1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 157-1 : Ngươi ai phải là nam nhân?
      Edit : Tiểu Thư Xà

      Chỉ khi Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng khỏi thở phào nhõm.

      May là Huyền Lăng Thương tiếp được quả cầu thêu hoa kia. . .

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhõm, chỉ thấy quả cầu thêu kia, ngừng bị người khác cướp đoạt.

      đến cũng buồn cười, quả cầu thêu hoa kia, cũng biết là vì cái gì, mỗi lần bị người khác muốn cướp lấy, lại luôn tránh.

      Khi quả cầu thêu hoa bị đẩy đến bên kia, lúc khác lại bị người khác đẩy đến bên này.

      Kết quả, nam nhân vây quanh phía dười khách điếm, ai nấy cũng đều vì tranh đoạt quả cầu thêu hoa kia, mà chen chen lại, cực kì náo nhiệt.

      Đồng Nhạc Nhạc vốn có vóc người , lại bị đám người này chen lui chen tới dữ dội, thiếu chút nữa chen đến ngã lăn đất .

      Nhưng, vào đúng lúc này, bàn tay to mạnh mẽ đầy sức lực, đột nhiên xuất , kịp thời bắt được cánh tay nàng.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, nhìn lại bàn tay to kia.

      Đối diện, là nam nhân lạnh lùng tuấn mỹ mê hoặc.

      Huyền Lăng Thương mặc dù mắt đến nhìn nàng, nhưng mà, lại gắt gao bảo vệ nàng ở bên cạnh. . .

      Thấy vậy, tâm của Đồng Nhạc Nhạc, khỏi ấm áp.

      Tuy nhiên, còn chờ Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều đến cái khác, bên tai liền truyền đến thanh kiều của Đường Yên Nhi.

      "Nha, Ngươi nhìn ta yếu đến mức muốn ngã sấp xuống, như thế nào lại đỡ cái! ?"

      Đường Yên Nhi mở miệng, ánh mắt nén giận kia, lại gắt gao trừng mắt nhìn về phía Huyền Lăng Phong đứng cạnh nàng.

      thấy Huyền Lăng Phong môi đỏ mọng nhếch cái, mở miệng .

      "Bổn vương tại sao phải đỡ lấy ngươi! ?"

      "Ngươi!"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi trợn ngược đôi mắt, mặt trận buồn bực, trong lúc nhất thời cũng biết phải cái gì mới tốt.

      Thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi như ăn phải đồ bỏ , mặt Huyền Lăng Phong có phen đắc ý.

      Thấy vậy, Đường Yên Nhi cắn răng, lập tức tức giận mắng tiếng.

      "Ngươi phải là nam nhân, chút phong độ nam nhân nên có cũng !"

      "Cái gì! ? Ngươi ai phải là nam nhân ! ?"

      Nghe được lời của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong lập tức trừng đến lồi mắt, giống như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, lông lập tức dựng ngược.

      Dù sao, cũng người đàn ông nào nghe được lời như thế, còn có thể bảo đảm đủ bình tĩnh.

      Trong lúc Huyền Lăng Phong vô cùng tức giận, Đường Yên Nhi thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong trừng đến lồi mắt, lần nữa mở miệng mắng.

      "Ta ngươi phải là nam nhân, thế nào! ? Hừ!"

      Đường Yên Nhi mở miệng, mặt mày khinh thường, cuối cùng, còn vênh lên cái cằm xinh xắn, dựng lỗ mũi nhìn Huyền Lăng Phong.

      Bộ mặt mày khinh thường đắc ý kia, làm Huyền Lăng Phong giận đến điên rồi.

      Dù sao, chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào kiêu ngạo đắc ý đến như vậy, lá gan của nàng rất lớn.

      Trong lòng tức giận, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn cái, môi đỏ hé mở, nghiến răng nghiến lợi mở miệng .

      "Nếu có nể ngươi là nữ nhân, ta nhất định đánh ngươi!"

      "Ngừng, vậy ngươi cho ta là nữ nhân, dù sao ta cũng coi ngươi thành nam nhân, ngươi can đảm, ngươi liền đánh ta , đến đây, mặt ta ở chỗ này này!"

      Đường Yên Nhi vừa , vừa tự động đưa mặt mình tới gần Huyền Lăng Phong.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lại lập tức phát điên, vô cùng tức giận.

      Nhưng, cũng giơ tay ra đánh.

      Dù sao, trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ rằng, nam nhân đánh nữ nhân là vô cùng mất mặt.

      Trong lúc Huyền Lăng Phong cực kì tức tối, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên nhìn hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi lại bắt đầu tranh cãi, liền bất đắc dĩ tiến đến khuyên nhủ.

      "Được rồi, Thập Tam Vương Gia, Cửu công chúa, các ngài nên ầm ĩ , hơn nữa, nơi này cũng phải là địa phương để cãi nhau."

      Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi đều nhất tề 'hừ' lạnh tiếng, lập tức lại hung hăng trợn mắt trừng nhau.

      Nhìn đối phương trợn mắt nhìn mình, liền hung hăng trừng trở lại.

      Lúc Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi trừng nhau chỉ còn thiếu nước lác mắt, Huyền Lăng Thương nãy giờ vẫn mực im lặng lên tiếng rốt cuộc khỏi mở miệng .

      "A Phong."

      Nam nhân mở miệng, giọng trầm nặng trịch, lại phi thường có lực trấn áp.

      Lại thấy Huyền Lăng Phong nghe được thanh của Huyền Lăng Thương, tức giận mặt lập tức hạ xuống ít.

      Cổ cũng rụt xuống, ràng đối với hoàng huynh của mình, cũng có điều kiêng kỵ.

      Tuy là như thế, cái miệng nhắn của Huyền Lăng Phong lại trề ra, khó chịu ràng.

      Nhìn bộ dáng Huyền Lăng Phong tức giận như tiểu hài tử, Đồng Nhạc Nhạc cũng hồi bất đắc dĩ.

      Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, đám người trước mặt khỏi truyền đến trận thanh oa oa .

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi quay đầu nhìn lại.

      Chương 157-2
      Edit: Tiểu Thư Xà

      Chỉ thấy quả cầu thêu hoa kia, bị người khác đoạt, cầm nó, là nam nhân diện mạo bình thường.

      Chỉ thấy nam nhân này, cả người ăn mặc mộc mạc, dáng vẻ bình thường, lúc cầm quả cầu thêu hoa kia, mặt mày ngượng ngùng đỏ bừng, lại che dấu được nỗi hoan hỉ.

      Giờ phút này, nam nhân kia bị mọi người cười đùa thôi tiến lên.

      Thấy cầu thêu hoa có người đoạt, Viên Thành và Viên Ý vốn đứng ở lầu cũng nhìn xuống.

      Thấy nam nhân cầm cầu thêu hoa, Viên Thành đầu tiên là đánh giá phen, lập tức cười ha hả với cái gì đó.

      Trái lại Viên Ý phía sau lão, mặt mày cũng thất vọng, hơn nữa, ánh mắt ai oán kia, còn thỉnh thoảng nhìn lại quay về hướng Huyền Lăng Thương, hiển nhiên, nàng chính là nhìn trúng Huyền Lăng Thương .

      Hơn nữa, ánh mắt tràn đầy ai oán và khẩn cầu kia, giống như tiếng động chờ mong cái gì đó. . .

      Chỉ tiếc, cho dù nàng mỏi mắt chờ mong như thế nào nhìn Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương cái liếc mắt cũng dừng lại người nàng. . .

      "Được rồi, trận đấu cầu thêu hoa cũng kết thúc, chúng ta hồi cung thôi!"

      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc liền ngẩng đầu nhìn sắc trời.

      Chỉ cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua mau, nháy mắt, tới lúc mặt trời lặn.

      Huyền Lăng Phong bên kia, lúc nghe được lời của Huyền Lăng Thương, đương nhiên phản đối.

      . . .

      tại mỗi ngày, lúc Đồng Nhạc Nhạc ngủ dậy, đều đến điện Đường Tâm tìm Đường Yên Nhi.

      Đường Yên Nhi giống như mặt trời , sức sống mỗi ngày vô tận.

      cùng Đường Yên Nhi trong kinh thành du sơn ngoạn thủy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ.

      Ngoài Đường Yên Nhi ra, Huyền Lăng Phong lúc rảnh rỗi, cũng đột nhiên xuất , sau đó giống như cái bã kẹo cao su dính người mà theo.

      Mỗi lần, Đường Yên Nhi cũng đều cùng Huyền Lăng Phong đấu võ mồm, hai người giống như kiếp trước có thù, kiếp này mới thành oan gia.

      Hai người mỗi lần gặp mặt liền cùng đấu võ mồm, ai nhường ai, nếu chính là hai người hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, cũng chỉ còn thiếu trừng đến lác mắt thôi.

      Nhưng mà, mỗi lần thấy dáng vẻ hai người Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong đấu võ mồm, Đồng Nhạc Nhạc lại vừa bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.

      Thời gian nháy mắt qua , vài ngày sau, là đến lúc Huyền Lăng Thương kiểm tra võ công của Huyền Lăng Phong.

      Lần này, Huyền Lăng Thương phải cho Huyền Lăng Phong luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, mà là quần đấu.

      Dù sao, mặc dù sinh ra tại Hoàng gia, được hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn, nhưng cũng lại có nguy hiểm khôn cùng.

      Coi như thường xuyên được thị vệ bảo vệ, nhưng nếu có tình hình đột xuất phát sinh, tất cả vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Kết quả, hôm nay, Huyền Lăng Thương kiểm tra võ công của Huyền Lăng Phong, cho cùng năm thị vệ có võ công bình thường tỉ thí.

      Đối với điều này, Huyền Lăng Phong tỏ vẻ phi thường kích động cùng hưng phấn.

      Dù sao, Huyền Lăng Phong trước kia cũng hề thích võ chút nào, nhưng tại, có hứng đối với võ công .

      Bởi vì bây giờ, trong lòng Huyền Lăng Phong, có lòng tin.

      Chỉ cần võ công của mình tốt hơn, chỉ có thể bảo vệ được chính mình, hơn nữa, còn có thể che chở người mình muốn bảo vệ.

      Kết quả, giữa trưa hôm nay, ở Luyện võ tràng, thấy Huyền Lăng Phong mặc áo lam bó sát người, hiên ngang oai hùng đứng đó, gương mặt trẻ tuổi kia, lên vẻ kích động cùng hưng phấn.

      bên, vài tên thị vệ sớm được điểm danh .

      Hôm nay, Huyền Lăng Thương cũng cố ý sắp xếp chút thời gian trong trăm công nghìn việc, ngồi ở nơi này, chờ kết quả kiểm nghiệm võ công của Huyền Lăng Phong.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương bây giờ, sớm thay chiếc long bào vàng sáng, người mặc chiếc mãng bào hoa văn màu đen, lưng thắt Đái nạm bảo thạch màu đen có treo khối ngọc Dương Chi tím. mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng sợi đai gấm màu đen buộc lại, quả nhiên vẫn là dáng người như rồng như phượng, uy nghiêm vô hạn.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở nơi này, đôi huyết mâu kia dưới ánh mặ́t trời lóe lên sắc đỏ, giờ phút này lẳng lặng nhìn Huyền Lăng Phong đứng cách xa.

      Bị Huyền Lăng Thương cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn, Huyền Lăng Phong vừa căng thẳng, lại kích động.

      Nhưng mà, ánh mắt lộ vẻ kích động hưng phấn kia, lại chăm chú nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng hầu hạ phía sau Huyền Lăng Phong.

      Đối với ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn đến, Đồng Nhạc Nhạc chỉ hé miệng cười tiếng, sau đó mở cánh môi đỏ, mấp máy thầm cỗ vũ tiếng 'Cố gắng lên' .

      Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc hề ra lời này , nhưng Huyền Lăng Phong cũng từ vẻ mặ́t cùng khẩu hình Đồng Nhạc Nhạc mà biết ý tứ của nàng, lập tức toét miệng cười cái, lộ ra hàm răng trắng lóa.

      Nhưng, nụ cười mặt Huyền Lăng Phong, duy trì được khắc, chỉ thấy ngồi bên, ràng là Đường Yên Nhi tới xem náo nhiệt, môi đỏ hé mở, liền mở miệng cười .

      "Ha hả, Bổn công chúa phải chờ cho được người nào đó bị đánh cho bẹp xuống, khẳng định rất vui vẻ!"

      Đường Yên Nhi mở miệng, lượng lớn, lại vừa vặn để cho mọi người ở chỗ này nghe thấy.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức hung hăng trừng Đường Yên Nhi. Đối với chuyện này, Đường Yên Nhi chỉ nhếch miệng cười tiếng, nụ cười mặt sáng lạn vô cùng.

      Với hành động kia, Huyền Lăng Phong điên cuồng tức giận, lại ngại Huyền Lăng Thương ở đây, thể nổi cáu.

      Nhưng, còn chờ Huyền Lăng Phong suy nghĩ nhiều đến thứ khác, chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở đây vốn im lặng , đột nhiên môi mỏng lại mở, nhàn nhạt .

      "Được rồi, bắt đầu ."

      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong rùng mình, lập tức, liền nhanh chóng chạy tới Luyện võ trường.

      Cùng với ánh mắt ra hiệu của Huyền Lăng Thương, đám thị vệ vô danh sớm đứng bên, liền lập tức tới Huyền Lăng Phong .

      Mấy thị vệ này, Huyền Lăng Thương đều tỉ mỉ chọn qua. Võ công trong hoàng cung mặc dù phải là giỏi nhất, nhưng thân thủ cũng nhanh nhẹn. Hôm nay, Huyền Lăng Thương kiểm tra thân thủ của Huyền Lăng Phong!

      Luận võ, chính thức bắt đầu rồi.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 158-1 : Thân thể khỏe
      Edit : Nhạc Vô Ưu

      bên múa trống khua chiêng vang trời, chỉ thấy mấy tên thị vệ Vô Danh kia, nhất tề phát ra công kích về hướng tới Huyền Lăng Phong.

      Đối mặt với tình huống địch nhiều ta ít, chỉ thấy mặt Huyền Lăng Phong lại tỏ ra sợ hãi chút nào. Dáng người cao, gầy, ngừng né tránh công kích của thị vệ Vô Danh, giống như con cá chạch xảo quyệt, thành thạo.

      Thấy Huyền Lăng Phong trong trận chiến ứng phó có thừa, thân thủ phi phàm, đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được nhướn nhướn mày.

      Đối với tình huống tại của huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ dùng câu chính xác để hình dung ‘ gặp ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa’’.

      Chỉ thấy thiếu niên trang phục màu lam ở sân, vóc người cao gầy, bộ cẩm bào màu lam bó sát người, càng làm nổi bật khí thế hiên ngang oai hùng.

      Còn gương mặt tuấn tú, lúc ban đầu là màu da trắng nõn hiếm thấy, nay biến thành màu nâu sẫm khỏe mạnh.

      Thiếu vài phần mùi vị quần áo lụa là, có thêm vài phần khí khái nam nhân.

      Đặc biệt tại, lúc Huyền Lăng Phong chăm chú nhíu mi ứng chiến, dáng vẻ lại rất mê người như thế.

      nghĩ tới, mới ngắn ngủi mấy ngày, Huyền Lăng Phong lại thay đổi lớn như vậy, trước đây, nàng tại sao chưa từng nhận thấy được đây!?

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc thán phục, Đường Yên Nhi vốn dĩ định xem kịch vui, khi nhìn Huyền Lăng Phong ứng chiến với thị vệ Vô Danh, lúc đầu mặt là hài hước, dần dần thành kinh ngạc.

      Hé mở làn môi hồng, khỏi thào tự :

      " nghĩ tới cái tiểu tử thúi này, thân thủ là tốt mà. . ."

      Đường Yên Nhi rất nhưng vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười tiếng.

      Lập tức, ánh mắt quét vòng, khỏi dừng lại người Huyền Lăng Thương.

      Nàng từ góc độ này, vừa lúc có khả năng thấy gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương.

      Mặc dù, Huyền Lăng Thương thần sắc trước sau lạnh lùng, nhưng mà, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong tràn đầy tán thưởng, nhìn liền biết Huyền Lăng Thương có tâm tình tệ.

      Nghĩ đến, tại Huyền Lăng Phong thay đổi, Huyền Lăng Thương vui vẻ vô cùng.

      Thấy vậy, nụ cười mặt Đồng Nhạc Nhạc càng thân thiết.

      . . .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, qua ước chừng canh giờ, Huyền Lăng Phong vẫn bị thất bại .

      Huyền Lăng Phong bị đánh nằm mặt đất, cả người bám đầy đất.

      mặt cũng dính bụi đất, dáng vẻ chật vật thôi.

      Đám Vô Danh thị vệ yên lặng lui xuống.

      Thấy mình bại trận Huyền Lăng Phong ão não vô cùng.

      Lại thấy Huyền Lăng Thương chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi , sau đó tới đứng trước mặt Huyền Lăng Phong.

      Khi Huyền Lăng Phong ão não, nhìn thấy hai chân xuất trước tầm mắt mình, mặt sửng sốt, lập tức, ngẩng đầu nhìn lên.

      Khi đối diện với gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Huyền Lăng Thương, gương mặt tuấn tú, khỏi xuất vài phần áy náy và tự trách.

      Hé mở môi mỏng, ảo não :

      "Hoàng huynh, xin lỗi, đệ lại để huynh thất vọng rồi."

      Huyền Lăng Phong vừa dứt lời liền cúi mặt xuống, dáng vẻ kia, như hận thể vùi mặt mình vào trong đất.

      Tuy nhiên, Huyền Lăng Phong tự trách, lại thấy Huyền Lăng Thương vươn cánh tay thon thả về hướng .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mặt mày kinh ngạc nhìn về phía Huyền Lăng Thương.

      Lại thấy gương mặt lạnh nhạt của Huyền Lăng Thương, đột nhiên hé miệng cười tiếng với .

      "Đứng lên !"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu mặc dù nhạt nhòa, chỉ là, lại nhìn ra tâm tình của rất tốt.

      Nghe vậy, mặt Huyền Lăng Phong ngây ra, yên lặng đưa ra tay mình, giao cho Huyền Lăng Thương.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Thương tay dùng sức, liền đem Huyền Lăng Phong từ mặt đất đứng lên.

      Huyền Lăng Phong đứng lên, thấy mặt Huyền Lăng Thương ra nụ cười, trong lòng kinh ngạc.

      Vốn Huyền Lăng Phong cũng phải loại người biết dấu diếm, lập tức mở miệng hỏi.

      "Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh tức giận sao!?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương lập tức hỏi ngược lại.

      "Hoàng huynh tại sao phải tức giận!?"

      "Ách, bởi vì đệ lại thua. . ."

      lên điều đó, mặt Huyền Lăng Phong xấu hổ hồi.

      Vốn tưởng rằng, bản thân cố gắng học võ công rất nhiều, nghĩ tới lần kiểm nghiệm này của hoàng huynh, lại khiến hoàng huynh thất vọng rồi.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong khỏi từ từ cúi thấp mặt xuống.

      Tuy nhiên, còn chờ Huyền Lăng Phong suy nghĩ nhiều mặt khác, bên tai liền truyền đến thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương.

      " lần này đây, trẫm rất vui mừng, mặc dù, ngươi bị bại trận, chỉ là, ngươi lại có thể kiên trì hơn canh giờ, biểu này của ngươi, vượt xa ngoài dự toán của trẫm."

      "Cái gì!?"

      Chương 158-2 : Thân thể khỏe
      Edit : Nhạc Vô Ưu



      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong lập tức ngẩng mặt lên.

      gương mặt tuấn tú, lộ vẻ kinh ngạc.

      Trợn tròn mắt , tràn đầy vẻ dám tin.

      Đối với vẻ mặt dám tin của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ nhàng cong môi cười tiếng, lại thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong người đầy bụi đất , khỏi mở miệng cười .

      " xuống rửa mặt tốt !"

      Huyền Lăng Thương vừa dứt lời liền lập tức xoay người rời khỏi.

      bên Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, tự nhiên theo.

      Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Huyền Lăng Phong lại phục hồi tinh thần , như là nghĩ đến cái gì, gọi Đồng Nhạc Nhạc tiếng.

      "Tiểu Nhạc Tử!"

      "Có nô tài."

      Nghe Huyền Lăng Phong gọi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dừng bước chân lại, xoay người trả lời.

      Lại thấy Huyền Lăng Phong chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn nàng, mặt Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, quay sang nhìn Huyền Lăng Thương ở đằng trước, nhàn nhạt liếc nhìn mắt nàng , lại có dừng bước, nhanh chân rời khỏi, cũng là ngầm đồng ý nàng ở lại.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền tới trước mặt Huyền Lăng Phong, im lặng nhìn thiếu niên mặt và cổ đầy bụi đất và mồ hôi.

      Nhìn đến Huyền Lăng Phong ở trước mặt, Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra, bất tri bất giác, Huyền Lăng Phong lại cao lớn hơn.

      tại, dáng người tối thiểu thước tám, nàng đứng ở trước mặt , chỉ cùng lắm ngang ngực .

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở trước mặt Huyền Lăng Phong , còn phải ngẩng đầu, mới có thể nhìn vào đôi mắt Huyền Lăng Phong.

      "Thập Tam Gia, ngài còn có việc!?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc hỏi, Huyền Lăng Phong từ từ phục hồi tinh thần lại, nhớ lại mới vừa rồi Huyền Lăng Thương tán thưởng , Huyền Lăng Phong hưng phấn và vô cùng kích động.

      "Ha hả, vừa rồi hoàng huynh khen ta đấy! Ta là cao hứng!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng vừa , mặt lộ vẻ kích động và hưng phấn, dáng vẻ kia, phảng phất giống tiểu hài tử.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phì cười thôi.

      Lại thấy mặt đầu Huyền Lăng Phong toàn là đất, sau khắc, như nghĩ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc móc ra cái khăn tay từ ống tay áo , sau đó đưa cho Huyền Lăng Phong.

      "Đây, Thập Tam Gia, lau mồ hôi mặt !"

      Nghe Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy Đồng Nhạc Nhạc đưa tới khăn tay trắng tinh, Huyền Lăng Phong mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó, lập tức đưa tay tiếp nhận.

      "Tốt lắm, Thập Tam Gia, nếu như có chuyện gì khác, nô tài liền lui xuống trước."

      Nghĩ đến Huyền Lăng Thương xa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, nhàng gật đầu, lại thấy tiểu thái giám trước mặt mỉm cười nhìn chút , mới lại xoay người rời khỏi.

      Thấy vậy, lòng Huyền Lăng Phong, chỉ cảm thấy ấm áp.

      Lập tức cúi đầu nhìn khăn trong tay.

      Chỉ thấy khăn tay, sạch trắng tinh , dưới góc trái còn thêu đóa hoa lài, thanh nhã như thế .

      Điều khiến Huyền Lăng Phong kinh ngạc chính là khăn tay này vẫn còn mang theo mùi hương hoa lài nhàn nhạt. . .

      Cúi đầu ngửi mùi hoa lài nhàn nhạt chiếc khăn, trong mắt Huyền Lăng Phong khỏi xẹt qua phần say mê. . .

      . . .

      Hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc luôn cảm giác được bụng vô cùng thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác đau nhức.

      ra từ tối qua nàng bắt đầu cảm thấy đau rồi, vì thế tối qua nàng tỉnh dậy rất nhiều lần, làm cho hôm nay khi tỉnh lại, thời gian còn sớm.

      Nhìn thấy bên ngoài mặt trời ̣ mọc, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình. Sau đó, như thể con cá chép bật khỏi mặt nước, lập tức liền từ giường nhảy dựng lên.

      Mấy ngày nay, Đường Yên Nhi là thân thể khỏe, cho nên liền có tâm tình xuất cung.

      Cho nên mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa quay về hầu hạ Huyền Lăng Thương.

      Chỉ là hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc luôn cảm giác được thân thể khỏe, hình như toàn thân đều nặng nề.

      Qua loa rửa mặt phen, Đồng Nhạc Nhạc liền mặc xong trang phục, đứng lên đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ Huyền Lăng Thương.

      khi Đồng Nhạc Nhạc tới điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy Huyền Lăng Thương thức dậy, giờ phút này, Tiểu Lô Tử theo tiểu thái giám khác hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, lập tức, liền vội vội vàng vàng tới, đầu tiên là cúi đầu xuống, hành lễ đối với Huyền Lăng Thương, mới đứng lên, tiếp quản công tác của Tiểu Lô Tử .

      Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc tới muộn, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng liếc mắt nhìn nàng, lên tiếng.

      Cho đến khi Huyền Lăng Thương mặc xong triều phục, Đồng Nhạc Nhạc mới rốt cuộc thở phào nhõm.

      bên Tiểu Lô Tử thấy vậy, khỏi tò mò hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, như thế nào ngươi tối nay trễ như vậy mới đến!? May là Hoàng thượng có trách tội."

      Nghe lời này của Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là le lưỡi, mặt mày ảo não.

      "Hôm nay cả người biết như thế nào, thân thể luôn thoải mái, tối hôm qua còn ngừng tỉnh lại, ai, cũng biết ra sao phải chăng là cảm lạnh."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Lô Tử lập tức lo lắng hỏi.

      " Tiểu Nhạc Tử ngươi nhanh chóng tìm ngự y xem bệnh !!? Gần nhất khí trời chuyển lạnh, cẩn thận bị trúng gió rét."

      Trong lòng biết Tiểu Lô Tử lo lắng cho chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm kích. Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc là tìm ngự y, nếu như tìm ngự y nhìn cái, thân phận của nàng phải bị vạch trần sao!?

      Rồi hãy , chút khó chịu người , Đồng Nhạc Nhạc có thể gắng qua được . Chỉ cần nghỉ ngơi tốt phen, khẳng định có việc gì, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ như thế .

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 159-1 : Đại di mụ giá lâm
      Edit : thuonglu

      Đồng Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng, thân thể của mình khỏe, là bởi vì là thời tiết chuyển lạnh nên cảm mạo. Hơn nữa dạo gần đây nàng ngừng cùng Đường Yên Nhi ra ngoại thành chơi nên hơi mệt nhọc cũng để ý đến điểm khác thường.

      Ai biết, là bởi vì...cái này. Bi kịch a.

      tại là lúc giữa trưa, Đồng Nhạc Nhạc trực bên ngoài Ngự Thư Phòng . Liền cảm thấy bụng quặn đau thôi, ngay sau đó là cỗ nhiệt ngừng tuôn ra từ dưới thân.


      Cảm giác được dưới thân khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tỉnh ngộ, ngay sau đó cả ý định chết cũng có .

      Khó trách tối qua nàng liền cảm giác được đúng, eo lưng luôn ê ẩm, bụng cũng là đúng, ngay cả dì cả cũng đến muộn ! ! ! !

      Phải biết rằng, trước đây Đồng Nhạc Nhạc là cao thủ viết lách mạng, lịch làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của Đồng Nhạc Nhạc, đều khác hẳn người bình thường, đêm ngày đảo lộn. Ban ngày của nàng là dùng để ngủ, chỉ có buổi tối mới có đứng lên, sau đó ngồi trước máy tính làm việc.

      Cũng bởi vì buổi tối im lặng mới lợi cho viết văn.

      Tuy nhiên bởi vậy, dì cả của Đồng Nhạc Nhạc luôn đều.

      Nhiều khi hơn nửa năm mới đến lần, Đồng Nhạc Nhạc cũng quen . Hơn nữa, đối với phương diện này nàng cũng để tâm.

      Cho nên, tại tới triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc đối với bất thường của dì cả cũng chú ý.

      Ai biết, dì cả nhiều tháng có tới lại đột nhiên giá lâm, kiến Đồng Nhạc Nhạc trở tay kịp!

      Cảm giác được dưới thân khác thường, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa.

      Hơn nữa, bụng nàng đau quá, như có cái máy trộn bê-tông ngừng khuấy trong bụng nàng.

      Bụng đau càng lợi hại, dưới thân nhiệt lưu càng ngày càng nhiều, làm cho Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng thôi, khuôn mặt nhắn tinh xảo dần dần ra vẻ thống khổ.

      Trong lòng biết chính mình tiếp tục như vậy phải là biện pháp tốt, nếu như bị người nhận thấy, Đồng Nhạc Nhạc dám nghĩ tiếp tục . . .

      Thừa dịp bây giờ chưa có ai phát nàng khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay trở về vẻ mặt điềm tĩnh, tiến đến nhờ Tiểu Lô Tử đứng bên ngoài hầu hạ, sau đó tính toán vội vàng trở về tiểu viện của mình, lại thay bộ đồ sạch , cùng với băng vệ sinh linh tinh các loại.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy đau đớn khác thường , có trời mới ở triều đại này đây là lần đầu dì cả ghé thăm nàng, mà nàng cũng biết nữ nhân nơi này sử dụng cái gì thay băng vệ sinh.

      Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc lại càng đau đầu.

      Nhưng đúng lúc này, cửa lớn Ngự Thư Phòng đột nhiên mở ra từ bên trong, mấy đại thần mới vừa cùng Huyền Lăng Thương bàn bạc quốc từ từ tới .

      Tiếp đó, thanh trầm thấp khàn khan của Huyền Lăng Thương truyền đến từ bên trong Ngự Thư Phòng.

      "Tiểu Nhạc Tử!"

      Nghe Huyền Lăng Thương gọi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, khỏi run rẫy chút .

      Huyền Lăng Thương gọi nàng lúc nào gọi, lại gọi lúc này.

      Chết tiệt!

      Trong lòng ảo não thôi, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể nhận lệnh xoay người về hướng Ngự Thư Phòng bên trong tới.

      Nhưng là mỗi bước , lại cảm thấy dưới thân lưu lượng càng mãnh liệt thêm phân.

      Tuy tại là trời đông, y phục người ăn mặc thuộc loại dày.

      Màu sắc y phục nàng cùng màu nâu đỏ kia loại, coi như bị huyết dính vào cũng thấy ràng, chỉ là, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn sợ hãi a.

      Càng là sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc càng phát ra căng thẳng, mà ngay cả bước , cũng giống như người máy.

      Đồng Nhạc Nhạc vất vả mới vào tới Ngự Thư Phòng lúc này chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ngay ngắn ở thư án phía sau, tay cầm bút lông, tại chăm chú phê duyệt Chiết Tử.

      Lúc nàng tiến vào, Huyền Lăng Thương cũng quay đầu lại, chỉ là bạc môi hé mở, nhạt nhòa .

      "Mài mực."

      Nghe được lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hít hơi sâu, sau đó mới tự làm chính mình điềm tĩnh lại, mở miệng .

      "Vâng "

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa bước tới thư án bên kia.

      Nhưng mà, , kỳ bảo xê dịch vẫn còn sai biệt lắm.

      Bởi vì tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bắp đùi mình bên trong toàn bộ ướt nhẹp, có trời mới biết nàng tại có bao nhiêu căng thẳng.

      Nếu như bị Huyền Lăng Thương phát phải làm sao mới tốt bây giờ.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thấp thỏm thôi, mắt nhung nhàng hướng tới Huyền Lăng Thương bên kia nhìn lại.

      Vốn tập trung phê duyệt tấu chương, Huyền Lăng Thương cảm nhận được ánh mắt của nàng, tầm mắt ngước lên, ánh mắt sâu thăm thẳm, tuấn mỹ mê hoặc động lòng người hướng tới bên người Đồng Nhạc Nhạc mong chờ.

      Đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi thôi, tim đập nhanh 'Bang bang bang' như muốn thoát khỏi lòng ngực của nàng.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt , càng che mỗi căng thẳng trong lòng.

      Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cúi gằm khuôn mặt nhắn xuống, làm ra vẻ điềm tĩnh đứng ở thư án bên cạnh, đưa tay cầm lấy nghiên, từ từ mài.

      Thế nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn nàng.

      Cảm giác được điều này, lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc lại càng rối bời , chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương cảm nhận được khác thường hay sao!

      Chương 159-2 : Đại di mụ giá lâm
      Edit : thuonglu

      Trời ạ, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

      Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc rối bời, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng trầm thấp khàn khan, mang theo nghi hoặc của nam nhân kia

      "Như thế nào nơi đây lại có mùi huyết!?"

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa, nhưng vẫn che dấu nổi uy nghiêm.

      Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái.

      Trong lòng liền hiểu Huyền Lăng Thương là người tập võ, mọi giác quan đều rất nhạy bén.

      Hơn nữa dưới thân nàng sớm ướt rườn rượt, với năng lực của Huyền Lăng Thương khẳng định nhận thấy được điều gì đó.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, khuôn mặt nhắn vốn tái nhợt ngay tức khắc trở nên toàn bộ trắng.

      Bàn tay nhắn nắm nghiên mực lại càng tỏ ra căng thăng.

      Lạy trời!

      tại nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! ?

      Bản thân cũng biết nên trả lời như thế nào mới ổn! ?

      Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương hẳn biết mùi máu tươi là từ người nàng truyền đến.

      "Nếu như chính ta bị thương, vậy bản thân có lý do gì biết".

      Đồng Nhạc Nhạc lúc này vẫn còn rối rắm mắt nhung tràn đầy căng thẳng, khỏi len lén ngước lên, nhìn tới Huyền Lăng Thương .

      ngờ lại đối đầu với ánh mắt sắc bén đầy vẻ nghi hoặc của nam nhân kia

      Đôi mắt kia sâu thẳm hút hồn, huyết sắc trong đôi mắt ngày càng che dấu nổi sắc bén. tại gắt gao rơi người nàng, phảng phất tìm tòi nghiên cứu đánh giá cái gì.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức cụp đôi mắt xuống, sợ hết hồn hết vía, đại não càng thêm trống rỗng.

      Đối ngược với bộ dang rối bời, mất bình tĩnh của Đồng Nhạc Nhạc. Huyền Lăng Thương giờ phút này, lẳng lặng nhìn người tiểu thái giám trước mặt này.

      Chỉ thấy người này vẻ mặt cắt còn hột máu, khuôn mặt tinh xảo nhắn vô cùng tái nhợt, phảng phất chút chột dạ dường như che dấu điều gì đó.

      Dáng vẻ kia, giống như là làm chuyện đáng hổ thẹn, sợ hãi bị người phát . . .

      Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi có hơi nhíu lại, cũng phê duyệt tấu chương nữa, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn người tiểu thái giám này.

      Thấy Huyền Lăng Thương có dáng vẻ này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền , nếu như để cho Huyền Lăng Thương có đáp án, Huyền Lăng Thương nhất định để yên.

      Trong lòng lo lắng, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì, tay cầm nghiên mực lập tức lặng yên để xuống, sau đó hai tay liền đưa nhanh lại phía sau, lại dùng chính móng tay mình hung hăng cắt cái bên tay trái..

      Ngay sau đó liền truyền đến cơn đau bén nhọn làm Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhíu mày, nhưng mà nhanh chóng liền khôi phục như thường, lập tức, cúi đầu xuống, đưa cánh tay mới bị chính mình làm bị thương đến trước mặt Huyền Lăng Thương.

      "Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tài mới vừa rồi cẩn thận, bị nhánh cây hoa rơi vào tay làm bị thương ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhưng đôi mắt vẫn như cũ cúi gục xuống, dám nhìn tới ánh mắt của Huyền Lăng Thương.

      Bởi vì, ánh mắt của Huyền Lăng Thương rất sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người dường, làm nàng sợ hãi.

      Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc vẫn rối bời, tầm mắt Huyền Lăng Thương chuyển sang nhìn cánh tay trái Đồng Nhạc Nhạc vừa vươn ra. Khi thấy cổ tay có vài đạo vết thương, đôi mày tuấn tú khỏi nhàng nhíu lại, bạc môi lập tức hé mở, mở miệng hỏi.

      "Như thế nào bị thương, cũng bôi thuốc! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng có nhạt nhòa ý tự trách .

      Nhớ lại tiểu thái giám trước mắt này, bình thường làm việc rất cẩn thận, tại sao lại đối chuyện của mình lại để tâm! ?

      Trong lòng Huyền Lăng Thương khỏi ảo não lúc, cũng hề nhận ra ánh mắt chính mình nhìn Đồng Nhạc Nhạc có thêm vài phần lo lắng, mà chính mình cũng phát giác.

      Đối với việc Huyền Lăng Thương có ý lo lắng cho chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng nhận thấy được.

      Nghe thấy những lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu xuống, mở miệng .

      "Mới vừa rồi nô tài muốn bôi thuốc, Hoàng thượng lại đột nhiên gọi nô tài vào, cho nên. . ."

      việc tiếp theo Đồng Nhạc Nhạc cũng ra trong lòng mỗi người đều

      Nghe vậy, môi bạc của Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy cái, lại nghĩ đến cái gì, tay liền hướng về ngăn kéo, từ bên trong lấy ra vật

      Sau đó, bạc môi hé mở, nhạt nhòa .

      "Tay, đưa qua đến."

      "Ách. . ."

      Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên cái, lập tức giơ đôi mắt lên tràn đầy nghi hoặc hướng nam nhân kia nhìn tới.

      Chỉ thấy tay Huyền Lăng Thương cầm bình thuốc dán, dáng vẻ kia, hiển nhiên là tính toán tự mình bôi thuốc cho nàng.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, lập tức hé mở làn môi hồng, mở miệng cuống quít .

      "Hoàng thượng, thân phận nô tài. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc lời còn chưa hết, lại thấy nam nhíu chân mày lại, trầm giọng cắt đứt .

      "Bàn tay, lại đây."

      Nam nhân mở miệng, thanh mặc dù nhàng nhưng ở trong giọng lại mang theo vẻ uy nghiêm che dấu được, cho bất cứ người nào cự tuyệt.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhàng mấp máy đôi môi, lập tức, mang cánh tay vừa bị chính mình làm thương hướng Huyền Lăng Thương tới.
      Winter thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 160 – 1 : Thân phận nữ nhân bị đoán được

      Edit : Dung Cảnh

      Ánh mặt trời mùa đông rực rỡ và ấm áp.

      Nắng xuyên qua khung cửa sổ rộng mở nhàng chiếu xuống, bao phủ cả nam nhân trong phòng.

      Nam nhân mặc chiếc long bào vàng sáng, khiến cho trở nên sang trọng vô cùng.

      lời nào nhưng người cũng lộ ra khí chất đế vương hết sức tôn quý.

      Nhưng mà tại, nhìn động tác của hết sức nhàng, đến mức làm cho lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên.

      Ánh mắt tràn đầy si mê, nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân.

      Chỉ thấy dùng thuốc mỡ, nhàng bôi lên vết thương cổ tay của nàng, sau đó dùng vải nhàng băng bó.

      Toàn bộ quá trình, lời, chỉ có động tác nhàng, gương mặt chăm chú làm cho người ta si mê, đủ cho nữ nhân thiên hạ điên cuồng…

      Đồng Nhạc Nhạc nàng cũng thế.

      Giờ khắc này, trong mắt nàng, trong lòng nàng, ngoại trừ… nam nhân trước mặt này ra, cũng chứa được người khác.

      Hơn nữa tại, trong lòng nàng hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài…

      Ngay khi nàng hy vọng bên tai truyền đến giọng khàn khàn trầm thấp.

      “Được rồi, ngươi còn bị thương, mấy ngày tới chú ý chút, nên để nước chạm vào vết thương!”

      Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhàng, làm cho Đồng Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc thu hồi ánh mắt nhìn nam nhân, lập tức mở miệng, mực cung kính:

      “Vâng, nô tài hiểu, nô tài cảm ơn Hoàng thượng!”

      Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc vậy, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

      Dù sao, bôi thuốc cho thái giám, đây là lần đầu tiên làm.

      Nếu là người khác, để ý tới, ngược lại đối với tiểu thái giám trước mắt này, luôn làm phải phá lệ…

      Có lẽ tiểu thái giám này đối với , giống như người khác.

      Có lẽ người tiểu thái giám này làm cho có cảm giác quen thuộc….

      ************

      Biết mình bị thương, Huyền Lăng Thương cho phép nàng lui xuống.

      Được lệnh, nàng nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng, quay về tiểu viện của mình.

      Dù sao tại mình như vậy, nếu để người khác phát , hậu quả thể tưởng tượng.

      Ngay lúc nàng lo lắng, đột nhiên ở chỗ rẽ, ngờ bị đụng vào lồng ngực ấm áp.

      Ngay lập tức nàng thấy cái mũi của mình đau nhức, ngay sau đó bởi vì theo quán tính, nàng ngã ra đằng sau.

      Cảm giác mình sắp ngã xuống, sợ đến mức hét lên.

      Trái tim vọt ra khỏi lồng ngực.

      Vốn tưởng rằng mình sắp ngã xuống đất, ai biết ngay thời khắc cuối cùng nàng cảm thấy bên hông căng lên.

      Ngay sau đó, giọng ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống.

      “Tiểu Nhạc tử, ngươi sao chứ?”

      Nam nhân mở miệng, giọng ấm áp vô cùng, giữa trời đông giá rét, lại giống như những tia nắng rực rỡ, ấm áp, chiếu vào người.

      Nghe vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

      Vừa nhìn, lại thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú.

      Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng, tóc mai vén qua tai.

      Làm cho lòng người ấm áp nhất là đôi mắt đen tràn đầy quan tâm.

      Người này phải ai khác mà là Lan Lăng vương, Lan Lăng Thiệu Giác.

      Lần này gặp lại , mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt.

      Nghĩ đến đây, nhiều ngày nàng chưa gặp .

      biết dạo bày bận cái gì.

      Giờ đột nhiên gặp lại, trong lòng nàng hết sức kinh ngạc.

      Đối với kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cúi đầu nhìn người được mình đỡ lấy.

      Chỉ cảm thấy nhiều ngày gặp, nàng giống như gầy .

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy lo lắng.

      Nghĩ tới đây, cau mày, mở miệng :

      “Tiểu Nhạc tử, sao sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, ngươi bị bệnh sao?”

      Chương 160-2 : Thân phận nữ nhân bị đoán được
      Edit : Nhạc Vô Ưu

      Nam nhân mở miệng, trong giọng dấu nổi lo lắng.

      Sau đó, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trán mình có bàn tay ấm áp đặt lên .

      Thấy Lan Lăng Thiệu Giác thăm dò nhiệt độ của mình, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhớ lại tình huống tại của bản thân.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng rảnh hàn huyên gì gì đó với Lan Lăng Thiệu Giác, hé mở làn môi hồng cuống quít :

      "Vương gia, nô tài sao, nô tài nhớ còn có chút việc gấp, nếu như Vương gia có căn dặn chuyện gì nữa, nô tài xin được cáo lui trước."

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc đợi Lan Lăng Thiệu Giác trả lời, lập tức xoay người về phía tiểu viện tử của mình vội vã rời khỏi đó.

      Nhìn bóng dáng nhắn xinh xắn của Đồng Nhạc Nhạc, vội vã biến mất trong tầm mắt chính mình, dáng vẻ đó, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.

      Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      "Tiểu Nhạc Tử này, hôm nay rốt cuộc bị sao vậy! ? Vội vội vàng vàng . . ."

      Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng nghi hoặc, sau khắc, khóe mắt quét nhanh lượt, lại thấy trong lòng bàn tay có chấm đỏ tươihắm, mắt đen lập tức trợn lên cái. . .

      " tay ta làm sao lại có máu! ?"

      Chẳng lẽ là. . .

      . . .

      Sau khi trở lại tiểu viện tử của mình, Đồng Nhạc Nhạc trong hai ba cái chớp mắt liền lại thay cái quần sạch .

      Chỉ thấy đáy quần vừa rồi của mình sớm ướt rườn rượt.

      May là nàng mặc quần màu đen, nếu , khẳng định bị người phát .

      Trong lòng mừng thầm, Đồng Nhạc Nhạc lại cầm lấy y phục sạch ,sau đó cầm kéo cầm quần áo cắt thành những mảnh vụn, rồi đặt vào trong quần, coi như băng vệ sinh tạm thời.

      Nàng cũng có biện pháp, dù sao tại triều đại này, giống như đại, phố lớn cũng có băng vệ sinh dùng, nàng thể làm gì khác hơn, sau này mỗi tháng kinh nguyệt đến dùng vải bố làm băng vệ sinh, dùng xong đem đốt.

      Sau khi chuẩn bị xong những chuyện lắt vặt này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác bắp đùi đậm mùi máu tươi, bị Huyền Lăng Thương nhận ra, liền đến phòng bếp nấu nồi nước nóng. Rồi mang vào trong phòng, bắt đầu tắm rửa.

      Tuy nhiên, trong khi Đồng Nhạc Nhạc cởi quần áo tắm rửa, hoàn toàn hề phát ra, bóng dáng cao to, từ từ xuất ở bên ngoài gian phòng của nàng. . .

      . . .

      Bởi vì vết máu tay, khiến Lan Lăng Thiệu Giác nghi hoặc và lo lắng, hỏi han phen, biết được Tiểu Nhạc Tử ở nơi này, liền vội vàng chạy tới, tuy nhiên, Lan Lăng Thiệu Giác ngờ, tới nơi này xuyên thấu qua cánh cửa chạm trổ khép hờ kia, lại thấy hình ảnh như vậy.

      Chỉ thấy trong phòng, tiểu thái giám vóc người nhắn xinh xắn, cởi quần áo, tháo thắt lưng.

      Y phục tiểu thái giám toàn bộ cởi hết, xuất thân hìnhkhối vải hỗn độn trắng như tuyết trong tầm mắt Lan Lăng Thiệu Giác.

      Làn da trắng như tuyết, tứ chi thon thả, vóc người mảnh khảnh, vòng eo thon đủ chét tay. . .

      Coi như người tiểu thái giám quấn lớp vải bố dày, chỉ là, trước ngực mơ hồ có thứ tượng trưng cho nữ nhân. . .

      Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy ở trong đầu '"ầm" tiếng, cả người kinh ngạc, lâu mới phục hồi lại tinh thần.

      Mắt đen trợn to, che giấu rung động.

      Mặc dù cảm thấy tiểu thái giám này dung mạo tinh xảo, nữ nhân cũng khó bằng....

      Chỉ là, lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, tiểu thái giám này, lại là . . . Nữ nhân! ?

      . . .

      Bởi vì kinh nguyệt đến, Đồng Nhạc Nhạc đau bụng đến muốn sống, cho nên khi rửa mặt xong, trở lại điện Dưỡng Tâm, xin Lý Tường cho nghỉ, còn mình lần nữa trở lại tiểu viện tử nghỉ ngơi.

      Khi Đồng Nhạc Nhạc trở về viện của mình, lập tức nằm nằm ngay đơ giường.

      Cho dù như thế, bụng nàng vẫn quặn đau vô cùng.

      tại trong bụng, như có cái máy trộn bê - tông, ngừng khuấy trong bụng nàng, cảm giác đó, quả thực thống khổ.

      Còn nữa, tay nàng chân nàng, giờ phút này lạnh như băng.

      Cho dù người đắp chăn bông dày, nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy rất lạnh.

      Trời đông lạnh giá rét, lại bị kinh nguyệt tới, Đồng Nhạc Nhạc bị đau đến hết hơi, cũng còn sức để chuyện nữa .

      Điểm chết người chính là, bụng nàng bắt đầu đói.

      Có trời mới biết, cơm trưa nàng vẫn chưa ăn, tại nhìn sắc trời chút, là vào lúc sẩm tối.

      Cũng biết thể chất khối thân thể này như thế nào, nhưng mà dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết thân thể này khác mấy so với thân thể kiếp trước của mình .

      Tại sao làm nữ nhân mệnh khổ như vậy!? chỉ sinh trẻ con, còn phải chịu cái loại đau đớn vì kinh nguyệt mỗi tháng đến thế này!?

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc vừa cắn chặt góc chăn, cố nhịn đau đớn, vừa suy nghĩ số phận khổ cực của nữ nhân, đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhàng, cách cửa gỗ truyền vào đến.

      Ngay sau đó, tiếng quen thuộc vang lên:

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao!?"

      Nghe thanh từ ngoài cửa truyền vào, Đồng Nhạc Nhạc vốn cố nhịn đau đớn, nét mặt khỏi sửng sốt.

      Bởi vì, nghe thanh này, Đồng Nhạc Nhạc liền biết người nào tới đây.

      Là Lan Lăng Thiệu Giác!!!??

      Chính là, yên lành, như thế nào lại đến nơi này của nàng! ?
      Winter thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 161-1 : Đưa bánh bao
      Edit : Angelina Yang

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc , Lan Lăng Thiệu Giác ở ngoài cửa , có lẽ do nhận được câu trả lời của Đồng Nhạc Nhạc , lập tức mở miệng hỏi lần nữa .

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao! ?"

      Lần này đây, lượng của nam nhân cao hơn , nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nhận ra sốt ruột và lo lắng trong giọng của nam nhân .

      Chỉ tiếc, tại Đồng Nhạc Nhạc, bụng sớm đau đến mức nguy hiểm, khuôn mặt nhắn tái nhợt kia, giờ phút này càng là bởi vì đau đớn mà xuất tầng mồ hôi lấm tấm, cho nên làm sao nghe ra lo lắng trong giọng của nam nhân .

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là tò mò nghi hoặc, dù sao, chỗ này của nàng, Lan Lăng Thiệu Giác là chưa bao giờ từng bước vào. Tại sao hôm nay, yên lành hội đột nhiên đến đây! ?

      Trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cố nhịn đau đớn trong bụng, từ từ xuống giường, sau đó tới cửa.

      Sau khi chậm rãi mở cánh cửa chạm trổ kia ra, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn về phía cửa.

      Chỉ thấy ngay trước mắt, là bóng dáng cao to kia của Lan Lăng Thiệu Giác .

      Giờ phút này là vào lúc sẩm tối, vào mùa đông đều là ngày ngắn đêm dài, cho nên tại sắc trời bên ngoài sớm hoàn toàn tối đen .

      Đèn đuốc treo cao, những ngọn đèn mờ nhạt kia tỏa ra ánh sáng êm dịu khắp bốn phía, hất ra cái bóng Lan Lăng Thiệu Giác trở nên dài.

      Chỉ là bởi vì gian phòng có đốt đèn , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhìn ràng nét mặt của Lan Lăng Thiệu Giác .

      Bằng , Đồng Nhạc Nhạc nhất định có thể thấy, khi Lan Lăng Thiệu Giác vừa mới nhìn nàng cái, hàng mi thanh tú ngời ngời kia lập tức gắt gao cau chặt lại.

      Cúi đầu nhìn xuống tiểu thái giám trước mắt này, hàng mi của Lan Lăng Thiệu Giác cau lại.

      Chỉ thấy, người bé đứng ở trước mặt , mặt chỉ có trắng bệch như tờ giấy, mà ở trán tầng mồ hôi lấm tấm.

      Coi như nàng cực lực cố nhịn , nhưng mà, mặt nàng vẫn lộ ra vài phần dáng vẻ đau đớn.

      Thấy vậy, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác khỏi xẹt qua vẻ đau lòng.

      Hé mở làn môi hồng, mở miệng lo lắng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, tại sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như vậy! ? Phải chăng là ngã bệnh ! ?"

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ở trong giọng che dấu lo lắng chút nào .

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết sắc mặt tại của mình khẳng định rất kém cỏi, cho nên, nàng liền nhàng gật đầu, lập tức mở miệng .

      "Vâng, có thể là tối hôm qua đá làm rơi chăn, cho nên cảm lạnh . Nhưng mà, nô tài có gì đáng ngại, chỉ cần nằm tốt hồi là tốt rồi."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, làm ra vẻ chỉ qua loa hời hợt.

      Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, hắc mâu đen tuyền kia khỏi chợt sáng lên cái, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhàng gật đầu.

      "Như thế là tốt rồi, ngươi ngã bệnh , vào nằm nhanh lên chút chứ! ?"

      Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác , Đồng Nhạc Nhạc cũng hề cự tuyệt.

      Dù sao tại nàng đau bụng đến chết, thể đứng lâu .

      Vì vậy, nàng liền từ từ đến bên giường, lại từ từ ngồi xuống.

      Sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như lại nghĩ đến cái gì , lập tức ngẩng đầu, mở miệng hỏi.

      "Đúng rồi, Vương gia, hôm nay làm thế nào ngài lại đến chỗ nô tài ! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng che dấu chút nào nghi hoặc.

      Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác trong đoạn thời gian trước cũng biết nơi nào , chỉ đến hôm nay mới nhìn thấy .

      Chỉ là tại, yên lành, làm thế nào lại xuất tại chỗ nàng! ? Quả thực làm cho người ta nghi hoặc.

      Tong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc giải thích được, có lẽ Lan Lăng Thiệu Giác cũng nhìn ra Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền giơ lên bọc giấy dầu tay , ra hiệu cái trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

      "Bổn vương là cố ý đưa cái này tới cho ngươi!"

      "A! ? Cái này á, là vật gì vậy! ?"

      Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác thế, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, lập tức tò mò hỏi.

      Nhưng mà, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc biết bên trong bọc giấy dầu là vật gì vậy, chỉ là, từ bên trong bọc giấy dầu này truyền đến mùi thơm, hình như là đồ ăn.

      Vừa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng đói bụng.

      Bụng lập tức chút khách khí bắt đầu lên tiếng, thanh 'Òng ọc òng ọc' ngừng truyền ra từ trong bụng nàng. lượng khá lớn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc khỏi xấu hổ đỏ mặt.

      Nhìn thấy người bé trước mắt này tràn đầy ngượng ngùng, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác khỏi xẹt qua rung động và nụ cười thấp thoáng.

      Mới rồi vừa nhìn thoáng qua người nhắn này, quả thực bị sắc mặt tái nhợt của người nhắn này làm khiếp sợ.

      Nhưng mà tại, dưới ánh trăng nhạt nhòa, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của người nhắn trước mắt này, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy mê người .

      Trong lòng càng là ảo não vô cùng.

      Người bé tuyệt sắc như thế, làm thế nào trước đây chưa từng phát , '' ngờ lại là nàng đây! ?

      Trong lòng ảo não , Lan Lăng Thiệu Giác biết Đồng Nhạc Nhạc đói bụng, lập tức đưa gói giấy dầu tay cho Đồng Nhạc Nhạc, sau đó mở miệng .

      "Kinh thành vừa mới khai trương quán bánh bao , nghe bánh bao ở đó cực kì ngon, vừa rồi Bổn vương ăn cũng thấy tệ, cho nên liền cho ngươi mang đến . Ngươi nếm thử , xem có được hay ! ?"

      Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác , Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở gói giấy dầu ra. Ngay lập tức, mùi thịt thơm ngào ngạt liền xông vào mũi.

      Ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng ngừng tràn ra .

      "Oa, thơm quá ! Vậy nô tài liền khách khí ."

      Nhìn thấy chiếc bánh bao thịt thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc vốn đói bụng lắm, nên cũng hề khách khí với Lan Lăng Thiệu Giác. Vì vậy, liền cầm lấy cái bánh bao thịt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng .

      Chương 161-2 : Đưa bánh bao
      Edit : Angelina Yang

      Lan Lăng Thiệu Giác nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn ngon lành, khóe miệng khỏi nhàng cong lên cái. Sau đó nhận ra trong phòng có thắp đèn, liền từ từ đứng dậy, tới trước bàn, cầm lấy hộp quẹt, rồi đốt đèn lên.

      Ngay lập tức, gian phòng vốn tối om, liền trở nên hoàn toàn sáng ngời .

      Mà giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chính là sung sướng ăn .

      Chỉ là, biết là bởi vì là ăn quá nhanh, hay trong miệng vốn quá khô, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bị nghẹn .

      Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, ngừng lấy tay vỗ ngực.

      Lan Lăng Thiệu Giác đứng bên thấy vậy, lập tức tới trước bàn, rót ly trà cho Đồng Nhạc Nhạc, rồi liền nhanh chóng đưa tới.

      "Đây, Tiểu Nhạc Tử, trước uống miếng nước."

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm lấy ly trà Lan Lăng Thiệu Giác đưa tới, rồi từng ngụm từng ngụm uống sạch ly trà .

      Lúc này mới cảm giác được cổ họng thoải mái hơn ít.

      "Phù phù, vừa rồi bị nghẹn suýt chết, bởi vì ăn bánh bao nghẹn mà chết, là mất mặt."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lúc này, vẫn còn mang việc của chính mình ra giỡn, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      "Ngươi nha , cũng có ai trabh giành ăn bánh bao với ngươi, sao phải ăn vội vàng như vậy ! ?"

      Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu nhàng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần sủng ái mà chính cũng biết .

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc thể hiểu hết.

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, nàng tự thấy mất mặt, khỏi le lưỡi, đưa tay sờ sờ sau gáy, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng xấu hổ.

      "Hì hì, nô tài là quá đói . Nhưng mà Vương gia, tại sao nô tài ăn cái bánh bao thịt này, nếm nếm lại, vẫn cảm giác được cái bánh bao thịt này hình như có mùi vị dược liệu! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày nghi hoặc.

      Dù sao, nàng vẫn là lần đầu tiên ăn loại bánh bao thịt mang theo mùi vị dược liệu mà! là kỳ quái.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là nhàng lóe ra phen, lập tức, mới mở miệng .

      "Cái bánh bao thịt này, hẳn là có thành phần dược liệu ở bên trong, nghe ăn vào, cũng có công dụng khá tốt đối với thân thể đó!"

      "Hắc hắc hắc, ra là thế. Nhưng mà, nhà bánh bao thịt này mở ở nơi nào! ? Nô tài mấy ngày hôm trước đều ra ngoài ở kinh thành , tại sao chưa từng nghe qua! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.

      Dù sao, mấy ngày hôm trước nàng luôn ra ngoài cung du ngoạn cùng Đường Yên Nhi , nhưng chưa từng nghe có quán bánh bao thịt mới khai trương a! ?

      Hơn nữa, bên trong chiếc bánh bao thịt này còn nữa thành phần dược liệu, cũng từng nghe người ta tới, kỳ quái.

      Đối với nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhàng lóe ra phen, lập tức liền khẽ cong đôi môi đỏ mọng, mở miệng .

      "Quán bánh bao thịt này khai tại chỗ tương đối hẻo lánh , ngươi biết cũng là chuyện thường tình."

      "A a, hẳn là như vậy . . ."

      Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhàng gật đầu.

      Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn kia của Đồng Nhạc Nhạc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác nhàng lóe ra phen, sau đó, dường như nghĩ đến cái gì nên mở miệng .

      "Thân thể ngươi khỏe, Bổn vương cũng quấy rầy ngươi , ngươi trước nghỉ ngơi tốt !"

      "Vâng, đa tạ Tạ vương gia cho bánh bao thịt, ăn quá ngon ."

      Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác , càng là che dấu chút nào cảm kích.

      Dù sao, nàng cảm giác được Lan Lăng Thiệu Giác này giống như là cơn mưa đúng lúc, mỗi khi nàng gặp phải phiền toái hoặc là có điều cần thiết, luôn xuất .

      Vừa rồi là nàng đói bụng lắm, nhưng cách nào ra ngoài tìm đồ ăn, nàng vẫn còn tính toán cố nhịn qua đêm.

      Ai biết Lan Lăng Thiệu Giác lại đến đây, hơn nữa lại vẫn còn trùng hợp như vậy , đưa tới bánh bao thịt cho nàng .

      Nàng chỉ cảm thấy sau khi ăn xong cái bánh bao thịt này, nàng cũng còn đói bụng nữa.

      Hơn nữa nàng vừa lúc đến đại di mụ, lại đụng tới bụng, cho nên bụng mới đau như vậy .

      tại bụng ăn no , nàng lại cảm giác được, cơn đau đớn ở bụng cũng dần dần đỡ ít, quá thần kỳ.

      Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhàng cười tiếng đối với nàng, lập tức dặn dò nàng nghỉ ngơi tốt rồi liền xoay người rời khỏi, thuận tiện cẩn thận đóng lại cánh cửa chạm trổ.

      Nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt.

      Lập tức, chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi từ từ kéo tới.

      Sau khi đưa tay ngáp cái , Đồng Nhạc Nhạc chống lại cơn mệt mỏi , lại lần nữa nằm lên giường .

      được bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ chìm vào trong mộng đẹp . . .
      Elise TuyenWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :