1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173-2: Phép khích tướng.
      Edit : dunghanh

      Huyền Lăng Phong mở miệng, cuối cùng, còn lạnh nhạt hung hăng hầm hừ tiếng. Tỏ vẻ khinh thường đối với Đường Yên Nhi.

      Nghe vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi có hơi nheo lại, hàng lông mi dầy lại dài kia che chắn tốt ánh sáng trong đôi mắt kia.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương nhàng gật đầu, mở miệng .

      "Lời này là mình ngươi , lần này, chớ để cho hoàng huynh thất vọng."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong lập tức gật đầu.

      tại sau khi Huyền Lăng Phong đáp ứng chuyện này, Huyền Lăng Thương liền để lui xuống.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong kiêu ngạo lộ ý chí , phảng phất dáng vẻ như con Khổng Tước ngạo nghễ mà rời khỏi đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi khe khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ cười tiếng.

      Huyền Lăng Phong này, đúng là đơn thuần có thừa a!

      Giờ phút này, bị Huyền Lăng Thương tính kế, lại còn biết đây!

      Liền trong lúc Đồng Nhạc Nhạc buồn cười, trước người, khỏi truyền đến thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương.

      "Tiểu Nhạc Tử. . ."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh lùng như băng, ở bên trong Ngự Thư Phòng lớn như thế này, lại càng ràng, đầy gợi cảm.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thu hồi tâm trạng, bước nhanh lên trước.

      Cúi đầu xuống, còn làm ra tư thế thái giám nên có, mở miệng dè dặt .

      "Có nô tài."

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, dáng vẻ dè dặt, huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng lóe ra phen, lập tức, đôi môi nhàng cong lên cái.

      "Mài mực!"

      . . .

      Tính tình của Huyền Lăng Phong dường như thời tiết, hồi nổi gió, hồi sa mưa.

      Hôm sau, Huyền Lăng Phong liền hoả tốc rời khỏi Kinh thành, tìm Đường Yên Nhi.

      Đối với điều này, Huyền Lăng Thương hiển nhiên tâm tình phi thường tốt.

      Chuyện của Huyền Lăng Phong khiến cho Huyền Lăng Thương suốt đoạn thời gian trước cả ngày cau mày. nay, tìm Đường Yên Nhi, mặc dù biết kết quả của bọn họ như thế nào, tâm tình Huyền Lăng Thương cuối cùng cũng hơi tốt hơn chút.

      Đối với điều này, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cũng sai.

      Chỉ là, tại trong cung Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đều vắng mặt, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được thiếu hụt vài phần niềm vui thú.

      Nhớ lại đoạn thời gian trước Đường Yên Nhi ở chỗ này, ba người bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều tìm niềm vui rong chơi, tại hai người dở hơi đều vắng mặt , nàng cảm giác được thời gian có điểm nhàm chán.

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán tìm chuyện làm.

      Vì vậy, hôm nay sau giờ ngọ, dùng qua ngọ thiện, Đồng Nhạc Nhạc liền đến Ngự Thiện Phòng, tính toán tự mình làm vài món sủi cảo linh tinh các loại, để Huyền Lăng Thương nếm thử.

      Nghĩ đến liền làm, vì vậy, sau khi Đồng Nhạc Nhạc tìm nguyên liệu xong, liền bắt đầu chế biến thức ăn.

      Làm người tham ăn như nàng, đối với chế biến thức ăn, tự nhiên cần phải .

      Giờ phút này, nàng cuối cùng nhào bột mì xong xuôi, liền bắt đầu làm nhân sủi cảo, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là thích ăn hành, Đồng Nhạc Nhạc dám cho hành, mà là chọn loại tôm sông tươi rói. Nàng nấu chín lột vỏ, sau đó lại băm nhừ miếng thịt heo, và cắt thái lá mã đề trộn chung chỗ.

      Cuối cùng làm tốt những thứ này, Đồng Nhạc Nhạc lại hái được chút rau dưa, đợi tất cả chuẩn bị xong, liền bắt đầu nhóm lửa chế biến thức ăn .

      Giờ phút này , Ngự Thiện Phòng tuy lớn, chỉ là tất cả mọi người ăn xong bữa trưa ,đến lúc bữa tối thời gian còn
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173-3: Phép khích tướng.
      Edit : Ph Trúc


      Nghe thấy nam nhân trước mặt vậy, nam nhân áo trắng ngồi ở bên , đầu tiên là nhàng cầm tách trà ngửi cái, mới mở miệng .

      " sai, như lời thám tử hồi báo, Đôn Thân Vương mấy năm nay thân thể tốt, quanh năm nằm giường, cả ngày uống thuốc ngừng, chắc là bệnh . Nhưng mà, đồn đại chỉ là đồn đại, hồi đó Đôn Thân Vương thân thể cường tráng, nay lại suy sụp như thế, Hoàng thượng, ngài có hoài nghi. . ."

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng vừa , hắc mâu nhàng quét nhanh lượt, dừng lại người Huyền Lăng Thương ngồi ở trước mặt.

      Câu kế tiếp, mặc dù hề , chỉ là hai người ở đây, trong lòng đều biết .

      Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trầm lặng khắc, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì , bạc môi hé ra, mở miệng .

      "Cho nên, trẫm kêu ngươi tự mình Sùng Châu, thăm dò đến tột cùng, trẫm cảm giác được, bệnh của có điều kì quái."

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Lan Lăng Thiệu Giác hắc mâu nhàng nhắm lại, như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức đồng ý.

      "Ừ, ta cũng muốn, như vậy ngày mai, ta liền lập tức đến Sùng Châu, thầm dò xét phen."

      Nghe thấy Lan Lăng Thiệu Giác như vậy, Huyền Lăng Thương mới nhàng gật đầu.

      "Như thế là tốt rồi, có ngươi tự mình chuyến, trẫm mới có thể yên tâm."

      Huyền Lăng Thương mở miệng vừa , Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, chỉ là nhàng gật đầu.
      Lập tức, liền tính toán đứng dậy rời khỏi.

      Ai biết, vào đúng thời điểm này, bên ngoài đột nhiên truyền đến hồi ầm ỹ .

      Nghe vậy, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mặt nhìn nhau , mặt đều là vẻ nghi hoặc.

      Sau khắc, thái giám thần sắc bối rối , vội vội vàng vàng chạy vào trong Ngự Thư Phòng .

      Quỳ gối xuống, liền thấy tiểu thái giám mở miệng ra, bối rối bẩm báo.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, tốt , Ngự Thiện Phòng cháy !"

      Nghe được người mới tới bẩm báo, Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhàng cau lại cái, lập tức, mặt liền khôi phục dĩ vãng lạnh lùng lạnh nhạt.

      Bạc môi hé mở, nhạt nhòa .

      "Cháy liền cháy, để cho người ta dập tắt lửa tốt."

      Huyền Lăng Thương xong câu này, liền tính toán bảo người mới tới lui ra.

      Dù sao, chỉ là Ngự Thiện Phòng cháy, đối với , chỉ là việc .

      Tuy nhiên, khi nghe được những lời kế tiếp của người đó, sắc mặt lập tức đại biến

      "Ngươi cái gì! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, đôi mắt mở to, tràn đầy dám tin.

      Người mới tới thấy vậy, lập tức mở miệng, lại .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Ngự Thiện Phòng cháy, Nhạc công công cũng ở bên trong đây!"

      Người mới đến mở miệng, mặt hoàn toàn lo lắng.

      Dù sao, tất cả bên trong hoàng cung, ai biết ai hiểu, Nhạc công công chính là người tâm phúc của vị Hoàng thượng trước mặt ! ?

      Liền vào lúc người mới đến thầm nghĩ trong lòng, lại thấy nam nhân ngồi ở nơi này vốn vẫn còn vẻ mặt bình tĩnh, thân hình chợt lóe, tựa như cơn lốc, nhanh như chớp giật rời khỏi Ngự Thư Phòng.

      chỉ có như thế, nam nhân áo trắng tao nhã tự nhiên ngồi ở bên, cũng theo sát mà chợt lóe rồi biến mất. Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta kịp nhìn thấy . . .

      Nhìn thấy nháy mắt liền biến mất thấy tăm tích đâu nữa hai người, người đâu lập tức trợn mắt há hốc mồm, lâu vô phương hoàn hồn. . .
      Nhìn thấy hai người nháy mắt liền biến mất thấy tăm tích đâu nữa , người mới tới lập tức trợn mắt há hốc mồm, lâu vô phương hoàn hồn. . .

      . . .

      Cùng lúc đó, bên kia

      Nhìn thấy ngọn lửa trước mắt càng lúc càng lớn, bên tai nghe được, là bên ngoài xa xôi có thanh ồn ào ràng, giờ phút này, suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu có hơi mạch lạc nữa.

      Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy nóng quá, nóng quá.

      Trước mắt từng cơn chóng mặt ập tới, làm nàng sắp chống đỡ nổi nữa.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc biết, giờ phút nàynàng thể cứ như vậy nhắm mắt lại, bởi vì, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, chỉ sợ nàng ngủ cũng tỉnh lại .

      Nàng sắp chết sao! ?

      Có lẽ là như vậy! ?

      Dù sao, ngọn lửa lớn như vậy , coi như bên ngoài có người cứu hoả, chỉ sợ, cũng cứu được nàng ! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi hồi thê lương và bất đắc dĩ.

      Như thế nào yên lành, chỉ là tính toán nấu nướng gì đó phen , mà lấy mạng của nàng đây! ?

      Chẳng lẽ là, trời xanh thương nàng! ?

      Chết, nàng sợ hãi, chỉ là, nàng càng thêm sợ hãi, còn được gặp lại Huyền Lăng Thương . . .

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, sau khắc, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, hai dòng lệ trong veo, liền tốc tốc trợt xuống hai gò má.

      Nhớ lại, nàng sau khi sanh, chính là đứa nhi, cả đời đơn, bằng hữu cũng có được bao nhiêu .

      Cuối cùng tại tới triều đại này , gặp được Huyền Lăng Thương, nàng chỉ cảm thấy chính mình cảm thấy niềm vui chưa từng có.

      Huyền Lăng Thương đối với nàng là tốt, làm nàng suốt đời khó quên.

      mặt ngẫu nhiên lộ ra tới ôn nhu, càng là làm nàng si mê thôi.

      Cho nên sau này, nàng hóa thân thành người, vô phương lại biến trở về tiểu điêu nhi sủng ái của , nàng cũng mạo hiểm đâm đầu vào nguy hiểm, hóa thân tiểu thái giám, mực yên lặng mặc chờ đợi bên cạnh . Chỉ là nàng nghĩ, chỉ cần như vậy, sống ở bên cạnh , năm tháng yên bình vui vẻ. . .

      Cũng nghĩ, nàng cùng duyên phận đúng là ngắn ngủi, nay, nàng sắp chết , sau này, còn được gặp lại Huyền Lăng Thương . . .

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra thương thân khó nhịn, phảng phất nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm, khiến Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ thở nổi .

      Huyền Lăng Thương, làm sao bây giờ! ? Nàng, nhớ . . .

      Cho dù là trước khi chết, lại được gặp mặt lần, chỉ cần lần . . .

      nàng cũng cảm thấy mỹ mãn . . .

      Nghĩ tới đây, mắt nhung khỏi chớp chớp , cuối cùng có lẽ nhịn được cơn chóng mặt, hai mắt nhắm nghiền . . .

      . . .

      Cùng lúc đó,bên ngoài Ngự Thiện Phòng

      "Tiểu Nhạc Tử người khác ở nơi nào? ! bị cứu ra đến có! ?"
      "Tiểu Nhạc Tử ở nơi nào? ! được cứu ra chưa ?"

      Lúc Huyền Lăng Thương ngừng lao đến, nhanh như chớp giật chạy tới Ngự Thiện Phòng , nhìn thấy Ngự Thiện Phòng thành biển lửa , trong lòng đầu tiên là giật nảy lên cái. Sau đó, tay vượn duỗi ra, bắt được người cung nhân cầm thùng nước, tính toán cứu hoả mà mở miệng hỏi.

      cung nhân bị Huyền Lăng Thương đưa tay bắt được, sau khi nhìn thấy người tóm mình chính là đương kim Thánh thượng, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên cái, lập tức ra chi tiết.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhạc công công nay vẫn còn ở bên trong đây! Chỉ sợ. . ."

      Những lời cuối cùng cung nhân cũng ra, đáp án cũng cần nghĩ là biết.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174-1 : Hoàng thượng , là ngài sao
      Edit : peterpan0209
      Beta: Angelina Yang


      Nghe vậy, đôi mắt Huyền Lăng Thương mở to, sau đó thân thể khỏi lảo đảo lui về phía sau bước.

      Mặc dù trước đây nghĩ đến điểm này, chỉ là, từ trong miệng cung nhân biết được đáp án, vẫn khiến cách nào chấp nhận được.

      Nhìn thấy trước mắt lửa lớn hừng hực, Huyền Lăng Thương chỉ cần nghĩ đến, tiểu thái giám nhắn xinh xắn mềm yếu, ở bên trong, có lẽ ở đau khổ giãy dụa sắp chết, Huyền Lăng Thương cảm thấy trái tim như bị khoét ra!

      Cảm giác như thế, xa lạ như thế, lại mang theo quen thuộc.

      Nhớ ngày đó, tiểu điêu nhi lâm vào tình trạng rất nguy hiểm, tâm , cũng giống như vậy. . .

      Vừa nghĩ tới cùng tiểu điêu nhi có tính cách giống nhau, đôi mắt và dáng người nhắn, Huyền Lăng Thương lòng đau như cắt.

      gương mặt tuấn tú kia, mày kiếm nhăn tít, mặt chút nào che dấu vẻ lo lắng.

      Sau khắc, Huyền Lăng Thương dường như hạ quyết tâm, huyết mâu quét nhanh lượt vừa lúc cung nhân mang theo thùng nước vội vã phía trước.

      Tay duỗi ra, liền lập tức giành lấy thùng nước tay cung nhân, đổ đầu xuống.

      Cũng với 'ào' tiếng, mọi người bốn phía đều kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác cũng ngoại lệ!

      Nhìn thấy nam nhân tuấn tú ở trước, đột nhiên hành động như thế, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là giật mình, sau đó, dường như hiểu ra cái gì, hé mở làn môi hồng, mở miệng lo lắng .

      "Hoàng thượng, thể!"

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, mặt lộ vẻ lo lắng bối rối và rung động.

      Dù sao, ban nãy khi biết được tiểu nữ tử kia ở bên trong biển lửa, lòng cũng như lửa đốt, chỉ là tại, nhìn thấy đế vương trẻ tuổi trước mắt này, lại để ý tính mạng của mình, muốn xông vào trong lửa lớn hừng hực, thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác vô cùng khiếp sợ.

      Dù sao, biết nam nhân này hơn hai mươi năm, chưa bao giờ từng nhìn thấy nam nhân trước mắt vì ai làm ra chuyện mạo hiểm như thế.

      Hơn nữa, nam nhân này cũng biết thân phận của tiểu thái giám ở bên trong lửa lớn, lại vẫn đối với nàng như thế. . .

      Mới đầu, Lan Lăng Thiệu Giác biết nam nhân trước mắt, đối xử đặc biệt với tiểu nữ tử.

      Cũng biết, tiểu nữ tử này ở trong suy nghĩ đế vương lại có trọng lượng nặng như vậy. . .

      Quan trọng đến nổi khiến để ý đến bản thân, mạo hiểm xông vào trong lửa lớn. . .

      Chẳng lẽ, vị đế vương trẻ tuổi này đối với tiểu nữ tử kia. . .

      Nghĩ tới đây, hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác lập tức trợn lên cái. . .

      Huyền Lăng Thương biết suy nghĩ của Lan Lăng Thiệu Giác

      Ngay lúc này, chỉ là lòng lo lắng tình huống tiểu thái giám ở bên trong.

      Nhớ lại, lúc này tiểu thái giám kia ở trong nguy hiểm, có lẽ, . . .

      Chỉ là, bây giờ, chưa nhìn thấy thi thể, còn phần vạn cơ hội còn sống.

      Cho dù là phần vạn cơ hội, Huyền Lăng Thương cũng muốn cứu . . .

      Nghĩ tới đây, bạc môi Huyền Lăng Thương mím lại, trong mắt lộ vẻ kiên định.

      " Tâm ý trẫm quyết!"

      Vừa dứt lời, Huyền Lăng Thương liền hất bàn tay Lan Lăng Thiệu Giác ra, thân hình chợt lóe, liền xông vào trong đám lửa lớn hừng hực .

      Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Huyền Lăng Thương biến mất trong nháy mắt ở bên trong lửa lớn hừng hực, cả người Lan Lăng Thiệu Giác đều ngẩn ra.

      Cái gọi là người trong cuộc u mê biết, ngoài cuộc tỉnh táo sáng suốt, xem ra, suy đoán sai. . .

      . . .

      Cùng lúc đó, bên kia

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vô cùng nóng, cả người giống như lợn sữa nướng, gần như bị nướng chín.

      Rất nóng, ngừng hít phải khói đen dày đặc, nàng ngừng ho khan.

      Mùi vị khó chịu đau đớn, quả thực là sống bằng chết.

      Nàng tình nguyện bản thân sớm bị đốt chết, tránh cho lại chịu tội như vậy.

      Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân chết, còn được gặp lại Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc ngừng cắn chặt hàm răng, ép buộc chính mình được ngất xỉu.

      Bởi vì, nàng hy vọng trước khi chết, được gặp mặt Huyền Lăng Thương lần, cho dù chỉ là giây. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót thôi, trước mắt hoàn toàn mông lung, chỉ cảm thấy lửa lớn chói mắt, khiến nàng nhìn cảnh vật trước mắt.

      Hay là, nàng sắp chết! ?

      Nghĩ tới đây, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc có hơi khép lại, trong lòng như bị ai cắt mảnh. . .

      Tuy nhiên, trong lúc lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tuyệt vọng, hình dáng quen thuộc mang theo giọng vô cùng lo lắng, lại cách trước người nàng xa vang lên

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở nơi nào! ? Tiểu Nhạc Tử. . ."

      Nghe giọng vô cùng quen thuộc, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc lâm vào bóng tối, trong lòng khỏi giật nảy lên cái.

      Giọng này rất quen thuộc, hình như là Huyền Lăng Thương. . .

      Nhưng mà, điều này làm sao có thể chứ! ?

      Bây giờ cả Ngự Thiện Phòng đều trở thành biển lửa, dưới tình huống như vậy chỉ có kẻ ngu mới có thể xông vào, đây phải là tìm đường chết sao! ?


      Chương 174-2 : Hoàng thượng , là ngài sao

      Edit : maicuc13
      Beta: Angelina Yang



      Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc tự giễu chính mình đột nhiên, có bóng dáng màu đen cao lớn xuất trong tầm mắt nàng.

      Thấy đó là bóng dáng vô cùng quen thuộc, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc nhưng cũng thể xác định đó là ai.

      Nàng ngừng dụi những giọt nước nơi khóe mắt, khi nhìn ràng xuất của bóng dáng quen thuộc đó, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức “ầm" tiếng, hoàn toàn bị kích động.

      Chỉ thấy nam nhân toàn thân ướt sũng, ngày thường đầu tóc chỉnh tề, nhưng giờ phút này lại hơi bừa bộn, những lọn tóc vẫn còn giọt nước.

      Mãng bào màu đen mặt cũng hoàn toàn ướt át , ở vài chỗ còn có chút cháy xém.

      Nhìn thấy bộ dáng chật vật của nam nhân trước mắt này, đôi mắt của Nhạc Nhạc cũng trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc dám tin.

      Giờ khắc này, là có ?

      Huyền Lăng Thương , xuất ở trước mặt nàng?

      Chính là, điều này làm sao có thể đây?

      chính là vị vua cao cao tại thượng của nước, thân phận quá tôn quý.

      Hơn nữa tại tình huống nguy hiểm, cũng biết khi nào Ngự Thiện Phòng sụp đổ. Nguy hiểm như thế, , làm thế nào lại xuất ở đây?

      Có lẽ nào nàng sắp chết, cho nên mới xuất ảo giác?

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc ngừng kích động, dám tin vào điều này nam nhân cao lớn kia vội vàng chạy đến.

      Nhìn thấy nam nhân này gần ngay gang tấc, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng có thể khẳng định, tất cả điều này phải ảo giác, mà là !

      Huyền Lăng Thương , xuất , , tới cứu nàng!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng ngừng nảy sinh ra cảm kích với .

      Liền hé mở làn môi hồng nhưng thể nào thốt nên lời, những giọt nước mắt lại tuôn rơi, lăn dài hai gò má nàng.

      "Hoàng thượng, , là ngài sao! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng lộ vẻ dám tin.

      Nước mắt kia, càng giống như chuỗi hạt Trân Châu bị cắt đứt ngừng rơi xuống.

      Khi Huyền Lăng Thương cúi đầu, nhìn thấy tên thái giám trước mắt ngừng khóc, khuôn mặt dính đầy nước. chỉ cảm thấy trái tim mình như thể bị bàn tay chèn ép nặng nề, đau quá!

      Chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám này lại lặng lẽ tiếng động nép ở trong lòng .

      Giờ phút này,khi nhìn những giọt nước mắt của tiểu thái giám, Huyền Lăng Thương chỉ nghĩ muốn đưa tay lau những giọt nước mắt kia.

      Bởi vì, thấy tiểu thái giám này khóc thương tâm, ủy khuất như thế, làm trái tim cũng đau đớn theo.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hơi hé mở, nhưng chưa từng cái gì, chỉ là vượn tay ra, ôm tiểu thái giám nhu nhược như có xương đứng lên từ mặt đất.

      Trong lòng chỉ cảm thấy thân thể tiểu thái giám vẫn như thường nhưng dường như lại tựa lông chim, hề sức nặng.

      Tuy nhiên, ôm tiểu thái giám nhắn xinh xắn vào trong lòng, Huyền Lăng Thương lại cảm giác được, trái tim ban đầu hoảng loạn cũng dần dần lắng xuống.

      Có trời mới biết, khi biết tiểu thái giám này ở trong đám cháy lớn kia, biết sống chết ra sao, tâm vô cùng kích động.

      Như thể, những thứ quý giá quan trọng nhất thuộc về , dường như bị mất .

      Đối với loại cảm giác như vậy, làm cho vô cùng khó chịu.

      Cuối cùng, đại não nóng lên, liền làm ra loại hành động mà mà chính cũng thể ngờ tới.

      đoạt lấy thùng nước tay cung nhân rồi đổ lên người, lúc đó Huyền Lăng Thương chính mình kích động cực độ.

      Dù sao, cho tới nay, luôn có thái độ lạnh lùng với người ngoài. Trừ người thân của mình ra, cũng chưa từng có bất cứ người nào mà để tâm đến.

      Tuy nhiên, tiểu thái giám này chỉ mới hầu hạ mấy tháng ngắn ngủi, trong lúc đề phòng ánh mắt luôn hướng về tên tiểu thái này rồi.

      Ở cùng nhau mấy tháng nhưng tiểu thái giám này chiếm vị trí quan trọng trong lòng .

      biết đối với tiểu thái giám này mình có cảm giác gì.

      Là bởi vì là người tiểu thái giám này, mang lại cho cảm giác cảm giác phi thường quen thuộc.

      Hình như quen biết từ rất lâu rồi.

      Có lẽ, tiểu thái giám này người có linh khí, và giống người bình thường khác, làm cho động tâm.

      Đối với điều này, Huyền Lăng Thương thể nào biết được. Chỉ biết lúc này ôm tiểu thái giám trong lòng, trái tim lo lắng bồn chồn của rốt cuộc cũng yên ổn lại.

      Như thể trái tim ban đầu thiếu mất góc, cuối cùng được lấp đầy ...

      Trong lòng ngừng rung động , Huyền Lăng Thương cũng hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ là ôm chặt tiểu thái giám trong lòng, phảng phất như ôm kho báu của mình.

      Bước bước lớn, tính toán xoay người lao khỏi Ngự Thiện Phòng.

      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, chỉ nghe "ầm" tiếng, những xà gỗ nhà phía rốt cuộc chống đỡ nổi đồng loạt đổ xuống.

      May là Huyền Lăng Thương phản ứng kịp thời, xoay người cái mới bị xà gỗ kia rơi trúng.

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc khóc cũng lập tức bị dọa đến mức quên cả khóc.

      Mắt nhung trợn tròn, nhìn thấy xà gỗ rơi trước mặt bọn họ, lâu sau Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại.

      Mặc dù, xà gỗ rơi trúng bọn họ, chỉ là, làm cho lối thoát duy nhất của bọn họ bị chặn lại.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt đầy hoảng loạn lo lắng.

      "Hoàng thượng, lối thoát còn, phải làm sao bây giờ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng lộ vẻ kích động cùng lo lắng.









    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 175-1 : NGƯỜI ĐÂU, TRUYỀN NGỰ Y
      Edit : Hạ San


      Dù sao tại cả Ngự Thiện Phòng đều là đại hỏa hừng hực, trước mắt bọn là lối thoát duy nhất, tuy nhiên lại bị thanh mộc xà bốc cháy làm gãy đổ chắn lối , bọn họ muốn ra ngoài cũng được .

      Chẳng lẽ hôm nay cả hai phải táng thân ở chỗ này sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi xuất nỗi lo lắng bất an và áy náy.

      Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt lúc này ôm nàng chặt.

      Nam nhân mặt mũi lạnh lùng, coi như bị vây trong nguy hiểm nhưng vẫn ung dung bình tĩnh.

      Dung mạo tuấn tú kia, thế gian hiếm có!

      Còn cả khí chất cao quý từ lúc sinh ra, chỉ kẻ ngồi cao mới có!

      Tuy nhiên, nam nhân trước mắt cứ như vậy cực kì xuất chúng, giờ lại phải chết cùng nàng ở chỗ này. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy trong lòng lộ cỗ tự trách áy náy, nhanh chóng trào dâng trong lòng.

      Môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Hoàng thượng, xin lỗi, đều là lỗi của nô tài, nếu phải người nghĩ muốn cứu nô tài, cũng đến mức cùng nô tài bị vây khốn ở chỗ này. . ."

      Càng , Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra áy náy tự trách , khóe mắt bên trong lại lần nữa xuất tầng hơi nước mịt mờ.

      Hơi nước ngưng kết thành lệ, tốc tốc hạ xuống, phủ kín khuôn mặt nhắn.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương lại thấy bão táp mưa sa trong lòng người dáng vẻ nhắn kia, trái tim nhàng nhói lên cái, kỳ quái chính là ý hối hận cũng có.

      Đối với điều này, Huyền Lăng Thương chính mình cũng cảm giác được kỳ quái, suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được.

      Từ khi ra đời tại Hoàng đế gia, Huyền Lăng Thương liền biết chính mình vai gánh vác đại trách nhiệm.

      Mẫu phi chết sớm, lưu lại và thân đệ đệ duy nhất, vì phải bảo vệ thân nhân, Huyền Lăng Thương khiến chính mình trở nên lạnh lùng ít , vô tình quyết đoán.

      Bởi vì chỉ cần vô tâm, kẻ địch liền có gì để uy hiếp chính mình.

      Tuy nhiên tại, lại vì tiểu thái giám trước mắt này mà thay đổi. . .

      Hơn nữa, coi như giờ phút này, biết bọn họ chết ở chỗ này, trong lòng Huyền Lăng Thương lại cũng điểm hối hận.

      Ngược lại cảm giác được, làm như vậy là đúng. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc lại giải thích được, huyết mâu cúi xuống, nhìn ánh mắt tiểu thái giám trong lòng càng là mang theo tìm tòi nghiên cứu và phức tạp. . .

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Giờ phút này nàng chỉ là cảm giác được chính mình có lỗi với Huyền Lăng Thương, càng muốn càng phát ra khổ sở, càng là khổ sở nước mắt càng là liên tu bất tận.

      Có lẽ là nhìn được nàng khóc thê thảm, nam nhân bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Dược rồi, đừng khóc ."

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhạt nhòa, cẩn thận nghe, lại có thể nghe ra ý an ủi.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nồng đậm cỗ ủy khuất, nhanh chóng nổi lên trong lòng.

      Từ đến lớn nàng đều là nhi, cho tới bây giờ cũng có người giống Huyền Lăng Thương, tốt như vậy đối với chính mình.

      Giống như tại,nàng làm liên lụy , lại đối với chính mình hề câu oán hận. . .

      Nam nhân tốt như vậy đối với chính mình, nàng như thế nào dám động! ?

      Trong lòng cảm động, Đồng Nhạc Nhạc nước mắt khóc càng nhiều hơn.

      "Hoàng thượng, nô tài thân phận hèn mọn, tại sao người đối với nô tài tốt như vậy! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng lại là cảm động, lại là nghi hoặc.

      Dù sao nàng đối với Huyền Lăng Thương mà , chẳng qua là cái người nhận thức mới ngắn ngủi mấy tháng phải sao? !

      Huyền Lăng Thương chính là vua của nước cao cao tại thượng, tại sao lại tỏ ra nguy hiểm, nhảy vào biển lửa cứu nàng, thân phận thái giám hèn mọn! ?

      làm như vậy đáng giá sao ?

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Huyền Lăng Thương nghe được lời trong lòng tiểu thái giám, lại chỉ là dùng huyết mâu phức tạp, gắt gao chăm chú nhìn vào nàng.

      Dù sao vấn đề này đối với Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chính mình cũng biết.

      Bởi vì đương lúc tiểu thái giám này gặp nguy hiểm chỉ nghĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.

      Hơn nữa, vừa nghĩ tới, có lẽ còn sống, chẳng sợ chỉ là phần vạn tỷ lệ, cũng muốn thử chút.

      Vì vậy, cái gì cũng nghĩ tới, trực tiếp tiến vào.

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhàng lóe lên, bạc môi nhếch, lại câu cũng .

      Mặc dù, Huyền Lăng Thương gì, ôm Đồng Nhạc Nhạc cánh tay, lại chặt hơn.

      Cảm giác được khí lực nam nhân ôm chính mình, tựa phải đem chính mình tiến vào bên trong thân thể của .

      Coi như, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được các đầu khớp xương đều bị nam nhân ôm cứng nhưng trong lòng lại cực kì ngọt ngào. . .

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cong lên cái, mặt, càng là nở rộ xuất nụ cười mỹ mãn .

      Nhìn thấy cười mặt tiểu thái giám, huyết mâu của Huyền Lăng Thương ngẩn ra, trong lòng lại hung hăng nhói lên cái.

      Giờ phút này bốn phía ngừng hừng hực đại hỏa thiêu đốt, khiến cho bốn phía hoàn toàn đỏ bừng.

      Nhiệt độ khắp nơi ngừng bay lên.

      Tuy nhiên, trong tình huống như vậy, trong lòng người nhắn lại cười.

      Hơn nữa, nụ cười lại đẹp như vậy.

      Mặt mày giãn ra, trong mắt lệ lóng lánh, cười rộ lên, lại lấp lánh vô cùng.

      Nụ cười mặt, cứ như thế cảm thấy mỹ mãn, phảng phất, phải đặt mình trong nguy hiểm, mà là đặt mình ở trước hạnh phúc.

      tại, như vậy hạnh phúc sao! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc, bạc môi hé mở, nhịn được đem trong lòng nghi hoặc hỏi ra.

      "Ngươi, tại sợ sao! ?"

      Nghe được lời Huyền Lăng Thương , lại thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, nụ cười mặt giảm.

      " sợ, bởi vì có Hoàng thượng ở đây, nô tài cảm giác hạnh phúc. . ."

      Coi như tại chết , chỉ cần Huyền Lăng Thương ở bên người nàng, nàng cái gì cũng sợ . . .

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi nhói lên cái, hai tay ôm Đồng Nhạc Nhạc càng dùng sức .

      Bởi vì nghe được người nhắn trong lòng , Huyền Lăng Thương càng là cảm động thôi.

      Đây là lần đầu tiên, có người đối với ra những lời như vậy. . .

      Trong lúc Huyền Lăng Thương kích động, Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương dùng sức ôm, cảm nhận được Huyền Lăng Thương kia là kích động tim đập, khỏi đem khuôn mặt nhắn sâu chôn ở trong lòng .

      Đời này nàng thiếu Huyền Lăng Thương, kiếp sau nàng nhất định phải trả .

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, cũng là cùng đợi cái chết đến.



      Chương 175-2 : NGƯỜI ĐÂU, TRUYỀN NGỰ Y
      Edit : dương trang


      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, giọng tràn đầy lo lắng từ bên ngoài phút chốc vang lên.

      "Người đâu mau tới dập lửa! Hoàng thượng bên trong này!"

      Bất thình lình nghe được thanh, mặt Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, khuôn mặt nhắn chôn ở trong lòng Huyền Lăng Thương , nhanh chóng ngẩng lên, lập tức nhìn phía vừa phát ra thanh.

      Chỉ thấy, bóng dáng Lan Lăng Triệu Giác, nhanh như chớp giật tiến vào.

      Đám cung nhân theo phía sau , ngừng mang theo thùng nước, vội vàng vào bên trong dập lửa .

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, còn chờ nàng phản ứng lại, thấy Lan Lăng Triệu Giác cho người hắt nước vào ngọn lửa phía trước, sau đó vọt tới bên bọn họ.

      Khi Lan Lăng Triệu Giác vụt tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy hai người gắt gao ôm chung chỗ, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng lập tức sửng sốt, hắc mâu phen lóe ra ánh sáng.

      Nhưng mà sau khắc, Lan Lăng Triệu Giác nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Làn môi hồng khẽ hé, mở miệng .

      "Hoàng thượng, nơi đây nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng ra ngoài ! ?"

      Nghe được lời của Lan Lăng Triệu Giác, Huyền Lăng Thương chỉ nhàng gật đầu, lập tức nhanh chóng đứng dậy, sau đó vung tay lên cái, liền ôm Đồng Nhạc Nhạc vào trong ngực.

      Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng nhìn được.

      Sau đó, thấy cả người mình được Huyền Lăng Thương ôm, nhanh chóng xông ra ngoài.

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe tiếng "ầm" truyền đến từ phía sau , mọi người bốn phía sợ hãi lo lắng, có người còn bị tiếng kêu rung động làm giật mình.

      Nghe được, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn bàn tay bé, kéo ống tay áo trước mắt xuống chút, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức bị kinh sợ .

      Chỉ thấy, bọn họ vừa mới chạy ra khỏi biển lửa, Ngự Thiện Phòng phía sau liền sụp đổ.

      Ngay lập tức, ngọn lửa văng khắp nơi, khói đen bốc lên, càng nhuộm cảnh vật xung quanh trong màu u tối .

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía.

      Coi như tại, bọn họ bình yên vô , trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi như trước.

      Nghĩ đến, nếu phải mới vừa rồi Huyền Lăng Thương xông tới cứu, nàng bây giờ, khẳng định chôn thân nơi biển lửa ! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được rùng mình cái dữ dội.

      Nhận thấy được khác thường trong lòng tiểu thái giám, bạc môi Huyền Lăng Thương khỏi khẽ mấp máy, lập tức hé mở .

      "Người đâu, truyền ngự y!"

      "Dạ!"

      Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, cung nhân phía sau lập tức vội vã xoay người rời khỏi.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc ở trong lòng Huyền Lăng Thương, khi nghe được lời này, cũng là sợ đến hoàn toàn thức tỉnh, hé mở làn môi hồng, hề nghĩ ngợi lập tức giật mình, mở miệng la lên thành tiếng.

      " nên truyền ngự y!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này, có lẽ là thét đến chói tai.

      Cùng với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mọi người bốn phía lập tức sửng sốt, ánh mắt càng là dám tin và kinh ngạc nhìn nàng.

      Mới đầu, khi mọi người nhìn thấy Hoàng thượng để ý bản thân lao vào biển lửa kinh ngạc thôi.

      Nay lại thấy đương kim Thánh thượng ôm trong ngực tiểu thái giám lao ra, kinh ngạc đến mức cằm đều sắp rớt xuống.

      Dù sao, bên trong hoàng cung người nào là biết, người nào là hiểu, đương kim Thánh thượng tính tình lạnh lùng cao ngạo, trừ thân đệ của mình ra, cũng để ý quan tâm đến bất luận kẻ nào.

      Bây giờ, đương kim Thánh thượng lại phá lệ vì tiểu thái giám nhảy vào biển lửa. . .

      Vì điều này,trong lòng mọi người phỏng đoán thôi, giờ nghe được tiếng thét kinh hãi này của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng mọi người vội giật nảy lên cái.

      Có lẽ nhận thấy được mọi người bốn phía khác thường, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp ngước lên, nhìn lên mặt nam nhân trước người.

      Chỉ thấy giờ phút này nam nhân cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, giống như bởi vì mới vừa rồi nàng giật mình la lên khiến nghi hoặc kinh ngạc.

      Thấy thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng bối rối, khoảnh khắc đó, cũng biết phải giải thích như thế nào.

      Dù sao, thân phận của nàng thể bị những người khác biết đến, đặc biệt là nam nhân trước mắt này. . .

      Chỉ là, nếu như truyền ngự y đến, ngự y nhìn cái, như vậy thân phận của nàng phải bị vạch trần sao! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lòng như lửa đốt.

      lo lắng, lại thấy đôi mắt nam nhân, gắt gao rơi tại người của mình, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc phen, lập tức mở miệng .

      ", Hoàng thượng, nô tài, nô tài quả chút việc cũng có, cho nên cần mời ngự y . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là bối rối cầu khẩn.

      Trời ạ!

      Chỉ hy vọng Huyền Lăng Thương có thể nghe theo lời của nàng, ngàn vạn lần nên truyền ngự y, bằng . . .

      Lòng Đồng Nhạc Nhạc cầu thần bái phật trong thời gian, nam nhân sau khi nghe được lời của nàng, bạc môi cũng hé mở.

      "Ngươi như vậy còn có việc gì sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, ánh mắt quét vòng, lập tức nhìn nấc ống quần lộ ra cổ chân phải của Đồng Nhạc Nhạc.

      Chỉ thấy, cổ chân phải Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này quả thực to như chân voi!

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , lại theo ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn cái, Đồng Nhạc Nhạc thấy chân mình sưng phồng tựa chân voi, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên cái, môi đỏ mọng lập tức hé mở, muốn cái gì đó.

      thấy Huyền Lăng Thương hề để ý tới nữa, mà hạ lệnh cho cung nhân nhanh chóng mời ngự y lại đây.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc muốn ngăn cản còn kịp rồi.

      Khuôn mặt nhắn bám đầy tro, càng thêm lo lắng tuyệt vọng.

      Đối với thần sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm dễ coi của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng chau lại.

      Dù sao, cảm giác được thần sắc trong lòng tiểu thái giám kì dị cổ quái.

      Hình như sợ truyền ngự y! ?

      Chẳng lẽ là, có chuyện gì lén giấu sao! ?

      Đối với nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Triệu Giác tâm tình nguội lạnh ở bên nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc, hắc mâu hình lá răm khỏi lóe ra phen, lập tức lặng lẽ sai cung nhân ngự y viện, làn môi hồng khẽ hé, mở miệng .

      "Lý ngự y hôm nay có ca trực, tìm Lâu ngự y mới tiến cung đến."

      Nghe được lời của Lan Lăng Triệu Giác, cung nhân mặt đầu tiên là sửng sốt, liền lập tức gật đầu, xoay người rời khỏi.

      Sau khi cung nhân kia vội vã rời khỏi, Lan Lăng Triệu Giác đảo mắt nhìn nhanh lượt, khỏi rơi người nhắn còn bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, môi đỏ mọng hé mở, thào.

      "Tiểu Nhạc Tử, ta chỉ có thể giúp ngươi đến mức này . . ."

      Người trong thế gian có , là quân tử.

      Kỳ , quân tử cũng có tư lợi, phải sao! ?

      . . .

      Dọc theo đường , Đồng Nhạc Nhạc đều là bị Huyền Lăng Thương ôm trở về.

      Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình dọc theo đường , ánh mắt kinh ngạc hoặc rung động, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước trực tiếp đào cái hố mặt đất rồi chui vào

      Chương 175-3 : NGƯỜI ĐÂU, TRUYỀN NGỰ Y
      Edit : Canh Hoa Dao


      Mặc dù, phải lần đầu tiên, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy vô cùng quẫn bách, ngượng ngùng.

      Phải biết rằng, Huyền Lăng Thương chính là đương kim Thánh thượng, vậy mà hết lần này đến lần khác ngài lại tự hạ thấp địa vị trước tiểu thái giám như nàng. Nếu truyền ra ngoài, là…

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân ôm nàng, mấp máy môi, mở miệng chuyện .

      "Hoàng thượng, người đặt nô tài xuống !? Nô tài có thể tự mình được..."

      Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương cơ hồ là hề nghĩ ngợi, mở miệng .

      "Ngươi xác định ngươi có thể tự được !?"

      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn buồn bực.

      Dù sao tại chân của nàng sưng như chân heo thế này, thể tự được, nhưng…

      "Hoàng thượng, lời người đời đáng sợ a, ngài chính là đương kim Thánh thượng, nô tài chỉ là..."

      Đồng Nhạc Nhạc còn chưa hết, bị nam nhân cắt đứt.

      "Trẫm sợ lời đồn đại!"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, nhưng thái độ kiên định cùng cho cự tuyệt.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghẹn hơi, rốt cuộc ra lời.

      Dù sao, Huyền Lăng Thương như thế, nàng còn có thể cái gì đây !?

      Hơn nữa tại, cái khiến nàng lo lắng lo lắng, phải là ... những lời đồn đại !?

      Nghĩ đến Huyền Lăng Thương cho người truyền ngự y đến đây, tim Đồng Nhạc Nhạc liền thít lại.

      Vừa nghĩ tới sau khi cho ngự y bắt mạch, ngự y khẳng định biết nàng là nữ, như vậy đến lúc đó, thân phận của nàng, bị vạch trần...

      Nghĩ tới đây, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi nặng trĩu.

      Gần vua như gần cọp, Huyền Lăng Thương mặc dù vì nàng, tiếc bản thân nhảy vào biển lửa, chỉ là, nếu như biết nànglừa gạt , khẳng định hội rất tức giận !?

      Làm sao bây giờ !?

      Nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

      Chết, nàng sợ!

      Chỉ là, nàng càng sợ hãi khi thấy ánh mắt tuyệt vọng cùng phẫn nộ của Huyền Lăng Thương nhìn phía nàng, cái đó khẳng định so với chết càng khó chịu hơn …

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.

      Cảm giác được nhân nhi trong lòng khác thường, Huyền Lăng Thương huyết mâu khỏi có hơi hơi nhìn xuống.

      Chỉ thấy tiểu thái giám trong lòng, sắc mặt nặng trĩu, phảng phất như có tâm nặng nề. Thấy vậy, Huyền Lăng Thương huyết mâu khỏi lóe lên cái, trong lòng nghi hoặc thôi.

      Tại sao mới vừa rồi, tiểu thái giám này trở nên kì dị cổ quái như thế !?

      hình như là tại sợ hãi cái gì.

      Chỉ là, rốt cuộc sợ hãi cái gì đây !?

      Trong lòng Huyền Lăng Thương nghi hoặc thôi, chỉ là, nghĩ mãi, cũng nghĩ ra đáp án.

      Chỉ là, đến điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương cũng suy nghĩ nhiều.

      Sải bước tới điện Dưỡng Tâm, đặt Đồng Nhạc Nhạc ghế quý phi, Huyền Lăng Thương lập tức quay đầu, hỏi cung nhân đứng phía sau.

      "Ngự y đâu !? Như thế nào còn có đến !?"

      Nghe được Huyền Lăng Thương , cung nhân định thêm cái gì, vừa đúng lúc này, đạo bóng dáng cao gầy, liền vội vã đến.

      Chỉ thấy người đó sau khi vào điện Dưỡng Tâm, lập tức quỳ mặt đất.

      "Thần Lâu Vô Tâm khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Nghe thấy giọng trầm thấp, khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi nảy lên cảm giác kỳ quái, lập tức, mắt nhung vừa chuyển, liền nhìn xuống nam tử quỳ gối trước mặt Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy nam nhân người mặc trang phục ngự y, giờ phút này mực cung kính quỳ gối trước mặt Huyền Lăng Thương.

      Bởi vì nam nhân cúi đầu quỳ, khiến Đồng Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ của , chỉ là, hai tay nam nhân ra ngoài ống tay áo, lại lập tức khiến Đồng Nhạc Nhạc chú ý.

      Hai tay trắng thon dài!

      Chỉ thấy hai tay nam nhân da tựa như mỡ đông, mười ngón tay thon thon, mà ngay cả móng tay, đều cắt tỉa gọn gàng, nhìn rất đẹp mắt.

      Bàn tay đẹp như vậy, cho dù là tay nữ nhân cũng so ra kém ! ?

      Lại có nam nhân mà hình thức hai tay lại xinh đẹp như vậy, kì quái đây!

      Càng khiến Đồng Nhạc Nhạc tò mò, là diện mạo của nam nhân này.

      Có thể có hay bàn tay đẹp như vậy, nam nhân này diện mạo khẳng định cũng kém !?

      Liền lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò, giọng của Huyền Lăng Thương, liền từ bên cạnh nàng vang lên.

      "Hãy bình thân!"

      Nghe được lời Huyền Lăng Thương , nam nhân lập tức đáp ‘Tạ ơn’ tiếng, lập tức, liền từ từ đứng lên từ mặt đất.

      Nam nhân từ từ đứng lên, dáng vẻ của , cũng vô cùng ràng rơi vào trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc.

      Khi nhìn ràng dáng vẻ nam nhân, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên cái, chỉ còn thiếu nước giật mình la lên thành tiếng

      Chỉ thấy nam nhân mặt đẹp như ngọc, da như mỡ đông, hai hàng lông mày như vẽ, toát lên chánh khí.

      đôi mắt đa tình, khóe mắt có hơi cong, nhất cử nhất động, nét mặt sinh động có thần.

      Đôi môi chúm chím, đỏ mọng, làn môi mềm mại, đường nét hoàn mỹ, phảng phất cánh hoa…

      Mặc dù nam nhân thân nam trang, trước ngực bằng phẳng, chỉ là, từ cái nhìn đầu tiên, Đồng Nhạc Nhạc liền nhìn ra, 'Nam nhân' trước mắt này là nữ nhân!

      Phải biết rằng, nàng cũng là nữ giả trang nam trang, như thế nào nhìn ra điểm này! ?

      Mặc dù, nàng cực lực che dấu chỗ thiếu hụt của nữ nhân, chỉ là, nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra sơ hở.

      Ví dụ như, nữ nhân cũng có lỗ khuyên tai, còn nữa nữ nhân có yết hầu.

      Đồng Nhạc Nhạc cẩn thận nhìn ... 'Nam nhân' trước mắt này, phát ... 'Nam nhân' này cũng giống như chính mình , đều cũng có chỗ khác biệt

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng liền biết ràng, 'Nam nhân' trước mắt này, giống chính mình, đều là nữ giả trang nam trang…

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền nảy lên cỗ hy vọng…

      Có lẽ lần này đây, nàng được cứu rồi…

      Liền lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hi vọng, bên, Huyền Lăng Thương nhìn đến nam tử xuất ở trước mặt mình, mày kiếm khỏi nhàng cau lại, lập tức mở miệng hỏi.

      "Như thế nào phải Lý ngự y !?"

      Nghe được lời Huyền Lăng Thương , Lâu Vô Tâm lập tức cúi đầu, trầm giọng .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Lý ngự y hôm nay có ca trực, cho nên thần đến đây."

      Nghe được Lâu Vô Tâm , Huyền Lăng Thương chỉ là im lặng , lập tức mở miệng .

      "Cũng được, ngươi tới nhìn Tiểu Nhạc Tử cái !"

      Nghe lời Huyền Lăng Thương , Lâu Vô Tâm chỉ mực cung kính gật đầu, lập tức, liền về hướng Đồng Nhạc Nhạc bên này.

      "Nhạc công công, xin cho thần bắt mạch hộ ngài !"

      Lâu Vô Tâm mở miệng, thanh làm ra vẻ khàn khàn, thái độ lễ phép.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, ánh mắt đầu tiên là rơi ở người Huyền Lăng Thương.

      Tuy trong lòng nàng biết Lâu Vô Tâm là nữ nhân, chính là, có Huyền Lăng Thương ở chỗ này, nàng luôn sợ hãi a...

      Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc lo lắng trong lòng, đúng lúc này, thị vệ từ bên ngoài vội vã tới, chỉ thấy thị vệ đến đây, thần sắc vội vã, phảng phất có chuyện gì muốn .
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      sanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 176-1 : Sao có thể là nữ nhân.
      Edit : thuonglu

      Huyền Lăng Thương thấy vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền lập tức ra ngoài.

      Đồng dạng Lan Lăng Thiệu Giác ở bên cũng vậy, đầu tiên là sâu liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc chút, lại theo sát mà ra ngoài.

      Trong chốc lát, bên trong Dưỡng Tâm điện, chỉ còn lại có hai người Đồng Nhạc Nhạc và Lâu Vô Tâm.

      Thấy những người khác đều rời khỏi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền vui vẻ.

      là trời cũng giúp nàng a!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh lượt, liền gắt gao rơi người 'nam nhân' ngồi ở trước mặt nàng.

      Đối với ánh mắt thẳng tắp của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm liền cảm thấy sửng sốt, ánh mắt nhìn lại Đồng Nhạc Nhạc, tràn đầy nghi hoặc.

      Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, y phục người bị đốt trọi nhiều chỗ, tóc tai cũng bừa bộn thôi, chớ chi khuôn mặt nhắn bị tro bám đầy thấy đường nét.

      Lâu Vô Tâm từ sau khi vào cung, liền nghe qua ít tích về tiểu thái giám này.

      Trong lòng cũng tiểu thái giám này, chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng.

      Hoàng thượng đối xử với giống với bình thường!

      Đặc biệt là hôm nay, Hoàng thượng lại để ý đến bản thân mà nhảy vào đám cháy để cứu tiểu thái giám này ra ngoài. Chuyện này sớm bị truyền khắp hoàng cung.

      Mới vừa rồi, trước khi tới nơi này, nàng đối với nhân vật trong truyền thuyết này liền tò mò thôi. Cũng ngờ rằng, tiểu thái giám trước mặt này, lại dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn mình.

      Trong lòng Lâu Vô Tâm vẫn còn nghi hoặc, lại thấy tiểu thái giám mở miệng ra trước.

      "Lâu ngự y, ta thích quanh co lòng vòng, như vậy ta liền ăn ngay ."

      "A! ? Nhạc công công, lời này của ngươi là có ý tứ gì! ?"

      Lời Đồng Nhạc Nhạc ra làm Lâu Vô Tâm cảm thấy nghi hoặc thôi, dáng vẻ tràn đầy ngạc nhiên cùng thắc mắc.

      Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc liền mở ra trực tiếp .

      "Ta biết ngươi là nữ nhân!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng gằn lên từng tiếng. Hơn nữa lúc nàng , ánh mắt gắt gao rơi người Lâu Vô Tâm.

      Chỉ thấy người 'nam nhân' trước mắt khi nghe được những lời cuối cùng của nàng thân thể chấn động mãnh liệt, đôi mắt mở to, trong mắt lộ dáng vẻ rung động.

      Nhìn thấy thần sắc của 'nam nhân' trước mắt như thế, coi như '' lời nào, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu phỏng đoán của mình là sai. Lâu Vô Tâm, nữ nhân!

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc chìm trong suy nghĩ, Lâu Vô Tâm sau khắc rung động, liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, mặt làm ra vẻ điềm tĩnh.

      Mày khẽ chau mày, môi hồng hé mở, làm ra vẻ giải thích được.

      "Nhạc công công, ta biết ngươi cái gì! Ta đường đường là nam tử hán, như thế nào lại là nữ nhân! ?"

      Lâu Vô Tâm mở miệng, mặt làm ra vẻ giận dữ.

      Chỉ là, trán nàng nhanh chóng lấm tấm ít mồ hôi, bán đứng tâm tình bối rối của nàng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết nàng ấy chỉ là cố làm ra vẻ thôi, khóe miệng nhàng cong lên cái, lập tức mở miệng cười .

      "Lâu ngự y chớ căng thẳng, thân phận của ngươi, ta với những người khác."

      Nghe được những lời này, Lâu Vô Tâm lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, có tìm tòi nghiên cứu, đánh giá, giải thích được, và cả cảnh giác.

      Thấy Lâu Vô Tâm phòng mình như phòng lang, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết nàng ấy là băn khoăn nghi hoặc.

      Dù sao, bên trong hoàng cung này người lòng thể phòng được.

      Lại Lâu Vô Tâm nữ giả nam trang lẫn vào cung đình làm ngự y, như vậy thân phận của nàng khẳng định là thể để người khác biết tới.

      Bằng , đây chính là phạm vào tội khi quân!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu .

      Lâu Vô Tâm trầm lặng trong khoảng khắc liền lập tức mở miệng hỏi.

      "Ngươi, rốt cuộc là người phương nào! ?"

      Lâu Vô Tâm mở miệng, thanh véo von, khàn khàn giống mới vừa rồi.

      Trong lòng biết đây mới là thanh đích thực của Lâu Vô Tâm, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên cái, mở miệng cười .

      "Kỳ , ta với ngươi đồng dạng!"

      "Cùng ta đồng dạng! ?"

      Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lâu Vô Tâm mặt sửng sốt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn còn suy nghĩ cẩn thận.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác là đưa cánh tay bé đến trước mặt Lâu Vô Tâm.
      "Vậy ngươi xem mạch tượng của ta liền biết được đáp án thôi."

      Lời vừa dứt liền thấy cổ tay bé Đồng Nhạc Nhạc đưa tới, Lâu Vô Tâm trong lòng vừa nghi hoặc lại bất an, nhưng mà, vẫn nhịn được tò mò, đưa tay đến mạch Đồng Nhạc Nhạc .

      Thấy dáng vẻ tràn đầy cảnh giác của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là mỉm cười nhìn nàng tiếp tục bắt mạch cho mình.

      Sau khắc, liền thấy Lâu Vô Tâm thu tay lại, mắt nhìn nàng tràn đầy kinh ngạc.

      Dừng lại chút, tựa như chưa xác định chính xác, Lâu Vô Tâm lại lần nữa đưa tay ra, đặt lên mạch cổ tay nàng.

      Chỉ thấy gương mặt tinh xảo của Lâu Vô Tâm, đầu tiên là đầy vẻ kinh ngạc, sau lại là hiểu , cuối cùng, ánh mắt ngước lên nhìn Đồng Nhạc Nhạc, giật mình la lên.

      "Vậy ra, ngươi cũng là nữ nhân! ?"

      Đối với bộ dạng kinh ngạc của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nhàng gật đầu, lập tức mở miệng .

      "Đúng vậy, cho nên Lâu ngự y cần lo lắng ta ra bí mật của ngươi , đương nhiên điều kiện kiên quyết là ngươi cũng phải giữ bí mật cho ta! nay chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, người có việc, người kia tuyệt đối cũng chút dễ chịu."

      Câu cuối cùng kia, giọng điệu Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghiêm túc.

      Dù sao, nàng với Lâu Vô Tâm cũng chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng Lâu Vô Tâm này tính tình như thế nào. Nàng thể đề phòng.

      Lâu Vô Tâm nghe vậy, mặt đầu tiên là ngậm chặt miệng khắc, sau đó hiểu mới trở lại bình thường, mở miệng .

      "Hảo, ta thề, tuyệt đối đem bí mật của ngươi ra, ngươi cũng thể đem chuyện của ta cho những người khác biết!"

      Nghe được lời Lâu Vô Tâm , Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười tiếng, dù sao nàng cũng chỉ cần những lời này của Lâu Vô Tâm.

      "Hảo, lời định!"

      . . .

      Sau khi cùng Đồng Nhạc Nhạc tuyên thề, tuyệt đối được đem thân phận đối phương cho bất kỳ ai biết cho đến, Lâu Vô Tâm liền chăm chú kiểm tra cho Đồng Nhạc Nhạc phen, sau đó băng bó tốt cho vết thương cổ chân của nàng.

      thể công nhận, y thuật của Lâu Vô Tâm xác thực tồi.

      Quan trọng nhất là dược nàng đưa tới, giống ngự y phòng khác kê đắng a.

      Hơn nữa vết sưng đỏ cổ chân, sau khi được nàng cấp dược chỉ cảm thấy lành lạnh, phảng phất như được khối băng chụp lên, bao lâu, chỗ sưng đỏ chân liền tiêu tan phân nửa .

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cực kỳ vui mừng.

      "Ha hả, nghĩ tới y thuật của ngươi tốt như vậy, nhưng mà, ngươi tại sao yên lành lại nữ giả nam trang đến hoàng cung làm ngự y đây! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nhìn vết thương chính mình mà Lâu Vô Tâm còn chưa kịp băng bó, trong lòng vừa nghi hoặc thôi, liền hề nghĩ ngợi mà mở miệng ra hỏi.

      Chỉ là, khi nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc ra những lời này, môi đỏ Lâu Vô Tâm mím chặt lại, như là muốn ra.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      " xin lỗi, mấy vấn đề này ta nên hỏi đến, nếu ngươi muốn cũng đừng miễn cưỡng ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng có vài phần ảo não.

      Dù sao, tất cả mọi người đều có bí mật muốn ra, nàng là lắm miệng a.

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc ảo não thôi, lại thấy Lâu Vô Tâm nâng đôi mắt long lanh lên, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      " có gì muốn , ta sở dĩ vào cung, chỉ là bởi vì người."

      Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức mở miệng bật thốt ra.

      " người! ?"

      "Đúng vậy, là người đối với ta mà phi thường quan trọng. . ."

      Lâu Vô Tâm mở miệng, ánh mắt hơi ngẩn ra, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, mặt xẹt qua tia si mê. . .

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức như là nghĩ đến cái gì, liền mở miệng hỏi.

      "Người kia, đối với ngươi mà phi thường quan trọng, chẳng lẽ là người ngươi thích! ?"

      Lời này của Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ là nàng thuận miệng ra thôi.

      nghĩ đến, Lâu Vô Tâm vốn ngẩn người nghe những lời này của nàng lại tựa con mèo bị người khác dẫm lên đuôi cả người liền từ chỗ ngồi nhảy dựng lên .

      gương mặt xinh đẹp, nhanh chóng lên vài phần ngượng ngùng, tức giận cùng bối rối.

      "Ngươi, ngươi bậy bạ gì đó! ? Mới, mới phải!"

      Lâu Vô Tâm mở miệng, giọng điệu bối rối.

      Chỉ là, khuôn mặt nhắn kia tràn đầy ửng đỏ, đôi mắt long lanh vẫn còn lóe ra tia ngượng ngùng cùng bối rối, ràng là bộ dạng dấu đầu lòi đuôi.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bật cười.

      "Phải ! ? Nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, có chỗ nào giống như đến người trong lòng hay . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn phía Lâu Vô Tâm chút nào che dấu vẻ chế nhạo.

      Chương 176-2 : Sao có thể là nữ nhân.
      Edit : thuonglu



      Nghe vậy, hai gò má Lâu Vô Tâm lại càng đỏ hơn.

      Cuối cùng thu thập xong đồ của mình Lâu Vô Tâm liền nhanh chóng đứng lên, mở miệng .

      "Tốt lắm, ta về trước thèm nghe ngươi nữa,."

      Lâu Vô Tâm vừa dứt lời liền xoay người rời khỏi.

      Nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cuống quít mà chạy, Đồng Nhạc Nhạc liền nhịn được liền bật cười.

      tiểu nương da mặt mỏng, nàng mới chọc câu như vậy, nàng ấy liền đỏ mặt thành bộ dáng này.

      tại lại còn bị dọa chạy!

      Nhưng mà, thấy dáng vẻ bối rối ngượng ngập của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc trái lại có chút tò mò .

      Mặc dù mới ở chung với Lâu Vô Tâm có hơn canh giờ ngắn ngủi, nhưng Đồng Nhạc Nhạc phát ra, Lâu Vô Tâm cũng phải là người xấu gì.

      Chỉ cần nhìn cách nàng ấy dụng tâm đối y thuật, cùng với dáng vẻ ngượng ngùng biết làm sao của nàng ấy, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm nhận được, nàng cùng Lâu Vô Tâm có thể trở thành bạn tốt.

      Chỉ là tại, nàng hiếu kỳ, người mà Lâu Vô Tâm thích, rốt cuộc là ai đây! ?

      . . .

      Bởi vì người có vết thương, Đồng Nhạc Nhạc liền ở tại tiểu viện của mình tu dưỡng thời gian.

      Mỗi ngày, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tự mình đưa đồ ăn đến cho nàng

      Còn Lâu Vô Tâm mỗi ngày đều đúng giờ đến giúp nàng thay đổi dược.

      Thường xuyên qua lại, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm trái lại trở nên rất quen thuộc.

      Có lẽ cả hai đều sai biệt lắm về độ tuổi, hơn nữa người cũng có bí mật giống nhau, Đồng Nhạc Nhạc cùng Lâu Vô Tâm ở chung vô cùng tốt.

      Từ sau khi Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong rời khỏi hoàng cung Đồng Nhạc Nhạc vẫn luôn muộn phiền, nay, có thể nhận thức được bằng hữu mới, đương nhiên là vui mừng.

      Hơn nữa, bên trong hoàng cung này, cũng có các loại giải trí linh tinh, cho nên đám cung nhân đều muốn đem thú bát quái trở thành trò tiêu khiển.

      Cho nên, coi như Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày chỉ sống ở trong tiểu viện của mình, vẫn có thể biết được những chuyện xãy ra trong cung.

      Giống như thời điểm tại.

      "Tiểu Nhạc Tử ngươi biết ! ? Nghe Hoàng thượng gần đây thu nhận lượng lớn thị vệ, hơn nữa, còn tính toán tự mình chọn lựa nhóm thị vệ. Mấy ngày nữa, Hoàng thượng còn chuẩn bị hồi tranh luận võ tài, chọn những thị vệ luận võ, võ công tốt, phong làm Nhất Đẳng Thị Vệ, trực tiếp được phụng vụ Hoàng thượng đấy!"

      Vào lúc giữa trưa, Tiểu Quế Tử mang đến bữa trưa cho Đồng Nhạc Nhạc, thuận tiện đem chuyện bát quái vừa mới biết được cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Thu nhận thị vệ! ? Như thế nào yên lành Hoàng thượng đột nhiên lại thu nhận thêm thị vệ đến đây! ?"

      Phải biết rằng, bên trong hoàng cung này cung nhân đông đảo, thị vệ lại càng là nhiều kể xiết.

      Hơn nữa gần nhất, hoàng cung cũng yên bình, Huyền Lăng Thương đột nhiên lại tuyển thêm nhân lực, làm cho người ta tò mò.

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, Tiểu Quế Tử nghe được lời của nàng cũng là lắc lắc đầu, mở miệng .

      "Cái này ta cũng đâu biết đâu! ? Đây chính là ý tứ của hoàng thượng, Hoàng thượng làm như vậy, tự ngài có an bài."

      Nghe được Tiểu Quế Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng gật đầu.

      "Ừ, chỉ biết vậy thôi."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền thêm gì.

      Cuối cùng nhìn thấy hôm nay thức ăn đều là thức ăn nàng thích, liền quăng những chuyện khác vứt bỏ tận chín tầng mây.

      Thấy bộ dạng thèm ăn kia của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử khỏi lắc đầu cười ngừng.

      "Ngươi nha, ngươi là thèm ăn!"

      "Hì hì, ăn chính là thích lớn nhất của ta a, có biện pháp, ai kêu những đồ ăn này hấp dẫn đến như thế! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , cũng khách khí cùng Tiểu Quế Tử, cầm lấy đôi đũa, liền đem miếng nâng lên ngốn ngấu cắn.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiệt tình như vậy, Tiểu Quế Tử chỉ là hé miệng mỉm cười.

      Sau khắc, như là nghĩ đến cái phiền não nào lại nhàng cau mày lại cái.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, như có điều suy nghĩ muốn lại thôi.

      Thấy thần sắc Tiểu Quế Tử như thế, tay Đồng Nhạc Nhạc dừng lại, trong lòng nghi hoặc, môi đỏ mọng hé mở, liền mở miệng hỏi.

      "Tiểu Quế Tử, ngươi có gì muốn sao! ?"

      Cùng Tiểu Quế Tử ở chung cũng phải trong thời gian ngắn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử là người tâm tư đơn thuần, trong lòng có cái gì, liền thể giấu được.

      Giờ phút này, thấy Tiểu Quế Tử bộ dạng muốn lại thôi, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, trực tiếp hỏi.

      Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Tiểu Quế Tử đầu tiên là sửng sốt, sau khi do dự phen, mới mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, trước đây vài hôm lúc ngươi chìm trong biển lửa, là Hoàng thượng để ý đến bản thân vọt vào cứu ngươi ra. Chuyện này bên trong hoàng cung sớm truyền khắp nơi, mọi người đều bàn tán sôi nổi, hơn nữa, tiền triều cũng có ít đại thần về chuyện này, còn có người , ngươi là, ngươi là. . ."

      đến lời cuối cùng, mặt Tiểu Quế Tử càng lộ ra vẻ khó khăn.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc trầm xuống.

      Kỳ , nàng sớm biết có chuyện như vậy xảy ra.

      Dù sao, Huyền Lăng Thương chính là đương kim Thánh thượng, thân thể của , chính là quan hệ đến cả Linh Nhạc Quốc.

      Thế mà mấy ngày trước, lại bởi vì mình, mà liều lĩnh lọt vào đám cháy cứu ra, chuyện này đối với mọi người mà , đều rất kinh động lòng người .

      Mọi người bàn luận sôi nổi, nàng cũng cảm thấy quá làm kỳ lạ .

      Nghĩ tới đây, lại thấy dáng vẻ khó mở miệng củaTiểu Quế Tử , đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên cái, mở miệng cười .

      "Tất cả mọi người cái gì! ? ta là nghiệt mê hoặc hoàng thượng! ?"

      Nghe những lời của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử mặt lập tức liền buồn bực.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng mình trúng .

      Lại nhớ, trong mắt mọi người, nàng chẳng qua chỉ là hoạn quan.

      Thân phận thái giám hèn mọn, lại có thể được đương kim hoàng thượng để ý bản thân cứu, nếu như đổi lại là nàng, nàng khẳng định cũng xem là mơ mộng viễn vong.

      Đối với lời đồn đại của mọi người, kỳ Đồng Nhạc Nhạc điểm cũng để ý, nàng chỉ quan tâm đến cái nhìn của Huyền Lăng Thương đối việc lần này.

      Hơn nữa, đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, nàng cũng .

      Thường ngày đối mặt, Huyền Lăng Thương vẫn luôn là bộ mặt lạnh lùng kín đáo, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại biết, kỳ đó chỉ là bề mặt của Huyền Lăng Thương.

      Trong tâm Huyền Lăng Thương, lại là người đàn ông vô cùng dịu dàng lại chu đáo.

      Chỉ là, nàng biết, trong cảm nhận của Huyền Lăng Thương nàng rốt cuộc là như thế nào! ?

      Nàng chẳng qua chỉ là thái giám thân phận hèn mọn thôi, tại sao hôm đó Huyền Lăng Thương lại liều lĩnh vọt vào đám cháy để cứu nàng ra đây! ?

      Rốt cuộc là tại sao! ?

      . . .

      Sau khi tịnh dưỡng thời gian, vết thương người Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng khỏi hẳn .

      Đồng Nhạc Nhạc là người hiếu động, sau khi phải nằm tại chỗ mấy ngày, đầu xương khớp gối đều trở nên cứng ngắc .

      Đến khi Lạc Vô Tâm lên tiếng, thân thể nàng cuối cùng có việc gì, Đồng Nhạc Nhạc cũng chịu ngồi yên nữa .

      Nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán ra ngoài chút.

      Chỉ thấy hôm nay, khí trời quả là tệ.

      Mặc dù còn có chút lạnh lùng, nhưng tuyết ngừng từ sớm.

      Cách đó xa, thấy ít người dọn tuyết trắng đường.

      Mặc dù tại là vào đông, trăm hoa điêu linh, hoa mai lại nở rộ vào lúc này .

      Nhìn chán cảnh tuyết phủ trắng xóa kia , những bông mai đỏ đua nhau nở rộ, liền có vẻ cực kì vui mắt.
      caoduongtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :