1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 208-2 : Bách Hoa Tiết
      Edit : Thuý Nhi

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng nghi hoặc thôi.

      Huyền Lăng Thương ... tức giận!?

      Chính là, giận cái gì chứ!?

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Lan Lăng Thiệu Giác đứng bên thấy vậy, hắc mâu xinh đẹp lóe lên, lập tức hé mở môi hồng với Đồng Nhạc Nhạc.

      " Tiểu Nhạc tử, thời gian còn sớm, chúng ta xuất cung !?"

      " Ừ, tốt. "

      Nghe lời Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc nhàng gật đầu đồng ý.

      Sau khắc, dường như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Huyền Lăng Thương trầm mặc.

      " Nếu như Hoàng thượng còn gì căn dặn, nô tài xin phép cáo lui trước. "

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền muốn cùng rời với Lan Lăng Thiệu Giác.

      Ai biết được trong lúc nàng xoay người, phía sau liền truyền đến giọng trầm khàn của nam nhân kia.

      "Đợi !"

      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy người lúc trước trầm lặng - Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ nhếch, mở miệng.

      "Hôm nay quang cảnh đẹp, trẫm, liền cùng các ngươi xuất cung !"

      . . .

      Huyền Lăng Thương muốn theo bọn họ xuất cung, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , việc này so với mặt trời mọc hướng tây càng khiến nàng kinh ngạc hơn.

      Dù sao, Huyền Lăng Thương là kẻ cuồng công việc, hận thể chia thời gian biểu làm hai để dùng.

      tại, lại chủ động đề xuất theo bọn họ xuất cung!?

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngây ra lâu.

      Nhưng mà, sau khi phục hồi tinh thần, thực vui sướng điên cuồng.

      Dù sao, có thể cùng Huyền Lăng Thương xuất cung du ngoạn, nhìn chút… hội Bách Hoa, đương nhiên là chuyện khiến người ta sung sướng.

      Kết quả là, sau khi giúp Huyền Lăng Thương thay y phục thường ngày, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền lên xe ngựa, cùng nhau xuất cung.

      Hôm nay chính là hội Bách Hoa mỗi năm lần, lại vào ngay đầu xuân, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm mây, gió thoảng mát mẻ, người hội, tự nhiên nhiều hơn mọi ngày.

      Khi xe ngựa của đám Đồng Nhạc Nhạc tới phố lớn của kinh thành, liền thể vào.

      Bởi vì đường cái, rất đông người.

      Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa dạo vài vòng.

      Đưa mắt nhìn khắp vòng.

      Chỉ thấy cả con phố đều bị biển hoa vây quanh.

      Các cửa hàng san sát đường cái, cho dù là bán thứ gì chăng nữa, từ cửa ra vào, trong tiệm đều đầy đủ các loại hoa tươi.

      Có mẫu đơn, Uất Kim Hương, thược dược, hoa mai, hoa đào, có bạch Ngọc lan, và cả Ngu mỹ nhân ( hoa túc đỏ )…

      Trăm hoa đua nở, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, sắc thái vô cùng rực rỡ.

      Đỏ như lửa, trắng hơn tuyết, hồng nhạt mềm mại, màu tím cao quý...

      Bên trong hoàng cung có rất nhiều hoa, xếp thành từng hàng từng lối luôn rồi.

      Tuy nhiên, hoa bên ngoài lại giống như vậy.

      Mặc dù hoa cỏ bên ngoài cao quý như trong hoàng cung, nhưng lại có phong vị khác.

      Hơn nữa, khi hoa tươi tràn ngập đường cái, hương thơm xông vào mũi khiến người ta vui vẻ thoải mái.

      Dưới chân dẫm lên là con đường rải đầy cánh hoa tươi nở rộ.

      Trước mắt, chỉ thấy hoa và hoa.

      Ngay cả các nương đường, tay mỗi người đều ôm chậu hoa kiều diễm ướt át.

      Hoa tươi tràn đầy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình lạc vào biển hoa, khóe miệng khỏi cong lên nở nụ cười hớn hở, khiến gương mặt tinh xảo của nàng càng thêm rực rỡ.

      "Oa, hoàng, ách.., chủ nhân, Vương Gia, các ngài mau nhìn, rất nhiều hoa a! đẹp a!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác.

      Biết mình lỡ lời, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được le lưỡi, lập tức sửa lời.

      Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, mặc dù gì nhưng khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi nhàng cong lên cái.

      Chỉ là ánh mắt của , từ đầu chí cuối đều rời khỏi dáng người bé kia.

      bên Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên cũng ngoại lệ.

      Dáng người bé kia, như chú chim xổ lồng, líu ríu sung sướng vừa vừa .

      thanh trong vắt, tiếng cười như chuông bạc, còn cả nụ cười gương mặt mê người kia, đều đẹp đến mức khiến người ta rời mắt nổi!

      Thấy vậy, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác nhìn Đồng Nhạc Nhạc, dịu dàng hẳn .

      Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc chút cũng nhận ra.

      Giờ phút này nàng hoa mắt, trừ… hoa, cũng chỉ thấy… hoa

      xem chăm chú

      Ai biết, vào thời điểm các nương ôm hoa trong tay, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, liền giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, tất cả đều vây đến.

      "Vị công tử này, ta gọi là Tử Yên, đây là hoa ta cất công chăm sóc, cũng đại biểu cho tâm ý của ta, ngươi hãy thu nhận ...'

      "Công tử, tiểu nữ tử tên gọi Nhược Như, chậu Uất Kim Hương này đại biểu cho tâm của ta, mời ngươi nhận lấy . . ."

      "Công tử. . ."

      Hai đại soái ca đứng tại đường lớn của kinh thành, đột nhiên bị vô số nữ nhân bao quanh, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt.

      phải người dân cổ đại rất bảo thủ sao!? Toàn là đồn đại thôi!?

      Những nữ nhân như hổ đói này, chút thận trọng cũng có, quả so với sói đói còn lợi hại hơn.

      Nhưng mà, cũng khó trách!

      Mỗi năm hội Bách Hoa, cũng được gọi là hội nhân duyên.

      Mỗi nữ nhân đều muốn, có ngày mình tìm được lang quân như ý.

      Hơn nữa, soái ca tuyệt vời như Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, tự nhiên trở thành tiêu điểm.

      Chương 208-3 : Bách Hoa Tiết

      Edit : Jen Con Nýt



      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương, hôm nay người mặc bộ mãng bào màu tím, ở cổ áo và ống tay áo, được thêu nhiều đoá Tường Vân, thắt lưng màu đen khảm bảo thạch, vừa nhìn giá trang phục liền biết là người phong quí!

      Gương mặt tuấn tú kia, cương nghị hoàn mỹ, mày kiếm kéo dài xếch lên, mũi cao thẳng tắp tựa như được điêu khắc, đôi môi hình trái tim, tất cả đều được phối hợp cách hoàn mỹ!

      Thu hút lòng người nhất là đôi mắt huyết sắc độc nhất vô nhị kia, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm người ta can tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn của chính mình…

      Mặc dù Huyền Lăng Thương thần sắc tuấn tú lạnh như sương, nhưng lại khiến nhiều nữ nhân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 209-1 : Nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn
      Edit: Đá Đá muốn chạy


      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương càng dùng sức ôm chặt người bé trong lòng,dường như chỉ hận thể nuốt cả người bé này vào trong thân thể của ...

      Bị Huyền Lăng Thương dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương khớp chính mình đều bị vỡ nát.

      Thân thể, xương cốt đau đớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc khỏi cau mày hô tiếng.

      "Hoàng thượng, đau. . ."

      Nữ nhân mở miệng, thanh nhàng, dè dặt khiến người ta phải thương xót.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lúc này mới buông lỏng tay ra, liền sợ hãi làm đau đớn giai nhân trong lòng .

      " xin lỗi, trẫm làm đau ngươi sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng cũng che dấu ảo não và tự trách.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, cong môi cười tiếng.

      ", cám ơn Hoàng thượng cứu nô tài."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương cảm kích thôi.

      Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương giống như là thần hộ mệnh của nàng.

      Mỗi lần nàng gặp phải nguy hiểm, là xuất kịp thời cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

      giống như mới vừa rồi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người nàng nghĩ đến trước tiên, chính là nam nhân trước mắt này.

      nghĩ tới, nàng vừa mới thét lên tiếng kinh hãi, xuất . . .

      Thời điểm đó trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất cảm động, Huyền Lăng Thương tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trái tim vốn thít lại chặt, mới thả lỏng, bạc môi hé ra, mở miệng .

      " có việc gì là tốt rồi."

      Tại lúc Huyền Lăng Thương , con ngựa điên bị Lan Lăng Thiệu Giác khống chế .

      Chỉ thấy giờ phút này, Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở lưng ngựa điên, hai tay nắm chặt dây cương, khống chế con ngựa nổi cơn điên.

      Lan Lăng Thiệu Giác ra tay thuần thục lưu loát, lập tức liền khống chế con ngựa điên kia.

      Tay nhanh nhẹn, khí chất tiêu sái , dung mạo tuấn tú , dẫn đến bốn phía được mọi người vỗ tay ủng hộ liên tục .

      Tiếp theo, có ít các nương tay bưng hoa tươi, giống như thủy triều, tất cả ùa về hướng tới Lan Lăng Thiệu Giác.

      Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhàng cự tuyệt, về phía Đồng Nhạc Nhạc bên này.

      Nhìn thấy, Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là sửng sốt.

      Thấy Lan Lăng Thiệu Giác hướng tới bọn họ ở phía bên này, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, chính mình giờ phút này vẫn còn ở trong lòng Huyền Lăng Thương !

      Nghĩ tới đây, mặt bỗng nhiên đỏ, nhanh chóng lùi bước, rời khỏi ngực Huyền Lăng Thương .

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp , giờ phút này càng bởi vì ngượng ngùng thẹn thùng, mà lên hai rạng mây đỏ bừng.

      Nó giống như dáng vẻ thẹn thùng của người ái mộ, dẫn đến trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tối sầm lại. . .

      Đối với ánh sáng trong mắt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết, trái lại Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở bên, cũng là vô cùng tinh tế thu vào trong mắt .

      Trong mắt đế vương tuấn tú kia nhìn về phía tiểu thái giám này nóng rực , trong mắt cực lực che dấu kiềm chế tình cảm, vẫn bị Lan Lăng Thiệu Giác nhìn ra.

      Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương cùng nhau lớn lên từ , tính tình của đối phương thế nào cực kì hiểu .

      Bởi vì quá mức quen thuộc , nay thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đồng tử lập tức trợn lên cái, trong lòng kinh ngạc thôi.

      Mới đầu, nghe được tin tức vị đế vương tuấn tú đối với tiểu thái giám này khác thường, lại may mắn cho là chính mình sai lầm rồi.

      nay,thần sắc trong mắt vị đế vương tuấn tú này nhìn về phía tiểu thái giám, coi như lại... tìm lấy cớ, đó chỉ là lừa mình dối người thôi.

      Vị đế vương tuấn tú này, quả nhiên động tâm đối với tiểu thái giám này . . .

      Chỉ là, đế vương tuấn tú này, rốt cuộc có biết hay , về thân phận chân của tiểu thái giám trước mắt này! ?

      Ngay lúc Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng kinh ngạc, hàng mi xinh xắn kia khỏi gắt gao cau lại cái.

      Ánh mắt quét vòng, khỏi nhìn tới người nhắn xinh xắn này.

      Chỉ thấy dáng người bé, xinh xắn lanh lợi, tinh xảo giống như cái búp bê bằng thạch , làm cho người khác khỏi thương tiếc.

      Cũng khó trách, vị đế vương tuấn tú lạnh lùng mực trầm lặng này, cũng động tâm đối với nàng . . .

      Nhưng , cũng như thế. . .

      Chính là. . .

      Nghĩ tới đây, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác khỏi tối sầm lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài tiếng. . .

      Nhưng mà mặt khác Lan Lăng Thiệu Giác chưa từng suy nghĩ nhiều, nhìn người bé trước mắt sắc mặt hơi tái nhợt , khỏi lo lắng hỏi.

      "Tiểu Lô Tử, ngươi sao chớ! ?"

      "Dạ, nô tài có việc gì, may là chủ tử kịp thời cứu nô tài."

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc lắc đầu, mở miệng .

      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc hình như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, càng lộ vui vẻ và tán thưởng.

      "Vương Gia mới vừa rồi thân thủ giỏi, liền khống chế được con ngựa điên kia, Vương Gia lợi hại!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác che dấu được tán thưởng.

      Nhìn thấy đôi lóng lánh ý cười kia của Đồng Nhạc Nhạc , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là môi hồng cong lên cái, ha hả cười tiếng, lại cũng thêm cái gì.

      Trái lại bên, Huyền Lăng Thương nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc chuyện với Lan Lăng Thiệu Giác dứt , khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ kia khỏi có hơi trầm xuống, trong mắt có thêm vài phần ghen tức mà chính cũng hề phát ra.

      Lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Tốt lắm, thời gian còn sớm , chúng ta hồi cung ! ?"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc cũng có phản đối.

      Mới vừa rồi trải qua mạo hiểm, nàng cũng còn hứng thú tiếp tục dạo chơi đường hoa.



      Chương 209-2 : Nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn
      Edit: Angelina Yang

      Nghe vậy, lập tức gật đầu, sau đó theo phía sau Huyền Lăng Thương bọn họ về hướng tới hoàng cung.

      Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc theo phía sau Huyền Lăng Thương bọn họ, đột nhiên, nàng cảm giác được ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      đạo ánh mắt kia, nóng rực mà sắc bén, giống như lưỡi đao bén nhọn, khiến Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh. Lập tức, nàng khỏi nhanh chóng quay đầu, nhìn về hướng nơi phát ra đạo ánh mắt nóng rực kia.

      Chỉ thấy ở lầu hai khách sạn cách nàng xa, có cái cửa sổ chạm trổ hơi hơi hé mở.

      Tuy nhiên, đến lúc nàng ánh mắt quét vòng, bên trong cửa sổ lại tịnh người.

      Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc khỏi có hơi cau lại cái.

      Mới rồi, nàng ràng cảm giác được có ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm.

      Chính là, bên trong cửa sổ kia, lại bóng người. Chẳng lẽ là, cảm giác mới rồi đó, chỉ là ảo giác của nàng sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

      Huyền Lăng Thương i ở trước người nàng, phảng phất nhận thấy được khác thường của người bé phía sau, khỏi có hơi quay đầu.

      "Làm sao vậy! ?"

      Nhìn lại phía sau, thấy người bé tràn đầy nghi hoặc, cau mày trầm tư , gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng trầm giọng hỏi.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lập tức, lập tức hề nghĩ ngợi, liền lắc lắc đầu.

      "Khởi bẩm chủ nhân, nô tài có việc gì."

      mặt Đồng Nhạc Nhạc tuy là như thế, chỉ là, Huyền Lăng Thương hiển nhiên có hơi tin.

      Dù sao, với hiểu biết của đối người nhắn này, người nhắn này trong lòng có chuyện gì, đều vô cùng tinh tế biểu lộ ra mặt, giờ phút này cũng ngoại lệ!

      Chứng kiến người nhắn này, phảng phất bị chuyện gì làm cho phức tạp, hơn nữa vừa rồi còn ngừng nhìn lại về hướng tới khách sạn phía sau kia.

      Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng ngước lên, nhìn theo phương hướng vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc mới ngó tới.

      Chỉ thấy sau bọn họ cách đó xa, có cái khách sạn.

      Tuy nhiên, đánh giá phen, khách sạn này, tịnh có gì ổn.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương khỏi từ từ thu hồi huyết mâu, lập tức cúi đầu, quay lại người bé phía sau mà nhàng .

      "Vậy liền hồi cung !"

      "Vâng "

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc hề suy nghĩ nhiều hơn nữa mặt khác, chỉ là mực cung kính theo phía sau Huyền Lăng Thương, xuất phát về hướng tới hoàng cung.

      Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời , nàng cũng hề phát , ở trong cửa sổ có hơi mở ra kia, đạo bóng dáng cao to màu đỏ, chậm rãi tùy ý đến đứng ở phía trước cửa sổ.

      Bên ngoài là mặt trời sáng lạn, ánh nắng vàng rực rỡ kia xuyên thấu qua cánh cửa sổ chạm trổ hé mở, hắt nghiêng nghiêng vào, êm dịu chiếu người nam nhân.

      Chỉ thấy nam nhân, mặc người chiếc trường sam màu đỏ.

      Màu đỏ ấy, giống như ngàn vạn máu huyết ngưng tụ mà thành, đỏ đến chói mắt như thế, tươi đẹp như thế.

      Gió nhàng thổi, hất bay tay áo màu đỏ thẫm của nam nhân kia.

      Vạt áo thêu cảnh những đóa hoa túc kia bị chậm rãi thổi bay, càng làm tôn lên vóc người cao to, tà mị vô song của nam nhân.

      Tuy nhiên, điều làm người khác chú ý nhất, có lẽ là gương mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ của nam nhân kia.

      Hàng mi dầy, vắt đến tóc mai.

      Mũi cao thẳng mịn màng như ngọc, tao nhã tự nhiên.

      đôi môi đỏ tươi, đường nét hoàn mỹ. Làn môi mấp máy mê người, giống như đóa hoa vừa mới nở rộ trong ngày xuân, trông vô cùng gợi cảm!

      Thu hút lòng người ta nhất, vẫn còn là đôi mắt phượng có hơi xếch lên!

      Chỉ thấy đôi mắt này, cực kì đẹp!

      Hàng lông mi dài dày cong vút, phảng phất đôi cánh màu đen rung rung, tựa như muốn giương cánh bay vút lên cao.

      Nó tôn lên đôi mắt phượng vốn rất đẹp, lại tăng thêm vài phần tà mị vô cùng hút hồn!

      Nếu phải nam nhân vóc người rắn rỏi cao lớn, bộ ngực bằng phẳng, lúc đầu vừa nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này, còn tưởng rằng người này là nữ nhân đây!

      Giờ phút này, nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở phía trước cửa sổ, đôi phượng mâu đỏ hồng thu hút lòng người kia, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhắn xinh xắn càng lúc càng xa , trong mắt đều là kinh ngạc và rung động.

      "Là Tử Kiều! ? Làm thế nào nàng còn chưa chết! ?"

      . . .

      Đêm khuya .

      Đồng Nhạc Nhạc hôm nay sau khi hồi cung, bởi vì chấn động nên Huyền Lăng Thương phi thường quan tâm để cho nàng về nghỉ ngơi.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sau khi trở về, nằm ở giường, dẫu như thế nào đều ngủ được.

      Đôi mắt hề buồn ngủ mở to, ngây người ra mà nhìn chăm chú lên nóc màn, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc có hơi mở ra, ngừng lẩm nhẩm.

      " ngàn trăm con dê, ngàn trăm lẻ con dê, ngàn trăm lẻ hai con dê. . ."

      Miệng Đồng Nhạc Nhạc đều sắp sửa bị chuột rút , cuối cùng, nàng khỏi than khóc tiếng, sau đó, như con cá chép tung người cái, liền ngồi dậy từ giường.

      "Ai, ngủ được, ngủ nổi!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy phiền não lẩm bẩm.

      Cũng biết ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy. Mọi khi người nàng vừa dính vào giường, liền lập tức liền mộng Chu công.

      Hôm nay à! Nàng nằm ở giường đến bây giờ, lại vẫn còn chút xíu buồn ngủ, kỳ quái!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, sau khi ngồi ở giường liền tay chống cằm, ở trong đầu, khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay tại phố lớn.

      Nhớ lại, vào lúc nàng rời khỏi phố lớn Kinh thành, có ánh mắt vô cùng nóng bỏng rơi người nàng.

      Ban đầu, nàng chỉ cho rằng chính mình là cảm giác sai lầm rồi.

      Thế nhưng, sau khi trở về, trong lòng luôn là lạ, nỗi bất an luôn ngừng vẩn vơ ở trong lòng.

      Phảng phất, hình như có chuyện gì tốt, sắp sửa phát sinh.

      Vì điều này, mới khiến cho nàng đứng ngồi yên, muốn ngủ đều ngủ được.

      Chính là, rốt cuộc hội có chuyện tốt gì phát sinh đây! ?

      Nghĩ lại nàng tới triều đại này, chuyện gì mà chưa phát sinhđây, nhưng cũng hề giống như hôm nay vậy, làm cho nàng tâm thần yên. . .

      Chỉ là, mặc cho Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến nát óc, đều nghĩ ra được.
      Chương 209-3 : Nam nhân so với nữ nhân càng xinh hơn


      Edit : thiên_lazy

      Cuối cùng,Đồng Nhạc Nhạc cũng lười suy nghĩ.

      " Ai, nghĩ nghĩ nữa,phiền chết ta rồi ."

      Sau lúc,than phiền,đôi mắt đẹp của Đồng Nhạc Nhạc đảo qua cửa sổ.

      Chỉ thấy trước cửa sổ, là nửa đêm canh ba rồi.

      Trăng sáng ngả về phía tây,những ngôi sao lờ mờ, gió lạnh hiu hiu,cho thấy ngày mai ngày trời trong nắng ấm.

      tại ,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phiền muộn, ngủ cũng được, khống phụ lòng ngày lành cảnh đẹp này rồi!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ giường đứng lên.

      Nhanh chóng thay bộ quần áo, sau khi sửa sang lại dung mạo, liền đẩy cửa gỗ chạm trổ ra, thẳng ra bên ngoài.

      Đồng Nhạc Nhạc nghĩ rằng,dù gì tại cũng ngủ được, có lẽ ra ngoài chút,đợi mệt rồi, buồn ngủ thôi.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ,vừa chậm rãi về phía trước.

      Giờ phút này, nàng cũng có cầm đèn.

      Dù sao, đêm nay ánh trăng sáng như mê như say.

      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, êm dịu rơi, đều chiếu sáng toàn bộ hoàng cung, làm thấy đến nét tám phần. Vì vậy cho dù đốt đèn, cảnh vật bốn phía, nàng xem rất ràng.

      Hơn nữa,bên trong hoàng cung,cách mười bước đều có ngọn đèn, cách đó xa còn có thị vệ đứng gác, nàng nếu có chuyện gì, chỉ cần hô to lên tiếng là được rồi.

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc vừa chậm rãi tới, đôi mắt đẹp lại nhàng liếc nhìn xung quanh.

      Chậm rãi thưởng thức cảnh đêm trong hoàng cung.

      Chỉ thấy, ban đêm trong hoàng cung, có như ban ngày xanh vàng rực rỡ,nhưng cũng thiếu khí thế đồ sộ.

      Giống như con hùng sư ngủ say, cho phép người ta coi thường.

      bên Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi tới, cũng biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ cảm thấy gió lạnh từ từ thổi tới, cảm giác thổi vào người hết sức thoải mái.

      Bị gió lạnh từ từ thổi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấymột cơn buồn ngủ kéo tới, làm nàng ngáp cái.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay che miệng ngáp, vừa lẩm bẩm tự .

      "Đứng dậy chút ra cũng tốt ,ít nhất tại muốn ngủ rồi.. "

      Đồng Nhạc Nhạc xong lời này, liền tính lên đường trở lại phủ, mộng Chu công.

      Ai biết, vừa lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy,ở phía sau dường như có động tĩnh gì truyền đến.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng xoay người, nhìn lại, hé mở làn môi hồng,kêu thành tiếng.

      "Ai ở nơi nào!? "

      Môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng quát.

      Mắt nhung cũng nhanh chóng, nhìn thẳng về phía sau.

      Chỉ thấy, ở sau lưng nàng,chỉ là bụi cỏ rậm rạp cùng núi giả kia.

      Đêm khuya,ngôi sao ảm đạm, khối mây đen, vừa vặn che chỗ của ánh trăng sáng .

      Nhất thời,khắp nơi chỉ còn lại mảnh u ám.

      Nơi này, chính là địa phương hẻo lánh. Cho nên bốn phía nơi này, cũng có đèn treo tường.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa rồi tùy ý tới, chưa từng nghĩ, đến nơi này.

      Giờ phút này, tại cảm giác khác thường ở phía sau, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khỏi nảy lên nỗi bất an.

      Bởi vì, nàng có cảm giác, ở chỗ tối phía núi giả kia, có đạo ánh mắt nóng rực, gắt gao dừng ở người của nàng.

      đạo ánh mắt nóng bỏng kia, làm cho nàng vô cùng bất an.

      Phảng phất như có mãnh thú ở nơi hắc ám kia, gắt gao quan sát đến con mồi của nó.

      Mà nàng, lại là con mồi của con mãnh thú kia!!!

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất khẩn trương,mà trái tim dường như muốn nhảy lên cổ .

      Tim đập càng nhanh chóng tăng nhanh, ' bang bang bang' tiếng tim đập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

      Chính là, mặc kệ nàng quan sát chỗ tối ở núi giả kia như thế nào, cũng có ai lên tiếng,tuy nhiên , ánh mắt nóng rực kia, lại làm cho người ta thể xem .

      Trong lòng biết nơi đó khẳng định có người, chỉ là người nọ rốt cuộc là ai!?

      Vì cái gì nửa đêm canh ba ngủ,mà đứng ở nơi đó.

      Hơn nữa, nghe được lời của nàng, vì sao người nọ ra !

      Càng nghỉ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là nghi ngờ bất an.

      Đôi mày của nàng cau lại, môi đỏ mọng mở ra,liền quát.

      "Nếu ngươi ra, ta liền hô to đấy!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng mang theo nồng đậm cảnh cáo.

      Nàng làm như vậy, đơn giản là tính bức người trốn ở phía sau núi giả ra.

      Dù sao, nơi này tuy tương đối hẻo lánh, nhưng là cách đó xa cũng có thị vệ gác.

      Nếu như, nàng hô to lần nữa, thị vệ đứng gác bên kia nhất định có thể nghe được.

      Nếu như người này muốn người khác phát , sau khi nghe lời nàng , khẳng định ra.

      Ngay tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đắc ý,tuy nhiên, sau khi nàng xong lời này, người trốn ở phía sau núi giả lại như cũ vẫn nhúc nhích.

      Nếu phải đạo ánh mắt nóng rực kia vẫn như cũ gắt gao dừng ở người nàng,Đồng Nhạc Nhạc cho rằng phía sau núi giả căn bản có người.

      Nghĩ đến chiêu này,cũng bức được người này ra,đôi mày Đồng Nhạc Nhạc cau lại, môi đỏ mọng lập tức mở ra,tính hô lên.

      Nhưng mà, cái miệng nhắn của nàng mới hơi hơi mở ra, ngay sau đó chỉ thấy ở phía sau núi giả, đạo bóng dáng cao to hồng sắc tựa như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng nhào tới về phía nàng.

      Ánh trăng như say như mê, rốt cục theo tầng mây dời .

      Nhất thời, ánh trăng sáng kia, lại lần nữa êm dịu rơi, chiếu toàn bộ mặt đất.

      Cũng làm cảnh vật bốn phía, xem đầy đủ ràng.

      Cho nên, đạo bóng dáng dị hồng sắc kia, vọt tới phía Đồng Nhạc Nhạc ,Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mở to mắt, chu cái miệng , nhịn được giật mình la thành tiếng-------

      "A, quỷ... "

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 210 : Lại là ngươi

      Edit : Tử Ngân


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên. Tuy nhiên, tiếng kêu giật mình của nàng vừa mới lên đến cổ liền bị cánh tay thon thả bịt lại.

      Muốn hô lên thành lời, lập tức bị nghẹn mà dừng lại!

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt con 'Quỷ' bịt kín miệng nàng.

      Nhưng mà, đến khi Đồng Nhạc Nhạc nhìn ràng dung mạo của con 'Quỷ' này, lại kinh ngạc như thấy người nhà trời!

      Nàng vốn sợ hãi kinh ngạc, lập tức bị nỗi kinh ngạc bao trùm. Con quỉ này

      Làn da tựa như mỡ đông, vô cùng mịn màng.

      Hàng mi dầy, vắt đến tóc mai.

      Mũi thẳng tao nhã, giống như mỹ ngọc.

      đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, bờ môi tuyệt đẹp, tựa như hoa mai tháng chạp đầu cành vừa mới nở rộ , kiều diễm xinh đẹp như thế!

      Tuy nhiên, hấp dẫn cái nhìn của người ta nhất, vẫn là đôi phượng mâu đỏ hồng thu hút lòng người kia!

      Đồng Nhạc Nhạc từng nhìn thấy rất nhiều đôi mắt, lại duy độc chưa từng chứng kiến phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp như thế!

      Đây rốt cuộc là đôi mắt như thế nào! ?

      Đường nét hoàn mỹ, đuôi mắt có hơi vểnh lên, đầy vẻ quyến rũ tự nhiên!

      Dưới ánh trăng sáng vằng vặc kia trợ giúp, đôi phượng mâu đỏ hồng xinh đẹp này phảng phất như mang theo ma lực thu hút lòng người . Chỉ cần liếc mắt, liền đủ để hút ba hồn sáu phách của người ta . . .

      Nhìn dung mạo xinh đẹp gần trong gang tấc ngay trước mắt này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên sâu sắc.

      Dù sao, ở hoàng cung này, mỹ nữ như mây. Đừng những người khác, ngay cả chính nàng cũng là Đại mỹ nhân tuyệt thế , thế gian hiếm có.

      Tuy nhiên, mỹ nhân trước mắt này , lại đẹp đến mức khiến cho nàng thân là nữ nhân , mà cũng đều phải kinh ngạc, động tâm theo!

      Vẻ đẹp của nàng ta, giống những nữ nhân tầm thường này!

      Tóc dài đen mướt, lại cũng có bất cứ thắt buộc nào, để toàn bộ xõa xuống phía sau, dài đến tận hông.

      Gió mát hiu hiu, làm cho mái tóc đen cực kì mềm mại của 'Nàng' kia nhàng tung lên, ở phía sau 'Nàng' cuộn lên thành độ cung duyên dáng.

      chiếc trường sam màu đỏ tuyệt đẹp, ở nơi mọi thanh hoàn toàn yên tĩnh này, dưới ánh trăng sáng giữa trời, càng cảm thấy dị.

      Nó mang theo cảm giác quyến rũ lòng người . . .

      Giống như , giống như ma, lại đẹp đến làm cho lòng người kinh ngạc . . .

      Chẳng lẽ là, nữ nhân này, là tinh thu hút lòng người sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, trợn tròn cực to mắt nhung. Vì nàng cũng hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào người 'Nữ nhân' trước mặt.

      'Nữ nhân' thấy vậy, đầu tiên là nhàng mấp máy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia.Sau đó, môi đỏ mọng có hơi mở ra, như là thán phục, như là kinh ngạc.

      "Tử Kiều, lại là ngươi, ngươi, vẫn chưa chết! ?"

      'Nữ nhân' mở miệng, thanh hơi có vẻ khàn khàn, trầm thấp, mang theo vẻ hấp dẫn sống mái khó phân biệt.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, ánh mắt nhìn về phía người mới đến, tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc.

      Tử Kiều! ?

      'Nữ nhân' này, là gọi nàng sao! ?

      Hơn nữa, lời này của 'Nàng ta', rốt cuộc là có ý tứ gì! ?

      Nghe giọng điệu tại của 'Nàng ta', vẻ kinh ngạc mặt , phảng phất, bọn họ là biết nhau! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi chấn động.

      Nhớ lại, sau khi nàng tới triều đại này, liền hóa thân thành con Phượng Hoàng Điêu.

      Nếu như chỉ là con Phượng Hoàng Điêu đơn thuần cũng thôi.

      Nhưng nàng mỗi tháng đêm rằm trăng tròn, đều hóa thân là người.

      Căn cứ hiểu biết của nàng đối với chuyện bản thân, bản thân nàng hẳn là người, lại bị người ta hạ cổ, mới có thể hóa thân là điêu.

      Mỗi tháng ngày mười lăm hóa thân thành người, thực này, liền cho nàng biết đáp án.

      Chỉ là sau này, nàng uống nhầm Đôn Thang do An Y Na đưa cho Huyền Lăng Thương, lại cùng Huyền Lăng Thương hành lễ Chu công, nên sau này, nàng liền mực hóa thân thành người.

      Nàng trong lòng biết, cổ thuật người nàng được phá giải. Chỉ là, bản thân nàng rốt cuộc là có thân phận gì, lai lịch gì, những điều này, nàng đều thể nào biết được.

      Chỉ là trong mơ hồ cảm giác được, thân phận này của mình, hẳn là đối địch với Huyền Lăng Thương.

      Chính là, nàng muốn rời xa Huyền Lăng Thương, cho nên, liền nữ giả trang nam trang, hóa thân thái giám, hầu hạ ở bên cạnh Huyền Lăng Thương.

      Cùng với thời gian mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của nàng cũng được gió êm sóng lặng. Từng chút , nàng đối với chuyện thân phận của chính mình ra sao , cũng còn ham thích như thế.

      Chỉ cần có thể mỗi ngày cứ trôi qua im lặng như thế, được ở tại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng liền cảm thấy mỹ mãn .

      Tuy nhiên, liền vào lúc nàng cho là, có thể vĩnh viễn trôi qua trong yên tĩnh như thế , lại hiểu ra sao cả mà xuất 'Nữ nhân' này.

      Hơn nữa, thần sắc giọng điệu của 'Nữ nhân' này cho nàng, người đó là nhận biết nàng!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức, khỏi đưa tay, từ từ kéo cánh tay thon thả của 'Nữ nhân' kia xuống, lập tức, môi đỏ mọng hơi hé ra, mở miệng tra hỏi.

      "Vị nương này, ngươi nhận ra ta! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt hỏi.

      Ánh mắt nhìn 'Nữ nhân' phía trước người, càng là mang theo nghi hoặc, tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.

      Đối với vẻ tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, người mới tới sau khi nghe được lời của nàng, đồng mâu cũng là nhướn lên cái. Gương mặt xinh đẹp kia lập tức trở thành kinh ngạc trân trân nên lời đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất dường như thấy quỉ.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi nghi hoặc lẫn ảo não.

      Chính mình vừa rồi sai cái gì sao! ? Đáng giá để cho 'Nữ nhân' này dùng ánh mắt như thấy quỉ để nhìn nàng sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, chỉ thấy trong phượng mâu đỏ hồng của 'Nữ nhân' kia xinh đẹp kia, đầu tiên là xẹt qua vẻ kinh ngạc, ngây ra, ảo não, vui. Cuối cùng, hóa thành ánh mắt phức tạp . . .

      lúc lâu sau, chỉ thấy hàng mi xinh xắn của 'Nữ nhân' kia khỏi gắt gao cau lại cái, môi đỏ mọng hơi hé ra, mở miệng giọng tra hỏi.

      "Tử Kiều, ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ! ? Tại sao ngươi nhận ra Bổn vương!?"

      "A! ? Bổn. . . Bổn vương! ?"

      Nghe được 'Nữ nhân' xưng hô đối với chính mình, mặt Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa sửng sốt.

      Dù sao, trong thiên hạ, có thể xưng hô chính mình là Bổn vương, ngoại trừ Vương Gia ra còn ai khác.

      Hơn nữa, theo nàng hiểu , bên trong Linh Nhạc Quốc, căn bản có nữ nhân làm Vương Gia.

      Như vậy, 'Nữ nhân' này, vì sao phải tự xưng chính mình là Bổn vương đây! ?

      Chẳng lẽ là. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt quét vòng. Đầu tiên là nhìn tới yết hầu nhô lên của 'Nữ nhân' kia, rồi lại nhanh chóng ngó đến bộ ngực bằng phẳng của 'Nữ nhân'.

      Đến sau khi nhìn thấy hai thứ tượng trưng chỉ nam nhân mới có, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy dường như Ngũ Lôi giáng xuống đầu , '"ầm" tiếng, đại não lập tức trống rỗng, còn nghĩ tới gì nữa.

      Trời ạ!

      Người trước mắt này có dung mạo vóc dáng xinh đẹp như thế, lại là . . . Nam nhân! ? ?

      Thế này cũng rất tức chết được chăng! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết sao, nam nhân kia nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, đầu tiên là lướt qua yết hầu và ngực , sau khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, trong mắt khỏi xẹt qua tia vui vẻ.

      Dù sao, chỉ ghét nhất, chính là gương mặt này của ! Với lại người khác là nữ nhân.

      Nếu như đổi là những người khác, sớm hai lời, diệt rồi hãy sau. Tuy nhiên, đối với nữ nhân trước mắt này. . .

      Nghĩ tới đây, nam nhân đầu tiên là gắt gao đè nén xuống vui trong lòng chính mình , ánh mắt nhìn nữ nhân trước người , càng là thoáng qua vẻ phức tạp . . .

      Đối với tâm tư của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Giờ phút này, sau khi nàng nhận giới tính của người mới đến ở trước mặt, đầu tiên là bỗng kinh ngạc phen.

      Cuối cùng, dường như lại nhớ đến cái gì, đôi mắt mở to.

      Huynh đệ của Huyền Lăng Thương , vào lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế,ai mất tước vị bị cắt tước vị, người nào phải giam cầm giam cầm, kẻ bị lưu đày lưu đày. Ngoại trừ đệ đệ Huyền Lăng Phong duy nhất của Huyền Lăng Thương ra, liền chỉ có vị Đôn Thân Vương quanh năm bị bệnh, Huyền Lăng Dạ!

      Nghe , Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ, cá tính nóng nảy, thủ đoạn hung tàn, lại có gương mặt dị so với nữ nhân càng xinh đẹp hơn.

      , bình sinh ghét nhất, chính là người khác là nữ nhân!

      Nhưng nay, Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ, vừa mới từ đất phong Sùng Châu của quay về kinh để điều trị bệnh.

      nay, nam nhân trước mắt này, cho dù về mặt nào, đều là phụ họa tượng trưng cho thân phận của vị Đôn Thân Vương kia.

      Nhưng mà, điều duy nhất khiến Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc cũng là, Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ phải quanh năm bị bệnh, bệnh tật triền miên, nghe ngay cả cử động động đầu ngón tay đều phải rất phí sức sao! ?

      Chính là nam nhân xinh đẹp tự xưng Bổn vương trước mắt này , lại có thân thủ nhanh nhẹn, thân thể khoẻ mạnh, chẳng điểm nào mà giống như là dáng vẻ bệnh tật triền miên. Cái này rốt cuộc, là xảy ra chuyện gì! ?

      Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là nghi hoặc.

      Đôi mắt nhìn nam nhân phía trước mặt, càng là mang theo vẻ nghi hoặc, tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc thôi, nam nhân chỉ là im lặng nhìn vào biến hóa mặt của người bé ở trước mắt.

      Chỉ cảm thấy, nữ nhân trước mắt này, so với trước đây, hình như trở nên giống trước nữa.

      Trước kia nàng, tính tình cao ngạo lạnh lùng quan tâm điều gì, cực kỳ ít . Nếu có chuyện gì, đều giấu trong đầu.

      Chính là thiếu nữ trước mắt này, lại giống như tờ giấy trắng.

      Trong lòng có chuyện gì, đều biểu vô cùng tinh tế khuôn mặt tinh xảo nhắn kia của nàng.

      Nhìn khuôn mặt nhắn trước mắt tràn đầy kinh ngạc , rất sống động này, nam nhân lần đầu tiên chăm chú đánh giá gương mặt này.

      Trước kia, làm thế nào cho tới bây giờ đều cảm thấy, nữ nhân này có dung mạo xinh đẹp , dễ thương như thế đây! ?

      Đặc biệt đôi mắt xinh đẹp này.

      Đường nét hoàn mỹ, hắc bạch phân minh, trong mắt càng là lộ ra loại long lanh rực rỡ, cảm giác ngây thơ trong xanh vời vợi.

      Phảng phất dòng suối trong suốt nhất thế gian , có thể rửa tất cả ô uế chốn thế gian . . .

      Đôi mắt trong veo đó, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Dù sao, từ khi bắt đầu biết nhớ, liền trong bụng biết lòng người hiểm ác.

      Tất cả mọi người là ngoài mặt kiểu, sau lưng cũng là kiểu, ai cũng đều thể tin.

      Tuy nhiên, đôi mắt trong veo này, lại làm cho trong lòng giật mình.

      Thế nhưng, kinh ngạc trong lòng nam nhân chỉ là chợt lóe rồi biến mất. Lập tức, môi đỏ mọng khỏi khẽ mấp máy cái.

      Bởi vì, ngoại trừ mình ra, tin bất luận kẻ nào thế gian.

      Cho nên, cho dù nữ nhân trước mắt này có đôi mắt trong suốt cỡ nào , ở trong mắt xem ra, khẳng định là giả vờ!

      Dù sao, lòng người ác độc, sớm chứng kiến rất nhiều. . .

      Nghĩ tới đây, ánh mắt nam nhân nhìn Đồng Nhạc Nhạc, khỏi xẹt qua tia cảm giác lạnh buốt. . .
      caoduong thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 211-1 : Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu
      Edit : copy


      Chỉ là, ánh mắt nam nhân bỗng dưng lạnh buốt, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, rất nhanh, để cho người khác thấy được.

      quay sang nhìn Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt liền khôi phục vẻ lo lắng.

      ''Tử Kiều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngày đó, Tử Ngữ ràng , lúc ngươi chấp hành nhiệm vụ, cẩn thận rơi xuống vực bỏ mình, vì sao ngươi còn sống!? Hơn nữa, tại sao ngươi lại quên Bổn vương! ? Chẳng lẽ, ngươi bị mất trí nhớ sao! ?''

      Nam nhân mở miệng, hỏi liên tục rất nhiều vấn đề.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, chậm rãi suy nghĩ lời của nam nhân.

      "Tử Ngữ! ? Tử Ngữ là ai! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy nghi hoặc, nam nhân lập tức mở miệng .

      "Tử Ngữ là muội muội của ngươi. Ban đầu ngươi cùng Tử Ngữ làm nhiệm vụ, sau đó, chỉ có mình Tử Ngữ trở về, Tử Ngữ , ngươi rơi xuống vực bỏ mình, ngờ, ngươi vẫn còn sống, thế nhưng, ngươi lại mất trí nhớ ! ? Hơn nữa, ngươi còn có thể nữ giả nam trang, giả làm thái giám, sống ở trong Hoàng cung! ?''

      Nam nhân mở miệng, nghi hoặc hỏi.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lộ căng thẳng và lo lắng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng bối vối, chẳng hiểu gì cả.

      Tuy trước mắt nàng là nam nhân có vóc dáng xinh đẹp, lại vô cùng quan tâm đến mình, nhưng, nàng cũng dám tin tưởng hoàn toàn lời của nam nhân này.

      Hơn nữa, vẫn có nhiều điểm khiến nàng nghi hoặc.

      Nàng cũng sớm biết, nàng nhất định phải là Tử Kiều, người tên Tử Kiều kia chết rồi.

      Hơn nữa, chuyện này, cũng là do Tử Ngữ cho biết, Tử Kiều rơi xuống vực bỏ mình. Nếu đúng như vậy tại sao Tử Kiều lại trúng phải phép thuật, hóa thành điêu đây! ?

      Trong này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! ?

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tự chủ cau mày cái, nam tử thấy thế, mắt phượng chợt loé lên cái.

      Lập tức, môi hồng hé mở, thanh vừa chậm, vừa ôn nhu .

      "Tử Kiều, do Bổn vương quá mức lo lắng, ngươi mất trí nhớ, ngươi cảnh giác đối với Bổn vương là đúng, nhưng cho ngươi biết, Bổn vương tuyệt đối có ác ý với ngươi.''

      Nam nhân mở miệng, giọng trầm thấp mang theo loại hấp dẫn chết người, trong đêm tối, càng thêm động lòng người.

      Nghe vậy, biết vì sao, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên cái, vô cùng uất ức, đau lòng.

      Cảm giác này rất xa lạ.

      Chẳng lẽ là, cảm giác của mình bây giờ, là bắt nguồn từ cơ thể Tử Kiều!?

      cách khác, nam nhân này rất quan trọng đối với Tử Kiều!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cẩn thận đánh giá nam nhân xinh đẹp trước mắt mình.

      thể , nàng sống hai đời, gặp gỡ vô số nam nhân, nhưng nam nhân này là người đẹp nhất!

      Làn da kia trắng kém gì tuyết, làm bao nhiêu nữ nhân khác cho dù trang điểm thế nào cũng sánh được.

      Còn nữa, gương mặt hoàn mĩ thế kia, làm cho biết bao nhiêu nữ nhân hâm mộ! ?

      Nếu nhìn nam nhân kia cao gần thước chín, ngực bằng phẳng, mà chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, chắc nàng dám tưởng tượng, gương mặt như hoa như ngọc như vậy, lại là của nam nhân.

      là chuyện kỳ lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều hơn a!

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kinh ngạc, lập tức, môi đỏ mọng có hơi mở ra, nhìn nam nhân, mở miệng dè dặt hỏi.

      "Ngươi có thể cho ta biết, ngươi là ai! ? Còn nữa, theo như lời ngươi , ta và ngươi, rốt cuộc có quan hệ gì! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình, mang theo cảnh giác và phòng bị, nam nhân cảm thấy rất đau lòng, hàng mi nhàng cau lại.

      Lập tức, lại nhàng thở dài hơi, rồi mới mở miệng .

      "Tử Kiều ngươi mất trí nhớ, vậy, Bổn vương cho ngươi điều ngươi muốn biết.”

      Nam nhân tới chỗ này, đầu tiên là dừng chút, sau đó mới mở miệng .

      "Bổn vương chính là Đôn Thân Vương, Huyền Lăng Dạ."

      "Cái gì! ? Ngươi là Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ! ?"

      Nghe được lời như vậy của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, kêu thành tiếng.

      Mới vừa rồi, chẳng qua nàng chỉ suy đoán thân phận của nam nhân trước mắt, ngờ rằng, nàng lại đoán đúng.

      Nam nhân thấy dáng vẻ của nàng tràn đầy kinh ngạc, nhàng gật đầu, mở miệng .

      "Đúng vậy, Bổn vương đúng là Đôn Thân Vương."

      ''Chẳng phải ngươi bệnh tật triền miên, chỉ có thể nằm chỗ thôi sao? Tại sao ngươi lại xuất tại hoàng cung. Hơn nữa, chẳng phải bệnh của ngươi thể chữa được hay sao! ?''

      lần nàng nghe người ta , Đôn Thân Vương quay về Kinh thành tìm kiếm danh y để điều trị bệnh cho mình, bây giờ, nhìn Đôn Thân Vương, thân thể khỏe mạnh, giống như là người bị bệnh lâu năm, kì lạ.

      Trong lòng nhớ lại, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Dạ, càng thêm nghi hoặc.

      Tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, từ đầu đến cuối đều biểu lộ hết lên khuôn mặt nhắn kia, thấy vậy, đôi phượng mâu xinh đẹp của nam nhân chợt lóe lên cái, lập tức mở miệng, .

      "Những việc lặt vặt này, sau này Bổn vương từ từ với ngươi.”

      Trong giọng của Huyền Lăng Dạ, giống như giấu giếm điều gì đó.

      Nghe vậy, chân mày Đồng Nhạc Nhạc, khỏi nhàng cau lại cái, trong lòng nàng xẹt qua tia khác thường.

      Dù sao, mới vừa rồi, nam nhân này vô cùng quan tâm nàng, thế nhưng, nàng có cảm giác chuyện này giống như trong tưởng tượng của nàng! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhớ lại chuyện lúc nãy.

      "Đúng rồi, ngươi chưa cho ta biết, ngươi với ta là quan hệ gì! ?

      Tuy nhiên, khi nàng nghe được những lời kế tiếp của nam nhân, giống như sét đánh giữa trời quang, nàng ngây ra tại chỗ, bởi vì, .

      "Ngươi, là nữ nhân của Bổn vương!”

      Nam nhân mở miệng, gằn từng tiếng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy "ầm" tiếng, đại não lập tức trống rỗng.

      Bởi vì, nàng ngờ, nam nhân ra những lời này.

      , nàng là nữ nhân...của ! ? ? ? ? ?

      Trời ạ!

      Nếu là như vậy...

      Trong lòng vô cùng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc thể chịu đựng được chuyện như vậy.

      Hé mở làn môi hồng, lắp ba lắp bắp mở miệng .

      ''Việc này...việc này, ngươi...ngươi đùa sao! ? Ha ha, chuyện này buồn cười gì hết...''

      Đồng Nhạc Nhạc cười ha ha, có trời mới biết, nàng cười có bao nhiêu giả dối.

      Tuy nhiên, nam nhân tại nghe được lời này của nàng sau khi, cũng là hàng mi cau lại, mặt mày vui, ảo não .

      "Tử Kiều, ta đùa! ? Ngươi là nữ nhân của Bổn vương, đây là chuyện hoàn toàn chính xác, có lẽ, tại ngươi mất trí nhớ, cho nên nhớ , vậy Bổn vương toàn bộ chuyện của ngươi cho ngươi biết. Ngươi là nữ nhân của ta, năm năm trước, ngươi và Tử Ngữ - Hai tỷ muội bởi vì quê quán bị lũ lụt cuốn hết, phụ mẫu đều mất, hai người các ngươi lang thang khắp nơi, được Bổn vương cứu, mang về phủ. Lúc ấy Bổn vương niệm tình các ngươi tuổi còn quá , bơ vơ ai nương tựa, nên quyết định cho các ngươi lưu lại trong phủ, nhưng ngờ, lâu ngày, Bổn vương lại nảy sinh tình cảm với ngươi...''

      tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Dạ nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng thêm nồng nàn, chân thành.

      Ánh mắt kia nóng rực, làm cho người ta tự chủ được mà chìm đắm vào trong đó...

      Nam nhân xinh đẹp như thế, dáng vẻ chân thành như thế, nếu như nữ nhân, chắc chắn nam nhân trong thiên hạ, đều thể cưỡng lại! ?

      Tuy nhiên, khi nghe nam nhân như vậy, lại thấy dáng vẻ thâm tình kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn làm chuyện, đó là chạy trốn.

      Dù sao, trong lòng nàng sớm có Huyền Lăng Thương, hơn nữa, nàng là nữ nhân của Huyền Lăng Thương.

      Thế nhưng bây giờ, lại đột ngột xuất người, chính là Huyền Lăng Dạ.

      Huyền Lăng Dạ còn nàng là nữ nhân của .

      Hơn nữa, ánh mắt nhìn nàng, giống như chuyện này chính là ...

      tại nàng nên làm thế nào cho phải! ?

      Dù sao, nàng phải nương tên Tử Kiều...

      Tuy nam nhân trước mắt này rất xinh đẹp, lại thâm tình nhưng nàng đối với , căn bản hề có cái gọi là tình nam nữ...

      Trong lòng suy nghĩ, lại phải đối mặt với nam nhân kia, nàng rất khó xử, gương mặt nàng cứng đờ, thân thể khỏi lảo đảo hai bước, chỉ nghĩ cách thoát .

      Tuy nhiên, nàng mới lùi về sau hai bước, nam nhân kia vươn tay ra, ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy bên hông mình trở nên căng thẳng, cả người nàng nhanh chóng bị bao bọc bởi khối ấm áp...

      "Tử Kiều, ngươi sao chứ! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, lộ vẻ lo lắng.

      Hơn nữa, nam nhân dựa vào gần như thế, Đồng Nhạc Nhạc có thể ngửi thấy, người , có mùi hương nhàn nhạt nhưng cũng rất đặc biệt.

      Chương 211-2 : Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu
      Edit : thiên_lazy


      Mùi vị người nam nhân này, giống như là Long Tiên Hương người Huyền Lăng Thương, cũng là Ngọc Lan hương người Lan Lăng Thiệu Giác, lại càng giống mùi vị nam tính người Bạch Thập Nhị .

      loại mùi vị bình thường, nàng chưa từng ngửi qua, nhưng vô cùng dễ ngửi.

      Tuy nhiên, bị nam nhân này ôm, lại làm cho trong lòng của đồng Nhạc Nhạc trận tâm hoảng ý loạn.

      Chỉ cảm thấy,nam nhân này càng là gần nàng, cả người nàng liền được tự nhiên.

      loại, cảm giác chính mình lén lút với nam nhân, phản bội chồng mình.

      Nghĩ đến đây, lập tức Đồng Nhạc Nhạc cần suy nghĩ, hai tay hung hăng đẩy nam nhân ôm nàng ra.

      Hành động của Đồng Nhạc Nhạc là theo bản năng.

      Nam nhân cũng là chưa từng nghĩ đến, kết quả liền bị đồng Nhạc Nhạc tay đẩy ra.

      Nam nhân lảo đảo về phía sau bước liền ổn định thân thể.

      Tuy là như thế , đôi mắt phượng đỏ hồng của nam nhân trợn tròn to nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc đều là dám tin.

      Có lẽ, nghĩ tới Đồng Nhạc Nhạc lại kháng cự .

      Trong lòng giật mình, sau khắc,trong mắt nam nhân tràn đầy kinh ngạc, liền lộ vẻ đau đớn, nồng đậm khổ sở.

      "Tử kiều... "

      Thấy vẻ mặt dám tin của nam nhân này, dường như bị chính mình đả kích.

      Trong mắt đau buồn, làm cho gương mặt của Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, cảm giác mắc nợ lập tức lên trong lòng.

      Nhớ lại, nam nhân này đối với Tử Kiều là tâm, hơn nữa, vừa rồi lời của đối với Tử Kiều là tâm đầu ý hợp.

      giờ, bị chính người mình kháng cự, trong lòng khẳng định rất khó chịu !

      Nghĩ đến đây, môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức cuống quít :

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ...., ta, ta, ta vừa rồi, bởi vì ,cái... kia... "

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lúc nhất thời cũng biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

      Thấy vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc hoang mang, mất dáng vẻ bình tĩnh,nam nhân buồn rầu dường như nghỉ đến cái gì, vội vàng mở miệng an ủi.

      "Tử Kiều, tâm tình tại của ngươi bổn vương hiểu , ngươi cần bối rối, cũng cần với bổn vương như vậy, giữa chúng ta có xa lạ như thế. Bổn vương biết, tại trong lòng của ngươi nhất định là rất loạn, bổn vương cho ngươi thời gian hiểu tâm tình, chính là Tử Kiều, ngươi nhất định phải tin tưởng, ngươi là nữ nhân của bổn vương, tâm bổn vương, chỉ có người là ngươi. "

      Nam nhân mở miệng, giọng kiên định mà thâm tình.

      Bị nam nhân biểu lộ như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp.

      Dù sao ,nam nhân trước mắt này,đối với Tử Kiều quá mức thâm tình,nóng bỏng, làm cho nàng có chút ăn tiêu.

      Nghĩ tới đây, hàng mi của Đồng Nhạc Nhạc cau lại, vẻ mặt biết phải làm sao.

      Tuy nhiên , còn chờ Đồng Nhạc Nhạc thêm cái gì, liền nhìn thấy cách đó xa có đội thị vệ về phía bên này.

      Đôi mắt nam nhân thoáng cái nhàng lóe ra, lập tức ,hé mở làn môi hồng, với Đồng Nhạc Nhạc:

      "Tử Kiều, bổn vương trước, nhưng mà bổn vương đến tìm ngươi"

      Vừa dứt lời, đợi Đồng Nhạc Nhạc trả lời, nam nhân liền nhún mũi chân cáii ,động tác nhanh nhẹn ,lập tức liền biến mất ở trong bóng đêm mênh mông vô tận.

      Nhìn thấy thân thủ nam nhân lưu loát nhanh nhẹn quả thực là đến bóng hình tung tích.

      Vừa nhìn liền biết là cao thủ võ công, thâm tàng bất lộ.

      Thấy vậy,đôi mày của Đồng Nhạc Nhạc khỏi cau lại, trong lòng nghi hoặc nặng nề

      Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ này khỏi bệnh, chẳng qua là tại xem ra căn bản có bệnh.

      Chỉ là nhìn thân thủ nhanh nhẹn này của , vừa thấy liền biết là người quanh năm tập võ.

      Chính là, vì sao phải giả bộ bệnh!? Hơn nữa còn tự mình từ đất phong tới kinh thành!?

      Mục đích của , rốt cuộc là gì?

      Còn nữa, vừa rồi có , Tử Kiều bởi vì cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ, nên rơi xuống vực bỏ mình.

      Rốt cuộc Tử Kiều lúc đó cùng Tử Ngữ chấp hành nhiệm vụ gì !

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghỉ trăm bề giải đáp được.

      Chính là,trong mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, trong đó nhất định có bí mật thể cho ai biết.

      Mà bí mật này, khi bị vạch trần, đó là vạn kiếp bất phục..

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nỗi lên nỗi bất an, càng phát ra nồng đậm.

      Chỉ cảm thấy, đám mây đen, cứ như thế đè nén ở trong lòng của nàng...

      ...

      Đêm khuya.

      bầu trời,những ngôi sao ảm đạm,, bốn phía hoàn toàn đen như mực, tại đây Đồng Nhạc Nhạc mờ mịt bước trong cảnh đêm mênh mông, biết nên phương hướng nào mới tốt.

      Bởi vì bốn phía tối đen như mực, con đường đều có, chỉ có những vì sao lờ mờ bầu trời kia , khiến cho toàn bộ mặt đất,hoàn toàn yên tĩnh.

      Càng chạy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng hoang mang.

      Bốn phía vô cùng im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính nàng mà thôi.

      Nhưng mà dần dần, ở sau lưng nàng, đột nhiên vang lên hồi tiếng bước chân.

      Tiếng bước chân kia, lúc ban đầu nhàng, đến cuối cùng càng phát ra ràng, hơn nữa nghe thanh kia dường như càng ngày càng tới gần nàng...

      biết làm sao, sau khi nghe tiếng bước chân này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu khẩn trương hoảng loạn.

      Giờ phút này, nàng duy nhất muốn làm đó là..

      Chạy

      Chạy càng xa càng tốt!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức nhấc chân lướt , cả người sử dụng hết sức lực, ngừng chạy về phía trước.

      Đồng Nhạc Nhạc biết mình rốt cuộc chạy bao lâu , chạy có xa lắm , nàng chỉ là nghĩ tới lại nghe được hồi tiếng bước chân kia .

      Thẳng tới khi nàng chạy đến mệt rã rời, rốt cuộc chạy được,nàng mới tính dừng lại.

      Ai biết vừa lúc đó, trước người của nàng, đột nhiên xuất ánh sáng.

      Tại thời điểm nhìn thấy ánh sáng đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi vui vẻ, lập tức liền nhằm hướng ánh sáng mà tiếp tục chạy .

      Cho đến khi ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Chỉ là, tại chỗ ánh sáng kia, có đạo bóng dáng cao to đứng đó.

      Bóng dáng kia, dáng người cao to, y bào toàn thân đỏ thẫm, bị gió đêm thổi bay.

      mái tóc dài dùng bất luận cái gì bó buộc,tùy ý xõa xuống phía sau, cùng với gió đêm ngừng tung bay giữa trung.

      Nam nhân dáng người uyển chuyển, mềm mại, đường cong thân thể tựa như rồng,tuy là nam nhân đưa lưng về phía nàng.

      Chỉ là, bóng lưng của , lại đẹp mắt như thế!

      Tuy nhiên, lại nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt căng thẳng, dường như phảng phất có người dùng tay hung hăng thắt lòng của nàng, đau quá!

      Lập tức, trong lòng giống như quật ngã bình ngũ vị, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng.

      Có oan ức, có ai oán, có lưu luyến, có ái mộ...

      Tuy nhiên, loại tình cảm này ở trong lòng nàng lướt qua...

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn bỏ chạy.

      Nhưng mà, ngay tại thời điểm Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người bỏ , bóng dáng áo đỏ trước mắt chợt lóe, nam nhân vốn đưa lưng về phía nàng, giống như là mũi tên rời dây cung vọt tới trước mặt nàng.

      Lập tức,cánh tay dài duỗi ra, liền gắt gao ôm nàng chặt ở trong ngực của .

      Nam nhân này, sức lực lớn, ôm nàng chặt, dường như sợ hãi nàng ly khai .

      Tuy nhiên,nam nhân càng như thế,trong lòng Đồng Nhạc Nhạccàng rối bời,chỉ muốn chạy trốn.

      Hai tay ngừng đánh lên ngực nam nhân này, nhưng mà, mặc kệ Đồng Nhạc Nhạc giãy dụa như thế nào, hai tay của nam nhân này, tựa như kìm sắt, nhất định buông tay.

      Khuôn mặt kia so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, chậm rãi tới gần Đồng Nhạc Nhạc, sau đó cúi xuống ở tại vành tai của đồng Nhạc Nhạc, giọng :

      "Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu! "

      "Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu!"

      "Tử Kiều, bổn vương nếu là đế, nhất định lập ngươi làm hậu.."

      thanh của nam nhân, trầm thấp khàn khàn đầy cảm tính, giống như mang theo cỗ mê hoặc lòng người,tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngừng vọng lại, dây dưa ...

      Tuy nhiên, nghe được lời của nam nhân này, tiềm thức của Đồng Nhạc Nhạc cũng là kháng cự.

      Môi đỏ mọng mở ra, lập tức hét lớn tiếng.

      " cần! Ta mới cần làm hoàng hậu của ngươi! "

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 212 : Cục u trán
      Edit : Angelina Yang


      "A!"

      Đồng Nhạc Nhạc hét lên tiếng, lập tức, sau khắc, liền nghe thấy 'bịch' tiếng vang lớn. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau nhói, sau đó, cả người lập tức hoàn toàn thức tỉnh.

      Mở đôi mắt hơi nhập nhèm ra, từ từ nhìn thấy cảnh vật tứ phía. Trong khoảnh khắc, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn phân biệt tại rốt cuộc là thực tế, hay là cảnh trong mơ.

      Đến khi trôi qua rất rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ phục hồi tinh thần lại.

      Chỉ thấy giờ phút này, đúng là vào lúc sáng sớm.

      Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía đông, ánh nắng màu vàng sẫm kia, từ từ xuyên thấu qua tầng mây, tỏa ra hào quang vạn trượng phủ khắp mặt đất.

      Ánh rạng đông xuất , đẩy lui hắc ám.

      Trăng sao mờ , thay vào đó là ánh mặt trời vàng rực rỡ. ngày mới, tới.

      Nhìn thấy sắc trời bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc vừa sờ sờ cái đầu bị đập phát đau, vừa thào tự .

      " ra, vừa rồi chỉ là nằm mơ a. . ."

      Chỉ có điều là, giấc mộng này, có phần rất chân thực! ?

      Hơn nữa, nam nhân trong mộng, là Đôn Thân Vương Huyền Lăng Dạ tối hôm qua mới gặp mặt.

      Lời của trong mộng, giờ phút này nàng vẫn còn như nghe ràng.

      "Bổn vương nếu như là đế, tất lập nàng làm hậu!"

      Nam nhân như vậy, giống như bùa ma, ngừng lưỡng lự quanh quẩn ở bên tai nàng.

      Rốt cuộc, chuyện trong mộng , chỉ là giấc mộng, hay là trí nhớ trước kia do khối thân thể này lưu lại! ?

      . . .

      Bởi vì giấc mộng tối hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc mực tâm nặng nề.

      Ở trong đầu, mực hồi tưởng lại giấc mộng tối hôm qua.

      Cho nên sáng sớm nay, Đồng Nhạc Nhạc làm sai rất nhiều chuyện.

      Nếu phải lúc mang nước rửa mặt đột nhiên ngã sấp xuống , chính là khi uống trà, nhớ đó là trà nóng, bị nóng đến phỏng đầu lưỡi.

      Điểm chết người chính là, sáng sớm sau khi té xuống từ giường , trán nàng liền nổi lên cục u.

      Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy đau đớn, lúc soi gương, cũng chỉ là có chút hơi đỏ nên chưa từng lưu tâm.

      Tuy nhiên, đến sau khi tới điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy ánh mắt của mọi người cứ chiếu vào đỉnh đầu nàng, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng mới cảm thấy, cục u trán mình dễ dàng nhìn thấy đến đâu.

      "Nha! Tiểu Nhạc Tử, trán của ngươi là làm sao vậy! ? U lên cục tướng a!"

      Tiểu Lô Tử sớm chờ đợi tại cửa ra vào điện Dưỡng Tâm , sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc thong dong tới trễ ánh mắt quét vòng. Lúc nhìn vào trán Đồng Nhạc Nhạc, lập tức trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm mà giật mình la lên.

      Sau khi nghe được Tiểu Lô Tử hỏi han, nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Lô Tử tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc từng chút , cũng nhận thấy được cơn đau đớn trán càng ngày càng lớn.

      Chỉ cần nàng hơi lấy tay nhàng sờ vào cái, liền cảm giác được cơn đau nhói nóng rát từ trán chậm chạp lan tới. Ngay lập tức, cơn đau làm Đồng Nhạc Nhạc hồi miệng méo xèo xẹo.

      Chỉ là, tại thời gian còn sớm , nàng còn phải hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo rửa mặt đây!

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là tiếng ' có việc gì' với Tiểu Lô Tử , rồi liền cùng Tiểu Lô Tử tiến vào điện Dưỡng Tâm.

      Khi mà Đồng Nhạc Nhạc tiến vào điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương tỉnh giấc.

      Nhìn thấy nam nhân lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Theo hiểu đối với Huyền Lăng Thương , mỗi ngày vào lúc buổi sáng thức dậy , Huyền Lăng Thương vẫn hay tùy ý đứng rất lâu tại phía trước cửa sổ.

      Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương là ngắm cảnh mặt trời mọc, hay là hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có này.

      Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương tùy ý đứng dưới ánh mặt trời, là cực kỳ đẹp mắt!

      Ánh mặt trời vàng rực rỡ kia, giống như những hạt cát vàng, êm dịu bao phủ ở người nam nhân, làm cho làn da màu đồng cổ người nam nhân , được tôn lên đầy gợi cảm như thế, hoàn mỹ như thế.

      Phảng phất da thịt người , đều như được rắc lên tầng cát vàng, trông rạng rỡ ngời ngời dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống.

      bộ nội y màu vàng tươi, chỉ là khoác lỏng lẻo ở người nam nhân, ở giữa hé ra, để lộ vồng ngực rắn chắc của nam nhân kia , và mảng bụng cũng chút sẹo lồi nào . . .

      Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là vẻ như rồng như phượng, sang trọng bức người!

      Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, làm cho người ta thể khinh thường. . .

      Nam nhân như vậy, tuấn tú vô song, thế gian hiếm có!

      Cho dù là nhìn bao nhiêu lần, Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần đều vẫn bị dáng vẻ tại của nam nhân hấp dẫn.

      Có lẽ, người nam nhân này vốn là mang theo lực hấp dẫn như vậy , làm cho người ta gặp mặt, cũng rời mắt nổi nữa . . .

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tim đập nhanh.

      Nam nhân vốn lẳng lặng tùy ý đứng tại phía trước cửa sổ, phảng phất như nhận thấy được cái gì, khỏi có hơi quay đầu lại.

      Ngay lập tức!

      Gương mặt tuấn tú như thần kia, càng là giống như dấuấn khó phai, điêu khắc sâu vào trong lòng Đồng Nhạc Nhạc.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập bỗng nhiên gia tốc. Tiếng tim đập 'Bang bang bang', đập nhanh như vậy, phảng phất như muốn thoát khỏi lồng ngực nàng.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc tim đập dồn dập, khi mà ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào trán Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm cũng là lập tức cau lại cái.

      "Trán của ngươi làm sao vậy! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù thản nhiên, nhưng nếu như cẩn thận nghe, liền có thể nhận ra được lo lắng trong giọng điệu của nam nhân.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

      Nhớ lại cục u trán kia, Đồng Nhạc Nhạc liền theo bản năng đưa tay đụng cái.

      Ai biết, khi mà tay nàng vừa mới chạm vào cục u đầu , cơn đau nhói lập tức truyền đến từ trán.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc đau đến lại hồi miệng méo xèo xẹo.

      Gương mặt xinh xắn kia, càng là gắt gao cau lại đầy nếp nhăn.

      "Ái, đau . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên.

      Tuy nhiên, còn chờ nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy cơn gió mát lùa tới, mang theo mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa dễ ngửi người nam nhân . . .

      Ngửi thấy được mùi Long Tiên Hương dễ ngửi này, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc khỏi có hơi ngước lên. Đối diện, là gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia gần trong gang tấc.

      Chỉ thấy nam nhân mày kiếm nhăn tít, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là vẻ căng thẳng và lo lắng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi chấn động cái.

      Huyền Lăng Thương , quan tâm chính mình đây!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, lập tức hơi nở nụ cười. nụ cười mỉm ngọt ngào, liền lập tức nở rộ gương mặt nàng.

      Tuy nhiên, đối với Đồng Nhạc Nhạc cười ngọt ngào , Huyền Lăng Thương giờ phút này cũng là cau lại mày kiếm, ánh mắt tràn đầy lo lắng căng thẳng gắt gao nhìn chằm chằm vào cục u trán Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của người trước mắt , làn da trắng như tuyết, cho nên, vết sưng đỏ kia trán nàng, giờ phút này xem ra càng cảm thấy ràng, làm cho người ta nhìn thấy ghê người!

      Nhìn thấy trán người ràng u lên vết sưng đỏ, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.

      "Ngươi làm thế nào mà bị cái này! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa.

      Chỉ là, có trời mới biết, khi nhìn thấy vết sưng đỏ trán người bé trước mắt , chỉ cảm thấy tâm can mình hình như bị người khác hung hăng xiết lại.

      Nếu như rằng có khả năng, tình nguyện gánh hộ nỗi khổ cho người nhắn này.

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết. Sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc hề giấu diếm, chỉ là ra chi tiết.

      "Nô tài sáng nay cẩn thận từ giường lăn xuống đất, cho nên cẩn thận bị đập đầu."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , lại thấy Huyền Lăng Thương mặt lo lắng. muốn để cho Huyền Lăng Thương lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc dừng chút, lập tức mở miệng .

      "Hoàng thượng cần lo lắng, nô tài có việc gì, chỉ là vết u thôi."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa theo bản năng đưa tay ấn ấn phen vết thương trán. Ai biết, chỉ vừa chú ý dùng sức quá độ, cơn đau thấu xương lập tức từ trán chậm chạp lan tới. Cái đau khiến Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa miệng méo xèo xẹo, nước mắt chỉ còn thiếu nước tuôn ra.

      "Ái, đau quá. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, càng là gắt gao nhăn tít lại.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, Huyền Lăng Thương cũng biết nên cảm thấy tức giận hay buồn cười nhiều hơn.

      Chỉ cảm thấy, người nhắn trước mắt này, cá tính tùy tiện, trán có thương tích mà cũng chú ý chút nào.

      Chính là, chứng kiến dáng vẻ nàng đau đến sắp khóc, Huyền Lăng Thương liền cảm giác được đau lòng.

      Lập tức, bạc môi mở ra, nhanh chóng quay ra bên ngoài lạnh lùng quát tiếng.

      "Người đâu, truyền ngự y!"

      "A! ! ! Hoàng thượng, nô tài bị thương có gì đáng ngại, cần truyền ngự y !"

      Khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc vốn lúc đau đến miệng méo xèo xẹo, lập tức phản ứng lại. Sau đó, hề nghĩ ngợi, liền giật mình la lên thành tiếng.

      Phải biết rằng, thân phận của nàng chính là nữ nhân, nếu như truyền ngự y đến, thân phận của nàng bị đoán được nên làm cái gì bây giờ! ?

      Nếu như Huyền Lăng Thương truyền chính là Lâu Vô Tâm kia còn tốt. Chỉ là gần đây, Lâu Vô Tâm biết chuyện gì, thần thần bí bí, ở trong cung đây!

      Tuy , nàng bị thương trán, chỉ là, nếu như ngự y đến, phải bắt mạch cho nàng , vậy nên làm thế nào cho phải! ?

      Cho nên, chuyện này sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng ngừng mở miệng giật mình la lên.

      biết là do tâm tình của nàng quá mức kích động, hay như thế nào. Nhưng sau khi nàng vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Trong ánh mắt nhìn nàng, mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thầm cắn cắn đầu lưỡi.

      Thiết nghĩ đến, chính mình mới rồi tâm tình quá mức kích động, cũng biết Huyền Lăng Thương nghĩ đến như thế nào . . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cố chịu đựng nỗi đau trán, gắng gượng nhếch cái miệng nhắn , ha ha cười khan mà .

      "Hoàng thượng, nô tài bị chút điểm ấy, cần làm phiền ngự y , nô tài chỉ cần bôi chút dược là tốt rồi. , nô tài có việc gì!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , bàn tay bé lại bắt đầu theo bản năng đưa tới trán tìm kiếm.

      Tuy nhiên, sau khắc, bàn tay bé của nàng liền lập tức bị cánh tay thon thả cầm chặt.

      Chỉ thấy nam nhân hàng mi cau lại, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là mang theo vài phần bất đắc dĩ và ảo não.

      "Đừng quên trán vẫn còn chỗ bị tổn thương đó!"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu pha có vài phần bất đắc dĩ và trách cứ.

      Tuy là như thế, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời nam nhân như vậy , lại cảm giác được tim đập dồn dập.

      Chỉ cảm thấy, tại trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng, cực kì sủng ái, dịu dàng . . .

      Chương 213: tại ngươi xấu chết
      Edit : Nhan Như Song

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động.

      Nhưng mà, còn chờ nàng suy nghĩ nhiều đến mặt khác, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người sang chỗ khác, sau đó tới ngăn tủ bên kia.

      Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương muốn làm cái gì, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương mở ra ngăn kéo cuối cùng, sau đó liền từ bên trong ngăn kéo lấy ra cái hộp, lập tức, liền gọi nàng qua.

      "Lại đây."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, chưa suy nghĩ nhiều mặt khác, chính là nghe lời ngoan ngoãn tới.

      Chỉ thấy lúc Huyền Lăng Thương nhìn thấy nàng tới, liền mở cái hộp cầm trong tay ra.

      Ngay lập tức, mùi thuốc dán mang theo vị bạc hà, liền nhanh chóng lan ra tràn ngập, xông vào mũi của Đồng Nhạc Nhạc.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi thông suốt dễ chịu hồi.

      Mùi thuốc nồng đậm, vừa nhìn liền biết là giá trị liên thành!

      Trong lòng nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên vỗ vỗ cái ghế bên cạnh , mở miệng với nàng.

      "Qua đây ngồi."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, mắt nhung trợn tròn, hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      "Nô tài dám!"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, chân mày Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng cau lại cái, giống như là có hơi vui, lập tức, bạc môi hé mở, trầm giọng .

      "Trẫm cho ngươi ngồi, có cái gì có dám hay , rồi hãy sau."

      tới đây, Huyền Lăng Thương dừng chút, tiếp theo mở miệng .

      "Còn có chuyện gì, là Tiểu Nhạc Tử ngươi dám làm! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, mặt mang theo chút vẻ hài hước.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi buồn bực.

      Bị ánh mắt tràn đầy hài hước kia của Huyền Lăng Thương nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng hồi.

      Trong lòng biết, làm thái giám mà , lá gan nàng xác lớn hơn những người khác.

      Còn việc lớn mật làm chuyện sai, có cái nào là nàng chưa từng làm! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là được tự nhiên khắc, lại thấy ánh mắt lấp lánh linh lợi kia của Huyền Lăng Thương, chính lúc dừng ở người nàng, làm nàng lòng dạ rối bời hồi.

      Lập tức, đảo mắt nhìn quanh lượt ngoài cửa sổ.

      Chỉ thấy ngoài cửa sổ sắc trời còn sớm, nhớ là Huyền Lăng Thương còn phải vào triều đây!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi mở miệng, thưa dạ .

      "Hoàng thượng, nô tài tự mình bôi thuốc là được rồi, Hoàng thượng người còn phải vào triều đây. . ."

      " có gì đáng ngại, trẫm trước bôi thuốc cho ngươi rồi lại vào triều."

      Nam nhân mở miệng, thanh nhàng, phảng phất chuyện bình thường.

      Tuy nhiên, sau khi nghe được nam nhân này , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng là chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là bộ dáng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

      Dù sao, lấy hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương phi thường chú trọng triều chánh.

      Mỗi ngày, đều đúng giờ đứng lên vào triều, cho tới bây giờ cũng muộn.

      Bởi vì, chính đối với , so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn.

      nay, lại bởi vì thương thế nho trán nàng, chính mực coi là sinh mệnh bỏ lại đằng sau, đây là. . .

      Chẳng lẽ là, ở trong lòng của , nàng so với triều chánh càng quan trọng hơn sao! ?

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, chỉ thấy Huyền Lăng Thương bắt đầu chăm chú bôi thuốc cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Động tác của Huyền Lăng Thương, phi thường ôn nhu, cẩn thận, như sợ làm Đồng Nhạc Nhạc đau đớn, mỗi động tác, đều mềm mại giống như lông chim đảo qua.

      Đồng Nhạc Nhạc căn bản cũng cảm giác được bất cứ đau đớn gì, chỉ cảm thấy, lúc ngón tay nhàng của Huyền Lăng Thương đảo qua chỗ nào, lại mang đến cảm giác thoải mái lạnh lẽo hồi.

      Giống như khối băng đắp lên trán nàng, ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy trán đau nhói, lập tức biến mất ít.

      Mặc dù còn có chút đau, chỉ là, lại mát mẻ vô cùng, cảm giác đó, thoải mái quá chừng.

      Quả là đế vương sở dụng thuốc dán, chính là tốt so với người khác!

      Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được trán thoải mái, khiến Đồng Nhạc Nhạc gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cong lên cái, khỏi nhàng thở dài thành tiếng.

      Cũng biết, dáng vẻ chính mình tại, rơi vào trong mắt nam nhân, dễ thương cỡ nào.

      Cúi đầu lẳng lặng dừng ở người bé trước mắt.

      Chỉ thấy người bé, giờ phút này mặt mày rạng rỡ, khóe miệng có hơi cong lên, dáng vẻ thoải mái kia, như con tiểu điêu nhi dễ thương lười biếng, cực kì gây cho người thương tiếc.

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, khỏi dịu hẳn .

      Nếu như có khả năng, hy vọng cỡ nào thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này. Khiến có thể tốt nhìn được nàng, cùng nàng. . .

      Tuy nhiên, suy nghĩ này, chỉ là chợt lóe rồi biến mất.

      Đổi lấy, chỉ là bất đắc dĩ thở dài.

      Dù sao, thân phận của , mặc dù mang cho quyền lợi chí cao vô thượng, nhưng cũng tước đoạt rất nhiều thứ của , như là tự do chẳng hạn!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng thở dài tiếng, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt .

      "Được rồi, giờ ngươi liền trở về nghỉ ngơi tốt , đợi vết thương trán khá hơn nhiều, mới trở về làm nhiệm vụ được!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại.

      Sau đó, hé mở làn môi hồng, hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      "Hoàng thượng, nô tài đây chỉ là vết thương , có gì đáng ngại."

      Mặc dù cảm kích quan tâm của Huyền Lăng Thương, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cũng nguyện nghỉ ngơi.

      Chỉ cảm thấy vết thương trán của mình, chỉ là việc , nàng nơi nào có yếu ớt như vậy đây! ?

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, khi Huyền Lăng Thương nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu đầu tiên là nhàng lóe ra phen, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt .

      "Nhưng mà, tại ngươi xấu chết."

      "Ách . . ."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, cứng đờ thành hoá thạch ngay tại chỗ.

      Khóe miệng đột nhiên giật giật.

      ra, là nàng tự mình đa tình.

      Vốn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là quan tâm nàng, té ra, là ghét bỏ nàng xấu nha. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi tràn đầy uất ức chu chu cái miệng nhắn, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, giống như oán phụ thâm cung.

      "Được rồi, nô tài cáo lui trước."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, đầu tiên là thân thể chào Huyền Lăng Thương mấy lần, liền xoay người rời khỏi.

      Đối với ánh mắt ai oán khi nãy của Đồng Nhạc Nhạc sắp chia tay, Huyền Lăng Thương tự nhiên nhìn thấy rất .

      Thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương khỏi nhuộm lên vài phần vui vẻ lộ .

      Chỉ tiếc, Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn biết. . .

      . . .

      Cùng lúc đó, Đôn Vương Phủ

      Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ánh vàng rực rỡ, chiếu thẳng đến mặt đất, khiến cho toàn bộ mặt đất, đều là cảnh tượng tràn đầy sức sống.

      Tuy nhiên, so sánh với ở bên ngoài trăm hoa đua nở, tràn đầy sức sống, Đôn Thân Vương ở bên trong, lại giống như tách rời thế gian.

      Coi như trong phủ có gia nhân lại, ai nấy đều là bước nhàng chậm chạp, cơ hồ làm cho người ta nghe được tiếng bước chân.

      Trong phủ Đôn Thân Vương, yên tĩnh như thế!

      Tại bên trong thư phòng lớn kia, lát mặt đất, chính là những viên đá xanh nhẵn bóng đến soi gương được.

      đất trải ra tấm thảm đỏ dày, làm cho người ta , đặt chân xuống đất mà tiếng động.

      Rường cột chạm trổ, bàn ghế bằng gỗ Tử Đàn bày thành hàng thành lối đặt song song hai bên.

      tường, có treo bộ tranh sơn thuỷ mộc mạc vẽ bằng mực đen.

      Bức rèm che chập chờn, rèm lụa mỏng hạ xuống, chính giữa phòng có để chiếc lư đồng màu vàng. Nó tỏa khói xanh lượn lờ, hương vị dược đậm đặc, càng là tràn ngập cả thư phòng.

      Ở trước cửa sổ chạm trổ mở ra, đặt cái ghế quý phi tinh xảo.

      ghế quý phi, phủ lên tấm da cáo trắng như tuyết dày.

      Mà giờ phút này, gã nam tử mặc bào đỏ thẫm sắc y xinh đẹp, chính lúc miễn cưỡng nằm ở .

      Dung mạo nam nhân cực kì xinh đẹp!

      Ánh mặt trời êm dịu nhàng tỏa ra, những tia nắng vàng bao phủ cả người .

      Nó tôn lên làn da trắng như tuyết của nam nhân, sáng bóng mịn màng.

      mái tóc hoàn toàn đen nhánh mềm mại, dùng gì bó buộc, tùy ý xõa xuống phía sau.

      Ngẫu nhiên có vài sợi tóc đen, nghịch ngợm lướt qua gương mặt trắng như tuyết kia của nam nhân, khiến cho gương mặt vốn tinh xảo tuấn tú, thoạt nhìn càng phát ra dịu dàng.

      Gió mát hiu hiu thổi tới, thổi bay tay áo đỏ thẫm sắc kia của nam nhân.

      Những đóa hoa túc tinh xảo đẹp đẽ kia, cùng với làn gió thổi đến liền trông rất sống động.

      Khiến cho nam nhân nhìn qua, càng có thêm vài phần dị.

      Giống như tinh thu hút lòng người, mang theo lực hấp dẫn trí mạng!

      Cũng khiến nữ nhân trẻ tuổi vừa mới vào thư phòng kinh ngạc. Chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng hề chớp cái nhìn nam nhân xinh đẹp kia nằm ở ghế quý phi nhắm mắt ngủ say.

      Trong đôi mắt lá răm long lanh kia, càng là che dấu chút nào si mê. . .

      Thời gian, giống như trong nháy mắt này dừng lại.

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, lâu giống như thế kỷ.

      Nam nhân vốn nhắm mắt ngủ say, dường như nhận thấy được cái gì, từ từ mở ra đôi phượng mâu đỏ hồng hình lá răm!

      Nam nhân đôi mắt cực đẹp!

      Lông mi vừa cong vừa vểnh, quả thực đẹp mắt đến ngay cả nữ nhân đều hâm mộ ghen ghét.

      Khóe mắt có hơi xếch lên, vô cùng quyến rũ.

      Tuy nhiên, đồng mâu của nam nhân, cũng là cực lạnh lùng!

      Giống như băng sơn vạn năm thay đổi, chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết người.

      Lại như, vạn vật thế gian, đều thèm quan tâm.

      Chỉ thấy nam nhân từ từ mở ra phượng mâu đỏ hồng đẹp đẽ, lập tức, ánh mắt quét vòng, liền phi thường chuẩn xác dừng người nữ nhân trẻ tuổi đứng tại cửa thư phòng.

      Trong phượng mâu đỏ hồng, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, cực kì bình thản.

      Tuy nhiên, khi nhận thấy được đôi mắt nam nhân dừng ở người mình, lại làm cho trong lòng nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào giật nảy lên cái, ngay sau đó, tim đập dồn dập, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là nhuộm lên vài phần ngượng ngùng và căng thẳng.

      "Chủ tử, ngài tìm Tử Ngữ! ?"

      Nữ nhân mở miệng, thanh dịu dàng cực kỳ.

      Người ví như thanh!

      Nữ nhân chỉ có trẻ tuổi, hơn nữa vóc người cũng cực đẹp!

      khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay, lông mày lá liễu, mũi ngọc thanh tú môi đào, đôi mắt lá răm long lanh, sóng nước dập dờn, tỏ có tình ý vô cùng thắm thiết.

      Nữ nhân đẹp, nhu mì kín đáo, động lòng người.

      Đủ để cho nam nhân trong thiên hạ đều quý mến!

      Tuy nhiên, nữ nhân đẹp, nếu như so với nam nhân trước mắt, gặp lập tức trở nên tầm thường mà có gì đặc sắc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :