1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170 -1 : ái tửu hậu loạn
      Edit : Angelina Yang



      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc luôn đoán ra.

      Giờ phút này, lại thấy Huyền Lăng Thương bước bình thản về hướng tới điện Đường Tâm, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn là theo tới đó.

      Vừa rồi , lúc cùng Huyền Lăng Phong bọn họ uống rượu , để uống cho cao hứng mà Đường Yên Nhi sớm đuổi đám cung nhân lui xuống.

      Cho nên đám cung nhân chỉ là đứng tại cửa đại điện chờ đợi được thôi.

      Giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Thương đến, đám cung nhân lập tức quỳ mặt đất, hành lễ quì lạy.

      Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng hề để ý tới, chỉ là sải bước về hướng đại điện.

      Cùng với bọn họ vào bên trong đại điện, luồng mùi rượu đậm đặc, liền lập tức xông vào mũi .

      Ngửi thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.

      Nghĩ đến, mới rồi chính nàng cũng là uống ít rượu, giờ phút này, lại bị mùi rượu đậm đặc này xộc vào, chỉ cảm thấy cơn say càng sâu .

      tại Đồng Nhạc Nhạc, muốn cũng quản gì hết, trực tiếp ngả đầu liền ngủ.

      Tuy nhiên, có người này ở trước mắt, mong muốn của nàng chỉ là hy vọng xa vời thôi.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là lặng lẽ thở dài tiếng.

      Ai kêu nàng là nô tài đây! Nhận mệnh !

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, mắt nhung càng quét nhanh lượt bên trong đại điện.

      Chỉ thấy bên trong đại điện, trừ vò rượu bàn ra, Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vốn ngồi ở nơi này uống rượu, sớm thấy bóng dáng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung ngẩn ra, tràn đầy nghi hoặc.

      Dù sao, mới rồi Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi là uống rượu ở chỗ này nha, bọn họ tại rốt cuộc nơi nào ! ?

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền thấy Huyền Lăng Thương đứng ở trước người nàng , dường như có nghi hoặc.

      đôi huyết mâu đầu tiên là nhàng liếc nhìn đại điện vòng, lập tức, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào nàng.

      Thấy trong mắt Huyền Lăng Thương có ý dò hỏi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lúc nô tài ra ngoài, Thập Tam Gia và Cửu công chúa ràng ở chỗ này uống rượu. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giải thích, chỉ là nàng còn chưa hết câu, đột nhiên nghe được ở trong phòng của đại điện truyền đến những tiếng động.

      Nghe vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.

      Dù sao mới rồi vì uống cực kì cao hứng, Đường Yên Nhi sớm để cho đám cung nhân ra bên ngoài hầu hạ, cho quấy rầy bọn họ.

      Chỉ là bên trong nội thất, chính là phòng ngủ của Đường Yên Nhi. Chẳng lẽ là, Đường Yên Nhi là uống mệt mỏi, liền tính toán trở về ngủ đây! ?

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nàng khỏi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Huyền Lăng Thương phen.

      Khi Huyền Lăng Thương chứng kiến vẻ nghi hoặc trong mắt nhung, lập tức, liền nhấc chân bước , về hướng tới bên trong tẩm thất.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn là theo phía sau Huyền Lăng Thương, vào trong tẩm thất.

      Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc theo phía sau Huyền Lăng Thương vào phòng ngủ, thấy tất cả mọi thứ phát sinh ở trong tẩm thất , cả người lập tức giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu, '"ầm" tiếng, hoàn toàn rung động, bởi vì

      Chỉ thấy ở trong tẩm thất lớn như thế , rèm lụa mỏng hạ xuống, bức rèm che chập chờn.

      bên lò sưởi, khói xanh lượn lờ, thêm bên đàn hương, khiến cho cả phòng ngủ, là ấm áp.

      Tuy nhiên, bề mặt tấm thảm mềm mại phủ lên mặt đất kia, cũng là có trang phục rơi đầy đất.

      Hơn nữa, những trang phục này là quen thuộc như vậy , phải chính là những thứ mà hôm nay Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi mặc sao! ?

      Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc lại theo rời mắt theo đám trang phục rơi đầy đất kia.

      Chỉ thấy, ở chiếc giường gỗ lê lớn như thế, có đôi nam nữ toàn thân xích lõa, dây dưa quấn chặt lấy nhau . . .

      Nữ nhân thở gấp, khiến nàng nghe cũng tránh khỏi đỏ mặt, hòa theo những trận nam nhân thở hồng hộc. . .

      Coi như màn che rơi xuống, che dấu nửa quanh cảnh bên trong, nhưng lại vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn ràng dáng vẻ hai người bên trong.

      Đó phải đúng là hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vừa rồi vẫn còn uống rượu chung chỗ sao! ?

      Vừa mới trở về, thấy hai người bọn họ, ngờ, hai người bọn họ, giờ phút này làm chuyện như thế , khiến cho người ta đỏ mặt tim đập dồn!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ngoài rung động, sau khắc, vẻ ngượng ngùng, càng là giống như núi lửa phun trào, từ đáy lòng bốc thẳng tắp lên tận đỉnh đầu .

      Chỉ cảm thấy hai gò má hầm hập nóng bỏng, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, càng là kìm hãm được nhìn vào nam nhân cao lớn đứng ở trước người nàng.

      Mặc dù, nàng trải qua quá chuyện nam nữ. Nhưng mà lần kia, nàng chỉ là mơ mơ màng màng mang lần đầu tiên của chính mình cho nam nhân này. Sau chuyện đó, nàng càng là sợ đến chạy trối chết, dám suy nghĩ nhiều.

      nay, nhìn thấy quang cảnh phía sau màn trướng, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó. Nàng bởi vì tham ăn nên uống món canh Đôn Thang mà An Y Na bỏ thêm nguyên liệu, làm cho mê mẩn tình ái.

      Cuối cùng, càng là mơ mơ màng màng hóa thân là người, cùng với nam nhân trước mắt. . .

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng thẹn thùng .

      Hai gò má hầm hập nóng bỏng, coi như soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, chính mình khẳng định đỏ mặt.

      Trời ạ!

      tại là lúc nào , mà nàng vẫn còn nghĩ đến tất cả những thứ này.

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, nam nhân đứng ở trước mặt nàng phảng phất nhận thấy được ánh mắt nóng rực phía sau kia. Lập tức, hơi hơi liếc xéo, nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc.

      Đến lúc nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người của nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng giật mình, theo đó hô hấp đều lập tức đình chỉ khắc.

      Tim đập dồn dập, tâm loạn như ma, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, giờ phút này gương mặt mình, là đặc sắc cỡ nào!

      Huyền Lăng Thương vốn kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, dần dần nhận thấy được phía sau khác thường, khỏi quay đầu nhìn lại. Đối diện, cũng là gương mặt nhắn đỏ rực!

      Chỉ thấy phía sau tiểu thái giám, khuôn mặt nhắn vốn trắng kém gì tuyết, giờ phút này sớm hoàn toàn đỏ bừng, phảng phất hồng mai vào đông vừa mới nở rộ đầu cành , kiều diễm ướt át như thế.

      Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là vẻ vừa lúng túng vừa ngượng ngập kia mặt tiểu thái giám. Phảng phất dâu ngượng ngùng khi đối mặt chồng trong đêm tân hôn, là thẹn thùng vô cùng ngượng ngùng.

      Nhất cử nhất động, quyến rũ tự nhiên, tuyệt sắc như thế , thế gian ít có!

      Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Thương phảng phất bị tảng đá lớn quăng trúng, chợt nhói lên cái. . .

      Trước kia, Huyền Lăng Thương biết tiểu thái giám trước mắt có dung mạo tuyệt sắc, nhưng chưa từng nghĩ, khi ngượng ngùng lại có thể xinh đẹp như thế! ! !

      Cũng khó trách, đệ đệ của chính mình từ trước tới nay vốn bướng bỉnh chịu khuất phục , lại sinh ra ý nghĩ nên có đối với . . .

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi lóe ra phen, lập tức, lại hề thêm gì nữa, chỉ là xoay người, sải bước rời khỏi phòng ngủ.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời , thần sắc trong mắt sâu xa khó dò, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn là câm như hến, dám lên tiếng, theo sát phía sau Huyền Lăng Thương, rời khỏi phòng ngủ.

      Chỉ là, lúc rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhịn được xoay người nhìn vào bên trong điện cái, gương mặt xinh đẹp kia khỏi nhàng cau lại, tràn đầy nghi hoặc.

      Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, phải là đối đầu đến chết sao! ? Mỗi lần bọn họ vừa thấy mặt nhau, đều tranh cãi liên tu bất tận, làm thế nào lúc này lại. . .

      Chẳng lẽ, đây chính là câu chuyện đánh là tình, mắng là trong truyền thuyết sao! ?

      . . .

      Cùng lúc đó, bên trong giường lớn.

      Giờ phút này đối với Huyền Lăng Phong mà , là hạnh phúc nhất.

      Cúi đầu nhìn thấy thân hình ở dưới người , uyển chuyển chịu ơn, khuôn mặt nhắn kia đỏ bừng, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi đào, phải đúng là người mà tưởng nhớ ao ước ngông cuồng lâu sao! ?



      Chương 170 -2 : Ái tửu hậu loạn
      Edit : Angelina Yang



      Hơn nữa, điều để cho Huyền Lăng Phong kinh ngạc hoan hỉ cũng là, người nhắn bên dưới này, lại là . . . nữ nhân! ?

      Nhìn thấy dáng người bên dưới, làn da tựa như mỡ đông, vóc người mảnh khảnh, bộ ngực xinh xắn kia rất tròn, và vòng eo thon nhắn mềm mại quyến rũ kia đều khiến phải điên cuồng thôi. . .

      Giờ phút này, mặc kệ là chính mình uống rượu nằm mơ, hay là do mặt khác, chỉ muốn hưởng thụ tốt giờ này khắc này.

      Có lẽ, đây là lần tốt đẹp nhất đời này của . . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong tâm tư rối loạn, đặc biệt, nghe được người kia dưới thân nũng nịu thở gấp, khiến Huyền Lăng Phong càng kìm hãm được.

      Môi đỏ mọng hạ xuống, hung hăng hôn lên cái miệng nhắn kiều diễm ướt át của người bé kia, hắc mâu của Huyền Lăng Phong mê ly, trong lúc thở dốc , đôi môi hé ra, mở miệng kìm hãm được .

      "Tiểu Nhạc Tử, ta thích ngươi. . ."

      . . .

      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc theo Huyền Lăng Thương trở lại Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy Huyền Lăng Thương mực tùy ý đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt trông về phía xa, phảng phất như nhìn chăm chú cái gì đó.

      Chỉ là, với hiểu biết của Đồng Nhạc Nhạc đối với Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Thương khẳng định là nghĩ ngợi cái gì đó.

      Nghĩ đến chuyện mới rồi của Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, cũng biết, Huyền Lăng Thương xử lý như thế nào.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương vốn đưa lưng về phía nàng, sau khi nghĩ ngợi lâu lại chợt xoay người, lập tức về phía thư án.

      tay vén lên vạt áo, Huyền Lăng Thương liền ngồi ở ghế, sau đó cầm lấy bút lông, rồi bắt đầu hạ bút lên bản thánh chỉ để trống.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, khỏi len lén nhìn lại.

      Đến khi thấy nội dung trong thánh chỉ mà Huyền Lăng Thương vừa mới viết, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên cái.

      Bởi vì, ở trong bản thánh chỉ này, viết cái gì khác, chỉ là cầu hôn nhân giữa Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong!

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.

      Chỉ là sau khi lại suy nghĩ chút, nếu Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi làm loại chuyện đó, cho dù là uống rượu hay là vì tâm thích đối phương mới có thể như thế, nhưng Đường Yên Nhi chính là công chúa của nước, Huyền Lăng Thương tự nhiên làm qua loa.

      Hôn nhân của hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong, trở thành kết cục định !

      . . .

      Cùng lúc đó, bên kia

      "Nữ nhân nhà ngươi này, tại sao dã man thô lỗ như vậy! ? Ngươi nên lại cầm đồ mà ném vào Bổn vương , bằng , Bổn vương cũng là có thể nổi cáu!"

      Tránh thoát cái gối thêu hoa bay tới suýt đập vào mặt, Huyền Lăng Phong trợn trừng đến lồi mắt, mặt, càng là các loại ảo não tức giận bất đắc dĩ lo lắng.

      Nhớ lại mới rồi tỉnh rượu, hai tay chính lúc ôm chặt giai nhân trong lòng, tính toán hưởng thụ tốt giờ phút này. Ai biết, gương mặt liền 'Bốp' tiếng, sau đó hai tai ong ong.

      Còn chờ phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, liền thấy nữ nhân giường giống như con mụ điên, nhằm vào vừa đánh vừa đá vừa mắng.

      Mới đầu, vẫn còn buồn bực, làm thế nào Tiểu Nhạc Tử đột nhiên trở nên hung ác như vậy ! ? Dường như trở thành người đàn bà chanh chua.

      Chỉ là sau khắc, khi nhìn ràng gương mặt của nữ nhân trước mắt, cả người Huyền Lăng Phong lập tức giống như sét giáng giữa trời quang, chấn động ngây ra ngay tại chỗ.

      Bởi vì, nữ nhân trước mắt này giống như người đàn bà chanh chua, nhằm vào vừa đánh vừa mắng , đâu phải là tiểu thái giám mà ngày ngày tưởng nhớ! ?

      Mà là Đường Yên Nhi mực chán ghét trong thời gian qua!

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng 'Lộp bộp' tiếng, sau khắc, phảng phất dường như cả người rơi vào hầm băng, sợ hết hồn hết vía, dám tin.

      khắc trước, vẫn còn giống như thiên đường, trong lòng ngọt ngào sung sướng. Sau khắc, lại phảng phất rơi xuống vực sâu vạn trượng, kinh ngạc thôi.

      cho cùng, làm thế nào có thể nghĩ đến, người vừa mới cuồng nhiệt say sưa cùng với , lại chính là nàng này! ?

      Người đó, lại là nữ nhân mà mực ghét nhất! ! ! ! ? ? ?

      Trong lòng lúc kinh ngạc, Huyền Lăng Phong vô phương đón nhận.

      Sau khắc, còn kịp suy nghĩ nhiều, liền bị chiếc giầy thêu bay tới nện trúng vào mắt.

      Con mắt lập tức đau xót, đau đến Huyền Lăng Phong nhe răng há miệng. luồng ảo não hối hận bất đắc dĩ, càng là biến đổi thành lửa giận hừng hực!

      Đặc biệt, nghe nữ nhân trước mắt này, đối với vừa khóc lại ầm ĩ, giống hệt người đàn bà chanh chua, trong miệng đều là những lời ô uế, Huyền Lăng Phong cũng là có tính nóng, lập tức liền phát hỏa.

      "Xú nữ nhân nhà ngươi này, làm thế nào giống như mụ đàn bà chanh chua vậy!"

      "Ta là người đàn bà chanh chua! ? Ngươi lại làm ra chuyện như vậy đối với ta xong, còn dám ta là mụ đàn bà chanh chua! ? Huyền Lăng Phong, ngươi rốt cuộc là nam nhân hay ! ? Ngươi hỗn đản, ngươi Vương bát đản, ngươi phải như bất luận kẻ nào, ngươi cút , ngươi còn lăn à!"

      Đường Yên Nhi mở miệng, nhằm vào Huyền Lăng Phong chính là hồi ngang ngược gầm lên như bị lâm vào trạng thái kích động khác thường .

      Dù sao, đối mặt với tình huống tại, Đường Yên Nhi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì đều nghĩ tới .

      Chỉ là trong lòng cảm giác tức giận khổ sở và uất ức.

      Dù sao, dẫu thế nào nàng đều ngờ, chính mình sau khi tỉnh lại , phải đương đầu với cục diện là như thế này!

      Khắp mặt đất là trang phục rải rác, cả giường bừa bộn, lại thêm điều quan trọng nhất là, người nằm ở bên người nàng chính là nam nhân mà nàng mực ghét ghét nhất!

      Thấy tình huống trước mắt, Đường Yên Nhi quả thực ngay cả ý định muốn chết đều có.

      Phải biết rằng, nàng tuy là kim chi ngọc diệp, nhưng so với nữ nhân bình thường khác giống nhau, đều suy nghĩ sau này có thể gả cho nam nhân mà chính mình thích, cùng nhau đầu bạc răng long. Sau đó lần đầu tiên quý giá của mình, dâng lên vào đêm tân hôn.

      Tuy nhiên tại, thấy nam nhân trước mắt này, Đường Yên Nhi khóc.

      Dù sao, dẫu như thế nào nàng đều ngờ, lần đầu tiên của chính mình lại ở tình huống như vậy, lại dành cho nam nhân chính mình ghét nhất .

      Càng nghĩ, Đường Yên Nhi càng ngày càng thương tâm, càng nghĩ càng tức giận, mà trong cơn tức giận, Đường Yên Nhi càng là nhịn được bắt đầu vừa đánh vừa mắng đối nam nhân trước mắt này .

      Cái này vẫn còn là lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng hề giữ hình tượng như thế, đối với nam nhân vừa đánh vừa mắng, vừa những lời ô uế chính mình cho tới bây giờ cũng qua .

      Chỉ là, chính Đường Yên Nhi cũng muốn a, nàng bây giờ, cũng biết nên làm gì.

      Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy nam nhân trước mắt này, bắt đầu trợn trừng đến lồi mắt đối với nàng, Đường Yên Nhi muốn gặp lại nam nhân này khắc nào.

      Trong lòng nghĩ vậy, Đường Yên Nhi giơ ngón tay, liền chỉ về phía cửa chính , mở miệng thút thít.

      "Ngươi cút! Bổn công chúa đời này cũng muốn gặp lại ngươi!"

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi mặt vừa là nước mắt, vừa là tức giận, đối với chính mình, là mắng thôi.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng là hung hăng hừ tiếng, mở miệng vặc lại.

      " ! Ngươi cho là Bổn vương thích ở với ngươi nơi này sao! ? Bổn vương đời này, cũng muốn gặp lại ngươi!"

      Huyền Lăng Phong vừa tức giận lên tiếng, lập tức, liền khom lưng nhặt lên trang phục rơi mặt đất, bắt đầu nhanh chóng mặc vào.

      Đến khi mặc xong, Huyền Lăng Phong cũng quay đầu lại xoay người rời .

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong rốt cuộc rời khỏi tầm mắt của mình, Đường Yên Nhi cả người đều sụp đổ .

      Hai tay che mặt ngồi ở giường, Đường Yên Nhi khóc giống như đứa trẻ bất lực.

      "Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ! ? Ta nên làm cái gì bây giờ. . ."

      . . .

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ra từ Ngự Thư Phòng, khi nàng tính toán lại thay ly trà thơm cho Huyền Lăng Thương, từ xa liền nhìn thấy bóng dáng Huyền Lăng Phong qua trước mắt mình.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Phong tại, gương mặt tuấn tú kia cũng là ảo não vô cùng.

      Hơn nữa, Huyền Lăng Phong hình như bị đắm chìm trong chuyện phiền lòng gì đó, lại đâm sầm vào tiểu thái giám ngược lại.

      Ngay lập tức, tiểu thái giám kia ngã lăn mặt đất, những thứ cầm tay vương vãi rơi đầy đất.

      Nhưng thấy người đâm sầm vào chính là Huyền Lăng Phong, tiểu thái giám kia sợ đến hai chân mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất ngừng dập đầu cầu xin tha thứ đối với Huyền Lăng Phong.

      "Thập Tam Gia thứ tội a, Thập Tam Gia thứ tội! Nô tài phải vừa cố ý, xin Thập Tam Gia thứ tội a!"

      Tiểu thái giám khốn khổ cầu khẩn , gương mặt tái nhợt, che dấu chút nào kinh hoảng.

      Vẻ sợ hãi đáng thương như thế, coi như là Đồng Nhạc Nhạc nhìn mà cũng đành lòng.

      Lại thấy Huyền Lăng Phong vốn là mặt mày bức bối , sau khi bị tiểu thái giám này va chạm, nét tức giận mặt càng hơn.

      Mở miệng ra, chính là cơn gầm lên ngang ngược.

      "Cái tên nô tài chết tiệt nhà ngươi này, đôi mắt mù sao! ? Ngươi là đường nào vậy! ? Ngươi cho là làm chuyện sai , cầu xin tha thứ xin lỗi có tác dụng sao! ? Ngươi làm chuyện sai chính là làm chuyện sai, coi như là xin lỗi, chuyện ngươi làm lỗi, là có thể coi như cũng có cái gì phát sinh sao! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, càng mắng càng hăng say.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc từ xa nghe, lại cảm giác được câu của Huyền Lăng Phong có hàm ý khác.

      Dù sao, trước kia Huyền Lăng Phong, là người thẳng tính, trong lòng có cái gì, liền cái đó.

      Chính là tại, so với trước đây lại giống nữa, mà ngay cả dáng vẻ giọng điệu mắng chửi người này, đều thay đổi mùi vị.

      Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lại thấy tiểu thái giám kia dập đầu đến chỉ còn thiếu nước rách trán, trong bụng đành lòng, liền nhanh chóng tiến lên.

      "Thập Tam Gia, thái giám này là mới tiến cung, vẫn còn hiểu chuyện, cầu xin ngài đại nhân có đại lượng, tha lần này ! ?"

      Nhìn thấy người mở miệng chính là Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chính lúc trợn trừng đến lồi mắt , mặt đầu tiên là sửng sốt, sau khắc, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là xẹt qua vài phần bối rối chột dạ.

      Đối với nét mặt quái lạ của Huyền Lăng Phong , mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sinh lòng nghi hoặc.

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ thấy tiểu thái giám quỳ mặt đất, giờ phút này dùng ánh mắt điềm đạm đáng để nhìn nàng, chờ nàng cứu đây!

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẽ mở đôi môi, mở miệng với Huyền Lăng Phong.

      "Thập Tam Gia, ngài liền đại nhân có đại lượng, tha tiểu thái giám này ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong, càng là vẻ cầu khẩn.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong phục hồi tinh thần lại, lập tức thu hồi ánh mắt tràn đầy bối rối chột dạ kia, lập tức thay đổi nét mặt, mở miệng .

      "Ngươi cầu cạnh, ta tạm tha !"

      Nghe được Huyền Lăng Phong lời này, tiểu thái giám quỳ mặt đất lập tức thở phào hơi, đầu tiên là dập đầu tạ ơn đối với Huyền Lăng Phong, còn đối với Đồng Nhạc Nhạc lại cảm kích cám ơn.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là cong môi nhàng cười tiếng, mở miệng với tiểu thái giám mặt đất.

      "Được rồi, đừng quì ở chỗ này , dọn dẹp qua nơi này nhanh lên chút, sau lúc trở về đừng quên bôi thuốc. Chỗ trán bị rách rồi, nếu như bôi ít thuốc, nó loét ra biết làm sao! ?"

      Nghe ra Đồng Nhạc Nhạc có vẻ lo lắng đối với chính mình, tiểu thái giám sinh lòng cảm kích, sau khi liên tục cám ơn liền nhanh chóng thu nhặt các thứ vương vãi, cuống quít lui xuống.

      Nhìn thấy tiểu thái giám kia rốt cuộc rời , Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt.

      ngờ được, lại đối diện ánh mắt tràn đầy phức tạp kia của Huyền Lăng Phong.

      Nhìn thấy thiếu niên ở trước mặt, giờ phút này dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn mình, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sinh lòng nghi hoặc.

      Bàn tay nhàng xoa khuôn mặt nhắn trắng như tuyết của mình, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, mở miệng hỏi.

      "A Phong tại sao ngươi nhìn ta như vậy! ? Là mặt ta có vết bẩn sao! ?"

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170 -3 : ái tửu hậu loạn
      Edit : Angelina Yang

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, Huyền Lăng Phong giờ phút này trong lòng, quả thực giống như kẻ câm điếc ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà ra lời.

      Tiểu thái giám trước mắt này, chính là người mà thích lâu.

      Mặc dù, Huyền Lăng Phong cũng biết chính mình nên thích , dù sao, người đàn ông, hơn nữa, vẫn còn đường đường là Thập Tam Gia của Linh Nhạc Quốc, có thể nào lại thích tiểu thái giám đây! ?

      Nếu như chuyện này bị người trong thế gian biết, người trong thế gian nhìn vào như thế nào! ?

      Cho nên, chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng nỗi ưa thích đối với tiểu thái giám trước mắt này.

      Nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay , là điều Huyền Lăng Phong dẫu như thế nào đều nghĩ tới.

      Nghĩ đến người mới vừa rồi triền miên cùng , lại là nữ nhân mà mực ghét nhất.

      Lần đầu tiên của , lại để cho nữ nhân mà chính mình ghét nhất.

      liền hối hận quá chừng.

      Giờ phút này, nhìn tiểu thái giám trước mắt này, trong lòng Huyền Lăng Phong lại sinh ra vài phần áy náy.

      cảm giác được, xin lỗi tiểu thái giám trước mắt này.

      Làm ô uế chính mình như thế, làm thế nào xứng để thích ! ?

      Hơn nữa, tiểu thái giám này, là đơn thuần, tốt đẹp như vậy .

      Mới rồi thấy đối với tiểu thái giám mới tới mà lại quan tâm như thế. Người lương thiện như vậy , là khiến vừa là mến, vừa là áy náy. . .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong khỏi sinh ra loại cay đắng.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là che dấu chút nào đau đớn. . .

      Có lẽ, nên rời khỏi đây . . .

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Nay lại nhìn thấy trong ánh mắt của Huyền Lăng Phong nhìn nàng, dần dần biến thành đau đớn.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, chính là bắt đầu sợ hãi.

      "Nha, A Phong, ngươi ổn chứ, đây là làm sao vậy! ? Ngươi đừng làm ta sợ a, có việc gì ngươi cứ !"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày bối rối.

      Dù sao, từ khi nàng biết thiếu niên trước mắt này, thiếu niên này, mực đều là bướng bỉnh chịu khuất phục, vô tâm vô phế, nhìn mọi thứ đều đơn giản.

      Giờ phút này tràn đầy đau đớn ảo não, làm cho người ta lo lắng a!

      Trong lòng chính lúc lo lắng, lại thấy Huyền Lăng Phong nhàng cong làn môi đỏ mọng lên cái, chỉ là nụ cười mặt, so với khóc càng khó coi hơn.

      Hơn nữa, những lời ra, lại làm cho Đồng Nhạc Nhạc giống như sét giáng giữa trời quang, chấn động

      "Tiểu Nhạc Tử, ta đồng ý quyết định của hoàng huynh, rời khỏi Kinh thành."

      Ngươi rời . . .

      Đối với nỗi đau khổ của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Giờ phút này, khi nàng nghe được Huyền Lăng Phong lời này, chính là kinh ngạc ngây ra.

      Dù sao, trước đây Huyền Lăng Phong chính là muốn biên cảnh, vì điều này, vẫn còn cãi cọ ồn ào trận to với Huyền Lăng Thương, sau đó vẫn còn ầm ĩ giở trò tuyệt thực.

      Làm thế nào nay, lại đột nhiên nguyện ý biên cảnh ! ?

      Còn nữa, nếu như Huyền Lăng Phong biên cảnh, Đường Yên Nhi nên làm cái gì bây giờ! ?

      Hai người bọn họ, chính là có chuyện như vợ chồng nha!

      Mới rồi Huyền Lăng Thương vẫn còn viết thánh chỉ, tính toán để hai nước thông gia đây!

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc giải thích được, nhưng thấy Huyền Lăng Phong sải bước vào bên trong Ngự Thư Phòng.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, do dự khắc, cuối cùng có lẽ lui xuống trước.

      Chuyện gì phải đến, trước sau rồi cũng đến. . .

      . . .

      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc bưng nước trà vào Ngự Thư Phòng, chỉ thấy Huyền Lăng Phong cả người ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, mặt, đều là dám tin.

      Hắc mâu tròn xoe, nhìn thẳng vào Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi này.

      "Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh cái gì! ? Huynh muốn đệ lập nữ nhân kia là phi! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt đều là dám tin.

      Đối với Huyền Lăng Phong tràn đầy kinh ngạc, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được Huyền Lăng Phong lời này , cũng là mày kiếm cau lại, trong mắt xẹt qua vài phần vui.

      "Cái gì mà nữ nhân kia! ? A Phong, chú ý lời và việc làm của đệ! Rồi hãy sau, với quan hệ nay của hai người, chẳng lẽ ngươi nên cho Đường Yên Nhi danh phận sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, câu có hàm ý khác.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì , chỉ cảm thấy ở trong đầu '"ầm" tiếng, đôi mắt mở to.

      "Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh cũng biết ! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, tràn đầy thể tin được mà hỏi lại.

      Huyền Lăng Thương nghe vậy, có lập tức trả lời, chỉ là, vẻ bình tĩnh mặt biểu lộ tất cả.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong phảng phất chịu đựng được thực này, thân thể khỏi lảo đảo bước, gần như té ngã đất.

      Đồng Nhạc Nhạc ở bên thấy vậy, lập tức tiến lên, tính toán đỡ lấy Huyền Lăng Phong, lại thấy Huyền Lăng Phong ổn định thân thể.

      Chỉ là, gương mặt tuấn tú kia, cũng là tràn đầy đau đớn bất đắc dĩ lẫn hối hận lo lắng.

      "Hoàng huynh, chuyện của đệ với nàng ta, đều phải tự nguyện! Chúng ta, chúng ta căn bản đều thích đối phương, coi như, coi như làm chuyện này, cũng là có lòng dạ, cho nên. . ."

      Huyền Lăng Phong lời còn chưa hết, lại thấy Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, lớn tiếng quát.

      "Làm liều! A Phong, đệ cũng biết, đệ đến cái gì! ? Cái gì mà các ngươi đều là phải tự nguyện! ? Chuyện phát triển đến nước này , coi như đệ có thích nàng hay , đều phải lập nàng là phi, cho nàng cái công đạo. Phải biết rằng, hai nước chúng ta mực giao hảo, nếu như chuyện này của các ngươi truyền ra ngoài, khiến cho hai nước giao chiến, kết quả này, đệ gánh chịu được sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, mày kiếm nhăn tít, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong , càng là nghiêm nghị uy nghiêm.

      Khí phách vương giả từ lúc sinh ra kia, càng là làm cho lòng người phải thần phục.

      Coi như Huyền Lăng Phong còn muốn cái gì, lại vẫn bị nghiêm nghị uy nghiêm người Huyền Lăng Thương phát tán ra ngoài làm kinh động sợ hãi.

      Chỉ là, trong lòng Huyền Lăng Phong cam lòng a.

      "Hoàng huynh, đệ biết, lời của đệ phi thường có trách nhiệm. Chính là, đệ thích nữ nhân kia, nữ nhân kia, cũng thích đệ. Huynh miễn cưỡng phải đặt hai người chúng ta vào chung chỗ, nhưng có nghĩ tới chúng ta tiếp thu! ? Tại sao huynh muốn đệ lấy nữ nhân mà đệ thích đây! ?"

      Trong lòng Huyền Lăng Phong đối với Huyền Lăng Thương tuy có sợ hãi, nhưng lại vì hạnh phúc của chính mình, vẫn còn phải phí sức đánh cược lần.

      Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời này của , cũng là sa sầm khuôn mặt tuấn tú, lạnh giọng .

      "Nếu đệ thích nàng, vì sao làm loại chuyện đó cùng nàng! ? Đệ cứ ta muốn đệ tiếp thu, chính là, đệ cũng biết, trong sạch của nữ nhân quan trọng đến đâu! ? Hơn nữa, nàng còn phải nữ nhân bình thường. Chuyện của các ngươi, chính là quan hệ đến hòa bình giữa hai nước. Nếu như đệ là nam nhân có tha thứ, vì việc mình làm những chuyện như vậy hôm nay , mà tình nguyện gánh trách nhiệm!"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong cổ họng như nghẹn lại cái, trong khoảnh khắc, cũng biết nên đáp lại như thế nào.

      Dù sao, trong lòng biết hoàng huynh của mình có lý.

      Thân phận của hai người bọn họ bình thường, hôm nay, hai người bọn họ làm ra chuyện như vậy, trong lòng cũng biết có loại kết quả này. Chính là, cam lòng a. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong mặt đều là hối hận khổ sở mất mát.

      Khóe mắt cũng đỏ.

      Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là vô cùng bất đắc dĩ đáng thương.

      "Chính là hoàng huynh, đệ, người mà đệ thích phải nàng ấy . . ."

      Huyền Lăng Phong mở miệng, vẫn là như kẻ giãy dụa sắp chết.

      Huyền Lăng Thương nghe vậy, huyết mâu động lòng người kia khỏi lóe ra phen, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng lạnh giọng hỏi.

      "Đệ cứ , người mình thích phải nàng. Vậy đệ người mình thích, là ai! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng vừa , kia ánh mắt lấp lánh linh lợi, càng là giống như lưỡi dao sắc bén , lao thẳng về hướng Huyền Lăng Phong.

      Tiếp xúc ánh mắt sắc bén như đao kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng Huyền Lăng Phong khỏi giật nảy lên cái.

      Bởi vì, đôi mắt nam nhân trước mắt, sắc bén như thế, phảng phất, có thể mở ra tâm của ra, nhìn thấu tâm tư của .

      Chẳng lẽ là, hoàng huynh biết cái gì! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng giật mình, dường như chợt nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở to. . .

      Hồi tưởng hôm đó uống rượu, lúc tại đình ngắm cảnh trộm hôn tiểu thái giám bên cạnh, lại phát phía sau phảng phất có đạo ánh mắt nóng rực chiếu đến.

      Lúc ấy giật mình xoay người, xoay người lại vừa nhìn, hề nhìn thấy phía sau có người.

      Lúc ấy, chỉ tưởng chính mình phát nhầm thôi.

      nay, đối đầu đôi huyết mâu phảng phất có thể hiểu nhân tính, Huyền Lăng Phong đột nhiên sáng tỏ . . .

      Như vậy ánh mắt sắc bén nóng rực quen thuộc như thế, ra, đạo ánh mắt nóng rực kia vào ngày đó , đúng là hoàng huynh của ! ?

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 171-1 : Tiểu Nhạc Tử, ta thích ngươi
      Edit : congchuacamcung

      thể trách được, hoàng huynh đột nhiên phái biên cảnh rèn luyện, nghĩ đến như thế, ra là thế. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong sợ hết hồn hết vía, trong khoảnh khắc, đại não trống rỗng, cái gì cũng nghĩ tới .

      Trong thời gian Huyền Lăng Phong kinh ngạc , Huyền LăngThương bạc môi hé mở, giải quyết dứt khoát.

      "Ngươi lời nào, như vậy, hôn của các ngươi, cứ như vậy cứ quyết định!". . .

      Hôn của Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi cứ như vậy đượcquyết định, ai có thể thay đổi. Tốc độ của Huyền Lăng Thương, cũng là mạnh như sấm sét.

      Đầu tiên là phái người hộ tống Đường Yên Nhi trở về nước, lo liệuviệc đón dâu tốt, về phương diện khác, giao cho Bộ Lễ lo liệu tốt.

      Bởi vì quan hệ đến hai nước, cho nên Huyền Lăng Thương càng cho nhiều người nhanh chóng lo liệu chuyện này, đề phòng ủy khuất Đường Yên Nhi, cũng là giữ mặt mũi cho hai nước.

      Hôn của Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong, cũng chắc chắn vào tháng sau.

      Hình như Huyền Lăng Thương sợ hãi, Huyền Lăng Phong làm ra cái gì khác người ảnh hưởng đếnchính .

      Bởi vì thời gian gấp rút cho nên tất cả mọi người đều rất vội vàng.

      Tuy nhiên, tại lúc mọi người vì hôn của Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vội vàng chỉ còn thiếu nước phát điên , đương Huyền Lăng Phong lại trở nên trầm lặng.

      Từ hôm Huyền Lăng Thương tuyên bố hôn , trong lòng HuyềnLăng Phong biết chính mình vô lực xoay chuyển trời đất

      Sau lúc hồi phủ tự thấy thương tâm mất mát, liền mực ở trong phủ, cả ngày làm bạn cùng rượu .

      Nghe , rượu trong vương phủ, cơ hồ bị uống sạch .

      Từ miệng Tiểu Kính Tử biết được tâm tình gần đây của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lo lắng trùng trùng.

      Hơn nữa, trong lòng kỳ đối với Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, cũng là tâm sinh áy náy.

      Nếu có ngày đó, nhìn thấy Huyền Lăng Phong tâm tình tốt, đưa ra ý kiến uống rượu, câu "mượn say giải sầu ", có lẽ cũng phát sinh chuyện như vậy.

      Nếu như Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi tâm nhau vẫn còn khá hơn chút, chỉ là mắt nhìn Huyền Lăng Phong cả ngày mượn rượu tiêu sầu, ngày đó Đường Yên Nhi cũng là đầy bụng tâm khóc lóc rời khỏi đây.

      Vừa nhìn liền biết hai người này, đều làkhông tự nguyện.

      Vì thế, Đồng Nhạc Nhạc luôn bất an áy náy.

      Hôm nay, là ngày nàng nghỉ ngơi, nàng liền dậy sớm ,sau đó, liền Thập Tam vương phủ, tính toán nhìn Huyền Lăng Phong cái.

      Tuy nhiên, khi nàng tới Lăng Phong Các chỗ Huyền Lăng Phong ở, từ xa cũng liền ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.

      Ngửi thấy như vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cau mày lại cái.Mắt nhung lại liếc nhìn vòng Lăng Phong Các .

      Chỉ thấy Lăng Phong Các bên trong, cho dù là mặt đất có lẽ mặt bàn, đều bày đầy bình rượu.

      Chỉ thấy bên trong Lăng Phong Các, cho dù là mặt đất hay mặt bàn, đều bày đầy bình rượu.

      Hơn nữa với số lượng kinh người, làm cho người ta nhìn mà líu lưỡi thôi.

      Tiểu Kính Tử dẫn đường ở bên , tại thời điểm nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc , khỏi bất đắc dĩ thở dài hơi, lập tức mở miệng .
      "Tiểu Nhạc Tử, Gia với ngài quan hệ tồi, có lẽ ngài nên vào khuyên nhủ ! ? Gần đây Gia cả ngày mượn rượu tiêu sầu, làm Thái Phi cực kì sầu lo ! Hơn nữa Gia tâm tình tốt, cũng vào cung bái kiến, chỉ để ý uống rượu, ngài liền tạm thời thử vào khuyên nhủ Gia ! ?"

      Nghe được Tiểu Kính Tử , lại thấy Tiểu Kính Tử dáng vẻ tràn đầylo lắng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng gật đầu, mở miệng .

      "Ừ, ta biết, ngươi xuống trước !"

      "Vậy làm phiền ngài ."

      Nghe vậy, Tiểu Kính Tử cảm kích lập tức , thở dài hơi, liền lui xuống.

      Đợi Tiểu Kính Tử rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ tiến vào, vào bên trong Lăng Phong Các.

      Càng vào bên trong ,mùi rượu càng , chỉ còn thiếu nước hun người ta ngất .

      Ngửi thấy được những mùi này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nướccau mày thành vệt thẳng. ( haydùng cụm "lông mày nhăn tít"

      "Trời ạ! Huyền Lăng Phong, rốt cuộc ngươi uống bao nhiêu rượu a!?"

      Đồng Nhạc Nhạc thào tự ,lập tức, đảo mắt nhìn quanh lượt, liền nhìn thấy người thiếu niên nằm sóng soài ghế quý phi .

      Chỉ thấy thiếu niên giờ phút nàychính là say đến bất tỉnh , trong lòng, lại vẫn ôm bình rượu rời.

      Khuôn mặt vốn là tuấn tú,mà giờ phút này mọc đầy râu ria lởm chởm, dưới khóe mắt cũng là thâmquầng mảnh.

      Chỉ là, coi như là say đến bất tỉnh , thiếu niên mày, cũng là vẫn mặt mày nhăn nhúm.

      Coi như trước khi đến đây Đồng Nhạc Nhạc có chuẩn bị tâm lý .

      Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Phong tiều tụy tràn đầy thất vọng , có lẽ bị hăm dọa sợ mất mật rồi.

      Như thế nào mới vài ngày ngắn ngủi, Huyền Lăng Phong lại tiều tụy như vậy ! ?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớlại, nhìn Huyền Lăng Phong bây giờ, cũng là cảm thấy đành lòng.

      Dù sao, sau khi nàng tới triềuđại này, bằng hữu vốn cũng có nhiều.

      Mặc dù trước đây, Huyền Lăng Phong với chính mình hợp, chỉ là tại, Huyền Lăng Phong đối xử với nàng là vô cùng tốt.

      nay, mắt thấy Huyền Lăng Phong rơi vào tiều tụy như thế này, tâm của nàng cũng đành lòng a.

      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ lên trước, tính toán đoạt lại bầu rượu từ Huyền Lăng Phong, tính toán đánh thức , cho dù thế nào cũng phải khuyên lời.

      Dù sao, hôn của Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, có cách gì thay đổi .

      Tại triều đại này, thuần khiết của nữ nhân, so với tính mạng lại còn quan trọng hơn



      Chương 171-2 : Tiểu Nhạc Tử, ta thích ngươi

      Edit : huyền trân 205

      Hơn nữa, thân phận của Đường Yên Nhi phải là nữ nhân bình thường, cho nên bây giờ dù Huyền Lăng Phong muốn, cũng thể cưới Đường Yên Nhi.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thương cảm.

      Chỉ cảm thấy chuyện đời đúng là khó lường, tạo hóa trêu người.

      Trong lòng nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc duỗi tay ra, cầm bầu rượu lên, tính toán mở ra.

      Nào ngờ, Huyền Lăng Phong ngủ mê man, lúc này lại đột nhiên tỉnh dậy, tay duỗi ra nắm chặt cổ tay Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, giật mình cái.

      Nhưng thấy lúc này, Huyền Lăng Phong gắt gao nắm tay chính mình buông, sức lực lại lớn, giống như người sắp chết đuối, bắt được khúc gỗ nổi trong nước cứu mạng, liền muốn buông tay.

      Nhưng cũng làm đau nàng. . .

      Cảm giác cánh tay hơi đau, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày lại, khỏi giật mình hé môi la lên.

      "A Phong, ngươi mau tỉnh lại , ngươi làm đau ta . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, muốn gọi Huyền Lăng Phong tỉnh lại, nếu cứ bị Huyền Lăng Phong nắm như vậy, cổ tay của nàng nhất định bầm tím.

      Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, tuy nhiên, Huyền Lăng Phong trong giấc mộng lại như tự có ý thức, nắm cổ tay nàng tha.

      Hơn nữa, sau khi bắt được cổ tay của nàng, liền kéo tay nàng tới trong ngực mình.

      Cho đến khi cánh tay bé của nàng dán tại ngực , mới cảm thấy thỏa mãn.

      Môi đỏ mọng hé mở, thào lẩm bẩm .

      "Tiểu Nhạc Tử, Tiểu Nhạc Tử. . ."

      Nghe được lời Huyền Lăng Phong thào , vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      Dù sao, nàng ngờ trong lúc Huyền Lăng Phong mê man, lại vẫn mực nhớ tới tên mình. . .

      Điều này, rất kỳ quái . . .

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sinh nghi ngờ, lại nghe được những lời kế tiếp của Huyền Lăng Phong, lập tức cả người giống như bị sét đánh giữa trời quang, đóng băng ngay tại chỗ, bởi vì

      "Tiểu Nhạc Tử, tại sao, tại sao phải là ngươi, tại sao người hôm đó ở cùng ta, phải ngươi! ? Ngươi cũng biết, ta thích ngươi rất rất lâu. Nhưng mà ta sợ, sợ bị ngươi biết ta thích ngươi, cho nên vẫn dấu kín tâm ý với ngươi. Ta cũng sợ bị người trong thiên hạ biết ta thích ngươi, ta hèn nhát, vô dụng, tại sao thích ngươi, lại dám ra khỏi miệng, Tiểu Nhạc Tử, ta rất thích ở chung chỗ với ngươi, Tiểu Nhạc Tử, ta rất thích ngươi. . ."

      Nghe từ trong miệng Huyền Lăng Phong ra tâm ý của đối với chính mình, mặc dù, biết Huyền Lăng Phong tỉnh táo, mới ra những lời như vậy.

      Chỉ là lời khi say rượu, nhưng cũng khiến Đồng Nhạc Nhạc rất khiếp sợ, Huyền Lăng Phong dối.

      Chính là bởi vì biết Huyền Lăng Phong , mới khiến Đồng Nhạc Nhạc rung động thôi.

      Ngay lập tức khuôn mặt nhắn, càng là kinh ngạc trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong, là dám tin.

      Dù sao, cho tới nay, nàng luôn cảm thấy Huyền Lăng Phong đối với mình rất tốt.

      Trước đây, nàng nghĩ Huyền Lăng Phong đối với chính mình tốt, là bởi vì coi nàng thành bạn tốt mà đối đãi.

      Ai biết, hóa ra, chân tướng của tình là như thế. . .

      Huyền Lăng Phong , lại thích chính mình ! ? ? ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc '"ầm" tiếng, liền lập tức trống rỗng, cái gì cũng nghĩ được.

      vất vả phục hồi tinh thần, lại thấy Huyền Lăng Phong gắt gao nắm tay của mình, hết hôn lại hít, vẻ mặt đành lòng và si mê, làm Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lòng dạ rối bời, lập tức, dốc hết sức lực của mình, cố gắng giật mạnh cái.

      Khi Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc thoát khỏi bàn tay Huyền Lăng Phong, lập tức lui về phía sau vài bước, giống như Huyền Lăng Phong là độc xà mãnh thú nên dám tới gần.

      Dù sao, đối với chuyện Huyền Lăng Phong thích mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc khó có thể tiêu hóa.

      Giờ phút này, lòng của nàng rất hoảng loạn, cái gì cũng nghĩ.

      tại, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi Huyền Lăng Phong. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, quay đầu lại liền chạy trối chết. . .

      . . .

      Từ sau hôm uống rượu với Huyền Lăng Phong, dưới tình huống tinh thần ổn định, đối với chính mình thổ lộ tâm ý, Đồng Nhạc Nhạc liền bị chấn động sâu sắc.

      Sau đó liên tục mất ngủ mấy đêm.

      Dù sao, từ trước tới nay, nàng luôn coi Huyền Lăng Phong là bạn tốt mà đối đãi.

      Cũng nghĩ đến, Huyền Lăng Phong đối với chính mình, lại là tâm ý như thế. . .

      Nhưng mà, Huyền Lăng Phong lại biết chính mình là nữ nhân a, biết nàng là nữ nhân còn thích nàng, người nào có thể tiếp nhận a. . .

      Bởi vậy, Đồng Nhạc Nhạc liên tục mất ngủ vài đêm, dẫn đến ban ngày tinh thần hoảng hốt, nhiều lần như vào cõi thần tiên, giống như giờ phút này vậy.

      Khi Huyền Lăng Thương tay cầm bút lông, phê duyệt tấu chương, bên mở miệng gọi tên tiểu thái giám bên cạnh lần thứ hai, cũng thấy nàng đáp lại.

      Thấy vậy, động tác tay Huyền Lăng Thương hơi chậm lại, lập tức, gương mặt tuấn tú ngước lên, đôi mắt huyết mâu sâu thẳm hút hồn, nhàng nhìn tiểu thái giám đứng ở trước người . . .
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 172-1 : Đường Yên Nhi đào hôn
      Edit : Gió Lốc


      Chỉ thấy tên tiểu thái giám đứng ở trước mặt, giờ phút này tay cầm nghiên, chỉ là, nhưng có động tác mài mực, mà là cả người phảng phất dường như bị người điểm huyệt, cứ ngây ra ở nơi này.

      khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, khi lộ ra vẻ ảo não, khi lộ ra thái độ bất đắc dĩ, bộ dáng vẻ yên lòng .

      Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi nhàng lóe ra phen.

      Chỉ cảm thấy tiểu thái giám trước mắt mấy ngày gần nhất, cực kì kì dị cổ quái.

      Trước kia tiểu thái giám này làm việc, luôn có được tinh thần phấn chấn, vạn phần cẩn thận, tuyệt đối giống tại như vậy, yên lòng, ngay cả gọi hai lần, cũng từng phản ứng lại đây.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Thương dường như nghĩ đến cái gì, bạc môi hé mở, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử."

      Lần này đây, Huyền Lăng Thương cố ý đề cao lượng.

      Vốn chính là vì những lời Huyền Lăng Phong ngày đó, mà Đồng Nhạc Nhạc buồn bực đến nay. Lúc này lại nghe được tiếng gọi bất thình lình, nên sợ đến trong lòng giật nảy lên cái, nghiên mực cầm tay, lại 'Bộp' tiếng rớt xuống.

      Nhìn thấy nghiên rơi rụng ở bàn, và nét mực bắn tung tóe ở bàn, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đồng mâu lập tức trợn lên cái, lập tức, đảo mắt nhìn quanh lượt.

      Lại thấy Huyền Lăng Thương vốn là lúc chăm chú phê duyệt tấu chương, giờ phút này huyết mâu lấp lánh linh lợi kia, gắt gao rơi người mình.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức hai chân mềm nhũn, liền 'Bùm' tiếng, quì ở mặt đất .

      "Hoàng thượng xin thứ tội cho, nô tài phải cố ý, xin Hoàng thượng thứ tội!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khuôn mặt nhắn đúng là vẻ hoàn toàn bối rối.

      Trong lòng càng ảo não vô cùng.

      Đều do lời Huyền Lăng Phong hôm đó, khiến cho nàng mấy ngày nay cho dù là ngủ hay là tỉnh, đều suy nghĩ. Làm cho tại hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương, đều yên lòng, ngay cả đến lúc nào Huyền Lăng Thương gọi nàng, nàng cũng biết.

      Cũng biết, Huyền Lăng Thương có thể hay bởi vậy mà mặt rồng giận dữ !?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, khuôn mặt nhắn kia tràn đầy bối rối, càng cúi gục xuống, mực dám ngẩng đầu, đối mặt nam nhân trước người.

      Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lại thấy nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, mực yên lặng lên tiếng.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, tầm mắt nam nhân kia nóng rực, gắt gao rơi tại người của nàng, phảng phất dường như đánh giá tìm tòi nghiên cứu những thứ gì.

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, đỉnh đầu, mới truyền đến giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn.

      "Như thế nào ngươi mấy ngày nay đều yên lòng, là có tâm ! ?"

      Nam nhân mở miệng, tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại cực kì khẳng định.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên cái.

      Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc là biết nam nhân trước mắt này.

      Nam nhân trước mắt, thông minh nhìn xa trông rộng, chuyện gì, đều thể gạt được .

      Đặc biệt tại, đôi huyết mâu kia của phảng phất có thể nhìn thấu lòng người hướng xuống, càng khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ . . .

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương rốt cuộc biết cái gì, giờ phút này, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mặc dù bối rối, cũng dám tự loạn đầu trận tuyến.

      Chỉ là môi đỏ mọng hé mở, mở miệng .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ là nô tài mấy ngày nay thân thể khỏe, ban đêm luôn mất ngủ, mới đưa đến ban ngày tinh thần hoảng hốt, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, qua loa tìm cái lấy cớ, tính toán lừa dối qua được.

      Tuy nhiên, khi nam nhân nghe được lời này của nàng, cuối cùng cũng là trầm lặng khắc, lập tức, bạc môi hé mở, mới nhạt nhòa .

      "Phải !?"

      Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều, chỉ là, biết sao, Đồng Nhạc Nhạc tại nghe được lời nam nhân này, trong lòng luôn có loại cảm giác sợ hết hồn hết vía .

      Tư vị kia, phảng phất con tiểu bạch thỏ lại ở bên trong rừng sâu, dường như bị sói xám lớn nhìn chằm chằm, mà nàng, chính là con tiểu bạch thỏ kia. . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính là thấp thỏm bất an, đỉnh đầu, lại lần nữa truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn nam nhân kia.

      "Nghe , mấy ngày trước đây, ngươi đến Thập Tam vương phủ thăm A Phong."

      Nghe được lời nam nhân như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Dù sao, nàng hôm đó xem Huyền Lăng Phong, cho những người khác, như thế nào Huyền Lăng Thương lại biết !?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, nhưng mà sau khi lại suy nghĩ chút, lấy cá tính bùa bãi kia của Huyền Lăng Phong , có đôi khi, giống như là con bò, chuyện gì mà muốn, hàng chục người đều lôi kéo được.

      Chỉ sợ là Huyền Lăng Thương lo lắng biết làm ra chuyện khác người, cho nên cho người trông coi ở đó!?

      Cho nên, Huyền Lăng Thương mới biết được chuyện mấy ngày trước đây nàng đến Thập Tam vương phủ, thăm Huyền Lăng Phong .

      Chỉ là, liền biết, Huyền Lăng Thương vẫn còn biết bao nhiêu.

      Hơn nữa, lời Huyền Lăng Phong với mình hôm đó, Huyền Lăng Thương có biết ! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, cả người, phảng phất dường như mặt vách đá, hơi có vô ý, chính là vạn kiếp bất phục!

      Lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc trầm lặng khắc, mới mở miệng, dè dặt .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy, mấy ngày trước đây, nô tài biết được Thập Tam Gia tâm tình tốt, liền đến đó thăm hỏi ."



      Chương 172-2 : Đường Yên Nhi đào hôn (tiếp)

      Edit : Gió Lốc


      Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Thương rốt cuộc biết bao nhiêu, cho nên trong lòng tự trấn tĩnh lại, mặt càng dám biểu lộ ra ngoài.

      Chỉ là, có trời mới biết, giờ phút này nàng là căng thẳng cỡ nào.

      Dù sao, việc bôi xấu hoàng gia đến mức này, nếu như bị Huyền Lăng Thương biết chuyện, chỉ sợ Huyền Lăng Thương bởi vì che dấu chuyện này, mà đem nàng giết . . .

      Nghĩ tới đây, mặt Đồng Nhạc Nhạc càng trắng xanh bỗng chốc trắng toàn bộ.

      Chết, nàng sợ.

      Chỉ là, nàng càng sợ hơn, là Huyền Lăng Thương tuyệt tình và nhẫn tâm đối với mình . . .

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hết sức sợ hãi khủng hoảng, mắt nhung khỏi nhàng vừa nhấc, dè dặt nhìn về hướng tới nam nhân trước người.

      Nhưng thấy nam nhân nghe được lời của nàng xong, gương mặt tuấn tú kia, thần sắc vẫn lạnh như băng, huyết mâu động lòng người kia, lộ ra chính là kín đáo khó lường làm cho người ta nhìn thấu, làm cho người ta phỏng đoán ra tâm tư của . . .

      Chỉ là, càng là như thế, mới khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khủng hoảng.

      Sợ hết hồn hết vía, nam nhân phảng phất nhận thấy được ánh mắt của nàng, huyết mâu khỏi nhàng quét nhanh lượt, liền thẳng tắp nhìn nhau đôi mắt tràn đầy bối rối của nàng.

      Tiếp xúc đến ánh mắt sắc bén nheo lại của nam nhân kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái. Sau đó, dường như giống tiểu điêu chấn kinh, lập tức cúi gằm khuôn mặt nhắn xuống.

      Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, Huyền Lăng Thương cũng là thần sắc bình tĩnh.

      Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám quỳ rạp xuống đất, chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, mặt mày bối rối, hơn nữa, mặt, càng lộ ra vài phần sợ hãi chột dạ bối rối, làm cho người ta hoài nghi. . .

      Chẳng lẽ là, biết cái gì !? Có lẽ, sợ hãi cái gì !?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, mở miệng lần nữa .

      "Ngươi gặp A Phong, như vậy, A Phong nay như thế nào !? Còn nữa, đối với ngươi chuyện gì đó!?"

      Nam nhân mở miệng, đến câu cuối cùng kia, giọng điệu càng là như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là thâm cao khó lường.

      Nghe được lời nam nhân như vậy, lại thấy ánh mắt nam nhân rơi tại người mình, càng phát ra sắc bén .

      Phảng phất tay gí chiếc chủy thủ vô hình vào cổ của nàng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến tim đập dồn dập, hơi chỉ còn thiếu nước thở gấp nổi.

      Mồ hôi trán, càng là từ từ trợt xuống. . .

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng cố chùi, mà là hung hăng áp chế được bối rối trong lòng, mở miệng tự làm ra vẻ điềm tĩnh .

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập Tam Gia nay cả ngày mượn rượu tiêu sầu, người cũng gầy gò vòng lớn. Hôm đó nô tài đến thăm, Thập Tam Gia vẫn còn trong cơn say rượu mê man, nô tài thấy vậy, liền cũng trở về."

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , ánh mắt sắc bén nam nhân kia, liếc mắt lại gắt gao quét mắt Đồng Nhạc Nhạc, lập tức, mới thu hồi ánh mắt.

      Bạc môi hé mở, nhàn nhạt .

      "Như thế, tùy . . ."

      Vừa dứt lời, Huyền Lăng Thương liền lại lần nữa cầm lấy bút lông, bắt đầu chăm chú phê duyệt tấu chương.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung khỏi nhàng vừa nhấc, liếc mắt nhìnnam nhân trước người cái.

      Chỉ thấy nam nhân thu hồi ánh mắt, phảng phất, dường như chưa từng nhận thấy được cái gì.

      Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít lại chặt, mới rốt cuộc thả lỏng.

      Đưa tay dùng ống tay áo nhàng lau lau mồ hôi trán xong, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ đứng lên, sau đó vươn ống tay áo, trực tiếp lau chỗ mực bắn tung thư án, lại cầm lấy nghiên mực mà mài tiếp.

      Lần này đây, Đồng Nhạc Nhạc dám lại hồn vía để ở đâu đâu .

      Dù sao, nàng rất sợ hãi .

      Nam nhân trước mắt này, ánh mắt sắc bén như thế, phảng phất dường như có thể hiểu nhân tính, nàng rất sợ hãi, chính mình hơi có vô ý, đây chính là chuyện tình rơi đầu . . .

      . . .

      Liền tại trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, cũng hề nhận thấy được, Huyền Lăng Thương vốn là chăm chú phê duyệt tấu chương, đôi mắt nhàng quét nhanh lượt, lặng lẽ liếc mắt tiếng động quét mắt nàng .

      Trong mắt thần sắc, sâu xa khó dò. . .

      . . .

      Cùng với đám cưới Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi gần ngay trước mắt, tin tức tính bùng nổ lại xảy ra.

      Đó chính là

      Đường Yên Nhi đào hôn ! ! ! !

      Vừa mới nhận được tin tức Đồng Nhạc Nhạc còn có lấy lại hồn đây! Huyền Lăng Phong vốn là cả ngày mượn rượu tiêu sầu tại vương phủ , lại phảng phất dường như máu gà chọi, dường như cơn lốc xoáy , vèo cái lập tức liền xông vào bên trong Ngự Thư Phòng.

      Cùng với đột nhiên xông vào, mùi rượu thối lộ liền đến theo, chỉ còn thiếu nước hun cho Đồng Nhạc Nhạc ngất thôi, khiến gương mặt cau lại cái.

      chỉ có Đồng Nhạc Nhạc liền nhăn mày, mà ngay cả Huyền Lăng Thương ngồi ở bên trong Ngự Thư Phòng, cũng lập tức liền nhăn mày kiếm, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong, càng là che dấu chút nào vui.

      trách Huyền Lăng Thương vui.

      Dù sao Huyền Lăng Thương là chú trọng nhất dáng vẻ người, nhưng thấy giờ phút này Huyền Lăng Phong.

      Tóc bừa bộn thôi, trang phục cũng là nhăn nhúm nhàu nhịa, phảng phất dường như ướp dưa muối rất lâu .

      Còn nữa gương mặt gầy gò kia, càng là mặt mày râu ria lởm chởm, hai mắt thâm quầng, ra mắt tơ máu, lúc đầu vừa nhìn, rất là dọa người!

      Chỉ là tại, đôi mắt Huyền Lăng Phong, lại rạng rỡ ngời ngời, phảng phất dường như phát sáng, che dấu chút nào vẻ hoan hỉ.

      "Ha ha ha ha ha ha, hoàng huynh, chuyện có phải vậy hay !? Cái nữ nhân xấu xí kia, lại đào hôn !?"

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173-1: Phép khích tướng.
      Edit : dunghanh



      Đối với Huyền Lăng Phong tràn đầy kích động hưng phấn, chỉ còn thiếu nước đốt pháo chào mừng, thấy vậy Huyền Lăng Thương, cũng là thần sắc lạnh lùng, bạc môi hé mở, mở miệng hỏi.

      "Đường Yên Nhi đào hôn, ngươi cao hứng! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng thanh nhàng, lại che dấu chút nào uy nghiêm và vui.

      Tuy nhiên giờ phút này, Huyền Lăng Phong sớm sướng đến phát điên rồi, nơi nào vẫn còn chú ý tới những lời này.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức gật đầu như đảo tỏi, mở miệng .

      "Đó là tự nhiên, nữ nhân kia nếu đào hôn , đệ đây cũng cần lấy nàng, đệ đương nhiên vui mừng!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, nụ cười mặt , càng là kích động lóng lánh vô cùng.

      Tuy nhiên, đối với Huyền Lăng Phong tràn đầy kích động hưng phấn, Huyền Lăng Thương sau khi nghe được lời của , khuôn mặt tuấn tú cũng là trầm xuống, lập tức, bạc môi hé mở, lạnh giọng .

      " trách được nàng ngươi hề có chí lớn, hề có ý thức trách nhiệm. Nam nhân chịu trách nhiệm giống như ngươi vậy , nàng gả cho ngươi, hẳn là đúng!"

      Huyền Lăng Thương vừa lạnh giọng , mặt lộ vẻ u vui vẻ.

      Huyền Lăng Phong trong lòng biết Huyền Lăng Thương giờ phút này vui. Thấy vậy, lập tức thu hồi nụ cười mặt.

      Dù sao, từ , hết sức kính trọng đối với hoàng huynh.

      Giờ phút này, thấy Huyền Lăng Thương sắc mặt u, Huyền Lăng Phong trong lòng sinh vài phần khiếp đảm, lại nghe lời mới vừa rồi của Huyền Lăng Thương, gương mặt thanh tú khỏi cau lại cái, mở miệng hỏi.

      "Hoàng huynh, những lời này, đều là nữ nhân kia ! ? Nàng đệ cái gì! ? hề có chí lớn! ? hề ý thức trách nhiệm! ?"

      Càng , Huyền Lăng Phong mày nhíu chặt hơn.

      Dù sao, ghét nhất nữ nhân kia, giờ phút này lại biết được nữ nhân kia dĩ nhiên như thế, trong lòng càng thêm cao hứng .

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong nhíu mi dáng vẻ vui, Huyền Lăng Thương tay dài duỗi ra, liền cầm lấy bàn phong thư, ném về hướng Huyền Lăng Phong.

      "Tự mình ngươi đọc!"

      Nhìn thấy phong thư rất dầy này, Huyền Lăng Phong vừa mở ra, mặt lập tức tối sầm.

      Đứng ở bên cạnh Huyền Lăng Phong, thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc, mắt nhung khỏi quét nhanh lượt, cũng biết là nên bất đắc dĩ hay là nên buồn cười mới phải.

      Đường Yên Nhi này đúng là phải nữ nhân bình thường, lẩn trốn hôn, nhưng vẫn còn lưu loát để lại lá thư dài như vậy, hơn nữa, trong nội dung thư, đều là mắng mỏ Huyền Lăng Phong.

      Buồn cười nhất chính là những gì Đường Yên Nhi miêu tả đều là !

      Nghĩ đến, Huyền Lăng Phong trong khoảng thời gian ở chung này, Đường Yên Nhi là hiểu thấu đáo đối với tính tình của a!

      Liền trong lúc Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu buồn cười, sắc mặt của Huyền Lăng Phong cũng là càng phát ra khó coi.

      Sau khi đọc mạch, xem xong lá thư dài hơn mười trang, thân thể càng là kích động bắt đầu run rẩy .

      Nhìn ra được, Huyền Lăng Phong là bị tức giận thành như vậy!

      Cuối cùng, lại thấy Huyền Lăng Phong hai tay dùng lực, 'xoạt' tiếng, lá thư tay, toàn bộ bị xé thành những mảnh .

      gương mặt tuấn tú kia, càng là phẫn nộ che dấu chút nào.

      "Nữ nhân xấu xí chết tiệt này, lại ta chịu được như thế! Mặt khác cũng được , nàng lại còn ta phải là nam nhân! ? Chết tiệt! Ta có phải là nam nhân hay , chẳng lẽ nàng còn biết sao! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt tràn đầy vẻ giận dữ.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hiểu .

      Nếu như chỉ Huyền Lăng Phong làm xằng làm bậy, ngang ngược kiêu ngạo, có lẽ vẫn còn vênh váo đắc ý đây!

      Chỉ là, Đường Yên Nhi giờ phút này lại , phải là nam nhân, cũng là đánh trúng tất cả tử huyệt của nam nhân !

      Phải biết rằng, trừ phi phải là nam nhân, bằng , bị người khác chính mình như thế, đều tức giận. Kẻ kêu ngạo như Huyền Lăng Phong, tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi này, lại thấy Huyền Lăng Phong tức đến phát điên, huyết mâu cũng là lóe ra phen, lập tức mở miệng :

      "Trẫm cảm giác được nàng nhất điểm cũng sai, nếu là , ngươi vì sao tức giận như thế! ? người đàn ông dám làm dám chịu, mới là đại trượng phu nên có, tại ngươi làm sai chuyện, cũng chịu phụ trách, như vậy là nam nhân sao! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, những câu đánh trúng chỗ hiểm Huyền Lăng Phong, nghe được mà hai gò má trắng như tuyết kia, càng là hồi đỏ, hồi xanh.

      gương mặt, lộ vẻ ảo não cùng ngượng ngùng, câu cũng là phản bác được.

      Dù sao, Huyền Lăng Thương , là . . .

      Chỉ là, Huyền Lăng Phong vẫn cứ tức giận a!

      Huyền Lăng Phong nghĩ tới đây, mở miệng ra cũng là nghiến răng nghiến lợi .

      "Chính là hoàng huynh, điêu phụ này, có thể nhục mạ đệ như thế, huynh còn muốn muốn đệ lấy nàng sao! ?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương cũng là khắc trầm lặng, lập tức, mới nghĩ đến cái gì, mở miệng .

      "Nếu như Đường Yên Nhi đúng, đệ phải người nam nhân biết phụ trách, như vậy, đệ cưới nàng cũng được. ra, nàng biết đệ như thế, người đàn ông. . ."

      Câu cuối cùng kia, giọng điệu Huyền Lăng Thương nhàng, lượng kia như là tự nhiên tự , lại vừa vặn truyền vào trong tai Huyền Lăng Phong.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong mặt lập tức xuất tia buồn bực, cả người phảng phất như chú mèo hoang bị dẫm lên cái đuôi, trực tiếp nhảy dựng lên.

      "Hoàng huynh, làm thế nào huynh lại như vậy với dệ! ? Hảo, tất cả hợp lại ta phải là nam nhân, như vậy, tại ta liền chứng minh cho mọi người thấy, ta là nam nhân biết phụ trách là tốt, là đàn ông đích thực! ! !"

      Huyền Lăng Phong mở miệng,giọng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

      Huyền Lăng Thương thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia hạ xuống, tia sáng tinh quái chợt lóe rồi biến mất, lại để cho Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên nhìn thấy .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, khỏi hé miệng cười trộm.

      Nàng , hôm nay Huyền Lăng Thương, như thế nào là lạ. ra, tại là sử dụng phép khích tướng đối với Huyền Lăng Phong đây!

      Đối với Huyền Lăng Phong, hiểu nhất vẫn là Huyền Lăng Thương, nếu như trực tiếp mạnh mẽ cầu cưới Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong đánh chết cũng chịu.

      nay, thể làm gì khác hơn là dùng phép khích tướng, Huyền Lăng Thương quả nhiên gian trá a!

      Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cười trộm, ngờ, đạo ánh mắt nóng rực, lại rơi người của nàng .

      Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghi hoặc, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền theo ánh mắt nóng rực kia nhìn lại, đối đầu, cũng là ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người của Huyền Lăng Thương .

      Đôi mắt nam nhân đó, lúc đầu vừa nhìn, phảng phất như hồ nước cực kì bình thản, bên trong, lại dấu diếm tinh quang, làm cho người ta dám xem .

      Hơn nữa, để cho Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi, cũng là đôi mắt nam nhân lại sắc bén như thế, phảng phất dường như có thể nhìn thấu lòng người.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức liền cúi gằm khuôn mặt nhắn xuống, mặt dám lại làm ra vẻ nhìn lại . . .

      Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương và Đồng Nhạc Nhạc giao tiếp, Huyền Lăng Phong biết. Giờ phút này, chính là đắm chìm trong phẫn nộ, nay, lại nghe được lời này của Hoàng huynh, lập tức vỗ ngực, mở miệng .

      "Nếu mà điêu phụ kia đệ phải là nam nhân, như vậy, đệ tìm nàng. Để cho nàng thấy sức quyến rũ của nam nhân! Hừ!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :