1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dù sao cũng phải ở bên nhau - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 50:

      Vưu Khả Ý hít thở sâu mấy phút đồng hồ, tay cầm điện thoại run rẩy rất lợi hại.

      nhấn từng số từng ố trong dãy số mà vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt này trong đầu thoáng lên trăm vạn loại suy nghĩ.

      Mẹ mắng như thế nào?

      Có thể bảo tìm chết, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, hoặc là giận dữ xua đuổi ở đầu kia hay ?

      còn nhớ khi học cấp ba, có lần thi số học giữa kỳ đạt tiêu chuẩn, giáo viên để mọi người cầm bài thi về nhà cho phụ huynh ký tên, sợ đến nỗi muốn chết, nên lén lút bắt chước chữ ký của mẹ. Chỉ tiếc hỏa nhãn kim tinh của giáo viên có thể phân biệt ra được bản lĩnh bắt chước tệ hại của , cuộc điện thoại gọi đến, chuyện số học của đạt tiêu chuẩn và chuyện ký tên đều bị lộ.

      Lúc ấy làm bài tập trước bàn đọc sách, mẹ ở phòng khách nhận được điện thoại của giáo viên, khách khí chuyện với giáo viên hồi, cũng bày tỏ bà giáo dục Vưu Khả Ý tốt.

      Mà sau khi mẹ cúp điện thoại, cửa thư phòng bị đẩy ra mạnh, Vưu Khả Ý còn chưa kịp quay đầu lại nhìn mẹ, bút trong tay bị mẹ đoạt , sau đó quăng mạnh xuống đất.

      hốt ha hốt hoảng đứng dậy, trong bụng cảnh giác có lẽ bí mật của mình bị bại lộ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ gọi tiếng: "Mẹ ——"

      "Con đừng gọi mẹ là mẹ!" Chúc Ngữ trả lời như vậy, sau đó bạt tai qua, đánh rớt tất cả lời xin lỗi mà Vưu Khả Ý còn chưa ra khỏi miệng.

      Vưu Khả Ý cầm điện thoại ở trong gió rét, lần nữa nhớ lại ngày đó mẹ với : "Nếu như con chỉ biết làm mẹ mất mặt như thế, vậy cũng nên cho người khác biết con là con của mẹ, mẹ có loại con có tiền đồ như con!"

      nghĩ, có lẽ hôm nay làm mẹ mất hết mặt mũi, đúng ?

      Mẹ vốn thích , chắc là hôm nay bà chỉ hi vọng chưa từng sinh đứa con này.

      Ngay lúc suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên kết nối. Nghe điện thoại thế nhưng phải mẹ, mà là ba.

      nghe giọng quen thuộc kia alo hai tiếng, sau đó lập tức đổi giọng, hình như nhận ra cái gì, chần chừ hỏi câu: " Là, là Khả Ý sao?"

      Hô hấp của lập tức rối loạn tiết tấu, cách vài giây, rốt cuộc lên tiếng hỏi ra câu: "Ba, gần đây ba và mẹ khỏe ?"

      Hình như người đàn ông bên kia muốn câu gì, điện thoại đột nhiên bị người khác đoạt , ngay sau đó xông vào trong tai Vưu Khả Ý chính là giọng của mẹ.

      "Khả Ý, là con sao?" Giọng kia gấp gáp đến mức hoàn toàn để cho có thời gian trả lời, bén nhọn lại hơi biến điệu (thay đổi giọng điệu) nữa, "Con ở đâu? Bây giờ con ở nơi nào?"

      Tiếng sau cao hơn tiếng trước, câu sau lớn hơn câu trước.

      Vưu Khả Ý dừng chút, giọng : " tại con rất tốt ——"

      "Rốt cuộc con ở nơi nào? !" Chúc Ngữ gần như thét lên cắt đứt lời của , thanh gầm rú giống như mắc chứng cuồng loạn, "Con rất tốt? Con rất tốt là có ý gì? Con tiếng nào liền biến mất từ trong bệnh viện. Con có biết mẹ sợ cỡ nào hay ? Mẹ, ba con, cậu con, chúng ta tìm con khắp nơi! Mẹ tìm toàn bộ chỗ con có thể đến rồi, nhưng ngay cả bóng dáng của con cũng thấy! Bây giờ con cho mẹ biết con rất tốt?"

      Trong chớp nhoáng này lòng Vưu Khả Ý níu chặt, giống như có người đập mấy quyền mạnh vào trong trái tim , đau đến mức hô hấp của suýt dừng lại.

      nỗ lực khắc chế cảm xúc, đè ép thanh : "Mẹ, phải con cố ý, con chỉ là, chỉ là. . . . . ." Giọng của run rẩy lợi hại, cuối cùng mới miễn cưỡng ra câu, "Con chỉ biết nên làm sao, con biết nên lấy được đồng ý của mẹ như thế nào, con muốn ở bên cạnh ấy, con cũng muốn làm mẹ lo lắng ——"

      "Lo lắng? Con cho rằng mẹ chỉ lo lắng cho con?" Chúc Ngữ cười hai tiếng bén nhọn, "Cả ngày mẹ đều làm chuyện gì cả, chỉ biết tìm con khắp nơi! Mỗi ngày mẹ đều hốt hoảng lo sợ mà nghĩ con có gặp chuyện may hay , có thể bị thương hay , có thể bị người ta lừa hay , có thể trở thành người bị hại lên trang đầu của tờ báo ngày hôm sau hay ? Mỗi ngày mẹ ngủ yên, ăn ngon, mẹ vừa nhắm lại tròng mắt giống như nhìn thấy con cầu cứu mẹ! Vưu Khả Ý, rốt cuộc con có tâm hay ? Con có hay ——"

      Sau khi đến đây, Chúc Ngữ dừng lại chút, tiếng giống như bị thứ gì đó cắt đứt, dừng lại

      Lòng của Vưu Khả Ý cũng bị kéo căng trong nháy mắt này, tất cả giác quan đều bị người ở đầu kia điện thoại chiếm lấy.

      Sau đó nghe tiếng tiếng nức nở nặng nề, giống như bởi vì kềm chế được, cho nên mới khống chế được cảm xúc, toàn thân đều mất khống chế.

      Cuối cùng Chúc Ngữ khóc thành tiếng mà với : "Vưu Khả Ý, con trở về, con lập tức cút trở về cho mẹ!"

      Giờ phút này, gió rét đậm từ quảng trường thổi qua, thổi trúng đầu tóc múa loạn, thổi trúng mặt người như dao cắt, thổi trúng người toàn thân run rẩy, thổi trúng người ruột gan đứt từng khúc.

      Vưu Khả Ý giống như tượng gỗ bị gãy, đứng ngơ ngác tại chỗ, chữ cũng ra được.

      Người bên đầu kia điện thoại còn nức nở, tiếng lại tiếng, giống như tình
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51

      “Khăn trải bàn rất đẹp, để lại chỗ này, chờ lúc chúng ta muốn trở lại còn có thể dùng tiếp.”

      “Bình hoa đáng , lần sau khi em tới mang bó forget me not, mặc dù hơi tầm thường, nhưng dù sao cũng là cảm xúc nữ sinh tuổi của em.”

      “Em cũng rất thích ga giường vỏ chăn, sao biết em thích màu xanh da trời? Màu hồng siêu cấp thiếu nữ, rất muốn mang về nhà, đáng tiếc giường hợp . . . . .”

      Vưu Khả Ý dọn dẹp đồ vật để lại ở trong phòng mấy ngày qua, bởi vì cảm xúc kích động mà trong miệng lảm nhảm tuôn ra số lời có quá nhiều ý nghĩa.

      cũng biết người đàn ông dựa ở cửa ra vào dùng ánh mắt như thế nào nhìn , nếu như mà biết , có lẽ tất cả kích động đều tan thành mây khói ở giờ phút này.

      Chỉ tiếc nhìn tới, cũng nhận thức được.

      Nghiêm Khuynh nhìn giống như con ong mật vui sướng dọn dẹp dưới trong phòng được để lại dấu ấn trong khoảng mười ngày ngắn ngủn, trái tim giống như bị người ta dùng tay níu lại, lôi từng chút từng chút vào trong vực sâu thấy đáy.

      chưa bao giờ có ý thức ràng như vậy, bị người ta cướp .

      biết cho tới nay mình cũng chưa từng có cái gì, người nhà, gia đình, thân tình, bạn bè. . . . . . Những thứ kia đều liên quan đến , giống như người bị số mạng bỏ sót ở trong góc, trời sinh liền đánh mất số đồ vật mà người bình thường bẩm sinh đều có cho nên biết quý trọng, cho đến khi gặp Vưu Khả Ý.

      Cho đến khi có Vưu Khả Ý.

      Nhưng bởi vì chưa từng có những thứ đó, cho nên cảm thấy mất đau, mà nay, rốt cuộc nếm được tư vị mất .

      Tận mắt nhìn thấy người biết từ lúc nào bị khắc sâu vào trong lòng từng bước từng bước rời khỏi .

      Nghiêm Khuynh đứng ở cửa gì, ngay cả mắt cũng muốn nháy nữa.

      Chỉ sợ nháy mắt lần, thiếu cái nhìn.

      Bọn họ rời dọc theo đường lúc đến, lúc tới là ban đêm, có tuyết rơi, sắc trời u lạnh, nhưng đèn đường dọc đường và tâm đều ấm. Mà nay là sáng sớm, mặt trời màu da cam xuất ở chân trời, ấm áp chiếu ở thân người, đáng tiếc tâm cũng nóng nữa.

      tiếng giúp xách theo túi đồ muốn bỏ lại, những thứ kia đều là mua, ví dụ như hộp xà phòng gấu , ví dụ như móc chìa khóa Doraemon, ví dụ như khăn tắm in đầy hoa màu vàng, ví dụ như. . . . . . trầm mặc nhìn túi đồ chơi rất bình thường, sao lại biết sở dĩ nỡ bỏ lại bọn chúng, cũng chỉ bởi vì bọn chúng đều do hai người cùng nhau mua.

      Là lưu lại khoảng mười ngày tốt đẹp ngắn ngủi này trong trí nhớ.

      Chỉ tiếc cũng biết, cho dù giữ lại tất cả, chủ nhân của bọn nó cũng giống như trước kia.

      khoảnh khắc, rất muốn giữ lại, cho biết hề để tâm đến tất cả những thứ đồ bị bỏ lại, nhưng lại lùi bước, cho tới khi rốt cuộc ra miệng.

      thể cũng muốn biến thành nhi độc giống như , ràng có người nhà lại phải sống đơn chiếc bóng, ràng có gia đình lại muốn trở về cũng thể quay về. . . . . . cũng từng chịu những nỗi khổ này, cho nên biết cuộc sống có bao nhiêu đáng sợ, sao có thể để cho trải qua lần nữa?

      Từng ngọn đèn đường bị bọn họ quên lãng ở sau ót, kể cả căn phòng thể quay về đó.

      Nghiêm Khuynh dùng mô tô đưa trở về chỗ nhà của cha mẹ .

      Ở trước bồn hoa dưới lầu, Vưu Khả Ý quay đầu với : “Chờ em trở về chuyện với mẹ chút, tối nay báo cáo kết quả với ”.

      mang theo nụ cười nhõm sung sướng để lời này.

      Nghiêm Khuynh nhìn nụ cười nghịch ngợm ở khóe miệng , dừng chút, cũng chậm rãi cười: “Được”.

      Cho dù cười nổi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của , liền muốn vui vẻ cười theo .

      “Vậy em về trước á!” Vưu Khả Ý phất tay cái với , nhận lấy túi từ trong tay muốn về phía hành lang.

      giây kế tiếp, tay lại bị níu lại.

      quay đầu lại theo bản năng, “Sao vậy?”

      Trong nháy mắt quay đầu, vẻ mặt của người đàn ông kia từ kinh hoảng giây trước lại đột nhiên ổn định lại, dừng chút, bình tĩnh cười hỏi : “ cho ôm lần hả?”

      Vưu Khả Ý cười ha hả, lại bổ nhào trở lại ôm cổ của , lao mạnh vào trong ngực của , dùng tóc cọ xát lung tung vào cằm , “Lúc này bỏ được em hả?”

      cúi đầu nhìn như đứa bé, giọng : “Đúng vậy, bỏ được em”.

      nỡ buông em ra.

      nỡ để cho em như vậy.

      ......

      ôm vào lòng, cảm nhận bừng bừng sức sống, cảm thấy trong thân thể giống như bị người ta cẩn thận thăm dò rồi lấy vật gì đó.

      Vậy mà cuối cùng phải buông tay.

      nhìn rời khỏi ngực của lần nữa, lại phất tay với cái, “ cần quá nhớ em, ngày mai em còn tới tìm !”

      cười gật đầu, cười nhìn cẩn thận mỗi bước vào hành lang, cười.... Cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt, rốt cuộc cũng cười nổi nữa.

      đứng ở nơi đó lâu, sau đó mình rời khỏi chung cư có cảnh vật xung quanh tao nhã này.

      Lúc tới từng bóng người thành đôi, trở về lại chỉ còn dư lại chiếc bóng đơn.

      Đây cũng giống như biểu của hình thức dụ cũng thể cuộc sống của , cho biết đời này quả nhiên nên có quá nhiều mong đợi, có gì vĩnh viễn dừng lại ở trong sinh mệnh của .

      ***

      Lúc Vưu Khả Ý về đến nhà, mẹ dọn dẹp hành lý bên giường. bước vào phòng khách, chỉ nhìn thấy ba xem báo cạnh cửa sổ, thấy trở về, ba để tờ báo xuống có chút lo lắng đứng đên, gọi tiếng: “Khả Ý”.

      “Trở về rồi sao?”

      nghe giọng của mẹ truyền tới từ phòng ngủ, liền tới cửa phòng ngủ, lúc này mới phát mẹ thu dọn hành lý, lập tức sững sờ, “Mẹ phải đâu sao?”

      Chúc Ngữ cũng ngẩng đầu : “Mợ con bị bệnh, là u xơ tử cung, phải mổ, mấy ngày trước Thượng Hải. Con cũng nhanh chóng thu dọn chút, mẹ mua vé xong rồi, tối nay bay”.

      Vưu Khả Ý cả kinh, “Mợ bị bệnh? Chuyện khi nào ạ? Sao con biết?”

      Tháng trước còn sinh nhật của cậu, khi đó mợ còn khỏe, sao bỗng chốc bệnh đến mức phải Thượng Hải làm phẫu thuật?

      Chúc Ngữ : “Mẹ cũng tiện tình huống cụ thể, tóm lại con thu dọn đồ đạc với mẹ chuyến , mợ con vẫn đối xử với con rất tốt, lúc này con cũng nên chăm sóc mợ ấy”.

      Trong đầu Vưu Khả Ý trống rỗng, nhưng lúc này còn nhớ đến Nghiêm Khuynh, có chút nóng nảy lại hơi lo lắng : “Vậy, vậy mẹ có thể trả điện thoại di động của con lại cho con ? Con muốn....”

      Tay dọn dẹp quần áo của Chúc Ngữ đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cái, “Muốn gọi điện thoại cho cậu ta?”

      Vưu Khả Ý lên tiếng, chỉ chọn gật đầu, nhìn bà giống như khẩn cầu.

      Giống như bỏ ra rất nhiều sức lực suy nghĩ lát, cuối cùng Chúc Ngữ vẫn phải gật đầu cái, có chút tình nguyện thỏa hiệp mà lấy điện thoại của từ trong ngăn kéo ra, tiếng nào đưa cho .

      Vưu Khả Ý thể kết nối với điện thoại của Nghiêm Khuynh.

      có ai nhận.

      chưa từ bỏ ý định lại gọi ba lượt, những vẫn có người nghe. Chúc Ngữ thúc giục nhanh trở lại phòng thu dọn mấy bộ quần áo, lúc xế chiều phải đến sân bay, chỉ có thể nghe lời trở về dọn dẹp hành lý trước.

      cũng thấy, Chúc Ngữ cầm điện thoại di động mà vừa mới dùng từ bàn trà lên, cúi đầu kiểm tra cú điện thoại mới gọi lần.... màn hình ghi chú là “Người đàn ông ở đối diện”.

      Khó trách tìm lâu cũng tìm được tên tuổi Nghiêm Khuynh.

      ra là cái tên này.

      Chúc Ngữ cúi đầu đọc dãy số kia hai lần, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhấn từng ký tự khóa máy, trở về phòng ngủ đóng cửa lại, bấm điện thoại.

      ***

      Thời điểm cơm trưa, trong nhà chỉ còn lại Vưu Khả Ý và ba, Chúc Ngữ giữa trưa phải ăn bữa cơm với bạn bè, cho nên mang túi xách ra ngoài, là cơm nước xong trở về, sau đó lái xe mang Vưu Khả Ý đến sân bay.

      Bà ra ngoài, vào bãi đỗ xe ngầm lấy xe, sau khi nịt chặt dây an toàn lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, ngay cả xưng hô cũng lược bớt, chỉ có câu rất đơn giản: “Cậu có thể ra rồi”.

      Thời gian là 20 phút sau, địa điểm là quán cà phê đường Nhị Hoàn.

      Chúc Ngữ cúp điện thoại, mặt thay đổi lái xe rời khỏi chung cư.

      Cũng trong lúc đó, đầu kia Nghiêm Khuynh cũng cúp điện thoại, tiếng nào khỏi quầy bar.

      Lục Khải gọi ở sau lưng: “Này, Nghiêm, phải buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối còn phải uống rượu say về sao?”

      Nghiêm Khuynh cũng quay đầu lại : “Có chút việc”.

      Lục Khải ríu ra ríu rít lảm nhảm ở đó: “Wey wey wey, có suy nghĩ như vậy sao? xem từ sau khi bản thân có vợ, đêm về ngủ, giúp tôi còn chưa tính, bây giờ còn có thể cho tôi leo cây ––– này, đừng ! Mẹ nó, lời của tôi còn chưa hết....”

      Nghiêm Khuynh để ý tới Lục Khải, chỉ lái mô tô, rời khỏi quán bar trong tiếng nổ.

      Nên tới trước sau đến, tránh thoát.

      giờ trước, nhận được ba cuộc điện thoại của Vưu Khả Ý, lại chần chừ bắt máy, mười phút sau, số điện thoại lạ lẫm khác gọi tới.

      ra khỏi cửa chính quán bar, nhận cú điện thoại kia, “Alo?”

      nghe thấy người phụ nữ ở đầu kia dùng giọng lạnh lẽo với : “Nghiêm Khuynh ư, xin chào, tôi là mẹ của Vưu Khả Ý”.

      gì ở đầu này, cũng chút thiện cảm đối với người được gọi là mẹ này, ấn tượng duy nhất chính là bà ta điên cuồng như người điên đập đồ lung tung về phía , cuối cùng đập trúng con của mình.

      Chúc Ngữ : “Tôi muốn chuyện với cậu chút, gặp mặt ”.

      Lúc này Nghiêm Khuynh mới : “ chuyện gì?”

      Đầu kia dừng chút, sau đó cười tiếng, nhanh chậm: “ chuyện về thân phận của cậu, chuyện về con của tôi, chuyện cậu muốn hủy hoại cuộc sống của con bé đến mức nào, chuyện cậu định hủy hoại thế nào, thời gian hủy diệt bao lâu, cậu cảm thấy có thể ?”

      Nghiêm Khuynh dừng lại tại chỗ trong chốc lát, sau đó khẽ hỏi: “Gặp mặt ở đâu?”

      Lái mô tô phi nhanh ở đường gió lớn thổi vào mặt, cũng mang mũ bảo hiểm.

      Lần này, loại dự cảm vô cùng ràng, hoàn toàn đuổi suy nghĩ may mắn lúc trước.

      Có lẽ và Vưu Khả Ý xong đời.

      , tia hi vọng cũng có.
      Last edited by a moderator: 29/5/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Editor: tử đinh hương

      Chương 52:

      Từ nhà đến sân bay, từ xế chiều đến tối, Vưu Khả Ý gọi vô số cuộc điện thoại cho Nghiêm Khuynh.

      Cho đến khi tiếp viên hàng mỉm cười nhắc nhở : "Tiểu thư, xin tắt điện thoại của ngài, máy bay lập tức cất cánh, cám ơn ngài phối hợp."

      Lúc này Vưu Khả Ý mới từ từ tắt máy, tựa vào ghế ngồi lời.

      Chúc Ngữ nghiêng đầu nhìn cái, hời hợt hỏi câu: "Sao vậy, cậu ta nhận điện thoại?"

      gật đầu cái, muốn để cho mẹ nhìn ra mất mác, còn cố làm ra vẻ hào phóng mà cười, "Có lẽ là có việc gì, tối về ấy điện thoại cho con."

      Chúc Ngữ lên tiếng.

      Máy bay chậm rãi cất cánh, sau khi bay lên rất nhanh tiến vào tầng mây, biến cố hương thành điểm đen , sau đó hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.

      Chúc Ngữ cầm quyển tạp chí xem, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Vưu Khả Ý chút, thấy im lặng lên tiếng, tay nắm điện thoại tắt nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, dừng chút, : "Buổi sáng cậu ta đưa con trở lại, đến bây giờ cũng chẳng qua mới tám giờ, thế nào, mới tách ra mấy giờ mà thôi, nhớ cậu ta đến nông nỗi đứng ngồi yên sao?"

      Vưu Khả Ý cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại di động đen như mực, lắc đầu cái, " phải."

      "Vậy là cái gì?"

      Vưu Khả Ý lên tiếng.

      chỉ lo lắng có phải Nghiêm Khuynh xảy ra chuyện gì hay , bởi vì kể từ sau khi hai người ở chung chỗ, lần duy nhất nhận điện thoại của là lúc đàm phán cùng Phương Thành lần trước, đợi chạy đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt nằm nhúc nhích ở giường bệnh, giây kia bị sợ đến mức nhịp tim cũng sắp còn.

      Mà lần này. . . . . . rất nhanh quát bảo mình dừng lại, cho suy nghĩ lung tung nữa.

      Chúc Ngữ cười, cầm tạp chí lên lần nữa: "Con muốn cũng sao, mẹ ép con."

      Vưu Khả Ý nghiêng đầu nhìn cái, bên môi mẹ còn lưu lại ý cười nhợt nhạt, giống như cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ đối với trạng này.

      cảm thấy trái tim giống như có chút lo lắng, bởi vì đây cũng phải người mẹ mà quen thuộc, trong ấn tượng của mẹ dễ dàng thỏa hiệp, sau khi thỏa hiệp cũng có nụ cười nhàng vui vẻ như thế. . . . . .

      Nghĩ như vậy, thử dò xét gọi câu: "Mẹ. . . . . ."

      Chúc Ngữ nghiêng đầu , "Sao vậy?"

      : "Mợ ngã bệnh ư? Sao mẹ. . . . . ."

      Sao thấy giống như tuyệt đối lo lắng?

      Nụ cười của Chúc Ngữ biến mất, lắc đầu cái, chỉ : "Máy bay hạ cánh lại tiếp, tại quan tâm cũng vô dụng."

      Trong đầu của Vưu Khả Ý bị ba chuyện ràng buộc : thứ nhất, mợ phải mổ; thứ hai, Nghiêm Khuynh nhận điện thoại; thứ ba, thái độ của mẹ mập mờ .

      cảm thấy hình như chuyện này có chỗ nào đó đúng, nhưng ra rốt cuộc khâu nào có vấn đề. chỉ có thể có đầu mối chút nào mà nắm điện thoại di động ngồi ở chỗ đó, mong mỏi tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

      Nhưng lo lắng lâu, rốt cuộc vẫn nhịn được giọng hỏi câu: "Mẹ, mẹ đồng ý cho con và Nghiêm Khuynh ở chung chỗ?"

      Tầm mắt của Chúc Ngữ cũng hề rời khỏi tạp chí, giọng vẫn như thường mà trả lời: "Dĩ nhiên, chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con, mẹ lại có lập trường gì để ngăn cản?"

      Cứ như vậy dễ dàng lấy được tha thứ và đồng ý của mẹ, sau hồi mừng như điên lúc đầu, Vưu Khả Ý mới cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      giọng : "Mẹ hỏi con ấy là người như thế nào sao?"

      Chúc Ngữ cười, "Mặc kệ cậu ta là hạng người gì, đây cũng là chuyện của cậu ta, mẹ hỏi hay hỏi cũng thay đổi được cái gì, cần gì trông nom nhiều như vậy?"

      Vưu Khả Ý chần chừ chốc lát, "Vậy nếu như ấy. . . . . . Nếu như ấy phải người bình thường như trong tưởng tượng của mẹ, mẹ còn đồng ý cho chúng con hay ——"

      Hình như Chúc Ngữ thích loại thận trọng thử dò xét này, vì vậy cắt đứt lời của Vưu Khả Ý, cười như cười xoay đầu lại hỏi : "Con chuyện cậu ta là tên côn đồ lưu manh?"

      Nét mặt cẩn thận của Vưu Khả Ý cứng đờ lại, chờ đón chính là ánh mắt khiếp sợ.

      Giờ khắc này, rốt cuộc nhận ra được chỗ nào đúng.

      Vì lý do gì mà người mẹ luôn cố chấp lại mạnh mẽ tới mức muốn nắm giữ toàn bộ chi tiết trong lòng bàn tay, lần đầu tiên quan tâm đến chuyện của và Nghiêm Khuynh vậy? Từ đó tới nay cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà nay vừa nghĩ tới, đáp án gần như lập tức nổi mặt nước.

      Đó là bởi vì mẹ sớm biết.

      Máy bay sắp hạ cánh, lòng của Vưu Khả Ý cũng cùng rơi xuống theo.

      ngây người như phỗng mà ngồi ở chỗ đó, rất lâu sau mới hỏi ra câu: "Làm sao mẹ biết?"

      Chúc Ngữ mỉm cười : "Vưu Khả Ý, mẹ luôn thích bạn cùng phòng của con, nhưng tại hình như chán ghét ấy như vậy, bởi vì ít nhất ấy còn hiểu được phải làm sao mới tốt cho con."

      câu ám hiệu nguồn gốc tin tức của bà.

      Hơi sức toàn thân của Vưu Khả Ý giống như bị người ta rút .

      Đây là ý gì?

      mờ mịt hỏi: "Nhưng mẹ ngăn cản bọn con ở chung chỗ, chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh ấy ——"

      "Chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con." Chúc Ngữ bỏ tạp chí vào trong túi xách, bình tĩnh ngắt lời , "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ cần cậu ta cũng muốn ở bên cạnh con."

      ". . . . . ." Có ý tứ gì? Vưu Khả Ý cũng biết.

      Chúc Ngữ thấy mê mang, vì vậy tốt bụng giải thích: "Ý của mẹ là, mẹ có thể để cho các con ở chung chỗ, điều kiện tiên quyết là các con tình chàng ý thiếp, mà phải con đơn phương."

      Vưu Khả Ý tiếp lời : "Sao chúng con phải tình chàng ý thiếp chứ ạ? Lúc nào con bên tình ——" Lời đến đây, dừng lại.

      Nét mặt của từ phản bác theo bản năng biến thành ngốc trệ.

      Bởi vì Nghiêm Khuynh nhận điện thoại.

      Trong nháy mắt, rất nhiều chi tiết bị quên mất đột nhiên nổi lên trong lòng.

      Từ khi nhận được điện thoại của mẹ, hình như phản ứng của Nghiêm Khuynh giống như bị tầng sương mù che kín, nhìn ngoài mặt vẫn là cùng nhau vui vẻ với , mà thực tế nhớ lại hoàn toàn nhớ nổi có bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào.

      Trở về trước hành lang, đột nhiên kéo tay của , bảo muốn cái ôm chia tay, khi đó cho rằng đó là người bình thường khó bỏ khó chia, nhưng nhớ lại lần nữa, lại chỉ nhớ được đau thương
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 52:

      Từ nhà đến sân bay, từ xế chiều đến tối, Vưu Khả Ý gọi vô số cuộc điện thoại cho Nghiêm Khuynh.

      Cho đến khi tiếp viên hàng mỉm cười nhắc nhở : "Tiểu thư, xin tắt điện thoại của ngài, máy bay lập tức cất cánh, cám ơn ngài phối hợp."

      Lúc này Vưu Khả Ý mới từ từ tắt máy, tựa vào ghế ngồi lời.

      Chúc Ngữ nghiêng đầu nhìn cái, hời hợt hỏi câu: "Sao vậy, cậu ta nhận điện thoại?"

      gật đầu cái, muốn để cho mẹ nhìn ra mất mác, còn cố làm ra vẻ hào phóng mà cười, "Có lẽ là có việc gì, tối về ấy điện thoại cho con."

      Chúc Ngữ lên tiếng.

      Máy bay chậm rãi cất cánh, sau khi bay lên rất nhanh tiến vào tầng mây, biến cố hương thành điểm đen , sau đó hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.

      Chúc Ngữ cầm quyển tạp chí xem, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Vưu Khả Ý chút, thấy im lặng lên tiếng, tay nắm điện thoại tắt nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, dừng chút, : "Buổi sáng cậu ta đưa con trở lại, đến bây giờ cũng chẳng qua mới tám giờ, thế nào, mới tách ra mấy giờ mà thôi, nhớ cậu ta đến nông nỗi đứng ngồi yên sao?"

      Vưu Khả Ý cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại di động đen như mực, lắc đầu cái, " phải."

      "Vậy là cái gì?"

      Vưu Khả Ý lên tiếng.

      chỉ lo lắng có phải Nghiêm Khuynh xảy ra chuyện gì hay , bởi vì kể từ sau khi hai người ở chung chỗ, lần duy nhất nhận điện thoại của là lúc đàm phán cùng Phương Thành lần trước, đợi chạy đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt nằm nhúc nhích ở giường bệnh, giây kia bị sợ đến mức nhịp tim cũng sắp còn.

      Mà lần này. . . . . . rất nhanh quát bảo mình dừng lại, cho suy nghĩ lung tung nữa.

      Chúc Ngữ cười, cầm tạp chí lên lần nữa: "Con muốn cũng sao, mẹ ép con."

      Vưu Khả Ý nghiêng đầu nhìn cái, bên môi mẹ còn lưu lại ý cười nhợt nhạt, giống như cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ đối với trạng này.

      cảm thấy trái tim giống như có chút lo lắng, bởi vì đây cũng phải người mẹ mà quen thuộc, trong ấn tượng của mẹ dễ dàng thỏa hiệp, sau khi thỏa hiệp cũng có nụ cười nhàng vui vẻ như thế. . . . . .

      Nghĩ như vậy, thử dò xét gọi câu: "Mẹ. . . . . ."

      Chúc Ngữ nghiêng đầu , "Sao vậy?"

      : "Mợ ngã bệnh ư? Sao mẹ. . . . . ."

      Sao thấy giống như tuyệt đối lo lắng?

      Nụ cười của Chúc Ngữ biến mất, lắc đầu cái, chỉ : "Máy bay hạ cánh lại tiếp, tại quan tâm cũng vô dụng."

      Trong đầu của Vưu Khả Ý bị ba chuyện ràng buộc : thứ nhất, mợ phải mổ; thứ hai, Nghiêm Khuynh nhận điện thoại; thứ ba, thái độ của mẹ mập mờ .

      cảm thấy hình như chuyện này có chỗ nào đó đúng, nhưng ra rốt cuộc khâu nào có vấn đề. chỉ có thể có đầu mối chút nào mà nắm điện thoại di động ngồi ở chỗ đó, mong mỏi tất cả đều phát triển theo hướng tốt.

      Nhưng lo lắng lâu, rốt cuộc vẫn nhịn được giọng hỏi câu: "Mẹ, mẹ đồng ý cho con và Nghiêm Khuynh ở chung chỗ?"

      Tầm mắt của Chúc Ngữ cũng hề rời khỏi tạp chí, giọng vẫn như thường mà trả lời: "Dĩ nhiên, chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con, mẹ lại có lập trường gì để ngăn cản?"

      Cứ như vậy dễ dàng lấy được tha thứ và đồng ý của mẹ, sau hồi mừng như điên lúc đầu, Vưu Khả Ý mới cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      giọng : "Mẹ hỏi con ấy là người như thế nào sao?"

      Chúc Ngữ cười, "Mặc kệ cậu ta là hạng người gì, đây cũng là chuyện của cậu ta, mẹ hỏi hay hỏi cũng thay đổi được cái gì, cần gì trông nom nhiều như vậy?"

      Vưu Khả Ý chần chừ chốc lát, "Vậy nếu như ấy. . . . . . Nếu như ấy phải người bình thường như trong tưởng tượng của mẹ, mẹ còn đồng ý cho chúng con hay ——"

      Hình như Chúc Ngữ thích loại thận trọng thử dò xét này, vì vậy cắt đứt lời của Vưu Khả Ý, cười như cười xoay đầu lại hỏi : "Con chuyện cậu ta là tên côn đồ lưu manh?"

      Nét mặt cẩn thận của Vưu Khả Ý cứng đờ lại, chờ đón chính là ánh mắt khiếp sợ.

      Giờ khắc này, rốt cuộc nhận ra được chỗ nào đúng.

      Vì lý do gì mà người mẹ luôn cố chấp lại mạnh mẽ tới mức muốn nắm giữ toàn bộ chi tiết trong lòng bàn tay, lần đầu tiên quan tâm đến chuyện của và Nghiêm Khuynh vậy? Từ đó tới nay cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà nay vừa nghĩ tới, đáp án gần như lập tức nổi mặt nước.

      Đó là bởi vì mẹ sớm biết.

      Máy bay sắp hạ cánh, lòng của Vưu Khả Ý cũng cùng rơi xuống theo.

      ngây người như phỗng mà ngồi ở chỗ đó, rất lâu sau mới hỏi ra câu: "Làm sao mẹ biết?"

      Chúc Ngữ mỉm cười : "Vưu Khả Ý, mẹ luôn thích bạn cùng phòng của con, nhưng tại hình như chán ghét ấy như vậy, bởi vì ít nhất ấy còn hiểu được phải làm sao mới tốt cho con."

      câu ám hiệu nguồn gốc tin tức của bà.

      Hơi sức toàn thân của Vưu Khả Ý giống như bị người ta rút .

      Đây là ý gì?

      mờ mịt hỏi: "Nhưng mẹ ngăn cản bọn con ở chung chỗ, chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh ấy ——"

      "Chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con." Chúc Ngữ bỏ tạp chí vào trong túi xách, bình tĩnh ngắt lời , "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ cần cậu ta cũng muốn ở bên cạnh con."

      ". . . . . ." Có ý tứ gì? Vưu Khả Ý cũng biết.

      Chúc Ngữ thấy mê mang, vì vậy tốt bụng giải thích: "Ý của mẹ là, mẹ có thể để cho các con ở chung chỗ, điều kiện tiên quyết là các con tình chàng ý thiếp, mà phải con đơn phương."

      Vưu Khả Ý tiếp lời : "Sao chúng con phải tình chàng ý thiếp chứ ạ? Lúc nào con bên tình ——" Lời đến đây, dừng lại.

      Nét mặt của từ phản bác theo bản năng biến thành ngốc trệ.

      Bởi vì Nghiêm Khuynh nhận điện thoại.

      Trong nháy mắt, rất nhiều chi tiết bị quên mất đột nhiên nổi lên trong lòng.

      Từ khi nhận được điện thoại của mẹ, hình như phản ứng của Nghiêm Khuynh giống như bị tầng sương mù che kín, nhìn ngoài mặt vẫn là cùng nhau vui vẻ với , mà thực tế nhớ lại hoàn toàn nhớ nổi có bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào.

      Trở về trước hành lang, đột nhiên kéo tay của , bảo muốn cái ôm chia tay, khi đó cho rằng đó là người bình thường khó bỏ khó chia, nhưng nhớ lại lần nữa, lại chỉ nhớ được đau thươngkhó có thể làm trong mắt .

      Mà phản ứng của mẹ đây? thể tin nhìn Chúc Ngữ, há miệng, khiếp sợ hỏi ra câu: "Buổi trưa hôm nay mẹ gặp bạn bè, mẹ ——"

      "Mẹ gặp Nghiêm Khuynh."

      Trả lời đơn giản. Lòng của Vưu Khả Ý hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

      ***

      Khi Nghiêm Khuynh trở lại quán bar, ba giờ chiều, ánh mặt trời vừa vặn, lười biếng phơi người, sinh lòng ấm áp. Nhưng bất kể như thế nào vẫn ấm lên được. Trong lòng có chỗ lạnh lẽo, trống rỗng khoảng, giống như bị người ta đào .

      Lục Khải đánh bài cùng mấy em, thấy bước vào cửa, ở xa vẫn gào quát to tiếng: "Ơ, đây phải là Nghiêm lòng dạ độc ác, vứt chồng bỏ con của chúng ta sao?" Mấy người bên cạnh cũng bắt đầu cười ha hả.

      "Tài nghệ dùng thành ngữ của Khải đạt tới đỉnh cao rồi, ha ha ha, Nghiêm vứt bỏ cũng là việc nên làm, ai bảo vô duyên vô cớ lại muốn làm chồng làm con trai người ta chứ?"

      Mặt Lục Khải đỏ lên, "Cút cút cút, ông đây chuyện làm các cậu đánh rắm, còn dám chê cười ông đây!"

      như con vịt chết còn mạnh miệng, "Ông đây là lưu manh, muốn văn hóa cái rắm!"

      "Vậy còn thành ngữ làm gì? Còn mở miệng tiếng ——"

      "Thúi lắm á..., ràng vừa rồi là à hai, nghe thấy lòng dạ độc ác và vứt chồng bỏ con sao? Hai thành ngữ ơ —— oh!"

      Cậu nhóc phía sau bị Lục Khải vỗ cái vào ót, "Cười nữa! Cười nữa! Cười nữa ông đây liều mạng với cậu--”

      “A Khải.” Nghiêm Khuynh tới trước sofa, cúi đầu nhìn mấy người cười đùa, câu, “Lúc nào có thời gian vậy? Uống vài chén với tôi.”

      Lục Khải hừ tiếng, “ thấy chị dâu hả? Lúc này mới nhớ tới tôi, người xấu bội tình bạc nghĩa--”

      Mấy người kia lại bắt đầu cười ầm lên: “Lại tới lại tới, lại bắt đầu ra vẻ người làm công tác văn hóa dùng thành ngữ…”

      Ở trong tiếng cười vang, giọng thấp đến mức vào trong bụi bặm của Nghiêm Khuynh chậm rãi lẫn vào.

      bình tĩnh : “ có chị dâu.”

      Tiếng cười dừng lại.

      Lục Khải ngơ ngác ngẩng đầu nhìn , gọi tiếng: “ Nghiêm?”

      mặt Nghiêm Khuynh là vẻ mặt mệt mỏi mà trầm tĩnh, bình tĩnh giống như sau bão táp, mặc dù bão táp dừng lại, nhưng để lại phế tích từng bị sức mạnh phá hủy dễ như bẻ cành khô, tất cả còn sót lại chút gì.

      thêm nữa, chỉ giọng hỏi Lục Khải: “ theo tôi ?”

      Lục Khải ném bài trong tay lên bàn, hai lời liền theo ra khỏi quán bar.

      Gió bờ biển cực kỳ mạnh, đây cũng là mùa đông, thổ trúng người quả tan nát cõi lòng.

      Lục Khải liều mạng dùng quần áo che kín, lầm bầm lầu bầu : “Tôi *, gió này lớn đến mức sắp thổi cho tất cả tóc giả đều chạy mất!”

      Nghiêm Khuynh quay đầu lại liếc ta cái, “Biết lâu như vậy, sao tôi biết cậu đội tóc giả?”

      Mắt Lục Khải trợn trắng, “Đây là câu người ta ví dụ!”

      “…” Nghiêm Khuynh rất buồn bực, mình lại còn có thể cườiđược, trình độ ngữ văn của Lục Khải quả nhiên là tiết tấu đạt tới đỉnh cao. cảm thấy nếu như Vưu Khả Ý ở chỗ này, nhất định Lục Khải vừa đáng vừa hài hước, giống vốn thích đùa.

      Vừa nghĩ như thế, rất vất vả mới nổi lên chút vui vẻ lại còn nữa.

      Vưu Khả Ý.

      Vưu Khả Ý.

      Ba chữ này nghĩ lần phải đau ba lượt.

      Bọn họ mua túi bia lớn, cứ như vậy hướng về phía gió biển uống lon lại lon, dưới tay vịn là biển tối tăm, biển còn có du thuyền hào hoa, du thuyền căng biểu ngữ to: Party tết xuân vui chơi hết mình.

      Lục Khải nện lon rỗng trong tay mạnh vào trong biển, hét lớn tiếng: “Con mẹ nó vui chơi hết mình cái quỷ! Kỳ thị ông đây có tiền!”

      Uống xong lon thứ hai, ta lại nện lon tới, “Con mẹ du thuyền hào hoa! Nếu ngày nào đó ông đây lên được, tuyệt đối đái mỗi góc bãi!”

      Uống xong lon thứ ba, lại cái lon nện tới, :Con mẹ nó thành ngữ! Nếu ông đây có tiền, làm sao được học, làm sao dùng thành ngữ linh tinh?”

      Nghiêm Khuynh cười ha hả, nhưng cười lại chỉ cảm thấy máu cũng sắp đông lại, rất nhanh uống cạn sạch bia trong lon, học bộ dạng của Lục Khải, lần đầu hề lạnh lùng nữa, mà nện cái lon kia mạnh về phía biển rộng, hét lớn tiếng: “Con mẹ nó!”

      Lục Khải rất nhanh uốn nắn : “ phải cút mẹ mày, là con mẹ nó cái gì cái gì, phải…Phải…Cái quái gì kia? Chủ ngữ phía sau đó gọi là cái gì nhỉ?” ta bắt đầu cào da đầu, “Dù sao phải có vật kia mới đủ thoải mái.”

      Nghiêm Khuynh cười đến nỗi muốn cước đạp Lục Khải vào trong biển, nhưng suy tính đến chuyện đạp vào trong biển có người uống rượu với , cho nên chỉ đạp cái nặng mông ta, mắng câu: “Cậu đồ * với ông đây nữa, có tin ông đây đạp cậu xuống hay ?”

      Lục Khải rất nhanh che cái mông vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, “!#@^@*, Nghiêm lấy oán báo ơn! Tôi và uống rượu, lại có thể đạp mông tôi!”

      Nghiêm Khuynh liếc mắt nhìn ta, “Ừ, có tiến bộ, lần này dùng đúng thành ngữ rồi.”



      Hi hia ha ha uống rượu đến nỗi say còn biết gì, lần đầu tiên phát , ra trong cuộc đời có Lục Khải cũng tệ. Ít nhất khi cảm thấy trong lòng khó chịu có cách nào hình dung còn có thể bật cười vì ta.

      nghĩ, có thể cũng có gì lớn.

      Đời này nghèo hai trắng, lòng người dễ thay đổi cũng từng nếm qua, hôm nay cũng chỉ nếm lần nữa,l ại có gì đáng lo đây?

      Cuối cùng qua.

      Cuối cùng quên.

      Nhưng mặc kệ rượu cồn đầu thế nào, thế nhưng lại vẫn nghe số lời lặp lại quanh quẩn trong đầu.

      “Cậu chỉ là cặn bã sống ở tầng thấp nhất của xã hội này, khó nghe chút chính là người cặn bã, hoặc là chết sớm, hoặc là ngồi trong tù, cậu có tư cách gì đến tình với tôi?”

      “Cậu con bé? Cậu con bé ở điểm nào? con bé làm ra vẻ tương lai tốt cần, nhất định phải trải qua loại ngày tháng phải là người với cậu?”

      “Cậu cho rằng con bé cậu? Con bé cũng chỉ là quá quen với cuộc sống tốt đẹp, thích mới mẻ nên ở cùng với cậu, đợi đến khi cảm giác mới mẻ qua , con bé phỉ nhổ tất cả những thứ cậu mang cho con bé. Cậu là cái thá gì?”



      ràng là loại người có thể bất chấp tất cả, chỉ cần đối phương chọc giân vui, trực tiếp ra tay đánh chết người, bỏi vì là côn đồ, có thể sống thèm để ý mình làm là đúng hay sai.

      Nhưng đối mặt với người phụ nữ kia, bất kể có bao nhiêu tức giận, cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, ngay cả những câu thô tục cũng thể .

      Bởi vì khi tức giận, chỉ làm cho bà công kích nhược điểm nhiều hơn, chỉ làm Vưu Khả Ý hổ thẹn.

      Rượu cồn phía giống như có người thả cây đuốc ở trong thân thể, Nghiêm Khuynh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị cháy sạch .

      mơ mơ màng màng nghĩ, đốt rụi cũng tốt, đốt rụi cũng tốt.

      Đốt rụi cũng khó chịu chứ?
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 53:

      Ngay khi máy bay hạ cánh, rốt cuộc Vưu Khả Ý hiểu tất cả, cần chính miệng Chúc Ngữ giải thích cái gì với , tất cả chân tướng đều ra ràng ở trước mắt .

      Nếu thỏa hiệp cũng chỉ là lừa gạt tin tưởng, thừa dịp vui mừng quên hết tất cả mà giảm bớt phòng bị, để cho về nhà tự chui đầu vào lưới.

      Mợ bị bệnh, đó cũng chỉ là lấy cớ lừa đến Thượng Hải.

      Mẹ hề gặp bạn bè nào, rất dễ nhận thấy người gọi là "bạn bè" ấy chính là Nghiêm Khuynh.

      Mà hai chuyện làm Vưu Khả Ý cảm thấy sợ hãi nhất, biết Nghiêm Khuynh bên kia xảy ra chuyện gì, rốt cuộc mẹ gì khiến ngay cả điện thoại của Nghiêm Khuynh cũng nhận; hai là nếu mợ bị bệnh, mẹ gạt tới Thượng Hải làm gì.

      phút, rất muốn khóc khi đứng ở trong đám người đến người ở sân bay, rất muốn điên cuồng hỏi mẹ, đời này có thể để cho lần tự lựa chọn cuộc sống mà muốn hay , cho dù kết quả xấu nữa cũng có thể tự mình gánh chịu, tại sao thể cho dù là chút xíu tự do?

      sống 21 năm đều chưa từng sống vì mình, có phải nhất định phải moi trái tim ra, làm người máy chỉ biết nghe mệnh lệnh mà suy tính gì mới có thể hay ?

      mệt mỏi.

      mệt mỏi đến mức rất muốn nhắm mắt ngủ mãi dậy, tốt nhất xong hết mọi chuyện, tốt nhất vì vậy mà tất cả việc phiền lòng đều cách xa cuộc đời của .

      Chúc Ngữ đứng ở trước mặt , có chút lúng túng nào sau khi lời dối bị phơi bày, vẻ mặt rất bình thường mà với : "Mẹ đặt xe taxi trước rồi, có lẽ trong vòng mười phút đến sân bay."

      Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn bà, khẽ hỏi câu: "Mẹ muốn mang con nơi nào?"

      " con biết."

      "Nếu như con sao?"

      "Vậy con ở lại sân bay thôi." Chúc Ngữ trả lời dứt khoát linh hoạt, "Thích làm gì làm, có tiền có thẻ căn cước, có lẽ đến hai ngày con có thể chuẩn bị ăn xin dọc đường rồi."

      ***

      Vưu Khả Ý bị giam lỏng.

      biết Chúc Ngữ thuê căn hộ từ lúc nào, từ khi Vưu Khả Ý bước vào phòng trở , liền hoàn toàn đánh mất tự do.

      cũng phản kháng, chỉ yên lặng ngồi ở ghế sa lon. Chúc Ngữ mở ti vi, nên xem ti vi xem ti vi, nên ăn cơm ăn cơm, giống như ở nhà mình, vẻ mặt như thường, chút dáng vẻ bị giam lỏng nào.

      có thẻ căn cước, có tiền, vốn chạy thoát, nên dứt khoát uổng phí hơi sức.

      Điện thoại của Nghiêm Khuynh vẫn kết nối được, khi đến tối điện thoại di động cũng còn pin, tìm sạc điện thoại trong vali hành lí, lục lọi từ trong ra ngoài lần, cũng tìm được đồ đạc ràng thu dọn xong.

      Chúc Ngữ dựa ở cửa phòng khách nhìn , "Con tìm cái này?"

      ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Chúc Ngữ cầm cây kéo cắt ngang dây sạc màu trắng, huyệt thái dương nhảy thình thịch, buông lỏng nắp vali hành lý ra, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống dưới đất.

      Trong vài giây, chút động tĩnh cũng có trong phòng khách, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

      Cho đến khi Vưu Khả Ý tức giận chút nào mà vùi đầu ở đầu gối, hỏi câu nghe ra cảm xúc: "Con phải làm gì?"

      "Cho con thời gian để tỉnh táo."

      "Tỉnh táo xong rồi sao?"

      "Dẫn con về nhà."

      "Lúc nào mới xem như tỉnh táo xong?"

      Lần này, Chúc Ngữ trầm mặc chốc lát, từng bước từng bước tới trước mặt , cúi đầu nhìn , sau đó mới : "Cho đến khi con hiểu mẹ vì tốt cho con, cho đến khi con chịu nghe lời của mẹ, hề suy nghĩ đến những thứ hoàn toàn hủy diệt cuộc đời con nữa."

      Vưu Khả Ý ngẩng đầu lên, dùng loại ánh mắt xa lạ mà Chúc Ngữ chưa từng thấy qua để nhìn bà nhúc nhích, sau đó cười cười, chậm rãi : "Sao con cảm thấy, có lẽ đời này con cũng có cách nào đạt được nguyện vọng của mẹ cơ chứ? Trước kia vẫn là mẹ quyết định cuộc đời của con, lần này, mẹ cũng nghe phân tích của con chút xem. Thời gian dài hơn nữa, có lẽ có hai loại kết cục, hoặc là mẹ giam lỏng con cả đời, để cho con làm người vô dụng như vậy; hoặc là mẹ hoàn toàn đánh mất lòng tin đối với con, đuổi con ra khỏi nhà giống như đối xử với chị vậy. . . . . ." cười dịu dàng với Chúc Ngữ, "Mẹ, mẹ hi vọng thấy kết cục nào đây?"

      ". . . . . ."

      Chúc Ngữ gì, chỉ ra tay
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :