1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 182-5 : Rơi băng quấn ngực
      Edit : Nhan Như Song


      Chỉ là, cho dù nàng tận lực thèm nghĩ những việc lặt vặt này nữa, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn kìm lòng được nhìn lại nam nhân trước mắt.

      Sợ hãi chính mình còn dừng lại thêm như vậy , tâm tình của mình khống chế được, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, tính toán lui xuống , đến chỗ nào mà người trước mắt hoàn toàn nhìn thấy!

      Tuy nhiên, ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời , cũng hề chú ý tới, đôi mắt nam nhân, gắt gao dừng ở người của nàng. . .

      Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Huyền Lăng Thương, đều dừng ở người Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tỉ mỉ.

      Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, từ mới đầu tức giận, ảo não, đến cuối cùng thương tâm, khổ sở, còn nữa tràn đầy uất ức xoay người rời , khiến Huyền Lăng Thương nhíu mày kiếm lại, trong huyết mâu đều là vẻ nghi hoặc.

      Bởi vì, tuy mừng thầm được tiểu thái giám này quan tâm dáng vẻ của , chỉ là, càng thêm nghi hoặc tiểu thái giám này vì sao lại có vẻ mặt như thế.

      Dù sao, nếu như là thái giám bình thường, căn bản là lưu ý đế vương cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, phải sao! ?

      Ngay lúc Huyền Lăng Thương sinh lòng nghi hoặc, cũng hề chú ý tới, hồng y nữ tử vốn tung tăng múa lượn đối diện , vào lúc xuất thần trong đôi mắt quyến rũ kia, chợt lóe lên sát ý rồi biến mất . . .

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc ngay lúc xoay người tính toán lui xuống , liền dự định căn dặn Tiểu Quế Tử ở bên hầu hạ tốt.

      Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa ra, đột nhiên, tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, phút chốc vang lên ở phía sau nàng .

      Cùng với tiếng thét thê lương chói tai vang lên, phía sau bên cạnh càng trở nên hỗn loạn.

      Nghe thấy được phía sau khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người nhìn lại.

      Nếu nhìn còn khá, liếc mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, mắt nhung trợn tròn, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.

      Chỉ thấy, hồng y nữ tử vốn đối diện với Huyền Lăng Thương, trong tay biết khi nào có thêm chủy thủ sắc bén.

      Giờ phút này, chủy thủ sắc bén kia, trực tiếp đâm về hướng tới người Huyền Lăng Thương.

      Chuyện này đột ngột phát sinh, khiến tất cả mọi người ở đây trở tay kịp.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ!

      Mắt thấy chủy thủ kia, từng tấc từng tấc định đâm tới người Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não lập tức trống rỗng, cái gì cũng nghĩ tới .

      Mắt nhung trợn tròn cực to, nàng chu cái miệng nhắn. tiếng hô to thê lương , liền thốt ra từ trong miệng nàng.

      "Hoàng thượng, cẩn thận a!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lớn tiếng hô, hai chân, dường như đều tự có ý thức, nhanh chóng vọt tới Huyền Lăng Thương ở kia.

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc cái gì cũng nghĩ tới, chỉ nhớ việc, ngàn vạn lần, tuyệt đối thể để cho Huyền Lăng Thương xảy ra việc!

      Tuy nhiên, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, cũng hề chú ý tới bậc thang dưới chân, kết quả là, bi kịch xảy ra.

      Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc tính toán đẩy Huyền Lăng Thương ra, ai biết, chính mình định vọt lên trước, lại bị bậc thang làm ngã.

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình, khống chế được nhào phía trước.

      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy thân mình hung hăng đụng vào thứ ấm áp, ngay lập tức, cơn đau nhức truyền đến cái mũi, làm cho Đồng Nhạc Nhạc thể chịu được, nước mắt chỉ còn thiếu tràn ra.

      Nhưng mà, nàng cũng bất chấp cái mũi đau đớn của mình, vội vàng đứng lên từ mặt đất, tính toán nhìn chút xem Huyền Lăng Thương như thế nào.

      Nhưng mà, lúc vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt.

      Chỉ thấy người nàng mới vừa rồi vô ý va chạm, lại húc vào hồng y nữ tử muốn đâm Huyền Lăng Thương, làm cho ả té mặt đất .

      Thế nào là chó ngáp phải ruồi, chính là trước mắt như vậy chứ! ?

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương bình yên vô , Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc thở phào nhõm .

      Tuy nhiên, còn chờ Đồng Nhạc Nhạc nén cơn giận xuống, chỉ thấy hồng y nữ tử vừa rồi bị nàng đụng vào, giờ phút này nhanh chóng nhảy dựng lên từ mặt đất. Trong ánh mắt nhìn nàng, càng giống như rắn độc, oán hận thôi.

      Bị hồng y nữ tử oán hận trừng mắt nhìn, khiến Đồng Nhạc Nhạc khỏi lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.

      Ách, nếu như ánh mắt có khả năng giết người, tại nàng chỉ sợ bị băm thành muôn mảnh rồi chứ! ?

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy cả đại điện, giờ phút này sớm hoàn toàn rối loạn.

      Chỉ thấy các vũ nữ áo xanh mới rồi múa may uyển chuyển, giờ phút này sớm hóa thân Tu La, gặp người liền giết.

      Mọi người thấy vậy, sớm sợ đến thét chói tai liên tục, cuống quít chạy trốn ra bên ngoài đại điện.

      bên thị vệ thấy vậy, vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh nhau cùng với những nữ nhân áo xanh này.

      Trong khoảnh khắc, cả đại điện, vô cùng rối loạn.

      Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, thanh binh khí lạnh lùng va chạm vào nhau, vang lên liên tiếp ngừng, rất sôi nổi!

      Hồng y nữ tử vừa mới bị nàng đạp ngã có phản ứng cực nhanh. Sau khi nhanh chóng nhảy dựng lên , liền tiếp tục cầm Chủy Thủ ở tay, đâm về hướng tới Huyền Lăng Thương .

      Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương kịp phản ứng được, sao còn có thể cho nàng cơ hội.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương thân hình chợt lóe, chân dài đá cái, liền đá bay chủy thủ tay hồng y nữ tử.

      Ngay sau đó, bàn tay nắm thành quyền, hung hăng tấn công, hồng y nữ tử kia liền giống như như diều đứt dây, mạnh mẽ bay ra vài thước về hướng phía sau.

      Làm cho hồng y nữ tử cuối cùng té mặt đất, lập tức phun tung tóe ngụm máu tươi, liền hai mắt khép lại, cũng biết là sống hay chết.

      Nhìn thấy hồng y nữ tử té mặt đất, mặt mày đầy máu , Đồng Nhạc Nhạc quả là líu lưỡi vô cùng.

      Nhớ lại mới rồi , hồng y nữ tử này vẫn còn nhàng uyển chuyển, đường cong thân thể tựa rồng lượn, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Kinh động như thế.

      Giờ phút này, lại giống như búp bê có khí tức, làm cho người ta thổn thức.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh lượt, liền dừng ở người Huyền Lăng Thương.

      Hai chân bước, liền nhanh chóng chạy vội tới.

      "Hoàng thượng, ngươi sao chớ! ? Để nô tỳ nhìn chút!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vừa , vừa thỉnh thoảng kiểm tra thân thể Huyền Lăng Thương.

      mặt, đều che dấu nổi lo lắng và căng thẳng.

      Nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc quan tâm chính mình, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi lóe ra phen.

      Bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Trẫm có việc gì."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc trái tim vốn thít lại chặt, rốt cuộc cũng xuống.

      Nghĩ đến mới vừa rồi, nhìn thấy chủy thủ của hồng y nữ tử kia, muốn đâm về hướng Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương . . .

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tâm cơ hồ muốn vỡ ra.

      Nàng dám tưởng tượng , nếu như Huyền Lăng Thương bị thương, hoặc là chết , nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

      Mặc dù, Huyền Lăng Thương giờ phút này, bình yên vô đứng ở trước mặt nàng, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi.

      Trong mũi cay cay, trước mắt nhanh chóng nảy lên tầng hơi nước.

      Sau khắc, hơi nước kia nhanh chóng hóa thành chuỗi chuỗi trắng ngần sáng bóng , ngừng rơi xuống từ khóe mắt nàng . . .

      Khi Huyền Lăng Thương thấy tiểu thái giám trước mắt mặt có những chuỗi nước mắt chảy xuống, trong lòng khỏi chấn động mãnh liệt.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 183-1 : Ngươi khóc thực xấu.
      Edit : thuonglu

      Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, sắc mặt tái nhợt, vùng trán lộ vẻ hoảng sợ cùng lo lắng.

      Ánh mắt nhìn về phía , càng che dấu chút nào quan tâm.

      Những giọt lệ trong veo thẳng tắp ngừng chảy xuống hai gò má của , khiến khuôn mặt nhắn trắng như tuyết lại càng xinh đẹp động lòng người. . .

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương thoáng chút rung động khó hiểu.

      chỉ bởi vì tiểu thái giám này rơi nước mắt mà còn là do nước nước mắt ấy là vì mà rơi. . .

      Chính ràng nhất, từ mang thân phận cao quý, ở ngoài mặt mọi người đối chuyện của khắp nơi lo lắng, nhưng quan tâm có được bao nhiêu người.

      Nhưng tại, tiểu thái giám trước mắt này, ánh mắt của là chân thành như vậy, lo lắng, quan tâm, căng thẳng cùng sợ hãi.

      Còn nữa từng chuỗi nước mắt trắng ngần long lanh sáng bóng kia, chỉ lưu lại mặt , mà còn là trong đầu của . . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương chợt rung động, phảng phất như có vật gì đấy, nhanh chóng mọc rễ trong lòng mình.

      Chậm rãi vươn bàn tay cứng cáp thấy khớp xương, nhàng xoa khuôn mặt bé kia.

      Làm cho những giọt nước mắt long lanh kia chạm ngay đầu ngón tay của , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy hạt nước mắt này nóng rực giống như đám lửa, khiến cả người đều bốc cháy lên . . .

      Ngay khi trong lòng Huyền Lăng Thương còn hết sức rung động , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là rưng rưng nước mắt nhìn nam nhân trước mặt, giống như liếc mắt cái vạn năm.

      Trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, khỏi cảm thấy vô cùng may mắn…may là, có việc gì.

      Nhưng mà, trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn nhớ lại, hồng y nữ tử vốn nằm thẳng cẳng mặt đất biết sống chết đột nhiên bật lên cái, liền từ mặt đất nhảy dựng lên. Hơn nữa còn nhặt lấy thanh Chủy Thủ mặt đất, đâm thẳng vào người Huyền Lăng Thương.

      Chuyện đột nhiên phát sinh này, khiến mọi người trở tay kịp.

      Đồng Nhạc Nhạc càng là rung động vạn phần.

      Dù sao, nàng tuyệt đối ngờ rằng, Hồng Y nữ tử này, lại giả chết!

      Giờ phút này, mắt thấy, Chủy Thủ kia được cầm trong tay Hồng Y nữ tử thẳng tắp đánh tới người Huyền Lăng Thương.

      Trong mắt nữ nhân vẻ tàn nhẫn, hơn nữa là cương quyết hành động, muốn đưa Huyền Lăng Thương vào chỗ chết!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là hề nghĩ ngợi thêm được nữa, nhanh chóng bổ nhào tới trước người Huyền Lăng Thương, dùng thân thể của mình chắn đường tấn công của Hồng Y nữ tử kia!

      Cho dù chết, nàng cũng tuyệt đối thể để cho Huyền Lăng Thương xảy ra việc gì!

      Ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy đoán, cái chết là điều thể tránh khỏi.

      Liền ngay sau đó, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông chợp căng thẳng, lập tức, cả người liền bị người khác ôm trọn.

      Đồng Nhạc Nhạc chưa kịp suy nghĩ xong nàng cảm thấy trận choáng váng đầu óc ngay sau đó nàng nghe thấy đỉnh đầu nàng truyền tới thanh rên rỉ kêu đau.

      Tuy rằng cố hết sức chịu đựng nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

      Nghe thấy xong Đồng Nhạc Nhạc bỗng giật mình cái, lập tức ngước đôi mắt đẹp của mình lên nhìn về phía mặt của .

      Thấy khuôn mặt tuấn mĩ của giờ phút này lông mày nhíu chặt môi bạc khẽ nhếch, tuy cố che giấu nhưng mặt khỏi lên vài phần thống khổ.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền giật mình, liền theo khuôn mặt bắt đầu nhìn lược toàn thân của .

      nhìn thôi vừa nhìn xong Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa từ cổ họng trào ra.

      Cánh tay của giờ phút này sớm nhuộm đầy máu tươi.

      Màu đỏ tươi kia chắc chắn là máu, máu ngừng theo cánh tay chảy ồ ồ ra sớm nhuộm đỏ long bào vàng óng của , tình huống này nhìn thấy kinh người!

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt nhịn được chu cái miệng la lên tiếng.

      "Hoàng thượng!"

      Trời ạ!

      Huyền Lăng Thương , lại có thể bị thương!

      Hơn nữa những vết thương tay của , đều là bởi vì nàng. . .

      Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa rung động lại vừa đau lòng.

      Nàng cũng biết tại phải thời điểm để cho nàng suy nghĩ nhiều.

      Trước mắt thấy hồng y nữ tử kia đao cuối cùng đâm tới, Huyền Lăng Thương lại có vũ khí liền bị đánh ngã thấy thế nàng ta ra sức tiến tới nghĩ muốn tấn công triệt để Huyền Lăng Thương.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt.

      Ngay tại thời điểm trái tim Đồng Nhạc Nhạc tưởng chừng như thể thở nổi nữa, liền thấy bóng dáng cao to giống như hổ báo nhanh như chớp chạy lại đây.

      thân hình nam nhân chợt lóe liền đá Hồng Y nữ tử bay ra xa, Hồng Y nữ tử mới từ mặt đất ra sức nhảy lên, đợi lâu tay lấy mũi kiếm chỉa thẳng vào yết hầu của nàng ta. . .

      loạt hành động qua với tốc độ cực nhanh, chính là chỉ trong nháy mắt.

      Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc ngẩn người ra, ngây ngốc hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.

      Mà đợi nàng hồi phục tinh thần xong thấy Huyền Lăng Thương đứng ở đại điện cho người bao vây toàn bộ thích khách.

      Nhìn thấy tất cả thích khách bị thị vệ chế ngự sắc mặt Huyền Lăng Thương lạnh như băng.

      Đôi mắt hẹp dài vốn lạnh lùng nay càng thêm sắc lạnh hơn quét mắt qua bốn phía, ngay lập tức ánh mắt gắt gao dừng lại người Hồng y nữ tử bị Bạch Thập Nhị chế ngự.

      Môi bạc hé mở, mở miệng .

      ", rốt cuộc là người nào sai các ngươi tới hành thích trẫm! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng thanh tuy rằng nhàng nhưng lời phát ra đầy lạnh lẽo và uy nghiêm chút che giấu, làm cho người ta nghe khỏi run sợ trong lòng.




      Chương 183-2: Ngươi khóc trông xấu
      Edit : Nhan Như Song



      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , lại thấy ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương , hồng y nữ tử bị chế phục mặt đất, chỉ cong môi khinh miệt cười lạnh tiếng, lập tức, câu cũng , chỉ là nhếch môi đỏ mọng chút.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lúc nghi hoặc buồn bực.

      Sau khắc, chỉ thấy hàng máu tươi, từ trong miệng hồng y nữ tử nhanh chóng chảy ra.

      Thấy vậy, dường như Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì, mắt nhung lập tức trợn lên cái.

      "Nàng cắn lưỡi tự tử!"

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên thành tiếng, chỉ thấy thích khách bốn phía bị chế phục, cũng vội vàng noi theo hồng y nữ tử này, cùng nhau cắn lưỡi tự tử.

      Những hành động này của bọn họ, phi thường ăn ý, nếu như muốn ngăn cản cũng còn kịp rồi.

      Nhìn thấy những nữ nhân té mặt đất, trong nháy mắt còn hơi thở, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy kinh ngạc, và đáng buồn.

      Mặc dù những thiếu nữ này, đều là đến hành thích Huyền Lăng Thương.

      Chỉ là, ở trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, bọn họ chỉ là những con cờ bị người lợi dụng thôi.

      Đặc biệt, tuổi của bọn họ, cũng chỉ là ở mười mấy tuổi, trẻ tuổi như thế, xinh đẹp như hoa.

      Nếu như ở đại, có lẽ vẫn ở cấp trung học, tuổi khờ khạo hồn nhiên.

      Giờ phút này, ai nấy đều đều hương tiêu ngọc vẫn . . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi khiếp sợ, lại vì bọn họ cảm thấy tiếc hận.

      Trong lòng cảm thán, đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng kêu giật mình.

      "Hoàng thượng, ngài sao rồi! ? Người đâu, Hoàng thượng bị thương, mau truyền ngự y!"

      Nghe được đám cung nhân giật mình la lên, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại tay Huyền Lăng Thương bị thương!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu, nhìn lại người Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy giờ phút này, Huyền Lăng Thương tay gắt gao đè nặng cánh tay bị thương, mặt cũng là hoàn toàn lạnh lùng.

      Phảng phất, người bị thương, phải là .

      Chỉ là, y bào dính máu tươi, màu vàng sáng của long bào tôn thêm, càng thấy làm cho người ta nhìn thấy ghê người!

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lạnh toát xương sống mà hít hơi sâu, hé mở làn môi hồng, mở miệng giật mình la lên thành tiếng.

      "Hoàng thượng, ngài sao rồi! ? Đều do nô tài, nếu phải bởi vì nô tài. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng đều là bối rối và tự trách.

      Tuy nhiên, nàng còn chưa hết, lại bị nam nhân mở miệng cắt đứt.

      "Chuyện này liên quan tới ngươi, ngươi đừng tự trách mình."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, cẩn thận nghe, lại có thể nhận ra, giọng điệu an ủi.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, càng áy náy tự trách.

      ràng Huyền Lăng Thương bị tổn thương, là do cứu nàng mới bị, giờ phút này, chẳng những có trách cứ mình, bây giờ ngược lại còn an ủi mình, điều này làm cho nàng có thể nào cảm động đây! ?

      Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động lại áy náy, Lý ngự y mang theo hòm thuốc, vội vã chạy tới.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tránh ra, mở miệng với Lý ngự y.

      "Lý ngự y, ngươi mau tới, cánh tay Hoàng thượng bị thương, cũng biết chủy thủ kia có độc hay ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc quan tâm nhất, chính là điểm này.

      Vết thương cánh tay biết ra sao, nếu như chủy thủ kia mặt thoa độc, dám tưởng tượng. . .

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ hết hồn hết vía, căng thẳng thôi.

      Ánh mắt kia tràn đầy bối rối căng thẳng, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào người Lý ngự y.

      Chỉ thấy Lý ngự y sau khi tới trước mặt Huyền Lăng Thương, liền nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cho Huyền Lăng Thương.

      Cuối cùng sau phen cẩn thận kiểm tra, gương mặt già nua nhíu lại kia của Lý ngự y mới từ từ giãn ra.

      "Xin Hoàng thượng yên tâm, cánh tay bị tổn thương nhìn thấy tuy nặng, nhưng có gây tổn thương cùng đầu khớp xương, mới là bị thương ngoài da, chỉ cần đắp thuốc lên, sau ba bốn ngày tốt ."

      Nghe được lời của Lý ngự y, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít lại chặt, rốt cuộc mới thả lỏng.

      "Cám ơn trời đất, Hoàng thượng người có việc gì, bằng , bằng nô tài. . ."

      tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong mũi cay cay, đôi mắt nhanh chóng lên tầng sương.

      Có lẽ là khi tâm tình buông lỏng, cảm giác được nghĩ lại mà sợ, Đồng Nhạc Nhạc đúng là như vậy.

      Nghĩ đến mới vừa rồi nguy hiểm vạn phần, nàng còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương chết!

      Nghĩ đến chuyện Huyền Lăng Thương chết, trong lòng nàng liền giống như vạn tiễn xuyên tâm đau đớn.

      Mặc dù tại, Huyền Lăng Thương chỉ là bị thương ngoài da, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại tình nguyện, thương thế kia, là ở người của nàng.

      Ít nhất, nàng chỉ biết người đau, giống như bây giờ, đau lòng thôi. . .

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ mà sợ thôi, kích động vạn phần, Huyền Lăng Thương khi nghe được lời của nàng, lại thấy trong mắt nàng nhanh chóng ngưng kết lệ quang, huyết mâu khỏi nhàng lóe ra phen.

      Lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt .

      "Đừng khóc, ngươi khóc, thực xấu. . ."

      "Ách . . ."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực.

      Trong khoảnh khắc, cũng biết phản ứng thế nào.

      Dù sao, giờ phút này nàng chưa kịp hoàn hồn sau chuyện vừa rồi nghĩ mà sợ thôi, đột nhiên nghe Huyền Lăng Thương câu như vậy, nàng là lại quẫn bách, lại ảo não.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 184-1 : Băng bó vết thương
      Edit : Yumme21


      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là lộ vẻ vô cùng oán giận, uất ức.

      Phải biết rằng, nước mắt này, cũng phải nàng muốn rơi. Chỉ vì nàng là quá mức kích động, nước mắt là muốn dừng lại mà đều ngừng nổi.

      Huyền Lăng Thương này ngược lại, tỏ vẻ châm chọc nàng lo lắng căng thẳng cho như thế, lại còn chê bai nàng khóc. . . xấu! ?

      . . . Đáng ghét!

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khỏi trề ra, cũng quên khóc, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần ai oán.

      Cũng biết, chính mình tại có dáng vẻ vừa buồn vừa giận, rơi vào trong mắt người nào đó, là khơi gợi người ta phải thương xót đến cỡ nào . . .

      Nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt, hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, được nước mắt phụ trợ, càng tỏ ra xinh đẹp.

      Phảng phất hoa sen mới nở, quả là vô cùng tươi tắn quyến rũ động lòng người!

      Tuy nhiên, thu hút cái nhìn của người ta nhất, là đôi mắt nhung hàm chứa nước mắt kia của !

      Giống như trách móc tức giận, phảng phất con tiểu điêu nhi bị chọc tức giận lại uất ức , làm cho người ta nhìn thấy mà nhịn được muốn ôm vào trong ngực, thương tốt . . .

      Mới đầu, Huyền Lăng Thương chỉ là đành lòng nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt rơi lệ, thuận miệng vừa thôi.

      Lại rước lấy ánh mắt uất ức tràn đầy ảo não của tiểu thái giám , thấy vậy, khóe miệng Huyền Lăng Thương khỏi nhàng cong lên cái, nụ cười hớn hở, khỏi nở rộ gương mặt lạnh lùng kia.

      Nam nhân cười, giống như núi băng hòa tan, lộ vẻ vô cùng dịu dàng. Cũng khiến mọi người bốn phía sợ ngây người.

      Dù sao, vừa rồi nơi này mới trải qua hồi tàn sát giết chóc vô tình. Nhưng nam nhân thần sắc lạnh lùng, lại bởi vì tiểu thái giám trước mắt mà lộ ra nét tươi cười, điều này thể khiến cho người ta kinh ngạc.

      Kết quả là, mọi người ở đây đều bắt đầu lén lút sôi nổi bàn luận ồn ào, suy đoán thôi.

      Lý ngự y băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương nhìn thấy , trong lòng càng là thầm phỏng đoán.

      sớm nghe đương kim hoàng thượng có thái độ khác thường với đối với tiểu thái giám hầu cận ngài, mới đầu chỉ tưởng là lời đồn đại thể tin. nay xem ra, cũng phải tin đồn vô căn cứ a. . .

      Lý ngự y trong lòng thất kinh, mặt cũng dám biểu lộ.

      Dù sao, chỉ là viên ngự y, chuyện trong cung đình, là thể phạm thượng .. . .

      Vì vậy, Lý ngự y chỉ là làm hết phận băng bó vết thương cho Huyền Lăng Thương.

      Đồng Nhạc Nhạc ở bên, khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương , ảo não rất lâu, sau đó nàng liền chu môi đỏ mọng mà quay khuôn mặt nhắn chỗ khác, hề nhìn nữa.

      Dù sao nam nhân này, xấu rành rành .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não nhớ lại, khóe mắt quét nhanh lượt, rơi mặt đạo bóng dáng cao to nào đó cách đấy xa, mặt đầu tiên là sửng sốt.

      Chỉ thấy Bạch Thập Nhị chính lúc đứng ở bên rất xa, đồng mâu thâm thúy màu hổ phách kia gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, ánh mắt quét vòng, đến khi nàng nhìn vào vai Bạch Thập Nhị , đồng mâu khỏi trợn lên cái.

      Chỉ thấy trang phục vai Bạch Thập Nhị bị rách toạc ra rồi, vết máu, làm cho trang phục vai đều bị nhuộm đỏ , vậy mà cũng tự biết!

      Nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc cũng hề suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là đến cái hòm thuốc của ngự y khác rồi cầm lấy bình dược trị thương, liền nhấc chân vội vã tới chô Bạch Thập Nhị.

      "Bạch Thập Nhị, ngươi bị thương! Đến đây, ta bôi thuốc cho ngươi !"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa , chân mày kia cau lại , càng là che dấu chút nào lo lắng.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, đồng mâu màu hổ phách kia đầu tiên là có hơi lóe ra phen, lập tức, bạc môi có hơi cong lên cái, mở miệng .

      "Ừ, hảo."

      Bạch Thập Nhị vừa , vừa tùy ý tìm chỗ thoải mái liền ngồi xuống.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức liền bắt đầu kiểm tra vết thương vai Bạch Thập Nhị.

      Chỗ này nhìn còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được đôi mắt mở to, lạnh toát xương sống mà hít hơi sâu.

      Chỉ thấy, vết thương vai Bạch Thập Nhị khá sâu, cơ hồ đều có thể thấy đầu khớp xương .

      Chỗ máu huyết đỏ tươi kia, giờ phút này còn ngừng ồ ồ chảy ra từ cánh tay bị thương của .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị vừa là kinh ngạc,vừa là ảo não.

      "Trời ạ, vết thương của ngươi sâu, làm thế nào ngươi cho ngự y băng bó đây! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị tràn đầy chỉ trích.

      Nam nhân này, cũng biết là cái gì làm, chẳng lẽ là, vết thương sâu như vậy, cũng biết đau sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, Bạch Thập Nhị nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy nàng nhìn chính mình với ánh mắt ảo não lại lo lắng , bạc môi hé ra, mở miệng sâu kín .

      "Ta đợi ngươi chừng nào phát có vết thương người của ta."

      "Ách. . . ! ?"

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức im lặng.

      "Ngươi gì vậy! ? Nếu như ta cả đời đều hề phát , chẳng lẽ là ngươi cũng để ý chính mình bị thương, máu chảy đến chết! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu bắt đầu có hơi nặng nề.

      Bởi vì, nàng thực tức giận.

      Nam nhân này, có thể nào lại quý thân thể của mình như thế chăng! ?

      Thân thể của mình, chính mình cũng quý, vẫn còn hy vọng người khác quý sao! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tức giận, ngờ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, cũng là hé miệng cười tiếng.

      "Đúng vậy."

      "Ách. . ."

      Nghe được Bạch Thập Nhị lại còn có thể cười thừa nhận, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

      Cũng bắt đầu có hơi hoài nghi, hồi tàn sát giết chóc mới rồi kia , Bạch Thập Nhị phải chăng là cẩn thận để đụng vào đầu.

      Chương 184-2 : Băng bó vết thương



      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu đưa tay, kiểm tra phía sau gáy của Bạch Thập Nhị.

      hề bị thương nha…”

      Để cho Đồng Nhạc Nhạc ngừng lắc qua lắc lại cái đầu của mình, gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là suy nghĩ được.

      “Ngươi nhìn cái gì?”

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , lại trong mắt thấy tràn đầy nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, chi tiết.

      “Ta kiểm tra, ngươi mới rồi có khi bị đụng đến hư đầu rồi hay , mới có thể ra lời ngốc nghếch như vậy!.”

      “Ách…”

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , lần này đến phiên Bạch Thập Nhị hết chỗ rồi.

      Chỉ là, sau phút, Bạch Thập Nhị dường như nghĩ đến chuyện gì, hé miệng cười tiếng.

      “Ha ha, mới vừa rồi là ta đùa với ngươi thôi, ngươi cũng tin sao?”

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , mặt cũng thể trêu chọc.

      mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức buồn bực, trong lòng liền biết chính mình mới vừa rồi bị đùa giỡn, trong lòng khỏi nảy lên cơn tức giận.

      Bạch Thập Nhị chết tiệt này, nàng mới vừa rồi khẩn trương như thế lo lắng cho , lại đối với chính mình đùa giỡn vui vẻ đến vậy!?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được giơ tay, hung hăn đánh phen lên cánh tay của Bạch Thập Nhị, trong khoảnh khắc lại quên, cánh tay Bạch Thập Nhị bị thương, nhưng vẫn chịu được cú đánh này.

      Chỉ thấy, nguyên bản gương mặt tươi cười, chân mày trong phút chốc nhíu lại, gương mặt càng nhanh chóng lên vẻ mặt bị đau.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hoảng hốt, hàng mi cau lại, mặt đều là bối rối và lo lắng.

      “Trời ạ! xin lỗi, xin lỗi, ta phải cố ý, ta, ta, ta quên cánh tay ngươi bị thương, lại còn đánh lên nữa!”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì khẩn trương và hoảng hốt nên chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

      Nhìn Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt bối rối xin lỗi, Bạch Thập Nhị chỉ nhàng nhíu mày, lập tức gương mặt khoan khoái, bạc môi hé mở, mở miệng .

      “Ta sao, ngươi cần xin lỗi!”

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị có ý tứ trách mình, chỉ là trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có vẻ áy náy xin lỗi thôi.

      Khiến thương thế tay Bạch Thập Nhị đau thêm, Đồng Nhạc Nhạc cũng lại thêm cái gì, chỉ là nhanh chóng xoắn tay áo của Bạch Thập Nhị lên cao, sau đó bắt đầu thoa thuốc lên vết thương của .

      Đồng Nhạc Nhạc chăm chú bôi thuốc, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa cực kỳ cẩn thận.

      Dù sao nhìn thấy vết thương này cũng biết là rất đau, coi như phải vết thương người nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy ghê người.

      Nếu phải lần này số người bị thương quá nhiều, ngự y đủ, nàng khẳng định tự mình thoa thuốc cho Bạch Thập Nhị.

      Dù sao, nàng thoa thuốc tuy cũng có kỹ thuật, nhưng thể so sánh với những người chuyên nghiệp được.

      Cho nên lần này, Đồng Nhạc Nhạc cho dù là bôi thuốc, băng bó đều rất cẩn thận, chăm chú vô cùng.

      Tuy nhiên, cho dù nàng chăm chú băng bó cỡ nào, đến cuối cùng, nhìn lại vết thương được mình băng bó, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi lên trận buồn bực, nhìn phía ánh mắt của Bạch Thập Nhị có ý tứ trêu chọc.

      “Ách, ha ha, ta , ta băng bó được đẹp mắt cho lắm, nhưng mà, tình huống tại như thế, cũng quản được nhiều như vậy, chỉ cần chảy máu là được, đợi lát ngự y băng bó lại cho ngươi tốt.”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa cười ha ha .

      Thấy dáng vẻ cười khan của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị đầu tiên là cuối đầu nhìn cánh tay bị thương băng bó như bánh chưng của mình, lập tức bạc môi hé mở, mở miệng .

      cần, ta cảm được ngươi băng bó rất tốt đấy!”

      “Ách…”
      .
      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, càng là kinh ngạc thôi.

      Dù sao, chính mình băng bó như vậy, Bạch Thập Nhị còn là băng bó rất tốt.

      Nếu phải an ủi nàng, vậy khẩu vị của rất đặc biệt…

      Nhưng mà, tại nàng cũng thêm cái gì, chỉ cần Bạch Thập Nhị có chuyện gì là tốt rồi.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhe nhõm, khỏi theo hé miệng cười tiếng.

      Nhưng nàng lại biết, lúc nàng và Bạch Thập Nhị hai mắt nhìn nhau, đồng thời cười với nhau, màn này vô cùng tinh tế rơi vào đạo huyết mâu ánh mắt.

      Nhìn thấy cách đó xa, hai người ở chung chỗ cười cười hồi, cãi nhau ầm ĩ, bạc môi của Huyền Lăng Thương khỏi nhếch lên.

      Gương mặt tuấn tú kia, càng trầm xuống.

      Bạc môi mím thành đường thẳng, gương mặt u, càng cho thấy nam nhân đứng bên bờ thịnh nộ.

      Thấy mặt nam nhân khác thường, đám cung nhân hầu hạ bốn phía, vội vàng sợ hết hồn hết vía, miệng câm như hến.

      Mặc dù, nam nhân câu cũng , chỉ là, từ người nam nhân phát tán ra ngoài luồng khí lạnh giá, phảng phất như từng đợt gió lạnh, thẳng tắp hướng người bọn họ đánh tới.

      Ngay lập tức, mọi người từ bốn phía, chỉ cảm thấy những cỗ khí lạnh, từ dưới chân mình, từng tấc lên tới đỉnh đầu, mặt cũng tới rồi.

      Lúc này, Đồng Nhạc Nhạc điều cũng biết.

      Giờ phút này, nàng băng bó vết thương cuối cùng người Bạch Thập Nhị, liền dặn dò mấy ngày này ngàn vạn lần cho vết thương bị đụng nước.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, chỉ nhàng gật đầu, bạc môi cong lên cái, mở miệng cười .

      “Ha hả, những điều này ta đều biết, chỉ là, ta rất bất ngờ, ngươi lại như vậy mà quan tâm đến ta.”

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuy là dễ dàng sung sướng, chỉ là, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng là vô cùng chăm chú.

      Dù sao, cho tới nay, đều đơn mình, bên người mặc dù có ít người ủng hộ , chỉ là, bọn họ đều là mang theo quan hệ lợi ích…

      Tuy nhiên, chỉ có người nhắn trước mắt này, đối với tâm, là tốt.

      Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị nhìn ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, khỏi xẹt qua ý nghĩ kiên quyết.

      Đối với tâm tư của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc hề quen biết.

      Giờ phút này, tai nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhíu mày, mở miệng tức giận .

      “Ngươi cái gì vậy!? giống như trước đây ta dường như có hay quan tâm ngươi, hơn nữa, mới vừa rồi, nếu phải ngươi kịp thời xuất , Hoàng Thượng và ta, chỉ sợ là…”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 184-3 : Băng bó vết thương
      Edit : Canh Hoa Dao



      tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là dừng chút, lập tức, mới mở miệng .

      "Bạch Thập Nhị, cám ơn ngươi."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt chân thành và cảm kích.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhàng lóe ra cái, lập tức, mở miệng .

      "Kỳ , ngươi cần cám ơn ta, dù sao, ta nợ ngươi nhiều hơn. . ."

      Câu cuối cùng kia, nam nhân nhàng, nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, có phần suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được.

      Đầu lệch qua bên, tràn đầy nghi hoặc cùng giải thích được nhìn phía Bạch Thập Nhị, mở miệng hỏi.

      "Thập Nhị, lời này của ngươi, là có ý gì a! ? Trước kia ngươi thiếu ta cái gì nhiều hơn! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là sâu nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc lát.

      Nhìn thấy gương mặt nhắn, tinh xảo trước mắt tràn đầy vẻ giải thích được, Bạch Thập Nhị đầu tiên là nhàng mấp máy bạc môi, lập tức cong môi cười .

      "Chung quy có ngày, ngươi biết."

      "Ách. . ."

      Thấy Bạch Thập Nhị chỉ có nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng.

      Chỉ là tại, nếu Bạch Thập Nhị muốn , nàng coi như tò mò muốn chết, cũng định ép buộc .

      Trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên, hồi nặng nề tiếng hừ lạnh, phút chốc từ phía sau nàng cách đó xa truyền đến .

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nghi hoặc, lập tức, nhịn được xoay người nhìn lại.

      Đối diện, là gương mặt lạnh lùng như băng sương.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật nảy lên cái.

      Đặc biệt thời điểm nàng đối đầu đôi mắt nheo lại mà lạnh như băng của nam nhân kia , chỉ cảm thấy cơn gió lạnh, ập thẳng tắp tới chỗ nàng.

      Ngay sau đó, thân hình khỏi rùng mình kịch liệt, chỉ cảm thấy da đầu run lên, phía sau lưng lạnh cả người.

      Đây rốt cuộc là đôi mắt như thế nào!?

      Đôi mắt màu đỏ tươi, trong mắt lóe lên, là những ánh sắc bén như đao, lại lạnh như băng sương lạnh lẽo..

      Chỉ cần liếc mắt, đủ để lấy mạng người!

      Còn có từ người nam nhân ngừng phát tán ra hàn khí mãnh liệt, ước chừng khiến cho nhiệt độ bốn phía, giảm bớt vài độ.

      Cảm thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, rồi lại nghi hoặc thôi.

      Huyền Lăng Thương này, yên lành, như thế nào lạitức giận!?

      Chẳng lẽ là bởi vì chuyện thích khách mới vừa rồi, cho nên tức giận !?

      Chỉ là tức giận cứ tức giận, như thế nào lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng! ?

      Giống như, đầu sỏ khiến tức giận là nàng! ?

      Ngay tại Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, đột nhiên, cổ tay nàng căng thẳng.

      Bên tai, khỏi truyền đến thanh suy yếu của Bạch Thập Nhị.

      "Tiểu Nhạc Tử, ta đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng, ngươi có thể hay trước đỡ ta về! ?"

      Nghe nam nhân vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, lập tức nhanh chóng quay đầu, nhìn sang Bạch Thập Nhị.

      Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Bạch Thập Nhị, mày rậm nhíu lại, mặt, lộ ra vài phần khó chịu.

      thanh, so với vừa rồi suy yếu ít.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc.

      Bạch Thập Nhị này như thế nào mới vừa rồi vẫn còn yên lành, tại trong nháy mắt, liền trở nên yếu ớt như thế! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa nghi hoặc lại lo lắng.

      "Thập Nhị, bằng tại ta mang ngươi tới ngự y để nhìn cái! ? Nhìn ngươi bộ dáng dường như rất khổ sở!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền tính toán tìm ngự y xem tới Bạch Thập Nhị.

      Dù sao cánh tay Bạch Thập Nhị bị thượng đâu!

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ, song, Bạch Thập Nhị lại xiết chặt cổ tay của nàng tha.

      Bạc môi hé ra, mở miệng .

      " cần phiền toái như vậy , ta đây chẳng qua là bị thương ngoài da, chắc là mới vừa rồi mất máu quá nhiều, làm cho có hơi choáng váng đầu, chỉ cần ta trở về nghỉ ngơi chút là tốt rồi."

      Bạch Thập Nhị mở miệng, giọng điệu mang theo suy yếu, lại hàm chứa kiên trì chút nào che dấu.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng cũng thể làm gì khác hơn là đáp ứng cầu của Bạch Thập Nhị.

      "Vậy được rồi, ta trước đỡ ngươi trở về. Đến, cẩn thận chút!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa lo lắng , vừa cẩn thận đỡ Bạch Thập Nhị, sau đó tới điện Dưỡng Tâm .

      Cũng hề chú ý tới, đạo bóng dáng màu vàng cách đó xa , khi nhìn thấy nàng đỡ Bạch Thập Nhị rời , gương mặt tuấn mỹ mê hoặc kia, lộ ra ánh lạnh lẽo.

      Mà nàng, lại càng từng chú ý tới, nam nhânbị nàng cẩn thận đỡ, mới vừa rồi vẫn còn vô cùng suy yếu, khóe miệng lộ vẻ đắc ý. . .

      . . .

      Mắt lạnh nhìn tiểu thái giám kia, ngờ cẩn thận đỡ nam nhân khác rời khỏi tầm mắt mình, Huyền Lăng Thương huyết mâu khỏi hơi nhíu lại.

      Hai tay trong ống tay áo, từ từ xiết thành quyền, móng tay bấm vào thịt, cũng biết đau!

      Tiểu thái giám chết tiệt!

      tại sao lại đỡ nam nhân khác rời ! ?

      như thế nào có thể! ?

      Càng nghĩ càng giận, cuối cùng, Huyền Lăng Thương quyền hung hăng nện xuống chiếc bàn gỗ lim ở bên.

      Dưới quyền của nam nhân, chiếc bàn gỗ lim vốn được chạm trổ tinh xảo hoàn hảo vô khuyết, lập tức bị đánh thành từng mảnh.

      Cung nhân hầu hạ bốn phía, đều bị dọa sợ ngây người…

      Chỉ cảm thấy, mặt rồng giận dữ, hậu quả thể tưởng tượng nổi. . .

      Mà thái giám nào đó khiến tức giận, lại cũng biết chút xíu nào . . .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 185-1 :Ngươi tới chà lưng cho trẫm
      Edit : dunghanh



      Sau khi Từ Bạch Thập Nhị bị thương, công việc của Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu trở nên bận rộn.

      Bởi vì mỗi ngày, nàng đều phải giúp Bạch Thập Nhị thay đổi dược.

      Hơn nữa, nghĩ đến ngày ấy Bạch Thập Nhị bị thương, mất máu quá nhiều, vì giúp Bạch Thập Nhị bồi bổ máu, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ mỗi ngày đều hầm chút nước canh bổ máu linh tinh các loại cho Bạch Thập Nhị ăn.

      Trực tiếp bồi bổ Bạch Thập Nhị ước chừng lên vài cân, Đồng Nhạc Nhạc mới cảm thấy mỹ mãn.

      Tuy nhiên, nhìn mình đúng là béo lên mấy cân thịt, Bạch Thập Nhị ánh mắt ai oán nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại là bất đắc dĩ.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi cần đến bồi bổ cho ta a, ta là nam nhân, thân thể cường tráng, cho nên cần phải bồi bổ, cũng là ngươi nên tự mình bổ dưỡng , dù sao ngươi. . ."

      xong lời cuối cùng, Bạch Thập Nhị dường như nghĩ đến cái gì, lập tức ngừng lại, thêm gì nữa .

      Đứng ở bên, chính lúc Đồng Nhạc Nhạc mang canh Đôn Thang vừa mới nấu xong đặt lên bàn, nghe được Bạch Thập Nhị đến nửa, liền dừng lại .

      gương mặt tuấn tú kia, thần sắc cũng mang theo vài phần kì dị cổ quái.

      Thấy vậy, gương mặt tươi cười của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mắt nhung nháy phen, môi mỏng hé mở, mở miệng hỏi.

      "Dù sao cái gì! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, càng là nghi hoặc thôi.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, lại thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc mang vẻ mặt tò mò kia, đầu tiên là nhàng mấp máy bạc môi, chính là ngay sau đó, môi đỏ mọng liền cong lên cái, mở miệng cười .

      "Ý của ta là, ngươi rất gầy, nếu phải bồi bổ, cũng là ngươi bồi bổ!"

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lại cúi đầu nhìn chút thân thể của mình.

      Chỉ thấy thân thể của mình lúc đầu nhìn qua, có lẽ rất gầy.

      Chỉ là, chỉ có chính nàng biết, ở dưới bộ trang phục này, rốt cuộc là dáng người thướt tha đáng , lồi lõm khêu gợi ma quỷ như thế nào!

      Nàng cảm giác được chính mình vóc dáng này phi thường tiêu chuẩn , nếu như lại bồi bổ như thế, béo lên thực tốt.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu cười .

      "Ta đây là dáng người tiêu chuẩn, cũng thể lại béo, béo quá, liền đẹp mắt ."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy nàng mang dáng vẻ đùa giỡn, Bạch Thập Nhị trong mắt chỉ là thấp thoáng lên nụ cười.

      "Ta như thế nào cảm giác được, ngươi béo mới khả ái! ?"

      "Ách . . ."

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Đảo mắt nhìn quanh lượt, lại dừng đôi mắt hàm chứa lộ vui vẻ và trêu chọc của Bạch Thập Nhị kia, trong lòng khỏi cả kinh.

      Chỉ thấy nam tử con ngươi mang ý cười vui vẻ, chính là, nàng biết tại sao, bị nam nhân như vậy nhìn, lại cảm thấy quái lạ.

      Hình như, trong mắt nam tử kia, trừ bỏ vui vẻ lộ ở ngoài, có thêm vài phần mùi vị biết tên . . .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thu hồi ánh mắt, làm ra dáng vẻ thu thập hộp đựng thức ăn.

      Đợi nàng ngẩng đầu lần nữa, chỉ thấy nam nhân bưng bát sứ, ở nơi này uống canh Đôn Thang .

      Phảng phất, vừa rồi tất thảy, chỉ là ảo giác của nàng. . .

      Có thể là chính mình suy nghĩ nhiều !?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở dài nhõm hơi.

      Đợi sau khi Bạch Thập Nhị uống xong canh Đôn Thang, liền thu thập xong bát đũa, sau đó tới tiểu viện tử chỗ mình ở.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên chưa từng nhìn thấy lúc nàng xoay người, đôi mắt màu hổ phách của nam nhân kia, lại cứ dừng ở người nàng.

      Nhìn thấy đạo bóng dáng nhắn xinh xắn kia từ từ biến mất trong tầm mắt chính mình, Bạch Thập Nhị môi mỏng hé mở, thào thở dài :

      "Ta còn là rất nóng lòng sao! ?"

      Nghĩ tới đây, Bạch Thập Nhị khỏi cười khổ tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Nghĩ lại, cho tới nay, am hiểu nhất là che giấu tâm tư của mình, cho người nào có thể bắt giữ suy nghĩ vui buồn của chính mình.

      Tuy nhiên, đối với tiểu nữ tử trước mắt này, lại luôn khiến mất kiên nhẫn của dĩ vãng. . .

      , muốn có được nàng. . .

      . . .

      Đem canh Đôn Thang cho Bạch Thập Nhị uống xong, sau đó Đồng Nhạc Nhạc liền vội vã trở lại Dưỡng Tâm điện hầu hạ .

      Gần nhất, nàng cảm giác được Huyền Lăng Thương tâm tình khi dễ thôi.

      Nhất thời gió êm sóng lặng, lúc lại chuyển nhiều mây.

      Mà gần đây nhất, cũng có nhiều dấu hiệu mây chuyển thành sấm chớp mưa bão.

      Bởi vì Huyền Lăng Thương tâm tình lên xuống bất định, đám cung nhân hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện, đều là khổ thể được.

      Ai nấy đều trải qua cuộc sống lo lắng quá mức đề phòng!

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Dù sao, tuy rằng thời gian hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương ngắn, cũng biết phải là bạo quân.

      Chỉ là người Huyền Lăng Thương khí lưu lạnh lẽo quá mãnh liệt, làm cho người ta có chút ăn tiêu.

      Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc thường xuyên còn có thể nhận thấy được, đạo ánh mắt sắc bén luôn rơi tại người mình, để cho nàng có loại cảm giác như có dao kề vào lưng.

      giống như như bây giờ!

      Làm cho nàng cảm giác được đạo ánh mắt sắc bén vô cùng quen thuộc rơi tại người mình lúc này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền hướng tới nơi tầm mắt phát ra nhìn lại.

      Liền đối đầu, với đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia!

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng giật mình.

      Lại mang theo chút nghi ngờ cùng ảo não.

      Lại tới nữa, lại tới nữa!

      Huyền Lăng Thương này, gần đây như thế nào luôn quái lạ như vậy!
      caoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :