1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 202 : Ngươi giết ta
      Edit : huyền trân 205


      Nghĩ tới đây, tên dâm tặc kia ngừng giãy dụa kêu to.

      "A, Hoàng thượng tha mạng a, đừng thiến ta, người giết ta . . ."

      Đối với tên dâm tặc gào thét cầu xin tha thứ kia, Huyền Lăng Thương để ý tới.

      Chỉ tùy ý ra lệnh cho hai thị vệ kéo ta .

      Cho đến khi bốn phía lại khôi phục im lặng lần nữa, Huyền Lăng Thương mới từ từ cúi đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào tiểu nữ tử trong lòng.

      Ánh mắt kia, thâm thúy, nóng bỏng, còn mang theo tình cảm mà Đồng Nhạc Nhạc biết . . .

      Đối với ánh mắt thâm thúy và nóng bỏng của Huyền Lăng Thương, khiến nhịp tim Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu tăng tốc.

      luồng khô nóng căng thẳng nhanh chóng trào dâng trong lòng.

      Nghĩ đến, bây giờ chính mình mặc y phục nữ trang, khiến Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời lại ngượng ngùng thôi.

      Cũng biết, Huyền Lăng Thương nhìn thấy chính mình tại, có thể nhận ra gì hay ! ?

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, nhàng .

      "Hoàng thượng. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh thưa dạ, cũng biết dáng vẻ tại của mình, rơi tại trong mắt Huyền Lăng Thương điềm đạm đáng đến cỡ nào.

      Chỉ thấy tiểu nhân nhi trong lòng, khuôn mặt nhắn như cánh hoa sen, hai gò má nhuộm vài phần màu hồng nhạt, khiến cho nàng nhìn qua, giống như hoa sen nở rộ giữa hồ ngày mùa hè, thanh lịch tinh tế làm cho người thương tiếc.

      Thứ hút hồn lòng người nhất, vẫn là đôi mắt xinh đẹp kia!

      Đôi mắt đen trắng ràng, trong veo vô cùng.

      Giống như lúc nước suối trong vắt nhất, làm cho người ta tâm tư rối loạn.

      Nhìn thấy tiểu nữ tử điềm đạm đáng trong lòng trong sáng thuần khiết, khiến người ta phải thương xót, giờ phút này trong lòng Huyền Lăng Thương chỉ có ý nghĩ là muốn ‘vĩnh viễn giữ nàng ở lại bên cạnh mình!’

      Suy nghĩ này vừa lên, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi vô cùng hoảng hốt.

      Dù sao, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên muốn có được người như thế!

      Lúc trong lòng Huyền Lăng Thương kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác ở bên lẳng lặng nhìn con ngựa và hai người phía trước.

      Khi ta thấy Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt sâu thẳm mà nóng rực kia, trong lòng khỏi nhói mạnh cái!

      Dù sao, ta cũng là nam nhân, đương nhiên biết tình ý trong ánh mắt này . . .

      Hơn nữa, ta hiểu Huyền Lăng Thương như vậy, chưa từng nhìn thấy lộ vẻ mặt như vậy với ai.

      Nhưng lúc này, lại lộ vẻ mặt như vậy đối với tiểu thái giám.

      Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương động tâm với tiểu thái giám này! ?

      Nhưng mà, rốt cuộc Huyền Lăng Thương có biết thân phận của nữ nhân này hay ! ?

      Nghĩ tới đây, chân mày Lan Lăng Thiệu Giác khỏi nhàng cau lại cái.Vì chuyện này mà cảm thấy ảo não.

      Dù sao, ta và Huyền Lăng Thương cùng nhau lớn lên từ , bọn họ luôn cùng chí hướng, nghĩ tới ngay cả người mình thích cũng như nhau. . .

      Trái ngược với Lan Lăng Thiệu Giác chán nản, Huyền Lăng Thương lại thắm thiết nhìn chăm chú vào Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ bối rối, chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.

      Nếu như có thể, cứ muốn ôm nàng mãi như vậy.

      Tuy nhiên, lúc trong lòng Huyền Lăng Thương suy nghĩ, đột nhiên nhận thấy được bên cạnh có ánh mắt cứ chiếu thẳng vào bọn họ.

      Cảm giác được điều này, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng quét nhanh lượt, cuối cùng rơi vào người Lan Lăng Thiệu Giác bên cạnh.

      Thấy ánh mắt ảo não của Lan Lăng Thiệu Giác cứ tìm tòi nghiên cứu nhìn phía bọn họ, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng lóe ra cái, bạc môi lập tức hé mở, nhàn nhạt .

      "Hồi cung!"

      . . .

      Vì chuyện tên dâm tặc, Huyền Lăng Thương phê chuẩn cho Đồng Nhạc Nhạc nghỉ ngơi ba ngày tốt, hơn nữa còn thưởng trăm lượng bạc, xem như phần thưởng công lao cho nàng lần này.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên vui vô cùng.

      Chỉ là, kể từ lần Tiểu Lô Tử nhìn thấy nàng mặc y phục nữ trang, liền trở về với Tiểu Quế Tử.

      Vì thế truyền mười, mười truyền trăm.

      Mọi người đối với chuyện này, đều thảo luận say sưa, lúc rảnh rỗi lại lôi ra . Vì chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đau đầu thôi, còn đánh cho Tiểu Lô Tử trận, làm luôn miệng kêu khổ, thề sau này chuyện nàng mặc nữ trang nữa.

      Nhưng mà tại, coi như , những người khác cũng truyền khắp.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có bất đắc dĩ.

      Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Đồng Nhạc Nhạc trở lại điện Dưỡng Tâm hầu hạ.

      Thời gian trước vẫn bình thường, tuy nhiên biết tại sao, dần dần Huyền Lăng Thương bắt đầu trở nên giống trước nữa.

      Mỗi lần nàng ngẩn người, hoặc lúc làm việc, luôn cảm thấy có ánh mắt nóng rực cứ nhìn nàng chằm chằm.

      Lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu lên xem, đối đầu với đôi mắt thâm thúy nóng rực.

      Đôi mắt này, đương nhiên nàng quen thuộc vô cùng, chỉ là khiến nàng kinh ngạc nghi hoặc là đôi mắt đó, hình như có thêm vài phần tình cảm phức tạp nàng hiểu. . .

      Hơn nữa, mỗi khi nàng đối đầu với đôi mắt sâu thẳm mà nóng rực đó, tim của nàng đập như đánh trống vậy. . .

      giống như bây giờ.

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc cầm nghiên, từ từ mài mực.

      Đột nhiên, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực kia nhìn nàng chằm chằm, sau khi có cảm giác này, Đồng Nhạc Nhạc khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

      Đúng lúc đối đầu với huyết mâu nóng bỏng của nam nhân kia.

      Lúc nàng đối đầu với huyết mâu nam nhân kia, thế mà có thu hồi ánh mắt, cứ nhìn nàng chằm chằm, làm nàng lòng dạ rối bời, tim đập dồn dập.

      luồng khí nóng rực, nhanh chóng bốc lên tận đỉnh đầu, khiến hai gò má nàng nóng lên.

      Cho dù soi gương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt chính mình khẳng định là rất đỏ.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc vừa ngượng ngùng, vừa ảo não, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, lòng dạ rối bời, muốn thoát khỏi ánh mắt nóng rực của nam nhân trước mắt kia.

      Nghĩ tới đây, cái miệng nhắn của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, khẽ .

      "Hoàng thượng hẳn là đói bụng rồi! ? Nô tài chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng thượng!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương mang theo tránh né và bối rối.

      Đối với thần sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc, đương nhiên Huyền Lăng Thương vô cùng tinh tế thu vào trong mắt.

      Thấy vậy, đầu tiên là Huyền Lăng Thương lẳng lặng nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, lập tức, bạc môi hé mở nhàn nhạt .

      " ."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhõm, nhanh chóng xoay người , bao lâu rời khỏi tầm mắt Huyền Lăng Thương.

      Nhìn thấy tiểu nhân nhi cơ hồ là chạy trối chết, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra cái, khóe miệng nhàng cong lên. . .

      . . .

      Đối với ánh mắt nóng rực của Huyền Lăng Thương hôm nay, khiến Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời.

      Trong mơ hồ, nàng luôn cảm giác được hình như Huyền Lăng Thương có điều gì đó đúng.

      Nhưng mà, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, nàng ra được.

      Chỉ là ánh mắt của , càng nóng bỏng hơn so với trước đây, khiến nàng có hơi hoảng loạn.

      bên là Huyền Lăng Thương chuẩn bị được gần xong, bên là Đồng Nhạc Nhạc luôn ảo não về chuyện Huyền Lăng Thương.

      ngờ, tại chỗ rẽ gần như đụng vào người.

      Nhìn người mình thiếu chút nữa đụng vào, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến khỏi giật mình la lên tiếng, thân thể lảo đảo cái, cơ hồ muốn té lăn đất.

      May là người đó nhanh tay lẹ mắt, hai tay duỗi ra nắm chặt bả vai của nàng, để nàng khỏi bị ngã sấp xuống.

      "Tiểu Nhạc Tử, hôm nay ngươi làm sao vậy! ? Hình như có tâm ! ?"

      đỉnh đầu truyền đến giọng du dương của Lan Lăng Thiệu Giác mang theo nghi hoặc.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là lẳng lặng nhìn Lan Lăng Thiệu Giác chút, sau đó mới phản ứng kịp mở miệng .

      "A, là Vương Gia! ?"

      Thấy mặt Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác biết nên cảm thấy buồn cười, hay nên bất đắc dĩ.

      "Mới vừa rồi từ xa, Bổn vương nhìn thấy ngươi, ngươi lại hình như tập trung, rốt cuộc là làm sao vậy! ?"

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc lo lắng chút che dấu.

      Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác , lại thấy gương mặt tuấn tú của tràn đầy lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm động, lập tức khẽ lắc đầu, mở miệng .

      "Vương Gia, nô tài có việc gì."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng .

      Dù sao, chuyện nàng phiền não, nàng cũng biết nên như thế nào, lại khó có thể mở miệng.

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác hiểu Đồng Nhạc Nhạc muốn , vì vậy cũng gượng ép.

      Môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Nếu có việc gì là tốt rồi, Tiểu Nhạc Tử, nếu như ngươi thực có chuyện gì, có thể cho Bổn vương, nếu như Bổn vương có khả năng giúp ngươi, nhất định giúp."

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu vô cùng kiên định.

      Nghe vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc rạng rỡ, khỏi hé miệng cười tiếng.

      "Ha hả, Vương Gia, nô tài hiểu ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười , cảm thấy trong lòng ấm áp.

      Dù sao, nam nhân trước mắt này, giống như ánh mặt trời ấm áp, cho dù ngươi gặp phiền não gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấm áp của , đều trôi sạch.

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ suy nghĩ, lại biết, nụ cười mặt mình đẹp đến thế nào.

      Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, côn sơn ngọc nát, xinh đẹp làm cho lòng người lay động!

      Thấy vậy, hắc mâu hình lá răm Lan Lăng Thiệu Giác khỏi xẹt qua chút kinh ngạc, trong lòng kinh thán.

      thế gian hiếm có nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc vậy!

      Coi như tại nàng thoa son phấn, cũng đẹp gì sánh được.

      Nhớ lại hôm đó, nàng mặc nữ trang khuynh thành, biết làm điên đảo bao nhiêu người, bắt bao nhiêu tâm người làm tù binh . . .

      hiếm thấy, là nàng có được trái tim lương thiện trong vắt!

      Thế gian có biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng nữ nhân tuyệt sắc lại có tâm địa lương thiện như thế, rất là khó cầu. . .

      Nếu như có khả năng, muốn giữ tiểu nữ tử này ở lại bên cạnh mình. . .

      Lúc trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác thán phục, Đồng Nhạc Nhạc biết tâm tư Lan Lăng Thiệu Giác.

      Lại thấy Lan Lăng Thiệu Giác cứ nhìn mình chằm chằm, hình như là nghĩ đến cái gì đó.

      Thấy vậy, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc khỏi có hơi sửng sốt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng tò mò hỏi.

      "Vương Gia, sao người cứ nhìn nô tài như vậy! ?"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 203 : Xoa bóp
      Edit : Angelina Yang


      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác tức sửng sốt.

      Nghĩ đến chính mình mới rồi lại đứng ngây người ra mà nhìn người nhắn này, mặt khỏi liền buồn bực.

      Vì che dấu nỗi xấu hổ vừa rồi , Lan Lăng Thiệu Giác khỏi nhàng ho khan cái. Sau đó, ánh mắt quét vòng, liền rơi vào hộp đựng thức ăn tay Đồng Nhạc Nhạc mang theo.

      "Ngươi đây là muốn đưa điểm tâm cho Hoàng thượng sao! ?"

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc dường như mới nhớ lại cái gì , tay vỗ vỗ trán, rồi tràn đầy ảo não.

      "Nha, chỉ lo đến chuyện với ngài, lại quên đưa điểm tâm cho Hoàng thượng rồi. Nếu như Hoàng thượng bị đói tốt, Vương Gia, nô tài trước đây!"

      "Ừ, thôi!"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhàng gật đầu, mở miệng .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là mỉm cười cái, liền lập tức xoay người, sau đó vội vã chạy về hướng Ngự Thư Phòng.

      Nhìn thấy bóng dáng nhắn xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, gương mặt tuấn tú kia của Lan Lăng Thiệu Giác, khỏi nhuốm vài phần thở dài và lo buồn.

      "Chẳng lẽ là, nàng đối với Hoàng thượng cũng. . ."

      . . .

      "Vừa rồi ngươi nơi nào ! ? Lâu như vậy mới trở về! ?"

      Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vừa mới trở lại Ngự Thư Phòng, Huyền Lăng Thương vốn lúc cúi đầu xuống, chăm chú phê duyệt Chiết Tử, cũng quay đầu lại mở miệng hỏi.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, gương mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, hề nghĩ ngợi, liền ra chi tiết.

      "Mới rồi đường trở về , nô tài gặp Vương Gia, liền hàn huyên vài câu. Chắc là Hoàng thượng đói bụng rồi! ? Xin ăn điểm tâm !"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa lấy ra toàn bộ điểm tâm bên trong hộp đựng thức ăn .

      Cũng hề chú ý tới, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của nàng , mày kiếm dễ coi bỗng nhiên cau lại cái, trong mắt, cũng xẹt qua tia ghen tức.

      Nhưng mà, ánh sáng đó trong mắt Huyền Lăng Thương chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người nào có thể phát được.

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng từng nhìn thấy.

      Sau khi đặt điểm tâm lên bàn, Đồng Nhạc Nhạc liền mực cung kính đứng ở bên chờ đợi.

      Đợi sau khi Huyền Lăng Thương ăn xong điểm tâm, nàng liền lập tức thu thập bát đĩa, tính toán lui xuống.

      Nhìn sắc trời chút, tại là lúc xế chiều. Nàng đợi cho cơm nước xong, là có thể về nghỉ ngơi.

      Suy nghĩ chút, tại thời gian trôi qua đúng là nhanh đây!

      Phảng phất nháy mắt, ngày liền qua.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tự nhủ, đột nhiên, liền nhìn thấy nam nhân ở bàn chăm chú phê duyệt tấu chương từ từ buông bút lông tay xuống. Sau đó, phảng phất như vẻ mặt mệt mỏi , đưa tay nắm mũi, mày kiếm nhăn tít.

      Nhìn thấy điệu bộ Huyền Lăng Thương vẻ mặt mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc xem qua cũng liền nhíu mày.

      Nhớ lại, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều là dậy sớm ngủ muộn, sáng sớm phải thượng triều bàn bạc chính cùng các đại thần, buổi chiều phải phê duyệt tấu chương. .

      Đến buổi tối, ăn cơm chiều xong, còn phải phê duyệt tấu chương đến đêm khuya, có khi lại triệu thần tử vào để bàn bạc chính .

      Cuộc sống như vậy, buồn tẻ, áp lực lớn, hơn nữa, phi thường khổ cực.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương có dáng vẻ mặt mày mệt mỏi, hơn nữa cổ hình như có cử động hơi mất tự nhiên.

      Đồng Nhạc Nhạc liền trong lòng biết, người nào ngồi trong thời gian dài, khẳng định phi thường dễ dàng bị bệnh cứng khớp cổ.

      Dù sao, trước kia nàng chính là trường kỳ ngồi với computer, cuối cùng liền có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ.

      Có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ, ngày ngày đau vùng thắt lưng , cổ vẫn còn rất cứng ngắc , cực kì khổ cực, những cái này là người khác nhận thức được.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, cơ hồ hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      "Hoàng thượng, bằng nô tài mát xa cho ngài phen ! ?"

      "Mát xa! ?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vốn lúc đưa tay nắm mũi , khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ nghi hoặc.

      Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương tràn đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng giải thích.

      "Ách, Hoàng thượng, mát xa chính là xoa bóp! Nô tài chứng kiến Hoàng thượng ngồi trong thời gian dài, khẳng định phi thường khổ cực. Hoàng thượng tại phải là ngài cảm giác được xương cổ và cổ đặc biệt cứng ngắc! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương đầu tiên là có hơi sửng sốt, mới nhàng gật đầu.

      " sai, trẫm gần đây rốt cuộc cảm giác được, cổ và xương cổ đặc biệt thoải mái."

      "Ha hả, đó chính là vậy. Hoàng thượng, tại là ngài có nguy cơ bị bệnh cứng khớp cổ . Bệnh cứng khớp cổ này, nhất định phải điều trị tốt, bằng , sau này rất phiền toái. Nô tài vừa lúc biết phương pháp xoa bóp chữa bệnh bệnh cứng khớp cổ , Hoàng thượng có khả năng thử lần! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là long lanh, mang theo rất nhiều vẻ chờ mong.

      Dù sao, nàng là vì muốn tốt cho Huyền Lăng Thương , lại sợ hãi, Huyền Lăng Thương cự tuyệt. . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chờ mong lo lắng, Huyền Lăng Thương nhìn thấy người bé trước mắt tràn đầy chờ mong nhìn mình , huyết mâu đầu tiên là nhàng lóe ra phen, sau đó, bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Hảo, ngươi đều như thế , vậy ngươi liền thử xem ! Nếu như khá, trẫm tự nhiên có phần thưởng xứng đáng."

      "Ha hả, vâng!"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mặt mày rạng rỡ, hơi nở nụ cười, ngọt ngào cười tiếng.

      Sau đó, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng tới phía sau lưng Huyền Lăng Thương . Đầu tiên là đem xắn ống tay áo lên, sau đó Đồng Nhạc Nhạc mới bắt đầu xoa bóp cho Huyền Lăng Thương .

      cho cùng, Đồng Nhạc Nhạc trước kia trường kỳ ngồi với computer, luôn đau vùng thắt lưng.

      Sau này, đau kinh khủng, liền đến những chỗ như sauna để xoa bóp phen.

      Tuy nhiên, ngừng xoa bóp ở tiệm mát xa, luôn tốn ít tiền. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tra tìm computer, càng là thử ít biện pháp. Vì vậy, liền học xong ít tư liệu về biện pháp trị bệnh cứng khớp cổ.

      ngờ nay, biện pháp chữa bệnh cứng khớp cổ này, lại có thể phát huy công dụng.

      Hơn nữa, lại vẫn còn dùng vào người chính mình quan tâm nhất.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là vừa lòng đẹp ý.

      Thiết nghĩ đến, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều khổ cực như vậy, nàng đương nhiên là hy vọng thân thể của khỏe mạnh.

      Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là ra sức chăm chú bắt đầu xoa bóp cho Huyền Lăng Thương.

      Chỉ cảm thấy, cổ của nam nhân trước mắt vô cùng cứng ngắc , hình như là hòn đá. Đồng Nhạc Nhạc chính là bỏ ra ít sức lực bắt đầu xoa bóp.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa xoa bóp, quên mở miệng hỏi.

      "Hoàng thượng, sức lực như vậy là vừa chứ! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương chính lúc mặt mày hưởng thụ, chỉ là nhàng gật đầu, đồng ý.

      Giờ phút này, đối với Huyền Lăng Thương mà , là hưởng thụ!

      Dù sao, kể từ đăng cơ tới nay, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều chuyện, phê duyệt rất nhiều Chiết Tử, liền ngay cả thời gian tập võ đều bớt ít.

      Mỗi ngày, cho dù cảm giác được thân thể biến động, lại giành được thời gian thỏa đáng.

      Dù sao, cũng có thời gian mà để ý tới thân thể khỏe.

      Nhưng mà bây giờ, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, vai mình, có đôi tay nhắn xinh xắn dốc lực, lúc ngừng giúp xoa bóp.

      Cảm giác đó, mang theo chút đau đau mà lại thoải mái quá chừng.

      Cùng với đôi tay bé kia ngừng dùng sức xoa bóp, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, cần cổ của chính mình vốn cứng ngắc như hòn đá, bắt đầu thư giãn ít.

      Cảm giác thoải mái kia, quả thực khó có thể dùng bút mực hình dung.

      Kết quả là, Huyền Lăng Thương liền nhàng nhắm đôi mắt lại, từ từ hưởng thụ cảm giác thoải mái mà đôi tay bé kia mang đến cho .

      Trong khoảnh khắc, cả Ngự Thư Phòng, trở nên im ắng.

      Ai cũng đều hề mở miệng chuyện.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ là ra sức chăm chú xoa bóp bả vai cho Huyền Lăng Thương . Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, cho đến lúc đèn mới thắp rực rỡ, hai tay Đồng Nhạc Nhạc cũng bắt đầu mỏi nhừ. Đồng Nhạc Nhạc mới lấy tay nhàng chà lau mồ hôi lấm tấm trán, vừa khe khẽ mở miệng hỏi.

      "Hoàng thượng, tại ngài cảm giác khá hơn chút sao! ?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vốn lúc bế mâu chợp mắt , khỏi từ từ mở huyết mâu ra.

      Khóe mắt nhàng quét nhanh lượt.

      Chỉ thấy, người bé đứng ở phía sau , giờ phút này đầu đầy mồ hôi lấm tấm, mặt cũng mang theo vẻ mệt mỏi.

      Trong lòng biết nàng vừa rồi chính là dốc hết toàn bộ sức lực xoa bóp cho mình, tại khẳng định mệt muốn chết rồi.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua tia phiền muộn.

      nên vì chính mình hưởng thụ, mà khiến cho thiếu nữ này như thế khổ cực.

      Trong lòng phiền muộn, Huyền Lăng Thương bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Ừ, trẫm chỉ cảm thấy cổ thoải mái hơn nhiều. Đây chính là công lao của Tiểu Nhạc Tử ngươi đó! , ngươi muốn trẫm thưởng ngươi cái gì! ?"

      Nam nhân mở miệng, biết là do cảnh đêm mê người, hoặc là như thế nào. Nhưng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, giọng của nam nhân , tại giờ này khắc này, càng tỏ ra gợi cảm , trầm thấp, dễ nghe.

      Phảng phất như mang theo từ tính, làm cho người ta nghe xong, trong lòng khỏi rung lên cái.

      Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc cũng là ra sức lắc lắc đầu, mở miệng .

      "Hầu hạ Hoàng thượng, vốn là bổn phận của nô tài, nô tài sao dám khiến Hoàng thượng ban thưởng đây! ? Hơn thế nữa, thân thể của hoàng thượng, quan hệ đến muôn dân. Chỉ cần Hoàng thượng khoẻ mạnh, nô tài liền cảm thấy mỹ mãn ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa , bất giác tự mình cảm thấy lời , hình như có vẻ vuốt mông ngựa. Nhưng mà, đó cũng là những lời lòng của nàng.

      Chỉ cần Huyền Lăng Thương khoẻ mạnh, nàng liền hài lòng.

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ, Huyền Lăng Thương chỉ là im lặng nhìn người bé đứng ở phía sau mình.

      Chỉ thấy người nhắn này, mặt tuy mang theo vài phần mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt kia, cũng là long lanh.

      Hắc bạch phân minh, trong mắt trong xanh vời vợi như nước, nhìn ra tia giả dối chút nào . .

      Nhìn ra được, lời này, nàng là lòng dạ. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi rung lên cái.

      Nữ nhân tuyệt sắc cẩn thận như thế , lại quan tâm đến như thế , thử hỏi khiến làm thế nào động tâm! ?

      Nếu như rằng có khả năng, muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, để cho nàng chân chân thực thực làm nữ nhân của mình!

      Tuy nhiên. . .

      Nàng vì sao lại nữ giả trang nam trang, giấu diếm thân phận của mình, giả trang thành tiểu thái giám, sống ở bên cạnh đây! ?

      Ở trong đó, rốt cuộc che giấu bí mật gì! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc thôi, lại suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 204 : Đôn Thân Vương

      Edit : Nhan Như Song

      Kể từ hôm đó xoa bóp cho Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều đúng giờ, vào lúc sẩm tối, Huyền Lăng Thương mệt mỏi, liền xoa bóp bả vai cho .

      Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, bả vai Huyền Lăng Thương vốn cứng rắn, cuối cùng trở nên buông lỏng chút, trong lòng biết bệnh cứng khớp cổ của Huyền Lăng Thương bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, tâm tình cũng trở nên đặc biệt vui vẻ.

      Đặc biệt tại, Đồng Nhạc Nhạc xoa bóp bả vai của Huyền Lăng Thương như mọi khi, Huyền Lăng Thương liền ngồi ở nơi này nhắm mắt dưỡng thần, được Đồng Nhạc Nhạc xoa bóp, phục vụ hưởng thụ tốt.

      Trong khoảnh khắc, bên trong Ngự Thư Phòng, im lặng vô cùng, cũng ai gì.

      Tuy nhiên, đối với giờ này khắc này, hai người đều cảm giác được vô cùng ấm áp thoải mái.

      Giờ phút này, chính lúc Huyền Lăng Thương nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được, đôi tay bé mềm mại kia, ngừng dùng sức ấn vai , cảm giác thoải mái kia, khiến dễ chịu quá chừng.

      Chỉ cảm thấy, thói quen thứ đáng sợ.

      Trước kia, bao giờ cho phép người khác chạm vào thân thể như thế, tuy nhiên, giờ này khắc này, lại loại cảm giác được người xoa bóp.

      Có lẽ, bởi toàn bộ, vì xoa bóp, là tiểu nữ tử phía sau! ?

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi nhàng cong lên cái.

      Mặt mày rạng rỡ, mặt, đều là vẻ thoải mái.

      Tuy nhiên, nụ cười khóe miệng Huyền Lăng Thương, vẫn là duy trì đến khắc, đột nhiên, hồi tiếng bước chân, liền từ cửa Ngự Thư Phòng vội vã vào.

      Tuy có mở mắt ra, tai Huyền Lăng Thương lại nghe được có người đến đây rồi.

      Chân mày khỏi nhàng cau lại cái.

      Dù sao, giờ này khắc này, mong muốn nhất đó là, có người đến quấy rầy bọn họ.

      Trong lòng tuy vui, nhưng Huyền Lăng Thương cũng biết, thân phận này của mình, làm sao có cái tự do gì đáng ! ?

      Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, người mới tới vào Ngự Thư Phòng.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vẫn xoa bóp cho Huyền Lăng Thương, mặt sớm là dáng vẻ quen rồi.

      Đôi môi hé ra, mở miệng mực cung kính với Huyền Lăng Thương.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Lan Lăng Vương cầu kiến."

      Nghe được những lời người mới đến , Huyền Lăng Thương chỉ là từ từ mở mắt ra, bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Truyền."

      "Vâng"

      Người mới đến nghe vậy, nhanh chóng lui xuống.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy Lan Lăng Thiệu Giác đến đây rồi, trong lòng biết Lan Lăng Thiệu Giác khẳng định là muốn đến thương lượng quốc gia đại cùng Huyền Lăng Thương, vì vậy, liền tính toán lui xuống.

      Tuy nhiên, lúc đôi tay bé của Đồng Nhạc Nhạc, rời bả vai của Huyền Lăng Thương, từ trước người, liền truyền đến thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương.

      "Tiếp tục."

      "Sao! ?"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Dù sao, trước kia mỗi khi Lan Lăng Thiệu Giác có quốc gia đại phải bàn bạc cùng Huyền Lăng Thương, nàng đều rời để tránh bị nghi ngờ.

      Như thế nào lần này, Huyền Lăng Thương lại cho nàng lưu lại đây! ?

      Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc vẫn theo lời, tiếp tục xoa bóp bả vai của Huyền Lăng Thương.

      Lúc này, tại cửa Ngự Thư Phòng, đạo bóng dáng cao to, liền sải bước đến.

      Chỉ thấy người đó người mặc thân trường sam màu xanh nhạt, tóc đen như mun, mặt đẹp như ngọc.

      Bên hông kia là Dương Chi Ngọc Bội thượng đẳng, cùng với bước của người mới vào đung đưa trái phải, càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái sang trọng của người mới đến .

      Khi người mới đến vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy cảnh đó bên trong Ngự Thư Phòng, gương mặt dễ nhìn kia đầu tiên là có hơi sửng sốt, trong hắc mâu càng là xẹt qua tia kinh ngạc.

      Tuy nhiên, khi tiếp xúc với đôi ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia của Huyền Lăng Thương, vẻ kinh ngạc mặt nam nhân, liền nhanh chóng biến mất thấy tăm tích đâu nữa.

      mặt, lại vẫn dáng vẻ tao nhã lịch nhàng hờ hững.

      "Hoàng thượng cát tường."

      "Ừ, Thiệu Giác, tìm trẫm có chuyện gì! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa.

      Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, đầu tiên là vừa vén vạt áo ngồi ở bên, lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Ngày mai Đôn Thân Vương, liền từ Sùng Châu quay về kinh. Hoàng thượng đối với điều này, có đối sách gì! ?"

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, bạc môi đẹp đẽ kia của Huyền Lăng Thương đầu tiên là khẽ mấp máy cái.

      Lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, khóe miệng đột nhiên nhếch mép cái.

      Nam nhân tuy cười, nhưng vui vẻ cũng đạt trong mắt.

      Hơn nữa, từ người nam nhân, càng là tản mát ra loại khí lạnh kinh hoàng.

      Coi như là đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, thấy được vẻ mặt của , chỉ là, có lẽ Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, khí lạnh kinh hoàng ở người nam nhân.

      Lấy hiểu của nàng đối với Huyền Lăng Thương, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là tức giận.

      Đối với điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi trào ra cỗ nghi hoặc và hiếu kỳ.

      Đối với Đôn Thân Vương này, nàng là chưa từng ra mắt.

      Lại nhiều lần từ trong miệng Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương nghe được.

      Vì vậy, nàng liền bắt đầu tinh tế hỏi thăm Đôn Thân Vương này chút.

      Dù sao, mỗi lần, bọn người Huyền Lăng Thương đến Đôn Thân Vương này, thần sắc mặt Huyền Lăng Thương, trở nên giống với bình thường.

      Nghĩ đến, Đôn Thân Vương này, ở trong lòng Huyền Lăng Thương, là người phi thường khiến để bụng mà căm giận ! ?

      Nghe , Huyền Lăng Thương và Huyền Lăng Phong, từ mất nương, vì vậy, liền giao Huyền Lăng Thương cho Đức Phi nương nương có con nuôi.

      Đức Phi nương nương thân thể gầy yếu, nên sinh đẻ, đối với Huyền Lăng Phong, từ liền thương , coi như con ruột của mình.

      Mà Huyền Lăng Thương chính là giao cho Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng.

      Tuy nhiên, Thái Hậu nương nương người con.

      Tuy rằng, trong mắt người ngoài, Thái Hậu nương nương là từ ái.

      Đối với Huyền Lăng Thương, càng là cực kì quí.

      Chỉ là, đó chẳng qua là lời đồn đại thôi.

      Dù sao, có mẫu thân nào phải con của mình nhất! ?

      Năm đó, hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rất nhiều người đều bị tước chức, giam cầm.

      Cuối cùng, có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ có Huyền Lăng Thương cùng Đôn Thân Vương.

      Nghe , Đôn Thân Vương chính là con trai trưởng do thái hậu sinh, từ lớn lên so với nữ nhân vẫn còn xinh đẹp hơn, mỗi khi Đôn Thân Vương ra mắt người, đều là kinh ngạc như thấy người nhà trời.

      Tuy nhiên, Đôn Thân Vương lại phi thường căm giận dáng vẻ của mình.

      Nghe , trước kia khi Đôn Thân Vương đường, bị người lầm tưởng rằng là nữ giả nam trang, tiến lên cợt nhả, lại bị Đôn Thân Vương đánh cho tàn phế, chỉ như vậy, còn bị thiến.

      Chuyện này, mỗi khi mọi người đến vẫn còn sợ hết hồn hết vía.

      Dù sao, Đôn Thân Vương kia mặc dù vóc người xinh đẹp, cũng là hung tàn thành tánh.

      Có lẽ liền bởi vì như thế, cuối cùng Tiên Đế mới có thể truyền ngôi cho Huyền Lăng Thương.

      Dù sao, Đôn Thân Vương kia mặc dù cùng Huyền Lăng Thương trí dũng song toàn, cá tính lại hung tàn, nên trở thành hoàng đế.

      Khi Huyền Lăng Thương cuối cùng lên ngôi vị hoàng đế, Đôn Thân Vương đột nhiên bệnh nặng hồi, liền trở về nơi ở của mình.

      Thái Hậu nương nương mặc dù phong làm Hoàng thái hậu, lẽ ra ở hậu cung.

      Chỉ là, Thái Hậu nương nương trong lòng vấn vương con mình bệnh, liền cũng theo đến chỗ đất phong.

      Nhưng mà, nghe Thái Hậu nương nương vẫn quan tâm Hoàng thượng, ngừng tuyển phi cho Hoàng thượng.

      Chỉ là, lại nhiều lần bị Huyền Lăng Thương dùng mọi cớ cự tuyệt.

      nay, Đôn Thân Vương nghe là bệnh nguy kịch, ở Sùng Châu, càng là tìm mọi danh y, đều điều trị được.

      Thái Hậu nương nương xót ruột cho con, liền thỉnh cầu Hoàng thượng khai ân, cho Đôn Thân Vương quay về kinh dưỡng bệnh.

      là Sùng Châu khí hậu thích hợp để Đôn Thân Vương dưỡng bệnh.

      Thái Hậu hạ thấp mình cầu khẩn như thế, lại làm cho Huyền Lăng Thương ngưỡng mộ, nếu như cự tuyệt, Huyền Lăng Thương khẳng định gánh tội danh bất hiếu, dao động giang sơn Linh Nhạc Quốc.

      Vì vậy, Huyền Lăng Thương cũng cho Đôn Thân Vương quay về kinh.

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương đối với Đôn Thân Vương này, phi thường căm giận.

      Trong đó, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nàng cũng biết.

      Chỉ là, nàng mặc dù biết từng phát sinh chuyện gì, nhưng mà, nàng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

      Dù sao, mọi người đều muốn làm hoàng đế, đặc biệt là những hoàng tử này.

      Vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chuyện gì là làm được! ?

      Đôn Thân Vương này, trước kia lại là đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cùng Huyền Lăng Thương, căm giận thù hằn lẫn nhau, cũng là chuyện đương nhiên.

      Trong lòng nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được, có đạo ánh mắt nóng rực, nhìn nàng chằm chằm.

      Cảm giác được chuyện này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngước lên, đối đầu, cũng là ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người kia của Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương giờ phút này lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt nóng rực thâm thúy, giống như lưỡi dao sắc bén, làm cho trong lòng nàng giật mình.

      Hơn nữa, chỉ có Huyền Lăng Thương nhìn nàng như vậy, mà ngay cả Lan Lăng Thiệu Giác bên, cũng nhìn chằm chằm vào nàng.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, trong mắt nhuộm lên vài phần nghi hoặc.

      "Hoàng thượng! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy giải thích được.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Thương hề mở miệng chuyện, trái lại Lan Lăng Thiệu Giác ở bên, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi suy nghĩ cái gì đây! ? Hoàng thượng đều gọi ngươi hai lần, ngươi cũng có phục hồi tinh thần lại."

      "A! ? Hoàng thượng gọi nô tài có chuyện gì đây! ?"

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức vội vàng ngừng mở miệng hỏi.

      Trong lòng càng là ảo não thôi, chính mình mới vừa rồi suy nghĩ chuyện rất mê mẩn.

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, Huyền Lăng Thương đầu tiên là liếc mắt nhìn chăm chú nàng sâu, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nhàn nhạt .

      "Trà nguội rồi."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc lập tức phản ứng kịp, mở miệng .

      "A a, vâng, nô tài lập tức thay đổi ly trà thơm cho hoàng thượng."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, lập tức bưng lên trà thơm để bàn cho Huyền Lăng Thương, sau đó vội vã ra bên ngoài Ngự Thư Phòng.

      Cũng biết, ánh mắt sâu thăm thẳm kia của Huyền Lăng Thương, mực gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Nhìn thấy kia bóng dáng vội vã rời , trong huyết mâu, càng là thêm vài phần như có điều suy nghĩ. . .

      Đối với Huyền Lăng Thương như có điều suy nghĩ, hắc mâu hình lá răm kia của Lan Lăng Thiệu Giác, càng là nhàng dừng ở người Huyền Lăng Thương.

      Nhìn thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương, ngay thẳng dừng ở người bóng dáng nhắn xinh xắn, đồng mâu đẹp đẽ kia, khỏi chợt sáng lên cái. . .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 205: Bên trong ôn tuyền
      Edit: Hoa Như Tỷ Tỷ



      Vào đêm, hoa đăng cao treo.

      Đêm đầu mùa xuân , giống như gương mặt người đẹp.

      Trăng sáng giữa trời, ánh trăng mê người, những vì sao lấp lánh càng tôn lên màn đêm lóng lánh xinh đẹp như thế.

      Gió đêm phất phơ, thổi tới người, mang theo cảm giác hơi lành lạnh.

      Đồng Nhạc Nhạc tan việc, giờ phút này, theo Tiểu Lô Tử bọn họ ăn cơm.

      tại, sau khi cơm nước xong xuôi , nàng liền tính toán trở về nghỉ ngơi tốt .

      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này ở điện Dưỡng Tâm , Tiểu Cát Tử đột nhiên vội vội vàng vàng đến.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      "Tiểu Cát Tử, ngươi tìm ta! ?"

      "Đúng vậy, Nhạc công công, Hoàng thượng tìm ngài đây!"

      Nghe được lời này của Tiểu Cát Tử, mặt Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa sửng sốt.

      Dù sao tại nàng tan việc , như thế nào Huyền Lăng Thương yên lành lại tìm nàng đây a! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, khỏi mở miệng hỏi.

      "Vậy Tiểu Cát Tử, ngươi cũng biết, Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Cát Tử chỉ là tự ra những chuyện chính mình biết.

      "Hoàng thượng , bả vai ngài có hơi đau nhức, Nhạc công công vào phen."

      Vừa nghe đến lời này của Tiểu Cát Tử , Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, mặt đều là vẻ lo lắng.

      "Hoàng thượng khẳng định lại tái phát bệnh cứng khớp ở cổ, Hoàng thượng người tại ở nơi nào! ?"

      "Khởi bẩm Nhạc công công, Hoàng thượng tại ở trong bể tắm nước nóng ."

      Nghe Tiểu Cát Tử ra chi tiết , khiến dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy lo lắng .

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, ngay cả cơm cũng kịp ăn, liền nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, rồi vội vã chạy tới bể tắm nước nóng.

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc vội vội vàng vàng vào trong bể tắm nước nóng.

      Lúc này , chỉ thấy bên trong bể tắm nước nóng , im ắng, bốn phía càng là ai hầu hạ .

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, trong lúc Huyền Lăng Thương tắm rửa , thích có người quấy rầy, cho nên bên trong bể tắm nước nóng có những người khác , cũng là chuyện đương nhiên.

      Trong lòng nàng biết , tại Huyền Lăng Thương bên trong bể tắm nước nóng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhanh như chớp vào.

      Đêm khuya.

      Bên trong bể tắm nước nóng , khói xanh lượn lờ.

      Đúng là đầu mùa xuân, trăm hoa đua nở, bốn phía bể tắm nước nóng , được đặt rất nhiều chậu hoa xinh đẹp nở rộ .

      Mẫu Đơn ung dung, Bách Hợp tươi tắn, hoa Mai thanh nhã, hoa Sơn Trà xinh đẹp. . .

      Trăm hoa đua nở, làm cho người xem hoa cả mắt.

      Hơn nữa màu sắc của hoa, càng là giống nhau chút nào.

      Đỏ như lửa, hồng phấn giống như trang điểm, màu trắng thanh nhã, màu tím cao quý.

      Hơn nữa bên trong bể tắm nước nóng , có đình Bạch Ngọc , hành lang Cửu Khúc quanh co, giả sơn nước chảy, mỗi chỗ, đều là hình ảnh. tại lại có thêm làn khói phụ trợ , hoàn mỹ giống như cõi thần tiên .

      Tuy nhiên, dẫu cảnh vật có đẹp đến đâu , trước mặt nam nhân này , hết thảy đều thành bối cảnh!

      Chỉ thấy ở giữa sóng nước lăn tăn kia, bên trong bể tắm nước nóng khói xanh lượn lờ, có nam nhân tựa vào bờ dùng Bạch Ngọc điêu khắc thành, nhắm mắt dưỡng thần .

      Dung mạo nam nhân cực kỳ tuấn tú!

      Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng , môi mỏng , mỗi chỗ đều đẹp mắt , làm cho người ta thể rời mắt nổi.

      mái tóc đen nhánh , giờ phút này bung ra toàn bộ , tùy ý xõa xuống ở phía sau, rơi xuống dưới nước, nhuộm đen ở hai bên vai, càng tôn lên gương mặt kia , càng là tuấn tú chê vào đâu được!

      Nửa người để trần kia, có lấm tấm phủ những bọt nước.

      Dưới ánh Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống, trông chúng phảng phất như kim cương, lóng lánh vô cùng.

      Nhìn thấy hình ảnh của nam nhân tuấn tú phảng phất tựa như thiên thần này, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được đều ngắm ngây người.

      Cho dù phải lần đầu tiên thấy nam nhân này, chỉ là, mỗi lần nhìn , Đồng Nhạc Nhạc đều bị kinh ngạc phen.

      Đặc biệt tại!

      Nam nhân mặc dù chỉ là lộ ra nửa người , dáng người to lớn kia, nước da màu đồng cổ, lại thêm dung mạo tuyệt sắc kia, đều đủ để tất cả nữ nhân thiên hạ điên cuồng, tất cả nam nhân tự động xấu hổ. . .

      tại trong lúc Đồng Nhạc Nhạc si ngốc , nam nhân kia vốn nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất nhận thấy được phía sau có người .

      Cơ hồ là chưa từng mở mắt ra , nam nhân bạc môi hé ra, liền mở miệng .

      "Lại đây."

      Nam nhân mở miệng, giọng trầm thấp kia được cảnh đêm phụ trợ, càng phát ra khàn khàn, gợi cảm.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên cái.

      Phảng phất, trong lòng có sợi dây, dường như bị người nhàng kéo lên . . .

      "Vâng, Hoàng thượng."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , lập tức cúi đầu xuống, tới chỗ nam nhân kia.

      Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng từng kì cọ cho nam nhân này, cho nên giờ phút này, đương đầu với tấm lưng để trần của nam nhân kia , trong lòng lại lần nữa khẩn trương .

      Giờ phút này, sau khi tới phía lưng nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhàng xắn ống tay áo lên , lại giống như mọi ngày bình thường, bắt đầu xoa bóp .

      Đồng Nhạc Nhạc chăm chú nắn. Nhưng mà , lúc xoa bóp cho nam nhân này, nàng lại phát giác chỗ bả vai nam nhân hề xơ cứng giống như trước đây nữa. Vì sao nam nhân này hôm nay đột nhiên để cho nàng tới đây xoa bóp! ?

      Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên dám mở miệng hỏi điều này, chỉ là chăm chú xoa bóp cho nam nhân.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại biết, nam nhân đưa lưng về phía nàng đột nhiên từ từ mở ra đôi huyết mâu động lòng người kia.

      Trong mắt, càng là lóe ra nóng bỏng và dục vọng thầm kín mà nàng thấy được . . .

      Chỉ cảm thấy, bàn tay người bé phía sau lưng là mềm mại như vậy.

      có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng, lại thêm xúc cảm từ lòng bàn tay mềm mại của nàng truyền đến.

      Mặc dù, người nhắn này phải lần đầu tiên xoa bóp cho mình , thế nhưng tại xích lõa thân thể, mặc dù chỉ là nửa người , nhưng vẫn đủ để cho Huyền Lăng Thương tâm tư rối loạn. . .

      Bàn tay vai,mềm mại như vậy , làm cảm giác người là thoải mái như vậy. Dễ chịu, muốn tay nắm chặt bàn tay bé của nàng . . .

      Trong lòng Huyền Lăng Thương thầm nghĩ, còn bàn tay của mình, càng là theo bản năng với lên vai.

      Đồng Nhạc Nhạc chính vì xoa bóp cho Huyền Lăng Thương, đột nhiên bối rối còn kịp đề phòng nữa, chỉ thấy bàn tay bé của mình liền bị bàn tay nào đó nắm chặc .

      Nhìn bàn tay bé của mình, bị bàn tay khớp xương cứng cáp cầm chặt, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là dám tin và kinh ngạc.

      Bởi vì, nàng nắn cơ xoa bóp cho tốt mà, nam nhân này, vì sao nắm chặt tay nàng! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Huyền Lăng Thương phảng phất là nhận thấy được người ở phía sau kinh ngạc, trong lòng, càng là lên nỗi phiền muộn.

      Dù sao, định lực của mực rất mạnh. Tuy nhiên, trong lúc đối đầu tiểu nữ tử này, định lực mà mực vẫn cho là hơn người, lại hoàn toàn biến mất.

      Có lẽ, là do tiểu nữ tử ở phía sau này, quá mức ngọt ngào . . .

      Trong lòng phiền muộn, Huyền Lăng Thương khỏi buông lỏng tay.

      Vì che dấu luống cuống vừa rồi , Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng ho khan cái, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Được rồi, cần xoa bóp nữa , giúp trẫm chà lưng !"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, càng là có thêm vài phần cộc cằn dễ phát , trong mơ hồ, phảng phất dường như phải kiềm chế cái gì . . .

      Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nghe ra khác thường trong giọng điệu của nam nhân .

      Bởi khi nghe được nam nhân lời này, lại thấy nam nhân buông lỏng tay ra, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nàng cũng hề suy nghĩ nhiều.

      Chỉ là nhàng đồng ý tiếng, sau đó cầm lấy khăn lông ở bên ,bắt đầu chà lau phía sau lưng cho nam nhân.

      Đồng Nhạc Nhạc lau chăm chú, nhớ lại vất vả gần đây của Huyền Lăng Thương, chỉ có vào lúc tắm mới có thể hơi buông lỏng chút, nàng liền muốn Huyền Lăng Thương có thể thoải mái hơn ít nhiều.

      Tuy nhiên, nàng lại biết, Huyền Lăng Thương đưa lưng về phía nàng, giờ phút này kiềm chế khổ cực như thế nào.

      Phía sau, chà lau phía sau lưng cho , chính là thiếu nữ xinh xắn lanh lợi kia.

      Trước đây, biết tiểu thái giám này là thiếu nữ, cho nên mực dám suy nghĩ nhiều.

      Nhưng mà bây giờ, giờ phút này nam quả nữ, hơn nữa, thiếu nữ này, là ngọt ngào cỡ nào, sớm từng nhấm nháp qua.

      Nghĩ tới đây, ở trong đầu Huyền Lăng Thương , liền kìm hãm được lên tình cảnh buổi tối ngày đó.

      Nhớ lại, thiếu nữ này ở người mình, từng uyển chuyển như thế nào.

      Đôi mắt nhắm nghiền, thanh nũng nịu, lại thêm dáng người tinh tế hấp dẫn kia, da thịt trắng kém gì tuyết . . .

      Đến bây giờ, Huyền Lăng Thương phảng phất còn có thể cảm giác được, da thịt người thiếu nữ này, là nhẵn nhụi , tinh tế cỡ nào . . .

      Phảng phất như loại lụa thượng đẳng nhất, làm cho người ta lưu luyến khó quên . . .

      Càng nghĩ, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, đáy lòng phảng phất có đám lửa, ngừng thiêu đốt.

      Cùng với nó, huyết dịch người, phảng phất đều bắt đầu sôi sùng sục .

      Tâm tư rối loạn, khiến cho huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương , khỏi có thêm vài phần dục vọng mờ ám mà chính cũng biết.

      Kèm theo đó là hô hấp, đều bắt đầu trở thành thở hồng hộc . . .

      Đồng Nhạc Nhạc vốn chà lau phía sau lưng cho Huyền Lăng Thương, dần dần , cảm giác được thân thể nam nhân, hình như càng ngày càng cứng ngắc.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

      Huyền Lăng Thương này, ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy! ?

      Chẳng lẽ là, thân thể khỏe! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa là nghi hoặc, vừa là lo lắng, dần dần, bàn tay bé của nàng, càng là vô ý thức vươn tới ngực của Huyền Lăng Thương tìm kiếm, nàng vẫn còn cũng tự biết chút xíu nào . . .

      Vốn, Huyền Lăng Thương gắt gao kiềm chế được chính mình nên có ý nghĩ khác.

      Tuy nhiên, cảm giác được bàn tay bé mềm mại phía sau kia, lại vươn tới ngực tìm kiếm .

      Ngay lập tức, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, đại não chỉ chốc lát liền trống rỗng.

      Chỉ cảm thấy, thiếu nữ này, là đùa với lửa! ! !

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương cũng nhịn được nữa, bỗng nhiên quay hẳn người lại.

      Đồng Nhạc Nhạc vốn chưa kịp lo lắng cho thân thể Huyền Lăng Thương, đột nhiên nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người lại, sợ đến đột nhiên bối rối còn kịp đề phòng nữa, thân thể liền theo bản năng đứng lên.

      Ai biết, có lẽ là hai chân tê dại, giờ phút này lập tức đứng lên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đôi chân mềm nhũn, lập tức, cả người liền ngã nhào thẳng xuống về phía trước.

      Mà phía trước nàng, đúng là ôn tuyền kia với sóng nước lăn tăn, khói xanh lượn lờ . . .

      Chương 206 : Trẫm có khả năng hôn ngươi sao

      Edit : Dung Cảnh


      Cùng với tiếng “bùm” vang lên, ngay cả thời gian kêu cứu cũng có, cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc hung hăng rơi vào ôn tuyền.

      Ngay lập tức đại não Đồng Nhạc Nhạc cũng trống rỗng.

      Phục hồi lại tinh thần, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng theo bản năng khua tay chân, sau đó ngoi lên mặt nước.

      “Khụ Khụ…”

      Cuối cùng cũng ngoi hẳn lên mặt nước, bởi vì đột nhiên rơi xuống ôn tuyền, liên tục uống mấy hớp nước, giờ đây lại ngừng ho khan.

      tại cảm thấy cái mũi đau muốn chết, toàn thân ướt đẫm hết sức chật vật.

      Đối với chật vật của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vẫn ung dung tựa vào bờ, đôi huyết mâu rung động lòng người, lại mang theo mấy phần nghiền ngẫm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn người bé trước mắt mình, cả người ướt đẫm, người đều là bọt nước, dáng vẻ hết sức buồn cười.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương nhịn được, khóe miệng cong lên cười thành tiếng.

      lúc chật vật như vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngừng ho khan, lại nghe được tiếng cười khẽ của nam nhân, mặt nàng hết sức sửng sốt.

      Đảo mắt nhìn lượt, nhìn thấy ánh mắt của nam nhân bộ dạng xem kịch vui, nàng nhìn thấy liền tức giận hết sức.

      Giờ phút này nhìn nàng chật vật như vậy, mà nam nhân này còn giễu cợt nàng.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tức giận, khỏi trợn mắt nhìn lại.

      Nàng càng thể ngờ rằng dáng vẻ lúc này của mình rơi vào trong mắt nam nhân lại càng buồn cười hơn nữa.

      Thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhếch lên, lúc đầu là cười khẽ, sau lại thành cười to.

      Dù sao, cảm giác được tiểu nữ tử trước mắt này hết sức dễ thương.

      Toàn thân nhếch nhác, ánh mắt tràn đầy ai oán, nhìn vừa thương cảm vừa buồn cười.

      Càng nhìn càng cười sung sướng.

      Đối với tiếng cười của , khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc giật giật, biết phải gì.

      Chỉ thấy ngửa đầu cười ha hả.

      Nụ cười đó hết sức vui vẻ.

      Hơn nữa với dung mạo mê người của , dù như thế nào đều đẹp mắt như vậy.

      Tuy nhiên, nghĩ đến nam nhân này chê cười nàng, Đồng Nhạc Nhạc ai oán vô cùng.

      Nhìn nàng chật vật như vậy có thể làm cho vui vẻ đến thế sao?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hít hít mũi, mở miệng tức giận:

      “Hoàng thượng, nô tài về trước thay quần áo!”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời liền khua tay chân, muốn trở về thay quần áo, cũng lười nhìn nam nhân này.

      Nhưng lúc nàng bơi đến bên bờ, chưa kịp leo lên cánh tay bị lực nắm khổng lồ nắm chặt.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.

      Từ cánh tay nhìn lại.

      Vừa quay đầu, nhờ làn khói là là trong khí, càng phát ra mê người.

      “Hoàng thượng?”

      Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc.

      Lại thấy nam nhân mở miệng:

      “Ngươi vào trong nước, bằng tắm rửa cùng Trẫm?”

      Nam nhân mở miệng, giọng trầm thấp đầy gợi cảm.

      Nhưng Đồng Nhạc Nhạc nghe nam nhân vậy như bị sét đánh, chỉ cảm thấy ấm tiếng, toàn thân rung động.

      Đôi mắt trợn lên, ánh mắt dám tin.

      Dù sao đối với hiểu biết của nàng về , luôn mực cẩn thận, ít , nghiêm túc, làm sao có thể ra những lời như vậy.

      Tắm rửa cùng ?

      Lời này ra từ trong miệng nam tử, làm cho nàng cảm thấy hết sức khoa trương.

      Nhưng ánh mắt nam nhân chăm chú, giống như lời vừa .

      Đối với điều này, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc biết phản ứng như thế nào.

      Chỉ thấy nam nhân trước mắt như hai người khác nhau.

      Nếu phải , phải những lời .

      chính là có quỷ trong người .

      Trong lòng suy nghĩ, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc mở ra, hề nghĩ ngợi liền mở miệng:

      “Hoàng thượng, ngài có chuyện gì chứ?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì căng thẳng, những lời ra, đều lắp ba lắp bắp.

      Dù sao nàng cảm thấy, có gì đó đúng.

      Đối với căng thẳng và kinh ngạc của nàng, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên, cười tiếng.

      “Trẫm có chuyện gì?”

      Huyền Lăng Thương mở miệng, cùng với nụ cười đó, nhạt nhòa như ngọn đèn chiếu xuống, mang theo mấy phần tà khí…

      Nhìn nụ cười nơi khóe miệng của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc ngẩn ngơ.

      Chỉ cảm thấy nam nhân như hoa túc nở rộ vào ban đêm, như độc dược trí mạng.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hồi phục tinh thần, mở miệng :

      “Hoàng thượng, nô tài về trước!”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, đợi Huyền Lăng Thương trả lời, liền nhanh chóng lên bờ, lập tức nhấc chân chạy .

      Nhìn dáng người chạy trối chết, khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi cong lên.

      , ngươi chạy khỏi lòng bàn tay của Trẫm…!”

      ………
      Đêm khuya.

      Trăng sáng giữa bầu trời, những vì sao lấp lánh, trong đêm đen càng hết sức xinh đẹp.

      Ánh trăng sáng tỏ, êm dịu bao phủ cả mặt đất, khiến cho cả vùng đất càng thêm kiều diễm, say lòng người.

      Đồng Nhạc Nhạc ở trong bể nước nóng, như con cá tự do tự tại bơi lội trong nước.

      biết bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy phía sau dường như có động tĩnh.

      Vì vậy liền dừng lại nhìn.

      Chỉ thấy rào tiếng, liền thấy bóng người từ bên trong làn khói nơi bờ suối xông ra.

      Nam nhân cực kì tuấn tú.

      Đường nét thanh tú, mày kiếm, bạc môi, mỗi chỗ đều như trời vẽ, hoàn mỹ vô cùng.

      Động lòng người nhất là đôi huyết mâu hút hồn đó.

      Huyết mâu của nam nhân như ma lực, chỉ cần liếc mắt làm cho người ta thể dời được.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc si mê, chỉ thấy bạc môi nam tử mở ra, thanh gợi cảm mê người:

      “Tiểu Nhạc tử, bằng hai chúng ta cùng nhau tắm rửa?”

      Nam nhân mở miệng, giọng hết sức mê người.

      Ma xui quỷ khiến, sau khi nghe nam nhân mở miệng, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng gật đầu.

      Lại thấy nam nhân, nhìn chằm chằm vào nàng, từ từ bơi lại, cho đến khi ôm được nàng đến gần bờ.

      Sau lưng là bạch ngọc, trước người là nam nhân tuấn tú vô song, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim đập dồn dập, mở miệng:

      “Hoàng thương…”

      nên gọi Trẫm là Hoàng thượng, gọi là Thương !”

      Nam nhân mở miệng, trong giọng mang theo vài phần quyến rũ, dụ hoặc, lại mê người đến như vậy.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, nghĩ được gì.

      Trong mắt, trong lòng chỉ có nam nhân trước mắt này.

      Chỉ cảm thấy liếc mắt trôi qua như vạn năm.

      Thế gian như vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này.

      biết bao lâu sau, nam nhân mở miệng, giọng:

      “Tiểu Nhạc tử, Trẫm có thể hôn ngươi ?”

      Nghe nam nhân hỏi, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc từ từ cúi xuống.

      Tuy chưa chuyện nhưng giống như cự tuyệt.

      Thấy vậy, ánh mắt nam nhân tối sầm, ngón tay nâng cằm nàng lên.

      Lập tức, bạc môi xinh đẹp hạ xuống….

      Nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân, bạc môi mê người đó từ từ hạ xuống.

      Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, huyết dịch sôi trào.

      “Bang bang bang…” tiếng tim đập nhanh như vậy, như vạn con ngựa chạy kịch liệt.

      Hai tay chống trước ngực nam nhân, bởi vì căng thẳng nên nắm lại chỗ.

      Mắt thấy nam nhân sắp hôn xuống, đột nhiên có tiếng thanh vang lên, giống như ở đâu bay tới.

      “Tiểu Nhạc Tử tỉnh, tỉnh dậy!””

      Nghe tiếng ầm ĩ, chân mày Đồng Nhạc Nhạc chau lại.

      được ồn ào!”

      tại nàng chờ nam nhân hôn nàng đấy.

      Trong lúc nàng ảo não, thanh ầm ĩ cũng chịu buông tha, hơn nữa càng ngày càng gần, như ở ngay trước mặt.

      “Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhanh bị muộn. Nếu như muộn, Hoàng thượng trách tội!”

      Tiếng ầm ĩ lần nữa vang lên, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể bị rung mãnh liệt.

      khắc sau, Đồng Nhạc Nhạc mở mắt, tỉnh lại.

      Vừa mở mắt, nhìn thấy ngay ánh mặt trời chói mắt.

      Ánh nắng vàng rực rỡ hết sức chói lóa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc kịp thích ứng, lại nhắm mắt lần nữa.

      Bên tai lại truyền đến tiếng thúc giục của Tiểu Lô Tử.

      “Tiểu Nhạc Tử, nên ngủ nữa, hôm nay ngươi phải dậy sớm đấy!”

      “aaa”

      Nghe thấy Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhớ tới điều gì, mở to mắt, tung người như cá, bắn ra khỏi giường.

      Đảo mắt lượt, nhìn cửa sổ mở ra.

      Chỉ thấy trời sáng.

      Mặt trời mọc đằng đông, ánh nắng vàng rực rỡ, xuyên thấu qua tầng mây, thẳng tắp chiếu xuống đất, làm cho cả mặt đất thêm mấy phần sức sống.

      Tiểu Lô Tử đứng cạnh giường, mặt mày lo lắng thúc giục nàng nhanh lên.

      Thấy vậy, đại não lúc nãy còn hỗn độn, khỏi rung động.

      Nhớ lại màn vừa rồi, chân như vậy, ra chỉ là giấc mộng….

      Nàng lại mộng xuân.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 207 : Xuân mộng

      Edit : Dung Cảnh


      Nghĩ đến giấc mộng rung động kia làm cho Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tim đập tăng tốc, tràn đầy xấu hổ.

      Chết tiệt, yên lành tại sao nàng lại mơ giấc mơ như vậy.

      Nhất định là tối hôm qua lúc tắm trong bồn nước nóng, lại bị Huyền Lăng Thương kích động như thế, cho nên mới có giấc mơ như vậy.

      Ngay lúc nàng ngượng ngùng, tiểu Lô tử nhìn thấy vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc, lúc ngượng ngùng xấu hổ, lúc ảo não, cảm thấy nghi hoặc hỏi nàng:

      “Tiểu Nhạc tử, ngươi suy nghĩ gì vậy!”

      “Sao, a, có gì, ta dậy rồi, ngươi ra ngoài đợi ta, ta rửa mặt xong tới Dưỡng Tâm điện!”

      Nghe Tiểu Lô Tử như vậy, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn tỉnh táo, mở miệng trả lời.

      Tiểu Lô Tử nghe vậy, lập tức gật đầu, lập tức xoay người .

      Nhìn thấy Tiểu Lô Tử rời , Đồng Nhạc Nhạc mới chạy đến gương đồng, nhìn hình ảnh mình trước gương.

      Chỉ thấy dáng người bé trước gương, khuôn mặt tức giận, gò má ửng hồng, như .

      Thấy vậy trong đâù Đồng Nhạc Nhạc lên giấc mộng vừa rồi.

      Nhớ lại thanh gợi cảm của nam nhân, gương mặt mê người, thân hình mạnh mẽ, trong lòng nàng rối loạn.

      luồng khô nóng xông lên tận đỉnh đầu, hai tai đều đỏ.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi che má, với chính mình trong gương.

      “Ôi, ngươi nữ nhân này, rốt cuộc ngươi nghĩ lung tung gì vậy, được nghĩ nữa!”

      Đồng Nhạc Nhạc ảo não.

      Tuy nhiên, vừa dứt lời trong lòng tránh được tiếc nuối.

      Nếu Tiểu Lô Tử đánh thức nàng sớm như vậy, có lẽ nam nhân hôn nàng, biết, tư vị khi được nam nhân hôn như thế nào?

      ……

      Trong lòng rung động, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rửa mặt, liền tới Dưỡng Tâm điện.

      Giờ phút này, Huyền Lăng Thương thức dậy, có mấy tiểu thái giám bưng đồ hầu hạ hai bên.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên giúp rửa mặt thay quần áo.

      biết có phải tối qua… liên quan tới giấc mộng kia, Đồng Nhạc Nhạc mực cúi đầu dám nhìn nam nhân trước mắt lần.

      Bởi vì chỉ cần ngẩng đầu nhìn nam nhân này, nàng tránh được mà nhớ tới… giấc mộng xuân đêm qua.

      Vừa mới nghĩ tới… giấc mộng xuân kia, tim nàng thể khống chế mà đập liên hồi, miệng lưỡi khô khốc, lòng dạ rối bời.

      Vì vậy, trong lúc hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt thay quần áo, cái đầu của nàng càng ngày càng gục xuống.

      Nhìn thấy người bé đứng trước mặt mình giúp mình thay quần áo, chân mày Huyền Lăng Thương nhướng lên.

      Từ khi tiểu thái giám này vào, ánh mắt chưa từng dời khỏi dáng người đó, tự nhiên nhận ra khác thường của tiểu thái giám.

      Chỉ thấy tiểu thái giám từ khi vào đến giờ chỉ cúi đầu, cái đầu chỉ còn chút nữa là cúi sát ngực, thèm nhìn cái.

      Thấy vậy, đôi huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua ngạc nhiên và nghi ngờ.

      lẽ, hành động tối qua của dọa sợ tiểu thái giám này?

      Trong lúc Huyền Lăng Thương suy nghĩ, những người khác nhanh chóng lui ra phòng ngủ, trong khoảnh khắc đó, bên trong căn phòng lớn chỉ còn Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhìn thấy Tiểu Thái giám sửa cổ áo cho mình, bạc môi mở ra, nhàn nhạt :

      “Ngươi tránh né Trẫm sao?”

      “Sao? Cái gì?”

      Đồng Nhạc Nhạc mải chỉnh sửa cổ áo cho Huyền Lăng Thương, nghe thấy lời của nam nhân, đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi huyết mâu động lòng người của nam nhân.

      Giờ phút này nhìn thấy nam nhân cúi đầu nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt nóng rực thâm thúy, giống như giấc mộng tối qua.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy choang tiếng, trong lòng chấn động mãnh liệt, giống như có vật gì hung hăng gõ vào lòng nàng.

      khắc sau, theo bản năng, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu, dám nhìn vào đôi huyết mâu đó.

      Sợ nhìn quá lâu bị nam nhân nhìn thấu tâm tư của mình.

      Lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, Huyền Lăng Thương nhìn người bé này, giống như sói xám lớn nhìn thấy thỏ trắng lúc này lòng dạ rối bời, sắc mặt căng thẳng, mang theo vẻ ngượng ngùng liền cảm thấy hết sức thú vị.

      Cũng nổi lên ý nghĩ trêu đùa.

      Nghĩ vậy, bạc môi lần nữa mở ra, giọng :

      “Ngươi làm chuyện gì đáng hổ thẹn sao? Nếu , tại sao dám nhìn thẳng vào mắt Trẫm?”

      “Nô tài, nô tài mới làm gì phải hổ thẹn””

      Nghe Huyền Lăng Thương vậy, đôi môi đỏ mọng mở ra, bởi vì căng thẳng mà lắp ba lắp bắp.

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cắn răng.

      Chết tiệt, tại sao khi nghe vậy, trong đầu nàng lại nhớ tới mộng xuân đêm qua.

      Lại bắt đầu nghĩ đến mộng xuân của mình.

      Hơn nữa, nam nhân trong mộng, lại là người trước mắt này, khó tránh khỏi làm cho nàng căng thẳng.

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ảo não, biết sắc mặt bây giờ của mình lại khắc sâu trong mắt nam nhân.

      Lúc đầu, khi muốn trêu tiểu thái giám này, cũng chỉ thuận miệng hỏi.

      Cũng đoán được tiểu thái giám này lại bày ra dáng vẻ chột dạ, giống như bị đoán đúng.

      Thấy vậy, huyết mâu của nam nhân lóe lên, tràn đầy tò mò.

      Rốt cuộc tiểu thái giám này làm chuyện gì hổ thẹn làm cho nàng cả ngày hôm nay dám nhìn mình.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương quét vòng, cuối cùng rơi vào vết thâm quầng dưới mắt tiểu thái giám.

      Thấy vậy, bạc môi mở ra liền hỏi:

      “Đêm qua ngủ ngon sao?”

      “…”

      Nghe nam nhân hỏi thăm, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy sửng sốt.

      Dù sao từ hôm qua đến giờ nàng cảm thấy nam nhân này giống như lúc trước.

      Trước kia luôn trầm lặng ít , tuyệt đối những lời này với nàng.

      Nhưng mà nghe giọng nam nhân, có chút quan tâm dịu dàng, làm cho lòng nàng trở nên ấm áp.

      Nghĩ đến tối hôm qua ngừng làm mộng xuân, tự nhiên ngủ ngon.

      Buổi sáng thức dậy, đối mặt với người trong gương, nàng cũng thấy được thâm quầng dưới mắt mình.

      Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, mở miệng :

      “Vâng, tối hôm qua nô tài gặp mộng, nên có ngủ ngon!”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hết mọi chuyện.

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cho rằng mình như vậy, Huyền Lăng Thương hỏi nữa.

      ngờ hôm nay với dĩ vãng như hai người khác nhau.

      Sau khi nghe được lời của nàng, lại có dáng vẻ suy nghĩ.

      “Gặp mộng sao? Mơ thấy cái gì?”

      phải lắm chuyện, dù sao cũng rất tò mò.

      biết rốt cuộc tối qua tiểu thái giám gặp mộng gì, cả ngày dám nhìn , giống như có tật giật mình.

      lẽ, mộng kia có liên quan đến sao?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thâm thúy.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy càng nghi hoặc thôi.

      Tại sao hôm nay lại hỏi nhiều như vậy?

      Hình như gần đây đối với chuyện liên quan đến nàng, luôn để bụng như vậy.

      Trong lòng nàng nghi hoặc, cùng với ánh mắt hứng thú của , nhất thời nàng biết phải trả lời như thế nào mới được.

      Dù sao nàng thể cho , tối hôm qua nàng gặp mộng xuân, hơn nữa nam nhân trong mộng lại là .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền ấp a ấp úng.

      “Nô tài, nô tài mơ thấy….!”

      Đồng Nhạc Nhạc ấp a ấp úng hồi lâu, biết là căng thẳng hay ánh mắt nam nhân nóng rực nhìn nàng, quanh co hồi lâu cũng nổi câu.

      Đại não loạn lên, biết là chột dạ hay như thế nào lại bậy bạ câu.

      Đến cuối cùng, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc đỏ lên..

      Nhìn thấy người trước mặt ấp úng, mặt mày chột dạ xấu hổ, Huyền Lăng Thương vẫn ung dung, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

      Giờ phút này chỉ cảm thấy tiểu thái giám này càng ngày càng dễ thương.

      tại khuôn mặt đỏ bừng, như hoa sơn trà nở rộ, nhìn xinh đẹp.

      Hút hồn, có lẽ còn tức giận.

      Hai tròng mắt xinh đẹp, hàng mi dài, như cây quạt, run lên, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

      Sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ, nhìn qua như tiểu điêu thẹn thùng, làm cho người ta nhìn thấy nhịn được mà ôm trong lòng bàn tay, che chở tốt…

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên, như mặt hồ tĩnh lặng bị ném hòn đá, tạo nên tầng sóng rung động.

      Cuối cùng, bạc môi mở ra, khóe miệng từ từ nhếch lên, tạo thành nụ cười xinh đẹp.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tim mình đập rộn ràng, trừ người trước mắt tuấn tú vô song, cũng thấy được ai khác.

      Chương 208-1 : Bách Hoa Tiết
      Edit : Hiền Trúc


      tại lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động, trong mắt lên vẻ kinh ngạc. Vào lúc khuôn mặt nhắn của nàng ngây ra nhìn Huyền Lăng Thương, nàng cũng biết,dáng vẻ tại của mình ,ở trong mắt Huyền Lăng Thương, là cỡ nào dễ thương, khơi gợi người ta phải thương xót.

      Chỉ thấy người bé trước mắt này có vóc người nhắn xinh xắn. Khi cùng nàng đứng chung chỗ, nàng chỉ cao đến lồng ngực của .

      Nhưng mà, Huyền Lăng Thương lại biết ràng, thân hình nhắn xinh xắn này, có vóc dáng mê người đến đâu . . .

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi tối sầm lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tình dục mà chính cũng từng biết đến . . .

      Lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, nam nhân trước mặt có ánh mắt nhìn nàng, càng nóng rực.

      Phảng phất con mãnh thú cực kì đói khát, dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      Mà ánh mắt nam nhân như vậy, hoàn toàn chính là ánh mắt của nhìn mình trong giấc mộng tối hôm qua.

      Thấy vậy, lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhói lên cái.

      Chỉ cảm thấy hai gò má càng ngày càng nóng .

      cho nam nhân thấy điểmkhác thường của mình, Đồng Nhạc Nhạc khỏi từ từ cúi gục khuôn mặt đỏ ửng của mình xuống.

      Cũng biết, nàng nhất cử nhất động, quyến rũ bẩm sinh, đẹp đến mức khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên cái.

      Chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, tim đập dồn dập.

      Nếu như có khả năng, giờ phút này muốn hung hăng vật ngã người nhắn này, tốt nhấm nháp nàng . . .

      Chỉ tiếc . . .

      Nghĩ tới đây, trong huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua tia tiếc nuối.

      Huyết mâu vừa nhấc lên, nhìn thấy bên ngoài sắc trời còn sớm , Huyền Lăng Thương cũng lại tiếp tục trêu người nhắn này .

      Bạc môi hé mở, nhàng .

      "Trẫm vào triều ."

      Nam nhân mở miệng, thanh mặc dù nhạt nhòa,lại có thêm vài phần hiền hòa.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng nhói lên cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần vẻ kinh ngạc.

      Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Đồng Nhạc Nhạc, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhàng cong lên cái, lập tức, lại [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :