1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188-4 : Trẫm chỉ cần ngươi
      Edit : Bạch_Ngọc_Tuyết



      Ánh mặt trời quyến rũ kia, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, nhàng rọi vào, chiếu sáng cả Ngự Thư Phòng.


      Chỉ thấy, phía sau đống tấu chương cao thành núi kia, nam nhân tuấn tú, mặc dù cầm bút lông trong tay, nhưng lại chậm chạp có viết.


      gương mặt tuấn tú kia, đôi mày nhăn lại, vẻ mặt đầy khó chịu.


      Đôi mắt động lòng người kia, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa Ngự Thư Phòng, phảng phất giống như chờ đợi người nào.


      Mặt trời lên cao, như thế nào còn thấy tiểu thái giám kia?


      Chẳng lẽ là, say rượu còn chưa tỉnh sao?


      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.


      Nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, trong lòng Huyền Lăng Thương giống như đánh đổ bình ngũ vị, các loại tư vị đều dâng lên từ đáy lòng.


      biết rất ràng, chuyện xảy ra tối hôm qua, phi thường điên cuồng.


      Hơn nữa, lúc ấy tiểu thái kia là uống rượu, căn bản liền ngay cả chính mình làm cái gì cũng biết.


      Chỉ là, ngay lúc đó, là tỉnh táo, nhưng bởi vì tỉnh táo, mới khiến trong lòng Huyền Lăng Thương ảo não vô cùng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc đó, Huyền Lăng Thương liền bắt đầu khó chịu.


      Bởi vì, chính là đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc quốc, mỗi lời cử động của , đều quan hệ đến vận mệnh của cả quốc gia.


      Cho nên, chuyện tối ngày hôm qua, làm cho rối rắm, sau này, bao giờ... cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.


      Hơn nữa, đối với tiểu thái giám kia, lý trí của Huyền Lăng Thương cho , tuyệt đối phải ngăn cách!


      Tốt nhất là điều tiểu thái kia đến chỗ mà mình thấy được !


      Bởi vì, tiểu thái giám kia, giống như là viên độc dược trí mạng. làm người nghiện...


      Cho nên, tuyệt đối thể lại tiếp xúc với tiểu thái giám kia.


      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khỏi cười khổ phen.


      Nghĩ đến trước kia, lúc biết được thân đệ đệ của chính mình động tâm tư nên có đối với tiểu thái giám này, lúc ấy, liền lập tức đưa thân đệ đệ của chính mình rời kinh thành, tuyệt đối, thân đệ đệ của chính mình động tâm với thái giám, đó là chuyện điên cuồng cỡ nào.


      nay, nghĩ tới chính mình cũng ngày như vậy...


      Tiểu thái giám kia, tồn tại nguy hiểm...


      Huyền Lăng Thương , sau này bao giờ.... muốn thấy nữa...


      Chỉ là, vừa nghĩ tới sau này còn được gặp tiểu thái giám kia nữa, trong lòng Huyền Lăng Thương liền thắt lại cái, cực kì khó chịu.


      giống như giờ phút này, mới đêm ngắn ngủi thấy tiểu thái giám kia, trong lòng của , dường như có con mèo gãi ngứa.


      Ánh mắt nhìn về phía cửa, càng giống như là mỏi mắt chờ mong...


      Ý thức được mình khác thường, trong lòng Huyền Lăng Thương thầm tự giễu phen.


      Định lực của chính mình, khi nào lại thấp như vậy ?!


      Hơn nữa, mỏi mắt chờ mong cái gì?! Đó là từ dùng để hình dung nữ nhân hy vọng phu quân về!


      Trong lòng ảo não, khắc sau, cửa ra vào đột nhiên xuất bóng dáng gầy.


      Thấy vậy, đột nhiên trong lòng Huyền Lăng Thương giật nẩy lên cái, ánh mắt sáng ngời!


      Tuy nhiên, khi nhìn hình dáng của người kia, lại phải là người mình mực chờ mong, gương mặt tuấn mỹ, khỏi nhuộm vài phần mất mát.


      phải ...


      Liền ngay tại lúc Huyền Lăng Thương mất mát trong lòng, Tiểu Lô Tử bưng trà thơm từ từ vào, thấy mặt đế vương khác thường, khỏi có chút sửng sốt, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.


      Hôm nay, cảm giác được... đế vương tuấn tú trước mắt này có chút là lạ.


      Trước kia, mỗi ngày sau khi đế vương này hạ triều, liền tới Ngự Thư Phòng chăm chú phê duyệt tấu chương, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm.


      Nhưng mà hôm nay, vị ... đế vương tuấn tú này, phảng phất giống như luôn có tinh thần.


      Đôi mắt mang theo chờ mong kia, luôn nhìn ra bên ngoài ngừng, giống như, chờ mong người nào vậy.


      Thấy vậy, trong lòng Tiểu Lô Tử càng tràn đầy kỳ quái.


      Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây?


      Nếu , tại sao.... đế vương tuấn tú này trước mắt này, có vẻ mặt như thế?!


      Liền tại lúc Tiểu Lô Tử nghi hoặc trong lòng, Huyền Lăng Thương giống như nhận thấy cái gì, đôi mắt nhàng quét nhanh qua lượt.


      lúc nhận thấy đôi mắt động lòng người của đế vương tuấn tú kia rơi tại người mình, Tiểu Lô Tử giật mình trong lòng, dám suy nghĩ gì nhiều, chỉ là cúi đầu xuống, từ từ lên phía trước, sao đó để trà thơm tay đặt lên bàn, lại lui về phía sau vài bước, muốn xoay người rời .


      Tuy nhiên, vào đúng lúc này, trước mặt, đột nhiên truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia.


      " Hôm nay, sao Tiểu Nhạc Tử lại có ở đây?!"


      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.


      Nghe vậy, mặt Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, lập tức ra chi tiết.


      " Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay thân thể Tiểu Nhạc Tử khỏe, cho nên xin phép nghỉ."


      " Cái gì? Thân thể của được khoẻ? Có thỉnh thái y chưa?"


      Nghe được lời của Tiểu Lô Tử, môi mỏng Huyền Lăng Thương hé mở, cơ hồ là nghĩ ngợi gì, liền mở miệng hỏi.


      gương mặt tuấn tú kia, đôi mày kiếm càng nhăn lại, trong mắt đều là vẻ căng thẳng.


      Tiểu Lô Tử nhìn đế vương tràn đầy căng thẳng trước mắt, trong lòng kinh ngạc.


      Trước đây, trong cung có lời đồn đại, vị đế vương tuấn tú này đối với Tiểu Nhạc Tử bình thường, chỉ là, tin tưởng cách làm người của Tiểu Nhạc Tử, tuyệt đối có cái gì với đế vương này.


      Nhưng mà bây giờ, thấy đế vương trước mắt tràn đầy vẻ căng thẳng, trong lòng Tiểu Lô Tử khỏi giật nảy lên cái...


      Xem ra, cho dù Tiểu Nhạc Tử có tâm tư gì đối với đế vương trước mắt này, nhưng đảm bảo được đế vương này đối với Tiểu Nhạc Tử có gì...


      Liền tại lúc trong lòng Tiểu Lô Tử ngừng phỏng đoán, Huyền Lăng Thương nhìn dáng vẻ tiểu thái giám trước mắt tràn đầy kinh ngạc, gương mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt.


      Giống như ý thức được, vẻ mặt của chính mình vừa rồi có chút căng thẳng quá đáng.


      Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là buồn bực, chỉ là nhanh chóng liền khôi phục vẻ lạnh lùng uy nghiêm lúc trước.


      Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Lô Tử, càng là sắc bén như dao.


      Tiểu Lô Tử chỉ cảm thấy cỗ áp lực kéo tới, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.


      Mở miệng ra, vẫn mực cung kính :


      " Khởi bẩm hoàng thượng, Tiểu Nhạc Tử có gì đáng ngại, chỉ là đêm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ còn chưa có tỉnh thôi."


      Nghe được lời của Tiểu Lô Tử, Huyền Lăng Thương mới thở phào nhõm.


      " Ừ, trẫm biết, ngươi lui xuống ."


      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Tiểu Lô Tử dám suy nghĩ chuyện gì nhiều, chỉ là cúi đầu, vẫn mực cung kính lui xuống.


      Chờ cuối cùng trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại người mình, Huyền Lăng Thương khỏi để... bút lông trong tay xuống, đầu tiên là đưa tay che mặt, sau đó, cúi đầu nhìn xuống tấu chương chất thành đống, bất đắc dĩ thở dài.


      Bởi vì, cái này vẫn là cái đầu tiên mình xem, lần đầu tiên đối với đống tấu chương lớn, lại có lòng dạ phê duyệt..

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188 - 5 : Trẫm chỉ cần ngươi

      Edit : X Trang Moon





      Mà cái người đầu sỏ gây nên, giờ phút này hẳn là vẫn còn ở trong phòng, ngủ khì khì ! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nảy lên vài phần ảo não.

      Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, khiến mực lăn lộn khó ngủ, ảo não bức bối cả đêm.

      Tiểu thái giám kia khiến bức bối như vậy, giờ phút này lại hoàn toàn biết, vui sướng thoải mái với giấc ngủ của !

      Càng nghĩ Huyền Lăng Thương càng ảo não.

      Có phải hay do mình quá mức sủng ái tiểu thái giám kia?

      Thế cho nên, trở nên ngày càng càn rỡ! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương lập tức từ chỗ ngồi đứng lên. Liền sải bước, ra bên ngoài.

      Nếu, có lòng dạ phê duyệt tấu chương, bằng nhìn tiểu thái giám kia cái!

      . . .

      Ăn uống no đủ xong, lại tắm rửa qua, Đồng Nhạc Nhạc cũng ngủ được .

      Chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, hơn nữa tiết trời hôm nay sai, vạn dặm mây, nếu như chỉ là ngốc ở bên trong phòng , đáng tiếc .

      Vừa hay hôm nay, Bạch Thập Nhị cũng được nghỉ ngơi, Đồng Nhạc Nhạc liền tìm Bạch Thập Nhị, hơn nữa đề nghị xuất cung chút.

      Đối với đề nghị của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị đương nhiên là có dị nghị.

      Kết quả là, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị, ra bên ngoài cung.

      . . .

      Sau canh giờ, Đồng Nhạc Nhạc cùng Bạch Thập Nhị liền tới đường cái của Kinh thành .

      Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu.

      Cho nên hôm nay, liền tính toán tốt chơi đùa phen,giải tỏa khó chịu trong lòng.

      Kết quả là, dọc theo đường , Tiểu Nhạc Tử nhìn thấy trò gì thú vị, đều mua hết toàn bộ.

      được bao lâu, tay Bạch Thập Nhị, liền mang theo gói lớn gói .

      Đồng Nhạc Nhạc điên cuồng mua phen xong, cuối cùng cũng cảm giác được tâm tình khoan khoái ít .

      Chỉ cảm thấy, ra tâm tình có chuyện tốt, mải mua đồ, có khả năng trút ra phen đây!

      Chỉ là, trút ra hậu quả chính là, túi tiền của nàng muốn xuất huyết rồi !

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc vừa nắn nắn túi tiền, khuôn mặt tinh xảo nhắn, càng là cực kì khốn khổ.

      Cúi đầu nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy đau lòng nhìn ví tiền, Bạch Thập Nhị trong mắt đều lộ vui vẻ và sủng nịch.

      Chỉ cảm thấy, từ khi cùng tiểu nữ tử này tiếp xúc, càng cảm giác được tiểu nữ tử này dễ thương.

      Trước kia,nữ nhân vờn quanh ở bên cạnh , nhiều kể xiết.

      Tuy nhiên, những nữ nhân này, đều có mục đích tính tiếp cận .

      Đằng sau lớp trang điểm đẹp đẽ giả dối của bọn họ , cũng là ô uế chịu nổi.

      Nơi nào giống như tiểu nữ tử trước mắt này.

      Nàng giống như là tờ giấy trắng thuần khiết , trong lòng có cái gì, biểu lộ vô cùng tinh tế tại khuôn mặt tinh xảo nhắn kia .

      Hơn nữa, nàng tâm địa lương thiện như vậy , đối người xa lạ, đều ra tay cứu giúp. . .

      Nghĩ tới đây, đồng mâu lá răm của Bạch Thập Nhị khỏi lóe nên phen, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng quyết tâm!

      Chỉ cần có thể bình yên vô lên cái vị trí kia, có được tất cả quyền lợi, như vậy, nhất định phải có được nữ nhân này! Để cho nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới này !

      Trong lúc Bạch Thập Nhị tâm niệm, Đồng Nhạc Nhạc lại biết suy nghĩ ở trong lòng Bạch Thập Nhị.

      Giờ phút này, nàng dạo phố dạo chơi mệt mỏi, hơn nữa tại vừa khát vừa đói.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung ngừng liếc nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt quét vòng, liền rơi tại gian khách sạn cách đó xa.

      Chỉ thấy khách sạn kia, mặc dù so ra kém đại tửu lâu, cũng là trang trí rất thanh nhã.

      Cùng với bọn họ từ từ tới, từng đợt hương thơm thứ căn làm cho người ta thèm dãi xa liền bay tới , khiến con sâu tham ăn trong bụng nàng trỗi dậy.

      Nước bọt tràn ra, Đồng Nhạc Nhạc vừa hít hít chỉ còn thiếu điều chảy ra chảy nước miếng, vừa đưa tay chỉ về hướng khách sạn kia, quay đầu đối với Bạch Thập Nhị liền mở miệng .

      "Thập Nhị, trước mặt có khách sạn, bằng chúng ta trước đến đấy ăn cơm ! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy thèm ăn , đồng mâu màu hổ phách của Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhàng lóe ra phen, lập tức gật đầu đồng ý.

      "Ừ, hảo."

      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sải bước tới, dù sao nàng bây giờ, sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc bọn họ vừa bước vào khách sạn xong, tiểu nhị vai vắt cái khăn đầy mồ hôi của quán liền nhanh chóng ra đón.

      nhìn đến Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị, tiểu nhị kia mặt đầu tiên là giật nảy lên cái, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc .

      Lập tức, mở miệng nhiệt tình hỏi.

      "Hai vị công tử, đặt chỗ chưa! ?"

      " có, tìm bàn có vị trí cạnh bên cửa sổ cho chúng ta là tốt rồi."

      Đồng Nhạc Nhạc .

      Tiểu nhị của quán nghe vậy, lập tức mở miệng .

      "Hảo hảo, hai vị công tử, mời qua bên này !"

      Tiểu nhị của quán dẫn đường, Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị liền tới đến cái bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống .

      Đợi sau khi ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh lượt.

      Chỉ thấy khách sạn này, vị trí tương đối xa phố lớn của Kinh thành.

      Chỉ là bên ngoài bóng cây râm mát, phong cảnh trái lại thanh nhã.

      Nhanh chóng, nước trà đượcmang lên.

      Đồng Nhạc Nhạc chọn mấy món thức ăn thích ăn, liền khiến tiểu nhị của quán xuống thu xếp .

      Nhanh chóng, thức ăn liền đưalên .

      Nhìn thấy bàn thức ăn kia đầy đủ về màu sắc cùng hương vị, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thán phục.

      Chỉ cảm thấy,tiểu điếm này hiệu suất, có nhanh chút ! ? Nếu như bình thường, chỗ thức ăn này nhất định phải thời gian dài mới có thể đủ làm tốt đây!

      Nhưng mà cũng tốt, tại nàng sớm đói da bụng dán sát vào lưng .

      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền cầm lấy đôi đũa, tính toán bắt đầu cắn ngốn ngấu. nhìn thức ăn nhanh như vậy bày ở trước mặt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng nước miếng đều nhanh chảy ra , chỉ muốn nhanh chóng nhấm nháp những thức ăn này.

      Lại thấy Bạch Thập Nhị ngồi ở trước mặt nàng, vào lúc gắp khối thịt gà lên, mày rậm cau lại, mặt biến đổi!

      "Tiểu Nhạc Tử, nên ăn, thức ăn này có độc!"
      caoduong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189-1 : Thập Nhị hoàng tử

      Edit : X Trang Moon



      "Cái gì! ? thức ăn có độc! ?"

      Nghe được Bạch Thập Nhị , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc.

      Nhưng mà, còn chờ nàng suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ thấy từ bốn phía khách sạn, đột nhiên mười mấy đại hán cầm trong tay vũ khí sắc bén xông vào.

      Cùng với những món vũ khí cầm trong tay, các đại hán này mắt lộ ra ánh hung ác xông tới, khiến cho dân chúng vốn ăn cơm trưa ở khách sạn ,lập tức sợ đến giống như chim sợ cành cong,thoát khắp nơi.

      Ngay lập tức, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, thanh vật thể rơi xuống đất, liên tiếp ngừng, rất ầm ĩ!

      Nhìn thấy bốn phía mọi người ngừng thoát , lại thêm hơn mười người đại hán hung thần ác sát kia,Đồng Nhạc Nhạc càng là bị hù dọa sợ mất mật, gương mặt xoẹt cái trắng bệch.

      Dù sao, những đại hán cầm trong tay vũ khí này, ràng là xông về phía bọn họ.

      Chỉ là, biết vì Bạch Thập Nhị mà tới, hay là. . . nàng! ?

      nên a, dù sao, nàng từ khi tới triều đại này, cho tới bây giờ cũng có đắc tội qua bất luận kẻ nào, hẳn là có người muốn giết nàng.

      Nếu phải đến tìm nàng, chẳng lẽ, là Bạch Thập Nhị! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung đầy nghi hoặc và căng thẳng, càng là nhanh chóng nhìn Bạch Thập Nhị bảo vệ nàng đứng phía sau.

      Chỉ thấy Bạch Thập Nhị giờ phút này, sắc mặt dè chừng, mày rậm nhíu lại, bạc môi nhếch lên, thần sắc lạnh như băng.

      Trong đôi mắt màu hổ phách kia, đều là lộ sát ý!

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Dù sao, nàng là lần đầu tiên thấy thần sắc Bạch Thập Nhị như vậy .

      Cùng Bạch Thập Nhị mặc dù phải nhận thức trong thời gian dài, chỉ là, trong khoảng thời gian nhận thức này ,Bạch Thập Nhị trong cảm nhận của Đồng Nhạc Nhạc là mạnh mẽ, có khí chất,tuấn tú, câu chấp.

      Nhưng tại, nam nhân trước mắt này, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt, sát khí lộ làm cho người ta rét mà run .

      Bạch Thập Nhị như vậy, xa lạ!

      Trước kia, nàng chưa bao giờ từng thấy Bạch Thập Nhị bàyradáng vẻ này, có lẽ, đây mới là bộ mặt chân của Bạch Thập Nhị! ?

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại , chỉ thấy đôi mắt màu hổ phách kia của Bạch Thập Nhị đầu tiên là lạnh lùng lạnh lẽo quét mắt về những đại hán, lập tức, bạc môi hé mở, lạnh giọng .

      "Chỉ bằng các ngươi, muốn giết ta! ?"

      Nghe được Bạch Thập Nhị lời , võ giả cầm đầu chỉ là cong môi khinh miệt tiếng, lập tức mở miệng .

      "Hừ! Thập Nhị hoàng tử, coi như võ công của ngươi cao cường, cũng là hai tay nan địch tứ quyền."

      Đại hán mở miệng, giọng điệu tràn đầy đắc ý khinh thường.

      Đối với đại hán tràn đầy khinh thường cùng đắc ý , Đồng Nhạc Nhạc nghe lời của đại hán , cả người lập tức giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu dường như, '"ầm" tiếng, đại não lập tức trống rỗng.

      Ánh mắt nhìn phía Bạch Thập Nhị, càng là trợn lên cái, mặt mày rung động!

      Dù sao, trước đây nàng cũng từng hoài nghi qua, người giống như Bạch Thập Nhị cực kì xuất chúng, như thế nào là người bình thường! ?

      Chính là, nàng tuyệt đối ngờ rằng chính là, Bạch Thập Nhị lại là Hoàng tử! ?

      Bạch Thập Nhị, thêm vào nữa, phải chỉ là chữ hoàng sao! ?

      Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc , còn chờ nàng suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ thấy võ giả cầm đầu đột nhiên hét lớn tiếng.

      "Người đâu, nếu như ai chém rụng thủ cấp Thập Nhị hoàng tử, chủ tử thưởng bạc trắng ngàn lượng! Giết a!"

      Cùng với lời của võ giả cầm đầu , mười mấy đại hán kia cầm trong tay vũ khí ,nhanh chóng xông tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc bọn họ.

      Ngay lập tức, thanh binh khí va chạm vào nhau, liên tiếp ngừng.

      Giờ phút này, ở bên trong khách sạn lớn như thế, trừ nhóm người đứng ở ngoài cửa, liền còn những người khác .

      Chỉ thấy Bạch Thập Nhị, vừa gắt gao bảo vệ Đồng Nhạc Nhạc ở phía sau, vừa cầm trong tay trường kiếm, ngừng đánh nhau với bọn Hắc y nhân bao vây xung quanh.


      Mặc dù, những hắc y nhân này nhân số đông đảo, chỉ là, Bạch Thập Nhị lại thân thủ phi phàm.

      Coi như giờ phút này, là tình huống địch nhiều ta ít, gương mặt Bạch Thập Nhị vẫn lạnh lùng, cũng tia bối rối nào.

      Đồng Nhạc Nhạc bị Bạch Thập Nhị tốt bảo vệ ở phía sau, căn bản bị gây tổn thương chút nào.

      Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng sợ hãi nha!

      Dù sao đao kiếm có mắt, nếu như Bạch Thập Nhị bị thương làm sao bây giờ! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng trùng trùng , chỉ thấy Bạch Thập Nhị thân hình như kiếm, giơ tay chém xuống, tính mạng đối phương bị mất ở tay .

      Nhìn thấy đại hán ngừng chết dưới kiếm của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia,giờ phút này càng là mặt cắt còn hột máu, trắng bệch như tờ giấy.

      Đối với sợ hết hồn hết vía Đồng Nhạc Nhạc,người cầm đầu nhóm đại hán, mắt nhìn thấy thuộc hạ của mình ai nấy đều chết thảm dưới kiếm Bạch Thập Nhị, mặt khỏi nhuộm lên vài phần bức bối và lo lắng.
      Trái với Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, người cầm đầu nhóm đại hán, mắt nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt chết thảm dưới kiếm Bạch Thập Nhị, mặt khỏi lên vài phần bức bối và lo lắng.

      Vốn tưởng rằng, chính mình mang những người này, đều là kiếm khách tốt nhất Thương Lang Quốc , nghĩ tới,ở trước mặt Thập Nhị hoàng tử đại danh đỉnh đỉnh, lại chịu được kích.

      Tiếp tục thế này, thất bại nghi ngờ!




      Chương 189-2 : Thập Nhị hoàng tử

      Edit : deptrainhatnha


      Ngay vào lúc võ giả cầm đầu cực kì lo lắng , đột nhiên, ánh mắt của quét vòng liền rơi tại người thiếu niên được Bạch Thập Nhị gắt gao bảo hộ ở phía sau. Hai mắt sáng ngời, lập tức có chủ ý!

      Dù sao, tại Thương Lang Quốc ai biết, Thập Nhị hoàng tử cao ngạo lạnh lùng, chưa từng có người có thể lọt vào tầm mắt của .

      Tuy nhiên giờ phút này, lại ra sức bảo vệ đối với thiếu niên, thể tưởng tượng nổi.

      Điều đó cũng khiến võ giả nghĩ ra kế.

      Lập tức, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là xẹt qua tia tàn nhẫn.

      Đồng Nhạc Nhạc được Bạch Thập Nhị chú ý bảo vệ ở phía sau, đột nhiên cảm nhận được hồi lạnh buốt từ đáy lòng dâng lên, khiến cho nàng nhịn được sống lưng rùng mình kịch liệt.

      Cảm giác được ánh mắt tàn nhẫn rơi thẳng người của nàng, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh lượt, đối diện, là đôi mắt hắc mâu giống như độc xà ác độc nham hiểm.

      Dù sao, ánh mắt võ giả nhìn nàng, u tàn nhẫn, bị nhìn chăm chú như vậy giống như phảng phất bị con độc xà quấn quanh.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm giác được tóc gáy dựng ngược, phía sau lưng hồi lạnh cả người. . .

      Trong lòng sợ hãi, chỉ thấy võ giả kia , đột nhiên giơ lên tay phải của đối diện với nàng.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn nghi hoặc, tuy nhiên, sau khắc, ánh đao lạnh lẽo từ ống tay phải của võ giả xuất nhanh chóng được bắn ra.

      Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên cái, mới biết, ra võ giả lại sử dụng ám khí đối với nàng!

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, khỏi giật mình la lên thành tiếng.

      Hai chân càng là lui về phía sau, tính toán né tránh ám khí mà võ giả phóng tới.

      Tuy nhiên, lại quên, ở sau lưng nàng là cái bàn ghỗ tròn . . .

      Phía sau có đường lui, trước người ánh sáng lành lạnh phóng tới, trái tim Đồng Nhạc Nhạc đập càng nhanh hơn.

      Tuy nhiên khi ở hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, trước người nàng bỗng tối sầm lại.

      Bạch Thập Nhị lại để ý tánh mạng của mình chắn trước người của nàng.

      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe đến trước người truyền đến tiếng kêu rên của Bạch Thập Nhị.

      Liền nhìn thấy tay của Bạch Thập Nhị bưng kín bả vai trái của chính mình bị cái đoản tiễn cắm lên, vẻ mặt đầy đau đớn.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi, hé mở làn môi hồng, mở miệng giật mình la lên .

      "Thập Nhị!"

      "Tiểu Nhạc Tử, ta trước tiên ở chỗ này chống đỡ, ngươi trước !"

      Đại hán thấy bả vai của Bạch Thập Nhị bị thương, lập tức đạp chân xông lên, ngừng đánh tới Bạch Thập Nhị.

      Do Bạch Thập Nhị bị thương nên hành động ràng thể nhanh nhẹn như trước.

      Có lẽ trong lòng biết chính mình giờ phút này đứng ở thế hạ phong, sợ gây tổn thương đến Đồng Nhạc Nhạc.

      Trong lúc Bạch Thập Nhị ngừng đánh nhau với những võ giả này, lại vẫn quên Đồng Nhạc Nhạc.

      Bạc môi mở ra, liền mở miệng khẽ hô với Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng biết tâm tư của Bạch Thập Nhị.

      Chính là tại tình huống như vậy nàng có thể nào vứt bỏ Bạch Thập Nhị mà để ý ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu quầy quậy, mở miệng kiên định .

      "Ta !"

      Nếu như tại nàng , Bạch Thập Nhị khẳng định phải chết.

      Bạch Thập Nhị khi nghe được những lời này từ Đồng Nhạc Nhạc mày rậm cau lại tràn đầy ảo não.

      "Chạy mau, người bọn họ muốn giết là ta, nếu như ngươi , khẳng định chết!"

      "! Cho dù chết, cùng lắm chúng ta chết chung!"

      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc hề nghĩ ngợi lập tức liền mở miệng .

      Dù sao, xuất phát từ đạo nghĩa, nàng tuyệt đối thể bỏ mặc Bạch Thập Nhị.

      Bằng , lương tâm của nàng thể bình yên.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng kiên định .

      Nhưng nàng cũng biết câu đó khi rơi vào tai Bạch Thập Nhị lại làm cho đôi mắt của mở to.

      Trái tim, càng là chấn động mãnh liệt!

      Phảng phất, có cây búa lớn hung hăng đánh vào ngực .

      Dù sao, sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người với như vậy. Lần đầu tiên, có người phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, mới vĩnh viễn ở bên cạnh đối với ! ( oạch, cả rổ khoai bở nha)

      Như này, khiến , có thể nào phụ lòng! ?

      Nghĩ tới đây, tim Bạch Thập Nhị đập nhanh thôi. . .

      Đối với tâm tư của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên biết.

      Giờ phút này trông lòng nàng chỉ biết bọn họ trong tình huống nguy hiểm, rất có khả năng chết.

      Mới vừa rồi, nàng bởi vì sợ hãi, mực trốn phía sau Bạch Thập Nhị, để cho Bạch Thập Nhị bảo vệ nàng.

      Chỉ là tại, Bạch Thập Nhị vì cứu nàng mà bị thương, nếu như nàng lại mềm yếu trốn phía sau Bạch Thập Nhị mà hành động, khẳng định chết là thể nghi ngờ.

      Nếu đằng nào cũng chết, cùng lắm nàng cũng đếm xỉa gì nữa!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cắn chặt hàm răng ngọc, lập tức, cầm lấy tất cả các vật có thể sử dụng ở bên cạnh, liền ném về hướng tới vị võ giả muốn ám sát Bạch Thập Nhị.

      Võ công nàng có, chính là, nèm đồ nàng có thể làm được!

      Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền lấy ly trà, bát đĩa, đôi đũa hay những thứ linh tinh khác bàn, chỉ cần là những thứ chính mình có thể cầm được đều lấy hết, liền hướng tới vị đại hán kia ném .
      Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền lấy ly trà, bát đĩa, đôi đũa hay những thứ linh tinh khác bàn, chỉ cần là những thứ chính mình có thể cầm được đều lấy hết, liền ném vào vị võ giả kia.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190-1 : cao ngạo phong
      Edit : Nhan Như Song

      Những võ giả này vốn chỉ là chuyên tâm đối phó Bạch Thập Nhị, tuy nhiên tại, nhìn thấy đám ly trà bát đĩa đôi đũa kia ngừng bay tới trước mặt, trái lại khiến bọn họ có chút ứng phó nổi.

      Mà Bạch Thập Nhị thấy vậy, trong lòng biết giờ phút này chính là cơ hội.

      Sau khi sử dụng hư chiêu , liền nhanh chóng ôm chặt Đồng Nhạc Nhạc, nhảy ra bên ngoài .

      Mà ở chỗ bên ngoài khách sạn, chính là mặt hồ sóng nước lăn tăn. . .

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc vốn lúc ném đồ bất kể trời đất, đột nhiên chỉ cảm thấy bên hông bị ôm chặt, ngay sau đó bỗng trời đất ngả nghiêng.

      Còn chờ nàng phản ứng lại xảy ra chuyện gì, cả người mình bị Bạch Thập Nhị ôm nhảy vào trong hồ nước .. . .

      Hồ nước đầu mùa xuân, mặc dù sớm tan băng, lại vẫn lạnh giá vô cùng.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người dường như đặt mình ở trong hầm băng, cảm giác đó, quả thực thống khổ.

      Tuy nhiên, muốn sống phải có ý chí, làm cho nàng nhanh chóng phản ứng.

      Dù sao, đối với bơi lội, nàng rất thành thạo.

      Cùng lắm coi như là bơi mùa đông thôi, trước kia, nàng cũng muốn thử nghiệm bơi mùa đông mà!

      Trong lòng sau khi khổ quá có vui phen, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông buông lỏng, đảo mắt nhìn quanh lượt, trong lòng kinh hãi.

      Chỉ thấy, Bạch Thập Nhị vốn ôm nàng, giờ phút này cả người trực tiếp chìm xuống đáy hồ .

      Nghĩ đến mới vừa rồi trải qua phen đánh nhau kia, hơn nữa vai bị thương, Bạch Thập Nhị sớm chống đỡ nổi!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chuyển động cơ thể, bơi về hướng tới Bạch Thập Nhị.

      Nhanh chóng kéo cổ tay Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc liền ngừng đạp đạp hai chân, lôi kéo Bạch Thập Nhị về hướng bờ.

      Cũng biết bơi bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc mới lôi kéo Bạch Thập Nhị lên khỏi mặt nước.

      Cùng với tiếng 'Rào', sau khi Đồng Nhạc Nhạc thoát ra khỏi mặt nước, liền lập tức giống như cá mắc cạn, từng hơi từng hơi liên tục thở phì phò.

      Vừa thở hổn hển, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng quét mắt nhung quanh khắp bốn phía.

      Chỉ thấy nơi này cây xanh bao quanh, dấu chân rất thưa thớt, cũng biết là chỗ nào.

      Nhưng, vô cùng may mắn chính là, có đám người vừa rồi ám sát bọn họ.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhõm.

      Lập tức, liền lôi kéo cổ tay của Bạch Thập Nhị, nhanh chóng bơi lên bờ.

      Giờ phút này Bạch Thập Nhị, sớm bị rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

      Đồng Nhạc Nhạc dùng sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc mới kéo được Bạch Thập Nhị lên bờ.

      Nhìn thấy Bạch Thập Nhị hôn mê nằm mặt đất, cũng nhúc nhích chút nào , Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời.

      Đưa tay ngừng lắc lắc bả vai Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng gọi.

      "Thập Nhị, ngươi tỉnh lại , nên ngủ a, Thập Nhị, ngươi mau tỉnh lại, nên làm ta sợ a. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thanh vô cùng bối rối.

      Dù sao, giờ phút này Bạch Thập Nhị, mặt cắt còn giọt máu, đôi môi lại trắng bệch như tờ giấy.

      Lúc đầu vừa nhìn, còn tưởng rằng là người chết đây!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi căng thẳng.

      Chẳng lẽ là, Bạch Thập Nhị . . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn tay bé, hướng tới mũi Bạch Thập Nhị.

      Sau khi cảm giác được Bạch Thập Nhị còn có hô hấp, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào hơi.

      "May là, còn có hơi. . ."

      Nghĩ đến Bạch Thập Nhị chỉ là bị thương nên hôn mê .

      Như vậy tại, nàng nhất định phải tìm chỗ thu xếp tốt cho Bạch Thập Nhị mới được!

      Dù sao cũng biết những người đó đến lúc nào đuổi kịp đến nơi, sau này , Bạch Thập Nhị tại bị đả thương, nhất định phải trước băng bó tốt vết thương, còn nữa làm khô người .

      Bằng , có bị người giết chết, cũng bị đông lạnh!

      Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhanh chóng liếc nhìn vòng bốn phía.

      Cuối cùng, ánh mắt quét vòng, liền dừng ở cách đó xa.

      Chỉ thấy cách đó xa, cái hang động.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, liền lại lần nữa dùng sức của chín trâu hai hổ, cõng Bạch Thập Nhị về hướng hang núi bên kia.

      Cũng biết bao nhiêu thời gian, khi Đồng Nhạc Nhạc cõng Bạch Thập Nhị tới trong hang núi này, sớm thở liên tục, đầu đầy mồ hôi .

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy người mình sức lực, đến cực độ.

      Dù sao, Bạch Thập Nhị vóc dáng cao lớn cường tráng, thể trọng tối thiểu cũng có trăm bốn mươi cân!

      Sức nặng như thế đè ở người, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước ngất.

      Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, tại phải thời điểm mình ngã xuống.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc phen, lập tức, liền dè dặt đặt Bạch Thập Nhị mặt đất.

      Nhìn thấy đoản tiễn cắm ở vai của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

      Nghĩ đến vừa rồi, đoản tiễn là phóng tới hướng chính mình. Nếu phải Bạch Thập Nhị đỡ cho mình, nàng hẳn là chết ! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi, lập tức, nhịn được lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.

      Ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, càng là cảm kích thôi.

      Mặc dù, những võ giả kia, là nhằm vào Bạch Thập Nhị. Nhưng mà Bạch Thập Nhị vì nàng, ngay cả tính mạng cũng đếm xỉa đến, nam nhân trọng tình trọng nghĩa như thế, nàng tuyệt đối thể để cho chết như vậy.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lấy ra cây chủy thủ tinh xảo từ bên hông.

      Nghĩ đến, cây chủy thủ này, là do giữa trưa lúc nàng cùng Bạch Thập Nhị mua.

      Mới đầu, nàng chỉ cảm thấy chủy thủ này được làm tinh xảo.

      Sau đó Bạch Thập Nhị còn , nàng có thể mua để phòng thân.

      Vì vậy, nàng liền mua cây chủy thủ này về.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190-2 : Độc Ngạo Phong
      Edit : Nhan Như Song

      nghĩ tới, cây chủy thủ này, nhanh như vậy liền có công dụng.

      Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhàng gỡ bỏ đai lưng Bạch Thập Nhị, cởi ra toàn bộ y phục người .

      Vì sợ hãi chạm tới vết thương của Bạch Thập Nhị, tất cả động tác Đồng Nhạc Nhạc đều làm cẩn thận.

      Sau khi giúp Bạch Thập Nhị cởi y phục người ra, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét vòng. Đến lúc nhìn vào vai trái của Bạch Thập Nhị, nhịn được lạnh toát sống lưng mà hít hơi sâu.

      Nàng mặc dù biết Bạch Thập Nhị trúng đoản tiễn, cũng nghĩ rằng cây đoản tiễn này lại cắm sâu như vậy. Cơ hồ hai phần ba đều cắm ở vai Bạch Thập Nhị. Nếu như nàng muốn lấy ra đoản tiễn này, trước hết rạch bả vai bị thương của Bạch Thập Nhị, lại đưa tay vào trong rút ra.

      Suy nghĩ chuyện này chút, Đồng Nhạc Nhạc đều căng thẳng quá chừng.

      Dù sao, loại chuyện này, nàng cho tới bây giờ cũng có làm qua.

      tại mới chỉ là suy nghĩ chút, nàng sợ hết hồn hết vía.

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Bạch Thập Nhị vốn hôn mê, mí mắt đầu tiên là nhàng run rẩy phen, liền từ từ mở đôi mắt ra.

      Sau khi phát Bạch Thập Nhị tỉnh lại, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là vui vẻ, lập tức mở miệng hô .

      "Thập Nhị, ngươi rốt cuộc tỉnh! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị đầu tiên là chuyển động đồng mâu chút, sau khi nhìn phen bốn phía xung quanh, mới nhúc nhích đôi môi, mở miệng hỏi.

      "Nơi này là! ?"

      "Nơi này là hang động ta tìm được, vai ngươi bị thương, nhất định phải rút đoản tiễn này ra, bằng , thời gian dài quá, mưng mủ thối rữa."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy lo lắng.

      Dù sao, tại triều đại này, y học phát triển, nếu như đoản tiễn vai Bạch Thập Nhị lấy ra được, nhanh chóng phát mủ thối rữa, đến lúc đó, hậu quả tưởng tượng nổi.

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, đầu tiên là cúi đầu nhìn chút thương thế vai mình, lập tức, bạc môi khẽ mím, mở miệng .

      "Ngươi yên tâm rút !"

      Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu nhàng hờ hững, phảng phất như chuyện hôm nay thời tiết thế nào.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của , cũng cắn chặt môi dưới phen, gương mặt cau lại, tràn đầy chần chờ.

      "Chính là, Thập Nhị, loại chuyện này, ta chưa từng làm qua, ta sợ. . ."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy dáng vẻ nàng tràn đầy căng thẳng lo lắng, dường như Bạch Thập Nhị phảng phất biết cái gì, đồng mâu màu hổ phách đầu tiên là nhàng lóe ra phen, lập tức, bạc môi có hơi cong lên cái, mở miệng cười .

      "Đừng sợ, yên tâm dũng cảm làm , ta tin ngươi."

      Bạch Thập Nhị mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là toàn tâm tin cậy.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thoáng giật cái, nỗi cảm động lên, khỏi trào dâng trong lòng.

      Dù sao, loại chuyện này, ngay cả chính nàng cũng có nắm chắc. Nam nhân này, lại tin cậy chính mình như thế, cả tánh mạng của mình, đều giao trong tay nàng . . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng, trong mũi cay cay, tầng sương, liền nhanh chóng nảy lên khóe mắt nàng.

      "Thập Nhị. . ."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy nàng mặt mày cảm động, Bạch Thập Nhị chỉ là có hơi cong môi.

      "Bắt đầu !"

      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng gật đầu, sau khắc, lại dường như nhớ đến cái gì, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhặt ít củi khô đem về.

      Trước dùng lửa đốt củi, lập tức, lại dùng chủy thủ, tương tự xé bên trong lớp áo của mình thành mảnh dài hẹp, để cho Bạch Thập Nhị băng bó.

      Điều Đồng Nhạc Nhạc may mắn chính là, ở bên ngoài hang núi, lại có thảo dược lần trước nàng gặp qua.

      Những thảo dược này, nàng lần trước đưa Huyền Lăng Phong dùng qua, cho nên còn nhớ.

      Những thảo dược này, cầm máu tiêu mủ là tốt nhất đời.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngắt lấy rất nhiều đem về.

      Trước đem thảo dược làm nát, lại cầm cây chủy thủ kia, ở lửa trừ độc phen.

      Sau khi làm tốt những việc này, Đồng Nhạc Nhạc cầm chủy thủ tiêu độc, cắn chặt môi dưới, nhìn về phía Bạch Thập Nhị.

      Giờ phút này Bạch Thập Nhị, sớm suy yếu chịu nổi. Chỉ là, do nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy lo lắng, vẫn là cố nhịn bạc môi nhếch lên, mở miệng làm ra vẻ dễ dàng .

      " có việc gì, ngươi bắt đầu !"

      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc nhàng gật đầu.

      Lập tức, lại hít sâu hơi dài, từ từ đè nén xuống tâm tình căng thẳng của mình.

      Trong lòng càng ngừng cố gắng trấn tĩnh.

      Đồng Nhạc Nhạc, ngươi làm được! Ngươi nhất định có khả năng!

      Sau khi ngừng động viên chính mình cố gắng lên, Đồng Nhạc Nhạc mới giơ chủy thủ lên, mở miệng với Bạch Thập Nhị.

      "Thập Nhị, giờ ta bắt đầu, ngươi ngàn vạn lần phải cố chịu."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy dáng vẻ nàng ngưng trọng tràn đầy chăm chú, Bạch Thập Nhị chỉ nhàng gật đầu.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền nhếch lên môi đỏ mọng, sau đó cầm lấy chủy thủ, hướng tới vết thương Bạch Thập Nhị cắt. . .

      Theo hành động tay, sau khắc Đồng Nhạc Nhạc, chỉ nghe 'Phù phù...' tiếng, lập tức, chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng lên.

      Cảm giác được mu bàn tay ấm áp, còn có màu đỏ tươi trước mắt, khắc thân thể Đồng Nhạc Nhạc sợ đến run run.

      Chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, tại phải là lúc nàng sợ hãi căng thẳng.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhếch đôi môi tái nhợt, lập tức, lại đưa tay mở ra vết thương bên trong, cầm lấy đoản tiễn kia, liền dùng sức hung hăng rút cái. . .

      Cùng với thanh kêu rên kiềm chế truyền đến, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đoản tiễn ở tay rút ra, đầu tiên là thở phào nhõm.

      Lại thấy Bạch Thập Nhị đầu đầy mồ hôi, mặt mày thống khổ, đôi mày cau lại, tràn đầy lo lắng.

      "Thập Nhị. . ."

      "Ta sao, ngươi yên tâm. . ."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị có hơi mở ra đôi môi tái nhợt, cười tiếng an ủi Đồng Nhạc Nhạc.

      "Ta chết. . ."

      Vì nàng, tuyệt đối chết như vậy. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :