Câu chuyện thứ tư
Ôn nhu, kỳ là có vấn đề
Từ sau khi Thanh Loan trở về, có khoảng thời gian Mạnh Ân rất rầu rĩ vui. Lưu Phi đoán rằng, sư phụ lúc nào cũng mở miệng ghét phụ nữ mới là khẩu thị tâm phi. Kỳ , đối với tất cả chủng tộc phái nữ đều đặc biệt trân trọng bao dung, bất kể là Tiểu đồ đệ ‘nắm tay so với miệng đều lớn hơn’ luôn dính như sam, hay là Thanh Loan mỏng manh sầu bi, đều trân trọng như nhau, thậm chí là cưng chiều.
Cũng bởi vậy, nên mới càng thể chịu được thống khổ khi chia lìa, mới có thể , phi thường chán ghét nữ nhân ?
Bất quá, cuối cùng cũng phấn khởi lên, đem tâm tư đặt vào chuyện nghiên cứu mới. Về điểm ấy, Lưu Phi cảm thấy thực an ủi. Lại , lần này đặt hứng thú vào nông canh, cho dù có là loại cỏ độc mầm ác nào, tính an toàn tương đối cũng cao hơn rất nhiều, chắc xuất người bị hại đáng thương nhỉ.
vất vả hoàn thành xong việc nhà, từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra ngoài, sư phụ của , trong bộ quần áo lao động, quần dài nghiêm túc nhét trong ủng mưa, mái tóc dài bện thành bím gọm gàng, vất vả cần cù xới đất trong vườn rau…
Người xinh đẹp là chiếm hết mọi tiện nghi. Cho dù ăn mặc như chị nông dân (là nông dân mới đúng… ), cũng làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, vui vẻ thoải mái. Những nghiên cứu sinh đến nâng cao kiến thức vào kỳ nghỉ hè hẳn là cũng có đồng cảm, có vài nam sinh nhìn đến ngẩn ngơ cả người, nước dãi cũng đầy đất.
Nam sinh mới lớn đương còn tuổi dậy a… Lưu Phi già dặn lắc đầu, đẩy cửa sổ gọi: “Sư phụ, có muốn ăn điểm tâm ? Ta chuẩn bị trà chiều rồi…”
Mạnh Ân cho nụ cười sáng lạn gần như lóa mắt, “Các ngươi trước cứ xới đất cho tốt , chú ý đừng xới tung chỗ ta gieo trồng rồi nha… làm xong rồi, cũng tới ăn điểm tâm .”
tao nhã băng qua vườn rau hàng hàng thẳng tắp, đến sân trước, Lưu Phi bưng trà và bánh quy ra.
“ mời mấy học tỷ học trưởng cùng ăn sao?” Lưu Phi là đứa bé rất có lễ phép, cho dù là nghiên cứu sinh, vẫn gọi là học trưởng học tỷ, bởi vì những học sinh kia đều lớn tuổi hơn .
“Để cho họ động thủ xem chút, động thủ làm sao tiến bộ được chứ?” Mạnh Ân chà chà bùn đất lên đống cỏ rơm, đến bên cạnh chiếc bàn trong đình, bắt đầu uống trà chiều.
Lưu Phi cũng ngồi xuống, đưa mắt nhìn những học tỷ học trưởng làm việc ở xa xa… Đột nhiên cảm thấy bọn họ có điểm kỳ quái. Bọn họ vừa chạy tới chạy lui vườn rau, vừa hoa chân múa tay vui sướng.
lớn như vậy, còn bắt chước con nít phá phách? Cây trồng bị giẫm đạp chết hết mất. càng nhìn càng thấy đúng, qua đình viện muốn nhìn xem họ làm gì…
“…Sư phụ!” Giọng của mang theo hoảng sợ cực độ, “Ngươi rốt cuộc trồng cái gì trong vườn rau?!”
Mạnh Ân quay đầu lại, trong lòng thầm kêu xong, “…Chỉ… chỉ có vài thứ thôi…”
“Vài thứ đó là thứ nào?!” gần như là rống lên, “Vì sao trong vườn rau lại có đống cải củ chạy tới chạy lui khiêu vũ hả?!”
“Ta cải tạo gien a!” Mạnh Ân phản xạ che mặt lại, “Ta lấy gien của nhân sâm đổi qua nha!”
“…Rốt, cục, là, cái, giống, gì…?” ngữ khí của cực kỳ bình tĩnh, lại chứa bão tuyết dày đặc.
Mạnh Ân càng che mặt kín hơn, “Là mạn…”
Cái gì là “Là mạn”? Hơn nữa đám củ cải biết chạy kia vừa nhảy vừa hét, còn hét rất thê thảm…
Đột nhiên đầu óc mê man, sực nhớ tới lúc còn ở “Đêm Hè”, Diệp sư phụ từng lấy ra tiêu bản giảng dạy cho đám nghiên cứu sinh bọn họ…
Đó là loài hoa ác ma của phương Tây: Mạn Đà La[1] phải! Loại hoa chết tiệt này đều sinh trưởng ở nghĩa địa, pháp trường, hoặc gần những ngôi nhà có ma ám, nếu bị nhổ lên, chúng phát ra tiếng la thảm thiết, người nghe được lập tức mất mạng…
[1] Mạn Đà La: cây Mandragora (Madrake) hay còn gọi là nhân sâm, tiếng Việt thường gọi là củ khoai ma, là loại cây có rất nhiều công dụng, chúng có gốc trông giống như con người. Khi trưởng thành, tiếng kêu của nó có thể gây tử vong cho bất kỳ ai nghe thấy nó,còn những con cái chỉ làm chúng ta ngất mà thôi! Ai xem Hary Potter chắc biết cây này, theo như trong truyện nước ép từ chúng có công dụng giải trừ người bị hóa đá.
“Mạn Đà La?! Sư phụ a ~ rốt cuộc ngươi có chút đầu óc bình thường nào hay !?” khẩn cấp , “Ngươi trồng loại cây đó trong vườn rau của chúng ta!”
“ cải tạo gien rồi mà!” Mạnh Ân che kín mặt nhảy ra khỏi sân đình, “Vả lại, Tỳ Hưu nhận chủ rồi, cho nên chúng ta có việc gì a! Bọn chúng thay chúng ta chắn tiếng kêu chí mạng của Mạn Đà La…”
“…Vậy còn những học tỷ học trưởng kia có được Tỳ Hưu hộ thể ?!” Lưu Phi cũng phốc bước nhảy ra ngoài theo, túm lại vạt áo sư phụ, “Ngươi a! Ngươi a ngươi a!”
“Ách…” xong, cân nhắc đến điểm ấy… “ phải sợ, bọn chúng được cải tạo giống rồi, nguy hiểm đến tánh mạnh…”
Nhưng Lưu Phi cũng phải mới ngày ngày hai làm đệ tử , sao có thể nghe ra sơ hở trong đó. “Vậy như thế nào? Ngươi có làm giải dược hay ? Sư phụ, ngươi đừng có với ta là chết lập tức mà mười phút sau mới chết a ~~.”
“ chết!” Mạnh Ân nóng lòng kêu to, “Phát điên mà thôi, chết!”
“Phát điên mà thôi…” Lưu Phi buông lỏng tay… Sau đó phi thường thành khách khí mà tẩn sư phụ trận ‘kỷ luật thép’, sau đó buộc sư phụ khóc nức nở giúp bắt lại đám Mạn Đà La chạy loạn và cả những học tỷ học trưởng cũng chạy loạn, nhất thời sở nghiên cứu biến thành bệnh viện tâm thần, gà bay chó sủa chừng mười ngày.
Đương nhiên, bằng vào Mạnh Ân thiên tài sao có thể nghiên cứu ra giải dược? (chỉ là có rất nhiều tác dụng phụ…). Sống sót sau tai nạn, những học tỷ học trưởng kia ôm đầu khóc rống, tranh nhau đóng gói hành lý chạy thoát sạch còn mống. Sở dĩ việc bị bại lộ, là vì Mạnh Ân chấm thành tích loại ưu cho bon họ, kiện ô long này mới có thể che giấu qua được.
Đương nhiên, có vài học tỷ học trưởng bị hậu di chứng vì vậy mới miễn khỏi bất hạnh bị lưu ban, thực khẩu thị tâm phi mà nhất trí tán dương giáo dục tài giỏi của Mạnh sư phụ. Đại sư phụ mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng hiệu trưởng của trường khác gởi thư cảm tạ tới, bất giác mặt cũng có vinh dự, thuận miệng liền khen ngợi Mạnh Ân vài câu.
“ nghĩ tới thằng nhóc chập mạch kia cũng biết nghĩ thông suốt, mới chia tay vài ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Người vô tâm, người nghe hữu ý. vị sư phụ nào đó của “Đêm Hè” ghi nhớ vào trong lòng, vào đêm trăng sao, bèn đưa ‘đệ tử’ mà đau đầu nhất, đến sở nghiên cứu của Mạnh Ân.
“…Lão Mục, thầy tới có chuyện gì sao?” nhét con Mạn Đà La giãy dụa điên cuồng vào trong máy ép, Mạnh Ân cảm thấy thực khó hiểu.
Vị đồng nghiệp kiêm bạn học cũ này, vừa cùng ngành, cũng cùng sư phụ. Sở dĩ quen biết, là vì Đại sư phụ tức sùi bọt mép cho rằng Mạnh Ân cần phụ đạo tâm lý (ở mặt trình độ nào đó mà …), kiên quyết bắt đến phòng tư vấn tâm lý của Mục sư phụ.
Nhà tư vấn tâm lý giỏi nhất “Đêm Hè” này mặc dù thành công uốn nắn từ tình trạng được bình thường trở lại con đường chính phái, nhưng ít nhất cũng dạy cho làm thế nào giấu giếm được bình thường của mình – thế là có được sở nghiên cứu của riêng mình.
Mà biết, vị Mục sư phụ này chưa từng có trường hợp ngoại lệ thất bại. Trưởng khoa tư vấn tâm lý với năng lực chữa trị tâm lý mạnh đến mức quả thực có thể sánh bằng Đại thiên sứ này, cư nhiên lại muốn an bài đệ tử của mình đến chỗ Mạnh Ân dạy dỗ?
nhịn được ló đầu ra xem chút, xem thử có phải trời đổ mưa ‘dao nhíp’ chứ phải mưa ‘nước’ hay .
“Lão Mục, thầy mà có biện pháp, ta cũng thể nào có biện pháp.” vội vàng giơ hai tay đầu hàng. Nếu mà Mục sư phụ cũng có biện pháp, trừ bỏ thượng đế, đại khái cũng có ai có biện pháp.
“Ai nha, ai nha, sao lại khách khí như vậy chớ?” Mục sư phụ với vẻ mặt như của ‘ trai hàng xóm’ mỉm cười, giải trừ lòng cảnh giác của Mạnh Ân, “Ta nghe Đại sư phụ , thầy dạo gần đây chăn dắt đám đệ tử rất tốt nha. Coi như giúp ta chuyện, thế nào? trừ thầy ra ta cũng nghĩ ra người nào thích hợp hơn…”
Cá 100% là nhất định có được ma lực nào đó, làm cho người khác thể kháng cự. Mạnh Ân có chút nổi giận nghĩ. Ló đầu ra nhìn ‘đệ tử’ ngoài cửa…
“Cho xin ! Đó là đứa con lớn tám tuổi của thầy mà!” Mạnh Ân kêu lên, “Ta tuy rằng lâu trở về ‘Đêm Hè’, nhưng ta cũng thường dạo thăm trang web ‘Đêm Hè’ nha! Ngươi dăm ba bữa liền chụp hình con đăng lên trang web trường… Ngươi là muốn lừa tiền bắt cóc hay là muốn lừa người mù a? Ngươi đem đứa con bảo bối đến chỗ ta làm gì? Chỗ này của ta phải nhà trẻ…”
“…Nó tại là đệ tử của ta!” Mục sư phụ trán đầy mồ hôi, “…Được rồi, ta thẳng với ngươi, năng lực của con bé khai sáng từ rất sớm rồi, biết là kế thừa từ mẹ nó hay ta, tóm lại, con bé đối với phù chú và ‘linh’ có thiên phú rất đặc biệt… Chỉ cần tuần là được rồi, làm ơn, tuần thôi! Năng lực của con bé được ổn định lắm, mà mẹ nó lại sắp lâm bồn rồi… Chúng ta có thời gian chăm nom nó.”
Mạnh Ân trong lòng thầm mắng thôi, vị tư vấn tâm lý thần thánh sắp phát ra hào quang đáng chết này nhất định hạ độc thủ gì với , làm cho chữ cũng thể phản bác, thể phản đối, cứ trơ mắt nhìn dặn dò con phải nghe lời, đoạn nghênh ngang rời !
Phụ nữ là cực phiền toái! Mặc kệ là tám tuổi hay là tám mươi tuổi!
giương mắt nhìn đứa bé với gương mặt nho trầm kia, thở dài thườn thượt, “…Con tên gì?”
Tiểu nương lạnh lùng nhìn , hất mặt qua bên.
Mạnh Ân im lặng lâu. Ít nhất có thể xác định, tiểu nương có huyết thống thánh thú, linh thú, hoặc ma thú. lại có sở trường cư xử với nhân loại… Nhất là phụ nữ, đặc biệt có tý tẹo sở trường nào.
“…Lưu Phi! Chúng ta có vị khách !” chỉ có thể gọi viện binh.
“Khách ?” Lưu Phi từ lầu ló đầu ra, “Ai da, là em đáng ?!
Hoan nghênh đến nơi này, mặc dù sư phụ có chút bình thường, nhưng cũng tốt lắm…” xuống lầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Ân vài lần, cảnh cáo đừng có gây thêm rắc rối gì nữa.
Tiểu nương ngẩng đầu nhìn nhìn Lưu Phi, đột nhiên nhào vào lòng , vẻ mặt cười ngọt ngào.
What XXOOXYΖ! Mạnh Ân đột nhiên nổi lửa giận. Thế lày là thế lào?! Ai ai cũng thích Lưu Phi, bộ khiến người ta ghét lắm hay sao?! Tự tôn a tự tôn… bị tổn thương trầm trọng.
Nhìn sư phụ lại ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, Lưu Phi nhịn được bật cười, rất qua loa xoa xoa đầu , “Sư phụ ngoan nha, nhanh xử lý cho xong đám Mạn Đà La kia , bữa tối ta nấu gà nấm hương nha… nào, em , chị dẫn em đến phòng của em. Em tên gì…”
“Hạ Đóa.”
“Đóa hoa mùa hè sao? Thực đáng a…”
Mạnh Ân vuốt vuốt tóc mình, tâm tình mười hai vạn phần phức tạp… có chí tiến thủ thở dài tiếng, ủ dột tiếp tục đem Mạn Đà La giãy dụa thôi nhét vào máy ép (làm nước ép nhân sâm ).
***
Mạnh Ân cảm thấy, con nhóc Hạ Đóa này hoàn toàn phá hủy cuộc sống an bình của !
Tiểu quỷ chết tiệt kia gần như là quấn quít lấy Lưu Phi rời, ngay cả muốn hảo hảo chuyện chút cũng xong, càng cần tới việc lại gần Lưu Phi chút…
Tiểu quỷ đáng ghét kia còn chưa đụng tới tay, bị phỏng rồi[2], luôn khiến Lưu Phi bận rộn ngừng.
[2] biến tấu từ câu: chạm tay phải bỏng: ý chỉ người vô cùng quan trọng, được nâng niu, săn đón.
Tuy Lưu Phi vẫn luôn cảnh cáo, nhưng nhịn được muốn thả xích luyện xà ra, hoặc kêu con nhóc đó vườn rau nhổ Mạn Đà La, hoặc là hạ loài cổ ‘ nguy hiểm đến tính mạng’ linh tinh gì đó…
“Ta ghét nó!” Nổi trận lôi đình, Mạnh Ân oán giận.
“Sư phụ, chín chắn chút.” Lưu Phi khuyên , nhưng còn chưa kịp gì, Hạ Đóa dùng thanh vừa ngọt ngào vừa cầu xin gọi Lưu Phi, liền vội vội vàng chạy lên lầu.
“Chuyện gì vậy?” Lưu Phi vào phòng Hạ Đóa, nhìn con bé mặt đầy nước mắt.
“Bài tập này em biết làm…” nó khóc đáng thương, “Vừa rồi em hỏi sư phụ, chịu chỉ em. Em ghét .”
có khả năng. Lưu Phi liếc mắt cái nhìn thấu con bé dối. rất hiểu Mạnh sư phụ, tuy rằng rất đầu óc, dây thần kinh lại thô, nhưng mà đối với phụ nữ, cũng rất tốt.
“…Sao lại ghét Mạnh sư phụ?” quyết tâm hảo hảo chuyện. Hạ Đóa dính như vậy, làm cho cảm thấy thực mệt mỏi. Nhưng Lưu Phi cùng nhi khác nhau là mấy, rất thông cảm đến những đứa bé trước nay được cưng chiều, đột nhiên rời khỏi gia đình ấm áp, nhất định dễ thích ứng.
“ đẹp hơn em.” Hạ Đóa thực kiêu ngạo .
…Muốn xinh đẹp hơn Mạnh sư phụ là chuyện khó khăn cỡ nào?
“ thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Có xinh đẹp hay chỉ là bề ngoài mà thôi, làm sao có thể dùng xấu đẹp để đánh giá người được? “Chỉ đơn giản vậy?”
“…Em chán ghét . Bởi vì chị thích , cũng thích chị.” Hạ Đóa đột nhiên bắt đầu ngang ngược, “Em thích chị! Em muốn chị thích người khác!”
“…” Lưu Phi nhất thời nghẹn lời, đúng là nghĩ tới có thích sư phụ hay , sư phụ có thích hay ! chỉ tự nhiên mà cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau. “Kỳ chúng ta đều là bằng hữu thôi. Mọi người đều quý mến nhau, tốt sao?”
“ tốt!” Hạ Đóa kích động, “Đừng thích người khác được ? Chị Lưu Phi! Chỉ thích em… Làm ơn, chỉ thích mình em thôi! Đừng giống như ba mẹ em… Trước kia chỉ thích em, tại lại chỉ thích mỗi em trai còn chưa sinh ra! Thích em nha thích nha, chỉ thích em thôi! Làm ơn!”
Lưu Phi bị con bé dọa sợ. cũng vừa mới đầy mười sáu tuổi, đối với loại vấn đề tình cảm còn rất mờ mịt. Tình cảm kịch liệt của đứa bé như vậy, cũng biết nên làm thế nào cho phải.
“…Chị, chị cũng thích em mà.” sửng sốt hồi lâu mới trả lời, “Nhưng chị còn thích tất cả bạn bè nữa.”
“Đồ phản bội! Chị cút ! Em muốn nhìn thấy chị nữa!” Hạ Đóa lớn tiếng gào khóc, Lưu Phi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cỗ sức mạnh vô hình rất lớn đẩy văng ra ngoài, cửa phòng rầm tiếng đóng sập trước mặt .
Thực tế, Lưu Phi rất sợ hãi. Mãi hồi lâu mới tìm được khí lực run rẩy đứng lên, ù té chạy vào phòng thí nghiệm của Mạnh Ân, ôm chầm lấy cổ , run như cầy sấy.
“Sao vậy sao vậy!” Mạnh Ân cũng sợ hãi, “Làm sao vậy? Lại có u linh đến nhà dạo sao?”
run rẩy hồi, mới bắt đầu năng lộn xộn tự thuật lại chuyện vừa rồi. Mạnh Ân vừa nghe, vừa đáng sợ nhíu mày.
“Ta giáo huấn nó!” rống lên, “Đánh cho nó trận mới biết phải trái!”
“Đừng đừng đừng đừng…” Lưu Phi mang theo tiếng khóc, “Nó nó nó nó vẫn là đứa trẻ…”
“Cái gì, còn là có thể cần biết đúng sai hả! Xem nó dọa ngươi thành như vậy…”
“Là là là ta nhát gan…” Lưu Phi cũng biết mình vì sao lại bị dọa đến như vậy, hẳn là chỉ sợ quỷ a?
Dưới khẩn cầu đầy nước mắt nước mũi của Lưu Phi, Mạnh Ân cố gắng kiềm chế cơn tức, đương nhiên rốt cuộc cũng thể cho Hạ Đóa bộ mặt hoà nhã gì được. Nhưng sau hôm Hạ Đóa nổi giận với xong, sáng ngày hôm sau lại làm như là có việc gì, lại dùng thanh ngọt ngào gọi Lưu Phi, trước mặt sau lưng, vô cùng thân thiết giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.Lưu Phi cũng giả vờ như có việc gì, có điều tươi cười có chút miễn cưỡng. Hạ Đóa càng thêm lấy lòng, mang theo vẻ mặt đáng thương hề hề ôn nhu, nhưng biết sao, Lưu Phi lại có loại cảm giác sợ sệt.
Chỉ là đứa bé, phải sao? Vì sao, lại thấy sợ như vậy… Ngay cả đám tiểu Tỳ Hưu sợ trời sợ đất nhìn thấy Hạ Đóa, đều cụp đuôi chạy trốn?
“Chị Lưu Phi… em thích chị, em chỉ thích chị thôi a.” Hạ Đóa thường xuyên kéo tay như vậy, ánh mắt lóe lên trong bóng đêm.
Thẳng thắn mà , Lưu Phi cảm thấy thực đáng sợ. So với dạng u linh gì đều còn khiến sợ hơn.
tuần mà thôi, phải sao? Lưu Phi tự an ủi mình. Nhưng lại cảm thấy tuần này, lại đặc biệt dài…
Hạ Đóa dính , kể cho nghe rất nhiều chuyện về ba mẹ. Nhưng ngọt ngào luôn chợt lóe rồi biến mất, tiếp theo là vô cùng oán độc, “…Có em trai rồi, bon họ còn cần em nữa. Vẫn luôn em trai thế này em trai thế nọ… còn em sao? Em sao? Em hận em trai, em hận ba mẹ, bọn họ đều là phản bội! Chỉ có Chị Lưu Phi là tốt nhất…”
“…em cũng ở chung với chị bao lâu.” Lưu Phi cười khổ.
“, lần đầu tiên gặp chị e biết, Chị Lưu Phi vĩnh viễn thích em, em. Đúng ? Nhất định là như vậy… Nếu phải có tên đáng ghét kia…”
“ được như vậy!” Lưu Phi tức giận, “ được xấu Mạnh sư phụ!”
Hạ Đóa trừng mắt Lưu Phi, lần này Lưu Phi cố lấy dũng khí cũng trừng lại nó. Hạ Đóa thở phì phò vài cái, đột nhiên cười đến thực ngọt ngào, “Được thôi, em là được. Chị Lưu Phi đừng ghét em nha.”
Xác thực nó hề xấu Mạnh sư phụ, nhưng chuyện gì nó cũng nài ép Lưu Phi làm chung, thậm chí đeo dính lấy cùng nấu cơm, nhưng luôn xảy ra chút chuyện lớn ngoài ý muốn, làm cho Lưu Phi bỏ việc trong tay mà vội nhìn nó.
Dù sao, Lưu Phi cũng vẫn còn tuổi, vẫn còn ở độ tuổi cần người chiếu cố. Tình trạng độc chiếm cực độ này của Hạ Đóa, làm cho thể xác và tinh thần Lưu Phi đều mệt mỏi.
“Ngươi đừng có quá đáng được ?” trước nay tính tình luôn dễ chịu, Mạnh Ân lúc này khỏi tức giận, “Ngươi phải biết cho ràng, Lưu Phi phải bảo mẫu của ngươi, lại càng là ba mẹ ngươi! Trời ạ, chúng ta lời nào liền cho chúng ta là lũ ngốc… thấy ngươi còn mà so đo, nhưng ngươi ra càng ngày càng quá đáng rồi! Ngươi mà còn dính lấy Lưu Phi, cẩn thận ngày mai ta mách với lão ba ngươi!”
“Đừng có so đo với con nít…” Lưu Phi yếu ớt ngăn cản, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi, nhất là nửa đêm Hạ Đóa vụng trộm mò đến giường , thường dọa sợ.
Hạ Đóa lên tiếng, chỉ trợn trắng mắt nhìn Mạnh Ân.
Ngủ cùng Hạ Đóa là loại kinh nghiệm khủng bố. Thường xuyên ngủ thẳng đến nửa đêm, liền nhìn thấy Hạ Đóa dùng loại ánh mắt chuyên chú đến gần như điên cuồng nhìn trừng trừng. Bởi vậy mà thường xuyên mất ngủ cả đêm.
đến cực hạn. ôm gối đầu, rất chí khí chạy tới gõ cửa phòng sư phụ.
“… Sư phụ, ta ngủ với ngươi được ?” sắp đến bờ biên giới sụp đổ, Lưu Phi đáng thương hề hề hỏi.
nằm giường đọc sách, Mạnh Ân nhìn đệ tử đáng thương của , xốc chăn lên, vẫy vẫy tay. mệt nhọc bò lên giường, “Sư phụ thực xin lỗi…”
“Đừng ngay cả ngủ con bé cũng để yên cho ngươi?” Mạnh Ân đầy đau lòng.
“Ừm… nó ngủ cứ trừng mắt nhìn ta…” nhích tới gần Mạnh Ân chút, “Thực đáng sợ.”
Mạnh Ân nhàng vỗ về lưng , nhìn đầu mày nhíu chặt của dần dần buông ra, dung nhan say ngủ là vô ưu vô lự như thế, cảm thấy có loại cảm động.
Aizz, kỳ vẫn là bé cần được thương mà, vì sao mỗi người đều muốn ỷ lại bé chứ? Loại thiên phú này cần cũng được. Sớm muộn gì bé cũng bị áp lực đến suy sụp mất.
Ngày mai cho dù Mục sư phụ đến đón, có bức cũng phải đem bức đến. Đừng giỡn, nhóc gây họa kia là con , dựa vào cái gì đến làm phiền tiểu Lưu Phi của ta?
Yên lặng oán giận nghĩ lâu, cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp … nhưng lại bởi vì cơn rét lạnh khác thường mà tỉnh lại.
Trong bóng đêm, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lóe lên, ghé sát vào cuối giường, chứa đầy ác độc.
“Ngươi đừng hòng, cướp chị Lưu Phi .” thanh của bé mang theo vẻ non nớt, nhưng lại lạnh như băng, như muốn đóng băng cả khí vậy.
đem Lưu Phi say ngủ ôm chặt chút.
bé như con nhền nhện, dùng loại tư thế uốn lượn, tay chân bò lên giường. Điều tệ nhất là, Mạnh Ân phát mình thể nhúc nhích.
Mụ nội nó, thứ thiên phú chết tiệt! Nhất định là con bé kế thừa khả năng khống chế tâm linh từ lão cha, mới có thể kiềm chế gắt gao như vậy!
Ánh mắt Hạ Đóa càng phát sáng, càng lớn hơn nữa, miệng liên tục lẩm nhẩm loại chú ngữ, khí càng ngày càng rét lạnh, trong đêm mùa hè, cùng Lưu Phi ngủ say thở ra làn khí trắng.
gian tựa hồ càng ngày càng co lại, bỗng loạt tiếng kêu khóc càng ngày càng lên, ngay cả Mạnh Ân vốn trấn tĩnh cũng phải động dung. Trời ạ… con bé như vậy… cư nhiên lại có thể sai khiến số lượng quỷ hồn lớn như vậy!
chưa từng thấy qua dịch quỷ giả (người sai khiến quỷ hồn) nào tuổi như vậy, lại có năng lực vĩ đại cỡ vậy!
“Cuồng Mộng!” gọi sử ma của mình.
“Chờ ngươi chết rồi hẵng gọi ta.” Cuồng Mộng lười biếng trả lời.
“Cuồng Mộng, nếu ngươi muốn vĩnh viễn bị kẹt trong xác con chim chết kia, cần ứng lời ta.”
Cuồng Mộng căm giận thân, đối mặt với đám Quỷ Hồn lúc nhúc đầy phòng mà ngẩn người. “… Oh my God ~”
“ tại là lúc để cảm thán sao?” Mạnh Ân là dở khóc dở cười, “Giết chết dịch quỷ giả kia!”
“… Ngươi giết là giết được chắc?” Cuồng Mộng cơ hồ muốn rớt nước mắt, vừa bay lượn trong căn phòng hẹp, vừa tránh né ánh mắt Hạ Đóa, “Ta ngay cả nhìn cũng thể nhìn nó được, còn có thể giết ai a?” vừa tranh luận, vừa trảo diệt đám Quỷ Hồn hung hãn.
“Ngươi thể nhìn?” Mạnh Ân ngu người.
“Mặc dù ta ghét ngươi, nhưng ta ghét con bé kia hơn!” Cuồng Mộng nhắm mắt lại vừa chém giết lung tung vừa giải thích, “Nó có thể cướp ý chí của ta, ngươi ta có thể nhìn nó sao?!”
… Mục sư phụ, ngươi hại chết ta!
Nhưng xuất của Cuồng Mộng, thoáng chốc làm cho Hạ Đóa phân tâm, Mạnh Ân vừa phát mình có thể cử động, lập tức ôm lấy Lưu Phi vẫn ngủ say như trước, bèn nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu…
Hít vào ngụm khí lạnh, còn kỳ quái làm sao đám Tỳ Hưu để cho bọn Quỷ Hồn kia xâm nhập… sở nghiên cứu của bị bao vây vô số đám Quỷ Hồn chằng chịt, đám tiểu Tỳ Hưu kia lại chưa thành niên, chỉ có thể làm thành vòng tròn miễn cưỡng chống đỡ bọn Quỷ Hồn công kích, vừa vặn đủ tự bảo vệ mình mà thôi, căn bản có khả năng đến cứu bọn họ.
Có thể bỏ chạy thế nào?
“Đừng hòng chạy trốn.” bàn tay lạnh như băng khoát lên vai Mạnh Ân, “Ngươi chết ! Chị Lưu Phi là của ta!”
“Ta phải của bất kỳ ai.” Ở trong lòng Mạnh Ân, Lưu Phi đột nhiên lên tiếng, làm cho tất cả mọi người trong sở đều sợ giật bắn mình.
Kỳ … Lưu Phi ước gì mình có thể xỉu luôn cho rầu. Nhưng có cảm giác phẫn nộ, ngừng cuồn cuộn trong lồng ngực . Vì sao chứ? rốt cuộc làm gì sai? Vì sao tất cả những người thương đều phải rời khỏi ? Lần này còn càng kỳ quái hơn, cư nhiên là vì thích , cho nên muốn hại chết Mạnh sư phụ của !?
“Ta ghét ngươi! Ta phi thường ghét ngươi!” tức giận đến òa khóc, “Ta ghét ngươi độc chiếm tâm lý, ta ghét ngươi ghét ngươi ghét ngươi!”
“…Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta!” Hạ Đóa hét rầm lêm, “Ta hận các ngươi, toàn bộ đều chết !”
Tiếng thét chói tai của nó gần như muốn phá vỡ linh hồn, hơn nữa cộng thêm tiếng rít la của Quỷ Hồn, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều lâm vào cuồn cuộn, Mạnh Ân chỉ có thể cắn răng đem Lưu Phi giấu trong lòng mình, hy vọng chịu thương tổn ít hơn chút.
“ …” Lưu Phi thống khổ khóc lên, “Đừng đừng… Lưu sư phụ…”
nhớ đến cái chết vừa buồn cười vừa buồn thảm của Lưu sư phụ, người đầu tiên thương lại tử biệt. muốn Mạnh sư phụ cũng như vậy…
“Câu thần chú này, con phải nhớ cho kỹ.” Lưu sư phụ đỉnh đầu tỏa hào quang, dạy khẩu quyết. “Chờ có ngày, khi con hiểu được cái gì là bảo hộ và được bảo hộ, là có thể sai khiến sử ma. tại đối với con còn quá sớm… Chờ con lớn hơn chút, khi thời cơ đến, sử ma của sư phụ liền giao cho con, biết ?”
Thời cơ kia, là thời cơ nào? “Lưu sư phụ… Ba ba…” Lưu Phi khóc lớn lên, vội nhớ lại câu thần chú nan giải. Đây có thể là lần cuối cùng trong đời đọc lên câu thần chú này…
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, đột nhiên tiếng thét chói tai của Hạ Đóa bị đông cứng lại. tràng tiếng cười rét căm căm, “Chậc, loại trường hợp cỏn con này mà cũng cần lão nhân gia ta xuất trướng sao? Xem thường người quá ?”
sử ma lớn hơn khỉ macaque là bao, nhảy nhót toàn thân vờn quanh lục quang.
“Cút ngay!” Hạ Đóa nổi giận đem sử ma với hình dáng con khỉ kia xem vào trong mắt. Nhưng Cuồng Mộng lại thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch trốn sau lưng Mạnh Ân, móng vuốt đều bấu vào thịt lưng .
“Bây giờ con nít đều thiếu lễ phép vậy sao?” Sử ma oán giận, “Được rồi, khó nghe muốn chết, đừng kêu nữa được ?” búng tay cái, Hạ Đóa mở lớn miệng, nhưng rốt cục phát ra thanh được.
“Hừ hừ hừ, xem thường lão nhân gia là bị như thế đấy…” cười đến thực gian xảo, “Yo, đám tiểu lâu la các ngươi còn chưa chịu ? Chưa thấy qua cuộc sống phức tạp sao, cút mau.”
dùng hầu trảo trông như tay người vỗ lên đất cái, đột nhiên mặt đất nứt ra khe vỡ mang theo dòng nham thạch nóng chảy sôi sùng sục, tất cả đám Quỷ Hồn gào thét, thân bất do kỷ bị khe nứt kia hút vào, chỉ trong vài giây, biến mất sạch .
“Lần nào đều phải ta ra quét rác, các ngươi khi ta là người dọn vệ sinh hử?” lải nhải oán giận, “Này! Tiểu quỷ kia! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có năng lực kêu được lão nhân gia ta. Nếu phải ta quá nhàn rỗi làm sao có thể ứng ngươi triệu hồi? Muốn gọi ta ít nhất cũng phải chuẩn bị sẵn cái đại nhân vật nào cho ta, loại cá con này ngươi biết xấu hổ nhưng cũng ta còn biết ngượng ngùng đấy! Lão Lưu lặn chỗ nào rồi? chết rồi sao? Cư nhiên tùy tiện giao khế ước của ta chuyển nhượng lung tung, ta phải cho biết tay…”
Mạnh Ân nhìn phòng toàn phụ nữ trẻ em yếu đuối, đành phải kiên trì trả lời, “Ách… Lưu sư phụ qua đời rồi.”
Sử ma trong lốt con khỉ trừng mắt lườm Mạnh Ân, “Ta hỏi ngươi chắc? Nha đầu trong lòng ngươi làm gì trả lời?!”
Cái này… Mạnh Ân gãi gãi đầu, “… Bởi vì té xỉu rồi.”
vất vả tỉnh lại, Lưu Phi trừng mắt nhìn sử ma của . Mà vị lão sử ma lốt khỉ kia kiên nhẫn dùng chân đánh nhịp hồi lâu.
“Cái gì mà chết rồi còn để lại nợ?!” Lão sử ma vừa vào đầu liền mắng, “Con người là thứ giữ lời nhất, đáng kiếp sống quá trăm năm! Người chết rồi, còn để lại cái khế ước phân chó? Chắc chắn là mẹ ngày xưa tắm cho mà! Cư nhiên còn nhượng dời khế ước! Chẳng lẽ lão tử còn phải hầu hạ con cháu các ngươi đời đời vĩnh viễn vô tận hay sao? Ta có xui xẻo hay ? Có hay ?!” bắt đầu chỉ trời mắng đất, vừa nhảy vừa mắng câu chửi thề của mọi quốc gia kèm theo ngón tay thúi, lưu loát như thế, thành thạo như thế, làm người ta xem mà thán phục.
Hoàn toàn thể xen mồm ngăn cản , Lưu Phi niệm mất năm sáu lần mới triệu hồi được , còn bị ác độc cười nhạo lâu, mới đầu đầy mồ hôi thu hồi .
Đả kích cả buổi tối, bật khóc, sợ hãi nhào vào trong lòng sư phụ, “ đáng sợ a sư phụ…” Đem áo ngủ của sư phụ vo nhăn nheo như cọng cải chua.
“Mạnh Ân, đáng sợ a… Các ngươi làm sao có thể triệu được Công tước ra a…” trước nay luôn cao ngạo, Cuồng Mộng liều chết ôm chặt, Mạnh Ân cảm thấy xương sườn cùng xương sống của đều phát ra gào thét.
Đó còn chưa thảm nhất, sợ tới mức tè ra quần, đám tiểu Tỳ Hưu toàn bộ vọt vào phòng, cùng tranh nhau muốn đến người khóc lóc kể lể… cảm thấy bị Quỷ Hồn giết chết, nhưng bị đám cục bông này đè chết ngẹt…
Là ai bay tới diễm phúc? Vì sao phụ nữ bên cạnh (mặc kệ là thuộc chủng tộc nào) đều có khuynh hướng mưu sát ?
Thiên ngoại bay tới chỉ có tai họa bất ngờ mà thôi a!
***
Suýt nữa bị đè chết, Mạnh Ân cố sức đẩy đám Tỳ Hưu ra, triệu hồi Cuồng Mộng, sau kéo Lưu Phi gần như hóa đá bám ngay thắt lưng, bước vào phòng riêng gọi điện thoại. Đợi Mục sư phụ vừa tiếp điện thoại, Mạnh Ân liền thống thống khoái khoái nổi giận mắng gần nửa giờ.
Mục sư phụ gì, chỉ im lặng nghe mắng. “…Thực xin lỗi.” Thanh thực mệt mỏi.
“ xin lỗi hữu dụng, vậy thế giới này cần cảnh sát rồi!” Mạnh Ân dùng lượng lớn nhất rống.
“…Là ta sai. Ta nghĩ, ngươi hẳn có thể chống đỡ được bùng nổ của nó… Nhưng ta nghĩ tới ngay cả ngươi đều ngăn được.” Mục sư phụ phi thường uể oải, “May mắn mẹ tròn con vuông… Đợi lát ta đến đón nó.”
“Ngươi tới đón cái xác làm gì? Ta phải tức giận vì khả năng bùng nổ của nó, mà là ngươi vì sao trước cho ta biết? Ít nhất ta cũng biết mà phòng bị…”
Mục sư phụ im lặng trong chốc lát, “…Lúc trước, ta từng đưa nó đến ‘Đêm Hè’. Ta sợ nếu ngươi biết nó làm gì, rất có thể muốn thu lưu nó… Nhưng mà ta tìm được ai có thể phó thác.”
Đổi lại Mạnh Ân trầm mặc. Nhưng sau khi trầm mặc, chứa tức giận càng hung mãnh, “Nó làm cái gì?”
“…Ta được.”
Mạnh Ân rống với cái điện thoại, “Ngươi cũng cần đến đón, ta tự mình nghĩ cách!”
thô lỗ đem Hạ Đóa mất thanh , đờ đẫn như búp bê kéo vào phòng của con bé, ra lệnh cho đám Tỳ Hưu trông chừng, đoạn dẫn Lưu Phi đến Đêm Hè.
Đến Đêm Hè, nếu gặp phải bạn học cũ Chu sư phụ, trong lòng tàm tạm rồi. Nhưng chờ đến lúc biết ràng chân tướng rồi, tức giận đến mém bùng nổ, trực tiếp vọt tới khoa phụ sản của Đêm Hè.
Mục sư phụ thấy đến có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cũng là khổ sở khôn kể.
“Rốt cuộc ngươi có biết con mình làm gì ?” Mạnh Ân chất vấn, “Nó thiếu chút nữa độc chết con nhà tiểu Chu! Oh my God… Ngươi đưa đến sở nghiên cứu của ta tên cuồng sát a!”
“Là ta sai…” Vừa sinh con xong, Mục phu nhân mặt đẫm lệ, “Là ta để ý tới cảm giác an toàn của nó…”
Mạnh Ân mắng câu thô tục, “Sai? Đúng, các người là sai, chiều con đến loại vô pháp vô thiên thế này, tổn hại đến tính mạng người khác thế này, đúng là lỗi của các ngươi! Nó còn cần quái gì cảm giác an toàn? Nó phải cần cảm giác an toàn, nó chính là cho rằng thế giới này phải xoay quanh nó mới đúng!”
Vợ chồng Mục gia cúi đầu rơi lệ, Mục sư phụ gian nan mở miệng, “…Ta thể đưa nó …. nó, nó thậm chí còn có ý đồ rủa chết em trai còn chưa ra đời của nó…”
“Nếu là ta liền…” Mạnh Ân quả thực muốn nhảy dựng.
“Sư phụ,” vẫn luôn im lặng, Lưu Phi hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “Xin đừng tức giận… con bé, con bé chỉ là muốn người thuộc về mình…”
khóc.
độc rất đau, rất đau. Tuy trình độ chịu đựng của mỗi người giống nhau, nhưng nỗi độc, là loại đau đớn nóng rát. Bởi vì rất đau, cho nên mới sợ hãi, mới tìm kiếm ấm áp.
được cha mẹ thương, đứa lớn lên thường theo đuổi tình đến cần mạng. Sở dĩ theo đuổi loại hư ảo kia, là vì thực tàn khốc dạy cho , tình thực chất là tàn nhẫn, rất có thể, rất có thể tạo ra thế hệ sau cũng vô tội lại bất đắc dĩ giống .
quá lòng tự tôn của mình, thể chịu được loại dơ bẩn đó.
Hạ Đóa cũng chỉ là… đứa trẻ biết theo đuổi thứ gì ngoài tình thương của cha mẹ mà thôi, nó chỉ biết độc chiếm, là độc chiếm từ thủ đoạn.
“…Trẻ em cũng phải thiên sứ.” Mạnh Ân nén giận, “Trẻ em cũng là con người, con người còn có ‘con’cùng thần thánh là hai loại thiên tính đối lập nhau.”
muộn phiền hồi, nhìn nhìn phòng toàn phụ nữ người già và trẻ em yếu ớt. Phù!! Đây nhất định là số mệnh xui xẻo của mà, biết vì sao, bên cạnh phải thư sinh vô dụng, chính là phụ nữ nhu nhược. Khoanh tay suy nghĩ lúc, móc điện thoại gọi cho kẻ thù cũ.
La sư phụ khí quỷ quái nhưng ra rất kinh ngạc, “Ngươi gọi điện thoại cho ta? Trời hè đổ tuyết sao?”
Mạnh Ân cười gượng hai tiếng, “ đùa nữa. Ai, La, đệ tử của ngươi còn có chỗ trống ?”
“Đầy chỗ trống.” La sư phụ lười biếng trả lời, “ thực tế, đệ tử của ta đều bị ta đuổi học rồi. Ta kiên nhẫn dạy lũ ngu ngốc.”
“Vậy… dịch quỷ giả có thể sai khiến số lượng lớn Quỷ Hồn, ngươi có hứng thú ?”
La sư phụ hồi lâu lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề biểu cực độ hưng phấn của , “…Ở đâu?”
“Nhưng con bé phải đệ tử dễ đối phó. Con bé chỉ là đứa bé, năm nay cũng mới tám tuổi.”
“Tám tuổi!” La sư phụ hét lên the thé, “Tám tuổi mà có thể sai khiến số lượng lớn Quỷ Hồn! Vậy tương lai nó có thể nâng lên số lượng khôn kể! Con bé là kỳ tài, là thiên tài trăm năm khó gặp! Nó ở đâu?!”
“Tính độc chiếm của nó phi thường mãnh liệt, hơn nữa thiếu chút nữa giết chết ba người.” Mạnh Ân thực nghiêm túc cảnh cáo.
“Này có là gì?” La sư phụ cười lạnh vài tiếng, “Nghiên cứu quỷ học còn sợ giết người? Ngươi ở đâu? Mau dẫn ta gặp nó!”
La sư phụ gần như là vọt tới trước tiên, theo Mạnh Ân chen lên con Ford vừa vừa rách của . Dọc đường , Mạnh Ân tự thuật lại cho tất cả về Hạ Đóa, thực chuyên chú lắng nghe, lại cũng gì.
Chờ đến khi nhìn thấy Hạ Đóa đờ đẫn, hai mắt đều sáng lên.
“Hi.” La sư phụ tỉnh táo lại, “Hạ Đóa.”
Con bé chỉ dùng tròng mắt trắng dã lườm La sư phụ, mất thanh cũng đồng thời mất vũ khí của nó, nhưng sát khí của con bé vẫn mãnh liệt như trước.
“Ta, có thể chỉ thuộc về mình con.” La sư phụ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con bé ngồi ghế, “Con muốn ?”
Sát khí của nó dần dần hạ xuống, vẻ mặt mê hoặc lại hoang mang. Người đàn ông trước mắt này có loại khí lực mạnh mẽ như chiến sĩ, lại mang theo loại phong sương lõi đời, cùng khí chất lành lạnh.
Loại khí chất này, rất giống nó.
“Sau khi nhận con, nếu con tư chất đủ tốt, đủ chăm chỉ, ta thu nhận đệ tử nào khác.” La sư phụ ngạo nghễ cười, “Ta cưới vợ, cũng có người thân. Có thể chỉ thuộc về mỗi con… Nếu ta dối, con có thể lập tức giết ta.”
Đồng tử của Hạ Đóa lập tức phóng đại, nó kinh ngạc nhìn người xa lạ này.
“Con muốn ? Ta, chỉ thuộc về con.”
Gần như là do dự, nó liều mạng gật đầu, gật rồi lại gật, gật rồi lại gật, nước mắt ngừng sóng sánh trong đôi mắt to.
Đôi mắt mạnh mẽ cỡ nào. La sư phụ tán thưởng. Đứa bé còn như thế, nhưng lại toát ra ánh mắt của người phụ nữ, là tình điên cuồng, là ánh mắt cố chấp cực độ.
Là nữ đệ tử mà đáng giá dùng cả đời đánh cược.
“Nhưng, trước hết con hãy trở thành người có thể làm cho ta chấp thuận . Ta ghét kẻ ngu ngốc.” La sư phụ đứng lên, “Ta kiên nhẫn chờ con, chờ con trở thành giỏi nhất, đệ tử tốt nhất. Nếu muốn độc chiếm ta, vậy chứng minh cho ta thấy.”
vươn tay với Hạ Đóa, “Muốn cùng ta ?”
Con bé lập tức vươn bàn tay bé của mình, dùng sức gần như cào bị thương La sư phụ.
“Xe của ngươi cho ta mượn.” La sư phụ rất tự nhiên cầm lấy chìa khóa xe, “Ta còn phải vội về lên lớp.”
Mạnh Ân phi thường kính sợ tránh đường, “Mời mời mời…”
dắt tay Hạ Đóa, rời .
“…Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nồi nào úp vung nấy a…” Mạnh Ân phi thường sợ hãi than.
Sau Hạ Đóa trở thành đệ tử duy nhất của La sư phụ, nghe cả người đều thay đổi hẳn. Trở nên khiêm tốn, có lễ phép, vừa dịu dàng vừa đáng , chỉ là chịu cách La sư phụ quá xa.
Nhưng, cho dù ở Đêm Hè gặp được cha mẹ ruột mình, con bé cũng đối đãi khác như những người khác, hơn nữa bao giờ nữa chịu về nhà, thậm chí thừa nhận mình có gia đình.
Kết cục như vậy, biết nên buồn hay nên vui.
Sau khi trải qua loại chuyện này, Mạnh Ân có chút thái quá, cấm sở nghiên cứu nhận đệ tử dưới 15 tuổi, có lần có vài đứa bé đến, còn như thể lâm đại địch, chỉ kém xù lông nhe răng gầm gừ mà thôi.
Hơn nữa, lại đổi sở thích, đột nhiên rất ham thích theo đuổi nghiệp giáo dục trẻ em, nghiên cứu linh tinh đủ loại sách về tâm lý trẻ em.
Sở thích này… hẳn dẫn đến phát sinh tai họa gì đâu nhỉ? Lưu Phi hơi trong lòng bất an.
“Ngươi biết ? Hạ Đóa luôn được tài giáo dục, con bé chưa từng đến trường học.” Ngày nào đó, Mạnh Ân ngẩng đầu lên từ trong sách, với Lưu Phi.
“Ta biết nha.” Lưu Phi cảm thấy sư phụ rất kỳ quái, “Phần lớn đệ tử còn tuổi học ở Đêm Hè đều như vậy, ta từ 14 tuổi cũng còn đến trường.”
“Nhưng con nhà Chu sư phụ cũng đến trường.”
“Đó là bởi vì Chu sư phụ cảm thấy con nít phải học tập giao tiếp giữa người với người trước.” Lưu Phi nhấc sọt quần áo lên, đến sân sau giặt đồ.
Sau nhớ ra, Lưu Phi biết làm sai chỗ nào. Tóm lại, sư phụ của biết bị châp mạch dây thần kinh nào, đột nhiên chủ động giúp làm việc nhà (hoặc đúng hơn là gây trở ngại), thậm chí mặc kệ phản đối của , muốn tháng 9 phải đến trường học.
“…Ta thông qua trình độ đại học a!” kêu lên, “Vì sao ta phải theo đám học sinh cấp hai ngu ngốc học chớ?”
“Bởi vì quan hệ xã hội rất quan trọng a.” Mạnh Ân nghiêm túc .
“…Việc nhà ai làm?” hoàn toàn đứng hình.
“Ta làm.” Mạnh Ân hy sinh vì nghĩa trả lời.
“… Sư phụ, đầu ngươi bị đụng hỏng chỗ nào sao?”