Chương 166-1 : Đường Yên Nhi sinh nhật
Edit : Angelina Yang
Cùng với thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, sinh nhật của Đường Yên Nhi cũng đến .
Đây là lần sinh nhật thứ nhất của Đường Yên Nhi tại Linh Nhạc Quốc , vì để cho Đường Yên Nhi vui mừng, Đồng Nhạc Nhạc càng là nghĩ đủ các biện pháp.
Ngày hôm đó, Đồng Nhạc Nhạc thức dậy sớm. Sau khi rửa mặt qua loa, nàng liền chui vào trong phòng bếp, bắt đầu ra tay làm bánh ga tô sinh nhật.
Đối với nàng mà , sinh nhật tự nhiên phải có chuyện ăn bánh ga tô sinh nhật.
Tuy triều đại này so cùng cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt của mình trước đây giống, nhưng mà trong lòng nàng biết Đường Yên Nhi thích cái mới mẻ.
Nếu như vì Đường Yên Nhi mà nàng luộc trứng gà lòng đào, nấu mì trường thọ linh tinh các loại luôn với thành ý.
Trong lòng nghĩ, còn tay chân Đồng Nhạc Nhạc cũng có nhàn rỗi chút nào.
Nguyên liệu làm bánh ga tô sinh nhật , từ mấy ngày trước đây nàng chuẩn bị tốt .
May là triều đại này, mặc dù giống với thời đại , thế nhưng nàng vẫn có thể bù đắp được đầy đủ tất cả nguyên liệu.
Có trứng gà, bột mì tiểu mạch, dầu thực vật tinh chế cao cấp, kem sữa bò, đường trắng, giấm trắng, muối ăn .v..v....
Đồng Nhạc Nhạc trước hết tách ra năm cái lòng đỏ trứng gà. Nàng lại lấy ít đường trắng, dầu thực vật tinh chế cao cấp, sữa bò, trộn lẫn với nhau. Sau đó trút vào chỗ bột mì, ngừng quấy đều.
Chỗ lòng trắng năm quả trứng gà, nàng vào vài giọt giấm trắng và cho ít muối, đánh cho sủi bọt thành bông, lại bỏ đường trắng vào . . .
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả công việc, Đồng Nhạc Nhạc liền bỏ bánh ga tô vào trong cái chậu đồng, lại để bên trong chảo nóng to, rồi bắt đầu chưng lên.
Đợi sau lúc lâu, Đồng Nhạc Nhạc tính toán kĩ thời gian, liền lấy ra bánh ga tô làm xong. Nàng lại phát huy sức tưởng tượng của chính mình , cầm lấy kem sữa bắt đầu vẽ loạn mặt bánh ga tô.
Sau khi vẽ trang trí cả chiếc bánh ga tô xong, Đồng Nhạc Nhạc lại lấy ra chút trái cây cắt tỉa tốt, từ tốn làm đẹp mặt bánh ga tô.
Đến khi rốt cuộc đại công cáo thành, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy bánh ga tô sinh nhật vất vả làm tốt , mà mặt đều là vẻ tự hào.
nghĩ tới, chính mình lần đầu tiên làm bánh ga tô sinh nhật, lại thành công như vậy.
Sau này, coi như nàng ở bên ngoài cung, cũng có thể bán bánh ga tô sinh nhật nuôi sống chính mình.
Trong lòng đắc ý nghĩ vậy, ở bên ngoài tiểu viện tử, ngờ vang lên thanh của A Nô.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao! ?"
Nghe được là giọng của cung nữ hầu cận A Nô bên cạnh Đường Yên Nhi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ra từ trong phòng bếp.
"A Nô, ta ở chỗ này đây!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa , người ra khỏi gian phòng bếp .
Đến khi A Nô thấy Đồng Nhạc Nhạc đầy người lẫn mặt mày là bột mì , mặt khỏi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm gì trong bếp vậy! ? Làm thế nào để cho đầy mặt và đầu cổ đều là bột mì! ?"
Thấy dáng vẻ tràn đầy nghi hoặc của A Nô , Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cúi đầu đánh giá chính mình phen.
Chỉ thấy tại chính mình, người bẩn thỉu, mặt khẳng định cũng có khá hơn.
Nhưng mà, cũng có biện pháp, làm bánh ga tô sinh nhật tự nhiên làm cho người bám đầy bột.
Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc cũng từng giải thích nhiều hơn, chỉ là bảo A Nô chờ mình lát. Còn bản thân liền trở về gian phòng của mình, thay bộ trang phục sạch , liền cầm lấy chiếc bánh ga tô sinh nhật chính mình vừa mới làm xong, theo A Nô tới điện Đường Tâm.
. . .
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tới điện Đường Tâm, chỉ thấy Đường Yên Nhi sớm ngồi ở đại điện chờ nàng.
Chỉ thấy hôm nay Đường Yên Nhi, ràng là trải qua hồi trang điểm tỉ mỉ.
Nàng mặc người, chính là váy dài Bách Điệp ( trăm tầng) thịnh hành nhất đương thời, váy thêu nhiều đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, khiến cho nàng tăng thêm sức sống và vẻ sang trọng.
mái tóc dài đen nhánh, được tết thành búi tóc tinh xảo. Ở búi tóc có cắm thoa đỏ xung quanh. Bên trái búi tóc còn cắm thêm cái Kim Bộ Diêu Hồ Điệp Phỉ Thúy. Cùng với nhất cử nhất động của Đường Yên Nhi , chiếc Kim Bộ Diêu (trâm vàng có tua rua) kia càng là rung rinh chập chờn, tôn lên khuôn mặt nhắn vốn là xinh đẹp kia, làm tăng thêm vài phần quyến rũ bất tận!
Nhìn thấy Đường Yên Nhi hôm nay tỉ mỉ trang điểm như vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sáng ngời, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng cười .
"Yên Nhi hôm nay là xinh đẹp!"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi vốn chờ lâu nghe vậy, mặt lập tức có hơi ngượng ngập.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có vẻ trách móc che xấu hổ.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi như vậy, là ta mọi khi cũng xinh đẹp sao! ?"
Đường Yên Nhi mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, mang theo vài phần ảo não, phảng phất trách cứ Đồng Nhạc Nhạc đến muộn.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, đầu tiên là đưa tay sờ sờ cái mũi, lập tức, mới mở miệng cười .
"Ha hả, Yên Nhi thế sai rồi, mọi khi Yên Nhi, tô son mà xinh đẹp hơn người. Hôm nay tỉ mỉ trang điểm phen , càng là khiến vẻ đẹp của ngươi nổi trội hơn. Tựa như giai nhân thế này , nếu như ra Kinh thành, khẳng định làm điên đảo tất cả nam nhân!"
Chương 166-2 : Đường Yên Nhi sinh nhật
Edit : Angelina Yang
Đồng Nhạc Nhạc thốt lên như vậy, nếu như ra từ trong miệng những người khác chính là nịnh nọt. Chỉ là ra từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc, hơn nữa vẻ mặt nàng cố ý làm ra dáng vẻ phụ nữ đàng hoàng đóng vai công tử quần áo lụa là , làm cho Đường Yên Nhi phải bật cười .
"Ha hả, nhìn cái miệng ngươi, là kẻ chết cũng bị ngươi sống lại!"
Nghe được Đường Yên Nhi lời này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay sờ sờ cằm, làm ra vẻ trầm tư..
" như thế, ta có khả năng mở y quán , như vậy, ta nhất định có thể mỗi ngày kiếm đấu vàng!"
Nhìn Đồng Nhạc Nhạc đúng là dáng vẻ đắc ý của người có chút bột màu trong tay liền mở phường nhuộm, Đường Yên Nhi càng là cười đến rung hết cả người.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, nhìn dáng vẻ đắc ý của ngươi, buồn cười!"
"Ha hả, chỉ cần Yên Nhi vui mừng là tốt rồi."
Nhìn thấy Đường Yên Nhi cười đến ngừng lấy tay dụi khóe mắt, dáng vẻ hài lòng kia khiến khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cong lên cái.
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi cười đùa, đột nhiên, đạo thanh quen thuộc , liền vang lên từ phía sau bọn họ.
"Các ngươi cái gì đây! ? Sao lại cười cao hứng như vậy! ?"
Người chưa tới, tiếng tới trước!
Nghe thấy thanh này, coi như quay đầu ngó, cũng biết người phương nào tới đây.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, tại cửa đại điện, Huyền Lăng Phong biết đứng ở nơi đó từ khi nào.
Chỉ thấy hôm nay Huyền Lăng Phong, mặc người bộ cẩm bào màu lam, bên ngoài choàng chiếc áo lông chồn thêu bằng tơ vàng chỉ bạc.
mái tóc đen đội chiếc mũ vàng, quả nhiên là bậc như rồng như phượng, tuấn tú mê người!
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên xuất , mặt Đồng Nhạc Nhạc chỉ là có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.
"Ngươi tới rồi! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đối với việc Huyền Lăng Phong đột nhiên đến, sớm lấy làm bình thường .
Chỉ là Đường Yên Nhi ở bên thấy vậy, cũng là khẽ chau đôi mi thanh tú, môi đỏ mọng hơi trề ra, ràng có hơi vui .
"Ngươi tới chỗ ta đây làm cái gì! ?"
Đường Yên Nhi mở miệng, ràng là như hơi có lệnh đuổi khách.
Chỉ là, Huyền Lăng Phong da mặt dày, làm ra vẻ nghe được.
Lập tức, càng là nghênh ngang đến .
"Tiểu Nhạc Tử, tay ngươi cầm là vật gì vậy! ?"
thèm nhìn vẻ vui của Đường Yên Nhi, ánh mắt Huyền Lăng Phong quét vòng, liền nhìn vào cái hộp cầm tay Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ tới món đồ chính mình cầm tay.
Sau đó, lập tức đặt chiếc bánh ga tô sinh nhật ở tay lên cái bàn bên cạnh, mở miệng cười với Đường Yên Nhi .
"Yên Nhi, hôm nay chính là ngày sinh của ngươi, ta có thứ gì có khả năng đưa cho ngươi. Cái ...này, là bánh ga tô sinh nhật ta mới rồi tự tay làm , hy vọng ngươi nên ghét bỏ."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đều là vẻ nghi hoặc.
"Bánh ga tô sinh nhật! ? Đó là cái thứ gì! ?"
Nhìn thấy Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đồng thanh lên tiếng hỏi, mặt đều là vẻ nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc cũng hề nhiều lời, chỉ là đưa tay, mở ra cái hộp chính mình tự tay làm.
Lập tức, cái bánh ga tô trái cây tinh xảo , liền xuất ở trong tầm mắt của Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong bọn họ.
Nhìn thấy bánh ga tô sinh nhật tinh xảo dễ thương như thế , hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong , mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhanh chóng lộ ra vẻ hoan hỉ.
"Oa, cái bánh ga tô sinh nhật này tinh xảo, đáng , ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy đây!"
Đường Yên Nhi mở miệng cười , đôi mắt xinh đẹp, cười tít lại.
mặt, càng là che dấu chút nào vẻ hoan hỉ đối với cái bánh ga tô sinh nhật này.
Nhìn thấy Đường Yên Nhi khen dứt miệng đối với bánh ga tô sinh nhật chính mình làm ra, Đồng Nhạc Nhạc có vài phần ngượng ngùng.
Đưa tay gãi gãi sau gáy, khóe mắt quét nhanh lượt, liền nhìn vào đống hộp lễ vật cao như núi ở bên cạnh.
Đường Yên Nhi là Công Chúa, sinh nhật nàng, người đến đây nịnh bợ tặng lễ tự nhiên nhiều kể xiết.
Chỉ là Đường Yên Nhi cũng thích náo nhiệt, cũng có tổ chức thọ yến linh tinh các loại.
Cho nên những người đến đây nịnh bợ, chỉ là đưa tới quà cáp biểu thị thành tâm thôi.
Giờ phút này, nhìn chiếc bánh ga tô sinh nhật mình tự mình làm ra, so với những món quà cáp giá trị liên thành mà người khác đưa tới, đúng là có ý nghĩa a!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Đường Yên Nhi ở bên, thấy nét mặt Đồng Nhạc Nhạc liền biết tâm tư của nàng.
Mắt nhung nhàng nhìn qua lượt chỗ thọ lễ cao thành núi kia, đôi môi đỏ mọng cũng là bĩu ra.
"Những người đó đưa tới thọ lễ mặc dù đều là giá trị liên thành, chỉ là, ta vẫn cứ thích nhất cái bánh ga tô sinh nhật Tiểu Nhạc Tử ngươi đưa tới. Cái này vẫn là ta lần đầu tiên nhận được bánh ga tô sinh nhật đây! là tinh xảo, hơn nữa, cái bánh ga tô sinh nhật này, là đưa đây ăn sao! ? Nhìn thấy liền có vẻphi thường ngon lành!"
Đường Yên Nhi vừa , vừa càng là thè đầu lưỡi mềm mại, liếm liếm khóe miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn kia, càng là khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười tiếng.
Huyền Lăng Phong ở bên thấy vậy, cũng là im lặng đảo cặp mắt nhìn khinh thường, hé mở làn môi hồng, mở miệng chê bai.
"Cật hóa ( tham ăn)!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, đúng là sử dụng loại từ vừa mới học được.
Đường Yên Nhi nghe vậy, cũng là nhàng hừ cái, đảo cặp mắt nhìn khinh thường với .
"Ai cần ngươi lo!"
Chứng kiến Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong như đôi oan gia này lại muốn bắt đầu tranh cãi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .
"Ai, tất cả mọi người nên ồn ào, A Phong, hôm nay là sinh nhật của Yên Nhi , ngươi cũng nên nhường nhịn cho nàng !"
Chương 167-1 : Nụ hôn nhàng
Edit : Angelina Yang
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng vừa bĩu, lập tức mở miệng .
"Hảo, nể mặt Tiểu Nhạc Tử ngươi, hôm nay ta cũng so đo với nàng ấy!"
"Hừ! Hôm nay là sinh nhật của ta, ta cũng muốn ồn ào với ngươi !"
Thấy Huyền Lăng Phong nhượng bộ, Đường Yên Nhi cũng phải thấy được cái lớn.
Chủ yếu nhất là, hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, nàng cũng muốn mọi người vui vẻ.
Chứng kiến Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong hai người cũng lại ồn ào , Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười tiếng, bất đắc dĩ thở dài tiếng.
Cũng biết hai người này phải chăng là đời trước còn có cừu oán, đời này mới thành oan gia!
Mỗi lần gặp mặt, đều cãi nhau, hình như ồn ào liền thoải mái!
Trong lòng bất đắc dĩ nghĩ thế, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì , sau đó lấy ra chỗ nến , bắt đầu cắm chúng mặt chiếc bánh ga tô.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cắm những cây nến mặt bánh ga tô, Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đều nhìn mà mặt mày nghi hoặc.
"Tiểu Nhạc Tử, tại sao ngươi lại cắm những cây nến mặt bánh ga tô a! ?"
Trong lòng biết Đường Yên Nhi bọn họ hiểu những điều này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cười giải thích.
"Tại quê quán của ta, mỗi người đến sinh nhật đều ăn bánh ga tô sinh nhật. Mà ngươi đón sinh nhật bao nhiêu tuổi, liền cắm mặt bánh ga tô từng đó cây nên, sau đó lại cầu nguyện đối với cây nến, cuối cùng, lại thổi tắt cây nến."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi đôi mắt lập tức sáng ngời, mặt đều là vẻ kích động hưng phấn.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, phong tục quê hương ngươi kỳ quái, nhưng mà, rất đặc biệt, ta thích đây!"
Đường Yên Nhi mở miệng cười , nụ cười mặt, càng là giống như trăm hoa đua nở, lóng lánh vô cùng.
Đối với Đường Yên Nhi hưng phấn mừng rỡ thôi , Huyền Lăng Phong cũng là môi đỏ mọng hơi trề ra, mặt mày bất mãn than thở.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm thế nào mà biết nhiều như vậy, tiếp theo đến sinh nhật của ta, ngươi nhất định cũng phải làm cho ta cái bánh ga tô sinh nhật này!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ ghen tị mặt che dấu chút nào.
Đồng Nhạc Nhạc lại coi là tiểu hài tử ghen thôi, chưa từng để bụng.
Đợi sau khi cắm xong mười bảy cây nến mặt bánh ga tô , Đồng Nhạc Nhạc vừa khe khẽ vỗ tay, vừa quay sang Đường Yên Nhi mà mở miệng hát bài ca chúc mừng sinh nhật.
"Chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng, chúc ngươi sinh nhật sung sướng. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ngữ điệu mềm mại lại mất vẻ thoải mái, điệu vui tươi kia, hát lên bài ca sinh nhật khiến Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi nghe mà như si như mê.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi bài gì đó! ? là dễ nghe!"
Nghe người bé trước mắt vừa vỗ bàn tay, vừa hát ca khúc động lòng người như thế , Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, đều phải say.
Đường Yên Nhi ở bên , khi nghe được tiếng ca của Đồng Nhạc Nhạc, cũng là mặt mày vừa nghi hoặc vừa vui sướng.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức mở miệng giải thích.
"Đây là bài ca sinh nhật, khụ khụ, Tiểu Nhạc Tử tự nghĩ ra!"
Đồng Nhạc Nhạc biết xấu hổ thế.
Nghe vậy, Đường Yên Nhi lập tức khóe mắt đỏ hoe .
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi tốt, ở thế giới này, trừ phụ hoàng mẫu hậu và các ca ca, liền chỉ có ngươi đối với ta là tâm. Ta, rất là cao hứng. . ."
Đường Yên Nhi mở miệng, chân thành .
Mặc dù sinh tại Hoàng đế gia, hưởng vô cùng vinh hoa phú quý hơn người. Thế nhưng cũng chứng kiến nhiều hơn những kẻ a dua nịnh nọt, lại trong ngoài đồng nhất.
Giờ phút này, Đường Yên Nhi chỉ cảm thấy, quyết định của mình tới Linh Nhạc Quốc này là đúng.
Bởi vì, ở chỗ này, nàng rất may mắn gặp được tiểu thái giám trước mắt này.
Mặc dù, chỉ là tiểu thái giám, lại làm cho nàng thực lòng . . . Thích. . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Yên Nhi nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm si mê mà chính mình cũng từng nhận thấy được.
Đối với việc Đường Yên Nhi có ý si mê, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn biết.
Nhìn thấy Đường Yên Nhi bởi vì chính mình làm những chuyện như vậy mà khóe mắt đỏ hoe, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cuống quít .
"Yên Nhi, ngươi ngàn vạn lần nên như vậy. Làm như vậy cho ngươi , ta cảm giác được phi thường đáng giá, chúng ta là bằng hữu tốt, phải sao! ? Đúng rồi, ngươi cứ những điều này, Yên Nhi, ngươi mau cầu nguyện , lại thổi tắt cây nến ! Nghe , sinh nhật hàng năm , ước nguyện đối với cây nến sinh nhật, như vậy nguyện vọng của ngươi cũng rất có khả năng thực đây!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi trong lòng kinh ngạc, đôi mắt sáng ngời.
"Có ! ? Đối với cây nến mà đưa ra ước nguyện, nguyện vọng cũng rất có khả năng thực ! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi rất tin nghi ngờ, Đồng Nhạc Nhạc đành lòng dập tắt hy vọng của nàng, lập tức gật đầu .
"Ừ, tất cả mọi người như thế."
"Ha hả, hảo, ta đây liền ước nguyện!"
Đường Yên Nhi mở miệng cười , lập tức, liền lập tức hai tay chắp lại, mắt nhung vừa nhắm, tràn đầy thành kính ngoan đạo ước nguyện đối với cây nến.
Sau khắc, liền thấy mắt nhung Đường Yên Nhi có hơi mở ra, lại hé đôi môi đỏ mọng, thổi tắt tất cả cây nến.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vỗ tay to, sau đó nổi cơn tò mò, mở miệng hỏi.
"Yên Nhi, ngươi mới rồi ước nguyện cái gì a! ?"
Đối với hiếu kỳ của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở bên , cũng tò mò quá chừng.
Sau đó, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lập tức vội vàng quay đầu, nhìn Đường Yên Nhi.
Chương 167-2 : Nụ hôn nhàng
Edit : Angelina Yang
Đối đầu mắt nhung tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , gương mặt Đường Yên Nhi cũng vẻ xấu hổ.
Lập tức, khuôn mặt nhắn chợt cúi xuống, hai tay trắng như tuyết kia càng là bởi vì căng thẳng mà ngừng xoắn lấy vạt áo của chính mình.
Mặc dù, Đường Yên Nhi gì, chỉ là, hành động của nàng cũng tất cả.
Thấy Đường Yên Nhi đỏ mặt tràn đầy dáng vẻ ngượng ngập, chân mày Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhướn lên cái, sau đó mở miệng, cười vẻ tràn đầy trêu chọc.
"A, ta biết, Yên Nhi khẳng định là ước nguyện, muốn tìm được lang quân như ý !"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ra suy đoán trong lòng.
ngờ, Đường Yên Nhi nghe vậy, lập tức giống như chú mèo con bị dẫm lên cái đuôi, lập tức ngẩng đầu, lại hung hăng dậm chân, tràn đầy dáng vẻ vì xấu hổ mà thành giận.
"Tiểu Nhạc Tử cho ngươi bậy, ta, ta, ta mới có đây!"
"Ha hả, có sao! ?"
Thấy Đường Yên Nhi dáng vẻ thẹn thùng, quả thực là giấu đầu lòi đuôi!
Thấy vậy, chỉ Đồng Nhạc Nhạc cười, mà ngay cả Huyền Lăng Phong vốn mực hợp với Đường Yên Nhi cũng cười .
Hơn nữa, Huyền Lăng Phong chỉ cười ngặt nghẽo, mà còn quên chế nhạo phen.
"Ô, nghĩ tới mặt ngươi đúng là dày, cũng biết sau này ai dám lấy ngươi, khẳng định là ba đời bất hạnh!"
"Ngươi! Hỗn đản!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Phong , Đường Yên Nhi lập tức nổi giận dậm chân, sau đó liền giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn, nhằm hướng Huyền Lăng Phong truy đánh.
Ngay lập tức, bên trong điện Đường Tâm vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ.
Cuối cùng, Đường Yên Nhi là đuổi phát mệt, mới ngừng lại được.
Đồng Nhạc Nhạc chính là nhìn thấy trong số những thọ lễ của Đường Yên Nhi, có bình rượu hoa quế, thèm đến chảy nước miếng.
Lần trước trong lúc vô tình uống qua ly rượu hoa quế, đến nay ký ức của nàng hãy còn mới mẻ đây!
Thấy dáng vẻ thèm ăn của Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi cũng phải hẹp hòi, lập tức sai A Nôlấy ra ba cái ly rượu, sau đó ba người bọn họ liền ngồi trong vườn hoa mà cùng uống rượu.
Huyền Lăng Phong mười tám tuổi , sớm uống qua ít rượu.
Đường Yên Nhi bình thường, cũng từng uống mấy chén.
Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền cùng nhau oẳn tù tì, thắng thua uống rượu.
Ngay lập tức, bên trong vườn hoa, tiếng cười vui rộn rã.
Đồng Nhạc Nhạc là người mê rượu, chỉ cảm thấy loại hoa quế tửu này cực kỳ dễ uống. Cho nên, liền chén tiếp theo chén, uống đến đầu óc choáng váng hôn lúc sau này, Đồng Nhạc Nhạc trực tiếp phục ở mặt bàn mà ngủ khì khì .
Đường Yên Nhi giờ phút này, cũng là uống đến hai gò má ửng đỏ, A Nô ở bên thấy vậy, lập tức làm hết phận đỡ Đường Yên Nhi quay về nghỉ ngơi.
Trong khoảnh khắc, bên trong đình nghỉ mát, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc uống rượu, với lại Huyền Lăng Phong ở bên trong .
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc sớm say đến ngủ khì khì.
Cho nên biết, giờ phút này liền có đạo ánh mắt men say mông lung lại vô cùng nóng bỏng , gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . .
Vào đông thời tiết rét lạnh, chỉ là bên trong đình ngắm cảnh, lại đặt mấy cái hỏa lò. Khiến cho bên trong đình ngắm cảnh phảng phất ấm áp như ngày xuân bình thường.
Ánh mắt Huyền Lăng Phong giờ phút này , gắt gao nhìn vào người bé trước mặt, tất cả bốn phía ở trong mắt , đều phảng phất giống như Hư Vô.
Cúi đầu nhìn người bé phục ở bàn, ngủ khì khì.
Huyền Lăng Phong nhìn như si như mê.
Chỉ thấy người trước mắt, gương mặt xinh xắn, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi đỏ mọng, mỗi chỗ, đều hoàn mỹ chê vào đâu được.
Lại nhìn da thịt trắng hơn Bạch Tuyết kia, trắng trẻo hồng hào, làm cho người ta nhịn đượcmà muốn đưa tay kiểm tra.
Trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, bàn tay dường như càng là tự có ý thức, từ từ vươn tới mặt người bé ở trước mắt mà tìm kiếm.
Khi mà đầu ngón tay rơi khuôn mặt xinh xắn mềm mại kia của người bé, trái tim khỏi nhảy lên cái.
Chỉ cảm thấy, làn da thịt đầu ngón tay, ấm áp như vậy, mềm nhẵn, phảng phất loại lụa thượng đẳng nhất,làm cho người ta lưu luyến quên thu về.
Lại phảng phất mang theo những dòng điện, ngừng truyền lại từ đầu ngón tay đến tứ chi bách huyệt của , rồi hợp với tâm , khiến đều tê dại . . .
Tim đập nhanh thôi, tim đập dồn dập, dần dần, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, dưới đáy lòng hình như có đám lửa, ngừng rục rịch bùng lên ... . .
Đặc biệt, khi mà ánh mắt của , nhìn vào cái miệng đỏ hồng mịn màng , đồng mâu khỏi tối sầm lại. . .
biết, đôi mội xinh xắn này, nếu được nếm thử tư vị, rốt cuộc là như thế nào! ?
Nhớ lại lần trước, khi mà làm bộ chết đuối, người nhắn này dùng miệng mình để hô hấp nhân tạo cho chính mình, xúc cảm mềm mại kia, tại nhớ lại ký ức đó như thể hãy còn mới mẻ. . .
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng nhịn được nữa.
Từ từ để cho thân thể của mình, nghiêng tới gần người bé.
Cùng với tới gần từng chút từng chút, mùi hương hoa quế nhạt nhòa, hỗn hợp với nùi hương hoa lài thoang thoảng từ người nhắn này, càng là xông vào mũi, khiến Huyền Lăng Phong vô cùng động tâm . . .
Đặc biệt, khi đôi môi rốt cuộc chụp lên đôi môi mềm mại kia, mềm mại xúc cảm đó khiến trong lòng Huyền Lăng Phong chợt nhói lên cái.
Cảm giác đó, phảng phất tảng đá lớn, hung hăng quăng vào tim vốn như mặt hồ yên tĩnh ... . .
Cũng khiến Huyền Lăng Phong quên tất cả, quên tất cả, chỉ nghĩ thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn nên tách ra.
Cũng biết, chính lúc đắm chìm mê muội đôi môi mềm mại này, đạo bóng dáng cao to, biết từ khi nào, xuất cách đó xa ở phía sau . . .
Last edited by a moderator: 9/11/15
Elise Tuyen thích bài này.