1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dù đau vẫn yêu em - Quý Khả Tường (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1

      "Tiểu tử chết toi này, rốt cuộc còn biết trở lại!"

      Chu Tồn Phong đứng ở cửa nghênh đón con trai, trong bụng vui sướng, ngoài miệng lại châm chọc chút lưu tình. "Thế nào? phải nhất quyết làm bảo vệ của nha đầu kia sao? phải gần đây thể về nhà sao? Sao hôm nay chợt có rãnh rỗi?"

      Chu Tại Vũ có lên tiếng, lặng lẽ liếc cha cái, cái nhìn kia, ý vị sâu xa, làm Chu Tồn Phong sợ hết hồn hết vía.

      Ông thấy con trai thẳng đến bàn thờ, quỳ xuống trước bài vị của vợ ông.

      " làm cái gì?" Ông ngạc nhiên hỏi tới. "Làm chuyện gì sai rồi, nên trở về nhận lỗi với mẹ sao?"

      Chu Tại Vũ vẫn trầm mặc , dập đầu lạy ba cái liên tiếp, sau đó thẳng sống lưng, đoan chánh quỳ.

      Chu Tồn Phong càng nhìn càng kinh hãi. "Tiểu tử chết toi! giải thích ràng cho tôi!"

      "Mẹ, xin lỗi." Chu Tại Vũ nhìn cha, chuyện với cha, chỉ nhìn chằm chằm tấm hình của mẹ, nơi cổ họng chát chát, có ngàn vạn lời muốn , cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu. " xin lỗi."

      " xin lỗi cái gì?" Chu Tồn Phong gầm thét sau lưng . "Tiểu tử muốn gấp chết lão tử sao? Còn mau chuyện gì xảy ra?"

      Chu Tại Vũ nhắm mắt, ý niệm bay tán loạn trong đầu, lẳng lặng để ý đầu mối, làm trái tim rối tung như ma.

      Sau đó, đứng lên, trầm đối diện cha. "Cha, là ngài à?"

      "Cái gì là tôi?" Chu Tồn Phong chột dạ, tạm ngừng hô hấp, bên ngoài mạnh bên trong yếu. "Tôi biết gì."

      "Khuya ngày hôm trước, là ngài đến sau sân khấu hội nhạc gặp Hải ?" Chu Tại Vũ tỉnh táo ném ra vấn đề. "Con hỏi phụ tá của ấy, lúc nghỉ ngơi, Hải từng xem tấm thiệp, sau đó liền chủ động hẹn gặp cụ ông, cụ ông kia khoảng 50, 60 tuổi, chống cây gậy, thể được."

      ". . . ." Chu Tồn Phong nắm chặt gậy. "Chỉ bằng miêu tả như vậy, chắc chắn là tôi? khắp Đài Loan đâu chỉ có mình tôi là lão già què chân!"

      "Đúng là chỉ mình ngài." Chu Tại Vũ nhìn cha, thần sắc thẫn thờ. "Nhưng chỉ có ngài có thể tổn thương lòng ấy, chỉ có ngài có thể ép ấy chủ động chia tay con."

      ". . . . là nha đầu kia muốn chia tay với sao?" Chu Tồn Phong vừa mừng vừa sợ, lại hết sức muốn che giấu mừng rỡ này. " ta làm tốt lắm, hai người căn bản xứng, quyết định này của ta rất đúng ——"

      "Cha, ngài đừng nữa." Chu Tại Vũ chán nản chặn cha lại. "Con chia tay với Hải ."

      " cái gì!" Chu Tồn Phong kinh hãi.

      "Con chia tay với ấy." Chu Tại Vũ thanh minh từng chữ từng câu, thần thái kiên quyết. "Mặc dù ấy diễn trò vụng về trước mặt con, cố làm con tin ấy đùa giỡn cảm tình của em, nhưng con nhìn ra, ấy còn đau lòng hơn con. Cha, người cưỡng ép ấy hạ quyết tâm là ngài, đúng ? Ngài rốt cuộc dùng thủ đoạn gì ép ấy? Ngài rốt cuộc. . . . tổn thương ấy thế nào?" Lời sau, cách nào mạnh mẽ giữ lại trấn định, giọng khẽ run.

      Thấy vô cùng đau đớn như vậy, Chu Tồn Phong quả thể tin được. "Mày lại vì như vậy chất vấn cha của mình? Mày rốt cuộc có còn đặt tao ở trong mắt hay ?" Ông rống giận, giận đến sắc mặt xanh mét.

      Chu Tại Vũ đưa mắt nhìn cha, ánh mắt phức tạp, rối rắm đau đớn và kính , cùng với đơn khó có thể .

      "Ngài cho là con để ngài vào mắt sao? Cha, nếu như mà con có, hôm nay con cần trở lại dập đầu với mẹ, cần xin bà tha thứ như thế."

      "Có ý gì? Liên quan gì mẹ mày?" Chu Tồn Phong giận dữ hỏi.

      "Bởi vì con quyết định dự thi trường quân đội, là theo ước định với mẹ, là bà thuyết phục con làm quân nhân." Chu Tại Vũ thốt ra, rốt cuộc ra bí mật sâu trong đáy lòng nhiều năm.

      " cái gì?" Chu Tồn Phong sửng sốt. "Đây là ước định của với mẹ ?"

      "Là trước khi lâm chung mẹ nhờ vả con." Chu Tại Vũ khổ sở , suy nghĩ hoảng hốt xuyên qua thời , trở lại ngày nhiều năm trước, người mẹ yếu ớt của , tha thiết khuyến cáo . "Mẹ với con, mẹ còn nhiều thời gian, nhưng nếu như cha con chúng ta thể hòa hảo, mẹ an tâm ra . Mẹ mẹ rất thương con, cũng rất cha, mẹ hi vọng sau khi mình rời , cha con chúng ta có thể sống chung vui vẻ."

      "Bà vậy sao?" Chu Tồn Phong ngơ ngẩn, nhìn lại hình vợ mình, đột nhiên ngực co rút đau đớn, chán nản ngồi xuống ghế sa lon.

      Chu Tại Vũ nhìn cha, từ từ thở dài. "Cha, ngài biết khoảng thời gian mẹ ngã bệnh, ra con có phần hận người ? Bởi vì ở lúc mẹ cần nhất, ngài luôn có ở cạnh bà, ngài chỉ lo làm nhiệm vụ, chỉ nghĩ phải bảo vệ người khác, nhưng mẹ sao? Ngài làm gì vì bà ấy?"

      Lạnh nhạt hỏi, lại giống như tảng đá từ vũ trụ bay tới, đụng mạnh vào tim Chu Tồn Phong, ông run rẩy, đôi tay nắm chặt gậy, giống như nắm chặt như vậy, kiên trì và niềm tin nhiều năm của mình bị sụp ngay.

      "Trước kia ngài với con, tình phải tất cả, sai, con cũng thừa nhận, nhưng con muốn khiến người con vui vẻ, con muốn bảo vệ ấy cả đời." Chu Tại Vũ thành thực thổ lộ tiếng lòng. "Con phục dịch mười năm rồi, dâng hiến mình cho quốc gia mười năm, cũng đủ rồi chứ?"

      Chu Tồn Phong dùng sức cắn răng. "Lời này của , cứ như tôi ép làm quân nhân?"

      "Ngài ép con, là con tự mình muốn tuân thủ lời hứa với mẹ." Chu Tại Vũ dừng lát, khóe miệng nhếch tự giễu. "Có thể ngài cảm thấy con phải người con trai hiếu thuận, nhưng sau khi mẹ qua đời, con thấy ngài cả ngày thất hồn lạc phách, ra trong lòng. . . . cũng đau, con nghĩ nếu như mình làm chuyện ngài muốn con làm, ngài cũng vui mừng chút."

      "Con muốn. . . . làm cha vui mừng?"

      "Con hy vọng cha sống vui vẻ. Nhưng cha, mười năm rồi, cha có thể thông cảm cho con , để con tự quyết định cuộc đời của mình?"

      Chu Tồn Phong rung động, lâu, mới miễn cưỡng ra câu. "Con con đó như thế?"

      "Đúng, con ấy." Chu Tại Vũ thản nhiên thừa nhận. "Ngày đó Đài Truyền Hình bốc cháy, tổng thống vừa lúc cũng ở đó tiếp nhận tiết mục phỏng vấn, con bảo vệ Tổng Thống rời khỏi đó, lại nghe nhân viên làm việc Hải bị vây ở bên trong, cả người con dường như nổi điên, là sợ ấy xảy ra chuyện gì —— khi đó con mới hiểu được mình quan tâm ấy cỡ nào, con thể mất ấy!"

      Cảm giác sợ hãi khắc cốt minh tâm đó, đời này tuyệt đối muốn trải qua lần nữa.

      Chu Tại Vũ hít vào sâu, tròng mắt mơ hồ nhuộm đỏ. "Bảy năm nay, ra con chưa từng có ngày quên Hải . Con nghe nhạc của ấy, xem ấy đóng phim, quay quảng cáo, mua mỗi album của ôc ấy, thu tập tất cả tin tức cắt từ báo nhắc tới , cả CLB fan của ấy con cũng gia nhập, chỉ vì muốn biết tin tức của ấy."

      "Sao con ngốc vậy?" Chu Tồn Phong đau lòng vì si tình của con trai. "Con kia mấy năm qua như cá gặp nước, nó hòa đồng vui vẻ trong giới nghệ sĩ như thế, chừng căn bản đặt con ở trong lòng. . . . . ."

      " ấy nhớ con!" Chu Tại Vũ lạnh nhạt giương tiếng , khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đó là cam nguyện thần phục đối với tình , đối với mình mến. "Tựa như con nhớ thương ấy, ấy cũng vẫn nhớ nhung con. Cha biết mấy năm này tại sao ấy muốn bức mình đến tình trạng này ? ấy có thể chỉ đứng sân khấu nhạc, nhưng ấy lựa chọn bước vào giới văn nghệ, mài mình thành ngôi sao lớn —— cha, cha cho rằng việc này rất dễ dàng sao? Nếu như cha tận mắt thấy hành trình mỗi ngày của ấy, cha cũng ngạc nhiên vì sao lại có nghị lực đáng sợ thế? Vì để lên ống kính đẹp mắt, ấy có thể chỉ ăn thịt ức gà và salad liên tục mấy ngày, ăn đến mình ghê tởm nôn mửa, ấy phải vì hư vinh, là hy vọng con có thể nhìn thấy ấy. ấy , chỉ cần mình trở thành người đủ quan trọng, có ngày có thể mời được con làm bảo vệ cho ấy, vì muốn đến gần con, ấy làm rất nhiều việc ngốc, ngốc đến tim con cũng đau . . . ."

      Chu Tại Vũ nắm quả đấm đặt ở tim. "Cha, ngài hiểu được người ta là cảm giác gì sao, mẹ chính là ngài như vậy, phải sao?"

      Ngực Chu Tồn Phong đau đớn, chống đỡ nổi nữa, nước mắt rơi như mưa.

      Chu Tại Vũ nhìn cha, biết trong tim ông ấy có cảm giác, khóe mắt cũng rưng rưng. "Cha có thể thông cảm cho con ? Cha, có thể tôn trọng lựa chọn của con hay ?"

      Chu Tồn Phong nhất thời im lặng, đôi tay liều mạng kéo gậy, sắc mặt ảm đạm, giống như trong nháy mắt già nua gấp mấy lần, nghẹn ngào. "Cha. . . . Thực xin lỗi mẹ con, ra sau khi mẹ con chết, cha cũng luôn hối hận, trước kia nên bỏ thêm thời gian ở cùng bà ấy, cha tốt với bà ấy, tốt. . . . . ."

      "Mẹ trách cha." Chu Tại Vũ dịu dàng an ủi cha. "Đến trước khi chết, mẹ vẫn nhớ cha nhất."

      Chu Tồn Phong nghe vậy, đầu vai sợ hãi rung động, trầm thống nâng đôi mắt ngấn lệ lên, thê lương kêu khóc. "Bạn già, tôi xin lỗi bà ——"

      Nước Mĩ, Newyork.

      Hạ Hải ngồi ở bệ cửa sổ, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn ngoài cửa sổ, công viên trung ương bị dính sương hồng, mùa thu vây quanh dày đặc.

      Cả ngày, chỉ ngồi thế, phần lớn thời gian, là ngẩn người, thỉnh thoảng lật xem tạp chí.

      lâu có về nhà, nhưng vì cái gì khi ở nhà, nơi lý nên khiến buông lỏng tinh thần nhất, lại mất hồn mất vía giống như quên mang trái tim của mình về.

      Ba và mẹ đều rất lo lắng cho .

      "Hải , con làm sao vậy? Là quá mệt mỏi sao?" Mẹ cho là lần này làm việc ở Đài Loan quá cực khổ, vội vàng hầm canh bổ cho , thu xếp các loại thức ăn dinh dưỡng.

      "Buồn bực quá sao? Hay là cả nhà chúng ta lái xe ra ngoài dạo?" Ba đề nghị. "Hay là bay đến biển Ca-ri-bê nghỉ phép? Thời tiết bên đó tương đối ấm áp."

      " cần, con muốn đâu hết." cảm kích cha mẹ quan tâm, lại hào hứng. "Con chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi."

      "Cũng đúng, nên nghỉ ngơi tốt." Mẹ và ba trao đổi ánh mắt ý vị sâu xa. "Vậy chúng ta quấy rầy con, đợi lát nữa mẹ đem cháo gà lên cho con, con nhớ uống."

      "Ừ." miễn cưỡng đồng ý.

      Sau khi hai người rời , phòng ngủ chợt có vẻ rất quạnh quẽ, yên tĩnh lôi kéo tiếng lòng .

      Hạ Hải cong hai chân, vùi gương mặt vào giữa gối.

      Rồi cũng tốt thôi. tự với mình, mặc kệ là vết thương nào, sâu đau cỡ nào, chỉ cần trải qua thời gian chữa trị, đều tốt. Bảy năm trước, nhịn được, bảy năm sau, có lý do gì nhịn được.

      có chuyện gì, cề nhà, có người thân làm bạn, có ba mẹ thương và che chở, có việc gì.

      Nước mắt, an tĩnh từ khóe mắt chảy ra.

      hơi cười, cảm thấy mình rơi lệ khờ, mềm yếu, làm ra quyết định nên hối hận, vì sao thể tự nhiên chút?

      "Hạ Hải , kiêu ngạo của đâu? Như vậy giống như ."

      nỉ non chỉ trích mình, nước mắt lại ngừng được, giống như thủy triều.

      Đột nhiên, chuông điện thoại vang dội thanh thúy, nâng gương mặt dính nước mắt lên, nhặt điện thoại lên. "A lô."

      "Hải ồ." Là cha . "Con xuống lầu, có người tìm con."

      lặng lẽ lau lệ. "Ai tìm con?"

      " người đàn ông trẻ tuổi." Cha ngừng lát, trong lời có bí mật. "Cậu ta từ Đài Loan tới."

      Đài Loan?

      Hạ Hải rét, hình bóng nhớ nhung lâu nhanh như chớp bổ qua đầu.

      Chẳng lẽ là. . . . ?

      Sao lại tới? Là đặc biệt tới thăm sao?

      đột nhiên luống cuống, trái tim lung tung gia tốc, nhảy xuống bệ cửa sổ, nhất thời biết như thế nào cho phải, tới lui ở trong phòng, chốc lát, mới nghĩ đến nên rửa mặt phen, thay trang phục xinh đẹp.

      Mặc kệ như thế nào, thể để cho nhìn thấy mình tiều tụy, hi vọng mình bất cứ lúc nào xuất trước mắt , đều là quang vinh chói lọi, muốn cho biết, mình quả rất tốt. . . .

      Vừa nghĩ tới đây, bỗng chốc ngơ ngẩn, nhìn dung nhan vẫn còn mang nước mắt trong kính, khỏi cười khổ.

      muốn lừa gạt ai? Vì sao ở trước mặt , luôn quật cường láo?

      Nhưng phải láo, được, bởi vì là chủ động đưa ra chia tay, thể để cho nhìn ra bản thân mình hối hận.

      cố gắng động viên mình, trang điểm ăn mặc xong, lúc này mới nhàng xuống lầu.

      Ở bước ngoặc cầu thang, lặng lẽ nhìn xuống, đúng như lời cha , người đàn ông tuổi còn trẻ đẹp trai ngồi ghế sa lon trong phòng khách, đưa lưng về phía .

      Hô hấp của chợt dừng ——

      "Em hình như mấy vui vẻ."

      Từ Tuấn Kỳ nhìn về Hạ Hải bên cạnh, theo dõi , mặc dù đồng ý cùng tham dự cuộc họp xã giao hàng năm của giới Đài kiều ở Newyork, cũng trang điểm mình diễm lệ xuất chúng, khóe môi mỉn cười, nhưng cảm thấy cười lòng, nụ cười chân chính nhiễm vào trong mắt.

      "Tôi rất khỏe." đảo mắt, khéo cười tươi đẹp làm sao.

      "Có phải thích tới nước Mĩ tìm em ?"

      "Sao lại như vậy? Có bạn từ phương xa tới, tôi rất cảm động."

      "Nhưng vừa rồi em nhìn thấy lại vui, nhìn ra em là thất vọng."

      "Có sao? Tôi chỉ ngạc nhiên, ngờ đến."

      ngắm sâu. "Bởi vì người em muốn gặp phải , là người đàn ông khác à?"

      chấn động, vẻ mặt chỉ sinh ra chút biến hóa trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục nụ cười ngọt ngào. "Tôi biết ám hiệu cái gì, nhưng phải như nghĩ."

      "Vậy là như thế nào?" hỏi tới.

      xoay mặt. "Quyết định rồi mà hối hận, phải phong cách của tôi."

      Chương 10.2

      "Như vậy hi vọng em đừng hối hận." AnhÁy vị sâu xa nắm tay . "Cho cơ hội, Hải ."

      có trả lời, mặc dù đáp án của vấn đề này, trong bụng sớm có.

      " mau lên đài , mọi người chờ đọc diễn văn !" cười thúc giục.

      Từ Tuấn Kỳ gật đầu, ở tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh của toàn trường, lấy thân phận công tử Tổng Thống Đài Loan lên đài đọc diễn văn cho Đài kiều ở nước Mỹ, trường hợp này khó tránh khỏi tràn ngập mấy phần chính trị, nhưng nhà họ Hạ và chính đàn Đài Loan cũng coi như có quan hệ sâu xa, Hạ Hải rất quen.

      Đài kiều bên cạnh cũng cảm thấy tò mò vì và công tử Tổng Thống cùng nhau đến, kỷ xảo hỏi thăm quan hệ của hai người, lạnh nhạt bày tỏ chỉ là bạn bè.

      "Nhưng thấy hai người trẻ tuổi các cháu trai tài sắc, rất xứng đôi đấy!" Các chú bác cố ý tác hợp.

      lặng lẽ uống nước, bờ môi nở nụ cười như có như .

      Dung mạo đoan trang, cử chỉ ưu nhã, hấp dẫn vô số tầm mắt kinh ngạc ở trường, trong đó cũng gồm có người đàn ông lẳng lặng tựa trong góc.

      ta mặc bộ áo vét tông màu đen, quần dài màu đen, khiêm tốn hòa mình vào trong bóng đêm, tròng mắt sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm Hạ Hải , như có điều suy nghĩ.

      Từ Tuấn Kỳ đọc diễn văn xong, xuống đài tới tìm Hạ Hải , hai người tay dắt tay hàn huyên với mọi người chung quanh, các ký giả theo hỏi han chụp hình.

      Đột nhiên, quả trứng gà xẹt qua , tinh chuẩn nện ở mặt Từ Tuấn Kỳ.

      "Là ai?"

      Các tân khách kinh sợ thét chói tai, mấy bảo vệ vội vàng làm thành vòng bảo vệ quanh mình Từ Tuấn Kỳ, Hạ Hải bị đẩy ra bên ngoài vòng bảo vệ, trọng tâm vững, thiếu chút nữa ngã nhào.

      "Này! Mấy người bảo vệ Vanesa chứ!" Từ Tuấn Kỳ thấy đám bảo vệ chỉ quan tâm , xem Hạ Hải như khí, vừa nóng vừa giận, hung dữ gào thét.

      trường hỗn loạn, các ký giả rối rít giơ máy chụp hình lên giành chụp hình.

      Hạ Hải bị đám ký giả giành chụp hình đẩy qua đẩy lại, hoa dung thất sắc, lúc nguy cấp thân hình nhanh vọt tới ôm vào trong ngực, cánh tay bảo vệ đầu đẹp của .

      Lại cái trứng gà có mắt bay tới, đưa lưng của mình ra đỡ, thong dong ngăn trở.

      "Em ổn chứ?" giọng hỏi.

      "Cám ơn, tôi sao." Hạ Hải nhếch nhác ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú đập vào mi mắt, ánh mắt nhìn dịu dàng, dịu dàng đến mức đau lòng. "Sao. . . . lại là ?"

      mỉm cười, có trả lời vấn đề của , dẫn đếnn góc an toà. "Em trốn ở đây ."

      nhàng giao phó, khi chưa lấy lại tinh thần, bóng dáng rơi xuống đất xuyên qua sóng người xốc xếch, chạy đến góc đặc biệt.

      Dưới giúp đỡ của Chu Tại Vũ, phần tử gây chuyện rất nhanh bị bắt được, ra là người trẻ tuổi bất mãn trạng với chính trị.

      Đài kiều ở trường rất biết ơn tùy cơ ứng biến của , trừ khử hết thảy tai họa, ngay cả Từ Tuấn Kỳ cũng tình nguyện cám ơn.

      "Cám ơn . . . . Bảo vệ Vanesa."

      "Bảo vệ ấy là trách nhiệm của tôi, cần cám ơn tôi." Chu Tại Vũ lạnh nhạt đáp lại, giọng điệu chứa bén nhọn.

      Từ Tuấn Kỳ nghe ra ám hiệu trong lời của , nhíu lông mày cái, khách khí khiêu khích. "Bây giờ còn bảo vệ riêng của ấy nữa, an nguy của ấy còn là trách nhiệm của mà?"

      Chu Tại Vũ nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, cười như cười. "Tôi phải bảo vệ của ấy, nhưng ấy là người phụ nữ của tôi. Người phụ nữ của tôi đương nhiên phải do tôi tự mình bảo vệ."

      Lời này làm sáng tỏ, Từ Tuấn Kỳ dám tin, Hạ Hải bên cạnh cũng giật mình, hoảng sợ nhìn .

      "Chu Tại Vũ, cái gì?" run giọng hỏi.

      mỉm cười. " , em là người phụ nữ của ."

      ". . . . Điên rồi sao?" Tim loạn như ma. "Tôi chia tay với !"

      " chưa bao giờ đồng ý." dắt tay của , nắm chặt, cho trốn."Xin lỗi, Từ tiên sinh, tôi còn có vài lời muốn riêng với Hải , xin lỗi tiếp được rồi."

      Dứt lời, lời gì kéo Hạ Hải .

      "Này! muốn dẫn tôi đâu?" ngạc nhiên kêu.

      trả lời, kéo rời khỏi phòng tiệc khách sạn, thang máy xuống dưới lầu, ra ngoài sân.

      "Chu Tại Vũ, rốt cuộc muốn làm cái gì?" sợ hãi, vội vã muốn tránh thoát .

      Hai người tới căn nhà ấm tràn ngập mùi hoa, xoay người lại, đẩy lên tường kính.

      ", muốn làm gì?" sợ hãi nhìn , dựa vào quá gần, gần đến có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của , còn có cặp mắt sâu sáng kia, dường như muốn đốt ra lỗ đen trong tim .

      "Hạ Hải , có biết tìm em khổ cực cỡ nào ?" dùng ngón cái vẽ qua bên má . "Tiểu Hương nghe theo chỉ thị của em, chịu cho biết tung tích của em, đến phòng nghệ thuật của Diệp Thủy Tinh tìm ấy, vợ chồng bọn họ cư nhiên đều ra nước ngoài! Phụ tá của ấy chịu cho số điện thoại di động, chỉ có thể đến phòng làm việc của Kiều Toàn hỏi hành trình của ta, Âu châu chận ta. . . ."

      ". . . . Sao lại chận người?"

      "Còn phải hỏi sao? muốn gặp em."

      "Gặp tôi làm chi?" Ánh mắt chán nản. "Chúng ta. . . . chia tay rồi."

      "Em như thế, là muốn ép nhảy biển sao?" trầm giọng hỏi, giống đùa giỡn.

      kinh hãi, toàn thân run rẩy, lâu, mới nâng lên dung nhan mỉm cười. " mới nhảy! Cõi đời này có ai mất ai liền sống được, hơn nữa còn có người cha lớn tuổi cần chăm sóc."

      "Ý của em là, dù thế nào em cũng quan tâm sao?"

      "Em đâu. . . . Quản được nhiều thế? Cũng phải là thần."

      ác độc.

      Chu Tại Vũ trừng . tìm được vợ chồng Kiều Toàn ở châu Âu Diệp Thủy Tinh với , cái đêm chia tay với , khóc đến trời sáng, nhưng bây giờ lại cười, ở trước mặt , ở trước mặt người khác, học được dùng nụ cười ngụy trang đau đớn của mình.

      ngốc! có thể nào độc ác với mình như thế? Có thể nào làm . . . quan tâm như thế?

      " là thua cho em." thở dài, cúi mặt xuống, dứt khoát chiếm lấy môi của .

      giật mình, muốn quay đầu né tránh, hai tay nâng khuôn mặt lên, hôn sâu, trút xuống tình ý đầy ngập, tròng mắt bỗng dưng chua xót, bực tức đẩy ra.

      "Chu Tại Vũ! Sao có thể như vậy?" rưng rưng. " cho rằng chuyện gì cũng có thể dùng nụ hôn để giải quyết sao?"

      " biết thể giải quyết, chỉ muốn choỉem biết quyết tâm của ." Hai tay chống đỡ tường, vây trong phạm vi thế lực của mình. "Hạ Hải , chắc chắn muốn em, rồi đời này buông tay em nữa."

      gì? có thể nào tới với những lời này? Có thể nào nhiễu loạn lòng của như vậy?

      giận !

      Hạ Hải kinh hãi ngừng. ". . . . Bệnh thần kinh! Kẻ điên, kẻ điên!" Liên tục đấm vào đầu vai .

      mặc cho đánh, nhúc nhích dao động chút nào. "Ngày chia tay với , em rất đau lòng phải ?"

      "Cái gì?" sửng sốt.

      "Sắp chết? Muốn chết?" dịu dàng chất vấn, mỗi câu đều nặng nề đánh vào lòng . " cũng có cảm giác này. Lúc nghe em bị nhốt trong đám cháy, biết sợ cỡ nào ? Nếu như lúc ấy có thuận lợi cứu em ra ngoài, nếu như em rời bỏ như thế, nghĩ đời này cũng sung sướng được, luôn luôn sống ở trong hối hận. Còn có ngày đó, em muốn chia tay với , em cho rằng nhìn ra em cậy mạnh, dối sao? Mấy năm qua luôn nghe nhạc của em, có thể nhìn ra được là diễn hay , em rất thích hợp, nhất định xảy ra chuyện gì —— tại sao với ? Em tin tưởng tình của vậy sao?"

      "Em. . . ." Hạ Hải lo sợ luống cuống yên, ngây ngốc nhìn Chu Tại Vũ, nhận đầm nước dao động trong mắt cũng u buồn như , tim cơ hồ vỡ ra.

      "Nếu như em vì ba mà quyết định chia tay với , cần lo lắng, giải thích cho ông ấy hiểu, ông ấy ngăn cản em nữa."

      "Cái gì? gì với cha ?"

      " với ông ấy, em là người phụ nữ muốn ở chung cả đời." kiên định mỉm cười. " em."

      "Sao có thể. . . như vậy?" Nước mắt đảo quanh hốc mắt , tim đau đớn. "Ba khó chịu, ông ấy em liên lụy . . . ."

      "Em có liên lụy ."

      "Nhưng, là em hại bị đình chức phân xử. . . ."

      " ra muốn giải ngũ từ sớm, vừa đúng cho lý do từ chức."

      "Sao có thể giải ngũ? rất muốn làm quân nhân!"

      " phải là muốn làm, là muốn làm trái ý mẹ." từ từ cho biết ước định của mình với mẹ, cùng với lòng hiếu của người con dành cho cha. ". . . . Đây mới là mục đích dự thi trường quân đội. sai, từng muốn giống cha của , làm quân nhân hàng đầu quốc gia, nhưng sau đó mới phát làm được, lòng của , chỉ có thể đặt người ở thứ nhất."

      Là chỉ sao? Là sao?

      Nước mắt Hạ Hải rơi như sao băng, lộn xộn rơi xuống. "Cho nên mới là bởi vì em, hại thể làm quân nhân!"

      " làm được quân nhân sao?" thản nhiên cười. " phải em , làm bảo vệ của người khác có gì vui chứ? Hơn nữa làm quân nhân, cũng có thể tìm việc, có cấp mở công ty bảo vệ, thuê làm huấn luyện viên."

      " làm huấn luyện viên?" khó có thể tưởng tượng.

      " ra cũng ít nhân vật quan trọng muốn tìm làm bảo vệ riêng của họ, chẳng qua đều cự tuyệt."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì muốn bảo vệ nhất, là em." trìu mến siết chặt chóp mũi .

      "Nhưng ba hận em. . ."

      "Ông ấy . với ông ấy, ông ấy có thể chấp nhận quyết định của , cũng nguyện ý ủng hộ, ông ấy ông ấy nhìn ra em là tốt, cho nên nếu như muốn ở chung với em, ông ấy cũng có phản đối."

      "Ông ấy . . . . như vậy?" thể tin được.

      "Lời của , đáng tin thế sao?" giả bộ ảo não.

      " phải. . . ." buồn bã rơi lệ. Chỉ là tất cả biến hóa tới quá kịch liệt, quá làm ứng phó kịp, vốn cho rằng mình nhất định thể ở mãi với người , ngờ trong đêm tất cả thay đổi, lại từ địa ngục trở về thiên đường, có khả năng sao? phải nằm mơ sao?

      " phải là mộng, là ." nhìn ra suy nghĩ của , cố ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu. "Cho nên ngày đó với em, có chuyện gì thẳng thắn cho biết, giải quyết. Là em thích để tâm vào chuyện vụn vặt, liên lụy phải chạy khắp cả mấy quốc gia châu Âu tìm em."

      " như rất uất ức!" vừa khóc vừa cười, đấm cái. " tốn mấy ngày tìm em sao chứ? Sao nghĩ, bảy năm qua, em luôn nhớ ."

      "Em cho rằng triệu chứng của hơn em sao?" cảm thán. Cả CLB fan của cũng ngây ngốc tham gia đó.

      "Có ý gì?" tò mò.

      chịu thẳng thắn, tự ái của đàn ông cũng phải cần bảo vệ. " , nên sớm hạ quyết tâm ngả bài với cha , như vậy em cũng bị tổn thương."

      "Em. . . . sao." ra uất ức của mình, chỉ lo lắng cho . "Bởi vì cũng rất do dự? cũng muốn khiến cha đau lòng, có đúng hay ?"

      "Cám ơn em hiểu cho ." Có biết săn sóc thế thương , may mắn.

      cảm động thôi, cúi đầu, hôn lên từng giọt nước mắt mặt , mút lấy chua ngọt khổ sở của , ôm tất cả tình cảm vững vàng của vào buồng tim.

      Bọn họ hôn nhau triền miên, ánh trăng chiếu bóng thân mật của hai người lên tường thủy tinh, cùng múa với bóng hoa.

      " thôi!" Rất lâu sau đó, mới quyến luyến thôi tạm ngừng nụ hôn này.

      " đâu?"

      "Em muốn đâu, chỗ đó."

      "Này, nếu như em muốn hái sao sao?"

      "Vậy chúng ta liền cùng !"

      "Đứa ngốc!"

      "Em mới ngốc đấy."

      "A, ghét, đây là cái gì?"

      " quên, trứng gà dính vào áo vest lúc nãy còn chưa chùi."

      "Ghét ghê! Làm dơ tay của người ta."

      "Đâu, như vậy để tay của cũng dơ như em."

      " cảm thấy buồn nôn à?"

      " có, có thể nắm tay của em là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ."

      " năng ngọt xớt!"

      "Em thích?"

      "Hừ."

      " thích?"

      "Đúng, em —— Này! Sao lại nữa? Luôn loạn hôn người ta. . . ."

      "Suỵt, đừng chuyện. . . . . ."

      Kết thúc

      Cuối thu khí trời trong mát, bên ngoài đình viện có đặt lò thịt nướng, người đàn ông đeo tạp dề, đứng bên lò lật từng xâu thịt nướng, cách thức chuẩn.

      Tiếng vỗ tay vang lên.

      "Lợi hại! Chu Tại Vũ, cho lời khen! Thế này thua với đầu bếp chánh chuyên nghiệp ở khách sạn!"

      Người lên tiếng là Diệp Thủy Tinh, cười lấp lánh, mắt sáng ngời khác thường.

      Chu Tại Vũ liếc cái, cũng biết mình có nên tự hào vì lời khen này , cảm thấy người chị em này của bà xã khó đối phó, lời luôn chứa đầy hàm ý.

      "Em nè Kiều, học chút !" Diệp Thủy Tinh co cùi chõ đụng đụng ông xã bên cạnh. "Nghe Tại Vũ ở nhà thường nấu cơm cho Hải ăn. thỉnh thoảng cũng triển tay nghề chứ?"

      "Em nhất định muốn biểu ?" Kiều Toàn cười như cười. "Đến lúc đó bụng kéo báo động đừng trách ."

      "Hừ, cũng phải. Lần trước bảo chiên cái trứng thiếu chút nữa làm cháy cái chảo."

      "Cho nên, mỗi người có lĩnh vực riêng, em muốn trưởng huyện vào phòng bếp nấu cơm, có phải quá lãng phí nhân tài?"

      "Vậy Tại Vũ sao? Người ta cũng là bảo vệ, võ thuật xạ kích đều viết, còn phải cũng như cá gặp nước trong phòng bếp?" Diệp Thủy Tinh cảm thán. "Đây gọi là văn võ song toàn, người đàn ông nên như vậy —— Hải gả cho ông xã này quá đúng rồi!"

      Hạ Hải vừa đúng từ ngoài cửa sổ tới, nghe lời , liền bỏ rau dưa chuẩn bị tốt lên bàn, hừ giương tiếng .

      "Sao mình cảm thấy?" câu lạnh lùng vừa dứt, ba vị tại chỗ đều ngạc nhiên.

      bĩu môi, cũng giải thích, hung hăng trợn mắt nhìn ông xã cái, liền thản nhiên xoay người, nâng cằm dưới lên, tư thái cao ngạo vào nhà.

      "Thế nào?" Diệp Thủy Tinh giật mình ngắm bóng lưng bạn tốt. "Hải tức giận à?"

      Chu Tại Vũ trầm mặc hai giây, cười khổ. "Từ hôm qua ấy bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi."

      "Tại sao?" Diệp Thủy Tinh tò mò hỏi tới.

      "Tuần lễ trước tôi qua Mĩ công tác, vừa lúc gặp phải vụ cướp ngân hàng, chúng tôi trường, mắt thấy con tin gặp nguy hiểm, vì vậy tự chủ trương giúp. . . ."

      "Để tôi đoán chút, khống chế bọn cướp?"

      "Ừ."

      "Đó là chuyện tốt!" Kiều Toàn chen miệng. "Cảnh sát Nước Mĩ nhất định rất biết ơn . Sao bà xã lại tức giận vì chuyện này?"

      " ấy lúc đó tôi chỉ là khách du lịch. căn bản nên nhúng tay giúp cảnh sát người ta phá án."

      " ấy lo lắng cho ." Diệp Thủy Tinh hiểu tấm lòng của chị em tốt. "Mặc dù được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dù sao chưa quen cuộc sống nơi đó, tay đối phương còn có vũ khí, đúng ?"

      "Quả là như thế, chỉ là ——" Chu Tại Vũ nhìn Kiều Toàn, hai người đàn ông này trao đổi cảm thông qua ánh mắt. Đối với đàn ông, nhất là người đàn ông có tinh thần trọng nghĩa mà , đối mặt tình huống đặc biệt đó, làm sao có thể ngồi yên để ý. Nhưng chẳng biết tại sao, phụ nữ lại hiểu điểm này?

      "Hai người các , cần bày ra bộ mặt đó, cho là phụ nữ chúng tôi nhìn hiểu sao?" Diệp Thủy Tinh bàng quan nhìn hai người đàn ông tiếng động trao đổi, cười lạnh hừ hai tiếng. "Mặc kệ như thế nào, khiến bà xã lo lắng chính là đúng, Chu Tại Vũ, phải xin lỗi Hải ."

      "Tôi biết . Hai ngày nay tôi vẫn thử giải thích với ấy, nhưng ấy nghe ——" Chu Tại Vũ bỗng dưng dừng lại, khóe mắt liếc thấy rau dưa xanh tươi bàn, đầu ra ý hay. "Có!"

      cầm dao thái và trái khổ qua, giơ tay chém xuống, lưu loát cắt ra, lại xoay người vào phòng bếp, lấy tới cái chảo và hai cái trứng muối.

      Diệp Thủy Tinh và Kiều Toàn nhìn chăm chú động tác của , mặc dù hiểu ràng vì sao chợt xào thức ăn lò nướng thịt, nhưng cũng hứng thú dồi dào.

      Mười phút sau, dĩa khổ qua xào trứng muối sắc hương vị đầy đủ lên bàn, Hạ Hải cũng được Diệp Thủy Tinh mời ba lần bốn lượt, tình nguyện ra.

      "Làm gì? Mình điện thoại với người đại diện."

      ảo não oán trách, lời chưa dứt, Chu Tại Vũ dắt tay của . muốn tránh thoát, nhưng lại cầm chặt thả.

      "Nếm thử chút." muỗng khổ qua xào trứng muối lời gì đưa đến môi .

      sửng sốt, kìm lòng được há mồm.

      "Như thế nào? Mùi vị ngon chứ?" Giọng Chu Tại Vũ trầm .

      Hạ Hải chép chép mùi vị phức tạp trong miệng, giương mắt nhìn chồng, mắt của tĩnh mịch, giống như bao dung vô hạn cưng chìu.

      ghê tởm! quá ghê tởm. . . . . .

      Tim thít chặt, nơi cổ họng mơ hồ chua chua. " phải nướng thịt sao? Sao chợt làm món ăn này?"

      "Ăn ngon ?" đáp hỏi ngược lại.

      mím môi, quật cường cho đáp án.

      "Ăn ngon tha thứ cho ?"

      Cái gì! như vậy, căn bản còn nhớ .

      "Em nghĩ quên." buồn bã liếc .

      "Làm sao có thể?" bất ngờ. "Đây chính là món ăn ước định của chúng ta! Hơn nữa phải em là, chỉ cần bàn ăn xuất món ăn này, chúng ta nhất định phải hòa hảo sao?"

      "Em vậy, nhưng mà . . . . ." trừng . "Vậy lần trước sao nhớ ?"

      "Lần đó?"

      "Lúc vừa làm bảo vệ cho em, em đến nhà hàng lớn gọi hơn mười món ăn đó." Khi đó đối mặt món khổ qua xào trứng muối cố ý gọi lại thờ ơ ơ hờ, hại tức giận đến mức núp trong toilet nghẹn ngào.

      "Ngày đó em có gọi món ăn này?" Chu Tại Vũ hoàn toàn biết. " nhìn thấy."

      " ——" tức chết ! Nhớ lại ngày đó uất ức, Hạ Hải bỗng dưng nhịn được chua xót, dậm chân. " để ý tới !"

      Tại sao có thể để ý tới?

      Mắt thấy vợ lại muốn lách người, Chu Tại Vũ như đinh chém sắt vươn ra cánh tay, ôm lấy cả người vào trong ngực, môi đẹp kiên quyết hôn xuống.

      "Oa đó ~~"

      Diệp Thủy Tinh và Kiều Toàn ở bên than thở ngon lành.

      " lại tới chiêu này!" Sau lúc lâu, Hạ Hải vất vả tìm về lý trí, hai tay chống ở ngực chồng đẩy ra, gò má ửng hồng, càng động lòng người hơn sắc thu. "Cũng để ý bên cạnh còn có người."

      "Vậy thế nào?" Da mặt Chu Tại Vũ đủ dầy. "Bọn họ cũng phải là người ngoài."

      "Đúng vậy, chúng tôi hoàn toàn là ‘ nhà vợ ’, 'nhà vợ' rất thân mật rất thân mật." Diệp Thủy Tinh hì hì đùa cợt. "Hai vợ chồng cứ tiếp tục, chúng tôi coi như xem phim miễn phí."

      "Diệp Thủy Tinh!" Gương mặt Hạ Hải ửng đỏ, tức giận ra sau lưng chị em tốt, thít chặt cổ họng . "Đau ? Đau ? Hả? Xem cậu còn dám hưu vượn !"

      "Cứu, cứu mạng!" Diệp Thủy Tinh cười thở. "Kiều, mau, mau cứu em. . . ."

      "Đến rồi!" Kiều Toàn đồng ý, thân thể lại động, chỉ nhìn Chu Tại Vũ cách rất bội phục.

      Chu Tại Vũ làm thế tay Ok, ý bảo tất cả giải quyết.

      Có hai thứ vũ khí tình khổ qua xào trứng muối và BOBO (hôn), tin tưởng cuộc sống hôn nhân tương lai của mình nhất định là bừng sáng, mặc dù thỉnh thoảng giận dỗi, có lúc vui, cuối cùng cũng nhất định có thể ngọt ngào hòa hảo.

      Cái gọi là "Đầu giường gây, cuối giường hòa", ra là chính là hạnh phúc cao nhất của vợ chồng!

      Hết trọn bộ

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :