1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 185-2 :Ngươi tới chà lưng cho trẫm
      Edit : dunghanh

      Gần đây, luôn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn mình.

      Cảm giác như thế, giống như tiểu bạch thỏ được liệp báo nhớ thương, mà nàng phi thường bất hạnh chính là con tiểu bạch thỏ đó.

      Bất kì lúc nào, cũng có thể bị con liệp báo nguy hiểm này bổ nhào ăn sống nuốt tươi!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng nhịn được lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.

      Đồng Nhạc Nhạc biết có phải chính mình làm sai cái gì, nam nhân này vừa mới dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng như vậy.

      Chỉ là, nếu như nàng thực làm sai cái gì, muốn đánh phải nàng cam tâm tình nguyện.

      Chẳng qua, chỉ là dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, càng làm cho nàng lo lắng đề phòng.

      Trong lòng thấp thỏm bất an, ánh mắt nam nhân sắc bén như dao kề cận ngừng, da đầu tê dại Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn từ từ tiến lên, đưa tay lấy trà thơm trước mặt nam nhân, cúi đầu xuống mở miệng .

      "Hoàng thượng, trà nguội để nô tài thay chén khác cho ngài."

      Dứt lời Đồng Nhạc Nhạc đợi nam nhân mở miệng cái gì nhanh chóng lui xuống.

      Dù sao, bầu khí bên trong dưỡng tâm điện quá mức kiềm chế, lại tiếp tục nán lại xuống, nàng điên mất.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như vậy liền nhanh chóng thoát ly khỏi điện Dưỡng Tâm.

      Huyền Lăng Thương đối với Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy được huyết mâu động lòng người kia lẳng lặng nhìn dáng người bé chạy trối chết này, huyết mâu có hơi nhíu lại. . .

      . . .

      muốn trở về, Đồng Nhạc Nhạc để Tiểu Lô Tử đưa trà đến điện Dưỡng Tâm, chính mình ở bên ngoài dạo, xem như hóng mát chút.

      Đợi Đồng Nhạc Nhạc ở ngoài Dưỡng Tâm điện bộ liên tục tới thời điểm mới bước vào bên trong.

      Mà giờ phút này, sớm thấy bóng dáng Huyền Lăng Thương bên trong Ngự Thư Phòng, mà là tới phòng tắm bên kia tắm rửa.

      Mà mỗi lần Huyền Lăng Thương tắm rửa, đều cho phép có người ở bên trong.

      Biết được Huyền Lăng Thương tắm rửa bên trong, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán ở bên ngoài đợi hầu, chờ tới lúc thay ca có thể tan việc, chính mình liền trở về tiểu viện nghỉ ngơi rồi.

      Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ đột nhiên thấy Tiểu Lô Tử vội vã về phía nàng.

      "Tiểu Nhạc Tử, ra ngươi ở chỗ này, khiến ta tìm phen."

      Thấy Tiểu Lô Tử vẻ mặt bối rối, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Làm sao vậy!? Ngươi tìm ta có việc!?"

      " phải ta tìm ngươi, mà là Hoàng thượng tìm ngươi!"

      Trông thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, Tiểu Lô Tử lập tức mở miệng .

      Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi.

      "Thế nhưng, Hoàng thượng phải tắm sao!?"

      Huyền Lăng Thương mỗi lần tắm rửa, cũng cho phép có người quấy rầy, như thế nào tại lại tìm nàng đây!?

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được, Tiểu Lô Tử trong lòng cũng nghi hoặc thôi.

      Nhưng mà Tiểu Lô Tử hề suy nghĩ nhiều, chỉ là mở miệng thúc giục.

      "Ai biết tâm tư Hoàng thượng!? Bất quá ta tìm ngươi hồi lâu, Tiểu Nhạc Tử ngươi mau mau thôi! Bằng Hoàng thượng tức giận tốt."

      Tiểu Lô Tử mở miệng, tràn đầy lo lắng căng thẳng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hiểu tâm tư Tiểu Lô Tử.

      Gần đây, tâm tình Huyền Lăng Thương hết lần này tới lần khác bất định, mọi người đều lo lắng dè dặt hầu hạ, Huyền Lăng Thương mà giận dữ, hỏa ương cùng thành trì.

      Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu, mở miệng .

      "Được, ta đây liền ngay."

      Vừa dứt lời Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, hướng tới bể tắm nước nóng bên kia tới.

      . . .

      Huyền Lăng Thương mỗi ngày nhật lý vạn ky*, cho nên mỗi lần tắm rửa đều là mình.
      *chỉ khoảng thời gian.

      Trước kia Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn là tiểu điêu nhi cùng Huyền Lăng Thương tắm rửa chung, đều thấy Huyền Lăng Thương tựa vào bể bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, toàn thân buông lỏng.

      Có lẽ, lúc tắm rửa sau này Huyền Lăng Thương mới có thể buông lỏng tâm can mình, cho nên mỗi lần tắm rửa, cũng cho phép có người bên ngoài vào quấy rầy .

      Chính là hôm nay, cư nhiên theo lệ cũ cho phép người cung nhân vào hầu hạ , đây quả thực thể tưởng tượng nổi chuyện tình.

      Trong lòng nghi hoặc, chỉ có điều Đồng Nhạc Nhạc vẫn là nhanh chóng tiến vào bên trong.

      Hiển nhiên bước vào bể tắm nước nóng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy từng đợt hơi ấm chạm mặt đánh tới.

      Tại đây thời tiết lạnh càng thoải mái!

      Đảo mắt nhìn quanh lượt bốn phía, chỉ thấy bốn phía hoa mai mở đường, mặt đất phủ lên đều là muôn vàn đá thạch chọn lựa kỹ, đặc biệt trơn bóng.

      Tới bên trong, chính là ôn tuyền lớn như thế!

      Nước suối nơi này, đều là do bên ngoài dẫn vào.

      Đưa mắt nhìn vòng, khói xanh lượn lờ sóng nước lăn tăn, kèm theo từng đợt Mai Hương, lúc đầu nhìn qua, còn tưởng rằng là cõi tiên đây!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng thấy bóng dáng Huyền Lăng Thương đâu.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nghi hoặc.

      Mới vừa rồi phải , Huyền Lăng Thương ở bên trong sao!?

      Như thế nào bây giờ thấy người đâu!?

      Trong lòng còn nghi hoặc, ngay sau đó nguyên bổn sóng nước lăn tăn bên trong ôn tuyền, chợt truyền đến 'ào' tiếng.

      Ngay lúc đó, thân hình mạnh mẽ, từ bên trong ôn tuyền tách khỏi mặt nước.

      Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc sợ đến sửng sốt, trong mắt đúng là vẻ kinh ngạc!

      Chỉ thấy nam nhân nước da đồng hun, vóc người cường tráng!

      Kia đổ tam giác người, cơ bắp cuồn cuộn ràng dường như phảng phất chứa vô tận lực lượng.

      đầu đen nhánh tóc dài ẩm ướt, giờ phút này bị nam nhân hai tay nhàng kéo ra sau đầu.

      Mặc dù chỉ là nhàng hành động, lại lộ ra vô tận tao nhã, cảm tính, mị hoặc. . .



      Chương 185-3 :Ngươi tới chà lưng cho trẫm

      Edit : peterpan0209
      Beta: Angelina Yang

      Bọt nước long lanh trong suốt, ngừng chuyển động người nam nhân, dường như chảy theo đường nét, phác họa nam nhân vô cùng tinh tế.

      Hàng mi sắc như đao, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, miệng hình trái tim.

      đôi huyết mâu hình lá răm, màu mắt rực rỡ, dường như chất chứa ma lực vô tận. . .

      Tuấn tú và đầy gợi cảm mị hoặc!

      Nam nhân tuyệt sắc như thế, khiến Đồng Nhạc Nhạc hồi trố mắt nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

      Trái tim bé, chịu nổi tuyệt sắc mị hoặc như vậy, ngừng đập mạnh 'bịch bịch' .

      Hơn nữa, lúc này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có cơn xúc động, chính là muốn mạnh mẽ xông tới, chà đạp tuyệt sắc nam nhân phen!

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ phóng túng, tuyệt sắc nam nhân ở bên trong ôn tuyền, hình như nhận thấy cái gì đó, huyết mâu nhàng quét nhanh lượt, rơi người Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bờ.

      Khi chứng kiến vẻ mặt ngây ra như phỗng, nhìn thấy ánh mắt thèm dãi của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu động lòng người Huyền Lăng Thương nhàng lóe lên cái.

      Lập tức, gì, chỉ là từ từ bơi tới bên bờ, sau đó đưa lưng về phía Đồng Nhạc Nhạc.

      "Ngươi tới chà lưng cho trẫm!"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.

      Khói xanh lượn lờ, quả là kiều diễm, đặc biệt gợi cảm!

      Nghe vậy, sau khi Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần, trong lòng khỏi nhói lên cái.

      Ánh mắt nhàng buông xuống, liền rơi tấm lưng rộng rãi của nam nhân kia.

      Mặc dù, nam nhân đưa lưng về phía nàng, nhưng ngờ phía sau lưng lại đẹp như vậy.

      Nhưng mà Huyền Lăng Thương lại để cho nàng chà lưng cho !? Từ trước tới nay cũng chưa từng có .

      Ngày hôm nay Huyền Lăng Thương rốt cuộc làm sao vậy! ?

      Trong lòng nghi hoặc, phía trước, bỗng truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân.

      "Còn đến sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần kiên nhẫn.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng phục hồi tinh thần, vứt trong lòng nghi hoặc, nhanh chóng mở miệng .

      "Dạ!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đồng ý, mắt nhung quét nhanh lượt mặt đất.

      Thấy ở bờ, trừ để trang phục của Huyền Lăng Thương, còn có khăn sạch .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng tới gần, sau đó khom lưng cầm lấy chiếc khăn sạch kia, tới phía sau Huyền Lăng Thương.

      Chậm rãi ngồi xổm người xuống, Đồng Nhạc Nhạc trước hít hơi sâu, điều chỉnh kinh hoàng trong lòng, cầm trong tay khăn đặt vào bên trong ôn tuyền thấm ướt, bắt đầu chà phía sau lưng Huyền Lăng Thương.

      Đối với việc bưng trà nước linh tinh, Đồng Nhạc Nhạc sớm thành thói quen .

      Trái lại việc chà lưng, Đồng Nhạc Nhạc như là đại nương bước lên kiệu hoa, là lần đầu tiên đây!

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc có phần hơi khẩn trương.

      Sợ mình dùng sức lớn, khiến Huyền Lăng Thương đau, nên chà cực kì nhàng, chăm chú.

      Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc chăm chú chà lưng, Huyền Lăng Thương giờ cảm thấy bức bối thôi.

      Từ hôm giao thừa, thích khách đột nhiên tập kích, mặc dù vết thương , chẳng qua vết thương này đối với căn bản đáng nhắc tới.

      Chỉ là, điều khiến Huyền Lăng Thương khó chịu chính là, tiểu thái giám này, từ sau ngày đó, chỉ mỗi ngày đến trong phòng tên thị vệ kia, tự mình thay dược cho .

      Hơn nữa mỗi ngày còn hầm canh đưa đến chổ thị vệ kia.

      cùng thị vệ kia quan hệ bình thường!

      Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Huyền Lăng Thương, giống như có quả núi lửa, ngừng bùng nổ.

      Tuy nhiên, tức giận chính là.

      Bây giờ kẻ khiến tức giận, đó là tiểu thái giám này, lại hoàn toàn biết.

      Mỗi ngày tiếp tục cùng thị vệ kia ở chung chỗ.

      Chẳng lẽ trong suy nghĩ của thị vệ kia quan trọng như thế sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương tức giận thôi.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương nhịn được, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Gần đây ngươi với Bạch Thập Nhị thị vệ hay cùng nhau, hình như quan hệ của hai ngươi rất tốt! ?"

      Nam nhân mở miệng, giống như thuận miệng hỏi, thanh nhàng.

      Chỉ là, gương mặt tuấn tú kia, mảnh u.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc đưa lưng về phía Huyền Lăng Thương, chưa nhận thấy khác thường mặt nam nhân.

      Khi nàng nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, gương mặt có hơi sửng sốt, trong lòng kinh ngạc.

      Làm sao Huyền Lăng Thương đối với chuyện của mình lại biết như vậy! ?

      Mà ngay cả nàng gần đây cùng với Bạch Thập Nhị, cũng biết.

      Đối với tính cách của Huyền Lăng Thương từ trước tới nay quan tâm đến chuyện riêng của đám cung nhân, phải sao! ?

      Trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc phút chốc trầm lặng ra chi tiết.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, lần trước Thập Nhị cứu nô tài, nô tài vì tạ ơn , mỗi ngày tự mình chăm sóc ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , hơn nữa, lời nàng cũng là , nghĩ tới cái khác.

      Tuy nhiên, nàng cũng biết, lời của nàng, rơi vào trong lòng Huyền Lăng Thương, lại làm cho lửa giận trong lòng , xoẹt tiếng bốc cháy phừng phừng.

      gương mặt tuấn tú kia, thần sắc càng phát ra u .

      "A, cứu ngươi, cho nên mỗi ngày ngươi tự mình hầm canh cho uống, mỗi ngày thay dược cho ! ? Đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng, vậy của trẫm đâu! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, Đồng Nhạc Nhạc càng nghe, càng cảm giác được nam nhân nén giận trong câu .

      Nhất là, mặc dù nam nhân đưa lưng về phía nàng, nhưng từ người nam nhân phát ra khí lạnh kinh hoàng, làm cho người ta thể khinh thường!

      Cảm giác được nam nhân tức giận, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.

      Làm sao Huyền Lăng Thương đối với chuyện của mình cùng Bạch Thập Nhị lại biết như vậy! ? Ngay cả việc nàng mỗi ngày giúp Bạch Thập Nhị thay đổi dược, hầm canh cho Bạch Thập Nhị uống, đều hiểu như vậy! ?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186-1 : Đồng Nhạc Nhạc khóc
      Edit : Đá Đá muốn chạy

      Lại thêm những lời lúc này của Huyền Lăng Thương, hình như là tức giận, là trách nàng sao! ?

      Trong lòng nghi hoặc, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc hình như là nghĩ đến cái gì, mở to đôi mắt, lập tức nhanh chóng quỳ mặt đất, dập đầu .

      "Hoàng thượng có ân cứu mạng nô tài, nô tài suốt đời khó quên. Chỉ có tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, họa may mới có thể báo đáp."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cố gắng ra những lời dễ nghe.

      Dù sao thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên* ( ý là có thể bóc trần mọi thứ, chỉ nịnh nọt nỡ lật tẩy ).

      tại Huyền Lăng Thương giống như là tiểu hài tử ghen.

      Nhớ ngày đó, Bạch Thập Nhị tất nhiên cứu bọn họ, chỉ là, hôm đó Huyền Lăng Thương cũng cứu nàng.

      Nghĩ đến,hình như Huyền Lăng Thương là bởi vì chuyện này mà tức giận .

      ra là do bản thân mình sơ ý.

      Ngày đó Huyền Lăng Thương cứu chính mình, mặc dù là cảm động, có điều thân thể Huyền Lăng Thương là ngàn vàng, bên người luôn có ngự y kỹ thuật cao siêu chăm sóc.

      Mà Bạch Thập Nhị, lại chỉ có mình, vì vậy, nàng liền hết sức báo đáp Bạch Thập Nhị, cũng xem cảm nhận của Huyền Lăng Thương.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng.

      Nghĩ lại cũng thấy chính mình hơi quá đáng, như thế nào, Huyền Lăng Thương hôm đó, cũng là liều mạng cứu mình, sau cùng lại còn bị thương nữa!

      Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não hết sức, nam nhân lại nghe được những lời này của nàng, mắt đỏ chỉ lạnh lùng quét qua nàng chút, lập tức, cái mũi hừ tiếng.

      "Vuốt mông ngựa bằng lời , ai mà chẳng được ? được mà làm được có bao nhiêu người chứ.”

      "Ơ. . ."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức nổi lên buồn bực.

      Dù sao, lấy hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương phải hạng người đòi trả ơn, làm thế nào hôm nay lại chịu buông tha đối với như vậy! ?

      Trong lòng nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức mở miệng .

      "Chỉ cần là Hoàng thượng , nô tài nhất định hết sức làm được!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày đầy chăm chú, chỉ còn thiếu nước chỉ tay thề với trời .

      Nghe được lời của tiểu thái giám ở phía sau , lại thêm khuôn mặt nhắn xinh đẹp chăm chú nhìn mình, Huyền Lăng Thương thấy vậy, mới cảm thấy hơi vừa lòng.

      Lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng lạnh nhạt .

      "Trẫm tạm thời tin ngươi! Tốt lắm, bây giờ tiếp tục chà lưng cho trẫm !"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhõm.

      Lập tức nhanh chóng đứng lên, tiếp tục giúp Huyền Lăng Thương tắm rủa.

      Bởi vì mới vừa rồi cam đoan với Huyền Lăng Thương, hết lòng hết dạ báo đáp , cho nên lần này đây, Đồng Nhạc Nhạc vì chà lưng, làm rất cẩn thận, ôn nhu.

      Lại hoàn toàn biết, sức lực của mình, đối với nam nhân mà , quả thực là loại dày vò, càng nhàng hành hạ thân thể !

      Cho tới nay, vai Huyền Lăng Thương đều gánh vác nhiều trách nhiệm, cho nên khắc cũng thể khiến chính mình buông lỏng.

      Nhưng mà, cũng là người, cũng bị mệt.

      Lần tắm rửa này , chính là cho mình xa xỉ, buông lỏng lúc này.

      Cho nên trong ngày thường , tắm rửa cũng cho người bên ngoài ở đây.

      Tuy nhiên ngày gần đây, tâm tình của bức bối, ở trong đầu, luôn tự chủ được nghĩ đến tiểu thái giám này.

      Nghĩ đến tiểu thái giám này đối mặt nam nhân khác là tốt, lại đối với chính mình khúm núm, hình như chính mình là cái con cọp háu ăn, khiến trong lòng bức bối.

      Chẳng lẽ là, khiến tiểu thái giám này cam tâm tình nguyện đến bên cạnh , có như vậy khó khăn sao! ?

      Cho nên, liền sai hầu hạ chính mình chà lưng.

      Chỉ là tại, Huyền Lăng Thương lại phát , chính mình là tự mình chuốc lấy cực khổ!

      Chỉ cảm thấy từ phía sau cái tay bé, ôn nhu cầm khăn lông vì chà lưng ở phía sau.

      Sức lực tiểu thái giám dịu dàng như vậy.

      là chà lưng, nhưng lại như là sờ . .. .

      Ngay lập tức, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy phía sau lưng từ từ truyền đến loại cảm giác tê tê dại dại.

      Phảng phất dòng điện tê dại , chậm rãi từ khăn lông ẩm ướt, truyền đến khắp tứ chi của . . .

      Rung động ở trong lòng, khiến thân thể Huyền Lăng Thương dần dần xảy ra biến hóa.

      Chỉ cảm thấy, những cỗ nhiệt lưu, ngừng từ người nhanh chóng tụ lại ở dưới thân.

      Cảm giác tê dại kia, rung động khác thường, lại quen thuộc như vậy. . .

      Dù sao, cũng là người nam nhân bình thường, cũng có được ham muốn bình thường.

      Chỉ là, lại thích những nữ nhân làm ra vẻ thận trọng, nữ nhân tầm thường. Cho nên sống hai mươi mấy năm, bên người ngay cả nữ nhân cũng có.

      Nhưng mà, lần trước ... đột nhiên xuất thiếu nữ thần bí, cũng lần ngoại lệ. . .

      Chỉ là tại, trừ người kia có thể mang đến cho rung động rất lớn ra, lại là có thêm người. . .

      Nhưng người này, cũng là . . . Tiểu thái giám! ? ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương kinh ngạc thôi.

      Đôi mắt mở to, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.

      Dù sao, tại lại nổi lên ý nghĩ nên có đối với tiểu thái giám, là. . .

      Chết tiệt!

      bị điên rồi sao! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, lập tức, cơ hồ hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      " ra ngoài!"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo cấp tốc và sầu não.

      Chính lúc còn cẩn thận chà lưng cho Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, mặt khỏi sửng sốt.

      Dù sao, mới vừa rồi Huyền Lăng Thương vẫn còn yên lành,đột nhiên ra những lời như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc có hơi phản ứng kịp.


      Ghi chú:
      * thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên


      Tư Đồ Quỷ Hồn bị dẫn tới phủ, ở nơi này có rất nhiều Quỷ Hồn tố cáo . ra, Tư Đồ lúc ở tại dương gian , nịnh nọt cấp , ức hiếp dân chúng, biết làm chết bao nhiêu người. Diêm vương bình sinh hận nhất chính là người như thế này, lúc muốn trị tội Tư Đồ đột nhiên thả cái rắm vừa to vừa thối.

      Công đường là chốn nghêm túc, tương đương với là Kim Loan Bảo Điện , Diêm vương mặc dù là quan to nhất nơi này , nhưng làm ra chuyện chướng tai gai mắt như vậy , dù sao khiến mặt mũi ngàu khó coi. Vào lúc này chỉ thấy Tư Đồ phủ phục ở mặt đất, lấy tay khum khum mũi, vẫn còn hít sâu cái, cười ha hả với Diêm vương: "Chúc mừng đại Vương, mông cao tôn quí, phun ngang rắm quí. Mơ hồ như thanh đàn sáo, rộn rã dễ nghe; phảng phất giống như mùi đốt xạ hương, khỏe người sáng mắt. Ngân nga ba ngày dứt, tại hạ cực kì hứng thú."

      Diêm vương sau khi nghe xong, cười ha ha, liền vui mừng thả Tư Đồ ra. Tư Đồ trong lòng khỏi đắc ý mà : "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua), coi như là Diêm vương gia cũng thể vạch trần cái rắm."


      Chương 186-2 : Đồng Nhạc Nhạc khóc
      Edit : Thuc Quynh


      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ tới cái gì liền hé mở làn môi hồng, mở miệng xin lỗi .

      "Hoàng thượng, là nô tài chà tốt sao! ? Có thể nào sức lực chưa đủ ! ?"

      Chính là, cũng biết rằng, nàng vẫn là lần đầu tiên chà lưng cho người ta. Nếu như chà tốt Huyền Lăng Thương thích, nàng cũng có biện pháp.

      Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhac ão não, cũng chú ý tới đôi mắt thâm trầm của Huyền Lăng Thương chìm trong dục vọng…

      Nghe lời của nàng, bất đắc dĩ ảo não thôi. Dù sao, khác thường người cũng làm cho kinh ngạc tột độ. Cho nên xuất phát từ tia lý trí cuối cùng, mới có thể khiến tiểu thái giám rời .

      Chính là, trong người Huyền Lăng Thương lại nóng lên, cơn nóng ngừng thiêu đốt, hừng hực hừng hực khiến khó mà nhịn được.

      Trong đầu lúc này, chính là có ý nghĩ điên cuồng, muốn… bổ nhào vào tên tiểu thái giám sau lưng mà hung hăng, hung hăng …

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên cái, lập tức, bạc môi mở ra, lần này ra sức quát lên.

      " ra ngoài!"

      lượng lớn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ngồi xổm sau lưng sợ đến nỗi cả người run run, té lăn đất.

      Đôi mắt trợn tròn, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là kinh ngạc thôi. yên lành, Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương như thế nào lại nổi điên lên.

      Trước kia tính tình Huyền Lăng Thương, cũng giống như vậy, phải sao! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc phen, cuối cùng, khi nhìn thấy bóng lưng của nam nhân kia quay , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nỗi lên uất ức, sống mũi cay cay, trước mắt có làn nước mỏng che phủ cặp mắt trong suốt kia.

      Cắn chặt môi, Đồng Nhạc Nhạc vừa chua xót mở miệng

      " Hoàng thượng, nô tài xin cáo lui trước."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền nhanh chóng đứng lên từ mặt đất, sau đó xoay người rời .

      Vì xoay người lại nên nàng biết rằng ngay thời khắc ấy Huyền Lăng Thương ngước đôi mắt ảo não vẫn còn nhuốm màu tình ý lên gắn chặt vào người nàng.

      Nhìn thấy kia bóng dáng bé , xinh nhanh chóng rời tầm mắt của mình, Huyền Lăng Thương nhếch môi.

      "Chết tiệt, trẫm rốt cuộc là làm sao vậy! ?"

      cỗ rung động tràn ngập trong lòng , mặc dù tiểu thái giám rời nhưng mà… nhìn lại tiểu hoàng đệ của mình đứng thẳng cao cao biểu lộ phản ứng hưng phấn chỉ còn biết ão não thở dài.

      biết chính mình là nam nhân bình thường, chính là, lại muốn phát tiết người nữ nhân mà có cảm giác.

      Vì vậy, Huyền Lăng Thương chỉ có thể cười khổ tiếng.

      Xem ra, hôm nay phải tự nhờ chính bàn tay mình động thủ phen . . .

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc sau khi rời khỏi suối nước nóng liền về tiểu viện của mình.

      Giờ phút này nàng cảm thấy rất khó chịu, có ai an ủi, có ai quan tâm, Đồng Nhạc Nhạc chẳng biết chia sẻ điều ấm ức này với ai, chỉ muốn tìm chỗ tốt để núp.

      Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc vừa mới tới tiểu viện tử của mình, đạo bóng dáng màu đen, biết khi nào liền xuất ở trước mặt nàng.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ lo được khổ sở thương tâm, chú ý, liền đầu hung hăng đụng phải người tới.

      Cùng với 'Bịch' tiếng, ngay lập tức, hồi đau đớn từ trán truyền đến.

      Cảm giác được trán đau đớn, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc vặn vẹo, nhịn được phải bưng cái trán kêu thành tiếng.

      "Ách, cái trán của ta. . ."

      Tuy nhiên khi nàng xong, thanh lo lắng đỉnh đầu nàng vang lên.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi sao vậy! ? Là phát sinh chuyện gì sao! ? Làm thế nào cũng nhìn đường mà nhanh vậy! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu đều là nghi hoặc lo lắng và nhè trách cứ.

      Nghe được thanh quen thuộc kia, lại thêm ở trong giọng của lo lắng, nguyên dạng tâm tình Đồng Nhạc Nhạc lúc này tốt nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng càng phát ra uất ức .

      Đồng Nhạc Nhạc vẫn cố nén được nước mắt, rốt cuộc nhịn được nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      "Ô ô, Thập Nhị. . ."

      Thấy trước mắt là hình ảnh quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như nhìn người thân của mình, có thể an ủi, dỗ dành mình, Đồng Nhạc Nhạc nhịn cũng nhịn được nữa, 'Oa' tiếng, khóc càng ngày càng lớn.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên gào khóc như tiểu hài tử, Bạch Thập Nhị mày rậm cau lại cái, lập tức liền luống cuống.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại khóc! ? Là có ai khi dễ ngươi sao! ? cho ta biết!"

      Bạch Thập Nhị mở miệng, trong mắt cái sát ý chợt lóe rồi biến mất.

      Dù sao, ai dám khi dễ tiểu nữ tử này, tuyệt đối tha cho !

      bên là Bạch Thập Nhị trong lòng lửa giận ngút trời luống cuống hỏi han, bên là Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết khóc thương tâm, bao nhiêu uất ức theo dòng nước mắt lăn dài má phúng phính mà thoát ra ngoài.

      Bởi vì, ở thế giới này, người nàng quan tâm nhất là Huyền Lăng Thương, nhưng mà cũng chính mới vừa rồi lại đối với nàng nặng lời như vậy, tại Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.

      Đồng Nhạc Nhạc uất ức chính là rốt cuộc biết mình làm sai cái gì, sai ở đâu cũng biết. Càng biết càng ra sức khóc, từng giọt nước mắt như trân châu rơi vỡ, giọt này rơi xuống giọt khác rơi theo làm cho Bạch Thập Nhị cảm thấy tâm can của mình hung hăng va đập, ra sức an ủi.

      "Tốt lắm, ngươi đừng khóc có được hay . . ."

      Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu ôn nhu an ủi.

      Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên đối với người mà dịu dàng như thế, giọng điệu nhàng, nâng niu vỗ về.

      Nếu như để thuộc hạ của thấy được khẳng định cho là nhìn thấy quỷ . . .



      Chương 186-3 : Đồng Nhạc Nhạc khóc
      Edit : akira liz


      Nhưng mà tại, chỉ cần tiểu nữ tử này đừng khóc, có kêu làm cái gì, đều nguyện ý. . .

      Bạch Thập Nhị trong lòng thàm nghĩ, nhìn tiểu nữ tử trước mắt khóc mà mũi cứ sụt sà sụt sịt, dường như phảng phất sắp sửa thở nổi.

      nỗi thương tiếc khỏi trào dâng trong lòng.

      Lập tức vươn bàn tay, nhàng vuốt bả vai Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ là để cho Bạch Thập Nhị vỗ lưng phía sau mà an ủi, cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc mới ngừng nước mắt, điều chỉnh tốt tâm tình tan nát của chính mình.

      Nhớ lại mới vừa rồi dáng vẻ tan nát của chính mình, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là đưa tay sờ sờ nước mắt, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị mà quả là bắt đầu có hơi ngượng ngùng.

      " xin lỗi, Thập Nhị, để ngươi chê cười." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng .

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , nhìn nàng làm dáng vẻ cố gắng cười vui, cũng biết nụ cười tại mặt của nàng là bao nhiêu cay đắng.

      Khẽ thở dài, trong lòng chấn động, nỗi thương tiếc khỏi trào dâng trong lòng.

      Giờ phút này, hy vọng cỡ nào có thể thay nàng lau nước mắt mặt, chính là lại sợ hãi, tự mình quá xa làm nàng nhận thấy được điều gì đó. . .

      Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị chỉ là nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng .

      " tại, có thể cho ta biết, có chuyện gì phát sinh sao!?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhàng chậm chạp, lại che dấu nổi lo lắng.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm động.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ khe khẽ lắc đầu.

      Sau khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc cong môi cười tiếng, rồi cười với Bạch Thập Nhị.

      "Thập Nhị, có rượu !? Theo ta uống chút rượu !"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị đầu tiên là sửng sốt.

      Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc muốn , cũng có hỏi được bao nhiêu, chỉ là gợi lên bạc môi, mở miệng cười .

      "Ha hả, rượu ta tự nhiên có, đến đây, chúng ta cùng uống rượu !"
      . . .
      "Ha ha ha ha ha ha. . . Hôm nay có rượu hôm nay say, say rồi phải sầu lo! Đến đây, chúng ta lại uống!"

      Đồng Nhạc Nhạc tay giơ ly rượu, ngẩng đầu nhìn trời cao trăng sáng, mắt mang men say, mặt là vui vẻ nở rộ nụ cười.

      Chỉ là thân thể kia, lại bởi vì uống quá nhiều rượu, đứng lên cũng là lắc la lắc lư, đứng … vững chắc lắm.

      Nhìn thấy tiểu nữ tử uống rượu đứng ở trước mắt.

      Ánh trăng say lòng người nhàng chiếu xuống, mềm mại bao phủ lên người tiểu nữ tử trước mắt.

      Chỉ thấy tiểu nữ tử mắt lộ men say, hai gò má xinh đẹp kia càng đỏ bừng, dường như phảng phất cây đào mật vừa mới chín, rất là dễ thương!

      Thấy vậy, Bạch Thập Nhị khóe miệng khỏi mỉm cười, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo sủng nịch, ôn nhu, ngay cả chính cũng biết.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi uống say rồi."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gắng sức lắc lư gương mặt nhắn đỏ rực của chính mình, cau đôi mày lại, tràn đầy ảo não công nhận mà .

      ", ta mới có uống say đâu! Ngươi nhìn, ta bước còn thẳng lắm a!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa tới phía trước.

      Tuy nhiên, ở trong mắt nàng xem ra là thẳng, tại trong mắt người khác nhìn cũng là lắc la lắc lư, dường như là con lật đật, thấy rất tức cười.

      Thấy vậy, Bạch Thập Nhị khóe miệng khỏi cong lên, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng ra ôn nhu cùng sủng nịch .

      "Còn ngươi uống say, ngươi nhìn ngươi bước đều là xiên xiên vẹo vẹo."

      "! Là ngươi uống say hả? Ta bước biết thẳng đến đâu! Nha. . ."

      Những lời Đồng Nhạc Nhạc , vẫn chưa xong, dưới chân đột nhiên hẫng cái, lập tức, cả người liền chợt đổ nhào về hướng phía trước.

      Mà ở trước người nàng, chính là cầu thang chênh chếch . . .

      Mắt thấy, chính mình rơi xuống thang lầu, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên cái, khỏi giật mình la lên thành tiếng.

      Tuy nhiên, còn chờ nàng kịp suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ cảm thấy hồi trời đất ngả nghiêng.

      Cả người, bị ôm vào lồng ngực cường tráng.

      Chun mũi ngửi thấy được mùi vị là người nam nhân như ánh mặt trời kia.

      Ngửi thấy được mùi này, mặc dù dễ ngửi, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc khỏi chau chau hàng mi.

      Bởi vì, cái... mùi vị này của , phải là Long Tiên Hương nhạt nhòa mà nàng tha thiết . . .

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ở trong lòng kêu lên, hề biết giờ phút này chính mình rốt cuộc mê người tới đâu.

      Cúi đầu nhìn thấy tiểu nữ tử nhắn xinh xắn trong lòng.

      Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo nhắn của tiểu nữ tử sớm uống say kia, nhắm tịt mắt lại, hai gò má đỏ bừng, phảng phất dường như mới tô son, trông vô cùng quyến rũ, mê người.

      Cuối cùng, Bạch Thập Nhị quét ánh mắt vòng, khỏi từ gương mặt xinh đẹp kia của Đồng Nhạc Nhạc, rồi đến cái mũi đẹp đẽ kia, lại tới cái miệng nhắn đỏ bừng . . .

      Chỉ thấy, cái miệng nhắn kiều diễm ướt át kia giờ phút này có hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng nõn bên trong.

      Dáng vẻ kia, phảng phất như ân huệ vua ban . . .

      Thấy vậy, Bạch Thập Nhị trong lòng vừa động cái, đôi mắt màu hổ phách khỏi tối sầm lại.

      Lập tức, cũng nhịn được nữa, chỉ thấy nam nhân chậm rãi cúi lưng, từ từ hướng tới cái miệng nhắn kiều diễm ngừng hấp dẫn kia . . .

      Tuy nhiên,ngay lúc bạc môi của nam nhân sắp sửa áp vào cái miệng nhắn mặt đỏ bừng kia của người bé trong lòng, lại thấy đôi môi tiểu nữ tử hé mở, mang theo thanh quyến luyến liền chậm rãi thốt ra từ miệng nàng.

      "Huyền. . . Lăng Thương. . ."

      Nữ nhân mở miệng, thào khẽ gọi, thanh nhàng, tuy nhiên, rơi vào trong tai nam nhân dường như Ngũ Lôi giáng xuống đầu!
      caoduong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187-1 : Trẫm chỉ hôn ngươi
      Edit : be ngok


      "ầm" tiếng, nam nhân mở to đôi mắt, thân thể bỗng nhiên cứng đờ!

      Cứ coi như là uống say , chẳng lẽ trong lòng của nàng chỉ có nam nhân kia sao! ?

      Hay là, nàng đối với nam nhân kia. . .

      Nghĩ tới đây, lông mày của Bạch Thập Nhị cau lại, bạc môi khẽ nhếch.

      Thấy tiểu nữ tử được mình ôm trong ngực, trong miệng lại gọi tên nam nhân khác, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.

      Cũng biết qua bao nhiêu lâu, chỉ nhàng thở dài hơi rồi lập tức khom lưng ôm lấy tiểu nữ tử trở lại trong phòng, nhàng đặt nàng ở giường, tỉ mỉ đắp chăn lên rồi mới xoay người rời .

      . . .

      Đêm khuya .

      Đồng Nhạc Nhạc biết ngủ bao nhiêu lâu nhưng buồn vệ sinh quá mà tỉnh lại…

      Thấy trong bụng căng trướng , Đồng Nhạc Nhạc vội bò dậy, híp con mắt nhập nhèm đứng lên, tới nhà xí.

      Sau khi giải quyết xong, Đồng Nhạc Nhạc lại vẫn mắt nhắm mắt mở mà về phía trước.

      Cũng biết là mất bao nhiêu lâu, khi nàng cảm thấy quá mệt rồi, mới thấy hình như trước mặt có cái giường mềm mại, liền lập tức ngã nhào xuống, ngủ khì.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn cùng Chu công đánh cờ, đột nhiên biết từ khi nào, bóng dáng cao to từ từ bước về phía này. . .

      Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám ngã cỏ mà còn ngủ được, mắt Huyền Lăng Thương xẹt qua tia kinh ngạc.

      Lại ngửi người tiểu thái giám này còn có mùi rượu nhàn nhạt, mày kiếm khỏi nhàng cau lại cái, trong mắt khỏi xẹt qua tia vui.

      Trải qua việc ở bể tắm nước nóng, tâm trạng Huyền Lăng quả thực là vô cùng bức bối. Sau khi nằm ở giường, lại mực trằn trọc, ngủ được.

      Cuối cùng, Huyền Lăng Thương thở dài hơi, liền đứng dậy tính ra ngoài dạo chút, định là mệt liền buồn ngủ , ai biết được bất tri bất giác liền tới chỗ ở của cung nhân.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, định xoay người rời đúng vào lúc này từ xa lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc về bên này, ngay sau đó liền đổ rầm mặt đất.

      Mới đầu, còn tưởng rằng là chính mình nhìn lầm rồi, dù sao bây giờ cũng là canh ba nửa đêm, thời tiết rét buốt, giường ấm áp ngủ mà ngủ bãi cỏ lạnh lẽo làm gì! ?

      Trong lòng tuy nghĩ thế , nhưng hai chân vẫn tự chủ được mà về phía bên này.

      Mà vừa đến liền thấy người nằm ngủ cỏ kia, trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi cảm thấy kinh ngạc.

      Chỉ thấy, tối nay trăng tỏa ánh sáng bàng bạc, êm dịu bao trùm mặt đất.

      Mặc dù tại đông qua, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn có chút lạnh.

      Mà tiểu thái giám bé này lại ngủ mặt đất , co rúc ngủ say, hoàn toàn chưa biết được rằng mình ở đâu.

      Nhìn thấy tiểu thái giám ngã cỏ lạnh lẽo mà vẫn say sưa ngủ , Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận.

      Tiểu thái giám này, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu! ?

      Lại chẳng biết quý thân thể của mình như vậy, nếu phải đến đây, chẳng phải nằm ngủ ở đây đêm tới sáng sao, ngày mai khẳng định mắc bệnh cho mà xem!

      Trong lòng tức giận , nhưng Huyền Lăng Thương vẫn bình thản tiến lên đánh thức tiểu thái giám.

      Tuy nhiên, khi có hơi khom lưng, đưa tay hướng định vỗ lên bả vai bả vai tiểu thái giám kia, bỗng nhiên môi đọt nhiên nỉ non mang theo ý khóc .

      "Bại hoại!Lại dám hung ác với ta ! Ngươi hỗn đản. . ."

      Nghe được câu này, Huyền Lăng Thương sửng sốt, biết cái gì. Chẳng lẽ có người bắt nạt khiến tức giận, cho nên, mới uống nhiều rượi như vậy?

      Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Lăng Thương khỏi lóe ra tia tức giận.

      Lại có người dám khi dễ , nếu như bị biết là ai, tuyệt đối tha !

      Trong lúc Huyền Lăng Thương vẫn còn mải tức giận , tiểu thái giám té mặt đất bỗng dưng lại mở làn môi đỏ mọng lần nữa, giống như cái gì.

      rất ,rất , khiến người khác nghe

      Tò mò, Huyền Lăng Thương hơi khom lưng, để lỗ tai gần miệng tiểu thái giám ,nghe xem rốt cuộc là muốn cái gì.

      Lần này, rốt cục Huyền Lăng Thương cũng nghe tiểu thái giám này lẩm bẩm gì đó, tuy nhiên, nhớ lại những lời vừa rồi, khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi co quắp, bởi vì, tiểu thái giám này, mới vừa rồi trong miệng ngừng mắng hỗn đản ….. là đấy! ? ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương cũng biết sao.

      ấy vậy mà ,giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn biết gì hết.

      Giờ phút này, nàng nằm mơ thấy mình ở ôn tuyền.

      tay, cầm chiếc khăn ướt….




      Chương 187-2 : Trẫm chỉ hôn ngươi

      Edit : be ngok




      Huyền Lăng Thương đứng ngay trước mặt ,nhưng lại đưa lưng về phía nàng, đột nhiên gầm lên đuổi nàng .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc, uất ức, cả người ngây ngốc nhấc nổi bước chân.

      Nam nhân vẫn thấy nàng đứng đó, lại lần nữa lớn tiếng quát.

      Mặc dù đưa lưng về phía nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận thấy, hẳn là tức giận.

      Cảm giác được điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc uất ức khó chịu, cuối cùng, cắn chặt răng ngọc, nổi giận tay ném thẳng khăn lông lên đỉnh đầu Huyền Lăng Thương.

      Hai tay chống nạnh, hé mở làn môi hồng, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng quát.

      "Hỗn đản, Ngươi lại dám mắng ta! Bại hoại!"

      Đồng Nhạc Nhạc ra sức mở miệng mắng.

      Nàng cũng phải dễ bắt nạt đâu!

      Nam nhân này, gọi nàng chà lưng, nàng chà, thế mà lại mắng nàng. cho rằng nàng dễ bắt nạt lắm phải ! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngừng tức giận, cái miệng nhắn mắng người xối xả.

      Cuối cùng, nam nhân hình như bị nàng mắng sợ, xoay người lại, gương mặt tuấn tú làm ra vẻ tội nghiệp đau khổ, nhìn Đồng Nhạc Nhạc thỉnh cầu.

      " Nhạc Nhạc thân ái, ngươi nên tức giận, là trẫm sai lầm rồi, trẫm tại liền xin lỗi ngươi, có được hay ! ?"

      Nam nhân mở miệng tràn đầy thương cảm .

      Mà giọng điệu này lại hèn mọn vô cùng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khoanh hai tay trước ngực, cằm hất cao, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

      "Hừ! Nhận lỗi, có cũng vô dụng, ngươi định lấy gì nhận lỗi đây!?"

      Thấy nàng vậy, nam nhân cúi đầu suy nghĩ chút, liền mở miệng .

      "Nếu , trẫm ban cho ngươi ngàn lượng hoàng kim! ?"

      Nghe Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc hai tròng mắt lập tức sáng lên.

      Ngàn lượng hoàng kim đấy, phải con số đâu!

      Chỉ là, nghĩ đến mới vừa rồi nam nhân này lại dám dùng giọng điệu hung ác mắng nàng, nếu cứ như vậy mà tha thứ cho , chẳng phải nàng mất hết mặt mũi hay sao ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lạnh nhạt hầm hừ tiếng, làm ra vẻ khinh thường.

      "Hừ! Chẳng phải cũng chỉ có bạc thôi sao! ?"

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc hình như vừa lòng, nam nhân là nhàng chau mày, tràn đầy buồn bực.

      Rốt cuộc là muốn cái gì ???

      Bỗng dưng bạc môi khỏi nhàng nhếch lên cái, cười tà mị, gương mặt bỗng dưng nở rộ .

      Nam nhân bước từng bước, từ từ tới ôn tuyền .

      Dáng người cao lớn kia dần dần bại lộ rơi vào tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc .

      Màu da khỏe mạnh màu nâu sẫm lấp ló sau làn khói càng thêm phần gợi cảm .

      Bọt nước trắng ngần long lanh từ người nam nhân rơi xuống khắc họa điêu luyện từng đường nét cơ thể nam nhân ,khiến dáng người hoàn mỹ của giống như vị thần của hoàn toàn phô diễn.

      Lưng dài vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn, tiêu chuẩn cơ bụng tám múi lộ ra vô cùng quyến rũ!

      Mà cơ bụng kia, vết điểm sẹo cũng có, mà ngay cả rốn cũng tràn đầy gợi cảm. . .

      Xuống chút nữa, chính là. . .

      "Nha! Ngươi làm cái gì vậy!"

      Nhìn thấy nam nhân lại lớn mật như vậy, mặc quần áo mà dám đứng trước mặt nàng, cũng sợ bị nhìn thấy sao.

      Đồng Nhạc Nhạc lập tức hai tay bưng kín mắt, chỉ cảm thấy hai gò má hầm hập nóng bỏng.

      Nam nhân sau khi nghe thấy nàng vậy, chỉ giọng nở nụ cười.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi xấu hổ cái gì!? Cơ thể Trẫm chẳng phải ngươi sớm nhìn thấy rồi sao! ?"

      Nam nhân vừa , vừa đưa tay kéo bàn tay cố che hai gò má của Đồng Nhạc Nhạc xuống.

      Khi tay bé bị kéo xuống, gương mặt tà mị của nam nhân liền xuất ở trước mặt nàng.

      Giờ phút này nam nhân, còn lạnh băng như xưa nữa.

      Bạc môi khẽ nhếch, khóe miệng ra nụ cười xấu xa càng khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.

      Còn nữa, đôi huyết mâu tà mị kia mang theo vô tận ma lực khiến người khác cam tâm tình nguyện dâng lên linh hồn của chính mình. . .

      Bị đôi huyết mâu kia nhìn chằm chằm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mặt nóng lên, tim đập dồn dập, trong lòng bỗng thấy ngượng ngùng.

      Đôi mắt nam nhân giống như đốm lửa, muốn đốt cháy cả người nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thôi đỏ mặt, mở miệng tức giận .

      " cho ngươi nhìn ta như vậy !!!”

      Tuy nhiên, nam nhân nghe thấy vậy, chỉ ha hả cười tiếng.

      Lập tức, tay nhàng nhấc cằm của nàng, mở miệng cười .

      "Được, trẫm nhìn ngươi, trẫm chỉ hôn ngươi. . ."

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188-1 : Trẫm chỉ cần ngươi

      Edit : Ngavo


      Nam nhân vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú kia, liền từ từ bao trùm xuống phía nàng . . .

      Nhìn thấy gương mặt tuấn tú trước mắt càng lúc càng gần , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng thẹn thùng , hơn nữa còn là hoan hỉ và chờ mong.

      Cuối cùng, mắt nhung vừa nhắm lại, cái miệng nhắn càng là từ từ chu lên, chờ đợi nụ hôn của nam nhân. . .

      . . .

      Cúi đầu nhìn tiểu thái giám trước mắt này, hai tròng mắt nhắm tịt, cũng ngừng chu cái miệng nhắn hướng tới chính mình, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương khỏi có hơi sửng sốt.

      Mới rồi, chỉ là muốn cố gắng nghe cho tiểu thái giám này rốt cuộc cái gì. ngờ, tiểu thái giám này càng , thanh càng , cũng biết là cái gì.

      Cuối cùng, càng là khỏi chu lên cái miệng nhắn về hướng tới chính mình , chẳng lẽ là, có xuân mộng kiều diễm gì đó sao! ?

      Chính là, hoạn quan rồi, tại sao còn có thể làm được những giấc xuân mộng đứng đắn này đây! ?

      Trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc giải thích được, liền tính toán đánh thức người mặt đất.

      Tuy nhiên, khi mà bàn tay với khớp xương cứng cáp kia của vừa mới tóm lấy bả vai người bé, lại thấy người nhắn này, hai tay bỗng nhiên duỗi ra, liền gắt gao túm lấy chặt bàn tay , sau đó ra sức kéo lại.

      Đối với hành động của tiểu thái giám phía dưới, Huyền Lăng Thương vừa bối rối còn kịp đề phòng nữa, cả người liền liền bị tác động ngã thẳng lên người tiểu thái giám nằm mặt đất.

      Nhưng mà, tuy là như thế, Huyền Lăng Thương tại khắc cuối cùng, có lẽ do có phần lo lắng, sợ hãi chính mình đè lên tiểu thái giám này. Dù sao, tiểu thái giám này, thân thể là mảnh mai như vậy, nếu như bị toàn bộ sức nặng của đè xuống, rồi bị chấn thương, nên làm cái gì bây giờ! ?

      Cho nên khắc cuối cùng, Huyền Lăng Thương vẫn kịp thời chống tay xuống đất. Nhưng mà lồng ngực và hạ thân vẫn gắt gao dán cùng chỗ với tiểu thái giám mặt đất.

      Cảm giác được tư thế giữa hai người bọn họ giờ phút này, là ám muội như thế , khiến trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi rung lên cái.

      Chỉ cảm thấy, người bé dưới thân, thân thể lại là nhắn xinh xắn như thế .

      Lại thêm làn da trắng như tuyết kia, dưới ánh trăng bao phủ, trông càng trắng ngần sáng bóng.

      Đường nét thanh tú, hàng mi cong vút, mũi ngọc thanh tú, môi đào, mỗi chỗ, đều phối hợp hoàn mỹ. . .

      Hơn nữa từ người tiểu thái giám này tỏa ra mùi rượu nhạt nhòa, hỗn hợp với mùi thơm đặc biệt kia người , phảng phất loại hương vị kì lạ thu hút lòng người, ngửi thấy mà khiến trái tim , lại bắt đầu đập dồn dập quy luật lần nữa.

      'Bang bang bang' tiếng tim đập, cứ nhanh như vậy.

      Phảng phất như vạn mã phi nhanh . . .

      Hơn nữa, huyết dịch dưới người , phảng phất vào giờ khắc này, cũng bắt đầu sôi sùng sục theo.

      Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám bị chính mình đè tại dưới thân , tâm tư Huyền Lăng Thương bắt đầu trở nên còn thuộc chính mình .

      Huyết mâu động lòng người kia từ từ tối sầm lại, trong mắt quay cuồng ham muốn.

      vươn cánh tay thon thả kia, nhàng chạm lên gương mặt nhắn đỏ bừng kia của tiểu thái giám.

      Chỉ cảm thấy,làn da thịt ở dưới đầu ngón tay là nhẵn nhụi , tinh tế như vậy , phảng phất như da thịt đứa bé mới sinh, làm cho người ta thích buông tay!

      Vừa đưa tay nhàng xoa xoa làn da thịt mềm mại mà mịn màng kia, trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ lên phần đắm chìm mê muội, và quyến luyến.

      Trong lòng càng là thán phục thôi.

      người tuyệt sắc như thế, vì sao phải nữ nhân đây! ?

      Trong lòng Huyền Lăng Thương thán phục lại tiếc rẻ, ngón tay thon dài kia, càng là chậm rãi vuốt ve cái trán trắng như tuyết kia từ xuống dưới, như muốn phác họa được hàng mi cong cong kia của .

      Cuối cùng, lại men theo cái mũi xinh đẹp, trượt xuống đến cái miệng nhắn hồng hào đầy đặn kia . . .

      Cái miệng nhắn này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy là đẹp mắt nhất mà chính mình từng nhìn thấy!

      Bờ môi tuyệt đẹp, đầy đặn lại tươi tắn.

      Màu môi càng là mịn màng vô cùng, phảng phất bông hồng mai đầu cành vừa mới nở rộ giữa tháng chạp trời đông giá rét , kiều diễm ướt át. . .

      Ngón tay hết lần nọ tới lần kia nhàng vuốt ve cái miệng nhắn khiến mê mẩn , trong mắt Huyền Lăng Thương, càng là từ từ tối sầm lại. . .

      Trong lòng, càng là có ý nghĩ điên cuồng, bắt đầu nảy sinh ra.

      biết, cái cái miệng nhắn xinh đẹp như thế, nếu như là hôn rốt cuộc là có cảm giác gì! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương rung động.

      Huyết mâu động lòng người càng là ra dục vọng và si mê mà ngay cả chính cũng biết.

      Cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú từ từ hạ thấp, liền chậm rãi hướng tới gần người bé ở phía dưới.

      Cùng với môi của hai người từng tấc từng tấc tiếp cận, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trống ngực của mình, càng là đập nhanh như vậy chưa từng có . . .

      Mắt thấy, bạc môi của , sắp sửa trùm lên cái miệng nhắn đỏ hồng kia của người bé bên dưới, cách đó xa đột nhiên truyền đến 'rắc' tiếng, phảng phất có người dẫm lên nhánh cây, làm phát ra thanh . . .

      Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên cái, kèm theo đó, huyết mâu tràn đầy tình dục, càng là chợt tỉnh táo lại.

      Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng nhấc lên, ánh mắt sắc bén như đao kia, càng là phi thường chuẩn xác quay nhìn về hướng vừa rồi phát ra thanh.

      Nhưng mà, ở bên kia, chỉ có vài cây đại thụ tươi tốt, cũng là bóng người. . .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mày kiếm khỏi có hơi cau lại cái, trong mắt xẹt qua vài phần nghi hoặc.

      Chẳng lẽ , mới rồi là nghe lầm ! ?

      Trong lòng còn nghi hoặc, đột nhiên, cổ Huyền Lăng Thương bỗng nhiên bị đôi tay bé mềm mại vô tội gắt gao ôm chặt.

      Bên tai, càng là truyền đến tiếng thầm bất mãn của người bé kia.

      " cho ngươi ! Ngươi ngươi chỉ hôn ta!"

      Cùng với lời này của người bé bên dưới, Huyền Lăng Thương còn kịp phục hồi tinh thần lại, lập tức, cái cái miệng nhắn mềm mại liền chụp lên môi của . . .

      Cảm giác được làn môi thơm ngát kia mang theo mùi rượu thoang thoảng, lại thêm khuôn mặt tinh xảo nhắn gần trong gang tấc , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, đại não chỉ chốc lát trống rỗng, huyết mâu cũng trợn lên cái. . .

      Dù sao, mới rồi mặc dù từng xúc động mà có ý nghĩ điên cuồng hôn tiểu thái giám này , chỉ là nay, hôn lên cái miệng nhắn đó , cũng để cho kinh ngạc thôi.

      Quan trọng nhất là, lần này đây, do tiểu thái giám này chủ động. . .

      Mặc dù, Huyền Lăng Thương biết, cũng ràng, tiểu thái giám này, giờ phút này là uống say rồi, cho nên, căn bản biết chính mình làm những gì.

      Theo lý thuyết, cho dù xuất phát từ lập trường gì, đều phải lập tức đẩy tiểu thái giám này ra.

      Dù sao, chỉ có là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc, vẫn còn là nam nhân bình thường!

      Cho nên, lại có thể nào bị tiểu thái giám hôn! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khỏi vươn bàn tay, vươn tới thân người bé.

      Tuy nhiên, khi mà bàn tay của Huyền Lăng Thương trong nháy mắt chạm vào người bé , thân thể của , phảng phất tự khống chế lý trí của mình.

      Hành động vốn là đẩy ra, thay vào đó lại là nhàng nâng lên cái cằm thon thả của người bé kia, tiến tới càng gia tăng nụ hôn này. . .

      Giờ phút này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy chính mình là điên rồi.

      Cái gì lý trí, thân phận gì, đều quên cả rồi.

      Giờ này khắc này, chỉ là muốn hảo hảo mà nhấm nháp cái miệng nhắn mềm mại này . . .



      Chương 188 - 2 : Trẫm chỉ cần ngươi

      Edit : Dung Cảnh
      Đối mặt với Huyền Lăng Thương đắm chìm trong suy tư, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mình như con thuyền đơn độc biển, trôi nổi ngừng.

      Tùy ý để gió biển thổi bất cứ nơi nào.

      Dần dần, nàng cảm thấy thể thở nổi.

      Đôi mắt mở to, đôi môi hồng khẽ mở, nhịn được mà phát ra tiếng ưm, giọng điệu đầy bất mãn.

      Nhưng nàng biết tiếng ưm mình vừa phát ra, truyền vào tai nam nhân lại như liều thuốc kích thích.

      Mới vừa rồi, Huyền Lăng Thương bị đôi môi thơm ngát kia làm cho mất lý trí.

      Giờ phút này, lại vô thức nghe được tiếng ưm như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau.

      Cả thân thể như muốn bốc cháy.

      Đối với cảm giác này, thể nào hiểu nổi.

      muốn tiểu thái giám này?

      Ý thức được chuyện này, trong lòng mâu thuẫn thôi.

      Dù sao là nam nhân, làm sao có thể....

      Nhưng mà tiểu tử này hết sức mê người.

      Cái miệng nhắn mềm mại, dung mạo xinh đẹp, giọng nũng nịu, có nam nhân nào bị mê hoặc, may mắn còn giữ được chút lý trí.

      Chuyện sau này cần nghĩ tới, chỉ cần làm theo tâm ý của mình, hưởng thụ tất cả…

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương thèm để ý tới điều khác.

      Bàn tay nóng bỏng từ từ rơi xuống, mở ra thắt lưng chiếc eo bé của tiểu thái giám.

      Nhưng vào lúc này, tiểu thái giám kia hết sức thống khổ cau mày, hề nghĩ ngợi vươn hai tay đẩy ra.

      Lúc này Huyền Lăng Thương mất lý trí làm sao để ý đến chuyện này.

      Đôi môi bạc mở ra, thở hổn hển.

      “Tiểu Nhạc tử, Trẫm muốn ngươi!”

      Nam nhân mở miệng, giọng khàn khàn…

      Dứt lời, nam nhân đưa tay nắm cằm nàng, nhấp nháp hương vị nơi chiếc miệng làm cho thần hồn điên đảo…

      Tuy nhiên khắc sau, thân hình bé phía dưới cau mày, lập tức chu môi:

      “Uạ!”

      Cùng với tiếng nôn mửa vang lên, cả người Huyền Lăng Thương cảm thấy nóng lên.

      Ngay sau đó, mùi chua nồng nặc xông lên mũi.

      cúi đầu nhìn cũng biết người mình bị phun.

      Nghĩ tới đây, thân hình cứng đờ, cả người ngây ngốc tại chỗ.

      Dục hỏa lúc nãy lập tức bị hành động của tiểu thái giám dập tắt.

      Dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, vào lúc này tiểu thái giám này lại ói ra…

      Nghĩ tới đây khóe miệng nhếch lên, gương mặt đen lại, giống như giẫm phải bãi phân trâu.

      Nhìn tiểu thái giám càng ảo não, tức giận, cuối cùng chỉ biết thở dài.

      Tiểu thái giám vẫn nôn ngừng, để ý tới ô uế người mình, dè dặt đỡ tiểu thái giám lên, sau đó giúp nàng nôn hết ra.

      Đợi tiểu thái giám nôn xong, Huyền Lăng Thương mới lấy chiếc khăn sạch, lau sạch cho tiểu thái giám.

      Làm xong những việc lặt vặt này, trăng ngả về phía tây.

      Nửa đêm canh ba, cả Hoàng cung chìm trong yên tĩnh.

      muốn kinh động tới bất cứ kẻ nào, thể làm gì hơn đành thở dài hơi sau đó ôm lấy tiểu thái giám ngã mặt đất.

      Bởi vì kịp thời đỡ lên, đợi tiểu thái giám nôn xong, cho nên người tiểu thái giám có chỗ bẩn nào.

      Trái lại lại may như vậy.

      Giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng ôm tiểu thái giám trở về sau đó ngâm mình trong bồn tắm.

      Mùi vị này làm người ta chịu nổi.

      Nếu là người khác, hai lời mà đem giết.

      Nhưng mà…

      Cúi đầu nhìn người mình ôm trong ngực, tiểu thái giám ngủ ngon lành, biết làm gì.

      Bạc môi mở ra, khỏi cười giễu tiếng.

      lẽ kiếp trước Trẫm nợ ngươi?”

      ……

      Vừa dứt lời, cười khổ tiếng, lập tức ôm tiểu thái giám về gian phòng trọ.

      Nhưng mà biết, lúc xoay người, ….

      Đêm khuya, bóng dáng đứng sau cây đại thụ, lâu mới xoay người .

      …..

      Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình như nằm mơ giấc mơ dài, trong đầu cảm thấy trống rỗng.

      Giống như có ngàn vạn chiếc búa ngừng đánh vào đầu nàng, cảm giác đó đau khổ.

      Trong lúc nàng chịu đựng dự thống khổ vì say rượu, đột nhiên bên tai truyền đến giọng quen thuộc.

      “Tiểu Nhạc tử, ngươi tỉnh chưa?”

      Nam nhân mở miệng, giọng hết sức quen thuộc, nàng nghe xong cảm thấy sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn về phía phát ra thanh.

      Bây giờ, mặt trời lên cao.

      Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.

      Ánh mặt trời chói mắt làm cho nàng chưa kịp thích ứng, lập tức vươn tay che chắn trước mặt.

      Đợi đến lúc thích ứng, nàng để bàn tay xuống, nhìn về phía nam nhân.

      Chỉ thấy mặc trường sam màu vàng, buộc chặt thân thể lộ ra vóc người gầy gầy.

      Mái tóc dài đen nhánh, vấn thành hình đuôi ngựa, túm lại đằng sau đầu, làm cho gương mặt càng thêm ràng.

      Mày rậm mắt sáng, mũi thẳng môi bạc, phối hợp hết sức hoàn mỹ, làm cho gương mặt hết sức khôi ngô tuấn tú.

      Gương mặt này đủ cho nữ nhân khắp thiên hạ phải điên cuồng.

      Còn nữa, ngươi phát ra khí tức điềm tĩnh kín đáo, quyến rũ vô cùng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi môi mở ra.

      “Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở đây?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng tràn đầy nghi hoặc.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188-3 : Trẫm chỉ cần ngươi
      Edit : Bạch_Ngọc_Tuyết

      Tuy nhiên, sau khắc, dường như lại nhớ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bật dậy từ giường , vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống thân thể của chính mình.


      Khi nhìn thấy cơ thể mình vẫn còn mặt y phục tối hôm qua, có dấu vết bị người chạm vào, trái tim vốn thít chặt của Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng thả lỏng ra.


      Vù vù, may là, vẫn còn mặc trang phục tối hôm qua, bằng , nàng sợ hãi, tối hôm qua chính mình uống say như vậy, nếu như bị người khác nhìn ra được thân phận của mình....


      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.


      Sau này, có lẽ nên uống ít rượu hơn mới tốt...


      Tại lúc Đồng Nhạc Nhạc còn suy nghĩ, Bạch Thập Nhị ngồi ở bên cạnh thấy dáng vẻ cực kì kinh hãi của nàng, phảng phất giống như rất nghi hoặc, môi mỏng chợt hé, mở miệng hỏi:


      - Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy?!


      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của mình bị nhìn thấy.


      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gượng gạo , cười khan :


      - , ha ha, có gì, chỉ là tò mò, sao yên lành ngươi lại ở trong phòng của ta?!


      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, lập tức đổi đề tài.


      Lại biết được rằng, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời của nàng, đôi mắt màu hổ phách lóe lên cái.


      Lập tức hé mở môi mỏng :


      - , chỉ là nghĩ đến hôm qua ngươi uống rượu, liền qua xem ngươi có sao .


      Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, tối hôm qua nàng uống rượu, sau khi uống rượu nàng liền say, cho nên, sau đó xảy ra chuyện gì nàng cũng biết.


      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khẽ hé, mở miệng hỏi:


      - Đúng rồi, Thập Nhị, tối hôm qua ta uống rượu, sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng nhớ , còn nữa, sao ta lại trở về được?!


      tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu có chút khẩn trương.


      Dù sao, thân phận của nàng, là thể để cho người ta phát nhất...


      Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trong lòng, Bạch Thập Nhị chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn tiểu nữ tử trước mắt này.


      Chỉ thấy trong mắt tiểu nữ tử này toàn là vẻ căng thẳng, trong lòng biết rốt cuộc nàng là khẩn trương cái gì, Bạch Thập Nhị chỉ là nhàng giương môi mỏng lên, mở miệng cười :


      - Tối hôm qua ngươi uống say, sau đó ta liền ôm ngươi trở về phòng ngủ, sở dĩ ta ở tại chỗ này, là bởi vì hôm nay ta được nghỉ ngơi, nghĩ đến tối hôm qua ngươi uống rượu, sau khi tỉnh lại nhất định bị đau đầu, cho nên liền mang theo cháo và ít thức ăn , tại ngươi đứng lên rửa mặt trước, rồi ăn ít gì !


      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, lại thấy mặt có vẻ gì khác thường, hòn đá nặng trĩu đè trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.


      - Ừ, vậy cám ơn ngươi trước, đúng lúc ta cũng đói bụng đây!


      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa từ giường đứng lên, chỉ là, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc lại ngửi thấy mùi chua chua khó ngửi.


      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, liền cố sức ngửi lại lần, mặt lập tức lên chút buồn bực.


      Bởi vì, mùi vị chua chua khó ngửi này, phải chỗ khác, mà đúng là từ người nàng tản ra ngoài....


      Nhận thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy "ầm" tiếng, cảm giác khô nóng từ đáy lòng bốc lên tận đỉnh đầu.


      Lại nhìn Bạch Thập Nhị ngồi bên cạnh, chỉ thấy mặt Bạch Thập Nhị cũng điểm khác thường nào, phảng phất giống như có nhận thấy mùi vị khó ngửi người nàng vậy.


      Cũng biết ngửi thấy được, hay là cố ý giả vờ biết, hay là như thế nào, nhưng đúng là Đồng Nhạc Nhạc lại có vẻ vô cùng xấu hổ.


      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, tràn đầy xấu hổ :


      - Ách, Thập Nhị, ngươi có thể ra ngoài trước được ?! Tối hôm qua ta uống nhiều lắm, người chua chua khó ngửi...


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì xấu hổ, cho nên hai gò má nguyên bản trắng như tuyết kia, lại càng nhanh chóng nhuộm lên hai tầng hồng nhạt.


      Nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử trước người tràn đầy xấu hổ thẹn thùng kia, cực kì dễ thương.


      Bạch Thập Nhị thấy vậy, khóe miệng khỏi cong lên cái:


      - Ha ha, tốt, nước nóng ta chuẩn bị tốt, ngươi chờ chút, ta giúp ngươi mang vào.


      Bạch Thập Nhị vừa dứt lời, đợi Đồng Nhạc nhạc thêm cái gì, liền đứng lên, sau đó cất bước ra bên ngoài.


      được bao lâu, liền thấy hai tay Bạch Thập Nhị mang theo hai thùng nước nóng tiến vào.


      Vóc người Bạch Thập Nhị cường tráng, hổ là người luyện võ, mang theo hai thùng nước nóng, cũng là bước như bay.


      được bao lâu, giúp nàng đổ đầy bồn tắm.


      Thấy vậy, tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hâm mộ thán phục trong lòng, đối với Bạch Thập Nhị, cũng là cảm kích vô cùng.


      - Thập Nhị, là rất làm phiền ngươi.


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, toàn là cảm kích thể che giấu.


      Dù sao, nam nhân trước mắt này, những là dáng người cao to tuấn mỹ mê người, hơn nữa làm người nhiệt tình, lại phi thường quan tâm nàng.


      Trong lòng biết tối hôm qua nàng uống quá nhiều, sáng sớm hôm nay liền qua đây chuẩn bị thức ăn cùng nước tắm cho nàng.


      Như thế nào có thể làm nàng cảm động đây?!


      Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Bạch Thập Nhị nghe được những lời nàng , lại thấy vẻ cảm kích mặt Đồng Nhạc Nhạc, môi mỏng nhàng cong lên cái, mở miệng cười .


      - Chỉ là việc , phiền toái, hơn nữa, lúc trước ta bị thương, là Tiểu Nhạc Tử ngươi ngại cực khổ băng bó vết thương cho ta mỗi ngày, còn nấu thuốc cho ta uống, thân thể của ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy.


      Bạch Thập Nhị vừa dứt lời, dừng chút, liền tiếp:


      - Tốt lắm, nhất định ngươi rất đói bụng, nhiều như vậy nữa, ngươi tắm rửa nhanh lên, lại ăn chút gì , ta về trước, có việc gì tìm ta, à, còn nữa, nghỉ ngơi cho sớm, ta xin phép thay cho ngươi rồi, cho nên ngươi chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, cần trở về Dưỡng Tâm điện hầu hạ hoàng thượng.


      Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, đầu tiên mặt Đồng Nhạc Nhạc là sửng sốt, sau đó, mới nhàng gật đầu.


      - Ừ, tốt, cám ơn ngươi.


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng tràn đầy cảm kích.


      Dù sao, với tình trạng thân thể của nàng tại, là phi thường thích hợp trực. Bây giờ Bạch Thập Nhị xin phép thay cho nàng, là tốt nhất đời.


      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ cười nhạt tiếng, sau đó lập tức xoay người .


      Cuối cùng, vẫn tỉ mỉ đóng cửa phòng giúp nàng.


      Nhìn thấy Bạch Thập Nhị rời khỏi, Đồng nhạc Nhạc thở phào nhõm, liền đóng cửa sổ lại, sau đó tới phía sau bình phong.


      Chỉ thấy bên trong bồn tắm, có chứa đầy tám phần nước nóng.


      Khói xanh lượn lờ, làm cả phòng ấm áp.


      Nhìn thấy nước nóng hổi, Đồng Nhạc Nhạc cũng có chút mệt mỏi.


      Lập tức cởi y phục người xuống, sau đó liền chìm cả người vào bên trong bồn tắm.


      Sau khi ngâm người vào nước nóng lần cuối cùng, Đồng nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân.


      Đầu đau đớn, thân thể cũng nhức mỏi.


      Sau khi chà lau tóc cho tốt, thay đổi y phục, Đồng Nhạc Nhạc liền tới trước bàn, bắt đầu ăn cháo và thức ăn mà Bạch Thập Nhị mang tới.


      Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cho dù là thịt rồng, cũng bằng món cháo hoa và thức ăn trước mắt này.


      Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn vừa kêu lên:


      - Bạch Thập Nhị người tỉ mỉ hiếm có đây!


      ... .....


      Cùng lúc đó, trong Ngự Thư Phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :