1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 178-2
      Edit : Thuý Nhi

      Hơn nữa, lời này của nàng cũng chỉ là thuận miệng thôi, nào ngờ nam nhân này nghe thấy cũng lập tức gật đầu.

      "Ừ, đúng vậy, ta đứng thứ 12"

      " Ách…"

      Nghe như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng. Chỉ cảm thấy phụ mẫu của tên nam nhân này, đặt tên cho con cái, cũng quá tuỳ tiện .

      Nếu đứng hàng đầu tiên, chẳng phải là Bạch Nhất, Bạch Nhị, Bạch Tam sao?!

      Trong lòng tuy thắc mắc , nhưng Đồng Nhạc Nhạc có biểu lộ ra ngoài, đó là lịch nha!

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ lại, chờ nàng gì thêm, cách đó xa, có tên thị vệ vẫy tay với bọn họ.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy Bạch Thập Nhị nhìn thị vệ, nhàng cùng người mới gật đầu.

      Lập tức, đôi mắt màu hổ phách nhàng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Ta có việc, trước ."

      " Ừ, tốt, vậy ngươi trước ! A, đúng rồi, hôm nay cám ơn ngươi cứu ta, sau này nếu như ngươi có việc gì cần hỗ trợ, cứ đến tìm ta!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, với vẻ tràn đầy trượng nghĩa.

      Dù sao, nàng tại cũng là Nhất đẳng thái giám bên cạnh Huyền Lăng Thương, mọi người đều tôn kính nàng, nàng chưa từng chịu qua uỷ khuất.

      Chỉ là nàng cũng biết, ở trong Hoàng cung rộng lớn này, người người đều phức tạp thôi.

      Người mới đến thấp kém như Bạch Thập Nhị này, khẳng định bị người khi dễ.

      Chỉ là với tính cách của Bạch Thập Nhị, chắc chịu để cho người khi dễ đâu?!

      Đối với loại ý nghĩ này, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      Dù sao, nàng và tên…Bạch Thập Nhị này, phải là lần đầu tiên gặp mặt sao!?

      Sao lại hiểu như vậy?!

      Trong lúc suy nghĩ, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc khỏi từ từ nhìn lại bóng dáng cao lớn xa kia.

      Chỉ thấy nam nhân đó đưa lưng về phía nàng, thân trang phục thị vệ.

      Chỉ là, y phục bình thường như vậy mặc ở người , lại khiến thêm Tuấn tú phi phàm…

      loại người, quyến rũ bẩm sinh khó lòng để ý tới, có lẽ, Bạch Thập Nhị chính là loại người đó !?

      Hôm nay, chính là ngày đẹp trời vạn dặm mây.

      Tuy là vào đông, lại lộ ra ánh mặt trời.

      Ánh nắng dìu dịu, lười biếng chiếu mặt đất, khiến cho thế giới lạnh lẽo băng giá, có thể thêm vài phần ấm áp.

      Khó có được ngày đẹp trời, sau giờ ngọ, Huyền Lăng Thương cho người triệu tập tất cả thị vệ mới vào cung đến Luyện võ trường, tính toán hôm nay tự mình chọn đội thị vệ thân cận.

      Làm thị vệ hầu cận Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên phải theo sau.

      Chỉ thấy tuyết lớn Võ trường, bị dọn dẹp sạch .

      Trừ ít tuyết trắng vẫn còn đọng cây ở bên ngoài, Luyện võ trường là khoảng bao la rộng lớn.

      Giờ phút này, với chỉ huy của thị vệ trưởng, luyện võ trường, hàng loạt tân binh nhanh chóng tập hợp.

      Nhìn khắp vòng, có thể đếm được thị vệ luyện võ trường vượt qua ba trăm người.

      Đồng Nhạc Nhạc nhìn thị vệ tập hợp luyện võ trường, đảo mắt qua lượt, ngờ lại nhìn thấy tên thị vệ.

      Chỉ thấy tên thị vệ này vóc người rắn rỏi, tứ chi cường tráng, mặc dù cùng mặc trang phục thị vệ bình thường giống người khác, chỉ là… ở bên trong biển người mênh mông vô tận này, giống như hạc trong bầy gà, làm cho người ta vừa nhìn thấy!

      Người này ai khác chính là người hôm trước cứu Đồng Nhạc Nhạc - Bạch Thập Nhị.

      Nhìn thấy Bạch Thập Nhi đứng trong đội ngũ tân binh, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.

      Có lẽ nhận ra ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị vốn đứng trong đội ngũ, đôi mắt nheo lại nhàng ngước lên, ánh mắt rơi người Đồng Nhạc Nhạc.

      Ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau.

      Thấy ánh mắt Bạch Thập Nhị nhìn mình, Đồng Nhạc nhạc lập tức cong nhắn, cười tiếng với Bạch Thập Nhị.

      Bạch Thập Nhị thấy vậy, đôi mắt màu hổ phách loé lên, sau đó nhàng gập đầu với Đồng Nhạc Nhạc, xem như chào hỏi.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn Bạch Thập Nhị, nàng hề chú ý tới, nam tử đứng ở phía trước nàng, huyết mâu động lòng người của gắt gao nhìn nàng.

      Nhìn thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Bạch Thập Nhị, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.

      Bạc môi khẽ nhếch, biểu nam nhân này vui vẻ. . .

      Cuối cùng, ánh mắt nam nhân đó quét vòng, theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy Bạch Thập Nhị ở trong biển người.

      Có lẽ là ánh mắt của nam nhân kia quá sắc bén, Bạch Thập Nhị vốn nhìn Đồng Nhạc Nhạc, đôi mắt màu hổ phách liền chuyển, liền rơi người Huyền Lăng Thương.

      Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau.

      Huyết mâu nhìn mắt hổ phách, ngay lập tức cả hai cùng sửng sốt, cũng hề dời ánh mắt

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179-1 : Chọn lựa thị vệ
      Edit : hoahongnhung



      Cũng biết trải qua bao lâu, dần dần, Đồng Nhạc Nhạc nhận thấy được điều gì đó, mắt nhung khỏi nhìn sang bóng dáng mặc hoàng bào ở bên cạnh.

      Chỉ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương, giờ phút này gắt gao nhìn vào Bạch Thập Nhị ở trong đội ngũ kia.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó dù có suy nghĩ thế nào cũng giải đáp được.

      yên lành, làm thế nào mà Huyền Lăng Thương lại luôn nhìn về phía Bạch Thập Nhị ở bên kia ! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nổi lên nỗi nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương thu hồi ánh mắt. Sau đó, vươn cánh tay thon thả ra, nhàng ra hiệu cái. Lập tức người cung nhân đứng bên cạnh, tay cầm đồng la, khẽ liếc nhìn lại .

      Cùng với tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, trong đội ngũ đối diện, từ từ phân ra thành ba nhóm, chỉ thấy phần ba thị vệ đầu tiên là đứng ở luyện võ trường, còn lại hai phần ba, lùi lại bên chờ đợi.

      lần nữa chiêng đồng vang lên, hàng ngũ hơn trăm người sắp xếp chỉnh tề lập tức bắt đầu đấu với nhau.

      Huyền Lăng Thương lần này đến đây chủ yếu là chọn lựa thị vệ, chính là phải chọn lựa nhiều vòng.

      Trận đấu thứ nhất, là quần đấu, thời gian là nén nhang.

      Nếu như tại vòng thứ nhất, người nào bị đánh gục xuống, liền có thể vào trận đấu thứ hai.

      Chỉ thấy cùng với tiếng chiêng vang lên, hàng ngũ thị vệ thẳng tắp, ngay lập tức giống như kiến bò chảo nóng, đánh cho gió cuốn triều lên, ngươi chết ta sống.

      Mọi người chính là lấy tất cả sức lực của mình để đánh, phải biết rằng, ở bên trong hoàng cung, tất cả mọi người muốn nổi bật lên.

      Trong đám thị vệ , cũng là phân chia thành các cấp nhất nhị tam đẳng thị vệ.

      Mỗi cấp thị vệ khác nhau bổng lộc đều khác nhau.

      Ai muốn đạt tới cấp Tam Đẳng Thị Vệ, liền phải là thị vệ tốt.

      Đặc biệt lần này đây, đích thân Huyền Lăng Thương tự mình chọn lựa thị vệ, thế nên đây chính là cơ hội ngàn năm có , mọi người tự nhiên đều muốn được vẻ vang hơn ở trước mặt đương kim Thánh thượng.

      Kết quả là, võ trường, ai nấy đều bỗng nhiên thi đấu như bão táp , ít người bị đánh cho gục xuống, đến khi cháy hết nén nhang , ước chừng có hơn phân nửa số người là sợ đánh nổi.

      Luận võ kết thúc, đám người rời cuộc sau khi bị đánh tơi tả .

      Số còn lại đứng ở bên nghỉ ngơi.

      Xong trận đấu, trong tất cả hơn ba trăm người, cuối cùng chỉ còn lại có hơn trăm người.

      Trong đó, Bạch Thập Nhị cũng lọt vào đám trăm người kia.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng thầm.

      Dù sao ban đầu Bạch Thập Nhị cứu chính mình, nàng tự nhiên cũng muốn Bạch Thập Nhị có thể chiến thắng.

      Giờ phút này, nhìn thấy Bạch Thập Nhị ở trong đội ngũ hơn trăm người thắng kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng mừng thầm.

      Đặc biệt, tại trận đấu thứ nhất, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thương, dáng vẻ có hơi chật vật.

      Tuy nhiên, Bạch Thập Nhị cả người lại bình yên vô , vết thương cũng có.

      Giờ phút này, liền thẳng tắp đứng ở nơi đó, thần sắc lạnh lùng, coi như người mặc trang phục thị vệ như những người khác, lại có vẻ giống hạc trong bầy gà, làm cho người ta liếc mắt liền có thể chú ý tới hữu của .

      Hơn nữa, người nam nhân này lại tản ra loại khí chất kín đáo, điềm tĩnh, tựa như con sư tử oai hùng ngủ say, làm cho người ta dám xem . . .

      Nhìn thấy như thế, nam nhân tuấn tú mê người, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi dâng lên cảm xúc kì lạ.

      Dù sao, dáng vẻ hay khí chất mặt của Bạch Thập Nhị cũng giống như người thường...

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bình phẩm trong thời gian, cũng hề chú ý tới. Nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm hút hồn của , nhìn chăm chú vào nàng.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc chăm chú nhìn người nào đó trong đội thị vệ, nam nhân với hàng mi thanh tú ngời ngời kia khỏi nhàng cau lại cái.

      Bạc môi khẽ mím lại, biểu chủ nhân vui vẻ. . .

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại hề phát ra được đến điểm ấy.

      Giờ phút này, chỉ khi nghe thấy hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, lại lần nữa thu hút chú ý của Đồng Nhạc Nhạc.

      Trận đấu thứ hai bắt đầu, là trận đấu cưỡi ngựa bắn cung.

      Phải biết rằng, nếu muốn theo bên cạnh Huyền Lăng Thương, võ công cưỡi ngựa bắn cung đều phải cao siêu.

      Những thị vệ này, ngồi ở lưng ngựa, sau đó vừa giục ngựa thi chạy, vừa bắn trúng tấm bia cách đó xa.

      Trận đấu lần này, riêng gì tài bắn cung xuất chúng mà những người có thân thủ với tài cưỡi ngựa cao đều có thể tham gia.

      Cho nên khó khăn phi thường cao!

      Nhưng mà, Huyền Lăng Thương chính là vua của nước, tính mạng gắn liền cả thần dân Linh Nhạc Quốc như cùng nhịp thở, tự nhiên thân thể cần phải có người tốt nhất bảo vệ.

      Đồng Nhạc Nhạc khẽ suy nghĩ chốc lát, thấy, mười tên thị vệ lập tức nhảy lên, cùng với hồi thanh la ngân vang, những thị vệ này vội vàng vung lên roi ngựa, ngừng giục ngựa chạy nhanh.

      Từng tiếng vó ngựa vang lên, tiếng binh khí va chạm vào nhau tạo nên từng đợt thanh 'Vèo vèo vèo'. Bên cạnh đó, tấm bia cách đó xa, rơi rất nhiều mũi tên.

      Có mũi tên bắn trượt, có mũi tên mặc dù bắn trúng tấm bia nhưng lại chỉ là bắn vào rìa ngoài, ai có thể bắn trúng hồng tâm của tấm bia.

      Có người, mặc dù vượt qua vòng thứ nhất, chỉ là đợt thứ hai lại bởi vì ham phi nhanh, liền rớt xuống lưng ngựa .

      Điều này làm cho Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên nhìn thấy, khỏi kinh ngạc liên tục.

      Nghĩ đến, chỉ vì để được Huyền Lăng Thương ưu ái, mọi người chính là liều mạng phục tùng mệnh lệnh . . .

      Ngay lập tức, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền kinh hãi, thị về bị té ngựa nhưng may mắn là nguy hiểm về tính mạng, biết vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hơi dễ chịu chút.

      Cuối cùng, sau khi những đôi thị vệ lần lượt cưỡi ngựa bắn cung xong, bóng dáng Bạch Thập Nhị cũng chậm rãi xuất trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc .

      Chỉ thấy nam nhân này nhún chân cái, liền nhảy lên ngựa, động tác tiêu sái lưu loát.

      Nam nhân lúc này ngồi ở lưng ngựa, càng là thể lên tư thế hiên ngang oai hùng.

      Mặt khác khí chất điềm tĩnh từ lúc sinh ra khiến cho giống so với những thị vệ khác, ai có thể sánh bằng.

      Nhìn thấy ngồi ở lưng ngựa, là nam nhân uy phong, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc sáng ngời.

      Có lẽ, là nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc chú ý, đôi mắt màu hổ phách khỏi nhàng quét nhanh lượt, liền nhanh chóng chuẩn xác rơi tại người Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền dùng tay ra hiệu cho rằng “Cố gắng lên!”

      Nam nhân thấy vậy, gương mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức bạc môi có hơi cong lên cái, liền mỉm cười.

      Nhìn thấy mặt nam nhân nở ra nụ cười, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thấp thoáng nụ cười.

      Sau khắc, cùng với tiếng báo hiệu vang lên, chỉ thấy bọn thị vệ chuẩn bị kỹ càng, lập tức vung lên roi ngựa, giục ngựa chạy như bay.

      Ngay lập tức, tiếng vó ngựa với thanh 'Vèo vèo vèo' lại tiếp tục vang lên.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 179-2 : Chọn lựa thị vệ
      Edit : hoahongnhung



      Chỉ thấy, mặt tấm bia cách đó xa , có ít mũi tên cắm vào tạo nên thanh “Rẹt rẹt rẹt”.

      Trong đó, điều khiến cho mọi người kích động nhất chính là, mũi tên nhọn nằm ngay giữa hồng tâm tấm bia. Còn người bắn ra mũi tên đó, phải ai khác, chính là Bạch Thập Nhị!

      Mới đầu, khi nhìn thấy thân hình cao lớn, vô cùng khôi ngô tuấn tú của Bạch Thập Nhị, ít cung nữ đứng hầu hạ bên sớm chú ý đến.

      Thường ngày trong cung rất nhàm chán, nên việc làm thích nhất của mọi người ở đây là chuyện, tán gẫu với nhau.

      Coi như người cổ đại thể so với người về cởi mở, chỉ là ở bên trong hoàng cung rộng lớn như thế này, sao lại thiếu những thiếu nữ mơ mộng đây?!

      Cho nên những thị vệ vừa mới tới này, liền trở thành đối tượng được ít các cung nữ bàn tán đến.

      Mà chàng trai được các cung nữ bàn luận nhiều nhất gần đây, chính là người mới tiến cung - Bạch Thập Nhị.

      Dù sao, Bạch Thập Nhị vừa có dung mạo xuất sắc, dáng người cũng rắn rỏi, coi như là ở vào thời đại, siêu sao cấp bậc Thiên vương cũng là kém hơn hẳn.

      Tuy chỉ là thị vệ mới tiến cung, lại có ít các cung nữ thầm thương trộm nhớ, muốn trao trái tim của mình cho .

      nay, lại thấy Bạch Thập Nhị lưng ngựa với tư thế oai hùng, ít các cung nữ hầu hạ ở bên chỉ còn thiếu nước kích động hét rầm lên .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy, tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Mở to đôi mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      nghĩ tới, Bạch Thập Nhị này, chỉ có dung mạo phi phàm, mà còn là người nổi bật trong đám thị vệ cưỡi ngựa bắn cung!

      Nghĩ đến sau này, với thân thủ Bạch Thập Nhị tốt như vậy, chắc hẳn triển vọng lớn!

      Trong khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc đưa ra kết luận, trận đấu thứ hai kết thúc.

      Trận đấu gồm hai đợt, chỉ có người thi đấu mệt mỏi, mà người xem cũng rã rời.

      Làm thái giám bên cạnh Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên phải có trách nhiệm tận tâm tận lực lúc nào cũng biết được điều mà chủ nhân phân phó.

      Nhìn thấy tách trà trước mặt Huyền Lăng Thương cạn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người pha thêm tách nữa, đưa tới trước mặt Huyền Lăng Thương.

      "Hoàng thượng mời uống trà!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cúi đầu xuống .

      Tuy nhiên, khi nghe tới lời của nàng, nam nhân kia cũng là im miệng lời.

      Thấy vậy, vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, mắt nhung nhàng quét nhanh lượt, ngờ được, lại đối đầu đôi mắt sắc lạnh lay động lòng người.

      Chỉ thấy đôi mắt nam nhân, gắt gao rơi người của nàng.

      Đôi mắt băng giá, cho dù là cái lạnh tháng chạp trời đông tại , nếu mang ra so vẫn kém hẳn lạnh lùng trong đôi mắt kia . . .

      Bị nam nhân với ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn vào, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy luồng khí lạnh kinh hoàng, từ dưới chân mình, từng tấc từng tấc nhanh chóng bốc lên tới đỉnh đầu .

      Lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, khỏi suy nghĩ nhiều lần cũng sao giải đáp được.

      Dù sao, mới rồi nam nhân trước mắt này phải vẫn hoàn hảo sao! ?

      Như thế nào tại, lại giống như trời chuyển nhiều mây, hơn nữa, có dấu hiệu bắt đầu của sấm chớp mưa bão! ?

      Là trong khoảng thời gian nàng rời , chuyện gì xảy ra sao!?

      Trong lòng nghi hoặc, nhìn thấy nam nhân sắc mặt lạnh đạm, người còn ngừng toát ra khí lạnh tới kinh hoàng, đủ để đông lạnh chết người.

      Sợ hết hồn hết vía, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cúi đầu xuống, sau khi để tách trà thơm trong tay xuống, nàng liền từ từ lùi lại bên, tới Tiểu Lô Tử bên cạnh.

      Bống chốc đụng đến bả vai của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc liền đè thấp lượng, mở miệng hỏi.

      "Tiểu Lô Tử, Hoàng thượng đây là làm sao vậy! ? Là ai khiến tức giận sao! ?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Lô Tử đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, lập tức đè thấp lượng, mở miệng dè dặt .

      " có a, Hoàng thượng mực ngồi im ở chỗ nầy, chỉ là biết như thế nào, Hoàng thượng hình như là tức giận . . ."

      Nhìn Tiểu Lô Tử cũng là dáng vẻ suy nghĩ hoài nhưng ra đáp án, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng cau lại hàng mi xinh đẹp, trong lòng tràn đầy buồn bực.

      Huyền Lăng Thương này, yên lành, tại sao lại tức giận ! ?

      trách được người ta thường , lòng dạ Đế vương, sâu thể nào đoán được a. . .

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy đoán , vòng chung kết cuối cùng bắt đầu rồi.

      Mới vừa rồi so đấu, là mọi người cưỡi ngựa bắn cung, lần này đây, cũng là chọi !

      Ba mươi thị vệ chiến thắng ở vòng cuối cùng, lập tức được phong làm Nhất Đẳng Thị Vệ.

      Vinh dự như thế, chính là điều mọi người luôn chờ mong.

      Cũng là dịp ngàn năm có !

      Dù sao, trước kia những thị vệ này, mỗi người đều là Hách Đức tự mình chọn lựa. Tuy nhiên lần này đây, chính là do đương kim hoàng thượng tự mình chọn lựa a.

      Lên làm Nhất Đẳng Thị Vệ, chỉ có bổng lộc vô cùng to lớn, nhắc đến, cũng là có mặt có mũi !

      Cho nên khi tiến vào trận chung kết cuối cùng, mặt mọi người đều lộ ra vẻ kích động.

      So sánh với dáng vẻ mọi người bóp tay răng rắc đầy kích động chờ mong , dáng vẻ lạnh lùng kia của Bạch Thập Nhị đứng xen lẫn ở bên trong , trái lại có vẻ cực kì quái dị.

      Dù sao, mọi người chính là muốn hoàng thượng để mắt đến, đều là dốc toàn bộ sức lực của mình để hoàn thành tốt.

      Giờ phút này, mọi người tiến vào trận chung kết, trong lòng vô cùng kích động thôi, chỉ có Bạch Thập Nhị, chính là vẫn dáng vẻ lạnh lùng, dường như những việc bé như thế này có vẻ liên quan gì đến chính mình

      Tuy nhiên, Bạch Thập Nhị càng trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, mặt khác, càng khiến cho các cung nữ chú ý đến.

      "Oa, thị vệ kia tên gọi là gì! ? Dung mạo chỉ có khôi ngô tuấn tú, hơn nữa còn làm cho người ta có cảm giác hiếm thấy, quả quá mê người. . ."

      "Hì hì, ngươi đúng là Tiểu Hoa si ( háo sắc), nhìn ngươi chẳng có tiền đồ. Nhưng mà, ta sớm nghe ngóng được, thị vệ này tên gọi Bạch Thập Nhị, là trong những thị vệ mới tiến cung, là nhân tài tuyệt đỉnh . . ."

      "Ha hả, ngươi còn ta Tiểu Hoa si, ngươi hay a~! Nhanh như vậy ngay cả tên của người ta cũng biết được."

      "Thôi , cái này có gì đâu! ? Những người khác còn biết sớm hơn ta, ta chỉ là nghe . Nhưng mà, Bạch Thập Nhị này, ta xem ra nhất định đủ sức vượt qua vòng đấu cuối cùng . Ngươi nhìn khí chất của người ta , cho dù cái gì cũng biết, chỉ cần là đứng ở nơi đó, nổi trội hơn cái đầu so với những người khác . . ."

      "Ha hả, nhưng mà, ta còn là cảm giác được chúng ta Hoàng thượng lớn lên đẹp mắt nhất!"
      "Ha hả, nhưng mà, ta vẫn là cảm giác được Hoàng thượng của chúng ta có dung mạo đẹp mắt nhất!"

      "Cái đó khẳng định rồi. Hoàng thượng của chúng ta chỉ có là đương kim Thánh thượng, hơn nữa dáng vẻ chính là đẹp mắt nhất toàn bộ Linh Nhạc Quốc. Chỉ là a, Hoàng thượng giống trăng sáng giữa trời cao vậy, chỉ có thể nhìn từ xa, thể đến gần. Cho nên, chúng ta chỉ có thể thực tế hơn chút, chọn lựa lang quân như ý mà còn đáng tin nhất cho chính mình trong số những thị vệ này . . ."

      "Ha hả, cái đó đúng rồi, Hoàng thượng cao cao tại thượng, cho dù là tốt nhất, lại là chúng ta thể với tới được. . ."

      Nghe thấy mấy cung nữ này giọng chuyện, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng mỉm cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Những cung nữ này tuổi rất , rất thích bát quái đến ham mê đơn giản được coi là điều bình thường.

      Chỉ là, nghe tới những lời này của bọn họ, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, khỏi rơi người nam nhân tuấn tú ngồi trước mặt.

      Ánh mặt trời ấm áp, êm dịu chiếu xuống, khiến cho cả mặt đất, đều lên mảnh ấm áp hoà thuận vui vẻ.

      Chỉ thấy nam nhân đương ngồi ở nơi này, dưới ánh nắng ấm áp kia, càng là khiến long bào vàng chói người hắt ra những tia rạng rỡ ngời ngời.

      Khiến cho nam nhân vừa nhìn qua, càng tỏa ra cao quý, khí phách!

      Mặt mũi lạnh lùng và khí chất cao quý kia, lại thêm đôi mắt màu đỏ độc nhất vô nhị, cũng ngoại lệ hấp dẫn nàng chú ý đến. . .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179-3 : Chọn lựa thị vệ
      Edit : hoahongnhung



      Nam nhân kia chỉ là im lặng ngồi ở nơi này, vạn vật thế gian, dường như chỉ là cảnh nền cho . . .

      Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng ngắm nhìn nam nhân trước mắt, dần dần, đôi mắt trở nên ngây dại. . .

      Cho nên, nàng tự nhiên thấy được, cách đó xa, ánh mắt sâu thăm thẳm, gắt gao rơi người của nàng.

      Phát được ánh mắt của nàng si mê nhìn người nam nhân kia, đôi mắt màu hổ phách, khỏi lóe lên. . .

      . . .

      Vòng thứ ba của trận đấu, khi mọi người tham gia rút thăm, cuối cùng cũng bắt đầu.

      Đây là phần quyết đấu chọi , nếu thắng được, liền có thể trực tiếp thăng chức lên làm Nhất Đẳng Thái Giám.

      Trận đấu lần này đây, càng là khiến cho mọi người kích động, để cho mọi người dõi mắt nhìn theo.

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Ánh mắt chăm chú theo dõi trận đấu võ thao trường.

      Có thể tiến vào vòng đấu cuối cũng này, chắc hẳn võ công rất xuất sắc.

      Trong đó, cũng thiếu những người võ công cao cường.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nhiệt tình theo dõi trận đấu, ánh mắt thỉnh thoảng lại chú ý đến từng hành động của nam nhân trước mặt.

      Chỉ thấy nam nhân sắc mặt lạnh lùng, giống như những người khác, thấy đặc sắc kích động thét gào.

      Nhưng mà trái lại, nếu so sánh với võ công của Huyền Lăng Thương, đương nhiên đáng để trong mắt võ công những thị vệ này.

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, bóng dáng Bạch Thập Nhị, xuất ở trung tâm sân luận võ.

      Chỉ thấy, cùng đấu võ với Bạch Thập Nhị, chính là người với thân hình cao khoảng hai thước, vóc người vạm vỡ, khổng lồ như gấu. (ặc, cái ni ta biết a~, hùng là gấu mà =D)

      Chỉ cần nhìn thấy thân hình cho dù trang phục cũng che đậy nổi vóc dáng to lớn kia, cùng với khí thế cường đại, người bình thường chắc chắn sợ hết hồn hết vía.

      Tuy vậy, Bạch Thập Nhị đứng cùng đại hán kia, mặt điểm sợ hãi cũng có.

      Cùng với hồi chiêng vang lên, hai người bắt đầu đấu!

      Chỉ thấy tên võ giả kia, vóc người lực lưỡng, cao lớn cường tráng, mỗi đấm tung ra, đều mạnh mẽ đầy uy lực.

      Giống như con gấu đen to lớn uy phong mạnh mẽ, là khiến cho mọi người đều kinh sợ, cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhăn mày lại, bắt đầu trở nên lo lắng cho Bạch Thập Nhi.

      Tuy đấu võ chắc chắn có người bị thương, chỉ là, nàng quả muốn phải nhìn thấy Bạch Thập Nhị bị thương a. . .

      Tuy nhiên, cùng với thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồng Nhạc Nhạc phát chính mình lo lắng dư thừa.

      Chỉ thấy Bạch Thập Nhị thân thủ nhanh nhẹn, ra chiêu nhanh chuẩn đến kỳ lạ. được bao lâu, đối phương vốn là võ giả sức lực mạnh mẽ, bắt đầu thở hổn hển liên tục, có hơi chống đỡ được nữa.

      Giờ phút này, ngay cả vạt áo của Bạch Thập Nhị cũng có cơ hội chạm tới. . .

      Thấy vậy, những người khác ở đây đều cổ vũ rất nhiệt tình, có số thậm chí còn gào to muốn Bạch Thập Nhị mạnh tay hơn nữa.

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Tuy nơi này là hoàng cung, nhưng cũng thể nào kiềm chế được thất tình lục dục căn bản của mọi người.

      Thấy điều gì kích động, ít người liền quên đến việc cần thận trọng trong lời và việc làm, chớ gì đến là để ý đến việc có vị đế vương cao cao tại thượng Huyền Lăng còn ngồi tại đây.

      Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy Bạch Thập Nhị di chuyển nhanh nhẹn , nhịn được nhảy dựng lên, hai tay đặt gần miệng làm thành hình cái loa, mở miệng bắt đầu thét to.

      "Thập Nhị cố gắng lên, Thập Nhị cố gắng lên!"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc mở miệng la to cổ vũ, Bạch Thập Nhị sân đấu, đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ngay lập tức, khóe miệng nhàng cong lên cái. . .


      Bạch Thập Nhị chỉ là cong môi nhàng cười tiếng, nụ cười kia, nhạt nhòa, nhưng mà, cũng là khôi ngô tuấn tú cực kỳ mê người, ngay lập tức, liền làm điên đảo ít cung nữ bốn phía. . .

      "Oa, cười, nghĩ tới người lạnh lùng như vậy, cười rộ lên lại đẹp như vậy a. . ."

      "Ha hả, mới vừa rồi, là chắc cười với ta ! ? Chẳng lẽ là, coi trọng ta . . ."

      "Thôi , ngươi lại tự kiêu nữa rồi! Chỉ bằng ngươi! ? khẳng định là nhìn ta đây!"

      Đối với các cung nữ giọng chuyện ở phía dưới kia, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng để ý tới, bởi vì ánh mắt của nàng, bị thân hình mạnh mẽ kia hấp dẫn lấy.

      Chỉ thấy thân thủ Bạch Thập Nhị nhanh nhẹn, tựa như con báo sức mạnh tràn trề, từng hành động , nhanh như chớp giật, lại vô cùng hiên ngang oai hùng!

      Cũng khó trách, dung mạo khôi ngô tuấn tú như thế, lưu loát ra tay, có thể nào khiến ai động tâm đây! ?

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thầm suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Thập Nhị nhàng nhảy lên, mũi chân lại đá cái, vóc người đại hán cao lớn, liền bị hung hăng đá bay .

      Cuối cùng đại hán kia bị té mặt đất, giãy dụa vài cái, liền ngất .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, vẻ mặt hoảng hốt.

      Dù sao, mới vừa rồi chỉ nhìn Bạch Thập Nhị lát, dường như chỉ tuỳ ý đá cái, lại nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy!

      Người kia vóc dáng to lớn đến thế, chỉ bị Bạch Thập Nhị đá vào, ngất rồi.

      Trong lòng kinh ngạc, hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh liền vang lên, tuyên bố người thắng cuộc chính là Bạch Thập Nhị.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng giống như những người khác, đưa tay ra với Bạch Thập Nhị.

      "Tốt, Thập Nhị giỏi!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười , căn bản quên, nơi này chính là hoàng cung đầy quy củ nghiêm ngặt.

      Cho đến khi Đồng Nhạc Nhạc cảm nhận được ánh mắt nóng rực, đột nhiên người của nàng hướng tới, đảo mắt nhìn quanh lượt, liền nhìn vào bóng dáng màu vàng tươi ngồi ở trước mặt.

      Đối đầu với nàng, là đôi mắt đỏ sắc bén độc nhất vô nhị.

      Thấy nam nhân gắt gao nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng, lại giống như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp phóng tới hướng nàng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Ách, đôi mắt của nam nhân này... làm thế nào lại lạnh như vậy! ?

      Tựa như, mới vừa rồi người khiến tức giận chính là nàng?

      Nhưng là nàng nhớ, mình đắc tội cái gì nha! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lại thấy nam nhân kia từ từ thu hồi lại ánh mắt sắc bén.

      Cảm giác được nam nhân dời mắt , trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít lại chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.

      định thở phào nhõm, ở sân tuyên bố trận đấu lần này đến đây kết thúc.

      Lưu lại ba mươi tên thị vệ, ngay lập tức Thị Vệ Trưởng ra lệnh tiếng, nhanh chóng lên trước, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề.

      Nhìn thấy lúc này, sau khi trải qua các vòng thi đấu, chọn ra ba mươi người, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đầu tiên là liếc nhìn bọn họ phen, ánh mắt sắc bén kia, dường như có sức mạnh, đều khiến cho mọi người trong lòng sinh ra sợ hãi.

      Cuối cùng, Huyền Lăng Thương đưa mắt quét vòng, khỏi rơi người Bạch Thập Nhị, bạc môi hé mở, lạnh giọng hỏi:

      "Ngươi, tên gọi là gì!?"




      Chương 180-1 : Hoàng thượng tới ai
      Edit : huyền trân 205

      Nam nhân mở miệng, giọng kia, trầm thấp mà khàn khàn, lại vô cùng uy nghiêm.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Bạch Thập Nhị vốn đứng trong đội ngũ, đầu tiên gương mặt khôi ngô tuấn tú kia có hơi sửng sốt, sau đó lập tức bước lên, đôi môi hé mở, trầm giọng .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ tên là Bạch Thập Nhị!"

      Nam nhân mở miệng, giọng như mang theo từ tính, vô cùng mê người.

      Hơn nữa, đối mặt với bậc đế vương đầy cao quý uy nghiêm, mặt mọi người thể mực cung kính. Tuy nhiên nam nhân trước mắt này, kiêu ngạo cũng siểm nịnh.

      Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là hơi lóe ra cái, con ngươi sâu xa khó dò. . .

      Trong nhất thời, ai nấy đều gì, bầu khí trở nên hơi căng thẳng.

      Bởi vì Huyền Lăng Thương im lặng, mọi người xung quanh cũng lên tiếng, ai dám .

      Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên, thấy Huyền Lăng Thương chỉ nhìn chăm chú vào Bạch Thập Nhị, ánh mắt sâu xa khó dò, gương mặt tuấn tú kia cũng lạnh như băng, biết rốt cuộc nghĩ cái gì.

      Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương tức giận.

      Bởi vì, người phát tán hơi thở lạnh lẽo, người nào có thể bỏ qua.

      Lúc này, thấy Huyền Lăng Thương cứ nhìn thẳng vào Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu lo lắng cho Bạch Thập Nhị.

      Nàng sợ Huyền Lăng Thương tức giận, Bạch Thập Nhị bị vạ lây như cá trong chậu, rất oan uổng a. . .

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng khẽ gọi tiếng.

      "Hoàng thượng. . ."

      Cùng với tiếng Đồng Nhạc Nhạc nhàng khẽ gọi, vốn ánh mắt Huyền Lăng Thương gắt gao nhìn Bạch Thập Nhị, huyết mâu liền lóe lên cái, lập tức rơi vào Đồng Nhạc Nhạc.

      Nhận thấy dược vẻ lo lắng mặt Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương như nghĩ đến cái gì đó, lông mày khỏi nhíu lại cái.

      Đôi môi mỏng khẽ mấp máy cái, biểu chủ nhân của nó vui.

      Cảm thấy Huyền Lăng Thương vui, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, đợi nàng thêm cái gì, thấy Huyền Lăng Thương chợt đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó bỗng vẫy vẫy ống tay áo liền nghênh ngang rời .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặt khẽ sửng sốt, vẻ mặt giải thích được.

      Rốt cuộc lúc này Huyền Lăng Thương có ý gì! ?

      Trong lòng nghi hoặc thôi, thấy Huyền Lăng Thương xa, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức nhấc chân đuổi theo.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc mới bước hai bước nghĩ đến cái gì đó, lập tức xoay người cong môi cười tiếng với Bạch Thập Nhị.

      "Chúc mừng ngươi, Thập Nhị, ta trước đây!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa xong liền lập tức rảo bước nhanh, hướng tới phía Huyền Lăng Thương.

      Cũng biết, lúc nàng bất ngờ quay đầu lại cười rực tiếng, rơi vào trong mắt người nào đó, xinh đẹp biết bao.

      Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, vẻ đẹp khiến nam nhân ngẩn ra. . .

      . . .

      Những thị vệ mới tiến cung, qua nhiều lần tuyển chọn, cuối cùng được Huyền Lăng Thương giữ lại có ba mươi người.

      Mà ba mươi người này, bởi vì phải đích thân hầu hạ Huyền Lăng Thương, cho nên nơi bọn họ ở là bên trong Dưỡng Tâm điện, cũng tức là nơi ở của Đồng Nhạc Nhạc.

      Trùng hợp nhất chính là, khu nhà của Bạch Thập Nhị ở là bên cạnh nhà Đồng Nhạc Nhạc.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc vô cùng.

      Đặc biệt, buổi sáng khi nàng thức dậy, vừa ra khỏi tiểu viện của mình, nhìn thấy Bạch Thập Nhị từ sát vách phòng nàng ra, mặt khỏi sửng sốt và đầy kinh ngạc.

      "A, Bạch Thập Nhị, tại sao ngươi lại ở chỗ này! ?"

      Nhìn thấy vừa mới Bạch Thập Nhị ra, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc.

      Đối với vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị chỉ hơi cong khóe môi, rồi hé miệng cười tiếng.

      "Bởi vì ta ở chỗ này a."

      "A! ? ra ngươi ở cạnh nhà ta, khéo a!"

      Nghe được lời Bạch Thập Nhị , đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên tiếng, sau lúc, hình như lại nghĩ đến cái gì đó, hé miệng cười.

      "Ha hả, ngươi ở cạnh nhà ta cũng tốt, sau này nếu như ngươi cần gì cứ cho ta biết tiếng là được rồi, hoặc là nếu buổi tối đói bụng, ta cũng có thể nấu cho ngươi chút gì đó để ăn, ta biết ngươi bên kia chỉ có phòng, có phòng bếp phải ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mới mở miệng là tuôn ra rào rào ngừng nghỉ.

      Bởi vì nàng cảm thấy, chính mình và Bạch Thập Nhị này hữu duyên.

      chỉ vì lần trước cứu mình, bây giờ lại là Nhất Đẳng Thị Vệ được Huyền Lăng Thương chọn, càng trùng hợp nhất chính là lại có thể ở ngay bên cạnh nhà của mình, duyên phận như vậy đâu phải lúc nào cũng có.

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Bạch Thập Nhị nghe thấy những lời Đồng Nhạc Nhạc , môi đỏ mọng lập tức nhếch lên lộ ra hàm răng trắng lóa.

      "Ừ, được, vậy cám ơn Tiểu Nhạc Tử ngươi trước."

      "Ha hả, ngươi khách khí với ta làm gì! ? Được rồi, ta phải đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ Hoàng thượng, hôm khác rồi tiếp!"

      Mắt thấy sắc trời còn sớm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vẫy tay tạm biệt với Bạch Thập Nhị, sau đó liền nhấc chân chạy vội về phía Dưỡng Tâm điện.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc tới Dưỡng Tâm điện, lập tức vào trong tẩm thất Huyền Lăng Thương ở, giống như mọi ngày bình thường, cẩn thận hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo.

      Tuy nhiên, hôm nay khác với mọi khi, lúc Đồng Nhạc Nhạc vào Dưỡng Tâm điện, luôn cảm giác bầu khí trong điện Dưỡng Tâm hôm nay có hơi khác thường.

      Thời tiết gần đây ràng bắt đầu chuyển ấm, tại sao bên trong Dưỡng Tâm điện lại càng lạnh hơn so với ngày thường ! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bực cực kỳ, nhưng khi ánh mắt của nàng rơi vào người nam nhân tuấn tú này, rốt cuộc biết đáp án.

      Chỉ thấy nam nhân này vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc lạnh như băng, từ người phát ra loại hàn khí mãnh liệt, khiến cho nhiệt độ cả phòng ngủ lạnh hơn bên ngoài vài độ.

      Nghĩ lại bắt đầu từ tối hôm qua, tâm trạng Huyền Lăng Thương được tốt, làm cho người trong Dưỡng Tâm điện, ai nấy đều phải chấn chỉnh tinh thần, sợ hãi cẩn thận chọc giận long nhan rơi đầu.

      Đương nhiên Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 180-2 : Hoàng thượng tới ai
      Edit : huyền trân 205

      Chỉ là, cho dù nàng suy đoán như thế nào, cũng đoán được rốt cuộc Huyền Lăng Thương tức giận cái gì, tức giận ai.

      thể làm gì khác hơn là câm như hến, cẩn thận hầu hạ Huyền Lăng Thương thay y phục.

      Cũng biết qua bao nhiêu lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm nhận được ánh mắt nóng rực, chiếu vào người của nàng.

      Ánh mắt nóng rực này rất quen thuộc, nên Đồng Nhạc Nhạc cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

      Nhưng mà, nàng chỉ làm ra vẻ biết, biết qua lâu, bỗng vang lên giọng trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia từ đỉnh đầu nàng.

      Phòng ngủ lớn như thế, bốn phía đều có người, nhưng tất cả mọi người câm như hến, cho nên lúc người nam nhân mở miệng chuyện, thanh của vô cùng ràng.

      "Ngươi và , hình như quan hệ tệ."

      Nam nhân mở miệng, tiếng nhàng, chỉ là ở trong giọng kia lại mang theo vài phần uy nghiêm và phẫn nộ.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cái khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc kia.

      Đối diện gương mặt tuấn tú lạnh như băng của nam nhân kia lúc, mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, hiểu vì sao.

      "A! ? Hoàng thượng tới ai! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt lộ vẻ nghi hoặc giải thích được.

      Cúi đầu nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt nhắn tinh xảo, mặt còn mang theo nghi hoặc, đôi môi mỏng của Huyền Lăng Thương đầu tiên là khẽ mấp máy cái, lập tức đôi môi mở miệng lạnh giọng .

      "Bạch Thập Nhị."

      Nghe thấy tên Bạch Thập Nhị từ trong miệng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, lập tức suy nghĩ nhiều thực.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài và Bạch Thập Nhị chưa tới mức quan hệ tốt, chỉ là hôm đó Bạch Thập Nhị cứu nô tài, với nô tài có ân."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , vẻ mặt nghiêm túc.

      Phải biết rằng, nàng là người tri ân báo đáp, người khác đối tốt với nàng, nàng liền đối với tốt.

      Lại , nàng cũng nhìn ra được Bạch Thập Nhị này là người rất ngay thẳng. . .

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, cũng chú ý tới khi Huyền Lăng Thương nghe được lời cuối cùng của nàng, bộ dáng nguyên bản lạnh lùng dần dịu lại.

      " chỉ là như vậy sao! ?"

      "A! ?"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đầu tiên là dễ thương nghiêng nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn nam nhân trước người.

      Chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt, lời này tùy ý, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng hình như mang theo vài phần quan tâm.

      Là ảo giác của nàng sao, có lẽ vậy! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nhưng mà cũng .

      "Nô tài dám lừa gạt Hoàng thượng."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, huyết mâu Huyền Lăng Thương khẽ nheo lại, đầu tiên là nhàng lóe lên cái, nguyên bổn mày cau lại từ từ giãn ra.

      Thấy vẻ mặt Huyền Lăng Thương thay đổi, Đồng Nhạc Nhạc thấy kinh ngạc.

      Nàng rốt cuộc gì mà làm Huyền Lăng Thương cao hứng như thế! ?

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc buồn bực, lại thấy Huyền Lăng Thương chỉ nhàng liếc mắt nhìn nàng cái, cũng thêm gì, chỉ bình thản bước vào triều.

      Nhìn thấy bóng dáng Huyền Lăng Thương từ từ rời khỏi tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc khỏi đưa tay gãi gãi sau gáy, tràn đầy nghi hoặc.

      "Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?"

      . . .

      Thời gian mỗi ngày trôi qua, trừ tịch sắp đến.

      Trừ tịch dần dần đến, ai nấy đều tất bật vội vàng, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên ngoại lệ.

      Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng đón năm mới ở Linh Nhạc Quốc, cho nên đối với năm mới này, Đồng Nhạc Nhạc rất chờ mong.

      Còn nữa, lễ mừng năm mới, đối với bằng hữu chính mình, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên thể keo kiệt.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hẹn bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, dự định đến bên ngoài Kinh thành mua nhiều, nhìn chút có cái gì cần phải mua về, còn muốn mua tặng mỗi người chút.

      Sáng sớm sau khi mặc y phục xong, Đồng Nhạc Nhạc vừa ra khỏi tiểu viện của mình, ngờ lại gặp được Bạch Thập Nhị tới.

      Hôm nay Bạch Thập Nhị mặc người thân trường sam màu xám, lưng đeo Đái màu đen. Khiến cho cả người nhìn qua hiên ngang oai hùng, sạch lưu loát.

      mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng cây đai vấn tóc màu xám gắt gao buộc thành cái đuôi ngựa, bó lên đỉnh đầu, tôn lên toàn bộ khuôn mặt, hình dáng ràng, khôi ngô tuấn tú vô cùng.

      Nhìn thấy thân thường phục của Bạch Thập Nhị, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Thập Nhị, hôm nay ngươi cần trực sao! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Bạch Thập Nhị chỉ nhàng gật đầu, mở miệng .

      "Hôm nay ta được nghỉ."

      "Ha ha, vừa khéo a, hôm nay ta cũng được nghỉ, cho nên hẹn bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử ra ngoài Kinh thành mua hàng tết, đúng rồi, sắp đến năm mới, ngươi có vật gì muốn mua ! ? bằng cùng ra bên ngoài dạo chút! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đề nghị.

      Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là nghĩ ngợi phen, mở miệng chuyện.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sửng sốt phen, lập tức, nghĩ đến cái gì đó, mở miệng .

      "A, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện khác, như vậy. . ."

      ", ta có thời gian."
      caoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :