1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 180-3 : Hoàng thượng tới ai
      Edit : Thuý Nhi



      Đồng Nhạc Nhạc còn chưa xong, Bạch Thập Nhị mở miệng cắt ngang.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, khuôn mặt nhắn tinh xảo hơi sửng sốt, lập tức môi đỏ mọng nhếch lên, mở miệng cười .

      " Ha ha, quá tốt, ta vẫn cảm thấy dạo phố nhiều người mới náo nhiệt đấy! như vậy, chúng ta tìm đám người Tiểu Quế Tử ! Điểm tâm sáng có thể mua ở ngoài về nha! "

      Nghe những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị chỉ là nhàng gật đầu.

      Nhìn tiểu thái giám chỉ đứng đến ngực , cái miệng nhắn ngừng đóng mở, giống như chú chim líu ríu.

      thanh trong vắt kia, lại dễ nghe vô cùng

      Còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, rực rỡ lại càng thêm sáng lạn.

      Thấy vậy, đôi mắt hổ phách của nam nhân kia khỏi loé lên chút.



      Bởi vì đến dịp cuối năm, dòng người trong kinh thành so với ngày thường đông đúc hơn rất nhiều

      Hơn nữa tại tuyết ngừng rơi, mặt trời hiếm thấy lộ ra bầu trời

      Ánh vàng sáng rỡ kia, êm dịu chiếu vào cả đường lớn của kinh thành, soi bốn phía sáng trưng rực rỡ vô cùng.

      Đưa mắt nhìn khắp vòng, tại con đường lớn nhất kinh thành này, bốn phương thông suốt, đầu người nhấp nhô, ngựa xe như nước, tấp nập ngừng.

      Hai bên cửa hàng san sát, khách điếm tửu quán, càng là nhiều kể xiết.

      Hai bên đường đầy quán lớn quán , thương phẩm đông đảo, làm cho người ta xem hoa cả mắt.

      Có hàng bán trái cây, có quán bán điểm tâm, có nơi bán tranh tết.

      Các chủ quán biết nắm bắt thời cơ, ngừng thét to, mong hấp dẫn người qua đường.

      Tiếng hét to, tiếng vó ngựa, tiếng chuyện ngừng đan vào nhau, tạo thành bức tranh thịnh vượng sung túc.…

      Mấy người Bạch Thập Nhị, Tiểu Quế Tử chen chúc đường lớn náo nhiệt, lúc này tâm tình của Đồng Nhạc Nhạc phải là vô cùng sung sướng.

      Gặp cái gì thú vị mới lạ, lập tức kích động vọt lên phía trước, sau đó cầm lấy vật kia cẩn thận quan sát.

      Nếu như thấy thích, tất mua lấy, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn cùng lão bản gian hàng cò kè mặc cả phen.

      Bình thường nhìn Tiểu Quế Tử là người thà thành , nhưng với phương diện này, lại có thiên phú tốt bẩm sinh.

      Lão bản đưa ra giá tiền, đều có thể hạ xuống phân nửa, làm lão bản tức đến dậm chân.

      Có Tiểu Quế Tử là cao thủ mặc cả, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cần lo lắng cho túi tiền của mình.

      Kết quả là, đám người Đồng Nhạc Nhạc cũng mua được đống đồ lớn.

      Nhìn chiến lợi phẩm ở tay, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sung sướng, bụng cũng bắt đầu kêu lên.

      Thấy ở bên hồ phía trước có cái tửu lâu, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay chỉ về hướng khách sạn đó, mơ miệng với đám Bạch Thập Nhị.

      " bằng chúng ta đến bên kia ăn cơm !"

      "Ừ, hảo, ta sắp chết đói rồi!"

      " Đúng rồi a, hôm nay mua nhiều đồ như vậy, ta mệt muốn chết rồi đây!"

      Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , tự nhiên gật đầu tán thành.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng là gật đầu, mở miệng phụ họa.

      " Đúng vậy , dạo thời gian dài như vậy, chân ta cũng đau rồi đây!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , so với Tiểu Quế Tử bọn họ, nàng tốt hơn nhiều .

      Bởi vì dọc đường , tất cả đồ nàng mua, Bạch Thập Nhị đều chủ động xách giúp, giống với Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, bọn họ là tự mua tự cầm.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc rất là ngại, nhưng mà Bạch Thập Nhị lại có dáng vẻ sao cả.

      Hơn nữa, lo lắng xách nhiều đồ như vậy mệt, nhưng lại có bộ dáng dễ dàng.

      Nghĩ đến vóc người cường tráng của Bạch Thập Nhị, chút đồ đó đối với , thấm vào đâu.

      Chỉ là Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, cho nên liền tính toán mời Bạch Thập Nhị ăn bữa cơm, xem như đáp tạ .

      Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc tới cửa tửu lâu .

      Giờ phút này qua giờ ngọ, người tới dùng cơm là ít.

      Đưa mắt nhìn khắp vòng, chỉ thấy đại sảnh của tửu lâu sớm kín người hết chỗ .

      Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền mang theo đám Bạch Thập Nhị hướng tới lầu hai.

      Phi thường may mắn, lúc đám Đồng Nhạc Nhạc mới lên lầu hai, vừa lúc có người tính tiền rời .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức nhanh tay lẹ mắt chạy vội lên giành chỗ, rồi vẫy tay gọi đám Bạch Thập Nhị lại.

      Đám Bạch Thập Nhị tới vội vàng ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc liền gọi tiểu nhị dọn dẹp sạch , mang lên vài món thức ăn và bình trà thơm.

      Bởi vì giờ này là lúc tửu lâu đông khách nhất, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết thức ăn có nhanh như vậy, liền vừa nhấm nháp nước trà, vừa cùng đám Tiểu Quế Tử cười cười .

      Qua lúc lâu, thức ăn cũng được dọn lên.

      Nhìn thức ăn ở bàn tản ra mùi thơm làm người ta thèm dãi, trong miệng Đồng Nhạc Nhạc, nước bọt sớm tràn ra.

      Cuối cùng, cũng khách khí với đám Tiểu Quế Tử nữa, cầm lấy đôi đũa gắp miếng lớn ngốn vào miệng.

      "Ừ, thức ăn nơi này đúng là khá ngon!"

      miệng đầy thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được giơ ngón tay cái lên, tán thưởng dứt.

      bên Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, cũng là ăn đến mồm mép bóng nhờn.

      "Đúng vậy, đói bụng , ăn cái gì đều đặc biệt ngon!"

      " Đúng vậy, đúng vậy …!"

      Nghe Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc khỏi cười thành tiếng.

      Sau khắc, ánh mắt nhìn quanh, liền rơi người Bạch Thập Nhị ngồi cạnh nàng.

      Chỉ thấy, so với tướng ăn hề nhã nhặn, giống như vừa bị thả ra sau khi lao dịch của bọn họ, Bạch Thập Nhị lại ăn vô cùng nhã nhặn.

      Bạch Thập Nhị tay cầm chén sứ, tay cầm đôi đũa từ từ ăn.

      Nhất cử nhất động, tao nhã tự nhiên!
      caoduong thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 181 -1 : Ngã xuống hồ

      Edit : Dung Cảnh

      Mặc dù nam nhân này ăn mặc hết sức đơn giản nhưng người lộ ra khí chất hết sức tao nhã, làm cho người khác thể nào bỏ qua.

      Nhìn nam nhân ăn mặc như vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngơ ngẩn, đôi mắt nhìn về phía nam nhân càng thêm nghi ngờ.

      chỉ là thị vệ bình thường thôi sao?

      Lúc nàng nghi hoặc, Bạch Thập Nhị ăn cơm cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng.

      Gương mặt khôi ngô tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn nàng.

      Cảm nhận được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn , Bạch Thập Nhị sửng sốt, sau đó mở miệng cười hỏi:

      “Ngươi làm sao vậy?”

      Nghe được câu hỏi của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sau khi hồi phục tinh thần mới nghĩ đến chuyện mình nhìn đến thất thần, trong lòng hết sức buồn bực.

      Vì che dấu luống cuống của mình, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay gãi gãi sau gáy, cười ha ha tiếng:

      “Ha ha, có gì, chỉ cảm thấy động tác ăn cơm của ngươi hết sức tao nhã, chút cũng giống với chúng ta, giống như mới được ra khỏi nhà tù…”

      Đồng Nhạc Nhạc vậy, Tiểu Quế tử và Tiểu Lô tử đồng ý.

      Hai ngươi ngước đôi mắt đầy ai oán, trừng mắt với Đồng Nhạc Nhạc.

      “Tiểu Nhạc tử, sao ngươi lại như vậy, chúng ta sao có thể kém như vậy? Mặc dù chúng ta ăn cơm được đẹp mắt nhưng cũng nghiêm trọng như ngươi a!”

      “Đúng vậy, đúng cậy, cái gì mà như mới được thả từ trong tù ra, khó nghe…”

      Tiểu Quế tử ai oán vừa mới dứt lời liền hớp chén canh lớn.

      Cùng với động tác của , thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng tộp tộp tộp, nếu biết còn tưởng là heo ăn.

      Nghe vậy khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên.

      Lúc này còn giận nàng đấy! Lời của nàng lúc nãy còn nhàng chán.

      Chỉ là nhìn thấy Tiểu Lô tử trừng mắt nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì hơn là cười ha ha nhận lỗi.

      “Ha ha ha, ta chỉ giỡn thôi, các ngươi cần gì phải để ý như vậy? Được rồi, vì nhận lỗi, bữa tiệc này ta mời, được chưa?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vỗ vỗ ngực tràn đầy hào khí.

      Nghe vậy, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử mới thu hồi ánh mắt ai oán, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

      Nhìn động tác hề tao nhã của Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ biết lắc đầu, hết sức buồn cười.

      Cuối cùng ánh mắt nhìn vào Bạch Thập Nhị.

      Thấy để bát đũa xuống, nhìn mình chằm chằm.

      Đôi mắt màu hổ phách nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi:

      “A, đúng rồi, Thập Nhị, nhìn dáng vẻ của ngươi hình như phải là người ở đây, ngươi là người ở đâu?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi.

      Dù sao nàng nhìn nam nhân trước mắt này, vẫn cảm thấy giống người kinh thành, vì vậy đành tò mò hỏi.

      Tuy nhiên nghe được câu hỏi của nàng, miệng chỉ mấp máy, muốn trả lời vấn đề này.

      Thấy vậy, trong lòng nàng vô cùng ảo não.

      Lập tức mở miệng hỏi:

      “Ngươi muốn cũng sao”

      Đồng Nhạc Nhạc cuống quýt .

      Bởi vì nàng biết mỗi người đều có chuyện riêng của mình, nàng cũng vậy.

      Nếu người khác hỏi nàng đến từ nơi nào, nàng biết phải như thế nào.

      Phải biết rằng nàng là u hồn từ thế kỉ hai mươi mốt, chuyện như vậy ra ai cũng tin tưởng.

      Nam nhân trước mắt này, người nhất định có bí mật, muốn nàng hỏi.

      Mặc dù nàng tò mò nhưng mà chuyện riêng tư của người khác, nếu muốn nàng cũng tò mò.

      Lúc nàng nghĩ như vậy, nam nhân bên cạnh cười ha ha tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc.

      Khóe miệng mở ra:

      phải muốn , mà quê hương của ta rất xa, ra ngươi cũng biết được!”

      “A a a, ra là thế”

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhàng gật đầu, cũng hỏi thêm nữa.

      Nàng cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn ngấu nghiến.

      Dù sao ăn cơm còn có bọn Tiểu Quế Tử, nàng phải ăn nhanh, nếu thức ăn bị bọn họ ăn hết.

      Trong lòng nghĩ vậy, nàng cầm đũa bắt đầu tranh đoạt thức ăn cùng bọn họ.

      bữa cơm ăn hết sức vui vẻ.

      Sau khi ăn xong, Đồng Nhạc Nhạc vừa uống trà, vừa xoa xoa chiếc bụng tròn trịa, mặt mày hạnh phúc.

      “Ha ha, ăn no!”

      Ngeh nàng vậy, Bạch Thập Nhị nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng người nàng.

      Chỉ thấy người bên cạnh hôm nay mặc bộ quần áo màu trắng, chỗ tay áo và cổ áo thêu đóa hoa lan tinh xảo, nhìn qua càng thêm thanh lịch.

      Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi vểnh lên, cảm thấy mỹ mãn, nhìn qua như con mèo dễ thương, làm cho người ta thương tiếc.

      Trong mắt Bạch Thập Nhị nhuốm phần nhu hòa chưa từng có.

      Đối với ánh mắt của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc thể biết được.

      Đợi bọn họ chuyện xong, liền tiếp tục mua sắm.

      Phải biết rằng bản tính nữ nhân là mua sắm, khó khăn lắm mới được ra khỏi cung, tự nhiên phải chơi vui vẻ phen.

      Đối với điều này, bọn Tiểu Quế Tử có dị nghị.

      Nhưng mà trước khi rời khách sạn, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy uống quá nhiều nước, nên để cho bọn họ chờ lát, nàng phải giải quyết .

      Ở khách sạn có cái hồ, xây nhà hai tầng, chỗ nhà xí ở phía sau rất dễ tìm.

      Nàng đến đó, giải quyết xong, rửa tay, về chỗ cũ.

      Vừa vừa thưởng thức phong cảnh.

      thể phong cảnh cổ đại rất xinh đẹp.

      Cho dù bây giờ là trời đông giá rét, hồ kết tầng băng mỏng, nhìn qua đẹp.

      Nàng vừa cảm thán chỉ thấy trước mắt nàng có nam nhân vôi vàng chạy tới.

      Nhìn nam nhân ngừng ôm lấy hạ thân, mặt mày khổ sở liền biết là phải cố nhịn rồi.

      Chương 181-2 : Ngã xuống hồ
      Edit : ngavo

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán nhường đường cho nam nhân này, bằng , khó chịu đến chết phải làm sao bây giờ!?

      Tuy nhiên, nam nhân kia, biết là do khó chịu đến chết hay là như thế nào, Đồng Nhạc Nhạc tránh hẳn sang bên, mà lại vẫn va thẳng vào người Đồng Nhạc Nhạc.

      Bị nam nhân bất chợt va chạm như vậy, thân thể Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui về phía sau vài bước. Nhưng lại quên, sau lưng nàng là hồ nước đóng băng.

      Kết quả là, bi kịch xảy ra.

      Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân thể của mình, vào lúc phòng bị liền đổ về phía sau, ngay sau đó thân thể của mình, liền bỗng ngã vào khối băng lạnh lẽo mặt hồ.

      Phía sau lưng lập tức chỉ thấy đau đớn,cái gáy cũng là " Bang" tiếng, khiến Đồng Nhạc Nhạc đau đớn nhíu chặt mày.

      Nhưng mà, đó phải là điều quan trọng nhất.

      Còn chờ Đồng Nhạc Nhạc cảm thụ được phần đau đớn, chỉ nghe phía sau " Răng rắc" tiếng, phảng phất như có vật gì vậy bắt đầu nứt ra rồi...

      Nghe thanh băng nứt như thế, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên cái, trái tim, càng là trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lòng ngực.

      Nếu như nàng nhớ lầm, ở sau lưng nàng, đó là hồ nước đóng băng...

      Giờ phút này tuy là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước đóng băng. Chỉ là khối băng kia cũng phải rất dầy,mới vừa rồi nàng từ bờ hung hăng té xuống, nện ở mặt khối băng, nên khối băng kia nứt ra rồi...

      Nghĩ đến điều này, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả ý định muốn chết cũng có.

      Nàng chẳng qua là đứng trước nhà xí, tại sao lại may như vậy đây!?

      Trời ạ!

      tại ai có thể cứu nàng!?

      Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, đạo bóng dáng quen thuộc, xuất trong tầm mắt của nàng.

      " Tiểu Nhạc Tử, ngươi đừng sợ, đưa tay cho ta!"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù trầm thấp, nhưng che dấu nổi căng thẳng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt,đảo mắt quanh lượt, liền dừng lại ở bờ, vừa vặn có nam nhân vươn tay về phía nàng.

      Chỉ thấy khuôn mặt sắc cạnh của nam nhân kia, mày rậm cau lại, ở trong đôi mắt màu hổ phách càng là che dấu chút nào nặng nề và căng thẳng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khỏi nẩy lên cảm động.

      Đặc biệt đúng vào lúc này, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được càng phát ra uất ức và sợ hãi.

      Hốc mắt hơi đỏ, nước mắt kia, phảng phất dường như sợi dây trân châubị chặt đứt , liền tốc tốc rơi xuống.

      Bởi vì tại, nàng sợ a !

      Nếu như khối băng phía sau nàng vỡ, nàng khẳng định té xuống.

      tại chính là tháng chạp trời đông giá rét, hồ nước lạnh băng như thế, khiến nàng đông lạnh mới là việc lạ đây!

      Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía thôi, nam nhân dường như biết tâm tư của nàng, bạc môi hé mở, mở miệng ôn nhu .

      " Tiểu Nhạc Tử, đừng khóc, có ta ở đây, có việc gì, đến, đưa tay cho ta!"

      Nghe được lời nam nhân như vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhàng gật đầu, rưng rưng đẫm lệ .

      " Được"

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ, vươn bàn tay bé của mình về hướng nam nhân.

      Nhìn tay bé của mình, bị bàn tay rộng rãi của nam nhân kia cầm chặt. Từ tay nam nhân ấm áp, còn hơi hơi có mồ hôi ẩm ướt, khỏi truyền tới.

      Cảm giác được mồ hôi ẩm ướt tay nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc nghĩ hẳn là cũng phi thường căng thẳng !?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, đột nhiên, nàng chỉ nghe phía sau " Răng rắc" tiếng. Đó là thanh khối băng vỡ vụn, khiến tim Đồng Nhạc Nhạc cũng muốn vỡ vụn theo.

      Mắt nhung trợn tròn, mặt đều là vẻ hoảng sợ.

      Tuy nhiên, liền ở...lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc cánh tay đó giật mạnh cái,. Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy nàng cả người đều bị nam nhân mạnh mẽ kéo lên rồi.

      Thân thể nhanh chóng bị kéo về phía trước, ngay sau đó, đầu Đông Nhạc Nhạc liền đụng vào lòng ngực rắn chắc ấm áp.

      Chun mũi, cảm thấy được, mùi hương dễ ngửi của người nam nhân này.

      Bên tai, nghe được, cũng là tiếng tim đập loạn xạ của người nam nhân này...

      Nghe nhịp tim kích động nhảy loạn của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật mạnh cái.

      Trong lòng mới biết màn vừa rồi, chỉ mình nàng sợ hãi, nam nhân này cũng sợ hãi ư!?

      Trong lòng nghĩ ngợi, bên tai, truyền đến giọng trầm thấp tình cảm của nam nhân kia.

      " Tiểu Nhạc Tử, ngươi sao chứ!?"

      Nghe được nam nhân như vậy, Đồng Nhạc nhạc hoàn toàn thức tỉnh, phát chính mình còn trong ngực nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lui ra, sau đó rời khỏi vòng ôm trong ngực nam nhân, mở miệng .

      " Cảm ơn ngươi, Thập Nhị, ta, có việc gì."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng , chỉ là, khuôn mặt nhắn tinh sảo kia, cũng là hoàn toàn tái nhợt.

      Đặc biệt, phía sau nàng là hồ nước băng vỡ lộ ra.

      Nghĩ đến nếu như phải vừa rồi Bạch Thập nhị chạy đến cứu nàng, nàng bây giờ, rơi vào trong hồ đông lạnh !?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi, khỏi rùng mình dữ dội cái.

      Phảng phất nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc khác thường, Bạch Thập Nhị bạc môi khẽ nâng, mở miệng .

      " Quần áo của ngươi đều ướt, bằng chúng ta trước tìm chỗ, ngươi trước tiên thay quần áo kia !? Nếu là bị đông lạnh liền nguy rồi."

      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn cái, mới phát , quần áo sau lưng chính mình toàn bộ đều ướt.

      Nghĩ tới vừa rồi Bạch Thập nhị kịp thời kéo nàng lên, chỉ là quần áo phía sau của nàng, có lẽ là dính vào hồ nược.

      Trải qua Bạch Thập Nhị nhắc tới như vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy lạnh, lúc này từ sau lưng ngừng truyền khắp toàn thân.

      Vừa run lên vì lạnh, Đồng Nhạc Nhạc vừa vội vàng gật đầu .

      " Ừ, bên trong khách điếm hẳn là có gian phòng, chúng ta nhanh lên chút trở về thôi!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , bên hướng bên trong khách điếm tới.
      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa về hướng bên trong khách điếm.

      Sau khi lại nghĩ đến cái gì, đảo mắt nhìn quanh lượt bốn phía.

      Chỉ thấy chỗ này, trừ mình và Bạch Thập Nhị ra, sớm thấy người nam nhân mới vừa rồi đụng vào nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lông mày khỏi nhíu lại.

      Chỉ cảm thấy, thế giới này, người thất đức như thế nào nhiều như vậy.

      Làm cho nàng rơi xuống hồ, lại nháy mắt liền thấy, là thiếu trách nhiệm!

      Chỉ là tại, nàng suy nghĩ những việc này còn tác dụng.

      tại quan trọng nhất là, thay quần áo ướt người ra!

      Đồng Nhạc Nhạc và Bạch Thập Nhị ở lại khách điếm, Bạch Thập Nhị liền kêu tiểu nhị của quán chuẩn bị phòng và nước nóng.

      Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy Đồng Nhạc Nhạc cả người ướt sũng trở về, hơn nữa thần sắc tái nhợt, liền mở miệng hỏi.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết họ lo lắng, liền đơn giản thuật lại.

      Nghe vậy, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tức giận muốn nổ phổi .

      " Người kia làm sao lại như vậy!? là thất đức, đụng vào người lập tức chạy, nếu phải Thập Nhị kịp thời đến đây, Tiểu Nhạc Tử ngươi khẳng định rơi xuống hồ!"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 182-1 : Băng ngực bị rơi

      Edit : Bạch_Ngọc_Tuyết

      - Đúng vậy đúng vậy, ngàn vạn lần đừng nên để ta nhìn thấy đến người kia, bằng , ta nhất định phải đánh trận!


      Xem Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử vì chuyện của mình, gương mặt tràn đầy vẻ tức giận, Đồng Nhạc Nhạc vừa là cảm động, lại là uất ức.


      Dù sao, Tiểu Quế Tử bọn họ, là quan tâm chính mình đây!


      Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại trong lòng, chỉ cảm thấy cái mũi chợt ngứa, liền hung hăng đánh hắt hơi cái.


      Bạch Thập Nhị đứng bên thấy vậy, mày rậm lập tức cau lại cái, môi mỏng khẽ động, mở miệng :


      - Tốt lắm, các ngươi trước mua bộ y phục đến đây cho Tiểu Nhạc Tử , Tiểu Nhạc Tử, nước nóng được rồi, ngươi trước tắm rửa cái xua lạnh !


      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.


      Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng bên thấy vậy, cũng nhanh chóng xoay người mua y phục.


      Phút chốc, trong phòng, chỉ còn lại Bạch Thập Nhị và Đồng Nhạc nhạc.


      Nhìn thấy bồn tắm tỏa khí nóng trong phòng kia, Đồng Nhạc Nhạc lại liếc nhìn Bạch Thập Nhị đứng bên cạnh, môi hồng hé mở, muốn lại thôi.


      Dù sao, nàng cũng là nữ nhân, làm thế nào có thể cởi hết y phục trước mặt nam nhân!?


      Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc do dự nên mở miệng như thế nào khiến Bạch Thập Nhị ra ngoài, Bạch Thập Nhị phảng phất dường như cảm thấy được cái gì, môi mỏng khẽ động, mở miệng :


      - Ngươi tắm rửa trước , ta ở bên ngoài chờ đợi.


      Nghe được lời của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhõm, nhếch miệng cười :


      - Ừ, vậy cám ơn ngươi.


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười , chờ sau khi Bạch Thập Nhị rời khỏi gian phòng, lại đóng cửa phòng lại, Đồng Nhạc Nhạc mới lập tức vội vàng chạy tới phía sau bình phong, cởi bỏ hết y phục người bao gồm khăn choàng .


      Chờ y phục người cởi hết toàn bộ, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng nhúng cả người đều chìm vào bên trong nước nóng ấm áp kia.


      Lúc nãy thời gian bị lạnh dài như vậy, giờ khắc này, lúc cả thân thể lạnh lẽo kia đều chìm vào bên trong nước, cảm giác thoải mái đó, khiến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc rạng rỡ, khỏi thở dài thành tiếng.


      - A, là thoải mái...


      Đồng Nhạc Nhạc cong môi cười tiếng, sau đó dựa lưng vào bồn tắm, khép hờ mắt lại, tính ngâm vài phút đồng hồ rồi đứng lên mặc quần áo.


      Dù sao Bạch Thập Nhị cũng chờ ở ngoài cửa, nàng muốn để cho người ta chờ nàng trong thời gian lâu như vậy.


      Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được vài tiếng "chít chít chít"


      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, lập tức mở mắt ra, nhìn về hướng tới nơi phát ra tiếng động.


      Giá như nhìn còn tốt, nhưng vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức trợn tròn mắt, hé mở môi đỏ, phút chốc tiếng thét chói tai cực kì bi thảm tràn ra từ miệng nàng.


      - A con chuột a!!!!!


      Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng, kềm được la to lên.


      Phải biết rằng, nàng sợ nhất chính là con chuột! Mỗi lần nhìn thấy con chuột, đều bị doạ đến mức sắp chết!


      giống như là bây giờ!


      Vừa nhìn thấy con chuột cách nàng xa kia, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ phải hét to lên.


      Cùng với tiếng thét chói tai cực kì bi thảm của nàng, cánh cửa chạm trỗ tinh xảo nguyên bản chỉ khép hờ, liền lập tức bị người bên ngoài đẩy ra.


      Ngay sau đó, bóng dáng cao to của Bạch Thập Nhị nhanh chóng xuất ở trước mắt Đồng Nhạc Nhạc.


      Chỉ thấy ràng là Bạch Thập Nhị nghe được tiếng hét thảm kia của Đồng Nhạc Nhạc mới xông tới, mày rậm gương mặt tuấn tú nhíu lại, toàn là vẻ lo lắng.


      - Tiểu Nhạc Tử, ngươi bị sao vậy?!


      mở miệng, giọng lo lắng vô cùng.


      Đồng Nhạc Nhạc nguyên bản bị con chuột dọa sợ hãi, tại lúc nghe được lời của Bạch Thập Nhị, lập tức hề nghĩ nhiều, vươn ra ngón tay tinh tế, chỉ về phía chỗ mới nhìn thấy con chuột.


      - Thập Nhị, chỗ đó có con chuột, là đáng sợ!


      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhíu mày lại, mặt toàn là vẻ sợ hãi.


      Tuy nhiên, nghe được câu này của Đồng Nhạc Nhạc, nguyên bản trong lòng Bạch Thập Nhị tràn đầy lo lắng cũng phải sửng sốt.


      ngờ, sở dĩ Đồng Nhạc Nhạc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế, là bởi vì con chuột.


      Chỉ là, Bạch Thập Nhị nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hướng tới chỗ ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhìn lại.


      Chỉ là ở đó sớm rỗng tuếch, làm sao còn bóng dáng của con chuột nào!?


      Bạch Thập Nhị thấy vậy, nhíu mày lại, lập tức dùng đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khó hiểu nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc.


      Vừa lúc thấy được thân thể bé của nàng vẫn còn vẫn còn bên trong bồn tắm, Bạch Thập Nhị khỏi ngẩn người ra.


      Nguyên bản đôi mắt tràn đầy khó hiểu, lập tức bị kinh ngạc thay thế được.


      Chỉ thấy giờ phút này, bức rèm lụa mỏng trong phòng rũ xuống bay phấp phới.


      thiếu niên tuấn tú ngâm mình bên trong bồn tắm.


      Làn khói xanh mờ ảo khiến thiếu niên trước mắt càng trông tựa như mộng lại có phần chân


      Mặt như tranh vẽ, làn da trong suốt như ngọc, mũi cao cao, môi đào thanh tú, mỗi chỗ, đều phối hợp rất hoàn mỹ.


      Thu hút lòng người nhất, là thái độ đau khổ tội nghiệp mặt thiếu niên, mang theo vài phần bối rối, sợ hãi, tươi tắn quyến rũ động lòng người như thế.


      Phảng phất vẻ bối rối chẳng biết làm sao, lại làm cho người ta thương tiếc.


      Thấy vậy, tim của Bạch Thập Nhị, khỏi hung hăng nhói đau cái.


      Giống như, có người hung hăng đâm vào tim đao.


      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng có thêm vài phần si mê mà chính cũng biết....


      Nguyên bản Đồng Nhạc Nhạc bối rối luống cuống, dần dần, dường như cảm thấy được cái gì, đảo mắt nhìn xung quanh lượt.


      Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, gắt gao nhìn chằm chằm mình.


      Nhớ lại giờ phút này chính mình có mặc quần áo, trong lòng hoảng hốt, lập tức ngâm thân thể của chính mình chìm ngập trong nước, chỉ lộ ra cái đầu .


      - Ách, Thập, Thập Nhị, nếu, nếu có chuyện gì, ngươi có thể ra ngoài trước được !?


      Bởi vì căng thẳng, nên Đồng Nhạc Nhạc chuyện toàn là lắp ba lắp bắp.


      Mắt đẹp nhìn về phía Bạch Thập Nhị, lại càng hàm chứa vài phần ngượng ngùng, xấu hổ.


      Cũng biết được, chính mình giờ phút này là mê người cỡ nào.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương: 182-2 : Băng ngực bị rơi
      Edit : Langtuyet

      Nhìn thấy thiếu niên trước mắt, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt nhắn vốn trắng nõn hiếm thấy, khỏi lên hai vầng đỏ bừng, khiến cho nhìn qua, phảng phất búp hoa sen trong ngày mùa hè đợi nở, ràng vô cùng khơi gợi người ta phải thương xót.

      Thấy vậy, Bạch Thập Nhị chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc, nỗi xa lạ khác thường, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

      Chỉ là, Bạch Thập Nhị hề suy nghĩ nhiều mặt khác, sau khi nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , liền nhàng gật đầu, lập tức muốn xoay người rời .

      Tuy nhiên, khi ánh mắt quét vòng, nhìn vào miếng vải dài rơi rụng dưới bình phong, mặt đầu tiên là sửng sốt.

      Lập tức, liền tiến bước tới chỗ bình phong.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sợ đến trái tim đều phải bỗng nhiên như muốn vọt ra từ trong cổ họng.

      Nàng mở to đôi mắt, tràn đầy vẻ kinh hoảng.

      Cái tên Bạch Thập Nhị này, rốt cuộc muốn làm cái gì! ?

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lại thấy Bạch Thập Nhị sau khi tới bình phong, liền ngừng lại, về phía trước.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được.

      Tuy nhiên, đến lúc thấy Bạch Thập Nhị khom lưng nhặt đai vải dài bị rơi mặt đất biết từ khi nào , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc '"ầm" tiếng, đại não trống rỗng.

      Ngay sau đó, luồng khí khô nóng, liền nhanh chóng bốc thẳng lên tới đỉnh đầu.

      Bởi vì, thứ mà Bạch Thập Nhị nhặt lên, phải cái gì khác, mà là đai vải bó ngực của nàng.... .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khóc ra nước mắt, vừa thẹn vừa gấp, chỉ còn thiếu nước dìm cả người vào trong nước, muốn mạo hiểm.

      Trời ạ!

      rất mất mặt !

      Cái tên Bạch Thập Nhị này, yên lành tại sao lại nhặt lên dải vải bó ngực của nàng, chết tiệt!

      Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận ngượng ngùng, chỉ thấy Bạch Thập Nhị sau khi nhặt lên dải vải bó ngực rơi mặt đất, đầu tiên là cầm ở tay từ từ quan sát phen, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, đây là cái gì! ?"

      Bạch Thập Nhị vừa , vừa cầm băng vải cuốn ngực kia lên rồi kéo dài ra ở trước mắt, hình như là nghiên cứu cách sử dụng đai vải dài này.

      Nhìn thấy Bạch Thập Nhị ngừng cầm miếng vải bó ngực của chính mình rồi kéo ra nghiên cứu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má của mình càng tỏa ra nóng bỏng .

      Ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị càng là ngượng ngùng muốn chết.

      Dù sao, cái này vẫn còn là lần đầu tiên, có người đàn ông cầm món đồ riêng tư bó sát người của chính mình, lại ở chỗ này nghiên cứu ngắm nghía. . .

      Nghĩ tới đây, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc vừa buồn bực, đầu tiên là cắn chặt môi dưới phen , sau đó mới mặt mày đỏ bừng, mở miệng .

      " có gì, ta, ta gần đây giảm béo, cho nên, cho nên dùng miếng vải dài này quấn quanh bụng của mình, làm như vậy, liền có đai bụng ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tìm cái cớ lung tung.

      Sau khi vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được chính mình rất có cơ ứng biến.

      Tuy nhiên, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ là nhàng nhíu mày, lập tức ánh mắt quét vòng, liền rơi người Đồng Nhạc Nhạc chỉ lộ ra cái đầu.

      Bạc môi hé mở, hiển nhiên có hơi ủng hộ .

      "Giảm béo! ? Tiểu Nhạc Tử, ngươi gầy như vậy, còn cần giảm béo sao! ?"

      "Ách, khụ khụ, Thập Nhị, kỳ á, ngươi nhìn ta là gầy teo nhàng, kỳ ta bình thường ăn rất nhiều. Lúc vừa rồi ăn cơm , ngươi cũng thấy, cho nên, bụng ta rất lớn, vì đẹp mắt hơn chút, ta tự nhiên phải đeo đai bụng để giảm vòng bụng !"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bộ dáng vẻ dân nghiệp dư.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là lẳng lặng quét mắt về phía đai vải quấn ngực, sau đó bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Được rồi, chỉ là, ta cảm giác được ngươi như bây giờ cũng rất tốt, nếu như mỗi ngày phải dùng vật này bó buộc bụng, khó chịu rất nhiều."

      Bạch Thập Nhị vừa , vừa giắt đai vải quấn ngực tay lên cái bình phong.

      Nhìn thấy Bạch Thập Nhị hình như là tin tưởng lời của mình , Đồng Nhạc Nhạc vốn thấp thỏm rốt cuộc cũng thả lỏng, mặt, cũng là có dáng vẻ thở phào nhõm.

      Cũng biết, dáng vẻ mặt của chính mình giờ phút này, rơi vào trong mắt người nào đó vô cùng tinh tế . . .

      Đợi sau khi Bạch Thập Nhị xoay người rời , Tiểu Quế Tử bọn họ cũng trở về.

      Sau khi bảo Tiểu Quế Tử để mấy món trang phục mới mua xuống, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng ra từ bồn tắm, lập tức vội vội vàng vàng khẩn thiết lau khô nước ở người, lại nhanh chóng thay bộ trang phục mới mua kia.

      Tiểu Quế Tử ở chung với chính mình thời gian dài, nên mua trang phục vẫn còn rất vừa người.

      bộ trường sam màu xanh nhạt, tôn dáng người mảnh mai của nàng.

      Chỉ là băng vải quấn ngực vừa rồi bị ướt, tại đều còn chưa khô.

      Nhưng mà tại ra khỏi nhà, cũng có cách nào .

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nghĩ thế, nên sau đó cứ mặc cả vào, để cho nhiệt độ cơ thể làm việc sấy khô ! ?

      Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đứng tại trước gương, sau khi kiểm tra hết lần này đến lần khác, liền đẩy cửa ra ngoài.

      Bạch Thập Nhị bọn họ, sớm ở ngoài cửa chờ nàng .

      Bởi vì chuyện mới rồi bị ngã xuống hồ, mặc dù tại có việc gì , nhưng mà Tiểu Quế Tử bọn họ vẫn còn là phi thường lo lắng cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Cho nên, liền đề xuất nên sớm hồi cung chút, đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên giơ cao hai tay tán thành.

      Kết quả là, vốn tính toán hành trình chơi ngày liền kết thúc sớm , dẹp đường hồi cung.

      . . .

      Ban đêm!

      Mọi thanh hoàn toàn yên tĩnh, trăng sáng giữa trời, ánh trăng trong trẻo kia, êm dịu chiếu vào khắp mặt đất , khiến cho cả mặt đất đều tăng thêm vài phần vô cùng thần bí!

      Ở lúc vạn vật im ắng, nửa đêm canh ba này, cả bên trong hoàng cung, cũng vô cùng im lặng.

      Trừ đám thị vệ trực ra, mọi người ngủ say.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ, giờ phút này, nàng nằm trong ổ chăn ấm áp dễ chịu của mình, ngủ say sưa. Cho nên, nàng hoàn toàn chưa từng nhận thấy, đạo bóng dáng cao to, lặng lẽ tiếng động lẻn vào trong phòng của nàng, từ từ tùy ý đứng bên giường nàng. . .

      Cảnh đêm dìu dịu, xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ có hơi rộng mở kia mà chiếu vào êm dịu, làm cho bóng dáng người mới đến bị kéo ra dài.

      Nam nhân mặc mình bộ hắc y bó sát người, tóc đen buộc lên, làm cho hình dáng ràng gương mặt kia được tôn lên càng tỏ ra thần bí, và gợi cảm.

      Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng tại bên giường, hề lên tiếng. Nếu như nhìn kỹ, cơ hồ muốn hòa tan vào làm thể cùng cảnh đêm.

      Chỉ có đôi mắt màu hổ phách kia, ở trong cảnh đêm, có vẻ đặc biệt sâu lắng, lấp lánh linh lợi.


      Chương 182-3 : Băng ngực bị rơi
      Edit : thảo đỗ

      Giống như con báo Châu Phi săn mồi vào ban đêm, vô cùng nguy hiểm, thần bí, lại vô cùng tao nhã. . .

      Chỉ thấy nam nhân lẳng lặng đứng trước giường môyk tiểu nhân nhi ngủ say, cuối cùng, khỏi vươn bàn tay tràn đầy sức mạnh , từ từ hướng tới giường lần lượt tìm kiếm từ bả vai.

      Theo bả vai mịn màng kia, đến kia xương quai xanh gợi cảm , cuối cùng, rơi vào bộ ngực bằng phẳng. . .

      Cùng lúc bàn tay rơi bộ ngực tiểu nhân nhi , đôi mắt màu hổ phách lập tức mở to.

      Mặc dù, bộ ngực tiểu nhân nhi giường nhìn như bằng phẳng nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn liền thấy có chỗ khác thường,

      Cảm giác được đầu ngón tay khác thường, nam nhân trong lòng kinh ngạc thôi.

      Hồi tưởng lại tất cả các việc phát sinh vào ban ngày bên trong khách sạn, lúc ấy liền cảm giác được tiểu nhân nhi trước mặt có điểm quái dị.

      Đặc biệt, lúc thấy nhặt lên mảnh vải dài , liền phát tiểu nhân nhi này có vẻ đặc biệt căng thẳng, ngượng ngùng, phảng phất sợ hãi biết được điều gì

      Lúc ấy, an binh bất động, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.

      Đến sau khi hồi cung, cẩn thận phỏng đoán phen, trong lòng, liền có ý nghĩa phi thường điên cuồng

      Vì chứng minh phỏng đoán của mình , liền mình trong đêm khuya yên tĩnh đến đây tìm đáp án

      nghĩ tới, kết quả lại như dự liệu! ! !

      Nghĩ tới đây, đôi mắt màu hổ phách của nam nhân , khỏi lên vẻ rung động, kích động, và hoan hỉ.

      Bạc môi hé mở, thào than tiếng.

      " ra, đây là nữ nhân nha. . ."

      . . .

      Đêm trừ tịch - đêm 30, khi mọi người còn bận rộn, nháy mắt đến .

      Hoàng cung đêm trừ tịch, phá lệ náo nhiệt.

      Đưa mắt nhìn khắp vòng, cung điện được quét dọn hoàn toàn sạch , giăng đèn kết hoa, khung cảnh tràn đầy náo nhiệt!

      Sáng sớm, Đồng Nhạc Nhạc liền hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt, sau đó theo Huyền Lăng Thương đến đại điện.

      Giờ phút này, các quan đại thần chờ tại đại điện

      Huyền Lăng Thương ngồi thẳng ngai vàng, đón nhận màn quỳ lạy của các quan đại thần , sau đó cũng ban thưởng cho các đại thần

      Như vậy hồi , liền đến buổi tối .

      Buổi tối hoàng cung có thiết yến hội, các quan đại thần mang theo gia quyến đến đây.

      Đưa mắt nhìn khắp vòng, chỉ thấy bên trong đại điện, chật kín người, náo nhiệt vô cùng.

      Các thiên kim tiểu thư trang phục đẹp đẽ, trang điểm tinh xảo đứng chung chỗ cười vui vẻ.

      Các quan đại thần tụ họp chỗ bàn chuyện quốc gia kết thân xã giao với nhau

      Các thiếu gia nhà quan đứng chung với nhau chuyện gì đó

      Còn các phu nhân nhà quan đứng chung chuyện so sánh với nhau đủ thứ...

      Ngay lập tức, cả đại điện rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.

      Đồng Nhạc Nhạc hầu hạ tại phía sau Huyền Lăng Thương, nhìn thấy màn náo nhiệt phía dưới

      Thỉnh thoảng, ánh mắt rơi người Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ngay ngắn ở ngai vàng, long bào lấp lánh mặc người khiến uy nghiêm vô hạn.

      Gương mặt tuấn tú kia, mặc dù thần sắc lạnh lùng nhưng lại vẫn mê người như vậy

      Nhưng giờ phút này, Huyền Lăng Thương miễn cưỡng ngồi ở nơi này, tay chống đỡ tay vịn , tay cầm ly rượu Bạch Ngọc tinh tế nhấm nháp

      Gương mặt mê người, động tác tao nhã kia, giống như bức tranh của tạo hóa khiến cho người ta rời mắt nổi.

      Mỹ nam tử tuyệt sắc như thế, lại là vua của nước cao cao tại thượng , tự nhiên hấp dẫn ít ánh mắt của nữ nhân.

      Đồng Nhạc Nhạc hầu hạ phía sau Huyền Lăng Thương, sớm liền chú ý đến, phía dưới ít ánh mắt của các thiên kim tiểu thư, ngừng hướng tới Huyền Lăng Thương

      số người nhát gan, chỉ dám e ấp ngượng ngùng nhìn lén về hướng Huyền Lăng Thương.

      Nhưng cũng có người lớn mật , ánh mắt ngừng hướng tới Huyền Lăng Thương

      Có điều, cho dù phía dưới các thiên kim tiểu thư, xuất ra hết các chiêu trò nhưng nam nhân ngai vàng vẫn hề quan tâm.

      Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khỏi cong lên , đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng ngày càng vừa lòng thôi.

      Dù sao, ở nơi này mỹ nữ như mây, có đôi mắt của nam nhân nào đuổi theo nhóm các nương xinh đẹp! ?

      Dù sao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!

      Tuy nhiên, nam nhân trước mắt này, cho dù những mỹ nhân xinh đẹp như thế nào đối với chính mình liếc mắt đưa tình hoặc là bày tỏ thương mến đều hề quan tâm

      Làm đế vương, hiếm thấy!

      Chỉ là, nam nhân trước mắt càng đối với nữ nhân khác biểu lạnh nhạt, tâm của Đồng Nhạc Nhạc, lại phảng phất như được tưới thêm mật , cực kì ngọt ngào.

      Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc người mình, nguyên bản nam nhân miễn cưỡng thưởng thức rượu ngon kia đôi huyết mâu động lòng người khỏi nhàng quét nhanh lượt, liền rơi người Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhận thấy được ánh mất của nam nhân kia Đồng Nhạc Nhạc khỏi giật mình

      Chỉ thấy, đôi mắt nam nhân, lạnh lùng, nhưng lại mang theo vài phần lười biếng.

      Phảng phất như con báo lười biếng , toàn thân tản ra khí chất cao quý khiến cho người khác thể nào bỏ qua

      Bị ánh mắt tà mị của nam nhân đó nhìn , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh , phảng phất như sai vài nhịp.

      Sau khắc, luồng khí nóng , nhanh chóng bốc lên tận đỉnh đầu.

      Hai gò má nóng hầm hập, coi như soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt mình tại đỏ bừng lên.

      Trong lòng lại càng ảo não.

      Chết tiệt, chẳng qua là ánh mắt của Huyền Lăng Thương, chính mình liền đỏ mặt, đúng là có tiền đồ a!

      Đối với ảo não của Đồng Nhạc Nhạc, sau khi Huyền Lăng Thương nhận thấy được mặt Đồng Nhạc Nhạc khác thường, đôi huyết mâu động lòng người kia khỏi nhàng lóe ra phen.

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương lại hề mở miệng câu gì, bàn tay đưa lên tao nhã , uống cạn rượu ngon tay.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó làm hết phận bưng rượu lên nhàng rót rượu vào ly cho Huyền Lăng Thương , liền lui về phía sau bước, đứng ở vị trí lúc đầu.

      Dọc theo đường , Đồng Nhạc Nhạc đều là cúi đầu xuống, tuy là như thế, nhưng vẫn cảm thụ được , ánh mắt nóng rực của nam nhân kia , gắt gao rơi người của nàng, vẫn chưa từng rời .

      Cảm giác được điều này, khiến tim của Đồng Nhạc Nhạc ngày càng đập mạnh, mặt càng ngày càng nóng

      Trong lòng vô cùng ảo não, đột nhiên, phía dưới vang lên tiếng đàn véo von tao nhã. Ngay khi tiếng đàn cất lên liền , lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Nguyên bản nam nhân trước mặt, ngay khi nghe thấy tiếng đàn liền khỏi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước đại điện.

      Cảm giác được ánh mắt nóng rực của nam nhân kia rời , Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào hơi, lập tức, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền tựa như cùng mọi người , nhìn về hướng tới chính giữa đại điện.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 182-4 : Băng ngực bị rơi
      Edit : thảo đỗ


      Vừa nhìn cái, Đồng Nhạc Nhạc thấy trước mắt lập tức sáng ngời!

      Chỉ thấy, ở chính giữa đại điện có mấy nữ nhân trẻ tuổi mặt che lụa mỏng, tung tăng nhảy múa.

      Chỉ thấy mấy nữ nhân, mặc người váy tơ lụa mỏng màu xanh nõn chuối, mặt che tấm lụa mỏng màu xanh nõn chuối, chỉ để lộ ra nửa gương mặt.

      Tuy là như thế, lại càng làm cho người ta đua nhau mơ mộng.

      Nhưng mà, điều làm người khác chú ý nhất, phải mấy nữ nhân áo xanh này, mà chính là Hồng Y nữ tử được các nữ nhân áo xanh vây vào giữa .

      Chỉ thấy nữ nhân này, mặc người chiếc váy tơ lụa mỏng màu đỏ, chiếc váy lụa này được chế tạo tinh tế.

      Ở chỗ vùng rốn, có rất nhiều mảng trống, nó để lộ ra vô cùng tinh tế làn da thịt trắng như tuyết, lại thêm vòng eo thon đủ chét tay nắm của nữ nhân kia.

      Mà phía dưới chiếc váy lụa mỏng manh kia, từ phía bên cạnh có rất nhiều chỗ xẻ tà, cùng với những bước nhàng của nữ nhân, trong nhất cử nhất động , bắp đùi thon thả trắng như tuyết kia, càng là như như , thu hút tất cả chú ý của nam nhân ở đây.

      Theo dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân kia mà nhìn lên, chỉ thấy nữ nhân này, cũng giống như các nữ nhân áo xanh khác, mặt có che lụa mỏng.

      Mặc dù thấy được gương mặt thực của nữ nhân, chỉ là, đôi mắt to quyến rũ được khắc họa bởi nét kẻ thanh mảnh , cũng là đủ thu hút lòng người!

      Chỉ cần nữ nhân nhàng quét nhanh lượt, ít nam nhân càng là nhìn đến thần hồn điên đảo, quả thực nhớ tối nay là tối nào!

      Mỹ nữ thướt tha đáng như thế, bước múa uyển chuyển, khiến cho nam nhân khác ở đây nhìn mà kinh ngạc thôi. Còn các nương khác, đương nhiên là đủ các loại ghen ghét hâm mộ lẫn hận!

      Nhưng mà cũng khó trách!

      Kẻ địch của mỹ nữ chính là người nào so với nàng đẹp hơn! Đó cũng là điều thường tình của người ta!

      Nhìn thấy Hồng Y nữ tử tung tăng nhảy múa giữa đại điện , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhìn mà liên tục kinh ngạc.

      Mặc dù nàng phải nam nhân, đối với nữ nhân có hứng thú, chỉ là thích làm đẹp mọi người đều có. Nay nhìn thấy Hồng Y nữ tử này nhanh nhẹn nhảy múa, nàng trái lại tò mò, muốn xốc cái khăn che mặt của Hồng Y nữ tử này, nhìn chút gương mặt của nàng.

      Phải chăng là tuyệt sắc, xinh đẹp giống như chính mình suy nghĩ! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò , Hồng Y nữ tử nhanh nhẹn nhảy múa ở nơi này, chợt nhàng bước liên tục, vừa múa vừa chuyển về hướng tới chỗ Huyền Lăng Thương.

      Phải chăng vóc người dáng điệu uyển chuyển mềm mại, đường cong thân thể tựa rồng lượn, chính là giống như nữ nhân trước mắt như vậy! ?

      Nhìn Hồng Y nữ tử trước mắt quay chung quanh Huyền Lăng Thương mà tung tăng múa lượn , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt nghĩ như thế.

      Chỉ thấy nữ nhân trước mặt, dáng người thướt tha đáng , kỹ thuật múa khuynh thành, mang theo những làn hương thơm cuốn hút mê người kia, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng.

      Chỉ là nay, thấy nữ nhân trước mắt, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt xuất cảm giác vui vẻ.

      Đặc biệt, nhìn thấy Hồng Y nữ tử này, tay ngọc mũm mĩm nhàng kia rơi người Huyền Lăng Thương, ngừng làm các loại hành động mê người, để cho nàng nhìn mà trong lòng sinh ra ngọn lửa vô danh sao diễn tả nổi.

      Hơn nữa cũng có nỗi xúc động, muốn đá bay Hồng Y nữ tử trước mắt chỉ còn thiếu nước chưa dán vào người Huyền Lăng Thương.

      Huyền Lăng Thương là nàng có thể tùy ý sờ loạn đụng loạn sao! ?

      Đồng Nhạc Nhạc thở hổn hển mà nghĩ, cũng biết, tâm tư của mình, giờ phút này biểu vô cùng tinh tế khuôn mặt tinh xảo nhắn kia.

      Huyết mâu nhàng quét nhanh lượt, đến khi ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào tiểu thái giám bên cạnh, huyết mâu động lòng người kia khỏi nao nao, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

      Chỉ thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, chính là trợn trừng đến lồi mắt, tràn đầy vui.

      Đôi mắt xinh đẹp kia, phảng phất có hai luồng lửa, ngừng thiêu đốt mà toát ra.

      Lại thêm cái miệng nhắn đỏ bừng kia, càng là mím chặt thành vệt thẳng tắp, biểu ra chủ nhân của nó vui vẻ.

      Mà nguyên nhân khiến tiểu thái giám này vui, chính là Hồng Y nữ tử giờ phút này ngừng quay chung quanh , nhảy những làn điệu với kỹ thuật múa mê người . . .

      Sinh ra trong Hoàng đế gia, từ thân phận cao quý, đối với nữ nhân tự rúc đầu vào ngực mình, đương nhiên nhiều kể xiết.

      Huyền Lăng Thương cũng sớm tập mãi thành thói quen, thèm để ý tới.

      Nếu như tại dĩ vãng, đối với loại nữ nhân này, Huyền Lăng Thương sớm liền cự tuyệt.

      Tuy nhiên, khi nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh thể mặt vui vẻ, trong lòng khỏi sinh ra vài phần vẻ nghi hoặc.

      Bởi vì, biết tiểu thái giám này, tại sao lại đột nhiên tức giận như thế.

      Là bởi vì Hồng Y nữ tử này trước người ! ?

      Chính là, coi như Hồng Y nữ tử này, làm ra loại tư thế mê người nào đối với , tiểu thái giám này, lại vì sao tức giận như thế đây! ?

      Cho dù Huyền Lăng Thương có nghĩ như thế nào, đều nghĩ ra nguyên nhân.

      Tuy nhiên, có chút, Huyền Lăng Thương lại biết.

      Vậy chính là, thấy tiểu thái giám này giờ phút này tràn đầy dáng vẻ vui , tâm tình của , lại bắt đầu trở nên dễ dãi hơn.

      Đối với những yến hội hoàng cung, ăn uống linh đình này, Huyền Lăng Thương luôn có hứng thú.

      Dù sao yến hội hàng năm như thế, cũng có cái gì mới mẻ.

      Chỉ là, thân ngồi ở địa vị cao, những yến hội này là nhất định phải có ở đây.

      thể làm gì khác hơn là chịu đựng phiền chán, ngồi ở chỗ nầy, nhìn đủ loại sắc thái phía dưới.

      Vậy mà bây giờ, nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt nhắn kia tràn đầy nét vui, phảng phất con ghen tiểu điêu nhi ghen, rất là dễ thương!

      Cũng khiến nhịn được nổi lên tâm tình muốn đùa phen!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền từ bỏ ý định đẩy Hồng Y nữ tử này ra, mặt, càng là làm ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú , lẳng lặng nhìn Hồng Y nữ tử trước người.

      Tuy nhiên, đôi huyết mâu động lòng người kia, lại cũng là nhìn cái để đánh giá tiểu thái giám bên cạnh.

      Chỉ thấy tiểu thái giám này, khi nhìn thấy làm bộ cảm thấy hứng thú đối với Hồng Y nữ tử này , khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, lông mày kẻ đen chỉ còn thiếu nước cau lại thành cụm.

      Cái miệng nhắn đỏ hồng kia, cũng là trề ra cao cao.

      Ánh mắt nhìn , càng là các loại chán nản tức giận vui lẫn khổ sở.

      Phảng phất con tiểu điêu nhi vốn được sủng, đột nhiên bị biếm lãnh cung . Dáng vẻ kia, vừa là dễ thương, vừa là tội nghiệp.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương tâm tình sung sướng, khóe miệng, càng là có hơi cong lên cái.

      Nam nhân cười, mặc dù nhạt nhòa, lại phảng phất núi băng tan chảy, đẹp đến sáng lòa chói mắt.

      Trong nháy mắt, càng làm kinh ngạc ánh mắt của mọi người.

      Tiếp theo, tiếng hít hà kinh ngạc gấp gáp, càng là liên tiếp ngừng.

      Hồng Y nữ tử vốn làm ra các loại mê người kỹ thuật múa đối với Huyền Lăng Thương , nay nhìn thấy nụ cười hút hồn kia mặt nam nhân , càng là sinh ra thất thần trong chốc lát . . .

      Tuy nhiên, đối với vẻ kinh ngạc của những người khác , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng tỏ ra thích thú gì .

      Mới đầu, nàng còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là chánh nhân quân tử, đối mặt các loại sắc đẹp, đều hề di chuyển. ra, đều là nàng nghĩ sai lầm rồi.

      Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là khổ sở, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đè nặng tảng đá lớn, khiến tâm tình của nàng vô cùng nặng nề.

      Nàng sớm hơn nên nghĩ đến ngày như vậy , phải sao! ?

      Coi như nàng là nữ nhân của Huyền Lăng Thương , chỉ là, thân phận của nàng cũng là thể lộ ra.

      Nàng chỉ có thể yên lặng theo bên người Huyền Lăng Thương , yên lặng . . .

      Vậy mà bây giờ, thấy Huyền Lăng Thương lại bắt đầu động lòng hứng thú đối với nữ nhân khác , trái tim của nàng, là khổ sở, là khổ sở, phảng phất như bị đao cắt . . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, nỗi uất ức, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

      Trong mũi cay cay, trước mắt càng là có tầng hơi nước dày bắt đầu từ từ dâng lên.

      Sợ hãi chính mình bởi vì quá mức khổ sở mà rơi lệ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp đôi mắt xuống, hơn nữa ngừng hít hít mũi, tận lực suy nghĩ nhiều đến cái khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :