi vào hình bóng đó, cũng thể rời phần .

      Bởi vì, kia bóng người, phải người khác, đúng là Huyền Lăng Thương! ! !

      Suốt mười ngày, chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng Thương .

      Trong vòng mười ngày này, Đồng Nhạc Nhạc đối với , càng là ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.

      nay, thấy nam nhân thương nhớ thôi này ở ngay trước mặt nàng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim, đều phải đập văng ra khỏi lồng ngực .

      Lập tức, bước chân khỏi gia tốc, liền muốn chạy nhanh về hướng tới nam nhân kia.

      Tuy nhiên, đến khi Đồng Nhạc Nhạc thấy tình cảnh kế tiếp kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, cả người giống như bị sét giáng giữa trời quang, ngây ra ở nơi này

      Chỉ thấy, bên cạnh Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất nữ nhân, chỉ thấy nàng kia, cười tươi hút hồn với Huyền Lăng Thương . . .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 265 : Huyền Lăng Thương vô tình ( ngược)

      Edit : Angelina Yang


      Nữ nhân có dung mạo rất đẹp!

      Làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, lông mày lá liễu, làn môi chúm chím tao nhã, môi hồng mềm mại. Lại thêm chiếc váy dài lụa mỏng màu phớt tím , càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của nữ nhân, đẹp đến phảng phất như Hoa tiên tử lạc xuống phàm trần.

      mái tóc đen nhánh, vấn thành búi tóc tinh xảo. Ở giữa búi tóc, có cắm chiếc Kim Bộ Diêu hình hoa hải đường.

      Cùng với bước nhàng của nữ nhân, chiếc Kim Bộ Diêu kia rung rinh phải trái, càng tôn lên dáng vẻ tươi tắn quyến rũ động lòng người của nữ nhân!

      Chỉ thấy nữ nhân, đứng ở bên cạnh Huyền Lăng Thương. Bởi vì cách quá xa, Đồng Nhạc Nhạc nghe được kia cái gì đó. Nhưng mà, mặt nàng là nụ cười thẹn thùng pha lẫn xấu hổ , rơi ở trong mắt Đồng Nhạc Nhạc , là chướng mắt cỡ nào.

      Chỉ là, điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc đau lòng chính là, nam nhân nàng thương nhất , giờ phút này dịu dàng cười đối với nàng kia . . .

      Trong nháy mắt đế vương dịu dàng nhất có ai bằng kia cúi đầu , phảng phất núi băng tan chảy, trăm hoa đua nở, đẹp mắt khiến cho người ta rời mắt nổi!

      Dung mạo nam nhân cực kỳ tuấn tú, tại lại cúi đầu dịu dàng cười tiếng kia, càng là càng cảm thấy mê người.

      Gương mặt mê người, vóc dáng rắn rỏi, khí chất cao quí, mỗi chỗ, đều đủ để làm điên đảo tất cả nữ nhân thiên hạ . . .

      Chẳng bao lâu sau, nụ cười dịu dàng của nam nhân này vốn chỉ nở rộ vì nàng, nay, lại ra bởi vì nữ nhân khác. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại cái, phảng phất vạn kiếm xuyên tim. Đau quá đau quá, đau đến nàng đều thể hô hấp.

      Trong lòng cay đắng, trong mũi cay cay, tầng mờ mịt, càng là nhanh chóng lên nơi khóe mắt Đồng Nhạc Nhạc.

      Vào giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người rời , coi như có thấy màn như vậy.

      Bởi vì như thế, nàng còn có thể lấy tiếp tục an ủi chính mình, Huyền Lăng Thương vẫn còn nàng. Chỉ là bởi vì phát sinh hiểu lầm nàng, cho nên mới muốn nhìn thấy nàng.

      Đợi qua thời gian ngắn, Huyền Lăng Thương hiểu được, nàng là vô tội. Như vậy, liền tìm đến nàng, lại khẩn cầu nàng tha thứ.

      Đến lúc đó, bọn họ tiếp tục chung chỗ, cùng trải qua cuộc sống sung sướng hạnh phúc.

      Chính là tại. . .

      Mộng tan tành . . .

      Nàng chưa từng nhìn thấy, Huyền Lăng Thương trừ mình ra, lại cười dịu dàng như thế đối với nữ nhân khác.

      Lấy hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương cho tới nay xử vớingười ngoài , đều là lạnh lùng vô tình. Cho dù là nữ nhân dẫu đẹp đến đâu , ở trước mặt , đều vẫn giữ tác phong chính trực.

      Chính là nay, lại cười với nữ nhân khác , vẫn còn cười dịu dàng như vậy. . .

      Mới ngắn ngủi mười ngày, cũng thành người và vật còn.

      Huyền Lăng Thương bên cạnh , có nữ nhân khác đứng . . .

      nay, nàng lại giải thích cho cùng Huyền Lăng Thương , lại có ý nghĩa gì đây! ?

      Nàng, có lẽ rời chăng! ?

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm muốn chết, nam nhân mỉm cười đứng ở đối diện nữ nhân cách đó xa , phảng phất như nhận thấy được cái gì. Huyết mâu mang theo nụ cười dịu dàng, khỏi nhàng vừa ngước lên, quay đầu nhìn về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc bên này.

      Vào lúc ánh mắt của nam nhân rơi người Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt tuấn tú kia, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, huyết mâu nhàng chợt sáng lên cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mịt mờ . . .

      Phảng phất nhận thấy được khác thường của nam nhân ở bên cạnh , nữ nhân xinh đẹp đứng ở bên cạnh nam nhân , trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc. Sau đó, khỏi nhìn theo đôi mắt nam nhân, hướng tới Đồng Nhạc Nhạc.

      Đến khi ánh mắt nữ nhân rơi người Đồng Nhạc Nhạc, gương mặt xinh đẹp kia đầu tiên là có hơi sửng sốt. Sau đó, đôi mắt long lanh với vẻ đẹp rạng ngời kia khỏi xẹt qua tia cảm giác lạnh buốt.

      Nhưng mà cảm giác lạnh buốt trong mắt nữ nhân , chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người nào có thể phát ra . . .

      Đối với ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú vào mình, Đồng Nhạc Nhạc căn bản chưa từng phát ra.

      Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt của người cao to rắn rỏi kia.

      Ánh mặt trời sáng lạn, êm dịu bao trùm người nam nhân.

      Nam nhân mặc người chiếc long bào màu vàng tươi , khiến cho càng cảm thấy như rồng như phượng, sang trọng bức người.

      Gương mặt tuấn tú kia, dẫu tuấn tú lại lạnh như băng.

      Ánh mắt kia rơi người nàng, là hờ hững lạnh lùng như thế , .

      Phảng phất, nàng chẳng qua là người xa lạ thôi.

      Đối diện với huyết mâu hề có độ ấm của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm can mình, lại lần nữa hung hăng đau xót. Phảng phất bị nhát đao khía vào, lại dường như hung hăng thọc ngoáy, tạo ra vết thương toác hoác. . .

      Ở trong đầu, càng là tự chủ được quanh quẩn tình cảnh trước đây Huyền Lăng Thương đối với chính mình vô cùng dịu dàng thắm thiết, sùng ái vạn phần, cực kì quí.

      Khi đó Huyền Lăng Thương, đối với nàng thị là coi như châu báu trân bảo, làm cho nàng cảm nhận được , cái gì là hạnh phúc, cái gì là cảm giác được sủng ái.

      Chính là nay, Huyền Lăng Thương lại hoàn toàn thu hồi sủng ái che chở đối với nàng, để cho nàng lâm vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục kia . . .

      Cho tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đều là nhi, cho tới bây giờ cũng từng cảm nhận được cái gì là hạnh phúc, cái gì là được người che chở.

      Từ khi gặp được nam nhân trước mắt này, Đồng Nhạc Nhạc mới cảm nhận được cái gì là hạnh phúc.

      Chính là nay, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, nàng tình nguyện chưa bao giờ từng gặp nam nhân này, chưa từng có được nam nhân này tinh tế che chở thương.

      Ít nhất như vậy, lòng của nàng, liền đau đớn giống như tại vậy . . .

      Trong lòng đau đớn vạn phần, khiến Đồng Nhạc Nhạc khỏi đưa tay, gắt gao ôm lấy ngực của mình.

      Nàng giờ phút này, muốn xoay người rời .

      Chỉ là, vào khắc đôi mắt nam nhân rơi tại người nàng, thân thể Đồng Nhạc Nhạc, liền cũng nữa phải do chính mình .

      Coi như đau lòng cực kì, hai chân Đồng Nhạc Nhạc lại giống như tự có ý thức, chậm rãi từng bước từng bước tới nam nhân bên kia.

      Phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa, biết trước mặt nguy hiểm vạn phần, là chính mình vô phương thừa nhận, nàng lại vẫn oán hối hận. . .

      Từng bước từng bước, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình trong thời gian dài, phảng phất như lâu thế kỷ. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thời gian tính bằng vài phút đồng hồ thôi.

      Trước mắt hoàn toàn mông lung, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhàng chớp chớp mắt phen, để làm rơi giọt lệ nơi khóe mắt.

      Ánh mắt tràn đầy ai oán bi thương kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, cái nhìn như muôn đời.

      "Lăng Thương. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cổ họng nghẹn ngào. Cho dù là nhàng hai chữ, đối với nàng bây giờ mà , nhưng lại là khó khăn đến mấy.

      Bởi vì hai chữ này, trước kia đối với nàng mà , là ngọt ngào, hạnh phúc.

      nay, ngay cả chữ đó, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , cũng là buồn đau, thống khổ.

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đau lòng vô cùng, nam nhân khi nghe được lời của nàng, lại chỉ là nhàng mấp máy bạc môi. Trong ánh mắt nhìn nàng, phảng phất lộ ra vài phần dường như vui.

      Bạc môi hé mở, lạnh giọng hỏi.

      "Làm thế nào mà ngươi xuất ở chỗ này! ? Xem ra, trẫm đều nuôi đám phế vật !"

      Nam nhân mở miệng , lập tức, bạc môi mở ra, liền lạnh lùng quát tiếng đối với phía sau.

      "Người đâu "

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực, lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc e sợ Huyền Lăng Thương cho người áp giải nàng trở về tiếp tục giam lỏng, liền lập tức xông lên trước, mở miệng .

      "Lăng Thương, ngươi trước hãy nghe ta . Ta có chuyện phi thường quan trọng muốn cho ngươi, ngươi phát sinh hiểu lầm ta . Trước đây, ta cũng phải lòng muốn ám sát ngươi, ta là bởi vì. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, thần sắc bối rối, liền muốn giải thích cái gì.

      Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn hề ra khỏi miệng, liền bị Huyền Lăng Thương lạnh giọng ngăn trở.

      "Đủ rồi! Ngươi cho là, trẫm vẫn còn tin tưởng lời của ngươi sao! ? Ngươi là muốn giải thích, ngươi là bị quỷ ám vào người , hay là bị người khống chế! ? Tử Kiều, ngươi cho là, trẫm là ngu xuẩn như vậy sao! ? Trước đây, trẫm bị dáng vẻ điềm đạm đáng của ngươi che mắt, cho là, ngươi là tâm trẫm. Lại nghĩ tới, đó chỉ là quỉ kế mưu sát của ngươi. Tử Kiều, trẫm nghĩ tới, ngươi là kẻ quỷ kế đa đoan như thế . . ."

      "Cái gì! ?"

      Nghe được Huyền Lăng Thương những lời như thế này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, phảng phất Ngũ Lôi giáng xuống đầu, cả người đều hoàn toàn kinh ngạc mà ngây ra.

      Đôi mắt trợn tròn, mặt càng là bộ trố mắt đứng nhìn, dám tin.

      Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng từng nghĩ đến, Huyền Lăng Thương từng thương nàng sâu sắc , nay lại với nàng những lời như vậy.

      "Mưu sát! ? Quỷ kế đa đoan! ?"

      Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, thào tự .

      Mỗi khi ra chữ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.

      Nước mắt kia, càng là phảng phất chuỗi Trân Châu bị đứt, tốc tốc rơi xuống.

      "Lăng Thương, chẳng lẽ là, trong lòng ngươi, ta là kinh khủng như thế sao! ? Tại sao ngươi tin ta! ? Ngươi từng , ngươi tin tưởng ta. ra, đều là giả, tại sao, tại sao ngươi tin ta! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng quát, tâm tình, rốt cuộc nhịn được sụp đổ .

      Trước mắt mình, chính là nam nhân nàng thương nhất a.

      Nàng có khả năng sống vì , chết vì , chính là nay, lại tin tưởng chính mình như thế chăng.

      Chẳng lẽ, tình cảm trước đây của bọn họ , đều quên rồi sao! ?

      Đồng Nhạc Nhạc đau lòng muốn chết, gương mặt, càng là khóc bão táp mưa sa.

      Bởi vì chuyện của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc bị giam suốt mười ngày. Trong vòng mười ngày này, Đồng Nhạc Nhạc cả ngày cực kì lo lắng, sợ hãi Huyền Lăng Thương xảy ra chuyện. Càng thương tâm Huyền Lăng Thương tin nàng, làm cho ăn biết ngon, cho nên ngắn ngủi mười ngày, Đồng Nhạc Nhạc liền gầy gò vòng lớn.

      Nếu phải vì ở trong bụng đứa bé, nàng chỉ sợ là chống đỡ nổi nữa.

      nay, khi nghe được nam nhân trước mắt nhắc tới lần như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình sắp sửa nghẹt thở.

      Nhìn thấy nữ nhân điềm đạm đáng trước mặt khóc, nam nhân thấy vậy, trong huyết mâu tuyệt đẹp động lòng người, khỏi xẹt qua tia thương tiếc.

      Chỉ là, thương tiếc kia, cũng là chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người nào có thể bắt giữ đến.

      Bạc môi mở ra, lại lần nữa lạnh giọng quát.

      "Người đâu, áp giải nàng !"

      Nam nhân lạnh giọng quát, lập tức, càng là hung hăng quơ quơ ống tay áo, vẫn xoay người, hề nhìn lại gương mặt Đồng Nhạc Nhạc khóc như bão táp mưa sa.

      Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân tuyệt tình như thế, Đồng Nhạc Nhạc lòng như đao cắt.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 266 : Ở trong bụng ngươi, quả là đứa bé của trẫm sao ( tiếp tục ngược )
      Edit : Angelina Yang




      Lại thấy, cùng với lời nam nhân như vậy, hai tên thị vệ liền vội vã tới chỗ nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, liền lập tức tiến lên, hai tay duỗi ra, tính toán kéo ống tay áo nam nhân.

      Ai biết, vào đúng thời điểm này, bóng dáng màu tím trước mắt chợt lóe, thân hình thướt tha đáng liền chắn trước mặt nàng. . .

      Con đường trước mặt bị ngăn cản, Đồng Nhạc Nhạc bỗng dừng lại, mặt sửng sốt. Sau đó , nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn kĩ người trước mắt.

      Chỉ thấy, giờ phút này chắn ở trước mặt nàng, phải ai khác, mà đúng là nữ nhân xinh đẹp mới rồi cười hoan hô cùng Huyền Lăng Thương.

      Vừa rồi nhìn thấy từ xa, nàng chỉ cảm thấy nữ nhân có dung mạo phi phàm. nay cẩn thận nhìn cái, càng cảm thấy nữ nhân này đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

      Vóc người thướt tha đáng , dung mạo khuynh thành, làn da tựa như mỡ đông, lông mày lá liễu, gương mặt xinh xắn. Nữ nhân tuyệt sắc như thế, lại cũng thua gì nàng nay chút nào . . .

      Chỉ là, đến lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn thẳng vào mắt nữ nhân trước mặt, trong lòng khỏi giật nảy lên cái. cảm giác quái dị, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

      Nữ nhân này, ràng là lần đầu tiên gặp mặt với nàng. Nhưng mà, đôi mắt nữ nhân này lại cho nàng loại cảm giác phi thường quen thuộc, phảng phất, bọn họ như từng gặp nhau ở nơi nào.

      Chỉ thấy nữ nhân giờ phút này cười với nàng. Chỉ là nụ cười, cũng lên tới trong mắt.

      "Vị nương này, nếu Hoàng thượng muốn gặp lại ngươi, ngươi bằng rời trước ! ?"

      Nữ nhân mở miệng, thanh nhu mì kín đáo dễ nghe. Chỉ là, biết tại sao, nghe được nữ nhân lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chán ghét cực kỳ.

      Lại thấy nữ nhân chắn ở trước mặt nàng, giống như ngọn núi ngăn cách giữa nàng và Huyền Lăng Thương.

      Lại nghĩ đến, Huyền Lăng Thương mới rồi mỉm cười dịu dàng đối với nàng ta , đều khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ghen tức đến sắp nổi điên .

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng từng để ý tới nữ nhân trước mặt, chỉ là tính toán vòng qua nữ nhân này, kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương.

      Ai biết, liền vào lúc nàng vòng qua nữ nhân này, đột nhiên, chỉ thấy được nữ nhân vừa rồi chắn ở trước mặt nàng, thân thể nghiêng cái, liền cứ như thế mà té xuống bên cạnh.

      "Nha. . ."

      Thân thể nữ nhân đột nhiên nghiêng cái, ngay sau đó giật mình la lên thành tiếng.

      Cùng với tiếng kêu giật mình của nữ nhân , Huyền Lăng Thương vốn đưa lưng về phía nàng, liền lập tức xoay người nhìn lại, vừa lúc thấy nữ nhân ngã xuống.

      Mắt thấy, nàng kia sắp sửa té mặt đất, Huyền Lăng Thương tay vượn duỗi ra, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nữ nhân.

      Nữ nhân tức thuận thế theo, càng là mềm nhũn ngã vào trong lòng Huyền Lăng Thương. . .

      Tất cả điều này, phát sinh đột nhiên như thế , khiến Đồng Nhạc Nhạc bỗng trở tay kịp.

      Chỉ có thể nhìn thấy được, Huyền Lăng Thương gắt gao ôm nàng kia vào trong lòng. . .

      Bàn tay của nam nhân, vòng ôm của nam nhân, vốn đều là thuộc về nàng. . .

      Cách đây lâu, nàng vốn ưa thích úp mặt vào lồng ngực rộng rãi kia của nam nhân, hít lấy mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa người .

      Cách đây lâu, nàng vốn ưa thích rúc vào trong lòng nam nhân làm nũng, hút lấy ấm áp người .

      Cách đây lâu, mỗi khi nàng hết hồn sợ hãi, nam nhân đều dịu dàng ôm nàng vào trong lòng, lại cẩn thận che chở an ủi nàng. . .

      Chính là nay. . .

      Nam nhân trước mắt này lại ôm nữ nhân khác vào trong ngực. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thắt lại cái, cổ họng như nghẹn lại cái. Trong lòng, phảng phất như bị tảng đá lớn đè nặng , cơ hồ khiến cho nàng thở nổi.

      chịu nổi đả kích như vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là nhịn được lảo đảo vài bước, cơ hồ ngã xuống mặt đất.

      "Lăng Thương. . ."

      Làm thế nào có thể! ?

      Làm thế nào có khả năng đối với nàng như thế! ?

      Làm thế nào có khả năng! ?

      Đồng Nhạc Nhạc ngừng lắc đầu, đôi mắt mở to, đều là thể tin được.

      Khuôn mặt nhắn kia tràn đầy nước mắt , giờ phút này càng là "xoẹt" cái, lập tức trắng bệch.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc đau lòng cực kì , Huyền Lăng Thương lại là từ đầu đến cuối cũng từng liếc nhìn nàng cái. Bởi vì giờ phút này, trong mắt , chỉ có nữ nhân xinh đẹp bị dọa hoảng sợ ôm ở trong lòng.

      "Uyển Nhu, ngươi sao chớ! ?"

      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , đều là che dấu chút nào lo lắng.

      Nghe vậy, nữ nhân được nam nhân ôm vào trong lòng chỉ là nhàng lắc lắc đầu. Nhưng mà, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, mày liễu cau lại, dáng vẻ vẫn là nghĩ đến mà sợ thôi.

      Dáng vẻ điềm đạm đáng kia, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải đau lòng thôi.

      Nam nhân thấy vậy, phảng phất càng cảm thấy đau lòng .

      Lập tức, bạc môi hơi hé ra, mở miệng quan tâm hỏi han.

      " yên lành, làm thế nào lại ngã sấp xuống đây! ?"

      Nghe được lời này của nam nhân, nữ nhân được gọi là Uyển Nhu kia, đầu tiên là nhàng ngẩng đầu nhìn nhìn Đồng Nhạc Nhạc đứng trước người, hé mở làn môi hồng, phảng phất như muốn lại thôi.

      Chỉ là cuối cùng, lại đột nhiên lắc lắc đầu, mở miệng .

      "Hoàng thượng, thần nữ có việc gì. Chỉ [​IMG]
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :