1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131-1 : Bổn vương muốn ngoài
      Edit : be ngok


      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc .

      Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết, người ngồi mát ăn bát vàng như chắc chắn giống người khác những lời như vậy, cho nên tại nghi hoặc cũng là chuyện đương nhiên.

      Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn mối hồng, .

      “Ví dụ như, nếu ngươi làm sai chuyện gì, chẳng phải nên với người khác 3 chữ, còn nữa, mới vừa rồi ta cứu ngươi, phải chăng ngươi nên với ta 3 chữ !?”

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở.

      Huyền Lăng Phong nghe vậy, tuấn mi cau lại cái, càng thêm giải thích được.

      “Cái gì ba chữ,rốt cuộc là ba chữ gì, bổn vương bị ngươi làm cho mơ hồ rồi.”

      Thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não, bộ dáng mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng thầm.

      là ngu ngốc, ta nhắc như vậy rồi mà còn biết, chẳng phải chỉ là hai câu ‘ xin lỗi’ và ‘cám ơn’ thôi sao."

      Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lóe cái, vẻ mặt tỉnh ngộ.

      “A, Bổn vương biết ba chữ gì rồi.”

      Thấy Huyền Lăng Phong giống như vỡ lẽ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.

      “Ngươi biết, vậy xem nào!!!”

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, mong chờ ra. Huyền Lăng Phong khóe miệng khỏi bĩu cái, mặt mang theo vài phần ngạo nghễ, lập tức hé mở làn môi hồng hồng, mặt mày rộng lượng .

      “ Coi như hết. còn nữa, ban thưởng ngươi”

      “Ặc…”

      NGhe được những lời này của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ,miệng há hốc, biết làm sao.

      cái gì vậy !!!

      Nàng bây giờ rất muốn đao đem bổ đầu ra, xem trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì.

      Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe liền im lặng, khỏi cảm thấy buồn bực.

      “Như thế nào, chẳng lẽ bổn vương sai sao? Trước kia bổn vương làm sai chuyện, nô tài cũng dám gì, bổn vương câu coi như hết bọn họ còn giống như bị trùng cắn. Còn nữa, người khác cứu bổn vương, bổn vương tự nhiên ban thưởng, đây chẳng lẽ là sai à? ”

      Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc, bộ dáng giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng hé mở làm môi hồng, thở dài.

      “Thập Tam Gia, ngài làm sai chuyện gì chẳng lẽ câu xin lỗi, còn nữa , mới vừa rồi, ta cứu ngài, chẳng lẽ ngài thể với ta tiếng cảm ơn sao?”

      Thực , nếu nàng bảo, muốn Huyền Lăng Phong mở miệng ra ba chữ này chẳng biết phải chờ đến khi nào nữa. haiz…..

      Huyền Lăng Phong nghe được những lời này, con ngươi khỏi trợn lên cái, mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

      “Cái gì, ngươi là muốn bổn vương ba chữ này?”

      “ừ , đúng vậy.”

      Thấy vẻ mặt chấn động của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẳng định gật đầu.

      “Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi được sao?”

      Huyền Lăng Phong mạt mày ngạc nhiên, chậm chạp chịu mở miệng, khuôn mặt nhắn của Đồng Nhạc Nhạc khỏi trợn lên cái, hừ mũi.

      “thôi bỏ .”

      Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay người bỏ chỗ khác, đưa lưng về phía , ra vẻ tức giận.

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Những lời của Đồng NHạc Nhạc vừa rồi làm vô cùng ngạc nhiên. Dù sao, những lời này, ngoại trừ đối với phụ hoàng , mẫu phi và hoàng huynh ra , hề với bất cứ ai .

      Mà bây giờ, muốn những lời này với nô tài, là hơi khó mở miệng.

      Chỉ là ,thấy tiểu thái giám trước mặt đưa lưng về phía , trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như có hai người ngừng đấu tranh.

      hay là !!!???

      Huyền Lăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định, mở miệng .

      xin lỗi, còn nữa ….cám ơn ngươi”

      Huyền Lăng Phong lắp ba lắp bắp , hơn nữa giọng điệu vô cùng , giống như chỉ để Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy.

      Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhếch cái, đắc ý cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

      Chỉ là, sau khắc, nàng lại vờ ho khan cái, xoay người lại, liếc nhìn Huyền Lăng Phong ra vẻ nghi hoặc.

      “Thập Tam Gia, ngài vừa rồi là cái gì vậy? Ta nghe !!!”

      Nghe được những lời này, Huyền Lăng Phong khỏi buồn bực, hai má nổi lên tầng đỏ ửng.

      được những lời này là vô cùng dễ dàng rồi, nay tiểu thái giám này còn bắt lặp lại lần nữa? Nếu như là những nô tài khác liền hai lời giết luôn, chỉ có điều, trước mắt bây giờ lại là Tiểu Nhạc Tử vóc người nhắn xinh xắn, đành ngậm ngùi mở miệng.

      “Bổn vương , xin lỗi, còn nữa, cám ơn ngươi cứu Bổn vương”

      Nghe được những lời này, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bật cười. đôi mắt long lanh lóe ra những tia sáng giảo hoạt.

      Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp ánh mắt của nàng, Huyền Lăng Phong giống như nghĩ đến cái gì đó, giật mình mở miệng la lên.

      “Nha, Bổn vương biết rồi, ngươi là chọc ghẹo Bổn vương, mới vừa rồi là ngươi có nghe thấy bổn vương có đúng hay ???”

      Thấy Huyền Lăng Phong như vậy,khóe miệng Đồng Nhạc nhạc nhếch cái, kiềm chế được mở miệng phì cười.

      “ Haha, đúng vậy, ta chính là chọ ghẹo Thập Tam Gia ngài, thế nào, được sao? Ngài ban đầu cũng chẳng phải nghĩ trăm phương ngàn cách đến chọc ghẹo ta sao?”

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc thẳng thắn thừa nhận, Huyền Lăng Phong càng thêm quẫn bách

      Nhớ lại, ban đầu hai người bon họ vừa thấy nhau liền đấu người chết ta sống, những thế, vì muốn nghĩ phương pháp chọc ghẹo tên tiểu thái giám này còn mất ngủ mấy đêm. … nghĩ tới tại còn có thể ngồi cùng môt chỗ, vừa vừa cười.

      Cũng chẳng hiểu sao, khi biết được tiểu thái giám này trêu ghẹo mà bản thân nửa điểm tức giận cũng có. Hơn nữa cười như hoa, quả có phần xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến chói mắt.













      Chương 131-2 : Bổn vương muốn ngoài
      Edit : be ngok


      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong nhịn được bật cười theo.

      “ Được rồi, bổn vương xin lỗi, ngươi giờ hết giận chưa?! ”

      Thấy Huyền Lăng Phong như vậy, Đồng Nhạc nhạc lại cố ý ra vẻ nghĩ ngợi. Thấy nàng còn suy nghĩ, Huyền Lăng Phong cũng khỏi căng thẳng.

      “Sao vậy, ngươi vẫn giận bổn vương sao?”

      Thấy mở miệng, mặt vẫn mang theo vài phần căng thẳng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi phụt tiếng, lần nữa nở nụ cười.

      “Haha, Thập Tam Gia xin lỗi, ta cũng phải là người hẹp hòi gì, vẫn tự nhiên như trước vậy.”

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc , hòn đá đè nặng trong lòng Huyền Lăng Phong rốt cục rơi xuống….Trời mới biết đây là lần đầu tiên nô tài tức giận mà căng thẳng đấy. tại, tiểu thái giám này tha thứ cho rồi, tâm tình khỏi có chút vui sướng.

      Thở phào cái, bỗng cảm thấy vô cùng đói bụng. nhớ lại từ hối hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cái gì. Cũng tại chuyện vừa rồi , cũng chẳng có tâm tình để ăn. Mà giờ, thấy tiểu thái giám trước mắt nay tha thứ cho , bụng liền lập tức “ọc, ọc ọc’ kêu to.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy bụng Huyền Lăng Phong kêu , vẻ mặt nghi hoặc, để tay lên tai, vu vơ .

      “Ơ, thanh ở đâu thế nhỉ, hay là trời sắp mưa??!!!”

      “Ặc….”

      Nghe thấy Đồng Nhạc NHạc , lại thấy động tác này của , Khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong khỏi đỏ lên cái, biết là Đồng Nhạc Nhạc cố ý liền cảm thấy buồn bực.

      “Ngươi phải vẫn biết còn cố hỏi sao? Cũng sợ Bổn vương tức giận à?”

      Huyền Lăng Phong vừa dứt lời liền có miếng cá thơm ngào ngạt nhét vào trong miệng.

      Miệng bị nhét, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, con ngươi trợn lên cái nhìn tiểu thái giám trước mắt mặt mày vui vẻ mang theo vài phần nghịch ngợm.

      “ Ha hả, vậy Thập Tam Gia vẫn còn tức giận sao?”

      Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc , lại gặp vẻ mặt nghịch ngợm đắc ý của nàng, Huyền Lăng Phong chỉ nhàng trợn mắt, chút tức giận cũng có.

      Lại thấy miếng cá trong miệng vô cùng ngon lành.

      “Ừ, cá này nướng ngon , nghĩ ngươi chỉ biết nướng rắn còn biết nướng cả cá.”

      Thấy Huyền Lăng Phong khen mình, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cười đắc ý.

      “Đó là đương nhiên. trừ những thứ này ra ta còn có thể làm nhiều thứ khác, điểm tâm này, chè này, rau xào nữa, cái gì ta cũng biết hết…”

      Huyền Lăng Phong nghe xong, bộ dáng vô cùng hưng phấn.

      “Oa , ngươi biết làm nhiều như thế, đợi chúng ta hồi cung, ngươi nhất định phải làm cho Bổn vương ăn đó.”

      Từ khi sinh ra, Huyền Lăng Phong quần áo phải lo, sơn hào hải vị cũng thiếu, chỉ là, ăn nhiều đồ trân quý như vậy quả thực cũng nhàm chán. Bây giờ, lại thấy miếng cá thơm ngào nhạt trong miệng so với đồ ăn đầu bếp làm trong cung còn ngon hơn biết bao nhiêu lần.

      Lại thấy tiểu thái giám trước mắt thao thao bất tuyệt về tài nấu nướng của mình, Huyền Lăng Phong chỉ hận thể đem luôn những thứ đó mà nuốt luôn vào bụng.

      Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng thèm ăn, khỏi hé miệng cười tiếng.

      “Haha, cái này còn phải xem tâm tình của ta thế nào ..”

      “Ách…”

      Huyền Lăng Phong cũng chẳng biết sao. Nếu như là trước kia, muốn ăn cái gì, chỉ cần câu là mọi thứ đều bưng đến tận miệng, thế mà giờ, còn phải xem tâm tình người khác có tốt hay . Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lại buồn cười, bất đắc dĩ. Vừa ăn cá nướng, vừa mở miệng thầm.

      “Sống mười tám năm, chỉ có ngươi bắt ta phải nhìn sắc mặt …”

      Chỉ có điều, lại hề tứ giận chút nào.

      Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều hơn.

      Huyền Lăng Phong trong lòng oán thầm phen,nhưng cũng để bụng chuyện gì, chỉ chăm chú ngấu nghiến miếng cá. con cá ước chừng 5,6 cân, hai người hợp lực ăn được hơn phân nửa.

      Sau khi ăn xong,nhìn lại quả thực có phần than phục bản thân.

      “Chậc chậc , chúng ta ăn cũng ít …..”

      Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc , ánh mắt Huyền Lăng Phong quét vòng, sau đó rơi con cá nướng trước mặt, mút mút ngón tay .

      “Kì thực bổn vương còn có thể ăn tiếp …”

      “Ặc…”

      Nghe được những lời này của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ. Mắt tự chủ dừng lại cái bụng sớm căng ra của .

      Bụng Huyền Lăng Phong lúc này quả thực giống phụ nữ mang thai ba bốn tháng, thế mà còn có thể tiếp tục ăn.

      Nhận thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Huyền Lăng Phong thoáng chốc đỏ bừng. Tưởng nàng nhìn trang phục rách ruới của mình ,cảm thấy xâu hổ .

      “Ngươi, ngươi nhìn cái gì đấy…”

      “A !!!”

      Thấy Huyền Lăng Phong vậy, lại thấy bộ dáng quẫn bách ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc khỏi bật cười.

      “Thập Tam Gia, ngài có phải nghĩ nhiều rồi hay . Nô tài chỉ nhìn bụng người, cũng phải nhìn quần áo. Nhưng kì , tạo hình này của người quả vô cùng đặc sắc.”

      “Đặc sắc, có ???!!!”

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc vậy, Huyền Lăng Phong sửng sốt, ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

      Dù sao thấy bộ dạng tại của mình, chính còn thấy ghét bỏ, thế mà tiểu thái giám trước mắt lại vẫn còn khen , quả thể tin nổi.

      Chẳng lẽ tiểu thái giám này chỉ nịnh nọt thôi.

      Thấy Huyền Lăng Phong kinh ngạc lại mang theo vẻ nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc hung hăng gật đầu khẳng định

      “Ừ, vô cùng đặc sắc, giống như Tịch Lợi ca vậy”

      “A, Tịch Lợi ca … là ai, sao bổn vương trước giờ chưa có nghe qua.”

      Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc nhịn được cười to.

      “Tịch Lợica, ở chỗ của ta là người vô cùng nổi tiếng đấy, …”

      “Nổi tiếng, haha chỗ ngươi vô cùng đặc biệt” .Huyền Lăng Phong mở miệng , hiển nhiên là đối với đáp án này vô cùng hài lòng.

      Hơn nữa nhìn lại cũng thấy bộ dáng tại của mình của cũng khó coi cho lắm.

      Thấy , Huyền Lăng Phong bị nàng chọc ghẹo mà vẫn mang vẻ mặt đắc chí, Đồng Nhạc Nhạc thấy vô cùng buồn cười. nghĩ tới, Huyền Lăng Phong này dễ lừa như vậy. hoặc là quá ngây thơ , quá đơn thuần cũng đúng thôi
      .

      * Tịch Lợi ca : tên là Trình Quốc Vinh (sinh 10-10-1976) hành nghề khất cái , nhưng nhờ có tạo hình đặc biệt, quần áo khác đời, vẻ lạnh lùng, cho nên thu được danh tiếng “Tịch Lợica" , trở thành hotboy mạng mấy năm qua .


      [​IMG]


      https://www.google.com/search?q=%E7%8A% ... -GGL1cA%3D


      P/S : cho tớ PR nhé .

      Cần tuyển thêm rất rất nhiều editor mới .

      Hoan nghênh những bạn chưa từng edit cũng định tham gia nhảy hố cùng . Tổ edit Dưỡng điêu thành hậu hỗ trợ phần mềm chuyển ngữ và các kĩ năng để mỗi ngày bạn chỉ cần tập edit 1 tiếng , sau 7 ngày là có chap hoàn chỉnh . Nếu hàng ngày bỏ nhiều thời gian hơn có chap edit sớm hơn .

      Mỗi chap chỉ hơn 1k chữ , dài độ 4 trang, rất nhàng.

      Nhảy hố đê !!!!!!

      Ahihi...sức quyến rũ của nữ chính là vô địch




      Chương 131-3 : Bổn vương muốn ngoài
      Edit : Tiêu Nhi


      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại lúc đó, thấy Huyền Lăng Phong cố gắng đứng lên từ mặt đất.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng chạy qua.

      “ Thập Tam Gia, chân của ngài bị thương thể lại bị tổn thương ! Ngài muốn dâu! ? “

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong sửng sốt, sau đó mở miệng .

      “ Bổn vương muốn rửa tay.”

      “ A, để ta giúp ngài rửa tay ! ? “

      Thấy Huyền Lăng Phong lại khó khăn, lại lúc nãy thấy Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa chết đuối, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi. Nếu để Huyền Lăng Phong tự mình đến bờ sông, cẩn thận ngã xuống sông nàng phải làm sao đây!?

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, bên dè dặt đỡ Huyền Lăng Phong đến phía bờ sông.

      Hia người cùng rửa mặt với rửa tay, rửa ráy xong, Đồng Nhạc Nhạc lại đỡ Huyền Lăng Phong quay trở về.

      Dù sao bây giờ là ban ngày, nhưng trong rừng sâu có rất nhiều độc xà mãnh thú, mà Huyền Lăng Phong lại bị thương, nàng lại biết võ công, nếu như gặp phải độc xà hay mãnh thú biết phải làm sao đây!?

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc dự định, trước tiên phải để cho Huyền Lăng Phong dưỡng thương tốt, sau đó, nếu như đám người của Huyền Lăng Phong tìm thấy bọn họ, bọn họ đành phải tự tìm cách rời khỏi nơi này.

      Đồng Nhạc Nhạc đắm chìm trong tính toán của bản thân, thấy Huyền Lăng Phong tới cửa hang động rồi dừng lại, tiếp nữa.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, mặt đầy sửng sốt, khó hiểu, mở miệng hỏi.

      “ Thập Tam Gia, ngài làm sao vậy! ? “

      “ Ặc… Bổn vương muốn… muốn…”

      Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhắn lên vẻ nghi hoặc, Huyền Lăng Phong chép chép miệng, thốt ra được những lời mà muốn .

      Thấy Huyền Lăng Phong ấp úng, hình như có cái gì đó rất khó có thể nên lời.

      Hơn nữa, gương mặt tuấn tú kia, càng ngày càng đỏ ửng lên.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc.

      “ Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc là bị làm sao vậy! ? Ngài cứ ra nha ! “

      Thấy Huyền Lăng Phong bày ra bộ dạng muốn lại thôi, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tò mò, cùng lo lắng.

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, sau phen do dự, cuối cùng, cắn chặt hàm răng, sau đó mở miệng .

      “ Bốn vương muốn nhà xí! “

      “ Ặc…”

      Nghe được những lời mà Huyền Lăng Phong khó khăn lắm mới thốt lên được, Đồng Nhạc Nhạc rất là sửng sốt.

      Nàng thể nào ngờ được, chuyện mà Huyền Lăng Phong muốn , lại là chuyện này.

      , muốn nhà xí, phải là muốn…

      Đại tiện! ?

      Nghĩ tới đấy, lần này đổi phiên, đến lượt Đồng Nhạc Nhạc đỏ mặt.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vì lời của mình, mà mặt lúc ngây ra, sau lại đỏ rực, Huyền Lăng Phong có cảm giác xấu hổ thể tả được.

      Kỳ , Huyền Lăng Phong được hạ nhân hầu hạ trở thành thói quen, bản thân ngay cả việc tắm rửa hay thay quần áo mỗi ngày đều được hầu hạ phải động tay động chân.

      Lần trước lúc chính mình bị thương, nhà xí bất tiện, phải có Tiểu Kính Tử hầu hạ sao ! ?

      Chỉ là hiểu tại sao, những lời đó với Tiểu Kính Tử cảm thấy xấu hổ, thấy như vậy là điều bình thường.

      Nhưng đối với việc mở miệng ra muốn nhà xí với tên tiểu thái giám này, lại khó lòng mà mở miệng được.

      Chính mình vừa xong, Huyền Lăng Phong lại cảm thấy xấu hổ muốn tìm chết, muốn có người ngoài hang núi vào giúp mình giải quyết.

      Trong lòng xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng, Huyền Lăng Phong từ từ khôi phục lại trạng thái, thoát khỏi cái cảm giác xấu hổ kia, len lén đưa mắt liếc sang chỗ Đồng Nhạc Nhạc, rồi lại mở miệng tiếp.

      sao cả đâu, Bổn vương chỉ là bị thương cái chân mà thôi, có thể tự mình nhà xí, ngươi chỉ cần giúp Bổn vương… mang giấy bản tới là tốt rồi.”

      “ A? ! Thập Tam Gia, ở đây là vùng hoang dã, lấy đâu ra giấy bản ! “

      Nghe thấy cầu của Huyền Lăng Phong. Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mở miệng la lên.

      Nghe thấy thế, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại, mặt ra vẻ lo lắng.

      “ Vậy bây giờ phải làm sao đây ? Bổn vương rất gấp rồi ! “

      Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng ngay.

      “ Thập Tam Gia, như vầy , ta mang ngài nhà xí trước, sau đó ta … ngài tự nghĩ biện pháp ! “

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc như vậy, Huyền Lăng Phong nhanh chóng gật đầu đồng ý, khắp chịu được nữa rồi.

      Lát sau, Đồng Nhạc Nhạc tìm được chộ thích hợp để giải quyết đại ( ra chỗ đó cách sơn động khá xa ), để Huyền Lăng Phong nhà xí ở chỗ này, Đồng Nhạc Nhạc xoay người về phía trước.

      Nàng nhớ ra tối ngày hôm qua khi ra ngoài nhặt củi khô, thấy có bụi Diệp Tử rất lớn gần nơi này, bây giờ có giấy bản để dung, hái những cái lá… lá Diệp Tử chùi là tốt nhất rồi.

      Nghĩ thế Đồng Nhạc Nhạc bước lên phía trước. tìm hồi lâu, rốt cuộc cuộc cũng tìm được thứ mình muốn là lá Diệp Tử.

      Thấy mấy cái lá Diệp Tử này lớn gần bằng bàn tay, mặt lá xanh biếc, mặt dưới có màu tím, cũng đây là loại cỏ lá gì.

      Bất quá mặt lá rất mềm mượt, có mấy thứ lông gì đó, dung để chùi đít chắc là làm xước cái mông !

      Đồng Nhạc Nhạc vừa nghỉ vừa dùng tay hái những lá Diệp Tử, lâu sau đó, đống Diệp Tử được hái xong.

      Diệp Tử này rất tốt có thể dùng thay cho giấy bản, để dành sau này chính mình nhà xí có thể dùng đến, đương nhiên phải hái nhiều hơn chút.

      Đồng Nhạc Nhạc thấy mình hái đủ số lá cần dùng, ôm theo đống Diệp Tử theo hướng Huyền Lăng Phong giải quyết tới.

      Gần tới nơi Huyền Lăng Phong nhà xí, Đồng Nhạc Nhạc lớn vọng vào.

      “ Thập Tam Gia, ta có tìm được ít Diệp Tử cho ngài đây, ngài trong đó có ổn ! ? “

      Đồng Nhạc Nhạc vừa xong, phía bụi cỏ truyền đến giọng của Huyền Lăng Phong.

      “ Cái gì! ? Diệp Tử! ? Diệp Tử làm sao có thể dùng để lau được! ? “

      Nghe được lời chê bai của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, tức giận mở miệng đáp lời.

      “ Thập Tam Gia, bây giờ mọi thứ đều có, có Diệp Tử để dùng là rất tốt rồi, hay là người muốn lau ! ? “

      Huyền Lăng Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, phía kia truyền đến giọng của .

      “ Vậy, được rồi.”

      Huyền Lăng Phong mở miệng , nhưng trong lời có chứa chút tình nguyện, nhưng có lẽ có vài phần thoả hiệp trong đó.

      “ Ngươi cầm nó mang lại đây ! Bổn vương ở bụi cỏ phía sau.”

      Được cho phép, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mang Diệp Tử cầm tay tới bụi cỏ bên kia.

      Sắp đến gần, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngừng thở, sợ bị ngạt khí độc.

      “ Đây, Thập Tam Gia.”

      Trong bụi cỏ xuất bàn tay lớn.

      Đồng Nhạc Nhạc để lá Diệp Tử tay để lên bàn tay to lớn kia, sau đó bàn tay to lớn kia nhanh chóng lấy đồ rồi rụt lại ngay.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 132-1 : Huyền Lăng Phong đỏ mặt

      Edit : Dung Cảnh

      Beta: Angelina Yang

      Đồng Nhạc Nhạc cũng để ý nhiều như vậy, thở phì phò từng ngụm, nhanh chóng rời .


      Phải đợi rất lâu, Huyền Lăng Phong mới từ từ tập tễnh chống cây gậy tạm thời, cà nhắc cà nhắc ra từ phía sau bụi cỏ.

      Tuy là như thế, gương mặt Huyền Lăng Phong giờ phút này lại đỏ rực.

      mặt Đống Nhạc Nhạc cũng lên chút xấu hổ.

      Cuối cùng, đợi sau khi Huyền Lăng Phong đến bờ sông rửa tay xong, hai người liền trở về hang núi.

      Tuy là ban ngày nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy nóng nực.

      Bởi vì trong rừng, độc xà, mãnh thú nhiều kể xiết, mà hai người bọn họ, bị thương, yếu đuối, nếu như có độc xà xuất khẳng định chết là cái chắc.

      Cho nên Đồng Nhạc Nhạc vào thời khắc nào cũng nhóm đống lửa, mà bên ngoài hang núi cũng nhóm vài đống lửa, để đề phòng có độc xà, mãnh thú nào đó xuất .

      Cũng biết có phải hay là những đống lửa này có hiệu quả, cả ngày trong rừng có vật to lớn nào xuất .

      Trái lại, lại có mấy con thỏ hoang.

      Vừa nhìn con thỏ hoang phóng đại trước mắt, đợi đến khi Huyền Lăng Phong nhìn thấy, chỉ hận cái chân của mình bị thương, hành động bất tiện, bằng sớm đuổi theo rồi.

      Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong, cái bộ dạng thèm ăn đến nỗi chỉ còn thiếu mỗi nước miếng chưa chảy ra, Đồng Nhạc Nhạc liền thu chân gập tay hướng bến ngoài mà đến, tính toán xem có thể bắt được con thỏ hoang cho đỡ thèm hay .

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc muốn đuổi bắt con thỏ hoang, Huyền Lăng Phong đương nhiên kích động, hưng phấn vô cùng.

      Trong lòng tràn đầy mong chờ, sau nhiều lần thấy Đồng Nhạc Nhạc đều thất bại đều ủ rũ thôi.

      “ Tiểu Nhạc Tử, thỏ hoang chạy bên kia, nhanh chút đuổi theo, đừng để cho nó chạy a !!!”

      Nghe thấy Huyền Lăng Phong ngừng kêu to, Đồng Nhạc Nhạc lại vồ hụt lần nữa, lập tức ngước lên khuôn mặt nhắn mở miệng hô to:

      “ Thập Tam Gia, nươi nên lớn tiếng kêu quỷ, cho dù là thỏ hoang, cũng bị ngươi hù cho bỏ chay! “

      “ Ặc …“

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy nàng mặt mày trách cứ, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong đầu tiên là buồn bực, lập tức giọng:

      “ Được rồi, Bổn vương hô nữa là được rồi “

      Huyền Lăng Phong mở miệng , lại chứng kiến khuôn mặt nhắn đầy trách cứ của Đồng Nhạc Nhạc, khỏi mở miệng thầm:

      đời này, cũng chỉ có ngươi… là nô tài mà dám mắng cả chủ nhân”

      Tuy là vậy, Huyền Lăng Phong cũng tức giận chút nào, mà mặt mày đầy căng thẳng, chờ mong Đồng Nhạc Nhạc ở bên ngoài động bắt thỏ.

      Ban ngày, rừng cây, động vật rất nhiều, thỏ cũng thiêú.

      Đồng Nhạc Nhạc bắt cả nửa ngày, cuối cùng cũng bắt được con thỏ béo mập, trong lòng càng vui vẻ.

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, tự nhiên cũng vui vẻ theo.

      Dù sao, nghĩ đến tối nay có thể ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt, Huyền Lăng Phong như thế nào vui.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc động tác thuần thục xử lý xong con thỏ hoang, trời cũng dần tối.

      Đồng Nhạc Nhạc cầm con thỏ hoang làm sạch nội tạng về sơn động, cầm nhánh cây xuyên qua liền đưa lên nướng.

      ở cái nơi này, rừng cây hoang vu có bóng người, thỏ hoang đặc biệt nhiều, hơn nữa béo tốt vô cùng.

      Đồng Nhạc Nhạc nướng lát, chỉ thấy bên ngoài con thỏ giọt ít mỡ.

      Mỡ rỏ xuống gặp lửa, lập tức bùng tiếng, khiến cho ngnonj lửa cháy bỗng nhiên càng bùng to hơn.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cười ha hả.

      “ Ha Ha, nghĩ tới nơi này thỏ hoang lại béo như vậy, Thập Tam gia ngươi nhìn dầu mỡ bên ngoài con thỏ hoang này, đúng là mỡ màng a “

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , tay cũng nhàn rỗi, ngừng xoay xoay con thỏ hoang để cho lửa nướng chín từ từ.

      bao lâu, từng đợt mùi thịt nướng tràn ngập cả sơn động.

      Ngửi thấy hương thơm từ thịt nướng, Huyền Lăng Phong nước miếng càng ngừng tràn ra.

      ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt Huyền Lăng Phong đảo tới con thỏ nướng, càng nhìn càng long lanh.

      Dáng vẻ thèm ăn kia, giống như con cẩu thèm ăn con thỏ, nhìn buồn cười.

      Thấy vậy, Đống Nhạc Nhạc khỏi hé miệng cười trộm.

      Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc cười mình, Huyền Lăng Phong khỏi dừng lại bộ dáng, thu hồi ánh mắt thèm dãi nhìn phía con thỏ.

      Nhưng mà, lúc sau, Huyền Lăng Phong nhịn được ,mà hỏi:

      “ Ngươi nướng con thỏ này xong chưa a?”

      Huyền Lăng Phong mở miệng thúc giục và lo lắng.

      Dù sao, con thỏ béo như vậy, chỉ có thể nhìn mà thể ăn, đúng là hành hạ người.

      Nghe được Huyền Lăng Phong như vậy, lại chứng kiến điệu bộ thèm ăn của , Đồng Nhạc Nhạc khỏi mở miệng cười lớn:

      “ Thập Tam gia chờ chút, thịt thỏ nướng tốt lắm, bất quá, Thập Tam gia, phải người vừa ăn cá nướng sao, như thế nào lại đói bụng rồi”

      Nghĩ tới cá nướng lúc trước, phần lớn cá nướng đều chui vào trong bụng Huyền Lăng Phong đây.

      nghĩ tới giờ Huyền Lăng Phong lại đói bụng.

      Cái tên Huyền Lăng Phong này, ăn đúng là nhiều a…

      Nhưng mà cũng khó trách, ở cái tuổi này của , đúng là thời kỳ phát dục, ăn nhiều cũng là bình thường.

      Bằng , như thế nào to lớn như vậy.

      Trong lòng nhớ lại, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhìn về Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh.

      Nhớ lại lần đầu tiên gặp Huyền Lăng Phong, hình như cũng cao lớn như bây giờ.

      nghĩ mới ngắn ngủi mấy tháng, Huyền Lăng Phong vóc người lại khỏe mạnh như vậy.

      Hơn nữa bộ dáng cũng tốt, đúng là tên Vương gia.

      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhìn về gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong.

      Hàng lông mày sắc như dao, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, đôi môi đẫy đà …

      thể , Huyền Lăng Phong lớn lên đẹp trai.

      Mặc dù đường nét Huyền Lăng Phong cùng Huyền Lăng Thương có đến bảy tám phần giống nhau, chỉ Huyền Lăng Thương đôi mắt đỏ phi thường thâm thúy, ánh mắt săc bén.

      giống với Huyền Lăng Phong trong lòng nghĩ gì, đều hết mặt.

      Còn nữa, Huyền Lăng Thương môi mỏng, lại phi thương xinh đẹp.

      Huyền Lăng Phong môi lại hơi đẫy đà, khi cười rộ lên, lại phi thường rực rỡ.

      Huyền Lăng Thương rất ít khi cười, chỉ là mỗi lần Huyền Lăng Thương cười rộ lên, lại giống như núi băng được hòa tan, đẹp đến mức làm cho người ta rời mắt nổi …

      Nhìn Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc khỏi lên bóng dáng của Huyền Lăng Thương.

      biết tại Huyền Lăng Thương làm gì đây?

      Có phải hay bời vì bọn họ mất tích mà mất ăn mất ngủ,

      Có lẽ, ở trong lòng Huyền Lăng Thương, chỉ nhớ tới Huyền Lăng Phong, chút cũng nhớ nàng .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khói cảm thấy mất mát, khổ sở, lo lắng và hy vọng…

      Cùng lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vạn phần lo lắng, Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh dần thấy được gì đó, hắc mâu khỏi nhìn sang lần, liền rơi tại người Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt hề chớp nhìn người mình, thấy vậy, Huyền Lăng Phong tâm khỏi “ Oành” tiếng, phảng phất như cây búa, hung hăng gõ vào tâm .

      Ngay sau đó, tim bỗng nhiên đập nhanh, miệng lưỡi khô ráo, trong lòng rối bời, căng thẳng, lập tức trào dâng trong lòng.

      Cảm giác được chút rung động xa lạ, làm cho Huyền Lăng Phong có hơi rối bời, lại tò mò thôi.
      Chương 132-2 : Huyền Lăng Phong đỏ mặt

      Edit : Dung Cảnh

      Beta: Angelina Yang

      Trời!

      Chính mình rốt cuộc bị sao vậy

      Hai ngày này đều như vậy! Mỗi khi gặp tên Tiểu thái giám này, tim luôn đập cách kỳ quái.

      Chẳng lẽ, bị bệnh gì?

      Chắc là như vậy.

      Trước kia , cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy.

      Nhớ đến từ lúc rơi xuống dòng nước xoáy, chắc là bị đá đập đến hỏng đầu.

      Sau này về cung, nhất định phải tìm ngự y xem bệnh cho mình mới được.

      Liền tại lúc Huyền Lăng Phong nghĩ, thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình chút cũng chớp mắt , trong lòng căng thẳng rất nhiều, khỏi hiếu kỳ chút.

      “ Nhìn, người vì sao cứ nhìn Bổn vương như vậy?”

      Huyền Lăng Phong mở miệng, lòng tràn đầy nghi hoặc.

      Bởi vì nhìn Huyền Lăng Phong mà nhớ tới Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy Huyền Lăng Phong vậy , lập tưc khôi phục lại.

      Thấy con mắt đầy nghi hoặc của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, lập tức mở miệng :

      có, chỉ là thấy dung mạo Thập Tam gia đẹp mắt”

      “ Ặ c…”

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong sửng sốt.

      Sau khắc, chỉ cảm thấy nhịp tim vừa dần khôi phục, lại bắt đầu đập kich liệt dồn dập.

      Trời ạ!

      Tiểu thái giám này, còn có dung mạo đẹp mắt

      ?

      Lẽ nào tên tiểu thái giám này lại khen ?

      Mặc dù, cho tới nay Huyền Lăng Phong cũng biết vóc dáng chính mình rất tốt

      Bình thường tới chỗ não cũng đều hấp dẫn ít ánh mắt hâm mộ, cũng ít người đối với a dua nịnh hót, ngừng đối với ra những lời hay, vuốt mông ngựa.

      Đối với điều này, luôn ngoảnh mặt xem thương, hơn nữa cảm giác đó là đương nhiên.

      Chỉ là bây giờ, lời này từ trong miệng của tên tiểu thái giám này, lại làm cho lòng phảng phất như được tưới mật, có chút vui mừng.

      Lập tức Huyền Lăng Phong chỉ thấy nỗi niềm vui vẻ từ từ chạy lên đỉnh đầu, làm hai gò má cũng hầm hầm nóng bừng.

      Nhìn phía ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc lại càng mang theo chút ngượng ngùng, thẹn thùng mà chính cũng phát ra.

      “ Ngươi, ngươi là sao, Ngươi thấy Bổn vương có dung mạo đẹp mắt”

      Huyền Lăng Phong mở miệng, giọng điệu có phần e dè xác định

      Nghe được lời của Huyền Lăng Phong, lần này đến lượt Đồng Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người.

      Dù sao, đối với tính cách xưa nay của Huyền Lăng Phong, mới vừa rồi nàng ra những lời như vậy, Huyền Lăng Phong nhất định hai lời, lỗ mũi hướng lên trời, sau đó bày ra bộ dáng phi thường đương nhiên, mà :

      “Cái đó còn cần phải sao, Bổn vương tự nhiên có dung mạo đẹp mắt rồi”

      Chỉ là tại, nghe được những lời Huyền Lăng Phong vừa , lại nhìn thấy vẻ mặt xác định, có chút ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trái lại ngạc nhiên

      Trời a!

      Huyền Lăng Phong cũng biết thẹn thùng sao???

      nghĩ tới, từ trước tới nay gặp qua Huyền Lăng Phong, cũng có lúc thẹn thùng như bây giờ.

      Hơn nữa bộ dáng thẹn thùng của , nhìn dễ thương như vậy, sao trước kia nàng làm thế nào lại biết a…

      Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nảy lên tâm tư đùa cợt Huyền Lăng Phong phen.

      Lập tức hé ra làn môi hồng, gật đầu khẳng định:

      “ Đó là đương nhiên, Thập Tam gia có dung mạo đẹp mắt như vậy, ra ở kinh thành các nương sớm liền thầm hứa hẹn đối với trái tim của ngài đây, Thập Tam gia ngài cũng nên …” Thập Tam Gia cũng nên rất * !"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc khen ngợi mình, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cả người như bay lên thiên đường, cả người lâng lâng.

      Tim đập rộn ràng.

      Hơn nữa hai gò má, nóng, nóng…

      Huyền Lăng Phong sống mười tám năm nay, có lẽ lần đầu tiên bởi vì được người khác khen ngợi mà đỏ mặt, căng thẳng, vui mừng…

      Con người đen kia đầy căng thẳng, ngượng ngùng, rụt rè thấy tiểu thái giám trước mắt tươi cười như hoa

      Chỉ cảm thấy giờ phút này, bên trong hang động, ánh lửa bắn ra bốn phía, đem cả sơn động đều ấm áp, hòa thuận, vui vẻ.

      Mà ánh lửa kia, giờ phút này êm dịu chiếu vào tiểu thái giám trước mắt

      Chỉ thấy người tiểu thái giám, trang phục sớm rách tung tóe, mái tóc dài đen nhánh, mà giờ đây, buộc thành đuôi ngựa, búi cao cao đỉnh đầu

      Tuy là thế, lại có ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của

      Mặt như tranh vẽ, môi hồng răng trắng, làn da giống như mỡ đông, cười tươi như hoa…

      Điểm hút hồn lòng người nhất là ánh mắt kia, long lanh xinh đẹp, lại luôn chứa đựng vui vẻ

      Giờ phút này, có ánh lửa chiếu xuống, phảng phất như chợt lóe, chói mắt như vậy, làm cho người ta càng nhìn tim càng đập nhanh.

      Cũng làm cho Huyền Lăng Phong nhìn đến đờ đẫn.

      Đối với trái tim đập thình thịch của Huyền Lăng Phong ngồi ngây ngốc ra, Đồng Nhạc Nhạc chút cũng biết tâm tư của .

      Giờ phút này, thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong chút cũng chớp, nhìn vào chính mình, khuôn mặt tuấn tú ngây ngốc. mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.

      “ Thập Tam gia, ngươi làm sao vậy, như thế nào lại nhìn ta như vậy, có phải mặt ta có vết bẩn?”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa đưa tay sờ lên khuôn mặt nhắn, tràn đầy nghi hoặc

      Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy hành động đó của , Huyền Lăng Phong giật mình, lập tức hồi phục tinh thần, lập tức mở miệng ngừng :

      có, có, mặt người có vết bẩn”

      Bởi vì quá căng thẳng làm cho Huyền Lăng Phong mở miệng đều lắp ba lắp bắp

      Vừa dứt lời, Huyền Lăng Phong ảo não thôi.

      Chết tiệt, tại rốt cuộc là làm sao vậy?

      như thế nào trở nên căng thẳng như thế, ngay cả mở miệng chuyện đều nên?

      Hơn nữa tại cảm giác được tình hình bên trong sơn động khí rất khó chịu, nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cảm giác được chính mình thể ở chỗ này ngây ngốc như vậy, vì thế liền đứng lên, đối với Đồng Nhạc Nhạc muốn nhà xí, liền cuống quýt chống gậy mà .

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong chống gậy từng bước nhanh chóng rời khỏi sơn động, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung khỏi nháy phen, lòng tràn đầy nghi hoặc.

      “ Cái tên Huyền Lăng Phong này, sao tối này lại lạ như thế?”

      Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lần nữa nhìn sắc trời bên ngoài

      Chỉ thấy tối nay mây đen bịt kín, che kín cả bầu trời .

      có ánh trăng chiếu xuống, cả trời đất đều đen mảnh, nhìn giống như con ma giương nanh múa vuốt, đáng sợ.

      Nhìn màn đêm đen kịt, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở hơi

      “Huyền Lăng Thương, tại ngươi làm gì?”

      ……

      Cùng lúc đó bên kia

      Tại bên trong doanh trướng lớn nhất khu vực săn bắn hoàng gia

      Bên trong doanh trướng, đèn đuốc sáng choang, chỉ là doanh trướng lớn như vậy, lại tràn đầy khí lạnh.

      Chỉ thấy, nam nhân tuấn tú mặc người mãng bào màu đen, giờ phút này hai tay để ở phía sau, đứng trước cửa sổ, lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm

      Gương mặt tuấn tú kia, tại nơi ánh nến chiếu xuống, góc cạnh ràng, trông đẹp mắt vô cùng.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 133 : Huyền Lăng Phong đỏ mặt ( 2)
      Edit : Tiểu Thư Xà





      Nhưng mà, mày lại nhíu chặt, cho thấy nam nhân này bây giờ lo lắng cùng khó chịu.

      Thời điểm Lan Lăng Thiệu Giác vào doanh trướng, Huyền Lăng Thương đứng ở của sổ, khuôn mặt tuấn mĩ kia đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay lập tức, môi đỏ mọng hé mở, nhàng thở dài tiếng.

      Tuy hơi thở dài của Lan Lăng Thiệu Giác rất , rất , nhưng vẫn kinh động đến nam nhân đứng trước cửa sổ.

      Chỉ thấy nam nhân kia nghe được, ngay tức khắc chậm rãi xoay người.

      Bóng dáng cao lớn kia, lúc ánh nến chiếu rọi xuống, bỗng nhiên ra vẻ uy nghiêm .

      Nam nhân nhìn theo Lan Lăng Thiệu Giác vào màn trướng, môi mỏng hé mở, thanh trầm thấp lập tức thốt ra.

      "Thiệu Giác, vẫn tìm được sao! ?"

      Nam nhân mở miệng, lượng nhàng, cũng khó để phát ra trong giọng của có lo lắng và nghiêm túc.

      Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, lập tức khe khẽ lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.

      "Dòng nước xiết này diện tích , hơn nữa phía dưới dòng nước còn có chỗ rẽ, cũng biết A Phong bọn họ bị đưa tới bên chỗ nào, ta phái rất nhiều người tìm, chỉ hy vọng A Phong bọn họ có thể tốt số được quí nhân phù trợ."

      Lan Lăng Thiệu Giác tuy như thế, nhưng chính là tâm tình của mọi người vẫn có áp lực trầm trọng .

      Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương cũng biết, tốc độ của dòng nước xiết như vậy, coi như Huyền Lăng Phong bọn họ qua đại nạn lớn mà chết được đưa đến chỗ nào đó, nhưng mà, nơi đây rừng rậm hoang vu, độc xà mãnh thú lại càng nhiều kể xiết. . .

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị tảng đá đè nặng lên.

      Mày kiếm dễ coi kia, lại nhíu gắt gao.

      Sau lúc trầm mặc, Huyền Lăng Thương mới hé môi mỏng, mở miệng .

      "Cho dù như thế nào, trẫm muốn sống phải thấy người, chết...phải thấy xác!"

      ~*~~*~~*~

      "Huyền Lăng Phong này như thế nào chỉ cái nhà xí đều phải lâu như vậy! ?"

      ở trong hang động , Đồng Nhạc Nhạc vừa lật nướng con thỏ, vừa tự lẩm bẩm.

      Nhớ lại mới vừa rồi Huyền Lăng Phong muốn ra ngoài đến nhà xí, cuối cùng liền mực đều chưa có trở về.

      Tính toán thời gian, cũng qua nửa giờ rồi .

      Cho dù là đại tiện chăng nữa, cũng phải xong rồi chứ! ?

      Vả lại, hôm nay phải đại tiện sao! ?

      Nhưng mà tại, đến bây giờ cũng chưa trở về, phải là. . .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc 'roạt' , lập tức liền đứng lên từ chỗ ngồi .

      Mắt đẹp kia tràn đầy lo sợ, thẳng tắp nhìn về phía bên ngoài sơn động.

      Chỉ thấy giờ phút này, bầu trời lóe ra nhiều tia sấm dứt, chiếu rọi toàn bộ mặt đất đề, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta sợ hãi.

      Từng đợt cuồng phong lại ngừng càn quét, thổi cả cây cổ thụ trăm tuổi bên ngoài đều lắc qua lắc lại, như muốn bật cả rễ cây cổ thụ trăm tuổi chọc trời này.

      Xem tình hình, có vẻ như hồi sấm chớp mưa bão sắp đến .

      Mà Huyền Lăng Phong bây giờ lại chưa trở về, chẳng lẽ, gặp phải độc xà mãnh thú, sài lang dã báo gì rồi ! ?

      Nghĩ đến nơi này là thâm sơn hoang vu, người dân cực kì thưa thớt, cho nên độc xà mãnh thú chắc nhiều hơn.

      Huyền Lăng Phong chỉ mình, mà chân lại vẫn còn bị thương!

      Nếu như thực gặp phải độc xà mãnh thú, khẳng định trở thành bữa tối của chúng.

      Nghĩ sâu hơn, trái tim Đồng Nhạc Nhạc nháy mắt như muốn thoát ra khỏi lồng ngực .

      Đầu tiên bỏ con thỏ nướng tay qua bên, tiếp theo liền cầm lấy nhánh cây chuẩn bị thành đuốc, sau đó nhanh chóng tới bên ngoài hang động .

      Lúc Đồng Nhạc Nhạc ra khỏi hang núi, chỉ cảm thấy cả người mình như đều bị cuồng phong thổi .

      Từng đợt gió núi ngừng gào thét ập đến, thổi bay tóc và trang phục của nàng.

      Muôn vàn chiếc lá vàng lại ngừng bị cuồng phong thổi bay, liên tục phiêu bạt ở trong trung.

      Ở đây lại có thêm sấm sét đánh xuống trợ giúp, tình thế như tăng thêm vài phần hủy diệt, làm cho người ta sợ hãi!

      Nhìn thấy tình hình này, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm lo lắng .

      Nếu như bình thường, lúc này Huyền Lăng Phong khẳng định nhanh chóng trở về, nhưng mà tại, vẫn chưa trở lại, cũng biết có xảy ra chuyện gì hay ?

      Nếu như Huyền Lăng Phong thực xảy ra chuyện, nàng nên làm thế nào bây giờ! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngửa cổ lên, sử dụng hết tất cả khí lực bắt đầu hô to:

      "Thập Tam Vương Gia! Người ở đâu! ? Thập Tam Vương Gia! ?"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hô to. Nhưng tại lại lúc cuồng phong thổi qua , ngừng quật vào cổ thụ trăm năm chọc trời, tán cây gào thét, phát ra thanh 'Sàn sạt sàn sạt" ầm ỹ dứt. Vì thế, coi như nàng có hao khí phí lực mà hô to, có lẽ cũng bị tiếng gió ngăn cản ít.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền vừa cầm cây đuốc về phía trước, vừa lớn tiếng hô.

      Chỉ là nàng kêu rất lâu, mà được Huyền Lăng Phong đáp lại, Đồng Nhạc Nhạc càng căng thẳng khuẩn trương .

      "Thập Tam Vương Gia, Người ngàn vạn lần thể có việc gì, ngàn vạn lần thể!"

      Nếu như Người xảy ra chuyện, ta biết ăn thế nào với Huyền Lăng Thương! ?

      Nghĩ xa thêm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước khóc lên .

      Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, lòng dạ rối bời, đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, phút chốc từ người cách xa nơi nàng đứng truyền đến .

      "A. . ."

      Nghe được tiếng kêu thảm thương như chọc tiết heo quen thuộc truyền đến, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình cái, lập tức hề nghĩ ngợi đến cái khác, chân liền mở rộng bước, như điên cuồng vọt tới nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết .

      Vừa hướng về phía kia, Đồng Nhạc Nhạc càng la lớn.

      "Thập Tam Vương Gia đừng sợ, ta ngay lập tức đến đó!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa lớn tiếng hô, vừa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

      Nếu như gặp phải độc xà mãnh thú, cho dù chết, nàng cũng muốn cùng Huyền Lăng Phong kề vai chiến đấu.

      Cùng lắm cùng chết thôi!

      Chỉ là, Huyền Lăng Thương, vĩnh biệt !

      Ngay tại khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ ngợi, người nàng vọt tới trước mặt Huyền Lăng Phong .

      Nhưng mà, lúc Đồng Nhạc Nhạc tới bên cạnh Huyền Lăng Phong, mắt đảo quanh lượt nhìn tình huống bốn phía, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Đám sài lang hổ báo, độc xà mãnh thú như dự định . . . lại toàn bộ đều có!

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi chớp đôi mắt xinh đẹp mê hoặc mở to, mở miệng hỏi.

      "Thập Tam Vương Gia, ngươi làm sao vậy! ?"

      Bốn phía chẳng phải có cái gì sao! ? Thế nhưng lúc nãy Huyền Lăng Phong vừa kêu cái gì! ? Hơn nữa, còn thê thảm như vậy, làm hại nàng lại còn cho là có chuyện gì xảy ra nữa!

      Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy nghi hoặc, Huyền Lăng Phong bên này, mặt mày cũng trắng bệch.

      Thân thể cao lớn kia, lại run rẩy dứt, phảng phất như Hoàng Diệp trong gió, rất là đáng thương.

      Thấy bộ dáng hết sức lo lắng của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhìn theo ánh mắt , hướng trước người nhìn cái.

      Cái này nhìn còn được, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhịn được lạnh toát sống lưng mà hít hơi sâu .
      Chương 134-1 : Thập Tam Gia, ngươi có người mình thích sao

      Chỉ thấy ở trước mặt Huyền Lăng Phong, có gò đất hơi nhô ra.

      Mới vừa nhìn chú ý tới, nhưng mà nhìn kỹ cái, chỉ thấy đây phải gò đất bình thường, mà là cái phần mộ. . .

      Nhìn cái mộ phần này, hẳn là có từ nhiều năm.

      Bốn phía đầy cỏ dại, lá cây phủ kín.

      Hơn nữa cái mộ bia kia cũng chỉ có tấm ván gỗ nho mà thôi.

      Chỉ thấy giờ phút này, phía tấm ván gỗ kia có khắc vài câu.

      Chỉ là rốt cuộc viết cái chữ gì, sớm mơ hồ .

      Nhưng mà ở mặt tấm ván gỗ này, có vết tích của nước ràng .

      Nhìn khuôn mặt Huyền Lăng Phong bị dọa đến trắng bệch, hơn nữa còn duy trì hành động thắt dây lưng, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ đến, đây là khi Huyền Lăng Phong khẩn cấp, liền tiểu ở chỗ này. Ai biết sau khi tiểu xong, mới phát chính mình lại tiểu khối mộ bia.

      Mặc dù Huyền Lăng Phong bình thường lá gan rất lớn, chỉ là, lá gan mặc dù lớn, đối với quỷ thần vẫn còn bán tín bán nghi.

      Hơn nữa, đối với chuyện nước tiểu phần mộ, ai làm, người đó đều bất an, sợ hãi bị những thứ dơ bẩn đến tìm báo thù .

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lại nhìn vào Huyền Lăng Phong.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này cũng phát nàng đến, khuôn mặt tuấn tú nhắn, sợ đến trắng bệch.

      Cái miệng hơi mở ra, liền run lẩy bẩy .

      "Tiểu, tiểu, Tiểu Nhạc Tử, mới vừa rồi, bản bản bản bản vương tiểu ở chỗ này . . ."

      "Ặc. . ."

      Nghe được Huyền Lăng Phong ngay cả chuyện đều nổi, Đồng Nhạc Nhạc nhịn được phụt cười tiếng.

      Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc vào lúc này lại cười, Huyền Lăng Phong liền tức giận.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi giễu cợt Bổn vương! ?"

      Huyền Lăng Phong tức giận gầm .

      Nghĩ đến mới vừa rồi chính mình ở tại hang động, bởi vì trong lòng thoải mái, làm cho căng thẳng lại hoảng loạn, vì vậy, thể làm gì khác hơn là tìm cớ tản bộ.

      bộ rất lâu, thấy bầu trời cao chợt lóe vài tia chớp nhấp nháy, biết trời sắp mưa, liền tính toán trở về.

      Trước khi trở về, cảm thấy có hơi mắc tiểu, liền lập tức cởi quần giải quyết .

      Ai biết, sau khi giải quyết xong, định nhãn nhìn cái, phát mặt đất có tấm ván gỗ.

      Ở chỗ này có tấm ván gỗ kỳ quái, kỳ quái chính là, phía tấm ván gỗ này có khắc chữ!

      Lúc ấy liền khó chịu, trong nhất thời nghĩ ra là chuyện gì, liền cầm cây đuốc cẩn thận nhìn cái.

      nhìn còn tốt, nhìn cái, Huyền Lăng Phong lập tức sợ đến thét chói tai.

      Bởi vì, biết, chỗ mới vừa rồi tiểu, lại là phần mộ của người nào đó!

      Phải biết rằng, từ trước cho tới bây giờ đều tin quỷ thần gì.

      Cho đến lần trước chính mình giả làm ma quỉ hù dọa Tiểu Nhạc Tử, nghe được những lời đồn đại Tiểu Kính Tử, hơn nữa sau này còn bị Tiểu Nhạc Tử giả làm ma quỉ hù dọa lại, trong đầu vẫn còn nghi ngờ.

      Hôm nay, nhìn thấy trước mặt mình lại là tòa phần mộ, chính mình mới vừa rồi còn ở nơi này xả nước .

      Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong sợ đến lông tơ đều toàn bộ dựng đứng.

      Ở trong đầu, lập tức xuất rất nhiều hình ảnh khủng bố.

      Nghĩ lại những thứ dơ bẩn tìm đến tính sổ, Huyền Lăng Phong trong lòng liền thấp thỏm bất an.

      Đặc biệt đúng vào lúc này, sấm chớp trời nhấp nháy dứt, cuồng phong ngừng gào thét thổi qua, làm cho những nhánh cây cũng ngừng xào xạt đung đưa, lay động phải trái.

      Huyền Lăng Phong còn có cảm giác, hình như chính mình bị vật gì đó nhìn chăm chú, ngay lập tức, cỗ khí lạnh, từ lòng bàn chân dồn lên đỉnh đầu.

      Thế mà, khi sợ đến tâm ý hoảng loạn, thấp thỏm bất an, tiểu thái giám trước mặt này lại có thể cười.

      Chết tiệt!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng tức giận thôi.

      Nếu như có thể , muốn nhất chính là bẻ gãy cổ tiểu thái giám này!

      Liền tại trong lòng Huyền Lăng Phong tức giận cực kỳ, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong sợ đến gương mặt trắng bệch, đầy vẻ tức giận, trong ánh mắt nhìn nàng càng là tức giận thôi, trong lòng biết chính mình tại rất ổn.

      Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức kiềm nén vui vẻ trong lòng, sau đó làm ra bộ dáng vô cùng xin lỗi, mở miệng vội vàng .

      " xin lỗi, Thập Tam Gia, ta sai lầm rồi."

      "Hừ!"

      Đối với lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong chỉ lạnh nhạt hừ tiếng.

      Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng tức giận, giống như tiểu hài tử được vui, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ.

      Thấy mặt Huyền Lăng Phong đầy vẻ sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì đó, lập tức tới trước mặt Huyền Lăng Phong, sau đó hai tay chắp lại, đối với cái phần mộ kia thào .

      "Vị đại gia hay là đại thẩm thiếu gia tiểu thư gia gia nãi nãi này, mới vừa rồi Thập Tam Gia phải cố ý xúc phạm ngài, thỉnh ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần nên tức giận, lại càng nên đến tìm Thập Tam Gia chúng ta, tại, ta thay Thập Tam Gia xin lỗi ngài, xin lỗi nữa rồi. . ."

      Đối với Đồng Nhạc Nhạc lẩm bẩm, bộ dáng thành kính xin lỗi, Huyền Lăng Phong vốn sợ hãi thôi, sau khi nghe xong , trái tim càng như bị bóp thít lại , dám phát tác nữa .

      Hơn nữa toàn thân đều được tự nhiên, giống như bị vô số con mắt nhìn chăm chú vậy.

      Cảm giác được nơi này kỳ quái, Huyền Lăng Phong mặt mày căng thẳng sợ hãi nhìn khắp bốn phía.

      Chỉ thấy giờ phút này, trời cao lóe ra tia chớp thôi, chúng chợt lóe nhấp nháy soi cả rừng cây lúc sáng lúc tối, còn có những nhánh cây ngừng lay động, vừa nhìn qua, giống như vô số quỷ trảo lắc lư vậy.

      Càng nhìn, Huyền Lăng Phong càng hoảng loạn.

      Tuy nhiên, vào đúng lúc này, cách đó xa chợt bay qua bóng đen.

      Cái bóng đen kia rất nhanh, chả mấy chốc liền biến mất thấy đâu nữa. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng sợ đến trong lòng giật mình, hé mở làn môi hồng, nhịn được giật mình la lên thành tiếng.

      "A. . ."

      Vốn Đồng Nhạc Nhạc thành kính xin lỗi, lại nghe thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên thét chói tai, sợ đến lập tức mở mắt ra, quay sang nhìn Huyền Lăng Phong .

      Chỉ thấy giờ phút này, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn tròn, vẻ mặt run sợ nhìn chăm chú vào phương hướng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhìn theo phía ánh mắt Huyền Lăng Phong , lại phát bên kia trừ cây đại thụ ra, có cái khác .

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẩn cấp hỏi.

      "Thập Tam Gia, ngươi lại làm sao vậy! ?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức vươn tay chỉ về hướng bóng đen mới vừa rồi chợt thoáng qua.

      Đôi môi đỏ mọng kia, sớm sợ đến trắng bệch thôi.


      Chương 134-2 : Thập Tam Gia, ngươi có người mình thích sao
      Edit : H.S


      "Mới rồi Bổn vương thấy bên kia có bóng đen lóe lên ......Có thể chính là. . ."

      xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Phong thêm gì nữa .

      Chỉ là, ánh mắt kia tràn đầy sợ hãi, ý tứ rất ràng .

      Nghe được lời Huyền Lăng Phong , lại bắt gặp bộ dáng kì quái của , Đồng Nhạc Nhạc tức bị sợ đến toàn thân được tự nhiên.

      "Thập Tam Gia, ngươi là nhìn lầm rồi ! ? Ngươi nên bị chính mình hù dọa, chúng ta mau trở về thôi! ? Trời muốn mưa đấy!"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa thúc giục Huyền Lăng Phong trở về.

      Đảo mắt nhìn quanh lượt bốn phía, chỉ thấy trời cao sấm chớp lóe lên thôi, tia chớp giáng xuống bổ đôi cả bầu trời làm cho người ta sợ hãi thôi!

      Còn cả cuồng phong ngừng kéo nhánh cây diễn tấu theo, khiến cây đại thụ bị thổi trúng lắc la lắc lư, dường như phải nhổ tận gốc cả cây đại thụ.

      Nhìn thấy toàn cảnh bốn phía, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy đây phải là trận bão táp đại bình thường nha!

      tại nàng cũng quản được chuyện khác, sớm về hang núi rồi hãy sau.

      Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong nghe được lời này trong lòng biết bây giờ nhanh chút trở về trong hang là tốt nhất.

      Dù sao tại bọn họ cũng ở rừng sâu núi thẳm, nơi này cái gì cũng có. Nếu như mắc mưa, sinh bệnh lúc này phải là chuyện đùa!

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng quản được nhiều, lập tức xoay người để Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng dìu trở lại trong hang núi .

      Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ chân trước mới bước vào trong hang, bên ngoài liền lập tức truyền đến tiếng 'Rắc'.

      hồi sấm chớp mưa bão rốt cục tới !

      Chỉ thấy bên ngoài hang núi mưa to tầm tã, bầu trời sấm chớp lóe ra thôi, mây đen quay cuồng, bao phủ khắp cả thiên địa.

      Nhìn thấy tình huống bên ngoài, Đồng Nhạc Nhạc khỏi thở phào nhõm.

      "May là chúng ta kịp thời trở về, bằng bị mưa ướt nhẹp, giờ rét cóng nếu sinh bệnh tốt."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa đỡ Huyền Lăng Phong ngồi xuống liền cầm lấy miếng thịt thỏ nướng xong thử thử, lập tức mở miệng cười .

      "Thập Tam Gia, thịt thỏ hoang nướng xong đây! Mùi vị đúng tồi, nghĩ tới nơi này thỏ hoang như vậy mà béo khỏe, coi như có gia vị nướng lên ăn vẫn ngon như vậy."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa hung hăng xé khối thịt thỏ, sau đó đưa cho Huyền Lăng Phong.

      Chỉ là, trải qua chuyện vừa rồi Huyền Lăng Phong hình như bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

      Khuôn mặt tuấn tú kia có vẻ hơi tái nhợt, hơn nữa đối với thịt thỏ này cũng còn hứng thú.

      Nhìn thấy Huyền Lăng Phong vẫn cò bộ dáng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy buồn cười.

      Từ trước đến nay chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, bộ sợ trời sợ đất, nghĩ tới lại bị cái phần mộ dọa khiếp sợ.

      Cũng khó trách, vẫn chỉ là tên nhóc!

      Trong lòng nhớ lại, vì khiến cho Huyền Lăng Phong buông lỏng phen tâm tình, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ chút, lập tức nghĩ đến cái gì, hai mắt nhung lập tức sáng lên.

      Hé mở làn môi hồng, mở miệng cười .

      "Thập Tam Gia, chỉ ăn thịt thỏ nướng có vẻ thú vị, bằng ta cho ngươi câu đố ngươi đoán có được hay ! ?"

      "Câu đố! ?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc , khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt sau liền lập tức gật đầu.

      "Hảo, ngươi !"

      Dù sao có lẽ cái tên nhóc này, đối với loại chuyện này tự nhiên cảm thấy hứng thú.

      Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng hứng thú hừng hực, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên suy nghĩ lát liền mở miệng hỏi.

      "Dùng cây dừa và dưa hấu đánh vào đầu, cái nào tương đối đau hơn! ?"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, Huyền Lăng Phong cơ hồ hề nghĩ ngợi liền mở miệng .

      "Cái...này còn phải hỏi sao! ? Khẳng định là cây dừa, ngươi nhìn a... cây dừa vỏ ngoài cứng, nện ở đầu khẳng định là dưa hấu thể so sánh bằng!"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, bộ khẳng định.

      ngờ, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, cười .

      " đúng! Ngươi đoán lại !"

      "A! ? đúng! ? Như vậy là dưa hấu! ?"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lại lắc lắc đầu. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong mày cau cái, mặt mày nghi hoặc.

      "Như thế nào cũng đúng vậy! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng ảo não vừa , lập tức vùi đầu suy nghĩ chút, từ đầu đến cuối nghĩ ra được, liền nhịn được mở miệng hỏi.

      " đoán được, ngươi đáp án !"

      Nghe được Huyền Lăng Phong như , Đồng Nhạc Nhạc khỏi bật cười, mở miệng cười .

      "Ha ha, đáp án là đầu càng đau!"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc như , Huyền Lăng Phong khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì, tay vỗ vỗ đỉnh đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      "Ha ha, đúng đúng đúng, như thế nào Bổn vương liền có đoán được đây! ? Cho dù là cây dừa hay dưa hấu đầu mới là đau! Ha ha, cái...này thú vị, ngươi tiếp tục hỏi câu khác !"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , thấy mặt mày hứng thú hừng hực bộ dáng, mặt còn vẻ sợ hãi mới rồi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính mình ra chiêu này thấy hiệu quả , môi đỏ mọng khẽ mấp máy cái tiếp theo mở miệng .

      "Có người, là cha mẹ của ngươi sinh ra, nhưng mà cũng phải huynh đệ hay tỷ muội của ngươi , thế là ai vậy! ?"

      "Người như thế nào kỳ quái vậy, cùng cha mẹ sinh nhưng lại phải huynh đệ tỷ muội của ta! ? là kỳ quái a.... rốt cuộc là ai đây! ?"

      Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức cố gắng vùi đầu suy nghĩ .

      Thấy Huyền Lăng Phong bị câu đố hấp dẫn ngừng tìm kiếm đáp án.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa chờ đợi đáp án vừa ăn thịt thỏ nướng

      lúc lâu, thấy Huyền Lăng Phong cũng có nghĩ ra đáp án, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng cười .

      "Như thế nào! ? Thập Tam Gia, ngươi đoán được! ?"

      "Ặc. . . Cái...này quá khó khăn , ngươi cứ đáp án !"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc Huyền Lăng Phong mặt đầu tiên là buồn bực, chỉ là như thế nào đều nghĩ ra đáp án, trong lòng lại tò mò muốn chết, cuối cùng thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.

      Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, lập tức ra đáp án.

      "Ha hả, cái...này chính là ngươi sao!"

      "A! ? Chính mình! ?"

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc Huyền Lăng Phong mặt sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì rồi bắt đầu cười ha ha.

      "Đúng đúng đúng, chính là ta , như thế nào Bổn vương ngờ đấy! là khéo câu đố thú vị tiếp tục!"

      Thấy Huyền Lăng Phong càng tỏ ra hứng thú, gương mặt tuấn tú bởi vì cười to khỏi nhiễm tầng ửng đỏ, trung hắc mâu xinh đẹp cũng là lộ vui vẻ, thấy vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc khỏi nhiễm theo nụ cười thấp thoáng, mở miệng tiếp theo cười .

      "Vật gì người mặc những tầng trang phục, sau khi cởi ra đến cái cuối cùng là thấy rất nhiều lông! ?"

      "Ặc. . ."

      Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt cái, trong mắt đầy vẻ ngượng ngùng ảo não.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần ngượng ngùng xấu hổ , hé mở làn môi hồng mở miệng tố lại.

      "Tiểu Nhạc Tử, ngươi như thế nào lại ra cái loại câu đố ra gì nha! ?"
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134-3 : Thập Tam Gia, ngươi có người mình thích sao
      Edit : Angelina Yang



      Nghe được lời Huyền Lăng Phong , lại thấy dáng vẻ tràn đầy ngượng ngùng của , Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng liền biết , khẳng định hiểu sai .

      Nhưng mà, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lại nhịn được nảy sinh ý định trêu chọc phen.

      Mắt nhung lóe ra nụ cười, mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra dáng vẻ mờ mịt, bèn mở miệng hỏi.

      "Thập Tam Gia, câu đố này rất bình thường nha! Chúng ta ra gì ! ? Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc đoán ra đáp án hay ! ? nên vì chính mình biết mà câu đố này là ra gì."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, Huyền Lăng Phong nét mặt liền buồn bực, vệt ửng đỏ mặt càng thẫm hơn.

      Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng lúc càng tỏ ra ảo não.

      Đôi môi xinh đẹp kia, sau khi lúng búng rất lâu, lại ra lời lấy chữ nào.

      Giờ phút này Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình lại đột nhiên bắt đầu đập dồn dập .

      Đặc biệt khi đối đầu với tiểu thái giám trước mắt này, trái tim bắt đầu đập khẩn trương lên .

      Đáp án của câu đố này, cũng là nên lời, biết tại sao.

      Nếu như vào dĩ vãng, cùng những người khác mà ở chung chỗ như thế làm gì có việc nên lời! ?

      Chính là, tại sao ngược lại vào lúc đối mặt tiểu thái giám này , liền nên lời đây! ?

      là kỳ quái!

      Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong u mê, bên này Đồng Nhạc Nhạc ăn hơn phân nửa con thỏ vừa nướng xong .

      Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong vừa là ảo não, vừa là ngượng ngùng , nàng khỏi mở miệng cười .

      "Thập Tam Gia, thế nào, đáp án nghĩ ra được chưa! ? Nếu như nghĩ ra được nha!"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc những lời này, lại nhìn đôi mắt tràn đầy vui vẻ của nàng, trong lòng Huyền Lăng Phong biết, nàng tuyệt đối là cố ý!

      Làm thế nào tiểu thái giám này, da mặt lại dày như vậy ! ? Cũng thấy thẹn thùng chút nào! ? Câu đố như vậy mà cũng ra thành lời! ?

      Huyền Lăng Phong đầu tiên là ảo não trợn mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vui vẻ, lập tức, mới hé mở đôi môi, mở miệng lúng búng .

      "Đáp án này chính là, chính là Bổn vương có, mà ngươi có, có đúng hay ! ?"

      Nghe thấy Huyền Lăng Phong vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nín cười, mở miệng hỏi.

      "Thập Tam Gia, cái gì là ngài có, nô tài có! ? Vậy đó rốt cuộc là vật gì vậy! ?"

      Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là cố ý, Huyền Lăng Phong càng tỏ ra tức giận.

      Lập tức, tay chỉ vào đũng quần của mình, vừa ngượng ngùng nghiêm mặt mở miệng .

      "Chính là cái...này! Có đúng hay ! ?"

      Thấy Huyền Lăng Phong gương mặt đỏ ửng, mặt lộ vẻ ảo não và ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc nhịn được phì tiếng, bắt đầu cười ha ha .

      "Ha ha, Thập Tam Gia, nghĩ tới ngài lại suy nghĩ như vậy ! Lại nghĩ đến phương diện kia , ha ha ha ha ha ha, cười chết ta !"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, lại thấy dáng vẻ nàng ôm bụng cười ha ha, nét mặt Huyền Lăng Phong vừa là quẫn bách, vừa là nghi hoặc.

      "Chẳng lẽ đúng sao! ?"

      "Đương nhiên đúng nữa rồi!"

      Nghe được Huyền Lăng Phong như thế, Đồng Nhạc Nhạc hề nghĩ ngợi, liền mở miệng đáp.

      Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng hỏi tới.

      "Như vậy, đáp án rốt cuộc là cái gì vậy! ?"

      Nghe ra buồn bực ở trong giọng Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng thừa nước đục thả câu , lập tức mở miệng trả lời.

      "Kỳ đáp án là bắp ngô! nghĩ tới Thập Tam Gia lại nghĩ đến phương diện kia là đáp án !"

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong càng là mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc.

      Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong mặt đầu tiên là sửng sốt, rồi dáng vẻ như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ . Cuối cùng lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía mình mang theo chế nhạo và trêu chọc, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú Huyền Lăng Phong liền vẻ buồn bực.

      Hắc mâu lập tức cụp xuống, mặt lộ vẻ né tránh và ngượng ngùng.

      "Bản, Bản vương nào đâu biết rằng đáp án là bắp ngô. Hơn nữa, ngươi cứ câu đố đưa ra như vậy, muốn cho người ta nghĩ sai cũng khó. . ."

      Câu cuối cùng kia, Huyền Lăng Phong lượng rất thấp, nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

      Nghe vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên, ánh mắt tươi cười, mở miệng cười .

      "Ha hả, làm thế nào Thập Tam Gia suy nghĩ nhiều quá! ? Nhưng mà, Thập Tam Gia năm nay cũng mười tám , cũng là lúc nên nạp phi tử rồi. Thập Tam Gia, ngài có người mình thích chưa ! ?"

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, trong lòng Huyền Lăng Phong bống nhiên giật nảy lên cái. Sau đó khuôn mặt tuấn tú vừa ngước lên, lập tức nhìn thẳng vào Đồng Nhạc Nhạc .

      "Cái gì! ? Người ... mình thích! ?"

      Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt có vẻ hơi ngạc nhiên , nghĩ ngờ, Đồng Nhạc Nhạc ra vấn đề như vậy.

      Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhàng gật đầu, mở miệng .

      "Đúng vậy, các cậu ấm vào cái tuổi như Thập Tam Gia , sớm lấy vợ sinh con . Chẳng lẽ Thập Tam Gia còn chưa có tính toán đến phương diện này sao! ? Phải biết rằng, nữ hài tử thích Thập Tam Gia rất nhiều đây!"

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ra chi tiết.

      Mặc dù , bên trong hoàng cung rất nhiều người cứ đến Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong này, đều là nghiến răng nghiến lợi.

      Chỉ là, vẫn có rất nhiều cung nữ mang trái tim thầm hứa với Huyền Lăng Phong.

      Dù sao, Huyền Lăng Phong tính tình mặc dù có hơi xấu, chỉ là dáng vẻ dung mạo ưng ý, mà lại còn là Vương gia.

      nay bên người lại cũng chưa có nữ nhân nào, rất nhiều cung nữ khi đến Huyền Lăng Phong , đều là có vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng.

      Đúng là, so cùng hao phí thời gian bên trong hoàng cung, làm cung nữ có tiếng tăm gì , còn bằng làm thiếp cho vị Vương gia , ít nhất có thể hưởng thụ sung sướng lo ăn mặc.

      Chỉ là cũng biết trong lòng Huyền Lăng Phong, rốt cuộc có thích nữ hài tử nào chưa. Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc quả là tò mò .

      Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc , cũng biết, Huyền Lăng Phong bởi vì những lời này của nàng, mà trong đầu càng là bắt đầu căng thẳng.

      Chính mình, có người mình thích sao! ?

      Nếu như vào trước kia, khẳng định hai lời liền bảo .

      Huyền Lăng Phong biết, chính mình có tướng mạo tốt, lại là Vương gia, bình thường tất cả mọi người đối với đều mực cung kính.

      Trong ngày thường , cũng có ít cung nữ nha hoàn tiểu thư liếc mắt với bày tỏ thiện chí linh tinh các loại, chỉ là, cũng là ngoảnh mặt xem thường.

      Bởi vì, những nữ nhân này ở trong mắt , đều là giả vờ rụt rè e lệ, làm bộ quá chừng, trước mặt kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.

      Cho nên, đối với những nữ nhân này cũng chút hứng thú nào.

      Chính là, đến người mình thích. . .

      Ánh mắt của Huyền Lăng Phong , khỏi từ từ rơi vào tiểu thái giám trước người này .

      Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi đào, mỗi chỗ, đều đẹp mắt làm cho người ta rời mắt nổi.

      Đặc biệt tại, khi thấy tiểu thái giám này nhìn mình cũng hề chớp mắt , khiến cho trái tim Huyền Lăng Phong lại bắt đầu đập loạn quy luật .

      Tiếng tim đập 'bịch bịch bịch', đập nhanh như vậy, phảng phất vạn mã phi nhanh .

      Huyền Lăng Phong biết chính mình phải chăng là lại phát bệnh , cảm giác như thế quả là xa lạ, kỳ quái.

      Hơn nữa, cũng chỉ có vào lúc đối mặt tiểu thái giám này , mới có thể trở nên kỳ quái như vậy .

      , rốt cuộc là làm sao vậy! ?
      @all: chỗ ta mưa, có nàng nào giống ta nha
      Chương 135-1 : Ôm nhau

      Edit : Thuý Nhi

      Liền trong lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc ảo não giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc nhìn sang Huyền Lăng Phong, lại nghe được lời cuối cùng của , gương mặt tuấn tú kia, nhất thời ảo não. Dáng vẻ nhất thời mê hoặc nhất thời ngây thơ giải thích được, liền khẳng định trong lòng Huyền Lăng Phong có thích ai.

      Đúng là , bình thường nhìn Huyền Lăng Phong này rất tuỳ tiện, đâu phải nhanh hiểu được tình nam nữ!? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé làn môi hồng, mở miệng .

      "Được rồi, xem ra Thập Tam Gia có thích ai đâu! ."

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc bộ dáng khẳng định, Huyền Lăng Phong cau mày lại, cơ hồ là hề nghĩ ngợi, liền mở miệng .

      "Ai Bổn vương có thích ai! ?"

      "Cái gì!? Thập Tam gia, ngươi có thích người sao!? Là ai a!? Ta có biết !?"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức tò mò.

      Dù sao, bình thường thấy Huyền Lăng Phong chỉ mang theo Tiểu Kính Tử, cũng hề nhìn qua nương nhà nào, như thế nào lại thích nương đây!? rất quái lạ!?

      Trong lòng kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc càng có nhiều tò mò.

      Rốt cuộc là nương như thế nào, mới lọt vào mắt... tên Hỗn Thế tiểu ma vương này a!?

      Trong lòng tò mò thôi, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về Huyền Lăng Phong, càng hề chớp mắt phen, trong mắt lộ ý tò mò.

      Bị Đồng Nhạc Nhạc nhìn như vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy trong lòng lại có quy luật đập dồn dập.

      Tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô ráo, căng thẳng thôi.

      Đại não chỉ trong chốc lát liền trống rỗng

      Huyền Lăng Phong biết chính mình rốt cuộc là như thế nào , có người mình thích sao!?

      Tại sao khi nghe tiểu thái giám này những lời vừa rồi, chính mình lại hề nghĩ ngợi liền đem lời này thốt ra!? Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong nghi hoặc ảo não thôi.

      Nhìn lại tiểu thái giám trước mắt, giờ phút này nhìn mình hề chớp mắt.

      Đôi mắt nhung xinh đẹp kia, có ánh lửa rọi vào, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!

      Huyền Lăng Phong phát , chính mình tại có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đó. Bởi vì, sợ hãi, sợ hãi tiểu thái giám này nhìn thấu hết từ trong ra ngoài .

      Thấy vậy, môi đỏ mọng của Huyền Lăng Phong khẽ mấp máy, dưới ánh mắt tò mò của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức mở miệng quát.

      "Bổn vương mệt nhọc, ngủ!"

      Huyền Lăng Phong vừa dứt lời, liền lập tức ngã vào cỏ khô, sau đó đưa lưng về phía Đồng Nhạc Nhạc ngủ ngay.

      Nghe được Huyền Lăng Phong lời này, lại gặp bộ dáng đưa lưng về phía mình, hiển nhiên là tưởng tượng được lại phản ứng thế.

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi trương nhị sờ được cái gáy .

      Thấy vậy, mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt

      Tên Huyền Lăng Phong này như thế nào lại kỳ quái như vậy!? Chính lúc yên lành chuyện! ngủ liền ngủ.

      tiểu gia hỏa làm người ta xem hiểu!

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc oán thầm tiếng, lập tức, mắt nhung lại nhìn ra bên ngoài hang núi.

      Chỉ thấy bên ngoài hang, sấm chớp vẫn như trước lóe ra ngừng. Cuồng phong ngừng gào thét thổi qua, nương theo được từng đợt mưa to gió dữ, ngừng tàn phá bừa bãi cả đất trời, nhìn thấy làm cho người ta sợ hãi.

      May là cái hang động này đủ lớn, bằng , bọn họ thế nào cũng phải ướt sũng cho xem!

      Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng là mệt mỏi.

      Đầu tiên là đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng, liền hai tay đặt ngực, nhắm mắt ngủ.

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc biết, trong lúc mình ngủ, nguyên bản lúc Huyền Lăng Phong đưa lưng về mình, từ từ nghiêng thân thể.

      đôi hắc mâu đen láy xinh đẹp kia, giờ phút này lại ảo não, mê hoặc, ngây thơ, lẳng lặng dừng ở người nàng.

      Hôm sau, trong lúc ánh sáng mặt trời từ từ chiếu vào hang động, Huyền Lăng Phong khỏi lặng lẽ chuyển mình.

      Chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, khỏi đưa tay che ánh sáng đầu.

      Cuối cùng vất vả thích ứng được, Huyền Lăng Phong cũng cảm giác có chỗ nào đó là lạ.

      Cái hang động này lớn , hai người ngủ đủ rồi.

      tại như thế nào, lại cảm giác được chính mình dường như rất bị chèn ép!?

      Còn nữa đùi và ngực, hình như bị vật gì đè nặng! ?

      Trong lòng nghi hoặc thôi, Huyền Lăng Phong khỏi từ từ cúi đầu, hướng tới ngực nhìn lại.

      Chỉ thấy, cánh tay khoác lên ngực mình!?

      đùi của mình cũng bị bắp chân ngăn chặn…

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức, con ngươi đen vừa mở, liền nhìn đến bên cạnh mình.

      nhìn còn tốt, vừa nhìn, Huyền Lăng Phong trong lòng đột nhiên giật mình cái, đôi mắt mở to

      Chỉ thấy, giờ phút này áp chế ở người , phải người khác, mà là tiểu thái giám ngủ đối diện , Tiểu Nhạc Tử!

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng kinh ngạc thôi.

      Ánh mắt quét vòng cự ly ngủ của bọn họ.

      Ước chừng cách hai thước, tiểu thái giám này rốt cuộc là ngủ thế nào! ? Lại tiến đến gần . Hơn nữa tay chân của , lại còn áp chế lên người mình .

      Trong lòng kinh ngạc, tim đập kịch liệt, bắt đầu gia tốc .

      'Bang bang bang' tiếng tim đập nhanh như vậy, phảng phất muốn từ ngực nhảy ra ngoài.

      Sinh sống mười tám năm, trừ khi còn bé ngủ chung cùng mẫu thân, lúc khác Huyền Lăng Phong mỗi ngày đều ngủ mình.

      nay, Huyền Lăng Phong có lẽ lần đầu tiên ngủ chung chỗ cùng người khác.

      Mà người này, chính là tiểu thái giám mình ghét nhất!

      Chỉ là nay. . . cả ngày mưa to tầm tã dừng lại .

      Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, xuyên thấu qua lá cây tươi tốt, từ từ phóng vào, êm dịu chiếu vào người ngủ người , tiểu thái giám.

      Màu da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng. Hàng mi cong vút, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, làn môi chúm chím mịn màng. Lông mi dài cong vút , dày đẹp tự nhiên, như là hai mái hiên phủ xuống mi mắt, khiến cho tiểu thái giám này khi nhìn qua, càng cực kì đẹp đẽ.

      Huyền Lăng Phong mực biết, tiểu thái giám này có dung mạo cực kì tinh xảo.

      Khuôn mặt nhắn kia chỉ to bằng bàn tay, đường nét thanh tú, lúc đầu nhìn qua, phảng phất như búp bê làm bằng gốm sứ.

      nay, nhìn qua ở khoảng cách gần như vậy, Huyền Lăng Phong phát , tiểu thái giám này, xinh đẹp gì sánh được.

      Coi như là đồ tốt đẹp đến đâu, lúc có ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đều làm lộ ra những tỳ vết nhất.

      Chỉ là tiểu thái giám trước mắt này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng làn da trắng như tuyết hề có tỳ vết, vô cùng đẹp mắt làm người khác rời mắt nổi.

      Hơn nữa, tiểu thái giám này nằm gần mình như vậy, đều có thể ngửi thấy mùi thơm nhạt, là thơm.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 135 - 2 : Ôm nhau
      Edit : Dung Cảnh



      Cái mùi hương này… rất nhạt, giống mùi hương do các trang điểm cũng phải mùi nước hoa rẻ tiền của các thái giám trong cung.

      Mùi này, nhè như hoa lài, mang theo hương vị ngọt ngào, ngửi thích.

      Có lẽ đây là lần đầu tiên Huyền Lăng Phong ngửi được mùi hương như vậy, hơn nữa , điều làm cho thể tin được đó là mấy ngày nay lăn lộn ở chỗ này giằng co, người mùi hôi rình, nhưng sao người tiểu thái giám này vẫn còn mùi hương như vậy? khó tin!

      Ngay khi Huyền Lăng Phong nghi hoặc giải thích được, đột nhiên cảm giác được tiểu thái giám ở trong lòng mình, lông mi rung , giống như có dấu hiệu tỉnh dậy.

      Thấy vậy Huyền Lăng Phong giật mình, hề nghĩ ngợi, liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

      Lúc Huyền Lăng Phong giả vờ ngủ say, Đống Nhạc Nhạc từ từ mở mắt ra.

      Từ lúc mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ánh mắt khó chịu, vẫn còn chút buồn ngủ.

      Đôi mắt nhung nhìn quanh lượt, lúc nhìn thấy Huyền Lăng Phong bên cạnh mình, nàng sợ đến mức mở to đôi mắt, chút buồn ngủ còn sót lại chút nào.

      Mở miệng, lại hít hơi sâu.

      Trời ạ!

      Nàng nàng nàng… vì sao lại ôm Huyền Lăng Phong?

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, lập tức ngồi dậy.

      Đôi mắt nhung mở to, đầu tiên là nhìn Huyền Lăng Phong ngủ say, lại nhìn lại mình.

      Cau mày, ngừng nhớ lại chuyện hôm qua.

      Nhớ lại tối hôm qua, nàng thấy Huyền Lăng Phong ngủ, chính mình cũng nằm mặt đất ngủ luôn.

      Chỉ là ban đêm nàng luôn cảm thấy lạnh, thể ngủ yên.

      Cuối cùng lại thấy bên cạnh có hơi ấm.

      Theo bản năng, nàng liền ôm khối ấm áp kia, chìm vào giấc ngủ.

      Phải , từ lúc ôm cái khối ấm áp kia, nàng còn nằm mơ, ngủ ngon giấc.

      Nhưng mà nhìn tình huống tại, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên hiểu ra.

      Tôi qua nàng ôm khối ấm áp đó, là Huyền Lăng Phong?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngạc nhiên.

      Lại nghĩ tới điều gì, Đồng Nhạc Nhạc từ mặt đất đứng dậy.

      Thừa dịp Huyền Lăng Phong chưa tỉnh, nàng phải nhanh rời khỏi đây, bằng , đợi Huyền Lăng Phong tỉnh dậy, nhìn thấy tình cảnh này, có nổi giận hay ?

      Phải biết, Huyền Lăng Phong tính tình khó chịu như vậy, hơn nữa trong cảm nhận của , nàng chẳng qua chỉ là tên nô tài mà thôi.

      nô tài ôm ngủ, Huyền Lăng Phong nếu biết, tức giận mới là lạ.

      Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng nhanh chóng ra khỏi sơn động.

      Đầu tiên là tìm bụi cỏ vệ sinh, sau đó liền tới bờ sông.

      Mới sáng sớm đói bụng rồi!

      giờ, nàng nhảy vào sông bắt cá, sau đó tiện thể tắm luôn.

      May mà trời nằng, Đồng Nhạc NHạc làm mấy tư thế khởi động, sau khắc, cả người nhảy bùm cái, lao xuống sông.

      Cảm giác được làn nước vây quanh mình, làm cho Đồng Nhạc Nhạc hiểu ra.

      Đôi mắt mở to, ngừng nhìn hoàn cảnh trước mắt.

      Nhìn thấy đàn cá, Đồng Nhạc Nhạc liền bơi tới.

      Nước sông cổ đại sạch, giống như đại đều bị ô nhiễm, cho nên ở trong sông, Đồng Nhạc Nhạc có thể nhìn thấy hoàn cảnh tứ phía.

      Chỉ là… những con cá này vô cùng xảo quyệt, khi nàng bơi đến, liền lập tức tản ra, động tác nhanh như chớp, muốn bắt cũng khó.

      Đồng Nhạc Nhạc biết mình ở trong nước bao lâu, chỉ cảm thấy kiệt sức, vì vậy, liền bơi lên bờ.

      Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới bơi lên bờ, đột nhiên nghe thấy Bùm tiếng.

      Ngay tức khắc, bọt nước văng khắp nơi, bắn sang chỗ của nàng.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khỏi sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.

      Vừa rồi, cái gì nhảy vào trong sông vậy?

      Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy roạt tiếng, bóng người từ trong sông nhô lên.

      Còn tưởng quái thú bước ra .

      Khi Đồng Nhạc Nhạc bị dọa sợ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười sung sướng.

      “Ha ha ha…, Tiểu Nhạc tử, làm ngươi sợ sao? Lá gan của ngươi !”

      Nghe được giọng quen thuộc, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức nhìn lại.

      Chỉ thấy vật từ trong nước nhô lên phải ai khác mà chính là Huyền Lăng Phong.

      Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này ở trong nước nhìn nàng cười ha ha.

      Tiếng cười to, mặt lên đắc ý và hài hước, đều cho thấy hành động vừa rồi của là cố ý.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc biết làm sao, chỉ thấy buồn cười.

      Lập tức mặt giả bộ trầm xuống, mở miệng giống như tức giận.

      tốt, ngươi dám chọc ghẹo ta!”

      Nghe thấy lời này của Đồng Nhạc Nhạc, thấy mặt chứa đầy vui vẻ, liền biết Đồng Nhạc Nhạc hề tức giận, bĩu môi cái, làm bộ dáng kiêu ngạo, mở miệng cười :

      “Bổn vương chính là cố ý, sao nào”

      “Hừ!”

      Nghe Huyền Lăng Phong vậy, Đồng Nhạc Nhạc hừ tiếng, lập tức bên trong đôi mắt lên giảo hoạt.

      Huyền Lăng Phong cười ha ha, biết Đồng Nhạc Nhạc lạ thường.

      Vì vậy, kịp đề phòng liền bị uống ngụm lớn nước sông, còn bị sặc nữa.

      “Khụ khụ, ôi, ngươi… cái tên Tiểu Nhạc tử này, khụ khụ, lại giám chọc ghẹo Bổn vương? Nhìn Bổn vương thu thập ngươi như thế nào!”

      Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho rằng, Huyền Lăng Phong là người bụng dạ hẹp hòi, vừa mới hắt tí nước liền bỏ chạy.

      “Ha ha, Thập tam gia, người muốn thu thập ta sao? Phải xem ngươi có khả năng hay , ha ha ha ha!”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, cả người giống như con cá, bơi nhanh chỗ khác.

      Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cười khoái chí như vậy, Huyền Lăng Phong sửng sốt, lập tức chui vào trong nước, bơi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc.

      Đối với bơi lội, cũng kém.

      Kết quả, ở dưới sông, hai người ngươi chạy ta đuổi, tiếng cười vui vẻ, càng dứt.

      Chương 135-3 : Ôm nhau
      Edit : be ngok



      Cũng biết bao lâu, Huyền Lăng Phong cảm thấy xương cốt rã rời, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cách xa mình đến vài thước, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ và kính nể.

      Phải biết rằng, tài bơi lội của sớm có tiếng, rất ít người có thể so sánh được, mà nay mới biết thế nào là “nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”.

      Tiểu thái giám nhắn xinh xắn trước mắt bơi nhanh thoăn thoắt, cứ mỗi lần đuổi kịp là y như rằng nàng lại nhanh như chớp thấy bóng dáng đâu. đáng tức giận mà.

      Huyền Lăng Phong suy nghĩ ,nên tiếp tục đuổi theo tên tiểu thái giám này hay là thôi

      Nghĩ tới đây, vô cùng ảo não. Lại bắt gặp được ánh mắt đắc ý kia của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng khỏi nghiến răng kèn kẹt.

      “Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi phải là muốn thu thập ta sao, ngươi còn sức nữa à !? Ha…ha…ha…”

      Thấy Huyền Lăng Phong ngừng thở gấp, bộ dạng còn sức để thở nữa rồi, Đồng Nhạc Nhạc khỏi ngửa mặt lên trời cười to, tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo.

      Nếu bàn về bơi lội, ai có thể vượt qua nàng.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc đắc chí, Huyền Lăng Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. lúc sau, như nghĩ đến cái gì, con ngươi lóe cái, đôi mắt lập tức sang ngời.

      Lập tức, chỉ thấy Huyền Lăng Phong “ ôi” tiếng, rồi lập tức chìm ngỉm.

      Vốn dĩ cười ha ha, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên sửng sốt, sau đó liền lập tức bơi về phía .

      Giờ phút này, chỉ thấy Huyền Lăng Phong sớm bị chìm dưới đáy hồ, hai chân ngừng co quắp,chắc là bị chuột rút rồi.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, đôi mắt mở to, hoảng đến mức khoa chân múa tay vội vàng bơi về phía Huyền Lăng Phong. vất vả mới túm được tay , Đồng Nhạc Nhạc lập tức gồng mình lôi về phía bờ.

      Sau khi lên bờ thấy mắt đóng chặt, hình như hôn mê.Thấy vậy, tim Đồng Nhạc Nhạc giống như vọt ra khỏi lồng nhực, lập tức mở miệng kêu to.

      “Thập Tam Gia, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại a.”

      Đồng Nhạc Nhạc vừa , vừa đánh lên khuôn mặt Huyền Lăng Phong, muốn làm cho tỉnh lại. Nhưng nàng có làm thế nào chăng nữa, cũng có dấu hiệu gì.

      Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sợ hãi. Nàng dè dặt đem ngón tay đặt trước mũi Huyền Lăng Phong, phát còn thở nữa rồi.

      Mặt nàng cắt còn giọt máu.

      Trời ạ!

      Huyền Lăng Phong, …… còn thở!

      “Tại sao như vậy, tại sao lại có thể như vậy chứ. Huyền Lăng Phong mới hôn mê lúc , làm sao có thể ngừng thở được chứ!” Đồng Nhạc Nhạc thào , mặt tràn đầy bối rối.

      Có lẽ nàng sợ đến mức lòng dạ rối bời mà để ý đến khóe miệng người tắt thở nằm dưới đất Huyền Lăng Phong kia cong lên cái .

      Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc giọng điệu sợ hãi đầy hoảng loạn, trong lòng lại có chút đành.

      Tiểu thái giám này, hình như sắp khóc rồi!

      Nghĩ đến đây, còn định mở mắt ra trêu ghẹo tiểu thái giám này phen. ngờ,trong lúc còn suy nghĩ, môi lại bị bàn tay bé mở ra, ngực bị hung hăng ép xuống.

      Huyền Lăng Phong trong lòng sửng sốt, biết chuyện gì xảy ra ….đùng…môi bị đôi môi mềm mại bao trùm.

      Đôi môi này, mềm mại lại mang theo cảm giác ướt át!!!

      Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phongsợ đến mức con ngươi trợn lên cái.

      Vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Đồng Nhạc Nhạc cách mặt đến gang tay.

      Khoảng cách này, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi của đối phương!!!

      Có điều đây phải vấn đề quan trọng nhất, quan trong hơn là môi bọn họ, lại…. dính sát nhau chỗ.

      Thấy vậy Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm ầm’ cái ,giống như thiên lôi giáng xuống, hoàn toàn bất động, trong đầu cái gì, hoàn toàn trắng băng

      Trời ạ!

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

      Tại sao tiểu thái giám này lại hôn !

      Còn nữa , lại là lúc sau khi chết!

      Chẳng lẽ tiểu thái giám này có cái gì kì lạ!

      Hay là, thích mình!???

      Nghĩ đến đây, tâm trạng Huyền Lăng Phong giống như được tưới mật, trong lòng dâng lên chuỗi vui mừng hoan hỉ, nhanh chóng tràn lan .

      “Trời ạ, Thập Tam Gia, người tỉnh , tốt quá! quá tốt rồi!”

      Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc bất ngờ hô lên , Huyền Lăng Phong rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần.

      Lại nhìn thấy Đông Nhạc Nhạc bên cạnh hoan hỉ kích động ,tròng lòng bỗng nhiên áy náy.

      Nhớ tới vừa rồi , tiểu thái giám này sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, tròng lòng bỗng thấy xấu hổ vô cùng. thấy mình có chút quá đáng, đem chuyện sống chết ra chọc ghẹo người khác.

      Chỉ là, Huyền Lăng Phong tự trách cũng dám đem chuyện này với Đồng Nhạc Nhạc. Dẫu sao, nếu là mình ở trong vị trí của , bị người khác trọc ghẹo, khẳng định bi tức chết.

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong thể làm gì khác ngoài việc làm bộ vừa mới tỉnh, mở miệng .

      “Bổn…vương…mới… vừa…rồi,,,,làm…sao…vậy…”


      Chương 136-1 : Nụ hôn đầu tiên
      Edit : lixinamxua


      Nghe được Huyền Lăng Phong như vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng biết suy nghĩ trong lòng liền thành trả lời

      " thập tam vương gia người mới vừa rồi làm cho nô tài sợ muốn chết mới đây người rơi xuống nước thiếu chút nữa vong mạng ngài có biết "

      " ... phải chứ!? Bổn vương thiếu chút nữa là mất mạng ?"

      biết có phải chẳng là chột dạ mà Huyền Lăng Phong chuyện có chút lắp ba lắp bắp.

      Mà Đồng Nhạc Nhạc chỉ cho là Huyền Lăng Phong vừa mới tỉnh lại , cho nên cũng nhận có vẽ khác thường .

      Nàng nghe được Huyền Lăng Phong như vậy liền lập tức gật đầu .

      "Đúng vậy mới vừa rồi ngài làm cho nô tài sợ gần chết nô tài còn tưởng rằng ... Còn tưởng rằng "

      xong những lời này Đồng Nhạc Nhạc khỏi cảm thấy nghẹn ngào

      Mặc dù bây giờ Huyền Lăng Phong tỉnh lại như chỉ cần vừa nghĩ tới vừa rồi Huyền Lăng Phong có khí lực mà nằm đó nàng còn tưởng rằng chết đời này còn được nhìn thấy nữa.

      Chỉ cần nghĩ đến đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi trong lòng như có người lấy chùy đánh vào cơ hồ thể thở nổi.

      lúc sau Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cái mũi cay cay. Ngay sau đó trước mắt hoàn toàn mờ mịt, nhưng giọt nước mắt lớn ngưng rơi xuống như sông hoàng hà ngưng chảy.

      Thấy Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên khóc Huyền Lăng Phong liền khỏi luống cuống .

      "Nha! Ngươi như thế nào khóc liền khóc? Ngươi ngươi ngươi đừng khóc nữa có được hay "

      Huyền Lăng Phong mở miệng gương mặt liền lộ ra vẻ bối rối.

      Phải biết rằng nếu đổi người khác mà khóc trước mặt liền cảm thấy phiền phức .

      Tuy nhiên tại thấy gương mặt nhắn ngừng khóc như mưa của tiểu thái giám nhìn rất đáng thương Huyền Lăng Phong liền cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng rất khó chịu

      Trong lòng cảm giác áy náy càng phát sinh thêm.

      Vừa nghĩ tới chính mình nhất thời sinh lòng chọc ghẹo khiền cho tiểu thái giám trước mắt này lo lắng sợ hãi

      tại còn vì mình mà khóc thương tâm như thế Huyền Lăng Phong hận rất muốn hung hăng đánh mình trận.

      Cũng là lần đầu tiên cảm giác muốn đánh chính mình trận.

      Trong lòng nhớ lại Huyền Lăng Phong liền đưa tay lau nước mắt mặt cho Đồng Nhạc Nhạc .

      Tuy nhiên khi tay Huyền Lăng Phong vừa tiếp xúc da thịt miềm mại thể tin nổi kia Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cả người tê dại trong lòng chấn động thôi

      Chỉ cảm thấy da thịt chỗ ngón tay chạm vào có cảm giác mềm mại mỏng manh giống như da của hài nhi mới vừa sinh ra, mềm mỏng khó có thể tin nổi.

      Cũng khiến cho có phần nỡ rời .

      Hơn nữa trong lòng còn dấy lên cảm giác kỳ quái khác thường.

      Trong lòng ngứa ngáy, phảng phất có con Tiểu Miêu ngừng gại gại ở trong lòng .

      Huyền Lăng Phong biết chính bị làm sao vậy chỉ biết là đối với cảm giác xa lạ khác thường này sinh ra tò mò rất hứng thú.

      Ở bên này Đồng Nhạc Nhạc cũng biết ý nghĩ trong lòng Huyền Lăng Phong .

      Mà giờ phút này nàng chỉ biết trút ra hết toàn bộ hoảng hốt và sợ hãi mới rồi .

      Cũng biết khóc hết bao nhiêu thời gian, nước mắt đồng nhạc mới từ từ nghừng rơi .

      Chỉ bởi vì khóc trong thời gian dài ()

      Huyền Lăng Phong thấy vậy liền đưa tay nhe nhàng vỗ lên lưng nàng , giúp nàng dễ thở .

      Huyền Lăng Phong vừa vỗ vừa khẽ .

      "Lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy người hay khóc như vậy , niếu phải biết ngươi là thái giám ta còn tưởng rằng ngươi là nữ nhân nữa đấy"

      Bởi vì chỉ có nữ nhân mới hay khóc như vậy!

      Trong lòng Huyền Lăng Phong khỏi oán thầm tiếng

      Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong có lòng dạ này trong lòng cũng khỏi hoảng hốt

      Có lẽ cũng bởi vì chột dạ , mà Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi nhất chính là bị người ta đoán ra thân phận của mình

      Trong lòng khẩn trương , trong ánh mắt hơi lộ ra vẻ hoảng hốt ,liền từ từ quay mình nhìn lên mặt Huyền Lăng Phong .

      Chỉ thấy Huyền Lăng Phong chăm chú giúp nàng dễ thở , mặt có chút vẻ khác thường nào.

      Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết lời mời vừa rồi của là vô ý , phát ra thân phận của mình.

      Nghĩ đền đây tảng đá trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.

      May là bị phát , bằng ....

      tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi thởi phào nhõm Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc còn khó chịu nữa ,mới thu lại đôi tay lưng nàng .

      Ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời cũng còn sớm bọn họ từ sáng cho tới giờ còn chưa có ăn gì .

      Nghĩ đến đây Huyền Lăng Phong liền mở miệng

      "Ngươi đứng ở đây chờ bổn vương , để ta xuống bắt cá"

      "A !? điề này làm sao có thể , hãy để nô tài xuống bắt cá "

      Vừa nghĩ tới mới vừa rồi Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là mất mạng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cho đến giờ phút này vẫn còn sợ hãi.

      Mà giờ phút này là sao có thể để cho xuống lần nữa niếu như lại xảy ra chuyện gì nàng nên làm cái gì bây giờ.

      tại mặt mày Đồng Nhạc Nhạc lo lắng ngừng, Huyền Lăng Phong biết trong lòng nàng nghĩ gì liền mở miệng

      "Ngươi hãi yên tâm lần này bổn vương nhất định cẩm thận "

      Vừa dút lời Huyền Lăng Phong cũng đợi Đồng Nhạc Nhạc thêm điều gì nữa liền cả người bùm tiếng nhảy xuống sông

      Thấy vậy tâm tình đồng nhạc khỏi treo ngược lên , hàng mi đẹp đẽ kia cũng phải gắt gao nhíu lại.

      Mà bây giờ nàng cũng còn có bao nhiêu khí lực .

      Sáng sớm nàng liền ở chỗ này bắt cá mà mới vừa rồi vớt Huyền Lăng Phong lên khí lực nàng cũng còn lại bao nhiêu.

      tại Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bờ buông lõng chút nào. Nếu mà Huyền Lăng Phong có việc gì khác thường liền trước tiên nhảy xuống cứu người.

      May mà lần này Huyền Lăng Phong có gì khác thường hơn nũa sao khi qua khắc giờ liền thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên roạt tiếng từ dưới mặt sông lên đây.
      ( khắc = 15 phút )

      Hơn nữa hai tay ôm chặt con cá chép quẫy mạnh .

      "Ha ha ha ha ha ha ..... Tiểu Nhạc Tử ngươi mau nhìn xem bổn vương bắt được con cá chép lớn đây. Ha ha , cá chép nướng chắc là rất ngon miệng "

      Huyền Lăng Phong mở miệng cười ,tiếng cười cởi mở từ trong miệng cũng ngừng ùa ra .

      Nghe được Huyền Lăng Phong vậy , lại thấy gương mặt tràn đầy sưng sướng kích động của , khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ bĩu cái .

      "Thập tam vương gia ngài nhanh lên bờ "

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc như vậy , Huyền Lăng Phong liền gật đầu . Ai biết đúng vào lúc này con cá chép lớn tay đột nhiên ra sức ngừng giãy dụa . Huyền Lăng Phong thấy vậy liền hoảng sợ oa oa gọi lớn . Chỉ sợ lần này vất vả mới bắt được con cá chép lớn này , mà nó liền trốn như vậy .

      Cuối cùng vạn bắt đắc dĩ liền đút con cá chép vào trong áo

      "Hì hì tại bổn vương xem ngươi trốn làm sao"

      Bỏ con cá chép lớn vào trong áo , thấy nó ngừng giãy dụa mà thể thoát ra được , Huyền Lăng Phong liền đắc ý .

      khắc sau Huyền Lăng Phong liền nhanh chóng lên bờ.

      Tuy nhiên Đồng Nhạc Nhạc thấy bộ dáng tại của liền nhịn được ôm bụng cười ha ha ha.
      "Ha ha ha ha ha ha, Thập Tam Gia, bộ dáng bây giờ của ngươi mắc cười. . ."

      Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lên tiếng, vừa nhịn được cười ha ha .

      Giờ phút này , Huyền Lăng Phong nơi nào còn sang trọng như dĩ vãng nữa! ?

      Bộ trang phục vốn hiên ngang oai hùng, giờ phút này còn hai cái tay áo , trở thành loại áo có tay .

      Trong lòng vẫn còn ôm con cá chép lớn!

      mái tóc dài đen nhánh, ko còn mượt mà thẳng tắp nữa rồi.

      Bộ dáng này, lúc đầu nhìn qua, giống như là người ướt sũng, rất là tức cười!

      Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, Huyền Lăng Phong lại cúi đầu đánh giá chính mình.

      Nhìn mình toàn thân đều vô cùng nhếch nhác, Huyền Lăng Phong trong lòng biết, tại chính mình, khẳng định nhìn rất tức cười.

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong nhịn được đưa tay sờ sờ cái mũi, hé miệng cười tiếng.

      "Ngươi phải Bổn vương rất giống Tê Lợi Ca ở quê quán các ngươi sao! ? Làm thế nào tại lại giễu cợt Bổn vương như thế! ?"

      Huyền Lăng Phong lời này còn tốt, vừa xong, Đồng Nhạc Nhạc ngay lập tức cười càng lớn .

      Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng nhịn được sờ sờ gáy.

      sai lời nào sao! ? Nhìn tiểu thái giám này cười rất lớn nha !

      Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này mặt nở nụ cười rất sáng lạn, sau khắc, khóe miệng khỏi có hơi cong lên cái.

      Mặc kệ tiểu thái giám này rốt cuộc là cười cái gì, chỉ là, tổng so sánh thấy khóc vẫn tốt hơn nhiều.

      "Được rồi, ngươi đừng cười, đói bụng sao! ?"

      Nghe được Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ dừng cười.

      Ai, đúng là, cười thời gian dài như vậy, mặt nàng đều cười đến đau cả mồm.

      Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhắn của mình phát đau vì cười, tới chỗ Huyền Lăng Phong .

      Sau khi cầm lấy con các chép lớn do Huyền Lăng Phong đưa tới, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu nhanh nhẹn xử lý .

      Đánh vẩy, moi ruột, Đồng Nhạc Nhạc xoẹt xoẹt xoẹt vài cái liền xử lý tốt .

      Huyền Lăng Phong thấy vậy, cũng từng nhàn rỗi. nhặt chút cành củi về, liền bắt đầu nhóm lửa.

      Sau khi Đồng Nhạc Nhạc xử lý xong con cá chép, liền cầm lấy cành cây xiên vào, lại từ từ đặt lên bếp lửa bắt đầu nướng.

      Huyền Lăng Phong nằm ở tảng đá, hai tay gối lên sau đầu.

      Đôi mắt đen xinh đẹp kia, càng là có hơi nheo lại, lẳng lặng nhìn những đám mây trắng trời cao trong xanh.

      Chỉ thấy trời cao xanh ngắt , mây trắng lớp lớp theo gió từ từ bay , luôn luôn thay đổi, trông rất đẹp mắt.

      Thấy vậy, tâm của Huyền Lăng Phong, khỏi trở nên yên bình.

      Trước kia, cho tới bây giờ cũng từng giống như lúc này, được yên bình như thế, nhàn nhã tán thưởng cảnh đẹp trời cao . tại, mới phát , trời xanh mây trắng nhìn cũng đẹp .

      Có lẽ, tại tâm trạng thay đổi, có lẽ, ở bên cạnh , là tên tiểu thái giám này! ?

      Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong khỏi hơi hơi liếc xéo, hướng tới người ở bên cạnh, nhìn sang Đồng Nhạc Nhạc từ từ nướng cá.

      Hay cho tiểu thái giám này, vóc người nhắn xinh xắn, da thịt trắng như tuyết. Dáng vẻ giờ phút này chăm chú nướng cá, trông mê người như vậy. . .

      Bất tri bất giác, Huyền Lăng Phong nhìn đến ngây dại. . .

      Chỉ mong rằng năm tháng yên bình vui vẻ, thời gian vĩnh viễn ngừng vào

      [​IMG]
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :