1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C da bj 1 a nam phu phat hien

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 162-1 :Giải câu đố
      Edit : Angelina Yang

      Những trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông rốt cuộc tới .

      Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc sáng sớm tỉnh lại, đẩy cánh cửa chạm trổ ra thấy, khắp nơi chính là thế giới trắng xóa.

      Trời trắng xoá, cung điện vốn xanh vàng rực rỡ được phủ lên lớp tuyết trắng dầy . Nó che hết những mái cung điện vốn xanh vàng rực rỡ , lại tăng thêm vài phần khí thế nguy nga .

      Thấy trận tuyết lớn trắng xoá này, Đồng Nhạc Nhạc chính là cực kì vui vẻ .

      Dù sao, nàng ra đời tại phía nam , cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy tuyết.

      Trước kia, nàng có giấc mộng đẹp, chính là kiếm được tiền liền đến phương bắc chơi phen, nhìn chút xem tuyết rơi rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có đẹp hay .

      Dù sao thấy hình ảnh mạng , so với chính mình thấy tận mắt , hoàn toàn là hai thế giới.

      Cho nên giờ phút này, khi Đồng Nhạc Nhạc thấy thế giới tuyết phủ trắng xóa như vậy, càng là cười thấy mắt đâu nữa.

      Sau khi đến điện Đường Tâm , nụ cười mặt Đồng Nhạc Nhạc giảm.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tươi cười, Đường Yên Nhi sau khi hỏi kĩ , mới biết được Đồng Nhạc Nhạc thích ngắm tuyết. Nàng liền đưa ra ý kiến buổi tối ra ngoài cung dạo chút vậy.

      Nghe , hàng năm vào dịp trận tuyết đầu mùa đến, Kinh thành đều tổ chức hoạt động đèn đố chữ.

      Nghe thấy Đường Yên Nhi đề nghị như thế, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên phản đối.

      Vừa lúc Huyền Lăng Phong đến đây, biết được Đồng Nhạc Nhạc bọn họ muốn ra ngoài cung xem đèn đố chữ, đương nhiên là bỏ qua lần náo nhiệt này.

      Đối với chuyện Huyền Lăng Phong đòi cùng, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ sớm quen rồi .

      Nhưng mà, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ xuất cung , ngờ lại gặp phải Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy bọn họ hình như bàn bạc cái gì, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bọn họ , chỉ thấy dung nhan tuấn mỹ mê hoặc
      [​IMG]


      Chương 162-2 :Giải câu đố
      Edit : Angelina Yang

      Mặc dù tại khí trời tương đối lạnh, lại cũng hề dập tắt tâm tình sung sướng của nàng.

      Hôm nay, đại hội đèn đố chữ tổ chức ở bên hồ Thái Tử , cho nên Đồng Nhạc Nhạc bọn họ sau khi tới phố lớn Kinh thành, liền chạy về hướng tới hồ Thái Tử .

      Đến lúc mấy người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ tới hồ Thái Tử , đưa mắt nhìn khắp vòng, chỉ thấy mặt hồ Thái Tử, sớm là cảnh mọi người đều đổ xô ra đường, đầu người nhấp nhô, náo nhiệt vô cùng.

      mặt hồ Thái Tử cũng treo đầy hoa đăng, những chiếc hoa đăng đỏ rực kia được thế giới tuyết phủ trắng xóa làm tăng thêm khí vui mừng.

      Đồng Nhạc Nhạc sớm nghe người ta , hàng năm Kinh thành sau trận tuyết đầu mùa đều tổ chức cuộc thi đèn đố chữ. Ai đoán ra được nhiều câu đố nhất, có thể thu được phần thưởng hậu hĩnh , cho nên mới hấp dẫn ít người tới tham gia.

      Trong lòng vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng vừa thưởng thức cảnh đẹp của hồ Thái Tử.

      Hồ Thái Tử là trong số địa điểm nổi danh nhất Kinh thành .

      Bởi vì hồ Thái Tử có diện tích lớn như thế, hơn nữa nước hồ rất trong suốt.

      Bên bờ càng là mọc đủ loại hàng liễu cổ thụ. Mỗi khi xuân hạ , hồ Thái Tử có liễu xanh đu đưa, lại thêm cầu đá Bạch Ngọc, đình nghỉ mát bát giác trông tuyệt đẹp phảng phất dường như cõi tiên.

      Vào lúc trời thu , hồ Thái Tử trăm hoa đua nở, mỗi khi trời chiều ngả chênh chếch về tây, ánh chiều tà màu da cam chiếu xuống mặt hồ Thái Tử, vẻ đẹp quả thực làm cho người ta rời mắt nổi.

      Coi như là giờ phút này, hồ Thái Tử cũng có bởi vậy mà thất sắc!

      Khí trời rét lạnh vào đông , vốn sóng nước lăn tăn mặt hồ Thái Tử, nay kết thành tầng băng hơi mỏng .

      Bốn phía tuyết trắng mênh mông,những chiếc đèn lồng màu đỏ có thêm những tấm lụa đỏ treo kèm phụ trợ , đỏ trắng, càng làm nổi bật quanh cảnh tuyệt đẹp kỳ lạ .

      Giờ phút này, mặt hồ Thái Tử, càng là đầu người nhấp nhô. Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn lên những câu đó mặt đèn lồng, ai nấy đều rỉ tai thầm, sôi nổi bàn luận ồn ào suy đoán đáp án.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ! Dù sao, nàng thích nhất, chính là chơi đoán chữ .

      Trong lòng nghĩ ngợi, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đứng ở bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn đề ra bí , rồi mở miệng đọc.

      "Bất lộng minh bạch bất bãi hưu, sai nhất động vật danh! ? ( nghĩ ra được bỏ qua, là tên của động vật) ! ? Cái này rốt cuộc là cái gì nha! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, gương mặt thanh tú nhíu lại, tràn đầy nghi hoặc.

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, hé miệng cười tiếng.

      "Ha hả, Thập Tam Gia, cái...này rất đơn giản nha!"

      "Thế nào! ? Tiểu Nhạc Tử ngươi biết đáp án! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , chỉ có là Huyền Lăng Phong tràn đầy kinh ngạc, mà ngay cả Huyền Lăng Thương đứng ở bên cũng có hơi nghiêng gương mặt, nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc .

      Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương ngó tới, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có hơi thót lên cái, lập tức từ từ cụp mắt nhung xuống.

      mặt, càng là lộ ra vài phần vẻ ngượng ngùng mà chính mình cũng từng nhận thấy được .

      Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhận thấy được điểm này, nhưng lại làm cho nam nhân áo trắng nào đó đứng ở bên cạnh nàng thu vào trong mắt vô cùng tinh tế .

      Nhìn thấy người bé xinh xắn trước mắt này, mặt đột nhiên toát ra vẻ ngượng ngùng , phải chính là dáng vẻ thiếu nữ nhớ nhung sao! ?

      Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng giật nảy lên cái, lập tức, liền nhìn theo hướng ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa mới nhìn.

      Đến sau khi nhìn thấy nam nhân cao lớn cường tráng đứng ở bên cạnh , đồng mâu Lan Lăng Thiệu Giác khỏi nhàng trợn lên cái, trong mắt càng là xẹt qua vẻ kinh ngạc. . .

      Chẳng lẽ là. . .

      Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc biết. Giờ phút này, sau khi nghe được Huyền Lăng Phong ở bên cạnh thúc giục, nàng lập tức thu hồi tâm thần, sau đó mở miệng cười .

      "Cái...này kỳ rất đơn giản, phải là con ve sầu sao!"

      "Cái gì! ? Ve sầu! ?"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt/ Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì, lập tức vỗ tay cười .

      "Ha hả, ra là ve sầu, làm thế nào Bổn vương cũng từng nghĩ đến đây! ?"
      * nghĩ ra được bỏ qua cũng còn cách hiểu khác " thổi sung sướng chịu ngừng" . về ve kêu .

      Huyền Lăng Phong mở miệng cười , lập tức, lại quay đầu, chỉ vào câu đố khác, mở miệng cười .

      "Vậy còn câu này! ? Ngươi đoán sao! ?"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhìn theo phương hướng ngón tay của Huyền Lăng Phong .

      "Lỗ tai dài, cái đuôi ngắn, chỉ ăn rau, ăn cơm."

      Đồng Nhạc Nhạc nhàng lẩm nhẩm câu đố, sau khắc, dường như nghĩ đến cái gì , mở miệng cười .

      "Đáp án là con thỏ!"

      "Ha hả, hảo hảo hảo, ! nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử lợi hại như vậy, vậy cái tiếp theo !"

      Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc có thể đoán ra đáp án nhanh như vậy , làm cho Huyền Lăng Phong hoan hỉ quá chừng.

      Đường Yên Nhi ở bên tự nhiên cũng là như thế, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần như fan cuồng nhìn thấy thần tượng sùng bái.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi lợi hại!"

      "Ha hả, nào có lợi hại, chỉ là vừa vặn nghĩ đến thôi."

      Đối với ánh mắt sùng bái của Đường Yên Nhi , khiến cho mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi xấu hổ, lập tức đưa tay gãi gãi gáy đầy vẻ ngượng ngùng mà hì hì cười ngừng.

      Cũng biết, đạo ánh mắt nóng rực, cũng gắt gao rơi người của nàng

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 162-2 :Giải câu đố
      Edit : Angelina Yang
      Mặc dù tại khí trời tương đối lạnh, lại cũng hề dập tắt tâm tình sung sướng của nàng.

      Hôm nay, đại hội đèn đố chữ tổ chức ở bên hồ Thái Tử , cho nên Đồng Nhạc Nhạc bọn họ sau khi tới phố lớn Kinh thành, liền chạy về hướng tới hồ Thái Tử .

      Đến lúc mấy người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ tới hồ Thái Tử , đưa mắt nhìn khắp vòng, chỉ thấy mặt hồ Thái Tử, sớm là cảnh mọi người đều đổ xô ra đường, đầu người nhấp nhô, náo nhiệt vô cùng.

      mặt hồ Thái Tử cũng treo đầy hoa đăng, những chiếc hoa đăng đỏ rực kia được thế giới tuyết phủ trắng xóa làm tăng thêm khí vui mừng.

      Đồng Nhạc Nhạc sớm nghe người ta , hàng năm Kinh thành sau trận tuyết đầu mùa đều tổ chức cuộc thi đèn đố chữ. Ai đoán ra được nhiều câu đố nhất, có thể thu được phần thưởng hậu hĩnh , cho nên mới hấp dẫn ít người tới tham gia.

      Trong lòng vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng vừa thưởng thức cảnh đẹp của hồ Thái Tử.

      Hồ Thái Tử là trong số địa điểm nổi danh nhất Kinh thành .

      Bởi vì hồ Thái Tử có diện tích lớn như thế, hơn nữa nước hồ rất trong suốt.

      Bên bờ càng là mọc đủ loại hàng liễu cổ thụ. Mỗi khi xuân hạ , hồ Thái Tử có liễu xanh đu đưa, lại thêm cầu đá Bạch Ngọc, đình nghỉ mát bát giác trông tuyệt đẹp phảng phất dường như cõi tiên.

      Vào lúc trời thu , hồ Thái Tử trăm hoa đua nở, mỗi khi trời chiều ngả chênh chếch về tây, ánh chiều tà màu da cam chiếu xuống mặt hồ Thái Tử, vẻ đẹp quả thực làm cho người ta rời mắt nổi.

      Coi như là giờ phút này, hồ Thái Tử cũng có bởi vậy mà thất sắc!

      Khí trời rét lạnh vào đông , vốn sóng nước lăn tăn mặt hồ Thái Tử, nay kết thành tầng băng hơi mỏng .

      Bốn phía tuyết trắng mênh mông,những chiếc đèn lồng màu đỏ có thêm những tấm lụa đỏ treo kèm phụ trợ , đỏ trắng, càng làm nổi bật quanh cảnh tuyệt đẹp kỳ lạ .

      Giờ phút này, mặt hồ Thái Tử, càng là đầu người nhấp nhô. Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn lên những câu đó mặt đèn lồng, ai nấy đều rỉ tai thầm, sôi nổi bàn luận ồn ào suy đoán đáp án.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ! Dù sao, nàng thích nhất, chính là chơi đoán chữ .

      Trong lòng nghĩ ngợi, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đứng ở bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn đề ra bí , rồi mở miệng đọc.

      "Bất lộng minh bạch bất bãi hưu, sai nhất động vật danh! ? ( nghĩ ra được bỏ qua, là tên của động vật) ! ? Cái này rốt cuộc là cái gì nha! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, gương mặt thanh tú nhíu lại, tràn đầy nghi hoặc.

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, hé miệng cười tiếng.

      "Ha hả, Thập Tam Gia, cái...này rất đơn giản nha!"

      "Thế nào! ? Tiểu Nhạc Tử ngươi biết đáp án! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , chỉ có là Huyền Lăng Phong tràn đầy kinh ngạc, mà ngay cả Huyền Lăng Thương đứng ở bên cũng có hơi nghiêng gương mặt, nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc .

      Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương ngó tới, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có hơi thót lên cái, lập tức từ từ cụp mắt nhung xuống.

      mặt, càng là lộ ra vài phần vẻ ngượng ngùng mà chính mình cũng từng nhận thấy được .

      Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhận thấy được điểm này, nhưng lại làm cho nam nhân áo trắng nào đó đứng ở bên cạnh nàng thu vào trong mắt vô cùng tinh tế .

      Nhìn thấy người bé xinh xắn trước mắt này, mặt đột nhiên toát ra vẻ ngượng ngùng , phải chính là dáng vẻ thiếu nữ nhớ nhung sao! ?

      Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng giật nảy lên cái, lập tức, liền nhìn theo hướng ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa mới nhìn.

      Đến sau khi nhìn thấy nam nhân cao lớn cường tráng đứng ở bên cạnh , đồng mâu Lan Lăng Thiệu Giác khỏi nhàng trợn lên cái, trong mắt càng là xẹt qua vẻ kinh ngạc. . .

      Chẳng lẽ là. . .

      Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc biết. Giờ phút này, sau khi nghe được Huyền Lăng Phong ở bên cạnh thúc giục, nàng lập tức thu hồi tâm thần, sau đó mở miệng cười .

      "Cái...này kỳ rất đơn giản, phải là con ve sầu sao!"

      "Cái gì! ? Ve sầu! ?"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt/ Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì, lập tức vỗ tay cười .

      "Ha hả, ra là ve sầu, làm thế nào Bổn vương cũng từng nghĩ đến đây! ?"
      * nghĩ ra được bỏ qua cũng còn cách hiểu khác " thổi sung sướng chịu ngừng" . về ve kêu .

      Huyền Lăng Phong mở miệng cười , lập tức, lại quay đầu, chỉ vào câu đố khác, mở miệng cười .

      "Vậy còn câu này! ? Ngươi đoán sao! ?"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhìn theo phương hướng ngón tay của Huyền Lăng Phong .

      "Lỗ tai dài, cái đuôi ngắn, chỉ ăn rau, ăn cơm."

      Đồng Nhạc Nhạc nhàng lẩm nhẩm câu đố, sau khắc, dường như nghĩ đến cái gì , mở miệng cười .

      "Đáp án là con thỏ!"

      "Ha hả, hảo hảo hảo, ! nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử lợi hại như vậy, vậy cái tiếp theo !"

      Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc có thể đoán ra đáp án nhanh như vậy , làm cho Huyền Lăng Phong hoan hỉ quá chừng.

      Đường Yên Nhi ở bên tự nhiên cũng là như thế, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần như fan cuồng nhìn thấy thần tượng sùng bái.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi lợi hại!"

      "Ha hả, nào có lợi hại, chỉ là vừa vặn nghĩ đến thôi."

      Đối với ánh mắt sùng bái của Đường Yên Nhi , khiến cho mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi xấu hổ, lập tức đưa tay gãi gãi gáy đầy vẻ ngượng ngùng mà hì hì cười ngừng.

      Cũng biết, đạo ánh mắt nóng rực, cũng gắt gao rơi người của nàng




      Chương 163-1 : Giải câu đố 2
      Edit : Angelina Yang



      Cho tới nay, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tiểu thái giám này, dáng vẻ cũng rất hiểu biết, lại nghĩ tới, còn có vài phần thông minh như vậy .

      Đặc biệt tại, lại được người khác khích lệ, tiểu thái giám này, lại hề kiêu ngạo tự phụ, hiếm có . . .

      Trong lòng nhớ lại, ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tán thưởng.

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết. Giờ phút này, nàng chỉ là chăm chú nhìn câu đố giắt đèn lồng , sau đó cùng nhau phán đoán với Huyền Lăng Phong bọn họ.

      "Nhất tinh tinh, nhất điểm điểm, tẩu đại lộ, toản tiểu động.(Những chấm , bé tí xíu, đường lớn, đục lỗ .)

      "Đáp án là con kiến!"

      "Tiểu nương, dạ nạp lương, đái đăng lung, thiểm thiểm lượng." (Tiểu nương, dêm hóng mát, mang đèn lồng, lập lòe sáng ).

      "Ừ, đó là con đom đóm!"

      "Tứ quý thường thanh bất phạ hạn, thần tiên thủ chưởng trường mãn thứ." (Bốn mùa xanh tươi sợ hạn, bàn tay Thần Tiên vươn lên trời).

      "Tiên Nhân Chưởng!" ( loại cây xương rồng to, có khi cao đến chục mét)

      "Mông tại bị tử lý văn xú thí."(Trùm kín trong chăn ngửi rắm thối.)

      "Tự làm tự chịu." ( đúng là tự ngửi mà :)))))) )

      "Tri chu tinh chức võng." ( con nhện nhả tơ đan lưới)

      "Tự tư tự lợi!" ("Vì tư lợi!" - Câu đố phân tích: con nhện tinh nhả ra chính là ti ( tơ), chính mình phun tơ đan mạng nhện cho chính mình , chính là muốn bắt được đồ ăn ngon lành, tất cả đều là vì lợi ích bản thân ."Ti" cùng "Tư" có cách phát giống nhau nên đáp án: Tự tư tự lợi (vì tư lợi).

      Cùng với Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở ra các câu đố hết cái nọ đến cái kia, dần dần , càng là hấp dẫn ít già trẻ nam nữ đến đây giải câu đố .

      Mọi người chứng kiến Đồng Nhạc Nhạc lại lợi hại như vậy, cần bao lâu liền có thể đoán được đáp án, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là từ kinh ngạc đến tán thưởng khen ngợi.

      Ngay lập tức, mặt hồ Thái Tử, tiếng thét to , tiếng vỗ tay càng là liên tiếp ngừng, rất náo nhiệt.

      Mà Đồng Nhạc Nhạc trở thành tiêu điểm của mọi người . Cuối cùng nàng cảm thấy gì đó, mới phát tất cả mọi người xúm xít vây quanh ở bên người nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là che dấu chút nào tán thưởng.

      Ngay lập tức, mặt khỏi ngượng ngập, ràng là có hơi xấu hổ.

      Từ , nàng liền thích xem bộ sách về câu đố linh tinh các loại, sau đó lại sử dụng đầu óc đoán được. Cho nên những câu đố này đối với nàng mà , căn bản là chuyện cỏn con mà thôi.

      Chỉ là tại, nhìn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng lại có ham thích, tán thưởng như thế, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là tự hào.

      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh lượt, khỏi rơi vào người Huyền Lăng Thương đứng ở trước người nàng.

      ngờ được, lại đối diện với đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên cái.

      biết từ khi nào, ánh mắt của nam nhân trước mắt này liền rơi người của nàng.

      Nhận thấy trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng thấp thoáng lộ ra nụ cười và tán thưởng, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy ngọt ngào.

      Cảm giác đó, giống như là đứa bé có được thành tích tốt, chiếm được tán thưởng khen ngợi của người lớn . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng thầm, đột nhiên, đạo thanh hơi già nua, liền vang lên giữa những tiếng thét to và những tràng vỗ tay.

      " nghĩ tới vị Tiểu công tử này, tuổi còn trẻ, lại thông minh như thế , đoán được những câu đố mà lão phu phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra. Mọi người tại cũng thấy được, đại hội câu đố lần này đây , người đoán ra nhiều nhất chính là vị Tiểu công tử trước mắt này. Cho nên, người đoạt giải đại hội câu đố lần này đây, chính là vị Tiểu công tử này!"

      Người chuyện, chính là ông lão tuổi quá lục tuần. Nghe ông lão , Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, lần đại hội đèn đố chữ chính là do ông lão này tổ chức.

      Trong lòng kinh ngạc , nàng liền thấy mọi người bốn phía, sau khi nghe được lời ông lão , lại lần nữa ra sức vỗ tay.

      Lại thấy ông lão này, sau khi xong những lời thế này lại vỗ vỗ tay. Tức nam nhân mặc trang phục gia nhân liền nâng khay phủ vải đỏ ra.

      Lập tức, ở trong đám người khỏi bắt đầu ồn ào kích động.

      Bởi vì, bên cái khay này, đặt, chính là mười thỏi bạc trắng bóng.

      Mỗi thỏi bạc đều là mười lượng, nên mười thỏi bạc này tổng cộng là trăm lượng bạc!

      "Vị Tiểu công tử nếu đoán ra nhiều câu đố nhất của lão phu , như vậy, trăm lượng bạc này chính là lão phu thưởng Tiểu công tử , mong rằng Tiểu công tử cười cười nhận lấy!"

      Nghe được lời ông lão , Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, khỏi lạnh toát xương sống mà hít hơi sâu, mặt đều là dáng vẻ dám tin.

      Dù sao, tuy nàng biết lần đại hội giải câu đố này, người đoạt giải có phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng nghĩ tới, lại là trăm lượng bạc trắng bóng a!

      Nghĩ đến, nàng tại tuy là Nhất Đẳng Thái Giám, mỗi tháng bổng lộc cũng là trăm lượng, nhưng bởi vì chuyện lần trước đánh Huyền Lăng Phong làm bị phạt năm. Cho nên, người nàng, ngoại trừ lần trước Huyền Lăng Thương thưởng trăm lượng bạc ra có khoản nào khác.

      nay, nhìn thấy trăm lượng bạc trắng bóng này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như của kiếm được từ trời rơi xuống. Ngay lập tức, nàng có hơi phản ứng kịp.

      Sửng sốt rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.

      "Lão gia gia, cái...này, là cho ta sao! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu tràn đầy vẻ dám tin.

      Có lẽ là nghe được cách xưng hô của Đồng Nhạc Nhạc đối với chính mình , gương mặt ông lão liền rạng rỡ, tràn đầy hoan hỉ.

      Lão vừa vuốt cái cằm nhẵn nhụi, vừa mở miệng cười .

      "Ha hả, đó là tự nhiên. Lão phu hàng năm đều tổ chức đại hội giải câu đố ở hồ Thái Tử , lại chưa từng có người giống như Tiểu công tử ngươi vậy, giải đúng nhiều như vậy. Tiểu công tử thông ming, khiến lão phu kính nể a!"

      Nghe được ông lão khen dứt miệng đối với chính mình , Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là xấu hổ.

      Dù sao, ở trước mắt bao người, được người như thế tán dương, vẫn là lần đầu tiên đây!


      Chương 163-2 : Giải câu đố 2
      Edit : Angelina Yang




      Kết quả là, hai gò má trắng nõn hiếm thấy kia của Đồng Nhạc Nhạc , khỏi xuất màu đỏ bừng thẹn thùng. Ngay lập tức, khiến cho nàng nhìn qua, tăng thêm nhan sắc.

      Cũng khiến cho mọi người xung quanh nhìn , ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là kinh ngạc thôi.

      Thỉnh thoảng, còn nữa rất nhiều tiểu nương chưa lập gia đình liền len lén nhìn Đồng Nhạc Nhạc, sau đó rỉ tai thầm, thẹn thùng liên tục.

      Người nào lớn mật chút, càng là thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình đối với Đồng Nhạc Nhạc!

      Đối với việc mọi người bốn phía có được vẻ kinh ngạc như thế, dùng ánh mắt mạnh dạn nhìn Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở bên thấy thế trong lòng vừa là tự hào, lại có điểm thích thú gì.

      Tự hào chính là, tiểu thái giám này, tuyệt sắc như thế , lại thông minh, mới đáng giá để thích.

      Chỉ là, nhìn thấy những người khác lại dùng ánh mắt lớn mật như thế để nhìn tiểu thái giám này, Huyền Lăng Phong cuối cùng cảm giác thích thú gì, hình như điều đó có hại cho chính mình.

      Khiến có loại ý nghĩ muốn đem giấu tiểu thái giám này !

      Đối với việc Huyền Lăng Phong thích thú gì, Lan Lăng Thiệu Giác ở bên , ánh mắt của cũng mực gắt gao rơi người Đồng Nhạc Nhạc.

      Ở trong hắc mâu hình lá răm kia, ngoại trừ nụ cười thấp thoáng ra còn có thêm tán thưởng nữa.

      nghĩ tới, tiểu nữ tử này, lại thông minh như thế. Chỉ là, tại sao nàng lại nữ giả trang nam để lẫn vào bên trong hoàng cung đây! ?

      Nếu như những người khác như thế, khẳng định hoài nghi người này có mục đích khác. Trà trộn vào hoàng cung, khẳng định là có ý đồ bất lợi đối với Hoàng thượng.

      Chỉ là. . .

      Nhìn thấy người bé trước mắt này tràn ngập linh khí .

      Coi như người nàng chỉ là mặc chiếc cẩm bào trắng thanh lịch, lại vẫn che dấu nổi đoan trang bẩm sinh của nàng.

      đôi mắt to hắc bạch phân minh kia, càng là trong suốt vô cùng.

      Nàng đơn thuần, ngây thơ như thế, mê người như thế, thử hỏi làm thế nào lại là người có mưu mô trong lòng! ?

      Chỉ là, tại sao nàng như nữ nhân đơn thuần nhu nhược, lại dám nữ giả trang nam trang trà trộn vào hoàng cung, khiến cho người ta tò mò.

      Chỉ là, càng là như thế, Lan Lăng Thiệu Giác liền cảm giác được, tiểu nữ tử này càng là thần bí, người nàng che giấu những bí mật, khiến càng có ý nghĩ muốn khai quật . . .

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc hề biết. Giờ phút này, nhìn thấy trước mắt trăm lượng bạc trắng bóng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, càng là mừng thầm thôi.

      trăm lượng bạc a! Nhiều tiền như vậy, trời ạ, tại nàng quá hạnh phúc !

      Nghĩ tới đây, đôi mắt to hắc bạch phân minh kia của Đồng Nhạc Nhạc , lập tức cười đến tít lại. Rồi sau đó đảo mắt nhìn quanh lượt, liền nhìn sang Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh.

      biết tại sao, giờ phút này nàng có tâm tình hoan hỉ , đầu tiên là muốn chia xẻ với Huyền Lăng Thương .

      biết, thấy nàng được nhiều bạc như vậy, có thể cũng cảm thấy vui mừng với nàng hay đây! ?

      Trong lòng nghĩ thế, đến lúc Đồng Nhạc Nhạc quay đầu, vừa đối diện huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia của Huyền Lăng Thương, nhìn thấy trong mắt nam nhân lóe ra niềm vui thấp thoáng, trong lòng khỏi rung lên cái.

      Huyền Lăng Thương , tại là cười sao! ?

      , cũng là cảm thấy tự hào, và vui mừng vì chính mình sao! ?

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cong lên cái. Nụ cười kia, phảng phất như ánh sáng mặt trời soi xuống Tuyết Sơn, đẹp đến làm cho người ta rời mắt nổi. . .

      Nhìn thấy người bé trước mắt , nụ cười lấp lánh mặt kia, khiến Huyền Lăng Thương nhìn mà ở trong huyết mâu động lòng người, khỏi xẹt qua vẻ kinh ngạc lộ .

      Trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy người nhắn này, chỉ cảm thấy người nhắn này có được được đôi mắt giống như ánh mắt của con tiểu điêu nhi kia.

      Lại thêm bản thân thường xuyên ra khí chất giống như con tiểu điêu nhi của . Cho nên, phong cho Đồng Nhạc Nhạc làm Nhất Đẳng Thái Giám, hầu hạ ở bên cạnh mình.

      Chỉ là, càng là tiếp xúc với tiểu thái giám này , càng thấy được cảm giác tiểu thái giám này giống người thường!

      Tiểu thái giám này, có kiểu nịnh bợ như những người khác trong cung, lục đục với nhau, đầy bụng tâm cơ.

      Tiểu thái giám này, giống như là tờ giấy trắng đơn thuần.

      Cười chính là cười, tức giận chính là tức giận.

      Có đôi khi lại mang theo chút nghịch ngợm và xảo quyệt, đặc biệt là vào lúc chọc ghẹo người khác, giống như là con tiểu điêu nhi dễ thương ngày trước.

      Mỗi lần thấy đơn thuần trong suốt như thế , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, tất cả phiền não quốc gia đại , đều tan dường như mây khói. Tâm tình, cũng bị bắt đầu sung sướng theo.

      Cho dù là, cả ngày, cũng câu nào với tiểu thái giám này , chỉ là cái ngoái đầu nhìn lại, thấy tiểu thái giám này đứng ở phía sau , liền cảm giác được trong lòng bình an. . .

      Đây là loại cảm giác phi thường kỳ quái.

      Sống hai mươi lăm năm, Huyền Lăng Thương có lẽ lần đầu tiên gặp phải.

      Chỉ cần tiểu thái giám này ở bên cạnh , liền cảm giác được trong lòng ấm áp.

      Tiểu thái giám này, giống như là luồng ánh mặt trời ấm áp, êm dịu chiếu vào trong đầu của .

      Trước kia, chỉ cảm thấy tiểu thái giám này linh khí bức người. Giờ phút này, mới phát , tiểu thái giám này, ra là thông minh như thế , làm cho người ta kinh ngạc!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 164-1 : Mời khách
      Edit : Angelina Yang







      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết. Giờ phút này, được chứng kiến ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn nàng, được thấy nụ cười thấp thoáng kia là đủ để cho nàng cảm thấy mỹ mãn .

      Tiếp nhận số bạc ông lão đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc sau khi cám ơn vạn phần liền cất số bạc trắng bóng vào trong lòng, đôi mắt nhung hắc bạch phân minh kia cười tít lại.

      bên Đường Yên Nhi thấy vậy, lập tức mở miệng cười .

      "Tiểu Nhạc Tử, chúc mừng ngươi, ngươi lợi hại!"

      "Đúng vậy, Tiểu Nhạc Tử, nghĩ tới ngươi đối giải câu đố lợi hại như vậy, tại lại được trăm lượng bạc, phải chăng là nên mời khách ! ?"

      Huyền Lăng Phong vừa mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là che dấu chút nào vẻ trêu chọc.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc gần như bị nước bọt của chính mình làm nghẹn họng , ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong càng là lộ vẻ ai oán.

      phải nàng hẹp hòi, chỉ là nàng vừa mới có được trăm lượng bạc. trăm lượng bạc này đối với nàng mà , đâu phải là số lượng a!

      Nhưng mà, trong mắt mấy vị Gia ở chỗ này, đó lại chỉ là khoản tiền cho bữa cơm.

      Nếu như mời bọn họ ăn cơm, nàng khẳng định xuất huyết nhiều.

      Nghĩ đến số bạc trắng bóng chính mình vừa mới nhận được, lại theo dòng nước chảy về hướng đông ra tận biển, khuôn mặt nhắn tươi cười rạng rỡ kia của Đồng Nhạc Nhạc lập tức biến thành dáng vẻ cực kì khốn khổ.

      Chứng kiến vẻ mặt đau lòng của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác ở bên khỏi phì cười thôi.

      "A Phong, ngươi đừng có trêu chọc ."

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu mang theo nụ cười thấp thoáng, lại ràng là muốn giúp đỡ Đồng Nhạc Nhạc.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích.

      Đây mới là người tốt a! ! !

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Huyền Lăng Phong ở bên , vừa nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác , lại thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích kia, đôi môi đỏ mọng khỏi bĩu ra, mở miệng .

      "Quỷ keo kiệt!"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi liền buồn bực.

      Mắt nhung khỏi nhàng quét sang Huyền Lăng Thương ở bên. Nàng cũng biết, Huyền Lăng Thương có thể cũng giống như Huyền Lăng Phong hay , cảm giác được chính mình là quỷ keo kiệt đây! ?

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc chợt buồn bực. Sau đó, dường như nghĩ đến cái gì , liền mở miệng .

      "Thập Tam Gia, nô tài mời các vị Gia ăn cơm là có khả năng. Nhưng mà, nô tài trong túi ngượng ngùng. Cho nên, chỗ mời khách có khả năng để cho nô tài chọn được ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, có lẽ là cảm giác được lời này của mình rất thế nào đó, khỏi ngượng ngùng cúi gằm khuôn mặt nhắn xuống.

      Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy ngượng ngập quẫn bách, khiến cho Huyền Lăng Thương bọn họ ở đây , đua nhau phì cười thôi.

      "Ha hả, nếu Tiểu Nhạc Tử ngươi mời khách, muốn đâu, đương nhiên là chuyện của ngươi!"

      Đường Yên Nhi ở bên đành lòng cho Huyền Lăng Phong bắt nạt Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng hỗ trợ.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Yên Nhi.

      Đây cũng là người tốt a!

      Cũng chỉ có Huyền Lăng Phong xấu!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hung hăng trợn mắt lườm Huyền Lăng Phong.

      Tiếp xúc với ánh mắt ai oán của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong khỏi nhàng buồn bực, lập tức đưa tay sờ sờ cái mũi.

      Kỳ vừa rồi muốn Đồng Nhạc Nhạc mời khách, chỉ là thuận miệng mà thôi.

      Chỉ là, lại thấy tiểu thái giám này nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác với ánh mắt cảm kích, khiến thích thú gì, liền nghĩ phải trêu chọc Đồng Nhạc Nhạc phen!

      Tiểu thái giám này, làm thế nào có khả năng nhìn nam nhân khác ở bên ngoài đây! ?

      Cho nên, mới cố ý làm khó khăn Đồng Nhạc Nhạc phen.

      Chỉ là tại, thấy tiểu thái giám ở trước mắt nhìn mình với ánh mắt ai oán, Huyền Lăng Phong có chút hối hận .

      mới rồi, phải chăng là nên như vậy! ?

      Đối với Huyền Lăng Phong ảo não, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Giờ phút này, nàng nghĩ ngợi, nên dẫn Huyền Lăng Thương bọn họ tới chỗ nào ăn cơm đây! ?

      Chỉ thấy tại, là lúc xế chiều , chỉ sau lát nữa là tất cả khách sạn đều đầy ắp người.

      Cho nên tại tìm khách sạn ăn cơm, là thích hợp nhất đời .

      Trong lòng suy nghĩ chút, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng cười .

      "Ha hả, Hoàng thượng, Thập Tam Gia, nô tài nghĩ ra chúng ta nên nơi nào ăn cơm!"

      . . .

      Đối với kẻ phàm ăn mà , chỉ cần là vừa ra đường phố, đều nếm thử toàn bộ đồ ăn lần!

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cũng ngoại lệ!

      Cho nên, chỉ ngắn ngủi mấy tháng nàng tới triều đại này, liền vơ vét đồ ăn khắp các phố lớn cả trong lẫn ngoài Kinh thành lượt.

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc mang theo Huyền Lăng Thương bọn họ, cứ quen đường cũ tới khách sạn trước mặt hồ .

      Chỉ thấy khách sạn này, được xây trước mặt hồ, tổng cộng có hai tầng.

      Trước kia ngồi ở chỗ nầy, có thể tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp hồ ở bên ngoài.

      Giờ phút này, mặc dù là vào đông, hồ đóng lớp băng dầy, nhưng bên ngoài lại tăng thêm vài phần vẻ đẹp thuần khiết của lớp tuyết trắng vào đông.




      Chương 164-2 : Mời khách
      Edit : Angelina Yang




      Đến sau khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ vào khách sạn này, liền cảm thấy luồng khí nóng phả vào mặt.

      Ngoài luồng khí nóng kia, nó vẫn còn mang theo được mùi thơm của cá làm cho người ta thèm dãi.

      Đồng Nhạc Nhạc theo Huyền Lăng Thương bọn họ suốt ngày, giờ phút này sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .

      Giờ phút này, lại ngửi thấy được từng đợt mùi vị cá thơm như vậy , nước bọt trong miệng lập tức ứa ra .

      Đầu tiên là ra sức hít hít hồi mùi cá thơm ngào ngạt, Đồng Nhạc Nhạc mới quay đầu, giới thiệu với Huyền Lăng Thương bọn họ.

      "Hoàng thượng, các ngài đừng xem khách sạn này đơn sơ. Nơi này nổi danh nhất chính là món canh cá! Cho dù là cá hấp cá kho, nơi này hết thảy cũng có. Hơn nữa cá ở nơi này cũng là tươi roi rói, cam đoan khiến cho mọi người nhấm nháp qua, cũng phải khen dứt miệng!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa giới thiệu, đối với đồ ăn của khách sạn này lại càng là khen dứt miệng. Nếu như ai biết, còn tưởng rằng khách sạn này là do Đồng Nhạc Nhạc mở đây!

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trái lại thấy đầy hứng thú .

      "Ha hả, cũng biết phải chăng là ngon miệng đúng như Tiểu Nhạc Tử ngươi , Bổn vương nên nhấm nháp tốt phen !"

      Cùng với Huyền Lăng Phong lời này, bên đột nhiên có nam nhân mặc trang phục chưởng quỹ tới chào đón.

      Chỉ thấy nam nhân này vừa nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc bọn họ tới, mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong mắt càng là xẹt qua vẻ kinh ngạc.

      Dù sao, mấy người nam nữ vừa tới nơi này, nam càng là mỗi người mỗi vẻ, cực kì xuất chúng, nữ chính là xinh đẹp dễ thương. Hơn nữa cứ nhìn quần áo của mọi người, liền cũng biết, đều là những vị phú quý!

      Nhìn thấy mấy người này đến đây , chưởng quỹ lập tức cười đến chỉ thấy răng thấy mắt, nụ cười mặt càng tỏ ra nhiệt tình.

      "Ha hả, các vị khách quí, đặt chỗ rồi sao! ?"

      "Chưởng quỹ, chúng ta có đặt chỗ, có khả năng tìm Nhã Gian tương đối yên tĩnh cho chúng ta ! ?"

      Nghe được chưởng quỹ vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng hỏi.

      Trong lòng biết Huyền Lăng Thương bọn họ mỗi người thân phận đều đặc thù như thế, khẳng định muốn lúc dùng cơm bị người đến quấy rầy.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , chưởng quỹ lập tức mở miệng .

      "Có có có, mời các vị khách quan theo tiểu nhân!"

      Chưởng quỹ vừa dứt lời, lập tức xoay người, mang theo đoàn người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ lên lầu hai.

      Chỉ thấy khách sạn này, tổng cộng có hai lầu, lầu là đại sảnh, lầu hai chính là những gian Nhã Gian.

      Mặc dù trang hoàng thể sánh với các khách sạn xa hoa khác, nhưng lại có thêm vài phần thanh nhã.

      Sau khi tới bên trong Nhã Gian, Đồng Nhạc Nhạc lập tức giống như mọi ngày, lẳng lặng đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, làm thái giám an phận thủ thường.

      Cho đến lúc tiểu nhị của quán đưa nước trà lên, Đồng Nhạc Nhạc lại làm hết phận châm trà rót nước cho Huyền Lăng Thương bọn họ.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mực trầm lặng bận rộn, Huyền Lăng Phong ở bên thấy vậy, chân mày khỏi nhàng cau lại cái, mở miệng .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi cũng mệt mỏi suốt ngày , cũng nên ngồi xuống theo chúng ta !"

      Khi Huyền Lăng Phong lời này, cơ hồ là hề nghĩ ngợi, liền thốt ra.

      Kể từ sau khi trải qua vài ngày tại hang núi kia Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong liền hề đối đãi với Đồng Nhạc Nhạc như nô tài vào thưở ban đầu nữa.

      Hơn nữa mấy ngày gần đây, Đồng Nhạc Nhạc theo chân bọn họ ra ngoài du ngoạn, đều là theo bọn họ cùng nhau vui chơi giải trí. Nếu như là nô tài, còn bằng là bằng hữu.

      Chỉ là, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong lời này, mặt cũng là giật nảy lên cái, lập tức đảo mắt nhìn quanh lượt, liền rơi vào người Huyền Lăng Thương.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Huyền Lăng Phong có cá tính tùy tiện, quan tâm gì đến tôn ti trật tự. Chỉ là, ở chỗ này, vẫn còn Huyền Lăng Thương vị Gia này ở đây!

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên dám vượt qua .

      Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, định cái gì. Tuy nhiên, nàng còn chưa lời nào, Đường Yên Nhi ở bên mở miệng chuyện theo.

      "Đúng vậy, bữa tiệc này nếu là Tiểu Nhạc Tử mời khách, có lý do khiến Tiểu Nhạc Tử đứng ở nơi đó hầu hạ chúng ta sao! ?"

      Đường Yên Nhi mở miệng phụ họa, dù sao, Đường Yên Nhi cho tới nay, cũng có coi Đồng Nhạc Nhạc là nô tài mà đối đãi, nên tại tự nhiên cũng giống vậy!

      Nghe được lời Đường Yên Nhi , Huyền Lăng Phong khỏi tràn đầy kinh ngạc nhưỡn nhướn hàng mi thanh tú ngời ngời.

      Dù sao, hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt, cũng giống như là kẻ thù đời trước, oan gia đời này mớigặp lại, đấu nhau liên tu bất tận.

      Cho nên tại, nhìn thấy Đường Yên Nhi lại chuyện giúp đỡ , khiến cho Huyền Lăng Phong kinh ngạc.

      Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc của Huyền Lăng Phong , Đường Yên Nhi chỉ là nhướn mày liếc xéo , lập tức tại lạnh nhạt hầm hừ tiếng, rồi quay mặt .

      Mặc dù Đường Yên Nhi gì, dáng vẻ mặt tất cả.

      Nếu phải bởi vì Tiểu Nhạc Tử, nàng phụ họa lời của !

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi lại quay mặt , Huyền Lăng Phong tức tối đến nghiến răng kèn kẹt.

      Chỉ là, sau khắc, Huyền Lăng Phong vẫn xiết chặt song quyền mà nín nhịn.

      Dù sao tại, còn việc khác muốn làm đây!

      Trong lòng nghĩ thế, Huyền Lăng Phong hé mở làn môi hồng, định mở miệng cái gì đó, Đồng Nhạc Nhạc ở bên thấy thế, lập tức vội vàng ngừng mở miệng .

      "Điều này sao có khả năng! ? Coi như Thập Tam Gia và Cửu công chúa thương hại nô tài, chỉ là nô tài dám vượt qua!"


      Chương 165-1 : Tiểu khất cái
      Edit : Angelina Yang




      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cuống quít , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần thấp thỏm và dè dặt.

      Tuy là, trước kia nàng với Huyền Lăng Thương là cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa. Chỉ là, cái đó là chuyện qua .

      nay, nàng chỉ là tiểu thái giám thân phận hèn mọn , phải sao! ?

      Lại sao dám xa xỉ có thể ngồi cùng chỗ với ! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khỏi xuất cảm giác mất mát lộ . . .

      Trước kia, mực chỉ có thuần túy hi vọng, chỉ cần có thể mực ở bên cạnh , lẳng lặng chờ đợi , coi như chỉ là tiểu thái giám yên lặng vô danh, là nàng cảm thấy mỹ mãn .

      Chỉ là tại, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, như vậy còn chưa đủ.

      Nàng muốn trở lại như trước đây!

      Giống như trước vậy, có thể nằm ở trong lòng làm nũng. Khi chính mình gây họa, vì chính mình mà thu dọn cục diện rối rắm, lại còn cùng ăn cùng ngủ cùng tắm rửa với .

      Thời gian như vậy , là tốt đẹp cỡ nào a!

      Chỉ là tại, ở giữa bọn họ là quan niệm giai cấp, tôn ti ràng. Giữa nàng và , thể quay về cái loại quan hệ như trước đây . . .

      Nghĩ tới đây, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhuốm vài phần mất mát.

      Có đôi khi suy nghĩ chút, nàng trái lại tình nguyện làm con tiểu điêu nhi . . .

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lặng lẽ thở dài, từ trước người lại truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn của nam nhân.

      " như vậy, Tiểu Nhạc Tử liền ngồi xuống !"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc vốn cảm thấy mất mát, mắt nhung lập tức ngước nhanh cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là dám tin.

      Hé mở làn môi hồng, nàng giật mình la lên thành tiếng.

      "Hoàng thượng, vừa rồi ngài cái gì! ?"

      Huyền Lăng Thương , để cho nàng cũng cùng ngồi xuống! ?

      Chính là, nàng chỉ là tiểu thái giám thân phận hèn mọn , phải sao! ?

      Cho dù là người triều đại nào, cũng thái giám dám vượt qua qui củ như thế. Cũng vị đế vương nào lại dung túng nô tài như thế.

      Là Huyền Lăng Thương có chỗ giống với các đế vương khác, hay còn là nguyên nhân gì đó! ?

      Chỉ là, còn chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến mặt khác, Đường Yên Nhi ở bên Huyền Lăng Thương , sau khi nghe được những lời Huyền Lăng Thương , lập tức vui mừng đến kêu thành tiếng. Lập tức, hai người càng là nhất tề vẫy tay với Đồng Nhạc Nhạc.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi ngồi bên cạnh ta đây!"

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi sang chỗ Bổn vương bên này!"

      Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đồng thanh lên tiếng mở miệng , vừa dứt lời, lại lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

      Dáng vẻ kia, giống như hai tiểu hài tử tranh đoạt món đồ chơi, làm cho người ta phì cười thôi.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc bị kẹt ở chính giữa, cũng là cười nổi .

      người là Huyền Lăng Phong, người là Đường Yên Nhi, là ai nàng cũng dám đắc tội a!

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc thể làm gì khác hơn là yên lặng tới ngồi ở giữa Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi.

      "Nô tài ngồi ở đây là tốt."

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh mình, cả Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi cũng lại có ý kiến .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi từng tới nơi này, khẳng định biết nơi này có cái gì ngon miệng. Ngươi gọi món ăn gì nhanh lên chút ! Bụng ta đói đây!"

      Nghe được lời Đường Yên Nhi , Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      "Nơi này nổi danh nhất chính là canh cá , còn nữa cá lư hấp, cá kho nục. Cho dù là cá hấp hay kho hay om, chỉ cần ngươi là cũng có, hơn nữa mùi vị vẫn còn phi thường ngon lành!"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bọn họ sớm trưng ra vẻ mặt thèm ăn.

      Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc liền nín cười gọi tiểu nhị của quán, chọn bàn món ăn để biểu chính mình đâu phải là người mọn.

      Sau khi thức ăn lần lượt bưng lên bàn, Huyền Lăng Phong bọn họ sớm nhịn được cầm lấy đôi đũa, bắt đầu sung sướng ăn.

      "Ừ, Tiểu Nhạc Tử ngươi giới thiệu quả thực có sai, những món cá này, là tươi!"

      Huyền Lăng Phong vừa ăn, vừa khen dứt miệng, chỉ còn thiếu nước giơ ngón tay cái lên.

      Đường Yên Nhi ở bên cũng như thế, ăn đến mồm mép bóng nhờn, vừa nhìn liền biết là tiểu cật hóa ( kẻ háu ăn), cực kì dễ thương.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười .

      "Ha hả, các ngươi thích ăn là tốt rồi."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, mắt nhung khỏi nhàng vừa ngước lên, liền rơi người Huyền Lăng Thương ngồi ở phía đối diện nàng.

      Thấy Huyền Lăng Thương giờ phút này chính lúc cầm trà thơm ở nơi này nhấm nháp, mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng .

      "Hoàng thượng, ngài cũng nếm thử thức ăn nơi này ! Phi thường ngon đó!"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu của Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng lóe ra phen, liền gật đầu, lên tiếng.

      Lập tức, liền cầm lấy đôi đũa từ từ bắt đầu ăn.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Thương cầm đôi đũa, im lặng ăn.

      Tuy là đơn giản động tác, cũng là tao nhã tự nhiên, đẹp mắt làm cho người ta rời mắt nổi!

      Nam nhân này, đúng là gặp may mắn, chỉ có có được dung mạo mê người như thế, lại còn địa vị quyền lực cao cao tại thượng . Coi như là khí chất, cũng là sang trọng phi phàm, khoan thai đài các.

      Nam nhân như thế, thế gian hiếm có !

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục, nàng cũng biết ánh mắt của chính mình nhìn Huyền Lăng Thương, càng có thêm vài phần si mê . . .

      Đối với vẻ si mê trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, lại làm cho Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở bên cạnh Huyền Lăng Thương trông thấy. Hàng mi thanh tú ngời ngời kia, cũng là khỏi nhàng cau lại cái. . .

      Trong mắt mịt mờ . . .



      Chương 165-2 : Tiểu khất cái
      Edit : Angelina Yang




      Sau khi ăn cơm no, Đồng Nhạc Nhạc muốn vê sinh liền tiếng với Huyền Lăng Thương bọn họ, rồi lui xuống.

      Khách sạn này Đồng Nhạc Nhạc trước đây đến lần, cho nên nhanh chóng liền tìm được nhà xí.

      Giải quyết xong, Đồng Nhạc Nhạc liền ra từ trong nhà xí, tính toán trở về.

      Ai biết, vào đúng thời điểm này, phía trước cách đó xa, lại đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con ồn ào.

      "Đánh chết , xú khất cái này, lại dám ăn vụng bánh bao nhà ta!"

      "Đánh đánh đánh!"

      Nghe được thanh những đứa trẻ này, Đồng Nhạc Nhạc chân mày cau lại cái. Xuất phát từ tò mò, nàng liền vội vàng tới.

      Chỉ thấy, cách đó xa trước người nàng, có năm sáu đứa trẻ, chúng vây quanh kẻ ăn mày.

      Những đứa trẻ này, đứa bé bảy tám tuổi, đứa lớn mười hai mười ba tuổi. Giờ phút này, đứa trẻ mười hai mười ba tuổi kia, đối diện gã khất cái mặt đất tung quyền đấm cước đá.

      Trong miệng càng là lẩm bẩm, khiến Đồng Nhạc Nhạc mơ hồ ràng , là vì vậy khất cái ăn vụng bánh bao nhà , liền bị bọn họ quyền đấm cước đá.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn nổi .

      Dù sao, nếu phải cùng đường, ai nguyện ý trộm bánh bao ăn! ?

      giống như ngày đó, nàng hiểu ra sao cả tới triều đại này. Nếu phải trời xui đất khiến cứu Huyền Lăng Thương, cũng được Huyền Lăng Thương mang về hoàng cung, được ăn ngủ rất tốt.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, sau đó hai tay chống nạnh, liền hô to tiếng đối với đứa trẻ trước mặt.

      "Các ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy! ?"

      Cùng với Đồng Nhạc Nhạc hô to, hẻm vốn náo nhiệt thôi, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

      Đám trẻ con vốn vây quanh gã khất cái mặt đất , lập tức vội vàng quay đầu lại nhìn.

      Đến khi thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc làm bộ mặt mày hung ác , lập tức sợ đến bỏ chạy tứ tán.

      Nhìn thấy những đứa trẻ này sợ đến vội vàng chạy thoát, Đồng Nhạc Nhạc mới thu lại vẻ mặt hung ác, sau đó đảo mắt nhìn quanh lượt, nhìn vào mặt khất cái cong người mặt đất .

      Mới rồi chưa từng chú ý xem, tại cẩn thận nhìn cái, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thất kinh.

      Chỉ thấy tiểu khất cái này, đầy người bẩn thỉu, mặc người là bộ trang phục rách rưới màu đen.

      Chỉ là bộ trang phục này sớm dính đầy cỏ vụn bùn đất. Hơn nữa từ người , vẫn còn tản mát ra những trận tanh tưởi, làm cho người ta dám tới gần!

      Vì vậy tiểu khất đầu tóc bù xù, cho nên làm cho người ta thấy lắm dáng vẻ của .

      Chỉ là, nhìn thân hình, hẳn là nam nhân.

      tay tiểu khất cái này, xiết chặt cái bánh bao nho .

      Giờ phút này, cái bánh bao bẩn thỉu, lại vẫn bị xiết chặt tay, làm cho người ta nhìn thấy, mà trong lòng khỏi đau xót.

      Đồng Nhạc Nhạc mặc dù keo kiệt, cũng là người phi thường có lòng đồng cảm!

      Nay gặp tiểu khất cái đầy người bẩn thỉu, lại đáng thương vô cùng , mặt khỏi lên vài phần vẻ thương hại.

      Lập tức, nàng hé mở làn môi hồng, liền dè dặt, mở miệng hỏi.

      "Ngươi, có việc gì chứ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu nhàng, phảng phất sợ hãi mình hù dọa tiểu khất cái này.

      Bởi vì, mặc dù nàng thấy nét mặt tiểu khất cái này, lại cảm giác được, cùng với nàng tới gần, thân thể tiểu khất cái này khỏi cứng đờ.

      Phảng phất chú nai con bị làm kinh động, đáng thương.

      Chỉ là, vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đồng cảm, tiểu khất cái này dẫu nghe được lời của nàng, lại lời.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là cho là, tiểu khất cái này là người câm điếc.

      Làm khất cái rất đáng thương, lại còn là người câm điếc, vậy phải để cho sống thế nào a!

      Chỉ tiếc, nàng năng lực có hạn, coi như lại đồng cảm với , cũng cách nào giúp làm được cái gì.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là thở dài hơi, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, liền đưa tay vào trong lòng ngực, móc ra số bạc sau khi thanh toán, còn lại bốn mươi lượng bạc.

      Sau đó, liền nhàng đưa tới tên tiểu khất cái kia.

      " người của ta chỉ có số tiền như vậy, ngươi cầm lấy mua đồ ăn, thuận tiện khám đại phu ! Còn nhiều hơn, ta cũng có."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , chỉ là tiểu khất cái kia, lại vẫn có động tĩnh chút nào.

      Nếu như nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó chỉ là mộtđống giẻ rách rơi rụng mặt đất đây!

      Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, dưới mái tóc rối bời kia, ánh mắt của tiểu khất cái này gắt gao rơi người nàng.

      Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khẽ mấp máy cái, lập tức lại thêm cái gì, chỉ là đặt số bạc tay ở trước mặt tiểu khất cái, sau đó xoay người rời khỏi.

      Mặc dù bốn mươi lượng bạc này, đối với nàng mà , là khoản tiền .

      Chỉ là, những thỏi bạc trắng này, nếu như tiêu vào những chuyện mà nàng cho rằng đáng giá, nàng cũng cho là cái gì .

      Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền sải bước, rời khỏi hẻm .

      Lại hề phát ra được, sau khi nàng xoay người rời khỏi, tiểu khất cái nằm mặt đất liền nhàng đưa tay, rẽ mái tóc rối bời rủ xuống trán.

      đôi mắt màu hổ phách kia, gắt gao nhìn vào nàng. . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 166-1 : Đường Yên Nhi sinh nhật
      Edit : Angelina Yang



      Cùng với thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, sinh nhật của Đường Yên Nhi cũng đến .

      Đây là lần sinh nhật thứ nhất của Đường Yên Nhi tại Linh Nhạc Quốc , vì để cho Đường Yên Nhi vui mừng, Đồng Nhạc Nhạc càng là nghĩ đủ các biện pháp.

      Ngày hôm đó, Đồng Nhạc Nhạc thức dậy sớm. Sau khi rửa mặt qua loa, nàng liền chui vào trong phòng bếp, bắt đầu ra tay làm bánh ga tô sinh nhật.

      Đối với nàng mà , sinh nhật tự nhiên phải có chuyện ăn bánh ga tô sinh nhật.

      Tuy triều đại này so cùng cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt của mình trước đây giống, nhưng mà trong lòng nàng biết Đường Yên Nhi thích cái mới mẻ.

      Nếu như vì Đường Yên Nhi mà nàng luộc trứng gà lòng đào, nấu mì trường thọ linh tinh các loại luôn với thành ý.

      Trong lòng nghĩ, còn tay chân Đồng Nhạc Nhạc cũng có nhàn rỗi chút nào.

      Nguyên liệu làm bánh ga tô sinh nhật , từ mấy ngày trước đây nàng chuẩn bị tốt .

      May là triều đại này, mặc dù giống với thời đại , thế nhưng nàng vẫn có thể bù đắp được đầy đủ tất cả nguyên liệu.

      Có trứng gà, bột mì tiểu mạch, dầu thực vật tinh chế cao cấp, kem sữa bò, đường trắng, giấm trắng, muối ăn .v..v....

      Đồng Nhạc Nhạc trước hết tách ra năm cái lòng đỏ trứng gà. Nàng lại lấy ít đường trắng, dầu thực vật tinh chế cao cấp, sữa bò, trộn lẫn với nhau. Sau đó trút vào chỗ bột mì, ngừng quấy đều.

      Chỗ lòng trắng năm quả trứng gà, nàng vào vài giọt giấm trắng và cho ít muối, đánh cho sủi bọt thành bông, lại bỏ đường trắng vào . . .

      Sau khi chuẩn bị tốt tất cả công việc, Đồng Nhạc Nhạc liền bỏ bánh ga tô vào trong cái chậu đồng, lại để bên trong chảo nóng to, rồi bắt đầu chưng lên.

      Đợi sau lúc lâu, Đồng Nhạc Nhạc tính toán kĩ thời gian, liền lấy ra bánh ga tô làm xong. Nàng lại phát huy sức tưởng tượng của chính mình , cầm lấy kem sữa bắt đầu vẽ loạn mặt bánh ga tô.

      Sau khi vẽ trang trí cả chiếc bánh ga tô xong, Đồng Nhạc Nhạc lại lấy ra chút trái cây cắt tỉa tốt, từ tốn làm đẹp mặt bánh ga tô.

      Đến khi rốt cuộc đại công cáo thành, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy bánh ga tô sinh nhật vất vả làm tốt , mà mặt đều là vẻ tự hào.

      nghĩ tới, chính mình lần đầu tiên làm bánh ga tô sinh nhật, lại thành công như vậy.

      Sau này, coi như nàng ở bên ngoài cung, cũng có thể bán bánh ga tô sinh nhật nuôi sống chính mình.

      Trong lòng đắc ý nghĩ vậy, ở bên ngoài tiểu viện tử, ngờ vang lên thanh của A Nô.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao! ?"

      Nghe được là giọng của cung nữ hầu cận A Nô bên cạnh Đường Yên Nhi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ra từ trong phòng bếp.

      "A Nô, ta ở chỗ này đây!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , người ra khỏi gian phòng bếp .

      Đến khi A Nô thấy Đồng Nhạc Nhạc đầy người lẫn mặt mày là bột mì , mặt khỏi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm gì trong bếp vậy! ? Làm thế nào để cho đầy mặt và đầu cổ đều là bột mì! ?"

      Thấy dáng vẻ tràn đầy nghi hoặc của A Nô , Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu đánh giá chính mình phen.

      Chỉ thấy tại chính mình, người bẩn thỉu, mặt khẳng định cũng có khá hơn.

      Nhưng mà, cũng có biện pháp, làm bánh ga tô sinh nhật tự nhiên làm cho người bám đầy bột.

      Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc cũng từng giải thích nhiều hơn, chỉ là bảo A Nô chờ mình lát. Còn bản thân liền trở về gian phòng của mình, thay bộ trang phục sạch , liền cầm lấy chiếc bánh ga tô sinh nhật chính mình vừa mới làm xong, theo A Nô tới điện Đường Tâm.

      . . .

      Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tới điện Đường Tâm, chỉ thấy Đường Yên Nhi sớm ngồi ở đại điện chờ nàng.

      Chỉ thấy hôm nay Đường Yên Nhi, ràng là trải qua hồi trang điểm tỉ mỉ.

      Nàng mặc người, chính là váy dài Bách Điệp ( trăm tầng) thịnh hành nhất đương thời, váy thêu nhiều đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, khiến cho nàng tăng thêm sức sống và vẻ sang trọng.

      mái tóc dài đen nhánh, được tết thành búi tóc tinh xảo. Ở búi tóc có cắm thoa đỏ xung quanh. Bên trái búi tóc còn cắm thêm cái Kim Bộ Diêu Hồ Điệp Phỉ Thúy. Cùng với nhất cử nhất động của Đường Yên Nhi , chiếc Kim Bộ Diêu (trâm vàng có tua rua) kia càng là rung rinh chập chờn, tôn lên khuôn mặt nhắn vốn là xinh đẹp kia, làm tăng thêm vài phần quyến rũ bất tận!

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi hôm nay tỉ mỉ trang điểm như vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sáng ngời, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng cười .

      "Yên Nhi hôm nay là xinh đẹp!"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi vốn chờ lâu nghe vậy, mặt lập tức có hơi ngượng ngập.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có vẻ trách móc che xấu hổ.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi như vậy, là ta mọi khi cũng xinh đẹp sao! ?"

      Đường Yên Nhi mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần ảo não, phảng phất trách cứ Đồng Nhạc Nhạc đến muộn.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, đầu tiên là đưa tay sờ sờ cái mũi, lập tức, mới mở miệng cười .

      "Ha hả, Yên Nhi thế sai rồi, mọi khi Yên Nhi, tô son mà xinh đẹp hơn người. Hôm nay tỉ mỉ trang điểm phen , càng là khiến vẻ đẹp của ngươi nổi trội hơn. Tựa như giai nhân thế này , nếu như ra Kinh thành, khẳng định làm điên đảo tất cả nam nhân!"


      Chương 166-2 : Đường Yên Nhi sinh nhật
      Edit : Angelina Yang



      Đồng Nhạc Nhạc thốt lên như vậy, nếu như ra từ trong miệng những người khác chính là nịnh nọt. Chỉ là ra từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc, hơn nữa vẻ mặt nàng cố ý làm ra dáng vẻ phụ nữ đàng hoàng đóng vai công tử quần áo lụa là , làm cho Đường Yên Nhi phải bật cười .

      "Ha hả, nhìn cái miệng ngươi, là kẻ chết cũng bị ngươi sống lại!"

      Nghe được Đường Yên Nhi lời này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay sờ sờ cằm, làm ra vẻ trầm tư..

      " như thế, ta có khả năng mở y quán , như vậy, ta nhất định có thể mỗi ngày kiếm đấu vàng!"

      Nhìn Đồng Nhạc Nhạc đúng là dáng vẻ đắc ý của người có chút bột màu trong tay liền mở phường nhuộm, Đường Yên Nhi càng là cười đến rung hết cả người.

      "Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, nhìn dáng vẻ đắc ý của ngươi, buồn cười!"

      "Ha hả, chỉ cần Yên Nhi vui mừng là tốt rồi."

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi cười đến ngừng lấy tay dụi khóe mắt, dáng vẻ hài lòng kia khiến khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cong lên cái.

      Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi cười đùa, đột nhiên, đạo thanh quen thuộc , liền vang lên từ phía sau bọn họ.

      "Các ngươi cái gì đây! ? Sao lại cười cao hứng như vậy! ?"

      Người chưa tới, tiếng tới trước!

      Nghe thấy thanh này, coi như quay đầu ngó, cũng biết người phương nào tới đây.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy, tại cửa đại điện, Huyền Lăng Phong biết đứng ở nơi đó từ khi nào.

      Chỉ thấy hôm nay Huyền Lăng Phong, mặc người bộ cẩm bào màu lam, bên ngoài choàng chiếc áo lông chồn thêu bằng tơ vàng chỉ bạc.

      mái tóc đen đội chiếc mũ vàng, quả nhiên là bậc như rồng như phượng, tuấn tú mê người!

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên xuất , mặt Đồng Nhạc Nhạc chỉ là có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Ngươi tới rồi! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đối với việc Huyền Lăng Phong đột nhiên đến, sớm lấy làm bình thường .

      Chỉ là Đường Yên Nhi ở bên thấy vậy, cũng là khẽ chau đôi mi thanh tú, môi đỏ mọng hơi trề ra, ràng có hơi vui .

      "Ngươi tới chỗ ta đây làm cái gì! ?"

      Đường Yên Nhi mở miệng, ràng là như hơi có lệnh đuổi khách.

      Chỉ là, Huyền Lăng Phong da mặt dày, làm ra vẻ nghe được.

      Lập tức, càng là nghênh ngang đến .

      "Tiểu Nhạc Tử, tay ngươi cầm là vật gì vậy! ?"

      thèm nhìn vẻ vui của Đường Yên Nhi, ánh mắt Huyền Lăng Phong quét vòng, liền nhìn vào cái hộp cầm tay Đồng Nhạc Nhạc.

      Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ tới món đồ chính mình cầm tay.

      Sau đó, lập tức đặt chiếc bánh ga tô sinh nhật ở tay lên cái bàn bên cạnh, mở miệng cười với Đường Yên Nhi .

      "Yên Nhi, hôm nay chính là ngày sinh của ngươi, ta có thứ gì có khả năng đưa cho ngươi. Cái ...này, là bánh ga tô sinh nhật ta mới rồi tự tay làm , hy vọng ngươi nên ghét bỏ."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đều là vẻ nghi hoặc.

      "Bánh ga tô sinh nhật! ? Đó là cái thứ gì! ?"

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đồng thanh lên tiếng hỏi, mặt đều là vẻ nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc cũng hề nhiều lời, chỉ là đưa tay, mở ra cái hộp chính mình tự tay làm.

      Lập tức, cái bánh ga tô trái cây tinh xảo , liền xuất ở trong tầm mắt của Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong bọn họ.

      Nhìn thấy bánh ga tô sinh nhật tinh xảo dễ thương như thế , hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong , mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng lộ ra vẻ hoan hỉ.

      "Oa, cái bánh ga tô sinh nhật này tinh xảo, đáng , ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy đây!"

      Đường Yên Nhi mở miệng cười , đôi mắt xinh đẹp, cười tít lại.

      mặt, càng là che dấu chút nào vẻ hoan hỉ đối với cái bánh ga tô sinh nhật này.

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi khen dứt miệng đối với bánh ga tô sinh nhật chính mình làm ra, Đồng Nhạc Nhạc có vài phần ngượng ngùng.

      Đưa tay gãi gãi sau gáy, khóe mắt quét nhanh lượt, liền nhìn vào đống hộp lễ vật cao như núi ở bên cạnh.

      Đường Yên Nhi là Công Chúa, sinh nhật nàng, người đến đây nịnh bợ tặng lễ tự nhiên nhiều kể xiết.

      Chỉ là Đường Yên Nhi cũng thích náo nhiệt, cũng có tổ chức thọ yến linh tinh các loại.

      Cho nên những người đến đây nịnh bợ, chỉ là đưa tới quà cáp biểu thị thành tâm thôi.

      Giờ phút này, nhìn chiếc bánh ga tô sinh nhật mình tự mình làm ra, so với những món quà cáp giá trị liên thành mà người khác đưa tới, đúng là có ý nghĩa a!

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Đường Yên Nhi ở bên, thấy nét mặt Đồng Nhạc Nhạc liền biết tâm tư của nàng.

      Mắt nhung nhàng nhìn qua lượt chỗ thọ lễ cao thành núi kia, đôi môi đỏ mọng cũng là bĩu ra.

      "Những người đó đưa tới thọ lễ mặc dù đều là giá trị liên thành, chỉ là, ta vẫn cứ thích nhất cái bánh ga tô sinh nhật Tiểu Nhạc Tử ngươi đưa tới. Cái này vẫn là ta lần đầu tiên nhận được bánh ga tô sinh nhật đây! là tinh xảo, hơn nữa, cái bánh ga tô sinh nhật này, là đưa đây ăn sao! ? Nhìn thấy liền có vẻphi thường ngon lành!"

      Đường Yên Nhi vừa , vừa càng là thè đầu lưỡi mềm mại, liếm liếm khóe miệng.

      Nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn kia, càng là khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười tiếng.

      Huyền Lăng Phong ở bên thấy vậy, cũng là im lặng đảo cặp mắt nhìn khinh thường, hé mở làn môi hồng, mở miệng chê bai.

      "Cật hóa ( tham ăn)!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, đúng là sử dụng loại từ vừa mới học được.

      Đường Yên Nhi nghe vậy, cũng là nhàng hừ cái, đảo cặp mắt nhìn khinh thường với .

      "Ai cần ngươi lo!"

      Chứng kiến Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong như đôi oan gia này lại muốn bắt đầu tranh cãi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      "Ai, tất cả mọi người nên ồn ào, A Phong, hôm nay là sinh nhật của Yên Nhi , ngươi cũng nên nhường nhịn cho nàng !"




      Chương 167-1 : Nụ hôn nhàng
      Edit : Angelina Yang






      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng vừa bĩu, lập tức mở miệng .

      "Hảo, nể mặt Tiểu Nhạc Tử ngươi, hôm nay ta cũng so đo với nàng ấy!"

      "Hừ! Hôm nay là sinh nhật của ta, ta cũng muốn ồn ào với ngươi !"

      Thấy Huyền Lăng Phong nhượng bộ, Đường Yên Nhi cũng phải thấy được cái lớn.

      Chủ yếu nhất là, hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, nàng cũng muốn mọi người vui vẻ.

      Chứng kiến Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong hai người cũng lại ồn ào , Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười tiếng, bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Cũng biết hai người này phải chăng là đời trước còn có cừu oán, đời này mới thành oan gia!

      Mỗi lần gặp mặt, đều cãi nhau, hình như ồn ào liền thoải mái!

      Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ thế, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì , sau đó lấy ra chỗ nến , bắt đầu cắm chúng mặt chiếc bánh ga tô.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cắm những cây nến mặt bánh ga tô, Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đều nhìn mà mặt mày nghi hoặc.

      "Tiểu Nhạc Tử, tại sao ngươi lại cắm những cây nến mặt bánh ga tô a! ?"

      Trong lòng biết Đường Yên Nhi bọn họ hiểu những điều này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cười giải thích.

      "Tại quê quán của ta, mỗi người đến sinh nhật đều ăn bánh ga tô sinh nhật. Mà ngươi đón sinh nhật bao nhiêu tuổi, liền cắm mặt bánh ga tô từng đó cây nên, sau đó lại cầu nguyện đối với cây nến, cuối cùng, lại thổi tắt cây nến."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi đôi mắt lập tức sáng ngời, mặt đều là vẻ kích động hưng phấn.

      "Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, phong tục quê hương ngươi kỳ quái, nhưng mà, rất đặc biệt, ta thích đây!"

      Đường Yên Nhi mở miệng cười , nụ cười mặt, càng là giống như trăm hoa đua nở, lóng lánh vô cùng.

      Đối với Đường Yên Nhi hưng phấn mừng rỡ thôi , Huyền Lăng Phong cũng là môi đỏ mọng hơi trề ra, mặt mày bất mãn than thở.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm thế nào mà biết nhiều như vậy, tiếp theo đến sinh nhật của ta, ngươi nhất định cũng phải làm cho ta cái bánh ga tô sinh nhật này!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ ghen tị mặt che dấu chút nào.

      Đồng Nhạc Nhạc lại coi là tiểu hài tử ghen thôi, chưa từng để bụng.

      Đợi sau khi cắm xong mười bảy cây nến mặt bánh ga tô , Đồng Nhạc Nhạc vừa khe khẽ vỗ tay, vừa quay sang Đường Yên Nhi mà mở miệng hát bài ca chúc mừng sinh nhật.

      "Chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngữ điệu mềm mại lại mất vẻ thoải mái, điệu vui tươi kia, hát lên bài ca sinh nhật khiến Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi nghe mà như si như mê.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi bài gì đó! ? là dễ nghe!"

      Nghe người bé trước mắt vừa vỗ bàn tay, vừa hát ca khúc động lòng người như thế , Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, đều phải say.

      Đường Yên Nhi ở bên , khi nghe được tiếng ca của Đồng Nhạc Nhạc, cũng là mặt mày vừa nghi hoặc vừa vui sướng.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức mở miệng giải thích.

      "Đây là bài ca sinh nhật, khụ khụ, Tiểu Nhạc Tử tự nghĩ ra!"

      Đồng Nhạc Nhạc biết xấu hổ thế.

      Nghe vậy, Đường Yên Nhi lập tức khóe mắt đỏ hoe .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi tốt, ở thế giới này, trừ phụ hoàng mẫu hậu và các ca ca, liền chỉ có ngươi đối với ta là tâm. Ta, rất là cao hứng. . ."

      Đường Yên Nhi mở miệng, chân thành .

      Mặc dù sinh tại Hoàng đế gia, hưởng vô cùng vinh hoa phú quý hơn người. Thế nhưng cũng chứng kiến nhiều hơn những kẻ a dua nịnh nọt, lại trong ngoài đồng nhất.

      Giờ phút này, Đường Yên Nhi chỉ cảm thấy, quyết định của mình tới Linh Nhạc Quốc này là đúng.

      Bởi vì, ở chỗ này, nàng rất may mắn gặp được tiểu thái giám trước mắt này.

      Mặc dù, chỉ là tiểu thái giám, lại làm cho nàng thực lòng . . . Thích. . .

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Yên Nhi nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm si mê mà chính mình cũng từng nhận thấy được.

      Đối với việc Đường Yên Nhi có ý si mê, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn biết.

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi bởi vì chính mình làm những chuyện như vậy mà khóe mắt đỏ hoe, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cuống quít .

      "Yên Nhi, ngươi ngàn vạn lần nên như vậy. Làm như vậy cho ngươi , ta cảm giác được phi thường đáng giá, chúng ta là bằng hữu tốt, phải sao! ? Đúng rồi, ngươi cứ những điều này, Yên Nhi, ngươi mau cầu nguyện , lại thổi tắt cây nến ! Nghe , sinh nhật hàng năm , ước nguyện đối với cây nến sinh nhật, như vậy nguyện vọng của ngươi cũng rất có khả năng thực đây!"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi trong lòng kinh ngạc, đôi mắt sáng ngời.

      "Có ! ? Đối với cây nến mà đưa ra ước nguyện, nguyện vọng cũng rất có khả năng thực ! ?"

      Nhìn thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi rất tin nghi ngờ, Đồng Nhạc Nhạc đành lòng dập tắt hy vọng của nàng, lập tức gật đầu .

      "Ừ, tất cả mọi người như thế."

      "Ha hả, hảo, ta đây liền ước nguyện!"

      Đường Yên Nhi mở miệng cười , lập tức, liền lập tức hai tay chắp lại, mắt nhung vừa nhắm, tràn đầy thành kính ngoan đạo ước nguyện đối với cây nến.

      Sau khắc, liền thấy mắt nhung Đường Yên Nhi có hơi mở ra, lại hé đôi môi đỏ mọng, thổi tắt tất cả cây nến.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vỗ tay to, sau đó nổi cơn tò mò, mở miệng hỏi.

      "Yên Nhi, ngươi mới rồi ước nguyện cái gì a! ?"

      Đối với hiếu kỳ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở bên , cũng tò mò quá chừng.

      Sau đó, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lập tức vội vàng quay đầu, nhìn Đường Yên Nhi.

      Chương 167-2 : Nụ hôn nhàng
      Edit : Angelina Yang

      Đối đầu mắt nhung tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , gương mặt Đường Yên Nhi cũng vẻ xấu hổ.

      Lập tức, khuôn mặt nhắn chợt cúi xuống, hai tay trắng như tuyết kia càng là bởi vì căng thẳng mà ngừng xoắn lấy vạt áo của chính mình.

      Mặc dù, Đường Yên Nhi gì, chỉ là, hành động của nàng cũng tất cả.

      Thấy Đường Yên Nhi đỏ mặt tràn đầy dáng vẻ ngượng ngập, chân mày Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhướn lên cái, sau đó mở miệng, cười vẻ tràn đầy trêu chọc.

      "A, ta biết, Yên Nhi khẳng định là ước nguyện, muốn tìm được lang quân như ý !"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ra suy đoán trong lòng.

      ngờ, Đường Yên Nhi nghe vậy, lập tức giống như chú mèo con bị dẫm lên cái đuôi, lập tức ngẩng đầu, lại hung hăng dậm chân, tràn đầy dáng vẻ vì xấu hổ mà thành giận.

      "Tiểu Nhạc Tử cho ngươi bậy, ta, ta, ta mới có đây!"

      "Ha hả, có sao! ?"

      Thấy Đường Yên Nhi dáng vẻ thẹn thùng, quả thực là giấu đầu lòi đuôi!

      Thấy vậy, chỉ Đồng Nhạc Nhạc cười, mà ngay cả Huyền Lăng Phong vốn mực hợp với Đường Yên Nhi cũng cười .

      Hơn nữa, Huyền Lăng Phong chỉ cười ngặt nghẽo, mà còn quên chế nhạo phen.

      "Ô, nghĩ tới mặt ngươi đúng là dày, cũng biết sau này ai dám lấy ngươi, khẳng định là ba đời bất hạnh!"

      "Ngươi! Hỗn đản!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đường Yên Nhi lập tức nổi giận dậm chân, sau đó liền giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn, nhằm hướng Huyền Lăng Phong truy đánh.

      Ngay lập tức, bên trong điện Đường Tâm vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ.

      Cuối cùng, Đường Yên Nhi là đuổi phát mệt, mới ngừng lại được.

      Đồng Nhạc Nhạc chính là nhìn thấy trong số những thọ lễ của Đường Yên Nhi, có bình rượu hoa quế, thèm đến chảy nước miếng.

      Lần trước trong lúc vô tình uống qua ly rượu hoa quế, đến nay ký ức của nàng hãy còn mới mẻ đây!

      Thấy dáng vẻ thèm ăn của Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi cũng phải hẹp hòi, lập tức sai A Nôlấy ra ba cái ly rượu, sau đó ba người bọn họ liền ngồi trong vườn hoa mà cùng uống rượu.

      Huyền Lăng Phong mười tám tuổi , sớm uống qua ít rượu.

      Đường Yên Nhi bình thường, cũng từng uống mấy chén.

      Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền cùng nhau oẳn tù tì, thắng thua uống rượu.

      Ngay lập tức, bên trong vườn hoa, tiếng cười vui rộn rã.

      Đồng Nhạc Nhạc là người mê rượu, chỉ cảm thấy loại hoa quế tửu này cực kỳ dễ uống. Cho nên, liền chén tiếp theo chén, uống đến đầu óc choáng váng hôn lúc sau này, Đồng Nhạc Nhạc trực tiếp phục ở mặt bàn mà ngủ khì khì .

      Đường Yên Nhi giờ phút này, cũng là uống đến hai gò má ửng đỏ, A Nô ở bên thấy vậy, lập tức làm hết phận đỡ Đường Yên Nhi quay về nghỉ ngơi.

      Trong khoảnh khắc, bên trong đình nghỉ mát, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc uống rượu, với lại Huyền Lăng Phong ở bên trong .

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc sớm say đến ngủ khì khì.

      Cho nên biết, giờ phút này liền có đạo ánh mắt men say mông lung lại vô cùng nóng bỏng , gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .

      Vào đông thời tiết rét lạnh, chỉ là bên trong đình ngắm cảnh, lại đặt mấy cái hỏa lò. Khiến cho bên trong đình ngắm cảnh phảng phất ấm áp như ngày xuân bình thường.

      Ánh mắt Huyền Lăng Phong giờ phút này , gắt gao nhìn vào người bé trước mặt, tất cả bốn phía ở trong mắt , đều phảng phất giống như Hư Vô.

      Cúi đầu nhìn người phục ở bàn, ngủ khì khì.

      Huyền Lăng Phong nhìn như si như mê.

      Chỉ thấy người trước mắt, gương mặt xinh xắn, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi đỏ mọng, mỗi chỗ, đều hoàn mỹ chê vào đâu được.

      Lại nhìn da thịt trắng hơn Bạch Tuyết kia, trắng trẻo hồng hào, làm cho người ta nhịn đượcmà muốn đưa tay kiểm tra.

      Trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, bàn tay dường như càng là tự có ý thức, từ từ vươn tới mặt người bé ở trước mắt mà tìm kiếm.

      Khi mà đầu ngón tay rơi khuôn mặt xinh xắn mềm mại kia của người bé, trái tim khỏi nhảy lên cái.

      Chỉ cảm thấy, làn da thịt đầu ngón tay, ấm áp như vậy, mềm nhẵn, phảng phất loại lụa thượng đẳng nhất,làm cho người ta lưu luyến quên thu về.

      Lại phảng phất mang theo những dòng điện, ngừng truyền lại từ đầu ngón tay đến tứ chi bách huyệt của , rồi hợp với tâm , khiến đều tê dại . . .

      Tim đập nhanh thôi, tim đập dồn dập, dần dần, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, dưới đáy lòng hình như có đám lửa, ngừng rục rịch bùng lên ... . .

      Đặc biệt, khi mà ánh mắt của , nhìn vào cái miệng đỏ hồng mịn màng , đồng mâu khỏi tối sầm lại. . .

      biết, đôi mội xinh xắn này, nếu được nếm thử tư vị, rốt cuộc là như thế nào! ?

      Nhớ lại lần trước, khi mà làm bộ chết đuối, người nhắn này dùng miệng mình để hô hấp nhân tạo cho chính mình, xúc cảm mềm mại kia, tại nhớ lại ký ức đó như thể hãy còn mới mẻ. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng nhịn được nữa.

      Từ từ để cho thân thể của mình, nghiêng tới gần người bé.

      Cùng với tới gần từng chút từng chút, mùi hương hoa quế nhạt nhòa, hỗn hợp với nùi hương hoa lài thoang thoảng từ người nhắn này, càng là xông vào mũi, khiến Huyền Lăng Phong vô cùng động tâm . . .

      Đặc biệt, khi đôi môi rốt cuộc chụp lên đôi môi mềm mại kia, mềm mại xúc cảm đó khiến trong lòng Huyền Lăng Phong chợt nhói lên cái.

      Cảm giác đó, phảng phất tảng đá lớn, hung hăng quăng vào tim vốn như mặt hồ yên tĩnh ... . .

      Cũng khiến Huyền Lăng Phong quên tất cả, quên tất cả, chỉ nghĩ thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn nên tách ra.

      Cũng biết, chính lúc đắm chìm mê muội đôi môi mềm mại này, đạo bóng dáng cao to, biết từ khi nào, xuất cách đó xa ở phía sau . . .
      Last edited by a moderator: 9/11/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :