1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193 - 1 : phải vật trong ao

      Edit : Dung Cảnh

      Nhìn thấy ánh mắt của nam tử sau khi nghe được lời này của mình càng tức giận hơn.

      Ánh mắt lạnh lẽo như dao, giống như muốn lăng trì xử tử mình.

      Thấy vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc cứng đờ, khóc ra nước mắt.

      Trời ạ! Nàng sai cái gì chứ?

      Ánh mắt của có lực sát thương, nàng sắp đỡ nổi rồi.

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc choáng ngợp, Huyền Lăng Thương chỉ trừng mắt nhìn nàng.

      Trừng đến nỗi mồ hôi Đồng Nhạc Nhạc chảy ròng ròng, tóc gáy dựng đứng cả lên.

      Nàng cảm thấy giờ này sống ngày mà như năm vậy.

      biết trải qua bao lâu, ánh mắt sắc bén mới dời .

      Ngay sau đó, giọng khàn khàn của nam nhân mới cất lên, từ đỉnh đầu nàng truyền xuống.

      phải vật trong ao ( tức người có khát vọng làm đại ), ngươi cần phải lo lắng cho !”

      Nam nhân dứt lời lập tức xoay người, về phía trước.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, còn chưa phục hồi tinh thần thấy nam nhân cất bước.

      Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đuổi theo.

      Vốn nàng còn lo lắng cho Độc Ngạo Phong, nhưng nghe được Huyền Lăng Thương vậy, lòng nàng cũng được buông lỏng.

      Nếu như vậy chứng minh Độc Ngạo Phong có chuyện gì.

      Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền yên tâm.

      …..

      Từ khi Độc Ngạo Phong rời , Đồng Nhạc Nhạc lại bình thản trở lại.

      Mỗi ngày nàng đều ngủ muộn dậy sớm, hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương, như hình với bóng.

      Cuộc sống đơn giản như vậy nàng rất muốn.

      Năm tháng bình yên vui vẻ chỉ cần như vậy là đủ rồi.

      Giống như tại

      Bên trong Ngự thư phòng hết sức yên tĩnh, tựa như cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

      Chỉ thấy nam nhân tuấn tú cầm bút lông tay, ngồi ghế phê duyệt tấu chương.

      Nam nhân khi cau mày phiền chán, khi nén giận, khi nhếch môi..

      Cho dù như thế nào vẫn cứ tuấn tú như vậy.

      Gương mặt nhìn quanh ba trăm sáu mươi độ nhìn như thế nào vẫn đẹp.

      Đồng Nhạc Nhạc đứng bên nhìn nam nhân phê duyệt tấu chương, vừa bưng trà thơm mới pha tới, đem ly trà nguội đổ .

      Sau khi đốt nhang hương an thần, Đồng Nhạc Nhạc tự giác tới bên cạnh bàn đọc sách, cầm nghiên mực từ từ mài mực.

      Chuyện như vậy mỗi ngày nàng đều làm, nhưng chút cũng cảm thấy chán.

      Mặc dù có đôi khi cả hai người im lặng gì, nhưng cảm giác như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.

      muốn có cuộc sống như vậy, cứ như vậy mà trôi

      Ngay khi nàng đắm chìm trong kí ức ngọt ngào, đột nhiên nàng cảm thấy đau bụng.

      Mới đầu cảm thấy gì, nhưng mà dần dần cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa còn đau đến bên hông.

      Cuối cùng, nàng mới phát giác đại di mụ của mình đến.

      đến đây, biết thân thể này có vấn đề gì, mỗi tháng kinh nguyệt vẫn chính xác.

      Cho dù nàng có tính toán thời gian, sớm muộn, làm cho nàng khó phòng bị, giống như bây giờ vậy.

      Cảm giác bụng đau đớn, dưới hạ thân ngừng nóng lên, làm cho nàng bắt đầu khẩn trương.

      Liếc mắt nhìn nam nhân cái, chỉ thấy tập trung vào tấu chương, chú ý đến khác thường của nàng, Đồng Nhạc Nhạc tính toán, thừa dịp rời , đợi xử lý tốt chuyện của mình rồi quay trở lại.

      Ai biết ngay lúc nàng cúi xuống, nam nhân vốn phê duyệt tấu chương chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ động lòng người, nhìn chằm chằm vào nàng.

      Trong khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, làm cho lòng nàng nhảy lên cái, ánh mắt nam nhân cũng xẹt qua kinh ngạc.

      Nhưng nam nhân nhanh chóng khôi phục như cũ, lập tức mở miệng :

      “Tiểu Nhạc tử!”

      “Có nô tài!”

      Nghe nam nhân gọi mình, Đồng Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế căng thẳng trong lòng, mặt bảo trì bình tĩnh, cung kính mở miệng.

      Mặc dù nàng cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng có lẽ kiềm chế bị nam nhân nhìn ra.

      Thấy vậy đôi mắt đỏ của nam nhân xẹt qua nghi ngờ.

      Ngẩng đầu chăm chú nhìn tiểu thái giám trước mặt này.

      Chỉ thấy khuôn mặt cúi xuống, đôi mắt nhung cụp xuống.

      Hàng mi dài cong vút, che dấu thần sắc nơi đáy mắt của nàng.

      Tuy nhiên, có lẽ Huyền Lăng Thương nhận ra, tiểu thái giám này khẩn trương.









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193 - 2 : phải vật trong ao

      Edit : thiên_lazy
      Beta: Angelina Yang

      Dừờng như có chút cảm giác bối rối

      Chính là, yên lành,sao lại cảm thấy căng thẳng đây! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương suy nghĩ mãi cũng giải đáp được.

      Cuối cùng, chỉ là im lặng nhìn chăm chú tiểu thái giám trước mắt, lập tức, bạc môi hé mở,nhàn nhạt ."Trẫm có hơi đói bụng, ngươi mau chuẩn bị điểm tâm !"

      Nam nhân mở miệng, giọng trầm thấp khàn khàn.

      lúc Đổng Nhạc Nhạc, căng thẳng thôi,nghe vậy,lập tức gật đầu ngừng mở miệng ."Vâng, nô tài lập tức ngay"

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là lao , hai chân như có bôi dầu nhanh chóng xoay ngừời

      Dù sao, điều nàng muốn nhất bây giờ, chính là rời nơi này

      Mới rồi, nàng tính toán lặng lẽ rời , lúc này lại nhân dịp Huyền Lăng Thương mở miệng, vừa lúc để cho nàng có cơ hội rời !

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn suy nghỉ nên hoàn toàn chú ý tới, đôi huyết mâu nheo nheo sắc bén kia, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Nhìn thấy tiểu thái giám cơ hồ là bước như gió nhanh chóng rời khỏi đây, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Thương nhàng cau lại cái, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc:

      "Tiểu Nhạc Tử này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?". . .




      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, hơn nữa lưu lựơng dứới thân càng lúc càng mãnh liệt.

      May là nàng người mặc quần dài cẩm bào màu đỏ sậm, dễ dàng bị người phát .

      Chỉ là tại, nàng đau bụng đến chết, nàng phải nhanh chóng trở về sắc thuốc uống mới được.

      May mắn hồi đó nàng được Lâu VôTâm để lại dựơc giảm đau , hơn nữa hiệu quả cũng tệ lắm.

      tại quan trọng nhất là nàng phải trở về, sắc thuốc uống vào, thay ra bộ quần áo dính đầy vết máu mới được!Nếu , bị người phát liền nguy to!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn suy nghỉ, ai biết, tại chỗ ngoặt, đột nhiên tới tiểu thái giám.

      Đồng Nhạc Nhạc mới rồi chỉ lo chuyện của mình, tâm tình bối rối, cũng có chú ý việc khác

      Cho nên, cứ như thế đâm sầm vào tiểu thái giám tới từ phía đối diện.

      Cùng với 'Ôi' hai tiếng, Đồng Nhạc Nhạc và tiểu thái giám đều té lăn ra mặt đất .

      Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình đặc biệt may.

      Vừa rồi đại di mụ đột nhiên giá lâm, làm nàng trở tay kịp.

      Bụng lúc này rất đau ! Chỉ là nàng gắt gao cố nhịn thôi.

      Ai biết, ở chỗ này lại đâm sầm vào người khác.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái trán hồi đau đớn kịch liệt

      Bởi vì người tới bị đụng phải bắn ngược lại, còn Đồng Nhạc Nhạc lảo đảo hai bứớc liềnté lăn đất .

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mông truyền đến cơn đau nhức , cơn đau kia, cơ hồ lấy mạng của Nàng

      Cái trán đau, cái mông đau, bụng càng đau hơn, giờ khắc này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình dừơng như sắp chết.

      Chính lúc bị đau , từ phía trước lại truyền đến tiếng kêu giật mình của tiểu thái giám kia

      ."A! Nhạc công công, nô tài phải cố ý, thỉnh Nhạc công công thứ tội !"

      Tiểu thái giám mở miệng, trong giọngnói đều lộ vẻ bối rối

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nhịn các loại đau đớn ngừời, đôi mắt xinh đẹp ngứơc lên, liền nhìn về phía trước.

      Chỉ thấy, tiểu thái giám vừa đâm sầm vào nàng, đường nét dung mạo phải tầm thường, tuổi còn khá , vừa nhìn liền biết là tiểu thái giám mới vào cung lâu.

      Tiểu thái giám kia có vẻ bối rối,sắc mặt tái nhợt, ràng là khiếp sợ.

      Giờ phút này, tiểu thái giám chính là quỳ mặt đất, dập đầu ngừng cầu xin nàng tha thứ.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, cũng làm khó dễ .Đôi môi hé ra, lập tức mở miệng .

      "Ta sao, ngươi cũng phải cố ý. Được rồi, ngươi cứ trước !"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa đứng lên từ mặt đất.

      Vừa mới hung hăng va chạm như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng càng thêm đau đớn.

      Hơn nữa lưu lựơng dứơi thân càng thêm mãnh liệt.

      tại nàng hận vai mình thể mọc đôi cánh, để có thể bay trở về tiểu viện tử của nàng

      tại, Đồng Nhạc Nhạc có nhiều lời ,nhanh chóng đứng lên ,cũng quản tiểu thái giám này , lập tức nhấc chân, thẳng về tiểu viện tử của mình.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên chú ý tới, sau khi nàng rời , dáng ngừời cao to mặc bộ đồ màu vàng tươi, đột nhiên xuất ở nơi nàng vừa mới ngã xuống. . .. .

      Cúi đầu nhìn thấy mặt đất vết màu đỏ tươi , Huyền Lăng Thương mày kiếm nhàng cau lại cái. Lập tức, trong đôi mắt lạnh lẽo,ánh mắt nhìn về phiá tiểu thái giám bên cạnh,sắc bén như đao, cực kì giá lạnh.

      "Chỗ huyết này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Ngươi làm tổn thương ! ?"

      Nam nhân mở miệng, thanh nhàng, nhưng trong giọng lạnh như băng và tức giận,giống như lưỡi đao sắc bén tay đâm thẳng tắp lên ngừơi tiểu thái giám .

      Mới rồi bị phen hoảng sợ, còn chưa hoàn hồn , giờ phút này, lại tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén như đao kia, tiểu thái giám sợ đến hai chân đều mềm nhũn, bùm tiếng,liền quỳ rạp đất .

      gương mặt thanh tú kia, giờ phút này sọat cái, mặt cắt còn giọt máu.





      Chương 194-1 : thiếu nữ thần bí lại phải gọi là ''

      Edit : Copy


      Tiểu thái giám kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương, lại thêm khí thế tỏa ra từ người , bất giác càng thêm sợ hãi

      Dù sao, nam nhân trước mắt này, ánh mắt sắc như đao, sắc mặt u, từ người phát ra ngoài luồng khí lạnh đến kinh hoàng, khiến cho tiểu thái giám tưởng mình vừa mới xuống mười tám tầng địa ngục, sợ tới mức hết hồn hết vía!

      Vừa mới được gặp gỡ thánh nhân, đáng ra nên cảm thấy vinh hạnh. Nhưng trong hoàn cảnh này, tiểu thái giám chỉ hận sao mình biến thành trong suốt luôn .

      Dù sao, đế vương trước mắt này, ánh mắt là rất đáng sợ,giống như muốn lôi ra mà lăng trì xử tử.

      Nghĩ tới đây, tiểu thái giám thần sắc bối rối, hết sức lo sợ, lập tức quỳ mặt đất, ngừng dập đầu cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ.

      "Hoàng thượng thứ tội a! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng. . ."

      Nhìn thấy tiểu thái giám ngừng dập đầu cầu xin mình tha thứ, Huyền Lăng Thương môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tuấn mỹ mê hoặc kia xẹt qua người tiểu thái giám, càng làm cho khí thêm bức bối.

      "Đủ rồi, trẫm hỏi ngươi, ngươi làm gì khiến bị thương?”

      Nhìn vết máu màu đỏ tươi mặt đất, Huyền Lăng Thương cảm thấy ghê người.

      Mới vừa rồi trong Ngự Thư Phòng, thấy Đồng Nhạc Nhạc thần sắc bối rối, phảng phất khẩn trương sợ hãi cái gì.

      Lúc lui khỏi Ngự Thư Phòng, có chút khẩn trương, cử chỉ vội vàng, khả nghi.

      Trong lòng Huyền Lăng Thương nổi cơn tò mò, liền đuổi theo

      Nhưng thấy tên thái giám kia, từ khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, phải tới chỗ Ngự Thiện Phòng mà hướng tới chỗ tiểu viện tử mà chạy

      Đến khúc rẽ, lại cẩn thận đâm sầm vào tiểu thái giám khác, thế là ngã lăn xuống đất

      Lúc này đây, Huyền Lăng Thương lại thấy mặt đất vết máu đỏ tươi, càng khiến Huyền Lăng Thương kinh ngạc thôi.

      Tiểu thái giám kia thực yếu ớt đến vậy sao?

      Cả hai người cùng va vào nhau, vì sao tiểu thái giám này có việc gì, lại bị thương!?

      Nỗi nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương càng tăng lên

      "Tiểu thái giám kia thực rất khả nghi" nhủ thầm

      Nghĩ thế nên càng thêm hứng thú, chuyện này quái lạ.

      Trong lúc Huyền Lăng Thương còn nghi hoặc, tiểu thái giám quỳ mặt đất, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, vô cùng hoảng hốt, dám giấu giếm, liền ra toàn bộ chuyện vừa rồi.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài phải cố ý, mới vừa nãy nô tài cẩn thận đụng phải Nhạc công công, khiến Nhạc công công bị ngã. Nô tài cũng ngờ làm Nhạc công công bị thương nghiêm trọng. Nô tài dám cố ý làm vậy...”

      Tiểu thái giám mở miệng, khuôn mặt co rúm lại, tràn đầy bối rối cùng căng thẳng

      Giờ phút này, sợ tới mức ngay cả ý định muốn chết cũng có

      Trong hoàng cung, ai mà biết, trong lòng Hoàng thượng, Nhạc công công có địa vị quan trọng tới mức nào!

      Giờ phút này, lại va trúng sủng thần của Hoàng thượng đến mức bị thương, nếu như Hoàng thượng giận dữ, mạng của khẳng định khó giữ được a!

      Nghĩ tới đây, tiểu thái giám sợ đến cả người run rẩy thôi, quỳ mặt đất, càng ngừng dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ.

      thanh dập đầu cứ “Bang bang bang bang” mãi, cơ hồ muốn làm mặt đất rung chuyển

      Nhưng lúc này, Huyền Lăng Thương đâu còn tâm tình để ý tới , liền lạnh nhạt hừ tiếng, hung hăng quơ quơ ống tay áo, rồi chạy về phía tiểu viện tử của Đồng Nhạc Nhạc.

      vô cùng lo lắng tới vết thương người tiểu thái giám kia!

      tìm phen, thể an lòng...

      . . .

      Cùng lúc đó, bên kia

      Đồng Nhạc Nhạc chạy như bay về tiểu viện tử của mình, mồ hôi đổ xuống như mưa.

      Khuôn mặt tinh xảo nhắn khẽ cau lại, hoàn toàn tái nhợt, lộ vẻ đau đớn.

      tay gắt gao ôm bụng, Đồng Nhạc Nhạc rên lên, thiếu chút nữa là chết.

      Chỉ là, nàng biết mình bị thương lúc bị ngã.

      Quần trong đều ướt sũng, máu dính ít y phục.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng thay trang phục, lại nhanh chóng tới phòng bếp, nhảy tới trước chỗ để thuốc giảm đau mà Lâu Vô Tâm lần trước đưa cho mình, cho vào nồi rồi bắt đầu nấu thuốc.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nấu thuốc giảm đau, vừa đun nước nóng, dự định tắm rửa.

      Dù sao, vừa rồi nàng thay đổi quần áo dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh.

      Nếu như khi trở lại, bị Huyền Lăng Thương phát nguy to.

      Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa lấy thêm củi ném vào bếp lò

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Nhạc Nhạc thấy nước nóng lên, vì vậy, liền dùng ít nước để nấu thuốc.

      Tính toán sau khi tắm rửa xong những chén thuốc này cũng có thể uống.

      Làm hết những việc này, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mang nước nóng đến phòng tắm.

      Nàng dùng hết sức lực yếu ớt của mình mới có thể làm cho bồn tắm đầy nước.

      Giờ phút này, nàng ôm bụng thở hổn hển, là đau muốn chết a!

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cởi y phục người ra, lại dùng gáo múc nước nóng xối lên cơ thể mình.

      Được lúc sau, cơn đau bụng liền chấm dứt, nước nóng quả là tốt nhất đời.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước nóng rửa sạch thân thể của mình cảm thấy là sảng khoái.

      Bỗng nàng nhớ lại, Huyền Lăng Thương muốn nàng chuẩn bị điểm tâm, liền dám chậm trễ, tắm xong, nhanh chóng mặc trang phục, làm việc.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194-2 : Thiếu nữ thần bí lại phải gọi là ''
      Edit : yume chan
      Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thay quần áo, cũng hề chú ý tới, đạo bóng dáng cao to, lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn nàng.

      Nhìn thấy màn trong phòng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống bị sét đánh vào người, “ầm” tiếng, đầu óc suy nghĩ được gì.

      Huyết mâu trợn lên cái, trong mắt đều là dám tin và rung động!

      Mới rồi nhận thấy tiểu thái giám này khác thường, khiến nghi hoặc thôi.

      Lại đến khi phát tiểu thái giám này người bị thương, làm cho cảm thấy rất lo lắng.

      Ai biết, khi chạy đến nơi này, mùi thuốc , liền xông vào mũi.

      Ngửi được mùi thuốc này, khiến Huyền Lăng Thương mày kiếm nhăn tít, trong mắt lo lắng càng tăng lên.

      Chỉ là, phải là người hành động lỗ mãng, mặt dù lo lắng cho thân thể tiểu thái giám kia, chỉ có điều, nhiều hơn là nghi hoặc.

      Bởi vì, tiểu thái giám này vừa rồi bị người đụng ngã bị thương, lại lời trách cứ nào với người đánh ngã , ngược lại giống như nhanh chóng tránh né người kia, giống như người có bí mật gì đó mà muốn ai biết được.

      Lúc trở về phòng, trừ sắc thuốc ra, cứ gắt gao trốn trong phòng ra ngoài.

      Đối với điều này, Huyền Lăng Thương càng phát ra tò mò, vì vậy liền nhàng đến phía trước cửa sổ, tính toán muốn biết .

      Có trời mới biết, làm chuyện tình lén lút như thế, có lẽ là lần đầu tiên làm đó.

      Muốn đường đường là vua của nước, lại nhìn lén phòng của người khác, ra, rất mất mặt.

      Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến tiểu thái giám này, cũng quản được nhiều như vậy.

      Bởi vì, thực tò mò, vì sao tiểu thái giám này, hôm nay hành vi vì sao lại kỳ quái như thế?

      Tuy nhiên, nhìn thấy màn này trong phòng, Huyền Lăng Thương hoàn toàn rung động.

      Dù sao, làm thế nào đều ngờ, cái người mực hầu hạ bên cạnh , tiểu thái giám lại chính là…

      !???

      Chỉ thấy mặt đẹp như ngọc, làn da trắng tựa như tuyết ( yume chan: để mỡ đông thấy hơi kỳ nên đổi..ha ha…), hàng mi cong vút, mũi dọc dừa môi hồng, mỗi chỗ đều phối hợp hoàn mỹ!

      Theo khuôn mặt tinh xảo nhắn kia xuống, chỉ thấy chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm…

      Vóc người nhắn, tứ chi thon thả, vòng eo tinh tế, thu hút ánh nhìn của người ta nhất, chính là đôi gò bồng đảo trắng như tuyết…

      Lúc nhìn thấy đôi gò bồng trắng như tuyết kia, trong cùng thời gian Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy “ầm” tiếng, đầu óc lập tức trống rỗng.

      Dù sao, cho tới bây giờ cũng biết, trong thân thể bé kia, lại che giấu được khối lồi lõm khiêu gợi, dáng người ma quỷ như vậy. (yume chan: Thương háo sắc ah)

      Dung nhan tuyệt sắc, dáng người trước nhô sau vểnh, đủ để cho nam nhân trong hiên hạ điên cuồng si mê.

      Ngay cả cũng ngoại lệ!.

      Nhưng mà điều khiến cho Huyền Lăng Thương rung động chính là, nữ nhân này phải ai khác, đúng là người khiến mực điều động nhiều người và tiền bạc tìm kiếm bấy lâu, thiếu nữ thần bí!!!!

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ thần bí này, liền mực muốn bắt được nàng, để biết nàng là ai.

      Tuy nhiên, người thiếu nữ này, giống như đột nhiên xuất nhưng cũng rất nhanh mất tích.

      Mỗi lần, đều là nhân lúc đề phòng xuất , đợi lúc hồi phục lại tinh thần, nghĩ muốn bắt nàng lại, nàng giống như con cá trạch, “Vèo” môt cái lập tức liền thấy bóng dáng.

      Tuy nhiên càng là như thế, càng khiến muốn biết người thiếu nữ thần bí này là ai.

      Đặc biệt, người thiếu nữ này, trở thành nữ nhân của .

      Nhưng điều làm cho tức giận chính là, thiếu nữ này trở thành nữ nhân của mà lại dám chơi trò mất tích.

      Cho dù phái bao nhiêu người tìm, nữ nhân này liền phảng phất như chưa bao giờ xuất thế giới này.

      Cho đến, muốn đổi phương thức tìm kiếm, thiếu nữ thần bí này mất phòng vệ và lần nữa nàng xuất , hơn nữa là lấy loại phương thức cực kỳ đặc biệt mà xuất . Nhìn vào trong phòng thấy nàng mặc trang phục dành cho thiếu nữ.

      Thấy nàng từ thiếu nữ tuyệt sắc, lại biến thành tiểu thái giám quen thuộc, trong lòng Huyền Lăng Thương cảm thấy kinh ngạc, có tức giận nhưng cũng xen lẫn với nghi hoặc, đồng thời lại cảm thấy mừng rỡ.

      kinh ngạc nhất là, người thiếu nữ mực tìm kiếm, xa cuối chân trời lại gần ngay trước mắt. Mỗi ngày đều cùng ở bên nhau, đều thể hiểu hết.

      tức giận là vì, người thiếu nữ này trở thành nữ nhân của , nhưng vẫn giấu diếm thân phận, mà vẫn còn thân mật với nam nhân khác như thế, nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức sao!?

      nghi hoặc cũng là, nữ nhân này, trước đây vì sao lại đột nhiên xuất trong phòng ngủ của !?

      Mới đầu, những nghĩ nữ nhân này là muốn bò lên long sàn của , sau này lại cho là thích khách ám sát . Chỉ có điều sau này, biết được nữ nhân này hề biết võ công, lại có thể tránh né bên ngoài nhiều thị vệ tuần tra như thế, xuất ở phòng ngủ của , thể tưởng tượng nổi.

      Nếu như phải có người cùng nàng trong ngoài phối hợp, vậy liền là, nàng là bỗng nhiên đột ngột xuất !

      Người cử đều tra qua, những người này đều là thân tín của , có người bán đứng .

      Chính là, tiểu nữ tử này biết võ công, lại có thể xuất ở tẩm cung của , khó có thể tin nổi!

      Tiểu nữ tử này, rốt cuộc có thân phận là gì?

      Đối với điểm này, Huyền Lăng Thương phi thường hiếu kỳ!

      Chỉ là, cho dù như thế nào, tại biết được tiểu thái giám này, là nữ nhân, mà lại còn là nữ tử thần bí mực tìm kiếm bấy lâu nay.

      Huyền Lăng Thương biết được chuyện này, trong lòng mặc dù rung động, nhưng vẫn ảo não, có nghi hoặc cùng tức giận , nhiều hơn chính là mừng rỡ.

      Tự trước đó vài ngày, gặp tiểu nữ tử này trong lúc say rượu lại hôn , cuối cùng liền cảm giác được thân thể của mình bắt đầu có hơi bình thường.

      Cuối cùng, liền trong bể tắm nước nóng, bị tiểu nữ tử này dấy lên cổ dục hỏa khó nhịn, càng làm cho ảo não do dự đến nay.

      Dù sao chính là Hoàng Đế của Linh Nhạc Quốc cao cao tại thượng, nhất cử nhất động đều liên quan đến cả Linh Nhạc Quốc.

      Nếu bị mọi người phát , đối với tiểu thái giám có phản ứng…

      Chính là tại liền biết được, tiểu thái giám nho này, cuối cùng lại là nữ tử, Huyền Lăng Thương rốt cục quên được.

      Ít nhất cũng biết được, chính mình là nam nhân bình thường!

      Chỉ là cũng biết, cũng có tình cảm với nữ tử này.

      Dù sao, sở dĩ biến thành như vậy, đều là do nàng!

      Nhưng nàng lại dấu diếm thân phận của mình cho đến nay, chưa từng cho .

      Nàng rốt cuộc là có thân phận gì!?. Vì sao phải nữ giả nam trang sống ở bên cạnh !?
      caoduong thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194-3 : Thiếu nữ thần bí lại phải gọi là ''
      Edit : Thuý Nhi


      Đối với đống vấn đề xảy ra, khiến Huyền Lăng Thương suy nghĩ cả trăm bề cũng tài nào giải thích được.

      Xem ra, những chuyện này phải hảo hảo điều ra lại lần...

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng u ....

      . . .

      Tắm rửa xong, sau khi lại uống bát thuốc Lâu Vô Tâm nấu cho, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng bớt đau hơn rất nhiều.

      Mặc dù còn hơi đau, nhưng còn đáng ngại nữa.

      Cảm giác được chuyển biến tốt đẹp của thân thể, khiến Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhõm.

      Môi hồng cong lên, khỏi khe khẽ cảm thán.

      " Lâu Vô Tâm là y thuật cao siêu, coi như thuốc Tây và Đông y của đại, cũng lợi hại bằng góc thuốc do kê đơn a! "

      Dù sao, lúc trước khi 'bà dì hai' của Đồng Nhạc Nhạc đến, bụng cũng thường xuyên quặn đau, cho dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chỉ giảm được chút đau đớn thôi.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , đơn thuốc Lâu Vô Tâm viết, quả thực rất thần kỳ.

      Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.

      Đột nhiên, dường như nhớ được cái gì đó, thần sắc đột ngột đại biến.

      " Nguy rồi, quên chuẩn bị điểm tâm cho Huyền Lăng Thương ăn! "

      Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên.

      Nhớ lại vừa rồi vì 'dì hai' của mình đến nên vội vàng trở về tiểu viện tắm rửa thay quần áo, uống thuốc, lại cố làm xong những việc lặt vặt, thời gian qua khoảng canh giờ.

      Cũng biết mình biến mất thời gian dài như vậy, Huyền Lăng có vui hay ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền vội vội vàng vàng chạy nhanh đến Ngự thiện phòng, bảo Ngự trù chuẩn bị vài món điểm tâm, cuối cùng liền hỏa tốc mang đến Ngự thư phòng.

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc đến Ngự thư phòng, chỉ thấy bên trong vô cùng yên ắng, tựa như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng.

      Mà ở phía sau chồng tấu chương cao như núi kia, Huyền Lăng Thương vẫn duy trì tư thế giống như trước khi nàng rời , tay cầm bút lông, chăm chú phê duyệt tấu chương.

      gương mặt tuấn tú kia, khi khẽ chau mày, khi ảo não, giống như chút cũng phát tồn tại của nàng.

      Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc càng lên cao, tâm thần bất định, phảng phất như bị mười lăm cái thùng đè lên.

      Bởi vì, nàng biết là Huyền Lăng Thương có chú ý đến khoảng thời gian nàng rời hay , có tức giận hay ?

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc từ từ qua, đến thở cũng dám thở cái.

      Sau khi đến thư án, Đồng Nhạc Nhạc chuyển tấu chương đặt qua bên, đến khi còn chỗ trống mới đem thức ăn trong hộp bày ra bên ngoài.

      Chuẩn bị tốt mọi thứ, ... này, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt .

      " Hoàng thượng, điểm tâm chuẩn bị xong, người mau dùng "

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, mắt nhung tràn đầy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy sau khi nghe được lời của nàng, gương mặt tuấn tú có hơi sửng sốt, lập tức đặt bút lông tay xuống bàn.

      Chắc do phê duyệt lượng lớn tấu chương khiến cả người mệt mỏi, dụi dụi mắt xong, mới quay đầu nhìn sang.

      Huyết mâu động lòng người nhàng quét qua Đồng Nhạc Nhạc, cuối cùng, lại nhìn đến phần điểm tâm thư án.

      Thấy thần sắc mặt Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thấp thỏm bất an.

      Tuy nhiên, chỉ liếc nàng cái, rồi nhìn nơi khác, mặt cũng có tức giận.... chút nào.

      Chỉ đơn giản là cầm lấy đôi đũa, ăn điểm tâm thư án.

      Thấy vậy, tâm tình vốn treo cao của Đồng Nhạc Nhạc cũng từ từ rơi xuống.

      May mà, Huyền Lăng Thương phát được gì.

      Có lẽ, do phê duyệt tấu chương quá mức chăm chú, cho nên chưa từng nhận ra nàng từng rời khỏi Ngự thư phòng hơn canh giờ.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm thở phào nhõm, cũng hề nhận ra, huyết mâu tuyệt sắc kia, nhàng nhìn nàng chằm chằm, đem tất cả thần sắc gương mặt nàng, vô cùng tinh tế thu vào trong mắt...

      Đối với thần sắc mặt tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương phải biết.

      Biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Huyền Lăng Thương lại tính toán án binh bất động.

      Mặc dù, rất muốn biết, xuất phát từ nguyên nhân gì mà có thể khiến tiểu nữ tử này giả nam trang ở lại bên cạnh .

      Có lẽ, nàng ở lại bên cạnh , là có mục đích khác...

      Nghĩ đến đấy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe lên, trong mắt u ...

      Chỉ là nhìn tiểu thái giám này, tựa như trang giấy trắng tinh khôi...

      Huyền Lăng Thương dám tưởng tượng, tiểu nữ nhân này vì mục đích nào đó mới tiếp cận mình...

      Nếu như, nàng vì mục đích mới tiếp cận ...

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khẽ cau mày kiếm.

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Nàng chỉ cảm giác được, nam nhân trước mắt này, dường như có điều phiền não.

      gương mặt tuấn tú kia, chân mày cau lại.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ cau mi, bắt đầu vì nam nhân này mà cảm thấy đau lòng.

      Trong mắt người khác, Hoàng đế là người có quyền lợi lớn nhất, thân phận cao nhất thế giới này.

      Chỉ là, ai biết được trong lòng hoàng đế cũng đau xót!?

      Huyền Lăng Thương tuấn tú như vậy, là nam nhân nhìn xa trông rộng, minh thần võ, lại vì quốc gia đại mà phiền não.

      Chắc hẳn ngày nào cũng nghĩ, giá như có thể làm việc mà chính mình cảm thấy thích!?

      Nếu như có khả năng, nàng thực muốn có thể tự do tự tại, vui vẻ sung sướng.

      Chỉ tiếc, thân phận của , định rằng cả đời này của thể làm được điều mình muốn rồi...

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195-1 : Từ trước tới nay, nàng cũng là nhớ tới ta
      Edit : be ngok

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đau bụng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lại nhàng quét nhanh lượt.

      Khi nhìn thấy khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi tái nhợt, giống như nghĩ đến cái gì đó, huyết mâu chợt lóe lên cái, bạc môi mở miệng .

      "Trẫm chút nữa còn phải bàn quốc với các đại thần, ngươi cứ lui xuống trước ! Hôm nay để Lý Tường hầu hạ trẫm là được rồi."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa. Vừa dứt lời liền để đôi đũa xuống, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng lại xẹt qua vài phần nghi hoặc.

      Dù sao, trước đây khi Huyền Lăng Thương bàn bạc quốc , nàng cũng chỉ là hầu hạ ở bên ngoài.

      Hôm nay tại sao Huyền Lăng Thương lại đột nhiên cầu Lý Tường hầu hạ đây!?

      Trong lòng nghi hoặc, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

      Dù sao tại nàng thực là cảm thấy khỏe.

      Tuy uống thuốc, còn đau đớn như trước kia nữa, nhưng bây giờ nàng cần phải nghỉ ngơi tốt.

      Cho nên tại, những lời này của Huyền Lăng Thương đối với nàng mà , là tốt còn gì bằng.
      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cung kính đáp 'dạ' tiếng rồi nhanh chóng thu dọn điểm tâm bàn, sau đó xoay người rời khỏi.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên thấy được, sau khi nàng xoay người rời , huyết mâu sâu thẳm kia liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, thâm thúy, u . . .

      . . .

      Đại di mụ đến ba ngày, rốt cuộc cũng kết thúc. Đồng Nhạc Nhạc liền thở phào nhõm.

      Dù sao, mỗi lần đại di mụ đến, cũng chính là lúc nàng căng thẳng, phiền não, sợ hãi nhất.

      Mỗi lần phải thay 'Băng vệ sinh' nàng đặc chế, đều phải nhanh nhanh chóng chóng trở về tiểu viện để tránh bị người khác phát .

      Lo lắng, sợ hãi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhiều lúc quả thực cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ.

      Chỉ là, nàng cũng biết, muốn ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nhất định phải trả giá…

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn mải mê suy nghĩ, trà tay cũng chuẩn bị xong.

      định đưa cho Huyền Lăng Thương, bỗng dưng Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử từ bên ngoài vào.

      Sau nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc, nhóm người Tiểu Lô Tử liền trưng ra vẻ mặt quái dị, mở miệng .

      "Ai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi biết chưa!? Thiên kim của Lý đại nhân hôm qua bị hái hoa tặc làm bẩn đấy!"

      "Cái gì!? Thiên kim của Lý đại nhân ?"

      Thấy Tiểu Lô Tử vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.

      "Ta nghe , thiên kim của Lý đại nhân dung mạo như hoa như ngọc, Lý đại nhân vô cùng sủng ái….nàng đối với vị hôn phu tương lai càng kén chọn, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy được cơ chứ ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, hiển nhiên là có chút tiếc hận đối với với vị thiên kim này.

      Dù sao,ở triều đại này, trong sạch của nữ nhân là vô cùng quan trọng. khi chưa lập gia đình mà bị người khác làm bẩn, thể tránh được việc bị người khác dè bỉu, thêm mắm dặm muối. Nếu là người nhu nhược chịu nổi, thậm chí làm ra việc dại dột nữa đấy.

      Khi Đồng Nhạc Nhạc còn mải mê suy nghĩ, Tiểu Quế Tử thấy bộ dáng đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức mở miệng.

      "Đúng vậy a, mỗi lần Lý đại nhân đến ái nữ của đều là bộ dáng tự đắc, nhưng hôm qua nàng lại bị hái hoa tặc làm bẩn, ta còn nghe , hôm qua thiên kim của Lý gia còn đòi sống đòi chết thắt cổ tự tử nữa đấy, Lý đại nhân hôm nay cũng có vào triều đâu!"

      "Trừ thiên kim của Lý đại nhân ra, ta còn nghe , gần đây trong Kinh thành ít nương chưa xuất giá xinh đẹp cũng bị hái hoa tặc này làm bẩn. Hái hoa tặc này nghe võ công cao cường, lại biết khinh công, đến bóng hình, vô tung vô tích, cho dù phái bao nhiêu người bắt cũng đều tay quay về. Ai, nếu như vẫn bắt được hái hoa tặc này, cũng biết có bao nhiêu nương trong sạch bị làm bẩn . . ."

      đến đây, nét mặt Tiểu Quế Tử khỏi có hơi khiếp đảm.

      Dù sao, trong nhà cũng có vài muội muội. Nếu như bị hái hoa tặc kia biết đến phải làm thế nào đây! ?

      Nghe Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc đầy bất đắc dĩ, đối với hái hoa tặc kia lại càng hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.

      Chỉ là, nàng thân ở trong cung, lại chút võ công cũng có , tại trừ phi ở ngoài cung cũng làm được cái gì .

      Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn chút sắc trời bên ngoài, nghĩ đến mới vừa rồi cùng Tiểu Quế Tử tán gẫu quên giờ giấc, đáng nhẽ ra lúc này Huyền Lăng Thương đều phải uống tách trà thơm.

      Nghĩ tới đây, mặt Đồng Nhạc Nhạc hoảng hốt, lập tức mở miệng .

      "Nha, chuyện với các ngươi nữa, ta đưa trà cho Hoàng thượng!"

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng thêm câu nào liền lập tức vội vội vàng vàng chạy về phía Ngự Thư Phòng.

      Nghĩ đến Huyền Lăng Thương ở trong đó, mới vừa rồi lại cùng Tiểu Lô Tử bọn họ chuyện phiếm làm chậm trễ ít thời gian, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bước nhanh hơn.

      ngờ, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mải nóng lòng chạy, lại đâm sầm vào bóng dáng cao to ở lối ngoặt.


      Chương 195-2 : Từ trước tới nay, nàng cũng là nhớ tới ta

      Edit : thuonglu
      "Nha. . ."

      Đối với việc bất ngờ xảy ra này, Đồng Nhạc Nhạc phòng bị trước liền trở tay kịp, khay trà thơm tay lập tức bị đụng rơi. Mắt thấy đồ tay sắp rơi xuống mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc trợn mắt lên cái, giật mình kêu lên thành tiếng.

      Tuy nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lại thấy cánh tay thon thả nhanh chóng duỗi ra đỡ cái khay sắp rơi xuống mặt đất.

      Ngoài ra, trà thơm khay cũng bị văng ra ngoài giọt nào.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sau khi thở phào nhõm, khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn người nam nhân đứng trước mặt mình.

      người mặc bộ cẩm bào trắng như tuyết, đai lưng là Đái màu trắng, đeo thêm khối Dương Chi Ngọc thượng đẳng, càng tôn lên vóc người cao gầy của .

      Lần theo dáng người cao gầy nhìn lên, lại là cái gương mặt tuấn tú như ngọc.

      Hàng mi cong dài, đôi mắt đen láy, mũi thẳng tao nhã, bạc môi hồng nhuận.

      Hơn nữa mặt nam nhân cười, lại càng giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến nỗi người khác thể rời mắt được.

      Mà người này phải người khác, chính là Lan Lăng Thiệu Giác mấy tháng thấy!

      Với xuất đột xuất của Lan Lăng Thiệu Giác, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó khóe miệng lập tức cong lên, niềm vui đến bất ngờ như vậy lại càng khiến gương mặt thêm nở rộ.

      "Nha! Vương Gia, ngài trở về từ lúc nào vậy! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng che dấu nổi kích động cùng niềm vui bất ngờ.

      Đối với vẻ hoan hỉ kích động của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác cúi đầu nhìn người nhắn trước mắt.

      Chỉ thấy người trước mắt, gương mặt nhắn trắng tựa như ngọc, mặt mày hớn hở, đôi mắt tươi cười, nụ cười nở rộ khóe miệng lại càng xinh đẹp hơn khiến người khác thể rời mắt!

      Quả là trời sinh quyến rũ, cho dù người nàng chưa thoa son phấn, cũng xinh đẹp gì sánh được.

      Lại nghĩ đến vẻ hoan hỉ cùng nụ cười kích động kia là vì chính mình mà nở rộ, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy tim đập dồn dập.

      Lập tức, môi hồng cong lên cười, trong mắt nụ cười càng thêm thân thiết .

      "Ha ha, hôm nay vừa trở về, tính Ngự Thư Phòng, ngờ lại gặp phải ngươi ở chỗ này."

      "Ha hả, là khéo đây! Mấy ngày nay nô tài vẫn luôn buồn bực, biết Vương Gia ngài rốt cuộc là nơi nào, đến lúc nào mới trở về đây! nghĩ tới hôm nay, ngài trở về rồi."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười .

      Cũng biết lời của mình, vào tai của Lan Lăng Thiệu Giác lại làm cho lòng chấn động.

      Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là có hơi sửng sốt, ngay sau đó trong ánh mắt toát lên vẻ vui mừng cùng ấm áp, ngoài ra còn có chút kinh ngạc và mừng rỡ.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi gần đây có suy nghĩ đến ta! ?"

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, trong giọng che dấu nổi kinh ngạc.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng kiềm chế nổi hoan hỉ.

      Dù sao, rời khỏi Kinh thành mấy tháng, người khiến tưởng nhớ bận lòng nhiều nhất, chính là người nhắn trước mắt này .

      Cho dù là người này cười tiếng, hay giận dữ chút, cũng ngừng lập lập lại trong đầu .

      Nếu phải người có chuyện quan trọng cần phải xử lý, quả thốc ngựa mau chóng chạy về đây.

      nay, công việc rốt cuộc cũng xử lý xong, liền đêm ngày cấp tốc trở về.

      Cho dù thân mệt mởi cũng để ý.

      Trong mắt người khác, là vì muốn mau báo cáo công việc với Hoàng thượng, chứ ai nghĩ đến chỉ là vì muốn mau nhìn thấy người bé trước mắt thôi. . .

      Trong khi trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác còn kích động mà nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc nơi này lại hề hay biết tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác.

      tại lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lan Lăng Thiệu Giác, đầu tiên cũng là có chút sửng sốt, nhưng ngay lập tức liền mở miệng cười như chưa có gì xãy ra.

      "Ha ha, đúng vậy, dù sao Vương Gia lâu, nô tài là rất nhớ ngài."

      Đồng Nhạc Nhạc lên tiếng cũng cảm thấy lời của mình có gì bất ổn.

      Dù sao, từ khi quen biết Lan Lăng Thiệu Giác đến nay, luôn đối đãi với mình rất là tốt.

      giống như người đại ca, có thể ra tay giúp đỡ khi nàng gặp vấn đề khó khăn.

      Nam nhân tốt tuấn tú như vậy nhưng lại đối xử với mình rất tốt, nàng đương nhiên cũng có bận lòng.

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nhưng sau khắc đột nhiên nhớ lại cái gì, đôi mắt mở to, giật mình la lên.

      "Nha, chỉ lo chuyện với ngài, đều quên mang trà thơm cho Hoàng thượng, Vương Gia, nếu như còn chuyện gì, nô tài trước đây!"

      Thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy bối rối, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức gật đầu.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền đem khay ở tay, vội vội vàng vàng chạy về Ngự Thư Phòng.

      Cũng biết, ở sau lưng nàng, đôi mắt đen dài của Lan Lăng Thiệu Giác gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      gương mặt tuấn tú kia càng che dấu nổi hoan hỉ.

      " ra, nàng cũng nhớ tới ta. . ."

      Vốn tưởng rằng, chỉ có mình là đối với nàng ngày nhớ đêm mong.

      Bây giờ nhìn lại, có lẽ trong lòng của nàng, cũng có phân lượng. . .

      Nghĩ tới đây, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác khỏi lên chút hy vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :