Chương 10.2: Mỗi toà nhà, mỗi công trình xây dựng do Lara tiến hành đều là cả mỗi cuộc thách đố. Nàng dựng lên những toà nhà dành cho các văn phòng và những toà nhà lớn cùng những khách sạn. Nhưng bất kể tính chất của công trình kiến trúc ấy ra sao, điều Lara quan tâm đầu tiên vẫn là địa điểm, là vị trí của nó. Ông già Bill Rogers ngày xưa rất đúng. Địa điểm, địa điểm và đia điểm. Kinh doanh của Lara ngày càng mở rộng. Nàng bắt đầu được giới cầm quyền thành phố, báo chí và dân chúng thừa nhận. Nàng trở thành gương mặt nổi tiếng và mỗi khi nàng dự hoạt động từ thiện, đến rạp hát hoặc viện bảo tàng, các phóng viên nhiếp ảnh tranh chau chụp hình nàng. Lara bắt đầu xuất trước công chúng nhiều hơn. Tất cả các công trình xây dựng của nàng đều thành công nhưng nàng vẫn chưa thoả mãn. Như thể nàng vẫn ôm mộng làm nên thứ gì đó vĩ đại hơn, hoặc chờ mong điều kỳ diệu hơn đến với nàng. Như thể cánh cửa lòng nàng vẫn mở rộng chờ đón phép lạ nào xuất … Howard Keller rất đỗi ngạc nhiên: - còn đợi cái gì, Lara? - Tôi còn muốn gì hơn nữa. Và Howard thể moi gì thêm ở nàng. hôm Lara với Howard. - có biết chúng ta phải trả bao nhiêu tiền cho những người tu sửa nhà cửa, glặt giũ chăn nệm và lau kính cửa sổ ? - Còn tuỳ địa điểm, - Howard đáp. - Ta tính cả địa điểm. - Tôi chưa hiểu. - Chúng ta tổ chức loại dịch vụ. Cung cấp những dịch vụ đó cho chính chúng ta và cho những nhà xây dựng khác. Sáng kiến này ngay từ đầu thành công. Tiền lãi tuôn vào như suối. Howard Keller có cảm giác như Lara dựng lên cả bức thành kiên cố bao quanh thế giới tình cảm của nàng. là người gần gũi Lara hơn bất cứ ai, nhưng nàng chưa bao giờ kể nghe lời về gia đình nàng, về quá khứ của nàng. Tưởng như Lara đột ngột ra từ trong đám sương mù, có căn cơ gốc rễ ở đâu hết. Thoạt đầu Howard là người thầy, dạy dỗ và dắt dẫn Lara, nhưng bây giờ nàng tự quyết định lấy mọi việc. Trò trưởng thành và còn vượt lên thầy. Lara sớm bộc lộ tính tình cứng rắn, thậm chí ngang bướng nữa, chịu lùi bước trước bất cứ khó khăn nào. Nàng trở thành sức mạnh cưỡng nổi và thứ gì có thể cản chân nàng. Nàng là mãnh lực tuyệt đối. Nàng biết mình muốn gì và kiên quyết thực cho bằng được. Hồi đầu, số người định lợi dụng nàng. Trước đây họ chưa bao giờ làm việc với nữ giới và họ thích thú được làm việc với nàng. Nhưng rồi họ vấp ngã. Khi Lara bắt gặp ai đó tiến hành những công việc chưa cho phép, nàng lập tức gọi người ấy đến và sa thải ngay. Sáng nào nàng cũng có mặt ở công trường. Thợ thuyền đều làm việc lúc sáu giờ sáng, bao giờ cũng thấy Lara đứng ở đó chờ họ. Dân thợ quen ăn tục tĩu. Họ chờ cho Lara lên xe rồi, mới đùa giỡn. - Cậu có nghe chuyện con mèo ở trại ? Nó mê con gà trống và thế là…(1) - đứa con hỏi mẹ: "Nếu nuốt tinh dịch vào bụng có thai phải ?" Mẹ nó trả lời: có thai đâu mà ngược lại con còn được chuỗi ngọc đeo cổ nữa đấy. Họ vừa kể vừa làm điệu bộ tục tĩu và cười rộ lên với nhau. Thỉnh thoảng tình cờ người thợ ngang trước mặt Lara, đụng cùi tay vào ngực nàng hoặc chạm mạnh vào mông nàng cách "ngẫu nhiên". - Ôi, xin lỗi chủ. - sao, - Lara - Chỉ có điều vào văn phòng nhận nốt tiền lương rồi khỏi đây ngay. Những trò trêu chọc kiểu đó dần dần biến thành thái độ kính trọng. hôm Lara ngồi trong xe cùng với Howard Keller chạy dọc theo đường phố Kedjie. Họ đến khu đất đầy kín những cửa hiệu . Nàng đỗ xe lại. - Khu này sắp đổ nát cả rồi, - Lara . - Có thể xây ở đây toà nhà cao tầng. Những cửa hàng như thế này chẳng lời lãi là bao. - Đúng thế, nhưng vấn đề là làm cách nào để thuyết phục được tất cả những người chủ chịu bán, - Howard . - Chỉ cần hai người chịu là miếng đất sử dụng được. - Ta mua hết, - Lara tuyên bố. - Nhưng nếu người nào đó chịu, trong khi mua tất cả những ngôi nhà khác xung quanh? Khi đó làm thế nào? Vả lại khi nghe thấy xây cất ở đây toà nhà lớn, rất có thể họ bắt chẹt . - Ta giữ kín, để họ biết, - Lara . - Ta cử nhiều người khác nhau đến thương lượng mua để họ biết. - Tôi có lần làm như thế rồi, - Howard cảnh giác nàng. - Nếu họ biết, mà rất khó giữ kín, họ bắt chẹt và đòi giá rất cao. - Cho nên chúng ta cần hết sức bí mật. Nhưng đồng ý là mua nhé? Dẫy cửa hàng phố Kedjie bao gồm chục cửa hàng . hiệu bánh mì, cửa hàng kim khí, hiệu cắt tóc, hiệu bán quần áo, hiệu thịt, hiệu may, hiệu thuốc tân dược, quán cà phê và loạt cửa hàng cửa hiệu khác. - coi chừng đấy, - Howard nhắc Lara. - Chỉ cần người chịu bán là bị đọng vào đây khoản tiền lẽ ra có thể đầu tư vào việc khác. - lo, - Lara . - Tôi có cách. tuần sau, người khác vào cửa hiệu cắt tóc ông thợ đọc báo. Thấy cửa mở, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: - Tôi có thể giúp gì quý ông được. Khách mỉm cười: - có gì cả. Chỉ là tôi mới dọn đến thành phố này. Tôi có cửa hiệu cắt tóc ở thành phố New Jersey, nhưng vợ tôi muốn chuyển về đây để gần bà ngoại. Tôi tìm cửa hiệu nào để mua, mở hiệu cắt tóc.
Chương 10.3: Khắp khu này chỉ có mỗi hiệu cắt tóc này thôi, chủ nhà . - Nhưng tôi định bán. Khách lại cười: - Cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá. Nếu ông chưa định bán nhưng người ta trả cao đến mức độ nào đó ông cũng bán chứ, đúng nào? Chẳng hạn cửa hiệu này tôi trả năm chục ngàn đôla, ông có bán ? - A, nếu trả cao đúng là có thể tôi bán. Năm sáu chục ngàn chẳng hạn. - Tôi rất cần địa điểm để mở hiệu cắt tóc cho nên tôi xin trả ông bẩy mươi nhăm ngàn, được chưa? - được. Tôi chưa nghĩ đến chuyện bán. - Vậy trăm ngàn? - Để tôi nghĩ xem … - trăm ngàn và ông có thể mang hết các thứ đồ đạc ông thợ cắt tóc ngó nhìn khách: - trăm ngàn và cho tôi mang tất cả bàn ghế, chậu, gương cùng mọi đồ nghề khác ? - Đúng thế. Tôi có đủ các thứ đó của mình rồi. - Thế có lẽ được. Nhưng để tôi bàn với vợ tôi . - Tất nhiên rồi. Mai tôi quay lại. Hai ngày sau, mua xong cửa hiệu cắt tóc. - Thế là được , - nàng . Bên cạnh là hiệu bánh mì. Gia đình chỉ có hai vợ chồng. phụ nữ bước vào gặp họ. Chồng tôi vừa mất, để lại cho tôi ít tiền cộng với tiền bảo hiểm. Chúng tôi có cửa hiệu bánh mì ở Floria và tìm ở đây cửa hiệu nào thích hợp để tiếp tục nghề cũ. Tôi thấy thích cửa hiệu này của hai ông bà. - Nghề này nhàn nhã, - chủ nhà . - Hai vợ chồng tôi có ý định bán. - Thế nếu ông bà định bán giá cửa hiệu này khoảng bao nhiêu nhỉ? Chủ hiệu nhún vai: - Chịu? Tôi biết. - Có đến sáu chục ngàn đôla ? - thể dưới bảy chục ngàn. - Chủ hiệu . - Vậy thế này, - người phụ nữ . - Tôi trả hai ông bà trăm ngàn. Chủ hiệu nhìn bà khách: - Bà nghiêm chỉnh đấy chứ? - Chưa bao giờ tôi nghiêm chỉnh như lúc này. Sáng hôm sau, Lara : - Thế là xong hai căn. Công việc tiến triển thuận lợi. Trong vòng sáu tháng. Lara mua lại được hầu hết các cửa hàng trong khu phố. Nàng và Howard thuê những người đến ở và tiếp tục kinh doanh, trong lúc chờ đợi tiến hành mua nốt những cửa hiệu còn lại. Các kiến trúc sư bắt đầu nghiên cứu vẽ kiểu nhà cao tầng xây lên ở đó. Lara nghiên cứu và báo cáo. - Vậy là coi như xong, - nàng với Howard. - Tôi e chưa hết khó khăn. - Chỉ còn mỗi hiệu cà phê! Đấy chính là khó khăn. Chủ hiệu thuê ngôi nhà đó với thời hạn năm năm, nhưng ông ta chịu trước thời hạn ấy. Ta giúi thêm tiền nữa vào cho lão. - Ông ta khăng khăng chịu, bất kể với giá nào. Lara nhìn . - Hay lão ta biết chúng mình sắp xây toà nhà cao tầng ở đó? - phải. - Thôi được. Tôi đến gặp lão. yên tâm là lão chịu thôi. Chỉ cần tìm xem ai là người cho lão thuê. *** Sáng hôm sau, Lara đến xem lại khu phố đó. Cửa hiệu cà phê Haley nằm ở cuối, về phía Tây Nam của khu đất. Cừa hiệu rất chỉ có dăm sáu ghế bên cạnh quầy và bốn ngăn dành cho khách ngồi riêng. Lara thấy ông già đứng sau quầy. Nàng đoán đấy là chủ hiệu. Ông ta khoảng gần bảy mươi tuổi Lara ngồi vào ngăn. - Chào , - ông già niềm nở chào. - dùng gì? - cốc nước cam và tách cà phê. - Có ngay. Nàng quan sát ông ta vắt cam. - Bà chủ hiệu hôm nay đến được? - Ông ta rồi rót cà phê và bưng ra cho nàng. Ông di chuyển xe lăn, ra mất cả hai chân. Lara lặng lẽ nhìn trong khi ông già đem khay giải khát đến bàn nàng. - Cảm ơn, - nàng . Nàng ngắm xung quanh. - Cụ có cửa hiệu xinh xắn qúa. - Vâng. Tôi rất mến nơi này. - Cụ ở đây lâu chưa? - Mười năm rồi. - Cụ định nghỉ ngơi tuổi già à? Ông già lắc đầu: - là người thứ hai trong tuần này hỏi tôi câu đó. , tôi chưa định nghỉ. - Chắc tại người trước trả giá chưa đủ hợp ý cụ chứ gì? - Tôi cần tiền làm gì? Trước khi đến đây thuê cửa hiệu này, tôi nằm hai năm trong trại an dưỡng rồi. Buồn lắm. bè bạn. Sống cũng như chết. Thế rồi có người khuyên tôi thuê cửa hiệu này, - ông già mỉm cười. - Từ ngày đến đây, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn. Dân khắp xung quanh đến đây giải khát. Họ thành bạn của tôi và tôi như được sống trong gia đình. - ông già lắc đầu tiếp. - , tôi chẳng cần tiền làm gì. dùng thêm cà phê nữa ? Lara ngồi họp với Howarrd Keller và người kiến trúc sư. - Chúng ta chẳng cần phải mua lại cửa hiệu đó, - Howard . - Tôi gặp người sở hữu nó. Trong hợp đồng thuê có điều khoản mà người thuê vi phạm. Mỗi tháng ông ta phải nộp khoản trích trong doanh thu. Nhưng mấy tháng nay rồi ông ta chưa nộp. Do đó chúng ta có quyền đẩy ông ta . Lara quay sang người kiến trúc sư. - Tôi muốn hỏi ông câu, - nàng nhìn xuống bản vẽ và trỏ vào góc Tây Nam của nó. - Nếu như chúng ta xây tường ngay chỗ này và vẫn để ông già chủ hiệu cà phê tiếp tục bán hàng có được ? Liệu toà nhà có ảnh hưởng gì ? Kiến trúc sư nhìn vào bản vẽ, suy nghĩ. - Tôi nghĩ là được. Tất nhiên nếu lấy được cả hiệu cà phê ấy vẫn hơn. - Nhưng được gì chứ? - Lara căn vặn thêm. - Được! Howard : - Lara, tôi rằng chúng ta có đủ lý để buộc ông ta phải dọn kia mà? Lara lắc đầu: - Chúng ta mua được toàn bộ các cửa hàng khác. Thế là đủ. Những người khách tương lai đến ở tại toà nhà của chúng ta có hiệu cà phê ngay cạnh để thỉnh thoảng ghé vào. Howard ạ, tôi đề nghị chúng ta để yên cái hiệu cà phê Heley ấy. *** Vào ngày kỷ niệm sinh nhật cha nàng, ông James Cameron quá cố, Lara với Howard: - Howard! Tôi muốn nhờ việc, được ? - Tất nhiên là được. - làm ơn Scotland hộ tôi. - Chúng ta xây gì ở Scotland à? - Chúng ta tậu lâu đài cổ ở đó. Howard yên lặng lắng nghe. - Tại Scotland có làng tên là Lơc Morlich. Làng đó nằm con đường đến Glenmore, gần thị trấn Avciemore. Xung quanh đó rất nhiều lâu đài cổ xưa còn sót lại. hãy tậu cái. - định dùng làm nơi nghỉ mát mùa hè chăng? - Tôi định về đó. Tôi cần mua để mai táng cha tôi ở đấy. Howard chậm rãi : - cần mua lâu đài cổ ở Scotland để mai táng di hài cụ? - Đúng thế. Tôi bận quá, có thời gian tự mình . là người thân duy nhất tôi có thể tin cậy và giao phó công việc ấy. Cha tôi nằm trong nghĩa trang Greewood tại thị trấn Glace Bay. Đấy là lần đầu tiên Howard Keller biết được chi tiết thực về lai lịch gia đình của Lara Cameron, và về tình cảm của nàng với cha mẹ. - Chắc quý cụ lắm phải ? - có giúp tôi việc đó được ? - Tất nhiên là được. - Sau khi mai táng cha tôỉ ở đó xong, lo thuê cho tôi người chăm nom ngôi mộ. Ba tuần sau, Howard từ Scotland về, : - Tôi làm xong. thuê cả người trông nom. Vậy là có lâu đài. Cụ nằm ở đó. Địa điểm rất đẹp, đồi. thích phong cảnh chỗ đó định bao giờ đến thăm nơi đó? Lara ngạc nhiên ngước mắt nhìn : - Tôi ấy ư? Tôi đến đó đâu, - nàng . Chú thích: (1) Trong tiếng "con mèo" đồng nghĩa với "bộ phận sinh dục nữ". Con "gà trống đổng nghĩa với "bộ phận sinh dục nam"
Chương 11.1: Năm 1984 Lara Cameron quyết định: đến lúc chinh phục New York. Khi nàng thổ lộ kế hoạch với Howard Keller, rất ngạc nhiên. - Tôi thấy thú cái ý định ấy của , - lạnh nhạt . - chưa hiểu New York. Tôi cũng vậy. Đấy là thành phố khác hẳn, Lara. Chúng ta… - Hồi tôi từ Glace Bay đến đây người ta cũng với tôi đúng câu như vậy về Chicago. - Lara đáp - Nghề xây dựng đâu cũng vậy thôi, dù ở Glace Bay, Chicago, New York hay Tokyo… vẫn những quy luật đó - Nhưng ở đây cũng làm ăn đủ lớn rồi, - Howard phản đối. - còn cần gì nữa kia nữa? - Tôi với rồi. Tôi cần lớn hơn nữa. Tôi muốn tên tôi sáng rực bầu trời New York. Tôi xây khách sạn Cameron Plaza và Trung tâm Cameron ở đó. Và ngày kia, Howard ạ, tôi xây toà cao ốc cao nhất thế giới. Đấy là điều tôi cần. Hãng Cameron di chuyển đến New York. New York trong cơn bùng nổ về xây dựng. Tại đây có những "ông" khổng lồ trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản và xây cất: em nhà Zeckendorf, Harry Helmsley, Donald Trump, em nhà Urise và em nhà Rudin. - Chúng ta gia nhập đám người đó. - Lara bảo với Howard. Họ thuê phòng ở khách sạn Regeney và bắt đầu nghiên cứu thành phố. Lara sao hết ngỡ ngàng trước kích thước và náo động của thành phố cực kỳ to lớn và đông đúc này. Cả số lượng lớn những toà nhà chọc trời, những đòng xe hơi cuồn cuộn chảy khắp thành phố. - New York khiến cho Chicago chỉ còn như thị trấn hơn gì Glace Bay, - Lara và nàng rất nóng lòng muốn bắt tay ngay vào công việc. - Việc đầu tiên chúng ta cần làm là tập hợp thành nhóm. Chúng ta mời luật sư giỏi nhất về bất động sản ở New York, rồi ban điều hành lớn. Tìm gặp những quan chức điều hành cho hãng Rudin, xem có cách nào để họ bỏ ông ta sang làm việc cho chúng ta . - Đúng đấy, - Howard . - Đây là danh sách những toà nhà tôi thích nhất. hãy tìm xem ai là người thiết kế chúng. Tôi muốn gặp những kiến trúc sư ấy ngay. Howard bắt đầu thấy vẻ sôi sục trong đầu óc Lara. : - Tôi tiến hành loạt tín dụng tại các nhà băng. Với số vốn liếng chúng ta có ở Chicago, việc này khó khăn gì. Tôi liên hệ với số công ty tiết kiệm và tín dụng cùng loạt nhà môi giới bất động sản. - Đúng thế. - Lara này, trước khi nhẩy vào cuộc, có thấy chúng ta cần tính xem công trình đầu tiên ở đây là gì ? Lara ngước mắt nhìn Howard và hỏi bằng giọng rất hồn nhiên: - Ôi tôi chưa kể với à? Chúng ta mua lại khu đất của Bệnh viện Trung ương Manhatan. Nhiều ngày trước đó, Lara đến hiệu làm đầu ở đại lộ Madison. Trong lúc làm đầu, nàng nghe lỏm được hai người trò chuyện ở ngăn bên cạnh. - Chúng tôi rất nhớ bà đấy, thưa bà Walker. - Tôi cũng rất nhớ chị, chị Darlene. Tôi đến đây được bao nhiêu năm rồi nhỉ? - Chẵn mười lăm năm. - Thời gian sao mà trôi nhanh thế. Vậy mà tôi sắp phải xa New York. - Bao giờ bà ? - Sắp rồi. Tôi vừa nhận được bức thư thúc giục sáng nay. Chị tưởng tượng được , bệnh viện như Bệnh viện Trung ương Manhattan mà phải tan vỡ chỉ vì hết tiền. Tôi làm thanh tra viện ở đó suốt hai chục năm, vậy mà họ vẫn gửi cho tôi tờ quyết định thải hồi. thể tưởng tượng nổi. Lara vẫn chăm chú nghe. - Tôi chưa thấy có gì chính thức là người ta định đóng cửa bệnh viện ấy. - Họ giữ bí mật. Bây giờ mới là lúc họ thông báo dần cho những người làm ở đó. Người thợ làm đầu còn trong giai đoạn sấy khô tóc cho nàng. Nhưng Lara đứng dậy. - Chưa xong đâu, thưa quý Cameron. - Xin lỗi, - Lara . - Tôi vội. *** Bệnh viện Trung ương Manhattan là toà nhà lớn và xấu xí, đổ nát nằm ở phía Đông thành phố, giữa phố 68 và phố 69, cả khu đất rất rộng. Lara đứng ngắm lúc lâu và trong óc nàng lập tức lên toà nhà chọc trời uy nghi với những cửa hàng sang trọng dưới tầng và những khu nhà ở khép kín, đầy đủ trang bị ở các tầng . Nàng vào bệnh viện, hỏi tên công ty nào sở hữu nó. Người ta cho nàng biết ông ta là Roger Burnham có văn phòng ở phố Wall Street. - Tôi có thể giúp gì được, thưa quý Cameron? - Tôi nghe tin ông định bán bệnh viện Trung ương Manhattan. Ông ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trẻ. - nghe được ở đâu, thưa Cameron? - Nhưng có đúng như vậy ? - Có thể đúng, - ông ta đáp lửng lơ. - Tôi muốn mua lại khu đất ấy, - Lara . - ông định giá bao nhiêu? - Chín mươi triệu? - Lara thấy giá quá cao, nhưng nàng lại rất mê địa điểm đó. Công trình đầu tiên rất cần thiết cho nàng tiếp tục những công trình sau này. - bớt xu? - Đúng thế. Lara chìa ngay cho Roger Burham tờ giấy 100 đôla. - Thế này nghĩa là sao?
Chương 11.2: Đấy là để ông giữ lại cho tôi trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Tôi chỉ xin ông cho tôi suy nghĩ trong vòng bốn tám tiếng, có vậy thôi. Trong thời gian đó xin ông khoan bàn chuyện này với bất kỳ ai khác. Ông có mất cái gì đâu? Nếu tôi quyết định chấp nhận cái giá mà ông đưa ra, tôi trao tiền. - Tôi chưa biết gì về , thưa Cameron. - Ông hãy gọi điện hỏi Ngân hàng thương mại Chicago. Gặp ông Bob Vance. Ông ấy là chủ tịch Hội đồng quản trị của nhà băng. Roger Burham nhìn Lara lúc lâu, lắc lư đầu và lẩm bẩm gì đó, nghe như có chữ "điên rồ" phải. Ông ta đích thân tìm số điện thoại. Và viên thư ký bắt liên lạc với Bob Vance cho ông ta. - Ông Vance? Tôi là Roger Burham ở New York đây.Có tên là… - ông ta ngước nhìn Lara. - Lara Cameron. - Lara Cameron ngồi đây. Cameron muốn mua bất động sản của chúng tôi ở đây và ấy là ông biết ấy. Roger Burham ngồi xuống nghe điện thoại tiếp. - ấy là? Tôi hiểu… à? Nhưng tôi biết về chuyện đó… Được… Được. - Rất lâu sau, Burham , - Cảm ơn ông, thưa ông Vance. Ông ta đặt điện thoại xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Lara. - Ra là người rất nổi tiếng ở Chicago. - Và tôi cũng muốn nổi tiếng ở New York nữa. Roger Burham nhìn tờ 100 đôla. - Tôi dùng cái tờ giấy này để làm gì? - Ông hãy dùng nó để mua vài điếu xì-gà Cuba. Nếu tôi chấp nhận cái giá kia tôi có thể nhận nhà ngay được chứ? Burham ngó nàng lúc nữa. - Kể ra hơi bất tiện… nhưng, được. Vậy là tôi chờ trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ. - Chúng ta phải tiến hành việc này nhanh. - Lara với Howard - Chúng ta chỉ có bốn mươi tám tiếng đồng hồ để ổn định khâu tài chính. - thử ước tính chúng ta cần bao nhiêu chưa? - Rồi. Chín mươi triệu khu đất, tôi tính phải mất hai trăm triệu để phá và xây nhà chọc trời ở đó. Howard nhìn nàng: - Hai trăm triệu cộng với chín mươi triệu đôla… - Trước nay tính toán vẫn nhanh lắm kia mà? - Lara . Howard làm như nghe thấy câu đó. - Ta kiếm đâu ra ngần ấy tiền? - Vay! - Lara . - Nếu so sánh trường hợp ở Chicago và trường hợp này chẳng có gì khác nhau lắm. Đây là canh bạc quá lớn. Hàng trăm thứ có thể xảy ra. đặt toàn bộ những gì có đời vào canh bạc này đấy. - Chính như thế mới thú, - Lara . - trò đỏ đen. canh bạc lớn. Và thắng rất to. Kiếm tiền để xây dựng ở New York thậm chí còn dễ hơn ở Chicago. Thị trưởng Koch ban hành quy chế đánh thuế gọi là quy chế 421-A, theo đó các nhà kinh doanh bất động sản, sau khi xây xong toà nhà, đều được miễn thuế doanh nghiệp trong hai năm đầu. Khi các nhà băng, các công ty tiết kiệm và tín dụng cho Lara Cameron vay vốn, họ hết sức nhiệt tình muốn cộng tác với nàng. Chưa đầy bốn tám tiếng đồng hồ sau, Lara bước vào văn phòng của Roger Burham và trao cho ông tấm ngân phiếu ba triệu đôla. - Đây là tiền ứng trước, - Lara . Tôi trả đủ số tiền ông cầu. Nhân tiện, xin ông cứ giữ lấy tờ 100 đôla hôm qua. *** Trong sáu tháng tiếp theo, Howard làm việc với các nhà băng về chuyện vay tiền trong khi Lara làm việc với các kiến trúc sư về thiết kế của toà nhà. Mọi việc diễn ra êm thấm. Các kiến trúc sư, các hãng thi công, và những người làm công việc tiếp thị đều thực công việc theo đúng tiến độ định. Tháng tư, người ta bắt đầu phá toà nhà cũ để xây cái mới. Sáng nào cũng vậy, đúng sáu giờ Lara có mặt ở công trường, chỉ để xem xét công việc mà thôi. Nàng hơi buồn vì đây là công việc của những người thi công, nàng có việc gì để làm. Nàng vốn quen lúc nào cũng phải bận rộn. Nàng mong có độ nửa tá đề án cùng tiến hành lúc. - Tại sao chúng ta thăm dò xem có nơi nào nữa ? - nàng hỏi Howard. - Bởi dồn hết vốn liếng vào toà nhà này rồi. Nếu như để đầu óc vào công việc khác nơi này lao đao. Bao nhiêu tiền dốc cả vào đây, lỡ xảy ra trục trặc gì là… - có trục trặc nào hết, - nàng nhìn Howard. - băn khoăn chuyện gì phải ? - Thoả thuận của chúng ta với các công ty tiết kiệm và tín dụng… - Sao? Chúng ta có đủ tiền rồi chứ? - Tôi băn khoăn về cái điều khoản thời hạn. Nếu như công trình của chúng ta hoàn thành tất được vào ngày 15 tháng Ba sang năm họ đòi tiền lại và mất hết. Lara nhớ lại trường hợp gặp phải hồi xây toà nhà đầu tiên ở Glace Bay, may mà lúc đó có những người bạn quý cứu nguy cho nàng. Nhưng trường hợp này khác hẳn. - đừng lo, - nàng với Howard. - Công trình hoàn tất đúng thời hạn. đủ yên tâm để dò tìm nơi nào khác chưa?
Chương 11.3: Lara bàn với những người làm công việc tiếp thị. - Các quầy bán hàng dưới tầng đều có những người ký hợp đồng thuê cả rồi, - người phụ trách tiếp thị với Lara. - Quá nửa số căn các tầng cũng có khách ký. Chúng tôi nghĩ rằng trước khi toà nhà xây xong, chúng tôi bán được ba phần tư số căn hộ khép kín đó. Và chỉ ít lâu sau đó là chúng tôi bán hết. - Tôi muốn phải bán xong hết trước khi toà nhà hoàn tất - Lara . - Các ông tiến hành quảng cáo mạnh vào. - Vâng. Howard Keller bước vào văn phòng. - Tôi cần đưa cái này cho , Lara. đúng. Công trường bảo đảm tiến độ. - Nó chính xác như máy đếm tiền. Ngày 15 tháng Giêng, sáu mươi ngày trước thời hạn hoàn thành, phần xây dựng xong, bắt đầu vào phần đặt ống nước và dây dẫn điện. Lara đứng xem các thợ làm các dàn giáo. người thợ ngừng công việc, lấy bao thuốc lá trong túi ra và lỡ tuột tay, làm rơi quả dọi xuống. Lara hoảng hốt thấy quả dọi rơi xuống đúng đỉnh đầu nàng. Nàng vội né tránh, tim đập thình thình. Người thợ đứng cao nhìn xuống, vẫy tay "Xin lỗi?" Mặt hầm hầm, Lara bước vào thang máy xây dựng, lên chỗ người thợ kia. Quên cả là dàn giáo rất cao và chỉ trượt chân cái là rơi xuống tan xác, nàng xăm xăm về phía ta. - vừa làm rơi quả dọi phải ? - Vâng, tôi xin lỗi. Nàng giáng cái tát mạnh vào giữa mặt ta. - bị đuổi! Cút ngay khỏi đây! - Nhưng, - ta . - Đấy chỉ là vô tình, là may. Tôi… - Cút khỏi công trường ngay. Người thợ nhìn nàng lát rồi chậm chạp bước vào thang máy xuống đất. Lara hít hơi thở mạnh để trấn tĩnh. Những người thợ khác đều nhìn nàng. - Tiếp tục làm việc ! - Nàng . *** Lara ngồi ăn trưa với Sam Gosden, luật sư ở New York, quản lý các hợp đồng của nàng. - Tôi nghe công việc đều tiến hành trôi chảy, - Gosden . Lara mỉm cười: - Rất tốt chứ phải chỉ " trôi chảy". Chỉ vài tuần nữa là hoàn tất công việc. - Tôi có thể tiến hành thủ tục để bàn giao được chứ? - Được, nhưng phải hết sức thận trọng để khỏi xảy ra chuyện rắc rối cho bản thân ông đấy. Gorden bật cười: - Tôi cam đoan là bà thể gây được chuyện rắc rối gì cho tôi. - Tại sao vậy? - Kinh doanh bất động sản ở mức độ như của bà nay là thứ dành cho nam giới. Phụ nữ nhẩy vào lĩnh vực này rất ít và đều chỉ là thứ làm cò con, hơn gì mấy bán hàng ở các hợp tác xã mua bán. - Vậy là ông tán thành tôi hoạt động trong lĩnh vực này? Gosden mỉm cười: - Thú là đúng như thế. Lara đứng phắt dậy: - Ông Gosden! - Có tôi! - người nào làm thuê cho tôi lại dám coi thường tôi. Tôi dùng ông nữa. Ông bị sa thải! Gosden há hốc miệng trong lúc Lara bước nhanh ra ngoài nhà hàng. Sáng thứ hai sau đó, trong lúc Lara lái xe đến công trường, nàng cảm thấy có chuyện gì đó ổn. Và đột nhiên nàng hiểu ra đó là chuyện gì. Công trường im phăng phắc. có tiếng búa máy, có cả bất kỳ tiếng máy móc nào khác. Đứng trước công trường, nàng như tin vào mắt mình nữa. Các thợ thu dọn đồ lề lục đục ra về. Viên đốc công đóng gói đồ đạc. Lara vội vã chạy đến chỗ ông ta. - Có chuyện gì vậy? - Lara hỏi. - Chưa đến bảy giờ. - Tôi cho em nghỉ. - Ông gì lạ vậy? - Có đơn kiện bà, thưa bà Cameron. - Kiện tôi thế nào? - Là bà tát người thợ. - Cái gì? - Nàng quên chuyện hôm qua. - À, phải rồi. Có chuyện đó, nhưng ta đáng bị như thế. - Thành phố có cho bà được phép đánh thợ ? - Khoan , - Lara . - phải như ông nghĩ. ta làm rơi quả dọi xuống đúng đầu tôi. Tôi mà kịp tránh chết rồi. Tôi công nhận là lúc đó tôi quá nóng. Nhưng tôi thể nhận ta trở lại làm việc được. - trở lại đây đâu, - người đốc công . - Và tất cả chúng tôi đều làm nữa. Lara nhìn thẳng vào mắt ông ta. - Ông giỡn đấy chứ? - Nghiệp đoàn chúng tôi ra quyết định, đây phải chuyện giỡn. - Viên đốc công . - Nghiệp đoàn ra lệnh cho chúng tôi bỏ việc và chúng tôi phải chấp hành. - Các ông ký hợp đồng với tôi. - Chúng tôi hủy hợp đổng, - viên đốc công . - Nếu bà khiếu nại, bà hãy đến gặp ban lãnh đạo nghiệp đoàn. Ông ta bước . - Khoan . Tôi nhận lỗi. Tôi với ông rồi. - Tôi… sẵn sàng xin lỗi người thợ hôm qua và bằng lòng nhận ta vào làm tiếp. - Bà Cameron, tôi thấy bà chưa tình hình. Thằng cha đó trở lại làm đâu. Tất cả chúng tôi đều nhận lời làm cho công trình khác. Thằng cha hôm qua bà tát cũng cùng chúng tôi đến đó làm. Đây là thành phố làm ăn, bà hiểu chưa? Chúng tôi rất bận và có thời giờ để chủ tát tai như vậy. Lara đứng lặng như trời trồng, nhìn viên đốc công ra. Đúng là cả cơn ác mộng khủng khiếp. Nàng vội vã quay về văn phòng, thuật lại tình hình cho Howard Keller. Nàng chưa kịp , ngắt lời: - Tôi biết rồi, và tôi chuyện điện thoại với nghiệp đoàn. - Họ sao? - Lara sốt ruột hỏi. Tháng sau họ mới chịu tiếp chúng ta để thương lượng vụ này. Lara sa sầm mặt xuống. - Tháng sau? Chúng ta chỉ còn hai tháng nữa phải hoàn tất công trình. - Tôi cũng bảo họ như vậy. - Họ sao? - Họ cần biết. Lara ngã phịch xuống văng. - Lạy Chúa tôi! Vậy tôi phải làm gì bây giờ? - Tôi chưa biết. - Hay chúng ta đến với nhà băng…, - nàng nhìn ngay thấy vẻ phản đối trong ánh mắt Howard. Đột nhiên nàng nghĩ ra. - Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ ra cách rồi. Chúng ta thuê hãng xây dựng khác làm nốt phần công việc còn lại. - Lara! Đây là nghị quyết của nghiệp đoàn xây dựng cho nên người thợ nào dám trái lệnh đến làm cho chúng ta đâu. - Nhưng thằng cha kia suýt nữa giết chết tôi. - Đúng là như thế. Và nếu như thế lại xảy ra chuyện rắc rối này. - Howard âu sầu . Lara vùng đứng dậy, lại lại: - Tôi nhờ Sam Gorden lo liệu… - nhưng nàng chợt nhớ ra. - Ôi, tôi thải hồi ông ta rồi. - Tại sao thế? - Chuyện quan trọng. Howard to lên ý nghĩ của . - Hay là chúng ta tìm luật sư chuyên về nghiệp đoàn, loại có uy thế… - Đấy là ý rất hay. Người nào có thể nhanh chóng thu xếp cho chúng ta vụ này. biết có luật sư nào như thế ? - . Nhưng Sam Gosden có nhắc đến người nào đó trong lúc trò chuyện với tôi. Tên ông ta là Martin. Phải rồi Paul Martin. - Ông ta là người thế nào? - Lara vội hỏi. - Tôi chưa biết, nhưng lúc nào tôi và Gorden chuyện về nghiệp đoàn, ta có nhắc đến cái người có tên là Paul Martin đó. - biết ông ta làm ở hãng nào ? - . Lara gọi thư ký. - Kathy! tìm địa chỉ luật sư ở New York này tên là Paul Martin. Howard : - cần biết số điện thoại của ông ta để gọi và hẹn giờ gặp phải , Lara? - Tình hình cấp bách rồi. Tôi thể ngồi để chờ đến lúc gặp ông ta. Tôi tìm đến chỗ ông ta ngay hôm nay. Nếu ông ta giúp được chúng ta tốt. Bằng , chúng ta phải tìm luật sư khác. Nhưng thâm tâm nàng nghĩ. Chẳng thể có khả năng nào khác được.