1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 : Cho ăn 2 !

      Ánh mắt dịu dàng kia, ánh mắt sủng nịnh, lại thêm gương mặt tuấn tú chê vào đâu được kia, quả thực khiến cho tiểu cung nữ hầu hạ ở bên đều nhìn say mê . . .

      Tiểu cung nữ vào hoàng cung, ai nấy đều cũng lớn tuổi.

      Hơn nữa, có thể được vào Dưỡng Tâm Điện hầu hạ hoàng thượng, càng là những người phải trải qua lựa chọn kỹ càng .

      Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gương mặt có gương mặt, nhìn liền cực kì đẹp mắt!

      người cung nữ nào là muốn bay lên đỉnh cao trở thành Phượng Hoàng!

      Chỉ là trước đây có nàng hơi tự nghĩ chính mình có gương mặt xinh đẹp, liền muốn là cung nữ được thượng sàng. có người nào mà phải là bị đế vương lạnh lùng tuấn tú này đuổi ra, hơn nữa chung thân được vào cung.

      Có vết xe đổ, coi như những cung nữ này sôi nổi với ý nghĩ được thượng sàng cũng dám thực !

      Dù sao, cũng ai muốn bị đế vương lạnh lùng này đuổi ra khỏi cung!

      Coi như từ rất xa ngắm nhìn vị đế vương tuấn tú này, cũng loại vinh quang và hưởng thụ tối cao, phải sao! ?

      Hơn nữa, vẫn còn có khả năng, ngày ngày xuất ở trước mặt vị đế vương tuấn tú này, biết đâu ngày nào đó chừng liền được vị đế vương trẻ tuổi này nhìn trúng!

      biết làm sao!

      Những cung nữ hầu hạ tại Dưỡng Tâm Điện này, ngày ngóng đêm trông, cũng mong chờ đến ngày được vị đế vương trẻ tuổi nhìn trúng!

      Bởi vì, vị đế vương trẻ tuổi này, căn bản khóe mắt cũng từng rơi người bọn họ lấy khắc.

      Lại càng từng lộ ra vẻ dịu dàng giống như tại vậy , ánh mắt cưng chiều . . .

      dịu dàng nhất làm cho lòng người xao động, cũng thẻ hơn được dịu dàng trong nháy mắt của đế vương . . .

      Cho nên, nhìn thấy mặt vị đế vương trẻ tuổi này lộ ra dáng vẻ dịu dàng như thế , các cung nữ hầu hạ bên đều ngây dại.

      Ai nấy đều dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ mà nhìn vị đế vương trẻ tuổi vô cùng dịu dàng trước mặt .

      Chỉ có điều là, vừa nghĩ tới kẻ được vị đế vương trẻ tuổi này dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều như thế để nhìn, lại là con tiểu điêu biết tên . trong lòng các cung nữ ai nấy đều nảy sinh các loại hâm mộ ghen ghét đố kỵ!

      Hận thể, bản thân bọn họ chính là cái con tiểu điêu kia . . .

      Đối với tâm tư của những cung nữ này, Huyền Lăng Thương chưa từng để ý tới.

      Có lẽ căn bản chưa từng chú ý tới biểu cảm mặt bọn họ.

      Giờ phút này, trong mắt , duy nhất thấy chỉ là con tiểu điêu dễ thương trước mắt này.

      hiểu sao, con điêu nho lại dễ thương như thế!

      Trong lòng suy nghĩ, đành lòng lại để cho con tiểu điêu háu ăn dễ thương này phải chịu đói.

      Vì vậy, Huyền Lăng Thương liền vươn bàn tay thon thả kia đến cái bàn gần người nhất để tìm kiếm thạch bồ đào.

      Sau khi nhàng nhón lên quả thạch bồ đào , Huyền Lăng Thương lại còn tự mình bóc vỏ, rồi đưa tới Đồng Nhạc Nhạc sớm nhìn chằm chằm vào .

      Nhìn thấy có ăn, Đồng Nhạc Nhạc càng là bất chấp tất cả, há to cái miệng nhắn cái liền ăn sống nuốt tươi .

      Chỉ cảm thấy quả thạch bồ đào này, nhìn trắng ngần sáng bóng , khi ăn vào càng là ngọt quá chừng.

      Vị ngọt kia, khiến cho đôi mắt đen tuyền của Đồng Nhạc Nhạc cười rạng rỡ .

      Miệng càng là chóp cha chóp chép .

      Dáng vẻ cảm thấy mỹ mãn kia, làm cho người ta xem ra trong lòng đều mềm nhũn.

      Nhìn thấy điệu bộ này của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương liền biết rằng tiểu điêu nhi này thích ăn thạch bồ đào. Vì vậy, liền lại đưa tay, vặt thêm quả thạch bồ đào nữa, tự mình bóc vỏ cho nàng ăn . . .

      Kết quả là, bên ăn, bên cho ăn, động tác ngầm hiểu như thế .

      Hơn nữa, hình ảnh kia, lại ấm áp như thế .

      Bốn phía, im ắng, chỉ có trong miệng Đồng Nhạc Nhạc rau ráu rau ráu, thanh ăn gì đó . . .
      kabi_ng0k, xixon, Andrena7 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16 : Ắt phải ăn thịt !

      Cũng biết bản thân ăn bao nhiêu quả nho, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác thấy ăn cũng no rồi.

      Con ngươi đen nhánh kia lại đảo qua các loại món ăn tinh xảo ở bàn .

      Mặc dù, nho này ngọt ngào quá ngon, chỉ có điều là Đồng Nhạc Nhạc nàng dù như thế nào đều từng là người a!

      Hơn nữa, vẫn còn là kẻ siêu cấp háu ăn . Cho dù là cái gì đều thích ăn!

      Giờ phút này, ở bàn trước mắt bày đầy những món trước kia chính mình muốn ăn. Đều là những món ngon lành mà mấy khi được ăn, thử hỏi Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào mà chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có này! ?

      Kết quả là, vào lúc Huyền Lăng Thương đưa đến quả nho bóc vỏ xong, Đồng Nhạc Nhạc liền có hơi lắc lắc cái đầu .

      Lập tức, nàng gian nan vươn cánh tay ngắn ngủi bé tí bị băng bó chặt chỉ về hướng các loại thức ăn trước mặt !

      Nhìn thấy con chồn này ở trước mặt hành động như thế, cung nữ hầu hạ bốn phía đều ngây ngẩn cả người.

      Dù sao, nam nhân trước mắt bọn họ chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc a!

      Cho tới bây giờ, đều chỉ có hạ lệnh cho người khác làm việc, lấy đâu ra có người dám chỉ huy ! ?

      Hừm, tuy , kẻ trước mắt này phải là người. . .

      Mới vừa rồi, khi nhìn thấy vị đế vương tuấn tú trước mắt này, lại có thể ràng tự hạ thấp địa vị như thế , tự mình bóc vỏ nho cho con tiểu điêu này ăn, mọi người kinh ngạc đến rớt cằm .

      Giờ phút này, lại chứng kiến con chồn này có được hành động như thế, khiến cho trong lòng mọi người chấn động rất nhiều, lại vội vàng cảm thấy khó có thể tin nổi đối với con chồn này!

      Bởi vì, con chồn này cũng quá có linh tính mà ! ?

      Hơn nữa, lá gan cũng quá lớn!

      con thú nho , lại dám chỉ huy vị đế vương cao cao tại thượng của bọn họ làm việc! ?

      Trong lòng mọi người cực kì chấn động, cũng tránh khỏi cảm thấy lo lắng cho con vật này!

      Bởi vì, vị đế vương này của bọn họ , đâu phải là hạng người dễ chọc!

      Nếu như người cẩn thận đắc tội , đâu phải chỉ là chuyện đầu rơi máu chảy đơn giản như vậy. . .

      Trong lúc tất cả mọi người ở đây kinh hãi , Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, chính mình ở trong mắt mọi người rốt cuộc làm chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào!

      Giờ phút này, nàng ăn nho đủ rồi, giờ muốn nếm thử các món ăn đẹp đẽ tinh xảo ngon lành khác !

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền ngước đôi con ngươi đen nhánh long lanh, cực kì thương cảm như vậy mà quay sang nhìn nam nhân tuấn tú ngồi ở bên cạnh .

      " Soái ca! Ta muốn ăn cái...kia! Cái...kia, còn có cái...kia! ! !"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng , chỉ có điều là, những lời ra nghe vào trong tai người khác, đương nhiên là những thanh 'Chi chi chi'.

      Tuy nhiên, những tiếng 'Chi chi chi'của Đồng Nhạc Nhạc , lại phối hợp với hành động của nàng, khó làm cho người ta nhìn ra mong muốn của nàng!

      Hơn nữa, ngồi ở bên cạnh nàng, vẫn là Huyền Lăng Thương khôn khéo tinh ý mà!

      Chỉ có điều là, dẫu thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc , nhưng Huyền Lăng Thương có lập tức làm như Đồng Nhạc Nhạc mong muốn, là gắp thức ăn cho nó .

      Bởi vì, Huyền Lăng Thương nhớ lại, trước kia xem bộ sách về Phượng Hoàng chồn. Ở trong sách có Phượng Hoàng chồn chính là loài ăn chay, chứ phải động vật ăn thịt!

      Nhưng mà tại, tại sao con Phượng Hoàng Điêu này lại muốn ăn thức ăn bày ở bàn vậy! ?

      Chẳng lẽ là, người viết sách lại quên tả điểm này, có lẽ ! ?

      Trong lúc Huyền Lăng Thương nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc nằm ở giỏ trúc cũng thể động đậy chút nào. Nàng thấy Huyền Lăng Thương làm như nàng mong muốn, là gắp thức ăn cho nàng ăn.

      Còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương biết ý muốn của mình . Vì vậy, nàng liền giãy dụa định đứng lên từ trong cái giỏ trúc, tính toán chính mình ra tay ăn cho thèm !

      Làm kẻ siêu cấp ăn nhiều , ai có thể ngăn cản được mong muốn ăn thịt của nàng! ! !

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc giãy dụa đứng dậy, ý đồ ắt phải ăn thịt !

      Cũng dự đoán, chính nàng đánh giá cao mình quá mức !

      Nàng vừa mới đứng lên từ cái giỏ trúc, chân mềm nhũn, cả người liền mất thăng bằng, nghiêng về phía trước . . .

      Cái giỏ trúc này lớn , chỉ đủ để dung nạp thân hình nho của nàng.

      Chỉ là, phía dưới cái giỏ trúc, chính là cái ghế cách mặt đất thấp . . .

      Editor: Angelina Yang
      kabi_ng0k, xixon, Nguyen Thuy8 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Ngươi, quỷ tham ăn này!

      Edit + Beta: Thiên Hạ


      Nếu nàng từ cái giỏ trúc ngã xuống, phải chết là thương càng thương!

      Trong lòng biết điều này, cho nên lúc Đồng Nhạc Nhạc mất cân bằng từ trong giỏ trúc ngã xuống, sợ tới mức chỉ kém nhắc hét to lên. Con ngươi đen trong phút chốc mở to như chuông đồng, chỉ kém có nước mắt theo hốc mắt chảy xuống! Mắt thấy chính mình cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ tới mức con ngươi đen gắt gao nhắm chặt!

      Nguyên tưởng rằng, chờ đợi nàng chính là đau đớn khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung hoặc là tử vong. Ai ngờ, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được mình ngã ở trong bề mặt ấm áp, ôn nhu. Đồ vật kia rộng thùng thình, ấm áp, vô cùng co dãn. Làm nàng chút đau đớn cũng cảm giác được, còn cảm thấy phi thường thoải mái chứ !

      Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc khó hiểu, vì thế, liền chậm rãi mở đôi mắt to đen lúng liếng ra, tính toán nhìn xem, chính mình. Ai ngờ, khi Đồng Nhạc Nhạc mở đôi mắt to đầy nghi hoặc, đối diện hé ra khuôn mặt tuấn mỹ nhân thần đều căm phẫn! Tuy là , nam tử này vô cùng tuấn mỹ, nàng sớm ràng. Chính là như thế này gần gũi, vẫn là lần đầu tiên! Hơi thở của nam tử thở ra, toàn bộ đều phun ở mặt của nàng, ấm ấm, nóng nóng, ẩm ướt, lại mang theo loại cảm giác tê dại, làm cho Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, mồm miệng khô nóng, đầu óc có chút hôn mê. Nam nhân này, quả thực là tên nghiệt a!

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hết sức sợ hãi than, lại cảm giác được nam tử mày nhíu lại, ánh mắt nhìn phía của nàng, giống như có chút trách cứ, lại mang theo ít bất đắc dĩ. Cuối cùng, tất cả tan , hóa thành tiếng giọng thở dài. Nam tử dùng đầu ngón tay điểm lên trán nàng đầy sủng nịch, "Ngươi này quỷ tham ăn!"


      Nam tử mở miệng, giọng điệu trầm thấp nồng hậu, lại dễ nghe, động lòng người như thế, cung nữ hầu hạ bên nghe được đều say mê. Trời ạ! Đêm nay Hoàng Thượng là quá mức ôn nhu. Bất đắc dĩ, nam tử tuấn mỹ này, là ôn nhu nhưng là ôn nhu đối với con tiểu điêu. là làm cho người ta dâng lên các loại hâm mộ ghen tị!

      Vẻ mặt của cung nữ hâm mộ ghen tị như vậy, Đồng Nhạc Nhạc thấy nam tử tuấn mỹ trước mắt ôn nhu như vậy, trong lòng như thế nào động tâm!? Dù sao, sống hai mươi ba năm, nàng vẫn là lần đầu tiên được mỹ nam tử sủng ái! Cảm giác này..., ni mã tốt quá! Có lẽ, đây là trời thương hại nàng, cấp cho nàng chút phúc lợi ? Làm cho nàng cảm thấy được, kỳ , làm con tiểu điêu, cũng phải tốt đẹp. Ít nhất tại nàng được ăn ngon, ở tốt, và điều tối trọng yếu là, thời thời khắc khắc đều có mĩ nam hầu hạ! Rất hạnh phúc!

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc ôm mặt méo mó suy nghĩ, Huyền Lăng Thương cảm giác được tiểu điêu tay kia mở đôi mắt rạng rỡ trông thấy được nó mừng thầm. Biết tiểu tử này thích được ôn nhu tiếp cận, Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng ấm áp. chút trách cứ vừa rồi cũng lập tức tan thành mây khói. Trong lòng biết tiểu tử này là cái tiểu quỷ tham lam, đáp lời nó, chỉ sợ nó lại làm ra động tác nguy hiểm vừa rồi. Có trời mới biết, nhìn thấy tiểu tử này thiếu chút nữa từ cái giỏ trúc ngã xuống, Huyền Lăng Thương trong lòng có bao nhiêu sợ hãi. Chỉ cảm thấy tâm mình giống như bị người dùng tay hung hăng bóp chặt! Cảm giác này, xa lạ như vậy, lại hung hăng xâm chiếm tâm của .

      Tuy rằng tại nhìn thấy tiểu tử này muốn bình yên vô , trong lòng của Huyền Lăng Thương vẫn còn có chút sợ hãi. Bởi vì sợ hãi tiểu tử bé lại nhu nhược này bị thương, hoặc chết . Nếu tiếp tục bị thương tổn, là như thế nào cho phải!?

      Hết chương 17
      kabi_ng0k, xixon, Chris6 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Mê đắm !

      Cho nên sau này, nhất định phải chăm sóc nó tốt , bảo vệ nó mới được!

      Trong lúc Huyền Lăng Thương khẳng định trong lòng như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại cũng biết tâm tư của Huyền Lăng Thương chút nào .

      Sau đó lại thấy Huyền Lăng Thương dè dặt đặt nàng vào bên trong cái giỏ trúc, hình như sợ hãi làm nàng đau .

      Được nam nhân tuấn tú như thế dịu dàng che chở, cảm giác đó, là khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nghĩ rằng chính mình nằm mơ !

      Trong lòng mừng thầm .

      miếng thịt gà ngon lành liền xuất ở trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

      Thấy vậy, đôi mắt đen láy của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là ngẩn ra.

      Lập tức, ánh mắt vừa ngước lên liền nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt .

      Chỉ thấy nam nhân giờ phút này, cầm đũa ngọc gắp miếng thịt gà đưa tới trước mặt nàng.

      Thấy nàng ngây người ra, chàng khỏi mở miệng trầm giọng .

      "Ăn ! phải vừa rồi muốn ăn cái này sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt. Sau khắc, nàng liền lập tức há miệng cắn cái nuốt chửng miếng thịt gà trước mắt !

      hổ là hoàng cung!

      Cho dù là món ăn, đều là những thứ ngon lành thượng đẳng !

      Thịt gà phi thường ngon lành, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vốn háu ăn chỉ còn thiếu nước ăn sống nuốt tươi ngay cả đầu lưỡi mình !

      "Ăn ngon ! Ta còn muốn ăn! ! !"

      "Chi chi chi. . ."

      Nhìn Tiểu quỷ trước mắt này sau khi ăn xong miếng thịt gà trong miệng liền kêu 'Chi chi chi' với mặt mày kích động. Sau đó lại liếm đầu lưỡi, lại dùng móng vuốt chỉ chỉ vào món thịt gà bàn kia. ràng, món thịt gà này đúng là hợp với khẩu vị của tiểu điêu nhi !

      Nhìn dáng vẻ thèm thuồng kích động như thế của Tiểu quỷ này , khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi có hơi cong lên .

      Nụ cười kia , dẫu chỉ thấp thoáng lại giống như làn gió xuân tháng ba , từ từ thổi vào nội tâm người ta .

      "Được, biết rồi, trẫm gắp cho ngươi là được."

      Huyền Lăng Thương mở miệng khe khẽ cười .

      Lập tức, liền tiếp tục gắp thịt gà cho Đồng Nhạc Nhạc ăn.

      Chỉ thấy nam nhân hành động tự nhiên, lại vô cùng tao nhã tự nhiên.

      Phảng phất động tác này, dường như được luyện tập ngàn vạn lần trước đó, đẹp mắt quá chừng.

      Đồng Nhạc Nhạc vốn là có vẻ mặt thèm thuồng, nhưng giờ cũng đều nhìn ngây dại.

      Dung mạo tuấn tú, gương mặt cúi xuống kia mềm mại làm cho lòng người xúc động.

      Mà ngay cả bàn tay cầm đũa ngọc kia đều là dễ nhìn như vậy !

      Làn da tựa như mỡ đông, ngón tay thon thả, các đốt phân biệt ràng. Mà ngay cả móng tay cái kia đều được cắt sửa chỉnh chỉnh tề tề.

      Dưới ánh nến chiếu rọi xuống, càng ra loại mượt mà lóa mắt, làm cho người ta vừa nhìn, đều muốn đưa tay vuốt ve cái . . .

      Mà xác , Đồng Nhạc Nhạc cũng làm như vậy !

      Nàng vươn móng vuốt nho từ từ đưa tới chạm vào ngón tay thon thả kia .

      Đến sau khi chạm vào ngón tay thon thả kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là vui mừng sung sướng .

      Ha hả, mỹ nam tử chính là mỹ nam tử, da thịt tuyệt vời!

      Đồng Nhạc Nhạc cười thầm hết cỡ hắc hắc .

      Kết hợp với dáng vẻ đắc ý dào dạt kia, quả thực rất giống tiểu sắc nữ!

      Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương tự nhiên là biết.

      Giờ phút này, chỉ là nhìn Tiểu quỷ trước mắt này, dùng móng vuốt nho lông xù, thở phì phò mà vuốt ngón tay mình.

      Đôi mắt đen lúng liếng trong vắt kia, giờ phút này càng là lóe ra vẻ quá mê đắm! ?

      Mê đắm! ?

      nhìn lầm rồi sao! ?

      lại cảm giác được, con tiểu điêu này tựa như nữ nhân bình thường thèm thuồng , dùng ánh mắt đắm đuối để nhìn ! ?

      Là chính mình suy nghĩ nhiều quá sao! ?

      Dù sao, con Tiểu quỷ này có linh tính chăng nữa nó cũng phải là người, phải vậy sao! ?

      Trong lòng Huyền Lăng Thương cười nhạo tiếng. Lập tức, liền tiếp tục làm người xứng đáng nhất với chức bảo mẫu, cho Đồng Nhạc Nhạc trước mắt ăn thêm.

      Chương 19: Chồn con ngượng ngùng !

      Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là cũng cự tuyệt gì cả.

      Hơn nữa, lại còn sai khiến đế vương , chút khách khí! ! !

      Sau khi ăn đủ thịt gà , Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức vươn móng vuốt nho chỉ vào món chính mình muốn ăn .

      Mà Huyền Lăng Thương, chỉ là ngồi ở chỗ này, chính mình cũng ăn thứ gì. Chỉ là quan sát Tiểu quỷ trước mắt.

      Kết quả là, cả bữa cơm đều là ngươi cho ta ăn .

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, ăn bao nhiêu món.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng của mình no, cũng ăn nổi nữa.

      Đồng Nhạc Nhạc mới giống như con cá chết, ngã vào bên trong cái giỏ trúc mà nằm ngay đơ .

      Nhìn Tiểu quỷ nằm ở trong cái giỏ trúc , vừa cảm thấy mỹ mãn nằm ở nơi này, vừa vươn móng vuốt, xoa xoa cái bụng tròn trịa kia . Điệu bộ đó đúng là dễ thương, lại thấy tức cười!

      Điều đó khiến cho Huyền Lăng Thương mặt mũi dịu dàng, lập tức nhịn được mà vươn ngón tay thon thả, nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa kia của Đồng Nhạc Nhạc cái .

      Mặc dù, động tác của Huyền Lăng Thương rất nhàng. Có điều là, vẫn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện vươn móng vuốt nhanh chóng che kín bụng của mình.

      Mặc dù, tại nàng chỉ là con tiểu điêu, nhưng dù như thế nào trước kia nàng vẫn là nữ nhân !

      Bị nam nhân đưa tay xoa vào bụng. Ai u , mắc cỡ chết người !

      Che mặt! ! !

      Nhìn tiểu điêu nhi nằm ở bên trong cái giỏ trúc , lại đầy vẻ ngượng ngùng đối với hành động của mình , Huyền Lăng Thương khỏi cảm giác được thú vị!

      Tiểu quỷ này, lại còn có thể thẹn thùng! ?

      Trong lòng kinh ngạc , cuối cùng, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhịn được lại nhìn về hướng tới dưới thân của Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc vốn đầy vẻ ngượng ngùng , giờ phút này thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn về hướng dưới thân của chính mình lập tức cả kinh xoay người cái, quay cái mông đối diện với !

      Trong lòng cũng là vừa thẹn thùng, vừa tức tối!

      Sắc lang!

      như thế nào, trước kia nàng đều là đại nương a! Coi như là soái ca, cũng tuyệt đối thể nhìn chỗ đó của nàng! là xấu hổ tới đâu a!

      Đối với ánh mắt ngượng ngùng đầy vẻ tức giận chỉ trích kia của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng mím môi nín cười mà câu.

      " Được, trẫm nhìn ."

      Tiểu quỷ này, rất thẹn thùng !

      Nhưng mà kỳ sớm biết , con tiểu điêu này là giống cái. . .

      Hơn nữa, vẫn còn có linh tính như vậy , là hiếm có thế gian a!

      Mải suy nghĩ trong lòng , Huyền Lăng Thương mới nhớ ra hình như chính mình còn chưa ăn cái gì !

      Kết quả là, Huyền Lăng Thương liền đổi đôi đũa khác, tính toán dùng bữa.

      Tuy nhiên, tiểu cung nữ đứng hầu hạ bên thấy vậy, lập tức mở miệng dè dặt hỏi.

      "Hoàng thượng, có muốn ... thay đổi bàn bữa tối hay ! ? ?"

      Tiểu cung nữ kia mở miệng, mặt lộ vẻ cung kính, lại mang theo nét dè dặt.

      Tuy nhiên, nghe được nàng đó hỏi, Huyền Lăng Thương cũng buồn quay lại chỉ thản nhiên .

      " cần."

      Nghe vậy, gương mặt tiểu cung nữ mới mở miệng hỏi lập tức sửng sốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      Còn các cung nữ khác hầu hạ bên càng là vội vàng hai mặt nhìn nhau cái, mặt đều là vẻ kinh ngạc khiếp sợ.

      Dù sao, trong cả hoàng cung, ai mà biết, ai mà hiểu. Vị đế vương trẻ tuổi này có thói ưa thích sạch nghiêm trọng . Ngoại trừ Thập Tam vương gia và Lan Lăng vương thân cận nhất ra, liền xài chung bàn thức ăn nào với người bên cạnh .

      Chính là tại, lại xài chung bàn thức ăn cùng con tiểu điêu này . . .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Sủng ái

      Edit + Beta : Thiên Hạ


      Hôm nay mặt trời mọc phía tây!?

      Vẫn là đế vương tính tình lạnh lùng sao!?

      Cư nhiên lại sủng ái con tiểu điêu như thế?

      Làm cho người ta rung động rất nhiều, khỏi hâm mộ thôi.

      Ngẫm lại, các nàng đám cung nữ diện mạo xinh đẹp, cư nhiên còn so ra kém con tiểu điêu đâu! Ngẫm lại, mọi người khóc ra nước mắt. . . . . .

      Đối với tâm tư của cung nữ hầu hạ bốn phía, Huyền Lăng Thương chưa từng để ý.

      Giờ phút này, sau khi đơn giản dùng xong bữa tối, liền lệnh cho cung nhân đem đồ ăn đều triệt hạ .

      Lập tức liền đứng lên, sau đó tay xách cái giỏ trúc, liền ra ngoài đại điện.

      Đồng Nhạc Nhạc nằm ở bên trong cái giỏ trúc, biết Huyền Lăng Thương muốn dẫn mình nơi nào, chính là tùy ý mang theo cái giỏ trúc, mang nàng .

      Kia đôi mắt đôi đen lúng liếng, lại nhìn chung quanh bốn phía đánh giá!

      Dù sao, nơi này chính là hoàng cung a!

      Nàng là internet tác gia, am hiểu cổ văn, cho nên, đối với hết thảy vật cùng phòng ở cổ điển đều phi thường thích.

      Trước kia, nàng hay nghĩ, chờ nàng kiếm được tiền , nhất định phải cố cung Bắc Kinh nhìn cái.

      Nhìn xem cung điện xanh vàng rực rỡ, cảm thụ chút khí cổ kính!

      Bất đắc dĩ, khi đó nàng viết văn kiếm ra tiền, mộng đẹp vẫn chưa thực được.

      thể tưởng được, bởi vì uống cà phê quá thời hạn mà xuyên qua, nhưng ra xuyên qua đến triều đại xa lạ này, hơn nữa tại, nàng còn được nhìn thấy hoàng cung trong mộng!

      Cho nên , thế khó liệu, đó là ý tứ này !?

      Trong lòng cảm thán chợt lóe rồi biến mất, bởi vì Đồng Nhạc Nhạc sớm bị cảnh vật cổ kính, rầm rộ trước mắt sâu hấp dẫn!

      Giờ phút này, hẳn là đầu hạ, ban ngày nhiệt độ khí ấm áp.

      Tới buổi tối, thời tiết chuyển lạnh.

      Gió đêm thổi nhè , mang đến trận nhàng khoan khoái!

      Bầu trời lóe ánh sao, giống như khỏa kim cương xinh đẹp, chiếu sáng cả vùng trời.

      Ánh trăng sáng tỏ, càng thêm trắng noãn xinh đẹp!

      Nhìn thấy bầu trời giăng bóng đêm, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ở trong lòng cảm thán !

      Cảnh đêm cổ đại chính là tốt!

      Làm sao giống khí ô nhiễm mãnh liệt ở đại!?

      Cho dù buổi tối ngẩng đầu, nhìn đến, chính là toà nhà cao tầng chọc trời!

      Giờ phút này, trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng nhu hòa, như dãy cát vàng rơi xuống mặt đất, khiến cho cả mặt đất tăng thêm vài phần thần bí!

      Đưa mắt nhìn lại, hoa đăng(*) treo cao!

      (*)hoa đăng: đèn lồng

      Cung đăng Lưu Ly tinh xảo, cách mười bước lại treo cái.

      Ánh nến vàng rực, đem bốn phía chiếu sáng trưng!

      Rường cột chạm trổ, đình thai lâu vũ, tầng tầng lớp lớp, chằng chịt có hứng thú!

      Núi giả nước chảy, chín khúc hành lang gấp khúc, khúc tĩnh u thông. . . . . .

      Mỗi chỗ, đều là cái màn ảnh! chỗ nào lộ ra hương vị cổ kính.

      Trong lúc, còn có ít cung nhân xuyên qua trong đó, hành tẩu hành động, đều là quy củ hành lễ, cho thấy thiên gia uy nghiêm!

      Hơn nữa bốn phía, còn có ít thị vệ đứng gác!

      Năm bước người, mười bước tốp, đem cả hoàng cung, gác nghiêm kín!

      Nơi này chính là hoàng cung a!

      Tự mình cảm thụ được hết thảy khí uy nghiêm trước mắt, so với ảo tưởng về hoàng cung mạnh hơn nhiều!

      Ngay tại Đồng Nhạc Nhạc xem đến rung động liên tục, chỉ thấy nam tử mang theo nàng tới bên trong cung điện.

      Vừa rồi ở bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc còn cảm giác được gió đêm lạnh.

      Chính là khi tiến vào bên trong cung điện, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cỗ khí ấm áp hướng tới phía nàng nghênh diện đánh tới!
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      kabi_ng0k, trangtrongnuoc, xixon5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :