1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 176-3 : Sao có thể là nữ nhân.
      Edit : Yumme21


      Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, Đồng Nhạc Nhạc lại nổi hứng muốn ngắm hoa mai.

      Liền mạch đến vườn mai, chỉ thấy bên trong vườn, hoa mai vừa mới nở.

      Màu sắc hoa mai mềm mại, nào là trắng hơn tuyết, nào là hồng phấn xinh đẹp, nào là đỏ như lửa, đan xen lẫn nhau, đẹp sao tả xiết.

      Nàng cảm nhận được từng trận hương hoa thanh nhã, thấm vào tận ruột gan!

      Cũng chính lúc cơn gió thổi qua, từng cánh hoa bay xuống mặt đất, lúc đầu vừa nhìn thấy, phảng phất như lạc vào cõi tiên, hoa mỹ tựa như trong tranh vẽ.

      Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui sướng.

      Khóe miệng hơi cong lên, mắt nhung cười tít lại.

      định mở miệng khen ngợi cảnh đẹp trước mắt, ngờ, lại có tiếng hét kinh hãi đột nhiên phát ra từ cách đó xa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc phải chú ý.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, tìm theo hướng có tiếng người, từ từ tới.

      Chỉ thấy, ở sâu trong vườn mai, có hai tiểu cung nữ mặc trang phục hồng nhạt, đứng gì đó với nhau dưới gốc cây mai to.

      Trong đó có tiểu cung nữ, mặt tràn đầy lo lắng, như muốn chực khóc.

      Tiểu cung nữ còn lại ở bên cạnh an ủi nàng.

      “Ngươi đừng khóc, chỉ là chiếc khăn tay thôi, tại nó bị thổi tới ngọn cây, chúng ta có muốn cũng thể với tới được, chuyện này hãy để sau , Tống vẫn còn chờ chúng ta ở tiền đình! Nếu chúng ta đến trễ, chắc chắn bị Tống xử phạt!”

      “Nhưng mà, khăn tay này, là lúc ta vào cung, mẫu thân tự tay thêu cho ta, mỗi lần ta nhớ mẫu thân, đều cầm lấy nó để tưởng nhớ, bây giờ khăn tay bị thổi lên cây, ta... ta...”

      xong lời cuối cùng, tiểu cung nữ kia chợt khóc òa lên.

      Nghe xong lời đối thoại của hai tiểu cung nữ kia, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn lên ngọn cây mai đầu bọn họ.

      Chỉ thấy cây mai này, giống với những cây mai khác, nó sinh trưởng ở nơi tương đối cao, giờ phút này, tại đỉnh cây mai, chiếc khăn tay , bị mắc lại cành cây.

      Nghĩ đến, khăn tay này, là của tiểu cung nữ này.

      Lại nhìn thấy, tiểu cung nữ này khóc như bão táp mưa sa, rất thương tâm.

      Thấy vậy, làm cho Đồng Nhạc Nhạc khỏi sinh tâm đành lòng.

      Nhớ lại chính mình từ bơ vơ nơi nương tựa, loại cảm giác này, nàng hiểu rất .

      Nhìn đến y phục của hai tiểu cung nữ, hiển nhiên là cung nữ vừa mới vào cung, hơn nữa tuổi cũng lớn, bộ dáng chỉ mới mười bốn mười lăm.

      Trẻ tuổi như vậy, nếu như ở đại, có lẽ chỉ mới là học sinh trung học cơ sở!

      Đúng là còn rất , lại phải vào hoàng cung này làm người hầu, là đáng thương.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền tới chỗ bọn họ, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      “Ngươi đừng khóc, khăn tay này, ta có thể lấy xuống giúp ngươi.”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mới xong, hai tiểu cung nữ dưới gốc cây mai ngây ngẩn cả người.

      Hai người cùng nhìn về nơi thanh phát ra, trong tầm mắt của họ xuất thiếu niên, hai tiểu cung nữ vội vàng kinh ngạc.

      Chỉ thấy, dọc con đường hoa mai nở, những cánh hoa mai theo gió mát thổi mà chầm chậm rơi xuống.

      khuôn mặt thiếu niên đẹp như ngọc, vững vàng bước dưới trời đầy hoa đến chỗ các nàng.

      Thiếu niên toàn thân bộ y phục màu trắng, làm tôn lên làn da nõn nà bên trong.

      Mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng dây cột tóc màu đen nhàng buộc phần ở phía sau, còn lại toàn bộ buông xõa, làm khuôn mặt vốn nhắn bằng bàn tay lại càng tinh xảo.

      Mặt như trong tranh vẽ, đôi môi chúm chím đỏ mọng, mỗi chỗ, cũng đều tinh tế, phối hợp hoàn mỹ, tổ hợp như vậy tạo thành khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc.

      Nhìn thấy... thiếu niên phảng phất như tranh họa tới, hai tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc.

      Đồng Nhạc Nhạc đến gần, bọn họ còn chưa khôi phục lại tinh thần.

      Nhìn lại hai tiểu cung nữ, chính là ánh mắt họ đầy kinh diễm nhìn nàng, mặt đờ đẫn ra, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cười tiếng.

      “Ha ha, các người đều làm sao vậy?”

      Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc vừa , hai tiểu cung nữ kia vội vàng hồi phục lại tinh thần.

      Nghĩ đến vừa rồi lại ngẩn người vì dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên này, mặt hai tiểu cung nữ nhanh chóng đỏ hồng, mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng ảo não.

      Chỉ là sau khắc, sau khi tiểu cung nữ hồi phục lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên xuất trước mặt bọn họ, dè dặt mở miệng hỏi.

      “Ngươi là ai?”

      Tiểu cung nữ mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, lại mang theo tò mò cùng hiếu kì.

      Trong lòng biết các nàng vừa mới tiến cung, biết đến nàng cũng là chuyện bình thường, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc nhếch mép cái, tự giới thiệu bản thân.

      “Ta là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, các ngươì có thể gọi ta là Nhạc công công, hoặc cũng có thể gọi là Tiểu Nhạc Tử.”

      Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, hai tiểu cung nữ kia, dường như nghĩ đến điều gì, mở to đôi mắt, lập tức nhìn nhau phen, mặt đều là vẻ kinh ngạc.

      ra ngươi chính là Tiểu Nhạc Tử.”

      Tiểu cung nữ vừa mới khóc như bão táp mưa sa, khi nghe những lời của Đồng Nhạc Nhạc, khỏi giật mình la lên thành tiếng.

      Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên mặt tiểu cung nữ, Đồng Nhạc Nhạc nhíu nhíu chân mày xinh xắn.

      Thấy vậy, tiểu cung nữ kia nhớ đến điều gì đó, lôi kéo tiểu cung nữ còn lại, sau đó hai người lại nhìn nhau chút.

      Tiểu cung nữ kia lập tức ràng hiểu ra, lúc này mới cúi đầu xuống, tràn đầy sợ hãi.

      Nhìn thấy hai tiểu cung nữ trước mắt trao đổi ánh mắt với nhau, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên sửng sốt, sau đó lại hiểu được hành động của họ.

      Nàng nhịn được đưa tay sờ sờ cái mũi, mặt ra vẻ bất đắc dĩ.

      Nghĩ lại bản thân trong hoàng cung này cũng là nhân vật có thể làm mưa làm gió, tới chỗ nào cũng có người nhận ra nàng.

      Xem biểu tình mặt của hai tiểu cung nữ này, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu, lời đồn trong cung có lợi hại đến cỡ nào.

      Nhưng mà, đối với những lời đồn nhảm này, Đồng Nhạc Nhạc cũng để tâm đến chúng.

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc cũng quan tâm đến thái độ của hai tiểu cung nữ này đối với nàng, nàng nhún mũi chân cái, liền nhảy lên bắt được nhánh cây mai, sau đó đưa tay, dùng sức lắc lư thân cây.

      Thân cây cứng cáp, mặc kệ nàng lay động cỡ nào, cũng chỉ có thể làm rụng ít cánh hoa, còn chiếc khăn tay cành kia, chút cũng động đậy.

      Thấy vậy, hai tiểu cung nữ kia đều nhăn mặt chạy đến.

      “Làm sao bây giờ? Vẫn là lấy được khăn tay của ta rồi...”

      Tiểu cung nữ kia vừa xong nước mắt lại muốn chảy ra, Đồng Nhạc Nhạc có chút luống cuống.

      Mới vừa rồi, bản thân rất tự tin hưá với người ta, phải giúp nàng lấy chiếc khăn tay xuống, bây giờ, chính nàng cũng làm được.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng buồn bực, tự thấy có hơi mất mặt.

      Lập tức, lại ngẩng đầu nhìn đánh giá độ cao cây mai, nàng tính toán với vóc dáng tại của mình, nếu như trèo lên cây, rôì dùng tay với lấy cái khăn, nghĩ đến cũng có khả năng.

      Suy tính trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại quay đầu, với tiểu cung nữ khóc mưa kia.

      “Ngươi đừng khóc, ta trèo lên cây, lấy cái khăn xuống cho ngươi.”

      Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc, lập tức mở miệng .

      “Nhưng mà, chuyện này lại rất nguy hiểm...”
      caoduong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 176-4 : Như thế nào lại là nữ nhân
      Edit : yume chan

      Nghe được tiểu cung nữ kia vậy, lại thấy mặt nàng thấp thoáng vẻ lo lắng Đồng Nhạc Nhạc cũng thèm để ý chút nào, hé miệng cười tiếng.

      “Ha hả, chút độ cao ấy đối với ta mà tính là gì, ngươi cứ hãy đợi đó !”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng .

      Hơn nữa, nàng chính là , nhớ lại lúc còn nàng rất thích trèo cây, cây nàng trèo rất cao, nàng quá đâu.

      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc trước đưa hai tay ma sát phen, lập tức hít hơi sâu, mới dè dặt bám vào cây mai từ từ trèo lên .

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc dè dặt hướng tới ngọn cây mai mà trèo lên, hai tiểu cung nữ như muốn ngừng thở nhìn lên ngọn cây.

      Ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc.

      Chỉ thấy cây, thiếu niên bây giờ giống như con khỉ trèo từ gốc cây mai, hai bàn tay bé, thon thả trắng như tuyết càng ngừng hướng tới chiếc khăn tay vướng ngọn cây.

      Trong chốc lát, chiếc khăn tay vướng cây, liền bị thiếu niên dùng tay kéo xuống.

      Thấy vậy, mặt hai cung nữ đều lên vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ.

      tay nắm chặt chiếc khăn tay, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, đôi môi đỏ mọng ngừng cong lên, ánh mắt đầy ý cười, lập tức mặt Đồng NhạcNhạc đầy vui mừng.

      “Ha hả, ta , ta có thể giúp các ngươi lấy lại chiếc khăn mà!”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười , mặt che dấu nổi vẻ đắt ý.

      Dáng vẻ kia giống như con tiểu điêu nhi đắc ý dào dạt trông rất dễ thương.

      Tuy nhiên vui vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc duy trì được lâu.

      Trong chốc lát, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chân vừa trượt, ngay lập tức cả thân thể liền nhanh chóng rơi xuống đất.

      Chuyện xảy ra rất bất ngờ, Đồng Nhạc Nhạc nhất thời có chuẩn bị tâm lý.

      Cảm giác được thân thể của mình nhanh chóng rơi tự do, đầu óc trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác tim mình giống như nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Hé mở làn môi hồng, nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

      Mắt thấy chính mình rơi xuống đất, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, sợ hết hồn vía.

      Cứ tưởng rằng chính mình khẳng định khó tránh khỏi ngã mặt đất, dù chết nhưng khẳng định là vết thương đầy mình.

      Ai biết sau phút, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình rơi vào vòng tay ôn hòa và ấm áp.

      Cảm nhận được cái ôm này thuộc về nam nhân có hơi thở xa lạ, lại có làm cho người khác chán ghét chút nào.

      Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức mắt nhung có hơi mở ra, hướng tới trước mắt nhìn lại.

      Chỉ thấy trước mắt, hình dáng cương nghị ràng, gương mặt tuấn tú.

      Nam nhân ước chừng hai mươi tuổi, nước da đồng hun,hàng mi sắt như đao, cái mũi thẳng thắn, phảng phất như đao tước , đôi môi bạc mỏng.

      Thu hút cái nhìn người ta nhất chính là đôi mắt màu hổ phách.

      Thấy vậy mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      Dù sao tại LinhNhạc Quốc, trừ Huyền Lăng Thương có đôi mắt khác hẳn với người bình thường, đôi mắt những người khác đều là màu đen.

      Tuy nhiên nam nhân trước mắt này, đôi mắt là màu hổ phách, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng thấy hết vẻ đặc biệt, dường như rất giống đôi mắt mèo.

      Còn nữa hình dáng cũng tương đối lớn, có phong cách của người dị quốc, cũng là cực kì khôi ngô tuấn tú.

      Dù sao nàng cũng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, kiểu nam nhân nào nàng cũng nhìn thấy, cho nên Đồng Nhạc nhạc lần tiên gặp mặt cũng chỉ sửng sốt chút liền nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

      Nghĩ đến chính mình còn bị nam nhân ôm vào trong ngực, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi buồn bực, hai má nàng khỏi lên hai rặng mây hồng,

      “Ách, cái…kia, ngươi có thể trước hết thả ta xuống hay a?!”

      Đồng Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng quẫn bách.

      Cũng hề biết, tại chính mình trong mắt nam nhân, lại đẹp cỡ nào!

      Cúi đầu nhìn vào thiếu niên trong lòng, chỉ thấy thiếu niên có đường nét thanh tú, điều làm cho người khác động lòng nhất chính là gương mặt kia có thẹn thùng, phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét phủ lên cành hoa mai, làm cho người ta thương tiếc.

      Nhưng mà điều làm cho kinh ngạc chính là, thái độ của thiếu niên đối với chính mình.

      Mỗi người nhìn thấy đôi mắt , đầu tiên nhìn đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng rung động.

      Tuy nhiên thiếu niên này, lại chỉ là có hơi sửng sốt , mặt hề có vẻ kinh ngạc, phảng phất như đôi mắt căn bản khác với mọi người, đối với căn bản tính là gì.

      Thấy vậy, nam nhân trong lòng kinh ngạc, nhưng mà vẫn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lập tức từ từ để thiếu niên trong lòng xuống đất.

      Khi hai chân đứng mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là chỉnh lý dung nhan chút, có phát có gì thích hợp, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn vào nam nhân phía trước .

      Mới vừa rồi bị nam nhân ôm chưa từng chú ý, nay nhìn cái, chỉ thấy nam nhân mặc chính là trang phục của thị vệ.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt.

      Dù sao, nàng vào cung thời gian dài như vậy, chưa từng gặp qua thị vệ này.

      Chính là, tại sao nam nhân này lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến vậy, dường như ở nơi nào đó bọn họ từng gặp nhau.

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, cơ hồ hề nghĩ ngợi liền mở miệng hỏi.

      “Chúng ta phải chăng gặp nhau ở nơi nào đó?!”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng là mang theo vài phần nghi hoặc.

      Đối với đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân sau khi nghe được lời của nàng, đôi mắt màu hổ phách kia đầu tiên như nhớ ra chuyện gì lóe lên phen, lập tức bạc môi hé mở như muốn ra điều gì đó.

      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, đạo thanh trầm thấp khàn khàn, từ phía sau Đồng Nhạc Nhạc vang lên.

      “Các ngươi làm cái gì vậy?!”

      Nghe được thanh bất thình lình, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức xoay người lại nhìn.

      Chỉ thấy tại bên cạnh cây hoa mai lúc này, bóng dáng cao lớn màu vàng sáng, biết khi nào xuất ở nơi đó.

      Nam nhân hai tay để phía sau, mặt mũi lạnh lùng, vóc người rắn rỏi, coi như chỉ là tùy ý đứng ở nơi này, quả nhiên cũng là người sang trọng bức người, toàn thân khí phách vương giả, vô cùng tinh tế.

      Là Huyền Lăng Thương?!

      lúc này, như thế nào xuất ở đây?!

      Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy đứng bên cạnh hai tiểu cung nữ, lại gặp Huyền Lăng Thương đột nhiên xuất , lập tức vội vàng quỳ rạp xuống đất, mực cung kính .

      “Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Ngue được hai tiểu cung nữ kia thỉnh an, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần, lập tức quỳ rạp xuống đất, lập tức khởi lễ.

      “Hoàng Thượng vạn phúc.”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa dứt lời, lại thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng, vẫn đứng nơi đó, cúi đầu xuống, cũng biết là sợ hãi hoặc có lẽ là suy nghĩ gì đó.

      Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ, rất nhiều người mới gặp thánh nhan, khó tránh khỏi tâm sinh căn thẳng khiếp đảm, sợ hãi bị hù dọa cũng nên.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi Huyền Lăng Thương trách tội, lập tức lôi kéo thị vệ bên cạnh, quỳ rạp xuống đất.

      Cũng hề chú ý tới, lúc nam nhân quỳ rạp xuống đất, đôi mắt màu hổ phách kia chợt lóe, trong ánh mắt phức tạp…

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 177-1 : Huyền Lăng Thương đến đây
      Edit : M.A



      Đối với khác thường của nam nhân , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết.

      Giờ phút này, nàng quỳ mặt đất, cúi đầu xuống, cho nên thấy lắm thần sắc trong mắt .

      Cho nên, lại càng từng chú ý tới, Huyền Lăng Thương đứng ở trước mặt nàng, vào lúc nhìn thấy nàng lôi kéo tên thị vệ kia, trong huyết mâu nhanh chóng xẹt qua tia vui. . .

      Đồng Nhạc Nhạc mực quỳ mặt đất, cũng thấy Huyền Lăng Thương mở miệng chuyện, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

      Hơn nữa, nay chính là tháng chạp trời đông giá rét, mặt đất lạnh như băng, giờ phút này nàng quỳ mặt đất, được bao lâu, chỉ cảm thấy đầu gối tê dại hết.

      cơn ớn lạnh như băng, ngừng từ đầu gối nàng nhanh chóng lan tràn.

      Nếu như tiếp tục như vậy, bao lâu nữa, khẳng định nàng bị đông lạnh thành người băng !?

      Lúc này trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ thể tả, đối với Huyền Lăng Thương hôm nay, trong lòng cũng nghi hoặc thôi.

      Huyền Lăng Thương bây giờ, hình như là lạ, , hình như là tức giận!

      Chính là, rốt cuộc là ai dẫn đến vui của !? Chẳng lẽ là đại trong triều khiến tâm tình của tốt sao!?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tại nghi ngờ thôi, lúc này nam nhân vốn lời mới rốt cuộc mở miệng chuyện.

      "Bình thân cả !"

      Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhõm.

      Dù sao, nàng mà vẫn còn quỳ xuống như vậy, khẳng định bị lạnh chết được.

      Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đứng lên từ mặt đất.

      ngờ, lại bởi vì quì trong thời gian quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, làm cho đầu gối nàng tê dại, Đồng Nhạc Nhạc vừa mới đứng lên, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, mắt thấy, cả thân thể ngã về phía trước, trong lòng đột nhiên lo lắng.

      Tuy nhiên, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bên hông bỗng nhiên căng thẳng, bàn tay mạnh mẽ tràn trề sức lực liền gắt gao nắm ở chiếc eo thon của nàng, khiến nàng may mắn bị té ngã đất.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm, đồng thời khỏi quay đầu, nhìn sang nam nhân trước người cảm kích cười tiếng.

      Nghĩ đến, nam nhân này đúng là phúc tinh của nàng a!

      hôm nay cứu nàng hai lần!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền cảm động, đột nhiên, chỉ cảm thấy đến ánh mắt sắc bén, chính trực hướng tới người nàng.

      Cảm giác được nơi này, Đồng Nhạc Nhạc khỏi theo bản năng quay đầu, nhìn tới nơi ánh mắt phát ra , ngờ được, đối đầu, cũng là đôi huyết mâu sắc bén như đao!

      Trời!

      Đây rốt cuộc là đôi huyết mâu như thế nào!?

      Hai tròng mắt nheo lại, trong mắt càng lúc càng lóe ra những tia lạnh lẽo.

      Ánh mắt nam nhân này sắc bén như thế, phảng phất lưỡi dao vô hình, phóng thẳng hướng tới nàng .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Lấy hiểu biết của nàng đối với Huyền Lăng Thương, vừa nhìn ánh mắt giết người của Huyền Lăng Thương, trong lòng liền biết Huyền Lăng Thương tại khẳng định vô cùng vui .

      Mặc dù, nàng cũng biết, Huyền Lăng Thương rốt cuộc vui vì cái gì, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại theo bản năng mở rộng ra đoạn cự ly với nam nhân bên cạnh.

      Nàng chính là sợ hãi, Huyền Lăng Thương tức giận, gây ra họa như cá trong chậu, nam nhân này vô tội đến đâu a. . .

      Đồng Nhạc Nhạc liền nhớ lại trong lòng, cũng hề nhận thấy được nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, vì nàng theo bản năng mở ra khoảng cách với , mày kiếm khỏi nhàng cau lại cái.

      Chỉ là, vui vẻ của chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức người nào có thể nắm bắt được.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên hề phát ra được.

      Giờ phút này, nàng chỉ là cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm chân của chính mình, chờ đợi Huyền Lăng Thương hạ lệnh.

      Mặc dù, nàng có nhìn vào ánh mắt của Huyền Lăng Thương, chỉ là, vẫn như trước cảm giác được ánh mắt gắt gao rơi vào người của nàng.

      Cảm giác được như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khổ thể tả.

      Trước kia thường nghe người ta , ánh mắt có khả năng giết người, lúc đó chỉ là nghe . Còn nay, nàng chính là tự trải nghiệm.

      Vị Huyền Đại Soái ca này, ánh mắt rất có lực sát thương!

      Còn nữa, khí lạnh người ngừng phát tán ra ngoài, quả thực ngay cả tháng chạp trời đông giá rét cũng theo kịp.

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc giải thích được, trước người liền truyền đến giọng trầm thấp lạnh như băng của nam nhân.

      "Vết thương người ngươi tốt hơn chưa?"*

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Tạ Hoàng thượng quan tâm, vết thương người nô tài khỏi hẳn."

      Biết Huyền Lăng Thương quan tâm chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi ấm áp.

      mặt, càng là khỏi nhuộm thêm vài phần cảm động.

      Tuy nhiên, nghe được những lời kế tiếp của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      Chỉ thấy nam nhân này nghe được lời của nàng, chỉ là lạnh nhạt hầm hừ tiếng, lập tức mở miệng .

      "Ngươi quên cơn đau ở vết thương, thân thể vừa khôi phục, lá gan liền lớn như vậy, dám trèo lên cây. Nếu như xảy chân té xuống như thế, thân thể ngươi vẫn còn có lành lặn được a!?"








      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 177-2 : Huyền Lăng Thương đến đây
      Edit : ngavo


      Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh như băng,hơn nữa có vẻ cực kì vui.

      Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      nghĩ tới chuyện vừa rồi, đều bị Huyền Lăng Thương thấy được toàn bộ.

      Cho nên, Huyền Lăng Thương mới có thể vui như vậy sao!?

      Nhớ lại mấy ngày trước đây, Huyền Lăng Thương tỏ ra lo lắng về tính mạng, xông vào đám cháy cứu nàng. nay, nàng cũng thương tính mạng của chính mình,trèo lên cây vừa rồi còn bị té xuống.

      Huyền Lăng Thương bởi vì chuyện này,mới có thể tức giận như vậy !?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đòng Nhạc Nhạc lại cảm động và tự trách.

      Cảm động chính là, Huyền Lăng Thương quan tâm đối với chính mình, tự trách là vì, chính mình hành động lỗ mãng, khiến Huyền Lăng Thương vì mình lo lắng...

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu xuống,mở miệng .

      "Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài lần sau chiếu cố tốt chính mình, mới vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn..."

      Đồng Nhạc Nhạc còn chưa hết lời, lại thấy Huyền Lăng Thương hừ lạnh tiếng, mở miệng .

      "Ngoài ý muốn, hôm nay việc ngoài ý muốn it đây?!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương vừa , mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn buồn bực.

      Nghĩ đến chính mình vừa rồi hai lần té ngã đất, liền có chút xấu hổ nên lời.

      Chính mình lúc nào, trở nên bất cẩn như thế!? Cũng khó trách Huyền Lăng Thương lại như vậy.
      Trong lòng biết Huyền Lăng Thương vui, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng .

      "Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, nô tài sau này nhất định chú ý."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ còn thiếu việc đưa ba ngón tay lên thề. Nàng nhìn Huyền Lăng Thương với ánh mắt vô cùng khẩn cầu và xin lỗi.

      Đối với áy náy của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đều thấy ở trong mắt.

      Chỉ là mấy ngày thấy, tiểu thái giám này dường như gầy ít.

      Đối với chuyện tình hôm đó, cho đến hôm nay đều khiến suy nghĩ thôi.Càng khiến nghĩ ra được nguyên nhân.

      Rốt cuộc, tiểu thái giám này, tại trong lòng mình có vị trí như thế nào !? mới khiến hôm đó giống như ma ám, để ý tính mạng của mình vọt vào đám cháy, cứu ra ngoài!?

      Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay đều khiến lăn lộn khó ngủ.

      Hơn nữa, mấy ngày nay thấy được tiểu thái giám này, càng khiến trong lòng khó chịu.

      Luôn muốn đến tiểu viện của , chính là, suy nghĩ này vừa nảy sinh, liền bị chặt đứt.

      chính là vua của nước, là người có thân phận tôn quý sao có thể đầu hàng nhân nhượng trước nô tài được.

      Hơn nữa, những lời đồn đại nhảm nhí trong cung và tiền triều đều biết, chỉ là muốn để ý tới.

      Cho đến hôm nay, ngẫu nhiên biết được tiểu thái giám này đến vườn mai, tự chủ được mình cũng đến vườn mai nhìn.

      Dường như bên trong vườn mai, có thứ gì hấp dẫn .

      cũng biết, chính mình có phải chăng bị ma ám.

      Có lẽ, trúng độc của tiểu thái giám này...

      Tuy nhiên, vừa tới vườn mai, xa, liền nhìn thấy cái tên tiểu thái giám chết tiệt này, lại biết để ý tới thân thể của mình như thế , trèo lên cây mai cao lớn, chỉ vì lấy chiếc khăn tay có ý nghĩa, khiến trong lòng vui.

      Tuy nhiên, khiến càng thể chấp nhận đó là, tiểu thái giám này lại bị người thị vệ ôm tại lúc này.

      biết sao, khi nhìn thấy tiểu thái giám này, bị nam nhân khác ôm chung chỗ, trong lòng liền nổi lên ngọn lửa tên.

      Phảng phất, ,như đồ thuộc sở hữu của mình, bị người khác cướp .

      Cảm giác xa lạ như thế, khiến Huyền Lăng Thương bất an, lo lắng và vui.

      Chỉ là giờ phút này, lại thấy tiểu thái giám này, dùng ánh mắt cầu khẩn kia nhìn , dáng vẻ tội nghiệp đau khổ, phảng phất như con tiểu điêu nhi sợ hãi khi bị chủ nhân vứt bỏ, ánh mắt thương cảm như vậy, làm lòng người sinh ra cảm giac đành lòng.

      Thấy như thế, tức giận vốn có trong lòng Huyền Lăng Thương, đều tan thành mây khói.

      Cúi đầu nhìn xuống trước ngực , khuôn mặt nhắn thương cảm như vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng thở dài hơi, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng .

      " Lần sau được viện cớ này nữa!"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, sau khi vừa dứt lời cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú khỏi có hơi sửng sốt.

      Bởi vì... câu này, quen thuộc như thế, hình như cùng tiểu thái giám trước mắt này thua kém ba lần...

      Đối với tâm tư của huyền lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc hề hay biết.

      Giờ phút này, khi nàng nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, liền biết Huyền Lăng Thương là hết giận và tha thứ cho nàng.

      Nghĩ tới đây, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít chặt, rốt cuộc cũng được thả lỏng.

      Trong lòng thở phào nhõm, mặt Đồng Nhạc Nhạc, khỏi từ từ lộ ra vẽ tươi cười.

      " Nô tài khấu tạ Hoàng thượng!"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương bạc môi chỉ là khẽ mấp máy cái.

      Còn chờ thêm gì,cách đó xa, liền có người thị vệ vội vã hướng phía bên này đến.

      Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là lóe lên phen, lập tức, mới xoay người nhanh chân rời khỏi.

      Nhìn bóng dáng Huyền lăng Thương, hoàn toàn biến mất tại trong tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc mới lưu luyến rời thu hồi ánh mắt.

      bên hai tiểu cung nữ, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương rời khỏi, trái tim vốn thít lại chặt, mới rốt cuộc thả lỏng.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 178-1 : Bạch Thập Nhị
      Edit : M.A

      Thở phào nhõm, mặt hai tiểu cung nữ kia càng lộ vẻ sợ hãi, nhưng dáng vẻ lại kích động vô cùng.

      "Trời ạ! nghĩ tới chúng ta mới vào cung lại có thể nhìn thấy đương kim Thánh thượng , chúng ta là quá may mắn!"

      "Chính là a, ta nghe tỉ tỉ , nàng vào cung hơn năm năm , cũng chưa từng được nhìn thấy dung nhan thánh thượng, mỗi lần lên, tỉ đều tràn đầy tiếc nuối. . ."

      "Ha hả, để cho chúng ta trở về nhất định phải cho mọi người chút, khẳng định được bọn họ hâm mộ!"

      "Đặc biệt dung mạo đương kim Thánh thượng tuấn phi phàm, làm tim ta cứ nhảy loạn thình thịch..."

      "Nhìn ngươi quả thực có tiền đồ, mới vừa rồi vẫn còn dáng vẻ sợ hãi mà!"

      "Hì hì, chẳng nhẽ ngươi phải như thế sao!?"

      Nghe hai tiểu cung nữ chuyện, bộ dáng bất ngờ cùng vui vẻ như fans ngẫu nhiên nhìn thấy thần tượng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười trộm.

      Sau khắc, hai tiểu cung nữ kia phảng phất nhận thấy được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, mặt hai người ra tia vội vàng cùng sửng sốt, lập tức lộ ra thái độ ngượng ngùng.

      "Mới vừa rồi là ngại quá Nhạc công công."

      "Ha hả, việc rất , này, khăn tay của ngươi, lần sau ngàn vạn lần nên làm mất."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, thuận tiện đưa khăn tay tay cho tiểu cung nữ kia.

      Tiểu cung nữ vươn tay tiếp nhận, hết lần này đến lần khác cảm kích, lập tức, hai người liền vội vã rời khỏi vườn mai.

      Trong khoảnh khắc, bên trong cả vườn mai, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc và thị
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :