1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 235 : Phải xem

      Edit : Angelina Yang
      Beta : chanhoa



      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , che dấu chút nào nỗi buồn đau, thất vọng, chán nản.

      Nghe được nửa câu trước của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc nhận ra thất vọng đối với chính mình , trong lòng thắt lại cái.

      Tuy nhiên, nghe tới nam nhân câu kế tiếp, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy dường như.'"ầm" tiếng sét giáng giữa trời quang, cả người hoàn toàn rung động.

      Đại não chỉ chốc lát trống rỗng, đều nghĩ tới gì nữa.

      Trời ạ!

      Huyền Lăng Thương , vừa rồi cái gì! ?

      , nàng là nữ nhân của . . .

      , lại biết nàng là thân phận nữ nhân rồi! ? ? ? ?

      là từ lúc nào biết chính mình là nữ nhân! ?

      Trời ạ! Cái này là. . .

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy dám tin và kinh ngạc.

      Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc kia của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương phảng phất dường như biết tâm của Đồng Nhạc Nhạc , bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Ngươi là muốn hỏi, trẫm bắt đầu từ lúc nào biết ngươi là thân phận nữ nhân ! ?"

      "Ách. . ."

      Nghe được lời này của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng cắn cắn môi dưới, trả lời. Nhưng mà, dáng vẻ mặt nàng đáp án cho Huyền Lăng Thương.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương bạc môi có hơi cong lên cái, chỉ là nụ cười kia, lại tràn đầy cay đắng.

      "Có lẽ là trước đây, trẫm nhận ra. Chỉ là, trẫm có vạch trần thân phận của ngươi, bởi vì trẫm quan tâm thân phận của ngươi. Quá khứ của ngươi , ngươi tới bên người trẫm mục đích rốt cuộc là tại sao. Chính là, ngươi là nữ nhân của trẫm rồi, chỉ cần ngươi nên lại gặp mặt với , làm ra chuyện phản bội trẫm cái gì trẫm cũng có thể tha thứ ngươi, chính là. . ."

      tới đây, Huyền Lăng Thương dừng chút, gương mặt tuấn tú kia , càng là tràn đầy vẻ đau thương lộ .

      "Tại sao! ? Tại sao đến cuối cùng, ngươi vẫn lựa chọn ! ? Chẳng lẽ, trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sao! ? Ngươi cứ ! Rốt cuộc là tại sao! ? ? ?"

      xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Thương tâm tình kích động.

      Cánh tay thon thả kia, càng là gắt gao nắm chặt bả vai Đồng Nhạc Nhạc, bắt đầu ngừng lắc lắc.

      Bị Huyền Lăng Thương dùng sức tóm bả vai như thế , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy khổ thể tả.

      Mới rồi vào lúc thẳng thắn với Huyền Lăng Dạ, Huyền Lăng Dạ liền tâm tình kích động, phi thường dùng sức bóp bả vai của nàng.

      nay, nàng lại bị Huyền Lăng Thương dùng sức đưa tay tóm như thế , Đồng Nhạc Nhạc coi như nhìn cũng biết bả vai của mình khẳng định bị bầm tím.

      vai hoàn toàn đau đớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc kìm hãm được nhíu chặt mày.

      Lập tức, hé mở làn môi hồng, khỏi kêu thành tiếng

      "Hoàng thượng, đau . . ."

      "Hừ! Ngươi cũng biết đau sao! ?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương mặt đầu tiên là hơi ngây ra phen, lập tức, lạnh nhạt hầm hừ tiếng.

      Tuy là như thế, hai tay Huyền Lăng Thương túm bả vai Đồng Nhạc Nhạc vẫn từ từ buông lỏng ra.

      Cảm giác được hai tay nam nhân buông ra, Đồng Nhạc Nhạc tự chủ được đưa tay sờ sờ bả vai bị đau đớn.

      Khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, càng là cúi gục xuống.

      Bởi vì tại, nàng biết, nên làm thế nào đối mặt nam nhân trước mắt này.

      Mặc dù, nàng sớm biết , chỉ là giữ được lửa.

      Chính là, nàng hề nghĩ tới, ngày kia lại tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy .

      Nghĩ đến nam nhân trước mắt này, đoán được thân phận của nàng, lại vẫn làm bộ như biết, để cho nàng mực ở lại bên cạnh .

      Nàng biết, ra, nam nhân này, lại những lời như vậy.

      Sau khi biết được thân phận của mình, lại có khả năng ngại, cũng quan tâm thân phận trước đây, quá khứ của chính mình . . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động vô cùng.

      Lập tức, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy xin lỗi áy náy và cảm động.

      "Hoàng thượng. . ."

      "Ngươi cứ , ngươi cho trẫm lời giải thích! ! Tại sao ngươi muốn phản bội trẫm! ? Chẳng lẽ, trẫm đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao! ? Tại sao!"

      Nam nhân mở miệng, lời này, cơ hồ là rống to rít gào thành tiếng. lượng lớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai màng tai bắt đầu kêu o o.

      Cũng đủ để nhìn ra được, nam nhân giờ phút này tức giận và khổ sở.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, trong lòng biết nam nhân khẳng định là phát sinh hiểu lầm nàng .

      Nàng chỉ có đơn thuần bị Huyền Lăng Dạ kéo ra ngoài, tối nay, cũng thẳng thắn tất cả với Huyền Lăng Dạ.

      Phải, chính là muốn làm chuyện gây thương tổn a!

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, liền muốn mở miệng giải thích cái gì.

      Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn hề ra thành lời, nàng mới hơi mở ra cái miệng nhắn, liền bị bạc môi mảnh mai của nam nhân kia , gắt gao bao phủ lên.

      Nụ hôn của nam nhân, đột nhiên như vậy , lại tự tiện ngang ngược đến thế.

      Cái lưỡi dài tiến thẳng vào, tách ra cái miệng nhắn khẽ nhếch kia của nàng, đánh vào sào huyệt.

      Mặc dù, đây phải lần đầu tiên bị nam nhân này hôn , nhưng mà, vẫn làm cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc thôi.

      Khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, càng là ngây ra, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc kia càng là trợn tròn cực to.

      Tuy nhiên, dần dần , Đồng Nhạc Nhạc vốn ngây ra , liền bị nụ hôn cuồng nhiệt kia của nam nhân từ từ chinh phục .

      Mắt nhung từ từ nhắm lại, dần dần đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo của nam nhân , vô phương tự kềm chế. . .

      Nụ hôn này, Đồng Nhạc Nhạc biết duy trì bao nhiêu thời gian.

      Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy cả người phảng phất bay lơ lửng ở giữa đám mây , bốn phía trăm hoa đua nở.

      Đại não cũng là trống rỗng, cái gì đều nghĩ tới .

      Chỉ là cảm thấy được tại cảm giác, quả thực là tuyệt thể tả!

      Tuy nhiên, liền tại sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy người mình lạnh lẽo.

      Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc khỏi từ từ mở ra đôi mắt mông lung tràn đầy ngượng ngùng , cúi đầu nhìn cái.

      Nếu nhìn còn khá!

      Vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ đến trong lòng giật mình, mở to đôi mắt.

      Chỉ thấy, nàng biết từ khi nào, bị nam nhân ôm tới giường.

      Y phục người, cũng bị cởi bỏ toàn bộ , chỉ còn lại có đai vải gắt gao quấn chặt quanh ngực nàng.

      Mà nam nhân, giờ phút này cũng là quần áo cởi ra, giờ phút này, gắt gao áp chế ở người nàng . . .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là vừa kinh ngạc, vừa ngượng ngùng.

      Đại não '"ầm" tiếng, ngay sau đó, cơn ngượng ngùng khô nóng, liền từ đáy lòng thẳng tắp nảy lên đỉnh đầu .

      theo đó, hai gò má càng là hầm hập nóng bỏng, coi như soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, chính mình khẳng định đỏ mặt.

      Dù sao, đối với loại chuyện này, cho dù làm rồi , nàng vẫn quen và thẹn thùng a!

      Trong lòng ngượng ngùng căng thẳng, hai tay Đồng Nhạc Nhạc càng là theo bản năng vẫn ôm trước ngực, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là ngượng ngùng thẹn thùng thôi.

      Cũng biết, tại chính mình, rốt cuộc xinh đẹp đến đâu. . .

      Cúi đầu nhìn tiểu nữ tử ngượng ngùng thẹn thùng trước mắt, đôi mắt Huyền Lăng Thương khỏi tối sầm lại. . .

      Chỉ thấy nữ nhân trước mắt, tóc xanh mượt mà, làn da tựa như mỡ đông, gương mặt xinh xắn, người, càng là tản ra loại khí tức đặc biệt dễ ngửi , đẹp đến làm cho lòng người kinh động, lại cũng cách nào dời đôi mắt.

      Thu hút cái nhìn của người ta nhất, vẫn là dáng vẻ ngượng ngùng kia mặt nữ nhân.

      Phảng phất nụ hoa đợi nở thành bông hoa, lại mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, đủ để làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng, si mê. . .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương khỏi tâm tư rối loạn.

      Cho tới nay, lực tự động kiềm chế vẫn khiến lấy làm tự hào, vào giờ khắc này hoàn toàn tan rã .

      Bạc môi hé mở, những lời ra, càng là tràn đầy kiềm chế mà khàn khàn

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi là của trẫm. . ."

      Dứt lời, nam nhân hôn, lại lần nữa cúi xuống . . .

      Nghe thanh khàn khàn đầy gợi cảm của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm đều say, đầu khớp xương đều mềm nhũn.

      Vốn muốn hành động kháng cự, đều biến thành thần phục.

      Vào thời khắc này, để cho nàng vui sướng mà thuận theo tâm ý của mình, cũng nghĩ đến cái gì nữa, cứ đắm say hết mực hồi . . .

      . . .

      Đến lúc những ánh mặt trời đầu tiên buổi sáng sớm từ từ xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia, hắt nghiêng nghiêng vào trong phòng, Đồng Nhạc Nhạc mới chậm rãi tỉnh ngủ.

      Chỉ cảm thấy, giờ phút này thân thể của nàng, phảng phất bị chiếc xe tải lớn hung hăng lăn qua, toàn thân, đều hoàn toàn đau nhức.

      Hơn nữa, sức lực toàn thân, phảng phất bị hút hết, mà ngay cả cử động đầu ngón tay đều cực kì khó khăn.

      Trời ạ!

      Nàng rốt cuộc là làm sao vậy! ?

      Chẳng lẽ là ngã bệnh ! ?

      Trong lòng nghi hoặc, đến khi Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra, nhìn ràng tất cả trước mắt, cả người lập tức ngây ngẩn ra.

      Đôi mắt nhập nhèm vốn tràn đầy buồn ngủ , càng là trợn tròn cực to, cơn buồn ngủ biến mất toàn bộ!

      Chỉ thấy, giờ phút này vào lúc sáng sớm, ánh mặt trời vàng rực rỡ kia, từ khung cửa sổ chạm trổ rộng mở hắt nghiêng nghiêng vào, chiếu sáng khắp cả gian phòng.

      Ngoài cửa sổ, càng có ít chú chim ngừng vỗ cánh bay qua, hơn nữa phát ra thanh 'Líu ríu' , ràng báo hiệu ngày mới đến.

      Chỉ là, đây phải trọng điểm!

      Trọng điểm là!

      Huyền Lăng Thương, tại sao giường nàng! ?

      Còn nữa, hai người bọn họ, tại sao lại nằm chung chỗ! ? ? ? ?

      Nhìn thấy nam nhân nằm ở bên cạnh mình, để trần nửa người , Đồng Nhạc Nhạc cả người hoàn toàn ngây ngẩn ra.

      Cho đến rất rất lâu, mới từ từ phục hồi tinh thần lại.

      Ngay sau đó, tất cả mọi thứ phát sinh tối hôm qua , càng là giống như bộ phim phát lại , nhanh chóng lên ở trong đầu nàng

      Tối hôm qua, nàng bị Huyền Lăng Dạ mang ra ngoài, sau lúc trở về, liền bị Huyền Lăng Thương chất vấn.

      Lại sau đó, Huyền Lăng Thương ngang ngược hôn nàng, rồi tiếp theo . . .

      Trời ơi. . .

      Đất ơi!

      Tối hôm qua, tối hôm qua nàng lại cùng Huyền Lăng Thương. . .

      Ở trong đầu, ngừng lên cảnh tối hôm qua nàng và Huyền Lăng Thương quằn quại, hơn nữa nàng tối hôm qua còn ngượng ngùng rên rỉ, thở gấp. . .

      Trời ạ!

      Người kia tối hôm qua , là nàng sao! ?

      xấu hổ muốn chết a. . .

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ngừng nổi lên cơn khô nóng, bốc thẳng tới đỉnh đầu.

      theo đó là đôi tai đều hầm hập nóng bỏng!

      Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là trợn tròn cực to, tràn đầy vẻ dám tin.

      Dù sao, nàng cho tới bây giờ đều hề nghĩ tới, ngày kia cùng Huyền Lăng Thương . . .

      Chỉ là, thể thừa nhận, sáng sớm tỉnh lại, thấy nằm bên người, là nam nhân chính mình thích, loại cảm giác này, quả thực tuyệt thể tả. . .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 236 : Nô tài thích Hoàng thượng, thích, thích
      Edit : Angelina Yang
      Beta : Soái Ca123




      Chỉ thấy nam nhân giờ phút này ngủ say sưa.

      Ánh mặt trời êm dịu ngoài cửa sổ , từ từ chiếu xuống, bao phủ cả người .

      Nước da đồng hun, mái tóc dài đen mướt của nam nhân nhàng rủ xuống, tôn lên vẻ đẹp toàn thân, tăng thêm vài phần dịu dàng.

      Cho tới nay, Đồng Nhạc Nhạc đều quen nhìn nam nhân này với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà giống như tại, khi ngủ say đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Chỉ thấy huyết mâu của nam nhân nhắm chặt, hơi thở điều hòa.

      Gương mặt xinh xắn cương nghị kia, vào lúc ngủ say bớt vài phần lạnh như băng, có thêm vài phần dịu dàng, đẹp mắt làm cho người ta rời mắt nổi.

      Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc tại mới biết được, lông mi của nam nhân này lại dài như vậy!

      Vừa dài vừa cong, phảng phất đôi cánh bướm màu đen, trông rất đẹp mắt!

      Lại từ gương mặt tuấn tú kia nhìn xuống, là vồng ngực rộng rãi của nam nhân.

      Lưng dài vai rộng , vạm vỡ, ở ngực cơ bắp cuồn cuộn nổ bật, phảng phất chứa vô tận lực lượng . . .

      Mà ở chỗ bả vai và lồng ngực nam nhân, có rất nhiều vết móng tay cào cấu nông sâu đủ loại, càng ràng. . .

      Đến khi thấy vết móng tay cào cấu ngực nam nhân, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc, lại lần nữa lên tình cảnh phát sinh tối hôm qua.

      Nghĩ đến, những vết móng tay cào cấu này, chính là kiệt tác của mình . . .

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên.

      Hai gò má hầm hập nóng bỏng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là ảo não ngượng ngùng vô cùng.

      Trời ạ!

      thể lại nghĩ, rồi lại tiếp tục nghĩ, nàng đều phải mắc cỡ chết được!

      Nàng cho tới bây giờ cũng biết, chính mình cũng kêu lên, hơn nữa, còn kêu nũng nịu như thế . tại chỉ là nhớ lại chút, đều đủ để cho nàng đỏ mặt xấu hổ, tim đập dồn dập!

      Tim đập dồn dập, vô cùng ngượng ngùng, nhìn dáng vẻ nam nhân ngủ say, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, chính mình thể lại tiếp tục như vậy .

      Thừa dịp lúc nam nhân còn chưa tỉnh lại, nàng có lẽ chuồn trước rồi sau!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xốc cái chăn mỏng ở người, tính toán rời giường.

      Ai biết, đến khi thấy thân thể của mình, cả người lập tức '"ầm" tiếng, luồng khí khô nóng, lại lần nữa trào dâng trong lòng.

      Chỉ thấy, da thịt vốn trắng như tuyết của mình in đầy những vết dấu môi dấu răng lớn , nông sâu đủ loại.

      Những dấu ấn này, chỉ vừa mới nhìn qua, làm cho người ta rất là sợ hãi. Hơn nữa, cho dù là bả vai hay cổ chân, chỗ nào cũng có.

      Huyền Lăng Thương này, là. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ảo não trợn mắt liếc nhìn nam nhân vẫn còn ngủ say , sau đó khuôn mặt nhắn lại đỏ lên, nàng chậm rãi đứng lên từ giường.

      Ai biết, nàng vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy bên hông có hơi căng thẳng.

      Là nam nhân ôm cánh tay của nàng. . .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, sợ hãi đánh thức nam nhân, liền dè dặt đưa tay, nhàng dời bàn tay nam nhân ôm tại bên hông của mình.

      Đến sau khi nhàng để xuống cánh tay thon thả của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào nhõm.

      Hai chân chạm đất, nhìn thấy xiêm y ném vương vãi khắp mặt đất , có cái của nàng, cũng có của . . .

      Lại thêm cái giường bừa bộn kia, hai người xích lõa . . .

      Tối hôm qua bọn họ, rốt cuộc kịch liệt đến đâu a. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ngượng ngùng, nhưng mà, đồng thời với ngượng ngùng, cảm giác ngọt ngào càng là trào dâng từ đáy lòng.

      Cả người, phảng phất ngâm mình ở trong bình mật, cả người đều cảm thấy hạnh phúc.

      Dù sao, ngày này, nàng cũng từng mơ tưởng đến.

      Dù sao, nàng cũng chẳng qua là thiếu nữ mới mười tám tuổi, cũng có giấc mộng thuộc về nàng Công Chúa.

      Nàng từng mơ tưởng , có thể ở chung chỗ cùng người mình thích, kết hôn sống chết, mỗi ngày vào lúc tỉnh dậy, nhìn thấy, chính là nam nhân mình thích.

      nay, nguyện vọng này của nàng, cuối cùng cũng thực rồi.

      Mặc dù, chỉ là thực được nửa, nhưng mà, đủ để cho nàng có được thời gian hạnh phúc.

      Có lẽ, sau này vào lúc nàng rời khỏi Huyền Lăng Thương, thời khắc tại này, đủ để cho nàng nhớ lại đời. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại vừa cảm thán, vừa mang theo nỗi cay đắng nhè .

      Mắt nhung khỏi có hơi nhìn xuống, ngắm nam nhân ngủ say.

      Nhìn thấy nam nhân ngủ đến say sưa, gương mặt dịu dàng kia, hấp dẫn nàng sâu sắc.

      nhịn được, Đồng Nhạc Nhạc từ từ vươn tay ngọc trắng xanh kia, nhàng chạm vào mày kiếm xếch lên của nam nhân.

      Từ từ phác họa hàng mi xinh xắn kia của nam nhân , lại nhàng hạ xuống, đến đôi mắt khẽ nhắm của , lại đến cái mũi rắn rỏi cương nghị kia, cuối cùng, lại rơi xuống bạc môi mảnh mai kia của nam nhân . . .

      Trước kia qua nghe người khác qua, người có bạc môi hay bạc tình bạc bẽo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại cho là đúng.

      Bởi vì, nam nhân trước mắt này, ở trong lòng nàng, là người dịu dàng nhất, là người tốt nhất đối với nàng. . .

      Từ chính là nhi, cho tới bây giờ cũng chưa được hưởng thụ cảm giác được người thương .

      Lại trời xui đất khiến, hiểu ra sao cả tới triều đại này, gặp phải nam nhân trước mắt này.

      Vô ý cứu nam nhân này, lại cảm nhận được ấm áp mà nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ.

      Cảm giác ấm áp này, mặc dù rất ngắn ngủi, ở trong cái nhìn của nàng, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng mà, nàng cũng là cảm thấy mỹ mãn .

      Có lẽ tại, nàng là nên rời . . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ê ẩm, sau đó, trong mũi cay cay, tầng mờ mịt liền nhanh chóng lên trong đôi mắt nàng.

      Trước mắt hoàn toàn mông lung, khiến cho nàng nhìn thấy lắm dung mạo của nam nhân.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhàng chớp chớp đôi mắt, vào lúc này, nàng muốn khắc ghi sâu nam nhân trước mắt này vào đáy lòng mình. . .

      Còn nữa, nàng muốn lại lần nữa nhấm nháp đến nơi đến chốn phen mùi vị môi nam nhân.

      Có lẽ, đây là lần cuối cùng nàng hôn . . .

      Bởi vì, đợi sau khi tỉnh lại , khẳng định hận nàng.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó chịu lại uất ức, cắn chặt làn môi đỏ mọng cái, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ cúi người xuống, nhàng ấn làn môi đỏ mọng mang theo nước mắt ướt át lên bạc môi mảnh mai của nam nhân kia . . .

      Vốn là, Đồng Nhạc Nhạc chỉ tính toán nhàng vừa hôn xong, liền rời .

      Ai biết, nụ hôn của nàng vừa mới dứt, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó, chính là hồi trời đất ngả nghiêng.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to đôi mắt, còn chờ phản ứng kịp, cả người liền bị nam nhân gắt gao áp chế ở bên dưới thân.

      Nhìn thấy nam nhân vốn vẫn cao cao tại thượng đè lên người nàng, đôi huyết mâu động lòng người kia, lấy đâu ra vẻ buồn ngủ! ?

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra được.

      Nam nhân này, kỳ ràng sớm tỉnh lại, lại vẫn còn cố ý giả bộ ngủ!

      Cái này, ràng là định nhìn nàng lúng túng như vậy sao! ?

      Nghĩ đến mới rồi, chính mình len lén làm những chuyện như vậy đối với nam nhân, liền khiến Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ lẫn tức tối quả muốn đào cái hố mặt đất , tiến vào trở ra nữa.

      Trời ạ!

      Nàng rất mất mặt ! ! ! !

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng vô cùng, khuôn mặt nhắn trắng như tuyết kia, càng bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm thành đỏ bừng.

      Dáng vẻ trắng trẻo hồng hào kia, khiến cho nàng nhìn qua, phảng phất trái đào mật vừa mới chín , rất là dễ thương!

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng biết chút xíu nào về điểm này.

      Lại thấy trong đôi mắt của nam nhân có tỉnh táo, hài hước và vui vẻ có che dấu chút nào, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bắt đầu vì xấu hổ mà trở thành tức giận.

      Hé mở làn môi hồng, khỏi kêu thành tiếng.

      "Hoàng thượng, mới rồi, là ngài giả bộ ngủ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cả người phảng phất chú mèo con bị người ta dẫm lên cái đuôi.

      Cúi đầu nhìn thiếu nữ bị chính mình áp chế ở dưới thân tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nụ cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm, bạc môi hé mở, chăm chú .

      "Ừ, đúng vậy."

      Nam nhân mở miệng, chút ý tứ áy náy nào.

      Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi liền buồn bực. Lần đầu tiên, nàng muốn nện đau nam nhân trước mắt này!

      Nghĩ đến chính mình vừa rồi hết sờ lại hôn đối với nam nhân này, biết nam nhân này có thể cảm giác là nàng háo sắc hay đây! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có .

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngùng ảo não, nam nhân chỉ là lẳng lặng hưởng thụ dáng vẻ tức phát điên của thiếu nữ ở trong lòng mình.

      Trong lòng, càng là tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

      Đặc biệt thấy, người nữ nhân có những dấu vết lớn nông sâu đủ loại kia, đó là do lưu lại. . .

      Mà thiếu nữ này, cũng là thuộc về , Huyền Lăng Thương. . .

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng lóe ra phen, lập tức, cánh tay thon thả kia khỏi nhàng chạm vào gương mặt nữ nhân.

      nhàng chạm vào giọt nước mắt mặt nữ nhân.

      Nhìn thấy giót nước mắt trắng ngần long lanh kia, ởtrên đầu ngón tay của mình tản ra ánh sáng êm dịu, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhàng rung lên cái.

      Mới rồi, mặc dù có mở mắt ra, chỉ là, lại có thể cảm nhận sâu sắc, nữ nhân này đối với có tình lưu luyến rời.

      Nữ nhân này, trong lòng là có ! ! !

      Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, nhàng ra ý nghĩ trong lòng mình.

      "Tiểu Nhạc Tử, trong lòng ngươi là có trẫm, đúng ! ?"

      Nam nhân mở miệng, thanh nhàng, dịu dàng như thế.

      Chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại tràn đầy vẻ chờ mong và căng thẳng lộ .

      Mặc dù, nhận thấy được, nữ nhân này, trong lòng là có .

      Chỉ là, tại giờ này khắc này, Huyền Lăng Thương vẫn cực kì căng thẳng.

      Bởi vì sợ hãi, điều đó chỉ là tình nguyện phía của .

      sợ hãi, đáp án mà thiếu nữ này ra, phải điều muốn. Đến lúc đó, nghĩ , nổi điên. . .

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương căng thẳng thôi, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt lập tức ngây ngẩn cả người.

      Đôi mắt tràn đầy nước mắt , càng là trợn tròn cực to, nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân.

      Lại thấy nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, thế nhưng, trong đôi mắt nhìn nàng kia, căng thẳng trong mắt là che dấu chút nào.

      Huyền Lăng Thương , tại khẳng định rất căng thẳng!

      sợ hãi sao! ?

      Trong lòng , cũng là có nàng, đúng ! ?

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi vừa xòe ra.

      "Vâng Hoàng thượng, trong lòng nô tài, là có hoàng thượng! Nô tài, thích Hoàng thượng, thích, thích!"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 237 : Tiểu Nhạc Tử biểu lộ
      Edit : Angelina Yang
      Beta : otakuvuive1998




      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lấy hết dũng khí, rốt cuộc tự lớn tiếng ra những lời tận sâu thăm thẳm trong đáy lòng mình.

      ” Ta thích ngươi”

      - rất thích chàng…

      Bởi vì, những lời thế này, mực cất giấu ở trong lòng nàng rất rất lâu .

      Nàng biết, bắt đầu từ lúc nào có nam nhân trước mắt này.

      Có lẽ, là bắt đầu từ bọn họ lần đầu tiên gặp mặt . Lại có lẽ, vào lúc nàng vẫn còn là con tiểu điêu, được che chở sủng ái sâu mà hấp dẫn.

      Lại có lẽ, cho tới nay, đối với là lâu ngày sinh tình. . .

      Tóm lại, nàng biết, đời này kiếp này, ngoại trừ người đàn ông ra, liền lại cũng thích nam nhân nào khác!

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kiên định nhớ lại, nam nhân nghe được lời này của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt!

      Cúi đầu nhìn thấy thiếu nữ bị chính mình áp chế ở dưới thân, mặt mày ửng đỏ hoan hỉ kích động , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy chính mình sung sướng chưa từng có.

      Từ đến lớn, mực kiềm chế được chính mình, bởi vì gánh nặng trọng trách vai , khiến cho tới bây giờ cũng có dễ dàng sung sướng.

      Vốn tưởng rằng, đời này kiếp này của , đều thích bất luận kẻ nào. Tuy nhiên, thiếu nữ trước mắt này xuất , cũng là bất ngờ!

      Nàng giống như Tiểu tinh rất đáng ghét, đột nhiên liền lại xuất ra trong tầm mắt của , thu hút sâu sắc ánh mắt của .

      Sau này, lại đột nhiên biến mất, khiến ngày nhớ đêm mong, điên đảo mất hồn.

      Mãi đến sau này, khi biết được ra thiếu nữ mà mực tìm kiếm, liền ở bên cạnh , mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      biết, chính mình từ lúc nào, bắt đầu thích thiếu nữ này.

      Thích đến mức, có khả năng ngại thân phận của nàng, quá khứ của nàng, mục đích nàng tới bên cạnh .

      Chỉ cần, nàng có thể sống tốt ở bên cạnh , như vậy, liền cảm thấy mỹ mãn .

      Tuy nhiên, đến mấy lần, biết được nàng ở chung chỗ cùng người kia, lại nghe được nàng dối đối với , khiến nản lòng thoái chí, tâm tình suy sụp.

      Chính là tại, lại nghe được thiếu nữ trước mắt lời này, lại thấy mặt nàng tràn đầy hoan hỉ kích động ngượng ngùng. Ánh mắt của nàng, chân thành như vậy , có giả dối chút nào . Điều đó cho biết, những lời nàng !

      Nàng , thích !

      Sau khi nhận được đáp án này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người phảng phất bay lên đám mây, nỗi niềm sung sướng mừng như điên kia, quả thực vô phương dùng bút mà hình dung!

      Thiếu nữ này, trong lòng có !

      Trong lòng có a. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mày kiếm giãn ra, khóe miệng, càng là chợt toét ra cái, để lộ ra hàm răng trắng lóa đều tăm tắp.

      Nam nhân cười, vì hoan hỉ vui mừng chưa từng có.

      Kèm theo đó, đôi huyết mâu tuyệt đẹp động lòng người kia, càng là tràn đầy vui vẻ.

      Lại thêm tiếng cười to cởi mở sung sướng , càng là ngừng thốt ra từ trong miệng nam nhân.

      "Ha ha. . . Tiểu Nhạc Tử, lời ngươi chính là ! ? Ngươi thích trẫm! ?"

      Nam nhân mở miệng, cao giọng cười to.

      Nghe được lời này của nam nhân, lại thấy nam nhân cười giống như đứa bé bình thường, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng khỏi ấm áp, gương mặt rạng rỡ, bắt đầu cười theo.

      "Vâng, Hoàng thượng, nô tài thích ngài!"

      Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân cười ha ha, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là sung sướng vô cùng.

      Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng biết, rằng sau khi biết được nàng thích , điều đó làm cao hứng như thế.

      Chỉ cần thấy vui mừng, quả thực so với nhặt được vàng, càng để cho nàng vui mừng hơn.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sung sướng suy nghĩ, lại thấy nam nhân vốn cao giọng cười lớn, đột nhiên hai tay duỗi ra, liền nâng mặt của nàng lên, những nụ hôn cuồng nhiệt, liên tục phủ xuống . . .

      "Ách. . ."

      Đối mặt nam nhân đột nhiên hôn mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, đồng mâu càng là trợn tròn cực to, mặt mày giật mình.

      Chỉ cảm thấy, đầu lưỡi nam nhân cố sức tách ra đôi môi đỏ mọng của nàng, tiến quân thần tốc, ngừng truy đuổi theo cái lưỡi thơm tho của nàng . . .

      Nam nhân hôn, cuồng nhiệt như vậy, khiến hai tay Đồng Nhạc Nhạc càng là kìm hãm được xiết chặt lấy nhau, chống lên vồng ngực to lớn kia của nam nhân.

      Cảm giác được nóng bỏng trong ngực nam nhân , phảng phất như nham thạch bùng cháy, khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái. Còn chờ nàng suy nghĩ nhiều đến mặt khác, bên tai, liền vang lên khàn khàn giọng trầm thấp của nam nhân.

      "Ngoan nào, nhắm mắt lại. . ."

      Nam nhân mở miệng, trong thanh phảng phất như kiềm chế cái gì.

      lượng cũng là vô cùng nhàng, phảng phất dụ dỗ trẻ .

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức từ từ nghe lời, hai mắt nhắm nghiền.

      Nam nhân hôn, cuồng nhiệt như vậy , kích động, khiến Đồng Nhạc Nhạc dần dần ngăn chặn nổi nữa, từ từ đắm chìm trong đó, thể tự thoát ra được. . .

      . . .

      Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, mà trong phòng, nam nhân thở hồng hộc, và tiếng nữ nhân thở gấp càng là gắt gao đan xen lẫn nhau . . .

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc biết, vào lúc buổi sớm lại liều mình dây dưa cùng Huyền Lăng Thương bao nhiêu lần, mãi đến sau này, nàng chống nổi được thế công của nam nhân oai phong lẫm liệt mà ngất .

      Tận đến khi Đồng Nhạc Nhạc dần dần tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn cái, là đèn rực rỡ mới thắp.

      Chỉ thấy tối nay ánh trăng như mê như say, trăng sáng giữa trời, những vì sao lấp lánh, làm bầu trời đêm càng tuyệt đẹp vô cùng.

      Gió mát hiu hiu, ngừng chậm rãi thổi vào từ ngoài cửa sổ, trong đó mang theo từng đợt mùi hoa tươi rói, đúng là thấm vào tận ruột gan!

      Chỉ là, nếu như thân thể của mình, có bị đau nhức như vậy, khẳng định là tốt hơn!

      So sánh với lúc tỉnh dậy sáng nay, tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị đập rồi lại lắp ráp vào. Chỉ cần hơi chút động đậy người, thân thể liền lập tức truyền đến trận đau nhức, khiến Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu chặt đôi mày, khổ thể tả.

      "Huyền Lăng Thương chết tiệt này, rốt cuộc là ăn dược gì đây! ? Sao lại mạnh mẽ như vậy! Quả thực là muốn lấy cái mạng của ta a!"

      Nghĩ đến từ tối hôm qua đến sáng nay, Huyền Lăng Thương giống như là con mãnh thú quen ăn bén mùi , ngừng quay cuồng với nàng, quả thực muốn đều phải vắt kiệt chút sức lực cuối cùng người nàng .

      tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể đau nhức muốn chết, lại thêm cổ họng cũng khàn khàn rồi.

      Nghĩ đến, những thứ xảy ra người này, toàn bộ đều là bởi vì cái tên nam nhân đáng ghét kia, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là vô cùng ngượng ngùng, đối với Huyền Lăng Thương, càng là tức giận thôi.

      Càng làm cho Đồng Nhạc Nhạc quẫn bách ngượng ngùng chính là, nàng lại bị Huyền Lăng Thương hành hạ đến bất tỉnh.

      Mà cái tên Huyền Lăng Thương kia, cũng biết rời từ lúc nào.

      Tất cả mọi người đều là người, làm sao lại công bình như vậy đây! ?

      Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là tức giận.

      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, hồi tiếng bước chân loạt xoạt quen thuộc, phút chốc truyền vào trong lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc.

      Sau khi nghe thấy hồi tiếng bước chân điềm tĩnh này, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng liền lập tức biết ràng, tiếng bước chân này là thuộc về người phương nào .

      Là Huyền Lăng Thương, đến đây rồi!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi hồi căng thẳng, ngay sau đó, nhịp tim bắt đầu đập thêm nhanh hơn.

      Nghĩ đến, chuyện tối hôm qua và sáng sớm nay dây dưa tới bến cùng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ chút đều thấy ngượng ngùng, muốn trực tiếp chui vào bên trong chăn, dám thò mặt ra.

      Mặc dù, nàng tại là người của Huyền Lăng Thương, chỉ là, nàng vẫn biết nên đối diện với Huyền Lăng Thương như thế nào cho tốt.

      Có lẽ giả bộ ngủ chăng! ?

      Đúng! Giả bộ ngủ!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hề tức phát điên nữa, lập tức nằm ở giường, làm ra vẻ ngủ say sưa.

      Chỉ nghe thấy, hồi thanh 'két kẹt' truyền đến, biểu cửa phòng bị người từ bên ngoài nhàng đẩy ra.

      Ngay sau đó, tiếng bước chân điềm tĩnh, càng là từ phía cửa ra vào, chậm rãi tới chỗ giường.

      Cùng với tiếng bước chân điềm tĩnh càng ngày càng đến gần này, tim Đồng Nhạc Nhạc càng đập càng là nhanh hơn.

      Hai tay chống chăn kia, càng là bởi vì căng thẳng mà gắt gao nắm chặt lại, nhưng nàng vẫn còn hề tự biết. . .

      Chỉ nghe thấy, tiếng bước chân của nam nhân, đến bên giường của mình ngừng lại.

      Chỉ là, nam nhân lại hề mở miệng chuyện, chỉ là gắt gao đứng nhìn.

      Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, ánh mắt nóng rực kia của nam nhân gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Đôi mắt nam nhân, phảng phất mang theo ngọn lửa cực nóng, nó nhìn đến chỗ nào, đều phảng phất dường như bốc cháy.

      Dần dần , Đồng Nhạc Nhạc có hơi kiên trì được , mí mắt càng là ngừng run rẩy.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, tràng tiếng cười khẽ sung sướng, phút chốc vang lên.

      "Ha hả, tỉnh rồi, tại sao vẫn còn giả bộ ngủ đây! ?"

      Nam nhân mở miệng, thanh trầm trầm, vào thời điểm mới thắp đèn rực rỡ này, nghe càng gợi cảm.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên cái.

      Trong lòng biết việc chính mình giả bộ ngủ bị nam nhân phát . Nàng thể làm gì khác hơn là từ từ mở đôi mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy trong phòng, biết từ khi nào thắp đèn, ngọn đèn mờ nhạt kia, êm dịu chiếu vào người nam nhân, kéo bóng dáng nam nhân ra dài.

      Tục ngữ , dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng đẹp!

      Lời này cũng sai chút nào!

      Chỉ thấy nam nhân đắm chìm trong ánh đèn, bớt lạnh lùng trong dĩ vãng, lại tăng thêm vài phần tuấn tú chết người, đẹp mắt đến làm cho người ta rời mắt nổi.

      Trong lòng kinh ngạc vô cùng, sau khắc, đến khi tiếp xúc huyết mâu mang theo hài hước lộ của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, luồng buồn bực khô nóng, càng là từ đáy lòng thẳng tắp trào dâng lên.

      Trong lòng ảo não, chính mình sắc nữ a!

      Cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, bọn họ chuyện gì cũng đều làm rồi, nhưng nàng vẫn lại bị vẻ đẹp của làm điên đảo!

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, nam nhân phảng phất nhận thấy được cái gì, bạc môi chợt cong lên cái, mang theo tiếng cười sung sướng liền thốt ra từ trong miệng nam nhân.

      "Thế nào! ? Trẫm rất đẹp chứ! ?"

      "Ách. . ."

      Nghe được lời nam nhân như vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức liền buồn bực.

      Đối với nam nhân trước mắt tự kỷ, nàng cũng biết nên phản ứng làm sao .

      Đích xác, nam nhân trước mắt này, là có thực lực để mà tự kỷ.




      Chương 238 : Nếu lại làm tiếp tục, có tai nạn chết người
      Edit : Angelina Yang



      Chỉ là, mực lạnh lùng như , có lẽ lần đầu tiên ra những lời như vậy đây!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là kinh ngạc, vừa là nổi.

      Cuối cùng, môi đỏ mọng bĩu ra cái, nén được khe khẽ hừ tiếng, mở miệng .

      "Tự kỷ cuồng!"

      Lời này của Đồng Nhạc Nhạc, rất rất , nhưng mà, vẫn bị nam nhân nghe được.

      Nghe vậy, nam nhân chợt mỉm cười cười tiếng.

      Lập tức, càng là nhè lúc Đồng Nhạc Nhạc còn có phản ứng kịp, tức đè xuống người Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy chính mình cả người, bị nam nhân đè ở dưới thân .

      Nhìn thấy trước mắt gương mặt tuấn mỹ mê hoặc này, lại thêm trong mắt nam nhân mang theo tình dục thấp thoáng, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật nảy lên cái. . .

      phải lại muốn. . .

      Nghĩ tới từ tối hôm qua đến bây giờ, bọn họ làm nhiều lần như vậy.

      tại, nàng toàn thân đều vô cùng đau nhức, cổ họng cũng khản, nếu như lại làm tiếp tục, khẳng định có tai nạn chết người! Sinh mệnh vốn đáng quý! Hãy tha thứ cho nàng, chính là hạng người ham sống sợ chết a!

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, đôi mắt nhướn lên cái, lập tức giật mình la lên thành tiếng

      "Hoàng thượng nên, nô tài mệt mỏi quá a. Nếu lại làm tiếp tục, có tai nạn chết người! ! !"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giật mình la lên thất thanh thành tiếng.

      Ánh mắt kia nhìn Huyền Lăng Thương, càng là hết sức lo lắng, đúng vẻ dường như nhìn thấy độc xà mãnh thú , vô cùng đề phòng.

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn phía mình dường như thấy quỉ , gương mặt tuấn tú kia kia của Huyền Lăng Thương đầu tiên là có hơi sửng sốt. Sau đó, dường như là nghĩ tới điều gì, bạc môi toe toét ra cái, tiếng cười to cởi mở sung sướng , càng là thốt ra từ trong miệng nam nhân.

      "Ha ha ha ha ha ha. . . Ngươi thiếu nữ này, ở trong đầu đều suy nghĩ cái gì! ? Ngươi cho là trẫm làm cái gì với ngươi! ? Chẳng lẽ, trẫm ở trong mắt ngươi, lại là kẻ miệt mài quá độ sao! ? Ha ha ha ha ha ha. . ."

      Nhìn thấy dáng vẻ cười ha ha của Huyền Lăng Thương, khi nghe được lời này của , Đồng Nhạc Nhạc lập tức hiểu ra cái gì. Gương mặt kia lập tức trở nên buồn bực, màu đỏ bừng liền nhanh chóng lên hai gò má trắng như tuyết kia của nàng.

      Trời ạ!

      Lỗ nẻ đâu! ? Ở nơi nào! ? Nàng nên gặp người khác cho xong!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng ảo não , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là ngượng ngùng lại ảo não.

      Dù sao, phải nàng muốn hiểu sai, ai kêu nam nhân này, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, giống như là con mãnh thú quen ăn bén mùi, cũng chút kiềm chế nào, nàng khẳng định phải sợ sệt mà!

      Nhưng mà bây giờ, nghe được lời này của , lại thấy vẻ trêu chọc và hài hước mặt , Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có .

      đối phó được với nam nhân giễu cợt, Đồng Nhạc Nhạc cả mặt đỏ rần, cuối cùng, chỉ còn cách cầm lấy chăn, trực tiếp kéo lên tới đỉnh đầu che kín mặt .

      Vốn là nàng tại đều muốn gặp ai hết á!

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc làm ra tư thế bịt tai trộm chuông, nam nhân thấy vậy, nụ cười mặt càng đậm đà, cuối cùng, lại cười đến ngay cả nước mắt đều trào ra.

      Vươn ngón tay búp măng, nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt, trong lòng Huyền Lăng Thương chấn động.

      Nhìn thấy giọt nước mắt trắng ngần long lanh đầu ngón tay kia , trong mắt Huyền Lăng Thương xẹt qua tia kinh ngạc.

      Thiết nghĩ đến, sống nhiều năm như vậy, nhưng có lẽ lần đầu tiên cười ra nước mắt đây mà!

      Giờ phút này tâm tình hoan hỉ sung sướng như thế, toàn bộ bởi vì thiếu nữ trước mắt này. . .

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn về phía thiếu nữ càng là dịu hẳn . . .

      Thiếu nữ này, là của , đời này kiếp này, tuyệt đối buông tay!

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương kiên định nghĩ vậy, lại thấy thiếu nữ này tràn đầy quẫn bách ngượng ngùng trốn ở bên trong chăn, sợ hãi thiếu nữ này bị ngạt thở, khỏi ngưng cười , mở miệng .

      "Được rồi, trẫm cười ngươi nữa là được chứ gì, ngươi ra nhanh lên chút! Thời tiết nóng như vậy, cũng sợ bị ngạt thở sao."

      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , mang theo vẻ dịu dang và sủng ái che dấu nổi.

      Tuy nhiên, nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc cũng là trề đôi môi đỏ mọng, mở miệng bất mãn than thở.

      "Hừ! Chính là ra ngoài, ai kêu ngài vừa rồi giễu cợt nô tài!"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời tức tối như trẻ con vậy, trong mắt Huyền Lăng Thương lóe ra vui thích.

      Trong lòng biết thiếu nữ này da mặt mỏng, nhịn được người khác giễu cợt. Thấy vậy, bạc môi hé ra, khỏi mở miệng .

      "Được rồi, vậy coi như trẫm sai lầm rồi, còn được sao! ? Hơn nữa, trẫm sai người chuẩn bị tốt bữa tối, từ tối hôm qua đến bây giờ ngươi cũng chưa hề được ăn gì. Chẳng lẽ bụng đói sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, vừa câu như thế, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy ở trong bụng, lập tức ầm ĩ kêu lên mà tố cáo trống rỗng.

      Nghĩ đến từ tối hôm qua đến bây giờ, nàng chưa ăn cái gì, mà ngay cả nước cũng có uống qua giọt đây!

      Mới rồi Huyền Lăng Thương , nàng cảm thấy đói. Lúc này vừa , bụng nàng lập tức bắt đầu kêu 'Òng ọc òng ọc' .

      Có lẽ, bụng Đồng Nhạc Nhạc kêu quá lớn, nam nhân phảng phất nghe được, nụ cười huyết mâu càng thân thiết .

      Lập tức, bạc môi hé mở, tiếp theo mở miệng .

      "Trẫm sai người làm gà chiên giòn, Lý Ngư kho , sơn hào hải vị, tổ yến vây cá, lại thêm sườn xào chua ngọt, cá song hấp . . ."

      Huyền Lăng Thương mở miệng, lần lượt liệt kê ra.

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước miếng của chính mình đều phải chảy ra .

      Trời ạ!

      Những món này, đều là thức ăn nàng thích ăn đây!

      Huyền Lăng Thương này, tuyệt đối là có chủ tâm! ! !

      Đáng ghét!

      Tuy nhiên. . .

      "Được rồi, nô tài ra được chưa! Hoàng thượng ngài đừng nữa, ngài càng , nô tài càng thấy đói bụng!"

      tay xốc lên cái chăn ở người, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn đầu hàng .

      Ai kêu nam nhân này, bắt được yếu điểm của nàng!

      Đối với ăn, nàng là cực ngăn cản được !

      Nhìn thấy thiếu nữ hoàn toàn đầu hàng, nụ cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm đà, khóe miệng cong lên cái, khỏi khẽ cười ra tiếng.

      biết , thiếu nữ này thích nhất là ăn!

      Thế gian làm thế nào lại có nữ nhân thích ăn như vậy ! ? Mà ngược lại, liền là mến điểm này của nàng!

      Cởi mở và thẳng thắn, bộc trực dứt khoát dễ thương.

      Nữ nhân đơn thuần như thế , thế gian hiếm có!

      Cho nên, chắc chắn quý trọng nàng tốt . . .

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc xốc chăn lên.

      Tuy nhiên, nghĩ đến người mình chính là sạch bách, mặc thứ gì, nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức kéo chăn lại, bao trùm kín cả thân thể của mình.

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là e ấp ngượng ngùng.

      "Hoàng thượng, ngài có thể trước hết ra ngoài được ! ? Nô tài đầu tiên phải mặc xong quần áo. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu khẽ, mặt che dấu nổi vẻ ngượng ngùng đáng .

      Huyền Lăng Thương nghe vậy, trong lòng khỏi rung lên cái.

      Chỉ thấy nữ nhân trước mắt, mái tóc dài đen nhánh, tùy ý xõa xuống, dẫu tóc hơi rối bù, nhưng lại đều tổn hao vẻ đẹp của nàng chút nào, ngược lại tăng thêm những nét quyến rũ.

      Đặc biệt, khi thiếu nữ trước mắt này cúi đầu với dáng vẻ ngượng ngập, càng là khiến nhìn mà tâm tư rối loạn.

      Nếu như có khả năng, muốn liều lĩnh bổ nhào vào nàng, lại hung hăng muốn nàng. . .

      Chính là, lại thấy thiếu nữ này cực kì mảnh mai, Huyền Lăng Thương chỉ có bất đắc dĩ thở dài.

      Có lẽ trước cứ từ tốn, bằng , gây sợ hãi cho nàng, nên làm thế nào cho phải! ?

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên cái, khỏi bắt đầu tự giễu.

      Thiết nghĩ Huyền Lăng Thương , cho tới nay, đều là người có lực tự động kiềm chế cực mạnh, hiểu được tiết chế!

      Tuy nhiên, cũng biết tại sao, khi đối mặt thiếu nữ trước mắt này, lực tự động kiềm chế mà mực lấy làm tự hào hoàn toàn tan rã .

      Có lẽ, là thiếu nữ này quá mức ngọt ngào . . .

      Giờ phút này, chỉ là nghĩ đến nàng ngọt ngào, liền cảm giác được huyết dịch bắt đầu sôi sùng sục .

      Yết hầu giật giật, huyết mâu tối sầm lại, chỉ là Huyền Lăng Thương vẫn xiết chặt nắm tay phen, cố gắng kiềm chế rung động trong lòng, lập tức từ từ lui về phía sau bước.

      Lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Hảo, biết là ngươi mệt mỏi, trẫm sai người chuẩn bị tốt nước tắm, ngươi cứ tắm rửa cái, rồi liền tới điện Dưỡng Tâm !"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là ngượng ngùng gật đầu, nhàng .

      "Tạ Hoàng thượng."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc rụt rè ngượng ngùng , Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng cười tiếng, lập tức, liền xoay người, sải bước rời .

      Cho đến bóng dáng Huyền Lăng Thương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của chính mình,Đồng Nhạc Nhạc mới thu hồi ánh mắt.

      Chỉ là nụ cười mặt, lại cách nào che dấu.

      Giờ phút này, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , là sung sướng và hạnh phúc chưa từng có.

      Chỉ mong, cuộc sống sau này, đều tiếp tục như thế. . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngọt ngào suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hồi tiếng đập cửa cộc cộc.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      "Ai! ?"

      "Nhạc công công, nô tỳ phụng mệnh, đưa nước nóng cho Nhạc công công đây."

      Ngoài cửa, là thanh của cung nữ.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên cái.

      Nghĩ đến chính mình tại cởi sạch bách, quần áo, nếu như bị người thấy, khẳng định lại trở thành đề tài để mọi người sôi nổi bàn luận ồn ào.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chịu đựng đau nhức người, đứng lên dọn dẹp lượt gian phòng, lại mặc xong quần áo, lập tức, mới để cung nữ vào.

      Chỉ thấy, hai tên cung nữ này sau khi vào, đầu tiên là len lén liếc mắt nhìn chút Đồng Nhạc Nhạc, trong mắt vội vàng là tràn đầy dáng vẻ mập mờ, khiến Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy mà càng là ngượng ngùng mặt mày đỏ bừng.

      Đến sau khi hai tên cung nữ này chuẩn bị tốt nước nóng để tắm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đuổi bọn họ ra ngoài.

      Sau khi gắt gao đóng chặt cánh cửa chạm trổ, Đồng Nhạc Nhạc mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      Từ từ từng bước đến phía sau bình phong, chỉ thấy bên trong bồn tắm đổ đầy nước nóng, mặt vẫn còn rải lên rất nhiều cánh hoa.

      Những cánh hoa này, ràng là vừa mới hái xuống từ cây.

      Màu sắc kiều diễm tươi tắn, mùi hương thơm xông vào mũi.

      Ngửi thấy thế, làm cho tâm tình người ta khỏi bắt đầu sung sướng.

      Đưa tay nhàng cởi Đái người, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng trút bỏ quần áo người, liền thể chờ đợi được nhảy vào bên trong bồn tắm .

      Dù sao, nàng bây giờ, là muốn tắm nước nóng tốt cái, loại bỏ phen mệt nhọc!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 239 : Ngươi chảy nước bọt kìa
      Edit : Angelina Yang
      [/b]


      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc tắm nước nóng xong xuôi lượt, chỉ cảm thấy những chỗ đau nhức người biến mất hơn phân nửa .

      Sau khi ra từ bên trong bồn tắm, Đồng Nhạc Nhạc tính toán thời gian, chính mình lại tắm sắp đến canh giờ, cũng biết Huyền Lăng Thương có thể chờ đợi đến nhịn được hay ! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đứng lên từ bên trong bồn tắm , sau đó cầm khăn lông chà lau mái tóc ướt rườn rượt.

      Đứng ở phía trước gương đồng , dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống, nhìn thấy bản thân lúc này, chính Đồng Nhạc Nhạc đều thất kinh.

      Chỉ thấy người có những dấu ấn đo đỏ nông sâu đủ loại, so với buổi sáng thấy nhiều hơn .

      Cũng biết Huyền Lăng Thương là thuộc tính gì gì đó, lại thích vừa hôn vừa hít người nàng như vậy.

      Đến ngay cả cổ, cũng có rất nhiều.

      Làm cho trang phục với cổ áo khoét sâu, là thể lại mặc rồi.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa vuốt những dấu ấn đỏ hồng người mình , mặt dẫu là tức giận, lại che dấu nổi nét ngọt ngào.

      Mắt nhung ngắm nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo nhắn kia của mình, đôi mắt, khóe miệng, tràn đầy đều là nụ cười ngọt ngào.

      Rốt cuộc có bao nhiêu thời gian, nàng được cười giống như bây giờ đây! ? Chính nàng cũng biết.

      Giờ phút này, cái gì nàng cũng đều muốn nghĩ tới, chỉ là thầm nghĩ, có thể hưởng thụ tại tốt . . .

      . . .

      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc tới điện Dưỡng Tâm, đêm khuya .

      Bên ngoài đầy sao lấp lánh, trăng sáng giữa trời.

      Bên trong hoàng cung, càng là đèn đuốc treo cao, chiếu sáng cả điện Dưỡng Tâm.

      Tuy nhiên, bên trong điện Dưỡng Tâm, lại im ắng, có bất luận kẻ nào ở đây.

      Từ từ ở bên trong điện Dưỡng Tâm im lặng , Đồng Nhạc Nhạc liếc mắt nhung vòng chung quanh, tràn đầy nghi hoặc.

      "Ồ, Huyền Lăng Thương đâu! ? phải muốn ta tới nơi này sao! ? Làm thế nào tại người ở đây ! ? Chẳng lẽ là vì phải xử lý chính chăng! ?"

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán tới thư phòng bên kia.

      Tuy nhiên, liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người, đột nhiên, mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm đến dãi , liền chậm rãi nhàng bay ra từ bên trong điện Dưỡng Tâm.

      Ngửi thấy mùi thơm toả khắp mọi nơi này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cơn thèm ăn của mình đều bị khêu gợi hết mức.

      Ở trong bụng, càng là ngừng phát ra những tiếng 'Òng ọc òng ọc' to.

      tay vuốt cái bụng sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng, hai chân Đồng Nhạc Nhạc, dường như càng là tự có ý thức, từ từ đến theo mùi hương.

      Đến khi Đồng Nhạc Nhạc tới bên trong đại điện, nhìn thấy mặt bàn bày biện đầy các món ăn đẹp đẽ tinh xảo, mắt nhung lập tức sáng ngời!

      Chỉ thấy, cái bàn tròn được phủ lên tấm khăn ăn màu đỏ thẫm, bày ra hơn mười món ăn đẹp đẽ tinh xảo đầy đủ màu sắc hương vị.

      Có cá lư kho, cá song hấp, sườn xào chua ngọt, tổ yến vây cá, sơn hào hải vị, tự nhiên cần phải , lại còn các loại nước xi rô điểm tâm tráng miệng đẹp đẽ tinh xảo đủ kiểu . . .

      Nhìn thấy hơn mười món ăn đẹp đẽ tinh xảo này bàn , lại ngửi thấy mùi thơm món ăn làm cho người thèm đến dãi , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước miếng của chính mình đều sắp chảy ra.

      Ánh mắt nhìn về phía những thức ăn này, càng là phảng phất dường như sáng bừng.

      Tuy nhiên, liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thèm ăn hết mức, đột nhiên, giọng hài hước mang theo vẻ trêu chọc, phút chốc vang lên

      "Ngươi chảy nước bọt kìa!"

      "Ách, phải ! ?"

      Nghe như thế, Đồng Nhạc Nhạc còn chờ phản ứng kịp, liền theo bản năng đưa tay lau khóe miệng.

      Chỉ là, đến khi Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn cái, tay lấy đâu ra nước bọt! ?

      Trong lòng nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, khỏi thào .

      " có nước bọt nha. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa ra lời này, đột nhiên, tràng tiếng cười to vang dội , phút chốc vang lên từ phía sau nàng.

      "Ha ha ha ha ha ha. . . Tiểu Nhạc Tử, ngươi đáng . . ."

      Nghe được phía sau đột nhiên truyền đến thanh, Đồng Nhạc Nhạc bị hăm dọa sợ mất mật, lập tức lập tức xoay người nhìn lại.

      Chỉ thấy, Huyền Lăng Thương biết từ khi nào đứng ở phía sau nàng, giờ phút này nhìn nàng
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807


      Chương 240 : Thẳng thắn giải thích

      Edit : Angelina Yang




      tay vuốt cái bụng tròn trịa, Đồng Nhạc Nhạc vừa cảm thấy mỹ mãn mà ợ vài cái. Sau đó gương mặt rạng rỡ, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn cười tươi.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vuốt bụng cười sung sướng, gương mặt Huyền Lăng Thương rạng rỡ, trong huyết mâu đều là nụ cười hề che giấu.

      "Ăn no rồi sao! ?"

      "Vâng, nô tài ăn no rồi, những món ăn này ngon đây!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười .

      Nàng nghĩ thầm, nếu mà ngày ngày tiếp tục như thế, chính mình khẳng định biến thành kẻmập mạp ngay.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm suy tư, dường như lại nghĩ đến cái gì, mắt nhung vừa chuyển, đối diện là đôi mắt kia của Huyền Lăng Thương tràn đầy niềm vui lộ .

      Nghĩ đến mới rồi, chính mình chỉ lo sung sướng cắn ngốn ngấu, cũng hề nhìn xem nam nhân ăn thứ gì đó.

      Trong bát của nam nhân , có lẽ sạch đây!

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc liền buồn bực, vết đỏ bừng liền nhanh chóng lên hai gò má trắng như tuyết kia của nàng.

      Hé mở làn môi hồng, nàng đầy vẻ ngượng ngập.

      "Hoàng thượng xin thứ cho tội, nô tài ăn sạch toàn bộ thức ăn, hay là, bây giờ nô tài chuẩn bị bữa tối cho ngài nữa! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt tràn đầy vẻ xin lỗi.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là khe khẽ lắc đầu, mở miệng trầm giọng .

      " ngại, trẫm đói bụng."

      Cho dù là đói, tự nhiên tìm đồ ăn. . .

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng tỏ ra mờ ám, trong đó, phảng phất dường như có vật gì vậy nhảy nhót.

      Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương rơi người mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra bắt đầu được tự nhiên.

      Ánh mắt của Huyền Lăng Thương, phảng phất như mang theo đám lửa, để cho cả người nàng bắt đầu nóng bỏng .

      Trong lòng căng thẳng, tim đập dồn dập.

      Hơn nữa, do hiểu đối với Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy vậy cũng ràng, Huyền Lăng Thương rốt cuộc là muốn làm cái gì .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị hù dọa lòng dạ rối bời.

      Sau đó, liền lập tức nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.

      Mắt nhung nhìn trời nhìn đất, chính là dám đối đầu ánh mắt nóng rực kia của nam nhân.

      Nàng hé mở làn môi hồng, lập tức liền ha ha cười .

      "Ha ha, Hoàng thượng, hôm nay ánh trăng đẹp a!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà cười .

      Ai ngờ, đúng vào lúc này, đám mây đen liền che kín mặt trăng, ngay lập tức, cả bầu trời đều đen thui thui.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi liền buồn bực.

      Đặc biệt lúc đối đầu huyết mâu tràn đầy vui vẻ kia của Huyền Lăng Thương, nàng càng lộ cảm giác vô cùng xấu hổ.

      Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy quẫn bách , Huyền Lăng Thương phảng phất biết tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi hé mở, cười .

      "Ngươi yên tâm, trẫm hiểu được tiết chế."

      "Ách. . . Phải ! ?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong ngữ điệu mang hoài nghi.

      Dù sao, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, nàng đâu từng nhìn thấy nam nhân này có tiết chế đây!

      Nam nhân này, thân thể cũng biết là làm từ cái gì, mà sau khi làm nhiều lần vận động kịch liệt như vậy , vẫn còn giữ được dáng vẻ tinh thần sáng láng.

      Thử nhìn lại nàng xem! ?

      Bị nam nhân này hành hạ đến sắp sửa còn có nửa nhân mạng, tại suy nghĩ chút, Đồng Nhạc Nhạc đều vẫn còn nghĩ lại mà hơi sợ đây!

      Nghĩ rằng, nếu quý sinh mệnh, nên rời xa nam nhân này mới được!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lùi lại phía sau bước, tính toán duy trì khoảng cách với nam nhân này.

      Ai biết, liền vào ở trong lòng nàng mới kịp nghĩ như vậy, người nào đó phảng phất như con giun đũa ở trong bụng nàng, động tác so với nàng càng là nhanh hơn bước.

      Tay vượn duỗi ra, bàn tay chụp tới, bàn tay Huyền Lăng Thương gắt gao nắm ở eo thon của Đồng Nhạc Nhạc, lại dùng sức lôi kéo.

      Sau khắc, cả người Đồng Nhạc Nhạc lại ngồi ở bắp đùi của Huyền Lăng Thương rồi.

      "Ách. . ."

      Bị nam nhân lôi kéo ngồi ở trong ngực của , khiến mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, mở to đôi mắt, còn chưa phản ứng kịp!

      Lại thấy khóe miệng nam nhân cong lên cái, chợt cười tiếng.

      Lập tức, liền vươn kia ngón tay búp măng, nhàng dí dí cái mũi rất hếch kia của nàng, mở miệng cười .

      "Đồ ngốc!"

      Nam nhân mở miệng, ở trong giọng , che dấu chút nào dịu dàng sủng ái.

      Nghe được thanh dịu dàng trầm thấp kia của nam nhân, lại thấy ánh mắt nam nhân nhìn chính mình đầy tình ý thắm thiết, cơ hồ khiến Đồng Nhạc Nhạc đắm chìm trong đó, vô phương tự kềm chế. . .

      Trong lòng chấn động, hé mở làn môi hồng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi kêu thành tiếng.

      "Hoàng thượng. . ."

      "Gọi trẫm là Lăng Thương. . ."

      Nam nhân mở miệng, thanh khàn khàn, ở trong cảnh đêm mê hoặc này, lại càng gợi cảm.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung lên cái, khuôn mặt nhắn vừa cúi xuống, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhàng .

      "Lăng Thương. . ."

      Nữ nhân mở miệng, thanh nhàng, mang theo vẻ vô cùng mềm mại , khiến nam nhân nghe vậy, chỉ cảm thấy đầu khớp xương đều phải nhũn ra.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi Tiểu tinh rất đáng ghét!"

      Trong lòng biết tại nàng sợ hãi chính mình, cho nên thể muốn nàng, bằng gây sợ hãi cho nàng.

      Chỉ là, thiếu nữ này, toàn thân, đều tản ra luồng sức quyến rũ thu hút lòng người!

      Coi như chỉ là câu , đều đủ để cho huyết dịch người ta sôi sùng sục, tâm tư rối loạn. . .

      Cho nên, thiếu nữ thu hút lòng người như vậy, nhất định phảigiữ lại tốt ở bên cạnh , giữ được nàng chặt, cho nàng rời !

      Bằng , phát điên mất!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương dường như lại nghĩ đến cái gì, huyết mâu khỏi lóe ra phen. Sau đó, mặt phát lạnh, chăm chú với Đồng Nhạc Nhạc.

      "Tiểu Nhạc Tử, , tại nên đổi lại gọi ngươi là Tử Kiều ! ? Ngươi nay, phải chăng là có lời gì nên với trẫm! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhàng, chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại chăm chú vô cùng.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

      Đến khi nhìn thấy vẻ chăm chú trong huyết mâu sâu thẳm của nam nhân kia , nàng liền hiểu ràng ý tứ trong lời của Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương, là muốn nghe nàng ra thẳng thắn.

      Nghĩ đến, sau khi Huyền Lăng Thương biết được thân phận của mình, lại ngại, và quan tâm, đối đãi với nàng chân thành như thế, nàng đích là nên giải thích ràng tốt cùng .

      Chỉ là, trong khoảnh khắc, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào.

      Nếu như , nàng là người từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua mà đến, Huyền Lăng Thương có thể cảm giác được là nàng láo hay , hay lại cho là nàng điên mất rồi, hay có lẽ, cho rằng nàng là ma quỷ quái linh tinh các loại gì đó! ?

      Trong lòng nhớ lại, truyện xưa Bạch Xà đột nhiên ra trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng.

      thể!

      Nàng tuyệt đối thể ra thân phận chân của nàng, càng thể cho chuyện chính mình xuyên tới đây, lại biến thành con tiểu điêu nhi . . .

      Chính là, nếu thể với những điều này, nàng rốt cuộc nên giải thích như thế nào ràng, câu chuyện thân phận của nàng đây! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cau mày lại , tràn đầy buồn bực.

      Cùng với thời gian từng phút từng phút trôi qua, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng.

      Chỉ là, nam nhân lại có thúc giục nàng, mà là cho nàng đủ thời gian.

      Lẳng lặng nhìn thấy thiếu nữ trong lòng , nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo nhắn kia của nàng, khi lộ ra vẻ ảo não, khi lộ ra dáng vẻ kinh hoảng, đúng là khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc .

      Chẳng lẽ, nàng là muốn lại ràng những việc lặt vặt này cùng chính mình sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc phảng phất dường như hiểu cái gì , lập tức, hé ra làn môi hồng, mở miệng .

      "Lăng Thương, nếu như ta , đối với chuyện trước đây từng phát sanh giữa ta và Đôn Thân Vương, ta toàn bộ đều quên, người, có thể tin tưởng hay đây! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt hỏi.

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy bất an lộ .

      Bởi vì, nàng thể ra thân phận chân của mình, chính là, lại cũng sợ, nếu mà mình như vậy, Huyền Lăng Thương tin. Như vậy đến lúc đó, nàng cũng biết nên làm thế nào mới tốt . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an, lại thấy nam nhân sau khi nghe được lời của nàng, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là trầm lặng khắc, gì.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trái tim của mình, đập nhanh như muốn vọt khỏi lồng ngực.

      Trong lòng tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

      Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, ràng, chỉ là thời gian phút đồng hồ , mà Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, phảng phất lâu như qua thế kỷ.

      Nhưng thấy nam nhân trầm lặng khắc, đột nhiên bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Trẫm tin ngươi!"

      Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.

      Tuy là như thế, lời này của nam nhân, lại giống như cây búa, hung hăng nện ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , khiến trái tin Đồng Nhạc Nhạc chấn động mãnh liệt.

      Đôi mắt mở to, ngước lên nhìn về phía nam nhân, càng là dám tin và kinh ngạc.

      "Tại sao! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc kinh ngạc.

      Dù sao, nếu như đổi lại là nàng, nàng chưa chắc tin tưởng.

      Thông minh như Huyền Lăng Thương, tại sao lại tín nhiệm nàng như thế đây! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi cong lên cái, mở miệng cười .

      "Trẫm tin ngươi chính là tin ngươi, tại sao còn muốn hỏi tại sao đây! ?"

      "Lăng Thương. . ."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , lại thấy ánh mắt kia của Huyền Lăng Thương nhìn mình, hoàn hoàn toàn toàn tín nhiệm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, hai dòng lệ trong veo, càng là tốc tốc rơi xuống từ trong khóe mắt.

      Dù sao, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng có người nào tín nhiệm nàng như thế.

      Mà nàng, đối với nam nhân trước mắt này, có chỗ đề phòng giữ lại, thân phận của nàng, cùng là đối lập.

      Tuy nhiên, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng chính mình, điều này, lại có thể nào cho nàng cảm động đây! ?

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm động lệ nóng tuôn trào, nam nhân nhìn thấy nàng khóc, lập tức liền nhăn mày kiếm, tràn đầy vẻ đau lòng.

      " yên lành, làm sao lại khóc đây! ? Đừng khóc ."

      Nam nhân vừa , vừa đưa tay, nhàng lau những giọt lệ cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn thấy nam nhân dịu dàng tỉ mỉ như thế lau nước mắt cho chính mình , Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc nhịn được, bổ nhào vào trong lòng nam nhân, oa tiếng, khóc lớn lên.

      "Lăng Thương, ngươi tại sao tốt như vậy đối với ta đây! ? Tại sao! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khóc ròng mà .

      Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng từng nghĩ tới, nam nhân, toàn tâm toàn ý đối đãi chính mình, tín nhiệm chính mình như thế.

      Giờ phút này, được nam nhân này che chở, tín nhiệm như thế, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ.





      Chương 241 : Nàng tại, là nữ nhân của trẫm
      Edit : Angelina Yang



      Bởi vì nam nhân trước mắt này, lựa chọn toàn tâm toàn ý tin nàng, thế nhưng nàng đây! ? Lại vẫn còn có chỗ đề phòng giấu diếm đối với . . .

      Tha thứ cho nàng vì lá gan quá .

      Nàng thực sợ hãi.

      Nếu ra cho Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương coi nàng trở thành ma quỷ quái mà đối đãi.

      Cho nên tại, đối với nàng chỉ có thể có chỗ giữ lại. . .

      Chính là, nhìn thấy được nam nhân trước mắt này đối với chính mình là tốt như vậy, nỗi áy náy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng trở nên sâu sắc.

      Nếu như có khả năng, nàng muốn liều lĩnh ra tất cả mọi chuyện cho , chỉ tiếc. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thắt lại cái, tâm can mình, phảng phất dường như bị bàn tay hung hăng bóp chặt, sắp làm cho nàng thở nổi.

      Nàng phải với nam nhân trước mắt này a. . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng áy náy, nam nhân chỉ là gắt gao ôm thiếu nữ trong lòng, huyết mâu động lòng người kia, thâm tình mà dịu dàng.

      Chỉ thấy thiếu nữ trong lòng, giờ phút này khóc như bão táp mưa sa.

      Những giọt nước mắt trắng ngần long lanh kia, phảng phất chuỗi Trân Châu bị chặt đứt , tốc tốc rơi xuống, làm ướt đẫm hai gò má mịn màng trắng như tuyết kia của nàng, khiến cho nàng tăng thêm vài phần tươi tắn quyến rũ động lòng người .

      Thiếu nữ này, trong lòng là thể giấu được tâm .

      Giờ phút này, nàng là áy náy, tự trách đối với , cho nên mới khóc.

      Chẳng phải chưa từng biết, kỳ nàng đối với là vẫn có chỗ giữ lại. Nhưng mà, nếu thương nàng , như vậy, nên che chở nàng tốt , lựa chọn tin tưởng nàng.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khỏi vươn cánh tay thon thả kia, nhàng lau nước mắt cho thiếu nữ trong lòng.

      Chỉ là, thiếu nữ này phảng phất dường như là làm bằng nước, nước mắt dẫu lau như thế nào đều lau hết nổi rồi.

      Nhìn thấy thiếu nữ này ngừng nức nở, khóc thương tâm, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm can mình, cũng bắt đầu trở nên khó chịu theo.

      "Được rồi, đừng khóc, ngươi khóc làm tâm của trẫm đều phải nát tan . . ."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu là dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có, hơn nữa còn ngầm mang theo vài phần bất lực.

      Phải biết rằng, Huyền Lăng Thương chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc , bình thường chỉ cần câu, cái gì là làm được! ?

      Tuy nhiên, đối với thiếu nữ trước mắt này, chính là có cách . . .

      Có lẽ, thiếu nữ này, chính là khắc tinh kiếp này của chăng! ?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, vừa là bất đắc dĩ, vừa là sủng ái.

      Nghe những lời Huyền Lăng Thương , lại thấy ánh mắt của nhìn mình, ấm áp như thế , khiến Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra tự trách áy náy, hơn nữa, khóc cũng càng dữ dội hơn.

      Nàng là muốn khóc, chỉ là, nàng sao dừng lại nổi.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc khóc đến dường như sắp bất tỉnh, trong mắt Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua đau lòng lộ .

      Sau khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, huyết mâu đột nhiên lóe ra cái sáng ngời. Ngay sau đó, bạc môi mảnh mai kia, liền hướng tới cái miệng nhắn đỏ hồng kia của Đồng Nhạc Nhạc rồi bao phủ lên . . .

      Cái miệng nhắn của nữ nhân, mang theo nước mắt sũng sĩnh, ẩm ướt, mằn mặn, lại vô cùng ngọt ngào.

      Khiến Huyền Lăng Thương nhịn được mà vươn dài lưỡi đưa thẳng vào, ra sức tách rời đôi môi mềm mại kia của nữ nhân, ngừng truy đuổi theo cái lưỡi thơm tho, cố gắng dây dưa xoắn xít . . .

      Đồng Nhạc Nhạc vốn khóc thương tâm, chưa từng nghĩ đến Huyền Lăng Thương xuất chiêu như vậy.

      Bị Huyền Lăng Thương hôn sâu, đúng là lại khiến mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, cũng quên khóc.

      Chỉ là tùy ý nam nhân chủ đạo, đắm chìm sâu vào trong nụ hôn cuồng nhiệt này . . .

      Phảng phất lâu như qua thế kỷ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, chính mình sắp sửa vô phương hô hấp, nam nhân mới từ từ ngừng lại.

      Đôi môi rời , hai người đều bắt đầu vội vàng thở dốc.

      Thở hổn hển phì phà phì phò, vầng trán rộng kia của nam nhân , càng là nhàng dán lên cái trán của nữ nhân trắng như tuyết kia.

      Đôi huyết mâu động lòng người kia, càng là gắt gao chiếu thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân , vô cùng tinh tế thu vào trong mắt vẻ mê ly , ngượng ngùng trong mắt nữ nhân . . .

      Lại từ đôi mắt mê ly kia của nữ nhân nhìn xuống, khi ánh mắt của nam nhân rơi tại đỏ môi đỏ mọng nữ nhân kia bị chính mình hôn đến ướt át sưng phồng, huyết mâu khỏi tối sầm lại.

      Ngay sau đó, yết hầu quay cuồng, kèm theo hơi thở đều trở nên càng gấp gáp nóng bỏng . . .

      Đương đầu với biến hóa mặt nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc nào phải chưa từng biết.

      Thấy vậy, trong lòng giật mình, lập tức vươn bàn tay bé non mềm kia, gắt gao chống vào vồng ngực rộng rãi rắn chắc phập phồng của nam nhân kia . Nàng hé mở làn môi hồng, vội vàng ngừng mở miệng giật mình la lên được.

      "Lăng Thương, ta còn mệt mỏi quá đây. . ."

      Nữ nhân mở miệng, giọng điệu mang theo oán trách và nũng nịu, rơi vào trong tai nam nhân , lại tỏ ra vô cùng dễ nghe.

      Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng ảo não mặt nữ nhân, Huyền Lăng Thương môi hồng cong lên cái, tiếng cười to cởi mở kia, càng là phút chốc tràn ra từ trong miệng nam nhân.

      "Ha ha ha ha ha ha. . . đồ Tiểu tinh rất đáng ghét nhà ngươi này a!"

      Nam nhân cười ha ha được, lập tức, càng là nhịn được vươn ngón tay búp măng, nhàng búng búng cái mũi xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc.

      Chỉ cảm thấy, thiếu nữ này, là đến hành hạ !

      Phải biết rằng, định lực của từ trước tới nay là điều mà lấy làm tự hào.

      Tuy nhiên, tất cả định lực, khi đối mặt Tiểu tinh rất đáng ghét này, liền hoàn toàn tan rã .

      Ai kêu, thiếu nữ này, quá mức ngọt ngào! ?

      Mỗi lần đối diện với nàng , đều khiến kìm hãm được. . .

      Nếu như có khả năng, muốn thời thời khắc khắc chiếm giữ nàng, đặt nàng tại dưới thân của chính mình , rồi uyển chuyển hầu hạ. . .

      Chính là tại, nhìn thấy nữ nhân nhìn mình với đôi mắt ai oán mang theo khiếp sợ kia, Huyền Lăng Thương khỏi đưa tay sờ sờ mũi.

      Có lẽ thôi vậy, bằng , hù dọa nàng phát sợ biết làm sao bây giờ! ?

      Thầm nghĩ như vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

      Cánh tay ôm Đồng Nhạc Nhạc càng xiết chặt hơn.

      muốn nhập thiếu nữ này vào thân thể mình, như vậy, lại cũng có người nào có thể mơ ước đến nàng . . .

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương gắt gao ôm vào trong ngực.

      Tuy biết ý nghĩ trong lòng Huyền Lăng Thương , nhưng mà được nam nhân ôm chặt như vậy , khiến Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.

      hy vọng, cuộc sống sau này, đều có thể như thế. . .

      Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc vùi khuôn mặt nhắn sâu vào trong ngực Huyền Lăng Thương .

      Đầu tiên là hít lấy sâu Huyền Lăng Thương mùi vị đặc biệt dễ ngửi Huyền Lăng Thương , lập tức, môi đỏ mọng mới nhàng hé ra, mở miệng .

      "Lăng Thương, ngươi đối với ta tốt. Cám ơn ngươi ngại thân phận của ta, quá khứ của ta. Kỳ , ban đầu vào lúc ta tại biết được ta là người của Đôn Thân Vương, trong lòng là phi thường rung động. Bởi vì lúc ấy, ta căn bản biết Đôn Thân Vương người này, cũng biết, cùng có bất cứ liên quan gì. . ."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng đưa xuống, nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo mang theo nét buồn bã kia của Đồng Nhạc Nhạc , mở miệng hỏi.

      "Ngươi là mất trí nhớ sao! ? Cho nên, mới nhớ ! ?"

      "Mất trí nhớ! ?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Ngươi cũng có thể như vậy ! Khi ấy, vào lúc ta tỉnh dậy, hoàn toàn nhớ thân phận thân thể này của chính mình, những chuyện xảy ra trước kia, tại tình huống nào đó bức ta lâm vào cảnh biết làm sao, ta chỉ có thể cải trang thành tiểu thái giám. ngờ, cũng chẳng hề nghĩ ngợi, trở thành tiểu thái giám hầu cận ngươi . Ta vốn tưởng rằng, thời gian của ta mực trôi qua yên tĩnh như thế. Ai biết, ngày nào đó, Đôn Thân Vương đột nhiên xuất . với ta, ta kỳ là người của , ta còn có muội muội, gọi là Tử Ngữ. Năm năm trước, chúng ta bị mất song thân, lưu lạc đầu đường, là được cứu. còn , ta, là nữ nhân của . . ."

      tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chần chờ khắc, cuối cùng, vẫn cứ ra những lời này.

      Nàng thể tự ra những chuyện chính mình là từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua mà đến, cũng thể ra, chính mình sau khi tới đây, hóa thân thành tiểu điêu nhi.

      Chính là, những việc lặt vặt này, nàng là muốn che giấu, bởi vì, nàng rất xin lỗi Huyền Lăng Thương .

      Có điều là, nàng ra những lời này, Huyền Lăng Thương tức giận sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, bàn tay bé chống tại dưới thân, càng là gắt gao xoắn chung chỗ. . .

      Tuy nhiên, nàng đợi rất lâu, lại đợi được bất cứ lời đáp lại nào của nam nhân.

      là có tức giận sao! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung khỏi vừa ngước lên, đối đầu, cũng là huyết mâu của nam nhân kia mang theo nụ cười vui mừng.

      Nhìn thấy vẻ mê hoặc mặt nam nhân tuấn tú kia, có xen lẫn chút nào hậm hực, chỉ là vui mừng ngắm nhìn nàng, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.

      "Lăng Thương. . . ! ?"

      ngại sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Huyền Lăng Thương phảng phất nhìn ra ý nghĩ trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, lập tức, vươn ngón tay búp măng kia, nhàng búng búng cái mũi xinh đẹp kia của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng cười .

      "Ai trẫm ngại! ? Chỉ là, trẫm càng thêm vui mừng chính là, ngươi có thể ra chuyện này cho trẫm. Hơn nữa. . ."

      tới đây, Huyền Lăng Thương dừng chút, tiếp theo mở miệng cười .

      "Ngươi tại, là nữ nhân của trẫm! Hoàn hoàn toàn toàn, là thuộc về của trẫm!"

      Điểm này, phi thường xác định!

      Bởi vì, thiếu nữ trước mắt này, cho dù là thân thể, hay là trái tim của nàng, đều hoàn hoàn toàn toàn thuộc về . . .

      Coi như, nàng từng là nữ nhân của người khác làm sao! ?

      Lại có lẽ, trái tim của nàng, từng thuộc về người khác làm sao! ?

      Trong lòng mặc dù là có hơi thoải mái, nhưng mà, lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chính mình thể sớm hơn quen biết nàng.

      Tạo hóa trêu người, chuyện mà làm sai, là thời gian.

      Thế nhưng tại, có được, cũng là thân thể của nàng, và trái tim của nàng!

      Như thế, còn có cái gì để mà hậm hực! ?

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ , Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng càng là chấn động mãnh liệt.

      Lập tức, khóe mắt nóng lên, dòng lệ trong veo, lại lần nữa tốc tốc rơi xuống từ khóe mắt.

      Cuộc đời này có người nam nhân thương sâu sắc chính mình như vậy, nàng cảm giác được, thế giới này, chính mình là nữ nhân hạnh phúc nhất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :