1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 147-1 : Sư tử há miệng nuốt mồi
      Edit : Canh Hoa Dao

      Mặc dù, nàng cũng biết, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ áo trắng, nàng tựa như có cảm giác tín nhiệm nàng ấy.

      Chỉ là tại, nàng quyết định cứu thiếu nữ áo trắng trước mắt này, bằng , lương tâm nàng nhất định cả đời bất an!

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gắt gao bảo hộ thiếu nữ áo trắng sau lưng, hé mở làn môi hồng, mở miệng .

      "Đừng sợ, có ta ở đây !"

      Những lời Đồng Nhạc Nhạc mặc dù ngắn gọn, chỉ là, thiếu nữ áo trắng nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tâm tình vốn thấp thỏm bất an rốt cục cũng dịu .

      Cũng biết tại sao, lúc nàng vô cùng băn khoăn gặp thiếu niên áo trắng này.

      Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên áo trắng này, liền có cảm giác, thiếu niên áo trắng này cứu nàng.

      Nàng cũng biết như vậy là làm sao !?

      Chỉ là nay, nghe được lời của thiếu niên áo trắng, thiếu nữ rốt cục an tâm.

      Chỉ cảm thấy, có thiếu niên áo trắng này ở đây, nàng dường như còn lo lắng.

      Ngược với việc thiếu nữ áo trắng an tâm, số người trong phòng nghe vậy, mặt lập tức biến đổi.

      Đặc biệt là Hồng Tỉ, lúc nghe được Đồng Nhạc Nhạc ra lời này, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là muốn quản chuyện này, lập tức mở miệng .

      "Vị công tử này, ta khuyên ngươi cần lo chuyện tình Phỉ Thúy Các chúng ta, nha đầu này bán khế ước của mình, nếu như ngươi nghĩ muốn quản, liền chuộc thân cho nàng !"

      "Chuộc thân !?"

      Nghe được Hồng Tỉ lời này, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng hỏi.

      "Nếu như ta giúp nàng chuộc thân, vậy bao nhiêu tiền !?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Hồng Tỉ sửng sốt.

      Lập tức, đầu tiên là dùng ánh mắt đánh giá liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc từ xuống dưới. Mặc dù, thiếu niên áo trắng này quần áo mộc mạc, chỉ là khí chất phi phàm.

      Hơn nữa, nhìn thiếu niên áo lam bên cạnh , cho dù quần áo hay là khí chất, vừa nhìn liền biết là cậu ấm con nhà giàu.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Tỉ lóe lên ánh tham lam, lập tức vươn ngón tay với Đồng Nhạc Nhạc.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng, chần chờ hỏi.

      " trăm lượng !?"

      trăm lượng đâu phải là số lượng , mặc dù nàng tại là Nhất Đẳng Thái Giám, lương tháng tháng cũng mới trăm lượng.

      tại, nàng còn bị phạt năm tiền lương, cho nên tại trăm lượng đối với nàng mà , chính là khoảng tiền a.

      Chỉ là, nếu như thế cứu được thiếu nữ áo trắng này, trăm lượng, nàng khẽ cắn môi liền như vậy !

      Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ ngợi trong lòng, lại thấy Hồng Tỉ sau khi nghe được lời của nàng, đầu tiên là cười duyên tiếng, mới mở miệng .

      "Vị công tử này giỡn, lấy sắc đẹp nha đầu này, Hồng Tỉ ta dám cam đoan, qua vài năm, nhất định vang danh toàn thành, cho nên, muốn chuộc thân cho nha đầu này ,liền ngàn lượng!"

      "Cái gì! ? ngàn lượng !!??"

      Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung lập tức trợn lên cái, sau đó giật mình la lên thành tiếng.

      Dù sao ngàn lượng đối với nàng bây giờ mà , chính là giá trời a!

      Hồng Tỉ này, đúng là sư tử há miệng nuốt mồi! Đây phải nghĩ muốn nâng giá với nàng sao !?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cau mày lại, mở miệng .

      "Hồng Tỉ, tại ngươi là sư tử há miệng nuốt mồi sao !? ngàn lượng, đâu phải là con số !"

      Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Hồng Tỉ khỏi mở miệng cười .

      "Ha hả, Hồng Tỉ ta nhìn qua vô số người, sắc đẹp của nha đầu này, khẳng định là hoa khôi của Phỉ Thúy Các chúng ta, đến lúc đó, còn nhiều công tử lão bản bỏ ra ngàn lượng vàng cho nha đầu này "

      Hồng Tỉ mở miệng cười , trong mắt lộ vẻ tính toán.

      Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mày nhíu chặt hơn.

      Đặc biệt, thiếu nữ áo trắng trốn ở sau lưng nàng, sau khi nghe được lời này của Hồng Tỉ, mặt lập tức lộ vẻ nổi giận.

      Nghĩ đến cũng phải, ai nguyện ý trở thành hàng hóa bình thường mua bán ?! Nếu đổi lại nàng, nàng khẳng định cũng muốn.

      Chỉ là, trước mắt xem ra, Hồng Tỉ này, là muốn sư tử há miệng nuốt mồi, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, ở triều đại phân biệt giai cấp ràng này, người dân đều sợ quan.

      Đặc biệt là Phỉ Thúy Các này, vừa nhìn liền biết... phải là nơi đứng đắn nghiêm chỉnh, khẳng định sợ đắc tội quan viên trong triều, Huyền Lăng Phong, mặc dù phải quan gì, cũng là so với quan quyền lợi lớn hơn!

      Nghĩ tới đây, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi xẹt qua tia giảo hoạt, lập tức, hé mở làn môi hồng, đối với Hồng Tỉ mở miệng .

      "Hồng Tỉ, mới rồi ta và Thập Tam Gia cũng nghe được, thiếu nữ này chính miệng là mình bị người làm cho mê man dẫn tới nơi này. Ngươi lại , nàng là bị cha mình bán tới nơi này . Chuyện này phi thường khả nghi, Thập Tam Gia, bằng chúng ta trở về điều tra chuyện này lại lần, nhìn chút xem chuyện này, rốt cuộc ai mới là !?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tuy là đúng lời với Huyền Lăng Phong , chỉ là ánh mắt mang theo vẻ giảo hoạt kia, lại gắt gao dán người Hồng Tỉ.

      Chỉ thấy sau khi Hồng Tỉ lúc nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , nét mặt lập tức biến đổi.

      Dù sao, lăn lộn ở kinh thành này lâu như vậy, đối với danh hiệu của Huyền Lăng Phong, ai biết ai hiểu !?

      Cho nên, sau khi Hồng Tỉ nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức chần chờ phen, mở miệng dè dặt hỏi.

      "Thập Tam Gia !? Đây chính là Thập Tam vương gia !?"

      Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười .

      "Đương nhiên!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mang theo vài phần đắc ý vẻ.

      Dáng vẻ kia, nhìn thấy có hơi giống cáo mượn oai hùm, dẫn đến Huyền Lăng Phong ở bên nhìn, nhịn được cong môi cười tiếng.

      Trong lòng nhớ lại, nghĩ tới tiểu thái giám này xảo quyệt như vậy, lại đem thân phận của lợi dụng.

      Chỉ là kỳ quái là, điểm cũng tức giận, ngược lại bởi vì thân phận của , có thể trợ giúp tiểu thái giám này cảm thấy vui mừng và tự hào.

      Đối với Huyền Lăng Phong trong lòng sung sướng, Hồng Tỉ tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức sợ đến mức bịch tiếng, quỳ rạp xuống đất.

      "Dân phụ biết là Thập Tam vương gia giá lâm, có tiếp đón từ xa, thỉnh Thập Tam Gia thứ tội!"

      Hồng Tỉ mở miệng , mặt là vẻ hết sức lo lắng.

      Mấy tên vạm vỡ vốn mặt mày ánh mắt hung ác ở sau lưng ả, nhìn thấy Hồng Tỉ quỳ rạp xuống đất, lập tức vội vàng quỳ xuống mở miệng cầu xin tha thứ.

      Dù sao, dân cùng quan đấu, đặc biệt là Thập Tam Gia này, ở kinh thành chính là nổi danh kiêu ngạo ương ngạnh, nếu chọc tới , liền may!

      Liền lúc bọn người Hồng Tỉ trong lòng hết sức lo lắng, Huyền Lăng Phong thấy vậy, đầu tiên là ánh mắt liếc qua đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa lóe ra ánh giảo hoạt , sau đó mới nặng nề lạnh nhạt hầm hừ tiếng, mở miệng .

      "Các ngươi đám người này, là xem bản vương là kẻ ngu sao !? Ban ngày ban mặt, lại làm chuyện bức lương làm kĩ nữ, trong mắt các ngươi, còn có vương pháp !?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng lộ vẻ uy nghiêm và tức giận.

      Nghe vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi xẹt qua tia kinh ngạc.

      Đảo mắt nhìn quanh lượt, chỉ thấy giờ phút này Huyền Lăng Phong, có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, gương mặt tuấn tú kia, là vẻ quan uy!

      Chương 147-2 : Sư tử há miệng nuốt mồi
      Edit : Nhạc Vô Ưu

      Gương mặt đầy ngạo nghễ, là từ lúc sinh ra đến giờ!

      Kỳ , Huyền Lăng Phong ở thời điểm nghiêm chỉnh, dáng vẻ xem ra, có lẽ nhìn mê người!

      Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Hồng Tỉ và mọi người nghe được lời của Huyền Lăng Phong, càng là bị dọa đến thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.

      "Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a! Nha đầu này, là dân phụ mua về a. . ."

      "Hừ! Mua về!? Ngươi mua cùng người nào !? Người bán của nàng, là cha ruột nàng sao!? Nếu như là cha ruột nàng, Bổn vương là người thứ nhất tha cho ! Người mà ngay cả nữ nhi cũng có thể bán , quả thực ngay cả súc sinh cũng bằng! Nếu như ngươi vẫn còn may mắn muốn lừa gạt Bổn vương, như vậy hôm nay Bổn vương phá hủy Phỉ Thúy Các của các ngươi!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng , mỗi câu , đều mang dáng vẻ lòng đầy căm phẫn.

      Làm cho đám người Hồng Tỉ nghe vậy, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng .

      "Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a. Nha đầu kia, , phải bị cha nàng bán tới, mà là bị những người khác chuốc thuốc mê mang tới nơi này. Chỉ là người kia là ai, dân phụ cũng biết a. . ."

      Hồng Tỉ vừa , vừa cầm khăn tay màu đỏ ngừng lau mồ hôi mặt /

      Hồng Tỉ chính là trang điểm đẹp đẽ, giờ phút này mặt bị ướt đẫm mồ hôi, lại bị khăn tay lau hồi, trang điểm sớm lem luốc, nàng còn tự biết.

      Thân thể mập mạp, giờ phút này run run giống như lá vàng trong gió, rất là thấy tức cười.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thấy, cũng cảm thấy đồng tình với nàng chút nào.

      Dù sao, Hồng Tỉ này vừa nhìn liền biết ... phải là người tốt gì.

      Thiếu nữ áo trắng này, thiết nghĩ cũng phải người thứ nhất bị lừa bán vào. Hồng Tỉ biết rất ràng những điều này, thiếu nữ đều là bị lừa gạt tới, nhưng lại cũng hỏi cái gì , quả thực đánh mất lương tâm của mình!

      Cũng nghĩ lại, đồng dạng đều là nữ nhân, nếu như nữ nhi nàng sau này cũng bị người lừa bán, lại bị người ép lương làm kĩ nữ, trong lòng nàng cảm thụ ra sao!

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn phía Hồng Tỉ, chỉ là từ khinh thường đến khinh thường!

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc khinh thường và khinh thường, Huyền Lăng Phong là thấy ở trong mắt.

      Trong lòng biết tiểu thái giám này khinh thường Hồng Tỉ đến mức này, Huyền Lăng Phong đối với Hồng Tỉ, là càng thêm thích .

      Kết quả là, hé mở làn môi hồng, mở miệng :

      ", nơi này vẫn còn có bao nhiêu người là bị người khác lừa bán tới! ? Nếu như ra chi tiết , Bổn vương hôm nay tha cho ngươi!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày vẻ giận dữ, khiến cho Hồng Tỉ thấy, sợ hết hồn hết vía.

      Dù sao, người ta chính là đường đường Thập Tam vương gia, nàng lão bản nho , sao dám đối địch với người ta ! ?

      Kết quả là, Hồng Tỉ thể làm gì khác hơn là với vẻ mặt cực kì khốn khổ , sai người đưa tất cả nữ nhân bị lừa bán đến.

      Vừa được nghe Huyền Lăng Phong là Thập Tam vương gia, là muốn làm chủ cho bọn họ, những nhóm thiếu nữ này vội vàng khóc ngã xuống đất, khóc lóc kể lể với Huyền Lăng Phong về việc chính mình bị bán tới nơi này như thế nào .

      Nghe đến mấy nữ nhân này kể những chuyện trải qua, Huyền Lăng Phong nổi giận.

      Kỳ , cho tới nay, cũng biết bên ngoài có rất nhiều người bị người lừa bán, vận mệnh thê lương. Chỉ là, tính tình ham chơi, cho tới bây giờ cũng để ý quan tâm đến chuyện này, cũng chủ động để ý tới.

      Chỉ là nay, nghe những thiếu nữ này thê thảm khóc lóc kể lể chuyện chính mình trải qua, Huyền Lăng Phong hoàn toàn nổi giận.

      "Ngươi to gan, như thế nào lại lừa bán nhiều nữ nhân như vậy! ? Bức lương làm kĩ nữ, nếu phải hôm nay Bổn vương cải trang tuần như thế, khẳng định còn có thể có rất nhiều nữ nhân chịu khổ do ngươi hại! Người đâu a!"

      Huyền Lăng Phong càng càng tức giận, cuối cùng, quay ra bên ngoài hô to tiếng.

      Huyền Lăng Phong thân là thân vương, ra ngoài bên người mang theo rất nhiều thị vệ võ công cao cường bảo vệ.

      nay, Huyền Lăng Phong hô to tiếng, ngoài cửa lập tức vội vã tới rất nhiều Đới Đao thị vệ.

      Trực tiếp bắt Hồng Tỉ và mấy tên đầu trâu mặt ngựa .

      Hồng Tỉ thấy thế, lập tức khóc hô cầu xin tha thứ, chỉ là lại bị Huyền Lăng Phong mặt mày phiền chán vung tay lên.

      “ Đều dẫn !"

      "Dạ!"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , những Đới Đao thị vệ lập tức đem đám người Hồng Tỉ xuống.

      Cho đến khi thanh cầu khẩn của đám người Hồng Tỉ càng ngày càng xa, cho đến biến mất, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét khắp trong phòng nhìn những nữ nhân khác bị người lừa bán tới đây, khỏi quay đầu, nhìn sang Huyền Lăng Phong mở miệng hỏi:

      "Thập Tam Gia, như vậy những thiếu nữ này, ngươi nên thu xếp như thế nào!?"

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mới nhớ ra trong phòng, còn có nữ nhân khác.

      Thấy những thiếu nữ này, giờ phút này cũng khóc mặt mày xám ngắt, thương cảm.

      Chỉ là, đối mặt loại chuyện này, là lần đầu tiên thấy!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong có hơi đau đầu.

      "Tiểu Nhạc Tử, bằng ngươi xem, như thế nào thu xếp những thiếu nữ này đây! ?"

      Nghe được Huyền Lăng Phong đẩy vấn đề lại người nàng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười tiếng, trong lòng biết Huyền Lăng Phong chưa từng xử lý quá loại chuyện này, kết quả là, liền vùi đầu suy nghĩ chút.

      "Những thiếu nữ này, đều là vô tội bị lừa tới nơi này, thương cảm. . ."

      tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, đối với những thiếu nữ này hỏi.

      "Các ngươi còn có người nhà! ? bằng, chúng ta phái người hộ tống các ngươi về nhà ! ?"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, vốn các thiếu nữ vẫn còn nức nở, lập tức vội vàng gật đầu đồng ý.

      Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong, là che dấu chút nào cảm kích.

      "Tạ Thập Tam vương gia và công tử làm chủ cho chúng ta, bằng , chúng ta cũng biết nên làm cái gì bây giờ!"

      " Trước kia chỉ nghe Thập Tam vương gia kiêu ngạo ương ngạnh, ra đồn đại đều là giả, Thập Tam vương gia ra là người rất tốt, ta trở về sau này nhất định phải cho mọi người!"

      " Thập Tam vương gia là người tốt a!"

      Nghe đến mấy cái nữ nhân đối với chính mình khen ngợi, Huyền Lăng Phong từ lúc chào đời tới nay đỏ mặt.

      gương mặt tuấn tú kia, xuất hai vệt màu hồng khả nghi, mặt, cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng.

      Dù sao, những thiếu nữ này sở dĩ được cứu trợ, cũng hoàn toàn phải công lao của . . .

      Đối với Huyền Lăng Phong đỏ mặt ngượng ngùng, bên Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, phì cười thôi.

      Cuối cùng, Huyền Lăng Phong cho người hộ tống tất cả nữ nhân trở về nhà, Đồng Nhạc Nhạc khỏi vươn tay nhàng đụng bả vai Huyền Lăng Phong phen, nháy mắt ra hiệu hồi với Huyền Lăng Phong .

      "Thập Tam vương gia, lần đầu tiên được người ta là người tốt thấy như thế nào! ? Tới ta nghe chút! ?"

      Nghe ra ở trong giọng có vẻ trêu chọc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mặt khỏi ra vẻ buồn bực, lập tức đưa tay sờ mũi, mở miệng :

      "Ngươi chê cười Bổn vương à!"

      Cũng chỉ có nàng dám chê cười như thế!

      Bất đắc dĩ, chính là có cách gì với tiểu thái giám này!

      Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong dường như như là nhớ đến cái gì, mở miệng .

      "Ngươi đấy! biết cách cáo mượn quai hùm!?"


      Chương 147-3 : Sư tử há miệng nuốt mồi
      Edit : Ngọc Thiên Lạc

      Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng che dấu hài hước chút nào . Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng là mặt đỏ, hơi thở gấp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy đắc ý . "Đó là tự nhiên!"

      " biết xấu hổ!"

      "Cũng vậy!"

      Hai người cười nhạo lẫn nhau phen, cuối cùng nhịn được phì tiếng, đua nhau nở nụ cười. Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười duyên, đột nhiên khóe mắt quét nhanh lượt lơ đãng thấy ngoài cửa cái chéo áo hồng nhạt.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi. " Ai ở ngoài cửa! ?"

      Cùng với tiếng hô của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong mặt sửng sốt, lập tức nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc .Chỉ thấy ngoài cửa rỗng tuếch, lấy đâu ra có người nào đó! ?

      Ngay lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc trong đột nhiên, bóng dáng màu trắng nhắn liền chậm rãi vào từ ngoài cửa .

      Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng cúi gằm gương mặt nhắn, có lẽ là bởi vì căng thẳng nên đôi tay bé trắng nõn hiếm thấy nắm chặt lấy nhau.

      Nhìn thấy thiếu nữ áo trắng vào, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt."Là ngươi! ? Như thế nào ngươi còn ! ? phải thị vệ đưa ngươi về nhà sao! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày đầy kinh ngạc.

      Bởi vì thiếu nữ áo trắng trước mắt này phải người khác, đúng là thiếu nữ áo trắng mới vừa rồi xông tới gắt gao túm giữ nàng. Vốn tưởng rằng, thiếu nữ áo trắng rời khỏi đây! nay, lại núp ở ngoài cửa, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được.

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng giải đáp được, thiếu nữ áo trắng thấy vậy, lập tức từ từ lên trước, gương mặt nhắn mực cúi gục xuống, mặt mang theo vài phần ngượng ngùng .

      "Ta , bởi vì, ta muốn biết, tên của công tử ngươi, có thể chứ! ?"

      đến câu cuối cùng kia, thiếu nữ áo trắng khỏi từ từ ngước lên khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay kia, ngẩng đầu nhìn Đồng Nhạc Nhạc .

      Đến khi nhìn thấy thiếu nữ với khuôn mặt nhắn từ khoảng cách gần, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi xẹt qua vài phần kinh ngạc. trách được vừa rồi Hồng Tỉ lại như sư tử há miệng nuốt mồi. Dù sao, thiếu nữ này , dung mạo tệ. Da thịt mềm mại căng mọng , phảng phất bấm cái là có thể chảy ra nước . khuôn mặt nhắn chỉ to bằng bàn tay, lông mày lá lúa, cái mũi thanh tú, đôi môi như cánh hoa, đôi mắt long lanh, hắc bạch phân minh, phảng phất hai viên mã não đen huyền , rất là xinh đẹp!

      tiểu mỹ nhân !Nghĩ đến, chỉ sau vài năm, định có thể vang dội chốn này, tất cả nam nhân mà thấy chắc chắn kinh ngạc vô cùng!

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, thiếu nữ áo trắng nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm, mặt khỏi có vài phần ngượng ngùng, lập tức khuôn mặt nhắn cúi gục xuống. Dáng vẻ kia, phảng phất thiếu nữ lần đầu nhìn thấy người chồng tương lai, xinh đẹp động lòng người! Chỉ là, đối với vẻ ngượng ngùng mặt thiếu nữ, lại thêm kinh ngạc mặt Đồng Nhạc Nhạc , lại làm cho Huyền Lăng Phong đứng bên nhìn, mà trong lòng thích thú gì.

      "Ai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy!?"

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mãi thiếu nữ trước mặt, ánh mắt cũng chớp cái, Huyền Lăng Phong trong lòng phảng phất như đánh đổ bình dấm chua, cực kì chua chát. chính là thích Đồng Nhạc Nhạc nhìn người khác, nếu muốn nhìn , cũng phải là nhìn chính mình, phải sao! ?Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong tức tối, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được Huyền Lăng Phong hỏi, khỏi hoàn toàn thức tỉnh.

      biết tâm tư của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc vẫn đưa mắt nhìn thiếu nữ thẹn thùng ở trước mặt, lập tức, môi đỏ mọng khẽ cong lên, mở miệng cười ."Cái đó đương nhiên có khả năng! Ta gọi là Tiểu Nhạc Tử, còn ngươi !"

      "Tiểu Nhạc Tử! ?"Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , mặt thiếu nữ áo trắng khỏi sửng sốt. Sau đó dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt đầu tiên là nhìn qua người Huyền Lăng Phong phen, rồi lại quay sang Đồng Nhạc Nhạc.

      Thấy thiếu nữ áo trắng ánh mắt ngừng đảo qua lại giữa chính mình và Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc bỗng thấy thú vị . "Làm sao vậy! ?"

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , lại thấy gương mặt tuấn tú của Đồng Nhạc Nhạc , đôi mắt long lanh của thiếu nữ áo trắng đầu tiên là khẽ lóe lên, sau đó mới mở miệng hỏi."Ngươi là thái giám! ?"

      Vừa dứt lời cuối cùng, thiếu nữ áo trắng như là ý thức được lời này của mình hình như phi thường vô lễ, lập tức xin lỗi ." xin lỗi, ta, . . ."

      "Ngươi cần xin lỗi, ta là thái giám."Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ra chi tiết.Nàng bây giờ, đích là thái giám.Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, có Huyền Lăng Phong là Vương gia ở bên người, lại thêm nàng xưng hô như thế, khó làm cho người ta đoán ra cái gì.

      Quả nhiên, thiếu nữ nghe vậy, lập tức giật mình la lên tiếng." ra, là thái giám. . ."

      Mặc dù tiếng kêu giật mình của thiếu nữ rất , nhưng vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

      chỉ có Đồng Nhạc Nhạc nghe được, mà ngay cả Huyền Lăng Phong ở bên cũng nghe được. Ngay lập tức, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại cái, mặt ràng có ý vui.

      "Là thái giám làm sao! ? Chẳng lẽ là ngươi khinh thường thái giám sao! ?Phải biết rằng, mới rồi chính là Tiểu Nhạc Tử cứu ngươi! Ngươi liền đối xử inhư vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng che dấu chút nào tức giận.

      Bởi vì, cảm giác được vẻ mặt và giọng điệu tại của thiếu nữ , làm tổn thương đến Đồng Nhạc Nhạc.Lại quên , trước kia , lại cũng khinh thường như vậy đối với việc Đồng Nhạc Nhạc là thái giám. . .

      Đối với tức giận thôi Huyền Lăng Phong, thiếu nữ tại nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, mày liễu lập tức cau lại cái, mặt cũng có vài phần tức giận .

      "Ta là chuyện với Tiểu Nhạc Tử, cũng phải với ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì ! ? Hơn nữa, ta có ta khinh thường thái giám sao! ?"

      Thiếu nữ áo trắng mở miệng, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng , điệu bộ vừa rồi giống như thiếu nữ ngượng ngùng giờ biến đổi như thể là hai người, làm cho Đồng Nhạc Nhạc ở bên nhìn thấy khỏi nhướn nhướn hàng mi tuyệt đẹp.

      Vốn tưởng rằng thiếu nữ này là tiểu nha đầu nhát gan ngượng ngùng , ngờ, xét người thể chỉ nhìn tướng mạo. Nàng tại chính là con nhím xù lông! May là, chỗ nàng đâm tới phải đối với Đồng Nhạc Nhạc !

      Trong lòng buồn cười, dù sao, Đồng Nhạc Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy có người lá gan lớn như vậy, dám đối đầu với Huyền Lăng Phong ! Đặc biệt, thiếu nữ trước mắt này thế dưới tình huống biết thân phận của Huyền Lăng Phong. Thiếu nữ này , rốt cuộc là có thân phận gì đây! ? Nhìn nét kiêu ngạo mặt nàng, và vẻ sang trọng như thể từ lúc sinh ra, phảng phất phải người bình thường đơn giản như vậy a. . .
      Winter thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 148-1 : Hoàng huynh đến rồi, chạy mau
      Edit : peterpan0209
      Beta: Angelina Yang

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, lúc Huyền Lăng Phong nghe được lời của thiếu nữ kia lập tức cáu gắt nổi trận lôi đình.

      Dù sao, tiểu nha đầu này, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong tiềm thức thích nàng.

      Đặc biệt, khi chứng kiến, thiếu nữ này xông vào trong phòng, lại tóm chặt lấy Đồng Nhạc Nhạc. Lúc đó, khiến nhìn thấy vô cùng khó chịu!

      Hơn nữa bây giờ, thiếu nữ này dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với , tưởng rằng lá gan mọc lớn hay sao! ?

      Trong lúc Huyền Lăng Phong nổi trận lôi đình, khóe mắt thiếu nữ áo trắng lại cũng thém liếc nhìn cái, mà là đôi mắt long lanh chuyển động, ánh mắt nhàng rơi người Đồng Nhạc Nhạc.

      Trái ngược với ánh mắt thách thức nhìn về phía Huyền Lăng Phong, ánh mắt thiếu nữ áo trắng đổ dồn người Đồng Nhạc Nhạc, nhưng là nhu tình như nước, ngượng ngùng đáng .

      "Tiểu Nhạc Tử, cám ơn ngươi vừa rồi cứu ta, nếu có ngươi, ta cũng biết nên làm gì bây giờ ! ?"

      Đối với lời cảm tạ của thiếu nữ áo trắng, Đồng Nhạc Nhạc lại khẽ cong môi cười tiếng.

      "Đây là điều ta nên làm, nàng cần cám ơn, hơn nữa, kỳ chuyện này cũng phải công lao mình ta, công lao của Thập Tam Gia là lớn nhất!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng .

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, lập tức vênh mặt, dáng điệu vẻ mặt ngạo mạn.

      Thiếu nữ áo trắng thấy vậy, lại tràn đầy khinh thường 'Xì' tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

      "Ta có mắt nhìn, ta xem ra, nếu phải do Tiểu Nhạc Tử ngươi, mặc kệ chuyện này."

      "Này, ngươi làm sao lại chuyện như vậy! ? Cho dù như thế nào, đều là Bổn vương cứu ngươi, ngươi cũng tiếng cảm tạ, có lễ phép hay hả! ?"

      Nghe được lời này của thiếu nữ áo trắng, Huyền Lăng Phong lập tức phát hỏa.

      Tuy rằng chuyện vừa rồi, quả thực có bao nhiêu lưu tâm để ý tới, nhưng mà sao nữa, đều phải là ra mặt cứu nàng sao! ? Nha đầu này, càng khiến cảm thấy nhìn vừa mắt !

      Trái ngược tức giận của Huyền Lăng Phong, thiếu nữ áo trắng đối với Huyền Lăng Phong cũng cảm thấy khó chịu.

      Đặc biệt dáng vẻ tại của vênh váo tự đắc, là kiểu nàng ghét nhất!

      Kết quả là, thiếu nữ áo trắng lập tức phản kích trở lại.

      "Cái gì mà ta có lễ phép! ? Ngươi có lễ phép sao! ? Hơn nữa, cái gì mà gọi này chứ! ? Ta có tên, ta gọi là Đường Yên Nhi!"

      Sau khi Đường Yên Nhi mở miệng vừa dứt lời , dường như là nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu. Đối diện với Đồng Nhạc Nhạc, lại là nụ cười vui vẻ, thay đổi cực nhanh, khiến Huyền Lăng Phong tức muốn thổ huyết!

      Đường Yên Nhi này, lúc đối với là dáng vẻ người đàn bà chanh chua, còn lúc đối diên với Đồng Nhạc Nhạc, lại là dáng vẻ cực kì dịu dàng, đáng ghét!

      Trong lúc Huyền Lăng Phong thở hổn hển nghĩ vậy, chỉ thấy Đường Yên Nhi hé mở làn môi hồng, mở miệng cười với Đồng Nhạc Nhạc.

      "Tiểu Nhạc Tử, ta là Đường Yên Nhi, nhớ kỹ nha! Hôm nay cám ơn ngươi cứu mạng, nếu như ngày sau Tiểu Nhạc Tử có cần ta giúp đỡ, ta khẳng định hai lời, giúp bạn tiếc cả mạng sống!"

      "Ha ha, vậy nhân tiện cám ơn nhé!"

      Đối với lời có phần giang hồ của Đường Yên Nhi, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy buồn cười.

      Chỉ cảm thấy Đường Yên Nhi là tiểu nương vô cùng dễ thương thú vị, càng cảm thấy mến.

      Dù sao, vừa nhìn Đường Yên Nhi liền biết là tiểu nha đầu này người cởi mở và thẳng thắn, thuần khiết dễ thương như thế.

      Có cái gì cứ việc thẳng, điểm này, quả là rất giống Huyền Lăng Phong đây!

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm như thế, Đường Yên Nhi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng khỏi ngọt ngào.

      Mặc dù, nàng cảm thấy thiếu niên này tuấn tú nhưng lại là thái giám, đáng tiếc.

      Nhưng mà, nàng lại vô cùng thích thiếu niên này!

      Nếu phải bị hạn chế về thời gian , nàng nhất định chuyện nhiều hơn cùng thiếu niên này .

      Chỉ là, nhìn thấy sắc trời bên ngoài, nhớ lại bản thân mất tích khoảng thời gian ngắn, khẳng định người ở bên ngoài sốt ruột muốn chết.

      Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi hé mở làn môi hồng, mở miệng trả lời Đồng Nhạc Nhạc.

      "Tiểu Nhạc Tử, ta trước, nhưng mà, ta tin tưởng, chúng ta nhất định lại gặp mặt!"

      "Ừ, đường cẩn thận, hẹn gặp lại!"

      Nghe được Đường Yên Nhi , Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng trả lời.

      Đường Yên Nhi nghe vậy, chỉ nhàng cười tiếng, lập tức chậm rãi xoay người rời .

      Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Đường Yên Nhi kia cẩn thận bước , dễ nhận thấy đối với Đồng Nhạc Nhạc có chút lưu luyến rời. . .

      Cho đến khi bóng dáng Đường Yên Nhi biến mất tại cửa, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt, ngờ được, lại đối diện khuôn mặt nhắn của Huyền Lăng Phong tràn đầy vui.

      Chỉ thấy cái miệng nhắn Huyền Lăng Phong bĩu cao, dáng vẻ của tiểu hài tử tức giận, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy buồn cười.

      "Thập Tam Gia, người sao thế, là người lớn, vẫn còn chấp nhặt cùng tiểu nương nhà người ta sao! ?"

      "Hừ! Cái gì chấp nhặt, chỉ là xú nha đầu rất hiểu lễ phép , Bổn vương hy vọng, đời này cũng muốn gặp lại nàng !"

      Bởi vì, chịu được ánh mắt cái tiểu nha đầu kia nhìn Đồng Nhạc Nhạc, làm cho người ta tức giận!

      Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc biết.

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn Huyền Lăng Phong thở hổn hển, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười, còn chờ nàng mở miệng chút gì đó, lại thấy bỗng thấy Tiểu Kính Tử canh giữ ở bên ngoài, mặt mày hết sức lo lắng, đầy vẻ bối rối đột nhiên tiến vào.

      Có lẽ bởi vì quá mức bối rối, thiếu chút nữa liền đụng vào Huyền Lăng Phong .

      Huyền Lăng Phong vốn là vì chuyện vừa rồi rất tức giận, bây giờ trông thấy dáng vẻ Tiểu Kính Tử đầy vẻ bối rối, chỉ thiếu chút nữa đụng vào , thấy vậy, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại cái, mở miệng liền hét lớn tiếng.

      "Cút , có biết đứng hay ?! ? Có quỷ đuổi theo ở phía sau ngươi sao! ? Làm cho Bổn vương hết sức mất mặt!"

      Bị Huyền Lăng Phong mắng như tát nước vào mặt, Tiểu Kính Tử lập tức sợ đến cụp đầu xuống, vẻ mặt sợ sệt.

      Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Kính Tử khiếp đảm, khiến Huyền Lăng Phong bực bội, cuối cùng lại tức giận gào thét.

      ", rốt cuộc là chuyện gì! ?"

      Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử mới nhớ lại việc, lập tức mở miệng giật mình la lên.

      " tốt, Gia, hoàng thượng tới!"

      Nghe được lời của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong vốn mặt mày tức giận, nay khuôn mặt tuấn tú lập tức biến đổi, mặt, lộ vẻ hết sức lo lắng, bối rối!

      "Cái gì! ? Hoàng huynh đến đây! ? Hoàng huynh làm sao trở về rồi! ? giờ hoàng huynh ở nơi nào! ?"

      Trái ngược với tức giận vừa rồi, Huyền Lăng Phong tại giống như là trẻ con làm sai, sợ hãi bị người lớn bắt được.

      Đối với vẻ mặt bối rối của Huyền Lăng Phong, mặt Đồng Nhạc Nhạc cũng vẻ có hoảng hốt.

      Dù sao nếu như bị Huyền Lăng Thương biết, bọn họ ở cái nơi như Phỉ Thúy Các này, hậu quả khó lường!

      Đặc biệt, nơi này còn do nàng gợi ý Huyền Lăng Phong tới, nếu như bị Huyền Lăng Thương biết chuyện, biết có giận dữ, bẻ nàng ra làm đôi hay . . .

      Chương 148-2 : Hoàng huynh đến đây ,chạy mau
      Edit : be ngok


      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khỏi rùng mình cái, lập tức mở miệng .

      "Thập Tam Gia, chúng ta mau chạy !"

      "Ừ, chạy!"

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc vậy , Huyền Lăng Phong cũng có gì dị nghị. Kết quả là, Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc hai người đều vội vội vàng vàng chạy về phía cửa sau Phỉ Thúy Các .

      Bởi vì theo như họ biết, nếu Huyền Lăng Thương có đến chăng nữa cũng khẳng định ở phía cửa trước.

      Tuy nhiên, vì quá vội vàng nên Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lại để ý tới Tiểu Kính Tử la hét phía sau

      "Nha, Gia, nên cửa sau. . ."

      Bởi vì quá mức bối rối, Huyền Lăng phong lại nghe thành mau cửa sau, vì thế chạy càng nhanh hơn , cơ hồ là trong nháy mắt, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương chạy tới cửa sau rồi.

      Chỉ thấy cửa sau Phỉ Thúy Các bóng người, cửa lại bị chốt ở bên trong.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vui mừng, chỉ cần bị Huyền Lăng Thương phát , bọn họ bình yên vô .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức chạy nhanh phía trước, mở cửa gỗ, xông ra ngoài. . .

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc ngờ được là, trong lúc nàng vừa mở cửa , bong dáng cao lớn đứng chắn ngay trước cửa. Bởi vì chạy quá nhanh, chân ngừng được liền thẳng tắp xô vào ngực nam nhân trước mặt.

      “ách . . .á. . ."

      Khi đầu đụng vào ngực nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trận đau nhức ở mũi nhanh chóng truyền đến, nàng lập tức bưng cái mũi. Oái… đau đến nỗi thể chịu được Gương mặt xinh xắn lập tức toe toét máu, nước mắt cũng ròng ròng chảy xuống.

      Đồng Nhạc Nhạc trong lòng tức giận thôi, rốt cuộc là yên lành ai lại đứng ở cửa làm gì cơ chứ, làm hại nàng va phải, mũi cũng lệch mất rồi.

      Tuy nhiên, ngay lúc này Đồng Nhạc Nhạc lại nghe được giọng trầm thấp quen thuộc đỉnh đầu. Chỉ cảm thấy trong lòng ‘ầm” cái, cả người trong nháy mắt giống như ở trong hầm băng, bởi vì, thanh này, vô cùng quen thuộc …

      "Hai người các ngươi định giải thích với Trẫm thế nào đây! ?"

      Nam nhân mở miệng, giọng mặc dù trầm thấp nhưng che dấu nổi lạnh lùng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu.

      Chỉ thấy giờ phút này mặt trời lặn, ánh đèn rực rỡ. Ngọn đèn màu vàng nhạt bao trùm lên bốn phía tầng ánh sáng kiều diễm

      Nam nhân kia, hai tay chắp phía sau, tùy ý đứng trong đêm .

      thân mãng bào màu đen, lưng đeo Đái bảo thạch màu đen, lại đeo thêm khối thượng đẳng Dương Chi Ngọc.

      Mái tóc dài đen nhánh giờ phút này được sợi dây màu đen buộc chặt thành đuôi ngựa đỉnh đầu.

      Quả nhiên là người như rồng như phượng, tuấn tú tà mị!

      Quan trọng hơn là nam nhân này phải ai khác, mà chính là người đáng lẽ ra phải xử lí chuyện triều chính trong cung -Huyền Lăng Thương

      Nhìn thấy nam nhân trước mắt khuôn mặt đầy tức giận, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi ‘bộp” lên cái.

      Huyền Lăng Thương sao lại ở cửa sau này! ?

      Hay là, sớm đoán được bọn họ chạy trốn bằng cửa sau ! ?

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn nghi hoặc, Huyền Lăng Phong chạy sát phía sau cũng nhìn thấy Huyền Lăng Thương đứng ngoài cửa, thân thể lập tức cứng đờ, mặt cũng tràn đầy khiếp sợ.

      Hé mở làn môi hồng, giật mình hỏi.

      "Hoàng, hoàng huynh, sao huynh lại ở chỗ này! ?"

      "Những lời này, chẳng phải là Trẫm nên hỏi các ngươi sao! ?"

      "ách. . ."

      Thấy Huyền Lăng Thương như vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong hai người khỏi sửng sốt, lập tức vội vàng cúi đầu, bộ dáng giống như tiểu hài tử làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp xử phạt.

      Nhìn hai người trước mặt cúi đầu chột dạ ,Huyền Lăng Thương chỉ lẳng lặng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn, cũng nửa câu.

      Chỉ là, trầm lặng như vậy, đối với hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong mà , quả thực là loại dày vò.

      Dù sao, bọn họ cũng đều biết, Huyền Lăng Thương khẳng định là vô cùng tức giận .

      Dù sao, Huyền Lăng Thương từ trước tới nay ghét nhất loại địa phương này, cảm giác nó được đứng đắn. Vậy mà hai người bọn họ lại lớn mật len lén sau lưng tới chỗ như thế. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc biết chắc lần này khó thoát, hơn nữa lần này lại do lỗi của nàng mà ra. yên lành tự dưng lại tò mò cái gì hoa khôi nên mới gợi ý Huyền Lăng Phong đến.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bèn mở miệng .

      "Hoàng thượng, là nô tài. . ."

      "Hoàng huynh, là như thế này, đệ và Tiểu Nhạc Tử mới vừa rồi tại quán rượu nghe được Phỉ Thúy Các có hoạt động phi pháp, cho nên đệ liền cải trang đến đây thăm dò, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. ngờ Phỉ Thúy Các này lá gan cũng quá lớn, coi vương pháp ra gì, bắt ép lừa bán rất nhiều thiếu nữ vô tội, mới vừa rồi, bọn đệ thay trời hành đạo , thu thập tú bà của Phỉ Thúy Các, còn đưa những thiếu nữ vô tội về nhà đấy!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày kích động khoe khoang.

      Thấy Huyền Lăng Phong , mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.

      Nếu như lúc này mà , Huyền Lăng Thương khẳng định vô cùng tức giận. bằng, hùa theo Huyền Lăng Phong vậy

      "Đúng vậy Hoàng thượng, Thập Tam Gia mới vừa rồi rất dũng. Vừa biết được Phỉ Thúy Các có hoạt động phi pháp, liền lập tức mang theo nô tài cải trang tới đây. Quả nhiên, vừa đến gian phòng đầu tiên, thiếu nữ bị lừa bán cầu cứu. Thập Tam Gia hai lời liền bắt giữ tú bà của Phỉ Thúy lại. còn bắt ả giao ra những thiếu nữ bị lừa khác. Người cũng biết, họ đáng thương tới đâu . Cuối cùng cũng là Thập Tam Gia minh, sai người đưa bọn họ trở về , hôm nay Thập Tam Gia quá tuyệt vời!"

      Câu cuối cùng kia, quả thực là lời lòng của Đồng Nhạc Nhạc

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ, gương mặt thanh tú tràn đầy đắc ý.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong kiêu ngạo giống như khổng tước xòe đuôi như vậy , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy buồn cười.

      Cũng biết mới vừa rồi là ai vừa thấy Huyền Lăng Thương đến sợ còn thiếu nước tiểu ra quần .

      May là Huyền Lăng Phong phản ứng cũng rất nhanh, tìm được cớ này, nếu …..

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vụng trộm quay sang Huyền Lăng Phong giơ ngón tay cái.

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức hé miệng cười tiếng, lộ vẻ đắc ý giống như 'Đó là đương nhiên!'[/size]

      Chương 148-3 : Hoàng huynh đến đây ,chạy mau
      Edit : Thuc Quynh


      Đối với dáng vẻ đắc ý của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy buồn cười.

      Cũng biết rằng, có người nào đó trong lúc thấy hai người bọn họ chuyện ghi vào trong mắt hình ảnh tinh tế kia.

      Hôm nay ở bên trong thư phòng, có người phê duyệt tấu chương, chỉ là thấy thời gian còn sớm, nhưng mà… bóng dáng nhắn xinh xắn kia cũng chưa có xuất , làm trong lòng Huyền Lăng Thương tránh khỏi cảm giác bức bối.

      Vì vậy, liền nổi lên ý nghĩ xuất cung.

      Ai biết, vừa mới cải trang xuất cung, lại nhận được tin tức rằng, Huyền Lăng Phong và tiểu thái giám này lại đến Phỉ Thúy Các chơi.

      Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương vui, dù sao, loại địa phương này, thích.

      Hai người bọn họ, lá gan lại lớn như vậy, dám ở đằng sau lưng mà len lén tới chỗ như thế ! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền lập tức hướng tới Phỉ Thúy Các, chỉ là sau khi tới Phỉ Thúy Các, lại nghĩ đến cái gì, liền vòng ra tới cửa sau của Phỉ Thúy Các .

      Quả nhiên, hai tiểu tử kia lao ra khỏi cửa, trong đó có người vẫn ngừng bước chân, đầu đụng vào ngực của .

      nay, nhìn thấy hai tiểu tử trước mắt này lại dám nháy mắt ra hiệu, vẫn còn đưa ra cái cớ gì! ?

      Cải trang tuần! ?

      Nếu như đổi là người bên ngoài , có lẽ tin tưởng. Chỉ là, nếu như đây là đệ đệ của . . .

      Đối với chính Huyền Lăng Thương, rất hiểu cá tính đệ đệ của mình. Bình thường Huyền Lăng Phong làm việc đàng hoàng, chỉ thích sống phóng túng, bây giờ để ý đến chuyện như vậy!?
      Đánh chết cũng tin!

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương mới vừa rồi cũng nhận được tin tức, Phỉ Thúy Các đích là bị Huyền Lăng Phong bắt bớ .. .

      Nghĩ tới đây, đôi mắt của Huyền Lăng Thương lóe ra phen, cuối cùng ánh mắt khỏi rơi người đứng ở trước, bóng dáng nhắn kia.

      Chỉ thấy tiểu thái giám nho này người mang trang phục màu trắng mộc mạc, tinh khiết, mặt tràn đầy sinh khí, cực kỳ chói mắt!

      loại người, trời sinh cần hoa phục phụ trợ, lại chính bản thân mình toát lên vẻ sang trọng, tiểu thái giám này, chính là loại người như thế!?

      Chỉ là, làm sao tiểu thái giám bình thường như vậy mà người lại sinh ra loại linh khí kia, ly kỳ, khiến Huyền Lăng Thương cũng rất tò mò.

      Cũng vì vậy mà người ta cũng chú ý đến như thế!?

      Trong khi Huyền Lăng Thương ở trong đầu nhớ lại vài chuyện, bên kia Huyền Lăng Phong lại thấy Huyền Lăng Thương lắng nghe lời bọn họ , mực duy trì im lặng, ánh mắt sâu thăm thẳm kia làm cho người ta đoán ra tâm tư của .

      Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Phong còn bình tĩnh như trước.

      dè dặt mở miệng .

      "Hoàng huynh, mới vừa rồi chúng ta đều là , nếu như còn chưa tin, huynh có thể hỏi những người khác!"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , lại thấy Huyền Lăng Phong tràn đầy căng thẳng, Huyền Lăng Thương khỏi thu hồi ánh mắt rơi người Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi nhếch lên, mở miệng .

      " cần, lúc nãy đường tới nơi này, trẫm chợt nghe đến những chuyện vẻ vang này của đệ ."

      Huyền Lăng Thương cuối cùng dùng từ những chuyện vẻ vang , khiến Huyền Lăng Phong nghe xong, mặt lộ vẻ hưng phấn, kích động.

      Dù sao, cái này vẫn còn có nghĩa là được hoàng huynh chú ý, lần đầu tiên hoàng huynh như thế … cái này coi như là khen đây!

      ra làm việc tốt là chuyện hay như vậy, hào hứng a! Sau này, phải thường xuyên làm nhiều việc tốt mới được a!

      Khi mà Huyền Lăng Phong trong lòng nhớ lại mấy việc, Đồng Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thấy dáng vẻ đắc ý của lại cảm thấy buồn cười.

      Huyền Lăng Phong này, trước kia chưa từng làm chuyện gì tốt, sau lại được Huyền Lăng Thương khích lệ, liền như bắt được cái gì lớn lao vĩ đại lắm liền thay đổi dáng vẻ, trở nên hăng hái hơn, cố gắng làm việc tốt nhiều hơn, người đơn thuần, trẻ con a!

      Khi Đồng Nhạc Nhạc hé miệng cười trộm Huyền Lăng Phong, nàng ngờ được, bỗng nhiên cảm thấy có đạo ánh mắt nóng rực rơi người của mình.

      Cảm giác được ánh mắt này, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngước mắt lên tìm tòi, theo ánh mắt nơi phát ra kia, ngờ được lại đối đầu với đôi mắt lấp lánh, linh lợi!

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên cái, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập sai vài nhịp.

      Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng cúi gục đầu xuống, cật lực che giấu.

      Huyền Lăng Thương này, như thế nào nhìn nàng như vậy ?

      Chẳng lẽ là, biết cái gì! ?

      Khi Đồng Nhạc Nhạc trong lòng thấp thỏm, chỉ cảm thấy ánh mắt săm soi người nàng dời .

      Ngay sau đó, đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân, thanh trầm thấp khàn khàn.

      "Đêm khuya, trở về thôi!"

      Nghe được những lời Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhàng gật đầu, lập tức theo phía sau Huyền Lăng Thương. . .

      . . .

      Đêm khuya!

      Bên trong Thập Tam vương phủ, càng là yên lặng vô cùng.

      Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, nhàng bao phủ cả vương phủ.

      giường lớn xa hoa trong phòng, Huyền Lăng Phong nằm ngủ say sưa. Gió mát phe phẩy từ cửa sổ thổi vào làm màn che lay động, thỉnh thoảng bay phất lên cao.

      Đột nhiên, biết là cái gì làm bừng tỉnh, Huyền Lăng Phong khỏi có hơi mở mắt ra, thầm tiếng, định ngủ tiếp.

      ngờ, vào đúng thời điểm này, Huyền Lăng Phong lại cảm giác được, hình như có người bò lên giường mình.

      Lúc này Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, dù sao, ở trong tẩm thất trừ ra trong thời gian này ở đây có người nào khác, rốt cuộc là ai dám bò lên giường của ! ?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Huyền Lăng Phong trợn lên cái, thấy cảnh tượng trước mắt, Huyền Lăng Phong lập tức giống như sét giáng giữa trời quang, rung động mãnh liệt.

      Ánh trăng bàng bạc, len lỏi vào trong cửa sổ chạm khắc tinh xảo soi rọi cả phòng ngủ ràng bảy tám phần.

      Chỉ thấy người vóc dáng nhắn xinh xắn, lẳng lặng ngồi ở giường , bóng dáng được ánh trăng chiếu vào càng làm cho Huyền Lăng Phong thổn thức.

      Người kia làn da tựa như mỡ đông, gương mặt , mày như tranh vẽ, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, cái miệng nhắn đỏ hồng, giờ phút này, lẳng lặng đối diện với cười.

      Nụ cười kia, giống như vầng trăng vằng vặc chiếu rọi ấy, cảnh như ảo mộng làm cho người ta rung động thôi.

      Huyền Lăng Phong thấy, cũng hoàn toàn kinh ngạc.

      dám la lớn tiếng, sợ rằng khoảnh khắc mông lung diệu vợi này tan biến , chỉ giọng hô lên.

      "Tiểu Nhạc Tử! Ngươi tại sao ở trong phòng Bổn vương! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, tràn đầy kinh ngạc.

      Tuy nhiên, tại khi nghe được lời này của người kia lại lời, chỉ là nhàng đưa khuôn mặt tinh xảo đến gần , sau đó vươn cánh tay trắng mịn bé hướng tới thắt lưng bên hông tìm kiếm.

      Lập tức, thắt lưng bên hông liền bị Tiểu Nhạc Tử nhàng cởi xuống, ngay sau đó, áo quần người của tiểu thái giám cũng lập tức rơi xuống, lộ ra bả vai mượt mà. . .

      Lúc này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy '"ầm" tiếng, mắt trợn ngược lên cái, mặt mày há hốc kinh ngạc, đối với trước mắt tất cả, càng là dám tin, kinh ngạc liền ngay cả câu cũng ra được.

      Huyền Lăng Phong cảm thấy nghẹt thở, tiếng phát ra được chỉ có thể đưa mắt nhìn. Giờ phút này ngồi ở giường của là Tiểu Nhạc Tử … yên lặng cở quần áo, tháo thắt lưng…

      thấy tiểu thái giám cúi đầu, từng động tác biến hóa trôi chảy, những kiện quần áo theo những ngón tay thon tiếng động lần lượt rơi xuống … bao lâu sau y phục người, liền toàn bộ được cởi bỏ, lộ ra thân hình mảnh dẻ . . .
      Winter thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 149-1: Huyền Lăng Phong khác thường
      Edit : Thuc Quynh

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong tràn đầy sợ hãi, mở miệng lập tức giật mình, la lên thành tiếng.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi, ngươi muốn làm gì! ?"

      Nghe được lời này của , Đồng Nhạc Nhạc khỏi tràn đầy ngượng ngùng giơ tay lên khuôn mặt tinh xảo nhắn, nhìn đối diện ánh mắt của tỏ vẻ tràn đầy ngượng ngùng và che dấu nổi mị hoặc.

      Hé mở làn môi hồng, thanh ôn nhu ngượng ngùng.

      "Thập Tam Gia, phải người muốn sao! ? Người muốn nô tài, phải sao! ?"

      Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu thái giám liền từ từ bò tới người .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy mình tim đập dồn dập, tiếng khàn khàn, khô khốc.

      Toàn thân giờ khắc này máu huyết sôi trào, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sôi sùng sục. Đáng lý ra nên hung hãn mà đẩy tên thái giám này ra mới đúng.

      Chỉ là, vì sao khi hai tay của chạm vào làn da mềm mại, mát lạnh kia lại nhịn được mà đưa tay kéo lấy bả vai của tiểu thái giám, mạnh mẽ đè xuống.

      , nghĩ muốn tên nô tài này…

      . . .

      "Ơ . . ."

      Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn quanh quất trong phòng mình, chỉ thấy là yên lặng, cơn mộng kia vẫn còn chưa dứt ra được, cả người cứ ngây ngẩn.

      Trong khoảnh khắc này, vẫn chưa nhận ra được màn vừa rồi kia, rốt cuộc là nằm mơ, hay có lẽ đó là .

      Nếu như , như vậy tại, người đó nơi nào ! ?

      Nếu như nằm mơ, tại sao mới vừa rồi, cảm giác khi chạm vào người ta lại chân thực, ràng đến vậy. Da thịt non mềm, nhẵn mịn phảng phất như trứng gà vừa mới bóc vỏ, làm cho người ta lưu luyến quên cả phản ứng…

      Vừa nghĩ tới mới vừa rồi giấc mộng kia tràn ngập cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, Huyền Lăng Phong tim đập, lâu đều thể bình phục xuống.

      tay từ từ vuốt trái tim nhảy bang bang kịch liệt trong lồng ngực, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại, tràn đầy kinh ngạc và buồn bực ảo não.

      "Bổn vương rốt cuộc là làm sao chứ! ? yên lành, tại sao nằm mộng như vậy! ?"

      Hơn nữa, điểm chết người chính là, biết được cái này chỉ là mộng, tại sao trong lòng của lại nảy sinh mất mát cam lòng.

      Chẳng lẽ là, là bị bệnh sao! ?

      . . .

      Hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Huyền Lăng Phong mặt mày lại đờ đẫn.

      Bởi vì từ tối hôm qua, lại nằm mơ y hệt giấc mơ lần trước, lần này giấc mộng lặp lại, nghĩ… giấc mộng kia là kiều diễm.

      cũng biết chính mình rốt cuộc là làm sao nữa.

      Nếu như là mộng xuân, cái này rất bình thường, dù sao, phải là tiểu hài tử .

      Ở vào tuổi của bao nhiêu nam nhân lấy vợ sinh con, chỉ là, tại sao mộng xuân của lại phải xảy ra người đại mỹ nhân mà lại phát sinh đối với tên tiểu thái giám??

      Chết tiệt, rốt cuộc là làm sao vậy! ?

      Huyền Lăng Phong trong lòng vô cùng ảo não, sau khắc, nghe phía sau truyền đến hồi tiếng kêu giật mình .

      "Thập Tam vương Gia, cẩn thận!"

      Huyền Lăng Phong đầu tiên là giật nảy lên cái, còn chờ phản ứng đây là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mu bàn tay bị vật bén nhọn đâm vào truyền đến cảm giác đau nhói.

      Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong buông lỏng tay, vốn dĩ tay nắm chặt trường kiếm, giờ này "xoẹt lang" tiếng, kiếm tay rơi xuống đất.

      Nhìn thấy trường kiếm rơi mặt đất, Huyền Lăng Phong lại nhìn mình mu bàn tay của mình máu chảy đầm đìa, lập tức đưa tay bưng kín vết thương.

      Cơn đau buốt truyền đến bất ngờ khiến Huyền Lăng Phong hồi khó có thể chịu được. rên lên.

      “Au ….. đau”

      Nghe được Huyền Lăng Phong , Hách Đức vốn đứng ở bên thấy vậy, lập tức vội vã chạy tới.

      "Thập Tam vương Gia, ngài sao chớ! ?"

      Hách Đức vừa lo lắng hỏi, vừa hướng tới phía sau hét lớn tiếng.

      "Người đâu, mau truyền ngự y!"

      Nghe được Hách Đức lớn tiếng ra lệnh, thái giám ở đằng sau lập tức vội vội vàng vàng chạy mời ngự y. Dù sao, Thập Tam vương Gia của bọn họ chính là thân phận quyền quý, nếu có cái gì xảy ra, kẻ may lãnh hậu quả chính là bọn a!

      Ngay lập tức, Lý ngự y liền tới .

      Huyền Lăng Phong giờ phút này, trở lại phòng ngủ của mình, lúc này Lý ngự y tự mình xử lý vết thương cho .

      Lý ngự y trái phải kiểm tra hồi vết thương ở mu bàn tay Huyền Lăng Phong cuối cùng mới mở miệng .

      "Thập Tam vương Gia xin yên tâm, nhát đâm này hề gây tổn thương đến đầu khớp xương, chỉ cần băng bó và nghỉ ngơi thời gian lành, nhưng mà trong lúc này Vương gia ngàn vạn lần được để nước chạm vào vết thương, bằng gây ra nhiễm trùng”

      Nghe được Lý ngự y , Huyền Lăng Phong chỉ là nhàng gật đầu, Lý ngự y kê xong đơn thuốc, tính rời khỏi, thấy vậy Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng hỏi.

      "Ai, Lý ngự y...!"

      "Xin hỏi Thập Tam vương Gia còn cần nô tài làm gì nữa ! ?"

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy lời ra khỏi miệng khó mà được.

      Lý ngự y thấy vậy, mặt mày nghi hoặc, cũng dám mở miệng hỏi.

      Cũng biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong đôi môi nhúc nhích vài cái, mới mở miệng .

      "Lý ngự y, chẳng lẽ ngươi có kiểm tra coi Bổn vương còn có bệnh khác hay ?"

      "A! ? Bệnh khác sao! ?"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , Lý ngự y mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại chăm chú nhìn Huyền Lăng Phong trong lòng thầm đánh giá, kiểm tra phen. Lý ngự y liền bắt mạch cho Huyền Lăng Phong, ràng cũng có phát điều gì khác thường.

      Vì vậy, khỏi nhíu mi hỏi.

      "Thập Tam vương Gia, thần sau khi bắt mạch cho ngài thấy ngài có mắc bệnh! Có lẽ là y thuật của thần giỏi, nếu ngài có nơi nào khỏe, xin cho thần biết để thần có thể xem qua!? "

      Nghe được lời Lý ngự y, Huyền Lăng Phong đầu tiên là suy nghĩ chút, hồi tưởng lại rồi mới từ từ cặn kẽ .

      "Bổn vương cảm giác được gần đây thân thể hình như có hơi là lạ, đột nhiên tim đập dồn dập, phảng phất máu huyết người có cảm giác sôi trào, hơn nữa, tối hôm qua, Bổn vương vẫn còn, vẫn còn…”

      "Vương gia, ngài vẫn còn cái gì! ?"

      Huyền Lăng Phong quanh co rất lâu tiếp nữa, khiến Lý ngự y khỏi mở miệng hỏi.

      Lý Kiến ngự y tràn đầy ánh mắt nghi ngờ nhìn Huyền Lăng Phong, thấy cắn chặt răng phen, cuối cùng mới mở miệng .

      "Tối hôm qua Bổn vương nằm mộng xuân, người có cảm thấy là Bổn vương mắc bệnh hay ! ?"

      Chương 149-2: Huyền Lăng Phong khác thường
      Edit : Thuc Quynh



      Huyền Lăng Phong mở miệng, vừa dứt lời ngay lập tức cảm thấy mặt mình đỏ rần rần.

      Dù sao, bản thân trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, ương bướng mặc kệ sắc mặt người khác cũng quan tâm người ta cái gì, bây giờ gặp phải chuyện khó này, cảm giác rất mất mặt!

      Tuy nhiên, đối với gương mặt ngượng ngùng xấu hổ của Huyền Lăng Phong, chỉ có Lý ngự y buồn cười mà ngay cả người trầm lặng ít như Hách Đức khi nghe Huyền Lăng Phong “tâm ” Hách Đức cũng nhịn được mà phụt tiếng, rồi sau đó cười ha ha thể nào ngừng lại được.

      Nhìn thấy Lý ngự y và Hách Đức vừa mới nghe chuyện của mình liền cười ngừng, Huyền Lăng Phong mặt tránh khỏi buồn bực, vừa thẹn vừa giận.

      Gương mặt vốn dĩ tuấn tú, giờ phút này càng lúc càng hồng lên giống như mông khỉ, là tức cười vô cùng. nhịn được mà nổi giận!

      "Các ngươi cười đủ chưa! ?"

      Nghe Huyền Lăng Phong ngượng ngùng rống lên, Lý ngự y và Hách Đức hiểu rằng là sắp nổi điên rồi, lập tức vội vàng ngừng cười, nín nhịn làm cho khuôn mặt vặn vẹo rất khổ sở.

      "Thập Tam Vương gia, mới vừa rồi cựu thần nghe ngài miêu tả các biểu của bệnh, thần biết đáp án.”

      "Cái gì! ? Ngươi biết Bổn vương rốt cuộc là bị bệnh gì ! ? Nghiêm trọng sao! ? chết sao! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, thần sắc bối rối .

      Dù sao, chỉ là người trần mắt thịt, như thế nào sợ chết! ?

      Vừa nghĩ tới chính mình chết, Huyền Lăng Phong lòng dạ rối bời. Bởi vì, nếu như chết, liền còn được gặp lại người mà mình muốn gặp. . .

      Đối với tâm trạng tràn đầy bối rối Huyền Lăng Phong, Lý ngự y lập tức mở miệng cười .

      "Ha hả, Thập Tam Vương gia, ngài chớ lo lắng, ngài căn bản phải nhiễm bệnh ."

      "Cái gì! ? Bổn vương phải nhiễm bệnh ! ? Chỉ là tại sao gần đây Bổn vương cảm thấy thân thể trở nên kỳ quái như vậy ! ?"

      Vừa nghe đến chính mình phải nhiễm bệnh, Huyền Lăng Phong mới thở phào nhõm, chỉ là trong lòng lại càng phát ra nghi hoặc.

      Dù sao, từ đến lớn, người chưa bao giờ xảy ra việc như vậy, chính là gần đây mới biết có việc kỳ quái như thế.

      Trong lúc còn nghi hoặc, khi nghe Lý ngự y vừa câu kế tiếp, có cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

      "Cái gì! ? Ngươi, ngươi mới vừa rồi với Bổn vương cái gì! ?"

      "Lão thần , Thập Tam Gia ngài phải nhiễm bệnh, mà là có người mình thích !"

      Nhìn thấy trố mắt đứng ngơ ngác, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên, Lý ngự y khỏi ha hả cười tiếng, lặp lại lần những lời mới vừa rồi ra.

      Dù sao, cho tới nay, cái tên ... Hỗn Thế tiểu Ma vương làm bao nhiêu việc xấu, tất cả mọi người là quá ràng.

      Nhưng mà, nghĩ tới, Hỗn Thế tiểu Ma vương này, tại cũng bắt đầu có mối tình đầu đời rồi!

      Cũng biết rằng, người nào đó được thân phận tôn quý, kiêu ngạo như Thập Tam Vương gia nhìn trúng rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh.

      Cái...này cũng biết phải ai đều được hưởng . . .

      Đối với tâm tư Lý ngự y, Huyền Lăng Phong giờ phút này, ở trong đầu tự động lặp lặp lại lời của Lý ngự y.

      , có người mình thích! ? có người mình thích...

      Cho nên, mới có thể trở nên như vậy kỳ quái! ?

      Làm sao có thể! ?

      Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc, cũng thốt những lời này ra khỏi miệng.

      Chứng kiến biểu kinh ngạc, thể nào tin, chấp nhận được của Huyền Lăng Phong, Lý ngư y thể làm gì khác hơn là giải thích cho .

      "Thập Tam Vương gia, vậy lão thần hỏi ngài, gần đây nhất những biểu của bệnh trạng mà ngài chính là xảy ra đối với người mà thôi, còn với những người khác, ngài cũng thấy bình thường !”.


      "Ách, hình như là . . ."

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, lập tức vùi đầu suy nghĩ chút, sau đó gật đầu .

      Lý ngự y thấy vậy, lập tức mở miệng.

      "Là vậy, Thập Tam Vương gia chính là bởi vì thích người kia, cho nên, mới có thể mỗi lần nhìn thấy nàng tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, tay chân luống cuống, căng thẳng thôi. Có đôi khi muốn chuyện ngài cũng lắp ba lắp bắp, sợ sai người kia giận mình, để ý tới chính mình. Nếu như thấy người kia đến, mỗi ngày lăn lộn khó ngủ, thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy nàng. . ."

      Lý ngự y dù sao cũng là người từng trải, cho nên liền ngay từ những việc mà bản thân mình trải qua mang ra giải thích cặn kẽ cho Huyền Lăng Phong hiểu được.

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, con ngươi lập tức trợn lên cái.

      Bởi vì, lời Lý ngự y chính là xảy ra người , sai chút nào!

      Nếu như như thế, , có người mình thích ! ?

      Nha..., người mình thích, người mình thích... lại là tên. . . Tiểu thái giám! ?

      . . .

      Đồng Nhạc Nhạc gần đây cảm giác được phi thường kỳ quái.

      Trước đây, Huyền Lăng Phong cứ hai ngày tìm đến nàng chọc ghẹo, qua loa vài ba câu.

      Chỉ là mấy ngày này, Huyền Lăng Phong biết có chuyện gì liền biến mất như bốc hơi, có tìm nàng quậy phá.

      Hơn nữa, kỳ quái nhất là, có nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc ở xa nhìn thấy Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Phong ràng cũng là nhìn nàng, ngay lập tức xoay người, ... đào thoát! Như ở sau lưng có mãnh thú đuổi theo.

      Lần đầu tiên, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bởi vì có thể có chuyện gì, mới hành động như thế.

      Chỉ là, chuyện như vậy trải qua nhiều lần, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác đúng .

      Huyền Lăng Phong này, ràng là lẩn trốn nàng.

      Chỉ là yên lành, tại sao lại muốn né tránh nàng! ?

      Hồi tưởng trước đây, bọn họ vẫn còn cùng nhau chỗ tại Phỉ Thúy Các cứu những thiếu nữ vô tội, sau khi trở về cũng vui vẻ.

      Chỉ là, từ sau ngày hôm kia, liền bắt đầu lẩn tránh nàng.

      Chẳng lẽ là vì lần trước chuyện Phỉ Thúy Các bị Huyền Lăng Thương biết được là do nàng gợi ý, Huyền Lăng Thương vì muốn nàng làm hư Huyền Lăng Phong cho nên cố ý làm cho Huyền Lăng Phong tránh tiếp xúc với nàng??

      Nhưng mà, đúng nha!

      Nếu như Huyền Lăng Thương đối với hài lòng như , Huyền Lăng Thương cũng có thể đuổi nàng chỗ khác cơ mà.

      Nhưng, những ngày gần đây, Huyền Lăng Thương cũng có đả động gì tới việc đó.

      Như vậy ... vấn đề, cũng phải xuất phát từ Huyền Lăng Thương mà là xảy ra người Huyền Lăng Phong.

      Rốt cuộc, nàng làm chuyện gì khiến cho né tránh nàng như thế!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc thôi, rốt cuộc, khi biết Huyền Lăng Phong hôm nay vào cung Đồng Nhạc Nhạc liền trốn ở góc, nhất định phải nhìn thấy mới được.

      Cũng biết đợi bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Huyền Lăng Phong về phía nàng đứng .

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức núp vào bên cạnh núi giả bên cạnh con đường chờ đợi. Huyền Lăng Phong rốt cuộc vào, Đồng Nhạc Nhạc bỗng dưng nhảy xổ ra từ sau núi giả, lập tức hô lên tiếng lớn.

      Đồng Nhạc Nhạc tính, hành động này của mình đơn thuần chỉ là chọc ghẹo Huyền Lăng Phong phen, ai biết rằng nàng nghĩ tới chính là tâm trạng Huyền Lăng Phong hôm nay ở cõi thần tiên nào đó, hề phản ứng lại với Đồng Nhạc Nhạc, vẫn đứng ngơ ngác ở kia.

      Trong lòng lúc này phiền não, biết có người mình thích, nhưng mà người này phải là nữ nhân mà là tiểu thái giám...

      Điều này quả có khả năng !?

      Chương 149-3: Huyền Lăng Phong khác thường

      Edit : Dung Cảnh

      Mặc dù trước đây rất thích những lúc ở cùng tiểu thái giám.

      Thích nhìn cười, rất muốn lúc nào cũng ở cùng với .

      Nhưng mà, … là thái giám.

      Nếu để mọi người biết được, đường đường là Thập Tam vương gia, lại thích tên tiểu thái giám, người đời như thế nào đây?

      Hơn nữa nếu để Đồng Nhạc Nhạc biết mình thích , có cảm thấy chán ghét mình hay , coi mình là tên quái vật? Sau đó dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

      Cho nên mấy ngày nay, Huyền Lăng Phong vì suy nghĩ chuyện tiểu thái giám mà muốn phát điên, dám gặp .

      Bởi vì sợ chuyện mình thích tiểu thái giám bị lộ.

      Nếu như vậy, tiểu thái giám nhất định chán ghét .

      sợ, sợ tiểu thái giám chán ghét nhìn , nếu vậy, cảm thấy khó chịu.

      Vì vậy mấy ngày này, mực né tránh tiểu thái giám, chỉ cần từ xa nhìn thấy lập tức xoay người khỏi, hôm nay cũng vậy.

      Nhưng mà ngờ, lúc mực né tránh tiểu thái giám tiểu thái giám lại đột nhiên xuất trước mặt .

      Nhìn tiểu thái giám như trời rơi xuống, toàn thân Huyền Lăng Phong rung động, thân thể lảo đảo cái, liền ngã về phía sau.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong bị mình hù dọa, muốn ngã ra phía sau, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền sợ đến mở to mắt, lập tức vươn tay muốn kéo lại, tránh cho ngã xuống đất.

      Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc lại đánh giá cao sức lực của mình.

      Lúc nàng kéo , những kéo được mà còn bị kéo cùng nhau ngã xuống đất…

      May mà ở phía dưới có làm đệm, cho nên Đồng Nhạc Nhạc ngã xuống cũng cảm thấy đau.

      Lúc phản ứng được mọi việc, nghĩ đến Huyền Lăng Phong dưới người, nàng lập tức la lên:

      “Ôi, Thập Tam gia, ngài sao chứ? Ngài có bị thương hay ? xin lỗi, nô tài phải cố ý, nô tài chỉ muốn kéo ngài thôi!”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa vừa lộ vẻ mặt hối lỗi.

      Đối với hối lỗi của nàng, Huyền Lăng Phong cảm thấy tim đập nhanh dồn dập.

      Nhớ lại lúc nãy hai người ngã xuống, chỉ cảm thấy người trong lòng mềm mại thơm ngát, ôm vào lại thoải mái như vậy.

      Hơn nữa người tiểu thái giám luôn mang theo mùi hoa dìu dịu dễ ngửi, như hoa sen thanh nhã, tinh tế…

      Giờ lại thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, chỉ cảm thấy tuyệt đẹp, rời mắt được.

      hy vọng, đời này, đều có thể ôm như vậy, nhìn thấy như vậy, vĩnh viễn buông tay.

      Đối với Huyền Lăng Phong si ngốc nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày.

      biết tại sao nhìn mình có chút kì lạ.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đứng dậy, đưa tay hươ hươ .

      “Thập Tam gia, người sao chứ? Thập Tam gia!”

      Câu cuối cùng, lượng nâng cao.

      Nghe thấy tiểu thái giám hét to, Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt nhắn đầy lo lắng, còn cả chuyện mình ngây ngô nhìn người ta nữa, biết người ta có nhìn ra chuyện gì hay ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng hết sức bối rỗi, vì muốn che dấu chuyện vừa rồi, đánh lấy tay che miệng ho khan tiếng.

      “Khụ Khụ, Bản, Bổn vương có việc gì!”

      vừa vừa đứng dậy.

      Sau đó phủi cỏ và bụi bặm , che dấu vẻ mặt khác thường.

      Đối với vẻ cúi đầu, ngừng phủi cỏ người, chân mày Đồng Nhạc Nhạc chưa thả lỏng.

      Mặc dù bề ngoài vẫn vậy, như ánh mắt luôn né tránh ánh mắt của nàng, hình như né tránh tiếp xúc với nàng.

      Rốt cuộc là tại sao?

      Trong lòng nghi hoặc ngừng, ra chuyện này Đồng Nhạc Nhạc vẫn chôn kín trong lòng.

      Nàng là người thể che dấu tâm tư, cho nên gặp phải tình huống như vậy, rốt cuộc nhịn được mà hỏi:

      “Thập Tam gia, có phải người chán ghét nô tài?”

      “Cái gì, phải đâu!”

      trả lời mà hề suy nghĩ, lập tức ra.

      Thần sắc vô cùng kích động.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, khỏi sửng sốt, phản ứng của có vẻ hơi quá, là nàng gặp ảo giác sao?

      Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng thở phào nhõm, chỉ cần ghét nàng là được rồi.

      “Nếu phải ngài ghét nô tài, vậy sao mấy ngày nay luôn né tránh nô tài? Nô tài làm sai chuyện gì làm cho ngài vui sao?”

      Nghe Đồng Nhạc Nhạc vậy, hơn nữa còn có vẻ nghi hoặc khuôn mặt nhắn đó, ngay lúc này Huyền Lăng Phong biết giải thích như thế nào.

      ra chuyện mình muốn giấu bị nhìn ra.

      Nhưng mà vì sao nhìn ra được? sở dĩ mình né tránh , phải vì chán ghét , mà là… rất thích

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong mấy máy môi, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm si mê, ảo não, bất đắc dĩ, thở dài…

      Mọi vẻ mặt đều hóa thành tiếng thở dài.

      Mình thích , nhưng được đón nhận, như vậy cũng qua được cửa ải này.

      chịu được ánh mắt của người đời…

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cụp mắt, mở miệng :

      “Bổn vương tránh ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, gần đây Bổn vương thích võ, cho nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện học võ, vì vậy mới chú ý đến ngươi! Được rồi, chuyện nữa, Bổn vương muốn Dưỡng Tâm điện bái kiến Hoàng huynh!”

      Vừa dứt lời, đợi Đồng Nhạc Nhạc đáp lại, lập tức lướt qua nàng, về phía Ngự thư phòng.

      Nhìn bóng dáng dứt khoát rời thèm quay đầu lại của , gương mặt Đồng Nhạc Nhạc nhăn lại.

      là nàng nghĩ nhiều quá hay sao?

      Có lẽ, trong lòng có chuyện gì muốn lừa nàng, chịu .
      Last edited: 31/10/15
      xixon thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 150 - 1: Cửu công chúa Triệu Hi Quốc
      Edit : Họa Đến Vô Tình


      Mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc còn có gặp qua Huyền Lăng Phong.

      Đối với khác thường của Huyền Lăng Phong, mọi người đều lý giải được.

      Có thể, đáp án chỉ có mình Huyền Lăng Phong, nhưng mà , nên cũng ai biết được.

      Cùng với thời gian ngày rồi qua ngày, khí trời, cũng trở nên lạnh dần.

      tại, mỗi ngày đều là ngày ngắn đêm dài, phảng phất, bầu trời liền trở nên tối đen.

      Khí trời rất lạnh, làm cho người ta muốn dậy sớm hơn chút nào.

      Dù sao ổ chăn rất thoải mái, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều nằm trong ổ chăn rất lâu, mới lưu luyến rời khỏi.

      Nghe , sắp tới tiểu công chúa Triệu Hi Quốc đến Linh Nhạc Quốc.

      Về chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc sớm được nghe qua, chỉ là, tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này, rốt cuộc lúc nào đến, nàng cũng được biết.

      Nghe , tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này là tiểu nữ nhi của Hoàng đế Triệu Hi Quốc, hơn nữa, cũng là tiểu công chúa duy nhất, cho nên đối với nàng liền đặc biệt thương .

      Nghe , mẫu phi của Huyền Lăng Phong là biểu tỷ của mẫu thân tiểu công chúa Triệu Hi Quốc, trước kia bọn họ chỉ còn là trẻ con được ôm trong ngực, từng cười với nhau, nếu như sau này bọn họ có con, nếu như có nam nữ, kết thành quan hệ thông gia, cũng biết là thực hay là giỡn.

      Chỉ là, tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này, mười năm có tới Linh Nhạc Quốc, cũng biết lần này đây, nàng đột nhiên đến đây, là vì chuyện thông gia, hay là vì nguyên nhân nào đó, cũng được biết.

      Nhưng mà, kỳ tiểu công chúa Triệu Hi Quốc có tới hay , đối với công việc hằng ngày của Đồng Nhạc Nhạc cũng ảnh hưởng chút nào.

      Giờ phút này, nàng chỉ là buồn phiền vì phản ứng gần đây của Huyền Lăng Phong thôi.

      Vào giữa trưa, Huyền Lăng Thương cùng các triều thần tại Ngự Thư Phòng bàn bạc chuyện quốc , Đồng Nhạc Nhạc lại ở bên ngoài Ngự Thư Phòng nghe lén.

      Chỉ là ánh mặt trời ngày hôm nay quá mức ấm áp, chiếu vào người mang theo chút ấm áp, trái lại làm cho người ta có hơi buồn ngủ.

      Kết quả là, sau khi Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bên trong đình nghỉ mát, liền bắt đầu chợp mắt.

      Cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở phía sau có hồi tiếng bước chân, nhanh chóng chạy tới chỗ nàng .

      Nghe tiếng bước chân kia, hiển nhiên người đến là chạy về phía nàng .

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi từ từ ngẩng đầu, thoáng mở ra mắt nhung lim dim, định nhìn người mới đến,

      ngờ được, bả vai của chính mình, lại bị người ta hung hăng vỗ nhịp.

      Ngay sau đó, hồi tiếng cười hoan hỉ như tiếng chuông bạc, liền vang lên ở ngay bên tai nàng.

      “A, Tiểu Nhạc Tử, quả thực là ngươi!?”

      “Ặc!?”

      Nghe được hồi thanh xa lạ lại quen thuộc, mặt Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, chờ cho đến khi nhìn ràng bộ dáng của người vừa mới đến, con ngươi lập tức trợn lên cái.

      Chỉ thấy người đến là thiếu nữ thanh xuân khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

      Thiếu nữ cực kì xinh xắn!

      chiếc váy tơ lụa mỏng vàng nhạt mặc người, bên ngoài khoác áo choàng hồ ly trắng như tuyết, làm cho thiếu nữ sang trọng vô cùng.

      mái tóc đen nhánh dài đến tận hông, búi búi tóc tinh xảo, búi tóc, được cài vài cây trâm trân châu tinh xảo, trán, đeo cái vòng có khảm viên Hồng bảo thạch, làm cho thiếu nữ trở nên linh khí vô cùng.

      Nhưng mà điều làm cho người khác chú ý, có lẽ chính là khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ kia, gương mặt xinh đẹp, giống như búp bê gốm sứ, da trắng như tuyết, làm cho người ta nhìn, nhịn được muốn đưa tay véo cái, xem có thể véo đến mức chảy ra nước hay .

      Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt trong veo như nước, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình cái, ngay lập tức, hé mở làn môi hồng, giật mình la lên tiếng.

      “A, là ngươi! Tại sao ngươi lại ở chỗ này!?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này là cơ hồ nghĩ ngợi, liền thốt ra khỏi miệng.

      Tuy nhiên, nàng vừa lời này xong, câu mang theo bất mãn cùng tức giận, vang lên ngay phía sau lưng của nàng --

      “Nô tài lớn mật, đây chính là Cửu công chúa Triệu Hi Quốc, há có thể để nguoi đối đãi vô lễ như thế!?”

      Nghe được lời gầm lên bất thình lình, mặt Đồng Nhạc Nhạc liền sửng sốt, lập tức, quay lại phía sau nhìn Đường Yên Nhi .

      Chỉ thấy phía sau Đường Yên Nhi, có thiếu nữ mặt mày thanh tú mặc trang phục trong cung đứng.

      Chỉ là giá trang phục trong cung người thiếu nữ , lại phải cung trang Linh Nhạc Quốc mà cung nữ ở đây nên mặc .

      Giờ phút này, thiếu nữ mặc trang phục trong cung kia, mặt mày nén giận nhìn nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

      Nhưng mà, còn chưa đợi Đồng Nhạc Nhạc phản ứng lại xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt Đường Yên Nhi vốn là vui vẻ, sau khi nghe được lời thiếu nữ mặc trang phục trong cung như thế, mày liễu đẹp đẽ lập tức cau lại cái, lập tức mặt có vài phần tức giận.

      “A Nô, cho ngươi chuyện với Tiểu Nhạc Tử như vậy! Ngươi cũng biết, ban đầu bổn cung gặp nạn, là Tiểu Nhạc Tử cứu bổn cung, cho cùng, Tiểu Nhạc Tử chính là ân nhân của bổn cung đấy!”


      Chương 150 - 2: Cửu công chúa Triệu Hi Quốc
      Edit : Thuonglu


      Vừa nghe đến lời Đường Yên Nhi , gương mặt vốn giận dữ của A Nô lập tức biến mất vòn chút gì, thay vào đó là sửng sốt cùng cung kính hết mực.

      " xin lỗi Công Chúa, là nô tỳ sai lầm rồi, Tiểu Nhạc Tử, xin lỗi, mới vừa rồi là A Nô sai lầm, biết ngươi chính là vị ân nhân kia của Công chúa.”

      Nhìn dáng vẻ tràn đầy xin lỗi của A Nô, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lên tiếng .

      "Đừng đừng đừng, nô tài biết được A Nô muội muội chỉ là sốt ruột bảo vệ chủ nhân, nô tài để tâm."

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, A Nô mới thở phào nhõm, ánh mắt nhìn Tiểu Nhạc Tử càng là mang vài phần cảm kích.

      Dù sao, nàng từ theo bên người Công Chúa, chiếu cố công chúa là chức trách của nàng. Mới vừa rồi bắt gặp chỉ tiểu thái giám lại có thái độ vô lễ đối với Công Chúa , nàng nhịn được liền tiến lên quát. Cũng biết rằng tiểu thái giám này chính là ân nhân của Công chúa.

      Nhớ lại thái độ vừa rồi của mình tốt, A Nô trong lòng cảm thấy xấu hổ.

      May là, tiểu thái giám này là người rộng lượng, cũng so đo tẹo nào. Bằng , nàng cũng biết nên làm thế nào mới tốt .

      Tong lúc A Nô suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc bắt gặp dáng vẻ cảm kích của nàng cũng chỉ nhàng cong môi cười tiếng, cử chỉ lễ phép, lại càng khiến A Nô thêm xấu hổ.

      Thấy A Nô ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc nụ cười càng thân thiết, đối với việc vừa rồi bị A Nô quát bảo ngưng lại, nàng cũng cảm thấy có gì to tát.

      Mắt nhung vừa chuyển, khỏi rơi người Đường Yên Nhi.

      Lúc đó tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đường Yên Nhi, nàng liền cảm giác được thiếu nữ trước mắt này phải người bình thường .

      Cho dù lúc gặp Đường Yên Nhi mặt mày bối rối, thần sắc tái nhợt, nhưng mặt vẫn lộ sang trọng cách tự nhiên, phải người bình thường có được.

      Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cũng ngờ đến nàng lại là Cửu công chúa của Triệu Hi Quốc!

      Nghĩ vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lên tiếng vấn an.

      "Lúc đầu nghĩ tới người là Công Chúa ở đây! Nô tài thỉnh an Công Chúa ."

      Đồng Nhạc Nhạc xong, liền tính quỳ xuống đất hành lễ với Đường Yên Nhi .

      Chỉ là lập tức bị Đường Yên Nhi đưa tay ngăn trở.

      "Ai, Tiểu Nhạc Tử, ở chỗ này, lại có người ngoài, ngươi cần giữ lễ tiết cùng ta. Lại , trong lòng ta , ngươi phải là thái giám mà là ân nhân cứu mạng ta, ta sớm xem ngươi là bạn tốt.”

      Đường Yên Nhi lên tiếng , hơn nữa xưng hô cũng đổi thành 'Ta' .

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu ra ý tứ của Đường Yên Nhi, chỉ cảm thấy Đường Yên Nhi tiểu nương đáng .

      Ở Cửu công chúa của Triệu Hi Quốc có giống như những gì mà nàng vẫn từng nghĩ . Như là người được ngàn vạn sủng ái hay bởi vì thân phận mà ngông nghênh, kiêu ngạo ngang ngược. Nếu như đúng như này, nàng cảm thấy đau đầu thay cho những người khác trong cung.

      Chỉ là tại, nhìn thấy trước mắt nụ cười ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt chất phác của tiểu nương, Đồng Nhạc Nhạc liền yên tâm .

      Môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, Đồng Nhạc Nhạc cũng câu nệ cái gì.

      Dù sao, nàng cũng phải là người cổ đại, nàng có tư tưởng của người đại.

      Kết quả là Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu, mở miệng .

      "Hảo, sau này ta cũng gọi ngươi Yên Nhi ! ? Chỉ là khi có người ngoài a!"

      "Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, ngươi quả nhiên giống với những người khác, ta lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi liền biết."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc đáp ứng, Đường Yên Nhi lập tức mở miệng cười .

      Dù sao, trong hoàng gia Triệu Hi Quốc, Cửu công chúa là người ít tuổi nhất, cho nên mọi người đối với nàng là mực cung kính, luôn sợ hãi nàng có sơ xuất nào.

      Từ , nàng áo cơm lo, cái gì cũng thiếu. Chỉ là, đó phải cuộc sống nàng muốn.

      Có đôi khi nàng thường xuyên nghĩ, nếu như nàng chỉ là tiểu thư nhà giàu bình thường có lẽ tốt đẹp hơn.

      Ít nhất, khi đó nàng có thể có được người bằng hữu.

      tại, mặc dù bên người nàng cũng có ít nam nữ cùng tuổi, chỉ là nàng nghĩ đến cùng bọn họ kết giao.

      Bởi vì nàng biết, cái bọn họ coi trọng cũng chỉ là thân phận cao quý của nàng.

      Trong mắt họ , nàng đầu tiên là Cửu công chúa, tiếp tới là người có thể đáp ứng cho bọn họ bất cứ điều gì…

      Cho nên, nàng tình nguyện đơn mình, cũng nghĩ muốn có những bằng hữu dối trá này

      Tuy nhiên,trong lúc nàng tới Linh Nhạc Quốc, bất hạnh thất lạc thị vệ thân cận, lại bị người hạ mê dược đưa đến Phỉ Thúy Các, khi đó, nàng chỉ cảm thấy cuộc đời mình bị hủy hoại.

      lúc nàng nghĩ rằng còn lối thoát, thiếu niên trước mắt này, lại giống như tia nắng sáng lạn ấm áp sáng rỡ, chiếu thẳng tới đáy lòng tối tăm tuyệt vọng của nàng,

      Nàng biết khi ấy nàng lấy đâu ra tin tưởng, mà tại thời điểm nhìn thấy người thấy thiếu niên này, liền cảm thấy được cứu chính mình,

      Chỉ là, lúc ấy nàng cũng thể suy xét nhiều như vậy .

      Ngay lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng nàng liền đột nhiên xuất niềm tin, thiếu niên này, là người duy nhất có thể cứu được nàng!

      Kết quả là nàng liền liều mạng chạy vọt tới, giống như người sắp chết đuối trong nước bắt được khúc gỗ nổi , thể buông tay nữa. . .

      May là, nàng gặp đúng . . .

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 151-1 : Tại sao lại là ngươi
      Edit : be ngok

      Trong lúc Đường Yên Nhi mải suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy ,gương mặt tràn đầy sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

      "Yên Nhi, ta rất hiếu kỳ, lúc đầu tại sao ngươi vừa nhìn thấy ta liền tin tưởng ta nhất định cứu ngươi vậy?"

      Vấn đề này Đồng Nhạc Nhạc luôn thắc mắc, bây giờ có cơ hội, tất nhiên nhịn được mà hỏi ra.

      Đường Yên Nhi nghe thấy vậy, nghiêng đầu bộ dạng vô cùng khả ái, trả lời.

      "Trực giác a! Kỳ ta cũng biết, có lẽ lúc ấy ta quá bối rối, chỉ nghĩ làm sao có thể chạy thoát được , cho nên vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy như ngươi là người có thể giúp ta.! Quả trực giác ta đúng! Tiểu Nhạc Tử, cám ơn ngươi, nếu phải ngươi, ta chỉ sợ. . .

      tới đây, nét mặt Đường Yên Nhi khỏi sợ hãi. Hiển nhiên, đối với chuyện hôm đó vẫn còn lo lắng

      Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Đường Yên Nhi vẫn chỉ là tiểu nương thôi, chưa từng trải qua chuyện mạo hiểm nào như vậy, sợ hãi là điều khó tránh khỏi.

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc an ủi.

      "Tốt lắm, Yên Nhi, chuyện qua cũng nên suy nghĩ nhiều, tại, chẳng phải có việc gì rồi sao! ?"

      "Ừ, đúng vậy, tất cả đều qua ."

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc lo lắng cho mình, Đường Yên Nhi gật đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc cười tiếng.

      "May là có việc gì, may là gặp được ngươi, Tiểu Nhạc Tử, ngươi biết đâu, ta trở về lúc nào cũng nghĩ khi nào có thể gặp được ngươi. nghĩ tới, mới vừa vào cung nhìn thấy ngươi ở đằng này. Lúc ấy ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nghĩ tới, là ngươi !"

      Thấy Đường Yên Nhi vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại nhớ đến lúc nãy mình trốn ở đây ngủ gật, mặt khỏi ửng đỏ, lập tức đưa tay gãi gãi ,cười .

      "Ha ha, phải ! ? Mới vừa rồi ta ngủ gật ! Còn tưởng rằng là ai chạy tới gọi ta chớ . . ."

      Đồng Nhạc Nhạc gãi gáy cười khan, mặt mang theo vài phần quẫn bách, thấy vậy Đường Yên Nhi khỏi tủm tỉm cười trộm.

      Nhưng Đường Yên Nhi chưa kịp thêm câu gì đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc từ sau lưng Đồng Nhạc Nhạc vang lên .

      "Sao lại là ngươi! ? Ngươi …xú nha đầu, sao lại ở chỗ này! ?"

      Chưa thấy người , thấy tiếng. Giọng quen thuộc tới nỗi Đồng Nhạc Nhạc xoay người lại cũng biết là ai..

      Mà Đường Yên Nhi, khi ánh mắt vừa nhìn về phía sau lưng nàng, gương mặt vốn tươi cười lập tức biến đổi.., giật mình hét lớn.

      "Là ngươi! ?"

      "Đương nhiên là Bổn vương, nếu ngươi cho là ai! ? Còn nữa, Bổn vương hỏi ngươi, Xú nha đầu, sao ngươi lại ở đây! ?"

      Huyền Lăng Phong vừa vừa nhảy tót vào đình nghỉ mát, gương mặt tràn đầy tức giận . ánh mắt kia trực tiếp rơi vào người Đường Yên Nhi, che dấu nổi chán ghét.

      Huyền Lăng Phong là người nhớ lâu thù dai. Lần trước Đường Yên Nhi vô lễ với , hiển nhiên là mực canh cánh, ghi hận trong lòng!

      Cũng giống như ban đầu, đối với nàng cũng như thế, cho nên mới luôn tìm cơ hội chọc ghẹo nàng. . .

      Đường Yên Nhi, vừa nghe thấy Huyền Lăng Phong gọi mình là Xú nha đầu, mặt tràn dầy tức giận..mày liễu cau lại,gào lớn.

      "Ngươi cứ ai là Xú nha đầu ! ? Ngươi mới là tiểu tử thúi!"

      Đường Yên Nhi mở miệng, giống như con nhím xù lông phản kích.

      Mặc dù mắng người, nhưng biết tại sao nhìn thấy bộ dáng mắng chửi người của Đường Yên Nhi như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ thương.

      Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhàng cong lên cái, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng ánh lên vui vẻ.

      Cũng biết, toàn bộ lại rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong .

      Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt lại cười với tiểu nha đầu, hơn nữa, lại là tiểu nha đầu mình ghét cay ghét đắng, trong lòng Huyền Lăng Phong cảm thấy vô cùng tức giận .

      Trong đầu giống như có cái gì ngừng xoay chuyển.

      Tiểu thái giám này, chẳng lẽ là thích Xú nha đầu kia! ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong khỏi bức bối, ánh mắt nhìn về phía Đường Yên Nhi càng thân thiện .

      Gương mặt thanh tú giống như dẫm phải bãi phân,cau có.

      "Ngươi... Xú nha đầu, lớn mật, biết Bổn vương là ai ! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, tính toán lợi dụng thân phận của mình dọa Đường Yên Nhi.

      Chiêu này có lẽ áp dụng với người khác còn được, nhưng Đường Yên Nhi lại là trường hợp ngoại lệ!

      Chương 151-2 : Tại sao lại là ngươi
      Edit : be ngok

      Nếu như Huyền Lăng Phong là ngậm chìa khóa vàng từ khi ra đời, từ được ngàn vạn sủng ái, chẳng lẽ Đường Yên Nhi lại phải! ?

      Vì vậy, Đường Yên Nhi sau khi nghe thấy được Huyền Lăng Phong như vậy khỏi cười nhạo tiếng, tràn đầy khinh thường.

      "Ngươi ngay cả chính mình là ai cũng biết, đáng thương!"

      Đường Yên Nhi vừa , mặt lại là cố ý lộ ra chút thương hại. Huyền Lăng Phong thấy vậy trong nháy mắt giống như nuốt phải cải đắng, giận dữ mắng lại.

      Tuy nhiên, đúng vào lúc này, giọng trầm thấp từ bên ngoài đình nghỉ mát xuất

      "Các ngươi, làm cái gì vậy! ?"

      Nam nhân mở miệng, thanh mặc dù trầm thấp, nhưng lại giống như khối tảng đá lớn, khiến mọi người khỏi rung động.

      Nghe thấy vậy, bên trong đình lập tức mảnh lặng ngắt như tờ, giống như cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào người phát ra thanh.

      Đồng Nhạc Nhạc cũng ngoại lệ!

      Chỉ thấy, bên ngoài đình nghỉ mát, bóng dáng cao to rắn rỏi, biết đứng ở đây từ lúc nào.

      Ánh mặt trời ấm áp nhàng chiếu xuống, làm cả người nam nhân đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ.

      thân mãng bào, lưng thắt Kim Đái, còn đeo thêm được khối ngọc màu tím thượng đẳng.

      Mái tóc đen,được sợi dây buộc gọn lên càng tỏ ra tuấn mỹ mê hoặc lòng người.

      Mi sắc như đao, mũi thẳng ,bạc môi, đôi mắt sáng như ánh mặt trời chiếu rọi xuống giống như Hồng Bảo Thạch, rạng rỡ làm cho người ta rời mắt nổi!

      Nhưng đôi mắt ấy cũng cất dấu lưỡi dao sắc bén. . .

      Người này, phải ai khác, mà chính là người đứng đầu Linh Nhạc Quốc - Huyền Lăng Thương .

      Thấy Huyền Lăng Thương đứng ở ngoài đình nhỉ mát , Đồng Nhạc giật mình phản ứng vội vàng hành lễ.

      "Hoàng thượng vạn tuế."

      "Ừ, bình thân !"

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc quỳ mặt đất , huyết mâu của Huyền Lăng Thương bỗng lóe lên cái, lập tức mở miệng.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, sau đó mực cung kính cúi đầu , đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhu thuận đứng ở phía sau mình như vậy, Huyền Lăng Thương nhàng thu hồi ánh mắt, nhìn quanh lượt, cuối cùng rơi vào Đường Yên Nhi.

      "Ngươi, là Yên Nhi! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng, tuy là câu hỏi , nhưng lại thập phần khẳng định.

      Đường Yên Nhi nghe vậy, lập tức từ từ tiến lên, đối với Huyền Lăng Thương hành lễ

      "Hoàng thượng biểu ca ,ta chính là Đường Yên Nhi."

      Đường Yên Nhi mở miệng, cử chỉ tao nhã tự nhiên giống như tiểu thư khuê các,lại mang theo mấy phần hào phóng. mặt lại mang nét sang trọng quý phái làm cho người ta rời mắt nổi.

      hổ là hưởng qua giáo dục hoàng gia, khí chất quả nhiên phải tiểu thư khuê các bình thường có thể có.

      Trong lúc đồng Nhạc Nhạc mải mê suy nghĩ, bên kia Huyền Lăng Phong khi nghe được Đường Yên Nhi , hắc mâu lập tức trợn lên cái, để ý mà giơ tay chỉ.

      "Ngươi chính là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, Đường Yên Nhi! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, trố mắt đứng nhìn, mặt mày dám tin.

      Thấy Huyền Lăng Phong giật mình kinh ngạc, Đường Yên Nhi khỏi giơ giơ lên cằm, kiêu ngạo .

      " Ta chính là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, Đường Yên Nhi, như thế nào! ?"

      "ách. . ."

      Thấy Đường Yên Nhi vậy, Huyền Lăng Phong khỏi buồn bực, trong khoảnh khắc cũng biết nên cái gì cho phải .

      Bởi vì, căn bản chưa từng nghĩ đến, Xú nha đầu này, chỗ nào cũng đối địch với lại là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, là Tiểu biểu muội!?

      Trong lúc Huyền Lăng Phong mặt mày quẫn bách ảo não ,ở bên kia Huyền Lăng khẽ đảo quanh giữa hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, bỗng dưng như nghĩ đến cái gì đó. huyết mâu khỏi nhàng lóe lên cái.

      Ánh mắt nhàng rơi người Đường Yên Nhi .

      "Yên Nhi, đây là tiểu biểu ca, Huyền Lăng Phong, A Phong, đây là tiểu biểu muội của đệ , các ngươi hẳn là gặp mặt nhau ! ?"

      Đối với tính cách đệ đệ , Huyền Lăng Thương là người hiểu nhất.

      Đặc biệt là tại, giữa hai người họ giống như có mùi thuốc súng, người sáng suốt thấy ra điểm bất thường, huống chi là Huyền Lăng Thương!?

      Thấy Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong khỏi buồn bực, nhàng gật đầu.

      "Dạ, gặp mặt , hơn nữa, ấn tượng còn nhạt đâu!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt ghét bỏ.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong tràn đầy địch ý , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, lập tức mở miệng .

      "A Phong."

      Huyền Lăng Thương mở miệng, lượng mặc dù nhàng, chỉ là ở trong giọng che dấu nổi nghiêm nghị và cảnh cáo.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong khỏi nhàng chu môi đỏ mọng, lập tức quay đầu lại tình nguyện mở miệng .

      "Tiểu. . . Biểu muội, xin chào."
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :