1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 152-1 : Lựa chọn
      Edit : Thuý Nhi

      Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Đường Yên Nhi cười đắc ý.

      Trong lòng biết Huyền Lăng Phong sợ hãi Huyền Lăng Thương nên mới lễ phép với mình. Nhưng mà, nàng cũng phải loại người biết cấp bậc lễ nghĩa, đặc biệt còn ở trước mặt Huyền Lăng Thương.

      Vì vậy, hé mở làn môi hồng, mở miệng lễ phép .

      "Tiểu biểu ca hảo."

      Đường Yên Nhi mở miệng, khuôn mặt nhắn chứa đựng nụ cười sáng lạn, dáng vẻ kia, như tiểu nương nhu thuận hiểu biết, làm người khác vô cùng thích.

      Chỉ là, nụ cười của Đường Yên Nhi trong mắt Huyền Lăng Phong lại cực kì chói mắt.

      Xú nha đầu này, giả tạo! Huyền Lăng Phong trong lòng tràn đầy khinh thường , ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng nhiều thêm khinh thường.

      Đối với khinh thường của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi tuy thấy nhưng cũng để ý tới. Bởi vì nàng có chuyện trọng yếu phải xử lý.

      Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi từ từ đến trước mặt Huyền Lăng Thương, ánh mắt nhìn tràn đầy chờ mong.

      " Hoàng đế đại biểu ca, Yên Nhi mới đến Linh Nhạc quốc, đối với cảnh vật nơi đâu phi thường thích thú, cũng muốn ở kinh thành du ngoạn phen, chỉ là Yên Nhi đối với kinh thành vô cùng xa lạ, nếu như có người dẫn đường, Yên Nhi khẳng định rất vui vẻ."

      Nghe Đường Yên Nhi , Huyền Lăng Thương khỏi hơi cong khoé môi, mở miệng cười .

      " Chuyện này có khó khăn gì?! Trẫm cho người mang ngươi du ngoạn tốt."

      Huyền Lăng Thương mở miệng, vẻ mặt hào phóng .

      Nghe vậy, Đường Yên Nhi lập tức cười tiếng, ngón tay thẳng tắp chỉ về người đứng sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc.

      " Hoàng đế đại biểu ca, ca để Tiểu Nhạc Tử dẫn muội du ngoạn kinh thành có được ?!"

      Nghe Đường Yên Nhi , gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương khỏi biến sắc, huyết mâu xinh đẹp xẹt qua tia kinh ngạc.

      Ánh mắt quét vòng, liền dừng lại người tiểu thái giám đứng phía sau .

      Trong lòng thầm nghĩ, ' nghĩ đến tiểu thái giám này lại hấp dẫn như thế. '

      Trước đây đệ đệ của mình muốn làm thiếp thân thái giám, nay lại có người Triệu Hi quốc muốn .

      Nhưng mà, tiểu thái giám này, đích thực làm cho người ta thích!

      riêng gì bề ngoài tuyệt sắc của , người lại mang theo cỗ Linh khí.

      Thuần mỹ, ngây thơ, trong sáng tuyệt hảo, phảng phất như dòng suối sạch , mê người vô cùng…

      Trong lòng nhớ lại, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khỏi lóe lên.

      Đối với Huyền Lăng Thương tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe thấy lời của Đường Yên Nhi, mặt cũng xẹt qua tia kinh ngạc.

      Nàng hề nghĩ tới, Đường Yên Nhi lại trực tiếp cầu Huyền Lăng Thương ban bản thân mình cho nàng ta, mang nàng ta du ngoạn kinh thành.

      Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được ánh mắt của Huyền Lăng Thương trực tiếp rơi người mình.

      Cảm giác được điều này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngước lên, thẳng tắp đối đầu với huyết mâu sâu thẳm mê người của Huyền Lăng Thương.

      Đương lúc đối đầu với huyết mâu sâu thẳm của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy cái, phảng phất như có tảng đá quăng vào mặt hồ yên ả, khiến nó dấy lên từng trận từng trận rung động…

      Trong lòng căng thẳng, tim đập dồn dập, khiến Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng.

      Tại sao nàng luôn như vậy, mỗi lần chỉ cần ánh mắt của Huyền Lăng Thương, tim nàng luôn luôn đập có quy luật.

      Trước kia, lúc nàng còn là tiểu điêu nhi, hình như cũng tới mức như vậy nha…

      Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc ảo não, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh, đột nhiên tràn đầy kích động giật mình la lên.

      " được! Tiểu Nhạc tử phải hầu hạ Hoàng huynh, làm sao có thể mang ngươi du ngoạn kinh thành?! Hoàng huynh, huynh có đúng ?!"

      Huyền Lăng Phong tràn đầy kích động mở miệng.

      Ánh mắt nhìn qua lượt, liền rơi người Huyền Lăng Thương.

      Kêu tiểu Nhạc tử mang nàng ta du ngoạn Kinh thành?! Nàng mơ tưởng!

      Phải biết rằng, chỉ cần vừa nghĩ tới hai người bọn họ ở chung chỗ vừa vừa cười, trong lòng liền phát hỏa, cho nên nhất định phải ngăn cản hai người bọn họ ở chung chỗ.

      Kết quả là, ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn Huyền Lăng Thương, càng tràn đầy hi vọng.

      Hơn nữa, trong lòng Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương vô cùng hiểu mình, cho nên đối với cầu của , khẳng định cự tuyệt, phải sao?!

      Trong lúc Huyền Lăng Phong nhớ lại, Huyền Lăng Thương khi nghe lời của , có lập tức trả lời. Mà quay đầu hướng tới người đứng sau lưng , Đồng Nhạc Nhạc.

      "Tiểu Nhạc Tử, ý ngươi như thế nào"

      "A! ?"

      Nghe được lời Huyền Lăng Thương , mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

      Nàng ngờ, Huyền Lăng Thương lại đẩy vấn đề này đến người nàng.

      Trong lòng kinh ngạc, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai đạo ánh mắt nóng rực, trực tiếp rơi thẳng người nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng choáng váng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua vài phần ai oán.

      Huyền Lăng Thương này, lại đẩy vấn đề khó khăn này qua người nàng , có nghĩa khí!

      Trong khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc oán trách, nhưng biết, tâm tư của mình, che dấu chút nào lại biểu lộ chính khuôn mặt nhắn tinh xảo của mình.

      Thấy tiểu thái giám nhắn xinh xắn này, lại sử dụng ánh mắt ai oán vô cùng nhìn . Dáng vẻ đó, phảng phất giống như tiểu điêu nhi kịp ăn thịt lúc giận , vừa là thương cảm, vừa là dễ thương.

      Thấy vậy, huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương khỏi xẹt qua nụ cười thấp thoáng ...

      Nhận ra vui vẻ dưới đáy mắt của Huyền Lăng Thương, mặc dù chỉ nhàn nhạt, nhưng vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc thấy được.

      Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhàng cong lên.

      Huyền Lăng Thương này, khi chứng kiến dáng vẻ còn biết làm sao của nàng, lại cho rằng rất nực cười sao! ?

      tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não, đột nhiên Huyền Lăng Phong kích động la lên:

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi chính là thái giám hầu cận của hoàng huynh, phải nhớ được chức trách của mình a!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, rất có dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

      thực tế trong lòng cũng là suy nghĩ. Lần trước bảo hoàng huynh để Tiểu Nhạc Tử cho , hoàng huynh cũng làm. mới cần Tiểu Nhạc Tử ở chung chỗ cùng những người khác, đặc biệt, còn là với Xú nha đầu này vẫn luôn làm khó chịu!

      So với Huyền Lăng Phong thở hổn hển, bên này Đường Yên Nhi, ngay lúc nghe được Huyền Lăng Phong , lập tức tiến lên. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, là thương cảm vô cùng, phảng phất giống như con mèo sợ hãi bị vứt bỏ, nhìn vô cùng tội nghiệp đau khổ.

      "Tiểu Nhạc Tử. . ."

      Đường Yên Nhi mặc dù thêm gì, nhưng mà, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lại bảo đáng thương tới đâu quả là đáng thương tới đó. Nó làm cho người ta nhìn, cũng nhịn được sinh lòng thương tiếc.

      Trong nhát mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình chịu áp lực lớn a.

      người theo mình trải qua ít chuyện là Huyền Lăng Phong. người dễ thương, khơi gợi người ta phải thương xót là Đường Yên Nhi. . .

      Rốt cuộc, nàng phải lựa chọn như thế nào đây!?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng. Ở bên là ánh mắt Huyền Lăng Phong mang hi vọng tràn đầy nhìn nàng, còn bên kia là ánh mắt Đường Yên Nhi tràn đầy đáng thương nhìn nàng. Cuối cùng, ánh mắt nàng khỏi nhìn vào Huyền Lăng Thương đứng ở bên, hai tay khoanh trước ngực, như xem kịch vui.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi lại lần nữa dùng ánh mắt ai oán nhìn Huyền Lăng Thương.

      Thấy ánh mắt ai oán của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là đưa tay sờ sờ mũi, khóe miệng, lại dấu vết nhàng cong lên cái...

      biết như thế nào, khi dáng vẻ thấy tiểu thái giám này ăn quả đắng, lại cảm giác được trong lòng vui vẻ vô cùng. . .

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Sau khi nàng do dự rất lâu , cuối cùng, như là hạ quyết tâm, khuôn mặt nhắn chợt cúi xuống, hé mở làn môi hồng.

      "Hoàng thượng, nô tài dẫn Cửu công chúa du ngoạn tốt ở kinh thành, mong Hoàng thượng yên tâm."

      "Ha ha, Tiểu Nhạc Tử, ta biết ngươi tốt nhất!"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Đường Yên Nhi lập tức vui vẻ nhảy cao từ mặt đất, mặt dào dạt nụ cười sáng lạn vô cùng.

      Sau đó, nhịn được dùng ánh mắt đắc ý nhìn Huyền Lăng Phong .

      Đối với đắc ý vui vẻ vô cùng của Đường Yên Nhi, bên Huyền Lăng Phong sau khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc đáp án , gương mặt thanh tú lập tức cau lại cái, mặt mang theo tức giận ràng. Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, là tràn đầy ai oán.

      Tiểu Nhạc Tử này, lại lựa chọn Xú nha đầu này mà cũng lựa chọn !?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong càng nặng nề lạnh nhạt hầm hừ tiếng, lập tức quay khuôn mặt tuấn tú, hề nhìn Đồng Nhạc Nhạc nữa.

      Đối với dáng vẻ Huyền Lăng Phong nổi giận đùng đùng, Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ.

      Chỉ cảm thấy tại chính mình, hình như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều là người có lỗi!

      Cái thân nô tài này, quá cực khổ nữa rồi. . .

      tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chỉ nghe bên Huyền Lăng Thương trầm lặng lâu, đột nhiên mở miệng :

      "Yên Nhi, ngươi mới vào cung, khẳng định mệt muốn chết rồi. Để ngày mai, ngươi lại mang theo Tiểu Nhạc Tử cùng xuất cung du ngoạn . Hôm nay, ngươi hãy nghỉ ngơi tốt."

      Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, Đường Yên Nhi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý .

      "Tốt, hoàng đế đại biểu ca."

      Đường Yên Nhi mở miệng, dáng vẻ vô cùng dễ bảo.

      Cuối cùng, ánh mắt quét vòng, lại rơi tại người Đồng Nhạc Nhạc, trong mắt lộ vẻ lộ vui vẻ.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngày mai gặp lại."

      Vừa dứt lời, Đường Yên Nhi liền mang A Nô từ từ rời khỏi đây.

      bên Huyền Lăng Thương, đợi hồi, cũng trở về Ngự Thư Phòng.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời khỏi, nhìn người đứng ở bên, Huyền Lăng Phong tiếp tục khó chịu, cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài phen, lại từ từ tới gần Huyền Lăng Phong.

      "Thập Tam Gia, ngài đừng nóng giận nữa. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu tràn đầy cầu khẩn và... dụ dỗ.

      Phảng phất giống như dụ dỗ tiểu hài tử, nhưng mà, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chính xác có lẽ đứa bé a. . .

      Chỉ là, thấy Đồng Nhạc Nhạc dụ dỗ, Huyền Lăng Phong nặng nề hầm hừ cái lạnh nhạt.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi đưa tay sờ sờ cái mũi, mặt mày xấu hổ.

      Chỉ cảm thấy chính mình tại, giống như cầm mặt nóng dán cái mông lạnh.

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng cũng biết, Huyền Lăng Phong sở dĩ tức giận, hoàn toàn là bởi vì phi thường thích Đường Yên Nhi . Mà nàng lại ngay lúc đó, lựa chọn Đường Yên Nhi.
      Winter thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 153-1 : Tiểu cật hóa
      Edit : dương trang

      Nếu như nàng hôm nay cố gắng đánh lừa được Huyền Lăng Phong, thiết nghĩ cơn giận này của Huyền Lăng Phong , cũng biết còn kéo dài tới khi nào.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nặng nề thở dài hơi, mặt càng làm ra vẻ rất bất đắc dĩ.

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc thở dài, Huyền Lăng Phong khỏi từ từ liếc mắt nhìn trộm.

      Thấy vẻ bất đắc dĩ mặt Đồng Nhạc Nhạc , khuôn mặt tuấn tú khỏi sửng sốt, trong mắt xuất ngạc nhiên nghi hoặc.

      tại người tức giận chính là phải sao! ? Tại sao tiểu thái giám này, lại lộ ra bộ mặt so với càng thêm phần bất đắc dĩ chứ! ?

      Trong lòng tò mò, Huyền Lăng Phong cũng phải người giữ được tâm , lần nữa nhìn thấy dáng vẻ tại của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng hỏi.

      "Ai, tại ngươi là cái vẻ gì ! ? Để cho người khác thấy, còn tưởng rằng Bổn vương khi dễ ngươi . . ."

      Nghe được lời của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Phong mắc mưu, trong lòng vui vẻ, mặt cũng là càng phát ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lại lần nữa thở dài.

      "Ai, chỉ là nô tài cảm giác được, mệnh của nô tài khổ. . .a"

      "Ách, mạng ngươi khổ! ?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mặt buồn bực, tràn đầy vẻ là chuyện gì xảy ra.

      Dù sao tên nô tài này tại phải tốt sao! ? Như thế nào đột nhiên cảm thán than thân đến như vậy! ?

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong nghi hoặc , lại thấy Đồng Nhạc Nhạc kia tràn đầy đau thương ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn ra xa, ánh mắt sáng nỗi đau buồn cố nén.

      Nàng hé mở làn môi hồng, nhàng .

      "Nô tài từ nhà nghèo, cho nên mới bán mình vào cung, trúng đao, cũng có cái gì trông cậy vào. Chỉ nghĩ, mong muốn có thể sống yên ổn , bình an tại hoàng cung . Chỉ là thân phận nô tài, tất cả đều phải nghe chủ tử, nhưng có đôi khi, nô tài cũng rất bất đắc dĩ a, giống chuyện vừa rồi, Thập Tam Gia khẳng định là tức giận nô tài chịu chọn lựa ngài mà chọn Cửu công chúa. Nhưng Thập Tam Gia, ngươi thử đặt mình vào lập trường của nô tài nhìn chút xem! ? Cửu công chúa dù sao cũng là vị khách của Linh Nhạc Quốc chúng ta , nếu như nô tài lựa chọn ngài mà lựa chọn Cửu công chúa, phải biểu trưng cho việc Linh Nhạc Quốc mất lễ đãi khách sao! ? may, chuyện này lại làm cho Thập Tam Gia tức giận . . ."

      xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung cụp xuống, nhiễm lệ, bộ dáng nước mắt lã chã, như chực khóc .

      Thấy vậy,trong lòng Huyền Lăng Phong lý do hồi bối rối, dù sao, rất muốn thấy tiểu thái giám này khổ sở.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc khổ sở, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu .

      Cho nên, Huyền Lăng Phong hé mở làn môi hồng, lập tức mở miệng .

      "Tốt lắm, Bổn vương biết, là Bổn vương đúng, biết nhìn xa trông rộng. Tiểu Nhạc Tử, ngươi nên khổ sở, Bổn vương tức giận là được. . ."

      Huyền Lăng Phong mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, lộ căng thẳng và cầu khẩn.

      Nghe được Huyền Lăng Phong lời này, lại thấy mặt vẻ xin lỗi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lập tức thầm làm cái động tác tay chữ "V".

      Hì hì, nàng biết Huyền Lăng Phong dù tính tình ở mặt ngoài tốt, kỳ , bên trong tâm địa vẫn còn phi thường lương thiện, chính là nhận ra người giả thương tâm khổ sở.

      Trong lòng đắc ý, Đồng Nhạc Nhạc lại như nghĩ đến cái gì , mở miệng hỏi.

      "Vậy Thập Tam Gia, ngài còn có cái gì giấu nô tài sao! ?"

      "Ách . . ."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc hỏi như vậy, mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt.

      Mấy ngày gần nhất, tâm trạng mình buồn bực.

      cho tiểu thái giám này biết tâm tư của mình đối với , Huyền Lăng Phong mực né tránh .

      nghĩ tới, tiểu thái giám này cũng biết.

      nay, bí mật ra, che giấu cũng có ý nghĩa .

      Hơn nữa, có số việc, coi như né tránh, có lẽ cũng có tác dụng.

      Nghĩ lại càng thêm buồn bực, cố gắng kiềm chế chính mình để tìm tiểu thái giám này, nhưng càng như thế, lại càng tưởng nhớ đối với tiểu thái giám này .

      Mỗi lần đều là ngày nhớ đêm mong, lăn lộn khó ngủ.

      Nếu có số việc tránh thoát, tại sao lại thuận theo tự nhiên! ?

      Cuối cùng nghĩ thông suốt điểm này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống.

      Làn môi nhàng hé mở .

      "Sau này, Bổn vương bao giờ ... né tránh ngươi . . ."

      Coi như người né tránh, tâm, cũng là tránh thoát. . .

      . . .

      Hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc liền dậy sớm , khi ăn xong điểm tâm sáng , liền đến chỗ Đường Yên Nhi, ở điện Đường Tâm .

      Lúc này, Đường Yên Nhi vẫn còn tại giường ngủ của nàng, say giấc.

      Chỉ là, khi A Nô vào bẩm báo, nguyên Đường Yên Nhi vẫn còn giường vừa nghe, lập tức liền vọt dậy từ giường .

      Đối với chủ tử của chính , A Nô hết sức ràng, coi như là hoàng thượng bọn họ dến đây, chủ nhân nhà bọn họ cũng muốn ngồi dậy .

      nghĩ tới, tiểu thái giám nho này có thể như thế lợi hại. Chẳng lẽ là, tiểu thái giám này ở trong cảm nhận chủ tử của bọn họ , so với Hoàng thượng càng quan trọng hơn sao! ?

      A Nô trong lòng nghi hoặc, đương nhiên, có số việc, mặc dù nghi hoặc, cũng dám mở miệng hỏi ra.

      Đồng Nhạc Nhạc chờ ước chừng nửa canh giờ ở bên ngoài điện Đường Tâm , liền nhìn thấy xinh đẹp bóng dáng, vội vã tới chỗ nàng

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi dậy là sớm a! Để ngươi đợi lâu!"

      Người chưa tới, tiếng tới trước, điểm này đúng là có tương đồng với Huyền Lăng Phong nha!

      Chương 153-2 : Tiểu cật hóa
      Edit : Cà rốt


      Tay xách lấy làn váy, Đường Yên Nhi vội vã chạy đến chỗ mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như thế.

      Ánh mắt quét qua vòng, thuận tiện rơi người Đường Yên Nhi.

      hổ là Tiểu công chúa Triệu Hi Quốc được hoàng thượng sủng ái nhất, quần áo cùng đồ trang sức người Đường Yên Nhi , đều là dày công mà làm ra!

      Mặc người thân màu vàng phấn kết hợp với váy lụa Bách Điệp, lưng đeo Lưu Tô Đái, lộ vẻ cao quí.

      Cổ áo cùng ống tay áo,thêu da cáo màu trắng, càng làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng!

      đầu là kiểu tóc tinh xảo, nửa tóc phía nhàng vấn lên, nửa còn lại tùy ý xõa phía sau .

      đầu có trang sức dư thừa, chỉ có trán là viên Hồng Bảo Thạch tinh xảo, nàng trang điểm vừa cao sang lại tươi vui.

      Đường Yên Nhi vừa quý khí vừa tươi vui tới chỗ mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      Dù sao, sáng sớm nhìn thấy tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, tâm tình cũng sung sướng ít.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, Đường Yên Nhi đến gần,. Nàng thấy Đồng Nhạc Nhạc chỉ hé miệng mỉm cười, ánh mắt lom lom nhìn mình phen chớp mắt, mặt khỏi có vài phần nghi hoặc, lập tức đôi mắt xinh đẹp long lanh chớp chút, mở miệng hỏi.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại nhìn ta như vậy! ?"

      Nghe được lời này của Đường Yên Nhi , Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn thức tỉnh, lập tức, hé mở làn môi đỏ, mở miệng cười .

      "Cửu công chúa lớn lên mê người, làm ta nhịn được nhìn đến mê muội , biết lúc ngài ra ngoài, phong thái của Cửu Công chúa, làm điên đảo mọi nam nhân."

      Đồng Nhạc Nhạc ăn ngay , ánh mắt nhìn về phía Đường Yên Nhi, lại mang theo vài phần trêu chọc cùng trêu ghẹo.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy mặt nàng là trêu chọc, làm cho gương mặt Đường Yên Nhi khỏi điểm chút hồng.

      mặt, lộ vẻ ngượng ngùng.

      Những lời khen tặng này từ nàng đều nghe thấy .

      Chỉ là, lời này xuất từ miệng người thái giám trước mặt, làm cho trong lòng nàng có chút ngọt.

      "Tiểu Nhạc Tử, như thế nào ngươi cùng những người khác đều thế, hết sức tốt với ta! ?"

      Đường Yên Nhi trong miệng tuy là như thế, chỉ là mặt sung sướng cùng ngượng ngùng, đều tiết lộ ra hết tâm tư của nàng.

      Thấy vậy, nụ cười trong mắt Đồng Nhạc Nhạc càng thân thiết .

      "Ha hả, ta chỉ là ăn ngay thôi! ? Chẳng lẽ , cũng phạm pháp! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , bên bất đắc dĩ khoát tay áo, làm Đường Yên Nhi cũng hết cách.

      Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là cố ý, nhưng lại làm Đường Yên Nhi bật cười, trong mắt có chút vui vẻ.

      "Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, ta đúng là nhưng mà ngươi, tốt lắm, chúng ta trước ăn điểm tâm ! Ăn xong điểm tâm, chúng ta ra ngoài cung chơi!"

      Nghe được Đường Yên Nhi như thế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng .

      "Mới vừa rồi ta sớm ăn xong điểm tâm . Rồi hãy sau, ở trong hoàng cung, ngươi là Công Chúa, ta chỉ là nô tài, nô tài là thể cùng ăn cơm với Công Chúa, đây là quá giới hạn, nếu như bị người biết, khẳng định xấu."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi ngẫm lại, cũng hiểu việc như vậy.

      Kỳ , đối với những việc này, nàng so đo, hơn nữa, nàng tâm coi Đồng Nhạc Nhạc là người bạn tốt mà đối đãi.

      Chỉ là, Đường Yên Nhi cũng biết, lời người đời đáng sợ, nàng coi như suy nghĩ cho chính mình, nhưng cũng phải suy nghĩ cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi lập tức mở miệng .

      "Tốt lắm, chúng ta trước xuất cung, sau đó ở bên ngoài tìm đồ ăn! Trước khi ta tới nơi này, từng nghe , Linh Nhạc Quốc có rất nhiều đồ ăn, ta cần phải thưởng thức tốt chút!"

      Đường Yên Nhi vừa , vừa liếm liếm cái miệng nhắn phấn nộm, làm vẻ mặt thèm dãi , giống như con Tiểu Miêu thèm ăn, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được bật cười.

      " ra Yên nhi là người thích đồ ăn vặt nha!"

      "Ăn vặt! ? Đó là cái đồ gì! ?"

      Nghe được trong miệng Đồng Nhạc Nhạc ra từ mới , Đường Yên Nhi khuôn mặt nhắn sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc hỏi.

      Trong lòng biết Đường Yên Nhi biết từ ngữ đại, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nghiêng đầu suy nghĩ , sau đó mở miệng giải thích.

      "Ăn vặt là những đồ ăn mà mọi người thường thích ăn!"

      "Ha hả, ta đây đúng là người thích ăn vặt! Phải biết rằng, Triệu Hi Quốc chúng ta, toàn bộ đồ ăn ta đều ăn qua."

      Đường Yên Nhi mở miệng, mặt lộ vẻ cao hứng.

      Nhìn thấy dáng vẻ Đường Yên Nhi đắc chí dễ thương , Đồng Nhạc Nhạc khỏi chế nhạo .

      "Có phải Yên Nhi là bởi vì nếm hết đồ ăn Triệu Hi Quốc , mới đến Linh Nhạc Quốc chúng ta, tiếp tục tìm những đồ ăn vặt mới!"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi phảng phất như bị người trúng tâm , khỏi đưa tay gãi gãi sau gáy, hì hì cười ngừng.

      "Ngươi đúng!"

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười tiếng.

      "Tốt lắm, bụng ngươi cũng đói, chúng ta nhanh lên chút xuất cung !"

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 154 - 1 : Hãy đợi Bổn vương
      Edit : Dung Cảnh

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi còn chưa ăn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thúc giục.

      Nghe vậy, nàng ta cũng có ý kiến gì, cuối cùng ba người Đồng Nhạc Nhạc cùng Đường Yên Nhi và a Nô cùng ra cung.

      Ngoài cung, xe ngựa được chuẩn bị.

      Đồng Nhạc Nhạc dẫn đầu, nhảy lên xe ngựa, sau đó đưa tay đỡ Đường Yên Nhi lên xe, cuối cùng là a Nô.

      Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị lên đường, đột nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng kêu nóng nảy :

      “Ai cha, chờ Bổn vương …”

      Khi nhìn ra lại thấy bóng dáng áo xanh, vội vã chạy về phía bọn họ.

      “Phù phù, may mà Bổn vương nhanh nhẹn, nếu các ngươi mất!”

      Huyền Lăng Phong vừa , vừa nhảy lên xe ngựa.

      Từ khi nhảy vào, xe ngựa rộng lớn lập tức chật hẹp.

      Nhìn Huyền Lăng Phong đột nhiên nhảy vào xe, mọi người trong xe đều kinh ngạc.

      “Thập Tam gia, tại sao ngài lại ở đây?”

      Đột nhiên xuất còn nhảy lên xe như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt sau đó nhìn trời.

      lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đàng Tây?

      Phải biết rằng, xưa nay Huyền Lăng Phong luôn dựa vào thân phận của mình, mỗi lần đều buổi trưa mới vào cung, hôm nay mới sáng sớm, tới Hoàng cung, kỳ lạ.

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc hết sức, mà Đường Yên Nhi nhìn thấy Huyền Lăng Phong xuất , đôi mày chau lại chỗ.

      “Tại sao ngươi lại ở đây? Ai cho phép ngươi lên xe?”

      Đường Yên Nhi mở miệng, chuyện quanh co chút nào.

      Hôm qua đứng trước mặt Huyền Lăng Thương, nàng mới thể biểu lộ sắc mặt tốt với Huyền Lăng Phong, nhưng mà tại, chỉ có mấy người bọn họ, nàng cũng che giấu thích của mình với Huyền Lăng Phong.

      Đặc biệt lúc này, mời mà tới, nàng nhìn thấy tức giận.

      Đối mặt với tức giận của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong cũng bướng bỉnh chịu khuất phịc, nháy nháy mắt, cong môi cười khỉnh tiếng.

      “Sao? Đây là Linh Nhạc quốc, phải Triệu Hi quốc của ngươi, cho nên Bổn vương thích đâu , liên quan đến ngươi!”

      Huyền Lăng Phong mở miệng phản kích, Đường Yên Nhi nghe xong liền buồn bực, mặt càng biểu tức giận.

      Định mở miệng gì đó.

      Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh thấy vậy lập tức mở miệng.

      “Được rồi Yên Nhi, hai người đừng cãi nhau nữa. Cả hai cứ cãi nhau như vậy đến tối chúng ta cũng ra khỏi cung được!”

      Đường Yên Nhi hầm hừ tiếng.

      Huyền Lăng Phong nghe vậy cười đắc ý, lập tức quay đầu cười nụ cười sáng lạn với Đồng Nhạc Nhạc.

      “Ha ha, đánh xe !”

      hô to tiếng, phu xe bên ngoài lập tức vung roi, giục ngựa ra khỏi cung.

      Dù Sao Đường Yên Nhi vẫn là đứa trẻ, tức giận được bao lâu.

      Từ lúc xe ngựa chuyển bánh, khuôn mặt đầy hứng thú liền quay về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc.

      “Tiểu Nhạc tử, kinh thành có trò chơi gì thú vị? Chúng ta chơi lần ? Còn nữa, nhất định ngươi biết ở kinh thành nơi nào có đồ ăn ngon, chúng ta phải nếm thử mới được!”

      Đường Yên Nhi mở miệng, giống như con chim mới sổ chuồng, líu ra líu ríu ngừng.

      mặt đều hưng phấn và kích động.

      Nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc mỉm cười, mở miệng :

      “Haha, Yên Nhi, kinh thành rất lớn, cái gì cũng có, nhất định để cho ngươi chơi đùa thoải mái, ăn uống thỏa mãn!”

      Nghe vậy, Đương Yên Nhi tươi cười gật đầu, đầy chờ mong.

      Nhưng mà Huyền Lăng Phong ở bên cạnh nghe xưng hô của Đồng Nhạc Nhạc với Đường Yên Nhi, trong lòng cảm thấy thoải mái.

      Như thế nào mà mới ngày, quan hệ hai người họ lại tốt đến nỗi gọi thẳng tên.

      Hơn nữa, gọi như vậy có thể kéo gần mối quan hệ giữa bọn họ, làm sao giống ?

      Nghĩ tới đây, gương mặt cau lại, mặt mày vui.

      Chỉ là vui đến nhanh cũng rất nhanh, sau khắc, giống như nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu về phía Đồng Nhạc Nhạc mở miệng:

      “Tiểu Nhạc Tử!”

      “Có nô tài!”

      Đồng Nhạc Nhạc lập tức trả lời

      Nghe cách gọi của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong liền mở miệng.

      Chương 154-2 : Hãy đợi Bổn vương
      Edit : Yumme21


      “Sau này, những lúc chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể tự xưng là ta, giống như lần trước, lúc ở trong hang động.”

      “Hả?”

      Nghe được những gì do Huyền Lăng Phong , mặt Đồng Nhạc Nhạc lên sửng sốt.

      Dù sao, nàng cũng ngờ tới, Huyền Lăng Phong lại đột nhiên những lời như vậy.

      Hơn nữa, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong lại mang theo cảm giác cực kỳ chua chát, ủ dột, chẳng lẽ là, Huyền Lăng Phong đây là ghen?

      Nghỉ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười tiếng.

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ ghen tuông mặt của Huyền Lăng Phong liên quan đến tình nam nữ.

      Bởi vì, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn xem Huyền Lăng Phong là đứa trẻ!

      Cho nên, khi nghe Huyền Lang Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng cự tuyệt, nhàng gật đầu, mở miệng cười .

      “Được, Thập Tam Gia.”

      “À, còn nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là Thập Tam Gia nữa, gọi ta là…”

      tới đây, Huyền Lăng Phong nghiêng đầu suy nghĩ chút, liền mở miệng .

      “Ngươi cứ gọi ta là A Phong ! Hoàng huynh và mẫu phi đều gọi ta như vậy!”

      Hơn nữa, chỉ có người đặc biệt gần gũi, mới có thể gọi như vậy.

      Trong khi Huyền Lăng Phong ngồi hồi tưởng, Đường Yên Nhi ngồi bên, nghe đến những lời cuối cùng của Huyền Lăng Phong, mặt xẹt qua tia kinh ngạc.

      Dù sao, trong ấn tượng của nàng, Huyền Lăng Phong chính là người ỷ vào thân phận của mình mà kiêu ngạo, ương ngạnh, đem mọi người vào mắt, ăn chơi trác táng.

      nghĩ đến, đối với tiểu thái giám trước mắt này lại là ngoại lệ…

      Nhưng mà, cũng thể trách được.

      Dù sao, tiểu thái giám trước mắt này, rất đặc biệt…

      Từ lớn lên trong hoàng cung, có vô số cung nhân hầu hạ , mỗi cung nhân, người nào đối với lại dám cung kính chứ?

      Tuy nhiên, tiểu thái giám trước mắt này lại khác.

      tuy là thái giám, cũng vì vậy mà giống với những cung nhân khác, mực cung kính, tự biết thân phận mình, càng tỏ ra vẻ bản thân hèn mọn.

      là người thẳng thắn, đối với người khác rất chân thành, hơn nữa trong lòng lại vô cùng lương thiện, giàu tính chính nghĩa, tại lúc lần đầu họ gặp nhau, cũng bất chấp tất cả để cứu mình…

      Nghĩ đến đây, Đường Yên Nhi cảm thấy bản thân rất may mắn, gặp được người bằng hữu đặc biệt như vậy.

      Nàng hy vọng rằng sau này có thể luôn luôn làm bạn cùng vị bằng hữu này…

      Đối với tâm tư Đường Như Yên, Đồng Nhạc Nhạc hề hay biết, giờ phút này, sau khi nàng được Huyền Lăng Phong hết, mặt nàng đầy sửng sốt.

      Cho dù, nàng thừa biết rằng Huyền Lăng Phong đối xử với nàng rất tốt, chỉ là, nàng ngờ, Huyền Lăng Phong lạ cho phép mình gọi tên .

      Chuyện này làm cho người khác khỏi bất ngờ…

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn kinh ngạc trong lòng, Huyền Lăng Phong lại nhìn thấy nàng nhìn hề chớp mắt, cũng chuyện, mặt lúc đầu là buồn bực, lập tức ão não mở miệng hỏi.

      “Tại sao ngươi lại nhìn ta? Lời của ta có chỗ nào kỳ quái sao? Hơn nữa, ngươi gọi , cũng phải trực tiếp gọi tên sao?”

      Huyền Lăng Phong mở miệng, bởi vì quẫn bách ngượng ngùng, mặt khỏi chuyển sang màu hồng.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong tự nhiên lại có dáng vẻ quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đáng vô cùng.

      Đường Yên Nhi bên nghe vậy, cũng hé làn môi hồng, mở miệng .

      “Chuyện này sao có thể giống nhau được? Ta xem Tiểu Nhạc Tử như là bằng hữu, cho nên tự nhiên mà gọi bằng tên! Hơn nữa, sau này Tiểu Nhạc Tử gặp ta cũng cần hành lễ!”

      “Ta và Tiểu Nhạc Tủ cũng có thể như vậy! Đúng , Tiểu nhạc Tử?”

      Nghe được lời của Đường Yên Nhi , Huyền Lăng Phong lập tức quay đầu với Đồng Nhạc Nhạc.

      Hơn nữa, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng mang theo hi vọng với vẻ cầu khẩn, dáng vẻ đó, giống như là chú cún con dễ thương vậy, làm cho người khác rất thương tiếc.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiêu là sửng sốt, chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Phong tại hình như hơi là lạ, hình như là rất căng thẳng vậy…

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc đối với dáng vẻ tại của Huyền Lăng Phong, chỉ cảm giác được, bên người Huyền Lăng Phong vốn dĩ có bạn bè gì, nên mới trở thành bằng hữu của .

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhếch miệng cười, gật gật đầu với Huyền Lăng Phong.

      “Ha ha, đúng vậy, về sau ta khách khí nữa, trực tiếp gọi ngươi là A Phong. "

      Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lập tức hé miệng cười tiếng,

      Dù cho là như vậy, cảm giác được trong mối quan hệ của bọn họ càng được kéo lại gần nhau.



      Kinh thành cùng hoàng cung còn cách bao xa, ngồi xe ngựa, đến canh giờ tới.

      Tuy bước vào mùa đông, nhưng đường cái kinh thành, vẫn đông người lại như trước.

      Đưa mắt nhìn vòng, mọi người đều đổ xô ra đường, xe ngựa như nước, tấp nập ngừng.

      Kinh thành phố lớn, cửa hàng san sát, có trà lâu tửu quán, có phường tơ lụa,… nhiều kể xiết.

      Còn có nhiều quầy hàng rong hai bên phố lớn, ông chủ giờ này ngừng hét to rao bán đối với người qua lại…

      Cuộc sống xa hoa, ngựa xe như nước, phồn thịnh ra rệt dưới chân thiên tử…

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 155 _1: Huyền Lăng Thương vui
      Edit : Tiêu Linh

      Bọn người Đồng Nhạc Nhạc tới kinh thành liền bỏ xe ngựa qua bên bắt đầu bộ.

      Đường Yên Nhi phải là người Linh Nhạc Quốc, cho nên, khi tới kinh thành, nhìn thấy chuyện gì cũng cảm thấy mới mẻ.

      Nhìn thấy Đường Yên Nhi nơi này nhìn phen, chỗ kia lại liếc mắt cái, bộ dạng cực kỳ thích thú kia khiến Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhớ lại chính mình ngày đó.

      Chính là khi nàng vừa mới tới triều đại này phải chạy khắp nơi giống như Đường Yên Nhi tại sao?!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, cuối cùng, cũng nhịn được theo Đường Yên Nhi khắp nơi nhìn chút.

      Dù sao, dạo phố cũng là sở thích của nữ nhân, lát sau, bọn người Đồng Nhạc Nhạc thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.

      Trái lại Huyền Lăng Phong, dọc theo đường cũng chỉ là đuổi theo phía sau bọn họ.

      Dù sao, cũng ở kinh thành lâu như vậy, đối với những thứ này sớm còn hứng thú.

      Nếu phải vì muốn cùng Đồng Nhạc Nhạc, mới thèm theo đến đây.

      Đám người Đồng Nhạc Nhạc dạo cả buổi sáng, liền tìm cái khách sạn ngồi xuống.

      "Yên Nhi, khách sạn này nổi danh nhất chính là sơn thủy đậu hũ, sen gà chiên, bánh ú lá sen, vịt quay chua ngọt, những món này đều ăn rất ngon."

      Sau khi ngồi xuống, Đồng Nhạc Nhạc lập tức giới thiệu những món ăn nổi danh của khách sạn cho Đường Yên Nhi.

      Đường Yên Nhi vốn rất thích ăn, vừa nghe đến lời Đồng Nhạc Nhạc , liền cảm thấy nước miếng ngừng tràn ra .

      "Hì hì, có Tiểu Nhạc Tử dẫn đường, ta có thể thưởng thức tất cả đồ ăn ngon tại kinh thành , ngẫm lại rất là hạnh phúc a."

      Đường Yên Nhi vừa , ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng tràn đầy vui vẻ.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức hé miệng cười tiếng.

      "Ha hả, Yên Nhi người hay ăn nha, nhưng mà, có thể cùng với các ngươi xuất cung dạo lát , ăn chút đồ ăn đối với ta mà , đều là chuyện rất hạnh phúc a."

      Dù sao, thân là thái giám, mặc dù tại nàng bên trong hoàng cung chức vị thấp, nhưng mà cả ngày chỉ có thể bên trong đó, rất nhàm chán.

      Có thể thường xuyên xuất cung chơi, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà , đương nhiên là chuyện tốt nhất đời rồi.

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn suy nghĩ, Huyền Lăng Phong sau khi nghe lời của nàng lập tức mở miệng .

      "Ngươi muốn xuất cung du ngoạn kinh thành , ta liền thường xuyên mang ngươi là tốt rồi, ngươi cũng thiệt là, lần trước ta bảo để ngươi theo ta, như vậy sau này ta liền có thể mang ngươi chơi ở rất nhiều địa phương , ngươi muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, là chinh ngươi muốn ở lại hoàng cung."

      Trong lời của Huyền Lăng Phong vẫn còn mang theo ai oán nhè .

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lại thấy Huyền Lăng Phong mang theo ánh mắt oán giận nhìn mình, nhịn được le lưỡi, mặt mày xin lỗi lại bất đắc dĩ.

      Cũng biết, dáng vẻ le lưỡi của mình, trong mắt Huyền Lăng Phong có bao nhiêu dễ thương.

      Khiến tim Huyền Lăng Phong tránh khỏi 'Bính' tiếng, tựa như tảng đá, hung hăng ném xuống mặt hồ trong long làm từng đợt rung động. . .

      Tim đập nhanh thôi, làm Huyền Lăng Phong ngây dại trong chốc lát…

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Bởi vì giờ phút này, thức ăn lần lượt được đặt lên bàn .

      Nhìn thấy bàn các loại thức ăn tinh xảo đẹp đẽ , Đồng Nhạc Nhạc xem thấy, nước miếng như muốn oa oa chảy ra.

      Đường Yên Nhi bên kia cũng ngoại lệ, hơn nữa, nàng cũng khách khí, lập tức cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thức ăn lên, ngấu nghiến cắn.

      "Ừ, cái món này sai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi cũng ăn nha!"

      "Được!"

      Nghe được những lời Đường Yên Nhi , Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười tiếng, theo nàng mà ngấu nghiến cắn miếng thức ăn.

      Sau bữa cơm, ba người ăn tròn cả bụng .

      "Oa, ta rất no rồi, chống đỡ nổi nữa, nhưng là những món này làm sai, mỗi cái có đặc sắc,ta ăn như thể dừng lại được . . ."

      Đường Yên Nhi vừa vuốt cái bụng muốn tròn trịa cảm thấy mỹ mãn, vừa mở miệng cười .

      Mà bên này Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ.

      Vuốt cái bụng tròn trịa của chính mình, có cảm giác mình giống như người đàn bà có chửa bốn, năm tháng, nhưng mà, cảm giác được ăn no, chính là rất mỹ mãn.

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhớ lại, mắt nhung chợt quét nhanh lượt về phía Huyền Lăng Phong, chỉ thấy Huyền Lăng Phong nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cũng rời chút.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, nghiêng nghiêng khuôn mặt nhắn dễ thương , mở miệng hỏi.

      "A Phong, ngươi làm sao vậy! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, bộ dạng tràn đầy nghi hoặc.

      Gần đây, nàng cảm thấy Huyền Lăng Phong có gì đó là lạ.

      Đặc biệt trong ánh mắt nhìn nàng, luôn đúng. . .

      Rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào, trong chốc lát nàng cũng thể lên được.

      Trong khi Đồng Nhạc Nhạc còn nghi hoặc, Huyền Lăng Phong nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc lập tức thức tỉnh. Gương mặt tuấn tú có chút buồn bực hai gò má trắng nõn nhanh chóng khẽ đỏ hồng lên.

      "Khụ khụ, có việc gì, ăn no rồi, tốt lắm chúng ta ra ngoài chút ! ?"

      Để che dấu luống cuống vừa rồi, Huyền Lăng Phong nhanh chóng đổi đề tài .

      Chương 155-2 : Huyền Lăng Thương vui 1
      Edit : yume chan

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy cũng hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ là để tiểu nhị của quán đến thanh toán, sau đó ba người xuống lầu tiếp tục dạo phố.

      Hôm nay Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đùa tận tình.

      Cả ngày dạo, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi mua được ít chiến lợi phẩm, may là phía sau có thị vệ theo, tại những người thị vệ này đều trở thành phu khuân vác, chỉ mamg đồ cho bọn họ.

      đường cái náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi đều là trái xem phải nhìn, phát cái gì thú vị liền chạy đến tham gia náo nhiệt, giống như bây giờ.

      Chỉ thấy khách sạn cách đó xa, phía dưới có rất nhiều người, tất cả mọi người ồn ào sôi nổi bàn luận, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên ban công lầu hai của khách sạn , biết là có chuyện gì.

      Thấy có náo nhiệt, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi lập tức tới, hỏi người khác phen mới biết được, ra là thiên kim của viên ngoại thành tây hôm nay tung tú cầu kén rể!

      Vừa nghe là tung tú cầu kén rể, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy rất phấn khích, dù sao tung tú cầu kén rể nàng chỉ thấy TV, thực tế là nàng chưa bao giờ thấy qua. Hôm nay khó có dịp được chứng kiến, tự nhiên muốn tham gia náo nhiệt.

      Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc lập tức đề nghị qua đó xem chút, Đường Yên Nhi và Huyền Lăng Phong có ý kiến gì.

      Kết quả là ba người bọn họ liền nhanh chóng bước tới khách sạn cách đó xa tới.

      Tuy nhiên, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc hứng thú hừng hực rơi vào lầu hai của khách sạn mà hề chú ý tới, cách đó xa, chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới chỗ nàng .

      Đồng Nhạc nhạc giờ phút này chỉ chú ý đến lầu hai của khách sạn , đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tràng tiếng vó ngựa và tiếng kêu giật mình, nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, lập tức quay đầu lại nhìn.

      nhìn thôi, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến đôi mắt mở to.

      Chỉ thấy chiếc xe ngựa chạy thẳng tới chỗ nàng .

      Nhìn thấy con ngựa to lớn, nửa thân trước giơ lên cao, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng lạnh lẽo, trái tim trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

      Nàng muốn chạy trốn, chỉ là hai chân nàng như chôn chặt vào trong đất có cách nào hoạt động được.

      Chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe được phía sau truyền đến thanh tuyệt vọng của Huyền Lăng Phong còn lại nghe được.

      Chuyện xảy ra bất ngờ, nguy hiểm vạn phần, Đồng Nhạc Nhạc cho là chính mình sắp sửa bị ngựa đạp chết, tuy nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy vòng eo thon của mình bị bàn tay mạnh mẽ tràn đầy sức lực ôm chặt lấy.

      Sau giây, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hồi trời đất nghiêng ngả, đầu óc nàng suy nghĩ được gì.

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như qua thế kỷ, đột nhiên giọng trầm thấp quen thuộc liền vang lên bên tai nàng.

      “Ngươi sao chứ!?”

      Nam nhân mở miệng, tiếng trầm thấp đầy cảm tính.

      Nghe được thanh vô cùng quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc vốn bị hù dọa khỏi từ từ hồi phục lại tinh thần.

      Mắt nhung vốn nhìn vô định, từ từ quay về nơi phát ra thanh .

      Đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc đối đầu với đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn động lòng người,trong lòng liền giật nảy lên cái.

      Chỉ thấy nam nhân có hàng mi sắc như đao, mũi thẳng tao nhã, bạc môi nhếch lên. Thu hút cái nhìn của người khác nhất chính là đôi huyết mâu sâu thẳm, động lòng , mê người, độc nhất vô nhị như thế.

      Nhìn người này, phải là người khác, chính là Huyền Lăng Thương tại phải nên ở trong hoàng cung sao.

      Nhìn thấy người đột nhiên xuất trước mặt mình chính là Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, hé mở làn môi hồng, nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

      “Hoàng Thượng?!, sao người lại ở chỗ này!?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày kinh ngạc.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương cũng có lập tức trả lời.

      Đôi huyết mâu động lòng người, chỉ lẳng lặng rơi tại người trong lòng mình.

      Nhìn thấy người trong lòng mình lộ ra khuôn mặt nhắn trắng bệch chút máu nào, chân mày Huyền Lăng Thương khỏi nhàng cau lại cái, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng và trách cứ.

      “Ngươi bước nhìn đường sao!?”

      Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng mang theo vài phần vui vẻ.

      Nghĩ đến mới vừa rồi, con ngựa kia chạy tới sắp sửa đụng vào tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất trong nháy mắt như bị người dùng tay hung hăng bóp nát.

      cỗ cảm giác tên là khủng hoảng càng nhanh chóng nảy lên trong đầu của .

      Lúc ấy, cỡ nào là sợ hãi, liền sợ hãi tiểu thái giám nay có thể bị thương hoặc cũng có thể chết.

      Coi như người này tại ở trong lòng mình xem như bình yên vô , Huyền Lăng Thương vẫn cãm giác được trong lòng còn sợ hãi

      Nếu phải mới vừa rồi kịp thời xuất , hậu quả cũng dám nghĩ đến.

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc hề biết.

      Nghe được giọng điệu Huyền Lăng Thương có vẻ vui, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sợ đến mức rụt cổ xuống, cụp mắt xuống, mặt mày hối lỗi. Dáng vẻ kia phảng phất như tiểu hài tử làm chuyện sai trái bị người khác bắt gặp được, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

      Hơn nữa mới vừa rồi bị hoảng sợ, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn trắng bệch vô cùng, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác vô cùng thương xót, lại vô tội.

      xin lỗi Hoàng Thượng, nô….nô tài mới phải cố ý….”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì tinh thần căng thẳng, hai tay mảnh khảnh càng ngừng níu chặt áo ngoài của Huyền Lăng Thương.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 156-1 : Tung tú cầu kén rể
      Edit : maicuc13

      Khi nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng cúi đầu trông tội nghiệp. Bao nhiêu khí tức trong lòng Huyền Lăng Thương đều vô thức tan biến, sót lại chút gì.


      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm phần thương tiếc và biết làm sao , nhưng chính mình lại hề nhận ra.

      Đối với ánh nhìn đó, Đồng Nhạc Nhạc lại hề hay biết . Giờ phút này, khuôn mặt nàng chỉ là căng thẳng, nàng đưa tay liên tục giật giật áo của mình..

      Phải biết rằng nàng sợ nhất là lúc Huyền Lăng Thương tức giận…

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng bên kia, Huyền Lăng Phong phục hồi tinh thần, nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn tức giận, liền lập tức chạy đến.

      "Hoàng huynh, Tiểu Nhạc Tử bị hoảng sợ , huynh cũng nếu trách cứ ."

      Huyền Lăng Phong mở miệng, muốn đỡ cho Đồng Nhạc Nhạc.

      Hơn nữa, hồi tưởng chuyện vừa mới xảy ra,trong lòng Huyền Lăng Phong đến bây giờ vẫn còn sợ hãi!

      Nhớ lại mới vừa rồi nhiều người, bị đám người chen chúc đẩy đến phía sau Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, khi cỗ xe ngựa kia phi đến, trực tiếp vọt tới phía Đồng Nhạc, lại thể tiến lên phía trước để che chở cho .

      Khi thấy tiểu thái giám này sắp chết, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt.

      May là, tại có việc gì . . .

      Chỉ cần hồi tưởng lại màn nguy hiểm kia, cũng đủ làm cho trong lòng Huyền Lăng Phong vừa sợ hãi lại vừa trách cứ.

      Hẳn là phải bắt theo sát mình, rời nữa bước, nếu như có chuyện gì xảy ra, mình nên làm thế nào cho phải?

      Trong lòng Huyền Lăng Phong tự trách thôi, đặc biệt, thấy Đồng Nhạc Nhạc bởi vì chuyện lúc nãy mà bị hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, trong lòng càng thêm áy náy và thương tiếc .

      Nghe Huyền Lăng Phong như vậy, chỉ là Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc lúc rồi lập tức mở miệng .

      "Thôi, sau này nhớ chú ý."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn thít lại, mới rốt cuộc thở ra, nàng thấy nhõm hẳn liền hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Vâng, nô tài hiểu ."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng , bên Huyền Lăng Phong lại thấy Huyền Lăng Thương có trách cứ Đồng Nhạc Nhạc, cũng thở phào nhõm, sau khắc, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi.

      "Hoàng huynh, tại sao huynh lại ở chỗ này?"

      "Trong lúc rãnh rỗi, Trẫm định xuất cung dạo chút, trong lòng nghĩ các ngươi ở nơi này nên ta liền tới đây."

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, mặt Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt, liền hỏi.

      "Vậy hoàng huynh làm sao biết chúng ta lại ở chỗ này?"

      Đối với lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ nhàng mỉm cười, mở miệng .
      "Nơi nào có náo nhiệt, chẳng phải ngươi tới sao ?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, khỏi đưa tay sờ sờ phía sau gáy, hé miệng cười.

      "Ha hả, người hiểu ta, chỉ có mình hoàng huynh."

      Trong lúc hai người Huyền Lăng Phong và Huyền Lăng Thương trò chuyện, chỉ thấy phía trước , mọi người người đột nhiên im bặt và vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

      Nghe vậy, cả bọn Đồng Nhạc Nhạc khỏi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, tại ban công lầu hai của khách điếm phía trước, có vài người lên.

      Ngoài nam nhân mặc quần áo hoa phục, tuổi chừng năm mươi , còn có nữ nhân dung mạo xinh đẹp vóc dáng thướt tha đáng . Nàng được người tiểu nha đầu dìu chậm rãi xuất ở trong tầm mắt của mọi người.

      Chỉ thấy nữ nhân này, tuổi ước chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt cân đối, lông mày lá liễu, đôi môi chúm chím tao nhã, làn môi mịn màng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, làm cho mọi người khi nhìn thấy đều cảm thấy thương tiếc. Đúng là tiêu chuẩn mỹ nhân trong tương lai!

      Cũng khó trách xuất của nữ nhân làm mọi người phía dưới bùng nổ .

      Dù sao, nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu là nam nhân ai mà thích.

      Trong khi Nhạc Nhạc mải suy nghĩ, chỉ thấy nam nhân trung niên, sau khi tới ban công, đầu tiên là chắp tay đối với mọi người ở bên dưới, rồi mới tự giới thiệu.

      “Chào mọi người, tại hạ họ Viên, tên chữ Thành. Trong nhà làm nghề dược liệu, tuy rằng phải người đại phú nhưng cũng kém cỏi cho lắm. Vị này là con duy nhất của tại hạ, Viên Ý, năm nay mười chin tuối. phải tại hạ khoe khoang, Viên Ý là người thồn minh, lanh lợi, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ca múa thi từ. Hôm nay, tại hạ lại lần nữa tổ chức ném tú cầu kén rể cho nữ tử Viên Ý, chỉ cần là người nhận được tú cầu có thể trở thành vị hôn phu của nàng. Đương nhiên, lần ném tú cầu này, tại hạ có vài điều kiện.”

      tới đây, Viên Thành dừng chút, tiếp theo mở miệng .

      "Phàm là nam nhân tham gia trận đấu ném tú cầu, nhất định phải thân thể khoẻ mạnh, quan trọng nhất là chưa có lấy vợ và ly dị. Hơn nữa, nam nhân nào nhận được cầu thêu hoa, nhất định phải ở rể trong Viên phủ chúng ta. Phù hợp những điều kiện này, mới có thể tham gia trận đấu ném tú cầu."

      Sau khi nghe được Viên Thành ,mọi người bên dưới đều bàn luận cách sôi nổi, ồn ào.

      khắc cuối cùng, Viên Thành liền ngoắc gọi người, tiểu nha đầu liền nâng cái khay chứa cầu thêu hoa.

      Chỉ thấy Viên Ý sau lúc cầm lấy cầu thêu hoa kia , nhưng có lập tức ném xuống mà là ngừng đưa cặp mắt long lanh nhìn về đám người ở bên dưới .

      Hình như tập trung suy nghĩ mục tiêu mình muốn. Cuối cùng , chỉ thấy ánh mắt Viên Ý quét vòng, liền rơi người Huyền Lăng Thương đứng bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc.

      Ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, mực theo dõi Viên Ý, cho nên, khi ánh mắt Viên Ý rơi tại người Huyền Lăng Thương liền lập tức nhận ra.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét vòng, liền rơi người bên cạnh.

      Chỉ thấy hôm nay, Huyền Lăng Thương mặc chiếc mãng bào bó sát người, lộ ra dáng vẻ rắn rỏi, cao lớn.

      Mặc dù, Huyền Lăng Thương chỉ lẳng lặng tùy ý đứng ở nơi này, nhưng luôn mang khí phách cao quý kia, có lẽ có từ khi vừa sinh ra.

      Coi như trong biển người mênh mông vô tận, vẫn là hạc trong bầy gà, người nào lại chú ý đến!

      Chương 156-2 : Tung tú cầu kén rể
      Edit : Tiểu Thư Xà

      Người xuất chúng như thế, khó trách được Viên Ý lầu coi trọng. . .

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, như nhận ra ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vốn Huyền Lăng Thương nhìn về phía trước, huyết mâu khỏi nhàng quét qua lượt, rồi dừng lại người Đồng Nhạc Nhạc.

      Lúc cảm nhận được ánh mắt của nam nhân chiếu đến, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, mới phá lên, nhếch miệng cười tiếng.

      "Hoàng thượng, nương lầu nhìn ngài đấy! Ngài nhìn cái, nương kia dung mạo phải rất đẹp hay sao! ?"

      Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi thu hồi ánh mắt dừng người nàng, mới nhàn nhạt nhìn về phía lầu.

      Thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương hướng tới mình, Viên Ý đứng ở lầu , khuôn mặt nhắn lập tức ngượng ngùng cúi xuống, mặt lộ vẻ kích động khuẩn trương xen lẫn niềm vui .

      Dù sao, nam nhân xuất chúng như thế, nàng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy , mắt liền thể dời chỗ khác.

      tại, nam nhân kia cũng nhìn mình, chẳng lẽ là, cùng mình giống nhau, cũng như nàng vừa gặp sao! ?

      Lúc trong lòng Viên Ý hoan hỉ, mặt lại thể che dấu nổi kích động, ánh mắt xấu hổ mang ý trách móc kia, lại ngừng nhìn về hướng Huyền Lăng Thương.

      Chỉ tiếc, sau cái nhìn kia, Huyền Lăng Thương liền thu hồi ánh mắt, thấy vậy, trong lòng Viên Ý khỏi nảy lên tia mất mát nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về Huyền Lăng Thương, lại càng lo được lo mất.

      Thấy Viên Ý ở lầu, ánh mắt kia ngừng chiếu tới chỗ Huyền Lăng Thương, mà Huyền Lăng Thương vẫn hề di chuyển, vẫn bộ dáng đạm mạc, vẻ mặt lạnh như băng.

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại có hồi vui mừng lí do.

      Nhưng ngoài miệng, lại ngừng trêu chọc .

      "Hoàng thượng, người mau nhìn, nương kia lại nhìn ngài đấy !? Ngài , nương kia có phải là nhìn trúng ngài,chỉ là , nương kia dung mạo là quá đẹp mà! Thập Tam Vương Gia, ngài đúng hay ! ?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trân mặt Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua lượt lên lầu Viên Ý, rồi đôi môi đỏ mọng nhếch cái, mở miệng .

      "Cũng chỉ đến thế."

      Vừa dứt lời, ánh mắt Huyền Lăng Phong khỏi đảo qua, dừng người Đồng Nhạc Nhạc đứng cạnh mình.

      Chỉ thấy lúc này, ánh mặt trời nhàng chiếu xuống, phủ lên người nhân nhi bên cạnh, chiếu da thịt trắng ngần của nàng như trong suốt, tựa ngọc Dương Chi thượng đẳng, có chút tỳ vết nào.

      Còn khuôn mặt tinh xảo nhắn kia, lại mang theo ý cười trêu chọc, nhìn thế nào, cũng đáng như thế, làm cho người khác nhìn càng mê muội. . .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mở môi đỏ mọng, khỏi cầm lòng cúi đầu lẩm bẩm.

      "Ừ đẹp, nhưng mà người nào đó đẹp. . ."

      Nghe được tiếng thầm bên tai, Đồng Nhạc Nhạc khỏi quay đầu nhìn lại.

      Lại thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn về phía trước, hình như lời vừa rồi, chỉ là ảo giác của nàng thôi.

      Có lẽ là nàng nghe lầm! ?

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, chỉ nghe thấy hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên phía lầu, hoàn toàn thu hút chú ý của Đồng Nhạc Nhạc.

      Chỉ thấy, cùng với tiếng chiêng lanh lảnh, quả cầu thêu, liền thẳng tắp ném xuống dười lầu, hơn nữa lại lao thẳng về hướng tới Huyền Lăng Thương .

      Nhìn người Huyền Lăng Thương khôi ngô cao lớn như vậy, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần vừa đưa tay ra với, liền có thể lấy được quả cầu thêu hoa kia.

      Cho nên, mọi người vừa thấy, lập tức giật mình la lên thành tiếng, vốn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương lấy được cầu thêu.

      Viên Ý ở lầu , cũng nghĩ như thế.

      Tuy nhiên, lúc trong lòng Viên Ý hết sức vui mừng, thấy Huyền Lăng Thương vươn cánh tay thon thả kia, sau đó với tới cầu thân thêu hoa kia. . .

      Nhìn Huyền Lăng Thương giơ cánh tay lên, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mắt đẹp lập tức trợn lên cái.

      phải Huyền Lăng Thương thích Viên Ý này sao, nhưng tại, là vì cái gì! ?

      Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích nữ nhân này! ?

      Nghĩ đến đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc, như bị nhéo cái, sau đó, như bị bình dấm chua đổ ra, cực kì chua chát.

      Nhưng, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc cho là Huyền Lăng Thương bắt được quả cầu thêu hoa kia, thấy Huyền Lăng Thương vung bàn tay to lên.

      Qủa cầu thêu hoa vốn chuẩn bị dừng lại người , nhưng tay to vung lên, ngay lập tức bay ra ngoài. . .

      Thấy vậy, trong đám người liền oa oa đứng lên.

      Dù sao, cũng ai nghĩ đến, Huyền Lăng Thương vứt quả cầu thêu hoa ra.

      Mà ngay cả khi Viên Ý lầu thấy được , mặt cũng ngây ra hồi, sau đó, mày liễu cau lại cái, mặt mày thất vọng cùng lo lắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :