Chương 47
Editor: tử đinh hương
Cuối cùng động tĩnh giường cũng gọi Chúc Ngữ tỉnh từ trong hồi ức, bà nhào tới bên giường đầu tiên, vội vàng hỏi con : "Con tỉnh? Cảm thấy như thế nào hả?"
Bà vội vàng giơ tay lên ấn cái nút ở đầu giường, sau đó với Vưu Khả Ý: "Con đừng vội, bác sĩ lập tức tới ngay, nên gấp!"
mình chuyện thao thao bất tuyệt, cũng biết cuối cùng bà có phát hay , ra tại những lời này hoàn toàn phải an ủi Vưu Khả Ý, mà ngược lại an ủi chính bà.
Cái ót của Vưu Khả Ý vô cùng đau đớn, đè ở gối đầu chỉ cảm thấy thần kinh giật giật. giơ tay lên sờ sờ, phát ót của mình quấn vòng băng bó dày đặc. nhìn người phụ nữ nhiều tuổi ở mép giường níu tay của lại, cau mày trách cứ : " cho sờ loạn! Vết thương rất sâu, còn hơi chấn thương sọ não , con an phận chút!"
Giờ khắc này, Vưu Khả Ý giãy giụa, chỉ nhàng rút tay trái từ trong tay mẹ về. rất quen thuộc thái độ của mẹ, bởi vì 21 năm trong quá khứ, gần như mỗi lần về nhà đều nhìn thấy vẻ mặt như thế.
"Vưu Khả Ý, cho nghịch máy vi tính! Vào thư phòng làm đề toán cho mẹ!"
"Vưu Khả Ý, tắt TV! Lập tức tắt! Hôm nay con luyện đủ ba giờ múa chưa? luyện đủ cho xem ti vi!"
"Vưu Khả Ý, con lập tức từ chối công việc ở trung tâm đào tạo cho mẹ! Mẹ nuôi nổi con sao? Từ mẹ đưa con luyện múa chính là vì để cho con làm giáo viên kiêm chức gì đó? Mẹ cho con biết, mẹ cho con lãng phí thời gian ở trong loại chuyện có ý nghĩa này!"
. . . . . .
Có quá nhiều thứ được phép, nhiều đến mức khiến cho trong quá trình trưởng thành dần dần quên mất mình muốn cái gì, chỉ biết mẹ cho làm cái gì.
Thế nhưng lần ——
ngẩng đầu nhìn mẹ, khẽ hỏi câu: "Mẹ cho con sờ loạn, sợ vết thương chuyển biến xấu, tại sao trước đó muốn đập con bị thương đây?"
Vẻ mặt Chúc Ngữ cứng đờ, vẻ mặt trách móc nặng nề lộ ra ngoài cách tự nhiên của tích tắc trước chợt biến mất.
Bà quen ra lệnh, quen người bên cạnh đều nghe chỉ thị của bà, làm trái chút nào, cho nên vừa rồi lại bắt đầu ra lệnh cho Vưu Khả Ý theo bản năng.
Dừng chút, bà : " Khả Ý, con biết mẹ cố ý, cho tới bây giờ mẹ cũng muốn tổn thương con, trước đó chỉ là quá tức giận, muốn đập tên lưu manh ấy ——"
" ấy tên là Nghiêm Khuynh." Vưu Khả Ý cắt đứt từng câu từng chữ của bà.
Chúc Ngữ dừng lại chốc lát, ánh mắt vừa mới dịu xuống lại trở nên cứng rắn.
Giọng điệu của bà bình thường : "Cậu ta tên là gì có quan hệ với mẹ sao?"
Vưu Khả Ý nhìn bà lên tiếng.
Chúc Ngữ nhắm mắt lại, lúc mở ra điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ : "Con còn trẻ, biết rốt cuộc tại mình làm gì. Người trẻ tuổi thường nhầm đường, lần hai lần cũng sao, chỉ cần biết quay đầu lại là tốt rồi ——"
"Con quay đầu." Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào bà, thanh cũng lớn, nhưng mỗi chữ đều ràng, mang theo toàn bộ dũng khí và tinh thần phản kháng của .
Chúc Ngữ giống như nghe thấy, tiếp: "Về phần trung tâm đào tạo bên kia, mẹ tự mình tới cửa thăm hỏi qua rồi, cũng với quản lý rồi, về sau con cũng cần nữa. ta biết con có thể vào đoàn văn công, chủ động bày tỏ làm lỡ tiền đồ của con, con có thể yên tâm."
Thậm chí bà khẽ cười với Vưu Khả Ý, cố làm ra vẻ thoải mái mà : "Còn nữa, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, mẹ biết tư tưởng của người trẻ tuổi các con tiến bộ, cũng đặc biệt để ý chuyện đêm đầu như vậy. Cho nên con chỉ cần vạch giới hạn với người đàn ông kia là được, người trong sạch còn nhiều, trước tiên mẹ dinendian.lơqid]on giúp con xem xét qua nhiều người. Tuổi của con trai đoàn trường và con cũng chênh lệch lớn lắm, hôm nào gặp mặt . Với trình độ của con, điều kiện của nhà chúng ta, còn có giao tình của mẹ và đoàn trường, hai người các con rất có tương lai phát triển ——"
"Mẹ." Vưu Khả Ý giọng cắt đứt bà, "Mẹ xong chưa?"
Miệng Chúc Ngữ giật giật, lại ra lời được.
Bà ít khi nhìn thấy mặt con lộ ra vẻ mặt như bây giờ, cũng phải vẻ mặt tình nguyện lúc bị áp bức đến cực hạn, cũng phải là vẻ mặt lựa chọn thỏa hiệp có chút đau thương nhưng lại thể khuất phục.
Giờ phút này, Vưu Khả Ý cứ yên lặng nhìn bà như vậy, cũng có bất kỳ vui nào, "Nếu như mẹ xong rồi, vậy hãy nghe con ."
"Từ đến lớn, tất cả mọi chuyện con đều phải nghe lời mẹ, mẹ thiên vị chị, con thể có câu oán hận, bởi vì chị tốt hơn con ưu tú hơn con, mẹ cho con biết đây là nguyên nhân từ con, trách được mẹ. Sau đó chị , mẹ đột nhiên thấy được con, trong nháy mắt đè toàn bộ áp lực lên người của con, mẹ cũng hỏi con có đồng ý hay , bởi vì con là con của mẹ, mẹ cho con biết mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con ——"
"Chẳng lẽ mẹ vì tốt cho con sao?"
Chúc Ngữ đột nhiên đề cao giọng chất vấn . "Vì tốt cho con. . . . . ." Vưu Khả Ý lặp lại lần nữa, khóe miệng cong lên cười khe khẽ hai tiếng, "Mẹ, cái gì là vì tốt cho người, mẹ biết ?"
Vì tốt cho , đều đặt hỉ nộ ái ố của ở trong lòng, ngay cả cử động nhất của cũng nhìn ở trong mắt, cho nên mới phải tùy tiện mượn cớ đưa ô cho trong l.q.d đêm mưa, bản thân lại đội mưa mà về, chỉ vì để cho bởi vì đuổi theo bước tiến của mà thất tha thất thểu kéo cái chân bị thương bước thấp bước cao .
Vì tốt cho , là hiểu cần cái gì, vừa bắt đầu vì tương lai của mà đẩy ra, nhưng cuối cùng cũng hiểu muốn cũng chỉ là lấy được đáp lại của người , bất chấp tất cả ôm .
bị thương cũng được, đơn mình cũng được, thấy Lục Đồng gặp chuyện may vừa lo lắng vừa tay chân luống cuống cũng được, đó là những người vì tốt cho mà vẫn im lặng bầu bạn với .
Những lời mở đầu luôn miệng vì tốt cho nhưng mẹ còn chưa từng cho tất cả.
A đúng rồi, mẹ cũng cho thứ mà người khác chưa từng cho, ví dụ như cú mạnh ót.
hơi buồn cười, hốc mắt lại chua xót hơn thân thể.
Cảm xúc của Chúc Ngữ lại kích động lần nữa, vừa muốn gì, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, bác sĩ cầm bệnh án vào, hỏi câu: " tỉnh rồi hả?"
Vưu Khả Ý thêm gì nữa, chuyên tâm tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ, mà Chúc Ngữ lặng lẽ lui đến bên giường, cũng ngậm miệng lại.
Kiểm tra kéo dài gần mười phút, sau khi bác sĩ , trong phòng bệnh lại khôi phục vắng vẻ lần nữa.
Vưu Khả Ý đưa tay sờ sờở dưới gối, sau đó dừng lại chốc lát, hỏi người bên cửa sổ: "Điện thoại của con đâu?"
Chúc Ngữ lên tiếng.
"Mẹ, con hỏi mẹ, điện thoại của con đâu?" lặp lại lần nữa.
Lần này, Chúc Ngữ híp mắt hỏi câu: "Con muốn lấy lại điện thoại làm gì? Gọi điện thoại cho người đàn ông kia?"
Vưu Khả Ý nhắm mắt, dừng chút, : "Con và ấy cũng xảy ra chuyện gì. Chúng con chỉ đơn giản ngủ cùng chiếc giường, hề làm gì cả!" lại mở mắt nhìn Chúc Ngữ, " tại mẹ hài lòng chưa? Có thể trả lại điện thoại cho con được ?"
Đầu tiên Chúc Ngữ trợn to hai mắt thể tin được. Sau đó dường như suy nghĩ lời của có thể tin được hay . Trong chốc lát, cuối cùng bà vẫn lắc đầu cái. "Bây giờ, con cần nghỉ ngơi, mẹ giữ di động giùm con!"
Sau khi tranh chấp thời gian dài. Vưu Khả Ý vẫn thể lấy điện thoại di động về, nhìn thấy mặt mẹ hoàn toàn muốn nắm mọi thứ trong tay, cuối cùng chỉ hỏi câu: "Mẹ, có phải đời này tất cả điều con muốn chỉ cần mẹ đồng ý vĩnh viễn mẹ để con toại nguyện đúng ?"
Chúc Ngữ trả lời: "Sớm muộn có ngày con hiểu được những điều mẹ làm đều vì tốt cho con!"
Vưu Khả Ý bị thương nên bà cũng muốn xảy ra xung đột với con , cho nên bả dùng dáng vẻ dịu dàng đầy phòng ngự. Nhưng cho dù là phòng ngự cũng có chút thỏa hiệp, nhượng bộ nào.
Vưu Khả Ý nhìn mẹ, bây giờ dường như cũng hiểu hơn.
Có lẽ cả đời này, cũng đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục mẹ kiểm soát nữa. Tất cả điều muốn, trừ phi mình cố gắng, nếu vĩnh viễn thể lấy được đồng ý của mẹ.
nhắm hai mắt lại, hề tốn công vô ích tranh cãi với bà nữa.
***
có điện thoại di động, có phương tiện liên lạc, thể xuống giường cũng như xuất viện.
Từ xế chiều khi Vưu Khả Ý tỉnh lại đến tối vẫn nằm im giường. Chúc Ngữ tới hai lần, ngoài trừ đưa cơm khoảng thời gian còn lại chính là lựa lời chuyện với : con trai đoàn trưởng thế này, con trai đoàn trưởng thế kia. . . . . . tất cả đều đến ưu tú như thế nào, giỏi giang như thế nào!
Vưu Khả Ý chẳng hề câu, nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp .
Sau đó, Chúc Ngữ cũng ngậm miệng lại.
Bà có cảm giác sợ hãi bệnh viện cho nên cũng muốn ở chỗ này lâu. Mà Vưu Khả Ý cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Vì thế, lúc ăn cơm tối, bà mang hộp giữ nghiệp còn có người chuyên chăm sóc.
Sau 9h30 tối, Chúc Ngữ rời khỏi bệnh viện, trước khi còn dặn nhân viên chăm sóc có thể chợp mắt ở phòng bên cạnh nhưng được ngủ quá say. Nếu như Vưu Khả Ý muốn nhà vệ sinh phải giúp .
Vưu Khả Ý vẫn nằm đó câu nào.
Cho đến khi Chúc Ngữ rời mở mắt, nằm nghiêng bên giường bệnh, nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ suốt hai giờ đồng hồ.
Người chăm sóc là phụ nữ hơn 40 tuổi, nhìn bóng lưng Vưu Khả Ý còn tưởng rằng ngủ thiếp . Vì vậy cũng sang phòng bên cạnh nằm chợp mắt.
22h40’, trong phòng bên cạnh vang lên tiếng ngáy của người phụ nữ còn có tiếng bước chân nhè của y tá kiểm tra phòng bệnh vang lên hành lang.
Lúc này đây, Vưu Khả Ý giống như bừng tỉnh, khẽ giật giật mình, vịn giường bò dậy.
Đầu rất đau, riêng gì vết thương sau ót, đầu óc chóng mặt. Khi ngồi dậy cảm giác trời đất quay cuồng, hơi buồn nôn chút.
vịn vào đầu giường ngồi chút giống như đợi cơn choáng váng này qua . Vậy mà trước mắt vẫn đen kịt, mông lung. dừng chút, rốt cuộc đợi được nữa mà tháo ống truyền mu bàn tay ra.
Người chăm sóc còn ngủ, Vưu Khả Ý mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mỏng manh, dưới chân đôi dép mềm mại, cứ như vậy từng bước từng bước chậm rãi ra ngoài.
Ken két —— Cửa mở ra.
vịn tay lên khung cửa nghỉ ngơi sau đó lại lặng lẽ khép cửa lại, tới thang máy phía cuối hành lang.
***
Ngoài cửa sổ, mừa và tuyết rơi đầy khiến khí ướt át lại u lạnh lẽo, còn chút ôn hòa, đẹp đẽ nữa.
Nghiêm Khuynh đứng trước cửa sổ sát đất, lần thứ n bấm số điện thoại của Vưu Khả Ý vậy mà đáp lại vẫn là trạng thái tắt máy.
Trái tim vẫn níu chặt, từ lúc Vưu Khả Ý té xỉu đến khi bị mẹ đưa cho tới tận bây giờ.
cảm thấy thể thở nổi, hoảng hốt đến mức đầu óc trống rỗng.
Ở đây buổi chiều, tìm khắp mấy bệnh viện cuối cùng hỏi được tin tức của Vưu Khả Ý nằm ở bệnh viện quân đội.
Y tá trực : "Vưu tiểu thư có gì đáng ngại. Chỉ chấn thương sọ não cộng thêm có vài vết thương ngài da mà thôi. Chỉ cần nằm viện theo dõi mấy ngày về nhà nghỉ ngơi thêm có vấn đề gì!"
đứng dưới cổng bệnh viện mấy tiếng liền thấy mẹ Vưu Khả Ý vội vã đến.
Cuối cùng cũng lên lầu, chỉ lặng lẽ trở về nhà.
ra quen biết Vưu Khả Ý bao lâu, thời gian ở chung cũng dài, nhưng vẫn hiểu tính cách như lòng bàn tay mình vậy. Chỉ cần bây giờ xuất , nhất định vì mà bắt đầu xung đột với mẹ.
cũng biết tuyệt đối vì mẹ phản đối mà dễ dàng từ bỏ.
Bề ngoài là kiểu nữ sinh dịu dàng nhưng nội tâm lại cố chấp như đá. khi nhận điều gì tuyệt đối thỏa hiệp.
Cho nên trở về nhà, bởi vì chờ , cũng chờ .
Đợi đến khi khỏe lại, bọn họ lại gặp mặt.
Đợi đến khi khỏe lại, mới có lý trí phan tích phải đối phó với tình trạng sau này như thế nào.
Vậy mà trái tim vẫn lo lắng hỗn loạn như cũ. Thậm chí, chẳng muốn làm cái gì, cứ như vậy nhúc nhích đứng hút thuốc lá bên cửa sổ.
Trong cái gạt tàn thuốc bàn uống trà đầy. Thâm chí, ngay cả bên ngoài cũng rơi rất nhiều tro và đầu lọc.
vẫn rút, rút ra điếu lại điếu.
Cho đến khi chuông cửa vang lên, tiếng tim đập như ngựa hoang chạy loạn của chợt dừng lại.
Người nào?
tới cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài đột nhiên toàn thân cứng đờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngụi toàn bộ máu xông đến đại đão.
Thậm chí tay của hơi run run dám tin mà mở cửa chính ra.
Gió lạnh từ ngoài cửa tràn vào, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đầu vẫn quấn băng gạc thở phào hơi như trút được gánh nặng. Sau đó, chân mềm nhũn tế nhào vào trong ngực .
Nhưng bên môi vẫn nở nụ cười rực rỡ.
"Nghiêm Khuynh, thấy ? Em để phải đợi mà!"
đưa tay đỡ theo bản năng, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Trái tim ,
Trong phút chốc dường như muốn tan thành mây khói.
Last edited by a moderator: 12/5/16
KisaragiYue thích bài này.