1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dùng hấp dẫn hạ gục anh - Hữu Ảnh Vô Tung (47C + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Hana

      Chương 45: Vấn đề của lần đầu tiên…

      “Á… muốn làm gì…” Tôi bối rối đẩy ra, nhưng thân hình cao lớn của áp tới khiến tôi thể động đậy. hung hăng như sói liệu mạng cắn nuốt cổ tôi, tôi hận thể đá phát khiến bay .

      Có điều tôi còn chưa kịp có hành động gì, bỗng nhiên ngừng lại. đột nhiên ghé sát vào vai tôi, vẫn nhúc nhích, hô hấp trầm nhưng mạnh mẽ. Hình như uống hơi nhiều…

      Tôi nhàng thở ra, cẩn thận đẩy ra, giúp cởi giày, đắp chăn cho , sau đó cực khổ thay cho bộ lễ phục ra, cuối cùng lặng lẽ ra khỏi phòng.

      Bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, trong đám người đông đúc tôi tìm được chị tôi, kéo chị qua bên, chị cười “Em đâu, em , tiếng nào đột nhiên đính hôn, hơn nữa lại còn với người đàn ông phong cách như thế! Hắc hắc, lần trước gặp qua em rể, là rất đàn ông nha!”

      “Đình Đình, chị đừng phấn khích thế chứ.” Tôi ngăn lại chị, “Em hỏi chị làm sao lại đến đây.”

      “Tất nhiên là em rể gọi đến rồi, còn giúp chị đặt vé máy bay, giúp chị mọi thứ tốt lắm.” Chị tôi buông ly nước, tặc lưỡi “Tuy công việc của chị rất bận, nhưng em đính hôn sao chị lại có thể đến chứ. Có điều chị vẫn nghĩ em cùng Lí Minh Ngôn… Ai ngờ mới thời gian ngắn như vậy em câu được ngay chàng mới, hơn nữa so với Lí Minh Ngôn còn thú vị hơn nhiều.”

      “Cái này phải câu… em căn bản biết chuyện này!” Tôi là bị đem bán mà, đến tận cuối cùng mới biết.

      “A?” Chị tôi ngạc nhiên nhìn tôi.

      “Em bị ấy lừa chẳng biết gì! Mãi đến vừa rồi mới… mới… vô tình trở thành dâu! Tuy rằng tại nhìn vào chắc chắn phải là chuyện vô tình rồi…” Chuyện này hiển nhiên là do chủ mưu !!

      “Ha ha…” Chị tôi đột nhiên cười phá lên “Có ý gì! Đàn ông quả nhiên giống nhau, đều là người xấu. Có điều…. Hai người đúng giống hai người ở chung con đường. Chị vẫn nghĩ em muốn an phận tìm cho mình người đàn ông, vốn tưởng em chọn người bình ổn trầm tĩnh như Lí Minh Ngôn chị nghĩ em lại cùng người… sao nhỉ… bất cần đời, ăn chơi trác táng? Ha ha, tuy rằng rất có mị lực, có điều thích hợp làm người chồng tốt, lại càng thích hợp với ngốc như em.”

      Tôi hơi xấu hổ vuốt tóc, thấp giọng than thở “Quả em cũng thấy thế.”

      “Có điều.” Chị tôi đột nhiên ngiêng người qua, tiến gần đến bên tai, hạ giọng, vui vẻ “Nghe mẹ già , cậu ta đối xử với em rất tốt, hơn nữa hai người cũng từng…”

      Thiếu chút nữa tôi sặc chết, sắc mặt phút chốc nóng bừng. Chị tôi tiếp tục cười ha ha, vỗ vỗ vai tôi, “Em à, đừng lo lắng, hạnh phúc chính là phải nắm chắc trong tay. Theo chị thấy cậu ta coi em là bảo bối. Chị chúc mừng hạnh phúc của em. Có đôi khi chính là duyên phận, tuy kỳ quái nhưng thể giải thích. Ha ha…”

      “Chị, chị và Hi Võ thế nào rồi?” Tôi dò hỏi.

      “Hôm nay vui như vậy, đừng đến ấy.” Chị vung tay, ý muốn chấm dứt chủ đề này.

      Hai chị em vui vẻ chuyện đột nhiên mẹ tôi lao đến, mẹ cũng chưa hề giải thích với tôi hay hỏi han gì chuyện tôi bị người ta bẫy cảm giác thế nào, lại càng có lòng tốt an ủi trái tim bé bị lừa gạt của tôi, những thế còn thúc giục tôi chăm sóc Trần Diệu Thiên.

      “Ranh con, sao có thể để Tiểu Thiên nằm mình trong phòng như thế. Đó là chồng con, là chồng con đấy!” Mẹ tăng thêm lượng, mặt mày dấu nổi vẻ đắc ý.

      “Ha ha…” Mẹ cười bắn hết mưa xuân vào mặt tôi “Mới vài ngày trước thôi, Tiểu Thiên lo con đến, mẹ đây vỗ ngực cam đoan, nhất định kéo con đến, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

      Khó trách mẹ lại nhiệt tình đến thế, thậm chí còn lên giường ngủ cùng tôi luôn.

      “Mẹ, mẹ cao cường, em rể gặp được mẹ chính là may mắn lớn nhất rồi.” Chị tôi ở bên cạnh giơ ngón cái lên tán thưởng.

      Tôi còn biết gì, còn biết gì đây, bản thân đều bị người trong nhà đem bán sạch còn đâu.

      Hai người liên thủ lại ép buộc tôi chăm sóc Trần Diệu Thiên. Tôi đúng là điên rồi, trước kia đều thấy nhà người ta, con lấy chồng cha mẹ khóc đến thương tâm, nước mắt rơi lã chã, chỉ hận thể giữ con lại, nào có thể này, giống như sợ người ta chạy mất, liên tiếp hối thúc con dán lên người người ta.

      đường trở về, qua hành lang, trước mắt đột nhiên lên thân ảnh quen thuộc.

      đến đây rồi chắc phủ nhận, em biết vẫn còn em.”Giọng kiêu ngạo của Lưu Tuệ truyền đến.

      chỉ muốn chúc em hạnh phúc.” Tiếp theo là giọng lạnh nhạt của Lí Minh Ngôn “Bời vì em lại mới .”

      dối! Sao phải phủ nhận!” Giọng Lưu Tuệ đột nhiên kích động cuối cùng vì cái gì mà tự đày đoạ bản thân như thế?”

      xin lỗi… còn tình cảm với em.” Lí Minh Ngôn thở dài, bỗng nhiên “Người thích là Quách Chân Tâm.”

      Trong lòng tôi đột nhiên run rẩy.

      ấy đính hôn với Trần Diệu Thiên rồi, cũng thấy đấy, trong lòng ấy ràng Trần Diệu Thiên, nhưng lại dây dưa dứt với , ấy phải là bắt cá hai tay sao.” Giọng của Lưu Tuệ cực kỳ kích động thấy sao? ấy cười hạnh phúc? dám ấy bị Trần Diệu Thiên ép nữa ? Nếu hôm nay em và Trần Diệu Thiên đính hôn, chắc chắn nhìn thấy ấy khóc! Lí Minh Ngôn, ấy ràng hề .”

      Li Minh Ngôn lên tiếng.

      khí từ nơi đó truyền đến đầy áp lực.

      “Chỉ có em là lòng ! Nếu phải vì em trở về. Em biết vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc trước, nhưng khi đây là do em hiểu chuyện. Sau này ở bên ngoài em cũng dần dần thông suốt, cho dù phong cảnh bên ngoài có đẹp thế nào cũng có người mình cùng mình, mọi thứ đều trở nên xấu xí. Em rất cố gắng, phải vì học vị kia, mà vì . Bởi vì trong lòng em vẫn luôn nghĩ ở cùng chỗ với .” Thânh kích động của Lưu Tuệ bắt đầu nghẹn ngào.

      Lí Minh Ngôn vẫn gì. im lặng đến mức giống như tồn tại.

      “Lần này em giúp Trần Diệu Thiên diễn trò, cũng là muốn cậu ta nợ em ân tình, về sau còn có thể nhờ vả, nhưng quan trọng chính là em cũng muốn thử lòng . thấy sao? ràng vẫn rất để ý đến em.”

      “Lưu Tuệ. Quá Khứ là quá khứ.” lâu sau, cuối cùng cũng , giọng thản nhiên mang theo chút bất đắc sĩ, lại pha chút tang thương. “Chúng ta có khả năng bắt đầu lại. cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”

      Tiếng bước chân truyền đến, tôi vội trốn qua bên. Lén nhìn Lí Minh Ngôn càng lúc càng xa, dáng người độc.

      “Quách Chân Tâm cùng Trần Diệu Thiên đính hôn! Hai người có cơ hội rồi.” Lưu Tuệ đột nhiên hét lên.

      khẽ dừng bước, nhưng lần thứ hai bước .

      Lưu Tuệ từ từ ra, dựa lưng vào tường, nước mắt rơi đầy mặt. Tôi muốn an ủi nhưng lại cũng biết phải bắt đầu từ đâu.

      “Thấy tôi khó coi đúng ?” Lưu Tuệ đột nhiên lên tiếng.. nhìn về phía tôi. Trang điểm mặt bị nước mắt làm nhoè.

      đợi tôi trả lơi, đột nhiên cười cười “Cũng đúng thôi, tôi dựa vào gì mà bắt người ta chờ đợi mình… đời làm gì có người đàn ông nào tốt như vậy… Là do tôi bỏ rơi ấy, còn làm gì được đây…”

      lau nước mắt mặt, cười “Quên chúc mừng . Hôm nay chính là ngày tốt của . phương diện tình cảm, Trần Diệu Thiên khờ khạo đó cũng được xem như người đàn ông tốt, có lẽ thoạt nhìn đứng đắn, nhưng cậu ta lòng . Đương nhiên, tôi về sau cũng gặp được người lòng tôi. Tuy rằng người này phải Trần Diệu Thiên, cũng phải Lí Minh Ngôn, nhưng người ấy nhất định xuất . Hoàng tử của tôi.”

      “Đúng.” Tôi mạnh mẽ gật đầu.

      Trở lại phòng, nhìn thấy Trần Diệu Thiên ngủ giường, giống như cậu bé nhàng vui vẻ ngủ say khiến tôi khỏi mỉm cười.

      Tôi ngồi xuống giường, khẽ chạm lên mặt , lầm bầm là hạnh phúc của em ?”

      Di động vang lên, tôi lấy ra, là tin nhắn của Lí Minh Ngôn.

      “Ngày kia Mỹ, cần tiễn. Quả Lưu Tuệ, cùng em chỗ chính là muốn quên ấy. Tha thứ cho ích kỷ của , về sau phải hạnh phúc với Diệu Thiên. Cậu ta đúng là người đàn ông rất nặng tình.”

      Nếu Lưu Tuệ…. vậy vì sao đón nhận ấy?

      ấy gỡ bỏ tôn nghiêm của bản thân, đau khổ giữ như vậy, vì sao vẫn chịu cùng nối lại tình xưa?

      “Tiểu Trư… Tiểu Trư…” Trần Diệu Thiên giường lầm bầm . Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của , hiểu, mặt lại nở nụ cười. Cất điện thoại, cần nghĩ đến bọn họ, đấy là tình cảm của bọn họ. tại hạnh phúc của tôi chính là người đàn ông nằm ở đây…

      Trong lòng có cảm giác nhàng, tôi nằm xuống bên cạnh Trần Diệu Thiên, ôm lấy , tự đẩy mình vào ngực

      … Ngoài mùi rượu nồng nặc làm tôi khó chịu cái ôm này vẫn làm tôi thoải mái.

      Bất tri bất giác tôi cuộn mình trong người … ngủ…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46 Đêm Kiều Diễm


      Hình như miệng có gì đó cựa quậy, người truyền đến từng đợt khô nóng, tôi mở hai mắt mờ mịt nhìn, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trần Diệu Thiên.

      nhắm mắt hôn tôi. Hình như cảm thấy được tôi tỉnh lại, buông, tiếng cười khàn khàn “Tiểu Trư của ngoan, nằm ở giường đợi sao.”

      Mặt của tôi đỏ lên, căn bản thể có chuyện đó, căm giận đột nhiên muốn đứng dậy, lại bị lần nữa bị đè bên dưới người , bàn tay an phận của lần vào nội y, đặt bộ ngực mềm mại của tôi, mặt tràn đầy ý cười gian xảo.

      .. đừng làm bậy…” Tôi kinh hoàng nhìn , hai tay đặt sườn , bộ dạng này của giống kẻ háo sắc, vẫn là sắc lang đói bụng lâu ngày. {hana: giống gì, đúng thế còn giề}

      “Cái này gọi là làm bậy, cái này gọi là em.” hạ nửa người tiến gần bên tai tôi cười xấu xa. Bàn tay ấm áp của tăng thêm lực, vuốt ve ngực tôi, tay khác kéo mặt tôi về nhìn thẳng vào .

      “Tiểu Trư… để cho nhìn em…” khẽ , đáy mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

      Tôi cố gắng nuốt nước miếng, thấp giọng “Có cái gì đẹp mà nhìn, em cũng chẳng xinh đẹp gì.”

      “Đẹp nhất, ở trong lòng , Tiểu Trư chính là đẹp nhất.” Thanh của giống như những giọt nước ấm áp, rong chơi bên tai tôi.

      dòng nước ấm nhộn nhạo trong lòng tôi, e lệ giọng đạp lại “Vâng, em tin thế..” Nếu phải xem tôi là người tốt nhất, tiếp tục buông tay tôi dù bị tôi làm cho tổn thương hết lần này đến lần khác, thậm chí còn hao tâm tổn trí để có thể lấy được tôi.

      “Trần…” Vừa mở miệng bị dùng miệng chặn lại lời muốn . Sau phen dây dưa giọng , “Tiểu Trư ngoan, gọi tiếng chồng .”

      “Cái… này…” Cái này rất ngượng nha.

      “Ngoan, rất muốn nghe…” ở bên tai tôi ngừng dụ dỗ. “Tiểu Trư ngoan… gọi …”

      Nhìn sắc mắt hưng phấn như đứa trẻ đợi nhận quà của tôi đành lòng cự tuyệt, bỏ qua việc cảm thấy vô cùng tự nhiên, tôi cố gắng cố gắng , cuối cùng cũng phun ra hai chữ “Chồng… …”

      “Vợ ngoan… Về sau phải gọi như vậy, nhớ chưa…” ở bên tai tôi dặn dò, xong cũng cắn lên vành tai tôi, liếm.

      Tôi run lên, nhịn được rụt cổ lại, muốn ránh , làm tôi ngứa, lại có chút kỳ quái.

      Tay đột nhiên kéo nội y của tôi lên cao, trực tiếp cầm bộ ngực mềm mại của tôi, cảm xúc nóng bỏng làm tôi nhịn được ưm ra tiếng. Nhìn chăm chú nhìn chằm chằm vào ngực tôi, tôi xấu hổ đỏ bừng mặt.

      “Ngực Tiểu Trư lớn, nắm hay cầm đều được…” bên nắm ngực tôi, bên trêu chọc “Dáng người Tiểu Trư của đúng là rất đặc biệt…”

      Tôi xấu hổ muốn đẩy ra, lại bị túm chặt hai tay, đầu khẽ cúi cắn lên đỉnh nụ hoa của tôi.

      Hô hấp của tôi chậm nhịp “Trần…”

      “Gọi chồng !” dùng lực mút nụ hoa của tôi, đột nhiên dùng răng nanh cắn cái, thanh thô mà nóng bỏng. trận đau làm tôi nhịn được khẽ run lên.

      “Chồng… chồng …” Hô hấp của tôi bắt đầu loạn, ngực sớm phập phồng ngừng, mà đầu lưỡi linh hoạt của vẫn ngừng chơi đùa truy đuổi nụ hoa trước ngực tôi.

      đột nhiên há rộng miệng, như là muốn nuốt trọn cả ngực tôi.

      “A…” Ngực đột nhiên tê dại khiến tôi thể động đậy.

      gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của chúng tôi cùng tiếng dùng sức mút mát ngực tôi vang lên…

      “A… a…” Tôi ngăn được cảm giác tê dại cuồn cuộn lên trong cơ thê, từng đợt từng đợt, như là muốn đem toàn bộ xương cốt trong người tôi cuốn .

      “….” ngon lành cắn nuốt nơi mềm mại của tôi, buông tha khắc. Tôi ngượng ngùng gắt gao nhắm chặt hai mắt, trong gian tôi tăm này cảm nhận đừng đợt rung động khó tả. Ngực giống như có cái gì hiểu ngừng tới lui, làm tôi gần như thở nổi, thân thể cùng kìm được mà vặn vẹo.

      “…. Muốn dừng lại sao…” Trần Diệu Thiên đột nhiên buông cơ thể tôi, giọng khàn khàn .

      Tôi chậm rãi mở hai mắt, hoang mang nhìn .

      “…Muốn dừng lại sao?” hỏi lại. Ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào mặt tôi. Khi miệng vẫn còn ngậm chặt ngực tôi liên tục thở hổn hển, thần thể đặt người tôi, tôi cảm thấy ràng hạ thể bắt đầu cương cứng.

      “Em… em….” Tôi lắp bắp co rún lại, biết thế nào cho tốt. Quả … Thời điểm làm vậy với tôi, cơ thể tôi thoải mái… Thân thể hưng phấn cùng trái tim kinh hoàng, cái loại cảm giác hỗn độn này ở cùng chỗ hình thành loại khoái cảm kỳ lạ…

      Nhưng mà, loại cảm giác này sao có thể ra miệng a…

      “Em tại nếu ngăn lại… đợi lát nữa cho dù em có khóc là em đùa cũng ngừng lại…” khẽ , đáy mắt giống như có lửa nóng rực, mà thân thể nóng bừng của dán lên người tôi cùng đồng thời khơi gợi lửa nóng trong người tôi.

      Tôi đột nhiên khao khát cảm giác được động chạm vào . Cùng người mình chặt chẽ giao hoà cùng chỗ, loại cảm giác này… chắc là tệ…

      Tôi trả lời , đỏ mặt dùng tay cởi cúc áo người {hana: xong, thỏ con lên thớt… ta hận Sún…}

      khẽ cười, đôt nhiên đẩy tay tôi ra, ngồi dậy, dùng sức mạnh nhanh nhất có thể đem quần áo người thoát hết, khi lần nữa đánh tới cơ thể tôi, thân thể to lớn của trần trụi khiến tôi cảm nhận áp lực khó tả. Tôi có chút run rẩt sợ hãi muốn tránh , nằm ở bên tôi, sợi tóc khẽ đung đưa trước trán.

      “Tiểu Trư… may là em ngăn … bằng nghẹn mà chết….” cười xấu xa, mạnh mẽ cắn lên miệng tôi, giống như trần mưa rền gió dữ thổi quét qua. Tay luôn xuống dưới gãy khẽ nâng đầu tôi lên chút, đầu lưỡi tiếp tục xâm nhập bốn phía trong miệng tôi.

      Tri buông nôi tôi, tôi cảm thấy hình như mình vừa trải qua kiếp, nằm xụi lơ giường.

      đột nhiên túm lấy hai chân tôi, đem váy hất lên , bàn tay to lột quần lót của tôi.

      Trong lòng tôi run rẩy, lại biết làm thế nào. Ánh mắt như sói như hổ làm tôi sợ hãi. Tôi muốn khép hai chân lại nhưng lại bị cậy mạnh kéo rộng hơn.

      “Trần…” “Gọi chồng !” Thanh thô mộc của chặn lại lời tôi, giống như mang theo chút tức giận.

      “Chồng … …” Tôi khó khăn gọi , trong lòng khiếp sợ thần sắc kia của .

      ngẩng đầu, cười ngọt ngào với tôi, dùng giọng khàn khàn nơi cổ họng ôn nhu “Vợ ngoan, về sau được gọi sai.”

      Khi cúi đầu, đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm vào nơi kín đáo giữa hai chân tôi, khiến tôi lại hoảng sợ kháng cự “Đừng.. Đừng như vậy… chồng … …”

      “Vợ đừng sợ… nhàng.” giọng dỗ dành, dùng sức bắt lấy hai chân có chút dãy dụa của tôi.

      “A…” Tay đột nhiên xoa xoa nơi đó “Đừng… đừng như vậy…” Tôi hoảng loạn kẹp hai chân, lại nghĩ đưa bàn tay to đặt lên gốc đùi. Theo động tác này tay bị ấn đến nơi riêng tư ấm áp đo. “A.. a..” Kích thích ngoài ý muốn làm cả người tôi run rẩy, oan ức rên rỉ thành tiếng.

      Tôi vội vàng mở rộng hai chân muốn buông tay ra, ngón tay lại khẽ động, càng lúc càng tiến sâu vào trong “A…a … đừng…” Tôi quần bách, chân tay luống cuống, người lại bị từng đợt run sợ xâm chiếm. Tôi bắt được bàn tay to của ở giữa hai chân tôi chạy loạn, khẽ cầu xin tha thứ “.. đừng… đừng như vậy…”

      cho em cơ hội dừng lại…” Thanh thô tho của , khuôn ngực lớn phập phồng thôi, lộ ra dục vọng to lớn của tại có cách nào ngừng lại…” lần nữa banh hai chân tôi, thậm chí lần này còn kéo rộng hơn nữa. Kháng cự của tôi đối với sức lực của hoàn toàn có tác dụng gì.

      “A… A…” Kích thích lần lượt truyền đến, tôi nhắm chặt hai mắt dám tưởng tượng đến có bàn tay to lớn chạy loạn giữa hai chân tôi.

      Hai chân của tôi biết từ khi nào cách nào khép lại, bởi vì thân thể biết từ khi nào tiến lên, vào giữa hai chân tôi, ngón tay vẫn ngừng vỗ về chơi đùa phía dưới khẽ hở ẩm ướt. {hana: sau chương này ta ngừng ed thời gian… ta chưa bao giờ làm chương H nào mà nó tả kinh khủng thế này… ta muốn sống nữa… }

      đột nhiên dùng sức nắm miếng thịt . Tôi sợ hãi kêu thành tiếng, vội mở mắt, hoảng hốt nhìn hình ảnh tràn đầy bỡn cợt của cố ý! Tôi cắn răng, đưa tay lên khẽ đánh .

      bắt được tay tôi, cười xấu xa, tay kia vẫn ngừng thăm dò hạ thể của tôi…

      “A…A..” Tôi nhịn được kêu ra tiếng.

      thích em nhìn …” giọng khàn khàn, chậm rãi đem ngón tay thô ráp tiến vào người tôi.

      “A……a…” sờ cái gì? Theo ngón tay di chuyển, cảm giác thoải mái tiếp tục đứng lên, tôi sợ hãi đến mức biết từ lúc nào mông cong lên, cố ý muốn tránh né xâm nhập của .

      đột nhiên đem mông tôi kéo đặt lên đùi , vươn tay túm chặt thắt lưng tôi, chặt chẽ cố định cơ thêểtôi, cho tôi lui về phía sau…

      Ngón tay nóng bỏng của trong người tôi đột nhiên đẩy mạnh, tôi vội co rúm người, có chỗ trốn, có khả năng trốn thoát, chỉ có thể dùng giọng yếu ớt cầu xin “Đừng… đau… chồng … em đau…”

      Tôi sợ, sợ cảm giác ngón tay từ từ xâm nhập cơ thể mình. Loại cảm giác này xa lạ…

      Ngón tay vẫn ngừng lại, nhưng động tác bắt đầu chậm dần…

      “Ngoan, đừng sợ. tổn thương em…” ôn nhu dỗ dành, tôi nhìn thấy trán rịn ra tầng mồ hôi.

      , cần… đau… rất đau…” Hai tay tôi khẽ ôm ngang sườn, có chút lực chống đỡ làm người ta rất khó chịu, tôi cần gì đó để ổn định chính mình.

      “Chồng … đau … đau quá…” tôi cứ nhẫn nại kêu ca, nhưng chỉ cần ngón tay khẽ động chút tôi liền cảm thấy khó chịu thôi, giống như cơ thể từng chút từng chút bị xé mở, đau đớn khiến người ta khó có thể chịu được.

      “Bây giờ như vậy đau… vậy lát nữa làm thế nào bây giờ…” Trần Diệu Thiên cất giọng khàn khàn, trán ướt mồ hôi “Em , chịu đựng cũng rất vất vả…”

      “Chúng ta cần như vậy được …” Tôi gần như phát khóc. phải em sao… đừng làm em khổ sở thế được …” xong tôi khóc .

      “Lần này cố chịu đựng, lần sau sao… vợ ngoan…” bên an ủi dỗ dành bên chậm rãi đưa tay tiến càng lúc càng sâu hơn.

      “Đừng, đừng nhúc nhích…” Chỉ cần ngón tay ở trong cơ thể tôi khẽ động cảm giác bức bách kia lại trở vềm tôi sợ hãi kêu lên.

      “A…A…” Tay hoàn toàn nghe theo lời tôi , lực rút ra đưa vào càng lúc càng mạnh, càng mạnh… Tôi hoàn toàn chịu nổi “A…a…a” Cơn đau thuần tuý dần biến mất, dần biến mất, cảm giác đau lẫn ma quái len lỏi trong cơ thể tôi…

      “Ngoan… cố đợi chút… em ẩm ướt…” Thanh của đầy nhẫn nại, khàn khàn êm dịu. đột nhiên gia tăng lực tiến vào đưa ra, tay kia ngừng nắm bóp ngực tôi… “A….a…a” dưới đều mang đến kích thích khiến tôi nhịn được mà rên rỉ.

      …. đừng mà…a…” Ngón tay nóng quá, làm tôi cũng nóng theo, nóng quá… Nơi ngón tay chạm vào phát ra những tiếng nước bẹp bẹp khiến tôi ngượng ngùng thôi. Lúc này từ dưới truyền đến cảm giác tê dại còn khó tả hơn cảm giác đau đớn… Khoái cảm giống thuỷ triều ba ba đánh úp lại….

      vật thô to nóng bỏng đột nhiên bị nhét vào trong người tôi, tôi cảm nhận sâu sắc được cảm giác thoải mái, trong chốc lát cảm giác cả cơ thể như mở rộng.

      “A…” Tôi đau và sợ hãi hét lên, cảm giác đau đớn khiến tôi muốn bật dậy khỏi giường.

      Trần Diệu Thiên hôn lên môi tôi, ở trong miệng tôi di chuyển, hoà tan tiếng hô đau đớn của tôi. Trong phút kích tình nóng bỏng, thanh nỉ non của vang lên “Em … thả lỏng… đón nhận …”

      chặn lại nôn nóng, bất an và lo sợ của tôi, đôi tay ngăn cản tay tôi muốn đẩy ra, dưới thân vật lớn đẩy mạnh.

      vật quá mức khổng lồ là mạnh mẽ tiến vào làm cám giác tê dại cùng đau đớn vừa kìm nén được lại lần nữa lên…

      “Đau.. đau…” Tôi kêu la yếu ớt, đau đớn đến mức ngay cả lời cũng có chút sức lực.

      “Đợi chút là tốt rồi… kìm chế bản thân…” thong thả tiến vào ra. Cảm giác đau đớn kịch liệt tấn công, cả cơ thể tôi run rẩy, ngón tay bấm sâu vào da thịt .

      dần dần đẩy nhanh tốc đọ, tôi có thể nghe được tiếng nước cùng tiếng thân thể va vào nhau… Hương vị tình dục lan tràn khắp phòng… Tôi cảm thấy bất lực và sợ hãi, nhưng lại có cảm giác gì đó hưng phấn nên lời…

      Hơn nữa… tôi thích cảm giác dán lên người tôi, tôi thích để lại gần, chạm vào…

      “A…a ..a. a..” Tôi kiềm chế được tiếng rên rỉ, cả người run rẩy.

      “Em …” Thanh thô thô của truyền đến bên tai tôi, người em bé của dần dần tiến lên mãnh liệt hơn “Vợ vẫn luôn muốn em….”

      “A…A…A…” Cơ thể từ lúc đau đớn chịu nổi, dần dần bị cảm giác tê dại thay thế… loại hưng phấn mãnh liệt biết là gì xâm nhập thay thế dần cảm giác sợ hãi… Tôi nhịn được kêu lên, hai tay đặt lên vai , dùng hết sức mình nắm chặt lấy

      “…Trong giấc mơ của …. nhiều lần muốn có được em…” bên thở hổn hển, bên ra vào trong người tôi, bàn tay chút khách khí vuốt ve ngực tôi, tuỳ ý thưởng thức, mặt là loại biểu tình điên cuồng giữ lấy dục vọng. {hana: đến lúc này ta hoàn toàn đủ tỉnh táo để biết rằng cái biểu tình này nó thế nào… *ngất*… vẫn còn tận 2 trang}

      đột nhiên ôm lấy hai chân của tôi, đặt lên thắt lưng , hung hăng tiến vào. Cơ thể tôi bị kéo run lên run lên, hai thân thể kịch liệt vận động, tạo nên mở hốn độn chịu nổi…

      Khoái cảm trong cơ thể càng lúc càng nhiều hề giảm… dòng điện mãnh liệt chạy khắp cơ thể, lan đến tứ chi, dần dần bùng nổ thành khoái cảm tràn ra.. Gặp thân thể mạnh mẽ đè ép mãnh liệt ngừng run rẩy…

      Khoái cảm cực hạn qua , chân tay tôi trở nên vô lực, chỉ có hạ thể vẫn khống chế, liên tục co rút…

      Miệng Trần Diệu Thiên thở phì phò, có điều bộ dạng hưng phấn kích tình vẫn hoà hoãn.

      nưh gì đó, trước mặt tôi là mảng choáng váng, nhìn , càng nghe thấy gì, hạ thể mạnh mẽ co rút khiến tôi có chút sợ hãi.

      đột nhiên banh hai chân tôi, thậm chí banh rộng đến mức tôi cảm thấy khó chịu…

      “A..” Chưa bình ổn cảm giác dưới thân vật cứng rắn của lần nữa lại điên cuồng tiến vào. “Đau… … đau em….”

      “A…A….A Chồng … đừng…” Cảm giác khoái hoạt và đau đớn lại lần nữa kéo về, cảm giác này đạt đến cự hạn, linh hồn giống như bị hút hết, thân thể lại quyến luyến rời.

      Trần Diệu Thiên đột nhiên lật người tôi nằm sấp lại, hung hăng đem tôi ở dưới người, cánh tay hoành hành trước ngực tôi, vuốt ve nơi mềm mại đó, cánh tay còn lại tha cho kháng cự của chân tôi, mạnh mẽ tách hai chân, hạ thể cường đại tiếp tục sáp nhập ngừng nghỉ.

      , được… A… A…” Tôi vô lực kháng nghị, lại di chuyển càng lúc càng nhanh, cơ ngực rắn chắc của ướt đẫm mồ hôi, trong ngực mảng lửa nóng, dính sát vào lưng tôi. Thanh khô mát kích động của mang theo chút cuồng loạn “Em cuối cùng… cũng đến được với em… em là của …”

      , cần… a…a…” Tôi gần như thể chịu đựng được kích thích quá độ này, tôi cũng chán ghét tư thế này, có cảm giác bị xâm phạm, đùi bị túm chặt, tôi càng cảm thấy thân thể mình sớm rã rời, nhưng trong cơ thể lại dâng lên cảm giác khoái cảm khiến tôi thể giãy ra khỏi “Chậm, chậm chút… a…a…”

      Tay đột nhiên vươn lên phía trwocs, mạnh mẽ túm chặt ngực tôi, ngừng xoa bóp, em trai càng lúc càng lớn, sáp nhập càng mạnh, hai cảm giác khoái cảm cùng lúc khiến tôi muốn phát điên “A…A…A….”

      , cần nhanh như vậy, bị đâm cho đau quá… Lại khoái hoạt vừa đau sở… Sắp điên mất rồi…

      Đột nhiên nắm chặt hai mông tôi, ở nơi sâu nhất trong cơ thể tôi phóng ra chính mình.

      “A..a…a..” Tôi bị bắt đón nhận cảm giác mãnh liệt cao trào, lại lần nữa kêu ra tiếng.

      Kích tình qua , tôi sụp đổ dán giường, lâu vẫn thể bình ổn hô hấp, hai thân thể vẫn chưa rời nhau, cùng nhau cảm nhận.

      Trần Diệu Thiên đột nhiên bay qua người tôi, nằm xuống bên cạnh tôi, đem tôi ôm vào trong lòng. Tôi tránh, tại muốn nghỉ ngơi chút, muốn bị ôm. lại bá đạo đem tôi gắt gao ôm vào trong lòng.

      “Tiểu Trư… Tiểu Trư…” ở bên tai tôi nỉ non, thanh mang theo đầy vẻ thoả mãn lưu luyến. “Em là vợ của … là người phụ nữ của …”

      Trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác bi thương, nước mắt biết khi nào tràn ra. Tay xoa mặt tôi, chạm đến nước mắt của tôi, vội vàng nâng khuôn mặt tôi lên, lo lắng nhìn tôi hỏi “Làm sao vậu, em , sao em lại khóc?”

      “Em…” Tôi nghẹn ngào, lâu mới thành tiếng “Em cảm thấy… mình bị bắt nạt…”

      “Về sau… có ngày, chơi chán, đối với em như những khác, vứt bỏ em…” Tôi càng càng thương tâm, nước mắt ngừng rơi xuống.

      bé ngốc…” hôn lên hai má đẫm nước mắt của tôi “Chúng ta mai cục dân chính lấy giấy đăng ký được ?”

      “Đăng ký phải vẫn có thể ly hôn sao.” Tôi căm giận chỉ ra lỗ hổng trong lời .

      “Vậy làm sao bây giờ?” bất đắc dĩ nhìn tôi, đột nhiên, cười “Vậy thế này , đem tất cả tài sản chuyển hết qua em, cái này em có thể yên tâm rồi chứ? Nếu làm chuyện có lỗi với em, em có thể biến thành kẻ bần hèn nhất.” {hana: ách, sao lại khờ thế, 50 – 50 thôi }

      Tôi trừng mắt nhìn hâm à, bao nhiêu tâm huyết khổ công gây dựng làm sao có thể đưa cho em. Đợi vắng, em cuỗm tiền cùng người đàn ông khác bỏ chạy, em vẫn chưa em đâu.”

      “Tiểu Trư của làm thế…” dịu dàng đáp, nhàng nắm cằm tôi, nương theo ánh trăng nhìn sâu vào mắt tôi, chậm rãi “Quả , dù em có đánh mắng , đuổi cũng có cách nào tức giận với em, bởi vì b iết, trong lòng Tiểu Trư là bé xinh đẹp, ngây thơ chân thành, đơn thuần tốt bụng, khát vọng được …”

      đem tôi ôm vào trong lòng, cười chỉ muốn che chở cho bé xinh đẹp này. Cho dù ấy cũng sao, chỉ cần tay em còn nắm tay , nhất định dùng cả đời làm em hạnh phúc, chỉ cần thế là thoả mãn.” {hana: *khóc* bạn cũng muốn được nghe câu này… từng được nghe.. đau lòng quá}

      “Vì sao…” Sống mũi hơi cay, tôi nhịn được hỏi .

      biết.” khẽ thở dài, ôm tôi chặt hơn “Chính là chỉ muốn che chở em, bảo vệ em.”

      “Cho dù em ?” Im lặng lâu, tôi cất tiếng hỏi.

      biết, Tiểu Trư của cần … cho dù cũng cần … bởi vì chỉ có mới có thể cho em nhiều tình nhất.” chôn sâu vào cần cổ tôi, thoả mãn hít hơi dài “Em thể hiểu cảm giác này của … chính là em… cảm thấy em thể sống… cho nên thể buông tay…” {hana: ta ghét từ buông tay}

      “Ai em được.” Tôi khẽ đánh vào người , cười khinh bỉ hươu vượn, tự cho là đúng, tự mình đa tình!”

      “Được được, là tự mình đa tình… Quả có em sống được, được rồi chứ?” cười cười , cầm lấy tay tôi, kéo tay tôi ôm lên người , cọ cọ tay tôi trước ngực . Mắt thấy lần nữa xoay người lên, ở người tôi thác loạn, mà phía dưới của chạm vào người tôi lại bắt đầu cứng rắn. Tôi khỏi co rún người, liên tiếp đánh kháng nghị được, cho phép làm nữa…”

      “Em , ngoan nào… vợ … thoả mãn …” cọ cọ ở trước ngực tôi, ngừng cắn cắn.

      “…Em đau! sao lại thương em.” Tôi cả giận , dùng sức đẩy đầu . Nhưng vẫn như cũ, tiếp tục xằng bậy người tôi, ngón tay thậm chí lần xuống bên dưới…

      Tôi giận đến mức dùng tay mạnh mẽ đánh , lạnh giọng oán hận là cầm thú sao? Tuyệt đối coi cảm nhận của em ra gì, em muốn loại chồng này…”

      nâng mặt lên nhìn tôi, tôi đột nhiên hối hận, bởi vì trong mắt tràn đầy đau đớn và khổ sở, khổ sở khiến tôi đau lòng. Tôi a a biết nên làm thế nào để cứu vãn, lại lần nữa trở mình nằm bên cạnh tôi, ôm tôi dỗ dành “Em , ngoan, đừng giận… ngủ, ngủ là được…”

      Tôi hừ tiếng, nhàng luồn vào ngực .

      Tuy rằng trong lòng còn chút thoải mái nhưng bởi vì quá mệt mỏi, tôi rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp….

      Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, sắc trời hơi tối. Quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy người đâu. Chiếc giường to như vậy chỉ còn mình tôi nằm.

      Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đơn và bất an.

      phải là mới hôm mất hưng đổi ý chứ… Phát ra tôi cũng có gì quan trọng…. đạt được rồi… cũng chẳng còn ý nghĩa….

      Trong lòng càng suy nghĩ nhiều hơn, bất giác nước mắt lăn dài…

      Miễn cưỡng ngồi dậy, cơ thể đau nhức làm tôi tỉnh táo, ý thức được bản thân bị người ta chiếm đóng là chuyện

      Tôi lau nước mắt, đứng lên, thong thả nện bước vào toilet rửa mặt, mặc quần áo. Tất cả đều sắp xếp xong, muốn ra ngoài đột nhiên cửa bật mở. Trần Diệu Thiên quần áo chỉnh tề vào, nhìn thấy tôi, bước nhanh đến, ôm lấy tôi “Sao em dậy sớm vậy. Còn tưởng em ngủ đến tôi luôn.” xong cúi đầu hôn lên má tôi.

      Nếu là trước đây tôi khẳng định thích hành vi đứng đắn này của , có điều tại, thân thiết với tôi như vậy lại khiến tôi vô cùng an tâm.

      Ai, phụ nữ sau khi bị chiếm đóng chính là có cảm giác an toàn đến vậy sao…..

      Tôi ôm thắt lưng Trần Diệu Thiên, cọ cọ trong ngực , cúi đầu đâu thế.” xong mới phát ra, giọng của tôi mềm mại đến mức bản thân cũng chịu nổi, cảm giác nũng nịu đậm đặc.

      Tôi càng thêm ngượng ngùng cúi đầu, chôn sâu trong ngực . Tâm tình Trần Diệu Thiên hình như rất vui, khẽ vuốt tóc tôi, cười xấu xa “Vợ muốn sao?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Hana

      Chương 47: Chuyện cổ tích đẹp nhất…

      Hana: Mong mọi người có thể đọc đến dòng cuối cùng của bài post ^^

      Tôi càng thêm ngượng ngùng dám ngẩng đầu, chôn sâu trong lòng . Tâm tình Trần Diệu Thiên hình như rất tốt, khẽ vuốt tóc tôi cười xấu xa “Vợ muốn sao?”

      “Nào có!” Tôi đẩy ra, đứng ở bên. Mặt đỏ bừng.

      cười hắc hắc, phản bác lại tôi, nhưng ánh mắt ràng tin, bộ dạng tràn đầy đắc ý.

      “Tiểu Trư, chúng ta .” đột nhiên dắt tay tôi ra ngoài.

      “Để làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      “Đương nhiên là kết hôn.” Thanh như gió chui vào trong tai tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy hoảng hốt.

      Kết hôn…

      Mấy giờ sau, chúng tôi chạm đấy. và tôi tạm biệt mọi người, lập tức đưa tôi đến cục dân chính.

      Khi bị kéo đến cục dân chính, nội tâm tôi điên cuồng gào thét, tôi yếu ớt hỏi kết hôn sao…”

      khoác vai rôi, mang tôi về phía trước cười trả lời “Vợ ngoan, em phải có cảm giác an toàn sao? Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, chúng ta chuyển quyền sở hữu tài sản, như vậy em còn lo lắng nữa.”

      Cả người toát lên phong vị của chú rể, vẻ mặt đầy vui mừng.

      Tôi nắm chặt tay , nghiêm tục nhìn hỏi xác định muốn kết hôn với em?”

      chưa bao giờ chắc chắn như vậy.” nắm chặt tay tôi. {hana: đổi lại lời thoại [Thiên ca: tất nhiên muốn lấy em. *quay qua Hana * Hana chúng mình kết hôn… Hana *cười rạng rỡ* Em đồng ý *lao vào vòng tay Thiên ca*… Sún *đá mông Hana*… Hana* giật mình tỉnh dậy, lau lau nước miếng*.. chẹp hoá ra mình nằm mơ]}

      “Tính tình em quả tốt, hơn nữa em cũng… em cũng biết làm chuyện nhà. Về sau có thể….” Tôi bất an lung tung, vỗ đầu tôi cười phải muốn bảo mẫu, vợ của là để theo hưởng phúc, phải để làm việc cho .”

      “Có điều, chúng ta đều chưa có đương… Chúng ta căn bản chưa có thời gian thử nghiệm ở bên nhau…”

      “Lấy giất kết hôn sau từ từ cũng chưa muộn.” kéo tay tôi đứng vào xếp hàng.

      Khi chúng tôi nhận tờ giấy màu đỏ có in hình hai đứa lòng tôi vẫn cảm thấy có chút … Tất cả những thứ này đều giống như nằm mơ…

      Ra khỏi cục dân chính, tôi kinh ngạc hỏi “Em thành vợ của ?”

      “Vợ đại nhân, còn có ý tưởng gì khác sao?” nắm tay tôi, nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời {hana: *ngất*}

      Tôi biết sao lại cảm thấy… Những thứ này hoàn toàn giống kế hoạch trong đầu a… Giống như bị người nào đó cố tình kéo về phía trước, sau đó chuyện hôn nhân đại liền thành thế này…

      Tôi cứ như vậy bị bán ra ngoài?

      Cái này có tính là kết hôn quá vội vàng ?

      “Chúng ta có thể tính là kết hôn quá vội vàng ?” Tôi hỏi Trần Diệu Thiên.

      “Đương nhiên phải.” ôm bả vai tôi “Chúng ta quen nhau mười mấy năm, hơn nữa em lâu như vậy, vội! còn cảm thấy ngày này đến quá chậm.”

      “Có điều…” Đầu óc tôi bắt đầu lung bung, biết thế nào nữa liền phun ra câu “Nếu ngày nào đó em thích người khác sao?”

      đột nhiên dừng bước, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc. nâng khuôn mặt tôi lên, bình tĩnh nhìn tôi, từng câu từng chữ “Tiểu Trư, em là vợ của . Nhớ kỹ, em thể thích ai khác. Nhất định thể.”

      “A…” Tôi vô thức gật đầu. Biểu tình nghiêm túc của làm tôi cảm thấy có chút gấp gáp, tôi kéo ống tay áo của “Em chỉ thế thôi mà.”

      “Về sau được thế.” rất nhanh nắm lấy tay tôi.

      “A…” Tôi lại gật đầu. Nhưng đồng thời ôm cánh tay , đem chính mình vùi sâu hơn vào người .

      Người đàn ông này là chồng tôi, là người nửa đời sau tôi phải ở cạnh, phải cùng chung hoạn nạn.

      “Tiểu Trư, em muốn hôn lễ thế nào?” Trần Diệu Thiên đột nhiên hỏi tôi.

      “Hôn lễ… Tạm thời hay là thôi . Em cùng chị em từng hẹn với nhau, chúng em phải cùng nhau cử hành hôn lễ…”

      “Vậy được rồi. Nghe lời em. Dù sao em cũng là người của , chạy thoát được đâu.”

      Hai chúng tôi đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi về phía trước. Quả hướng nào phải vấn đề quan trọng, quan trọng là… chúng tôi nắm chặt tay nhau, buông tay.

      Tôi nhìn nụ cười sáng lạn của Trần Diệu Thiên, nén được cũng cười lên.

      “Chồng , cảm ơn .”

      “Vợ , cái gì ngốc nghếch vậy?”

      “Em cảm thấy bản thân giống như nàng công chúa.”

      “Tiểu Trư chính là công chúa của . Nàng công chúa béo xinh đẹp của .”

      chết ! A A…” Người phía trước thấy tình thế ổn muốn cười to chạy .

      ♥♥♥

      năm sau.

      Trong khoảng thời gian này, tại biệt thự , buổi tối hai tiểu thư Quách gia của chúng ta xuất giá.

      Hai vị tân nương xinh đẹp động lòng người, hai chú rể phong độ có thừa, tiêu sái tuấn lãng. Cảnh đẹp ý vui, còn gì hơn.

      Quan trong nhất là… Hai người con rể của Quách gia đều là rồng trong biển người, gia tài bạc triệu. Vì thế, tất cả mọi người , vẫn là sinh con tốt. Tìm kẻ có tiền, nhất thời bước từ chim sẻ thành phượng hoàng.

      Ngày 19 tháng 5

      Để chuẩn bị hôn lễ mọi người đều bị xoay như chong chóng, các vị trưởng bối vội trước vội sau, vui mừng sao kìm nén được. Có điều bốn đương lại tụ tập vui chơi, high .

      KTV

      Tôi cùng chị chiếm hai cái microphone. Hai người đàn ông của chúng tôi ngồi bên uống rượu tâm , thỉnh thoáng khẽ quét mắt qua hai chị em tôi, trêu chọc vài câu.

      Mắt thấy rể muốn đưa thuốc cho Trần Diệu Thiên, tôi lập tức qua, tay cướp điếu thuốc cười ấy còn hút thuốc a.”

      Trần Diệu Thiên bất đắc dĩ cười gượng.

      “Em vợ qunả lý nghiêm a.”

      “Phải đó.”

      “Vợ à…” Trần Diệu Thiên ôm lấy thắt lưng tôi, đem tôi ôm vào trong lòng, khẽ nắm mặt tôi cười “Em chính là khắc cũng thể cảnh giác a.”

      “Đương nhiên! Vì sức khoẻ của con em, phải cai thuốc.” xong tôi theo bản năng liếc xuống bụng mình. Mới hai tháng, nhìn thấy gì, bằng mặc áo cưới làm trò cười mất. Ngẩng đầu đấu mắt với Trần Diệu Thiên, cười xấu xa.

      đột nhiên sờ lên bụng tôi, khẽ “Em , em phải đồng ý với , vì con phải ăn nhiều chút.”

      được, em vất vả nửa năm mới được dáng người thế này, cũng thể vì có thai mà biến thành xấu xí.” Tôi kiên quyết cự tuyệt.

      “Dù thế nào em vẫn là người nhất, tại dĩnh dưỡng của con rất quan trọng, em cũng đừng nghĩ nhiều quá.”

      “A, Được rồi…” Tôi nghĩ lúc, đành phải “Chờ mai hôn lễ kết thúc, em vì con mà ăn nhiệt tình.”

      Dưới giúp đỡ của Trần Diệu Thiên tôi thuận lợi giảm hai mươi Kg, trở thành thướt tha dưới trăm cân. Có điều tôi phát gầy tốt, Trần Diệu Thiên cũng hay oán giận chuyện ban đêm ôm đều thấy xương. Vì thế tôi lại phóng túng bản thân, nhiều thịt chút. tại cũng hơn trăm kg, thoạt nhìn cũng quá béo, vừa phải. {hana: ở Trung Quốc đó, 2kg bằng 1kg ở mình, vì thế bạn Heo nhà chúng ta chỉ có +- 50kg thôi nhé}

      “Gần đây có liên lạc với Lí Minh Ngôn a?” Trần Diệu Thiên đột nhiên cười hỏi tôi.

      Tôi lườm ấy tại bận lắm, làm gì có thời gian mà gửi bưu thiếp cho em.”

      Nửa năm trước chúng tôi còn thường xuyên thư từ, thường xuyên tâm . Mà mỗi lần tôi đọc thư hay gửi thư, Trần Diệu Thiên đều chăm chú ở phía sau tôi, đuổi thế nào cũng . Nửa năm gần đây Lí Minh Ngôn hình như rất bận, ngay cả thư hồi cũng có, dần dần chúng tôi cắt đứt liên lạc.

      “Bài “Thiên nga” này là ai chọn a?” Chị tôi hô lên.

      “Của em, của em.” Tôi nhanh đáp lại.

      Tôi cười hì hì chạy về phía chị, lấy micro.

      Nhìn về phía màn hình lớn, trong đầu cuồn cuộn những hình ảnh diễn ra năm qua.

      Trần Diệu Thiên làm bạn cùng tôi giảm béo, mang tôi du lịch khắp nơi, làm cho thế giới của tôi vui vẻ.

      Những ngày này có phải rất hạnh phúc ?

      Đọc sách, học đàn dương cầm, uống trà, mua sắm, du lịch… Chỉ cần tôi thích là có thể . Tôi thích nhất định mua cho tôi. Tôi nghiễm nhiên trở thành quý phu nhân sống an nhàn thoải mái, tận tình hưởng thụ tiêu sài. Nhưng Trần Diệu Thiên lại dạy tôi quản lý tài sản, trong quá trình hưởng lạc tôi thiết kế bản thân thành thân giữ của. Sau khi biết được chúng tôi kết hôn, mẹ của Trần Diệu Thiên có kín đáo chê trách, có điều vì Trần Diệu Thiên vẫn làm theo ý mình nên bà đành thoả hiệp. Người đàn ông này, tôi đến mức muốn bất cứ người nào chê bai gì tôi, dù chỉ chút.

      Tôi nghĩ, trong tâm trí tôi hoàn toàn còn hai chữ tự ti.

      Tôi biết, tôi có người chồng tôi nhất, tôi có gia đình vô cùng hạnh phúc.

      Tôi còn rất nhiều chuyện muốn làm. Tôi còn nhiều điều cần phải học. Tôi căn bản rảnh nghĩ mấy cái như kiểu, Trần Diệu Thiên ở ngoài có lăng nhăng với nào , cũng rảnh lo có thay lòng đổi dạ hay . Sống cho tại, hưởng thụ cuộc sống, tôi tại chính là như thế. Mà tình cảm của tôi cùng chồng mỗi lúc nồng, tôi rất ỷ lại vào , giống như càng lúc càng ỷ lại.

      Bất luận có sáng chói thế nào, chỉ cần em để ý, có ánh mắt dõi theo hay .

      “Nếu có tiếng gọi của

      Đôi cánh vẫn như cũ, thể mở ra

      Còn có bao nhiêu buổi sáng sớm trời trong xanh

      Em là thiên nga của

      là người hùng của em

      Em nâng cánh

      Chờ đợi tiếng gọi em

      Nghiêng đầu sang bên

      Nghĩ muốn dừng lại nơi vai

      Em từng khẽ thốt lên

      Cảm giác khát vọng trong tim như lạnh giá.

      Cũng là dùng sức đưa em đến bên những vì sao

      Em là thiên nga của

      là người hùng của em

      Em nâng cánh

      Em là thiên nga của

      là hồ nước của em

      Chờ đợi em rơi xuống…”

      Ngày 20 tháng 5

      Sáng sớm, nhóm bạn tốt đều chạy đến nhà tôi, mẹ ở trong phòng dặn dò tôi và chị. Mắt thấy hai đứa con mình vất vả sinh ra đều phải ra ngoài, mẹ càng càng kích động, nhịn được khóc luôn. Tôi cùng chị trong lòng vô cùng cảm động, bên khẽ dỗ mẹ tôi, bên lau giọt lệ lơ đãng rơi xuống.

      Thời gian đến, chú rể đến đón dâu. Tôi từ đầu còn nghĩ biết nên dùng phương pháp gì làm khó Trần Diệu Thiên. Ai ngờ dễ dàng ôm được tôi ra cửa. Mà những người đó trong tay cầm xấp lì xì, tôi nghe được bọn họ hưng phấn “Chú rể này đúng là hào phóng… bao lì xì mà bỏ mấy ngàn đâu.”

      Trần Diệu Thiên đường ôm tôi xuống lầu, ôm lên xe.

      Chúng tôi ngồi xe, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau cười.

      Tôi từng cảm thấy bản thân được sinh ra quá mức bình thường, quá mức buồn tẻ. Vô số lần tôi hâm mộ những người có cuộc sống phóng khoáng, triền miên đương.

      giờ, khi tôi tìm được hạnh phúc của riêng mình, tôi mới phát .. nhiều năm sợ hãi sống trong thế giới có bao nhiêu tốt đẹp.

      Tôi có thể đep tất cả những gì tôi có dâng hiến cho – người đàn ông tôi nhất, cùng là người tôi nhất thế gian.

      Giữa biển người mờ mọt, tôi chỉ là quá đỗi bình thường, nhưng mà, người bình thường như rôi mới có được hạnh phúc lớn nhất.

      chiếc

      Mờ mịt biển người trung, ta chỉ là tái bình thường bất quá nữ tử. Nhưng là, này bình thường bình thường ta, có được lớn nhất hạnh phúc.

      đoàn xe xa hoa vừa đia qua, bên kia, chiếc Porsche màu trắng đến. Tầm mắt của tôi vô tình chạm đến, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng cảm giác chỉ xảy ra trong chớp mắt, vẫn chưa thế nhận biết được.

      Khi chiếc Porsche màu trắng lướt qua xe hoa, tôi hạnh phúc ngã đầu lên vai Trần Diệu Thiên, lúm đồng tiền như hoa.

      Cuộc sống của tôi phải cổ tích, nó tuyệt hơn cổ tích rất nhiều.

      Hai người, thế giới.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      【 Phiên ngoại 】
      Edit: Sunny



      năm trước, con tôi đột nhiên muốn Hoa Kì. Nó là đứa con trai biết nghe lời, cho tới nay, vì cuộc sống trong nhà mà lao lực bôn ba, nhất là hai năm nay càng thêm liều mạng. Có đôi khi, tôi lo lắng, nó còn trẻ tuổi như vậy, có thể mệt lắm rồi hay . Khi nó muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi năm, tôi cùng ba nó đều vô cùng tán thành.


      Nửa năm trước, tôi nhận được cuộc điện thoại quốc tế. Con trai Minh Ngôn của tôi, ở bệnh viện địa phương, qua đời. . . . . .

      Tin dữ này giống như sét đánh ngang đầu tôi. Con trai tôi vẫn sống bình an khỏe mạnh, làm thế nào có thể lại đột nhiên bước .

      Nhưng nhìn thấy thân thể nhợt lạnh như băng của Minh Ngôn, tôi mới biết, con trai tôi rồi. Đứa con duy nhất của chúng tôi, rời rồi. . . . . .

      Khi sửa sang lại di vật của con, tôi phát trong máy tính của nó có file nhật kí.

      【 Hôm nay đến sân bay đón kia, đó người bạn tiểu học mà tôi nhớ . Nếu lầm chắc là ấy. Tôi còn có lòng thanh thản mà trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi chỉ cần bà xã, có thể cho tôi ba mẹ ôm cháu nội. 】

      ấy 24 tuổi nhưng còn rất giống con nít. Khi cười rộ lên, ánh mắt đơn thuần. Tôi biết, ấy thích tôi. Nhưng khi nhìn vào hai mắt sáng ngời của ấy, tôi cảm thấy ái ngại . 】

      【 Cùng chỗ với ấy là thanh thản. Nhưng tôi cảm thấy mình đê tiện. 】

      【 Mấy ngày nay thân thể càng ngày càng tốt . . . . . . Khi nhìn thấy giấy chẩn đoán bệnh, tôi mực hận ông trời. Tôi làm sai cái gì mà lại trừng phạt tôi như vậy! . . . . . . Tôi dám cho ba mẹ biết, tôi sợ bọn họ chịu nổi. Tất cả mọi thứ, chỉ có mình tôi gánh chịu. 】

      【 Tôi hẳn là phải đổi người khác, nhưng mà tôi phát mình muốn buông tay ấy ra. Có lẽ, tôi luyến tiếc ánh mắt ấy nhìn tôi. . . . . . 】

      ấy nhàng hôn tôi cái. khắc kia, vẻ mặt ấy e lệ đẹp.】

      【 Mỗi ngày đều mâu thuẫn, mỗi khắc đều giãy dụa. . . . . . Cuối cùng là tôi nên làm cái gì bây giờ! Ở đoạn gần cuối cùng của sinh mệnh rồi, tôi có thể lại lần nữa hay ? Điều này có thể mang đến thương tổn cho ấy ? Tôi có phải rất ích kỷ hay ? Nhưng mà buông tay rất khó. . . . . . Tôi nên làm cái gì bây giờ! 】

      【 Tôi biết ấy thích Trần Diệu Thiên, trong lòng tôi lại biết là nên khó chịu hay là nên may mắn. . . . . . Những ngày dày vò như thế này đến tột cùng là còn phải chịu đựng biết bao lâu đây! 】

      【Chuyện tuyệt vọng nhất đời này, phải em, em , mà là ràng em, nhưng mà lại thể cho em hạnh phúc. . . . . . Tôi hâm mộ Trần Diệu Thiên, cậu ấy có thể cho Chân Tâm được hạnh phúc. 】

      【 Hãy theo giúp đoạn thời gian nữa thôi. . . . . . Chỉ cần theo giúp qua đoạn đường cuối cùng này. . . . . . Làm cho mất trong tình , nhắm mắt. 】

      thôi. Lên trời là lựa chọn tốt nhất tôi làm. Tôi là người mang bệnh trong người, còn có thể hy vọng xa vời cái gì nữa bây giờ?! 】

      mình người tha hương ở nước ngoài, vốn dĩ là tính đoạn tuyệt hoàn toàn liên hệ với ấy, rồi lại bởi vì nhớ thương cho nên gửi cho ấy gói bưu kiện. Lúc đóng gửi bưu kiên cho ấy, tay của tôi run lên. . . . . . 】

      【 Thân thể càng ngày càng kém . . . . . . Là vì quen với khí hậu nước ngoài hay sao. . . . . . Thị lực càng ngày càng giảm, xem màn hình cũng có chút khó khăn. . . . . . ấy thậm chí oán giận tôi đến nước ngoài ngay cả tiếng Trung cũng viết sai. . . . . . 】

      【 Chân Tâm. . . . . . rất nhớ em. . . . . . Em biết . . . . . . Về sau, em có còn nhớ đến người trưởng lớp ngày xưa của em . . . . . . 】

      rất muốn nhìn thấy em. . . . . . Nhưng mà rốt cuộc nhìn tới . . . . . .】

      【 Ba, mẹ, xin lỗi. Con trai bất hiếu, phụ chi ân dưỡng dục của ba mẹ. 】

      【Ngày 20 tháng 5, ấy cho tôi biết, đó là ngày hôn lễ của ấy. . . . . . 】

      【 Mẹ, mang con về , cho con xem vị dâu kia chút ,. . . . . . Con muốn nhìn thấy ấy hạnh phúc. . . . . . 】

      Ngày 20 tháng 5. con trai tôi thích cử hành hôn lễ.

      Hôn lễ này rất đẹp.

      Tôi ôm hủ tro cốt của con trai, ngồi chiếc xe mà con tôi từng mua vì kia.

      Porsche màu trắng chở dâu chạy sát bên người mà qua.

      Con trai, con thấy rồi chưa. . . . . .

      ngồi mui thuyền xe thể thao kia, là dâu rất xinh đẹp, rất hạnh phúc. . . . . .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :