1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dù sao cũng phải ở bên nhau - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 42.1:

      Bảy giờ 23 phút, chiếc xe cuối cùng thành phố Z xét vé, tài xế vừa từ đầu xe tới đuôi xe thu vé, vừa ngừng dặn dò: "Gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, nịt chặt dây an toàn!"

      Người trong xe cũng nhiều, thời gian này người muốn thành phố Z vốn cũng ít, sau khi thu xong vé, tài xế liếc nhìn bên ngoài, còn kém hai phút để xuất phát. ta dứt khoát ngồi lên ghế lái, chuẩn bị chút trước khi xuất phát rời .

      Ngay khi cửa xe sắp khép lại, ta cũng thấy người bên ngoài tiến vào thế nào, có người đàn ông trẻ tuổi cứ như vậy nhảy cái mà vào.

      Tài xế bị dọa giật mình, nghiêng đầu trợn mắt há miệng theo dõi : " làm gì?"

      Người nọ mặc bộ đồ đen, thân hình thon dài, vẻ mặt khắc nghiệt, đứng ở trong xe có loại cảm giác áp bức mãnh liệt.

      từ cao nhìn xuống tài xế, hề gì, chỉ nâng cánh tay lên, sau đó mở lòng tay rảnh ra.

      Năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, đốt ngón tay ràng, lòng bàn tay đặt vé xe.

      Tài xế: ". . . . . ."

      ra chỉ là sợ bóng sợ gió hồi.

      Nghiêm Khuynh chọn chỗ ngồi có ai rồi ngồi xuống, từ khi bắt đầu ngồi xuống, liền móc điện thoại di động ra ngừng gọi điện thoại.

      Tắt máy, tắt máy, tắt máy.

      Mặc kệ gọi bao nhiêu lần, bên kia vẫn đáp lại giống như lúc trước.

      Chân mày nhăn thành cục, vẻ mặt kiên nhẫn tựa vào ghế ngồi, nhưng thân thể vẫn có cách nào tỉnh táo lại.

      Cho đến khi xuất phát gần gần hai mươi phút, vừa mới cắt đứt cuộc điện thoại trước, điện thoại di động dfienddn lieqiudoon vẫn bị túm chặt ở trong lòng bàn tay, sau phút, thình lình xảy ra rung động chặt đứt suy nghĩ của .

      cúi đầu mà xem xét, trong nháy mắt nhìn ba chữ màn ảnh đó, cuối cùng cả người cũng tỉnh táo lại.

      Giống như địa ngục chuyến, mà nay trở lại nhân gian.

      Khi nhận điện thoại trong giọng còn có chút căng thẳng như vậy: "Vưu Khả Ý?"

      Sau đó nghe thấy người bên kia dùng giọng mềm nhũn và giả vờ đáng với : "Alo, xin hỏi là Nghiêm nhà chúng ta sao?"

      ". . . . . ."

      Tiếp theo giọng trở nên tội nghiệp, giải thích hơi gấp gáp: "Hôm nay em về được, chỗ em có học sinh bị viêm ruột thừa cấp tính, ba mẹ công tác, lát nữa kịp đến. bé vừa mới giải phẫu xong, rất lệ thuộc vào em... em thể làm gì khác hơn là ở lại chỗ này với nhóc. . . . . . vẫn chưa đến trạm xe đón em chứ?"

      Trong đêm của ngày trước bọn họ bàn xong, khi sắp xuống trạm xe gọi điện thoại cho , sau đó tới đón .

      Có vài giây, Nghiêm Khuynh gì.

      Đầu chậm rãi tựa vào ghế ngồi, giãn lông mày ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mới đầu có nháy mắt rất muốn hung hăng phê bình , trách cứ cẩu thả, trách cứ ******************* trễ như thế mới gọi điện thoại cho , trách cứ ở lúc quan trọng lại để mặc cho điện thoại di động tắt máy lâu như vậy.

      Biết hôm nay trở về, nhưng chờ mòn chờ mỏi, chờ được điện thoại của từ máy bận biến thành trạng thái tắt máy, cho dù trí tưởng tượng của cũng tốt, cũng bắt đầu tâm hoảng ý loạn lần lượt nổi lên ý nghĩ đáng sợ.

      Nhưng chỉ là ý tưởng trong nháy mắt, rất nhanh giữ chặt tâm tình muốn phê bình của .

      Biết tại êm đẹp, như vậy còn chưa đủ sao?

      nghe thấy chuyện, đầu kia Vưu Khả Ý bắt đầu ý thức được gì đó, hạ thấp thanh, hết sức tự giác dùng giọng yếu ớt nhận sai để hỏi : "Chẳng lẽ đến trạm xe hả?"

      ". . . . . ."

      "Đợi em rất lâu?" lo lắng đề phòng, rất đau lòng.

      Nghiêm Khuynh dừng chút, nghe giọng cẩn thận để ý của , im lặng cong khóe môi lên, giọng điệu đều đều : " có."

      Bởi vì ——

      rời .

      chạy về phía thành phố em ở.

      Nhưng Vưu Khả Ý biết trả lời trong lòng, vội vàng thở ra hơi, vỗ vỗ ngực: "Vậy tốt vậy tốt."

      Nghiêm Khuynh hỏi : "Vừa rồi gọi điện thoại cùng ai? Tại sao lại tắt máy?"

      Lần này chần chờ chốc lát, tiếp như có việc gì: "Gọi điện thoại cho mẹ bé, báo tình huống ******************* của bé, điện thoại xong hết pin, lại quên mang sạc pin ở khách sạn. Em thể làm gì khác hơn là ra bên ngoài bệnh viện mua pin vạn năng, nạp pin hơn 20', lại vội vàng mở máy cho biết đừng đến đón em."

      Nghiêm Khuynh có thể tưởng tượng ra bộ dạng lòng như lửa đốt chạy lên chạy xuống, dáng vẻ hấp tấp, sinh động lại hoạt bát.

      Nụ cười khóe môi có khuynh hướng càng ngày càng đậm, tiếng, sau đó lại hỏi: "Tình trạng học sinh như thế nào? có vấn đề gì chứ?"

      là giáo viên dẫn đội, lo lắng nếu như học sinh có tình trạng gì, cũng khá khó làm.

      Kết quả Vưu Khả Ý ở bên kia alo hai tiếng, tăng lượng lên hỏi : "Sao lời nào?"

      sững sờ, "Em nghe được lời của ?"

      "Alo? Alo?" Người đầu kia cầm điện thoại đến trước mặt nhìn chút, sau đó còn , "Tín hiệu bên này của em rất tốt, sao nghe được chuyện?"

      Nghiêm Khuynh liếc nhìn màn hình, phát bên mình là cao tốc, tín hiệu có vấn đề, lại thử hai câu, Vưu Khả Ý vẫn nghe thấy, liền cúp điện thoại, ngược lại gửi tin nhắn.

      " tại tín hiệu chỗ tốt, em chăm sóc học sinh trước, lát lại tìm em."

      Vưu Khả Ý đứng ở trong hành lang, bốn phía đều là mùi nước sát trùng, cúi đầu nhìn tin nhắn màn hình, nâng khóe miệng lên, trả lời chữ thêm vẻ mặt: "Được o(n_n)o."

      Sau đó liền bỏ điện thoại di động vào trong túi áo bành tô, đẩy cửa vào phòng bệnh lần nữa.

      Đối với tin nhắn ngắn lát nữa tìm của Nghiêm Khuynh, cũng suy nghĩ nhiều, cũng biết cái gọi là "tìm" vốn phải liên lạc thông qua điện thoại di động, mà có thâm ý khác.

      Vốn trước khi gọi điện thoại cho , tâm tình cực kỳ tốt. Nguyên nhân là cuộc gọi báo trước kia, ra người cuối cùng trò chuyện trong nhật kí cũng phải là mẹ của học sinh, mà là mẹ của .

      Trước đó mẹ cũng biết dẫn đội tới thành phố Z thi đấu, bởi vì bà cũng ủng hộ đến trung tâm đào tạo, ngộ nhỡ nếu biết được còn phải gánh vác trách nhiệm mang học sinh đến thành phố khác thi đấu, có lẽ lại rất ồn ào.

      Cho nên Vưu Khả Ý nhận được điện thoại của mẹ vô cùng tỉnh táo trả lời: "Con ở nhà."

      Mẹ dừng chút, cười hai tiếng, nhanh chậm : "Con ở nhà? Nhà nào? Nhà trọ của con sao?"

      Trong lòng căng thẳng, chút dự cảm xấu.

      Quả nhiên, kế tiếp mẹ liền lạnh lẽo với : "Vưu Khả Ý, tại mẹ đứng ở dưới nhà trọ của con, nếu con ở nhà, tại sao nhận chuông cửa? Tại sao mở cửa cho mẹ?"

      lập tức đánh mất năng lực chuyện.

      Sau đó liền tới bước thẳng thắn được khoan hồng này, đương nhiên đổi lấy mẹ bắt đầu chửi mắng trận.

      "Chính con cũng vẫn là học sinh, có bản lĩnh gì dẫn học sinh của mình thi đấu?"

      "Kia đều là những đứa bé mấy tuổi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất trắc, con phụ trách? Con gánh nổi chứ?"

      "Mẹ sớm bảo con cần đến trung tâm rách nát kia, con lại nghe! Hễ là người có đầu óc làm loại chuyện như vậy, con lại cố tình muốn nhận cục diện rối rắm này! tại tốt rồi, xảy ra chuyện, đứa bé nhà người ta làm giải phẫu! Con có đầu óc bao nhiêu mới giúp người ta ký cam kết đồng ý giải phẫu? Vưu Khả Ý, mẹ hỏi con có phải đầu óc con bị hư hay , phải hay ?"

      Trả lời như thế nào đây?

      khiêm nhường giải thích cho mẹ nghe lần lại lần, trước trận đấu cũng ngờ rằng có học sinh đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng đây là tiểu phẫu, cũng sao. dfienddn lieqiudoon Phía sau iêm ruột thừa có hai chữ cấp tính, cũng bởi vì nó kéo dài được, là giáo viên dẫn đội, nên gánh lấy trách nhiệm này, kịp thời mang học sinh tới bệnh viện làm giải phẫu.

      Nhưng mặc kệ gì, người phụ nữ bên kia đều chỉ biết cực kỳ tức giận xem thường lời của ..., lặp lặp lại nhiều lần ra lệnh : "Trở về, con lập tức trở về cho mẹ!"

      Trở về?

      Trở về làm gì đây?

      đứng bình tĩnh ở hành lang bệnh viện, cả người đều bị ánh sáng trắng lạnh lẽo bao phủ, ngay tiếp theo máu cũng lạnh xuống.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 42.2

      Trở về tiếp nhận phê phán gần như có gì khác với trước kia, trở thành người chuyện gì cũng làm được hoặc cũng còn tư cách làm, ngoan ngoãn con đường mà mẹ sắp đặt sao?

      Ngay cả kì nghỉ đông tự do cuối cùng cũng mất tự do. . . . . . chỉ có thể cầm điện thoại di động đứng tại chỗ nhúc nhích, cuối cùng nghe điện thoại di động truyền đến tín hiệu đô đô, sau đó tự động đóng máy.

      ngờ cứu vớt lại là có pin điện thoại, giờ phút này cũng biết mình nên khóc hay nên cười.

      Về phần tại sao muốn dối chuyện này với Nghiêm Khuynh, chính cũng ràng lắm.

      Bọn họ tới hôm nay vượt qua rất nhiều chướng ngại, nhưng trong lòng cũng ràng, cửa ải khó vượt qua nhất ra vẫn chưa tới, đó chính là gia đình của .

      Mẹ chỉ biết chọn chỗ thực tập quá lý tưởng cũng mất khống chế thành ra như vậy rồi, nếu như phát và Nghiêm Khuynh ở chung chỗ. . . . . . hoàn toàn dám nghĩ đến kết quả.

      Cho dù ngày đó sớm hay muộn đến, cũng hi vọng có thể trễ chút, chậm hơn chút. Tốt nhất dfienddn lieqiudoon trễ đến khi có cuộc sống độc lập thuộc về mình, kinh tế và tâm lý đều độc lập, sau đó đối mặt ngày đó cùng với Nghiêm Khuynh.

      Trước đó, cũng hi vọng tạo thành gánh nặng gì cho Nghiêm Khuynh.

      ***

      nhóc trong phòng bệnh chỉ mười tuổi, luyện ballet năm năm.

      Ngay khi Vưu Khả Ý bắt đầu tiến vào trung tâm đào tạo dạy múa, cũng theo bé ròng rã ba năm.

      bé tên là Hữu Hữu, gia cảnh rất tốt, nhưng cha mẹ ly dị, từng người gây dựng lại gia đình của mình. Khi bé mới lên năm thứ tư tiểu học, cũng bắt đầu ở trường, Chủ nhật hoặc là trở về nhà ba ăn bữa, hoặc là trở về nhà mẹ ăn bữa. Nhưng ******************* mặc kệ đâu, bé đều giống như đứa bé dư thừa.

      Cha mẹ đều có đứa trẻ mới bầu bạn, người nhà hoặc gia đình cái gì cũng phải của bé, bé chỉ là người làm khách trong nhà người khác, chỗ chân chính thuộc về cũng chỉ là phòng ngủ đến thương cảm còn phải chia đều cho sáu người ở trong trường học.

      Vưu Khả Ý vốn muốn về nhà, với quản lý đổi ta đến chăm sóc đứa bé này, cho đến khi cha mẹ đứa bé chạy tới thành phố Z. Nhưng khi nhìn thấy giường bệnh nước mắt lưng tròng lôi kéo tay của , giọng hỏi " Vưu, có thể ở lại với em hay ?", lập tức thể ra lời tối nay muốn rời .

      Hữu Hữu là đứa bé rất nhạy cảm, thấy có dáng vẻ hơi khó xử, lập tức hiểu ý tứ của , vì vậy rất nhanh lại buông lỏng tay ra: "Nếu như có chuyện, em làm chậm trễ. . . . . ."

      bé quá hiểu chuyện, còn tuổi mà biết nhìn sắc mặt người khác làm việc, chính trưởng thành sớm như vậy làm Vưu Khả Ý mềm lòng trong nháy mắt.

      Đối diện cặp mắt tràn đầy thất vọng kia, Vưu Khả Ý dừng chút, rốt cuộc quyết định ở lại, ngồi ở ghế bên giường bệnh lần nữa, cười với Hữu Hữu: " , cùng em chờ ba mẹ."

      Sau đó liền ra cửa gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, khi trở về Hữu Hữu đỏ mắt chờ mong , giây phút nhìn thấy rốt cuộc trở lại phòng bệnh, lập tức thả lỏng như trút được gánh nặng.

      cảm thấy buồn cười, ngẫm lại nhưng lại cảm thấy lòng hơi chua xót.

      Kinh nghiệm ngồi ở trong phòng bệnh chờ người như vậy, ra cũng từng có, hơn nữa chỉ lần.

      Khi còn bé thân thể tốt, thường phát sốt cảm, sau đó bị đưa vào bệnh viện truyền dịch. Nhưng ******************* ba mẹ đều bận, thường xuyên mang tới bệnh viện rồi sau đó liền , mà luôn nhận được câu kia " lát nữa con truyền hết nước ba mẹ tới đón con."

      Nhưng " lát nữa" là bao lâu đây?

      Khái niệm thời gian này quá mức mơ hồ, mơ hồ đến có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài.

      Nhưng chạy tới chỗ Vưu Khả Ý nơi này, có lẽ " lát nữa" cũng chỉ ý nghĩa thứ hai rồi.

      Ở trong trí nhớ của có vô số thời khắc mong chờ nhìn cửa phòng bệnh, mỗi khi có người mở cửa, hai mắt đều tỏa sáng, nhưng hầu như đều là y tá mở cửa, khi nhìn áo khoác trắng của đối phương, ánh mắt của lại ảm đạm .

      Mà giờ phút này, chẳng phải Hữu Hữu chính là lúc trước sao?

      Vưu Khả Ý nghe Hữu Hữu giọng chuyện bình thường ở trong trường học, lắng nghe, đến khi giường có tiếng động. cúi đầu nhìn, Hữu Hữu tựa vào gối đầu ngủ thiếp .

      cúi người xuống đắp kín chăn cho Hữu Hữu, cũng trở về ghế sofa đơn ngủ lim dim.

      Mơ mơ màng màng ngủ chừng nửa giờ, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

      Là Nghiêm Khuynh gọi tới.

      đột nhiên ngạc nhiên mừng rỡ từ trong giấc mơ, vui mừng hớn hở như đứa bé lặng lẽ ra cửa, tới trước cửa sổ cuối hành lang nhận điện thoại.

      "Alo?"

      Bên trong phòng bệnh có hơi ấm, đột nhiên ra ngoài có chút lạnh, nhịn được rụt cổ cái.

      nghe Nghiêm Khuynh hỏi : "Ở nơi nào?"

      "Bên ngoài phòng bệnh." .

      Nghiêm Khuynh lại hỏi: "Bệnh viện nào hả?"

      Lần này Vưu Khả Ý dừng chút, " hỏi cái này làm gì?"

      Nghiêm Khuynh cười, "Trước kia đến thành phố Z, còn từng ở bệnh viện nơi đó, hỏi chút xemcó phải chỗ từng ở hay ?"

      Vưu Khả Ý cười xì ra tiếng cái, lên tên bệnh viện, cuối cùng còn nghịch ngợm hỏi câu: "Là chỗ từng ở sao?"

      Nghiêm Khuynh lên tiếng nữa.

      loáng thoáng nhận ra được hình như bộ, vì vậy lại hỏi: " ở bên ngoài sao?"

      Nhìn màn hình điện thoại di động chút, chín giờ rưỡi tối. yên tâm : "Nếu như có chuyện, về nhà rồi gọi lại cho em, quan trọng."

      " có việc gì." lời ít mà ý nhiều, hình như giọng mang ít ý cười, sau đó chợt chuyển đề tài hỏi , "Có lạnh hay ?"

      " lạnh."

      Hình như ma lực của điện thoại di động đó là có thể vượt qua khoảng cách rất xa, đưa giọng của người bạn nhớ nhất đến trước mặt bạn, để cho bạn sinh ra loại ảo giác chốn xa xôi cũng tựa như gần.

      Giờ phút này, Vưu Khả Ý quả có loại ảo giác ra Nghiêm Khuynh ở bên cạnh , bằng tại sao giọng của nghe gần như vậy, gần như vậy, gần đến giống như ——

      Sau phút, toàn thân cứng đờ.

      Nguyên nhân là có người khoác áo khoác ngoài ở vai của .

      cứ như vậy đứng ngơ ngác tại chỗ, ngơ ngác duy trì tư thế điện thoại di động dính vào bên tai, sau đó ngơ ngác xoay người, bình tĩnh.

      Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?

      trừng mắt nhìn, thể tin nhìn người trước mắt, suýt nữa cho là mình nằm mơ.

      Tại sao , lại ở chỗ này?

      Vậy nên!

      Miệng khẽ mở rộng, nhúc nhích ngẩng đầu nhìn như vậy, gần như hóa thân thành pho tượng.

      Nghiêm Khuynh đứng ở trước mặt , chặn lại chiếc đèn hành lang cách bọn họ gần nhất, cúi đầu xuống nở nụ cười dfienddn lieqiudoon nhìn vào trong mắt , bóng lưng bị đèn nóng sáng dính vào tầng vầng sáng vừa nông vừa mỏng, giống như tiên nhân trong đồng thoại.

      tự tay cầm lấy điện thoại di động của , sau đó cắt đứt trò chuyện, lại nhét về trong tay của lần nữa. Nhận thấy được đầu ngón tay của lạnh đến mức có nhiệt độ, lại giống như trách cứ chỉnh sửa cổ áo thay , hoàn toàn thấy ngây người như phỗng, chỉ bình tĩnh thong dong hỏi ngược câu: "Cái này gọi là lạnh?"
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 43:

      Buổi tối bệnh viện yên lặng, cũng dễ dàng chuyện.

      Nghiêm Khuynh hỏi : "Ăn cơm chưa?"

      dùng vẻ mặt ngây ngốc gật đầu, dáng vẻ vẫn còn trong mơ, "Ăn rồi."

      " chưa ăn." Nghiêm Khuynh nhăn đầu lông mày, dáng vẻ đói chịu được, dĩ nhiên sau đó kéo tay của xuống lầu dưới.

      " chỗ nào vậy?" còn chưa đuổi kịp tiết tấu của .

      "Ăn cơm." nghiêng đầu tới liếc cái, giống như nhìn con lang tâm cẩu phế. . . . . .

      Đợi chút, con?

      Lý trí của Vưu Khả Ý hồi phục trong nháy mắt, "Chờ chút, vẻ mặt có ý gì?"

      "Ghét bỏ." rất bình tĩnh, "Bạn trai ngàn dặm xa xôi tới tìm em, với em đói bụng, kết quả em thờ ơ. chủ động lôi kéo em mời ăn cơm, em còn hỏi cái gì?"

      "! ! !" Bộ dáng của giống như hơi kích động.

      Nghiêm Khuynh cho rằng cuối cùng có chút tự giác đuối lý rồi, cho nên hạ cái bậc thang cho , tốt bụng nhắc nhở : " ."

      Cuối cùng mặt đỏ tới mang tai mở miệng kêu la: "Tại sao em phải mời khách?"

      ". . . . . ."

      Đầu tiên Nghiêm Khuynh dừng chút, ngay sau đó lôi kéo vừa vừa lắc đầu, mỉm cười : "Vưu Khả Ý, hai chúng ta quả nhiên cùng băng tần."

      Lời này nhanh chậm, ràng là oán giận, rồi lại tự dưng có chút tư vị khoan thai tự đắc, thích thú.

      Vưu Khả Ý tiến tới hỏi : " cùng băng tần với vui vẻ làm cái gì?"

      Lần này, Nghiêm Khuynh lại vứt cho câu thơ nho nhã để trả lời: "Tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? ( phải cá, sao biết niềm vui của cá?)."

      há miệng, lại lặng lẽ khép lại.

      Nghiêm Khuynh hỏi : " suy nghĩ gì?"

      thở dài, vừa lắc đầu vừa : " suy nghĩ ra lưu manh đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa."

      Nghiêm Khuynh cúi đầu cười ra tiếng, đưa tay xoa xoa tóc của , ngay khi bước ra cửa bệnh viện, nhìn thấy Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn khu chợ đêm đèn đuốc sáng trưng trước mắt, đột nhiên rất muốn ôm vào trong ngực.

      Bên cạnh bệnh viện có con phố ăn vặt, bữa ăn tối của Nghiêm Khuynh giải quyết ở nơi này.

      Hình như là thân phận khác với người khác, kể từ Vưu Khả Ý biết tới nay, lại luôn nhìn thấy làm những chuyện làm trời đất tức giận, ví dụ như toạc ra t shirt và áo khoác ngoài phối hợp hoàn mỹ, ví dụ như tự mình bôi thuốc băng bó ở Bắc Thành bẩn thỉu cũ nát, ví dụ như giờ phút này, ngồi ở trước bàn đầy dầu mỡ. . . . . Ăn lẩu mì.

      Vưu Khả Ý suy nghĩ chút, chống cằm hỏi : "Nghiêm Khuynh, có cảm thấy chúng ta đương rất đặc biệt hay ?"

      hổn hển hút đũa lẩu mì vào trong miệng, thô lỗ lại chú ý, sau đó cũng ngẩng đầu lên hỏi: "Đặc biệt chỗ nào?"

      "Người khác hẹn hò đều đến nhà hàng lãng mạn có phong cách, xem phim trước hoa dưới trăng, nhưng chúng ta hoặc là ở quán bán hàng, hoặc là ở phố ăn vặt." dịch gần hơn, ngắm , " cảm thấy giống như người khác à?"

      Nghiêm Khuynh vừa đưa vào miệng đũa lẩu mì lớn, vừa ăn vừa lạnh nhạt : " giống với nhau ở đâu hả? phải mấy chuyện ăn ăn uống uống này kia sao?"

      Vưu Khả Ý cứng họng, nhưng suy nghĩ chút, ràng còn có mấy phần đạo lý như vậy.

      Ăn lẩu mì xong, lại muốn cái bánh nướng, vừa dọc theo đường phố, vừa nhìn cảnh đêm với .

      suy nghĩ đề tài, gọi là "Thích hay nhanh hỏi mau trả lời", có lợi cho người hiểu nhau hơn. Vì vậy hỏi Nghiêm Khuynh: "Có thích xem phim hay ?"

      " thích."

      "Xem tiểu thuyết?"

      " thích."

      "Nghe diễn xướng?"

      " thích."

      "Chơi game?"

      " thích."

      "Chơi mạt chược?"

      " thích."

      Sao tất cả đều là thích hả? suy sụp xụ mặt.

      "Vậy. . . . . . Leo núi? Nhảy Bungee? Du lịch?" vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát buông tha, "Vậy với em thích làm gì?"

      Nghiêm Khuynh nghiêng đầu lại bình tĩnh liếc nhìn cái, " thích chém người."

      ". . . . . ."

      Đáp án này quá kinh hãi, trái tim của chịu đựng được.

      Sau đó nhìn thấy Nghiêm nhà rất nhanh nâng khóe miệng lên, "Đùa thôi. Em hỏi thích gì à?"

      giả vờ suy tư chốc lát, chân mày nho nhíu lên, sau đó giống như đột nhiên có chủ ý, trong phút chốc buông lỏng mi tâm ra, chân mày khóe mắt cũng dính vào chút ý cười.

      đến gần lỗ tai của , giọng nhàng : "Vậy em nghe cho kỹ."

      gật đầu cái, đặc biệt mong chờ, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, sau đó nghe thấy kéo dài cuối lặp lại vấn đề kia lần nữa: " thích cái gì. . . . . ."

      nhanh!

      nhanh lên nhanh lên!

      chỉ thiếu có mắt lấp lánh chờ đợi đáp án của thôi.

      "Vậy cho em biết, thích ——" sau đó rốt cuộc nghênh đón ba chữ nhanh chậm, "Vưu Khả Ý."

      lập tức đỏ mặt, gò má giống như bị người khác bôi thuốc màu, hồng đến mức giống như ******************* hoa đào đầu xuân, đỏ chói rực rỡ động lòng người. Trong miệng còn ngừng la hét: " đùa giỡn em! đùa giỡn em đùa giỡn em đùa giỡn em. . . . . ."

      Nghiêm Khuynh đặc biệt nghiêm túc nhăn đầu lông mày, dáng vẻ rất thất vọng, "Em thích đáp án này?"

      chu môi.

      Thích, dĩ nhiên thích, nhưng muốn phải đáp án này. . . . . .

      "Vậy về sau thích nữa." biết sai liền đổi, dáng vẻ đặc biệt nghe lời.

      Vưu Khả Ý đánh quyền qua, ngay giữa cánh tay của , cả giận : " cho phép!"

      " cho phép thích?" vẫn làm ra vẻ rất nghiêm túc, "Biết, thích, thích là được."

      Vưu Khả Ý phát điên, lôi kéo cánh tay của vừa kéo vừa túm vừa lắc lư, "! Chính xác! ! Vui! Vẻ!"

      Cuối cùng cười ra tiếng, ở cầu Thải Hồng kéo vào trong ngực, chấm dứt bước chân tiến tới.

      Ven đường có người đường, ngựa xe như nước, ánh đèn dày đặc.

      Đỉnh đầu có bầu trời đêm, ánh sao lóe lên, tầng tầng lớp lớp mây.

      Ở chỗ này, ở thành phố xa lạ, đột nhiên bắt đầu sinh ra loại ảo giác, giống như có gì khác với người bình thường. cũng cần băn khoăn cái gì, cần lo lắng tương lai, có thể quang minh chính đại ôm người bên cạnh vào trong ngực, quan tâm ánh mắt của người khác.

      cũng có thể số lời đùa nhàng lại thú vị.

      cũng có thể như người đàn ông bình thường có ý xấu muốn trêu chọc người phụ nữ mình thích, nhìn dáng vẻ đỏ mặt.

      cũng có thể làm số chuyện có vẻ lãng mạn lại có chút có đầu óc, ví dụ như giờ phút này, ôm lấy cầu Thải Hồng người tới người , sau đó lời thiết thực nhưng lại sinh ra từ đáy lòng.

      : "Vưu Khả Ý, cho tới bây giờ cũng cảm thấy mình là tên lưu manh côn đồ có vấn đề gì, thậm chí có lúc cảm thấy, chỉ cần con đường của ba , cả đời đánh đánh giết giết như vậy ra cũng có gì tốt."

      "Nếu như có ngày bị chết, chết chết , dù sao cũng có gì đáng để nhớ thương cả. Nếu như may mắn sống tốt, vậy cứ tiếp tục sống như vậy, dù sao sống thế nào cũng vẫn như vậy, cũng khá hơn chút nào, cũng hư hỏng chỗ nào."

      " cảm thấy cuộc đời như vậy gọi là tự do, làm chuyện muốn làm, cần phải suy nghĩ ngày mai như thế nào."

      Đường phố ồn ào đông đúc như vậy, tiếng động lớn ầm ĩ như vậy.

      Nhưng Vưu Khả Ý nghe rất ràng, thậm chí ngay cả hô hấp của càng thêm dồn dập cũng nghe rất .

      : "Nhưng sau khi ở bên cạnh em, có ngày đột nhiên quay đầu lại nhìn, liền nhịn được hỏi mình, con mẹ nó trước kia trải qua đời người như thế nào?"

      " ngại, sợ hãi, lo lắng, quan tâm." cười cười, lồng ngực cũng rung động theo, ngay tiếp theo cũng rung động, "Nhưng hỏi mình, vậy còn em?"

      Giờ khắc này, lần đầu tiên nghe người đàn ông trước mặt chủ động bình thản tâm với .

      " hỏi mình, có phải em đồng ý theo lưu lạc chân trời cả đời hay , trải qua cuộc sống hôm nay biết ngày mai, trải qua bấp bênh lo lắng, chừng ngày nào đó ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu phải tiếp nhận chuyện người đàn ông của mình chết. biết em em quan tâm, nhưng nghĩ tới sau này, thể quan tâm. sợ, sợ có ngày xảy ra việc hay, em nên làm cái gì?"

      tới chỗ này, đột nhiên còn thanh, ôm hai cánh tay của nhưng có chút rung động rất .

      Vưu Khả Ý cúi đầu gọi : "Nghiêm Khuynh?"

      Hơn nửa ngày sau, mới ừ tiếng.

      khẽ rời khỏi , sau đó cúi đầu xuống nhìn vào đáy mắt , từng câu từng chữ: "Vưu Khả Ý, ngày đó lời của còn chưa hết, hôm nay muốn cho em nghe."

      "Chờ , chờ khoảng thời gian, muốn để cho em thấy người như ."

      " muốn cho em cuộc sống giống như vậy."

      Đó phải là đời thuộc về côn đồ, cũng phải theo vượt qua cuộc đời binh hoang mã loạn, muốn trở thành người giống như mình, cách xa những hỗn loạn này, cách xa tầng dưới chót xã hội bị người kỳ thị đè ép thấy trời.

      muốn ra ngoài, muốn giống như tối hôm nay, có thể dắt tay của em đến những chỗ em muốn , mặc kệ ai xuất ở trước mặt chúng ta, em cũng bởi vì xấu hổ hoặc lo lắng mà buông tay ra theo bản năng.

      muốn bảo vệ em, trở thành người có thể che mưa che gió cho em.

      muốn tự mình qua 25 năm cũng muốn trở thành loại người sống như vậy.

      người bình thường.

      Tuy là người bình thường, nhưng đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, làm người được ngồi thẳng, cho dù có năng lực đại phú đại quý, ít nhất bảo vệ em ấm no lo âu.

      Năng lực chuyện của Nghiêm Khuynh cũng đuổi kịp tốc độ suy tư của .

      Trong đầu của ra rất nhiều lời đầu đuôi, những lời tâm tình kiểu cách Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn giống như thời kỳ mới trưởng thành lỗ mãng có thể nhất thời xúc động xằng bậy, thế nhưng giờ phút này, lại như vòi nước bị hỏng, toàn bộ cuộn trào mãnh liệt sục sôi dâng trào khỏi nội tâm của .

      Thậm chí có chút ra lời, có chút nghẹn ngào.

      chỉ có thể giọng lặp lại với lần lại lần: "Vưu Khả Ý, chờ , chờ ."

      Rốt cuộc ngày đó có xa lắm , cũng biết.

      Nhưng chỉ cần đồng ý chờ, dùng hết tất cả hơi sức cố gắng đổi lấy ngày đó.

      ***

      Nếu như đời người đều ít kí ức gần như ở đồng thoại, như vậy giờ khắc này đối với Vưu Khả Ý mà , tuyệt đối cũng coi như ký ức trong đồng thoại.

      Bởi vì trong ngày đêm ở nơi này, khi Nghiêm Khuynh xong những lời đó, bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu thả tuyết.

      Cũng phải loại tuyết rơi như lông ngỗng ở trong phim thần tượng, cũng phải tuyết bay lả tả rơi đầy đất, vất vả thành phố phía nam mới xuất lần mưa lẫn tuyết, rất lạnh rất ướt, cũng tốt đẹp như thế.

      Nhưng có quan hệ gì đâu?

      Hốc mắt ươn ướt, ôm lấy người đàn ông trước mặt chặt.

      "Em chờ ."

      lặp lại những lời này lần lại lần: "Nghiêm Khuynh, em chờ ."
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương
      Chương 44:

      Lúc trở lại bệnh viện, Vưu Khả Ý đẩy cửa, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của người phụ nữ trong phòng bệnh. Tuổi của người phụ nữ kia gần bốn mươi, quần áo tương đối tầm thường. Vưu Khả Ý sửng sốt.

      Đối phương khách khí hỏi : "Là Vưu sao?"

      Vưu Khả Ý gật đầu: "Là tôi."

      ra là mẹ Hữu Hữu tới.

      ấy vốn công tác, sau khi biết tin tức con làm phẫu thuật ở bệnh viện, lập tức chạy tới. Vì vậy Vưu Khả Ý lấy được tự do, cần ở lại bệnh viện gác đêm nữa.

      Nghiêm Khuynh ở ngoài phòng bệnh đợi đến khi và mẹ Hữu Hữu chuyện xong, hỏi : "Vậy bây giờ đâu?"

      trả lời: "Trung tâm đào tạo thuê khách sạn cho em, nếu bây giờ về?"

      Vốn có thể thuê xe về khách sạn, nhưng hai người khỏi bệnh viện cũng có ý tứ muốn dừng lại chờ xe.

      Vưu Khả Ý chần chờ hỏi câu: "Sao lại trở về?"

      Nghiêm Khuynh vừa quay đầu lại hỏi ngược lại : "Mệt ?"

      " mệt."

      "Vậy trở về." tự nhiên kéo tay của , từ từ về phía trước.

      cúi đầu nhìn bóng dáng hai người bị đèn đường kéo ra dài dài, chậm rãi cong khóe miệng lên, cũng nắm chặt tay của .

      trời tuyết bay, khí lạnh lẽo ẩm ướt mà thấu xương. Nhưng trong lòng của giống như có đám lửa ấm áp, xua tan khí lạnh.

      Trở lại khách sạn khách sạn nhân viên trực trước đại sảnh biết chạy đâu, phía trước quầy rỗng tuếch.

      Nghiêm Khuynh đưa đến cửa phòng, hành lang yên lặng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi ở mặt thảm màu đỏ sậm.

      lấy thẻ từ trong túi ra mở cửa phòng, cúi đầu xuống mở cửa.

      Ting —— cửa mở ra.

      cảm thấy tự dưng có chút khẩn trương, lại nghe thấy Nghiêm Khuynh sau lưng khẽ : " thuê phòng nữa."

      nắm tấm thẻ mở cửa phòng lên tiếng, chỉ quay người lại nhìn , chần chờ chút, "Hình như trước đại sảnh có ai. . . . . ."

      "Chắc là nhà vệ sinh."

      dừng chút, yên tâm hỏi lại: "Vậy ngộ nhỡ còn chưa có trở lại?"

      " có thể đợi chút."

      "Vậy, vậy nếu như vẫn trở lại sao?"

      "Cũng trở về." cười lên, cúi đầu hôn cái lên trán của , " muộn rồi, em cũng bận ngày, nhanh tắm nước nóng, ngủ sớm chút. Yên tâm , thuê phòng xong số phòng cho em."

      sờ sờ đầu của , lại xoay người rời . Sau phút, người phía sau đột nhiên dán lên lưng của .

      Đôi tay của vòng chắc hông , giọng : " cần !"

      Thân thể Nghiêm Khuynh dừng lại.

      " cần ." khẽ , rất cố gắng để cho mình có vẻ tự nhiên mà hề gì, "Ở lại. . . . . . Ở lại với em có được hay ?"

      Nghiêm Khuynh đưa lưng về phía , suy nghĩ chút mới : "Vưu Khả Ý, là người đàn ông."

      "Em biết . . . . . ." có chút lúng túng.

      "Nửa đêm canh ba, nam quả nữ sống chung phòng ——" Giọng của tỉnh táo lại dịu dàng, giống như trần thuật , "Truyền ra ngoài ảnh hưởng tốt đến em."

      " ai biết." Giọng của mà cố chấp, "Huống hồ, huống hồ lần trước đêm hôm trời mưa đó, em cũng ngủ ở nhà ."

      "Đó là tình huống đặc biệt, em mang chìa khóa." kiên nhẫn giải thích.

      ". . . . . ." ra lời.

      Nghiêm Khuynh lại an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của , giọng : "Ngoan, nghe lời có được hay ?"

      Vưu Khả Ý lập tức cứng họng, cũng tìm được lý do tốt hơn nữa để cho ở lại, nhưng tay vòng ngang hông lại vẫn muốn buông ra.

      ra được giờ phút này trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng chính là ******************* hy vọng rời khỏi tầm mắt của , bước cũng muốn.

      Tốt nhất có thể ở cùng nhau, đa phần dựa vào nhất thời là nhất thời.

      Tốt nhất ở trong thành phố xa lạ ai biết bọn họ, ở chung chỗ giống như tất cả nam nữ trong tình cuồng nhiệt bất chấp tất cả.

      Tốt nhất. . . . . . Hô hấp của có phần dồn dập.

      Tốt nhất cái gì?

      cũng biết.

      mang tới tình cảm tha thiết mà nóng bỏng, tối nay những lời đó cũng khiến run rẩy. muốn hồi báo, muốn đáp lại, muốn bỏ ra tình cảm và cảm động giống vậy, nhưng cũng như vậy, chỉ có thể sử dụng loại hành động này thành lời này để diễn tả kích động của nội tâm.

      Hình như loại càn rỡ cất giấu lâu trong xương lập tức được phóng thích ra ngoài, khát vọng làm chuyện ly kinh bạn đạo, khát vọng có thể tiếp xúc thân mật với , khát vọng xảy ra chuyện chưa bao giờ nghĩ tới lại giống như sớm bắt đầu mong đợi trong tiềm thức, khát vọng ở lại, thỏa mãn chút rục rịch chộn rộn giấu ở trong bóng tối.

      Nghiêm Khuynh dịu dàng mà dùng sức đẩy tay ra từng chút từng chút, xoay người lại nhìn .

      cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở mặt giày của mình, gò má nóng bỏng.

      Nhưng : " cần ."

      thanh rất , tinh tế, nhưng rất chắc chắc.

      Nghiêm Khuynh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của , được trong lòng có loại cảm xúc gì đột nhiên liền lên men, biết đây là đúng, là tốt đối với , nhưng nhốt toàn bộ những ý niệm tràn đầy tính thuyết giáo ở góc trong đầu, sau đó trả lời : "Được."

      kéo tay của , đẩy cánh cửa mở từ lâu ra.

      Khi Vưu Khả Ý tắm ở phòng tắm Nghiêm Khuynh an vị ở ghế sofa.

      cúi đầu nhìn khay trà trước mặt, trong nháy mắt trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm.

      giọng hỏi : Nghiêm Khuynh, mày khát vọng cái gì?

      hơi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng biết có phải do máy điều hòa khí mở quá cao hay , hình như khí cũng có chút oi bức.

      Sau đó nghe thấy giọng lạnh lùng khác nhắc nhở : hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng hiểu chuyện? Hai người mới ở chung chỗ bao lâu? Mày chuẩn bị làm cái gì?

      Giọng đầu tiên phản bác: Xảy ra cái gì cũng phải mình mày định đoạt, nếu như tình tôi nguyện, khí vừa đúng, xảy ra cái gì cũng đều có khả năng. Hơn nữa, nam nữ hoan ái có gì đúng?

      . . . . . .

      Rất nhiều loại suy nghĩ đều nhảy ra ngoài ở thời điểm này.

      Sau đó nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy của mặc áo bó và quần jean ra, tóc ướt nhẹp phủ xuống vai, bởi vì tắm mà gò má tản ra màu hồng sáng bóng.

      hơi lo lắng nhìn , lại cố gắng để cho mình có vẻ tự nhiên.

      Tim đập của bất động vào giờ phút này.

      nhìn Vưu Khả Ý, ánh mắt yên tĩnh mà thâm u.

      khí nóng ran dứt, giống như loáng thoáng có gì đó thiêu đốt.

      Tim của Vưu Khả Ý cũng sắp muốn nhảy khỏi ngực, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cúi đầu xuống khẽ : "... muốn tắm sao?"

      "Để sau tắm." đứng dậy, lấy máy sấy từ trong bên ngăn kéo, sau đó kéo cái ghế trước bàn đọc sách ra, quay đầu lại gọi , "Tới đây."

      Vưu Khả Ý cứ như vậy tới trước mặt , toàn thân đều căng thẳng sắp nghe sai bảo, sau đó bị ấn ngồi xuống ghế.

      Trước mặt hai người chính là mặt gương sáng bóng, nhìn hình ảnh trong gương, mỗi động tác của đều bị ánh mắt của để thành pha quay chậm, bức ảnh ngược ở trong con ngươi của , vô cùng ràng.

      bình tĩnh cắm máy sấy vào nguồn điện.

      ấn chốt mở xuống.

      nâng tay trái lên, bắt được nhánh tóc còn ướt của , bắt đầu sấy đầu cho ở trong tạp vù vù.

      Gió ấm áp thổi lất phất qua gò má của , lại giống như trái tim cũng bị trêu chọc.

      Sợi tóc tự do tự tại bay múa ở trong khí, có số suy nghĩ lớn mật mà tùy ý cũng đạt được tự do, ấm lên, sôi trào ở dưới trêu chọc như vậy.

      nhìn chuyên tâm lại cẩn thận sấy tóc cho , dáng vẻ lạnh nhạt, cũng thành thạo, nhìn ra được là lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện như vậy.

      Trong lồng ngực dâng lên cảm giác thỏa mãn khổng lồ, bành trướng cả trái tim.

      Trong nháy mắt khi nghe thấy máy sấy tóc bị tắt đó, khí quay về yên tĩnh lần nữa, ma xui quỷ khiến lại đưa tay ra, nắm cổ tay của .

      Trong gương, động tác của người đàn ông kia dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn .

      đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đứng dậy, đá văng cái ghế ra đồng thời vòng chắc cổ của , bất chấp tất cả mà dán môi lên.

      Là nóng bỏng mà mềm mại.

      Giống như loại kẹo đường mềm mại mùi vị ngọt ngào, nhưng lúc da thịt kề nhau lại giống như có đốm lửa nhảy múa, lửa đốt làm người mơ hồ sinh đau.

      cũng biết hôn, cũng có kỷ xảo gì, nhưng hình như có chuyện là bản năng của loài người, cho dù đều thành thạo, nhưng cũng đủ khiến tất cả những thứ ngay ngắn trật tự đảo lộn.

      Nụ hôn này giống với nụ hôn ở cửa nhà lần trước, có dịu dàng thắm thiết như vậy, càng nhiều hơn là tìm kiếm kích thích và liều lĩnh sờ soạng xuống.

      Vưu Khả Ý cắn bờ môi của từng phát từng phát, đầu lưỡi mềm mại ấm áp dò xét vào, chạm đến đầu lưỡi mềm mại càng thêm nóng rực nóng bỏng.

      Mà rốt cuộc Nghiêm Khuynh cũng đưa tay vòng chắc lưng , hung hăng dán về phía mình, sau đó chần chờ đáp lại .

      mút mút đầu lưỡi mềm mại của , sau đó ngăn môi lại, giữ lại hề để chút hơi thở nào Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn của mình vượt qua. Gắn bó như môi với răng, lặp lại vuốt ve, hơi thở hoà vào nhau, thân thể dán chặt.

      Dưới bàn tay của là thân thể mềm mại mảnh mai của , chỉ cách lớp vải vóc mỏng có cũng được mà có cũng được, nhiệt độ của gần như có thể trực tiếp truyền đến lòng bàn tay của .

      Nghiêm Khuynh chưa từng cảm nhận ràng giống như giờ phút này, người trong ngực mềm mại yếu, yếu ớt đến mức chỉ cần khẽ dùng sức chừng có thể tổn thương tới .

      hoàn toàn lệ thuộc vào .

      hề giữ lại chút nào mà giao mình cho .

      càng thêm xâm nhập thăm dò tất cả của , lòng bàn tay cũng có ý thức từ từ di chuyển ở đầu vai của , tới phần lưng, tới bên hông.

      cảm nhận được gắng sức thở dốc, còn có chút run rẩy.

      mở mắt nhìn gò má đỏ hồng và hai mắt nhắm chặt của trước mặt, đột nhiên cảm thấy trong thân thể cuộn trào mãnh liệt đến * bao phủ tất cả, bao gồm lý trí và tình cảm của .

      muốn nhào vào trong thân thể.

      Mỗi tấc, mỗi khắc.
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 45:

      biết là người nào bắt đầu cởi nút áo của người nào trước, khi dính ở lòng bàn tay còn là vật liệu may mặc mỏng, mà là làn da nóng bỏng nguyên thủy nhất cũng là thời cơ tăm tối ở trong góc hành động.

      Nghiêm Khuynh chống đỡ tường, hôn xuống đường dọc theo khóe môi ấm áp.

      Cằm. Cổ. Xương quai xanh.

      Da thịt mềm mại tinh tế giống như xoa độc dược trí mạng, mùi thơm của sữa tắm thành thuốc trợ tình tốt nhất.

      nghe thấy khẽ thở dốc ở bên tai, ngay cả khí cũng xao động yên.

      dựa vào toàn bộ giác quan làm chủ, che lòng bàn tay ở ngực trái của , chỉ cách da thịt rất mềm mại rất mỏng, cảm nhận được thứ gì đập từng phát từng phát, yếu ớt như vậy, lại tràn đầy sức sống mạnh mẽ.

      linh hồn giấu ở trong trái tim kia.

      Nghĩ như vậy, cúi đầu hôn lên, khi chạm vào da thịt nhẵn nhụi toàn thân người trong ngực run lên.

      "Nghiêm Khuynh. . . . . ." mơ hồ kêu tên của , giống như có chút nhẫn, ràng muốn đẩy ra, thoát khỏi loại kích thích quá mức này, rồi lại nhịn được ưỡn ngực lên nghênh hợp.

      Cả người kéo căng, linh hồn cũng gây rối ở trong thân thể.

      Đây là cái gì?

      biết rất ràng, ràng khát vọng, rồi lại biết cũng chưa từng thể nghiệm rung động xa lạ như vậy.

      phát ra từ đơn, giống như "Ừ", hoặc là cái gì khác, coi như hưởng ứng tiếng gọi của .

      Môi lưỡi di chuyển theo bản năng, trong cơ thể giống như bị người ta đốt cây đuốc, cháy sạch hoàn toàn lý trí của .

      vừa gặm vừa cắn, lực độ mút hôn lúc lúc nặng, rốt cuộc Vưu Khả Ý nhịn được trêu chọc như vậy, khẽ dùng lực đẩy ra, muốn men theo mặt tường mà chạy trốn.

      Nhưng Nghiêm Khuynh cho phép chạy trốn, kéo tay của lại, lại chống đỡ tường lần nữa.

      Lần này, nghiêng lệch, đúng lúc khuỷu tay của và mặt tường kề nhau, trong lúc vô tình đụng phải chốt mở của ngọn đèn đầu, trong nháy mắt bên trong phòng trở nên tối đen như mực.

      Trong bóng tối, hai người đều có hành động.

      Phòng có ánh đèn vốn là chất xúc tác tốt nhất để ý loạn tình mê hóa thành *, vậy mà tối đen như vậy lại làm cho Nghiêm Khuynh dừng lại chốc lát, sau đó tỉnh táo ít.

      vốn thuộc về bóng tối.

      vốn tồn tại trong thế giới thấy được ánh sáng này.

      Vậy rốt cuộc tại làm gì? Cố gắng kéo vào thế giới thấy được ánh sáng này sao?

      Vưu Khả Ý vẫn còn ở trong ngực của , nhúc nhích, hô hấp có chút nặng nề.

      Tim của đập quá nhanh, trực tiếp truyền đến trong thân thể dính nhau chặt chẽ cùng với của .

      hơi khát vọng, lại hơi sợ, lúc này chỉ có thể lo lắng bấu víu bờ vai của , mờ mịt luống cuống mà kêu tiếng: ". . . . . . Nghiêm Khuynh?"

      Là tiếng gọi rất mà yếu ớt, giống như động vật bị thợ săn bắt được, chỉ có thể lo sợ bất an mà ký thác toàn bộ hi vọng vào người .

      Giờ phút này, Nghiêm Khuynh hoàn toàn tỉnh táo.

      trầm mặc chốc lát, đôi tay dời khỏi thân thể của , sau đó lui về phía sau bước, tiếp tục kề sát với da thịt của .

      Vưu Khả Ý lại gọi lần nữa: "Nghiêm Khuynh?"

      Lần này là giọng điệu hỏi thăm và lo lắng.

      đứng tại chỗ lúc, sau đó nhặt áo sơ mi của từ mặt đất lên, lúc phủ thêm giúp DiễღnđànLêQღuýĐôn tận lực tránh tiếp xúc thân thể cùng với . Trong bóng tối, cúi đầu chống lại tròng mắt sáng từ bỏ của , giọng : "Mặc vào, mặc quần áo vào."

      "Sao vậy?" Giọng của rất căng thẳng, hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao dừng lại, chỉ có thể hoang mang đưa tay níu cánh tay của lại, "Tại sao. . . . . . Tại sao dừng?"

      Nghiêm Khuynh chần chờ nên đáp lại như thế nào.

      lại cực kì hoảng hốt, lập tức nhào vào trong ngực của , đôi tay gắt gao vòng chắc hông của , lo lắng gọi tên của .

      Bị ôm lấy lần nữa, cảm nhận thân thể mềm mại dính chặt, Nghiêm Khuynh cứng ngắc trong nháy mắt.

      Thân thể của sớm có biến hóa, nhưng giờ phút này cũng chỉ càng thêm ràng thôi.

      chỉ có thể dùng sức kéo Vưu Khả Ý ra, cúi đầu khàn giọng với : "Vưu Khả Ý, còn chưa tới ngày đó."

      hỏi : "Ngày nào?" Trong đầu hỗn loạn thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, bắt được cái trong đó, có chút bừng tỉnh hiểu ra hỏi , "Ngày kết hôn? ... muốn để đến ngày đó?"

      chưa từng nghĩ Nghiêm Khuynh có tư tưởng như vậy, hợp với thân phận của .

      Nghiêm Khuynh lắc đầu cái, giơ tay lên sờ sờ gò má của , có chút bỏ vuốt ve chốc lát, : " phải kết hôn."

      "Đó là ——"

      "Là ngày rời khỏi con đường này, có thể cho em cuộc sống của người bình thường."

      ". . . . . ." ngờ đáp án là như vậy, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống thầm với .

      "Nếu phải chờ tới ngày đó, chờ được. Đợi đến ngày kia, có thể phụ trách cuộc sống của em, mới có thể muốn em."

      Mới dám muốn em.

      Mới nên muốn em.

      cũng phải là chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn loạn, nhưng có chuyện quá mức ràng, giống như cuộc đời của phải thay đổi là có thể thay đổi, giống như cuộc sống của người bình thường phải muốn cho Vưu Khả Ý nhất định cho nổi.

      Những thứ kia đều cần thời gian.

      Mà trong thời gian ra tiếng, nhìn thấy đường như vậy, cũng ai biết có phải chỉ cần ý chí đủ kiên định là có thể chờ tới ngày đó hay .

      Nghiêm Khuynh tự với mình: xác định kế hoạch chỉ có thể gọi là ảo tưởng, thể diễn đàn lee quý đôn dùng danh nghĩa ảo tưởng làm ra chuyện có cách nào sửa đổi đối với .

      thể làm ra quyết định để cho hối hận cả đời.

      Cho nên khàn giọng với ở trong bóng tối: "Vưu Khả Ý, em chịu chờ , vậy cũng chờ được."

      Tim của thiên hồi bách chuyển*, muốn cho biết có vấn đề gì, tin tưởng ngày đó đều đến, hôm nay phát sinh tất cả đều là tâm cam tình nguyện.

      * thiên hồi bách chuyển: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

      Nhưng há miệng, cuối cùng cũng ra câu.

      Nhẫn nại của là bởi vì .

      tại sao phải phá vỡ bảo vệ của đối với ?

      Vậy chờ , có người mến giữ lại chút nào như vậy, cho dù muốn đợi đến trời tàn tận đất, cũng chờ được.

      Cuối cùng, bị Nghiêm Khuynh dắt đến bên giường.

      "Ngủ ." sắp xếp ở nơi đó, sau đó ngủ ở bên cạnh.

      muốn chui vào trong ngực Nghiêm Khuynh, ràng cảm thấy thân thể của biến hóa, chỉ có thể dừng lại ở vị trí của mình hề đến gần nữa.

      Nhưng Nghiêm Khuynh giống như cảm nhận được khát vọng muốn ôm chặt của , giọng dặn dò câu: "Đưa lưng về phía ."

      trầm mặc chốc lát, im lặng làm theo lời , xoay người đưa lưng về phía .

      Có lẽ đây là cần khoảng cách an toàn. . . . . . nghĩ như vậy.

      Vậy mà sau phút, hai cánh tay của lại vòng chắc thân thể , dùng lồng ngực rộng lớn dán lên lưng của . Thậm chí nhàng hôn cái ót của cái từ phía sau, sau đó ôm vào trong ngực, khẽ : "Ngủ , Vưu Khả Ý."

      Cảm giác an ổn ấm áp.

      Mới đầu trong bóng tối nghe tiếng hít thở của giao hòa ở chung chỗ, phân ai là ai. Sau đó cảm nhận tiếng tim đập từng phát từng phát của kề sát , chậm rãi ngủ thiếp .

      Sau khi lớn lên được người ôm vào trong ngực ngủ như vậy lại là lần đầu, cảm giác mình là động vật ngủ mùa đông, phía sau là ánh lửa ấm áp, làm liên tục ngừng nóng lên.

      Nhưng cảm giác an ổn lại thể kéo dài thành giấc ngủ nướng làm người ta thích và ngưỡng mộ, ngủ đông vẫn bị quả bom hẹn giờ đánh thức.

      Sáu giờ rưỡi sáng, ngay khi Vưu Khả Ý còn đắm chìm trong mộng ấm áp ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lại tiếng gõ cửa.

      là tiếng gõ cửa quá rồi, thực tế người ngoài cửa đặc biệt dùng sức gõ cửa từng phát từng phát, thanh vang dội, mười phần sức lực.

      mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Khuynh mặc quần áo ở bên giường, mặc áo khoác lên người.

      Quay đầu đối diện với tầm mắt của , Nghiêm Khuynh khẽ : "Có thể là quét dọn vệ sinh, em ngủ , mở cửa."

      suy nghĩ nhiều, gật đầu cái, đầu chui vào trong chăn.

      Thậm chí nghĩ theo bản năng, phục vụ của khách sạn kém cỏi, sáng sớm như vậy quét dọn vệ sinh, gõ cửa còn dùng sức gõ như vậy. . . . . .

      Nhưng quá buồn ngủ, rất nhanh nhắm mắt ngủ tiếp.

      Chỉ tiếc giấc ngủ này nhất định có cách nào tiếp tục, bởi vì sau khi Nghiêm Khuynh mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa người phụ nữ trung niên quần áo trang nhã đứng hành lang.

      Người phụ nữ chừng ở bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác ngoài bằng lông màu đen, nhìn qua được bảo dưỡng rất tốt, da bóng loáng trắng nõn, nếp nhăn mặt cũng nhiều.

      Giây phút đối diện với tầm mắt của , bà ràng sững sờ, nhướng mày, nghiêng đầu nhìn số phòng cạnh cửa cái theo bản năng.

      1302. . . . . . Cũng có vấn đề.

      Nhưng trước mắt tới mở cửa lại là người đàn ông xa lạ ——

      Bà dừng chút, bình tĩnh khách khí : " xin lỗi, tôi gõ nhầm phòng."

      Bà cũng để ý tới Nghiêm Khuynh có phản ứng gì, vài bước về phía khác của DiễღnđànLêQღuýĐôn hành lang, rất nhanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra bấm dãy số.

      Bà theo địa chỉ lấy từ quản lý của trung tâm đào tạo tìm tới cửa, có lý do tìm được Vưu Khả Ý.

      Chẳng lẽ Vưu Khả Ý trở về trước?

      để bà có quá nhiều suy đoán, bấm điện thoại rất nhanh.

      Tiếng chuông điện thoại của Vưu Khả Ý là bài hát tiếng vui vẻ, đặt từ khi mua cái di động này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, quen thuộc, Chúc Ngữ cũng quen thuộc.

      Mà giây phút điện thoại ở dưới gối đầu vang lên kia ——

      Nghiêm Khuynh đóng cửa.

      Vưu Khả Ý còn ở trong giấc mộng tỉnh táo.

      Chúc Ngữ đứng gọi điện thoại ở hành lang.

      hồi tiếng chuông vui vẻ rất nhanh kinh động ba người ——

      Động tác đóng cửa của Nghiêm Khuynh hơi dừng lại.

      Vưu Khả Ý bỗng chốc mở mắt ra từ trong giấc mộng.

      hành lang thân thể Chúc Ngữ hơi chậm lại, thể tin xoay người lại, đôi môi khẽ nhếch mà nhìn về hướng tiếng chuông vang lên.

      1302.

      Bà vừa mới gõ cánh cửa kia.

      Người đàn ông xa lạ quần áo xốc xếch còn đứng ở phía sau cửa chỉ còn lại kẽ hở.

      Tiếng chuông chính là truyền tới từ nơi đó.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :