1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 190-3 : Phong thái cao ngạo

      Edit : Angelina Yang


      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được đem nghiền nát, nhanh chóng xoa lên vết thương của Bạch Thập Nhị.

      Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.

      Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , sớm cực kì thuần thục .

      Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy chiếc khăn tay sạch , nhàng lau trán Bạch Thập Nhị.

      Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.

      " xin lỗi, Thập Nhị, nếu phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này có độc, nếu như rằng có độc, ta cũng biết nên làm cái gì bây giờ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, lại, khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.

      Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng .

      "Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi nên tự trách."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng khắc.

      Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn lại thôi.

      Nhớ lại chuyện xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.

      Thập Nhị hoàng tử! ?

      Bạch Thập Nhị, ra hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà hoàng tử lại bị người ám sát! ?

      Hơn nữa, lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?

      Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được giống với người bình thường. Nhưng nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.

      Chỉ là nay, lại bị người ám sát, làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn như muốn lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .

      Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.

      Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều vô cùng tinh tế biểu lộ ra mặt nàng, giống như giờ phút này!

      Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi có chuyện muốn hỏi ta! ?"

      "Ách, ta. . ."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.

      nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn hề mở miệng chuyện, liền biết nàng có chuyện muốn hỏi.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc phen, lập tức, cũng từng giấu diếm.

      nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi nghi hoặc trong lòng.

      "Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ , ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị chỉ là nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, kỳ ta cũng phải cố ý giấu diếm ngươi, tại, ngươi muốn biết, như vậy, ta liền cho ngươi !"

      tới đây, Bạch Thập Nhị dừng chút, tiếp theo mở miệng .

      "Kỳ , ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."

      "Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.

      Dù sao, nàng dẫu thế nào đều nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!

      Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe qua.

      Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.

      Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!

      Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi lâu năm, nhưng vẫn có xác lập Thái Tử.

      Nghe , Thương Lang Quốc mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.

      Chỉ cần làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.

      Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.

      Trước kia, khi nàng nghe được nghe về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác thể tưởng tượng nổi.

      Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?

      Lại nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh tiếng.

      "Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"

      Bạch Thập Nhị mở miệng , mặt, đều là che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.

      Cho dù giờ phút này, mặt tái nhợt, vai bị trọng thương, đều tổn hao gì ý chí chiến đấu của .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng khỏi rung lên cái.

      Chỉ cảm thấy, tại Bạch Thập Nhị, mới !

      top


      Chương 190-1 : Phong thái cao ngạo
      Edit :


      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch đôi môi phen, lập tức, liền lấy thảo dược vừa rồi ngắt được nghiền nát, nhanh chóng xoa lên vết thương mặt Bạch Thập Nhị.

      Sau khi lại đắp lên những thảo dược này, Đồng Nhạc Nhạc lại nhanh chóng cầm lấy dải vải vừa rồi xé ra, bắt đầu băng bó vết thương cho Bạch Thập Nhị.

      Trải qua lúc trước nhiều lần luyện tập, Đồng Nhạc Nhạc đối với chuyện băng bó bôi thuốc , sớm cực kì thuần thục .

      Giờ phút này,sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng băng bó tốt vết thương cho Bạch Thập Nhị, nàng mới cầm lấy chiếc khăn tay sạch , nhàng lau trán Bạch Thập Nhị.

      Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thập Nhị mặt mày tái nhợt rất vô lực, Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng, vừa là áy náy.

      " xin lỗi, Thập Nhị, nếu phải bởi vì cứu ta, ngươi cũng bị gây tổn thương nghiêm trọng như thế . May là mũi đoản tiễn này có độc, nếu như rằng có độc, ta cũng biết nên làm cái gì bây giờ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, lại, khỏi nghĩ đến tình huống mới rồi.

      Nhớ lại tình cảnh vừa rồi mạo hiểm vạn phần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa là lo lắng vừa là sợ hãi, lại thấy dáng vẻ áy náy của nàng, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi mở miệng .

      "Chuyện này, vốn là ta làm phiền hà ngươi, cho nên, ngươi nên tự trách."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là trầm lặng khắc.

      Sau khi dường như lại nghĩ đến cái gì , ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị, có vẻ muốn lại thôi.

      Nhớ lại chuyện xảy ra mới rồi , lại thêm võ giả kia xưng hô với Bạch Thập Nhị.

      Thập Nhị hoàng tử! ?

      Bạch Thập Nhị, ra hoàng tử, chính là, tại sao vô duyên vô cớ mà hoàng tử lại bị người ám sát! ?

      Hơn nữa, lại là hoàng tử của quốc gia nào đây! ?

      Trước đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy khí chất của Bạch Thập Nhị, vốn là cảm giác được giống với người bình thường. Nhưng nghĩ tới, thân phận lại là hiển hách thế này.

      Chỉ là nay, lại bị người ám sát, làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Bạch Thập Nhị lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn như muốn lại thôi. Liền trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ cái gì .

      Dù sao, thiếu nữ trước mắt này, vốn là cũng hiểu được làm thế nào để che giấu tâm tư của mình.

      Trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đều vô cùng tinh tế biểu lộ ra mặt nàng, giống như giờ phút này!

      Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi có chuyện muốn hỏi ta! ?"

      "Ách, ta. . ."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.

      nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, năng lực quan sát lại mạnh mẽ như thế. Nàng còn hề mở miệng chuyện, liền biết nàng có chuyện muốn hỏi.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc phen, lập tức, cũng từng giấu diếm.

      nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi nghi hoặc trong lòng.

      "Thập Nhị, những võ giả này là ai! ? Bọn họ tại sao muốn ám sát ngươi! ? Còn nữa, bọn họ , ngươi là Thập Nhị hoàng tử! ? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà giấu diếm ta! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị chỉ là nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, kỳ ta cũng phải cố ý giấu diếm ngươi, tại, ngươi muốn biết, như vậy, ta liền cho ngươi !"

      tới đây, Bạch Thập Nhị dừng chút, tiếp theo mở miệng .

      "Kỳ , ta là Thập Nhị hoàng tử Thương Lang Quốc, tên gọi Độc Ngạo Phong. Mới rồi những võ giả này, là Bát hoàng huynh của ta phái người ám sát ta."

      "Cái gì! ? Là Bát hoàng huynh ngươi phái người tới giết ngươi! ? Tại sao! ?"

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.

      Dù sao, nàng dẫu thế nào đều nghĩ tới, mới vừa rồi những kẻ muốn đẩy Bạch Thập Nhị vào chỗ chết, lại chính là người do huynh đệ ruột thịt của Bạch Thập Nhị phái tới!

      Hơn nữa, Thương Lang Quốc, quốc gia này, nàng cũng từng nghe qua.

      Thương Lang Quốc, là nước láng giềng của Linh Nhạc Quốc.

      Cực kì rộng lớn, hơn nữa người Thương Lang Quốc, người cũng như tên, ai nấy đều có bản tính ngang tàng, dũng mãnh thiện chiến!

      Hơn nữa, gần đây, nàng vẫn còn nghe , hoàng đế Thương Lang Quốc lên ngôi lâu năm, nhưng vẫn có xác lập Thái Tử.

      Nghe , Thương Lang Quốc mực vẫn là như thế. Bởi vì người Thương Lang Quốc , trong thân thể đều có nhân tố khát máu hiếu chiến, cho nên các đời tới nay, mỗi hoàng tử đều vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng đấu đến ngươi chết ta sống.

      Chỉ cần làm hại quốc gia xã tắc, những việc lặt vặt này, hoàng đế Thương Lang Quốc, đều là ngầm thừa nhận.

      Bởi vì, trong tâm tình người Thương Lang Quốc bọn họ, chỉ có cường giả, mới có thể làm cho cả quốc gia trở nên càng cường đại hơn.

      Trước kia, khi nàng nghe được nghe về những việc lặt vặt này của Thương Lang Quốc, đều cảm giác thể tưởng tượng nổi.

      Dù sao, đều là con cháu ruột thịt, có người cha nào lại nguyện ý thấy con ruột của chính mình đấu nhau đến ngươi chết ta sống! ?

      Lại nghĩ tới, Bạch Thập Nhị chính là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, chỉ là nhàng gợi lên bạc môi, mở miệng cười lạnh tiếng.

      "Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều là càng đấu ngươi chết ta sống. Chỉ có cường giả, mới có thể lên ngai vàng cao nhất kia, trở thành vương giả tôn quý nhất Thương Lang Quốc!"

      Bạch Thập Nhị mở miệng , mặt, đều là che dấu nổi vẻ kiêu ngạo.

      Cho dù giờ phút này, mặt tái nhợt, vai bị trọng thương, đều tổn hao gì ý chí chiến đấu của .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng khỏi rung lên cái.

      Chỉ cảm thấy, tại Bạch Thập Nhị, mới !

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 191-1 : Đối với ta mà , người rất quan trọng
      Edit : peterpan0209
      Beta: Angelina Yang



      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng định cự tuyệt.

      Dù sao, nàng đối với Độc Ngạo Phong vốn có ý, cũng muốn càng lún sâu thêm nữa, trong lòng nàng sớm có người chiếm lấy toàn bộ .

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa xong đột nhiên, bên ngoài hang núi, truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Lúc này tiếng bước chân lộn xộn, chứng tỏ đến ít người!

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên, lập tức nhanh chóng xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài hang núi.

      Trong lòng nghi hoặc cùng căng thẳng, chẳng lẽ là những đại hán(*) kia đuổi tới! ?
      (*): người đàn ông vạm vỡ

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sợ hãi.

      Dù sao bây giờ Độc Ngạo Phong bị thương, còn nàng chút võ công cũng có. Nếu những đại hán đuổi đến đây, bọn họ chỉ có con đường chết!

      Nghĩ tới đây, tim Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu đập mạnh lên 'Bịch bịch'.

      Có lẽ, nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi, Độc Ngạo Phong nhanh chóng từ mặt đất nhảy lên trước, cầm trường kiếm trong tay, bảo vệ chặt chẽ Đồng Nhạc Nhạc ở phía sau.

      Bạc môi hé mở, trầm giọng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng lo lắng, ta tuyệt đối để ngươi xảy ra chuyện gì, trừ khi ta chết!"

      Độc Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu vô cùng kiên định.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động.

      Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt bảo vệ nàng chặt chẽ.

      Chỉ thấy người nam nhân quấn nhiều lớp vải, vai bị thương nặng, gương mặt tuấn tú bởi vì mất máu quá nhiều mà hoàn toàn tái nhợt.

      Đồng Nhạc Nhạc nhận thấy, lúc này Độc Ngạo Phong vô cùng suy yếu, chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.

      Tuy nhiên, cho dù như thế, lại nhảy ra bảo vệ nàng. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có cảm động là giả.

      Dù sao, có được nam nhân che chở thương như thế, là mơ ước của mỗi nữ nhân .

      Chỉ tiếc, kiếp này lòng của nàng dành cho người khác, đối với Độc Ngạo Phong, chỉ có tiếc nuối. ... .

      Nhưng mà, bây giờ phải là lúc nàng suy nghĩ những điều này.

      Có lẽ, nàng sống quá hôm nay . . .

      Nghĩ tới đây, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng xuất khuôn mặt tuấn tú bóng dáng cao lớn của Huyền Lăng Thương. . .

      Huyền Lăng Thương, ngươi rốt cuộc ở nơi nào! ?

      Bây giờ, nàng nhớ đến . . .

      Trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa căng thẳng sợ hãi vừa bi thương, ánh mắt nhìn phía cửa hang động, che dấu căng thẳng lo lắng.

      Trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc hốt hoảng lo sợ, vài đại hán vào bên trong hang núi.

      Bởi vì đưa lưng về phía ánh sáng, Đồng Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ những người này, chỉ là thấy đối phương cầm đao, trong lòng cảm thấy kinh hoàng .

      Tuy nhiên, sau khắc, nghe thấy đại hán đến đây, nhìn Độc Ngạo Phong, vội vàng quỳ gối xuống, tràn đầy mực cung kính mở miệng .

      "Mạt tướng tới trễ, thỉnh Thập Nhị hoàng tử thứ tội!"

      Chỉ thấy mấy đại hán kia đồng thanh lên tiếng mở miệng, lượng lớn, nhưng đủ để nhìn ra võ công thâm tàng bất lộ.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc nghi hoặc.

      Độc Ngạo Phong nghe được những lời người mới đến , cơ thể vốn căng thẳng, khỏi buông lỏng, bạc môi hé mở, mở miệng .

      " Bình thân!"

      "Tạ Thập Nhị hoàng tử!"

      Nghe được lời của Độc Ngạo Phong, họ nhanh chóng mở miệng , sau đó vội vàng đứng lên .

      Nghe Độc Ngạo Phong và mấy người này chuyện, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, vài đại hán này là thuộc hạ của Độc Ngạo Phong, vốn trái tim thắt lại chặt, rốt cuộc cũng buông lỏng.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm, có lẽ Độc Ngạo Phong nhận thấy được cái gì, khuôn mặt tuấn tú hơi thay đổi, cười tiếng an ủi Đồng Nhạc Nhạc.

      "Ngươi yên tâm được rồi, những người này đều là tâm phúc của ta."

      "Ừ."

      Nghe được lời của Độc Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc nhàng gật đầu.

      Vị đại hán đứng đầu nhìn thấy vết thương người Độc Ngạo Phong, lập tức liền nhăn chân mày, mở miệng lo lắng .

      "Thập Nhị hoàng tử, ngài bị thương! ?"

      Nghe được lời của đại hán, Độc Ngạo Phong nhàng nâng tay lên, ra hiệu đừng căng thẳng, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Chỉ là vết thương thôi, mới vừa rồi tại nhà trọ bị người của Bát hoàng đảng ám sát, bây giờ sao."

      Tuy là Độc Ngạo Phong như thế, vị đại hán nhanh chóng từ trong ngực móc ra bình thuốc mỡ, lập tức đổi mới thuốc băng bó cho Độc Ngạo Phong.

      Độc Ngạo Phong thấy vậy, cũng có ngăn cản .

      Sau khi chờ đợi đại hán giúp băng bó xong, chỉ thấy bên ngoài, đại hán đeo đao nhịn được vào.

      Lúc đại hán nhìn thấy Độc Ngạo Phong, đầu tiên là quỳ gối xuống, hành lễ, cuối cùng, mới mở miệng với Độc Ngạo Phong.

      "Khởi bẩm Thập Nhị hoàng tử, vừa rồi thuộc hạ gặp phải sát thủ của Bát hoàng đảng, toàn bộ sát thủ bị thuộc hạ giải quyết."

      "Ừ, như thế rất tốt."

      Độc Ngạo Phong nghe vậy, đầu tiên là gật đầu, sau đó cùng vài đại hán bàn bạc kế sách gì đó.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 191-2 : Đối với ta mà , người rất quan trọng
      Edit : Jen Con Nýt


      Mấy vị võ giả này tại Thương Lang Quốc có địa vị thấp , đều cũng là tâm phúc của Độc Ngạn Phong. Những gì bọn họ đề cập tới, đều là quốc gia đại . Đồng Nhạc Nhạc nghe mấy câu liền cảm thấy chính mình tiện ở lại chỗ này, vì vậy liền nghĩ cách rời khỏi hang núi.

      Tuy nhiên, đúng lúc này vị võ giả cầm đầu, làm như thể vừa mới thấy được Đồng Nhạc Nhạc, hai hàng mi chợt cau lại cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đầy nghi ngờ.

      “Thập nhi hoàng tử, người này là ai?”

      Nghe được câu hỏi của vị võ giả, Nhạc Đồng Đồng vốn định ra ngoài , gương mặt thoáng vẻ sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp kia nhìn về hướng đến Độc Ngạo Phong.

      Vừa lúc ấy, Độc Ngạn Phong nghe được câu hỏi của vị võ giả, ánh mắt cũng hướng đến Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

      Độc Ngạo Phong có hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách kia lập tức loé lên, môi hé mở liền mở miệng .

      là Tiểu Nhạc Tử, đối với ta mà là người rất quan trọng.”

      Độc Ngạc gằn từng tiếng, chăm chú .

      Nghe vậy, chỉ có Đồng Nhạc Nhạc mà những người khác cũng sợ ngây ngẩn.

      Nhìn về phía Độc Ngạo Phong đều là ánh mắt dám tin.

      Dù sao, ở Thượng Lang Quốc ai mà biết Thập Nhi hoàng tử nổi tiếng là lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng.

      Cho tới bây giờ, ai có thể đủ nhập… tâm.

      Tuy nhiên giờ phút này, lại chính miệng thiếu niên này là người quan trọng nhất của mình?

      Nghe vậy, mọi người ai cũng cùng đều ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn quanh vòng nhìn Đồng Nhạc từ đầu đến chân, vẻ kinh ngạc và dám tin.

      Thấy mọi người đều nhìn mình như người ngoài hành tinh, Đồng Nhạc Nhạc liền trở nên buồn bực, lập tức trợn mắt liếc nhìn Độc Ngạo.

      Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ dò hỏi ngạc nhiên, Độc Ngạo Phong chỉ cong môi cười, mặt còn có chút khoái chí.

      Lúc này mặt Đồng Nhạc Nhạc chợt vẻ xấu hổ, lại có cách nào bắt bí Độc Ngạo Phong.

      biết phải giải thích như thế nào, nàng thể làm gì khác hơn đành giọng câu.

      “Ta ra ngoài trước”

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền bước nhanh chân chạy ra khỏi hang núi.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời , ánh mắt Độc Ngạo Phong loé ra lúc.

      hé môi, mở miệng

      “Ta ra ngoài lúc, đợi lát nữa tất cả cũng liền rời khỏi nơi này."

      “Dạ!”



      Đồng Nhạc Nhạc lung tung quanh hang núi lúc liền nhìn thấy được bên ngoài.

      Ở đây là rừng cây tươi tốt.

      Trong rừng có những cây cổ thụ trăm năm vươn tít lên trời cao, cành lá tươi tốt.

      Phía trước là hồ nước trong suốt nhìn thấy đấy, sóng nước lăn tăn mặt hồ.

      Cách đó xa là dãy núi cao liên miên chập chùng vô cùng đẹp.

      Nhìn thấy cảnh trước mắt như ở chốn thần tiên, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm.

      Tưởng rằng nàng bao giờ có thể nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp như vậy nữa.

      May là tại nàng còn sống…

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy tư, đột nhiên phía sau lưng có tiếng bước chân đến rất gần nàng.

      Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại.

      Chỉ thấy Độc Ngạo Phong giờ phút này mặc xong.

      Mặc dù nglười lúc này vẫn có chút chật vật, nhưng lại giảm phần nào khôi ngô, tuấn tú gương mặt mê người, còn cưỡng lại được sang trọng của con người kia.

      Hơn nữa, bây giờ Độc Ngạo Phong khôi phục được sắc mặt hồng hào.

      Thiết nghĩ đến, loại thuốc mỡ mới rồi vị võ giả kia đưa cho Độc Ngạo Phong bôi, hẳn là vô cùng tốt!

      Trong lòng nghĩ ngợi, Độc Ngạo Phong tới trước mặt .

      “Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì vậy?”

      Nam nhân mở miệng, thanh ràng, điềm tĩnh đầy gợi cảm.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, mở miệng .

      “Chỉ là tại cảnh trước mặt đẹp quá nên ta cảm thấy mình vô cùng may mắn.”

      Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc có ý tứ như thở phào nhõm.

      Độc Ngạo Phong khẽ mấp mấy môi cái rồi lập tức mở miệng .

      “Xin lỗi, vừa rồi liên luỵ đến ngươi”

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo ý xin lỗi.

      Đồng Nhạc Nhạc liền lắc đầu .

      “Ta có trách ngươi, người cũng cần xin lỗi. Ngươi còn năm lần bảy lượt cứu ta, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

      Đồng Nhạc Nhạc chân thành .

      Cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của tiểu nữ, đôi mắt Độc Ngạo Phong liền tối sầm lại như là nhớ cái gì đó, hé miệng, trầm giọng .

      “Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, lúc này ta suy sụp nhất. Khi ấy, ta bị người của Bát hoàng đảng mưu ám sát, người bị thương nặng, lại còn mất liên lạc cùng thuộc hạ , khi ta đó ta tưởng mình rằng mình sắp chết…”

      Nghe Độc Ngạo Phong vậy, Đồng Nhạc Nhạc chợt sửng sốt, hai hàng mi lập tức cau chặt, biết phải giải thích như thế nào.

      phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tại hoàng cung sao!?”

      Dù sao nàng còn nhớ lúc ấy là tại nàng trèo cây lấy khăn tay cây hoa đào , chợt bị trượt chân rơi xuống, Độc Ngạo Phong bỗng xuất , cứu nàng.

      Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt đầy nghi hoặc, lại thấy Độc Ngạo Phong khẽ lắc đầu, mở miệng .

      phải, đó là lần gặp thứ hai. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở con ngõ trong kinh thành. Ngươi còn nhớ , lúc ấy có người khất cái đầu tóc rối bù bị đám trẻ con bắt nạt ?

      Nghe Độc Phong vậy, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ. lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc chợt mở to.

      “Nga, ra khất cái bị đám trẻ kia khi dễ là ngươi sao?”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 192-1: Tiểu Nhạc Tử , theo ta !
      Edit : Hoa Như Tỷ Tỷ


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

      Hồi tưởng lúc ấy, tên tiểu khất cái kia bị đám trẻ con bắt nạt, nàng vẫn còn hơi ấn tượng.

      Chỉ là lúc ấy, tên tiểu khất cái đó đầu tóc rối bù, nàng thấy được dáng vẻ của . Cho nên, biết là Độc Ngạo Phong.

      Giờ phút này, nghe được lời này của Độc Ngạo Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      trách được trước đây, nàng cảm giác được chính mình hình như gặp qua ở đâu rồi .

      tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại , Độc Ngạo Phong nghe được lời của nàng, lại thấy dáng vẻ của tràn đầy kinh ngạc và rung động, chỉ là bạc môi có hơi cong lên cái, mở miệng .

      "Rất bất ngờ đúng ! ? Kỳ ban đầu gặp ngươi, đối với ta mà cũng là bất ngờ! Khi đó ta nghèo túng bất lực và tuyệt vọng . Ta còn tưởng rằng lúc đó ta liền như vậy mà chết . nghĩ tới, ngươi lại xuất . . ."

      tới đây, Độc Ngạo Phong dừng lại, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo say mê che dấu chút nào .

      Đối với ánh mắt đầy nóng rực của Độc Ngạo Phong , khiến Đồng Nhạc Nhạc có hơi chịu nổi, muốn chạy trốn .

      Dù sao, tại nàng biết tâm tư của Độc Ngạo Phong đối với mình , mà nàng trong lòng có người khác .

      Nếu, nàng cho được Độc Ngạo Phong điều mà muốn, nàng liền sớm chút ra với .

      Bằng , Độc Ngạo Phong sau này càng lún sâu vào hơn.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức mở miệng .

      "Thập Nhị, xin lỗi, ta...ta trong lòng có người mình thích , cho nên, cám ơn ngươi thích ta.. ta chỉ có thể xin lỗi. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, hơi ra những lời này .

      Bởi vì, tại nàng sợ hãi chính mình nếu ra, sau này đối với tất cả mọi người đều tốt.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc xong những lời này, trong lòng khỏi khẩn trương lên .

      Trái tim, trong nháy mắt như thít lại, ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn chằm chằm người Độc Ngạo Phong .

      Chỉ thấy Độc Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của nàng , đầu tiên là trầm lặng khắc, mày rậm đẹp đẽ nhàng cau lại cái.

      Sau khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Trong lòng ngươi thích chính là Huyền Lăng Thương sao! ?"

      Độc Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu tuy là câu nghi vấn, lại phi thường khẳng định.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, ánh mắt nhìn về phía Độc Ngạo Phong, càng dám tin và kinh ngạc.

      "Ngươi...ngươi như thế nào biết! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

      Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đầy kinh ngạc và dám tin, Độc Ngạo Phong khóe miệng khỏi cong lên cái. Tuy nhiên, khóe miệng lại có thêm vài phần cay đắng.

      "Sau khi ta biết được ngươi là nữ nhân, ta liền phát giác, ánh mắt của ngươi nhìn , càng giống với những người khác. Có lẽ ngươi biết, chỉ cần là có ở đâu, ánh mắt của ngươi, luôn tự chủ được rơi người . Còn nữa, trong mắt ngươi đối với đầy si mê, làm cho người nào có thể bỏ qua. . ."

      Điểm này, cũng là khiến muốn . . .

      Vào lúc Độc Ngạo Phong trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của , khuôn mặt nhắn có hơi sửng sốt.

      Là tâm tư chính mình đối với Huyền Lăng Thương quá mức ràng sao! ? Hay là Độc Ngạo Phong có năng lực quan sát quá mạnh mẽ ! ?

      Nếu là như thế, sau này, nàng nhất định phải chú ý tốt , ngàn vạn lần nên quá mức bại lộ tâm tư của chính mình đối với Huyền Lăng Thương . . .

      Bởi vì, nàng khẩn cầu điều rất đơn giản, chỉ cần có thể đủ nhạt nhẽo tầm thường vô vị sống ở bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng liền cảm thấy mỹ mãn . . .

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Độc Ngạo Phong nhìn tiểu nữ tử trước mắt .

      Chỉ thấy tiểu nữ tử này, cụp mắt xuống, hình như suy nghĩ cái gì.

      Ánh nắng ấm áp, xuyên thấu qua lá cây xanh biếc, từ từ êm dịu rọi xuống, bao trùm ở người nữ nhân này , nhìn qua khiến cho nữ nhân này đáng đến như thế.

      , rất muốn rất muốn, giữ nữ nhân trước mắt này vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình. . .

      Nghĩ tới đây, đồng mâu màu hổ phách của Độc Ngạo Phong đầu tiên là nhàng lóe ra cái, như là hạ quyết định cái gì đó.

      Bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi có thể cho ta lần cơ hội được , ta nhất định có thể cho ngươi hạnh phúc, ngươi liền cùng ta trở về Thương Lang Quốc ! ? Có được hay ! ?"

      Độc Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định khẩn cầu .

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng giật mình.

      Dù sao, nàng cho là tự mình ràng, nghĩ tới Độc Ngạo Phong khăng khăng mực!

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng cái gì.

      Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa ra, đạo giọng khàn khàn trầm thấp , lại từ phía sau bọn họ phút chốc vang lên

      " theo ngươi về Thương Lang Quốc!"

      Cùng với đạo giọng quen thuộc đột nhiên vang lên, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức, đảo mắt nhìn quanh lượt, liền nhanh chóng hướng tới nơi phát ra thanh kia .

      Chỉ thấy, từ giữa đám cây cổ thụ chọc trời trăm năm , đạo bóng dáng cao to lực lưỡng từ từ tới.

      Ánh mặt trời êm dịu, xuyên thấu qua lá cây từ từ êm dịu rơi tại người nam nhân.

      Nam nhân mặc người bộ mãng bào màu đỏ sậm , lưng thắt Kim Đái, đầu đội mũ ngọc, quả nhiên là người như rồng như phượng, điềm tĩnh khí phách!

      Nam nhân này phải ai khác chính là Huyền Lăng Thương!

      Nhìn thấy xuất đột nhiên của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.

      Khuôn mặt nhắn hơi ngây ra lát, sau khi phục hồi lại tinh thần , môi đỏ mọng hé mở, khỏi giật mình la lên thành tiếng.

      "Hoàng thượng, người tại sao lại ở chỗ này! ?"

      Trời ạ!

      là Huyền Lăng Thương!

      Chính là, tại sao lại xuất ở chỗ này! ?

      Đối với mặt mày kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, sắc mặt của Huyền Lăng Thương càng u .

      Mày kiếm nhíu lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo vài phần ảo não và tức giận.

      Bạc môi hé mở, mở miệng lạnh giọng .

      "Trẫm trở về tìm ngươi tính sổ."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhàng, chỉ là, trong đó tức giận, lại làm cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương là tức giận , hơn nữa có lẽ giận nàng.

      Chỉ là, nàng biết, chính mình rốt cuộc nơi nào lại đắc tội .

      Hồi tưởng đêm qua, đột nhiên triệu kiến nàng, khiến nàng chà lưng cho . Ai biết, sau này lại hiểu sao lại bảo nàng rời .

      Lúc ấy, nàng suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được , cảm thấy oan ức.

      Lúc này, Huyền Lăng Thương còn giống như tức giận chính mình, cái miệng nhắn của Đồng Nhạc Nhạc khỏi chu lên .

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng tỏ ra oan ức che dấu chút nào .

      Quả là lòng dạ Đế vương, khó khăn nhất là suy đoán, chính là Huyền Lăng Thương ! ?

      tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kêu lên , cũng biết, Độc Ngạo Phong vẫn đứng bên cạnh nàng, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương xuất , đôi mắt màu hổ phách kia khỏi có hơi nhíu lại, thần sắc trong nháy mắt nguội lạnh .
      caoduong thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 192-2: Tiểu Nhạc Tử , theo ta !
      Edit : Nhan Như Song

      Đối với ánh mắt lạnh lẽo kia của Độc Ngạo Phong, Huyền Lăng Thương phảng phất coi như nhìn thấy.

      Sau khi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, chỉ là bạc môi hé mở, lạnh nhạt .

      "Tiểu Nhạc Tử, lại đây!"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, lại che dấu chút nào thái độ ra lệnh.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại, lập tức, hé mở làn môi hồng.

      "Dạ, Hoàng thượng."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền lập tức bắt đầu cất bước, tới chỗ Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương thấy vậy, gương mặt vốn lạnh như băng khỏi hòa hoãn, ràng đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc rất là vừa lòng.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới tới chỗ Huyền Lăng Thương bước, sau khắc, tay bé của nàng bị bàn tay khớp xương cứng cáp cầm chặc.

      Cảm giác được tay bé của mình bị người cầm chặt, khiến mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức, khuôn mặt nhắn vừa chuyển, liền nhìn tới chỗ Độc Ngạo Phong.

      Nhìn phía ánh mắt Độc Ngạo Phong, càng là mang theo kinh ngạc và nghi hoặc.

      "Thập Nhị. . . ! ?"

      "Đừng , Tiểu Nhạc Tử, cùng ta trở về Thương Lang Quốc !"

      Độc Ngạo Phong mở miệng vừa , ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần cầu khẩn và căng thẳng.

      Nắm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là gắt gao.

      Bởi vì, sợ hãi.

      Tiểu nữ tử này, trong lòng có nam nhân này.

      sợ hãi, chính mình buông tay như vậy, là vĩnh viễn mất tiểu nữ tử này . . .

      Ngay lúc trong lòng Độc Ngạo Phong nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe được Độc Ngạo Phong , lại thấy nhìn phía ánh mắt của mình, tràn đầy ý cầu khẩn.

      Thấy vậy, trong lòng chợt thấy nỡ.

      Dù sao, Độc Ngạo Phong cho tới nay, đối với chính mình đều là cực kì che chở, từng li từng tí.

      Nàng mực đều muốn coi là bằng hữu.

      nay, nhìn thấy dáng vẻ Độc Ngạo Phong khổ sở cầu khẩn như vậy, trong lòng nàng cũng chịu khổ sở a.

      Chính là, ở trong lòng nàng, sớm có nam nhân khác, đối với Độc Ngạo Phong, chỉ có thể xin lỗi.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng chút gì đó.

      Tuy nhiên, còn chờ nàng mở miệng cái gì, chỉ cảm thấy cổ tay kia của mình căng thẳng.

      thanh Huyền Lăng Thương trầm thấp lại mang theo ngang ngược, liền vang lên trong phút chốc

      "Thập Nhị hoàng tử, mời ngươi chú ý thân phận của ngươi! Còn nữa, Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, có trẫm ở đây, ngươi cảm giác được ngươi có khả năng mang sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.

      Cầm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là giống như kìm sắt, gắt gao, buông tay.

      Nhìn phía ánh mắt Độc Ngạo Phong, càng là sắc bén như đao.

      Gương mặt kia lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, nếu như đổi lại là những người khác, sớm sợ đến hết hồn hết vía.

      Tuy nhiên, Độc Ngạo Phong khi đương đầu với đôi mắt tràn đầy uy nghiêm sắc bén của Huyền Lăng Thương, mặt cũng hoàn toàn lạnh như băng, mặt tia sợ hãi cũng có.

      Đôi mắt màu hổ phách kia, càng là gắt gao nhìn thẳng vào mắt của Huyền Lăng Thương.

      Ngay lúc Huyền Lăng Thương và Độc Ngạo Phong đều căm thù ai nhường ai.

      Bị hai người này mỗi người mỗi vẻ, hai nam nhân vô cùng hào hoa tả hữu lôi kéo, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , chỉ có phần thống khổ!

      Dù sao, hai người nam nhân này, người là bằng hữu của nàng, người là nam nhân chính mình thích. Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt a. . .

      Hơn nữa, điểm chết người chính là, hai nam nhân, đều cần phải chú ý lực đạo của mình chút sao! ?

      Nàng phải khúc gỗ, hiểu được đau đớn.

      Cảm giác được cơn đau nhói truyền đến hai tay của mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, mặt, đều là vẻ bị đau.

      Môi đỏ mọng hé mở, nhịn được kêu thành tiếng.

      "Tê, đau. . ."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương và Độc Ngạo Phong vốn chính lúc căm thù ai nhường ai, lập tức vội vàng buông lỏng tay.

      Mới vừa rồi bị hai người này gắt gao lôi kéo, nay, bọn họ lại đồng thời buông lỏng tay, Đồng Nhạc Nhạc bối rối còn kịp đề phòng nữa, sau đó lập tức té xuống.

      Mắt thấy, chính mình mặt đất.

      Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt mở to, nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

      Tuy nhiên, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mặt hai bóng người lao tới, còn chờ nàng phản ứng lại đây, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, chính mình cả người, bị đưa vào lồng ngực rộng rãi

      Cái ôm trong ngực này, rắn chắc to lớn khoan hậu ấm áp, chớp mũi còn nghe thấy được, là vị Long Tiên Hương nhàn nhạt chính mình quen thuộc nhất, dễ ngửi. . .

      Ngửi mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi sinh ra cỗ ý muốn dựa vào.

      nhớ, cứ như vậy nhớ, lại ở trong ngực của . . .

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, phía sau, lại truyền đến thanh Độc Ngạo Phong tràn đầy ảo não thống khổ.

      "Tiểu Nhạc Tử. . ."

      Nghe được Độc Ngạo Phong thấp giọng gọi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.

      Nhớ lại chính mình vẫn còn trong lòng Huyền Lăng Thương, nội tâm giật nảy lên cái, liền nhanh chóng từ trong lòng Huyền Lăng Thương rời .

      Dù sao nàng bây giờ, chính là tiểu thái giám đấy. . .

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, cũng hề chú ý tới, sau khi nàng rời từ trong lòng Huyền Lăng Thương, trong mắt Huyền Lăng Thương nhanh chóng xẹt qua tia vui vẻ.

      Chỉ là, tia vui vẻ này của Huyền Lăng Thương, chợt lóe rồi biến mất, lập tức, bạc môi hé mở, lạnh giọng .

      "Thỉnh Thập Nhị hoàng tử chú ý thân phận của mình, ngươi cứ ngươi muốn dẫn Tiểu Nhạc Tử , Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, điểm ấy trước, Thập Nhị hoàng tử ngươi cho là, lấy tình cảnh của ngươi tại, Tiểu Nhạc Tử rời với ngươi, ngươi có thể bảo vệ an toàn! ? Nếu như tin tức của trẫm lầm, mới vừa rồi, Thập Nhị hoàng tử mới trải qua hồi ám sát ! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhàng, phảng phất chuyện tiết trời hôm nay như thế nào.

      Tuy nhiên, nghe tới lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi chấn động.

      Huyền Lăng Thương tin tức cũng quá nhanh nhẹn ! ? Mới vừa rồi chuyện bọn họ bị người ám sát, lại biết được ! ?

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Độc Ngạo Phong đứng ở trước mặt nàng, đồng mâu cũng trợn lên cái.

      Quay mắt về phía đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Độc Ngạo Phong, bạc môi Huyền Lăng Thương cũng có hơi cong lên cái.

      "Cho nên, Thập Nhị hoàng tử, ngươi nay nghĩ chuyện gì, phải mang Tiểu Nhạc Tử trở về Thương Lang Quốc, mà là suy nghĩ chút về tình cảnh nay của ngươi ! ? Trẫm mới vừa lấy được tin tức, hoàng đế Thương Lang Quốc, bệnh nguy kịch, mà Bát hoàng tử giờ phút này, ở kinh đô đây!"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, lời tới đây, cũng thêm gì nữa.

      Chỉ là, cho dù như thế, trong lòng mọi người cũng biết ràng.

      Khi Độc Ngạo Phong nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, hàng mi xinh xắn kia đầu tiên là nhàng cau lại cái, như là nghĩ ngợi cái gì.

      Chỉ sau khắc, dường như Độc Ngạo Phong phảng phất có quyết định.

      Đồng mâu vừa nhấc, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào người Đồng Nhạc Nhạc.

      Bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ta về Thương Lang Quốc trước, ngươi, nhớ phải chờ ta."










      Chương 192-3: Tiểu Nhạc Tử , theo ta !

      Edit : Tử Ngân


      Độc Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần cầu khẩn.

      Bởi vì, tình cảnh tại, chính ràng.

      nay, lâm vào trong nguy hiểm, sinh tử của mình , có thể để ý.

      Chỉ là, riêng với tiểu nữ tử trước mắt này, muốn để cho nàng theo mình lâm vào trong nguy hiểm.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Độc Ngạo Phong nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm nhẫn, cầu khẩn.

      Nghe được Độc Ngạo Phong lời này, mặt Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng sửng sốt, trong lòng biết Độc Ngạo Phong phải về Thương Lang Quốc, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

      Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nguy hiểm rất lớn, thắng, tất nhiên lại được quyền lợi, địa vị cao cao tại thượng kia.

      Chính là, nếu như bại, cũng là tánh mạng của mình. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bắt đầu lo lắng cho Độc Ngạo Phong.

      Dù sao, Độc Ngạo Phong là bằng hữu của mình, nên tự nhiên nàng muốn thấy xảy ra việc.

      Chỉ là, nàng cũng biết, Độc Ngạo Phong phải tình nguyện giống người bình thường , có tham vọng !

      Ngôi vị hoàng đế kia cao cao tại thượng , chính là mục tiêu của cả đời !

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài hơi, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Thập Nhị, mọi cẩn thận."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Độc Ngạo Phong trong lòng khỏi chấn động mãnh liệt.

      Mặc dù, tiểu nữ tử này chỉ là đơn giản câu , chỉ là, nhìn ra được, nàng lo lắng cho mình.

      Nghĩ tới đây, Độc Ngạo Phong trong lòng phảng phất như lại có được hy vọng, đồng mâu lập tức sáng ngời.

      "Ta hiểu!"

      Vì ngươi! Ta bảo toàn chính mình!

      Ta, nhất định trở về!

      Độc Ngạo Phong trong lòng kiên định nghĩ vậy, lập tức, lại sâu liếc mắt nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc , liền xoay người sải bước rời .

      Nhìn thấy bóng dáng cao to tuyệt đối kia của Độc Ngạo Phong nhanh chóng rời xa tầm mắt của mình.

      Tâm tình Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.

      Bởi vì,nàng biết, chính mình tại, phải chăng là lần cuối cùng nhìn thấy Độc Ngạo Phong . . .

      Giờ phút này,nàng chỉ có là khẩn cầu Độc Ngạo Phong .

      Hy vọng tất cả bình an. . .

      . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẩn cầu cho Độc Ngạo Phong , nhưng biết, đạo ánh mắt nóng rực, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Nhìn thấy ánh mắt của tên tiểu thái giám ở bên cạnh này, hơn nữa lo lắng cho người khác , Huyền Lăng Thương thấy thế , liền cảm giác được sao mà chướng mắt.

      Từ tối hôm qua chuyện xảy ra tại bể tắm nước nóng, liền khiến tâm tình của bức bối.

      Tối hôm qua cả đêm, đều lăn lộn khó ngủ, chỉ cần nhắm đôi mắt lại, nghĩ đến, chính là tiểu thái giám trước mắt này.

      cảm giác được, chính mình sắp điên mất rồi.

      Tiểu thái giám này, giống như là làm người như nghiện thuốc phiện, phải tránh né, chỉ là, lại khống chế được tâm .

      Cuối cùng, ngay cả Chiết Tử đều phê duyệt được , thể làm gì khác hơn là thuận theo tâm ý của mình, tính toán tìm tiểu thái giám này.

      Ai biết, khi đến chỗ ở của tiểu thái giám này, mới biết được, tiểu thái giám này lại cùng thị vệ kìa ra cung .

      Biết được chuyện này, khiến nổi cơn giận dữ.

      Vì vậy, liền ngựa ngừng vó câu đuổi theo ra khỏi cung.

      Nào ngờ, vừa rời khỏi hoàng cung, lại nhận được tin tức của thám tử, mới biết được thân phận chân của thị vệ này.

      Kỳ , từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy thị vệ này, liền cảm giác được thị vệ này có thân phận khả nghi.

      Vì vậy, liền lập tức cho người ta điều tra.

      nghĩ tới, thị vệ này, lại là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc.

      Đồn đại, Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc, trời sanh tính tàn khốc bất nhân, khát máu vô tình.

      Tuy nhiên, cái tên Thập Nhị hoàng tử cũng để ý quan tâm đến bất luận kẻ nào , lại quan tâm đặc biệt như thế đối với tiểu thái giám trước mắt này . .

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương quét vòng, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám này.

      Chỉ thấy, tiểu thái giám này, giờ phút này cả người chật vật.

      Trang phục vạt áo cũng bị xé rách rưới.

      người cũng có ít bùn đất cỏ vụn.

      Trang phục nhăn nhúm nhàu nhịa, tóc cũng bừa bộn thôi.

      Lúc đầu vừa nhìn qua, còn tưởng rằng là tên tiểu khất cái*(* ăn mày) đây!

      Tuy là như thế, lại đều tổn hao chút nào đến vẻ đẹp !

      Trái lại khiến cho nhìn qua, có thêm vài phần bừa bộn tốt đẹp. . .

      Con người tuyệt sắc mà thông minh như thế , trách được lại làm Thập Nhị hoàng tử khát máu tàn khốc kia có vài phần kính trọng, coi như là . . .

      Nghĩ tới đây, mày kiếm của Huyền Lăng Thương khỏi có hơi cau lại cái, trong mắt xẹt qua vài phần ảo não.

      Lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cách đó xa.

      Đối với nam nhân kia che dấu chút nào vẻ lo lắng, khiến trong lòng Huyền Lăng Thương 'Xoẹt' tiếng, liền nhanh chóng nảy lên đám ngọn lửa.

      Bạc môi hé mở, giọng điệu càng là tốt .

      "Như thế nào! ? Ngươi liền như vậy lo lắng ! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, thanh lạnh lẽo vô cùng.

      Nghe tới lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại phục hồi tinh thần lại.

      Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đến khi rơi người nam nhân bên cạnh , trong lòng khỏi giật nảy lên cái.

      Chỉ thấy nam nhân mày kiếm nhíu lại, bạc môi nhếch lên, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là sắc bén lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết nam nhân này, đứng ở bên bờ thịnh nộ.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sinh lòng khiếp đảm, nhanh chóng cúi gằm khuôn mặt nhắn xuống.

      Chứng kiến dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc khiếp đảm y hệt chuột thấy mèo , khiến lửa giận trong lòng Huyền Lăng Thương bốc cháy càng thêm tmãnh liệt.

      "Như thế nào! ? Trẫm là con cọp ăn thịt ngươi sao! ? Để ngươi sợ hãi trẫm như thế ! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, lời này, cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới.

      Nhìn tiểu thái giám trước mắt sợ hãi mình như vậy , Huyền Lăng Thương muốn vặn đứt cổ .

      Bởi vì, Huyền Lăng Thương phát , tiểu thái giám này, cho dù là đối với ai đều có thể thổ lộ tình cảm, duy độc đối với , lại luôn như thể chuột thấy mèo.

      chừng, mình khiến sợ hãi như thế! ?

      Tuy , là vua của nước, mọi người kính , sợ , cảm giác được đương nhiên.

      Duy độc đối với tiểu thái giám trước mắt này, muốn bị như thế. . .

      muốn Đồng Nhạc Nhạc, có thể giống như thái độ của nàng đối với những người khác, nguyện ý tới gần mình, thổ lộ tình cảm với mình . . .

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc biết tâm tư của Huyền Lăng Thương.

      Giờ phút này, khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức mở miệng .

      ", nô tài làm thế nào mà sợ hãi Hoàng thượng đây! Nô tài chỉ là lo lắng Thập Nhị thôi. . ."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đồng mâu khỏi có hơi nhíu lại, ánh lạnh lẽo trong mắt càng là lóe ra thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :