1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dùng hấp dẫn hạ gục anh - Hữu Ảnh Vô Tung (47C + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 15: Em buồn làm cũng buồn
      Edit: Sunny



      Tự nhiên gặp phải tình huống thế này biết có thể xem như vận cứt chó nữa. Buổi sáng bảy giờ còn nằm giường, tự nhiên có cuộc điện thoại gọi đến, tôi đúng tám giờ rưỡi phải đến địa điểm thi. ràng lúc trước nhận được thông báo gì mà, hơn nữa danh sách thi kì này phải xác định rồi sao? Huống chi, người ta tham gia cuộc thi đều là người nhà đưa , tôi vì sao phải đơn thân độc mã a? Tôi cũng biết cuộc thi tổ chức ở đâu nữa, chỉ nghe là thi hôm nay thôi.

      Bảy giờ rưỡi, điện thoại lại vang, Trần Diệu Thiên cậu ta ở trước cửa nhà tôi.

      Tôi buồn ngủ đứng trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn tôi cười, vẻ mặt sáng lạn, , “ đưa em đến trường thi. Nếu xe bus phải từ lúc sáu giờ, sợ em đến nên trực tiếp đến đưa em , chỉ cần nửa giờ.”

      Tôi giống như mộng du gật đầu, sau đó quay về phòng tiếp tục rửa mặt thay quần áo.

      Khi tôi rực rỡ từ trong phòng ra thấy cậu ta ngồi ở nhà tôi ăn bữa sáng mẹ tôi chuẩn bị!”Đến, uống chén nữa.” Mẹ tôi thân thiện lấy cái bát trước bàn cậu ta, lại múc thêm chén nữa. Nhìn thấy tôi tới, bà cười ha hả , “Con xem Diệu Thiên người ta tốt, còn đến tận cửa đưa con thi.”

      Tôi gì ngồi vào trước bàn, bắt đầu rầu rĩ ăn bữa sáng. Mẹ tôi còn ở bên kia ân cần tiếp đón người ta, tôi nhịn được vỗ mạnh cái bàn, nghiêm túc nhìn mẹ , “Mẹ, mười ! Mười !”

      Mẹ tôi buồn bực nhìn tôi, hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ lại, nhưng sau đó vẫn như cũ cười vẻ mặt gian trá, “Về sau . Về sau .” [Mamy này xì tin quá cơ >”<, ta thích ^^]

      cái đầu á!” Tôi nhịn được chửi bậy, Trần Diệu Thiên lập tức cau mày , “Em sao có thể chuyện như vậy với dì chứ.” Mẹ tôi lập tức tiếp lời, “Đúng đó, đứa được nuông chiều đến hỏng rồi. Diệu Thiên a, con có việc gì phải giáo dục nó lại nha.” Cậu ta cười cười gật đầu, “Vâng, được ạ .”

      thể nhịn được nữa mẹ liếc mắt nhìn mẹ cái, tôi với Trần Diệu Thiên, “ cần đưa tôi , tôi thi .”

      “Vì sao?”

      “Tôi chuẩn bị gì cả. Tôi làm sao biết đột nhiên thi. . . . . . Tối hôm qua cho tôi biết, tôi còn có thể, còn giờ nước tới chân mới nhảy. . . . . .” Tôi càng càng lo lắng.

      sớm, chuyện này có an bài rồi.”

      “Cho nên nữa. ăn xong bữa sáng cũng có thể nên rồi đấy.”

      .” Cậu ta chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc mắt tôi cái, “ cùng em đến trường thi.”

      Vì thế, ăn xong bữa sáng trong ánh mắt nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn của mẹ tôi, tôi cùng Trần Diệu Thiên bước hành trình. chuyện đêm đó tôi cũng chưa quên, cho nên cho dù cậu ta cố ý đưa tôi thi, còn tự động xin giết giặc giúp tôi đến trường thi, thái độ của tôi vẫn ôn hoà như cũ. Cậu ta cười trêu chọc , “Hắc, em , ai thiếu tiền em à? đây giúp em đòi nợ.” Tôi lườm cậu ta cái, đừng tục chải tóc.

      “Ý, chẳng lẽ là thiếu em?” Tôi tiếp tục im lặng, cậu ta người với khí mà cũng hăng say như thế.”Được rồi, đây lấy thân gán nợ, thế nào?” “. . . . . .” “Biến, đừng vụng trộm phá hủy nha.” Người này là huyên náo!

      Tới địa điểm thi, chiếc xe Ferrari màu đỏ vào, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người, khi xuống xe cũng có loại cảm giác bị vạn chúng chú mục, tôi chỉ hận là lúc ra khỏi nhà sao lại có mang theo kính râm. Đối mặt với những người xem tôi hổ thẹn, bởi vì từ xe thể thao cao cấp xuống tôi khó coi, chẳng có chút khí phái nào cả. Còn Trần Diệu Thiên mười phần giống ăn loại chơi trác táng.

      Khi tôi cúi đầu theo sau Trần Diệu Thiên tự nhiên nghe được kích động với bạn kế bên, “Kẻ có tiền là ngông đấy, thi còn mang theo bảo mẫu!” Tôi khóe miệng co rúm, tăng nhanh tốc độ cùng Trần Diệu Thiên sóng vai trước.

      Đứng ở bên ngoài phòng thi ở lầu 4, Trần Diệu Thiên kêu tôi ở đại sảnh chờ cậu ta, còn mình hình như là làm cái gì phải. tới chốc lát, ban giám khảo ra tuyên bố danh sách người vào thi kế tiếp, cậu ta cũng lấy chứng minh nhân dân ra để đối chiếu rồi vào.

      Vị trí hai chúng tôi là kế bên, cậu ta đổi vị trí, trực tiếp ngồi vào của vị trí tôi, vì thế, cậu ta là chủ khảo, tôi là trợ khảo. Tôi thấy cậu ta cứ chăm chú viết mãi viết mãi, khỏi tò mò nghiêng mình qua hỏi, “Này, phải viết vớ vẫn chứ?” Cậu ta liếc mắt khinh nhìn tôi cái, còn muốn gì đó nhưng cuối cùng lấy loại ánh mắt chấp nhặt cùng loại nông dân như tôi nữa nên cũng chẳng thèm trả lời.

      Vẫn có chút an tâm a, tôi cẩn thận dặn dò cậu ta, “Ê, làm được đừng cố gắng nha.”

      “Này này, cẩn thận chút !” Tôi nắm lấy cánh tay cậu ta, kháng nghị, “Tôi cũng tin, mọi người đều đề này rất khó!Tôi cho , thi 90 điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn! đừng viết vớ vẩn nha !” . . . . . .”Chú ý trật tự trường thi! được ảnh hưởng đến người khác!” Trả lời tôi là giọng nghiêm khắc của giám khảo, còn Trần Diệu Thiên bên trừng mắt tôi, vì thế tôi thức thời im lặng ngồi thẳng thân mình.

      Tôi nhàm chán tùy tiện điền đề mục, bên kia Trần Diệu Thiên tiếp tục làm bài. Hiếm khi nhìn thấy cậu ta đứng đắn, tuy rằng bây giờ cậu ta coi như cũng nghiêm túc lắm, nhưng thái độ coi như đoan chính.

      Trần Diệu Thiên làm xong đề thi, gọi tôi qua xem điểm, tôi liếc qua tự nhiên thấy bật ngửa, má ơi!!! 99 điểm! Cậu ta vẻ mặt tiếc nuối , “Có câu đề thi bị lỗi, có đáp án, có làm.” Tôi xem đồng hồ, thi mới có mười năm phút đồng hồ. Cứ như vậy, tôi theo phía sau Trần Diệu Thiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ra khỏi trường thi.

      Cậu ta vì chúc mừng cái đứa đầu heo như tôi đây thuận lợi bay qua cuộc thi nên phải ăn trưa hoành tráng chút, tôi nghĩ cũng đúng. Hơn mười giờ Trần Diệu Thiên chở tôi đến nhà hàng bán thức ăn Tây. Nữ phục vụ tươi cười sáng lạng, dường như rất quen thuộc với cậu ta, chúng tôi vừa ngồi xuống liền hỏi, “Vẫn giống như cũ?”

      Trần Diệu Thiên lấy lòng cười nhìn tôi, , “, đem menu cho mỹ nữ đối diện tôi.”

      Trời, dường như người này hay đưa mĩ nữ đến đây ăn. Tôi liếc mắt cậu ta cái, cúi đầu lật xem menu.

      Khung cảnh nơi này rất đẹp, thực thích hợp để tán . Những ngọn đèn mang phong cách châu Âu cổ xưa, vách tường tao nhã xa hoa, ngọn đèn ấm áp ở mỗi bàn, các bàn khác từng cặp tình nhân ngồi cười cười . Bầu khí như vậy mà ngồi ở đối diện tôi lại là Trần Diệu Thiên, tôi cảm thấy giậm chân giận dữ mà, quả là phụ lòng ngày tốt cảnh đẹp a!

      đợi đến đồ ăn ngon mang lên bàn, tôi vô ý phát thân ảnh quen thuộc . . . . . .

      Lí Minh Ngôn! cùng với Lưu Tuệ ngồi ở bàn khác, chỉ hai người bọn họ!

      Tim tôi giống như bị mèo quàu đau đau, ánh mắt tự giác cứ thường thường nhìn lén phía bên kia, càng xem bọn họ cười cười là trong lòng lại càng đau, lại càng nhịn được càng xem càng thường xuyên.

      “Em rốt cuộc là ăn hay ăn?” Trần Diệu Thiên đột nhiên nghiêm mặt. Tôi lấy lại tinh thần, phát tảng thịt bò bàn bị tôi cắt thành nát vụng, có chút hứng thú nào để ăn. Tôi buông dao nĩa, , “Tôi toilet.”

      Tôi cúi đầu qua nơi ngồi, sau đó ngồi xuống bàn cách bàn bọn họ bụi cây. tường có đặt rất nhiều bồn hoa xanh um có thể che dấu tôi. Tôi biết tôi như vậy đáng khinh nhưng mà tôi rất muốn biết bọn họ rốt cuộc cái gì.

      Trời ạ, tôi cũng muốn như vậy nhưng có thể khống chế được mình!

      Bồi bàn bưng tới cho tôi ly nước chanh, lại đưa cho tôi bảng menu, tôi cũng giả dạng lật xem nhưng hai tai lại dựng thẳng lên. Hơn nữa ngày bọn họ đều chuyện đâu gì đó, tôi gắt gao nắm lấy ly thủy tinh trong tay, thể đến đến tột cùng là thất vọng hay là may mắn. Bởi vì tôi muốn nghe đến ít liên quan gì đó đến mình nhưng đồng thời lại sợ nghe được có khi trong lòng chịu nổi.

      Lưu Tuệ đột nhiên hỏi, “ cùng Quách Chân Tâm quan hệ tồi?” Tôi nghe Lí Minh Ngôn trả lời, đại khái thấy chỉ mỉm cười làm cho người ta đoán được nụ cười ấy hàm chứa những gì. “Nha đầu kia nhưng đẹp ra rồi.” Lưu Tuệ vừa cười vừa câu. Những lời này của ấy có dụng ý gì?

      “Uhn. đáng .” Lí Minh Ngôn cười trả lời.

      “Đừng với em là bây giờ thích loại hình đáng đấy nhé.” ấy sao mà thấy nó kỳ dị quá vậy.

      “Nhưng chỉ là tiểu nương.” Lí Minh Ngôn thản nhiên trả lời nghe ra cảm xúc gì dao động.

      Tiếp theo bọn họ lại chuyển đề tài khác, mà tôi lòng như tro tàn ngồi ở tại chỗ lâu có cách nào nhúc nhích. Giọng của thờ ơ lạnh nhạt, dường như những điều trước đây đều dần trở nên có ý nghĩa. Bồi bàn lại đây , “Tiểu thư, xem xong chưa ạ?” Tôi giật mình hoàn hồn, đem menu đưa trả cho cậu ta , sau đó giống như kẻ trộm vòng quanh về vị trí của mình .

      Trần Diệu Thiên tà nghễ nhìn tôi, gợi lên khóe môi, “Mỗi lần WC đều lâu như vậy, bị trĩ à.” Nhìn nụ cười kia lại tự dưng rét run.

      “Tôi. . . . . .” Tôi vừa muốn nhưng mới mở miệng nước mắt lã chã tuôn rơi. Vội vàng cúi đầu lau nước mắt, nhưng càng lau càng muốn khóc. Trần Diệu Thiên ngồi ở đối diện lâu cũng lên tiếng, mãi đến khi bồi bàn đột nhiên tới , “Tiên sinh, nơi này cấm hút thuốc.” Tôi ngẩng đầu, phát Trần Diệu Thiên ngồi ở đối diện sắc mặt tối tăm, tiếng nào cứ mãi ngồi đấy hút thuốc, khí lặng im mang theo áp lực trầm trọng. Bồi bàn cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc sau có tinh thần trách nhiệm tiếp, “ có lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi cấm hút thuốc.”


      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Gặp tình địch ở đại sảnh nhà hàng
      Edit: Sunny



      Bồi bàn cứng ngắc đứng tại chỗ, lúc sau có tinh thần trách nhiệm tiếp, “ có lỗi, tiên sinh, nhà hàng chúng tôi cấm hút thuốc.”

      Vẫn như cũ sương khói lượn lờ, Trần Diệu Thiên ngoảnh mặt làm ngơ với lời của bồi bàn, ánh mắt dừng ở điểm hư , sắc mặt lạnh lùng dọa người.

      Cậu ta giống như đại ca xã hội đen đến đòi nợ cho vay nặng lãi, sát khí mười phần, mà cậu bồi bàn nơm nớp lo sợ cũng vừa vặn phối hợp cảnh tượng đấy. Nếu cậu ta mang thêm chiếc kính râm mặc áo vét đen cầm thêm cây gậy nữa là giống y chang đại ca xã hội đen trong TV, nghĩ đến hình ảnh đấy, tôi đột nhiên phì cười tiếng.

      Trần Diệu Thiên đảo mắt liếc qua tôi, tôi nhanh tay che miệng lại, lưu loát lau nước mắt sạch . Ổn định cảm xúc rồi, tôi thấp giọng , “Tôi ăn no rồi, chúng ta thôi.” xong đứng dậy ngay.

      đến cửa, chuẩn bị xem Trần Diệu Thiên có ra , tự dưng lại thấy Lí Minh Ngôn sánh bước cùng Lưu Tuệ bước ra!

      Tôi lẳng lặng nhìn bọn họ lại chẳng biết nên chào hỏi như thế nào. Lúc nào Lí Minh Ngôn lại cười hỏi tôi trước, “ người?”

      “Tôi mang đến.” Trần Diệu Thiên đến trả lời câu hỏi của Lí Minh Ngôn.

      “Ô, là trùng hợp!” Lưu Tuệ ngạc nhiên vừa Trần Diệu Thiên đến.

      Trần Diệu Thiên cũng hơi hơi gật đầu với Lưu Tuệ cái, xem như đáp lại. Cậu ta tới choàng tay lên vai tôi, , “Nha đầu này sao lại chạy loạn thế, sợ người ta lo sao.” Tư thế thân mật này làm tôi rất thoải mái, tôi giật giật, ý bảo cậu ta tay buông . Nhưng cậu ta lại thêm ôm càng chặt càng nhanh. Tôi vừa tức vừa vội hận thể đạp cho cậu ta cước.

      Lưu Tuệ cười với cậu ta, “Tháng sau Mỹ Dung của em khai trương, Trần tổng nên đến cổ động nha.”

      “Nhanh như vậy kinh doanh rồi ?”

      “Tiếp nhận cửa hàng của thân thích trong nhà, đồ đạc đều có sẵn còn chờ gì nữa. Nhưng ra là chúng em muốn ông chủ Trần trong ngày khai trương đến cắt băng khánh thành, biết có thể mời nhỉ.”

      “Đấy là tâm tư của em mà, làm sao mà đến.” Trần Diệu Thiên mặt chuyện trò vui vẻ cùng Lưu Tuệ, mặt gắt gao nắm bả vai của tôi. Tôi giãy ra nhưng bây giờ trở mặt cũng tốt, chỉ phải thầm ngắm thần sắc của Lí Minh Ngôn, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt mỉm cười, nhìn ra chút gì thay đổi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình lo xa rồi, để ý nhiều như vậy để làm gì? Tôi sợ bị người ta chú ý tới nhưng kỳ căn bản là có chú ý tôi.

      Lí Minh Ngôn cũng chuyện với bọn họ hai người, ba người ngươi lời ta câu trò chuyện, nhưng hiển nhiên là vì giúp đỡ Lưu Tuệ. Tôi làm bộ như chút để ý nhìn người ta tới lui đường cùng những công trình kiến trúc xa xa, hoàn toàn tùy ý để Trần Diệu Thiên nắm bả vai mình. cũng buồn cười, hình như cũng có động tác thân cận này của cậu ta là làm tôi còn là tồn tại bên trong bọn họ.

      Mãi đến khi Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ phất tay tạm biệt, tôi vẫn như cũ tùy ý Trần Diệu Thiên nắm bả vai tôi, tùy ý để cậu ta mang tôi đến phía trước. Trong lòng lạnh đến phát run làm cho tôi cảm thấy ngay cả cất bước cũng cực kì gian nan.

      Hai người ấy cùng nhau sánh bước nhìn xứng đôi đến cỡ nào . . . . . .

      Mỗi cái ánh mắt mỗi cái nhíu này, mỗi tiếng mỗi cử động, thậm chí bọn họ nhìn nhau cười, đều hoàn mỹ như là từ trong tranh ra . . . . . .

      Quách Chân Tâm, mày rốt cuộc là ảo tưởng cái gì đây?

      Nếu ban đầu hẹn với em, cần tươi cười với em, cần đối tốt với em, cần ôn nhu với em, cần cho em hy vọng lớn như vậy. . . . . . có lẽ bây giờ em đau khổ đến nhường này. . . . . .

      Trần Diệu Thiên ôm bả vai tôi đến chiếc xe trước mặt, tôi đờ đẫn chuẩn bị lên xe, cậu ta đột nhiên xoay người tôi lại, ôm tôi vào trong lòng ngực.

      . . . . . . Làm gì?” Tôi chần chờ hỏi, cơ thể còn khí lực cãi lộn với cậu ta nữa rồi .

      Cậu ta ôm tôi càng chặt dường như là muốn đem tôi nhập vào trong lòng cậu ta, câu cũng chưa .

      . . . . . . Đây rốt cuộc là gì ? An ủi với người bị thất tình?

      Tôi tùy ý để cậu ta ôm, giọng , “Bị chê cười. . . . . . Kỳ cũng có gì, tôi từ đến lớn cứ bị cười mãi. . . . . .” Chiếc mũi là cay, tôi hít cái, khống chế nỗi lòng lại sắp mênh mông của mình, tự giễu cười cười, “Nếu trước kia bạn học biết tôi thích Lí Minh Ngôn có lẽ ai cũng cười chết mất. Tôi ai chứ? Còn Lí Minh Ngôn người ta là ai? Đó là người để tôi thích được sao?”

      Khi đó tuy rằng mỗi ngày đều trộm nhớ Lí Minh Ngôn nhưng ngay cả bạn thân bên người tôi cũng dám với nó. Tỷ muội tốt của tôi hễ mà mỗi khi về đều thần thái bay lên hưng phấn thôi, là đẹp trai cỡ nào là cá tính cỡ nào cỡ nào, đúng vậy, ấy cũng là trong số đông những người thầm mến , mà ấy cũng chỉ dám ở trước mắt bạn thân mới như thế. Còn tôi, ngay cả trước mặt bạn tốt cũng xấu hổ mở miệng. Tôi phải là người biết tự lượng sức mình mà mình thích người vĩ đại như vậy, mà quan trọng hơn nữa là tôi xấu hổ khi về !!!

      Cho nên mỗi khi các nữ sinh hưng phấn bàn luận về Lí Minh Ngôn tôi đều làm ra vẻ mặt khinh thường, tôi cố gắng biểu mình là thanh cao cỡ nào tâm tư ngây thơ cỡ nào. Tựa hồ chỉ có như vậy mới là biểu nên có của đầu heo tôi. chuyện quan trọng như vậy, tôi chỉ có thể chôn ở đáy lòng sâu sâu, e sợ cho bị người ta nhìn ra manh mối.

      Đúng vậy, cái loại heo mập xấu xí giống tôi đây vốn dĩ chẳng nên mơ màng với người nào, như vậy mới làm mình trở thành người vừa buồn cười lại vừa đáng xấu hổ.

      nhiều năm như vậy qua , tôi vốn nghĩ tất cả còn giống như xưa, tôi nay có thể thản nhiên hào phóng đối mặt với Lí Minh Ngôn , tôi nghĩ giấc mộng ở tận đáy lòng của mình rốt cuộc cũng viên mãn rồi. ra, chẳng có cái gì thay đổi cả. Tôi vẫn dám mở miệng thích , tôi vẫn chỉ có thể giả bộ bộ dáng sao cả, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện với Lưu Tuệ tôi cũng có. . . . . . Vì sao cảm tình của tôi lại hèn mọn như vậy. . . . . . Vì sao cuối cùng tôi còn bé như vậy. . . . . . Tôi cũng muốn làm thiên nga kiêu ngạo . . . . . . Tôi cũng muốn được người ta thích. . . . . . Tôi nghĩ là hay mà. . . . . .

      Trong lòng đột nhiên bị bi thương cuốn lấy, tôi ôm Trần Diệu Thiên, lớn tiếng khóc.

      Tôi khóc, “. . . . . . Tôi rất đau khổ. . . . . . rất đau khổ. . . . . . Tôi dám để ý ấy . . . . . . Tôi dám biểu làm mình thương ấy. . . . . . Ngay cả chữ thích tôi cũng dám . . . . . . Tôi sợ mình trở thành trò cười. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . . là khó chịu. . . . . . Tôi biết mình xứng với ấy . . . . . . Nhưng mà. . . . . . Tôi vì sao phải thích ấy . . . . . . có biết tôi mơ về ấy bao nhiêu lần . . . . . . Nhưng tôi chỉ dám mơ. . . . . . Tôi vĩnh viễn chỉ dám mơ về ấy trong lòng. . . . . .”

      Hồi lâu sau tôi khóc cũng mệt mỏi, cảm xúc dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này tôi bắt đầu cảm thấy được xấu hổ. Tôi cái gì vậy trời? Tôi tự nhiên có thể với nam nhân những lời ngu ngốc như thế! Mà nam nhân này ai khác lại là Trần Diệu Thiên!

      Tôi nhanh chóng đẩy ra cậu ta, Trần Diệu Thiên cúi đầu lẳng lặng nhìn tôi, vương tay khẽ vuốt tóc tôi. Mắt cậu ta thoáng đỏ lên mang theo chút ưu thương, giọng cũng có chút khàn khàn, “Tiểu Trư. . . . . . Tiểu Trư. . . . . .” Cậu ta nhàng kêu hai tiếng, dường như có trăm ngàn điều để nhưng lại chẳng nên lời, cậu ta tiến lên hai bước ôm tôi vào trong lòng ngực. Lúc này đây cậu ta ôm rất rất mềm, mềm đến nỗi làm tôi cảm thấy giãy dụa cậu ta là chuyện quá phận. Hồi lâu, cậu ta cúi đầu ở bên tôi tai nhàng mà , “Đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, ngoan.”

      Cậu ta tự dưng ôn nhu làm tôi biết làm sao, đột nhiên nhớ ra mình tựa vào lòng ngực của nam nhân chẳng có quan hệ huyết thống cũng chẳng có quan hệ nam nữ, người cậu ta tỏa ra hương vị đặc biệt nam tính, mặt tôi liền đỏ !

      Tôi giống như yết hầu ngứa khụ khụ vài cái, vừa khụ vừa đẩy cậu ta ra, mình cũng liên tục lui về phía sau. Cậu ta vươn tay muốn bắt lấy tôi, nhất thời tôi lui càng nhanh nhẹn, ai ngờ thắt lưng đánh mạnh vào cửa kính phía sau! Tôi đau đau hít mạnh hơi, cúi người xuống, Trần Diệu Thiên đại kinh thất sắc, bước nhanh tiến lên, tay trái lướt qua tôi sờ sờ vào cửa kính thủy tinh phía sau, vẻ mặt đau lòng , “ có bị nứt kính chứ? Cái này cũng nhờ thịt béo tạo ra nè!” Tôi. . . . . . (╰_╯)#!

      Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ bắn ra tên lửa của tôi, cậu ta cúi đầu dùng ánh mắt đặc biệt tiếc, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn tôi , “ vốn nghĩ muốn giữ chặt em.”

      Tôi rầu rĩ theo sát lên xe của Trần Diệu Thiên, rầu rĩ nhìn về phía trước, trong lúc xe chạy cậu ta tôi phải xoa bóp giảm đau có cái hông của mình, tôi kiên quyết bãi bỏ, kiên trì kêu cậu ta chở tôi chạy thẳng về nhà.

      Tới rồi đầu ngõ, cậu ta lại mặt dày theo tôi về đến cửa nhà, còn năng hùng hồn đầy lý lẽ , “ buổi sáng ở trước mặt dì mang em ra ngoài, bây giờ cũng phải ở trước mặt dì giao em trở về.” xong cậu ta còn cười hắc hắc, “ nghĩ cũng biết, dì thấy theo làm tùy tùng tận tâm hết sức như vậy, xác định vững chắc là tối nay được giữ lại ăn bữa tối phong phú rồi.” Tôi tà mắt liếc cậu ta cái, cũng hướng cậu ta cười hắc hắc.

      chứng minh, Trần Diệu Thiên nếu muốn nghĩ tìm mẹ tôi kết giao minh hữu là sai lầm. Mamy giờ này chẳng biết đánh mạt chược ở đây rồi, trả lại chuẩn bị bữa tối cho cậu ta! Ha ha! Cậu ta hố to rồi!

      Khi Trần Diệu Thiên buồn bực nhìn thấy cửa nhà tôi đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc trong lòng cười muốn rút gân. Tưởng tượng nếu mẹ già biết chuyện này càng thêm buồn bực, chỉ sợ hối hận thể về nhà sớm thôi, tôi lại sung sướng chịu nổi.




      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: hana

      Chương 17 Cảm giác thoải mái.

      lúc Trần Diệu Thiên buồn lực nhìn cửa nhà tôi sắp đóng chặt, tôi cố gắng duy trì mặt ngoài nghiêm túc nhưng trong lòng lại cười trộm. Mới nghĩ đến chuyện mẹ già biết được chuyện này chắc càng bực, chỉ sợ giống như hận thể ăn quân bàn mạt trượt, tôi lại sướng chịu được.

      Tôi hua hua móng vuốt cúi chào Trần Diệu Thiên, tiêu sái vào nhà sau đó đóng phịch cửa lại.

      Quản nhiên, lúc đêm mẹ già trở về bắt tôi kể lại mọi chuyện buổi chiều, bộ dạng của mẹ già sau khi nghe xong giống bộ dạng của mấy diễn viên kịch diễn vai bi kịch tình . Mẹ già chỉ hận sao dùng hết móng vuốt mắng nhiếc tôi có tiết tấu “Cái tay này, cái tay này, con rể tương lai là muốn đến ăn bữa cơm, thế mà tự nhiên lại chạy lên bàn mạt trượt, cái tay này, cái tay này, đánh thua còn để con rể quý chạy mất.”

      Tôi nghiêm túc chặn lại mẹ già “Con mẹ già nghe, phải trước kia mẹ ràng là hận thể lấy chổi đuổi con hẹn hò với Lí Minh Ngôn sao, sao giờ này lại lải nhải con rể Trần Diệu Thiên này nọ a?”

      “Ôi, mẹ phải vì con mà sốt ruột hay sao! Lí Minh Ngôn chẳng thấy động tĩnh gì, mẹ đoán cậu ta chắc là con vịt chết muốn bay, mắt thấy con thiên nga Trần Diệu Thiên kia, mẹ sao có thể nhắc đến! Thiệt tình, con nếu cố gắng chút, cá ngon đều bị người ta câu rồi.”{hana: tại sao bà mẹ này hết vịt lại cá thế!!! chậc}

      “Vậy nếu Lí Minh Ngôn quay lại hẹn con sao?”

      cứ hẹn! Sách lực phổ biến của chúng ta là tát hết, tập trung vào trọng điểm.” Mẹ già cười mặt đầy mưu kế.

      Tôi nhìn cũng hơi hiểu, tôi so với mẹ thành hơn, cũng chuyên tâm hơn, ít nhất cho tới bây giờ, ngoại trừ Lí Minh Ngôn tôi cũng chưa từng nghĩ đến người đàn ông nào khác.

      Càng khó đạt được càng muốn có được, càng đoán được lại càng muốn đoán ra.

      Tôi biết những câu này có phải là những lời để diễn tả về tâm trạng của tôi hay , Lí Minh Ngôn như gần như xa, Lí Minh Ngôn lúc nóng lúc lạnh, Lí Minh Ngôn xa cách, những điều này đều tổn thương trái tim tôi, đối với chính là thể từ bỏ. {hana: quá cố chấp}

      Nếu lòng dạ phụ nữ là đáy biển thâm sâu, vậy Lí Minh Ngôn kia chính là vũ trụ bao la huyền bí, tôi vĩnh viễn muốn lao vào.

      Lần trước cố ý đến sân bay đón tôi, tôi nghĩ đến muốn hẹn hò với tôi, lại liên tiếp có động tĩnh gì, khi tôi gần như hết hi vọng vào và muốn buông tay, lại đột nhiên đến tìm tôi, hơn nữa lại liên tiếp oanh tạc điện thoại hai ba lần, khi tôi nghĩ đối với tôi cũng có chút để ý lại tôi giống bé, khi tôi nghĩ đối xử với tôi giống bé con đột nhiên lại chúng ta kết hôn , vậy đấy….

      Mà hôm ấy ở đại sảnh nhà hàng nghe lời đối thoại của và Lưu Tuệ tôi xem như hoàn toàn biết được vị trí của bản thân trong lòng , tôi nghĩ đến và Lưu Tuệ kia giống như tình sét đánh , vậy mà tự nhiên lại hẹn hò với tôi!

      Đúng vậy, , hẹn, tôi!

      Mà tôi cũng có khí phách chấp nhận lời hẹn, còn mừng như điên như khùng nữa, biết mình với người ta có ý nghĩa, biết người ta vẫn còn nhiều cảm xúc với bạn giái trước!

      Khi Lí Minh Ngôn vẻ mặt tuấn ngồi đối diện với tôi, tôi lại càng thêm xấu hổ, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều ở trạng thái kích động! Khi giơ lên nụ cười thanh tú với tôi “Cuối tuần này rảnh, chúng ta chơi xa chuyến !” Thế giới của tôi chính thức bị pháo hoa oanh tạc, rất nhiều pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ sáng lạn, tôi nghĩ còn muốn nghĩ gật đầu “Được được!”

      đột nhiên cười “Em vào Diệu Thiên quan hệ cũng tệ .”

      “Em làm gì mà cùng ta quan hệ tồi, em cùng chút quan hệ cũng có!” Trong lúc tôi hết mình giải thích Lí Minh Ngôn cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi “Chuyện nhà của em phải cũng do cậu ta ra hay sao?” Tôi nhất thời cảm thấy xấu hổ, chỉ hận cái miệng mình vừa rồi quá nhanh mà được cho phép của đại não, tôi vô cùng ngượng ngùng cúi gập đầu, thanh cũng thấp như tiếng ruồi bay “Đúng a, ta ta giải quyết.” bên nhờ người ta giải quyết chuyện gia đình, bên lại mình và người ta chút quan hệ cũng có, như vậy kết hợp lại xem ra tôi chính là người đạt đến cảnh giới cao nhất của vô sỉ. Quả nhiên, người ăn thịt miệng ngắn, xin người tay, xin người hụt hỏi a!

      “Vậy là tốt rồi.” Lí Minh Ngôn hình như cũng quan tâm lắm về việc tôi phúc hậu, lộ cho tôi thấy vẻ mặt yên tâm.

      vẫn là thương nhân ăn mặc lịch sạch , tóc ngắn vừa phải, nhàng rủ xuống trán, màu da rám nắng cùng đồng tử sáng ngời sâu thẳm như nhìn thấy đáy, mà nụ cười của chính là vô cùng hoàn mĩ, tuấn tú suất khí, ôn hoà lễ độ, thâm trầm cơ trí, đây là .

      Khi Lí Minh Ngôn hạ tầm mắt xuống, hàng lông mi dài phủ xuống mắt, che tầm mắt của giống như dễ dàng để người ta thấy được nội tâm của , tôi nhìn ra, cũng nhìn được, càng thể vào.

      Lí Minh Ngôn châm điếu thuốc, nghiêng mặt hít vào hơi, quay đầu lại tiếp tục cười cảm thấy được bản thân cũng coi là thông minh, em xem có đúng ?”

      Tôi dùng sức gật đầu “Là vô cùng thông minh! Lớp trưởng đại nhân dung mạo xuất thần.”

      Nụ cười của càng thêm sâu sắc, sau đó lập tức có chút chua xót, “Nhưng còn tự tin như trước.”

      “Vì sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      hút liền hai hơi thuốc sau đó mang nửa điếu còn lại ấn vào gạt tàn, thở dài, ngẩng đầu nhìn tôi, thản nhiên mỉm cười “khi có vấn đề mà em dùng toàn bộ sức lực để cố gắng giải quyết mà giải quyết được, biết được cái gì gọi là cảm giác thất bại.” Thần sắc kia phút chốc làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi muốn gì đó an ủi , nhưng lại sợ mình sai lại khiến lòng càng thêm buồn bực.

      Tôi phát Lí Minh Ngôn giống như hồ nước sâu có đáy, mà đáy hồ kia vùi lấp thứ gì tôi hoàn toàn hay biết.

      Đây là cảm giác gì, cảm giác mới lạ, nhưng lại càng lúc càng muốn tiến thêm bước.

      Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi sóng đôi ra, tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, đói với cái gì cũng chưa hỏi, giống như muốn đưa tôi ra ngoài chơi là có ý gì, giống như chuyện và Lưu Tuệ tính thế nào, giống như muốn hỏi thấy tôi giống bé vì sao lại muốn hẹn với tôi….. trong đầu tôi tràn ngập đủ mọi nghi vấn, lại biết vì cái gì mà đối với điều cũng dám hỏi.

      đường về hỏi ý kiến tôi xem nên chơi ở đâu, cuối cùng chúng tôi quyết định câu. dặn dò tôi chuẩn bị số thứ cần thiết, tôi liền gật đầu, mừng rỡ giống như lâu mới được ra bắc. Du lịch a, hai người di lịch, tình tuyệt vời này cuối cùng cũng được bắt đầu và thăng hoa a!

      Về đến cửa nhà tôi, tôi xuống xe định cúi chào , nghĩ là cũng xuống xe, đến trước mặt tôi, tôi nghi hoặc nhìn Lí Minh Ngôn bộ dạng muốn gì đó nhưng lại thôi, đem ánh mắt di chuyển , tránh tầm mắt của tôi “Chuyện giữa và Lưu Tuệ là chuyện quá khứ, tại chỉ là bạn bè bình thường.” Ngữ điệu của thản nhiên như là trần thuật kiện bình thường nào đấy.

      Tôi còn chưa kịp hoàn hồn với câu đầy tính kinh động lòng người, hàm ý sâu xa của , đột nhiên bước đến phía trước, tay nhàng kéo tôi lại, hôn lên trán tôi. Rất rất , khiến người ta nghĩ đây chỉ là ảo giác trong nháy mắt.

      Lí Minh Ngôn dúi vào tay tôi món đồ gì đấy “Tặng cho em.” Tay xoa xoa khuôn mặt ngây ngô của tôi, ôn nhu “Cuối tuần gặp.” {Hana: mọi người còn ghét ấy , ôn nhu quá… sweeet quá}

      Sau đó lái xe rời , bỏ lại tôi vẫn đứng ngốc tại chỗ, sau đó có suy nghĩ cứ lặp lặp lại trong tôi, rốt cuộc cái hôn vừa rồi có ý nghĩa gì, cho đến khi trời tối đen và mẹ tôi trở về, thấy tôi đứng như bị điểm huyệt giữa sân. Tôi cố gắng nhàng xoay người mỉm cười với mẹ già câu rất sát phong cảnh,“Hư, con suy nghĩ chuyện rất quan trọng.”

      “Nghĩ cái đầu con!” Mẹ già vỗ vỗ đầu tôi, mạnh mẽ lôi tôi vào nhà.

      Lúc này đây tôi mới như bước ra khỏi cơn mơ, bắt đầu nghiên cứu món quà Lí Minh Ngôn tặng tôi. chiếc hộp được bọc rất cẩn thận và xinh đẹp. Mẹ tôi cũng theo tôi nhìn chằm chằm vào nó, vô cùng hứng thú đoán.

      Mẹ lẽ là nhẫn? lẽ cậu ta cầu hôn con?” Tôi trợn mắt liếc mẹ tôi cái “Mẹ thấy cái nhẫn nào mà cần bỏ vào cái hộp lớn thế chưa?” mẹ tôi lẽ là giấy tờ đất? Cái này dùng làm sính lễ a?”Tôi lần thứ hai trợn mắt nhìn mẹ già, “Mẹ đúng có tiền đồ, đừng có đứng đấy mà đoán mò được ?”

      Mẹ già ném cho tôi cái nhìn xem thường, “Vậy con xem nó là cái gì?” Tôi hắc hắc cười ầm lên biết!” Tôi còn có ý tưởng gì luôn, tôi chính là quá mức hưng phấn a. Tôi ước gì tất cả mọi người đều tò mò xem món quà của tôi là gì.

      Tôi liền buồn bực thế nào, tại cũng phải là thời học a, nhớ đến đôi mắt trông mong của mấy bạn khi nhận được quà của các bạn nam, trong lòng khỏi kêu lên tiếng ghen tị, mỗi lần như thế tôi đơn giản là làm bộ nhìn thấy.

      Đoán nửa ngày cũng ra, tuy rằng cũng có học cổ động, tốt xấu gì mẹ gì cũng có công sức trình diễn, tôi cuối cùng cũng cẩn thận nâng cái hộp lên, sau đó chậm rãi mở ra, mẹ già đột nhiên liền chộp lấy món đồ, bên xem xét bên ném cho ta ánh mắt khinh bỉ a.
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Hana

      Chương 18: Chút tình dành cho nhau!

      Đoán nửa ngày cũng ra, tuy rằng cũng có học cổ động, tốt xấu gì mẹ gì cũng có công sức trình diễn, tôi cuối cùng cũng cẩn thận nâng cái hộp lên, sau đó chậm rãi mở ra, mẹ già đột nhiên liền chộp lấy món đồ, bên xem xét bên ném cho ta ánh mắt khinh bỉ a.

      Sau khi hộp quà được mở ra, chiếc đồng hình đôi nam nữ bằng thạch xuất trước mắt.

      Mẹ Tôi và tôi đồng thời im lặng, năm giây sau, cả hai trăm miệng lời phun ra mấy chữ “Trả lại cho .” Mà tôi suy nghĩ cũng phải là kém, mới tiếp xúc chưa bao lâu nhận quà giá trị lớn của người ta là tốt a.

      Chiếc đồng hồ này chính là sản phẩm nổi bật của cửa hàng 68 Âu Thước.. chỉ cần nhìn qua cũng biết được giá trị cũng phải hơn tám vạn. Nhớ lúc ấy tôi cùng chị xem, ngẩng đầu ưỡn ngực vào cửa hàng, đương nhiên, nhân viên cửa hàng rất ân cần giới thiệu cho chúng tôi sản phẩm đắt giá này, còn lấy khoá mở ra mang đến trước mặt cho chúng tôi nhìn kỹ hơn, tôi đúng là đại khai nhãn giới, nhất thời cảm thấy bay bổng. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình mua cái đồng hồ với giá hơn tám vạn a? Được rồi, sao cũng được, thế này là viên mãn.

      Tôi thở dài “Nếu là món quà khác có phải tốt , con muốn nhận được quà của ấy, nhưng cái này là quá giá trị a.” Tôi hạ quyết tâm, cuối tuần gặp Lí Minh Ngôn trả lại cho .

      Nửa đêm, Trần Diệu Thêin đột nhiên nhắn tin cho tôi, tính ra cũng phải đến mấy ngày nay chúng tôi liên lạc a.

      “Tiểu Trư làm gì thế?”

      làm gì.”

      làm gì là làm gì?”

      làm gì chính là làm gì!”

      “… ở Macao, nhàm chán!”

      “Tôi thèm vào! Ở Macao còn nhàm chán! Tôi ở đây nằm ngốc ở trong phòng mới chính là nhàm chán điên rồi!”

      “Tiểu Trư a, lần sau công tác dẫn em cùng được ?”

      công tác? ra ngoài ăn chơi trác táng ?”

      “Đoán mò, có mang theo phụ nữ, càng đến chỗ này làm chuyện xằng bậy!”

      “Chuyện loạn của liên quan gì tôi.”

      “…. lần này là khảo sát sòng bạc.”

      có khiếu thẩm mĩ.”

      “….Tiểu Trư, cuối tuần đến đây , cho người đón em, em đến rồi muốn đâu chơi đưa em .”

      “Hắc hắc, khiến ngài nhọc lòng, cuối tuần tôi có kế hoạch.”

      “Kế hoạch gì?”

      với ? ngáng đường tôi à!”

      “Em cũng chưa chắc chắn đúng , mang em chơi, Tiểu Trư, nghe lời, đến với được ? nhớ em sắp phát điên rồi….”{hana: ách, đoạn này mình chém hơi quá tay, mùi mẫn quá trời…}

      “Phốc… ha ha ha ha… uống nhầm thuốc à! Ha ha ha ha.. được rồi, tôi có thời gian rảnh chuyện với đâu, thế nhé!”

      Mấy này này tôi giống như chú bướm đáng luôn luôn bay lượn khắp nơi, đương nhiên tôi biết trọng lượng của tôi thể dùng con bướm để hình dung, nhưng tâm trạng của tôi đúng là nhàng nhảy nhót và bay bổng. Tôi ở trong nhà lục tung tủ quần áo, thử hết bộ này tới bộ kia, trước gương xoay qua xoay lại khiến mẹ tôi hoa mắt chóng mặt, sau đó tôi bắt đầu thử trang điểm, lần lượt từng kiểu từng phong cách, tôi còn lén mẹ mua hai bộ nội y và mấy đôi tất chân a.

      Tôi dám thề với Mao chủ tịch, tôi tuyệt đối hề có ý tưởng gì thuần khiết, tôi chỉ sợ có cái gọi là “vạn nhất”, dù sao tại cũng là thế kỷ mới rồi, đột nhiên người đàn ông của tôi biến thành sói hoang hung hăng xé quần áo của tôi, lại nhìn thấy nội y xấu xí của tôi bỗng biến thành liệt dương, kia chắc chắn khiến tôi vô cùng thê thảm, so với thất thân còn thê thảm hơn a. Vì thế tôi mua bộ nội y gợi cảm màu đen cùng bộ nội y màu da báo cuồng nhiệt hoang dã. {hana: bà à, bà còn đen tối??}

      Vài ngày sau, mọi chuyện được chuẩn bị kỹ càng, chỉ thiếu gió đông, mà ngày mai, chính là ngày gió đông thổi a. Buổi tối ngày hôm trước tôi đem hành lý sắp xếp cẩn thận, sau đó nhìn đống hành lý cười hề hề. {hana: chờ gió đông thổi được lấy trong điển cố “Khổng Minh cầu gió đông giúp Chu Du”, dài quá hana muốn dẫn á ai muốn tìm hỉu viết cái câu trong “..” là được}

      Có nhiều khi tôi tự hào về bản thân là người khác người, nhưng cũng có nhiều khi tôi lại nhận ra quả tôi cũng khác người đời là mấy. Giống như lúc này, khi tôi giống con khổng tước chuẩn bị lên sàn biểu diễn, gọi điện cho Lí Minh Ngôn, sau phút trầm mặc mới , vì có chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn nên giờ ở tỉnh khác, hẹn tôi mười giờ ba mươi gặp nhau ở sân bay, tôi giả bộ có việc gì, nhưng sau khi cúp điện thoại lại giống con gà trống mới đá gà bị bại trận, ủ rũ kéo hành lí đến nhà ga.

      Dọc đường cũng có người ngoái đầu nhìn tôi, ngoài việc tôi ăn mặc rực rỡ công cuộc giảm béo hiệu quả cũng thể nhắc đến. Mấy này nay tôi giống như là bị bỏ đói vậy, mỗi ngày ăn ba quả táo, miếng thức ăn khác cũng ăn a. Mỗi ngày đến giờ ăn cơm, chỉ vì sợ mình thể kìm chế nên tôi quyết định ra đường chạy loạn, cho đến khi qua giờ cơm mới trở về. Mỗi khi chịu được muốn lao vào cái siêu thị nào đó tôi vòng qua cửa hàng thời trang và chảy nước miếng đối với những mẫu thời trang mới nhất trong đấy. Mỗi khi bụng đói kêu ầm ĩ tôi mở MV của nhóm SNSD xem họ khoe đùi nhảy nhót, đối với những cặp đùi trắng nõn kia nháy mắt cảm giác muốn ăn của tôi liền bị giết chết từ trong trứng nước.

      Tôi tin rằng Lí Minh Ngôn phải là người đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, nhưng tôi càng tin tưởng hơn chính là đàn ông đều thích những xinh đẹp, cho nên tôi nhất định phải kiên trì, kiên trì.

      Trước kia tôi cũng khai quật ra bản thân lại có loại ý chí sắt đá này, ba ngày điên cuồng nhịn đói và khống chế chế độ ăn, tôi thành công giảm được sáu kg, đương nhiên tôi cũng gầy mấy, có điều ít nhất nhìn cũng tính là cân đối. Tôi mặc bộ đồ dễ thương, áo phông trắng, váy ngắn màu xám có in rất nhiều hoa, áo khoác cắt theo kiểu vest, nhìn thế nào cũng thấy là ngọt ngào. Kỳ lúc đầu tôi muốn hướng theo con đường người phụ nữ gợi cảm, nhưng mẹ tôi khuôn mặt tôi thích hợp làm OL, lại càng thích hợp biến thành tinh xinh đẹp, vì thế…. {hana: OL: office lady, nhân viên văn phòng}

      Lúc tôi tới sân bay mới mười giờ, tôi mua cuốn tạp chí ở đại sảnh sân bay vừa đọc vừa đợi , bởi vì sắp gặp mặt nên cảm giác lúc này của tôi chỉ là cực kỳ hưng phấn và chờ mong, nửa ngày sau tôi mới phát quyển tạp chí chưa được xem trang nào, trong đầu chỉ nghĩ đến biết du lịch với Lí Minh Ngôn thế nào, thế nào. Điện thoại đột nhiên vang lên, tim tôi đột nhiên gia tăng lực đập… khẳng định là đến!

      Thò tay vào túi tìm di động tay có chút run run, khi tôi lấy được điện thoại ra thấy tên người gọi là Trần Diệu Thiên… Tôi thèm vào! Có thể cần chọn thời điểm này a! Người này đúng là khiến người khác mất hứng, hứng thú của tôi phút chốc giảm xuống.

      “Alo, Tiểu Trư, em ở đâu a?”

      “Để làm gì?”

      mới ở nhà em, dì là em ra ngoài chơi.”

      “Gì, phải là macao chơi sao?”

      “Em chịu với nên chỉ có thể về với em thôi, vốn định cho em ngạc nhiên bất ngờ, em tại ở đâu, đến tìm em.”

      tìm tôi để làm gì?”

      “Mặc kệ, muốn gặp em. Tiểu Trư, tại cực kỳ muốn gặp em.”

      “Tôi muốn tiễn, nghĩ về tôi thế để làm gì!”

      “….Em em đâu.”

      “Ha ha, tôi đến Cửu trại câu cá, trong vòng vài ngày tới liên lạc được đâu!”

      “…”

      “Tốt lắm, thèm chuyện với nữa, cuối tuần vui vẻ.” Tôi nhàng cúp điện thoại, tiếp tục đợi Lí Minh Ngôn, nhìn đồng hồ, gần mười giờ ba mươi, nên tới rồi chứ.

      Thẳng đến mười giờ, cổ của tôi dài bằng hươu cao cổ rồi vẫn thấy Lí Minh Ngôn xuất , trong lòng tôi nỗi bất an nổi lên, nhịn được tôi gọi điện cho .

      “Ngại quá.” mở lời, nghe được giọng bình thường của tôi nhất thời yên tâm, hoàn hảo cố nào xảy ra.

      “Em đợi lâu rồi à? Bên này có chút rắc rối nên thời gian bị kéo dài chút, đại khái phải giờ mới xong.” Thanh của càng lúc càng thấp, mang theo ý xin lỗi.

      “A, sao sao! Em cũng đến muộn chút! Có điều.. phải là đặt vé máy bay sao? Giờ muộn mất rồi…”

      “Vé máy bay bảo người ta trả lại, đến lúc đó trực tiếp mua ở sân bay.”

      “A A vậy có việc gì, có việc gì nữa, cứ làm việc .”

      “Vậy gặp lại sau.”

      “Vâng!”

      Bụng lại bắt đầu điên cuồng đòi ăn, nhưng lập tức nghĩ đến thành quả cách mạng khiến tôi cố gắng nhịn xuống. Đồ ăn ở cách đó xa hấp dẫn tôi, khiến lòng tôi bắt đầu lung lay, trải qua thời gian giãy dụa khó khăn, tôi rời vị trí tìm vị trí khác nhìn thấy những món ăn hấp dẫn kia.

      Mười hai giờ, Lí Minh Ngôn vẫn xuất , nghĩ biết có nên gọi điện cho Trần Diệu Thiên lại gọi đến. Người này là đáng ghét, tôi vô cùng muốn nhấc máy, nhưng lại vô duyên vô cớ nhấn vào nút nghe máy, rơi vào đường cùng tôi đành phải nghe máy.

      “Lại có chuyện gì nữa?”

      đến Vũ Hán, lập tức ra sân bay.”

      đến để làm gì?”

      “Để tìm em.”

      “Uy, tôi cùng bạn chơi, xem náo nhiệt làm gì!”

      “Nhiều người càng vui, chúng ta hẹn nhau ở Thành Đô nhé, chờ em.”

      “Tôi thèm vào! Ai thèm đợi , ai cho tới, quỷ mới vui vẻ chơi với , đến rồi người ta vui.”

      “Sao lại vui? Người kia là bạn thế nào của em, còn cho người khác đến, nam hay nữ, phải đối với em có ý đồ gì chứ?”

      “Đồ cái đầu ấy! Tôi cho biết, tôi tuyệt đối gặp , tuyệt đối gặp , tôi về, nên làm thế nào làm !” Hét lên đùng đùng tôi lập tức cúp điện thoại. Mẹ nó, bực muốn chết, người này sao lại cứ như hồn mãi tan thế!

      Tôi gấp gáp đến độ nhìn xung quanh, Lí Minh Ngôn sao còn thấy đâu, giờ mà Trần Diệu Thiên điên cuồng chạy đến, gặp nhau ở sân bay này chắc chắn có án mạng đây!

      Trong đầu đột nhiên vụt sáng ý tưởng, tôi nhìn quanh đại sảnh, chọn vị trí có thể quan sát được cửa nhưng dễ bị nhận thấy, đại khái lát sau tôi thấy Trần Diệu Thiên đến. ta mặc bộ đồ bình thường, đeo cái kính râm bước đến, giống đại minh tinh xuất . vào trong gỡ kính xuống bắt đầu nhìn ngó xung quanh, như là tìm ai đó, quá phong cách khiến mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến .

      Đúng lúc tôi nhìn trộm điện thoại đột nhiên vang lên, tôi giật nẩy người, lập tức ấn nút tắ, xong rồi, vừa rồi quên mất chuyển về chế độ im lặng.

      Nó lại vang lên, tôi nhấc nhanh chóng che loa để thanh phát ra lớn, sau đó tìm đường chầm chậm tiến vào WC, trong lúc đó tôi còn kéo đống hành lý to tướng, mẹ nó, là bi thảm a, ở sân bay thường có tiếng loa thông báo giờ bày, bị nghe được mới lạ đấy.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: hana

      Chương 19: kiện cẩu huyết tại sân bay.

      Nó lại vang lên, tôi nhấc nhanh chóng che loa để thanh phát ra lớn, sau đó tìm đường chầm chậm tiến vào WC, trong lúc đó tôi còn kéo đống hành lý to tướng, mẹ nó, là bi thảm a, ở sân bay thường có tiếng loa thông báo giờ bày, bị nghe được mới lạ đấy.

      Cuối cùng tôi cũng thuận lợi di chuyển đến WC, phía bên kia thanh uy uy ngừng, tôi hít sâu, điều hoà hơi thở, sau đó “Lại gọi có việc gì a?”

      “Em ở đâu?”

      “Tôi cất cánh đến Cửu trại rồi! Tôi là thể gặp !”

      “Em từ sân bay Thành Đô?”

      “Đương nhiên, ai chẳng bay ở đấy.”

      “Em với ai?”

      “Bạn tôi! Liên quan gì ! Hỏi kỹ vậy làm gì!”

      “Tiểu Trư, cho biết, giờ em ở đâu?”

      “Tôi tôi ở máy bay, được rồi, nữa, tiếp viên hàng nhắc tôi tắt điện thoại.”

      “Liên quan cái đầu em!” Bên kia đột nhiên mắng, “Lí Minh Ngôn thể cùng em! ta đến đón em về!”

      Tôi hoàn toàn ngây ngốc, trợn mắt há mồm nửa ngày nên lời, chỉ biết toàn thân run rẩy, trong chốc lát lúc nóng lúc lạnh, giống như bị băng và lửa bao vây. “Em ở đâu… Tiểu Trư…. …” Bên tai là tiếng thúc giục của Trần Diệu Thiên. Tôi giật mình, giống như đột nhiên bừng tỉnh, rống to. “…. quản tôi ở đâu làm gì! Tôi cần đưa đón!” Hét xong tôi nhanh chóng cúp điện thoại, bởi vì giọng của tôi bắt đầu nghẹn ngào.

      Chỉ chốc lát điện thoại lại đổ chuông, tôi chuẩn bị tắt lại phát ra là cuộc gọi của Lí Minh Ngôn. Tôi cố hít sâu, tự điều chỉnh bản thân sau đó tiếp điện thoại.

      “Vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn, có thể thể đưa em câu cá được.” Thanh hối lỗi của vang lên.

      Tôi im lặng gì, tôi sợ nếu ra tôi khóc mất.

      “Lần sau bồi thường, được ?” Ngữ khí của vẫn cực kỳ ôn nhu, nghe Trần Diệu Thiên ở Vũ Hán, thế nên gọi nhờ ta đưa em về, em ở sân bay đợi ta nhé.”

      “…Ân..” lâu sau tôi mới đáp, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

      Tránh để Trần Diệu Thiên gọi đến, tôi trực tiếp tắt máy.

      Uỷ khuất cùng khó chịu trong lòng bừng bừng bốc lên, tôi cả người giống như còn sức lực, đặt mông ngồi xuống nền đất. biết làm sao mà nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tôi cũng quản nổi, yết hầu nghẹn ngào khó chịu, dần dần tôi bắt đầu khóc lên, hình tượng làm quái gì nữa, tôi cần, nhìn đống hành lý bên cạnh già khóc lóc, cũng còn hình tượng gì đâu.

      Ai cũng nghĩ tại tôi giống bà điên ngồi ngốc trong WC thương tâm gào khóc, khắc trước còn như công chúa xinh đẹp đợi người ta đến, ai mà biết lại có cái kiểu bị đưa lên chín tầng mây sau đó bước ném thẳng xuống mặt đất như thế, thậm chí còn nghe được tiếng người ngoài trào phúng, chút tôn nghiêm đều còn a.

      Tôi chính là điên cuồng khóc, liều mạng khóc, đem tất cả hưng phấn cùng mong chờ mấy ngày qua cho trôi theo nước mắt, đem tất cả ảo tưởng thả theo nước mắt luôn, đem thương tâm chật vật, tình cảm tuyệt vọng của tôi trôi theo luôn…

      Tôi vẫn nghĩ chỉ cần tôi ngừng cố gắng, lùi bước tôi có thể đến gần . Tôi vẫn nghĩ tại còn hạnh phúc hơn lúc trước chỉ đứng từ xa nhìn , tôi vẫn nghĩ chỉ cần tôi thay đổi, thay đổi tất cả….

      Ha ha, tôi đúng là ngây thơ, đúng là đáng cười!

      Tôi xấu béo thế nào? Tôi có biến thành xinh đẹp sao? Tôi thích và muốn đến bên sao? Chỉ cần thích tôi, trong mắt tôi là gì!

      tại tôi mới biết được khó chịu phải là đứng từ xa nhìn , mà chính là cảm giác như gần như xa, cảm giác như sắp chạm vào bỗng chốc tan biến vào khoảng ! Bi kịch cũng phải vì béo xấu, bi kịch chính là ngu ngốc tự mình ảo tưởng đến sống dở chết dở, tất cả đều là tự làm tự chịu.

      ra so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều, ra dũng khí so với tưởng tượng ít hơn nhiều… ra, chuyện như vậy có thể khiến tôi khóc điên cuồng….

      Mọi người vào WC ai cũng nhìn tôi, nhưng tôi muốn bỏ mặc tất cả, cho đến khi bên cửa vang lên giọng quen thuộc.

      “Khóc cái gì mà khóc!” Trần Diệu Thiên mở cửa WC, tiến vào trong kinh ngạc của mấy đứng rửa tay ở bồn rửa tay. Tôi giật mình nhìn , đến trước mặt tôi thô lỗ nhấc bổng tôi đứng lên, sau đó kéo tôi ra ngoài. Tôi cố gắng giãy dụa nhưng nề hà gì đến , bị bước lôi ra khỏi WC nữ.

      chỗ rẽ có người, dùng sức hung hăng huỷ diệt nước mắt mặt tôi, sắc mặt nặng nề, tràn đầy buồn bực trách mắng ta cùng em thôi mà em cũng khóc thế à! chắc em chết à!”

      “Liên quan gì đến , tôi khóc chết hay cũng liên quan !” Tôi hắng giọng mắng, cút xa tôi ra chút! Chết tiệt! Chết tiệt!” Tôi bên dùng sức đánh bên liều mạng chửi . Tôi là hận thấu xương con người này. Mẹ nó, tôi còn chưa đủ thảm sao. Còn muốn bị giễu cợt bỏ đá xuống giếng!

      Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi đến cực điểm, thân thể tôi tự giác lùi dần về phía sau từng bước. Tôi cùng quẫn điên cuồng mắng chửi “Tôi cho , Trần Diệu Thiên, tôi chỉ cần thấy là chán ngấy. Nhìn thấy là tôi thấy bực mình, chính là ôn thần, mẹ nó, tôi biết đời trước gây nên oan nghiệt gì mà giờ gặp phải ! Toi ước gì chết quách , tốt nhất đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa!” {hana: *đạp đạp Chân Tâm*…. Thiên ca thế hử}

      mạnh tay bắt lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cắn răng . , khốn kiếp, chết, mẹ nó, bao giờ… để bị em coi thường nữa.” xong vung tay bỏ tay tôi ra, xoay người bước , tôi mạnh mẽ lau nước mắt, hét với theo “Cảm ơn, từ từ, tiễn!” Bóng dáng dừng lại chút, sau đó lập tức khó khăn bước .

      Tôi đứng im tại chỗ lâu, cuối cùng có thể khóc cũng chảy nước mắt. Tôi trở lại WC, kéo đống hành lý đáng cười kya, sau đó ra phía ngoài sân bay. Tôi biết tôi đối với Trần Diệu Thiên như thế là quá tàn nhẫn, nhưng hình ảnh chật vật như vậy tôi muốn để người khác nhìn thấy a.

      ra khỏi cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chíh là chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc, Trần Diệu Thiên đứng tựa ở cửa hút thuốc. Tôi mới nhìn thấy , liền như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Hốc mắt hồng hồng, trong nháy mắt nhìn về phía tôi giống đứa trẻ bị vứt bỏ, bộ dạng đáng thương thể diễn tả nổi.

      Lòng tôi hiểu sao lại thấy khó chịu, nhưng tôi vẫn quyết định xoay người, để ý đến . Tôi rất nhanh, nhìn thấy tôi lại cảm thấy mình đối mặt với tất cả sỉ nhục của mình, làm tôi hận thể biến mất luôn. Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, lòng tôi có cảm giác bất an, đột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi muốn tránh bị ôm lấy, từ phía sau gắt gao ôm lấy vùi tôi vào sâu trong ngực .

      Tôi bị ôm sao giãy dụa được. Người đường ném cho chúng tôi những ánh mắt dò xét đánh giá, vẫn ôm chặt thả ra, ngược lại còn có phần chặthơn, khiến cả người tôi đau nhức.

      bị điên à! Mau thả tôi ra!”

      cúi đầu, đầu kề sát vào cổ tôi, giọng khàn khàn “Lí Minh Ngôn có thể cho em cái gì? Em cho biết… cho em gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần! thích em, Tiểu Trư… thích em từ rất lâu, lâu …”

      Bên tai là hô hấp nóng rực của Trần Diệu Thiên, cúi đầu nên tiếng của gần sát người tôi, tôi ngẩn người, đột nhiên cười rộ lên, tôi…. quả thực…. cũng biết nên thế nào. Tôi dở khóc dở cười “Trần Diệu Thiên, cuối cùng là bị bệnh thần kinh à? Có mười vợ, hoa hoa công tử mà thích tôi? Lại còn thích từ lâu nữa? Cáp, ha ha… cho xin , nếu muốn trêu người cũng phải dùng biện pháp gì cho nó chuẩn chứ. cho chúng ta đóng phim đấy à? phải muốn đóng vai diễn lãng tử quay đầu điên cuồng đương chung tình ? Ôi ông trời của tôi ơi, hai à, có lỗi, tôi phải là bé lọ lem để tiêu khiển, tìm người khác nha!”

      Hai tay ôm láy người tôi đột nhiên cứng ngắc, rồi dần dần buông ra, đến trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt chỉ có bi thương và phẫn nộ. “Tiêu khiển? Mẹ nó, xem em là trò tiêu khiển bao giờ!”

      Đột nhiên, nắm chặt tay tôi, áp lên ngực , sắc mặt tậm trung, trầm giọng từng chữ từng từ “Quách Chân Tâm, em có thể coi thường tình cảm của , nhưng cần xấu nó. cho em biết, trừ em ra, chưa bao giờ có tình cảm với bất kỳ nào!”

      , ra tình cảm còn phân ra với giả, hoa hoa công tử điển hình. Nhưng vì muốn giữ mặt mũi cho ta nên tôi đem những lời này ra, có điều vẫn nén được khinh thường cười lạnh.

      đột nhiên ôm lất tôi, bất ngờ khiến tôi kịp phản ứng, đầu bị gắt gao ấn vào ngực, ngực kịch liệt phập phồng, khàn khàn cần dùng loại ánh mắt ấy nhìn !”

      Cằm để ở đỉnh đầu tôi, lâu sau, tâm tình hình như dịu , tại tin cũng sao, cố gắng chứng minh cho em thấy, chỉ cần em cho thời gian!”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :