1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dã Thú Ngửi Kiều Hoa - Ngọc Tịnh Cam Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 14:

      Edit: Estella

      Beta: tồn tồn

      Tiểu nương xin xăm gì đó nếu hỏi chuyện nhân duyên cũng là muốn cầu bình an, Tô Nhược Nhị còn chưa mở miệng, Khương Dao giành trước: “Sư phụ, chúng ta muốn hỏi nhân duyên.” Nàng còn , tại cuộc sống mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ, có gì muốn đạt được, vì vậy hôm nay nàng xin xăm, có điều nàng cũng biết các nương vừa nhắc đến chuyện hôn nhân đại đều thẹn thùng, sao nàng có thể buông tha cơ hội tốt như vậy được!

      Tô Nhược Nhị liếc mắt nhìn Khương Dao cười cười, dù sao lúc này trừ nàng và tiểu Dao nhi chỉ có lão sư phụ giải xăm, chuyện hôn nhân đại của nương là chuyện quan trọng, sao nàng lại muốn hỏi cho được? Tô Nhược Nhị bình tĩnh nhìn sắc mặt bình thản của sư phụ giải xăm trước mặt, lặp lại lần nữa: “Sư phụ, ta muốn hỏi chuyện nhân duyên.”

      Sư phụ giải đoán xăm nhìn chữ thẻ, chậm rãi : “Mệnh thí chủ cả đời phú quý, mặc dù mất mẫu thân từ khi còn , nhưng người thương thí chủ ít, ở nhà dựa vào phụ thân, xuất giá dựa vào phu quân, về già nương nhờ con cháu, với lại phu quân trong số mệnh định của thí chủ đến bên cạnh thí chủ và bảo vệ thí chủ theo cách riêng của .”

      “Cám ơn sư phụ.” Tô Nhược Nhị hài lòng ra về, nàng thích nhất là được người khác thương! Hơn nữa nếu đúng như lời thẻ xăm kia , phu quân tương lai của nàng ở bên cạnh nàng, nàng phải mở to hai mắt, nhanh chóng tìm ra !

      “Nhị nhi tỷ tỷ, có chuyện gì mà tỷ cười vui vẻ như vậy? Quá....” Khương Dao thấy “mưu kế” của mình thành công, tuy rằng trong lòng vui vẻ thay biểu tỷ, nhưng ngoài miệng tiểu nương vẫn nhịn được trêu ghẹo Tô Nhược Nhị, nàng vừa vừa lắc lắc đầu, dáng vẻ như ông cụ non làm Tô Nhược Nhị buồn cười thôi.

      “Tiểu Dao Nhi, muội muốn cái gì? ta quá may mắn, tương lai có được phu quân như ý!”

      Khương Dao đành bại trận: “ biết xấu hổ!”

      “Ồ, thế hả....” Tô Nhược Nhị thấy tiểu biểu muội giậm chân, nàng cảm thấy tiểu nương càng đáng hơn, sao lại đáng đến vậy nhỉ? Quả thực làm nàng muốn ngừng mà được, vì vậy Tô Nhược Nhị lại kìm lòng được thêm câu:”Tiểu Dao nhi, nếu muội còn giễu cợt ta, sau này ta để phu quân như ý của ta mua kẹo cho muội ăn nữa!”

      Khương Dao còn lời nào để , da mặt tam biểu tỷ quả thực rất dày, tiểu nương biết tiếp thế nào nữa, nhìn thấy đại biểu tỷ Tô Nhược U chuyện với lão phu nhân bên cạnh, Khương Dao quyết đoán đến tìm nhị biểu tỷ Tô Nhược Tuyết để nương tựa, mặc dù hôm nay việc đại ca sắp xếp thành, nhưng ai bảo bây giờ nàng có cách nào đối phó với vị tam biểu tỷ da mặt dày này đây....

      Tô Nhược Nhị nhìn Tiểu Dao nhi giống như con thỏ hoảng sợ chạy về phía nhị tỷ nhà mình, nụ cười mặt càng lớn hơn.

      “Tiểu thư, sao người lại trêu đùa cữu tiểu thư như vậy chứ...” ràng trong lòng rất thích, nhưng lần nào cũng khiến người ta phải bỏ chạy mất.

      Tô Nhược Nhị liếc nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh cái, cười gian xảo: “Vậy mới vui chứ!”

      Tuy trong lòng rất nhớ Đại Bạch, nhưng sau giờ ngọ Vương thị còn muốn đến đại điện nghe giảng kinh phật, gần giờ Dậu Tô Nhược Nhị mới về đến nhà. Tạm biệt đại tỷ và nhị tỷ xong, Tô Nhược Nhị liền vội vàng chạy về Thủy Tâm viện.

      Mới bước vào cửa viện, Tô Nhược Nhị nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh của sổ. Giống như cảm nhận được ánh mắt nàng, Đại Bạch đột nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy người chó , cách sân viện, tầm mắt chạm vào nhau.

      Tô Nhược Nhị tươi cười vui vẻ, má lúm đồng tiền hai bên má càng nhìn càng đẹp: “Đại Bạch, ta trở về, có nhớ ta hay ?”

      Tầm mắt Mẫn Hoành Duệ lập tức dời nơi khác, tiểu nương này sao lại biết xấu hổ như vậy chứ?

      Nhưng mà “tiểu nương biết xấu hổ” Tô Nhược Nhị kia khi vào phòng lại rất nhiệt tình, nàng giang hai tay ra lao về phía Đại Bạch, nhưng mà chỉ ôm được khoảng .

      Tô Nhược Nhị khó hiểu nhìn Đại Bạch, đây là ý gì? phải được bỏ lệnh cấm, có thể ôm có thể sờ rồi sao?

      Mẫn Hoành Duệ xấu hổ nhìn nơi khác, thói quen nhiều năm làm quen được ngay...

      Tô Nhược Nhị thử giang tay ôm Đại Bạch lần nữa, ừ, quả nhiên vẫn là cảm xúc mềm mại trơn trượt này, Tô Nhược Nhị kìm lòng được cọ cọ đầu mình vào cổ Đại Bạch, rồi mới hài lòng : “Đại Bạch, hôm nay ta ở bên ngoài rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta ?”

      Mẫn Hoành Duệ: “....”

      Cũng may Tô Nhược Nhị quen với việc Đại Bạch trả lời nàng. Hôm nay ở bên ngoài chơi ngày, Tô Nhược Nhị sớm cảm thấy người mình đều dính dính nhớp nhớp, lúc này nhìn Đại Bạch, nàng nhớ hôm nay Đại Bạch còn chưa tắm rửa chải lôngnên : “Đại Bạch, chúng ta tắm rửa !”

      Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, thời gian này mỗi ngày nàng đều chải lông cho mình, rất nhàng thoải mái, lập tức nhảy xuống tháp lạnh, quen cửa quen nẻo tới phòng tắm. Tô Nhược Nhị vui sướng theo phía sau, cái miệng cứ đóng rồi mở ngừng lại được.

      Mọi người trong Thủy Tâm viện nhìn thấy người chó này còn thấy kì lạ nữa, dù sao chỉ cần chủ nhân vui vẻ, bọn họ cũng vui vẻ, huống hồ tuy Đại Bạch chỉ là môt con chó, nhưng ở trong Thủy Tâm viện sức ảnh hưởng của nó rất lớn, khi nhìn thấy Đại Bạch các nàng đều rất cung kính giống như nhìn thấy tiểu thư nhà mình vậy, các nàng rất sợ cẩn thận để xảy ra chuyện may gì trước mặt nó mạng của mình cũng còn.

      Mẫn Hoành Duệ nằm phiến đá xanh lạnh lẽo, cái đuôi to sau lưng vểnh lên cao, thỉnh thoảng còn phe phẩy hai cái, dáng vẻ rất nhàn hạ, khác hoàn toàn so với vẻ cao quý lạnh lùng của lúc trước, nhìn hai lúm đồng tiền bên khóe môi Tô Nhược Nhị rời mắt nổi.

      “Đại Bạch, ta ngươi nghe, chiều nay ở Từ Ân Tự ta và Tiểu Dao nhi bắt được con chim sơn ca!”

      Mẫn Hoành Duệ nhớ lại tiểu nương gặp trong đình hoa sen lúc trước, hai người các nàng có thể bắt được chim sơn ca sao?

      Quả nhiên giọng của Tô Nhược Nhị lại vang lên: “Con chim kia rất đáng ghét, vốn dĩ ta và Dao nhi chỉ muốn ngồi trong hoa viên mà thôi, nó bay đến, cứ chiêm chiếp chiêm chiếp rất đáng ! Ta và tiểu Dao nhi chịu nổi nên phải bắt, vốn thấy con chim sơn ca kia còn lại chỉ nhảy lộc cộc mặt đất, chúng ta nghĩ nó bay cao. Ai ngờ tuy thực nó bay cao, nhưng nó vẫy cánh thôi cũng bay xa vài thước, khiến ta và tiểu Dao nhi phải đuổi theo, vất vả ngày cũng đuổi theo kịp, nên chúng ta cam lòng, cuối cùng nhờ vị công tử tốt bụng bắt được con chim đó! Nhưng nó lại bị tiểu Dao nhi giành lấy, ta đành cho muội ấy rồi.”

      Mẫn Hoành Duệ im lặng nghe tiểu nương phía sau chia sẻ cho nghe từng chuyện từng chuyện khi có mặt, giọng mềm mềm mại mại rơi vào trong tai, dừng lại ở tim, vô cùng thoải mái. Nhưng lúc nghe được câu “Công tử tốt bụng” hiểu sao lại cảm thấy rất chói tai...

      Tô Nhược Nhị nhớ lại tình huống lúc ấy cũng thấy buồn cười, khi nhắc tới vị công tử bắt chim sơn ca giúp nàng và Dao nhi Tô Nhược Nhị kiềm chế được thêm câu: “Đại Bạch, ta ngươi nghe, dung mạo công tử kia rất đẹp đó!”

      Mẫn Hoành Duệ nghe xong, do dự chút rồi đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhược Nhị, tiểu nữ nhân ngu ngốc này, có biết xấu hổ hay ? Dám chảy nước miếng khen diện mạo của nam nhân khác, muốn lật trời mà! Coi là người chết có phải !

      Tô Nhược Nhị còn cầm khăn vải ướt đẫm trong tay, nàng ngơ ngác nhìn Đại Bạch nổi giận, đây là tình huống gì vậy? Nàng làm chuyện gì khiến trời ghét người oán sao?

      Tô Nhược Nhị nhanh chóng nhớ lời lúc nãy của minh, rồi bỗng nhiên cười rộ lên: “Đại Bạch, phải ngươi ghen tị chứ?”

      Dứt lời, Tô Nhược Nhị thèm để ý đến cả người Đại Bạch ướt sũng, nàng duỗi tay ra ôm lấy , nhân tiện giải thích: “Đại Bạch, ta thích ngươi nhất! Hơn nữa trong lòng ta ngươi xinh đẹp nhất!”

      Mẫn Hoành Duệ: “...”

      Đợi đến lúc Mẫn Hoành Duệ kịp phản ứng lại trước lời thổ lộ động lòng người kia nhìn thấy áo ngoài của tiểu nương nữa, tiếp theo khi thấy bàn tay bé của nàng sắp cởi đến lớp trung y, Mẫn Hoành Duệ lập tức bay vọt ra ngoài bình phong.

      Tiểu nữ nhân này có chút đề phòng nào vậy, nhìn thấy đại nam nhân như còn đứng ở đây à, dám cởi đồ trước mặt . Nếu phản ứng chậm chút nữa, có phải nàng còn muốn trần truồng tắm rửa trước mặt ?

      Tô Nhược Nhị hiểu nhìn Đại Bạch giống như chạy trốn ra gian ngoài, “Đại Bạch, ngươi làm sao vậy?”

      Mẫn Hoành Duệ vốn định thẳng ra khỏi phòng tắm, nhưng khi tưởng tượng đến tiểu nữ nhân bên trong lúc này có lẽ mảnh vải che thân, lại dừng bước, cho phép ai khác thấy dáng vẻ kia của nàng, tỳ nữ cũng được.

      Thấy gian ngoài có động tĩnh gì, Tô Nhược Nhị vừa tỉnh tỉnh mê mê cởi hết y phục vào bể tắm, vừa quên dặn dò Đại Bạch biết tại sao lại nổi giận ở bên ngoài, ”Đại Bạch, ngươi ở ngoài chờ ta lát được ? Ta lập tức ra ngay.”

      Mẫn Hoành Duệ: “...” Nàng cần cố ý nhấn mạnh đâu, ta biết nàng tắm....

      Tiếp theo Mẫn Hoành Duệ trải qua thời gian uống cạn hai chung trà dài nhất trong cuộc sống của mình, có trời mới biết mỗi lần bên trong truyền ra tiếng nước, trong lòng liền giống như bị mèo cào. Ánh sáng trong mắt Mẫn Hoành Duệ chợt lóe lên, chờ mấy ngày nữa, còn ở trong cái hình dạng này.....

      Chỉ là nên giải thích với nàng thế nào về chuyện ly kì thậm chí là hoang đường này đây? Sau khi nàng nghe xong phản ứng thế nào? Nếu nàng nhát gan, sợ hãi , thậm chí xa lánh ....

      Ánh sáng trong mắt Mẫn Hoành Duệ tối sầm lại, cho phép chuyện này xảy ra, cho dù phải trói lại, cũng giam cầm nàng ở bên cạnh mình.

      Tắm rửa sạch và lại tỉ mỉ thoa hương khắp người xong, Tô Nhược Nhị mới ra: “Đại Bạch, ngươi đợi có lâu ?”. chờ Đại Bạch trả lời, Tô Nhược Nhị tới: “Đại Bạch, ngươi ngửi thấy mùi hương người ta ? Đây là hương hoa sơn trà ta mới điều chế mấy ngày trước, mùi rất , ngày mùa hè bôi lên, hương thơm rất thanh mát nhỉ.”

      Tục ngữ đúng, mũi chó rất thính, ra trình độ ngửi mùi của sói cũng thua kém gì mũi chó, Mẫn Hoành Duệ nhìn cánh tay trắng mịn như sứ lộ ra bên ngoài trước mặt lúc này hẳn là nên cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng duỗi cái cổ trắng noãn đến trước mặt mình…
      thuyt, Iluvkiwi, taisinh23 others thích bài này.

    2. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 15:
      Edit: Estella
      Beta: tồn tồn

      Đợi mọi thứ đều thu thập xong cũng đến thời gian chuyện trước khi ngủ. Tô Nhược Nhị nằm giường như cũ, cách màn che màu hồng, nàng rướn cổ ra nằm nửa trong nửa ngoài tâm với Đại Bạch nằm bên sạp ngoài.

      Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Tô Nhược Nhị xoay người cái nằm úp sấp lại, hai bàn tay bé nâng cằm, ra vẻ có chuyện lạ : “Đại Bạch, ta ngươi nghe, hôm nay ta Từ Ân Tự còn xin xăm đấy.”

      Mẫn Hoành Duệ cảm thấy giọng của nàng rất phấn khởi, hai mắt nhắm của hé ra chút, nhưng đầu vẫn gác chân như cũ.

      Điều này vẫn thể ngăn được tâm trạng vui vẻ của Tô Nhược Nhị, nàng rướn người về phía trước, giọng : “Ta hỏi chuyện nhân duyên đó nha.”

      Nàng vừa dứt lời, Mẫn Hoành Duệ ngẩng phắt đầu lên, tiểu nữ nhân này có biết xấu hổ là gì hay ? Sao lại tìm được nửa điểm e lệ nào của các nương nhà bình thường ở người nàng thế?

      Tô Nhược Nhị quan tâm nhiều như vậy, nàng nhanh chóng kể lại ý nghĩa thẻ xăm mà lão sư phụ với nàng cho Đại Bạch nghe, tiếp theo nàng còn hào hứng thêm câu: “Đại Bạch, ngươi cứ yên tâm theo ta, chờ sau này ta gả cho phu quân như ý, ta nhất định mang theo ngươi để ngươi được ăn sung mặc sướng!”

      Mẫn Hoành Duệ: “….” Cho nên, nên cảm ơn nàng dù có “phu quân như ý” mà vẫn quên mang theo sao?

      Tô Nhược Nhị cảm nhận được thay đổi cảm xúc của Đại Bạch nằm bên cạnh, tuy bây giờ nàng có cảm giác gì đối với vị “phu quân như ý” thương nàng cả đời, nhưng nghĩ đến việc mình được quý trọng cả đời, nàng vẫn rất chờ mong. Dù sao có thiếu nữ nào chưa từng tưởng tượng đến cuộc sống sau khi xuất giá của mình chứ?

      Có điều….“Lão sư phụ phu quân như ý của ta ở bên cạnh ta, Đại Bạch ngươi nghĩ là ai?”

      Nếu như lúc bắt đầu Mẫn Hoành Duệ nghe xong lời của Tô Nhược Nhị, trong lòng rất kích động và tức giận, lúc này tâm trạng của lại có chút phức tạp, đây…. phải là sao?

      Ánh mắt Mẫn Hoành Duệ tự giác dời qua chỗ khác, sau đó nhắm mắt lại rồi gác đầu lên chân lần nữa, tuy nữ nhân này có chút biết xấu hổ, nhưng về sau nàng ở bên cạnh mình rồi, tin rằng được dạy dỗ vài lần nàng tệ lắm. Về phần thương gì gì đó, lão hòa thượng hói đầu kia toàn bừa thôi.

      Tô Nhược Nhị hăng say nhưng nàng lại phát Đại Bạch cho mình chút mặt mũi nào, nàng còn tâm trạng tiếp mà chỉ phàn nàn hai câu: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, ngươi thích nghe ta thèm với ngươi nữa, ngủ !” xong nàng xoay người đưa lưng về phía bên ngoài.

      Mẫn Hoành Duệ lười để ý đến tiểu nữ nhân cố tình gây giường, hoàn toàn muốn mình bị xoay vòng vòng!

      Chưa đến thời gian nửa chung trà , Tô Nhược Nhị lại trở mình, mặt hướng ra ngoài giường, trong tay còn cầm cái chân lông xù trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe nhắm tịt, hai lúm đồng tiền bên khóe môi chưa từng biến mất.

      Nàng biết Đại Bạch luôn nghĩ đằng làm nẻo mà, có bản lĩnh chọc giận nàng, phải có bản lĩnh đừng dỗ nàng nha…

      Hôm sau vừa qua giờ Mẹo, Tô Nhược Nhị tỉnh dậy, vừa mở mắt thấy móng vuốt của Đại Bạch vẫn nằm trong tay mình, trong lòng nàng vừa cảm động vừa áy náy.

      Đại Bạch ngốc, cứ để chân cả đêm như vậy khó chịu lắm....

      Tô Nhược Nhị muốn đặt chân của Đại Bạch về lại, nhưng nàng lại sợ chỉ cần vừa động đậy đánh thức Đại Bạch, nàng biết nó ngủ rất tỉnh. lúc rối rắm, bỗng nhiên Tô Nhược Nhị cảm giác được móng vuốt trong tay nàng rút lại, nàng ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Đại Bạch.

      Khóe miệng Tô Nhược Nhị tự giác cong lên: “Đại Bạch, buổi sáng tốt lành!”

      Đợi đến khi Mẫn Hoành Duệ nhìn thấy khuôn mặt nhắn quen thuộc trước mặt, sát khí trong mắt bỗng biến mất còn dấu vết. nhúc nhích chân trước bị tê chút rồi mới ra ngoài.

      Dùng bữa sáng xong, có chuyện gì làm, Tô Nhược Nhị bỗng nhớ đến hai ngày trước nàng nghe nha hoàn trong viện hoa sen trong hồ hóa thành hạt, nàng bèn đề nghị chèo thuyền vừa dạo chơi vừa hái hạt sen. Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, Tô Nhược Nhị cũng ngầm thừa nhận nó đồng ý theo thói quen.

      “Chúng ta gọi đại tỷ, nhị tỷ cùng , thi xem ai hái được nhiều hạt sen hơn, được ?” xong đợi Mẫn Hoành Duệ trả lời, Tô Nhược Nhị xoay người sai nha hoàn mời đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến đình hoa sen gặp mặt.

      Trời sắp lập thu, thời tiết cũng bắt đầu bớt nóng bức, sáng sớm mặt hồ có ba con thuyền thong thả dạo chơi, tuy là thi hái hạt sen, nhưng đối với các nàng mà hưởng thụ thời gian thanh thản và yên bình thế này quan trọng hơn.

      Tô Nhược Nhị chèo thuyền dẫn trước lát, đợi thuyền của mọi người tiến vào giữa hồ sen rộng lớn, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Bạch nằm đệm dày, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm giống như vừa mới được tẩy rửa, hương sen bên người quanh quẩn trong mũi.

      Thưởng thức trong chốc lát, Tô Nhược Nhị ngồi yên nữa: “Đại Bạch, ngươi xem nếu chúng ta hái được cái đài sen nào trở về, có phải rất mất mặt ?”

      Mí mắt Mẫn Hoành Duệ hề động đậy chút, nương à! Chuyện này là do nàng bày ra, có liên quan gì đến đâu, chỉ miễn cưỡng lên thuyền mà thôi.

      Đại Bạch thối! Tô Nhược Nhị trừng mắt hung dữ nhìn chú chó thoải mái nhàn nhã trước mặt, mỗi ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, để xem ngươi có thể lười chết luôn ? phải chỉ là hái hạt sen thôi sao, ai làm mà được!

      Tô Nhược Nhị bèn đứng lên, tiện tay hái được đài sen. Kỳ hái đài sen cũng phải chú ý mớiđược, đài sen còn xanh biếc tươi non tuyệt đối được hái, bởi vì hạt sen bên trong còn chưa chín tới, ăn rất đắng. Tô Nhược Nhị nhìn mấy đài sen lớn có vỏ ngoài đen sẫm, bàn tay bé đeo bao tay chính xác hái được cái, hiển nhiên phải lần đầu làm việc này.

      Mẫn Hoành Duệ nhìn hành động rất nhanh và chính xác của nàng, tâm tư cũng thả lỏng hơn phân nửa, tuy tiểu nữ nhân này lỗ mãng chút, nhưng nhìn thấy lúm đống tiền lõm sâu bên khóe môi nàng, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn ít.

      “Đại Bạch, ngươi xem cái đài sen này lớn quá nhỉ!” Tô Nhược Nhị vui mừng cầm đài sen vừa mới hái trong tay, giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Mẫn Hoành Duệ. Tuy Mẫn Hoành Duệ thể trả lời nàng, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt tất cả.

      Tô Nhược nhị càng hái càng hăng, nàng nhanh chóng bỏ đài sen trong tay vào giỏ trúc bên cạnh rồi tiếp tục xoay người nhìn hoa sen đung đưa khắp bốn phía: “Đại Bạch, hôm nay chúng ta nhất định có thể thắng! Trưa nay chúng ta ăn canh hạt sen!

      Mẫn Hoành Duệ chăm chú nhìn tiểu nữ nhân rất hăng hái trước mặt, trong mắt chứ ý cười cưng chìu chưa từng có.

      Trời ngày càng nóng, người Tô Nhược Nhị đổ đầy mồ hôi, thấy ba giỏ trúc thuyền đều đầy, nàng liền vui vẻ chèo thuyền trở vào đình.

      “Đại tỷ, nhị tỷ sao hai tỷ trở lại nhanh vậy?”Trong lòng Tô Nhược Nhị tràn đầy mong đợi mình được hạng nhất, song ngờ khi trở lại đình hoa sen thấy đại tỷ Tô Nhược U và nhị tỷ Tô Nhược Tuyết ngồi nghỉ trong đình rồi, nhất thời nàng chán nản vô cùng, nàng và Đại Bạch cố gắng vậy mà....

      Nghe vậy, Tô Nhược U cười cười: “Muội đừng gấp, tuy tỷ trở lại hơi sớm, nhưng đài sen trong giỏ của tỷ khẳng định nhiều hơn muội.”

      Ồ, tâm trạng Tô Nhược Nhị tốt hơn chút, nàng phải người về cuối là được rồi, tiếp theo ánh mắt nàng trông mong nhìn chằm chằm nhị tỷ nhà mình. Tô Nhược Tuyết bất đắc dĩ nhìn muội muội, được lời, phải nàng cố ý...

      ràng hiểu được ý tứ của Nhị tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị ôm cánh tay Tô Nhược Tuyết, chơi xấu : “Muội mặc kệ, nhị tỷ xấu, hoàn toàn phải người thường, vốn dĩ điều kiện của chúng ta khác xa nhau, tiêu chuẩn cũng giống nhau....”

      Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười cười, đứa trẻ xấu xa nhà ai chạy tới đây tranh giành vậy?

      “Được rồi, đứng thứ nhất trong cuộc thi hái đài sen hôm nay chính là tiểu Nhị nhi.” Xoa xoa đầu tiểu muội nhà mình, Tô Nhược Tuyết màng danh lợi .

      “A a a, muội thắng rồi!” quan tâm vị trí thứ nhất này mình có xứng đáng nhận được hay , Tô Nhược Nhị nhịn được đứng dậy hoan hô, hơn nữa còn quên khoe khoang: “Đại Bạch, ta rất lợi hại đó!”

      Mẫn Hoành Duệ: “....” Hôm nào phải hỏi ngự y trong cung, da mặt dày có thuốc trị , nhất định phải điều trị! sau này thể làm người của được.

      **

      Sau khi nghỉ ngơi buổi trưa, nhũ nương Dư thị vào phòng Tô Nhược Nhị.

      Tô Nhược Nhị lười biếng dựa vào lòng Dư thị, câu được câu chuyện nhà với Dư thị, Dư thị ôm tiểu nương vào lòng nhưng suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.

      Trước đây khi trượng phu của bà còn, nhờ việc làm nhũ nương của Tô Nhược Nhị, mấy năm nay ở Tô gia cũng coi như là thoải mái. Trong phủ lão gia là người ôn hòa, quanh năm đều lo làm ăn, thường xuyên ở nhà. Mà Tô Nhược Nhị luôn niệm tình xưa, đối xử với bà cũng ỷ lại và kính trọng. Trừ việc mất trượng phu, mấy năm nay cuộc sống của bà trôi qua cũng tệ.

      Chỉ là bây giờ nhi tử Lý Thành lớn, chuyện bà phải quan tâm càng nhiều hơn. Trước đó vài ngày bởi vì chuyện của y, bà còn đặc biệt nhờ vả Tô Nhược Nhị. Bà biết con mình bị chính mình làm hư, mấy năm nay ỷ vào việc bà là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, hơn nữa được người bên ngoài nịnh bợ, nên có phần an phận. Nhưng dù sao ycũng là nhi tử ruột thịt của bà, bà phải vất vả mang thai mười tháng mới sinh rađược, Sao Dư thị có thể mặc kệ y đây?

      Lúc trước vì thỉnh cầu của Dư thị, Tô Nhược Nhị sắp xếp cho Lý Thành làm tiểu nhị trong cửa tiệm của Tô gia, vậy mà Lý Thành lại hài lòng. Vậy nên, hôm qua Lý Thành chống đối lại chưởng qũy trong cửa tiệm nên bị người ta đuổi . Dư thị nghĩ nghĩ lại, hay là cứ đến cầu xin Tô Nhược Nhị hơn.

      Nghe xong lời Dư thị, Tô Nhược Nhị cũng trả lời bà ngay.

      ra chiều hôm qua, chưởng quỹ cửa tiệm tự mình tới đây giải thích cho nàng tất cả nguyên nhân việc. Ban đầu được đưa vào cửa hàng Lý Thành hài lòng, vừa vào cửa tiệm y tuyên bố mẫu thâncủa mình là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, còn ẩu tả, sau này sớm muộn ycũng làm chưởng qũy gì gì đó, nếu phải chưởng quỹ nhận được lời nhắn của Tô Nhược Nhị từ trước, ông có thể bị y lừa rồi.

      Tuy nhiên, thấy mình ràng như vậy rồi mà lại có ai để ý đến, Lý Thành ôm bụng tức, chỉ thời gian ngắn sau, lại vừa mệt vừa giận. Hôm qua bởi vì vô tình phạm sai lầm trong lúc làm việc, bị chưởng quỹ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, trong cơn tức giận Lý Thành mắng chưởng quỹ trận, miệng còn làm nữa, nếu phải nể mặt Tô Nhược Nhị, chưỡng quỹ nhất định để người như vậy còn nguyên vẹn ra ngoài.

      Tô Nhược Nhị ngồi thẳng lên, nụ cười mặt vẫn giảm: “Nhũ nương, Thành ca có bây giờ muốn làm thế nào ?”
      -----------------------------
      Editor: Oi ta thèm thịt quá, biết đến lúc nào mới có thịt, gian tình cứ bắn tứ phía :th_6::th_6::th_6:
      Last edited: 18/8/17
      Tang Ca, thuyt, Iluvkiwi24 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Thịt còn lâu nha, nhưng thính có dài dài :04(1)::04(1):
      EstellaRosie howard thích bài này.

    4. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      :yoyo25::yoyo25::yoyo25: ô ô ô bao giờ mới có thịt n chớ
      Estella thích bài này.

    5. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 16:
      Edit: Estella
      Beta: tồn tồn

      Dư thị nhìn sắc mặt Tô Nhược Nhị có chút thay đổi nào, mới : “Thành nhi nó muốn đến Như Ý phường”. Bà cũng biết trước kia con mình làm rất nhiều chuyện hồ đồ gây ra hậu quả nghiêm trọng, từ xưa đến nay làm gì có tiểu nhị nào lại phách lối như vậy, lo lắng Tô Nhược Nhị đồng ý, Dư thị lật đật thêm: “Thành nhi , lần này nó chắc chắn làm tốt, nhất định làm tiểu thư người mất mặt!”

      Tô Nhược Nhị nhìn sâu vào mắt Dư thị, rốt cuộc mấy năm nay lòng nàng vẫn mềm yếu như vậy.

      “Nhũ nương, người cũng biết quy tắc của ta, nơi đó huynh ấy thể vào. Chuyện này ai đúng ai sai trong lòng người cũng biết , nếu huynh ấy có ý hối cải, ta với chưởng quỹ tiếng, huynh ấy ngoan ngoãn đến nhận sai với chưởng quỹ, sau này an tâm làm việc trong cửa tiệm, học được bản lãnh , ta quên huynh ấy. Nếu ...” Tô Nhược Nhị mỉm cười nhìn Dư thị: “Tô gia thiếu hai gã sai vặt.”

      Đợi Dư thị rồi, Chanh Tâm bước vào hầu hạ khỏi câu: “Tiểu thư, người như vậy Dư ma ma có thể hay ....”

      Tô Nhược Nhị bình tĩnh: “ cảm thấy ta tàn nhẫn phải ?”

      “Tiểu thư”, Chanh Tâm vội vàng : “Người biết nô tỳ có ý này...”

      Lý Thành là loại người gì, các nàng còn hiểu hơn tiểu thư, nếu nể tình Dư thị, người biết điều như y biết bị đánh bao nhiêu lần rồi. Lần này lại gây ra tai họa lớn như vậy, còn muốn vào Như Ý phường của tiểu thư, sao nhìn chút xem bản thân mình có đức hạnh gì. Như Ý phường chính là tâm huyết của tiểu thư, sao có thể cho phép người như thế vào giở trò ngang ngược? Vốn dĩ Lý Thành là do tiểu thư sắp xếp, bây giờ y gây họa, làm mất thể diện tiểu thư, tiểu thư còn có thể cho Lý Thành trở về tệ rồi.

      Nhưng Chanh Tâm cũng biết, xưa nay tiểu thư rất ỷ lại Dư thị, giờ tiểu thư làm như vậy, bề ngoài là cho Dư thị mặt mũi, ra là phải giúp Dư thị dạy dỗ Lý Thành à? Có điều mấy năm nay tiểu thư đối với Dư thị có thể là muốn gì được nấy, lúc này biết trong lòng Dư thị nghĩ gì, nếu Dư thị hiểu ra, phải làm tiểu thư đau lòng sao?

      Nha hoàn ngốc này, mỗi ngày trêu chọc chút cũng vui vẻ ít, Tô Nhược Nhị kiềm chế được đưa tay chọc chọc hai gò má trắng nõn của Chanh Tâm, hổ là nương trong viện nàng, xúc cảm đúng là tệ “Chanh Tâm, vậy muội xem, ở trong mắt muội ta là người thế nào?”

      Vẻ mặt Chanh Tâm thành : “Ở trong mắt nô tỳ, tiểu thư là người tốt nhất thiện lương nhất đời này.” xong làm như nhớ tới điều gì, Chanh Tâm chớp chớp đôi mắt ngấn nước, tiếp tục : “Tiểu thư cũng là người đẹp nhất đời!”

      Nụ cười mặt Tô Nhược Nhị càng sáng lạn hơn, hai tay bé vỗ vỗ mặt tiểu nha hoàn nhà mình, miệng tự giác cảm thán: “Tại sao lại có tiểu nha hoàn đáng như vậy chứ? Rốt cuộc là nhà ai vậy....”

      Bị tiểu thư nhà mình trêu chọc xấu hổ chịu nổi, khuôn mặt nhắn của Chanh Tâm đỏ ửng vội vàng lui ra khỏi phòng, “Tiểu thư, nô tỳ nhớ hôm nay phòng bếp có làm món bánh khoai tím củ từ người thích ăn nhất, để nô tỳ lấy cho người.”

      Đợi Chanh Tâm rồi, nụ cười mặt Tô Nhược Nhị cũng phai nhạt dần, nàng đến trước mặt Đại Bạch, “Đại Bạch, ngươi xem nhũ nương có trách ta hay ?”

      Mẫn Hoành Duệ: “....” Cái loại nhi tử thối nát vô tích và nhũ nương biết tốt xấu kia, lấy tiền đuổi là coi trọng bọn họ rồi, nếu còn dám gây chuyện trực tiếp đánh gãy chân, lần sau chắc chắn đàng hoàng hơn.

      Chỉ là cảm xúc nhất thời, Tô Nhược Nhị vẫn biết rất , nên làm thế nào nàng làm sao hiểu? Dù sao ra rồi, cũng thể hối hận, chỉ mong nhũ nương có thể hiểu nàng. Nếu như được, Tô gia nuôi hai miệng ăn cũng có vấn đề...

      Nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, Tô Nhược Nhị lại khôi phục sức sống của ngày xưa.Nàng bỗng nhớ đến hôm sinh thần hồi tháng năm vừa qua phụ thân có đưa cho nàng cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》 Tô Nhược Nhị vội vàng sai Chanh Tâm mang đến.

      Cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》Đỗ nương tử thời Hạ Thái Tông viết ra . Đỗ nương tử xuất thân từ hạnh lâm thế gia, mỹ mạo vô song, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, rất thích chưng diện, lại có kiến thức uyên bác tinh thông kim cổ, khám phá khắp nơi, nghiên cứu chế tạo rất nhiều phương thuốc bôi ngoài da. Trong đó nổi tiếng nhất chính là bà căn cứ theo thời tiết bốn mùa khác nhau, thu thập các loại dược liệu, hoa cỏ, mài thành bột, chế thành các loại thuốc mỡ, chăm sóc làn da.

      Sau đó bà chép những phương thuốc lại thành sách, lấy tên là 《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》, quý nữ khắp thế gian đều muốn có. Tuy nhiên《Sách bảo dưỡng của Đỗ thị》 này lại truyền ra ngoài mà chỉ truyền cho nữ nhi của Đỗ gia làm đồ cưới, giấu dưới đáy hòm, nếu phải trước kia Tô phụ ra ngoài buôn bán vô tình cứu được gia chủ Đỗ gia nàng có cầu cũng có được.

      Xưa nay Tô Nhược Nhị thích chưng diện, mở Như Ý phường cũng để bán các loại phấn son thoa mặt, nên nàng thèm dãi cuốn sách này từ lâu. Tuy cuốn sách tay chỉ là bản sao của đời sau Đỗ gia, nhưng Tô Nhược Nhị cũng rất quý trọng nó.

      Vài ngày trước Tô gia liên tiếp gặp chuyện may, Tô Nhược Nhị có thời gian nghiên cứu cuôn sách này, lúc này rảnh rỗi, khi cầm trong tay, trong mắt Tô Nhược Nhị còn việc khác nữa.

      Do thích, tuy Tô Nhược Nhị có bản lĩnh nhìn quên được, nhưng nàng vẫn xem rất kĩ lưỡng. Chớp mắt, canh giờ lặng yên tiếng động trôi qua, Mẫn Hoành Duệ nhìn tiểu nữ nhân hết sức chăm chú đọc sách sau thư án, mặc dù có chút quen việc nàng im lặng như vậy, nhưng thấy nàng khi mím môi, khi nhíu mi, khi lại lẩm ba lẩm bẩm, lúc này người Tô Nhược Nhị giống như có hào quang bao quanh, chói mắt, song lại buộc chặt tầm mắt của .

      Giống như cảm giác được ánh mắt , tầm mắt Tô Nhược Nhị ngẩng đầu khỏi cuốn sách nhìn về phía Đại Bạch, thản nhiên cười: “Đại Bạch, cuốn sách bảo dưỡng này quả là danh bất hư truyền, trong này có rất nhiều phương thuốc ta chỉ mới nghe được lần đầu, Đỗ nương tử là lợi hại!”

      xong Tô Nhược Nhị lại nhìn vào sách, nàng xem cuốn sách kia giống như là bảo vật vô giá, trong phút chốc Mẫn Hoành Duệ nhìn qua có vẻ như bị “bỏ rơi”, bỗng thấy được trong lòng mình toát lên cảm giác , ê ẩm, rất thoải mái.

      Bây giờ nhìn cuốn sách kia rất là ngứa mắt....

      Thẳng đến lúc dùng cơm tối xong, thấy Tô Nhược Nhị còn muốn đến thư phòng, Mẫn Hoành Duệ chịu nổi nữa, buổi chiều nóng có thể nhịn, nhưng lúc này là lúc nào rồi nàng vẫn dám …. đếm xỉa tới !

      Mẫn Hoành Duệ liếc nhìn Tô Nhược Nhị cái, sau đó bèn xoay người ra ngoài.

      Trong mắt, trong lòng Tô Nhược Nhị chỉ có cuốn sách bảo bối của nàng, chú ý tới khác thường của Đại Bạch, nhưng Chanh Tâm đứng bên cạnh lại nhìn thấy ràng ánh mắt của Đại Bạch trước khi . Lúc trước, tuy Đại Bạch để ý đến các nàng, nếu vô tình cẩn thận quấy rầy nó, nó làm mặt lạnh quay , làm các nàng sợ tới mức dám thở mạnh. Nhưng ánh mắt Đại Bạch nhìn tiểu thư lại dịu dàng hơn rất nhiều, nó luôn thu lại sát khí của mình trước mặt tiểu thư, đôi khi Chanh Tâm thấy nó còn rất bao dung tiểu thư. Vậy nên lúc nãy Đại Bạch dùng loại ánh mắt lạnh buốt này nhìn tiểu thư Chanh Tâm lập tức gấp gáp chịu nổi.

      Bên này, Chanh Tâm gấp gáp, tuy bình thường tiểu thư nhà mình có thể rất gần gũi, nhưng lúc đọc sách nàng rất thích có người đến quấy rầy nàng, hơn nữa hôm nay lại là cuốn《 Sách bảo dưỡng của Đỗ thị 》tiểu thư muốn có lâu. Theo thói quen lúc trước của Tô Nhược Nhị, Chanh Tâm có thể đoán được, trừ phi lão gia hoặc đại tiểu thư, nhị tiểu thư có chuyện tìm nàng, nếu ngắn nhất cũng trong vòng từ ba đến năm ngày, tiểu thư tuyệt đối ra khỏi cửa Thủy Tâm viện.

      Nhưng Đại Bạch....

      Nghĩ đến cặp mắt buồn rười rượi kia, Chanh Tâm cắn răng, dè dặt đến bên cạnh Tô Nhược Nhị, giọng mở miệng : “Tiểu thư....”

      Tô Nhược Nhị xem say mê, đột nhiên bị tiểu nha hoàn nhà mình kêu tiếng cũng để ý, mí mắt cũng chưa từng rời khỏi sách, mà chỉ theo bản năng đáp lại câu: “Ừ...”

      Dù sao cũng mở miệng, Chanh Tâm đành phải quyết tâm, lớn tiếng: “Tiểu thư!”

      Lúc này khuôn mặt nhắn củaTô Nhược Nhị mới ngước lên khỏi cuốn sách trong tay, “Sao vậy Chanh tâm....” Chanh Tâm biết nàng vui khi bị quấy rầy lúc đọc sách, chắc tiểu nương phạm sai lầm này chứ.

      Chanh Tâm mấp máy môi: “Tiểu thư, hôm nay người xem cả buổi chiều, lúc này trời mát mẻ, người có nên ra ngoài cho mắt nghỉ ngơi chút ?”

      “Chanh Tâm, từ trước đến giờ ngươi đều biết quy tắc của ta, .”

      Chanh Tâm dám vòng vo nữa, nàng sợ hãi vội cúi người thi lễ cái: “Tiểu thư, nô tỳ thấy ngài chỉ lo đọc sách, hình như....hình như quan tâm đến Đại Bạch...”

      Bây giờ Tô Nhược Nhị mới nhớ đến, thường ngày thời gian này nàng nên tản bộ với Đại Bạch rồi, hôm nay đúng là nàng quên mất Đại Bạch, với tính tình của nó, biết có lại lên cơn nữa. Tô Nhược Nhị buông sách xuống, đứng dậy nhìn chung quanh chút: “Chanh Tâm, Đại Bạch đâu?”

      May mà nàng đoán sai, quả thực trong lòng tiểu thư Đại Bạch rất quan trọng, Chanh Tâm nhanh chóng trả lời: “Vừa rồi Đại Bạch.... ra ngoài.” Nghĩ nghĩ, tiểu nương lại thêm câu: “Hình như....còn rất tức giận...”

      Nghe vậy, Tô Nhược Nhị cảm thấy có chút buồn cười, Đại Bạch này, có gì mà tức giận chứ? Có điều, Tô Nhược Nhị lại tự chủ được bước nhanh hơn: “, chúng ta tìm Đại Bạch “bỏ nhà ra “ nào!”

      ---------------------------------------------------
      Editor là đứa mù chữ, edit tới đâu đọc tới đấy, thèm thịt phát rồ mà biết làm xao? :029::029::029:
      Tang Ca, thuyt, Iluvkiwi23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :