1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dù sao cũng phải ở bên nhau - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 54:

      Sáng ngày hôm sau, Chúc Ngữ ra ngoài mua thức ăn giống thường ngày, trước khi mở khóa cửa phòng ngủ ra, sau đó khóa trái cửa chính, cho Vưu Khả Ý gian hoạt động cũng chỉ là căn hộ này, có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

      Giọng điệu của bà như thường mà : "Cháo giữ hâm nóng ở trong nồi cơm điện, sau khi thức dậy con tự lấy mà ăn."

      Vưu Khả Ý trợn tròn mắt nằm cả đêm, sau khi nghe tiếng đóng cửa kia, rất nhanh vén chăn lên bò dậy. tới trước cửa sổ, núp ở phía sau rèm cửa sổ nhúc nhích nhìn dưới lầu, cho đến khi bóng dáng của Chúc Ngữ xuất ở trước tòa nhà, sau đó từ từ xa, mới khép rèm cửa sổ lại, nhanh đến cửa lớn.

      Cửa chống trộm, bên trong bên ngoài khóa cực kỳ chặt chẽ, hoàn toàn ra được.

      vặn tay cầm cửa rất nhiều lần, cửa chính vẫn nhúc nhích.

      Sau khi bỏ qua mở cửa, lại bắt đầu kiểm tra toàn bộ đồ dùng, vali hành lý, ngăn kéo bàn trà, tủ treo quần áo, đỉnh tủ, tủ bát. . . . . . Tất cả những chỗ có thể bỏ đồ vào đều tìm lần, nhưng vẫn tìm được thẻ căn cước và ví tiền.

      Vưu Khả Ý như ngựa ngừng vó câu mà lục soát tất cả góc trong phòng lần, cuối cùng chợt nhớ tới gì đó, dừng động tác lại, sau đó bước nhanh vọt vào phòng của Chúc Ngữ, lật gối đầu của bà lên, đưa tay vào vừa sờ —— thẻ căn cước của !

      Đây là thói quen nhiều năm của Chúc Ngữ, thích đặt đồ vật quan trọng ở mặt trái trong khóa kéo của gối đầu.

      Cho dù tìm được tiền, Vưu Khả Ý cũng đoái hoài tới nhiều như vậy, hình như chợ cách nơi này cũng xa, mỗi ngày từ khi Chúc Ngữ ra ngoài mua thức ăn đến khi mua xong dfienddn lieqiudoon trở lại, tổng cộng cũng cần giờ. đặt thẻ căn cước ở trong balo, sau đó cũng bỏ điện thoại có pin vào, lại lần nữa tới trước cửa chính.

      Dùng chân đạp, cầm cái ghế đập, dùng thân thể đụng. . . . . . Rất nhiều loại phương pháp đều thử qua, nhưng cuối cùng cũng có bất cứ tác dụng gì.

      hơi tuyệt vọng dựa vào cửa bụm mặt, vẻ mặt tái nhợt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ.

      Nơi đó.

      Nơi đó là chỗ duy nhất khóa.

      Đây là căn hộ ở lầu ba, nên may mắn khi Chúc Ngữ tìm chỗ ở cao đến mức hoàn toàn có cơ hội thoát , cũng nên cảm ơn người ở chung cư này đều phải là người nghèo, mỗi nhà đều lắp máy điều hòa khí, treo dàn nóng của máy điều hòa khí bên ngoài, rốt cuộc cho có cơ hội rời khỏi nơi này.

      vịn cửa sổ bò ra ngoài từng chút từng chút, sau đó bất chấp tất cả bò xuống dưới dọc theo dàn nóng của máy điều hòa khí, trong lúc đó suýt nữa đạp hụt, cũng may đôi tay móc bệ cửa sổ chặt.

      an ủi mình: chỉ có lầu ba mà thôi, té xuống nhiều lắm là nằm viện, chết người.

      Nghĩ như vậy, cẩn thận bò đến lầu hai, sau đó nhảy tới ban công trước cửa căn hộ ở lầu . Từ ban công đến đất có khoảng cách cao hơn hai mét, hề do dự nhảy xuống, sau đó trọng tâm vững ngã xuống đất, cùi chỏ chạm đất, đau muốn chết.

      Nhưng để ý nhiều như vậy, bò dậy nhanh, trước khi Chúc Ngữ trở về cũng quay đầu lại mà chạy ra khỏi chung cư.

      tự do.

      ***

      Ba ngày trước, lúc Nghiêm Khuynh và Lục Khải uống rượu bên bờ biển, điện thoại di động bị Lục Khải say rượu coi thành lon bia uống hết, ném vào trong biển.

      Lúc ấy ta còn tùy tiện kêu: "Con mẹ nó người có tiền! Có tiền cũng ngăn cản được ông đây đánh ! Bộ dạng ông đây đẹp trai hơn , vóc người hơn ——"

      còn chưa dứt lời, ta liền bị Nghiêm Khuynh níu lấy cổ áo đạp cước, thiếu chút nữa bay qua lan can ngã vào trong biển.

      Nghiêm Khuynh còn kéo ta cái, cho ta ngã vào trong biển mùa đông, nhưng trong miệng vẫn nhịn được mắng: "!@#$%$@, trước khi ném có thể mở to mắt chó nhìn cậu vứt cái gì hay ?"

      Cằm Lục Khải cúi lan can, bị đau ô ô hai tiếng, men say lập tức bớt chút. ta nước mắt lưng tròng quay đầu lại, chống cằm nhìn , "Tôi...tôi vứt cái gì?"

      Càng nhìn ta giả vờ đáng thương trong lòng càng nổi giận, Nghiêm Khuynh nhịn được lại đạp ta cước, tức giận : "Điện thoại di động của ông đây!"

      Lục Khải kinh hãi, vội vàng lôi ống tay áo d d l q d của Nghiêm Khuynh tội nghiệp : "Đừng nóng giận đừng nóng giận, tôi lại mua cho cái, mua cái mới được hả?"

      "Mua cái gì?"

      "Red Rice! Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Red Rice trong siêu thị giảm giá, 1300 đồng là mua được, còn tặng 1000 đồng tiền thẻ nạp, bốn tháng đầu tặng 1G lưu lượng ——"

      "Bốp ——" Nghiêm Khuynh tát cái lên trán ta.

      "Millet 4——"

      "Bốp ——" Tiếng tát tay tiếp tục.

      "Note3——"

      "Bốp——"

      ". . . . . ." Lục Khải ngồi xổm xuống tại chỗ, ôm đầu uất ức quệt miệng.

      Nghiêm Khuynh muốn trực tiếp ném ta vào trong biển làm mồi cho cá, "Cậu ném 6s của tôi, muốn tùy tiện bồi thường cho tôi cái điện thoại di động nát để qua cửa, bây giờ còn bày ra loại vẻ mặt dâu này cho ai nhìn?"

      . . . . . .

      Trường hợp hỗn loạn, cảm giác say đầu, Nghiêm Khuynh lại cảm thấy hình như nhõm ít.

      cũng biết rốt cuộc mình uống bao nhiêu bia, tóm lại ngày đó lúc rời hình như được Lục Khải gọi điện thoại cho em tới đỡ . và Lục Khải đều được, say khướt được người nâng lên xe, cùng đưa về nhà.

      Lúc tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm sau.

      Nghiêm Khuynh sờ điện thoại di động theo bản năng, muốn nhìn thời gian, kết quả phát trong túi quần áo đều trống , đưa tay
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 55:

      Lúc đến Ngô Trấn là hoàng hôn, Vưu Khả Ý đứng ở sân ga xa lạ, nhìn trấn cổ ngay cả sân ga cũng hơn chỉ nửa so với sân ga ở thành phố, lại khỏi an tâm hơn mấy phần.

      Đứng sân ga chỉ có tốp năm tốp ba người, hai mẹ con kia xách hành lý lời từ biệt với , chúc chơi vui vẻ.

      Hình như thích , vẫn lôi kéo tay của : "Chị, chị đến nhà em ăn cơm , ba em nấu cơm rất ngon đấy!"

      Người mẹ hơi ngượng ngùng kéo bé từ trước mặt Vưu Khả Ý lại: "Nữu Nữu ngoan, nên cho chị thêm phiền toái."

      Vưu Khả Ý ngồi xổm xuống nhéo mặt của Nữu Nữu, sau đó đứng dậy cười vẫy tay với hai người, sau khi nhìn thấy họ rời khỏi nhà ga, suy nghĩ chút, rút sim điện thoại từ trong điện thoại di động tắt máy ra, sau đó nghĩa vô phản cố* ném tới đường ray.

      * nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước

      Cho dù có pin, điện thoại di động cũng thể sử dụng nữa, chỉ điện thoại di động, thẻ căn cước, □□. . . . . . Những thứ này cũng thể dùng. Ngay từ đầu còn băn khoăn có thể tìm ngân hàng báo mất giấy tờ , dù sao có thẻ căn cước trong tay, lo thể bổ sung. Nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, liền bỏ suy nghĩ này.

      Nguyên nhân là những thứ này đều ghi chép ở điện tử.

      Cậu làm cảnh sát thể nào tra được.

      Ném sim điện thoại xong, coi như người vướng víu, ai có thể liên lạc với , giống như trời đất bao la, cũng chỉ phiến lá theo gió bay .

      Vưu Khả Ý từ từ cười lên, đeo balo trống tới bên ngoài nhà ga.

      Trấn lớn, quả có chỗ nào đặc biệt như lời của người phụ nữ kia, cũ kỹ, bình thường, cũng sắp mục nát giống như người cư ngủ say nhiều năm. Ưu điểm duy nhất là kế núi gần sông, nhưng bây giờ là tháng chạp rét đậm, thời tiết u lạnh lẽo, cỏ cây tàn lụi, xem ra ưu điểm này cũng có tác dụng gì rồi.

      Vưu Khả Ý dạo vòng ở trấn, suy nghĩ có phải nên nơi nào tìm công việc hay , ít nhất giải quyết cơm tối, tìm chỗ ở, nếu tối nay cũng chỉ có thể chịu đựng đói bụng ở trong sân ga đêm.

      đến cửa hàng thịt nướng trấn hỏi, hỏi siêu thị , tiệm ngũ kim cũng hỏi, nhưng ông chủ đều buôn bán vốn , cần phải tuyển thêm người.



      Vưu Khả Ý lại bị từ chối lần nữa, lúc từ cửa hàng gạo bước ra, vừa đúng lúc thấy phía trước có người đàn ông trung niên bụng lớn ra từ trong nhà hàng cách đó xa, trong tay xách thùng nước, cầm bầu nước chuẩn bị tưới nước cho rau dưa trong sân.

      vội vàng tới, cười híp mắt hỏi: ", xin hỏi nơi này của các còn tuyển người hay ?"

      Người đàn ông trung niên quay đầu lại, chần chừ liếc nhìn cái, "Nơi này của chúng tôi chỉ là tiệm ăn , bình thường người tới cũng nhiều, cần tuyển người ——"

      "Nhưng sắp bước sang năm mới rồi, nhất định khách nhiều lên đó!" Vưu Khả Ý có chút khẩn trương bổ sung, "Tôi có thể cần tiền lương, chỉ cần có cơm ăn, có chỗ ở là được, hơn nữa tôi chịu được khổ nhọc, đặc biệt có thể làm việc. . . . . ."

      thao thao bất tuyệt muốn tìm cho mình cơ hội ở lại, người đàn ông lắc đầu cái, "Xin lỗi bé, hôm nay vợ tôi cũng vừa trở về, coi như lễ mừng năm mới nhiều người, có ấy ở đây cũng nhiều người rồi, cần phải tuyển thêm người."

      Vưu Khả Ý hơi thất vọng, nhưng nhìn khuôn mặt thà của người đàn ông lộ ra vẻ rất xin lỗi, vẫn cười : " có việc gì, vậy tôi nhà khác xem chút."

      Nhưng xoay người chưa tới hai bước, người phụ nữ vén rèm của nhà hàng lên ra, giọng dịu dàng hỏi người chồng: "Vừa rồi là ai vậy?"

      Người đàn ông trả lời: "Có bé chạy tới hỏi nơi này của chúng ta còn tuyển người hay , với ấy ——"

      Tầm mắt nhìn theo phương hướng người chồng chỉ, dừng lại.

      "Ah, là em?" Người phụ nữ kia cắt đứt lời của chồng, bước đuổi theo, lớn tiếng chút, gọi Vưu Khả Ý lại, "Này này, em chờ chút!"

      Vưu Khả Ý quay đầu lại, phát đối phương phải ai khác, chính là người phụ nữ quen biết ở đoàn tàu kia.

      giây kế tiếp, buộc bím tóc sừng dê từ phía sau rèm chạy ra, khi nhìn thấy cũng sững sờ, ngay sau đó vui mừng mở to hai mắt, "Chị?"

      bé nhảy nhót chạy tới, cũng để ý trong tay còn cầm cây kẹo que dính dính để liếm, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của Vưu Khả Ý.

      Vưu Khả Ý lập tức có loại ảo giác, giống như được chú chó coi như chủ nhân. . . . . .

      ***

      Hai mẹ con giữ Vưu Khả Ý lại ăn cơm.

      Nữu Nữu sai, ba bé quả nhiên làm thức ăn rất ngon, món thịt xào, sườn dấm đường, khổ qua thịt viên. . . . . . Người phụ nữ cười ngừng gắp thức ăn cho Vưu Khả Ý, trong miệng : "Ăn nhiều chút, xem người em cũng có mấy lạng thịt, phải bình thường thích la hét giảm cân chứ? tuổi trẻ như các em đó, cứ thương tiếc thân thể của mình."

      Vưu Khả Ý vừa "Đủ rồi đủ rồi thể gắp nữa", vừa trả lời vấn đề của ấy: "Em học múa, bình thường mỗi tuần đều phải cân thể trọng, nếu lên cân, Giáo viên mắng em xối xả, sau đó bắt em chạy ở bãi tập, tóm lại trước cuối tuần cân nặng nhất định phải gầy xuống."

      Người phụ nữ sửng sốt: "Oh, em học múa?"

      "Vâng, học ballet và múa đại." Vưu Khả Ý gật đầu.

      Trong ánh mắt của đối phương lập tức để lộ thích và ngưỡng mộ cùng vẻ mặt khâm phục, dừng chút, ấy : "Nhà chị có điều kiện đó, ra chị vẫn muốn cho Nữu Nữu học loại tài nghệ nghệ thuật, nhưng học nhạc cụ, quá đắt, mua nổi; học múa lại tìm được giáo viên tốt, trung tâm đào tạo hơi tốt chút học phí lại dọa người. . . . . . Chị chỉ là công nhân ở bên ngoài, chồng chị mở tiệm ăn ở chỗ này, em người trong trấn này lại ít, bình thường có người lạ gì, mở quán ăn kiếm chút tiền của người quen chỉ miễn cưỡng sống tạm qua ngày mà thôi, nào có điều kiện kia cho Nữu Nữu học nghệ thuật."

      Vưu Khả Ý dừng lại chốc lát, khóe miệng chậm rãi nâng lên, mắt sáng rực.

      "Nếu , hai người nhận em vào đây làm giúp, thuận tiện để em dạy múa cho Nữu Nữu?" còn bổ sung, "Bình thường em có thể rửa bát, giúp người khác làm số món ăn, mặc dù xuống
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 56:

      Thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức có thể chết rét người. Mà đến Ngô Trấn tuần, Vưu Khả Ý chỉ từng thấy cảnh tuyết vào ban ngày, ban đêm vẫn ngoan ngoãn đợi ở bên lò lửa, ra ngoài giả bộ văn nghệ ở dưới thời tiết chừng mười độ.

      Mà cả đêm, dùng bông vải dầy bọc mình, cùng nhau tản bộ ở lề đường phố trấn người với Nghiêm Khuynh.

      Thế nhưng cũng cảm thấy lạnh.

      mái hiên có tầng tuyết đọng mỏng, mặt đất hơi trơn.

      Lúc Vưu Khả Ý ra cửa suýt nữa trượt xuống từ bậc thang, cũng may Nghiêm Khuynh nhanh tay nhanh mắt đưa tay đỡ , trọng tâm của vững, đưa cái tay khác ra đè bả vai của lại.

      Vưu Khả Ý cảm giác mình quả giống như con quay chỉ, rốt cuộc ở dưới giúp đỡ của Nghiêm Khuynh mới dừng lại, mặt đỏ ửng.

      Nghiêm Khuynh giọng hỏi : " sao chứ?"

      ngập ngừng lắc đầu , " có việc gì, có việc gì. . . . . "

      ngờ chính là phút đầu tiên gặp lại liền xuất loại tình trạng này, quả lúng túng đến nỗi muốn đào cái lỗ chôn mình.

      Nghiêm Khuynh lại giống như nhìn thấu lúng túng, lấy tay từ đầu vai của ra giọng câu: "Trời tuyết đất trơn, chú ý dễ dàng té ngã, cần thẹn thùng."

      Vưu Khả Ý cũng lời nào, chỉ lặng lẽ theo phía sau nửa bước của , khi cùng nhau bước ra sân với ngẩng đầu nhìn bóng lưng của .

      Có lẽ bộ lâu ở trong gió tuyết, cho nên đầu vai đầy tuyết đọng, vùng trắng xám, có chút chói mắt.

      Trong tay của cầm mũ lưỡi trai màu đen tuyền, mặc áo khoác đạp tuyết mà đến, mà lúc gặp mặt có ôm cuồng nhiệt hoặc là cái gì khác, chỉ có bóng lưng độc.

      Thế nhưng khoảnh khắc này, lại chính bóng lưng độc này làm Vưu Khả Ý cảm thấy vô cùng thực tế, giống như mấy ngày liên tiếp xác định rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

      Hốc mắt hơi ướt át, bị gió thổi qua lại lạnh lạ thường. tiến lên nửa bước, chợt kéo sau lưng .

      nhìn đường ban đêm phía trước, rốt cuộc cong khóe miệng lên.

      " cũng biết chờ em chút, hiểu phong tình."

      Nghiêm Khuynh trả lời như vậy: "Em chạy trốn cũng nhanh hơn người khác, địa chỉ cũng để lại liền nhảy lên tàu hỏa, hại tìm dễ dàng. Rốt cuộc là ai chờ ai, ai hiểu phong tình?"

      Vưu Khả Ý cười khanh khách ngừng, liếc oán phụ họ Nghiêm cái, : " phải cũng tìm tới sao?"

      nhìn đồng hồ, "Ừ, 11 giờ 41 phút rồi, hôm nay là đêm ba mươi, em còn tính nếu bước qua năm mà vẫn tìm được em...em quên !"

      " biết ." liếc cái, mặn nhạt , "Đức hạnh của nữ sinh trẻ tuổi chính là thế này, muốn coi trọng lãng mạn gì đó, đúng giờ gì đó, tâm ý tương thông gì đó. đoán nếu ngày cuối cùng của năm nay còn chưa tìm được em, em nhất định muốn đông tây giận dữ ."

      "Cho nên tìm tới?" vẫn còn cười khanh khách.

      "Ừ, tìm tới." nắm chặt tay của , bên môi cũng ra chút ý cười, "Tra xem có những chuyến tàu hỏa nào rời khỏi Thượng Hải lúc em gửi tin nhắn, tra lần lượt từng tuyến đường, vất vả tìm được chỗ này, sau đó lại phải hỏi thăm từng nhà có bướng bỉnh bốc đồng chạy tới trấn hay . . . . . ." nghiêng đầu nhìn chằm chằm, "Vưu Khả Ý, em xem, với em ở chung chỗ dễ dàng sao?"

      Đúng lúc qua chiếc đèn đường mờ nhạt, bông tuyết bay múa đầy trời, rơi đầy đất.

      ngẩng
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57.1:

      Tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đầy đât, giống như muốn bao phủ trấn .

      khí vừa đúng, Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn Nghiêm Khuynh, nhón chân lên từ từ áp sát, muốn cho nụ hôn gặp mặt chậm trễ.

      Ai biết khi còn thiếu vài cm, chợt nghe tiếng bụp, đỉnh đầu vang lên tiếng pháo hoa dữ dội.

      bị dọa giật mình, chợt phanh lại, đứng sững sờ ở tại chỗ như vậy.

      Kế tiếp là tiếng pháo đùng đùng liên tục vang lên, hình như thanh đến từ bốn phương tám hướng, ở giữa dãy núi nhấp nhô liên tục. Đột nhiên tỉnh ngộ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, kim chỉ giờ phút vừa vặn trùng hợp ở mười hai giờ.

      Là kết thúc ngày, cũng là bắt đầu ngày.

      Là điểm cuối của năm, cũng là khởi điểm của năm mới.

      có chút khó có thể ức chế kích động trong lòng, có lẽ bởi vì rốt cuộc được tự do, có lẽ bởi vì đến từ phút đoàn tụ dễ. nhảy vào trong ngực Nghiêm Khuynh, lớn tiếng kêu: "Nghiêm Khuynh, năm mới vui vẻ!"

      Từ trước đến giờ năng lực quan sát của Nghiêm Khuynh rất sắc bén, sớm nhận ra mục đích vừa rồi Vưu Khả Ý đột nhiên lại gần là gì, dừng chút, cúi đầu hết sức tự nhiên bắt được môi của , cho nụ hôn ngắn ngủi mà dồn dập.

      Chóp mũi có hương thơm của cỏ cây và bông tuyết ở trấn phương bắc, môi là nhiệt độ nóng bỏng của người .

      lưu luyến dùng đầu ngón tay khẽ vuốt khóe miệng Vưu Khả Ý, sau đó cũng cười: "Năm mới vui vẻ, Vưu Khả Ý!"

      ra là bất tri bất giác liền qua năm.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, chỉ nhìn thấy lác đác đốm pháo hoa và bão tuyết ùn ùn kéo đến.

      Bọn họ đều là sống bé giống như những pháo hoa và tuyết trắng, nhưng bé và bình thường đều thể ngăn cản bọn họ sống vui vẻ thoải mái.

      ***

      "Chân nâng cao, lại cao chút! , thể uốn lên, em phải thẳng băng mới được. . . . . . Đúng, đúng, từ từ, chính là như vậy. . . . . ."

      Đây là phòng học sáng sủa sạch .

      Phòng học lớn, có lẽ khoảng 20 mét vuông, mặt vách tường bên cạnh gần sát với cửa đều phủ kín gương, hai mặt vách tường khác lắp tay vịn dài.

      Mười mấy tuổi xếp thành hàng dài, chân trái đặt ở lan can luyện tập ép chân, sau cùng còn có nam sinh tuổi.

      Vưu Khả Ý kiểm tra lần lượt tư thế của mọi người, thỉnh thoảng dừng lại chỉnh sửa số động tác sai, tới bên cạnh nam sinh tuổi cuối cùng đưa tay đè đầu gối của cậu, "Chỗ này phải làm thẳng, thể cong!"

      Khi đưa tay đè xuống, nam sinh tuổi nước mắt lưng tròng kêu tiếng, đầu gối cong lại.

      Vưu Khả Ý dừng chút, lại đưa tay đè xuống lần nữa, lần này buông tay, rất nghiêm khắc : " cho cong!"

      Nam sinh tuổi liên tục kêu rên, vừa kêu bằng giọng bập bẹ, vừa lau nước mắt, "Đau, là đau. . . . . ."

      Toàn bộ nhóm bé gai trước mặt đều cười hi hi ha ha, Nữu Nữu dẫn đầu trợn to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên : "Lộ Tư Viễn, cậu là nam tử hán đại trượng phu mà còn thua kém đám con tụi tớ, vừa sợ khổ vừa sợ đau, còn tới học ballet làm gì hả?"

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn mượt mà của nam sinh tuổi tên Lộ Tư Viễn sung huyết đỏ bừng, ngập ngừng : "Nhưng, nhưng đau chết tớ rồi. . . . . ."

      "Chết cũng chết rồi tại sao còn chuyện?" bé trước mặt cậu quay đầu lại cười hì hì , sau đó đưa ngón trỏ ra chà xát hai cái ở mặt, "Mặt xấu hổ, dối!"

      Mặt của Lộ Tư Viễn hồng đến mức giống như sắp ra máu, uất ức bĩu môi, bộ dạng như sắp khóc lên.

      Vưu Khả Ý vừa bực mình vừa buồn cười nhìn màn này, ngồi xổm người xuống xoa bóp lỗ mũi của nam sinh đó, "Làm sao vậy, lại muốn khóc phải ?" liếc mắt nhìn cậu, "Đây là mỗi ngày đều muốn khóc như tiết tấu sao? Lộ Tư Viễn, em là bé trai tiêu biểu duy nhất ở nơi này của chúng ta, muốn ném mặt mũi của bé trai như vậy sao?"

      Có nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt rớt ra, giọt lại giọt như đậu vàng rơi xuống.

      Lộ Tư Viễn vừa đưa tay lau nước mắt, vừa : " giáo Vưu hư! giáo Vưu là trứng thối! Mỗi ngày đều cùng bọn tiểu nha đầu* này ăn hiếp em!"

      * đây là
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57.2:

      Giờ phút này tâm tình của Vưu Khả Ý hết sức khó chịu, rất dễ nhận thấy là bị Nữu Nữu ảnh hưởng.

      vừa tới, vừa làm khuôn mặt thối rồi : " lề mề gì vậy, lề mề đến mức đồ ăn cũng sắp nguội mới đưa tới đây?"

      Động tác của Nghiêm Khuynh dừng lại, tầm mắt dừng ở mặt , ". . . . . . Sao vậy?"

      " sao cả." Vưu Khả Ý tiếp tục làm mặt thối, liếc nhìn món ăn trong hộp cơm . . . . . . Cá rim cà chua, cá chần nước sôi. Dừng chút, , "Bữa sau em muốn ăn đu đủ."

      Nghiêm Khuynh lên tiếng, vẫn nhìn .

      tiếp tục bổ sung: "Sau này bữa ăn ăn đu đủ, bộ ngực lớn!" Nâng mắt vẻ mặt tốt nhìn Nghiêm Khuynh, học bộ dạng của Nữu Nữu đưa tay khoa tay múa chân khoa trương ở trước ngực: "Phải ăn để bộ ngực thành ra như vậy mới được! Như vậy ——"

      Lại vòng "Tôi khoa tay múa chân còn bạn đoán" mới.

      Nghiêm Khuynh đoán được phản đồ Nữu Nữu kia và Vưu Khả Ý cái gì, nhưng sắc mặt đổi mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Vưu Khả Ý, sau đó bình tĩnh câu: "Như vậy vô cùng tốt, cần lớn hơn nữa."

      Đôi tay Vưu Khả Ý ôm ngực, để cho nhìn.

      " muốn lớn?" hỏi ngược lại.

      "Muốn lớn, tránh cho nhìn chằm chằm vào người khác cả ngày lẫn đêm." Giọng của Vưu Khả Ý chua như giấm.

      Nghiêm Khuynh cười như cười : "Làm sao em biết nhìn chằm chằm vào người khác?"

      "Nữu Nữu cho em biết!"

      " nhóc kia có cho em biết khi bơm hơi được nửa ngẩng đầu câu với Trương tiểu thư hay ?"

      Vưu Khả Ý ra lời trong lòng, " gì?"

      " với ây, tôi thấy cơ ngực của phát triển như vậy, bằng tự tới bơm hơi , tôi còn có chuyện khác phải làm, cũng giúp nữa." Mặt Nghiêm Khuynh nghiêm chỉnh, giọng như thường, lời ra lại đạt đến vô sỉ.

      Cơ ngực phát triển. . . . . .

      mặt Vưu Khả Ý lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng rốt cuộc nhịn được mà bật cười, đẩy cái ngực , "Sao thất đức như vậy hả? Người ta thích thời gian dài như vậy, mới để lộ ngực ở trước mặt . cứ giễu cợt người ta như vậy, quả hiểu phong tình!"

      Nhưng chân mày khóe mắt vẻ mặt và nội dung lời này đều ngược lại, rất dễ nhận thấy, hết sức hài lòng đối với cách làm nhẫn tâm của Nghiêm Khuynh.

      Nghiêm Khuynh chỉ có thể liếc cái, "Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển. muốn khách khí với ấy chút, uyển chuyển chút, đoán chừng em lại muốn mắng thất đức, hoa tâm rồi."

      Vưu Khả Ý lên tiếng, ngồi ở ghế bắt đầu ăn cơm trưa làm, ăn ăn khóe miệng lại cong lên.

      Ai biết được, người từng là đại ca xã hội đen hôm nay lại vùi ở địa phương này với , dạy múa, bán xe sửa xe. Chiều nào sau giờ dạy học, cũng xuất đúng lúc ở cửa phòng học, mang theo thức ăn làm tới.

      Bọn đều thích .

      Dĩ nhiên, cũng thích .

      cúi đầu ăn, khi ngẩng đầu lại thấy được tay của , bởi vì nửa năm qua ngâm ở trong dầu máy nhiều, kẽ móng tay và đốt ngón tay đều bị nhuộm hơi đen, bên lòng ngón tay còn có tầng vết chai vàng vàng.

      Trong lòng
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :