1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 214: Tử Ngữ
      Edit : Nhan Như Song

      Lại thấy lúc nam nhân nghe được lời nữ nhân , chỉ là môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Tử Ngữ, ban đầu, ngươi cứ là Tử Kiều rơi xuống vực chết, là ngươi tận mắt thấy sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, thanh mặc dù nhàng, thế nhưng, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, cũng là vô cùng sắc bén.

      Phảng phất lưỡi đao sắc bén, tựa như phải đâm thủng tâm nữ nhân.

      Nghe vậy, nụ cười nhu mì kín đáo kia mặt nữ nhân, lập tức cứng đờ.

      Đôi mắt long lanh nhìn về phía nam nhân, càng là trợn lên cái.

      Giống như, chưa từng nghĩ đến, nam nhân lại hỏi cái vấn đề này.

      Đối với thần sắc mặt nữ nhân, nam nhân càng là tỉ mỉ thu vào trong mắt.

      Lập tức, phượng mâu đỏ hồng hình lá răm xinh đẹp kia chợt lạnh lẽo!

      Khi nhận thấy được cảm giác lạnh buốt trong mắt nam nhân, khiến nữ nhân ngây ra nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

      Lập tức, gương mặt xinh xắn đẹp đẽ kia, lập tức làm ra dáng vẻ bộ nghi hoặc, mở miệng .

      "Chủ tử, yên lành, tại sao muốn hỏi chuyện này chứ! ?"

      Đối với lời của nữ nhân, chỉ là môi đỏ mọng của nam nhân hé mở, lạnh giọng .

      "Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của Bổn vương."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhàng, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân, cũng là lạnh lùng.

      Nữ nhân thấy vậy, trong đôi mắt lá răm long lanh kia khỏi xẹt qua tia bối rối.

      Tuy nhiên, ý bối rối kia, chỉ là chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương thống khổ.

      "Ban đầu lúc tỉ tỉ cùng ta ám sát cẩu hoàng đế kia, sau đó bất hạnh bị đánh rơi xuống vách núi, chuyện này mặc dù qua hơn năm rồi, ta mỗi lần nhớ lại, vẫn thương tâm khổ sở, dù sao, trừ chủ tử ra, ở đời này tỉ tỉ là người thân nhân duy nhất của ta . . ."

      Cuối cùng xong, Tử Ngữ khỏi thương tâm nức nở.

      Dáng vẻ khóc như mưa kia, càng là vô cùng điềm đạm đáng .

      Nghe Tử Ngữ , lại thấy Tử Ngữ kia khóc như mưa, dáng vẻ thương tâm khổ sở, nam nhân chỉ là lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng chăm chú, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Ngươi cần phải khóc, bởi vì, Tử Kiều căn bản vẫn chưa chết."

      "Cái gì! ? ? Tỉ tỉ ta vẫn chưa chết! ?"

      Tử Ngữ vốn thương tâm khóc, sau khi nghe nam nhân như vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, đôi mắt mở to, nhịn được giật mình la lên thành tiếng, trong mắt đều là dám tin.

      Tuy nhiên, sau khắc, khi nhận thấy được ánh mắt nam nhân kia dừng ở người mình, sắc bén mà mang theo tìm tòi nghiên cứu, Tử Kiều mặt lập tức lộ ra thần sắc kích động hoan hỉ, mở miệng lo lắng hỏi.

      "Chủ tử, lời ngài chính là ! ? Tỉ tỉ nàng ấy vẫn chưa chết! ? quá tốt! Người cũng biết, ban đầu khi thấy tỉ tỉ rơi xuống vách núi, tâm của nô tì tan nát, vốn tưởng rằng đời này đều thấy được tỉ tỉ, nghĩ tới tỉ tỉ còn chưa chết! Chủ tử, tỉ tỉ tại ở nơi nào! ? Nàng tốt ! ?"

      Tử Kiều mở miệng, mặt đều là vẻ kích động hoan hỉ.

      Nghe vậy, nam nhân đầu tiên là liếc mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú, sau đó, ánh mắt mới từ từ thu hồi, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Tử Kiều nay còn sống, nhưng mà, lại mất trí nhớ, nay, nàng ở bên trong hoàng cung."

      "Cái gì! ? Tỉ tỉ nàng như thế nào lại ở bên trong hoàng cung, hơn nữa, còn mất trí nhớ ! ? Chủ tử người gặp qua tỉ tỉ ! ? Tỉ tỉ nàng ấy phải chăng là ngay cả chủ tử ngài đều quên! ?"

      Tử Kiều mở miệng, tràn đầy lo lắng căng thẳng.

      Đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là tràn đầy nghi hoặc.

      Nghe vậy, nam nhân chỉ là nhàng mấp máy môi đỏ mọng, mở miệng .

      "Tối hôm qua chỉ là vội vã từ biệt, thêm gì, cho nên, mấy ngày nay bổn vương tính toán lại vào cung lần nữa, mặc dù nay Tử Kiều mất trí nhớ, chỉ là, vừa lúc nàng ở bên trong hoàng cung, đối với Bổn vương mà , là chuyện tốt."

      tới đây, nam nhân dừng chút, lập tức, phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp kia đầu tiên là nhàng liếc mắt nhìn nữ tử đứng trước người, nhàn nhạt .

      "Ngươi lui xuống trước ! Chuyện của Tử Kiều, Bổn vương xử lý."

      Nam nhân mở miệng, ràng là muốn nhiều lời.

      Tử Ngữ nghe vậy, mặc dù trong lòng có rất nhiều băn khoăn nghi hoặc, chỉ là, cuối cùng vẫn cố nhịn được.

      Khóe miệng nhàng cong lên cái, gợi lên nụ cười nhớ mong, mở miệng .

      "Tốt, chủ tử, khi Tử Ngữ biết được tin tức tỉ tỉ chưa chết, như vậy Tử Ngữ cũng an tâm. Tử Ngữ tại lui xuống vì chủ tử chuẩn bị bữa trưa."

      Lời mực cung kính vừa dứt, Tử Ngữ liền cười quay hẳn người .

      Tuy nhiên, sau khi nàng xoay người, nụ cười nhớ mong mặt kia lập tức biến mất thấy tăm tích đâu nữa, còn sót lại chút gì.

      Ban đầu tình ý thắm thiết trong đôi mắt long lanh, càng là phủ lên tầng u ác độc nham hiểm.

      Nữ nhân kia, lại còn sống! Hồi đó, là nàng rất nhân từ ! ?

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc ngủ bù ở trong phòng , đột nhiên cái chấn động lạnh lùng hung hăng đánh, lập tức, cả người liền bừng tỉnh lại.

      Yếu ớt mở ra mắt nhung lim dim, đại não Đồng Nhạc Nhạc vẫn cứ hoàn toàn hỗn độn.

      Ngơ ngác nhìn đỉnh màn che giường, Đồng Nhạc Nhạc hồi lâu mới tỉnh táo lại.

      Nghĩ lại mới rồi được ngủ ngon, yên lành, liền đột nhiên bừng tỉnh ! ?

      Hơn nữa, đáy lòng đột nhiên nảy lên loại bất an ớn lạnh, khiến Đồng Nhạc Nhạc sinh lòng nghi hoặc, lo lắng yên.

      Cảm giác như thế, trước kia chưa từng thử qua.

      Chỉ có từ hôm qua, sau khi gặp phải Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ, trong lòng của nàng mực phi thường bất an.

      Đặc biệt, Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ cùng nàng chuyện.

      Để cho nàng biết, thân phận của nàng, chính là người của Huyền Lăng Dạ.

      Mà Huyền Lăng Dạ, căn bản giống như lời người ngoài , ốm yếu lắm bệnh, quanh năm nằm dưỡng giường.

      Mục đích giấu diếm người trong thế gian như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì! ?

      Nàng cảm giác được, Huyền Lăng Dạ khẳng định có chuyện gì lén gạt nàng.

      Rốt cuộc, Huyền Lăng Dạ che giấu nàng cái gì! ?

      Mục đích cố ý khiến người trong thế gian lầm tưởng bệnh nguy kịch lại là gì! ?

      Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là bất an . . .

      Rốt cuộc, nàng có nên hay cho Huyền Lăng Thương chuyện này! ?

      Bởi vì, nàng sợ hãi, Huyền Lăng Dạ gây bất lợi cho với Huyền Lăng Thương.

      Nhưng là, trong lúc nhất thời, như thế nào để cho nàng có thể chuyện này với Huyền Lăng Thương! ?

      Hơn nữa, nàng đối với chuyện này, cũng vẫn là chưa hiểu hết.

      biết ràng chuyện trước đây, nàng vẫn là án binh bất động, chờ làm ràng chuyện này rồi sau!

      tại, chỉ có thể như vậy.

      Chỉ hy vọng, tình cần quá tệ mới tốt. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bất đắc dĩ thở dài. . .

      . . .

      Đêm khuya.

      Hôm nay Huyền Lăng Thương đưa thuốc dán cho Đồng Nhạc Nhạc, sau khi Đồng Nhạc Nhạc bôi lên, cục u trán rốt cuộc tiêu bớt.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là hoan hỉ.

      Tuy nhiên, vừa nghĩ tới chuyện của Huyền Lăng Dạ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại bắt đầu phiền não.

      Tối hôm qua, lúc Huyền Lăng Dạ sắp chia tay , vẫn còn đến tìm nàng.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền lý do phiền chán hồi.

      Cũng biết có phải là do ban ngày ngủ quá nhiều, hay là vì chuyện của Huyền Lăng Dạ mà phiền chán, Đồng Nhạc Nhạc lại mất ngủ.

      Nằm ở giường, lăn qua lộn lại đều biết bao nhiêu lần, Đồng Nhạc Nhạc cũng vẫn ngủ được.

      Chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, làm cho lòng dạ nàng rối bời.

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cũng chịu được nữa, vừa vén chăn, cả người liền từ giường đứng lên, mang giày tất vào, liền ra bên ngoài.

      Tính toán, chạy vài vòng bên ngoài cho tốt, chạy đầu óc, cái gì cũng muốn nghĩ, chờ mình chạy mệt mỏi, tự nhiên có thể ngủ.

      Nghĩ đến liền làm, Đồng Nhạc Nhạc nhấc chân cất bước, liền ra bên ngoài chạy như điên.

      Đương nhiên, vì phòng bị trước những thị vệ trực đêm này thấy, tưởng thích khách, Đồng Nhạc Nhạc liền lựa chọn chỗ ít người hấp tấp chạy.

      May là hoàng cung chiếm diện tích lớn như thế, hậu cung của Huyền Lăng Thương cũng phi tử nữ nhân, cho nên rất nhiều cung điện, vẫn bóng người.

      Đối với hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc sớm quen thuộc quá chừng, trong lòng biết nơi nào có người, nơi nào ai, vì vậy, liền chạy tới cung điện người kia.

      Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh chóng, chỉ cảm thấy chạy càng nhanh, đầu óc trở nên trống rỗng, cái gì đều nghĩ tới.

      Đối với điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng rỡ vô cùng, lập tức, liền tiếp tục sử dụng sức lực, hấp tấp chạy.

      Cũng biết chạy bao nhiêu thời gian, chạy bao nhiêu con đường, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình hết hơi hết sức.

      Mệt mỏi, cơn buồn ngủ, cũng bắt đầu vây quanh.

      Cảm giác được cơn buồn ngủ đến, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, lập tức, đảo mắt nhìn quanh bốn phía lượt.

      Chỉ thấy, mới vừa rồi nàng chỉ lo chạy hết sức, lại có chút bất tri bất giác, chạy đến lãnh cung này.

      Đêm khuya.

      Tối nay mây đen bịt kín.

      Mây đen kia dày, che kín cả bầu trời.

      Lãnh cung vốn người, lại càng chưa từng đốt đèn.

      Nhìn thấy lãnh cung nguy nga lại im lặng hắc ám này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.

      Đặc biệt vừa lúc này, trận gió lạnh đột nhiên gào thét thổi qua, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, dựng ngược tóc gáy.

      Nhớ lại, ở nơi lớn như thế này bên trong hoàng cung, mặc dù xanh vàng rực rỡ, lại cũng từng lây máu tươi của vô số người cùng mạng người, cũng biết có thể hay có. . .

      Nghĩ tới đây, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc rùng mình dữ dội cái, trong lòng niệm phật, cũng dám tạm ở lại chỗ này.

      Cước bộ vừa chuyển, liền tính toán chạy .

      Ai biết, vào đúng thời điểm này, đạo bóng dáng màu đen, chợt xẹt qua trước mắt nàng.

      Bóng dáng kia, chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới nỗi làm cho Đồng Nhạc Nhạc tưởng chính mình hoa mắt.

      Tuy nhiên, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau có trận tiếng bước chân truyền đến.

      Ngay sau đó, đạo ánh mắt nóng rực, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

      Cảm giác được chính mình giống như bị người xiết chặt nhìn chằm chằm, ở nơi tối đen như mực này, càng đáng sợ.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy dựng ngược tóc gáy, tim đập dồn dập.

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc vốn nên lập tức rời cũng quay đầu lại.

      Nhưng là, có đôi khi người chính là hay coi thường!

      Việc mà trong lòng càng là muốn làm, thân thể của mình, lại giống như có ý thức riêng.

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc còn chưa suy nghĩ nhiều mặt khác, thân thể của mình, liền tự phản ứng.

      Từ từ nhìn lại phía sau. . .

      Chương 215 : Chủ tâm giết người của Tử Ngữ

      Edit =Deptrainhatnha


      Nửa đêm canh ba, mọi thanh hoàn toàn yên tĩnh.

      Cả hoàng cung, đều bao phủ trong bóng tối yên tĩnh.

      Vầng trăng vằng vặc bị che phủ bởi mây đen, khiến cho bốn phía càng thêm u.

      Bình thường bên trong lãnh cung vốn có người tới.

      Đặc biệt trong hoàn cảnh mọi thanh đều tĩnh lặng như vậy, nơi này càng có vẻ vắng lặng.

      Giờ phút này trước cửa lãnh cung nữ tử lẳng lặng đứng.

      Chỉ thấy nàng, mặc người thân váy đen.

      Váy dài màu đen kia, khiến cho nàng cùng cảnh đêm như hòa thành thể.

      Bởi vì đứng ở trong bóng tối khiến cho người ta thấy lắm dung mạo của nàng.

      Chỉ là, nửa đêm canh ba, ở nơi có người như trong lãnh cung, đột nhiên xuất hắc y nữ nhân, nhìn thế nào đều có cảm giác kì lạ.

      Thấy vậy, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức chấn động mãnh liệt, ngay sau đó, phía sau lưng lạnh cả người, sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược.

      Nhìn ánh mắt nữ nhân, càng kinh ngạc vạn phần.

      Dù sao, nửa đêm canh ba, tuyệt đối có người tới nơi này.

      Còn chưa , lúc nàng mới tới, cũng hề nhìn thấy nữ nhân này.

      Nữ nhân này, phảng phất bỗng đột ngột xuất , chẳng lẽ là. . .

      Đây là bên trong lãnh cung, nơi từng có rất nhiều người chết! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sợ đến giật mình, lập tức, hé mở làn môi hồng, liền tính toán la lên thành tiếng.

      Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hề , nữ nhân đứng ở trong bóng tối, lại mở miệng chuyện .

      "Tỉ tỉ, là ngươi! ? Ngươi lại còn chưa chết! ?"

      Nữ nhân mở miệng, trong giọng mang theo kinh ngạc và dám tin.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, mặt sửng sốt, ngây ra.

      Tỉ tỉ! ?

      Nữ nhân này, lại gọi nàng là tỉ tỉ! ?

      Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc thấy dung mạo nữ nhân, chỉ là nghe được kinh ngạc trong giọng của nữ nhân, ngờ nữ nhân ấy lại biết nàng.

      Nghĩ đến ngày hôm trước gặp Huyền Lăng Dạ, Huyền Lăng Dạ qua, nàng còn có muội muội, gọi là Tử Ngữ.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra nhàng hỏi .

      "Ngươi là. . . Tử Ngữ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng xác định.

      Cùng với lời này của nàng, nữ nhân ban đầu đứng trong bóng tối từ từ tới chỗ nàng.

      Vừa lúc này, ánh trăng bị che bởi mây đen cũng dần dần tản ra.

      Ngay lập tức, ánh trăng êm dịu chiếu lên mặt đất.

      Mặc dù có ánh đèn, chỉ là lúc trăng sáng chiếu rọi xuống, bốn phía cảnh vật, bắt đầu ràng hơn.

      Cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc nhìn ràng dung mạo của nữ nhân .

      Chỉ thấy dáng vẻ thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, phi thường trẻ tuổi.

      Làn da trắng như tuyết, gương mặt như đẹp như hoa sen, lông mày lá liễu, mũi ngọc thanh tú, môi đào, đúng là mỹ nhân tương lai!

      Hơn nữa, đường nét thiếu nữ cùng chính mình có năm sáu phần tương tự.

      Mặc dù, thiếu nữ và mình dung mạo tương đối giống nhau, tuy có hơi kém nhưng cũng là quyến rũ bẩm sinh.

      Hơn nữa vóc người thiếu nữ mảnh mai, mặc dù tuổi còn trẻ, cũng ra dáng người lồi lõm khêu gợi.

      Khiến Đồng Nhạc Nhạc, khỏi chậc chậc thán phục.

      Cũng biết cha mẹ như thế nào, mới có thể sinh ra hai tỉ muội tuyệt sắc như thế.

      Cho dù là tỉ muội, đều xinh đẹp như vậy!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, chỉ là sau khắc, trong đầu, đột nhiên lại cảm giác là lạ.

      Thiếu nữ từng bước đến trước mặt nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, có kinh ngạc, nhưng hề có những tia mừng rỡ. . .

      Nếu như theo lời của Huyền Lăng Dạ, hai tỷ muội bọn họ luôn sống nương tựa lẫn nhau, giờ phút này, lần đầu muội muội gặp lại tỉ tỉ sau khi chết, phải nên mừng rỡ như điên sao! ?

      Coi như tình cảm tốt lắm, cũng bị kích động phải sao! ?

      Tại sao thiếu nữ trước mắt này, trong ánh mắt nhìn nàng, lại có chút nào mừng rỡ! ?

      Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, chỉ thấy thiếu nữ sau khi nghe được lời của nàng, đôi mắt mở to, mặt nhuộm vài phần vẻ kinh ngạc.

      "Tỉ tỉ, chủ tử phải ngươi mất trí nhớ sao! ? Chẳng lẽ. . ."

      tới đây, thiếu nữ dừng chút, lập tức đôi mắt long lanh đẹp đẽ kia khỏi có hơi nhíu lại.

      Ánh sáng cực kì lạnh lùng trong mắt lóe ra thôi.

      Nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt của thiếu nữ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật nảy lên cái.

      Dù sao, coi như tại là buổi tối, nàng vẫn nhận thấy được đôi đầy mắt sát ý kia của thiếu nữ kia.

      Cảm giác được điều đó, hai chân Đồng Nhạc Nhạc lập tức lùi xuống bước.

      Chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này, là người vô cùng nguy hiểm!

      Nàng là muốn muốn giết mình sao! ?

      Thế nhưng, nàng là tỉ tỉ của nàng ấy, phải sao! ?

      Liền tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc nghi hoặc, thiếu nữ phảng phất cảm giác được Đồng Nhạc Nhạc đối với nàng có ý cảnh giác.

      Môi đỏ mọng cong lên cái, lạnh giọng .

      "Tỉ tỉ, ngươi có mất trí nhớ, có đúng hay ! ?"

      Thiếu nữ mở miệng, thanh rất lạnh.

      Hơn nữa, lời này tuy là câu nghi vấn, thiếu nữ lại cực kì khẳng định.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này, phảng phất giống như Tu La Địa Ngục, người ngừng tản ra loại sát ý mãnh liệt.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, phía sau lưng lạnh cả người.

      Trong lòng biết tuyệt đối thể lại cùng thiếu nữ này đứng ở đây được .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng xoay người chạy .

      Giờ phút này, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ có ý nghĩ đó là

      Chạy! ! !

      Nếu chạy, nàng khẳng định chết!

      Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, thiếu nữ phía sau nhìn thấy dáng vẻ xoay người rời của Đồng Nhạc Nhạc, đôi môi đỏ mọng chỉ nhàng cong lên cái, tràn đầy khinh thường lạnh nhạt .

      "Hừ! Tỉ tỉ, ngươi cho là ngươi thoát được sao! ? Cho dù ngươi mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"

      Nghe được lời của thiếu nữ phía sau, Đồng Nhạc Nhạc càng bị hù dọa đến thân mồ hôi lạnh.

      Dù sao, nàng căn bản ngờ, thiếu nữ này thực lại muốn giết nàng!

      tại thấy thiếu nữ này đối với nàng có sát ý, Đồng Nhạc Nhạc hận vì sao chính mình biến thành Phượng Hoàng Điêu, như vậy sợ thiếu nữ này giở trò quỷ!

      nghĩ tới, thiếu nữ này dáng vẻ xinh xắn đẹp đẽ, tâm, lại độc địa như thế! Ngay cả tỷ tỷ của chính mình đều buông tha!

      Chỉ là tại, đây phải điều nàng cần nghĩ.

      Giờ phút này, nàng chỉ nghĩ được làm thế nào có thể thoát ra khỏi truy sát của thiếu nữ!

      Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền dốc hết sức lực của mình để chạy nhanh về phía trước.

      Trong lòng cũng vô cùng ảo não.

      Mới rồi rất bình thường, tại sao lại chạy tới lãnh cung! ?

      Bên trong lãnh cung có người ở coi như tại nàng la to ở chỗ này, cũng có người nghe được.

      Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não, đột nhiên chỉ cảm thấy bắp đùi đau xót, phảng phất như bị vật gì đó đánh trúng.

      Sau khắc, cùng với tiếng 'phập', thân thể Đồng Nhạc Nhạc ngã xuống mặt đất.

      Phủ ở mặt đất chính là Thanh Thạch, vô cùng cứng rắn.

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ngã mặt đất, chỉ cảm thấy khớp xương toàn thân như bị vỡ ra, đau đớn ấy càng lan ra toàn thân khiến lông mày khỏi nhíu chặt.

      "Au, đau quá. . ."

      Cảm giác được đau đớn người, khiến Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên tiếng.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng kịp để ý nhiều đến đau đớn người .

      Nghĩ đến thiếu nữ ở phía sau, Đồng Nhạc Nhạc lập tức muốn đứng lên từ mặt đất.

      Tuy nhiên, nàng mới vừa rồi bị gì đó đánh trúng bắp đùi, giờ phút này lại đau nhói vô cùng, dù nàng muốn đứng lên, cũng đứng nổi .

      Đưa tay sờ sờ bắp đùi đau nhói, tay Đồng Nhạc Nhạc liền chạm vào món gì đó bén nhọn lạnh lẽo, còn tay có thêm ươn ướt, ấm.

      Đưa tay vừa nhìn, chỉ thấy tay đầy máu , khiến đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi trợn lên cái.

      nghĩ tới, thiếu nữ này lòng dạ ác độc, xuất thủ vô tình!

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, chỉ thấy xinh đẹp ấy, giờ phút này lại phảng phất như có chuyện gì, thần thái tao nhã, từng bước đến chỗ nàng.

      Nữ nhân thần sắc sung sướng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng mang theo vài phần đắc ý và hài hước.

      Phảng phất, chú mèo bắt được con chuột, chính lúc hưởng thụ dáng vẻ giãy dụa sắp chết của con chuột kia trong tay . . .

      Thấy vậy, lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, thân thể càng ngừng lui về phía sau.

      Ánh mắt nhìn thiếu nữ, càng lộ kinh hoảng.

      "Ngươi, ngươi tại sao muốn giết ta! ? Ta là tỷ tỷ của ngươi, phải sao! ?"

      "Tỉ tỉ! ? Ha hả, đúng vậy, ngươi là tỷ tỷ của ta, là người thân duy nhất của ta thế giới này."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , thiếu nữ ha hả cười tiếng, mở miệng .

      Tuy nhiên, xong lời cuối cùng, thiếu nữ như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt long lanh chợt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng che dấu chút nào hận ý.

      "Chính là, bởi vì ngươi là tỷ tỷ của ta, lại ngay cả nam nhân ta đều cướp , ngươi thử hỏi, ta có nên giết ngươi hay ! ?"

      Thiếu nữ mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, giống như con độc xà, ánh mắt ác độc, khiến sống lưng Đồng Nhạc Nhạc khỏi rùng mình kịch liệt.

      Trong lòng sợ hãi, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc lời của thiếu nữ.

      "Cướp nam nhân ngươi ! ? Nam nhân ngươi là ai! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt tràn đầy nghi hoặc.

      Thiếu nữ nghe vậy, lẳng lặng đánh giá Đồng Nhạc Nhạc.

      khắc sau khi, hé mở làn môi hồng,.

      " ra, ngươi là mất trí nhớ, nhưng mà, cho dù như thế nào, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết! Tỉ tỉ, đừng trách ta, ai kêu ngươi đoạt trái tim của chủ tử, chỉ cần có người cướp chủ tử từ tay ta, đều đáng chết! Ngươi, cũng ngoại lệ! ! !"

      Dứt lời, kiến tay nữ nhân phảng phất như biết ma thuật, từ bên hông kéo lên, trường kiếm dài , liền xuất tay nàng.

      Chỉ thấy trường kiếm dài kia, ở dưới ánh trăng trong trẻo, tản ra ánh sáng lạnh khiến cho người ta sởn gai ốc, tóc gáy dựng ngược, nhằm thẳng vào người Đồng Nhạc Nhạc. . .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 216 :Ngươi rốt cuộc là ai?
      Edit : Thuc Quynh


      Dưới ánh trăng bàng bạc, lưỡi kiếm sắc bén loang loáng ánh sáng lạnh lẽo tản ra hơi thở chết chóc khiến Đồng Nhạc Nhạc sợ mất hồn vía, con mắt trợn ngược, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch chực chờ bay vọt ra ngoài, nỗi sợ hãi làm cho cổ họng Đồng Nhạc Nhạc tắc nghẹn thể kêu lên thành tiếng.

      Giờ phút này, nàng tưởng có thể dễ dàng trốn thoát, nhưng mà cho dù thân thủ của mình có nhanh đến thế nào cũng nhanh hơn lưỡi kiếm tay nàng ta.

      Chớp cái bỗng thấy trường kiếm tay của nàng ấy vung lên lao về phía cổ họng của mình, đại não Đồng Nhạc Nhạc trống rỗng, cái gì đều thể nghĩ tới được nữa.

      Lần này, khẳng định là mình chết nghi ngờ gì.

      Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ nghe “keng” tiếng lúc binh khí chạm vào nhau phát ra thanh rợn người.

      Sau đó, thân thể của nàng ta lảo đảo ngã xuống, kiếm tay rơi xuống đất.

      Trước mặt Đồng Nhạc Nhạc xuất bóng dáng cao lớn giống như vị thần luôn bảo vệ an nguy cho nàng.

      Dưới ánh trăng như mê như say, những vì sao lấp lánh ánh bạc, chỉ thấy nam nhân với mãng bào màu đen, tóc dài tùy ý xõa ra phía sau.

      Gió đêm nhàng thổi qua, vạt áo tung bay, tóc mun tung bay tạo ra vẻ đẹp lạnh lùng đầy bí hiểm, mị ảnh.

      chỉ lẳng lặng mà tùy ý đứng trước mặt nàng nhưng lại lộ ra khí phách mạnh mẽ, đè ép tất cả xung quanh.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nảy lên, tuy là đứng quay lưng về phía nàng nhưng chỉ cần liếc mắt cái nàng vẫn có thể nhận ra người tới là ai.

      Là Huyền Lăng Thương!

      đến đây rồi!

      Mỗi lần, khi nàng gặp nguy hiểm vẫn cứ như vị thần xuất kịp lúc cứu nàng, bảo vệ nàng trong phạm vi của .

      Nhưng mà, phải ở tẩm thất của mình nghỉ ngơi hay sao!?

      Tại sao xuất ở chỗ này! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc thôi.

      Chỉ là, sau khắc, trái tim vốn căng thẳng thít lại chặt, rốt cuộc cũng buông xuống. Đồng Nhạc Nhạc nhàng thở phào.

      Như vậy, nàng liền an tâm, cần sợ nữa rồi.

      Bởi vì, chỉ cần có Huyền Lăng Thương ở đây vào lúc này, nàng cái gì cũng sợ hãi.

      Huyền Lăng Thương bảo vệ nàng!

      Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc cực kì khẳng định, cực kì tin tưởng.

      Trong lòng vừa suy nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương càng là có thêm vài phần ỷ lại mà ngay cả nàng cũng hề hay biết.

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc còn rung động, giọng trầm thấp nhưng kém phần lạnh lùng, uy nghiêm vang lên, như làn gió mang hơi thở chết chóc khiến cho người ta rét mà run!

      "Ngươi rốt cuộc là ai! ? Lại dám động người của trẫm! ?"

      Đối với xuất của nam nhân, Tử Ngữ trong lòng giật mình. Dù sao võ công của nàng tuy là Đệ nhất thiên hạ nhưng mà trong giang hồ cũng là thuộc hàng những người đứng đầu.

      Tuy nhiên, Tử Ngữ mới vừa rồi phát hóa ra mình hề phát ra tồn tại của người này. Chỉ đến khi thấy đánh rơi kiếm của bản thân, nàng mới giật mình tỉnh táo.

      Cảm giác được tay là run rẩy, khiến Tử Ngữ mở to đôi mắt, trong lòng giật mình.

      Nội lực mạnh!

      Nam nhân trước mắt này, võ công cao cường, nàng so với hẳn là có ảnh hưởng gì!

      Trong lòng vừa kinh ngạc, vừa sợ lại nghe được lời như vậy Tử Ngữ liếc nhìn . Chỉ thấy trước mắt mình là nam nhân tuấn tú vô song, dáng người rắn rỏi, toàn thân đều tản ra hơi thở mạnh mẽ làm cho người ta phải kiêng dè khí phách vương giả của .

      Nam nhân này, nàng biết . năm trước đây nàng phụng mệnh ám sát và cùng giao đấu, ngờ thất bại mà về.

      Trước đây chỉ cảm thấy nam nhân này võ công cao cường, nay năm qua, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt võ nghệ càng...hơn trước đây.

      Nhưng mà đây phải là chuyện mà Tử Ngữ nghĩ tới lúc này. Biết mình ở thế bất lợi, chính mình phải là đối thủ của , Tử Ngữ cơ hồ nghĩ ngợi nhiều, lập tức xoay người muốn trốn khỏi nơi nay.

      Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương như thế nào dễ dàng buông tha! ?

      Nghĩ đến mới vừa rồi, chính mình đột nhiên ngủ bừng tỉnh, đáy lòng dâng lên cỗ bất an mãnh liệt ngừng.

      Phảng phất, có chuyện gì tốt dường như phát sinh.

      Nghĩ đến đây, trong suy nghĩ Huyền Lăng Thương lập tức xuất cái kia… bóng dáng nho , xinh xắn.

      đâm ra sợ hãi, liền thi triển khinh công, lặng yên tới phòng nàng ở.

      Ai biết, khi mới đến, trong phòng bóng người, trong lòng đâm ra nghi hoặc, bất an trong lòng càng tăng lên, cỗ mơ hồ sợ hãi dâng lên nhanh chóng.

      Huyền Lăng Thương liền bắt đầu tìm kiếm, rốt cuộc ở trong lãnh cung tìm thấy bóng dáng bé ấy. Chỉ là nghĩ tới lại chứng kiến màn như vậy!

      Mắt thấy, trường kiếm sắc bén hạ xuống Huyền Lăng Thương cảm thấy tim mình thắt lại cái, cơ hồ làm ngừng thở, nội tâm tê liệt.

      Cũng may lúc này, người ta bình yên vô , nhưng trong lòng cơ hồ sợ hãi vẫn tiêu tan được.

      Bởi vì, dám tưởng tượng, nếu như mới vừa rồi tới trễ bước, kia hậu quả. . .

      Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại.

      lập tức đưa mắt nhìn nữ nhân phía trước ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo.

      Cho dù là ai, có gan gây tổn thương nữ nhân của , tuyệt đối tha!

      Vì vậy, khi thấy nữ nhân định xoay người chạy trốn, khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi cong lên, nụ cười tuấn mỹ mê hoặc nhưng lạnh lẽo như băng khiến người đối diện sợ hãi.

      "Muốn chạy! ? dễ dàng như vậy!"

      Nam nhân mở miệng khinh thường cười tiếng, bàn tay vung lên.

      Ngay lập tức, Tử Ngữ chỉ cảm thấy cỗ cường lực khí lưu hướng mình đánh tới.

      Ngay sau đó phía sau lưng đau xót, Tử Ngữ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ ra ngoài.

      Sau khắc, cổ họng lập tức phun ra ngụm máu tươi.

      Huyền Lăng Thương với tốc độ nhanh, chuẩn, ngoan độc, khiến Tử Ngữ căn bản liền ngay cả cơ hội chạy trốn cũng có.

      Sau khắc, cả người tựa như diều đứt dây, 'bịch' tiếng, té lăn đất .

      Nhìn thấy nữ nhân kia bị Huyền Lăng Thương chưởng đánh trúng, hung hăng té lăn đất, đứng ở phía sau lưng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng chấn động, ánh mắt trừng trừng nhìn thể tưởng tượng được.

      Tuy vừa rồi nàng kia định giết mình, chỉ là giờ phút này mới bị Huyền Lăng Thương đánh cho chưởng, người chật vật, thổ huyết đến mức dậy được, lại thấy Huyền Lăng Thương có ý định giết luôn Tử Ngữ, Đồng Nhạc Nhạc nội tâm khỏi chấn động, lập tức mở miệng hướng Huyền Lăng Thương la lên.

      "Hoàng thượng, nên giết nàng!"

      Lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cơ hồ là thốt ra.

      Nghe tiếng la, động tác của Huyền Lăng Thương dừng lại, đưa mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng trầm giọng .

      "Mới vừa rồi, nữ nhân này muốn giết ngươi, chẳng lẽ là ngươi còn muốn trẫm buông tha nàng! ?"

      mở miệng, ở trong giọng tràn đầy vui.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương là lo lắng nàng, mới có thể tức giận như thế.

      Chỉ là, mới vừa rồi kia là trong tiềm thức nàng mà ra, cũng hề biết rằng … Tử Ngữ là muội muội của thân thể này, mà Đồng Nhạc Nhạc tại lại ở bên trong nàng.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng giải thích .

      Nghe lời của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Tử Ngữ giật mình, ánh mắt nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc càng là dám tin.

      Dù sao, mình mới vừa rồi muốn giết nàng phải sao! ?

      Tại sao nữ nhân này đến bây giờ còn có thể vì mình cầu cạnh đây! ?

      Tuy trong lòng kinh ngạc, Tủ Ngữ dường như lóe lên suy nghĩ, ánh mắt nhíu lại, toát ra vẻ cảm lòng.

      Cho dù như thế nào, nữ nhân này chính là đoạt chủ tử, Tử Ngữ hận Đồng Nhạc Nhạc! Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng che dấu phẫn nộ, hướng Đồng Nhạc Nhạc gầm lên.

      "Hừ! Ta cần ngươi giả vờ tốt bụng, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”

      "Ách. . ."

      Nghe được Tử Ngữ lời , Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

      Chỉ cảm thấy thiếu nữ này quá mức biết tốt xấu.

      Đồng Nhạc Nhạc tính toán thả cho nàng cơ hội, nàng ta biết còn như vậy chẳng phải tìm đường chết sao!?

      Huyền Lăng Thương vừa nghe lời Tử Ngữ , vừa đưa mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng.

      "Tốt, ngươi muốn chết, như vậy trẫm liền cho ngươi toại nguyện!"

      Dứt lời, Huyền Lăng Thương vung tay, hướng Tử Ngữ đánh đến.

      Tuy nhiên, khi mà Tử Ngữ cảm giác mình sắp phải chết, cách đó xa đột nhiên truyền đến hồi kinh hoảng, tiếng la hét, tiếng gọi vang lên.

      " tốt rồi, người đâu a, cháy rồi. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương mặt đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng đưa mắt nhìn tới nơi phát ra thanh.

      Chỉ thấy, cách đó xa, ở phía chân trời, quả đỏ rực thành mảnh!

      Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi trợn lên.

      "Nha, đó là hướng điện Dưỡng Tâm!"

      Đối với thái độ giật mình của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương kia mặt mũi cũng cau lại.

      Khi mà Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc bị đám cháy kia thu hút, đột nhiên bóng dáng màu hồng nhanh như chớp xẹt qua, sau khắc, Tử Ngữ ngồi dưới đất liền bị cướp .


      Chương 217 : Hồng Y Nhân
      Edit : hoahongnhung


      Nhìn thấy lúc này đột nhiên xuất Hồng Y Nhân thần bí, mặt Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền nhanh chóng nhấc chân cất bước đuổi theo.

      Tuy nhiên lúc sau, chỉ thấy Hồng Y Nhân kia đột nhiên ném vật về phía Huyền Lăng Thương.

      Khi vật kia rơi xuống đất, chỉ nghe đến 'ầmChoang' tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương theo bản năng dừng bước chân lại, vươn ống tay áo che gương mặt lại, tránh cho đám lửa dữ dội kia bắn đến mặt mình.

      Tuy nhiên, nhân lúc dừng lại này, Hồng Y Nhân mang theo Tử Ngữ biến mất thấy tăm tích đâu nữa .

      Nhìn thấy bóng dáng Hồng Y Nhân dần dần mất hẳn, Huyền Lăng Thương mày kiếm khỏi cau lại cái.

      Bạc môi nhếch, tràn đầy vui.

      Dù sao, Hồng Y Nhân ...này tới quá bất ngờ.

      Hơn nữa, khinh công thực tốt, lại cùng phân cao thấp. . .

      Nghĩ tới đây, mặt Huyền Lăng Thương khỏi trầm xuống, trong mắt u thôi.

      Chỉ là sau đó, dường như Huyền Lăng Thương nghĩ đến cái gì, nhanh chóng quay đầu, tới phía Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn té mặt đất.

      Sau khi nhìn thấy đùi Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn cắm phi tiêu, mày kiếm dễ coi lập tức nhíu lại, trong mắt đều là vẻ lo lắng.

      Ngay sau đó, thấy Huyền Lăng Thương sải bước, tới chỗ của Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương về phía mình bên này, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Nhưng mà, chờ nàng suy nghĩ nhiều, chỉ thấy nam nhân hơi khom lưng lại, tay lớn duỗi ra, ngay lập tức, cả người nàng liền bị ôm vào trong lồng ngực nở nang, dày rộng quen thuộc.

      Bị nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, khiến mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau khi phục hồi lại tinh thần, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là vẻ kinh ngạc.

      "Hoàng thượng. . ."

      "Trở về rồi hãy sau."

      Nam nhân mở miệng, trầm giọng .

      Vừa dứt lời, nam nhân liền thêm lời nào nữa, chỉ là ôm Đồng Nhạc Nhạc sải bước về phía trước tới.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc được Huyền Lăng Thương ôm ra ngoài lãnh cung, chỉ thấy người thị vệ cách đó xa, vừa nhìn thấy Huyền Lăng Thương, lập tức vội vã chạy tới bên này.

      "Hoàng thượng, ngài ở chỗ này tốt quá, điện Dưỡng Tâm cháy, mọi người nhanh chóng cứu hoả đây!"

      Người mới đến mở miệng, thần sắc khẩn trương hốt hoảng.

      Nghe tới những lời người này , thần sắc mặt Huyền Lăng Thương thay đổi, chỉ là mở miệng, nhạt nhẽo .

      "Ừ, trẫm biết."

      Nam nhân mở miệng, thanh lạnh nhạt, phảng phất chuyện này, dường như cùng cũng chút quan hệ nào.

      Người mới đến nghe vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt.

      Lúc sau, lại thấy huyết mâu của nam nhân lóe ra phen, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Truyền ngự y."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Trong lòng biết Huyền Lăng Thương có ý định là truyền ngự y đến để chữa thương cho chính mình. Nhưng là, trước nàng là bị thương ở đùi.

      Nếu như bị ngự y vừa bắt mạch, thân phận của nàng phải bị đoán được sao! ?

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, định với Huyền Lăng Thương cái gì đó.

      Tuy nhiên, ngay lúc đó, dường như Huyền Lăng Thương nghĩ đến cái gì, bạc môi mở ra, mở miệng lần nữa .

      "Nhớ kỹ, tìm Lâu Vô Tâm đến."

      "Vâng!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , người nọ lập tức vội vã xoay người rời khỏi.

      Mà sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lời muốn ra miệng lập tức dừng lại.

      Bởi vì Lâu Vô Tâm nàng là tin được, dù sao cả hai người đều là nữ nhân, nếu như Lâu Vô Tâm đến, nàng liền có việc gì .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào hơi.

      Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm kia, cũng hề nhận thấy được, Huyền Lăng Thương ôm nàng, lẳng lặng đem thần sắc mặt của nàng vô cùng tinh tế thu vào trong mắt. . .

      . . .

      Bởi vì điện Dưỡng Tâm cháy, nên chỗ ở của Đồng Nhạc Nhạc, trở thành bên kia điện Dưỡng Tâm.

      Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền ôm Đồng Nhạc Nhạc đến bên trong điện Thanh Lương cách điện Dưỡng Tâm xa.

      Khi Huyền Lăng Thương cẩn thận đặt Đồng Nhạc Nhạc ở giường lớn mềm mại, Lâu Vô Tâm cũng bị thị vệ vội vã mang đến .

      Sau khi Lâu Vô Tâm tới điện Thanh Lương, đầu tiên là nhanh chóng hành lễ với Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương nghe vậy, chỉ là mở miệng nhanh chóng .

      "Trước tiên xem xét cho nàng cái."

      "Vâng, Hoàng thượng."

      Sau khi nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, Lâu Vô Tâm liền lập tức mang theo cái hòm thuốc, tới bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là tràn đầy lo lắng.

      Chỉ là, Lâu Vô Tâm thêm gì, trước tiên kiểm tra cho Đồng Nhạc Nhạc lượt, rồi bắt mạch.

      Lập tức, khuôn mặt nhắn vốn là nặng nề, lập tức giãn ra.

      Sau đó, đôi mắt đen láy vừa ngước lên, liền hướng tới Huyền Lăng Thương mở miệng :

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, phi tiêu đùi Nhạc công công có độc, mặc dù vết thương có hơi thâm, nhưng là, chỉ cần lấy phi tiêu ra, lại điều dưỡng tốt vài ngày liền sao cả."

      Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, vốn mày kiếm Huyền Lăng Thương cau lại, khỏi giãn ra, thần sắc ràng có điểm thở phào nhõm.

      "Tốt lắm, ngươi là chữa thương tốt cho Tiểu Nhạc Tử , nhớ kỹ, cho dù muốn dùng dược liệu gì, cứ việc dùng tới."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Lâu Vô Tâm đầu tiên là sửng sốt, lập tức, làn môi hồng hé mở, gật đầu, mở miệng .

      "Vâng, Hoàng thượng."

      Huyền Lăng Thương nghe vậy, liền lập tức xoay người rời .

      Có lẽ, là muốn xử lý chuyện của điện Dưỡng Tâm.

      Trong khoảnh khắc, cả căn phòng, chỉ còn lại hai người Đồng Nhạc Nhạc và Lâu Vô Tâm.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương rời , trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít lại chặt rốt cuộc buông lỏng.

      Liếc mắt nhìn quanh lượt, liền rơi người Lâu Vô Tâm, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "May là Hoàng thượng để ngươi đến, bằng , ta cũng biết làm thế nào mới tốt, lại , gần đây Hoàng thượng rất coi trọng ngươi, nếu , cũng chỉ chính ngươi tới đây!"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , mặt Lâu Vô Tâm khỏi sửng sốt.

      Dù sao, nàng đối với y thuật của chính mình cũng rất tự tin, nhưng hề cảm giác được Hoàng thượng coi trọng nàng.

      Cho nên, sau khi nàng nghe được Huyền Lăng Thương truyền nàng đến, trong lòng càng là nghi hoặc kinh ngạc.

      Chỉ là tại, nhìn lại người Đồng Nhạc Nhạc bị tổn thương, Lâu Vô Tâm cũng thêm cái gì, chỉ là nhanh chóng xử lý vết thương cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Phi tiêu này, đâm vào quá sâu, cho nên, nên lúc mà Lâu Vô Tâm lấy ra, Đồng Nhạc Nhạc đau đớn đến mức tất cả nước mắt đều lấy ra.

      "Au, đau quá!"

      "Ngươi trước hết chịu đựng , ta đây liền bó thuốc cho ngươi."

      Lâu Vô Tâm vừa mở miệng , tay tí cũng dừng lại.

      Lấy phi tiêu ra, đắp thuốc, băng bó, liên tục luôn tay, sạch lưu loát.

      Lẳng lặng nhìn thấy Lâu Vô Tâm xử lý vết thương của mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đùi đau đớn, nhưng sau khi Lâu Vô Tâm đắp dược lên, dần dần biến mất ít.

      Đợi Lâu Vô Tâm băng bó hoàn hảo vết thương của mình lại, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc mới mở ra, mở miệng .

      "Cám ơn ngươi, Vô Tâm."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Lâu Vô Tâm chỉ là nhàng liếc mắt nhìn nàng, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng :

      "Ta và ngươi là bằng hữu, giữa chúng ta, còn cần cám ơn sao! ?"

      "Hì hì. . ."

      Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là cười hắc hắc.

      Nhìn thấy được Đồng Nhạc Nhạc hì hì cười khúc khích, Lâu Vô Tâm chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Lập tức, dường như là nghĩ đến cái gì, môi đỏ mọng lại hé mở, tràn đầy nghi hoặc hỏi.

      "Đúng rồi, tối nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì!? yên lành, điện Dưỡng Tâm như thế nào bị cháy!? Còn nữa, vết thương đùi ngươi, ràng là bị người có võ công cao cường người phóng trúng! Tối nay là có thích khách sao!? Ngươi cũng biết, sau khi ta nghe được ngươi bị thương, lo lắng biết bao nhiêu a."

      Lâu Vô Tâm mở miệng, mặt đều là vẻ lo lắng và căng thẳng.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi ấm áp.

      Trong lòng biết Lâu Vô Tâm là lòng là đối đãi với mình như bạn bè, nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi đưa tay nắm chặt hai tay Lâu Vô Tâm, mở miệng an ủi .

      "Vô Tâm, ngươi đừng lo lắng, ta tại phải có việc gì sao!? Kỳ , điện Dưỡng Tâm cháy, ta cũng biết là xảy ra chuyện gì. Về phần vết thương ở bắp đùi, kỳ , ta cũng biết nên như thế nào. . ."

      Vừa nghĩ tới chuyện mới vừa rồi tại lãnh cung, chính mình suýt chút nữa chết thảm dưới kiếm của Tử Ngữ, bây giờ nghĩ lại chút, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Tâm tình, cũng là phức tạp vô cùng.

      Dù sao, mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, để cho nàng tiêu hóa được.

      Đầu tiên là Huyền Lăng Dạ đột nhiên xuất , để cho nàng biết được thân phận chân chính của mình.

      Sau đó lại là Tử Ngữ đột nhiên xuất , quyết đưa nàng vào chỗ chết. . .

      Nếu có Huyền Lăng Thương kịp thời xuất , nàng cũng biết phải làm thế nào mới tốt . . .

      Đồng Nhạc Nhạc càng suy nghĩ, trong lòng càng phiền não hơn.

      khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia, cũng là dáng vẻ chất chứa tâm nặng nề.

      Lâu Vô Tâm chính là người có tâm tư thông minh tinh tế, nhìn thấy thần sắc Đồng Nhạc Nhạc như thế, trong lòng biết nhất định là có chuyện, lại nguyện ý ra.

      Thấy vậy, Lâu Vô Tâm hé mở làn môi hồng, mở miệng nhàng .

      "Được rồi, ngươi muốn , vậy cũng cần , chỉ là, ngươi nhất định phải bảo vệ chính mình tốt, biết ! ?"

      "Ừ, cám ơn ngươi, Vô Tâm, ta biết."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm chỉ là nhàng gật đầu, sau đó liền xuống, tự mình sắc thuốc cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc, quả mệt mỏi.

      Tối hôm qua đến bây giờ, liên tục cũng là ngủ được.

      nay, bắp đùi vẫn còn bị thương, may là tại vết thương bắp đùi xử lý tốt .

      Lâu Vô Tâm y thuật cao siêu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau đớn đùi dần dần giảm bớt.

      cơn buồn ngủ, cũng nhanh chóng kéo tới .

      Sau khi đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc ngăn cản được buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.

      bao lâu sau, liền nặng nề tiến vào trong mộng đẹp. . .

      Sau khi Huyền Lăng Thương xử lý xong chuyện điện Dưỡng Tâm, vội vã chạy tới nơi này, nhìn thấy, chính là người nằm giường kia, là dáng vẻ ngủ say.

      Nhìn thấy nằm ở giường, người bé chìm vào giấc ngủ, đôi huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương kia, khỏi lên vài phần thương tiếc.

      Đặc biệt, khi thấy dáng người bé, bởi vì mất máu quá nhiều, nên khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt.

      Càng ra vài phần điềm đạm đáng , khiến cho người ta nhìn vào, càng là sinh lòng thương tiếc. . .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      CHƯƠNG 218 : Mặt ngươi bị bẩn
      Edit : Hạ San



      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức nhịn được vươn ngón tay từ từ xoa gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.

      Chỉ cảm thấy da thịt nơi đầu ngón tay cứ như vậy mà mềm nhẵn non mịn, tựa lướt loại lụa thượng đẳng nhất khiến người ta nhớ mãi quên.

      Trong lòng thầm kêu lên, ngón tay Huyền Lăng Thương càng là mân mê, phác họa theo hàng mi cong cong, mũi cao thẳng tắp, gương mặt trắng như tuyết, lại đến đôi môi đỏ mọng của nữ nhân kia.

      Mặc dù, đôi môi nở nang đỏ mọng giờ phút này có vẻ tái nhợt, lại vẫn xinh đẹp như vậy.

      Phảng phất được nhuộm bằng cánh hồng dưới sương làm động lòng người. . .

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái, yết hầu trượt xuống, muốn nhấm nháp phen, biết đôi môi đó có mùi vị gì?

      Trong lúc Huyền Lăng Thương suy nghĩ, thân thể điều khiển từ từ hướng tới gần nữ nhân giường. . .

      Cùng với hành động này của nam nhân, mắt thấy môi mỏng sắp sửa hôn lên

      Chỉ thấy, đương lúc ngủ say, lông mi đột nhiên run nhè phen, lập tức mở to mắt

      "A... Hoàng thượng... người làm sao vậy! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là nghi hoặc giải thích được.

      Mới vừa rồi, lúc nàng còn ngủ đột nhiên cảm giác được mặt có khác thường, khỏi tỉnh giấc mở đôi mắt ra.

      Đập vào mắt là nam nhân tuấn mĩ mê hoặc

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, gương mặt sửng sốt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.

      Đối với vẻ nghi hoặc giải thích được của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương lại cảm thấy “ầm” tiếng tựa sét giáng giữa trời quang.

      Sau khắc, luồng ngượng ngùng từ đáy lòng thẳng tắp nảy lên đỉnh đầu.

      Nghĩ đến mới vừa rồi, chính mình kìm hãm được muốn hôn tiểu nữ tử này, ngờ, tiểu nữ tử này đột nhiên tỉnh lại.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mặt khỏi buồn bực, thân thể cứng đờ. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên biết phản ứng như thế nào mới phải.

      Nhìn thấy thần sắc khác thường Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc càng sâu .

      Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?

      Trong lòng nghi hoặc, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương, càng phát ra nghi hoặc chăm chú.

      Bị tiểu nữ tử trước mắt chăm chú đánh giá, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi lên chút chột dạ. gương mặt tuấn tú nhuộm màu hồng nhạt.

      Hai gò má nóng ran, trong lòng biết khẳng định chính mình đỏ mặt.

      Cảm giác được điều này khiến Huyền Lăng Thương khỏi ảo não.

      đến cũng buồn cười, sống hơn hai mươi năm cho tới bây giờ cũng chưa từng quẫn bách giống như tại, thậm chí còn đỏ mặt!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương ảo não thôi.

      Vì che dấu xấu hổ, Huyền Lăng Thương lập tức đưa tay bịt lấy miệng sau đó nặng nề ho khan phen, bạc môi hé mở lạnh giọng .

      "Mặt ngươi hơi bẩn."

      Huyền Lăng Thương mở miệng vừa , cuối cùng vẫn còn cố ý vươn tay thăm dò gương mặt Đồng Nhạc Nhạc phen.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc bất ngờ sửng sốt.

      Chỉ cảm thấy đầu ngón tay nam nhân ma sát gương mặt của mình, mặc dù chỉ là nhàng cái, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc tim bỗng nhiên đập sai vài nhịp.

      Bị ngón tay cứ mãi lau điểm lại khiến cho thân thể bỗng trở nên nóng bỏng, tim đập dồn dập, lòng dạ rối bời, khiến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, càng là toát ra vài phần tiểu nữ nhi thẹn thùng và ngượng ngùng.

      Cũng biết, chính dáng vẻ tại rơi trong mắt nam nhân là cỡ nào mê người quyến rũ động lòng người.

      Nhìn tiểu nữ tử trước mắt thẹn thùng động lòng người, nàng vừa cúi đầu ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp nhuộm màu hồng nhạt.

      Phảng phất như hoa sen nở rộ trong nước mùa hạ, quả là vô cùng tươi tắn quyến rũ động lòng người.

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái.

      Nếu như có khả năng muốn liều lĩnh, ôm tiểu nữ tử trước mắt này vào trong lòng, tốt thương tiếc.

      Tuy nhiên. . .

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi lóe ra phen, lập tức bạc môi hé mở trầm giọng hỏi.

      "Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại tới lãnh cung? Còn nữa kẻ muốn giết ngươi là người phương nào?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt chỉ là ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lại là vô cùng sắc bén.

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt ngước đôi mắt xinh đẹp lên, tiếp xúc ánh mắt sâu thẳm sắc bén kia trong lòng khỏi giật nảy lên cái.

      Bởi vì đôi mắt sắc bén đó như thể nhìn thấu lòng người, tiếp xúc đến là tâm tư ruột gan bị nhìn .

      Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi kinh ngạc, lòng dạ lập tức rối bời lên.

      Sau khắc, theo bản năng nàng cụp đôi mắt xuống, dám đối mặt cùng .

      Tuy là như thế nhưng trong mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi lóe ra bối rối và chột dạ, có lẽ bị Huyền Lăng Thương bắt lấy.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm khỏi nhàng cau lại cái.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo tìm tòi nghiên cứu và phức tạp. . .

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương có mở miệng lần nữa mà chỉ chờ đợi Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích.

      Trong khoảnh khắc, cả phòng tiếng động.

      Bốn phía im ắng, như thể thanh lá rụng cũng có thể nghe được.

      im lặng giờ phút này lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc càng căng thẳng, lòng dạ rối như tơ vò.

      Bởi vì, nàng tại rốt cục biết thân phận chân của mình.

      Mặc dù cảm giác được Đôn Thân Vương kia giống như còn có rất nhiều chuyện cho nàng, chỉ là có chút nàng có khả năng khẳng định.

      Vậy Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ ràng có bệnh, lại làm ra vẻ bộ ốm yếu vô phương cứu chữa.

      tại vẫn còn trở lại Kinh thành, hiển nhiên là muốn đối với Huyền Lăng Thương gây bất lợi!

      Chuyện này, nàng hẳn là phải cho Huyền Lăng Thương mới đúng.

      Chỉ là thân phận này của nàng, lại làm cho nàng thể đem việc này cho Huyền Lăng Thương biết.

      Nếu như Huyền Lăng Thương biết được, đối với nàng như thế nào! ?

      Có thể hay cảm giác nàng sở dĩ tiếp cận , là bởi vì là trong lòng đối với là mục đích bất lợ! ?

      Đến lúc đó, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

      Còn nữa, Tử Ngữ kia..... phải là thân muội muội của nàng sao? !

      Tại sao lại muốn ám sát nàng?..... Tử Ngữ nàng đoạt nam nhân nàng ta mến, như vậy.....là Huyền Lăng Dạ sao?

      Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng nghi hoặc giải thích được.

      Giờ phút này, lại phải đối đầu với ánh mắt sắc bén kia càng khiến nàng rối như tơ vò.

      Do dự lúc sau, cuối cùng mới nhếch miệng khe khẽ lắc đầu, hạ giọng .

      "Hoàng thượng, nô tài tối hôm qua ngủ được, liền tính toán ra ngoài chút, tới lui cũng biết tại sao lại tới lãnh cung bên kia. Về phần nữ nhân ám sát nô tài... nô tài..... cũng biết nàng là ai. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, do dự khắc có lẽ lựa chọn trước giấu việc này xuống.

      Bởi vì, nàng vẫn chưa có xác định được chuyện này, cũng biết giải thích như thế nào.

      Giờ phút này..... chỉ có thể như thế . . .

      Aizzz. . .

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thở dài lại hề biết Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của nàng, huyết mâu khẽ động trong lòng khỏi xẹt qua tia buồn bã, và mất mát.

      Tiểu nữ tử này, có chuyện gì lại lén gạt !

      Điểm này, cực kì khẳng định!

      Bởi vì, tiểu nữ tử này, căn bản là hiểu được như thế nào giấu diếm tâm tư của mình.

      Đối với chuyện tối ngày hôm qua, mặc dù biết xảy ra chuyện gì, chỉ là khẳng định tiểu nữ tử này nhận biết được nữ nhân muốn ám sát nàng.

      Bởi vì lúc sắp sửa giết chết kia tiểu nữ tử này lại mở miệng vì kia mà cầu cạnh.

      Vậy sao tại nàng lại nhận ra kia?

      Rốt cuộc là tại sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc nặng nề.

      Chỉ là muốn mở miệng vạch trần lời của nàng, mà chỉ gắt gao dừng ở trước mắt tiểu nữ tử này.

      Bị Huyền Lăng Thương dùng ánh mắt sắc bén như thế lại có phần nóng rực dừng ở người mình khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra chột dạ bối rối.

      Nàng biết, lời của mình Huyền Lăng Thương rốt cuộc có lẽ tin.

      Chỉ là tại, Huyền Lăng Thương câu cũng chỉ là gắt gao nhìn chăm chú vào nàng.

      Ánh mắt sắc bén đôi mắt động lòng người lộ tìm tòi nghiên cứu, phảng phất nhìn thấu lòng của nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời.

      Vào giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn chính mình có thể đột nhiên biến mất, bởi vì nàng vô phương nhìn thẳng nam nhân trước mắt này. . .

      Đột nhiên, cửa gian phòng từ từ mở ra, vào là đạo bóng dáng cao to.

      Cùng với cỗ hương vị dược đậm đặc từ từ lan tràn, nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy Lâu Vô Tâm từ lúc nào bưng chén thuốc vẫn còn tỏa khói xanh vào.

      Cùng với lúc Lâu Vô Tâm xuất , Đồng Nhạc Nhạc cũng nhận thấy nguyên bản ánh mắt nóng rực rơi người cũng nhanh chóng biến mất thấy tăm tích đâu nữa

      Huyền Lăng Thương nhàng thu hồi ánh mắt, lập tức bạc môi hé mở lạnh nhạt .

      "Ngươi trước nghỉ ngơi."

      Vừa dứt lời, Huyền Lăng Thương thêm nữa chỉ nhanh chóng xoay người, sải bước rời .

      Nhìn thấy bóng lưng rời tâm tình Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.

      Có lẽ Huyền Lăng Thương nhận thấy được cái gì, cho nên đối với nàng thất vọng rồi?

      Có lẽ là vậy....

      Huyền Lăng Thương xin lỗi, ta cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Nhưng mà, xin ngươi tin tưởng ta.... cho dù ta rốt cục là ai, ta cũng tuyệt đối làm ra chuyện thương tổn ngươi...... tuyệt đối.....


      Chương 219: Đoán ra thân phận
      Edit : Lưu Ly Phong

      Giờ phút này, mặt trăng ngả chênh chếch về tây, các ngôi sao mờ nhạt dần.

      Phía đông ra màu trắng bạc nhờ nhờ, những tia nắng màu da cam xuyên thấu qua tầng mây dày kia, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vạn trượng khiến cho phía chân trời giống như gấm hoa màu sắc sặc sỡ, đẹp sao tả xiết!

      Trong phủ Đôn Vương ---

      Huyền Lăng Dạ tay hung hăng đẩy nữ nhân ngã ở cái giường lớn, sau đó phẩy phảy ống tay áo, gương mặt xinh đẹp là chỉ có vẻ hoàn toàn lạnh lùng.

      Hàng mi cau lại, trong phượng mâu lá răm xinh đẹp màu đỏ hồng giờ phút này lộ lửa giận.

      Ánh mắt nhìn nữ nhân phía giường phảng phất hận thể lăng trì nàng.

      Đối với nam nhân tuấn mỹ sắc mặt lạnh lùng, mặt mày giận dữ, Tử Ngữ sau khi bị nam nhân hung hăng ném giường chỉ cảm thấy đầu khớp xương cả người phảng phất đều bị ném vỡ.

      Mới vừa rồi trúng chưởng, nội tạng sớm bị đảo lộn ngừng, giờ phút này sao lại chịu được bị hung hăng ném cái?

      Vì vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt , ngay sau đó 'Phốc' tiếng, ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra từ trong cổ họng.

      Cảm giác giờ phút này đối với Tử Ngữ mà quả thực là sống bằng chết.

      Tuy nhiên, Tử Ngữ lại thấy nam nhân trước người có vẻ mặt giận dữ, trong lòng bối rối, cũng quản vết thương người, lập tức đứng lên từ giường, ngẩng đầu, căng thẳng lo lắng :"Chủ tử. . ."

      "Hừ! Ngươi còn nhớ được Bổn vương là chủ tử của ngươi! ? Vậy những lời với ngươi trước đây của bổn vương, ngươi coi là gió bên tai? Bổn vương qua, cho ngươi tự tiện quyết định gặp Tử Kiều, ngươi tối nay vì sao xuất ở bên trong hoàng cung?"

      Nam nhân mở miệng, thanh cực kỳ lạnh lẽo, phảng phất trời đông giá rét tháng chạp đột nhiên có gió lạnh thổi qua, đủ để đông cứng chết người.

      Nghe vậy, Tử Ngữ trong lòng giật mình, nghĩ đến fhuyện tình vừa rồi bên trong hoàng cung, tâm tình lo lắng.

      Bởi vì, nàng biết nam nhân trước mắt này rốt cuộc thấy được bao nhiêu, biết bao nhiêu.

      Trong lòng chính lúc thấp thỏm lại thấy vẻ mặt nam nhân giận dữ, Tử Ngữ trong lòng thầm thở phào nhõm, nghĩ chủ tử còn chưa biết

      Nghĩ tới đây, gương mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt của Tử Ngữ, mày liễu cau lại,. Trong đôi mắt xinh đẹp long lanh nhanh chóng lên tầng mịt mờ. Dáng vẻ lã chã chực khóc cho dù thấy thế nào cũng điềm đạm đáng .

      "Chủ tử, Tử Ngữ là bởi vì là quá mức tưởng nhớ tỉ tỉ, sau khi biết được tỉ tỉ chết, Tử Ngữ khắc chế được tâm can mình, cho nên mới đến bên trong hoàng cung. Dụ tính từ xa nhìn tỉ tỉ liền cảm thấy mỹ mãn. Ai biết, lại bị cẩu hoàng đế kia phát , gần như chết ở tay , may là chủ tử kịp thời xuất . Bằng , Tử Ngữ hiệnnay. . ."

      xong lời cuối cùng, Tử Ngữ nhịn được cúi đầu nức nở.

      Nữ nhân xinh xắn đẹp đẽ coi như giờ phút này mặt mày tái nhợt, khóe miệng nhuộm huyết,cả người suy yếu chật vật.Tuy nhiên, điểm đều tổn hao gì dung mạo xinh xắn đẹp đẽ, ngược lại khiến cho nàng có thêm vài phần khơi gợi người ta phải thương xót. . .

      Nếu như thay đổi là nam nhân khác thấy thế, khẳng định mềm lòng, hận thể ôm nàng ở trong tay mà thương tiếc.

      Tuy nhiên, nam nhân đứng trước mặt nữ nhân, dẫu thấy Tử Ngữ khóc điềm đạm đáng , nhưng gương mặt tuấn tú, thần sắc thay đổi.

      Trong phượng mâu đỏ hồng nhìn nữ nhân có chút nào thương tiếc. Phảng phất, sinh tử của nữ nhân trước mắt này đối với , căn bản thèm để ý chút nào.

      Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, thanh lạnh như băng liền từ trong miệng nam nhân từ từ tràn ra

      "Nếu nhưngươi lần sau lại làm trái với lời của Bổn vương, kết quả ngươi biết!"Nam nhân mở miệng, ở trong giọng lộ cảnh cáo.

      Nghe vậy, Tử Ngữ chỉ cảm thấy luồng ớn lạnh từ đáy lòng hung hăng nảy lên đỉnh đầu.Trong lòng phát lạnh, khỏi rùng mình dữ dội cái, đôi mắt nhìn về phía nam nhân mang theo vài phần bối rối và e ngại. đôi môi tái nhợt có hơi mở ra, vội vàng mở miệng .

      "Tử Ngữ biết. . ."

      "Hừ!"

      Nghe được nữ nhân thế,nam nhân chỉ là hung hăng quơ quơ ống tay áo, liền lập tức xoay người rời khỏi.

      Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân rời , trênmặt Tử Ngữ hoàn toàn đau đớn. Lập tức, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt khỏi nhuộm thù hận.

      Đôi môi hé ra, lời cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới

      "Tử Kiều, ta muốn ngươi chết!"

      . . .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng muốn thuộc hạ điều tra ,thuộc hạ điều tra ra ."

      Bên trong Ngự Thư Phòng...

      là lúc giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, soi cả Ngự ThưPhòng sáng trưng.

      người thị vệ mặc hắc y, bên hông đeo bội kiếm giờ phút này mực cung kính quỳ gối trong Ngự Thư Phòng, với nam nhân ngồi ở thư án chăm chú phê duyệt Chiết Tử .

      Nghe vậy, nam nhân cầm trong tay bút lông phê duyệt tấu chương khỏi hơi ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ người kia, huyết mâu động lòng người đầu tiên là nhàng lóe ra phen.Lập tức, liền từ từ để xuống bút lông trong tay, hé mở bạc môi,mở miệng trầm giọng ."."

      Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.Tuy là như thế, phách khí vương giả kia người phát tán ra ngoài , lại làm cho người ta thể xem .

      Nghe vậy, thị vệ quỳ mặt đất lập tức mở miệng, đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tình điều tra ra chi tiết :

      "Mấynăm trước, Đôn Thân Vương từng thu dưỡng đôi tỷ muội bị nạn, người.tên là Tử Kiều, người tên là Tử Ngữ. Tỷ muội như hoa như ngọc, mực khiến Đôn Thân Vương tự mình dạy dỗ. Chỉ là hơn năm trước đây, tỉtỉ Tử Kiều, đột nhiên biến mất thấy, tung tích , nghe chết."

      Sau khi nghe được những lời người mới đến , huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng lóe ra phen, lập tức, bạc môi hé mở, thào tự được."Tử Kiều.. ."

      Nam nhân mở miệng, thào , lập tức trầm lặng khắc, như là nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi."Có bức họa của nàng ?"

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là bức họa Tử Kiều, thỉnh Hoàng thượng xem qua."

      Nghe được lời nam nhân , hắc y thị vệ lập tức từ trong lòng ngực móc ra bộ bức họa, lại mực cung kính giơ lên.

      Nam nhân thấy vậy, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đến trước mặt thị vệ. Vươn cánh tay thon thả, từ từ tiếp nhận bức họa người, lại từ từ mở ra. . .

      Cùng với kia bức họa từ từ bị mở ra, mộtngười thiếu nữ tuyệt sắc dáng vẻ khuynh thành, vóc người thướt tha đáng , liền từ từ xuất ở trong tầm mắt nam nhân .

      Chỉ thấy nữ nhân trong bức họa cực xinh đẹp.Tóc đen nhàng vấn thành búi tóc đơn giản, đầu nhiều trang sức.

      chiếc váy dài màu đen phác họa vô cùng tinh tế dáng người thướt tha của nữ nhân kia . khuôn mặt tinh tế to bằng bàn tay, hàng mi cong vút, mũi dọc dừa, môi hồng, mỗi chỗ đều tinh xảo quá chừng.Tuy nhiên, đôi đồng mâu xinh đẹp cũng là cực lạnh lùng!

      Tuy là như thế, khi nhìn ràng người trong bức họa, coi như trong lòng HuyềnLăng Thương sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng như trước chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to

      ". . . là nàng. . ."

      Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật im ắng.

      Tối nay trăng sao, mây đen dày giăng kín khắp trong trung. Theo từng trận thanh sấm sét xẹt qua phía chân trời, những tia chớp chợt lóe nhấp nháy, điềm báo trước hồi mưa bão sắp sửa xảy ra.

      Tuy nhiên, đối với bên ngoài sấm chớp lòe lòe, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này lại ngủ say! Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc điểm cũng biết , bên giường nàng bóng đen cao to màu đen lẳng lặng đứng.

      Màn đêm dày đặc như mực.

      Nam nhân mặc người hắc y bó sát,màu đen kia cơ hồ cùng cảnh đêm hòa tan vào làm thể.

      Nam nhân giờ phút này, liền lẳng lặng tùy ý đứng bên giường, huyết mâu động lòng người lúc cũng hề chớp mắt nhìn người giường.

      giường, người ngủ say, nghe được nhàng tiếng ngáy, khiến cho nàng phảng phất như con tiểu điêu ngủ say dễ thương. Vô cùng dễ thương đến khơi gợi người ta phải thương xót.

      Người nhắn này, mê người như thế. Cho dù nàng làm cái gì, đều như thế hấp dẫn được ánh mắt của , khiến tim đập nhanh. . .Tuy nhiên, vừa nghĩ tới thân phận chân của nàng . . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi khỏi gắt gao mím lại, ánh mắt nhìn nữ nhân xẹt qua buồn bã, mất mát,thống khổ.

      Mặc dù, khi biết được thân phận nữ nhân nhắn, liền ở trong lòng suy đoán quá rất nhiều lần, cũng nghĩ tới, nàng thân phận , có lẽ là trong lòng có mục đích tiếp cận , gây bất lợi cho .

      Nhưng mà bây giờ, khi xác định thân phận chân của nàng, tâm Huyền Lăng Thương phảng phất bị người dùng tay xiết chặt, khiến cơ hồ thở nổi.Cảm giác như thế, xa lạ như thế, khiến tâm tình của nặng nề.

      Giờ phút này, biết nên giết thiếu nữ này tốt hơn, hay làm bộ như biết chuyện này, tiếp tục để cho nàng ở lại bên cạnh .

      Nếu như thay đổi những người khác, khẳng định hai lời liền giết nàng.

      Chính là. . .Nghĩ đến đây, trong huyết mâu động lòng người của Huyền Lăng Thương, khỏi xẹt qua vài phần đau đớn.

      Ở trong đầu, càng là ngừng nhớ lại chuyện hai người bọn họ sớm chiều ở chung.

      Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Thương càng là khổ sở, cũng nghi hoặc thôi.

      Mới đầu, chỉ cảm thấy trước mắt người nhắn này, tâm tư đơn thuần như tờ giấy, chuyện gì đều từ đầu chí cuối bày ở mặt.

      Chính là tại, lại cảm giác được, chính mình đoán ra tâm tư của nàng . . .

      tự nhận chính mình có ánh mắt nhìn người sai.

      Giờ phút này, lại bắt đầu nhìn thấu tiểu nữ tử này.

      Bởi vì, cảm giác được, tiểu nữ tử này, phảng phất nỗi đam mê.

      Ở chung cùng nàng mấy ngày này, nàng có tâm tư đơn thuần, là người lương thiện. Điểm này, là muốn làm giả cũng giả được.

      nhìn ra được, nàng lương thiện và đơn thuần, phải giả.

      Nhưng mà, nàng cũng là người của Huyền Lăng Dạ .Vừa nghĩ tới Huyền Lăng Dạ, trong mắt Huyền Lăng Thương khỏi lạnh lẽo.
      caoduong thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 220 : Tên ngươi là Tử Kiều



      Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng.

      cùng Huyền Lăng Dạ, tuy là huynh đệ ruột thịt, tuy nhiên, sinh tại Hoàng gia, bọn họ cuối cùng chỉ có quan hệ đối địch .

      Như tiểu nữ tử này, cũng là do Huyền Lăng Dạ xếp vào bên cạnh . . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, mang theo thanh thở dài mất mát, khỏi từ từ tràn ra.

      "Tử Kiều, ra ngươi là Tử Kiều. . ."

      Liền trong lúc Huyền Lăng Thương buồn bã mất mát, nữ nhân vốn nằm ở giường ngủ say, phảng phất như là gặp phải ác mộng, gương mặt xinh đẹp kia khỏi nhàng cau lại cái. Lập tức, môi đỏ mọng hé mở, ngừng giọng cái gì đó.

      Cái đầu kia, càng là ngừng lắc lư.

      ", nên thương tổn , nên. . ."

      Nghe được lời này của tiểu nữ tử giường, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt.

      tuy biết tiểu nữ tử này rốt cuộc mơ thấy cái gì, chỉ là, lại phi thường hiếu kỳ, nàng rốt cuộc gặp phải ác mộng gì, để cho nàng lo lắng như thế.

      Trong lòng còn nghi hoặc, liền thấy tiểu nữ tử giường, phảng phất như phi thường sốt ruột lo lắng thương tâm, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng hô .

      "Hoàng thượng, Hoàng thượng. . ."

      Nghe được nữ nhân từng tiếng hô , Huyền Lăng Thương đồng mâu khỏi trợn lên cái.

      Dù sao, người ta lúc nằm mơ, là chân nhất.

      nay, tiểu nữ tử trước mắt này, ngủ như thế mà vẫn lo lắng kêu tên của , vậy liền chứng minh rồi, ở trong lòng nàng, là có , phải sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nảy lên nỗi mừng như điên.

      Mặc dù, biết thân phận của nàng, biết nàng là Huyền Lăng Dạ xếp vào ở bên cạnh làm con cờ.

      Chỉ là tại, nghe được tiểu nữ tử này trong giấc mộng kêu tên của , liền chứng minh rồi, tại tiểu nữ tử này trong lòng, là có .

      Cho dù là chỉ có chút, cũng là đủ rồi!

      Hơn nữa, để cho Huyền Lăng Thương nghi hoặc giải thích được chính là, tiểu nữ tử này nếu như là Huyền Lăng Dạ xếp vào ở bên cạnh , muốn gây bất lợi cho .

      Vì sao ban đầu, mấy lần bị người ám sát lúc sau này, tiểu nữ tử này lại thất kinh như thế ! ?

      Còn nữa, ngày hôm trước kia, hẳn chính là em ruột của nàng, tại sao em ruột lại đến giết nàng! ?

      Ở trong đó, rốt cuộc có chuyện gì, là biết! ?

      Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc nặng nề, mày kiếm nhăn tít, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân giường, càng là phức tạp vô cùng.

      "Trẫm làm sao có thể bắt ngươi bây giờ! ?"

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc tu dưỡng nhiều ngày, tổn thương đùi cũng khỏi hẳn .

      Tại tiểu viện tử đợi thời gian dài như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đều cảm giác được chính mình sắp mốc meo .

      Kết quả là, sau khi vết thương đùi có gì đáng ngại, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức trở về điện Dưỡng Tâm hầu hạ .

      Chỉ là, biết phải chăng là nhiều ngày chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng Thương .

      Sau khi tới cửa ra vào của điện Dưỡng Tâm, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi hồi tim đập cấp tốc, có thêm loại cảm giác lo lắng khi quay về.

      Nghĩ đến, từ ngày kia về sau, Huyền Lăng Thương liền còn có tới gặp qua nàng .

      Suy nghĩ chút, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại mất mát.

      Cũng biết, Huyền Lăng Thương phải chăng là nhận thấy được cái gì.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở cửa ra vào do dự hồi lâu, mới lấy hết dũng khí, từ từ vào bên trong điện Dưỡng Tâm.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc vào điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy Tiểu Lô Tử và các tiểu thái giám khác chính lúc hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt thay quần áo .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đầu tiên là dừng chút, lập tức, mới bắt đầu cất bước, tới chỗ Huyền Lăng Thương.

      "Hoàng thượng vạn phúc."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng quét nhanh lượt, liền rơi tại người Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương chính lúc rơi người mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi hồi tim đập dồn dập, bắt đầu khẩn trương lên .

      Kể từ sau khi biết được thân phận chân của mình, Đồng Nhạc Nhạc lúc đối mặt nam nhân này, trong lòng luôn có cảm giác chột dạ.

      Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc chột dạ, nam nhân chỉ là nhạt nhòa liếc nhìn nàng phen, lập tức, liền thu hồi ánh mắt, bạc môi khẽ hé, mở miệng .

      "Vết thương người của ngươi đều tốt chứ! ?"

      Nghe được lời nam nhân như vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Mặc dù nam nhân giọng điệu nhạt nhòa, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc hay là nghe ra nam nhân đối với nàng quan tâm.

      Nghe vậy, mây đen mực kiềm chế trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , lập tức biến mất thấy tăm tích đâu nữa.

      Nàng khẽ hé làn môi hồng, mở miệng .

      "Tạ Hoàng thượng quan tâm, vết thương người nô tài khỏi hẳn ."

      "Ừ, như thế là tốt rồi."

      Huyền Lăng Thương vừa dứt lời, liền thêm cái gì nữa.
      [​IMG]
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 221: Thích khách

      Edit : X Trang Moon

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc mặt mày lo lắng , nam nhân sau khi nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , đồng mâu cũng là có hơi ngước lên cái, cũng hề lập tức mở miệng chuyện, chỉ là lẳng lặng đánh giá người lo lắng đứng trước mặt .

      Chỉ thấy người bé ở trước mắt , quần áo bừa bộn, chân chỉ là xỏ giầy, nhưng có xuyên tất.

      mái tóc dài đen nhánh, mặc dù bị gắt gao bó buộc ở đỉnh đầu, nhưng có đội mũ thái giám.

      khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, càng là thần sắc tái nhợt, hiển nhiên, là tại sau khi biết được bị đâm, liền vội vã chạy tới.

      Người trước mắt thần sắc bối rối, mất bình tĩnh, phảng phất là người bé tựa như con ruồi đầu, làm trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái.

      Bởi vì, thấy , người nhắn này, giờ phút này là lo lắng .

      Ở trong lòng nàng, là có !

      Trước đây, lúc biết được nàng là người của Huyền Lăng Dạ, đau lòng như cắt.

      Chỉ là tại, thấy nàng vì mà sốt ruột lo lắng như thế, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

      Trong lòng, cũng do dự làm quyết định!

      Cho dù nàng thân phận trước đây là cái gì, rốt cuộc trong lòng có mục đích gì mà tiếp cận .

      Giờ phút này, nàng là nữ nhân của !

      Cho nên, chỉ cần nàng làm ra chuyện bât lợi đối với , tất cả, cũng có thể quan tâm, so đo . . .

      Đối với suy nghĩ trong lòng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết, giờ phút này, nàng đánh giá Huyền Lăng Thương từ xuống dưới cái, sau khi phát Huyền Lăng Thương bình yên vô , trái tim vốn thít lại chặt rốt cuộc thả lỏng.

      Đồng thời vào lúc thở phào nhõm, Đồng Nhạc Nhạc dần dần , nhận thấy được bốn phía khác thường.

      Cảm giác được điều này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc khỏi từ từ ngước lên.

      Chỉ thấy, cả bên trong đại điện, đều trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người giờ phút này, càng là trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy nàng.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, dường như là nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhắn lập tức trở lên buồn bực.

      Nghĩ đến mới vừa rồi chính mình lo lắng quá mức cho Huyền Lăng Thương, cho nên đều quên bốn phía còn có những người khác, liền lo lắng giật mình la lên thành tiếng, cũng biết mọi người ở trong lòng là thấy nàng thế nào.

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng là quẫn bách, cảm thấy luồng khô nóng, từ đáy lòng thẳng tắp bốc lên tận đỉnh đầu, dẫn đến hai gò má đều hầm hập nóng bỏng. Coi như soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết chính mình khẳng định đỏ mặt.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não thôi, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, càng là nhanh chóng cúi gục xuống thấp.

      Nhưng biết, chính mình tại dáng vẻ e ấp ngượng ngùng, rơi tại trong mắt Huyền Lăng Thương, là cỡ nào mê người!

      Nhìn thấy đứng ở trước mặt mình, tiểu nữ tử e ấp ngượng ngùng, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái.

      Nghĩ đến, tiểu nữ tử này đối với vẻ lo lắng, càng là khiến mừng thầm vô cùng.

      Ít nhất, điểm này chứng minh rồi, trong lòng là có !

      Giờ phút này, nàng tràn đầy dáng vẻ ngượng ngập, càng là vừa đáng , lại mê người.

      Nếu như có khả năng ra, muốn gắt gao ôm giữ nàng nhập trong lòng. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là chuyên chú mà nóng rực.

      Bị ánh mắt Huyền Lăng Thương gắt gao nhìn chuyên chú , khiến Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra quẫn bách .

      Trong lòng ngượng ngùng, khuôn mặt nóng lên, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, chỉ nghĩ trốn xa nơi này, thoát ánh mắt nam nhân kia làm cho tim nàng đập dồn dập thôi.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, khỏi mở miệng ra .

      "Vừa hay Hoàng thượng có việc gì, nô tài xin được cáo lui trước ."

      Sau khi vội vã vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng nhìn Huyền Lăng Thương và những người khác có ánh mắt khác thường nữa, nhấc chân cất bước, liền xoay người vội vã vọt ra khỏi đại điện.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng vô cùng, Huyền Lăng Thương đứng ở nơi đó , khóe miệng khỏi nhàng cong lên cái. . .

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là che dấu nổi sủng ái dịu dàng . . .

      Tuy nhiên, dáng vẻ sủng ái dịu dàng ra trong mắt Huyền Lăng Thương, chỉ là chợt lóe rồi biến mất. Như là nhận thấy được cái gì, huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhàng nhìn quanh bốn phía lượt.

      Lại thấy ánh mắt của mọi người bốn phía, chính lúc nhất tề rơi tại người của .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

      Trong nháy mắt, nhiệt độ trong đại điện, phảng phất như trong nháy mắt giảm bớt vài độ .

      Vốn bổn mọi người tràn đầy kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương, vội vàng đánh rùng mình cái, lập tức, liền vội vàng cúi thấp đầu xuống.

      Dù sao, cái ánh mắt này của hoàng thượng rất có lực sát thương . . .

      . . .

      Từ bên trong đại điện vội vã vọt ra, Đồng Nhạc Nhạc lại là trận hộc tốc.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng biết chính mình chạy bao nhiêu thời gian, cho đến người mình sức lực đều sắp tiêu hao hết, mới từ từ ngừng lại, sau đó đứng ở tại chỗ thở hổn hển phì phà phì phò.

      Chỉ là, vừa nghĩ tới mới vừa rồi tại bên trong đại điện chỗ chuyện xảy ra, mọi người với ánh mắt khác thường, liền khiến Đồng Nhạc Nhạc [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :