1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dù sao cũng phải ở bên nhau - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 46.1:

      Khi Chúc Ngữ nặng nề đẩy cánh cửa còn chưa khép lại ra trong nháy mắt đó tim Nghiêm Khuynh đập mạnh và loạn nhịp.

      kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia mang theo vẻ mặt thể tin lướt qua , hề để ý đến ý tứ của , trực tiếp chạy vào căn phòng, sau đó toàn thân như bị sét đánh đứng ở trước giường.

      Qua vài giây, thân thể của bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc đoán được thân phận của người phụ nữ này.

      Giờ khắc này, Vưu Khả Ý còn ở trong mộng, Nghiêm Khuynh còn đứng ở cửa chưa kịp vào, chỉ có mình Chúc Ngữ ngây người như phỗng đứng ở trước giường.

      Ai cũng biết giây kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Cho đến khi Chúc Ngữ tìm ý thức về từ trong cơn chấn kinh, ngay giây đầu tiên phục hồi tinh thần, đột nhiên giơ túi xách bằng da trong tay lên cao, sau đó đập ầm ầm vào người giường.

      Đó là người mẹ nổi giận hoàn toàn có lý trí đập mạnh.

      Bà chạy ngàn dặm tới tìm Vưu Khả Ý, bởi vì ngàn mắng vạn chửi, nhưng làm người mẹ sao có thể để mặc cho con bị cuốn vào trong phiền toái? Bà sợ ngộ nhỡ học sinh gặp chuyện may, Vưu Khả Ý bị liên lụy.

      Con trẻ tuổi, hiểu chuyện, cho nên bà làm mẹ thể làm gì khác hơn là tự mình đến tìm , thuận tiện giải quyết triệt để chuyện trung tâm đào tạo ở đây.

      Vậy mà bà tuyệt đối chưa từng nghĩ qua, ngày kia đứa con mà bà gửi gắm hi vọng vô hạn lại nằm ở giường của người đàn ông xa lạ.

      Giờ khắc này, Chúc Ngữ hoàn toàn mất lý trí.

      Mà Nghiêm Khuynh cũng dự liệu được hành động xảy ra bất ngờ như vậy. Ở trong nháy mắt Chúc Ngữ giơ túi xách lên cao tim của giống như bị người ta giữ trong tay, ầm ầm nâng lên giữa trung.

      gần như vọt tới bên giường theo bản năng, cố gắng ngăn cản hành động của Chúc Ngữ.

      Nhưng dù sao khoảng cách mấy bước nhanh bằng thời gian tay đập túi xuống.

      chỉ kịp chạy hai bước, nghe thấy tiếng bịch, túi xách rắn da cứng đập vào thân thể Vưu Khả Ý mà có dấu hiệu báo trước, cũng đập mạnh vào trong lòng của .

      Vưu Khả Ý bị đau nhức đánh thức.

      khẽ kêu, mở mắt ra, giây đầu tiên nhìn thấy mẹ còn tưởng rằng mình nằm mơ.

      Giờ phút này người mẹ chưa từng cười cẩu thả lấy nét mặt thịnh nộ đến gần như dữ tợn nhìn , sau đó nhào tới vén chăn lên.

      "Đứng lên! Con đứng lên!" Chúc Ngữ thét lên, cố gắng túm cổ áo của , vậy mà áo bó co dãn, vải dệt sơ sài, gần như có biện pháp dùng lực túm . Vì vậy bà đổi thành giữ cánh tay Vưu Khả Ý chặt, dùng sức kéo , trong miệng vẫn là mấy câu kia, "Con đứng lên cho mẹ!"

      Hình như tay bà ấy từ đôi tay của nghệ sĩ múa biến thành tay thôn phụ (phụ nữ nông thôn), giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, đột nhiên vô cùng mạnh mẽ.

      Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy cánh tay của mình cũng sắp gãy. Tay mẹ chỉ giữ ở da của , móng tay còn cắm mạnh vào trong thịt.

      chỉ có thể vừa sợ hãi rồi hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mơ ấm áp đêm hôm trước, vừa buồn bã cầu xin tha thứ: "Mẹ, mẹ buông con ra. Mẹ, con đau. . . . ."

      Nhưng Chúc Ngữ hoàn toàn mất khống chế, bà lôi cánh tay Vưu Khả Ý trước sau liều mạng đong đưa, "Con ở đây làm cái gì? Con có biết con làm gì hay ?"

      "Mẹ. . . . . ." Vưu Khả Ý vừa khóc vừa gọi mẹ, liều mạng muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng giờ phút này hơi sức của bà cực kỳ lớn, mặc kệ giãy giụa thế nào cũng giải quyết được vấn đề.

      Sau khi Nghiêm Khuynh xông lại cục diện hỗn loạn mới tạm dừng lại giữa chừng.

      bất chấp tất cả, chỉ xông lên túm Vưu Khả Ý, chậm trễ chút nào kéo hai tay của Chúc Ngữ ra.

      Vưu Khả Ý trốn phía sau theo bản năng, cũng để ý mình giẫm chân sàn nhà lạnh lẽo, chỉ hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn khỏi khống chế của mẹ.

      Vì vậy trở thành Nghiêm Khuynh đứng ở giữa hai mẹ con.

      khí ngưng trệ trong nháy mắt.

      Sau đó Chúc Ngữ lạnh lùng quát lên với Vưu Khả Ý: "Cậu ta là ai?"

      Vưu Khả Ý gì.

      chưa tiêu hóa hết nỗi hoảng sợ của phút trước, lại càng hiểu tại sao tỉnh dậy, cảnh dịu dàng tốt đẹp trong mơ lại tồn tại nữa, thay vào đó là mẹ xuất ở đây.

      chỉ có thể đứng ngơ ngác ở chỗ đó, tất cả suy nghĩ đều bị người ta hút hết.

      Giờ phút này, Nghiêm Khuynh mở miệng : "Dì, cháu tên là Nghiêm Khuynh."

      đưa tay ôm Vưu Khả Ý, nhìn Chúc Ngữ, vẻ mặt ung dung, từng câu từng chữ: "Cháu là bạn trai của Vưu Khả Ý."

      thay thế Vưu Khả Ý trả lời vấn đề này, đồng thời tư thế bảo vệ che ở phía sau, cho dù giọng rất lễ phép, nhưng trong ánh mắt có thứ mà bất kể như thế nào cũng giấu được, ví dụ như bất mãn đối với Chúc Ngữ và đau lòng đối với Vưu Khả Ý.

      mang theo nhẫn tức giận nhìn Chúc Ngữ, lại ngại vì thân phận của bà nên tiện phát tiết.

      Sao Chúc Ngữ lại nhìn ra thái độ của ? Lập tức giận quá thành cười, cao giọng hỏi ngược câu: "Tôi hỏi cậu sao?"

      Nghiêm Khuynh nhìn bà lên tiếng.

      Bà đưa tay muốn kéo Vưu Khả Ý lần nữa, lại bị Nghiêm Khuynh đứng ra ngăn cản. Giờ khắc này, rốt cuộc bà nhịn được đưa tay cho Nghiêm Khuynh bạt tai nặng nề, tức giận mắng câu: "Cậu là cái thá gì? Cút ngay cho tôi!"

      tiếng bạt tai thanh thúy giống như dụng cụ thủy tinh đột nhiên nổ tung ở dưới nhiệt độ, bất ngờ lại giật gân.

      Vưu Khả Ý sợ ngây người.

      Giờ khắc này, cũng để ý mình hoảng hốt lo sợ, sải bước từ sau người Nghiêm Khuynh ra ngoài, tiếng kêu bén nhọn: "Mẹ, mẹ làm gì đấy? Tại sao mẹ đánh ấy? ——"

      "Vưu Khả Ý." Nghiêm Khuynh trầm giọng quát , kéo về sau lưng, bản thân vẫn ngăn ở giữa Chúc Ngữ và .

      "Tại sao mẹ đánh cậu ta? Con hỏi tại sao mẹ đánh cậu ta?" Chúc Ngữ cao giọng giận dữ mắng mỏ, "Sao con hỏi xem mình làm chuyện tốt gì? Vưu Khả Ý, con quả biết xấu hổ! Còn tuổi lại có thể thuê phòng với người ta! Mẹ dạy con 21 năm, những thứ này đều là mẹ dạy con sao? Con quả ——"

      "Đủ rồi!" Nghiêm Khuynh đột nhiên quát về phía bà, thanh tính là lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như phát ra từ trong lồng ngực, " nên nữa."

      "Cậu là cái thá gì? Cậu bảo tôi đừng tôi liền ?" Chúc Ngữ giống như sư tử nổi giận, ước gì có thể dùng lời ác độc nhất thế gian để tàn nhẫn công kích người đàn ông ở trước mắt, bà chỉ vào lỗ mũi Nghiêm Khuynh, "Tôi giáo dục con của tôi, liên quan gì tới cậu? Cậu là lưu manh từ đâu tới? Chuyên hãm hại lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc! Cậu...cậu. . . . . ."

      Toàn thân bà cũng sắp mất khống chế, tiện tay nhặt máy sấy bàn lên, cũng nhìn mình cầm cái gì, trực tiếp đập về phía Nghiêm Khuynh.

      Nhưng Nghiêm Khuynh phải là Vưu Khả Ý, chỉ nhanh nhẹn nghiêng đầu qua bên cạnh, liền dễ dàng tránh thoát lần công kích này.

      Máy sấy nện bịch tiếng ở góc tường, thanh quả kinh thiên động địa.

      đập được, Chúc Ngữ càng thêm tức giận, lần này chút nghĩ ngợi liền nhặt gạt tàn thủy tinh bàn lên, ý tứ rất muốn đồng quy vu tận.

      * đồng quy vu tận: trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình

      Vưu Khả Ý thét chói tai trong nháy mắt này, bất chấp tất cả nhào tới trước mặt Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh bất ngờ bị đẩy lui về sau bước, trong nháy mắt này cái gạt tàn thuốc kia đập trúng ót của Vưu Khả Ý.

      Vào giờ phút này, giọng của cũng thay đổi, cả người run lên, mềm nhũn ngã xuống chỗ Nghiêm Khuynh.

      Hô hấp của Nghiêm Khuynh cũng bất động ở giờ phút này, chỉ có thể đỡ theo bản năng, toàn thân cứng lại.

      sợ ngây người, Chúc Ngữ cũng sợ ngây người.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46.2:

      Vách tường trắng xóa, ánh đèn trắng xóa, ga giường vỏ chăn trắng xóa, phòng bệnh trắng xóa.

      Đối với bệnh viện, Chúc Ngữ có loại cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự.

      từng là thiên nga của đoàn văn công Hồng Biến, mang theo kiêu ngạo bẩm sinh diễn xuất xung quanh nhóm thủ trưởng. Mười phút đài, công sức mười năm dưới đài, bà dùng mười năm như ngày của mình khắc khổ luyện múa đổi lấy danh hiệu là nghệ sĩ múa trẻ tuổi Đại Giang Nam Bắc của Hồng Biến.

      Bà cũng phải là đứa bé nhà giàu, mẹ sinh ba đứa bé, bà là chị cả, hai đứa em đều là con trai. Đều Hoàng đế thương con trưởng, dân chúng thương con út. Vì vậy bà là con lớn nhất lại là đứa bé nhà nghèo điển hình nên sớm biết lo liệu việc nhà, phải ở nhà lo trong lo ngoài chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, lại muốn cố gắng luyện múa ở trong đoàn, muốn tạo ra thành tựu.

      Bà có thể vào đoàn cũng là nhờ ba là nhân viên hậu cần của đoàn văn công, suốt ngày cầu xin ba với bà ngoại, mới giúp bà tranh thủ được cơ hội để bà múa điệu trước mặt đoàn trưởng. Bà biết mình tiến vào là dễ dàng cỡ nào, vì vậy càng thêm cố gắng.

      Vì trở thành người đứng đầu trong đoàn, mỗi ngày trời chưa sáng bà rời giường nấu cơm, sau đó gặm bánh màn thầu đạp xe đạp đến trong đoàn luyện múa. Buổi trưa lại phải đạp xe đạp chạy như bay về nhà nấu cơm cho em trai, có lúc muộn, ba mẹ về nhà quở trách bà.

      thích chuyện, chỉ yên lặng nghe, nghe xong ra cửa, lại đạp xe đạp trở về trong đoàn luyện múa.

      Dung mạo của bà xinh đẹp, dáng người tốt, từ lại có thiên phú về múa.

      cam lòng để cả đời trôi qua uất ức như thế, chăm sóc em trai, giặt quần áo nấu cơm, đạp xe đạp bôn ba giữa mơ ước và thực tế. . . . . . Những thứ này cũng phải do bà muốn.

      Bà cũng vô cùng chán ghét những thứ này.

      Bà muốn thoát khỏi tất cả chuyện này, bà muốn vĩnh viễn trở thành con thiên nga sân khấu sáng lấp lánh.

      Thời gian qua rất nhiều năm, rốt cuộc bà làm được.

      khắc kia, bà múa ballet
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47

      Editor: tử đinh hương


      Cuối cùng động tĩnh giường cũng gọi Chúc Ngữ tỉnh từ trong hồi ức, bà nhào tới bên giường đầu tiên, vội vàng hỏi con : "Con tỉnh? Cảm thấy như thế nào hả?"


      Bà vội vàng giơ tay lên ấn cái nút ở đầu giường, sau đó với Vưu Khả Ý: "Con đừng vội, bác sĩ lập tức tới ngay, nên gấp!"


      mình chuyện thao thao bất tuyệt, cũng biết cuối cùng bà có phát hay , ra tại những lời này hoàn toàn phải an ủi Vưu Khả Ý, mà ngược lại an ủi chính bà.


      Cái ót của Vưu Khả Ý vô cùng đau đớn, đè ở gối đầu chỉ cảm thấy thần kinh giật giật. giơ tay lên sờ sờ, phát ót của mình quấn vòng băng bó dày đặc. nhìn người phụ nữ nhiều tuổi ở mép giường níu tay của lại, cau mày trách cứ : " cho sờ loạn! Vết thương rất sâu, còn hơi chấn thương sọ não , con an phận chút!"


      Giờ khắc này, Vưu Khả Ý giãy giụa, chỉ nhàng rút tay trái từ trong tay mẹ về. rất quen thuộc thái độ của mẹ, bởi vì 21 năm trong quá khứ, gần như mỗi lần về nhà đều nhìn thấy vẻ mặt như thế.


      "Vưu Khả Ý, cho nghịch máy vi tính! Vào thư phòng làm đề toán cho mẹ!"


      "Vưu Khả Ý, tắt TV! Lập tức tắt! Hôm nay con luyện đủ ba giờ múa chưa? luyện đủ cho xem ti vi!"


      "Vưu Khả Ý, con lập tức từ chối công việc ở trung tâm đào tạo cho mẹ! Mẹ nuôi nổi con sao? Từ mẹ đưa con luyện múa chính là vì để cho con làm giáo viên kiêm chức gì đó? Mẹ cho con biết, mẹ cho con lãng phí thời gian ở trong loại chuyện có ý nghĩa này!"


      . . . . . .


      Có quá nhiều thứ được phép, nhiều đến mức khiến cho trong quá trình trưởng thành dần dần quên mất mình muốn cái gì, chỉ biết mẹ cho làm cái gì.


      Thế nhưng lần ——


      ngẩng đầu nhìn mẹ, khẽ hỏi câu: "Mẹ cho con sờ loạn, sợ vết thương chuyển biến xấu, tại sao trước đó muốn đập con bị thương đây?"


      Vẻ mặt Chúc Ngữ cứng đờ, vẻ mặt trách móc nặng nề lộ ra ngoài cách tự nhiên của tích tắc trước chợt biến mất.


      Bà quen ra lệnh, quen người bên cạnh đều nghe chỉ thị của bà, làm trái chút nào, cho nên vừa rồi lại bắt đầu ra lệnh cho Vưu Khả Ý theo bản năng.


      Dừng chút, bà : " Khả Ý, con biết mẹ cố ý, cho tới bây giờ mẹ cũng muốn tổn thương con, trước đó chỉ là quá tức giận, muốn đập tên lưu manh ấy ——"


      " ấy tên là Nghiêm Khuynh." Vưu Khả Ý cắt đứt từng câu từng chữ của bà.


      Chúc Ngữ dừng lại chốc lát, ánh mắt vừa mới dịu xuống lại trở nên cứng rắn.


      Giọng điệu của bà bình thường : "Cậu ta tên là gì có quan hệ với mẹ sao?"


      Vưu Khả Ý nhìn bà lên tiếng.


      Chúc Ngữ nhắm mắt lại, lúc mở ra điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ : "Con còn trẻ, biết rốt cuộc tại mình làm gì. Người trẻ tuổi thường nhầm đường, lần hai lần cũng sao, chỉ cần biết quay đầu lại là tốt rồi ——"


      "Con quay đầu." Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào bà, thanh cũng lớn, nhưng mỗi chữ đều ràng, mang theo toàn bộ dũng khí và tinh thần phản kháng của .


      Chúc Ngữ giống như nghe thấy, tiếp: "Về phần trung tâm đào tạo bên kia, mẹ tự mình tới cửa thăm hỏi qua rồi, cũng với quản lý rồi, về sau con cũng cần nữa. ta biết con có thể vào đoàn văn công, chủ động bày tỏ làm lỡ tiền đồ của con, con có thể yên tâm."


      Thậm chí bà khẽ cười với Vưu Khả Ý, cố làm ra vẻ thoải mái mà : "Còn nữa, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, mẹ biết tư tưởng của người trẻ tuổi các con tiến bộ, cũng đặc biệt để ý chuyện đêm đầu như vậy. Cho nên con chỉ cần vạch giới hạn với người đàn ông kia là được, người trong sạch còn nhiều, trước tiên mẹ dinendian.lơqid]on giúp con xem xét qua nhiều người. Tuổi của con trai đoàn trường và con cũng chênh lệch lớn lắm, hôm nào gặp mặt . Với trình độ của con, điều kiện của nhà chúng ta, còn có giao tình của mẹ và đoàn trường, hai người các con rất có tương lai phát triển ——"


      "Mẹ." Vưu Khả Ý giọng cắt đứt bà, "Mẹ xong chưa?"


      Miệng Chúc Ngữ giật giật, lại ra lời được.


      Bà ít khi nhìn thấy mặt con lộ ra vẻ mặt như bây giờ, cũng phải vẻ mặt tình nguyện lúc bị áp bức đến cực hạn, cũng phải là vẻ mặt lựa chọn thỏa hiệp có chút đau thương nhưng lại thể khuất phục.


      Giờ phút này, Vưu Khả Ý cứ yên lặng nhìn bà như vậy, cũng có bất kỳ vui nào, "Nếu như mẹ xong rồi, vậy hãy nghe con ."


      "Từ đến lớn, tất cả mọi chuyện con đều phải nghe lời mẹ, mẹ thiên vị chị, con thể có câu oán hận, bởi vì chị tốt hơn con ưu tú hơn con, mẹ cho con biết đây là nguyên nhân từ con, trách được mẹ. Sau đó chị , mẹ đột nhiên thấy được con, trong nháy mắt đè toàn bộ áp lực lên người của con, mẹ cũng hỏi con có đồng ý hay , bởi vì con là con của mẹ, mẹ cho con biết mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con ——"


      "Chẳng lẽ mẹ vì tốt cho con sao?"


      Chúc Ngữ đột nhiên đề cao giọng chất vấn . "Vì tốt cho con. . . . . ." Vưu Khả Ý lặp lại lần nữa, khóe miệng cong lên cười khe khẽ hai tiếng, "Mẹ, cái gì là vì tốt cho người, mẹ biết ?"


      Vì tốt cho , đều đặt hỉ nộ ái ố của ở trong lòng, ngay cả cử động nhất của cũng nhìn ở trong mắt, cho nên mới phải tùy tiện mượn cớ đưa ô cho trong l.q.d đêm mưa, bản thân lại đội mưa mà về, chỉ vì để cho bởi vì đuổi theo bước tiến của thất tha thất thểu kéo cái chân bị thương bước thấp bước cao .


      Vì tốt cho , là hiểu cần cái gì, vừa bắt đầu vì tương lai của mà đẩy ra, nhưng cuối cùng cũng hiểu muốn cũng chỉ là lấy được đáp lại của người , bất chấp tất cả ôm .


      bị thương cũng được, đơn mình cũng được, thấy Lục Đồng gặp chuyện may vừa lo lắng vừa tay chân luống cuống cũng được, đó là những người vì tốt cho mà vẫn im lặng bầu bạn với .


      Những lời mở đầu luôn miệng vì tốt cho nhưng mẹ còn chưa từng cho tất cả.


      A đúng rồi, mẹ cũng cho thứ mà người khác chưa từng cho, ví dụ như mạnh ót.


      hơi buồn cười, hốc mắt lại chua xót hơn thân thể.


      Cảm xúc của Chúc Ngữ lại kích động lần nữa, vừa muốn gì, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, bác sĩ cầm bệnh án vào, hỏi câu: " tỉnh rồi hả?"


      Vưu Khả Ý thêm gì nữa, chuyên tâm tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ, mà Chúc Ngữ lặng lẽ lui đến bên giường, cũng ngậm miệng lại.


      Kiểm tra kéo dài gần mười phút, sau khi bác sĩ , trong phòng bệnh lại khôi phục vắng vẻ lần nữa.


      Vưu Khả Ý đưa tay sờ sờở dưới gối, sau đó dừng lại chốc lát, hỏi người bên cửa sổ: "Điện thoại của con đâu?"


      Chúc Ngữ lên tiếng.


      "Mẹ, con hỏi mẹ, điện thoại của con đâu?" lặp lại lần nữa.


      Lần này, Chúc Ngữ híp mắt hỏi câu: "Con muốn lấy lại điện thoại làm gì? Gọi điện thoại cho người đàn ông kia?"


      Vưu Khả Ý nhắm mắt, dừng chút, : "Con và ấy cũng xảy ra chuyện gì. Chúng con chỉ đơn giản ngủ cùng chiếc giường, hề làm gì cả!" lại mở mắt nhìn Chúc Ngữ, " tại mẹ hài lòng chưa? Có thể trả lại điện thoại cho con được ?"


      Đầu tiên Chúc Ngữ trợn to hai mắt thể tin được. Sau đó dường như suy nghĩ lời của có thể tin được hay . Trong chốc lát, cuối cùng bà vẫn lắc đầu cái. "Bây giờ, con cần nghỉ ngơi, mẹ giữ di động giùm con!"


      Sau khi tranh chấp thời gian dài. Vưu Khả Ý vẫn thể lấy điện thoại di động về, nhìn thấy mặt mẹ hoàn toàn muốn nắm mọi thứ trong tay, cuối cùng chỉ hỏi câu: "Mẹ, có phải đời này tất cả điều con muốn chỉ cần mẹ đồng ý vĩnh viễn mẹ để con toại nguyện đúng ?"


      Chúc Ngữ trả lời: "Sớm muộn ngày con hiểu được những điều mẹ làm đều vì tốt cho con!"


      Vưu Khả Ý bị thương nên bà cũng muốn xảy ra xung đột với con , cho nên bả dùng dáng vẻ dịu dàng đầy phòng ngự. Nhưng cho dù là phòng ngự cũng có chút thỏa hiệp, nhượng bộ nào.


      Vưu Khả Ý nhìn mẹ, bây giờ dường như cũng hiểu hơn.


      Có lẽ cả đời này, cũng đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục mẹ kiểm soát nữa. Tất cả điều muốn, trừ phi mình cố gắng, nếu vĩnh viễn thể lấy được đồng ý của mẹ.


      nhắm hai mắt lại, hề tốn công vô ích tranh cãi với bà nữa.


      ***


      có điện thoại di động, có phương tiện liên lạc, thể xuống giường cũng như xuất viện.


      Từ xế chiều khi Vưu Khả Ý tỉnh lại đến tối vẫn nằm im giường. Chúc Ngữ tới hai lần, ngoài trừ đưa cơm khoảng thời gian còn lại chính là lựa lời chuyện với : con trai đoàn trưởng thế này, con trai đoàn trưởng thế kia. . . . . . tất cả đều đến ưu tú như thế nào, giỏi giang như thế nào!


      Vưu Khả Ý chẳng hề câu, nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp .


      Sau đó, Chúc Ngữ cũng ngậm miệng lại.


      Bà có cảm giác sợ hãi bệnh viện cho nên cũng muốn ở chỗ này lâu. Mà Vưu Khả Ý cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Vì thế, lúc ăn cơm tối, bà mang hộp giữ nghiệp còn có người chuyên chăm sóc.


      Sau 9h30 tối, Chúc Ngữ rời khỏi bệnh viện, trước khi còn dặn nhân viên chăm sóc có thể chợp mắt ở phòng bên cạnh nhưng được ngủ quá say. Nếu như Vưu Khả Ý muốn nhà vệ sinh phải giúp .


      Vưu Khả Ý vẫn nằm đó câu nào.


      Cho đến khi Chúc Ngữ rời mở mắt, nằm nghiêng bên giường bệnh, nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ suốt hai giờ đồng hồ.


      Người chăm sóc phụ nữ hơn 40 tuổi, nhìn bóng lưng Vưu Khả Ý còn tưởng rằng ngủ thiếp . Vì vậy cũng sang phòng bên cạnh nằm chợp mắt.


      22h40’, trong phòng bên cạnh vang lên tiếng ngáy của người phụ nữ còn có tiếng bước chân nhè của y tá kiểm tra phòng bệnh vang lên hành lang.


      Lúc này đây, Vưu Khả Ý giống như bừng tỉnh, khẽ giật giật mình, vịn giường bò dậy.


      Đầu rất đau, riêng gì vết thương sau ót, đầu óc chóng mặt. Khi ngồi dậy cảm giác trời đất quay cuồng, hơi buồn nôn chút.


      vịn vào đầu giường ngồi chút giống như đợi cơn choáng váng này qua . Vậy mà trước mắt vẫn đen kịt, mông lung. dừng chút, rốt cuộc đợi được nữa mà tháo ống truyền mu bàn tay ra.


      Người chăm sóc còn ngủ, Vưu Khả Ý mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mỏng manh, dưới chân đôi dép mềm mại, cứ như vậy từng bước từng bước chậm rãi ra ngoài.


      Ken két —— Cửa mở ra.


      vịn tay lên khung cửa nghỉ ngơi sau đó lại lặng lẽ khép cửa lại, tới thang máy phía cuối hành lang.


      ***


      Ngoài cửa sổ, mừa và tuyết rơi đầy khiến khí ướt át lại u lạnh lẽo, còn chút ôn hòa, đẹp đẽ nữa.


      Nghiêm Khuynh đứng trước cửa sổ sát đất, lần thứ n bấm số điện thoại của Vưu Khả Ý vậy mà đáp lại vẫn là trạng thái tắt máy.


      Trái tim vẫn níu chặt, từ lúc Vưu Khả Ý té xỉu đến khi bị mẹ đưa cho tới tận bây giờ.


      cảm thấy thể thở nổi, hoảng hốt đến mức đầu óc trống rỗng.


      Ở đây buổi chiều, tìm khắp mấy bệnh viện cuối cùng hỏi được tin tức của Vưu Khả Ý nằm ở bệnh viện quân đội.


      Y tá trực : "Vưu tiểu thư có gì đáng ngại. Chỉ chấn thương sọ não cộng thêm có vài vết thương ngài da mà thôi. Chỉ cần nằm viện theo dõi mấy ngày về nhà nghỉ ngơi thêm có vấn đề gì!"


      đứng dưới cổng bệnh viện mấy tiếng liền thấy mẹ Vưu Khả Ý vội vã đến.


      Cuối cùng cũng lên lầu, chỉ lặng lẽ trở về nhà.


      ra quen biết Vưu Khả Ý bao lâu, thời gian ở chung cũng dài, nhưng vẫn hiểu tính cách như lòng bàn tay mình vậy. Chỉ cần bây giờ xuất , nhất định vì mà bắt đầu xung đột với mẹ.


      cũng biết tuyệt đối vì mẹ phản đối mà dễ dàng từ bỏ.


      Bề ngoài là kiểu nữ sinh dịu dàng nhưng nội tâm lại cố chấp như đá. khi nhận điều gì tuyệt đối thỏa hiệp.


      Cho nên trở về nhà, bởi vì chờ , cũng chờ .


      Đợi đến khi khỏe lại, bọn họ lại gặp mặt.


      Đợi đến khi khỏe lại, mới có lý trí phan tích phải đối phó với tình trạng sau này như thế nào.


      Vậy mà trái tim vẫn lo lắng hỗn loạn như cũ. Thậm chí, chẳng muốn làm cái gì, cứ như vậy nhúc nhích đứng hút thuốc lá bên cửa sổ.


      Trong cái gạt tàn thuốc bàn uống trà đầy. Thâm chí, ngay cả bên ngoài cũng rơi rất nhiều tro và đầu lọc.


      vẫn rút, rút ra điếu lại điếu.


      Cho đến khi chuông cửa vang lên, tiếng tim đập như ngựa hoang chạy loạn của chợt dừng lại.


      Người nào?


      tới cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài đột nhiên toàn thân cứng đờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngụi toàn bộ máu xông đến đại đão.


      Thậm chí tay của hơi run run dám tin mà mở cửa chính ra.


      Gió lạnh từ ngoài cửa tràn vào, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đầu vẫn quấn băng gạc thở phào hơi như trút được gánh nặng. Sau đó, chân mềm nhũn tế nhào vào trong ngực .


      Nhưng bên môi vẫn nở nụ cười rực rỡ.


      "Nghiêm Khuynh, thấy ? Em để phải đợi mà!"


      đưa tay đỡ theo bản năng, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.


      Trái tim ,


      Trong phút chốc dường như muốn tan thành mây khói.
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      KisaragiYue thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 48:

      Vưu Khả Ý mơ giấc mơ.

      mơ thấy mình nằm trong chăn bông màu xanh da trời mềm mại giường, sáng sớm bảy tám giờ mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu vào mặt có cảm giác ấm áp. người đàn ông từ ngoài cửa tới, t shirt màu xám tro bằng bông dính vào thân thể thon dài căng đầy của , mà cầm bát cháo, mím môi ánh mắt dịu dàng nhìn , khẽ : "Vưu Khả Ý, mặt trời đến mông rồi."

      giấc mơ cực kỳ tốt đẹp, bởi vì trong mơ có cuộc sống hướng tới và người đàn ông .

      nhịn được thầm hi vọng cảnh mơ này có thể kéo dài thêm chút thời gian nữa, đợi đến khi buồn ngủ rốt cuộc tản mới chợt nhớ lại, đây vốn phải mơ.

      Hôm đó gạt nhân viên chăm sóc chạy về nhà Nghiêm Khuynh, nhất quyết muốn theo , Nghiêm Khuynh trả lời, nhưng giống như trước đây từ từ mở cửa ra, chứa chấp .

      mâu thuẫn, chần chừ.

      Tự nhủ trong lòng, nhìn thấy Vưu Khả Ý bất chấp tất cả đồng ý theo , trong lòng cũng vui mừng hơn ai khác. Nhưng từ thực tế, đến bây giờ vẫn là tên côn đồ có chút tiền đồ nào, có tư cách gì, lại có năng lực gì che chở cho , chịu trách nhiệm đối với tương lai của ?

      Vưu Khả Ý lại ôm hông của , giống như động vật cần ấm áp cọ cằm của , lệ thuộc vào mà : "Nghiêm Khuynh, chúng ta dời đến chỗ Bắc Thành ở mấy ngày, có được hay ?"

      dừng chút, hỏi : "Tại sao là Bắc Thành?"

      "Bởi vì nơi đó là chỗ lớn lên."

      Giọng của Nghiêm Khuynh trở nên hơi trầm thấp chậm chạp: "Đoạn thời gian kia cũng có gì đáng để kỷ niệm, đối với , cũng có ý nghĩa gì, em cần quay lại."

      "Muốn, muốn quay lại." ngẩng đầu lên nhìn , "Nơi đó là chỗ lớn lên, dĩ nhiên ý nghĩa quan trọng rồi. Chúng ta tới lần nữa, cùng nhau sống ở đó, lần này nó nhất định có ý nghĩa."

      ra lời, chỉ có thể cúi đầu nhìn trong ngực.

      Ánh mắt của , vẻ mặt của , mím chặt đôi môi. . . . . . Tất cả của đều cho biết, toàn tâm toàn ý muốn theo , bất chấp hậu quả, để ý tương lai.

      Sau đó quên mất lý trí, hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ gật đầu với , đồng ý trở lại Bắc Thành.

      Ở trong căn phòng cực kỳ cũ rách, khi Vưu Khả Ý còn nằm ngủ say ở giường của ra ngoài, trước khi trời sáng chạy tới nơi đó, lặng lẽ quét dọn.

      Vật dụng trong nhà đều cũ đến mức thể nhìn, cũng thể vứt bỏ toàn bộ, phải chợ ở đầu phố mua mấy mảnh vải bố, trở về trải lên bàn ghế.

      đường , lúc qua cửa hàng bán đồ dùng gia đình lại dừng bước, có chút chần chừ mà vào trong tiệm.

      Nhân viên cửa hàng hỏi : "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chọn gì?"

      đáp: "Ga giường vỏ chăn."

      rất cao, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, mặc bộ quần áo đen lại càng có vẻ dễ thân cận. Nhân viên cửa hàng tự nhiên chọn bộ đồ dùng giường phù hợp với khí chất của nhất, mỉm cười dẫn tới trước giường phủ ga giường vỏ chăn màu xanh đen, "Ngài cảm thấy cái này như thế nào?"

      Nghiêm Khuynh dừng chút, mấp máy môi, có chút tự nhiên khẽ hỏi thăm: "Có, có màu sắc tươi sáng chút hay ?"

      Nhân viên cửa hàng ngẩn người, lại vội vàng cười trả lời: "Có có, ngài muốn màu sắc tươi sáng à? Đây ——" ấy chỉ chỉ đồ dùng màu xám bạc viền vàng giường bên cạnh, "Bộ này đây? Bộ này cũng bán rất chạy, đàn ông trẻ tuổi tương đối thích loại này."

      ấy cười đến mức nhiệt tình thái quá, thái độ hết sức hữu nghị, ngược lại làm cho Nghiêm Khuynh càng được tự nhiên hơn. sờ sờ lỗ mũi, ho khan hai tiếng, "Cái đó, có gì thích hợp với trẻ hay ? Đáng chút ——"

      còn chưa dứt lời, nhân viên cửa hàng lập tức tỉnh ngộ lại bày ra phong thái nghề nghiệp vốn có, rất nhanh dẫn đến cái giường. . . . . . Cái chăn trước mặt in đầy hoa văn Snoopy trẻ con.

      Cuối cùng Nghiêm Khuynh lặng lẽ kéo mặt mo xuống, lần: "Chuẩn bị cho con , bắt đầu tuổi 20, tôi biết nữ sinh tuổi này thích đồ dùng giường là gì. . . . . ." Dừng chút, tìm tòi từ then chốt ở trong đầu, từng tới gì?

      " ấy . . . . . . tươi trẻ?" rất cố gắng nhớ lại từ này.

      Nhân viên phục vụ bật cười hì hì tiếng, rốt cuộc lần này cũng hiểu cầu của , vừa cười vừa chọn bộ đồ dùng giường gồm bốn thứ màu xanh da trời in chấm tròn màu hồng cho , sau đó nháy mắt mấy cái, "Bạn của nhất định thích, tin tôi chắc chắn sai!"

      Nghiêm Khuynh gật đầu, móc túi tiền đưa tiền, xách túi , tất cả động tác đều gọn gàng linh hoạt, nước chảy mây trôi.

      Sau khi , nhân viên cửa hàng nằm ở phía sau quầy gọi điện thoại cho bạn trai, kể chuyện rồi làm nũng: " đó, tuyệt đối đáng ! Mới vừa rồi có người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng tới chỗ em mua bộ đồ dùng, được tự nhiên rất lâu, em mới biết ra ta chuẩn bị cho bạn . cũng biết sau khi ta bị em đoán trúng vẻ mặt đáng cỡ nào đâu! Mặt ràng đỏ như chết, còn ra vẻ mình rất ngầu, nghiêm túc đến mức chân mày cũng buông lỏng. . . . . ."

      Bận việc cho tới trưa, cuối cùng làm phòng ốc có chút dáng vẻ.

      Nghiêm Khuynh điều chỉnh
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 49:

      Trong 10 ngày liên tiếp, Vưu Khả Ý chưa từng trở về nhà trọ lần, cũng chưa từng liên lạc với người trong nhà.

      chưa từng nhàng tự do như tại, có điện thoại di động, cuộc sống ở Bắc Thành xa lạ, cho dù đường phố nơi này cũ kỹ chật hẹp, cho dù mỗi sáng sớm đều bị tiếng rao hàng của người bán hàng rong và tiếng rang thức ăn bên ngoài vách tường cách truyền tới hoặc là giọng đánh thức, chỉ mải mê hưởng thụ tất cả đây.

      Nơi này có ai biết .

      và Nghiêm Khuynh giống như thoát ra ngoài gian, làm bất kể việc gì đều cần bận tâm cái nhìn của người khác nữa.

      và Nghiêm Khuynh học làm cơm, sáng sớm cùng chợ mua đống nguyên liệu nấu ăn lớn, sau đó trở về nấu cơm trong phòng bếp chật hẹp.

      thích ăn cay, nê ra sức với Nghiêm Khuynh: "Bỏ nhiều ớt chút, nhiều hơn chút nữa!"

      Kết quả buổi trưa, hai người đối mặt với nồi cá chần nước sôi lớn hồng đến mức chói mắt cay tê dại bàn, ăn đến nỗi miệng đỏ bừng, ngừng hít khí.

      Nghiêm khuynh lấy nước cho uống, hơi im lặng rồi hỏi: " phải em luôn bảo bỏ ớt sao? cho rằng em có thể ăn cay."

      Vưu Khả Ý vừa uống nước ừng ực ừng ực, vừa cười ha ha, "Em chỉ muốn nhìn dáng vẻ bị cay đến mức chịu được, ai bảo bình thường bộ dạng của đều là lạnh lùng khó gần đến mức ăn khói lửa nhân gian chứ?"

      Nghiêm Khuynh vẫn sống mình, bản lĩnh tự chiếu cố mình cũng coi như cần thầy dạy cũng biết, luyện được tài nấu nướng rất ngon. Vưu Khả Ý học với khoảng mấy ngày, cuối cùng chọn ngày tốt ánh nắng mặt trời rực rỡ, thừa dịp Nghiêm Khuynh ở bên ngoài về, tự thân động thủ xuống bếp.

      Tài nấu nướng của hoàn mỹ, cho nên chọn thực đơn vô cùng bình thường: thịt lợn nấu hai lần, sợi khoai tây, canh cà chua trứng.

      tự nhủ làm phải vô cùng nỗ lực, lúc Nghiêm Khuynh về vẫn còn thả hành cho món ăn cuối cùng ở trong phòng bếp. Gò má hồng hồng, quay đầu lại nhìn người đàn ông ở cửa, hơi ngượng ngùng : "Xong ngay đây, chờ thêm chút nữa là được!"

      Sau đó lại quay đầu lại tắt bếp, múc canh ra khỏi nồi.

      Thời điểm bận rộn như vậy, cũng nghe người phía sau phát ra bất kỳ thanh gì, ngẩn người, lại quay đầu lại nhìn , chỉ nhìn thấy Nghiêm Khuynh mỉm cười dựa lên khung cửa phòng bếp, khóe môi nâng lên giống như trăng rằm đẹp đẽ.

      Mặt lập tức đỏ hơn, ngập ngừng hỏi : "... cười cái gì?"

      Nghiêm Khuynh tới, sợ bị phỏng, nhận lấy chén canh kia từ trong tay , vừa ra ngoài vừa giọng : "Cười có phúc lớn."

      Vưu Khả Ý theo phía sau ra ngoài, muốn hỏi có phúc lớn là có ý gì, là có thể ăn được món ngon như vậy, hay là. . . . . . Hay là có làm cơm cho ăn. Nhưng cuối cùng cũng thể hỏi ra lời, chỉ nhìn Nghiêm Khuynh xới cơm xong, vùi đầu ăn từng miếng từng miếng thức ăn làm trong lòng dâng lên loại cảm giác phong phú có cách nào .

      Bất kể múa bao nhiêu lần, đạt được tiếng vỗ tay bao nhiêu lần, cũng chưa từng thỏa mãn như vậy.

      cúi đầu bới cơm chút, sau đó nếm sợi khoai tây được mình nêm mặn quá mức, cùng với thịt lợn nấu hai lần hơi dai phải nhai nhiều lần, lại có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông ăn ngon lành đó.

      giọng hỏi : ". . . . . . Ăn ngon ?"

      Nghiêm Khuynh gật đầu, lại uống ngụm canh lớn.

      hơi chột dạ bới bới cơm, " cần an ủi em như vậy, cũng phải là em có vị giác. . . . . . rất khó ăn."

      "Cũng có an ủi em." Nghiêm Khuynh để đũa xuống, thay nhặt hạt cơm ở mép xuống, rất nghiêm túc nhìn , "Bởi vì là em làm."

      bĩu môi, "Cũng bởi vì là em làm mới khó ăn ——"

      "Đây cũng là lần đầu tiên lớn như vậy, có người nấu cơm cho ăn." Nghiêm Khuynh .

      Giờ khắc này, rốt cuộc Vưu Khả Ý ra lời.

      Suốt toàn bộ quá trình, Nghiêm Khuynh chưa từng mở miệng chữ, nghiêm túc cố gắng tiêu diệt tất cả thức ăn bàn. Chân mày của cũng chưa từng nhăn lần, giống như được ăn món ngon từ tay đầu bếp.

      Đây mới là vô cùng bình thường, màn bình thường đến mức hề đặc sắc, nhưng Vưu Khả Ý nhìn dáng vẻ vùi đầu nghiêm túc ăn, lòng co lại thành cục, giống như lá cây nhăn nhăn nhúm nhúm.

      cảm thấy trong mắt hơi nóng lên, hoặc có lẽ là bởi vì ớt trong thịt xào quá cay, mới có thể làm kích động mà rơi lệ.

      Cuối cùng cơm nước xong, Nghiêm Khuynh bưng chén vào phòng bếp rửa, dựa ở cửa phòng bếp nhìn hồi lâu, sau đó yên lặng tiếng động lên phía trước ôm lấy .

      Thân thể Nghiêm Khuynh khựng lại.

      kề mặt ở lưng , giọng mềm nhũn : "Về sau em cố gắng hơn."

      "Cố gắng cái gì?"

      "Cố gắng học cách làm ra món ăn ngon."

      cười hai tiếng, " cố gắng cũng sao, làm." Dừng chút, giọng của mềm mại hơn mấy phần, " làm cho em ăn là được rồi."

      "Em thích làm, em chỉ muốn nhìn ăn cơm em làm." Vưu Khả Ý thu hẹp cánh tay, ôm lấy chặt, thanh từ từ hạ thấp xuống, "Từ đến lớn, mặc kệ làm chuyện gì, mẹ luôn muốn em làm đến mức tốt nhất, bà ấy cho em biết nếu như làm tốt, tất cả cố gắng mà em bỏ ra đều có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng hôm nay đồ ăn của em ăn ngon, vẫn ăn rất vui vẻ, là bởi vì chúng đều do em làm."

      ". . . . . ."

      nháy mắt mấy cái, có phần muốn khóc, nhưng nhịn được.

      "Hôm nay em mới hiểu được, ra mẹ sai, chuyện có giá trị hay , cũng thể thông qua kết quả để suy xét. Cuộc sống chỉ là múa, phải là điểm số cao, độ khó cao mới tính thắng, chỉ cần người xem vỗ tay, chỉ cần bọn họ thưởng thức được vẻ đẹp của mình, mình chính là người múa đủ tiêu chuẩn. Giống vậy, mặc kệ đồ ăn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :