1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng chồn thành hậu, Tà mị lãnh đế ôn nhu yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Nam tử trúng độc 2 !

      Hơn nữa, còn là nam tử dáng dấp phi thường tuấn mỹ!

      Đồng Nhạc Nhạc tự nhận, bản thân là người tham tài háo sắc, tham sống sợ chết!

      Bình sinh nhất chính là trai đẹp !

      Tiếc rằng, bản thân xuất thân tốt, tướng mạo càng có gì đặc biệt, cho nên sống hai mươi ba năm, ngay cả bạn trai cũng có đến người .

      Bình thường, cũng chỉ có ở TV, trong tạp chí ngắm các loại trai đẹp.

      Hôm nay, nam tuấn mỹ khoảng cách gần như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, chỉ cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh.

      Tiếng tim đập ' Bang bang bang ', đập nhanh như vậy, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.

      " Trời ạ! đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế ! ? "

      Đồng Nhạc Nhạc dám tin kinh hô, ánh mắt nhìn về phía nam tử càng nồng đậm vẻ kinh diễm ------

      Cẩm bào tím sậm bọc lấy thân, áo hơi chặt, đem dáng vẻ to lớn của nam tử kia, tinh tế phác họa.

      Nhìn ra nam tử cao thước chín, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng hoàn mỹ kia, quả thực có thể sánh ngang cùng tượng thần Hy Lạp.

      Kim quang buộc tóc, tôn lên được khuôn mặt tuấn mỹ kia, ngũ quan tinh xảo gì sánh được, giống như mĩ ngọc tỉ mỉ chạm trổ mà thành!

      Mày kiếm trong truyền thuyết, xéo tới tóc mai!

      Mũi cao thẳng, lộ vẻ ưu nhã !

      Lúc này, nam tử tuy rằng hai mắt nhắm chặt, nhưng vẫn đích thực người long chương phượng tư, quý khí bức người!

      Nhưng mà, khi ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc đảo qua, rơi vào đôi môi mỏng tím bầm nam tử kia, trong lòng căng thẳng, khỏi hít hơi khí lạnh!

      Trời ạ !

      Đôi môi nam tử này, tại sao là màu tím đen ! ?

      Vừa nhìn liền biết, nam tử này, bây giờ thân trúng kịch độc !!!

      Trong lòng khiếp sợ, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì đó, khỏi vươn chân lông lá, hướng phía phía nam tử tìm kiếm chỗ mũi.

      Khi cảm giác được nam tử còn có hơi thở, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng cao hứng, rốt cuộc mới hơi thả lỏng.

      May là nam tử này có chết !

      Tuy rằng, nàng cùng nam tử này quen biết, chỉ là, nam tử tuấn mỹ như thế, nếu chết thực đáng tiếc mà !

      Nhưng là bây giờ, nam tử này thân trúng kịch độc, bốn phía lại khong có người.

      Nam tử này tại cho dù chết, chờ đến khi độc phát, cũng hẳn là chết khong thể nghi ngờ a !

      Vậy bây giờ nên làm gì ! ?

      Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, dù sao, nàng thể trơ mắt nhìn nam tử này chết a !

      Ngay Đồng Nhạc hoang mang lo sợ, sau khắc, Đồng Nhạc Nhạc giống như nghĩ đến cái gì đó, trợn mắt nhìn.

      " A! Vừa rồi những người đó thế nào ta ! ? Chồn Phượng Hoàng, trong truyền thuyết biến mất trăm năm, cả người đều là bảo vật! ! Hàm răng có kịch độc, máu có thể giải trăm độc ! ! ! "

      Chậm rãi nhớ lại những lời bình luận mấy đại hán vừa rồi với mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khỏi vui mừng.

      Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn dám khẳng định.

      Dù sao, lời những người đó , Chồn Phượng Hoàng biến mất trăm năm, những đại hán kia chừng chỉ là suy đoán.

      Cũng biết, máu trong người nàng, có thể giải trăm độc hay !

      Nếu như có thể ! ?

      Nghĩ tới đây, chân mày Đồng Nhạc Nhạc vặn cái, vẻ mặt lo lắng.

      Chỉ là tại, cũng cho phép nàng suy nghĩ nhiều.

      Đều là cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa, nam tử này còn là siêu cấp trai đẹp chứ !

      Nghĩ ngày trước xem TV, phải những người cổ đại, chú trọng nhất các loại ân tình sao ! ?

      Động chút là lấy thân báo đáp các loại !
      kabi_ng0k, Andrena, PhongVy2 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: Nam tử trúng độc 3 !
      Nhớ ngày trước xem TV, phải những người cổ đại đó, chú trọng nhất các loại ân tình sao ! ?

      Động chút là lấy thân báo đáp các loại !!!!

      Vừa nghĩ tới, nếu nàng cứu nam tử này, khi nam tử này tỉnh lại, thâm tình chân thành với nàng.

      " Nhạc Nhạc, là nàng cứu ta phải ! ? Ta có gì báo đáp nàng, bằng, ta liền lấy thân báo đáo ! "

      Bệnh nghề nghiệp phát tác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến vào trạng thái ảo tưởng.

      Vẻ mặt thèm thuồng, hai mắt chỉ kém biến thành hình trái tim !

      Cái miệng nhắn nhếch lên, vẻ mặt háo sắc.

      " Ha ha, được được được, vậy lấy thân báo đáp ! Ha ha ..."

      Đồng Nhạc Nhạc tiếp tục mơ mộng, cho đến khi bên tai lại lần nữa truyền đến tiếng nam tử kêu rên.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hoàn toàn thức tỉnh.

      Nghĩ bản thân vừa rồi lại có thể hoa si, cũng quên mất, nam tử này vẫn còn thân trúng kịch độc chứ !

      tại khẳng định vô cùng khổ cực ! ?

      Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thu hồi suy nghĩ bay xa, cúi đầu đưa tay nhìn chân mình. ( o.0 )

      Chỉ thấy móng vuốt này, ngắn ngủn, lông lá xồm xào, lòng bàn tay đầy thịt non phân nộn (?), rất là đáng !

      tại, muốn nàng làm bị thương chính mình, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn có chút nỡ !

      Chỉ là, lại nhìn nam tử nằm mặt đất trước mặt, tính mạng sắp buông, Đồng Nhạc Nhạc cũng kịp nhiều như vậy! (??? ta edit được đoạn này :'( )

      Lập tức, liền ' Bá ' tiếng, lộ ra móng vuốt sắc bén, răng bạc cắn chặt cái, lại quyết hướng phía cánh tay mình cắt tới.

      cánh tay truyền đến hồi đau đớn, đau đến nỗi Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép.

      " Ai, mẹ nó! là đau ! ! !"

      Đồng Nhạc Nhạc cắn răng chịu đau .

      Lại thấy mặt cánh tay đầy lông của mình, lúc này vét máu tràn ở nơi này.

      Chỉ thấy vết máu kia, đầu tiên là nho nho, từ từ, máu tươi kiều diễm kia, vết máu liền chậm rãi chảy ra.

      Nhìn bộ lông trắng như tuyết, máu tươi kiều diễm ướt át kia, giống như mặt tuyệt chậm chậm mọc ra cây mai máu, tươi đẹp lóa mắt như thế, nhìn thấy mà giật mình ! ! !

      Cánh tay bị đau, mắt thấy máu tươi chậm rãi chảy xuống, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đem cánh tay chảy máu của mình đưa qqua miệng người nam tử.

      Chỉ là nam tử tại, môi tím khép chặt, giọt máu tươi xuống, cũng có uống được.

      Thấy vậy, chân mày Đồng Nhạc Nhạc khẽ nhăn.

      Sau đó, liền lo lắng .

      " Ngươi mau mở miệng uống ! Bằng , máu ta chảy uổng rồi ! "

      Đồng Nhạc Nhạc mở miệng , nhưng biết, bản thân ra, lại thành thanh ' Chi Chi Chi '.

      Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc tỏ ý vô cùng bất đắc dĩ !

      Cũng biết, mình bây giờ phải người rồi, lại làm sao có thể ra tiếng người chứ ! ?

      Trong lòng buồn đau.

      Ai biết, nam tử vốn hôn mê, dường như nghe hiểu, ngờ, lại có thể theo bản năng mở môi tím...

      Đôi môi nam tử mở ra, máu tươi cánh tay Đồng Nhạc Nhạc, liền chậm rãi thuận theo môi tím của , vào trong miệng nam tử...

      Đồng Nhạc Nhạc chuyên tâm chỉ muốn nam tử có thể giải độc tỉnh lại, cũng biết, máu mình, rốt cuộc phải bao nhiêu giọt...

      Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc mặc cho từ vết thương của mình ngừng chảy máu, ngừng vào trong miệng nam tử.

      Nhưng biết, bản thân hôm nay, người lấy máu thiên kim (?)...

      Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy, đầu mình có chút choáng váng.

      biết có phải là thiếu máu quá độ hay , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng đánh tới.

      Sợ bản thân bất tỉnh, Đồng Nhạc Nhạc khỏi mạnh lắc lắc đầu , cắn chặt đầu lưỡi, để cho mình giữ vừng tỉnh táo.

      Trong lòng, cũng so với ảo não.

      Lẽ nào, mấy đại hán vừa rồi nhận lầm, nàng phải chồn phượng hoàng trong truyền thuyết, chỉ là chồn trắng thông thường, máu của nàng, thể giải trăm độc ! ?

      Nếu là như vậy, máu này của nàng, đúng là chảy uổng...

      Trong lòng bất đắc dĩ, mặt mày Đồng Nhạc Nhạc lúc này càng thêm mấy phần bất đắc dĩ thở dài.
      Friendangel2727, kabi_ng0k, xixon3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Huyết mâu !

      Nhưng mà, khi Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy thất vọng, nam tử vốn ngủ mê man, mày kiếm chợt hơi vặn cái, lông mi run nhè nhè thoáng cái, có dấu hiệu thanh tỉnh!

      Thấy vậy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, ánh mắt liền tràn đầy chờ mong, chăm chú rơi vào mặt nam tử.

      Mãi đến khi, lông mi nam tử kia khép chặt, run rẩu vài cái, chậm rãi mở mắt ra --- ----

      Trời !

      Đây rốt cuộc là đôi mắt thế nào?

      Đường nét đôi mắt hoàn mỹ, lông mi dài rậm, như cánh quạt dài đen, rất là xinh đẹp !

      Ở chỗ tầm mắt nam tử, là hai bóng đen, khiến cho nam tử nhìn qua ( -_- ), ngũ quan càng thêm tuấn mỹ!

      Nhất là con ngươi mắt, là đôi huyết mâu* ! ( Huyết mâu: Mắt máu )

      Giống như bảo thạch màu đổ xinh đẹp nhất thế gian, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, là chói mắt !

      Lại giống như ngưng ngựng tụ hàng vạn hàng nghìn máu đào, đỏ tươi, dị, tà mị !

      Chỉ cần liếc mắt, liền khiến người ta khó quên suốt đời !

      Chỉ là, đôi mắt nam tử rất lạnh !

      Con ngươi thâm thúy, lại băng lãnh như tảng băng. Chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết người !

      Đồng Nhạc Nhạc sống hai mươi ba năm, màu mắt đen lam nâu thầy nhiều rồi. nhưng chưa từng có thấy qua đôi mắt người, lại là màu đỏ !

      Hơn nữa, đôi mắt đỏ tươi này, trong đó mang theo băng lãnh, tà mị, làm cho người ta nhìn cái, khỏi liên tưởng đến Tu La đến từ mười tám tầng địa ngục kia.

      Toàn thân lạnh giá, tà khí ! Làm cho người ta rét mà run ! ! !

      " Uống ! "

      Khi thấy nam tử mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc trong lfong chấn động, nhịn được hít hơi khí lạnh !

      Nhìn về phía ánh mắt nam tử, càng phủ đầy chấn động, vô cùng kinh ngạc cùng nhè sợ hãi . . .

      Trái ngược với Đồng Nhạc Nhạc chấn động sợ sệt, khi Huyền Lăng Thương mở mắt ra, thấy con chồn trắng ngồi chồm hỗm ở ngực mình, mắt máu nhất thời ngẩn ra.

      Trong bụng càng nghi hoặc.

      Theo biết, trận chiến vừa rối , quân địch mai phục , toàn quân bị diệt, bản thân trúng kịch độc, mệnh bao lâu nữa !

      Chỉ là vì bản thân đế vương tôn nghiêm, cho dù chết, cũng muốn chết ở trước mặt quân địch, vì thế, mạnh mẽ chống đỡ chút chân khí cuối cùng, thi triển khinh công rời khỏi.

      Ai biế, cuối cùng khí lực tan hết, liền lăn xuống sườn núi.

      Lúc đó, Huyền Lăng Thương biết, biết lần, phải chết gì thay đổi !

      Ai biết, còn có thể mở mắt ra !

      Vì sao bây giờ còn chưa chết ! ?

      Hơn nữa, Huyền Lăng Thương thử thu triển nội lực, ngạc nhiên phát , nội lực của từng chút từng chút ngưng tụ trở về . . .

      Cảm giác được tại đây, làm cho Huyền Lăng Thương ngạc nhiên !

      Dù sao, xuyên qua giữa trăm địch nhân, khẳng định phải chết thể nghi ngờ !

      Vì sao tại, chết, hơn nữa nội lực còn từ từ ngưng tụ ! ??

      Trong lòng khiếp sợ, đôi mắt máu của Huyền Lăng Thương đảo qua .

      Khi thấy vật lông xù xì ngực kia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

      Huyền Lăng Thương từ xem vô số sách, bất kể là thiên văn địa lý, hay là triều đình y thuật võ công, cũng xem ít.

      Sở dĩ, khi thấy con chồn trắng giữa hai lông mày vết đỏ tươi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra !

      Nghe đồn, thế gian có loại chồn, tên là chồn phượng hoàng !

      Chồn phượng hoàng này, cả người đều là báu vật !

      Răng chứa kịch độc, bị nó cắn cái, nếu như nhanh chóng giải độc, hẳn phải chết thể nghi ngờ!

      Thế nhưng, máu chồn phượng hoàng, cũng có thể trị trăm độc, thế gian hiếm có !

      Chỉ là, trăm năm trước, người đời vì bắt chồn phượng hoàng, đến nỗi chồn phượng hoàng dần dần mất hết, cuối cùng, trăm năm trước, thế gian lại người thấu dấu vết phượng hoàng chồn, người đời đều , chồn phượng hoàng biến mất !

      Thế nhưng hôm nay, ngồi xổm ngực , phải là chồn phượng hoàng biến mất trong truyền thuyết sao ?

      Trong lòng khiếp sợ, khi ánh mắt Huyền Lăng Thương đảo qua, rơi vào chân trước chồn phượng hoàng chảy máu, đồng tử nhất thời trợn trừng !

      Từ bị thương vô số, cho nên, Huyền Lăng Thương sao chẳng biết miệng vết thương cánh tay chồn phượng hoàng này, chính là do vũ khí sắc bén gây thương tích ! ?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8 : Ngất xỉu !

      Lại cảm giác trong miệng có vị tanh tanh ngòn ngọt, do quá quen thuộc đối với máu tươi khiến cho Huyền Lăng Thương lập tức hiểu ra.

      Trong lòng càng vô cùng rung động!

      "Là ngươi, vừa rồi ngươi dùng máu của chính mình để cứu ta! ?"

      Huyền Lăng Thương mở miệng liền thốt ra lời này mà hề nghĩ ngợi.

      Nhưng sau khi Huyền Lăng Thương vừa dứt lời, cũng khỏi ảo não lúc.

      Chính mình khờ, trước mắt tuy là con Phượng Hoàng Điêu tuyệt chủng trăm năm , nhưng cũng vẫn là động vật.

      Động vật làm thế nào mà nghe hiểu được tiếng người đây! ?

      Trong lúc Huyền Lăng Thương cảm thấy buồn cười vì chính mình lỡ lời, ngờ con chồn Phượng Hoàng trước mắt này phảng phất nghe hiểu được tiếng người . Nó lập tức gật gật cái đầu lông xù dễ thương kia , hình như là đồng ý với !

      Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương thầm giật mình.

      Huyết mâu khỏi gắt gao rơi ngực con Phượng Hoàng Điêu kia.

      Chỉ thấy con Phượng Hoàng Điêu này, bộ lông toàn thân trắng như tuyết , tứ chi ngắn tũn, thân thể mảnh dẻ, tai hình tam giác, cái mũi cái miệng đều là nho xinh xinh.

      Chòm lông đầu đỏ như Hỏa Diễm kia khiến cho con Phượng Hoàng Điêu lông xù này được tăng thêm vài phần cao quý!

      Giờ phút này, điều khiến cho Huyền Lăng Thương đích xác động tâm chính là đôi mắt long lanh kia !

      Các loại động vật tầm thường , coi như là dễ thương đến đâu, đối với , chẳng qua là cầm thú!

      Có điều con chồn Phượng Hoàng trước mắt này hấp dẫn nhất cũng chính là kia đôi mắt long lanh kia !

      Huyền Lăng Thương sống hai mươi lăm năm. Nay mới lần đầu tiên phát con cầm thú lại có thể có được đôi mắt cực kì linh lợi như vậy!

      Từ trong đôi mắt con Phượng Hoàng Điêu này, hình như có thể thấy lo lắng trong mắt nó, rung động và quan tâm đối với chính mình . . .

      Thế này. . . là quá thần kỳ!

      Đối với kinh ngạc trong lòng Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc vẫn biết, chính mình vừa rồi hành động theo bản năng làm Huyền Lăng Thương rung động như thế.

      Vừa rồi, khi nàng nghe được những lời Huyền Lăng Thương , chỉ là trả lời theo bản năng mà thôi.

      Cũng dự đoán, những tiếng ra vẫn chỉ là thanh 'chít chít'.

      Vì điều này, Đồng Nhạc Nhạc cực kì ảo não!

      Chết tiệt!

      Làm sao nàng có thể quên , tại nàng phải là người!

      Sao nàng có thể vừa rồi vẫn còn làm xinh đẹp mơ mộng gì, cho là cứu được nam nhân này, nam nhân này giống như chàng trai trong tiểu thuyết , lấy thân báo đáp đối với nàng!

      Trong lòng lúc ảo não thôi, được, Đồng Nhạc Nhạc lại quên đứt là cánh tay của mình vẫn còn chảy huyết!

      Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng.

      Những cơn chóng mặt kéo tới, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc cũng chống đỡ nổi nữa, hai mắt vừa trợn lên liền ngất . . .

      Tuy nhiên, sau khi Đồng Nhạc Nhạc bất tỉnh, nàng cũng biết .

      Huyền Lăng Thương thấy con chồn Phượng Hoàng ngực mình đột nhiên hai mắt vừa trợn ngược liền ngã vào trong ngực mình , trong lòng khỏi cực kì kinh hãi phen!

      giống như, sắp sửa mất thứ gì đó quan trọng nhất , khiến cho hoảng hốt hồi mà có lý do !

      Cảm giác hoảng hốt như vậy, xa lạ như thế!

      Nghĩ lại, sống hai mươi lăm năm, từ tiểu hoàng tử quyền thế, từng bước từng bước tới vị trí đế vương cao cao tại thượng bây giờ , có chuyện gì mà còn chưa trải qua ! ?

      Coi như đối mặt ngàn vạn quân mã, cũng chút nhíu mày!

      nay, đến khi thấy Tiểu quỷ này trong lòng đột nhiên ngã xuống, trong lòng Huyền Lăng Thương giật thột, lập tức cả người liền nhổm dậy từ cỏ .

      Độc người được giải, cho nên giờ phút này Huyền Lăng Thương khôi phục thể lực và có hơn phân nửa nội lực.

      Giờ phút này, tay ôm lấy trong lòng chồn Phượng Hoàng, Huyền Lăng Thương mới phát , Phượng Hoàng Điêu này so với trong tưởng tượng của mình càng nhắn xinh xắn hơn.

      Hơn nữa, vóc người rất rất , cũng biết có nặng đến hai cân hay !

      Chỉ là do Phượng Hoàng Điêu có bộ lông xù, mới khiến cho nó xem ra lớn hơn ít so với thực tế mà thôi.

      Chỉ thấy Phượng Hoàng Điêu bị chính mình dùng tay nâng lên, Huyền Lăng Thương đầu tiên là dùng đầu ngón tay thăm dò hơi thở của Phượng Hoàng Điêu.

      Sau khi cảm giác được Phượng Hoàng Điêu vẫn còn có khí tức , hòn đá vốn trĩu nặng trong lòng Huyền Lăng Thương rốt cục mới được thả xuống .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Ân chồn cứu mạng !

      Nếu như là trước đây, Huyền Lăng Thương tuyệt đối lưu ý như thế đến con cầm thú!

      Chỉ là nay, con chồn Phượng Hoàng này cũng là bởi vì cứu , nên mới mất quá nhiều máu.

      cho cùng, Phượng Hoàng chồn này, chính là ân chồn cứu mạng của !

      Trong lòng nhớ lại nhìn thấy chân trước của Phượng Hoàng chồn vẫn còn chảy máu. Kết quả là, Huyền Lăng Thương liền móc ra từ trong ngực bình sứ tinh xảo. Tức , dè dặt rắc thuốc bột trong bình sứ vào vết thương đùi Phượng Hoàng chồn .

      Sau khắc, lại đưa tay hung hăng xé vạt áo cái.

      Cùng với tiếng "roạt", tay Huyền Lăng Thương liền có thêm dải vải hẹp dài .

      Sợ làm đau đớn đến Tiểu quỷ này, hành động của Huyền Lăng Thương càng là vô cùng nhàng.

      Sau khi cẩn thận băng bó xong xuôi vết thương cho Phượng Hoàng Điêu, vầng trán của Huyền Lăng Thương vốn nhăn tít mới từ từ giãn ra chút .

      Nhìn vào đôi mắt của Huyền Lăng Thương , càng là có thêm vài phần dịu dàng mà chính bản thân cũng từng nhận thấy được . . .

      Đến lúc Ngự lâm quân hấp tấp tìm được Huyền Lăng Thương , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà ai nấy đều giống như thấy sấm sét giữa trời quang, coi như bị chấn động đến hoá thạch ngay tại chỗ !

      Trời ạ!

      Rốt cuộc là bọn họ hoa mắt tập thể, hay hôm nay là ngày mặt trời mọc lên từ phía tây ! ?

      Vị Hoàng thượng câu nệ cười, lạnh lùng đến kì quái của bọn họ , lại cũng có lúc dịu dàng giống như thế này ư! ?

      Hơn nữa, dịu dàng của phải đối với những người khác, mà là đối với con . . . Tiểu Bạch chồn! ? ?

      Thấy vậy, đám Ngự lâm quân liền đứng ngây ra ở nơi đó cũng phải hồi rất lâu . Hơn nữa chúng còn dám tin đưa tay dụi dụi mắt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi !

      Cho đến lúc trôi qua biết bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Thương vốn lúc dốc lòng chăm sóc Đồng Nhạc Nhạc phảng phất nhận thấy được dường như có điều gì, huyết mâu khỏi ngước lên .

      Đến khi thấy, Ngự lâm quân biết xuất ở cách đó xa từ khi nào huyết mâu vốn mang theo dịu dàng mới chợt lạnh lẽo !

      Thay đổi cực nhanh, chỉ là trong nháy mắt thôi!

      Nhìn Huyền Lăng Thương mới khắc trước thôi vẫn còn dịu dàng chân thành , sau khắc liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trong dĩ vãng , trong lòng mọi người khỏi rùng mình.

      Trong lòng, càng là nhất tề nổi lên kính nể sợ hãi!

      Dù sao, nam nhân trước mắt này chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc !

      Từ người nam nhân lộ ra phong thái cao quý , hơn nữa còn có lạnh lẽo uy nghiêm kia mà chỉ kẻ ngồi cao mới có. Chỉ cần ánh mắt, đủ để cho người ta táng đởm kinh hồn, tiến tới cam tâm tình nguyện phủ phục ở dưới chân . . .

      Chỉ là, thay đổi này quá lớn!

      Mẹ ơi, hơn phân nửa số người ở đây so ra lại vẫn còn kém con Phượng Hoàng chồn nho sao! ?

      Trong lòng mọi người khóc ra nước mắt, cảm giác được địa vị của mình là thấp đến thể thấp hơn. . .

      Đối với tâm tư của mọi người, Huyền Lăng Thương cần phải để ý tới.

      Lúc này, thủ lĩnh Ngự lâm quân, sau khi phục hồi tinh thần mới nhớ lại mục đích của mình trước khi tới nơi này . lập tức vội vã quỳ xuống đất.

      Các tướng lĩnh phía sau cũng như thế, đều nhất tề quỳ xuống theo.

      - Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Đối với mọi người cùng nhau tung hô, Huyền Lăng Thương chỉ là nhàng gật đầu.

      - Hãy bình thân!

      Nam nhân mở miệng, giọng nặng trình trịch lạnh như băng.

      gương mặt lạnh như băng đó, phảng phất hồ sâu yên lặng hơn ngàn năm , sợ hãi sóng gió! Làm cho người ta nhìn ra vui hay giận!

      Giờ phút này, thủ lĩnh Ngự lâm quân lúc mực cung kính đứng lên . lập tức tiến lên bước, quỳ gối xuống đất mà mở miệng cung kính với Huyền Lăng Thương .

      - Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng trách tội!

      Thủ lĩnh Ngự lâm quân Hách Đức theo Huyền Lăng Thương nhiều năm.

      Vào lúc mới được biết Huyền Lăng Thương bị đâm trong rừng, liền vội vã chạy tới.

      Ai mà biết, khi chạy tới rừng cây liền nhìn thấy thi hài khắp nơi!

      Từ trong miệng tên thị vệ hấp hối được biết, Hoàng thượng người bị trúng kịch độc, e là có bất trắc. Khiến cho trong lòng lúc băn khoăn thôi.

      Hơn nữa, trong lòng Hách Đức cũng tính toán trường hợp xấu nhất! Ai biết, khi mang theo mọi người chạy tới nơi này, điều nhìn thấy, cũng là Hoàng thượng của từ trước tới nay vô cùng lạnh lùng, giờ phút này nhàng cẩn thận chăm sóc con Tiểu Bạch Điêu như thế. Hơn nữa còn dè dặt bôi thuốc băng bó vết thương cho Tiểu Bạch chồn . . .

      ***************
      kabi_ng0k, xixon, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :