1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dùng hấp dẫn hạ gục anh - Hữu Ảnh Vô Tung (47C + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Lại gặp khó khăn khác
      Edit: Sunny



      “Ông chủ Lý, buổi sáng bọn họ làm chuyện phúc hậu a, hơn nữa. . . . . .” Vẻ mặt của giống như bị táo bón, xoa xoa tay , “. . . . . . Được, được rồi, coi như chuyện hôm nay quên , nhưng sau này xây lầu cao hơn, bọn họ lại tìm mọi cách làm khó dễ xử lý như thế nào? Tôi là người theo người ta kiếm cơm ăn, cũng có cách nào khác a. . . . . .”

      Lí Minh Ngôn giương mắt nhìn công trình xây phía trước, , “Đây là công trình của Vạn Lợi?”

      “Vâng!” lập tức gật đầu, “Cho nên ngài cũng biết. . . . . .”

      “Chuyện này tạm thời cần xen vào. Về sau có thể tiếp tục nghe bọn họ.”

      “Thành! Có những lời này của ông chủ Lý tôi an tâm!” tươi cười rạng rỡ, lập tức chạy tới trước mặt Lí Minh Ngôn, vẻ mặt ân cần thân thiện , “Đầu năm nay làm ăn tốt a, kiếm tiền vất vả như vậy còn bị đánh vỡ đầu, ông chủ Lý có hạng mục nhớ mang theo huynh đệ a.” Lí Minh Ngôn rút điếu thuốc, cười cười, thản nhiên , “Chúng tôi cũng làm ăn cũng tốt a.”

      Bởi vì buổi sáng người chúng tôi đánh người bọn họ, buổi chiều người bọn họ đánh người chúng tôi, cho nên ai phụ trách tiền thuốc men của ai.

      Dần dần mọi người đều tản ra về nhà, Lí Minh Ngôn hỏi tôi, “Ăn cơm chưa?” Tôi lắc đầu. Hôm nay ngày rối rắm như vậy, làm gì có thời gian mà nhớ tới ăn với chả cơm.

      đến trước mặt mẹ tôi, cười tao nhã lễ phép, giống như trong nháy mắt từ thương nhân khôn khéo lõi đời biến thành học sinh có tri thức hiểu lễ nghĩa, , “Chào dì, cháu muốn mời Chân Tâm ăn bữa cơm, được ạ?”

      Mẹ tôi phản ứng dùng lời , bà chỉ hận thể lấy cái chổi đuổi tôi cùng Lí Minh Ngôn ăn cơm. [Sun: mamy này xì tin quá >_<]

      Khi Lí Minh Ngôn cùng tôi đến nhà hàng tôi mới có cơ hội nhắm nhìn bộ dáng hôm nay của , thân tây trang giày da, chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám, cái khăn quàng cổ sọc ca-rô màu đen, khuôn mặt tuấn lãng thường mỉm cười. tuấn tú lịch có thể là điển hình của tinh kinh doanh, tôi khỏi nghĩ đến người giống cho dù bị này tiểu thư thiên kim đài các phát , cũng bị những người quyền cao chức trọng chọn làm ‘con dâu’ a. Vậy cần coi mắt làm chi a? Huống chi tôi như vậy, cái đứa con giàu có của cải, hai có tướng mạo xinh đẹp, ba bằng cấp cao? Càng nghĩ càng cảm thấy chẳng thể nào hiểu nổi, chuyện này rất khó giải thích .

      Lí Minh Ngôn trầm ngâm lát, với tôi, “Chuyện của em lúc nãy có chút phiền toái. Vạn Lợi rất có thực lực, ông tổng Vạn Hoa là người rất có thế lực. như thế, nếu xây ít tầng tổn thất hơn ngàn vạn, bọn họ có thể bỏ qua sao? Những cổ đông đầu tư cũng gật đầu.”

      “Nhưng mà bọn họ làm vậy trái pháp luật mà! Bọn họ tước đoạt chiếu sáng quyền của nhà em!” Tôi có chút oán giận .

      “Khuôn sáo là chết, chỉ có người mới là sống.” Lí Minh Ngôn nhợt nhạt cười, khóe môi khẽ nhếch độ cung có hương vị trào phúng. Nhưng lập tức nụ cười của có chút bất đắc dĩ cùng xin lỗi nhìn tôi , “ theo chân bọn họ cùng , mỗi nghề đều có quy tắc của mình. Lấy lập trường của , việc này tiện tham gia.”

      “A, sao đâu.” Tôi thấp giọng . Dù sao đây cũng phải là vụ kiện là đánh chó hay đánh mèo, tôi cũng muốn để giải quyết.

      “Bất quá, có người có thể giúp em.” Lí Minh Ngôn dừng chút, , “Nếu cậu nguyện ý giúp chắc ok.”

      “Ai vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      “Trần Diệu Thiên.”

      “Vì cái gì là ?” Tôi hiểu trừng lớn mắt.

      “Uhm.” gật gật đầu, “Cậu ta có thể giúp em. tại cũng chỉ có cậu ta là có thể giúp em. Nếu giúp em liên hệ cậu ta nhé?”

      “Này. . . . . . Hay là thôi . . . . . . Như vậy phiền toái cũng hay lắm. . . . . .” Lấy chuyện như vậy nhờ vả người thường xuyên lui tới ngượng ngùng lắm a. Hơn nữa, chỉ cần vừa tưởng tượng đến Trần Diệu Thiên là tôi càng cảm thấy có cách nào mở miệng.

      “Hành vi bọn họ chính xác là xâm phạm quyền lợi của nhà em. đến ảnh hưởng của bản thân, nếu ánh nắng bị che, khu đất kia của bọn em bị giảm giá trị, về sau giá bán cao được.” phân tích cho tôi nghe dưới con mắt của thương nhân đặc biệt khôn khéo cùng cẩn thận, “Kỳ tình huống này trước kia cũng có xảy ra, bình thường nhà xây dựng tiến hành đền tiền bồi thường cho hộ dân. Nhưng Vạn Lợi thế lực mạnh, quyết định ngang ngạnh với bọn em, chính là ỷ thế hiếp người. Trần Diệu Thiên làm trong khách sạn cùng sòng bạc, trong hắc đạo cũng có thế lực nhất định, hơn nữa, sắp tới tập đoàn bọn họ tính toán đầu tư xây dựng câu lạc bộ đêm, đất muốn mua xong, kiến trúc trước nhà em là công trình bọn họ đấu thầu.”

      “Chính là. . . . . .” Tôi có chút do dự hỏi, “ cảm thấy hy vọng hỗ trợ có lớn ?”

      Lí Minh Ngôn chuẩn bị gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, tiếp điện thoại, “Uhm. . . . . . Được. . . . . . Được. . . . . . Có thể. . . . . .”

      “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền.” buông điện thoại mỉm cười nhìn tôi, “Trần Diệu Thiên có người muốn gặp . Chúng ta cùng thôi, vừa lúc em có thể chuyện đó với cậu ta.”

      Tôi rất muốn em muốn nhưng cuối cùng vẫn theo Lí Minh Ngôn lên xe, loại tâm tình rối rắm này là làm dạ dày người ta đau! [Sun: cái đó gọi là sức hút của mĩ nam đó chị ~^o^~]

      Nhớ lại lúc nãy bị những người đó vô duyên cớ vô cớ khi dễ là tức giận, nhất là nhớ tới thương thế của hàng xóm khi nãy, quả thực nhìn thấy ghê người. Chẳng lẽ chúng tôi tùy ý để đám người kia coi chúng tôi là tượng đất mà đạp dưới nền đất sao? Nếu về sau xảy ra tranh chấp mamy bị nguy hiểm làm sao bây giờ? Nếu mamy bị người đánh? Tôi cũng phải con nít, về chuyện này mà da mặt mỏng ngượng ngùng sao này xảy ra chuyện lớn hơn làm thế nào?

      Nửa giờ sau tôi theo Lí Minh Ngôn tới khách sạn Diệu Thiên. Bất tri bất giác tôi chậm lại, tưởng tượng đến là có chuyện phải cầu cạnh người ta giúp là lòng tôi nặng trịch, cũng thoải mái. Lí Minh Ngôn tựa hồ là cảm thấy tôi thích hợp, đột nhiên dừng bước, nhìn tôi cười , “Tất cả mọi người là bạn học, cần khẩn trương. Lần trước em cũng gặp qua cậu ta rồi mà?”

      Đâu chỉ lần trước gặp qua, gặp qua vài lần rồi, tôi còn lần cuối cùng gặp mặt tôi làm chuyện thiếu đạo đức mà. Người ta chỉ nhắn tin nhắn đến, tôi trực tiếp đem pin đều tháo ra. tại cần người ta hỗ trợ lại tìm tới cửa. . . . . . Tôi đáng khinh!

      tiện mở miệng giúp em.” Lí Minh Ngôn đưa tay nhàng đặt ở tôi đầu, mỉm cười hai mắt cổ vũ nhìn tôi, ngữ khí thực nhu hòa, “Ai cũng phải vạn năng. Muốn sống trong xã hội này rất nhiều lúc phải nhờ người ta giúp đỡ, rất nhiều người chỉ sợ tìm thấy người đỡ đầu. Chỉ cần quen tốt rồi.” Dưới ánh mắt cổ vũ của , tựa hồ tôi cũng bình tĩnh được ít.

      Nhưng mắt thấy sắp đến cửa phòng, tôi lại lần mãnh liệt muốn trốn. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ!

      Ngay tại tôi nhịn được sắp độn thổ, cổ tay bị Lí Minh Ngôn cầm. mở cửa lớn, cứ nắm tay tôi như vậy mang tôi vào……….

      Trước mắt tối thui, tôi mới vừa thầm cảm thấy được như vậy thực an toàn, ánh đèn bỗng nhiên “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” đều bị mở ra .

      Nhất thời, bốn phía sáng như ban ngày.

      Đây là gian phòng khiêu vũ xanh vàng rực rỡ siêu to siêu xa hoa.

      Tôi bị Lí Minh Ngôn nắm tay, ngơ ngác đứng dưới ngọn đèn treo thủy tinh lớn.

      sô pha đối diện, Trần Diệu Thiên kiều chân bắt chéo, tay cầm ly rượu, tay ôm mỹ nữ, đùi còn vài mỹ nữ nằm sấp úp, quần áo hỗn độn, mặt tình ý vẫn còn chưa hết. Xem như tôi cảm nhận được cuộc sống của kẻ có tiền rồi, đúng là thiên đường nhân gian.

      Lí Minh Ngôn nhàng mang tôi lên trước, cười , “Quách Chân Tâm, bạn tiểu học của tôi cùng Diệu Thiên.”

      Nam nhân trong phòng phát ra tiếng cười, “Hôm nay có phải là ngày họp lớp của các cậu ! Lúc nãy Diệu Thiên cũng dẫn theo người đến đây là bạn tiểu học của các cậu.”

      Đúng lúc này, nữ nhân từ sô pha đứng lên. ấy mặc chiếc váy ngắn màu ngà, cổ là vòng cổ trân châu loá mắt, mái tóc xoăn đen mê người bồng bềnh thả xuống đầu vai.

      Chân mang giày cao gót ấy tiêu sái lại đây.

      ấy càng đến gần tôi càng cảm thấy được mình càng thu lại chút. . . . . .

      ấy càng xinh đẹp làm cho người ta mở mắt ra tôi càng cảm thấy mình trong suốt gần như sắp trở thành tro bụi. . . . . .

      Lúc khoảng cách giữa ấy vài Lí Minh Ngôn chỉ cách có bước, tôi cảm thấy tôi hoàn toàn hèn mọn nằm bẹp dưới nền đất, vô cùng muốn biến mất!

      Theo bản năng gục đầu xuống, tôi liếc xem trang phục người mình, áo ba-đờ-xuy dày, giày bốt cao, thân bụi bặm chút nhan sắc. . . . . . Còn có thân hình này, người cao mã đại, lưng hùm vai gấu, tứ chi tráng kiện. . . . . .

      Vì cái gì gặp mặt sau nhiều năm như vậy, ấy vẫn như cũ là công chúa cao cao tại thượng, mà tôi vẫn giống như cũ uất ức lôi thôi thân a.

      . . . . . . Tôi muốn chết! ! ! ! !

      Lưu Tuệ giơ ly rượu lên chào Lí Minh Ngôn, khóe môi gợi lên độ cung mị hoặc, , “ lâu thấy.”
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Hana

      Chương 11 chút lôi thôi.

      Vì sao sau bao nhiêu năm mới gặp lại, ấy vẫn cao cao tại thượng giống nàng công chúa, còn tôi vẫn chịu uất ức như cũ.

      ………..Tôi là muốn chết a!!!

      Lưu Tuệ hướng về phía Lí Minh Ngôn đưa lên chiếc ly có đế dài, khoé môi gợi lên độ cong dụ hoặc lâu gặp!”

      Lí Minh Ngôn nắm tay tôi, trong nháy mắt hình như tay của nắm chặt hơn chút, giống như phản xạ có điều kiện vậy. Tôi lặng lẽ đảo mắt qua , phát biểu tình bình tĩnh thường ngày của giờ đây lại có chút hoảng hốt và thất thần. {hana: có JQ}

      Lòng tôi thình lình nhói đau cách khó hiểu!

      Tôi hạ tầm mắt, tận lực khiến mình vô cùng tự nhiên.

      lâu gặp.” Lí Minh Ngôn thản nhiên cười tiếng. “Em về khi nào?”

      “Hôm qua mới về, muốn gọi đón em lại phát biết liên lạc với thế nào.” Thanh của tao nhã thong dong, tự nhiên lại khiến người nghe thấy được họ có quan hệ bình thường.

      Tôi đột nhiên nhớ tới, đúng vậy, bọn họ chính là mối tình đầu của nhau a, cũng biết bọn họ lúc trước trải qua tình trường học ngọt ngào cỡ nào. đôi kim đồng ngọc nữ như vậy ở trung học khẳng định là truyền kỳ .

      Lòng tôi càng thêm buồn và luông cuống, như là có cái gì đó nhọn hoắt đâm vào trong lòng tôi từng chút .

      “Gần đây cũng bận, cũng biết có thời gian .” Lí Minh Ngôn cười nhạt .

      “Bận gì a? Nghe Diệu Thiên , làm về nhà đất sao? Tình hình vài năm gần đây nghe tốt lắm mà.”

      “Cứ cho là thế , tại tiền kiếm cũng được. Còn em, ở nước ngoài thế nào?”

      Tôi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lưu Tuệ muốn “Xin chào, tôi là bạn học cũ của cậu, Quách Chân Tâm, lâu gặp, phải quên tôi rồi chứ.” ấy ngay cả nhìn cũng thèm nhìn tôi, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lí Minh Ngôn. Hai người bọn họ lời em lời, căn bản có chỗ cho tôi chen mồm vào.

      Tôi muốn hét to câu, có cần thiết phải tiếp tục như vậy ! Mấy người muốn ôn chuyện xưa hay quan trọng, quan trọng là lúc này cái người đứng ngốc ở bên cạnh hai người là tôi hoàn toàn bị cho là hạt bụi còn tồn tại!….Tôi ràng phải như thế a!

      Vì sao tôi lại phải ở giữa hai người và có bộ dạng đáng thương thế này? Vì cái gì mấy người muốn mình nổi bật còn tôi mờ nhạt như vậy!

      “Được rồi, đừng đứng mãi thế, ngồi xuống .” Bên kia sô pha tiếng Trần Diệu Thiên đột nhiên chen vào. Cậu ta dùng ánh mắt trêu tức nhìn chúng tôi, quơ quơ chiếc ly thuỷ tinh để dài bên trong chứa chút rượu vang, khoé môi khẽ nhếch “Đêm còn dài, có gì từ từ tán gẫu cũng được mà.” xong ngửa cổ đem ly rượu uống cạn.

      “Trần đại gia của chúng ta hổ danh là làm trong ngành giải trí, biết khuấy động .” Lưu Tuệ xoay người, đến bên sô pha. Ý tưởng chào hỏi của tôi cuối cùng đành từ bỏ. Lí Minh Ngôn cũng vỗ vỗ vai tôi cười “Ngồi .” xong đến phía Trần Diệu Thiên. Tôi biết, là cố ý muốn mang tôi tiếp cận Trần Diệu Thiên.

      Tôi nhắm mắt theo đuôi theo phía sau Lí Minh Ngôn, Đối với Trần Diệu Thiên, tôi vẫn là ôm tư tưởng như lúc , tại lại phải… ai, mẹ nó, làm người ta phiền chán a! {hana: lần đầu tiên bậy.. chính xác là viết bậy oa oa}

      Lí Minh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Trần Diệu Thiên, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Lí Minh Ngôn đột nhiên giữ chặt ống tay áo tôi, cười “Ngồi .”Mà vị trí muốn tôi ngồi là…. ở giữa và Trần Diệu Thiên.

      Tôi đành kiên trì ngồi xuống.

      Lí Minh Ngôn lấy thuốc lá, rút hờ điếu mời Trần Diệu Thiên, sau đó chính mình cũng châm điếu. hít hơi, thấp giọng cười “Cậu nhóc này đúng là được rồi, là có điều bất ngờ đặc biệt, ra là thế à.”

      Trần Diệu Thiên đẩy người con ngồi bên cạnh , cậu ta rút thuốc, đưa người về phía trước rót cho Lí Minh Ngôn ly rượu vang, hít hơi thuốc, cười “Bất ngờ quá còn gì? Muốn trả lại cho .”

      “Trả cho tôi?” Lí Minh Ngôn khó hiểu nhìn phía cậu ta.

      Trần Diệu Thiên giơ ly rượu lên là tư thế cheers với , Lí Minh Ngôn lập tức nâng ly, hai người nhàng chạm ly, thanh thanh thuý của hai chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau khiến rượu bên trong hơi sánh lên. Mà tâm tình của ta cũng cuộn sóng sánh giống chất lỏng trong ly. Tôi biết tôi giống cái đinh ốc ngồi ở giữa này làm gì! Giống như chướng ngại vật a!

      Trần Diệu Thiên nhấp ngụm, buông ly xuông, ánh mắt nhìn Lí Minh Ngôn có chút ý vị thâm trầm, cậu ta cười như cười “Tôi chính là người có ân phải báo, cho tôi ngạc nhiên bất ngờ vậy tôi đương nhiên cũng phải tặng ngạc nhiên a.”

      Trong mắt Lí Minh Ngôn hiển tia khó hiểu, nhưng cũng bình tĩnh rất nhanh, cười cười tự giễu “Bất ngờ này cũng lớn quá .”

      “Hai người chuyện gì bí mật thế?” thanh của Lưu Tuệ đột nhiên truyền đến, “Em cũng muốn nghe.” ngồi vào phía bên kia của Trần Diệu Thiên, chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ.

      nghiêng người, đem tóc đen cuộn sóng vén sang bên vai, làm ra bờ vai thon và xương quai xanh trắng nõn, mà bên dưới xương quai xanh chút chính là đôi bồng đào như như . ấy là… thế nào đây, làm cho người ta có ý muốn xé hết quần áo của ấy xuống a!

      Lí Minh Ngôn cười cười “Chưa gì!” vỗ vỗ vai tôi, nhìn về phía Trần Diệu Thiên , “Quách Châm Tâm có chút việc cần cậu giúp đỡ.” Thèm vào, sao tự nhiên chủ đề lại chuyển về phía tôi thế này. Trái tim hơn trấn định của tôi phút chốc lại chịu kích thích.

      “Ồ?” Trần Diệu Thiên hơn nhướn mi, giống như lúc này mới nhìn thấy tôi. Cậu ta nhìn tôi từ xuống dưới lần sau đó cười “Này đúng là người tốt số, vẫn còn mập mạp như vậy, có chuyện gì vậy?” Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ cười ồ lên.

      Tôi… tôi… tôi cảm giác mình như ngồi bàn chông! Tôi muốn mặc kệ tất cả! mặt tôi giờ giống như cái lò lửa!

      Tôi nghe đỏ cả mặt, nhịn nổi trừng mắt nhìn Trần Diệu Thiên “Vì những lời này của cậu, tôi cho cậu biết, tôi phải giảm béo! Có điều chuyện này cũng phải chuyện cậu cần quan tâm.”

      “Phốc… ha ha… ha ha ha ha…” Cậu ta uống ngụm rượu đột nhiên phun ra, sau đó cười to.

      Lưu Tuệ cười cười vỗ vỗ cánh tay cậu ta “Diệu Thiên, cậu đúng là đồ xấu tính, người ta là con sao lại như thế. Béo có sao, béo cũng là…” “Được rồi.” Trần Diệu Thiên đột nhiên chặn lại lời , thanh lạnh lùng “Tôi chuyện của tôi, cậu xem vào làm gì.” Ánh mắt cậu ta thoáng chốc lạnh đến độ, đủ khiến khí đóng băng, Lưu Trí Tuệ kinh ngạc, có điểm biết là thế nào, ngay cả tôi cũng giật mình.

      “Uy uy, mấy người cùng khóa bên kia, đừng có trốn ở góc đấy vụng trộm a, mọi người cùng chơi mới vui chứ.” Bên kia đột nhiên có tiếng thét to, khí căng thẳng bên này bỗng chốc buông lỏng, tôi phát cảm giác của Trần Diệu Thiên mạnh, ngay cả biểu tình vô tình cũng có lực sát thương mạnh như thế.

      “Người đẹp, lại đây hát bài !” “Tôi cũng muốn nghe người đẹp hát a!” “…hát , hát !” Năm ba người đứng bên kia bắt đầu ồn ào. Lưu Tuệ tao nhã đứng dậy, sóng mắt lưu chuyển khắp phòng, cười mở miệng “Được rồi, tôi đây tình nguyện làm trò.” Những người đó nhất thời vỗ tay hoan nghênh.

      Bài ấy hát là bài tiếng Pháp rất sống động, tôi xẩu hổ thừa nhận vốn nghĩ ấy hát bài hát tiếng vì tôi nghe hiểu, nhìn phụ đề bên dưới cũng biết là gì, cảm thấy kì lạ người vỗ tay tán thưởng hổ danh là tài nữ nước Pháp nha!”. Lúc ấy tôi mới tỉnh ngộ, ra lời người ta hát là bài tiếng Pháp. ấy đứng sân khấu hát tình ca mãnh liệt, có mấy bạn nam đứng lên sân nhảy theo tiết tấu loạn hết lên.

      “Heo!” Trần Diệu Thiên đột nhiên lôi cánh tay tôi hỏi, “Cậu có chuyện gì?”

      Tôi thèm liếc mắt nhìn cậu ta lấy lần, mặt chút thay đổi cúi đầu có chuyện gì.” Phát tay cậu ta còn cầm tay tôi, tôi chuẩn bị rút ra mặt cậu ta đột nhiên dựa gần hơn, thanh tăng lớn hơn“Cậu gì?”

      Tôi quay đầu ghé sát vào bên tai cậu ta hét “Tôi, , , có, chuyện, gì!” Cánh tay cậu ta túm tay tôi đột nhiên tăng thêm lực, sau đó lắc lắc tay tôi mạnh và đau.

      Tôi quay người lại, rầu rĩ cố rút tay lại, nhìn đến bài ly rượu trống, tôi đưa người tự thưởng cho mình ly.

      Tôi lúc này muốn đến quán rượu, mẹ tôi đến đây làm gì! phải chịu kích thích và tìm tủi nhục thôi, đúng sao? Tôi còn muốn nhìn Lưu Tuệ trổ mã thành mỹ nhân gợi cảm, nhìn Lí Minh Ngôn cùng Lưu Tuệ nhìn nhau phóng điện, nhìn Lí Minh Ngôn tại vẻ mặt ngu ngốc nhìn chằm chằm Lưu Tuệ. Mà chuyện tôi cần giải quyết lại làm sao ra được. Mẹ nó, tôi muốn điên rồi! {hana: lần thứ 2 viết bậy oa oa}

      Tôi cảm thấy trước mặt tôi mảng đen tối, tôi còn hi vọng chuyện Lí Minh Ngôn trao trái tim cho tôi….

      Mới vừa nâng ly lên lại đột nhiên bị Trần Diệu Thiên đoạt mất, cậu ta vỗ lên đầu tôi, giống như cha mẹ xoa đầu con cái vậy “Trẻ con uống rượu gì chứ.” “Liên quan gì cậu!” Tôi rống lên, chồm lên cướp lại ly rượu. hơi uống cạn.

      Quả nhiên, người may uống nước lọc cũng sặc, chính là khi rượu chảy vào yết hầu tôi ngừng ho khù khụ, nước mắt ở khoé mắt tràn ra càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi biết là mình sặc mà nước mắt trào ra hay tôi khóc.
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Hana

      Chương 12 Kim Đồng Ngọc Nữ gặp lại.

      Quả nhiên, người may uống nước lọc cũng sặc, chính là khi rượu chảy vào yết hầu tôi ngừng ho khù khụ, nước mắt ở khoé mắt tràn ra càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi biết là mình sặc mà nước mắt trào ra hay tôi khóc.

      bàn tay đặt lên lưng tôi, Lí Minh Ngôn thanh thân thiết của Lí Minh Ngôn vang lên bên tai tôi “Sao lại cẩn thận như vậy.”

      … em sao.” Hơn nửa ngày cuối cùng cũng bình ổn trở lại, tôi đẩy tay Lí Minh Ngôn ra, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười “Em toilet.” xong tôi liền đứng dậy, giây cũng chậm trễ rời khỏi nơi cái khiến tôi thể thở nổi này.

      Sau khi tôi vọt tới toilet, khóc trận đủ lớn, đủ điên cuồng, tôi tỉnh táo lại, tôi cũng vì sao mình lại ấm ức như vậy, thậm chí còn khóc lớn hồi nữa.

      Tôi sao phải khóc đây? Tôi cũng phải biết quan hệ của Lí Minh Ngôn và Lưu Trí Tuệ, tôi cũng phải biết Lí Minh Ngôn để tôi trong lòng, tất cả những điều này đều là tôi cam tâm tình nguyện phải sao?

      Cố gắng rửa mặt, nhìn thấy mớ thịt béo trong gương, còn nhớ đến khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Lưu Trí Tuệ tôi đột nhiên cảm thấy bản thân có gì đáng khổ sở. Chênh lệch quá lớn, so sánh như thế đúng là buồn cười, ai, bị người con so với mình trời vực đánh bại, ngoài việc cầu nguyện kiếp sau sinh ra có ngoại hình tốt chút còn có thể làm gì đây?

      Cảm giác được mình vào toilet quá lâu, tôi nhanh chóng sửa sang lại hình tượng. Được rồi, tuy rằng dù có chỉnh thế nào cũng khá hơn được, nhưng ít nhất tôi cũng muốn bộ dạng của mình giống như chết rồi, ra khỏi toilet, vừa chuyển người tôi liền nhìn thấy Trần Diệu Thiên đứng cách đấy xa.

      Cậu ta đứng dựa lưng vào tường, hai tay ôm đầu, đầu gục xuống. Bên dưới chân có rất nhiều tàn thuốc, hình như cậu ta đứng ở đấy từ rất lâu. Khi cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt vương tầng ưu thương nồng đậm… Hình ảnh như vậy nhưng lại giống như nước lũ xuyên qua trở lại thời gian của mười mấy năm trước…. ở lần gặp cuối cùng của chúng tôi cậu ta cũng suy sụp dựa vài tường như thế, đầu cũng vô lực cúi như thế, cũng ánh mắt ưu thương đấy khi ngẩng đầu nhìn tôi…

      Trong khi tôi còn giật mình cậu ta nhanh bước đến trước mặt tôi, hình ảnh kia giống như là ảo giác, cậu ta cười phong lưu phóng khoáng mê người, đột nhiên lấy tay đập đập đầu tôi “Còn tưởng cậu ngất trong WC rồi !” Tôi che đầu kháng nghị, “Cậu làm gì mà đánh tôi a!” “Thích đánh đánh thôi!” xong lại thị uy như muốn gõ thêm mấy cái nữa. {hana: này đáng , i like}

      “Cậu…” tôi nhịn được trừng mắt nhìn, chuẩn bị hung hắng mắng chút ánh mắt cậu ta lại thay đổi, trầm giọng “Đừng nhúc nhích.”

      Tôi sửng sốt đứng im.

      Cậu ta nhàng đẩy tay tôi khỏi trán “Sao lại biến thành thế này?”

      “Gì á?” Tôi buồn bực hỏi.

      “Vết bầm trán này.” Cậu ta cau mày, sắc mặt có chút trầm.

      Lúc đầu tôi định chuyện này liên quan gì cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cậu ta lúc này tôi chỉ có thể cẩn thận bị va phải. Cậu biết a, tập lái xe nhiều người muốn chết, hôm nay tôi lúc bị va đầu lúc lại bị dẫm chân, là đen đủi a.” xong oán giận trong tôi bừng bừng lên.

      “Thi bằng lái sao tôi viết?” Ngữ khí của cậu ta hơi trách cứ, ánh mắt dừng lại trán tôi lâu, thanh tuôn ra có chút mềm mại “Còn đau ? u lên thành cục.” Tôi quen Trần Diệu Thiên như thế, tự nhiên, tự nhiên nên tiếp theo nên cái gì tôi cũng biết. “ thế nào để bị đâm như thế, nhìn đường gì cả, đúng là đồ đầu heo!”… được rồi, tôi chỉ biết là “Đúng đúng đúng, tôi là con heo được chưa.” muốn cùng cậu ta đôi co, tôi lườm cậu ta cái rách mắt sau đó trở lại phòng hát.

      vào được lúc mọi người bắt đầu ồn ào muốn tôi lên hát, tôi dùng mọi cách từ chối mà họ buông tha, tôi gấp đến mức cái gì cũng dùng rồi mà được, Lưu Tuệ nhàn nhạt ngồi bên nhìn thấy tôi cười, sau đó đột nhiên “Mọi người đừng quá miễn cưỡng, người ta lo lắng kia, tôi nhớ ấy từ ít , cũng thích tham gia mấy hoạt động ca hát nhảy múa như nhưng bạn cùng tuổi.”

      Tôi thèm vào! Ai tôi lo lắng, tôi chỉ là….

      “Hát hát thôi, trước đây thích có nghĩa là bây giờ thích a. Hơn nữa con người chính là ngừng thay đổi.” Tôi cười cười, đến bên màn hình, bắt đầu chọn nhạc. Tuy rằng tôi thể giống người ta hát ca khúc nước ngoài, nhưng tốt xấu gì tôi mở miệng cũng đến mức hù chết người ta. Cho tôi là quê trốn trong góc dám lên tiếng à.

      “Diệu Thiên, cậu đến đúng lúc lắm. Trước chắc cũng chưa từng nghe qua Quách Chân Tâm hát đúng , có cơ hội nha.” Tiếng Lưu Trí Tuệ vang lên đáng . Xem ra Trần Diệu Thiên cũng vào, cậu ta cười cười tiếng “Tôi có nghe qua.”… Đúng vậy, từng có lần hạng mục giải trí của cậu ta chính là bức tôi hát cho cậu ta nghe!

      Trong phòng có sân khấu, khi hát còn có đèn chiếu vào rất đẹp, giống nữ ca sĩ. Tôi muốn lên hát cũng vì nguyên nhân này, muốn đem chính mình phô bày trước mắt mọi người như thế. Dù sao biết bản thân xinh đẹp, có câu thế nào nhỉ, người xấu phải có lỗi, cái lỗi ở đâu chính là mang vẻ xấu xí doạ người.

      Nhìn nửa ngày biết cái gì, tôi đành lựa chọn bài hát thời gian này tôi nghe nghe lại “Tâm đơn.” Đối với người có tự tin đứng sân khấu như tôi chỉ dám đứng ở gần màn hình thấp giọng hát.

      “Trời mưa, em đứng bên khung cửa rơi nước mắt.

      Mọi người đường nhìn hạnh phúc hơn em.

      đơn đến thảm hại cũng hẫn muốn bên cạnh .

      Cùng nhau bước qua mùa hè nóng bỏng.

      Em biết đấy phải cảm giác của

      Nghĩ đến đôi mắt .

      Đôi khi em ước hay đối xử với em tệ chút.

      Ảo tưởng của chúng ta thể nào là vĩnh viễn.

      là tâm đơn.

      hiểu nụ cười của .

      Chỉ có thể giống bông hoa quỳnh.

      Ban đêm lặng lẽ kiên trì.

      chính là tâm đơn.

      Hi vọng tình của là chân .

      Vẫn .

      Dùng phương thức của riêng em….”

      {hana: lời bài hát này hana chém hơi quá tay, nếu hay đừng trách nhé *cười*}

      Hát đến mức giọng tôi hơi nghẹn ngào, màn hình trước mắt cũng trở nên mơ hồ, có điều đừng lo, ca từ của bài này tôi sớm thuộc lòng. Quan trọng hơn chính là, nếu tôi khóc bọn họ phát ra, sau đó Lí Minh Ngôn cũng phát ra tôi điên điên cuồng cuồng học người ta “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” phải là doạ người .

      “Trong lòng em có đặc biệt chút nào .

      Chỉ sợ phát ra có em ở bên.

      Em đoán ra cảm giác của .

      Tất cả chỉ được lưu giữ trong đôi mắt đen sâu thẳm.

      Đôi khi em ước hay đối xử với em tệ chút.

      Ảo tưởng của chúng ta thể nào là vĩnh viễn.

      là tâm đơn.

      hiểu nụ cười của .

      Chỉ có thể giống bông hoa quỳnh.

      Ban đêm lặng lẽ kiên trì.

      chính là tâm đơn.

      Hi vọng tình của là chân .

      Vẫn .

      Dùng phương thức của riêng em….”

      Hát hết hai lượt, tôi thầm lau nước mắt dâng lên khoé mắt, lúc này mới phát trong phòng im lặng nhe tờ, sau đó nháy mắt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Bọn họ đều khen tôi hát rất hay, ngay cả Lưu Tuệ cũng cười nghĩ cậu lại hát hay như vậy.”

      quay đầu nhìn Trần Diệu Thiên “ quá đáng nha, hát hay như thế mà cũng vỗ tay.”

      Trần Diệu Thiên cúi đầu ngồi ở sô pha, tự rót cho mình ly rượu, lắc qua lắc lại, đưa đến bên môi, hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục rót cho mình ly khác. hoàn toàn nghe thấy lời Lưu Tuệ , còn đắm chìm trong thế giới của ca khúc kia, khoé môi khẽ nhếch ngập ý giễu cợt.

      Tầm mắt tôi lưu chuyển, chuyển đến chỗ ngồi của Lí Minh Ngôn. Mà cũng nhìn tôi, đôi đồng tử sâu và đen toả ra tia ôn nhu.

      Tôi biết nên dùng vẻ mặt e lệ khẩn trương cúi đầu hay là tự ti khiếp đảm tránh né ánh mắt , vẫn cứ như vậy hào phóng thản nhiên nhìn , tuỳ ý dò xét tình cảm của tôi với .

      Cuối cùng, tôi đem tầm mắt chuyển xuống người , tôi chợt nghĩ, nội tâm tôi trải qua bao nhiêu chuyện, khi vui khi buồn, khi khóc khi cười, tất cả cũng đều là vì , cũng vì mà tôi nếm qua cảm giác chờ đợi và mất mát.

      Tôi và Lí Minh Ngôn bởi vì lần gặp mặt mới có thể liên hệ lại với nhau, bỏ qua chuyện đương, tuy rằng cũng để tôi là bạn , có điều vẫn giữ liên lạc, chúng tôi vẫn có chút quan hệ như thế, ít nhất cũng là bạn bè.

      Tôi sao phải vì bạn trước của mà phải đóng vai người thất tình? Chẳng lẽ tôi đánh mà bại sao?

      Quyết tâm của tôi đâu? Dũng khí của tôi đâu? phải là , mặc kệ có thể thành công bình thản ở hay tôi cũng chỉ cần cố hết sức là được sao, còn cảm thấy tiếc nuối sao?

      Chẳng lẽ vì sáng chói kia có chừng mực nhìn vào , nghĩ về mà làm tôi dám tiến đến sao. Tất cả đủ loại tốt đẹp, chỉ có thể diễn ra trong ảo tưởng của tôi….

      Cảm giác khoái hoạt này yếu ớt và mong đến đâu.

      Tôi đứng dậy đến phía Lí Minh Ngôn, đón lấy ánh mắt của .

      Lúc này đây hình như có chút tự nhiên, mỉm cười, vẻ mặt lại có chút cứng nhắc, lại liên tục vuốt vuốt tóc.

      Tôi ngồi xuống bên người , ôm lấy ống tay áo của muốn với rằng chúng ta có thể về trước . Lời còn chưa ra bên kia đột nhiên tuôn ra tiếng nổ!

      Trần Diệu Thiên mạnh mẽ ném chai rượu thuỷ tinh xuống sàn, thuỷ tinh vỡ bắn tung toé, chất lỏng màu đỏ sẫm loang lổ sản…. mọi người giật mình, ai gì, chỉ hiểu nhìn cậu ta. Sắc mặt cậu ta trầm xuống, phút chốc đứng dậy, cước chiếc bàn xa ra, đống ly thuỷ tinh rơi xuống đất, thanh thuỷ tinh vỡ vụn liên tiếp vang lên. Cậu ta dẫm lên đống hỗn độn trước mặt, sắc mặt khó coi đến đáng sợ, nhanh rời . {hana:ed đoạn này là nghe rolling in the deep, trong bài có cảnh bát đĩa bị ném vỡ, hợp ha ha}

      Cứ như vậy, cậu ta như cơn lốc mang đến rồi bỏ lời, sau đó mọi người có cảm giác hụt hẫng, lát sau, số bạn của Trần Diệu Thiên giúp cậu ta giải thích “Cậu ta chắc say rồi.” “Đúng vậy, tính tình cậu ta là vậy đấy…” “Ai, hay là vợ cả của cậu ta đến a?” Có người đột nhiên lên tiếng trêu đùa, khí lập tức trở nên thoải mái hơn.

      Bọn họ buổi tối muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ cũng có việc và từ chối, sau đó ấy với Lí Minh Ngôn “Em xe đến, đưa em về .”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: hana

      Chương 13 Bị tên lưu manh bắt nạt.

      {hana: từ chương này hana đổi xưng hô của TDT với CT là tôi – em cho tình cởm nhứ, vì đoạn sau có đoạn… ha ha… còn CT vẫn thế có giề thay đổi á…hắc hắc}

      Bọn họ buổi tối muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ Nga cũng có việc và từ chối, sau đó ấy với Lí Minh Ngôn “Em xe đến, đưa em về .”

      Lí Minh Ngôn khó xử nhìn tôi, tôi vội vàng “A, sao sao, em có thể tự mình xe về, dù sao cũng xa.”

      Vì thế, cuối cùng mỗi người ngả.

      Hiển nhiên đây là lần hội tụ rất thành công và vui vẻ, Mà ý định ban đầu của tôi chết ngỏm từ trong trứng nước, lát nữa về nhà nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cha mẹ, tôi có cách nào thoát khỏi áy này. ràng có cơ hội tôi lại trơ mắt để cơ hội trôi qua.

      Ăn cơm tối xong đám hàng xóm tự động lấy nhà của tôi làm trung tâm căn cứ cách mạng. nghĩ tới mẹ tôi chỉ mạnh mẽ mà còn có khí chất làm lãnh đạo a. Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ chịu nổi của bọn họ tôi càng thêm ngượng ngùng. Trong đám người đó có người khác gì Lí Minh Ngôn . Công ty kia cậy mình là công ty lớn ỷ thế hiếp đáp người khác. Mọi người bàn bạc cả nửa ngày cũng tìm ra phương án nào thích hợp, lúc này thậm chí có người , chờ khi khu nhà phía trước xây dựng xong họ thử dò ý chủ nhà xem có thể thuê tôi để làm người quản lý . khí nàng lúc càng nặng nề

      Đúng lúc ấy tiếng điện thoại đột nhiên vang lên. Lấy điện thoại từ trong túi ra, có tên người nhưng số có vẻ quen. Ai a? Tôi nghi hoặc nhấc máy.

      ở đâu….” Thanh trầm thấp truyền đến, là Trần Diệu Thiên.

      đợi tôi trả lời, cậu ta “Tôi muốn gặp cậu…” Giọng khàn khán lại có chút hỗn độn, giống như vẫn còn hơi men.

      Tôi đến phía kia của phòng khách, thấp giọng “Tôi ở nhà, buổi tối mẹ tôi cho ra ngoài.”

      “Tôi muốn gặp cậu….” Cậu ta lập lại.

      “Ngại quá, mẹ tôi cho…” “Tôi muốn gặp em!” Cậu ta đột nhiên hét lên, trực tiếp chặn lại lời tôi.

      Cậu ta khiến tôi giật mình sửng sốt, mãi lát sau tôi vẫn biết “Tôi… này… tôi…”

      “…..Tôi muốn em… tiểu Trư… tôi muốn em….” Bên kia truyền đến tiếng nỉ non nho , tựa như cảm giác hỗn loạn đau đớn.

      “…” Còn biết gì điện thoại bị cắt đứt, tôi nhàng thở ra, tám phần là người này uống quá nhiều nên hồ đồ, suy nghĩ lát rồi tôi mang điện thoại cất .

      Phòng khác vẫn đám hàng xóm tiếp tục ca những bài ca buồn chán. Tôi ngồi bên nghe mọi người chuyện, trong lòng vẫn bị bóng ma của áy náy bao phủ, giống như chuyện mọi người liên quan đến tôi.

      Ngồi càng lâu càng thấy buồn chán, tôi quyết định về phòng, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, mẹ tôi lập tức mở cửa, tôi xoay người lên tầng, vừa đến cầu thang nghe thấy giọng quen thuộc “Xin hỏi, Quách Chân Tâm có ở nhà ?”

      ….Trần Diệu Thiên, sao cậu ta lại đến đây?

      “Có a, cậu là ai?” Mẹ tôi thanh nhất thời trở nên hưng phấn.

      “Cháu là bạn học cũ của ấy, dì à, cháu muốn gặp Chân Tâm, có được ạ?” Lời cậu ta nho nhã và tràn ngập thành ý.

      “Tất nhiên rồi, vào vào .” Mẹ già nhiệt tình đón tiếp, tôi hít hơi sâu lập tức tiếp tục lên.

      “Chân Tâm.. bạn con đến này… Chân Tâm..” Mẹ gia thét lên.

      Tôi…. tôi…!!

      “Vừa rồi còn ở đây mà, chắc là nó lên phòng mở nhạc lớn quá nên nghe thấy tiếng gọi.” Mẹ già giải thích với cậu ta, nghe giọng thôi cũng đủ hình dung bộ dạng hởn hở của mẹ già. Tiếp theo mẹ già câu khiến tôi ngã ngửa, “Cháu lên đấy tìm nó , cũng tại hôm nay trong nhà đông người, tiện, hai đứa cứ chuyện trong phòng .” {hana: *bật ngón cái* bà mẹ này teen nha}

      “Cảm ơn dì.” Giọng của cậu ta cũng là hớn hở.

      Tôi rón rén chạy ngay về phòng mình, trong chốc lát tiếng của câu ta ở bên ngoài vang lên, tôi giả bộ chậm rãi ra khỏi phòng, vào hành lang, kinh ngạc nhìn cậu ta “Sao cậu lại đến đây?”

      Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, nhìn tôi cười tươi sáng, đẹp như có hoa nở khắp nơi vậy. Cậu ta bước hai ba bậc thang tiến đến trước mặt tôi, tôi lùi dần từng bước, cậu ta tiến từng bước, cúi đầu nhìn tôi, ý cười mặt càng lúc càng sâu “Mẹ em tốt.”

      Tôi xoay người về phía phòng mình, cậu ta theo phía sau tôi, đột nhiên buông câu “Nếu thành mẹ của tôi tốt rồi.” Bước chân của tôi bước hụt, thiếu chút nữa chân dẫm vào nhau.

      “Cậu có chuyện gì?” Tôi ngồi vào ghế bên cạnh bàn học, quay đầu nhìn cậu ta, buổi chiều còn đột nhiên điên điên nổi bão, sao lúc này còn đến tìm tôi?

      có chuyện gì thể đến?” Cậu ta khoanh tay cười khanh khách nhìn tôi, cái đầu cao lớn dựa lên cạnh cửa.

      Cậu ta vào phòg, vừa vừa nhìn tôi cười, cậu ta thoạt nhìn hề mang theo men say, hình như chỉ mang theo chút hơi rượu.

      “Cuối cùng là có chuyện gì?” Tôi bị nhìn đến sợ hãi.

      Cậu ta đến trước mặt tôi, ngồi xuống bàn học, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào tôi dò xét. Cậu ta cười “Tiểu Trư, em xem, tôi sao cứ nhìn thấy em đều cảm thấy vui vẻ a?” Tay cậu ta đột nhiên bẹo bẹo mặt tôi, vừa bẹo vừa cười “Đây là cái gì đây? Chẳng lẽ vì hai má Tiểu Trư đều hình tròn a?”

      “Cậu…. cậu làm khó người khác chết a!” Tôi tức giận gạt tay cậu ta ra, nhưng cậu ta vẫn trơ tráo như cũ, dù tôi có dùng sức thế nào cũng gạt ra được. Cho đến khi tay cậu ta bị gạt xuống tôi cũng muốn tắc thở vì mệt a, đột nhiên ý thức được tay mình nắm tay cậu ta, tôi nhanh ném tay cậu ta ra, cậu ta cười gian tà.

      “Cậu cuối cùng đến tìm tôi có chuyện gì?” Cảm giác bản thân bị đùa cợt, tôi bỏ mặc khó chịu trong lòng hỏi cậu ta.

      “Nhớ em, đột nhiên muốn nhìn thấy em.” Cậu ta bước đến ngồi xuống giường, tôi kháng nghị “Ây, cần ngồi lên giường tôi! đừng để ám mùi rượu lên giường tôi, buổi tối tôi ngủ được.” Nghe vậy nhưng cậu ta lại cố tình nằm xuống, trực tiếp ngủ giường. Tôi muốn giết người!

      Cậu ta là đại gia bình thường ngủ giường to bảy tám người nằm, giờ còn đòi chiếm giường hạng hai của tôi, nằm còn tâm đắc phát biểu “Giường của em, hơi , hơi cứng.”

      “Ai cho cậu nằm!” Tôi lườm cậu ta cái, đúng là cái người biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!

      “Lại đây.” Đột nhiên cậu ta gọi.

      “Làm gì?”

      “Lại đây.”

      “Lại làm gì?”

      Bên kia bắt đầu im lặng, trong phòng khí đột nhiên trở nên quỷ dị, đầy áp lực. Nuốt nuốt nước bọt tôi đến bên giường, đá vào chân của cậu ta hỏi “Gọi tôi lại để làm gì?” Cậu ta đột nhiên ngồi dậy ôm ngang người tôi, trong khoảnh khắc tôi bị cậu ta ấn ngã lên giường. {hana: *che miệng cười gian hắc hắc}

      “A, A, cậu….” tôi giận dữ “Đây là nhà tôi, cậu đừng nghĩ đến…”

      “Để yên, Tiểu Trư.” bàn tay của cậu ta ôm chặt lấy người tôi, tay còn lại khẽ vuốt những sợi tóc của tôi, ánh mắt cậu ta nhìn tôi vô cùng ôn nhu, ôn nhu như nước, những giọt nước chứa đựng thương.

      Tôi muốn hét lên vì hi vọng ba mẹ nhìn thấy cảnh này, dưới nhà còn có hàng xóm nữa, để họ nhìn thấy cảnh này trong sạch của tôi coi như bị huỷ hoàn toàn.

      Tôi cắn cắn môi, thấp giọng quát “Trần Diệu Thiên, Cậu đừng làm trò! Chúng ta tại là người lớn, phải là hai đứa trẻ con.”

      Cậu ta vẫn dừng người tôi, hít sâu hơi, đột nhiên đem mặt vùi lên vai tôi.

      lâu sau, từ sau cổ truyền đến giọng nhàng khàn khàn “….Vì sao, vì cái lại thích Lí Minh Ngôn?”

      “Này… này vì gì, thích là thích…. a… cậu….” Cậu ta đột nhiên cắn lên cổ tôi, tuy rằng đau nhưng vì bất ngờ khiến cả người tôi run lên. Cậu ta tiếp tục cắn lên , trong cơ thể tôi đột nhiên như có luồng điện chạy qua, có cảm giác ma quái khiến cả người tôi thể chế được mà sợ run“Cậu… làm gì…” Lời vừa ra mới phát bản thân mình giọng trở nên run run.

      là nhạy cảm…” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt có ý cười dễ nắm bắt, ôn nhu “Tiểu Trư của tôi đúng là bé ngoan.” Cậu ta lại nhàng “Tiểu Trư, có khi nào cùng đàn ông hôn môi a?”

      “Liên quan quái gì cậu! Thần kinh! Lưu manh! Biến thái! Tôi đánh chết cậu….” Tôi liều mạng muốn đẩy cậu ta ra lại bị cậu ta xiết chặt thể nhúc nhích, tôi muốn gào lớn lên để gọi viện binh, nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Bà đây lẽ thể đấu lại người này sao!

      ? Vậy để tôi tự mình thử.” Cậu ta đột nhiên chiếm lấy môi tôi, tôi liều chết cắn chặt răng, nước mắt trào ra, đời này còn có người đáng thương hơn tôi sao….. ngu ngốc, ở nhà mình mà còn bị người ta bắt nạt… thậm chí còn phải chịu đựng mà dám la lên…. mẹ nó, tôi đời trước giết cả nhà Trần Diệu Thiên sao!

      “Em sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc… Tiểu Trư ngoan, đừng khóc….”Cậu ta thấy tôi khóc lập tức buông miệng tôi ra, tay chân luông cuống lau nước mắt của tôi.

      “Tôi ghét cậu…. Trần Diệu Thiên, tôi rất ghét cậu…..” Tôi vừa khóc vừa mắng “Cậu chỉ toàn bắt nạt tôi…. trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế…. cậu dựa vào cái gì mà hết lần này lần khác bắt nạt tôi… Mẹ nó, cậu chính là cái đồ lưu manh…. vô sỉ…. tôi ghê tởm cậu….”

      Tôi ngừng nức nở, chửi mắng khóc lóc, giống như tôi muốn đem toàn bộ nỗi ấm ức bao lâu bị khi đễ phát tiết hết ra ngoài. Nhưng cũng thể khóc lớn lên, sợ mọi người bên dưới nghe thấy, khóc cũng phải nhịn, mẹ nó, khó chịu!

      “Tôi sai rồi, là tôi sai rồi…” Trần Diệu Thiên bên lau nước mắt cho tôi, bên ngừng giải thích “Tiểu Trư hãy tha thứ cho tôi…. tôi biết tôi sai rồi….. nếu tôi viết kiểm điểm cho em? Tôi viết ngàn từ tự kiểm điểm? … Đừng khóc…. chị à, tôi sai rồi…. xin em đừng khóc…. tôi là cây cỏ, em khóc khiến tôi đau lòng lắm….. Phải làm sao em mới hết khóc đây….”

      Tôi nhất thời cố nén nức nở, lưu loát “Cậu lập tức rời khỏi nhà tôi, từ nay về sau bao giờ…. bao giờ được đến đây!”
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Nam lưu manh cùng heo bạo lực
      Edit: Sunny



      Tôi nhất thời cố nén nức nở, lưu loát “Cậu lập tức rời khỏi nhà tôi, từ nay về sau bao giờ…. bao giờ được đến đây!”

      “. . . . . . Đừng khóc. . . . . . mau lau nước mắt , ngoan. . . . . .” “Tránh ra!” Tôi gạt tay , tự lau nước mắt mặt mình, vừa lau vừa mắng, “ mau cút mau cút mau cút!”

      Trần Diệu Thiên nhìn tôi, tay vỗ vỗ trán mình, “Rốt cuộc là em có bệnh là tôi có bệnh vậy!”

      xoay người rời , vừa vừa rầu rĩ ,”Nhiều đều muốn tốt với tôi, sao với đến gần em là tôi biến thành quỷ biết nữa! Tôi , tôi hiếm lạ điểm gì nhất của con heo này a~~!”

      Nam nhân vô sỉ hạ lưu đáng khinh! Tôi ở trong lòng thầm mắng nhưng dám ra tiếng. Nghe được tiếng bước chân xuống lầu, tôi mới thoáng nhàng thở ra.

      “Ai nha, phải sao? Sao ở lại chơi tí nữa!” thanh bà tám của mẹ tôi lại vang lên.

      “Chân Tâm —— bạn học con về sao con xuống tiễn? Chân Tâm —— xuống đây tiễn bạn học —— Chân Tâm ——” tôi. . . . . . nếu phải hình tượng duy trì với đống hàng xóm, tôi thực hận thể rống trở về, mẹ thấy có chân sao, cần con đưa tiễn à!

      “Chân Tâm —— Chân Tâm ——” Lão thái thái liên tục kêu to sợ mệt, xem tư thế kia là gọi được tôi thề bỏ qua .

      “Đến đây đến đây.” Tôi bất đắc dĩ trả lời xuống lầu. Trong phòng khách, Trần Diệu Thiên buông tay làm biểu tình vô tội, rồi lại vẻ mặt cười gian làm hận thể đánh chút.

      “Này Chân Tâm, bạn học của con nhìn sao quen mặt. . . . . .”

      “Đúng vậy, hình như nhìn thấy ở đâu rồi. . . . . .”

      “Tôi cũng thấy quen. . . . . .”

      “A, đúng rồi, cậu ấy là ông chủ của Diệu Thiên! Tôi nhớ ra rồi!”

      “Ông chủ của khách sạn quốc tế Diệu Thiên năm sao cao cấp?”

      “Đúng đúng, chính là cậu ấy! Cậu ấy rất hay lên TV!”

      Hàng xóm đột nhiên hưng phấn hẳn lên, tất cả đều đem chú ý đặt người Trần Diệu Thiên, ngươi câu tôi câu khe khẽ .

      thôi thôi.” Tôi nhanh chóng nắm ống tay áo Trần Diệu Thiên, muốn lên dẫn chạy lấy người.

      “Chân Tâm!” vị đại thúc hàng xóm đột nhiên gọi tôi lại. Tôi quay đầu lại, “Vâng?” “Con là bạn học là của Trần tổng khách sạn Diệu thiên?” Ông ấy cẩn thận hỏi , trong mắt có chút chờ mong lại có chút khiếp nhược. Tôi liếc mắt Trần Diệu Thiên cái, tự giác tiến lên bước, “Có việc?”

      “Ai nha! là ông chủ Trần a!” Vẻ mặt đại thúc mừng rỡ, ầy, khuôn mặt thân thiện giống như gặp được huynh đệ thất lạc nhiều năm, còn thiếu phen khóc lóc kể lể nữa thôi, “ nghĩ đến ngài là bạn học của Chân Tâm chúng tôi! Đều cảm tình bạn học là rất thân thiết ! Ông chủ Trần, ngài có thể giúp Chân Tâm hay ? Coi như là giúp mọi người chúng tôi. Chúng tôi công dân bình thường năng lực, chỉ có thể chờ bị người ta khi dễ, nhưng ngài lại giống như thế, ngài xem ngài là ông chủ có nhiều quan hệ, có thể hay . . . . . .” Ông ấy cười vẻ mặt lấy lòng, hai tay có chút bất an xoa xoa. Nhưng hàng xóm khác cũng lần lượt dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Trần Diệu Thiên.

      Tôi. . . . . . Tôi hôn mê! Có thể đừng dọa người như vậy hay ! Vừa mới còn nêu mục tiêu là đánh đuổi người lạ đảo mắt biến thành tập thể nịnh bợ xin giúp đỡ. . . . . . Tôi. . . . . .

      Trần Diệu Thiên bước lên trước vài bước, đến trước mặt người nọ, , “Sao lại thế này, chú ràng.”

      Mọi người nhất thời ngươi câu tôi câu phía sau tiếp phía trước hăng hái lên tiếng. Tôi cảm thấy nếu bây giờ tôi kéo Trần Diệu Thiên ra, về sau khẳng định nhất định nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm.

      Được rồi, là tự mình muốn chạy đến nhà tôi, cũng là tự bị hàng xóm nhóm nhận ra, lại tự muốn hỏi cẩn thận, cho nên, vô luận có giúp có hỗ trợ hay , tôi cũng cảm thấy mình thiếu ân tình người khác! Càng thể cảm thấy được mình lợi dụng !

      Tôi ra ngoài cửa, quyết định bỏ trong nhà.

      Trời đêm chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, bầu trời là tối. yên lặng mênh mông vô bờ giống như đôi mắt thâm thúy của , nhìn như trầm ổn lại nắm được tâm.

      Lúc này hẳn là ăn tối với Lưu Tuệ? Ôn chuyện lại chuyện xưa lâu lâu. Tôi nghĩ thầm trong lòng, đôi tình nhân xa biệt lâu, lần thứ hai gặp lại gì nhỉ? Gặp lại nhau là có cảm giác gì? Nếu hai người đều là độc thân, có thể nối lại tình xưa ?

      Nhìn lên sao trời lại làm tôi tự dưng khó chịu, từng trận cảm giác vô lực úp lại, tôi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối.

      “Làm sao vậy?” Đầu đột nhiên bị gõ, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Diệu Thiên, tôi lập tức đứng lên, , “ thôi.”

      “Em hỏi chuyện lúc nãy à?” kinh ngạc nhìn tôi.

      Tôi tạm thời … lướt qua , ánh mắt thành khẩn, , “Tôi quả hy vọng chuyện này có thể được giải quyết, nếu có hỗ trợ còn gì tốt hơn, nhưng nếu chuyện này làm gặp rắc rối tôi cũng phải biết xấu hổ, càng còn bàn đến chuyện ân tình.”

      nhìn tôi cười rộ lên, cánh tay như định để lên bả vai tôi đột nhiên dừng lại, thu trở về, cười mỉa hai tiếng, “Sợ em, cọp mẹ dám đụng vào.”

      Tôi liếc mắt cái.

      Hai chúng tôi sóng vai lên phía trước, bởi vì rất chậm, tôi chỉ còn cách phối hợp nên bước cũng rất chậm.

      “Chuyện này em yên tâm , giải quyết .” mở miệng , thanh cười khẽ hiểu sao lại làm cho người ta tin tưởng

      phiền toái đến sao?” Được giúp đỡ tôi vẫn cảm thấy mình thiếu cái nhân tình rất lớn.

      nở nụ cười, dùng ngữ điệu khoa trương, vẻ mặt đứng đắn , “Phiền toái? Chuyện của Tiểu Trư nhà , cho dù giết người phóng hỏa cũng kêu phiền toái!”

      Chết ! Tôi thầm lườm cái, mắng nhưng ra. Dù thế nào bây giờ người ta là phải giúp tôi, thể làm cho cảm thấy tôi biết tốt xấu. Tiễn ra đến đường cái tôi liền dẹp đường hồi phủ, còn mặt dày mày dạn muốn cái hôn ngủ ngon, tôi hai lời cước đá tới, vừa vừa bi phẫn lên án tôi là Tiểu Trư ham bạo lực.

      Về đến nhà mới thấy hàng xóm nhà mình khác thường, tôi vốn nghĩ bọn họ đều mệt, ra là đặc biệt chờ tôi về lời cảm tạ. Nhìn thấy bọn họ đối của tôi cười từ thân thiết ngày thường biến thành ân cần, hơn nữa là ân cần quá phận, tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ hình như xem tôi thành Trần phu nhân tương lai . . . . . . Hỏng mất!

      Mẹ tôi cũng yên tĩnh, buổi tối vẻ mặt vui vẻ chạy đến phòng tôi hỏi chuyện tôi cùng Trần Diệu Thiên, tôi chúng tôi tuyệt đối là trong sạch, mẹ lại chết cũng tin. Bà còn , “Mamy thấy ánh mắt người ta nhìn con giống như là có ý với con.” Tôi thầm hít sâu, , “Mamy, người ta có mười bà vợ. Mười bà vợ đấy! trăm phần trăm, hơn nữa bồ bịch toàn là diễn viên người mẫu.”

      Mẹ tôi bị kích thích lâu gì.

      Kỳ cẩn thận suy nghĩ chút, Trần Diệu Thiên trước kia dường như cũng giúp tôi rồi phải. Bất quá tôi bị cừu hận với che hai mắt, luôn liều mạng nghĩ muốn đùa giỡn tôi.

      Nhớ trước kia có lần học chạy trong giờ thể dục, ông thầy thể dục biến thái kêu nữ sinh chúng tôi chạy ngàn mét. Tôi hận nhất chính là giờ thể dục, hận nhất chính là chạy đường dài. Có người hỏi tôi vì sao chạy chậm như vậy, tôi , cần hỏi tôi, cậu mang lưng hai mươi cân thịt heo chạy vòng quanh sân thể dục biết.

      Nhìn những nữ sinh khác tất cả đều thân như yến chạy lên trước mặt mình, tôi cắn chặt răng chỉ để cố gắng liều mạng về phía trước, mới đầu còn có thể duy trì khoảng cách an toàn, nhưng càng chạy lại càng bất động, khoảng cách càng ngày càng lớn, mắt thấy tôi lại trở thành nữ sinh duy nhất tụt lại phía sau xa như vậy, tôi vô cùng phát điên rồi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lúc này nam sinh dọc đường băng vây xem ồn ào, “Heo béo chạy nổi ! Heo béo thể động đậy!” Mà thường thường là giọng của Trần Diệu Thiên vang dội nhất trong đó.

      Từ khi đó tôi bắt đầu hiểu được, cái gì là sức lực ý chí đều là vô nghĩa, tôi bùng nổ đến hận thể thiêu hủy cả địa cầu, lại vẫn là chỉ có thể chầm chập chạy a chạy xa ở phía sau. Cái loại cảm giác này, tuyệt vọng đến muốn chết!

      Khi tôi còn lại hơn nữa đường chạy những nữ sinh khác đều tới vạch kết thúc, toàn bộ mọi người nhìn tôi, tựa hồ đây là biểu diễn dành riêng cho tôi vậy, có bạn tốt cổ vũ tôi cố gắng lên, cũng có nam sinh vui sướng khi người gặp họa lớn tiếng cười nhạo. . . . . . Miệng của tôi khô khốc đến nỗi hô hấp cũng thấy đau, lồng ngực của tôi nhức nhối đến khó chịu, trái tim đập mãnh liệt đến có thể nghe tiếng. . . . . . Nhưng tôi vẫn chạy, bởi vì tất cả mọi người nhìn tôi. . . . . . Bởi vì tôi vừa béo lại vừa xấu, tôi càng thể làm cho mình trở thành chê cười. . . . . .

      Khi đến gần vạch kết thúc, như trong đầu căng thẳng đột nhiên vừa đứt, tôi ngã xuống. . . . . . xung quanh đầy người, tôi muốn đứng lên nhưng có khí lực, ngay cả cũng mở miệng nổi, trong tầm mắt trắng xoá mảnh, chỉ có những thanh mơ hồ bên tai.

      Ông thầy thể dục hình như kêu uỷ viên thể dục cõng tôi đến phòng y tế, sau đó ba chân bốn cẳng của tôi được dìu đến lưng người. Cảm giác đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, lại chậm chạp được, sau đó tôi nghe nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, “. . . . . . ! . . . . . . Hai!” Tôi khỏi cũng trở nên thực kích động, giống như là sắp rời cung tiến.”Ba!” Tôi kích động khó có thể kiềm chế, coi như thăng thiên. Nhưng trọng tâm vừa mới nâng lên đại khái khoảng 0,000 mm, tôi cùng ủy viên thể dục ngã ngang.

      vô dụng!” Ông thầy thể dục mắng. Được! Chửi giỏi lắm!

      “Heo mập mạp!” Ông thầy thể dục lại mắng. Đ* mẹ ngươi !

      “Thầy giáo, em đến cõng bạn ấy.” lời này phải người khác, đúng là Trần Diệu Thiên. Lúc ấy lòng tôi tiểu nhân mừng rỡ, người này ngày kết thù với tôi cũng xem như làm cho tôi mừng vô cùng rồi. Lấy khối lượng này của tôi, đè chết cũng làm cái cột sống của đập vụn ! Chính là, ngoài ý muốn, cõng tôi lên mà lại chuẩn bị khởi động gì cả, cứ như vậy đường vững vàng cõng tôi tới phòng y tế. Dọc đường tôi là cỡ nào vô cùng đau đớn a vô cùng đau đớn.

      Sau kiện đấy, Trần Diệu Thiên trở thành đại lực sĩ nổi tiếng của lớp chúng tôi. Rất nhiều nam sinh còn muốn lãnh giáo bí quyết trở thành đại lực sĩ của , nghe là bởi vì trước đây làm rất nhiều việc nặng. Nhưng còn , để nổi danh thành đại lực nhưng vậy cũng vì nhờ tôi cái con heo mập này đè gãy thắt lưng. Tôi càng chán ghét , nhưng dù thế cũng thể làm gì được .

      Kỳ bây giờ nhớ lại, lúc ấy là đạo đức tốt giúp tôi phen, tuy rằng tôi cũng cảm kích.

      Khi đó tôi cũng có nghĩ đến, nếu Trần Diệu Thiên xuất xung phong nhận việc, vậy tôi còn phải nằm ở sân thể dục bao lâu nữa.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :